Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch A Tước Chuộc Thân Ký

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,336
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOXP-nBBSKLr94onBV0Bcpr7jKD9SyDL8n2001jNhQLU7803kVEDSIqGquWC9GkK28wfNv-YH1TLwcUdk_dVKO65RzoDJRednZ5BvaLln37vc3Yb3pGccJDUETkBXnQEPaZi1oGhnC6NxE5bDkskykk=w215-h322-s-no-gm

A Tước Chuộc Thân Ký
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là nha hoàn thân cận của tiểu Hầu gia.

Theo chàng ra ngoài gặp phải thổ phỉ, ta mạnh dạn hỏi:

"Các vị đại ca, cướp tài hay cướp sắc?"

Bọn thổ phỉ nhìn ta cười ha hả:

"Tiểu nương tử thật có gan! Huynh đệ vốn vì tài mà đến, giờ lại muốn cướp sắc rồi!"

Ta nghe xong, giơ tay đánh ngất tiểu Hầu gia, ném đến trước mặt tên thổ phỉ đầu lĩnh.

"Đại ca xem, chủ tử nô tỳ dung mạo như vậy, đại ca hài lòng không?"

Vốn tưởng tiểu Hầu gia sẽ tính sổ sau này.

Ai ngờ từ đó về sau, ánh mắt chàng nhìn ta, càng lúc càng kỳ lạ​
 
A Tước Chuộc Thân Ký
Chương 1: Chương 1



1 Ta tên A Tước, sinh ra đã là nô tỳ, nô tỳ của Quốc Công phủ.

Trước đây là nô tỳ ở trang viên, bây giờ được vào phủ làm việc.

Ta vừa vào phủ, liền được đưa đến viện của tiểu Hầu gia làm nhị đẳng tỳ nữ.

Đây là đãi ngộ mà người khác ngay cả mơ cũng không dám nghĩ tới, ta lại dễ dàng có được.

Song Hỉ nói: "A Tước, đây thật sự là phúc khí mà ngươi tu luyện từ kiếp trước."

Ta cúi đầu cười khổ: "Phúc khí này cho ngươi, ngươi có muốn không?"

Song Hỉ là tiểu tư đưa tin ở nhị môn, chúng ta từ nhỏ đã quen biết.

Cha mẹ ta qua đời, Vương đại nương, nương của Song Hỉ, đã đón hai chị em ta về nhà nuôi nấng.

Nhiều năm trước, cha ta vì cứu Quốc Công gia mà ch&t trên chiến trường, Quốc Công gia niệm ân cha ta trung nghĩa, đặc biệt cho phép đại ca A Bách và tỷ tỷ A Oanh vào phủ làm việc.

Nhiều năm sau, đại ca vì cứu tiểu Hầu gia lại ch*t dưới vách núi, phu nhân lại một lần nữa ban ân, ta cũng được vào Quốc Công phủ.

Hai mạng người của cha và ca ca ta, lại bị Song Hỉ gọi là "phúc khí".

Nhưng ta không trách Song Hỉ, chàng là một người tốt bụng vô cùng, chỉ là xưa nay không có đầu óc, thường xuyên nói sai lời.

Ta và Song Hỉ từ nhỏ cùng lớn lên, thân thiết hơn người thường.

Tỷ tỷ làm việc bên cạnh phu nhân, khá được phu nhân yêu mến.

Lúc ta mới vào phủ, tỷ tỷ đặc biệt dẫn ta đi dập đầu tạ ơn phu nhân.

Phu nhân cảm thấy, có người cha người đại ca người tỷ tỷ dũng cảm trung nghĩa như vậy, ta nhất định cũng là người trung thành.

Phu nhân nói:

"Cha nào con nấy. Ta thấy nha đầu này lanh lợi, cho nó đến Lễ Tuyền Cư của Hoán ca nhi làm việc đi, hưởng phần nhị đẳng nha đầu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tỷ tỷ vội vàng quỳ xuống dập đầu, dập đầu nhiều hơn ta, cũng dập đầu mạnh hơn ta.

Phu nhân cười mắng:

"Ngươi làm tỷ tỷ, một chút cũng không bằng muội muội ngươi ổn trọng! Nhưng ta lại thích cái tính trung hậu này của ngươi!"

Cứ thế, ta một nha đầu nhỏ vừa học xong quy củ, trực tiếp trở thành nhị đẳng tỳ nữ bên cạnh tiểu Hầu gia, theo tỷ tỷ Thu Vũ, học cách hầu hạ trà nước.

"Thật sự là một bước lên trời!" Tỷ tỷ Thu Vũ luôn nói như vậy.

2 Tỷ tỷ Thu Vũ là nhất đẳng tỳ nữ bên cạnh tiểu Hầu gia, ít nhiều cũng có chút không vừa mắt với ta.

Nàng ta cảm thấy ta không có ưu điểm gì, thật sự không thể chấp nhận được, đối với ta rất kén chọn.

Không chê ta pha trà nước nóng quá một phân, thì lại chê ta bỏ ít lá trà hai miếng.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Rõ ràng tiểu Hầu gia còn chưa nói gì.

Trong viện có mấy tiểu nha đầu tam đẳng càng không có sắc mặt tốt với ta, ta có thể hiểu, dù sao ta cũng chen ngang, cướp vị trí của các nàng, ta không so đo với các nàng.

Nào ngờ, lại có một kẻ tên Thanh Diệp đến khiêu khích ta.

"Nghe nói phu nhân thương hại cha nương đại ca ngươi đều ch&t rồi, mới khai ân cho ngươi đến Lễ Tuyền Cư làm việc.

"Ngươi giẫm lên mạng sống của cha nương đại ca ngươi mà có được công việc tốt đẹp này, sao có thể ngủ yên giấc được?"

Ta nghe xong, bình tĩnh rửa tay, lau khô, rồi bước đến trước mặt Thanh Diệp, giơ tay tát bay hai chiếc răng hàm của nàng ta.

Thanh Diệp mấy hơi sau mới phản ứng lại, khóc đến xé ruột xé gan.

Mấy tiểu nha đầu xem náo nhiệt sợ hãi, vội vàng đi tìm tỷ tỷ Thu Vũ.

Ta và Thanh Diệp cùng bị giải đến trước mặt tiểu Hầu gia, đây là lần đầu tiên ta chính thức lộ mặt trước mặt tiểu Hầu gia.
 
A Tước Chuộc Thân Ký
Chương 2: Chương 2



3 Tiểu Hầu gia kinh ngạc nhìn khuôn mặt Thanh Diệp sưng vù cao hai ngón tay, không thể tin nổi hỏi:

"Ngươi đánh?"

Ta gật đầu nhận, nhưng cũng không quên biện giải cho mình:

"Cha và ca ca nô tỳ vì công phủ tận trung mà ch&t, phu nhân nâng đỡ nô tỳ, Thanh Diệp lại nói nô tỳ giẫm lên m.á.u xương cha huynh mới có được tiền đồ hôm nay.

