Chương 81Mẹ của Hoắc Vân Chu rất thích làm từ thiện.
Mấy năm trước, bà cùng một người bạn thân chung vốn thành lập một quỹ từ thiện, tài chính chủ yếu được dùng để hỗ trợ nghiên cứu các căn bệnh hiếm gặp và điều trị cho trẻ nhỏ mắc bệnh hiếm.
Thỉnh thoảng, quỹ cũng mở rộng sang các hạng mục công ích trong lĩnh vực giáo dục và phúc lợi xã hội.Người bạn kia chính là mẹ của Chung Ẩn Hiền.Những phu nhân giàu có, không tham gia công việc trong công ty của chồng nhưng cũng không muốn an phận ở nhà, liền lấy việc điều hành quỹ làm sự nghiệp của mình.
Nhờ tận dụng được tiềm lực kinh doanh khổng lồ từ phía các ông chồng, quỹ từ thiện này chưa từng phải lo lắng về nguồn tài chính.Cuối mỗi năm, họ đều mời các nhà tài trợ tham gia dạ tiệc tổng kết, đồng thời báo cáo những hạng mục và thành tích đã đạt được trong năm.Sảnh tiệc lớn được bày hơn hai mươi bàn tròn, trên sân khấu có MC dẫn chương trình, màn hình LED chiếu hình ảnh các bệnh nhi được giúp đỡ.
Hội trường còn có sự góp mặt của một vài minh tinh hạng hai, hạng ba để tăng sức hút.
Trước bữa tiệc là màn bước thảm đỏ, ký tên và chụp ảnh.
Giờ này đã đến phần dùng tiệc chính thức.Hoắc Vân Chu ngồi tại một bàn bên cạnh sân khấu.
Hắn liên tục xem đồng hồ.
Bên trái hắn là một chỗ trống, kế tiếp là Phan Lôi và Hề Văn Soái.
Cặp đôi trẻ này đi cùng cha mẹ Hề Văn Soái – những người được ba mẹ của Chung Ẩn Hiền mời đến.Bàn của các bậc phụ huynh đặt riêng.
Giới trẻ không thích ngồi cùng người lớn nên được sắp xếp ngồi chung một bàn.Chung Ẩn Hiền ngồi bên phải Hoắc Vân Chu.
Thấy hắn liên tục nhìn về phía cửa, cô hỏi:— Enrico, bạn của anh chưa tới sao?— Tới rồi, sắp vào.— Là bạn gái mới của anh hả?— Không phải. – Hoắc Vân Chu lắc đầu, nửa đùa nửa thật – Đang theo đuổi, vẫn chưa theo đuổi được, thật là khó cưa quá chừng.— Anh mà cũng gặp khó khi theo đuổi con gái? – Chung Ẩn Hiền vô cùng tò mò – Vậy thì tôi nhất định phải xem mặt cô gái ấy.
Ai mà tài giỏi thế, khiến Hoắc công tử cũng bó tay!Thật ra Hoắc Vân Chu lo Chung Ẩn Hiền có mặt sẽ khiến Đường Diệc Ninh ngại ngùng, nhưng bàn tiệc đã sắp xếp như vậy, hắn không thể đuổi người ta đi được, đành căn dặn:— Lát nữa cậu đừng nói lung tung, tôi là chính nhân quân tử đấy.— Được rồi được rồi, anh là quân tử, tôi là tiểu nhân, bắt cá hai tay, thế được chưa?Đúng lúc đó, mắt Hoắc Vân Chu sáng lên khi thấy Becka và Đường Diệc Ninh bước vào sảnh tiệc.
Nhưng ánh mắt hắn lại trầm xuống ngay sau đó – vì Đường Diệc Ninh không mặc chiếc váy mà hắn đã tặng.Trong buổi tiệc, ai nấy đều ăn diện lộng lẫy: các quý ông trong vest chỉnh tề, các quý bà váy áo cầu kỳ lộng lẫy.
Còn Đường Diệc Ninh lại mặc một chiếc váy thường màu xanh ngọc, tóc buông nhẹ, dung mạo thanh tú nhưng không quá nổi bật giữa một rừng mỹ nhân như vậy.Becka là nhân viên sự kiện nên đi về một bàn phía góc.
Hoắc Vân Chu đứng dậy vẫy tay gọi Đường Diệc Ninh, cô liền đi về phía hắn.
Nửa đường thì dừng bước, vì thấy bên cạnh hắn có Chung Ẩn Hiền, Phan Lôi và Hề Văn Soái, liền ngây người.— ......Ôi, giới nhà giàu Tiền Đường cứ xoay quanh một vòng, thế nào cũng có người quen.Phan Lôi cũng thấy cô, kinh ngạc vỗ tay:— Đường Tiểu Ninh!
Sao cậu lại ở đây?Vừa hỏi xong đã hiểu ra vấn đề, quay sang Hoắc Vân Chu:— Ủa!
Enrico, hóa ra anh cố tình để trống chỗ này cho cậu ấy hả?
Nãy tôi còn thắc mắc sao lại cho tôi ngồi ở đây!Hoắc Vân Chu đắc ý:— Tôi biết hai người là bạn thân mà.Đường Diệc Ninh miễn cưỡng cười gật đầu chào mọi người trên bàn rồi ngồi giữa Hoắc Vân Chu và Phan Lôi.Một bàn mười người đã đến đông đủ.
Năm người phía đối diện là bạn của Hoắc và Chung, còn năm người phía này (kể cả cô) thì ba nam hai nữ – quan hệ rối như mớ bòng bong.Cô nhìn sang Chung Ẩn Hiền, đối phương đang cười mỉm đầy ẩn ý khiến cô co rúm lại, cúi đầu thấp xuống, thầm nghĩ không biết hiện giờ Chung Ẩn Hiền và Ngô Đan Na ra sao.
Đã lâu rồi Ngô Đan Na không nói gì trong nhóm chat.Thực ra Chung Ẩn Hiền chẳng còn nghĩ tới Ngô Đan Na nữa, trong lòng hắn lúc này chỉ muốn bật cười.Thật quá kích thích!
Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?Một công tử phong lưu như Hoắc Vân Chu mà lại thích kiểu phụ nữ như vậy?Đường Diệc Ninh cũng không tiết lộ cho Phan Lôi chuyện "ngoại tình" của Chung Ẩn Hiền, chỉ kể cho người đầu gối tay ấp là Giang Khắc.
Ngô Đan Na cũng vậy – cô ấy không nói với Phan Lôi việc Đường Diệc Ninh đã kết hôn, nhưng lại nói cho người yêu là Chung Ẩn Hiền.Hồi đó, khi thấy Đường Diệc Ninh tại đám cưới của Phan Lôi, Ngô Đan Na liền thì thầm với bạn trai:— Anh biết vì sao cô ấy không làm phù dâu cho Phan Lôi không?
Thật ra là vì đã kết hôn rồi.
Cô ấy theo đuổi nam thần nhiều năm, cuối cùng cũng cưới được, nên không tiện đứng cạnh Phan Lôi nữa.— Suỵt, đừng nói ra ngoài nhé!
Ngàn vạn lần đừng kể với Hề Văn Soái hay Phan Lôi, Phan Lôi ghét cay ghét đắng cái ông nam thần kia của Ninh Ninh.Chỉ là đôi tình nhân chia sẻ một bí mật nhỏ về bạn mình thôi, Chung Ẩn Hiền cũng không có hứng thú gì, nghĩ mình sẽ không dính dáng tới Đường Diệc Ninh nữa nên không kể lể gì với ai.Ai ngờ, người mà Hoắc Vân Chu đang theo đuổi mãi không được lại chính là...
Đường Diệc Ninh!Vợ người ta!