"Lời Thanh Diệp nói, đặt hảo ý của phu nhân vào đâu? Đặt lòng trung thành của cha huynh nô tỳ vào đâu? Nô tỳ mới ra tay giáo huấn nàng ta."

Tiểu Hầu gia nheo mắt nhìn ta mấy hơi, lên tiếng hỏi:

"Huynh trưởng ngươi có phải tên A Bách? Ngươi tên A Tước?"

Ta gật đầu, tiếp tục trừng mắt nhìn Thanh Diệp, Thanh Diệp quỳ trên đất run rẩy, một câu cũng không dám biện giải.

Ta thu lại ánh mắt nhìn Thanh Diệp, nhìn thẳng vào tiểu Hầu gia, xem chàng xử lý vụ án này thế nào.

Ánh mắt tiểu Hầu gia khẽ lóe, quay đầu hỏi ta:

"Ngươi muốn xử lý chuyện này thế nào?"

Ta suy nghĩ một lát, cúi người dập đầu:

"Mặt mũi Thanh Diệp nô tỳ nhìn không thuận mắt."

Tiểu Hầu gia bật cười, xua tay cho phép ta tùy ý hành sự.

Ta đi đến trước mặt Thanh Diệp, dồn hết sức lực, một bạt tai tát vào bên má còn lại của Thanh Diệp.

Thanh Diệp khóc đến biến giọng.

Tỷ tỷ Thu Vũ lại cười.

Ánh mắt tiểu Hầu gia nhìn ta, càng mang theo vài phần dò xét:

"A Tước, cái tính cách này của ngươi, lại chẳng giống A Bách chút nào!"

Ta vì sao phải giống huynh ấy?

Đại ca theo tiểu Hầu gia đi leo núi, vừa vặn gặp phải sạt lở.

Hòn đá lớn lăn xuống từ đỉnh núi, thấy sắp sửa đập vào người tiểu Hầu gia.

Nghe nói huynh ấy dốc sức đẩy tiểu Hầu gia ra, bản thân lại bị hòn đá lớn đập xuống vực sâu vạn trượng.

Thi thể đưa về khi đó, tan nát không còn hình dạng gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kiểm nghiệm quan ghép mãi, cuối cùng vẫn thiếu một bàn chân.

Vương đại nương khóc nói, thiếu một bàn chân mà hạ táng, kiếp sau sẽ làm người què.

Cho nên, ta vì sao phải giống huynh ấy chứ?

4 Phu nhân nói cha nào con nấy, lại quên mất rồng sinh chín con, mỗi con một khác.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Thế gian này không phải chỉ có rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con có thể đào hang.

Gia tộc danh giá có thể sinh ra văn khúc tinh, gia tộc thanh lưu trăm năm cũng có thể sinh ra hiệp khách giang hồ.

Ta, con gái của trung bộc này, không có ý định tiếp nối gia phong tốt đẹp của nhà ta, không những không trung thành, thậm chí ngay cả bộc cũng không muốn làm.

Ta luôn ngồi dưới hành lang nhìn trời, có tiểu tỷ muội thân thiết hỏi ta trời có gì mà nhìn, ta giả bộ thâm sâu:

"Ta nhìn không phải trời, là tự do."

Quay đầu lại vừa vặn thấy tiểu Hầu gia cũng đứng dưới hành lang, thậm chí chàng cũng ngẩng đầu nhìn trời.

Ta vội vàng cúi mình hành lễ, rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.

Là một nha hoàn an phận, nhất định phải tránh xa tiểu Hầu gia như tránh vàng, mới có thể bảo toàn bình an.

Đáng tiếc, ta không đến tìm núi, núi lại đến tìm ta.

Từ khi vụ án của ta và Thanh Diệp đến trước mặt tiểu Hầu gia, chàng bắt đầu cho ta theo hầu, đặc biệt thích đưa ta ra ngoài.

Bất kể chàng đi leo núi câu cá, hay đi văn hội bạn bè, đều điểm danh ta đi theo.

Tỷ tỷ Thu Vũ mỗi lần đều lải nhải dặn dò ta cẩn thận hầu hạ, rượu chỉ say ba phần, trà phải nóng bảy phần.

Nàng không biết rằng, thực ra tiểu Hầu gia căn bản không cho ta hầu hạ, ta chỉ đi theo thôi.

Nàng cũng không biết những món ăn nàng chuẩn bị tỉ mỉ cho tiểu Hầu gia, phần lớn đều vào bụng ta.

Người ngoài đều cảm thán, tiểu Hầu gia phẩm hạnh thật thuần lương, hộ vệ vì chàng mà ch&t, chàng liền trăm bề coi trọng ta.

Nói bậy.

Tiểu Hầu gia có lẽ thấy ta đánh gãy hai cái răng của Thanh Diệp, cảm thấy ta loại người võ dũng này, mang ra ngoài vừa có thể làm nha hoàn, vừa có thể làm bảo tiêu, rất có lợi.

Hoặc giả tiểu Hầu gia cho rằng liều mạng vì người là truyền thống tốt đẹp của gia đình ta, có cha và đại ca làm gương, chàng tin rằng, vạn nhất chàng có bất trắc gì, ta nhất định sẽ đứng chắn trước mặt chàng, liều mạng bảo vệ chàng chu toàn.

Đáng tiếc ta thật sự không thừa hưởng được phẩm chất tốt đẹp này, nhất định sẽ khiến tiểu Hầu gia thất vọng.

Ta không những chưa từng bảo vệ chàng, còn tự tay đưa chàng cho thổ phỉ.
 
A Tước Chuộc Thân Ký
Chương 3: Chương 3



5 Ta theo tiểu Hầu gia đi dạo ngoại ô, tiểu tư Bất Vọng phụng mệnh đi tiễn bằng hữu say rượu của tiểu Hầu gia, chỉ còn lại ta và phu xe Mã Tam theo bên cạnh tiểu Hầu gia.

Chúng ta còn chưa vào thành, đã gặp phải thổ phỉ, năm sáu tên thổ phỉ vây quanh xe ngựa chạy vòng tròn.

Mã Tam sợ hãi bỏ chạy, ta mạnh dạn hỏi:

"Các vị đại ca cướp tài hay cướp sắc?"

Bọn thổ phỉ cười ha hả:

"Tiểu nương tử thật có gan! Huynh đệ vốn vì tài mà đến, giờ lại muốn cướp sắc rồi!"

Ta nghe xong, giơ tay c.h.é.m vào gáy tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia trợn mắt ngất đi.

Ta kéo tiểu Hầu gia ném đến trước mặt tên thổ phỉ đầu lĩnh:

"Vậy đại ca xem, chủ tử nô tỳ dung mạo như vậy, đại ca hài lòng không?"