Lại là một cô gái làm việc trong xưởng nhỏ!
Quá sức kích thích!Hoắc Vân Chu rất rộng rãi, giới thiệu cô với các bạn trên bàn.
Đường Diệc Ninh xấu hổ muốn chết, thầm kêu khổ: Giờ thì làm sao đây?
Khi nào mới có thể nói rõ mọi chuyện với Hoắc tổng giám đốc?
Nói trước mặt bao nhiêu người thế này thì anh ta chắc tức chết mất.Hoắc Vân Chu rót cho cômột ly nước, tay trái đặt lên lưng ghế của cô, nghiêng người tới gần thì thầm:— Vì sao không mặc váy anh tặng?
Không thích à?Hôm nay hắn dùng nước hoa, nói chuyện gần khiến cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Cô nép sang phía Phan Lôi, nhỏ giọng nói:— Không phải không thích, váy rất đẹp, chỉ là không hợp với em.
Em để lại trên xe của Becka rồi, nhờ chị ấy trả lại anh.
Tổng giám, cảm ơn anh đã có lòng, em xin ghi nhận.Hoắc Vân Chu cụp mắt xuống.
Đôi mắt của hắn không giống Giang Khắc, to hơn, hai mí rõ hơn, tròng mắt màu nhạt hơn, nhưng lông mi cũng dài và rậm như nhau.Hắn nhìn cô, ánh mắt đầy tình cảm và chút thất vọng:— Chiếc váy đó là tôi tự tay làm đấy.
Tôi đã nói rồi, tôi rất lâu rồi không tự tay làm đồ cho ai.
Em như vậy là khiến tôi mất mặt.
Ít nhất cũng nên mặc thử một lần cho tôi xem chứ, đó là đồ đo riêng cho em mà.Đường Diệc Ninh nổi hết da gà:— Tổng giám, anh đừng như vậy, hôm nay em đến đây là để nói rõ một chuyện với anh.Trực giác cho hắn biết cô không định nói điều gì hay ho, nhưng hắn không lo lắng.
Từ trước đến nay, chuyện hắn muốn – dù là vật hay người – đều chưa từng thất bại.Chỉ cần tốn thêm chút công sức thôi.
Với con gái, hắn luôn rất kiên nhẫn.Hoắc Vân Chu mỉm cười:— Có gì thì để ăn xong rồi nói.
Ăn cơm phải vui vẻ, nếu không là không tôn trọng mỹ thực.Đường Diệc Ninh: "......
Được thôi."
Tình huống này đúng là không tiện nói gì thêm.Cách hai bàn, tại một bàn tròn lớn khác, ánh mắt của Ngũ Tĩnh Toàn vẫn không rời khỏi Đường Diệc Ninh.Vừa rồi Đường Diệc Ninh vào trước, cô ta giả vờ đi toilet, rồi lén theo sau.
Không ngờ Đường Diệc Ninh cũng đến dự tiệc này.Ngũ Tĩnh Toàn không quen Hoắc Vân Chu, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest đen đứng dậy vẫy tay với Đường Diệc Ninh.
Người đó mặt mũi sáng sủa, dáng vẻ tiêu sái, vừa nhìn đã biết là dân nhà giàu – khí chất hoàn toàn khác Giang Khắc.Cô ta thấy Đường Diệc Ninh đi về phía người đàn ông kia, rồi có một cô gái khác thân thiết gọi cô ngồi xuống bên cạnh.
Sau đó, người đàn ông ấy còn giới thiệu cô với mọi người cùng bàn, thậm chí ghé sát nói gì đó rất thân mật bên tai cô.Ngũ Tĩnh Toàn cực kỳ sốc.
Với cô, phụ nữ đã có chồng đi gặp đàn ông thì không sao, nhưng giữa nơi công cộng mà lại thân mật như thế... thật không thể chấp nhận nổi!— Giang Khắc......Nghe cái tên này, cô ta giật bắn mình.
Hóa ra là Đậu Quân đang nói chuyện với cha cô.Đậu Quân khẩn thiết:— Ngũ tổng, Giang Khắc thật sự là một nhân tài.
Lúc mới tốt nghiệp, cậu ấy định vào làm ở Thâm Quyến, nhưng vì lý do cá nhân mới ở lại Tiền Đường.
Khi tôi tuyển cậu ấy còn lo công ty mình quá nhỏ, không đủ sức hút.
Phải khó khăn lắm mới mời được cậu ấy.
Những năm nay, cậu ấy làm việc vô cùng xuất sắc, năng lực mạnh, lại hết lòng vì công ty.
Thành tựu hôm nay của Phong Thắng Khoa học Kỹ thuật, ngoài tầm nhìn của ngài ra, còn nhờ vào những nhân viên ưu tú như Giang Khắc.
Ngũ tổng, chuyện trước là do Giang Khắc không hiểu chuyện, chọc ngài giận, ngài có thể cho cậu ấy một cơ hội không?
Tôi thật lòng muốn bồi dưỡng cậu ấy.Ngũ Đức Lương mặt không biểu cảm, nhấp ngụm trà, lạnh lùng nói:— Làm việc giỏi nhưng không biết cư xử thì đào tạo có ích gì?
Lỡ sau này lên quản lý mà vẫn tùy hứng thì sao?Đậu Quân vã mồ hôi, cung kính đáp:— Cậu ấy có hơi bướng, nhưng còn trẻ mà ngài, tuổi trẻ khí thịnh là như vậy.
Ngài cũng làm trong ngành công nghệ sáng tạo, tiếp xúc với kỹ sư mỗi ngày, đều biết đám kỹ thuật viên đầu óc chỉ có mỗi một việc, không giỏi luồn lách.
Thật ra cũng là ưu điểm đấy ạ.
Cho Giang Khắc thêm vài năm nữa, lớn tuổi rồi chắc chắn sẽ biết điều hơn.Ngũ Đức Lương bật cười:— Đậu tổng, nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn tôi làm gì?
Tôi quý Giang Khắc nên mới muốn mời cậu ấy về làm cho tôi.
Giờ cậu ta không muốn, tức là muốn ở lại Phong Thắng chứ gì?— Dạ đúng. – Đậu Quân lau mồ hôi, khẩn khoản – Ngũ tổng, Giang Khắc đã nhận ra lỗi lầm, hay là tôi sắp xếp để cậu ấy tới gặp ngài xin lỗi, cùng nhau ăn một bữa cơm...?Ngũ Tĩnh Toàn từ nãy giờ vẫn im lặng, trước đó cô cũng không biết cha mình đang gây khó dễ cho Giang Khắc, mãi đến khi vào hội trường nghe thấy Đậu Quân lên tiếng xin cho anh ta, cô mới nhận ra cha đã thật sự nổi giận.Đậu Quân cố tình diễn cảnh này trước mặt Ngũ Tĩnh Toàn, hy vọng cô có thể mở lời giúp đỡ.
Nhưng Ngũ Tĩnh Toàn biết rõ giới hạn.
Trong chuyện này, cô và cha vốn đứng cùng một chiến tuyến, mà cha cô cũng chẳng làm gì quá đáng.
Cô sao có thể vì một người đàn ông không yêu mình mà đi cầu xin cha?
Làm vậy thì có ích lợi gì?
Nếu xin giúp, Giang Khắc sẽ yêu cô chăng?
Huống chi, trong lòng cô cũng có nỗi giận riêng.Cô nhìn về phía bàn tròn không xa, thấy Đường Diệc Ninh trông vô cùng tự tại, lúc thì trò chuyện với cô gái bên trái, lúc lại cười nói với chàng trai mặc đồ đen bên phải.