Bọn thổ phỉ có lẽ không ngờ ta lại ra tay như vậy, đều ngây người tại chỗ.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiểu Hầu gia tay chống đất bay vọt lên, vừa lật mình lên ngựa, con d.a.o găm trong tay cũng đã đặt ngang cổ tên thổ phỉ đầu lĩnh.

Một hàng thổ phỉ bị biến cố trước mắt làm cho ngây dại.

Ta lợi dụng lúc họ không chú ý, nhanh chóng trèo lên xe ngựa, nắm chặt dây cương.

"Giá!"

Con ngựa hí vang một tiếng, phi nước đại về phía cổng thành.

Tiểu Hầu gia một chưởng đánh ngất tên thổ phỉ đầu lĩnh, điều khiển ngựa theo sát phía sau ta.

Chúng ta một trước một sau vào cổng thành, tiểu Hầu gia ném tên thổ phỉ đầu lĩnh cho các tướng sĩ giữ cổng thành.

Lệnh họ đến nha môn tìm người bắt những tên thổ phỉ bỏ trốn về quy án.

Rõ ràng đã vào thành là an toàn rồi, ta lại bắt đầu sợ hãi, tay run đến không thể nắm chặt dây cương nữa, chân mềm nhũn không thể đi được.

Tiểu Hầu gia cười khẩy một tiếng, đích thân lái xe ngựa đưa ta về phủ.

Về phủ sau đó, tiểu Hầu gia nhìn ta, ánh mắt sáng quắc:

"A Tước, ngươi thấy ta rất có tư sắc sao?"

Ta bĩu môi, đây là muốn tính sổ sau này rồi.

Những người có địa vị cao thường có một tật xấu, dù ngươi có cứu mạng họ, nhưng chỉ cần trong quá trình đó, ngươi có chút đắc tội với họ, họ cũng sẽ ghi hận ngươi.

Ví dụ như tiểu Hầu gia lúc này.

Ta nghĩ, nếu vấn đề không thể giải quyết, thì tạm thời trốn tránh một chút cũng không sao.

Thế là, ta trợn mắt, dứt khoát, ngất, để lại tiểu Hầu gia vẻ mặt kinh ngạc.

6 Có lẽ vì quá mệt mỏi sau chặng đường kinh hoàng, sau đó ta quả nhiên ngủ thiếp đi.

Khi ta tỉnh dậy, người do phu nhân phái đến vừa vặn đến Lễ Tuyền Cư truyền ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tỷ tỷ Thu Vũ thấy ta tỉnh, vội vàng bưng một bát canh cho ta uống:

"Uống vài ngụm trước đã, phu nhân phái người đến đợi truyền ngươi hỏi chuyện đó, tuy phu nhân nói đừng gọi ngươi, nhưng cũng không thể thật sự quá đáng để chủ tử phải đợi nô tỳ."

Ta vội vàng nuốt vài ngụm canh, theo ma ma truyền lời đến viện của phu nhân.

"Nghe nói ngươi hôm qua một chưởng đánh ngất tên đạo tặc?" Phu nhân kéo tay ta cười tủm tỉm hỏi.

"Ta..."

Ta cũng không biết trả lời thế nào, dù sao hôm qua đã ngủ thiếp đi rồi, không biết tiểu Hầu gia đã bịa ra lời nói dối nào!

Nhưng tiểu Hầu gia chắc chắn sẽ không nói chuyện ta đánh ngất chàng.

Chắc cũng sẽ không nói chuyện ta khen chàng có tư sắc.

Càng không nói chuyện ta đưa chàng cho thổ phỉ.

Thật mất mặt mà.

Vậy thì, phu nhân hỏi, nhất định là lời nói dối mà tiểu Hầu gia đã bịa ra.

Ta đành phải ưỡn cổ nhận.

"Bẩm phu nhân, nô tỳ ở trang viên quanh năm làm nông, có chút sức lực."

Ta mặt không đỏ tim không đập mà đáp lời.

"Chẳng phải có chút sức lực sao? Nghe nói mặt tiểu nha đầu bị ngươi tát một bạt tai, sưng lên cao hai ngón tay đó, có chuyện này không?"

Phu nhân ngồi thẳng người tiếp tục hỏi ta.

Nhìn khuôn mặt cười tươi của phu nhân, ta lại cảm thấy ánh mắt người có ý khác, lông gáy không tự chủ dựng đứng lên.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Ta vội vàng quỳ xuống đáp lời:

"Nha đầu đó vũ nhục cha huynh, xuyên tạc ý tốt của phu nhân, nô tỳ không nhịn được. Nô tỳ sai rồi, đáng lẽ nên tìm tiểu Hầu gia và phu nhân làm chủ cho nô tỳ mới phải!"

Phu nhân hài lòng gật đầu, khen ta thông minh, nói ta chỉ cần nhắc nhở là hiểu ngay.

Phu nhân lại nói ta hộ chủ có công, thưởng cho ta hai mươi lạng bạc, lại gọi tỷ tỷ đến, cho chúng ta ba ngày nghỉ, để hai tỷ muội chúng ta nói chuyện riêng.

Tỷ tỷ vui mừng khôn xiết tạ ơn phu nhân ban thưởng, ta lại chẳng thể vui nổi, đây có lẽ chính là thủ đoạn của phu nhân quản gia.

Dù có thưởng người, cũng phải răn đe trước, khiến người ta không dám nhận công.

Nhìn khuôn mặt vẫn tươi cười của phu nhân, ta cảm thấy bi ai cho thân phận của mình.

Nếu ta là người bình thường, thì xứng đáng nhận được một câu ơn cứu mạng của họ.

Nhưng ta là một nô tỳ, dù có cứu con trai của nàng, cũng chỉ có thể quỳ trên đất bị nàng răn đe, còn phải dập đầu tạ ơn nàng ban thưởng.

Dù trong lòng không cam, cũng không dám biểu lộ ra dù chỉ một chút.

May mắn thay, niềm vui được về nhà đã xua đi vài phần u uất trong lòng.
 
A Tước Chuộc Thân Ký
Chương 4: Chương 4



Ta cùng tỷ tỷ kết bạn trở về nhà Vương đại nương, tỷ tỷ khóa cửa ba lớp trong ba lớp ngoài, mới dám ôm ta bật khóc nức nở.

Vương đại nương liên tục hỏi:

"Sao thế này? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Ta kể lại đầu đuôi chuyện tiểu Hầu gia gặp nạn, Vương đại nương nghe xong, tát ta hai cái thật mạnh:

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Ngươi sao lại gan lớn thế! Thổ phỉ cũng không sợ sao?"

Tỷ tỷ lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

"A Tước, sau này ngươi đừng theo tiểu Hầu gia ra ngoài nữa, nguy hiểm lắm!"

Ta hỏi ngược lại:

"Tiểu Hầu gia đã ra lệnh, nô tỳ như ta sao có thể từ chối?"

Tỷ tỷ suy nghĩ một lát:

"Vậy ngươi tại sao lại chắn trước mặt tiểu Hầu gia? Ngươi không phải nói ngươi tuyệt đối sẽ không vì Quốc Công phủ mà liều mạng sao?"

Ta trợn mắt:

"Ta đã ở bên cạnh tiểu Hầu gia, nếu không nhảy ra, đừng nói tiểu Hầu gia ch&t, dù chàng có cụt tay cụt chân, ta toàn vẹn không sứt mẻ, phu nhân lẽ nào sẽ bỏ qua cho ta?"

Tỷ tỷ cắn môi không nói nên lời.

Ta thừa thắng xông lên:

"Cho nên đó, làm nô tỳ là không có tiền đồ, làm dân thường mới là chính đáng!

"Tỷ tỷ, chúng ta tích góp tiền chuộc thân ra khỏi phủ đi!"

Tỷ tỷ nghe xong lời ta, kinh ngạc vô cùng:

"Chỉ cần chăm chỉ làm việc ở Quốc Công phủ, ăn mặc không lo, công việc tốt mà bao nhiêu người ngoài tranh giành không được, ngươi bị điên rồi sao, lại muốn chuộc thân ra khỏi phủ?"

Ta nói không lại tỷ tỷ, quay người bỏ chạy:

"Ta đi thắp hai nén hương cho cha nương đại ca, cầu họ phù hộ ngươi bình an vô sự, đừng bao giờ gặp phải chuyện như vậy nữa!"

Ta than thở với Vương đại nương:

"Mỗi lần đều như vậy, tự mình không có cách nào, thì không đi cầu Bồ Tát, thì đi cầu người ch&t."

Vương đại nương lau nước mắt nói:

"Thần Phật phù hộ, hy vọng cha nương ngươi trên trời có linh, hy vọng Bồ Tát phù hộ, con bé c.h.ế.t tiệt này sớm ngày nghĩ thông suốt!"

Thôi vậy, Vương đại nương cũng là người trông cậy vào Bồ Tát và người ch&t.

8 Suốt cả đêm, ta và Vương đại nương ngồi cạnh nhau, từng đồng từng đồng đếm kho vàng nhỏ của chúng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chúng ta tổng cộng chỉ có tám mươi hai lạng bạc.

Trong đó bao gồm năm mươi lạng do phủ thưởng khi cha ta và đại ca qua đời, hai mươi lạng ta nhận được lần này khi cứu tiểu Hầu gia.

Vương đại nương là bà tử ở trang viên, chuộc thân chỉ cần năm lạng bạc là đủ.

Song Hỉ là tiểu tư ở nhị môn, phải mất mười lạng bạc mới được.

Còn ta và tỷ tỷ, đều là nhị đẳng tỳ nữ trong phủ, chức vụ cao, thân quý, theo lệ thường, mỗi người ba mươi lạng mới được.

Chỉ riêng tiền chuộc thân, bảy mươi lăm lạng bạc đã hết sạch, tám mươi hai lạng bạc chỉ còn bảy lạng.

Thuê một cái sân cũng không đủ, nếu ra khỏi Quốc Công phủ, e rằng ngay cả chỗ ở cũng không có.

Nếu chúng ta đều không vào phủ làm việc thì tốt rồi, sáu mươi hai lạng bạc, chuộc thân hai mươi lạng, còn lại bốn mươi hai lạng.

Vương đại nương cũng nghĩ đến điểm này, thở dài nói:

"Ngày xưa không nên cho các con vào phủ, lúc đó còn nghĩ vào phủ hầu hạ có tiền đồ hơn ở trang viên."

Ta an ủi Vương đại nương vài câu, trong đầu bắt đầu tính toán thu chi.

Vương đại nương ở trang viên, ăn uống không lo, nhưng tiền thì không kiếm được bao nhiêu.

Song Hỉ là người hiếu thảo, làm tiểu tư ở nhị môn, một tháng hai trăm đồng tiền lớn, tháng nào cũng mang về cho Vương đại nương một trăm tám mươi văn, hai mươi văn còn lại thì lúc về hoặc mua một con gà, hoặc mua một miếng thịt mà tiêu hết.

Ta và tỷ tỷ mỗi tháng đều năm trăm đồng tiền lớn, tự giữ năm mươi văn, hai chúng ta cộng lại một tháng có thể tiết kiệm chín trăm văn, cộng thêm một trăm tám mươi văn của Song Hỉ, một tháng có thể tiết kiệm một lạng bạc, còn dư tám mươi văn để cải thiện cuộc sống.

Nhà ở trang viên rẻ, đất cũng không đắt, nhưng dựa vào việc trồng trọt, gặp phải hạn hán, lụt lụt, nạn châu chấu, e rằng lại phải bán thân.

Mở một cửa hàng ở trong thành thì không tồi, nhưng ít nhất cũng phải một trăm lạng, khu vực tốt có sân vườn, chắc chắn còn đắt hơn.

Cho nên bốn người chúng ta muốn chuộc thân ra khỏi phủ để kiếm sống, không có hai trăm lạng bạc thì tuyệt đối không được.

Tính theo cách này, mười năm sau, chúng ta mới có thể tích góp đủ tiền chuộc thân.

Ta tuyệt vọng nằm vật ra giường:

"Nếu tiểu Hầu gia một năm gặp năm sáu lần sơn phỉ thì tốt rồi."

Vương đại nương nghe thấy, cầm chổi quật vào người ta:

"Sao? Ngươi còn muốn liều năm sáu lần tính mạng để lấy tiền thưởng đó sao?"

Hừ, đau thật!

Ta nghĩ ba ngày, cũng không nghĩ ra được ý tưởng kiếm tiền nào hay, đành ủ rũ theo tỷ tỷ về Quốc Công phủ tiếp tục làm việc.

Trở về Quốc Công phủ sau đó, ta đã chứng kiến một cảnh tượng cả đời khó quên.

Cũng là lần đầu tiên ta nhận thức sâu sắc, thế nào là làm nô lệ cho người, thế nào là thân phận thấp hèn.
 
A Tước Chuộc Thân Ký
Chương 5: Chương 5



Ngày hôm sau trở về phủ làm việc, quản gia liền tập hợp tất cả hạ nhân ở trong vườn.

Trong vườn bày ghế dài, trên ghế dài buộc một người, là phu xe Mã Tam đã bỏ trốn ngày đó.

Bên cạnh quỳ là vợ và ba đứa con của hắn.

Chúng ta đợi rất lâu, phu nhân mới được mọi người vây quanh chậm rãi bước đến.

Phu nhân ngồi xuống chiếc ghế giữa, nhìn quanh một lượt, không nhanh không chậm mở lời:

"Kẻ bị trói này chắc hẳn các ngươi đều biết, phu xe Mã Tam.

Tiểu Hầu gia gặp nạn, hắn dám bỏ mặc tiểu Hầu gia một mình bỏ chạy, hôm qua mới bị bắt về.