Không biết ai kể chuyện gì thú vị, cả bàn cùng phá lên cười, Đường Diệc Ninh đưa tay che miệng, cười đến rạng rỡ.Ngũ Tĩnh Toàn bất ngờ lên tiếng:
"Đậu tổng, chọn ngày chi bằng hôm nay.
Hay là, anh gọi Giang Khắc tới luôn đi."
Đậu Quân đang nói khô cả miệng thì nghẹn họng, đầu hiện ra một dấu chấm hỏi to tướng: "?"
Ngũ Đức Lương cũng hơi sững người: "Toàn Toàn, con nói gì vậy?"
Ngũ Tĩnh Toàn điềm nhiên đáp: "Anh ta không phải muốn xin lỗi sao?
Gọi tới bây giờ luôn đi."
"À... chuyện này không tiện lắm đâu nhỉ?"
Đậu Quân lúng túng."
Có gì mà không tiện?
Ăn riêng chỉ tổ phí thời gian.
Mọi người đều có mặt ở đây rồi, có gì cần nói cứ nói ra, chẳng phải càng tốt sao?"
Thật ra thì Đậu Quân cũng không phản đối, cảm thấy lời cô nói cũng có lý, liền quay sang hỏi ý Ngũ Đức Lương bằng ánh mắt.Ngũ Đức Lương không đoán ra được dụng ý con gái, lại xác nhận lại:
"Con thật sự muốn gặp Giang Khắc hôm nay?"
Ngũ Tĩnh Toàn gật đầu: "Không phải muốn gặp, mà là muốn nghe anh ta xin lỗi."
Ngũ Đức Lương suy nghĩ một lúc, rồi nói với Đậu Quân:
"Cũng được, vậy thì gọi đi.
Bảo cậu ta đến đây ngay."
Đậu Quân mừng rỡ như bắt được vàng:
"Tốt quá, Ngũ tổng, tôi ra ngoài gọi điện ngay!"
Phan Lôi nắm lấy tay Đường Diệc Ninh, hạ giọng hỏi:
"Khi nào thì cậu với Hoắc Vân Chu thân thiết như vậy rồi?"
Đường Diệc Ninh nghiêm mặt:
"Anh ấy chỉ là khách hàng của tớ thôi, ngoài công việc thì không có quan hệ gì cả, cậu đừng nghĩ bậy."
Phan Lôi cười khúc khích, vỗ nhẹ lên tay cô:
"Làm gì căng vậy?
Cậu cũng 25 tuổi rồi, tìm bạn trai tớ cũng đâu có nói gì.
À!
Tớ nhớ rồi, hai người gặp nhau ở đám cưới tớ đúng không?
Trời ơi, chẳng lẽ tớ lại làm bà mối thêm lần nữa à?"
"Không phải đâu!"
Đường Diệc Ninh như muốn xỉu, vội giải thích,
"Nói thật với cậu, anh ấy là khách hàng của tớ từ hồi còn làm ở Khải Huân kia!"
Phan Lôi vẫn cố chấp không tin, nghiêm giọng:
"Tớ biết, cậu sợ tớ cười cậu quen bạn trai giàu vì trước đây toàn nói không thích người có tiền.
Nhưng cậu nghĩ nhiều rồi, tớ không bao giờ cười cậu cả.
Tớ chỉ mong cậu với Na Na đều gặp được người tốt, có cuộc sống hạnh phúc thôi."
Phan Lôi thật sự nghĩ như vậy, Đường Diệc Ninh cũng không nói gì thêm, cảm thấy có giải thích cũng vô ích."
Ra là cậu mê trai đẹp."
Phan Lôi tiếp lời, "Thảo nào hồi trước tớ giới thiệu mấy anh chàng kia, cậu chẳng thích ai.
Hóa ra cậu chỉ thích mấy anh soái ca."
Đường Diệc Ninh mệt mỏi:
"Tớ thật sự không thích Hoắc Vân Chu.
Anh ta chỉ là khách hàng, tin hay không thì tùy."