Quốc Công phủ ta, xưa nay đối đãi với hạ nhân khoan dung, nhưng cũng không dung thứ cho loại nô tài lang tâm cẩu phế, vong ân bội nghĩa như vậy!

Hôm nay gọi các ngươi đến, là muốn cho các ngươi xem, để các ngươi ghi nhớ kỹ, kẻ phản chủ sẽ có kết cục thế nào!"

Phu nhân bưng chén trà nhấp một ngụm, trầm giọng ra lệnh:

"Đi, lột quần hắn ra, đánh ch&t!"

Hai tiểu tư vâng lệnh hành sự, sự răn đe từ từng gậy đánh vào th*n th* tr*n tr** khiến tất cả mọi người có mặt đều im như thóc.

Có lẽ là cố ý không bịt miệng, tiếng la hét của Mã Tam, như tiếng quạ kêu thê lương trong đêm thu, khàn đặc và thê thảm, dù có bịt tai cũng trực tiếp chui vào óc người ta.

"Phu nhân, ta trên chiến trường từng đỡ d.a.o cho lão công gia đó, a, a, a!

Con cái ta còn nhỏ, không thể không có cha mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thật sự từng đỡ d.a.o cho lão công gia đó!

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

A, a, a!"

Tiểu tư ra sức vung gậy, thỉnh thoảng văng vài giọt m.á.u vào đám đông, không biết có rơi vào quần áo của ai không.

Không ít tiểu nha đầu, tiểu tiểu tử tuổi nhỏ đã sợ đến khóc thét, nhưng lại cắn chặt môi không dám lên tiếng.

Nếu Mã Tam ngất đi giữa chừng, lập tức có tiểu tư bưng nước lạnh tạt vào người hắn cho tỉnh lại.

Trượng hình ngắt quãng thực hiện một canh giờ, tiểu tư mới tiến lên báo cáo:

"Phu nhân, Mã Tam đã ch&t."

Phu nhân mặt không biểu cảm gật đầu, sai người vứt xác hắn ra bãi tha ma, rồi chỉ vào bốn mẹ con đang quỳ mà ra lệnh:

"Bốn đứa này tìm người buôn người bán đi. Con trai Mã Tam bán đi phương Bắc xa xôi làm khổ sai, vợ và con gái bán vào kỹ viện hạng thấp nhất!"

Ta gần như không đứng vững, tỷ tỷ Thu Vũ không để lại dấu vết đỡ lấy ta.

Phu nhân lại uống một ngụm trà nóng, dùng giọng nói uy nghiêm răn dạy mọi người:

"Đã nhìn rõ chưa?!"

Mọi người ào ào quỳ rạp xuống đất, bày tỏ tuyệt đối không dám phản chủ.

Phu nhân lúc này mới hài lòng gật đầu, lại uống một ngụm trà, chậm rãi nói:

"Có lỗi thì phải phạt, có công thì phải thưởng. A Tước, ngươi lại đây."
 
A Tước Chuộc Thân Ký
Chương 6: Chương 6



Tỷ tỷ Thu Vũ đẩy ta một cái, ta từ dưới đất bò dậy, run rẩy đi đến bên cạnh phu nhân quỳ lạy.

Phu nhân chỉ vào ta tiếp tục nói:

"A Tước một nha đầu nhỏ mới vào phủ đã biết trung thành hộ chủ, không lẽ các ngươi những kẻ hầu hạ trong phủ nhiều năm lại không biết. Hôm trước thưởng cho A Tước hai mươi lạng bạc, hôm nay lại thưởng hai mươi lạng, sau này A Tước chính là nhất đẳng thị tỳ bên cạnh tiểu Hầu gia."

Nói xong, phu nhân cười nhìn ta, ánh mắt ta mơ hồ, quản gia lên tiếng nhắc nhở ta:

"Nha đầu này, vui quá hóa ngốc sao? Còn không mau tạ ơn phu nhân ban thưởng?"

Ta nhìn một giọt m.á.u đỏ sẫm trên đất trước mặt phu nhân, giật mình tỉnh táo lại, lập tức dập đầu:

"Tạ ơn phu nhân ban thưởng!"

Phu nhân hài lòng gật đầu, ma ma bên cạnh đỡ ta dậy, kéo ta lui sang một bên.

Ánh mắt của những hạ nhân có mặt nhìn ta đầy vẻ ngưỡng mộ, ánh mắt thèm muốn đó dường như đang nói, họ sẽ học theo ta, sẽ trung thành hộ chủ.

Ta toàn thân lạnh toát, trong lòng dâng lên vài phần hổ thẹn.

Ta và họ vốn là cùng một loại người, giờ lại trở thành công cụ để quý nhân nô dịch họ.

Ngay lúc này không biết có bao nhiêu nha đầu tiểu tử, vì ta mà học được sự trung thành tuyệt đối.

Trong những ngày sau này, khi các chủ tử gặp khó khăn, không biết có bao nhiêu người sẽ vì sự phong quang hiện tại của ta mà cam tâm tình nguyện chịu ch&t.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta cảm thấy mình giống như tấm ván trong tay tiểu tư, vốn dĩ chỉ là một cái cây trong núi, giờ lại bị người ta cầm làm công cụ tra tấn, mài giũa đồng loại của mình thành hình dáng mà chủ nhân mong muốn, dạy họ thế nào là trung thành và phục tùng.

Lòng ta dâng lên tuyệt vọng, nước mắt không kiểm soát được chảy đầy mặt, rơi xuống đất lập tức biến mất, chỉ có m.á.u của Mã Tam để lại vết đỏ sẫm trên đất.

Đây chính là làm nô lệ cho người, một mạng người rẻ mạt đến tận bụi trần.

Phu nhân tiếp tục nói:

"Quốc Công phủ không phải là chủ nhà khắc nghiệt với hạ nhân, chỉ cần chăm chỉ làm việc, trung thành tuyệt đối, không lo không có ngày tháng tốt đẹp cho các ngươi. Nhưng nếu muốn lười biếng gian xảo, phản chủ cầu vinh, Mã Tam chính là ví dụ điển hình!"

Phu nhân một phen ân uy song hành, hạ nhân trong phủ ai nấy đều lo sợ.

Sau khi phu nhân rời đi, ta trực tiếp mềm nhũn ngã xuống đất, tỷ tỷ Thu Vũ phải kéo lê mới đưa ta về viện của tiểu Hầu gia.

Tiểu Hầu gia đang đọc sách dưới hành lang, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn lại, nhìn rõ dáng vẻ của ta, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Mẫu thân không phải thưởng cho ngươi sao, sao sắc mặt lại khó coi đến vậy?"

Ta nhìn khuôn mặt thanh tú của tiểu Hầu gia, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Dạ dày co thắt, ta cuối cùng không nhịn được nôn ra.

Tiểu Hầu gia xưa nay thích sạch sẽ lại không hề tỏ vẻ ghét bỏ, ngược lại còn tiến đến đỡ lấy ta, giọng nói nghe có vẻ vô cùng lo lắng:

"Mau, tìm đại phu!":
 
A Tước Chuộc Thân Ký
Chương 7: Chương 7



Ta bệnh tật nằm trên giường, buổi tối tỷ tỷ đến thăm ta, thấy ta tinh thần uể oải, nàng đau lòng ôm ta nói:

"A Tước, dọa muội sợ rồi phải không?"

Ta úp mặt vào vai nàng khóc lớn:

"Tỷ tỷ, chúng ta nghĩ cách chuộc thân ra khỏi phủ, có được không?"

Tỷ tỷ lại nhẹ nhàng vỗ lưng ta:

"A Tước, thế đạo bên ngoài khó khăn, như phu nhân nói, chăm chỉ làm việc trong phủ, tự có ngày tháng tốt đẹp cho chúng ta."

Ta không thể tin nổi nhìn nàng, cười lạnh một tiếng:

"Ngày tháng tốt đẹp? Ngày tháng tốt đẹp gì?

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Giống như Mã Tam, không biết ngày nào sẽ bị đánh ch&t sao?"

Tỷ tỷ kinh hãi bịt miệng ta, không cho ta nói tiếp.

Nàng nhìn quanh, thấy bốn phía không có ai, mới vỗ n.g.ự.c thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cau mày, kiên nhẫn biện giải:

"Phu nhân nếu tha cho Mã Tam, sau này sẽ không quản gia được nữa.

"Chúng ta làm nô tài, sao có thể có hai lòng với chủ tử?

"Thủ đoạn của phu nhân có hơi kịch liệt một chút, nhưng nếu không như vậy, sau này nô tài sẽ học theo, phủ sẽ hoàn toàn loạn, vậy thì còn ra thể thống gì nữa?!"

Ta nhìn khuôn mặt nàng đầy vẻ đương nhiên, trong lòng vô cùng khó chịu.

Ta không hiểu, rõ ràng nàng cũng là nô tài, tại sao nhìn thấy đồng loại bỏ mạng, không những không có chút thương xót nào, mà còn thật lòng cảm thấy phu nhân làm đúng?

Môi nàng mấp máy, ta lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng với nàng.

Không biết Song Hỉ có giống nàng không, coi lời chủ tử như thánh chỉ.

12 Sáng sớm hôm sau, ta liền chạy đến nhị môn tìm Song Hỉ, Song Hỉ thấy ta, lo lắng hỏi ta hôm qua có bị dọa sợ không.

Ta lắc đầu, còn chưa mở miệng nói chuyện, Song Hỉ đã đưa cho ta ba thang thuốc:

"Đây là thuốc an thần, ngươi hôm qua chắc chắn bị dọa rồi, ta lại không thể đi tìm ngươi, đây là tối qua ta nhờ tiểu tử gác cổng đưa vào, ngươi cầm về, mỗi tối sắc uống."

Trong lòng ta dâng lên một dòng nước ấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Song Hỉ ấn đầu ta vào vai chàng:

"A Tước, đừng kìm nén nữa, muốn khóc thì cứ khóc đi."

Ta lập tức nước mắt như mưa, vùi mặt vào vai chàng khóc ròng rã suốt một chén trà.

Khóc xong, ta hít hít mũi, thút thít hỏi Song Hỉ:

"Ngươi còn muốn làm tiểu tư thân cận của tiểu Hầu gia không?"

Song Hỉ lắc đầu:

"Không muốn nữa, theo tiểu Hầu gia quả thật phong quang.

Nhưng so với phong quang, nương ta chắc chắn càng hy vọng ta bình an."

Song Hỉ dường như chỉ sau một đêm đã trở nên trầm ổn, chàng lo lắng nhìn ta nói:

"A Tước, ngươi bây giờ là nha đầu phong quang nhất phủ, nhưng, ta cũng chỉ hy vọng ngươi bình an."

Ta mừng rỡ đến phát khóc, vui mừng vì chàng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, ta tưởng chàng cũng bị thủ đoạn sấm sét của phu nhân dọa sợ, nên mới thay đổi suy nghĩ.

Chàng lại buồn bã nói:

"A Tước, hôm qua Mã Tam tự mình kêu lên, hắn năm đó cũng từng đỡ d.a.o cho Quốc Công gia, suýt chút nữa bỏ mạng.

Quốc Công gia cảm kích lòng trung nghĩa của hắn, mới ban ân, cho hắn vào phủ làm phu xe, còn đón cả nhà hắn vào phủ làm việc.

Lúc đó, ai nấy đều nói Quốc Công gia trọng tình trọng nghĩa, nói Mã Tam có phúc khí.

Nhưng phu nhân lại không hề niệm tình cũ, không những đánh ch&t Mã Tam, ngay cả vợ con hắn cũng không tha."

Giọng Song Hỉ nghẹn ngào:

"A Tước, ta nghĩ thông suốt rồi, làm nô tài, dù làm nô tài hạng mấy, cũng không phải phúc khí.

Chuộc thân ra khỏi phủ, không còn làm nô lệ cho người, làm dân thường lương thiện, đó mới là phúc khí."

Ta nghe vậy, lòng treo lơ lửng đã hạ xuống hơn nửa, đầu óc Song Hỉ cuối cùng cũng sáng suốt rồi.

Ta đưa bạc cho Song Hỉ, bảo chàng ngày mai mang về cho Vương đại nương, rồi tung tăng xách thuốc đi về phía Lễ Tuyền Cư.

Đi đến cổng Lễ Tuyền Cư, vừa vặn gặp tiểu Hầu gia và Bất Vọng.
 
A Tước Chuộc Thân Ký
Chương 8: Chương 8



13 Ánh mắt tiểu Hầu gia lướt qua người ta, mở lời hỏi: "Ngươi xách gì trong tay?"

Ta vội vàng cúi mày thuận mắt đứng thẳng, khom người hành lễ: "Bẩm tiểu Hầu gia, thuốc an thần."

Ta cúi đầu, tự nhiên không thấy Bất Vọng kinh ngạc nhìn tiểu Hầu gia hai cái.

"Từ đâu đến?" Tiểu Hầu gia tiếp tục hỏi ta, giọng nói dường như lạnh đi vài phần.

Ta một cách rành mạch kể rõ lai lịch của thuốc an thần, cuối cùng còn thêm một câu

"Tiểu Hầu gia nếu không tin, có thể sai người đi hỏi Song Hỉ".

Ta cúi đầu, vẫn không để ý thấy ánh mắt Bất Vọng nhìn ta như nhìn kẻ ngốc.

"Ngươi và Song Hỉ quả là thân thiết," Giọng tiểu Hầu gia đột nhiên lạnh đi vài phần,

"Trùng hợp thật, Bất Vọng, đưa thuốc an thần cho nàng, bảo nàng đưa cho Thu Vũ."

"Vâng, tiểu Hầu gia." Ta và A Vọng đồng thanh đáp.

Tiểu Hầu gia quay người dẫn đầu bước vào Lễ Tuyền Cư, nhìn bóng lưng dường như có chút gượng gạo.

Nhưng, liên quan gì đến ta?

Ta chỉ cần đi đưa thuốc an thần cho tỷ tỷ Thu Vũ là được.

"Đây là tiểu Hầu gia bảo ngươi đưa cho ta sao?" Tỷ tỷ Thu Vũ nhướn mày hỏi.

Ta gật đầu, tỷ tỷ Thu Vũ tiếp tục hỏi:

"Phần của ngươi cũng là tiểu Hầu gia ban thưởng sao?"

"Không không, tỷ tỷ đừng nói bậy!" Ta vội vàng phủ nhận,

"Phần của muội là Song Hỉ đưa.

Tỷ tỷ hầu hạ tiểu Hầu gia nhiều năm, có công cao, tiểu Hầu gia tự nhiên nhớ đến tỷ tỷ, muội một nha đầu mới đến, tiểu Hầu gia sao có thể để muội vào mắt?"

Tỷ tỷ Thu Vũ đưa tay véo má ta, nàng nói:

"A Tước nhà chúng ta, thật là một cô gái sáng dạ, hiểu chuyện."

Ừm, Vương đại nương cũng nói ta như vậy, mắt quần chúng là sáng suốt.

Nghĩ đến dáng vẻ gượng gạo của tiểu Hầu gia vừa nãy, mấy ngày này chắc sẽ không tìm ta làm việc nữa chứ?

Đáng tiếc trời không chiều lòng người.

A Vọng đột nhiên đến truyền lời, nói ngày mai tiểu Hầu gia sẽ đi dạo phố, điểm danh ta đi theo hầu hạ.

Ta dù có một trăm cái không muốn, cũng chỉ có thể đồng ý.

14 Ngày hôm sau, ta và A Vọng theo tiểu Hầu gia lần lượt đến ba tiệm phấn son, hai tiệm vải vóc và một tiệm trang sức.

Tiểu Hầu gia kéo ta hỏi:

"A Tước, ngươi xem hộp son này màu có đẹp không?

A Tước, ngươi ngửi xem hộp phấn thơm này mùi có đủ dịu nhẹ không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

A Tước, ngươi xem tấm vải này hoa văn có đủ thời thượng không?"

Ánh mắt chàng cố ý hay vô ý đều rơi trên mặt ta, dường như muốn thông qua biểu cảm của ta để phán đoán điều gì.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Ta nhìn son phấn, vải vóc mà tiểu Hầu gia chọn, màu sắc cái nào cũng non nớt hơn cái nào, không giống mua cho phu nhân.

Ta cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi cung kính đáp lời:

"Tiểu Hầu gia phẩm vị cao nhã, ánh mắt tự nhiên là không tồi.

Hơn nữa, chỉ cần là đồ tiểu Hầu gia mua, phu nhân đều sẽ thích, dù sao tiểu Hầu gia một lòng hiếu thảo."

Tiểu Hầu gia há miệng, nửa ngày không nói gì.

Sau đó, tiểu Hầu gia mặt mày đen sì bảo chủ tiệm đổi một số son phấn, trang sức, vải vóc toát lên vẻ sang trọng, đứng đắn hơn.

Chàng thở hổn hển mấy lần, rồi lại giả vờ tùy ý nói:

"Hai ngươi vất vả nửa ngày rồi, mỗi người tự chọn một tấm vải đi."

Ta vừa định nói không vất vả, Bất Vọng đã dứt khoát tạ ơn ban thưởng, không còn cách nào, ta đành phải nuốt lời từ chối vào bụng.

Bất Vọng chọn một tấm vải bông màu xanh đậm, ta theo hắn chọn một tấm màu xám nhạt.

Tiểu Hầu gia nhìn tấm vải trên tay ta, kinh ngạc hỏi:

"Sao lại chọn màu này?"

Ta chớp chớp mắt, thành thật trả lời:

"Bẩm tiểu Hầu gia, hôm qua nô tỳ thấy vạt áo của Song Hỉ bị rách, tấm vải này vừa vặn có thể may cho huynh ấy một bộ y phục mới."

Tiểu Hầu gia nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, quay người lên xe ngựa, ra lệnh về phủ.

Bất Vọng nhìn ta, lắc đầu thở dài:

"A Tước cô nương, ngươi thật sự không hiểu hay giả vờ hồ đồ vậy?"

Ta ngơ ngác nhìn hắn:

"Hiểu cái gì?

A Vọng ca ca, muội một nha hoàn, sao dám nhận một tiếng cô nương của huynh!"

A Vọng ngốc nghếch nhìn ta một cái, nhỏ giọng lầm bầm:

"Bình thường nhìn thì thông minh lắm, sao lúc này lại ngu ngốc thế nhỉ?"

Hắn quay đầu đuổi theo tiểu Hầu gia, ta cũng vội vàng bước nhanh theo.

Trưa hôm sau, Song Hỉ mặt mày ủ rũ tìm ta, nói chàng lúc làm việc đụng phải Bất Vọng, làm vỡ nghiên mực của tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia nói chàng lề mề không ra thể thống gì, muốn đuổi chàng về trang viên.

"Về trang viên thì không có tiền lương tháng nữa." Song Hỉ rất buồn.

Ta nghe xong, lập tức nở nụ cười tươi rói:

"Mặt mày ủ rũ làm gì? Ngươi đây là kiếm được năm lạng bạc đó! Ngươi ở nhị môn một tháng chỉ hai trăm đồng tiền lớn, một năm cũng chỉ hai lạng bạc, năm lạng bạc đủ tiền lương tháng hai năm rưỡi của ngươi rồi!"
 
A Tước Chuộc Thân Ký
Chương 9: Chương 9



15 Song Hỉ khó hiểu gãi đầu, ta cười giải thích cho chàng:

"Ngươi ở nhị môn làm việc, chuộc thân phải mười lạng bạc, về trang viên, chuộc thân chỉ cần năm lạng bạc thôi, đây chẳng phải là kiếm được năm lạng bạc sao?"

Song Hỉ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lúc này mới mày nở mặt tươi.

Vì tiền chuộc thân đột nhiên giảm đi năm lạng, cả ngày hôm đó ta cũng đặc biệt vui vẻ.

Tối đến, Bất Vọng mang đến cho ta một đĩa điểm tâm, nói là tiểu Hầu gia ban thưởng, đưa xong điểm tâm hắn lại không vội rời đi, cẩn thận nhìn sắc mặt ta.

"Ngươi nhìn ta làm gì?" Ta hỏi, "Mặt ta có gì sao?"

Bất Vọng lắc đầu, quay người bỏ chạy, thật là khó hiểu.

Hắn trở về phòng ngủ của tiểu Hầu gia, lấm la lấm lét báo cáo với tiểu Hầu gia:

"Gia, A Tước cô nương trông thần sắc như thường, thậm chí còn khá vui vẻ.

Không hề buồn vì tiểu tử Song Hỉ bị đuổi về trang viên."

Tiểu Hầu gia khẽ cười, nhỏ giọng nói:

"Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.

Họ từ nhỏ cùng lớn lên, tình nghĩa như huynh muội, tự nhiên thân thiết hơn người khác hai phần.

Còn về mối quan hệ khác, chắc là không có.

A Tước tuổi nhỏ nhưng chí khí cao, sao có thể để mắt đến nô tài như Song Hỉ?"

Những điều này, ta tự nhiên sẽ không biết.

Thoắt cái Song Hỉ đã ra khỏi phủ được một tháng, Vương đại nương nhờ người mang lời vào, là một tin tức tốt lành vô cùng.

Bà nói bà và Song Hỉ cũng đã thoát khỏi thân phận tiện dân, phủ phát ân điển, thấy bà cả đời cần mẫn, miễn tiền chuộc thân cho hai mẹ con.

Còn nói bà đã mua được một cửa hàng mặt phố ở đầu thành đông, kèm theo một sân có bốn gian phòng.

Chủ cũ vội vàng bán, giá cả hợp lý hơn nhiều, chỉ tốn tám mươi lạng.

Cuối cùng, Vương đại nương dặn dò, bảo Song Hỉ ngày kia đến đón ta về nhận nhà, tiện thể xem cửa hàng nên kinh doanh gì thì hợp.

Ta đại hỉ, mong ngóng ngày kia mau đến.

Nhưng không ngờ, lần này ta ra khỏi phủ về nhà, lại khiến tiểu Hầu gia đại động can qua.

16 Sáng sớm hôm sau, ta chào tỷ tỷ Thu Vũ một tiếng, vội vàng đi ra ngoài, đến cổng nhìn thấy Song Hỉ đã đợi sẵn ở đó.

Huynh ấy mặc một bộ y phục mới màu xám nhạt, chính là bộ y phục mới mà Vương đại nương dùng tấm vải ta mua cho lần trước may vội.

Ta vòng quanh hai vòng, nhìn huynh ấy từ trên xuống dưới một lượt:

"Màu này quả nhiên hợp với huynh, trông người tinh thần hẳn lên!"

Song Hỉ bị ta khen đến ngượng ngùng, đỏ mặt nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, kéo ta chạy nhanh như bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"A Tước, mau, ta đưa ngươi về nhà xem!" Giọng Song Hỉ đầy vẻ kích động.

Ta cũng rất vui, lớn tiếng đáp tốt.

Không ai trong chúng ta nhìn thấy, xe ngựa của tiểu Hầu gia đang đậu ở cổng, rèm xe cũng được vén lên một góc, tiểu Hầu gia trong xe sắc mặt rất khó coi.

"Họ dù thân như huynh muội, lẽ nào không biết nam nữ khác biệt?

Giữa chốn đông người, lôi kéo nhau, ra thể thống gì!

Bất Vọng, đợi A Tước về, bảo Thu Vũ dạy dỗ nàng ta quy tắc trong phủ cho tốt!"

Vị trí cửa hàng không tốt không xấu, bốn gian phòng chính tạm thời cũng đủ cho bốn người chúng ta ở, trong sân còn có ba gian phòng phụ, một gian để đồ, hai gian còn lại cũng có thể ở.

Vương đại nương nói ta và tỷ tỷ không phải lương tịch, nhà cửa chỉ có thể tạm thời đặt dưới tên bà, đợi khi hai chị em chúng ta ra ngoài rồi mới chuyển nhượng cho chúng ta.

Đồ đạc mà chủ cũ để lại đều đầy đủ, dọn vào ở ngay, cũng không cần sắm sửa đồ đạc gì, còn bốn mươi hai lạng bạc, không cần làm gì lớn, phải nhanh chóng kiếm tiền, sớm ngày chuộc ta và tỷ tỷ ra ngoài mới là chính đáng.

Chúng ta bàn bạc nửa ngày, cuối cùng quyết định mở một quán mì.

Chi phí thấp, dễ bắt đầu, mua vài cái bàn ghế bát đũa đồ lặt vặt là có thể bắt tay vào làm.

Vương đại nương phụ trách nấu mì, Song Hỉ phụ trách chạy bàn, đợi ta và tỷ tỷ ra ngoài, cũng có thể giúp đỡ.

Dặn dò xong ta cũng nên về làm việc rồi, Vương đại nương lại kéo ta lại, đuổi Song Hỉ ra ngoài, trịnh trọng bàn bạc với ta:

"A Tước, tỷ tỷ ngươi nhát gan, nhất thời không dám ra ngoài kiếm sống.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Mở một quán mì, mười lạng tám lạng bạc cũng đủ rồi, chúng ta còn dư ba mươi lạng, ngươi bây giờ là nhất đẳng nha đầu, tiền chuộc thân có phải lại tăng rồi không? Ba mươi lạng này, ngươi thấy sắp xếp thế nào thì hợp?"

Ta suy nghĩ một lát, quyết định vẫn là sắp xếp cho tỷ tỷ ra ngoài trước, ba mươi lạng vừa đủ tiền chuộc thân của nàng, còn về ta, thì tính toán khác.

Vương đại nương lại nói:

"Tỷ tỷ ngươi tuổi đã đến, cứ nói là chuẩn bị tìm nhà cho nàng, đón nàng ra ngoài để bàn chuyện hôn sự, nghĩ lại phủ sẽ không không cho người đi.

Nhưng như vậy, ngươi lại không biết còn phải ở trong phủ bao lâu. Ngươi là người thông minh, không sợ gì khác, chỉ sợ ngày tháng lâu dài, chủ tử nhìn trúng ngươi mà thu phòng, hoặc gả ngươi cho bất kỳ tiểu tư quản gia nào.

Chi bằng thế này, cứ nói ngươi và Song Hỉ từ nhỏ đã định thân, ngươi nếu không muốn, ra ngoài rồi hủy bỏ cũng được.

Ngươi thấy thế này có được không?"

Ta nhìn dáng vẻ cẩn thận của Vương đại nương, nghĩ đến Song Hỉ, bật cười một tiếng:

"Đại nương, Song Hỉ rất tốt, con bằng lòng."

"Thật sao?" Song Hỉ đột nhiên xông vào, "A Tước ngươi thật sự bằng lòng? Ngươi không chê ta ngốc sao?"

Ta đỏ mặt, Vương đại nương mắng chửi đuổi Song Hỉ ra ngoài.

Phía trước lại đột nhiên truyền đến giọng Bất Vọng:

"Đây có phải nhà Vương đại nương không? A Tước có ở đây không? Tiểu Hầu gia đang gấp gáp tìm nàng!"
 
Back
Top Bottom