Phan Lôi lại cười rúc rích, ghé sát tai cô thì thầm:
"Này, tớ hỏi thật, cậu có biết Na Na chia tay với Tiểu Chung rồi không?"
Đường Diệc Ninh nửa bất ngờ, nửa vờ ngơ:
"Chia tay rồi à?"
"Chia rồi.
Trước Giáng Sinh cơ.
Tớ hỏi Na Na, cổ bảo là mẹ Tiểu Chung không đồng ý chuyện của hai người.
Chắc là ngại nhà Na Na không môn đăng hộ đối."
Đường Diệc Ninh thầm nghĩ, điều này chẳng phải rõ rành rành sao?
Nhà Ngô Đan Na bình thường, ba làm giáo viên, mẹ làm công nhân viên tư nhân, lại không phải người bản địa.
Làm sao có thể với tới nhà họ Chung?Hồi tháng 5, Phan Lôi muốn giới thiệu Chung Ẩn Hiền cho nhóm bạn, cô và Ngô Đan Na đều thấy không đáng tin.
Sau lại không ngờ Ngô Đan Na thật sự yêu đương với anh ta, cô còn thấy ngạc nhiên.Nhưng cô có thể nói gì chứ?
Nhà cô còn chẳng bằng nhà Ngô Đan Na.
Nếu cô bảo Na Na không xứng với đối phương, Na Na thể nào cũng nghĩ là cô ghen.Thế là cô chẳng thể nói gì ngoài lời chúc phúc.
Chỉ mong lời Phan Lôi nói là thật, rằng Chung Ẩn Hiền là người đứng đắn, không phải loại ăn chơi trăng gió.
Chỉ mong Na Na thật sự tìm được hạnh phúc.Nhưng hiện thực thì tàn nhẫn.
Ba người bọn họ, người duy nhất có thể sống trong thế giới của Hề Văn Soái, Chung Ẩn Hiền, Hoắc Vân Chu... chỉ có Phan Lôi.Họ đều là những người sinh ra đã ở Rome.Vì vậy, Đường Diệc Ninh mới không mặc chiếc váy đó.
Cô không muốn trở thành một cô bé Lọ Lem chờ tiếng chuông 12 giờ.
Cô thà mặc chiếc váy xanh ngọc xinh xắn của chính mình, ngồi trong sảnh tiệc xa hoa này mà không hợp cảnh.Bởi vì đó mới là chính cô.Hai cô gái vẫn đang trò chuyện thì Hoắc Vân Chu cũng không xen vào, từng món ăn nóng hổi lần lượt được dọn lên bàn, mọi người bắt đầu dùng đũa.
Hoắc Vân Chu gắp một miếng lưỡi vịt, thong thả nhai, chợt phát hiện Chung Ẩn Hiền ngồi bên phải đang cố nín cười.Hoắc Vân Chu nghi hoặc hỏi:
— Cậu cười cái gì vậy?Chung Ẩn Hiền càng nghĩ càng buồn cười, phẩy tay:
— Không có gì, không có gì.Hoắc Vân Chu không hiểu gì, thấy món lưỡi vịt khá ngon, lại gắp thêm một miếng bỏ vào chén Đường Diệc Ninh.Chung Ẩn Hiền thấy Hoắc Vân Chu chăm sóc Đường Diệc Ninh hết mực, không nhịn được nữa, "phụt" một tiếng bật cười.
Hoắc Vân Chu liếc hắn:
— Cậu làm sao vậy?Chung Ẩn Hiền nhấp một ngụm trà, thấp giọng nói:
— Xin lỗi, xin lỗi...
Nhưng mà...
Enrico à, khẩu vị của cậu cũng độc đáo ghê đấy?Hoắc Vân Chu không hiểu gì:
— Hả?— Ý tôi là... cái "gu" ở phương diện kia ấy... — Chung Ẩn Hiền sắp phát điên vì buồn cười — Ở Tam Á cậu còn dám chọc tôi, giờ lại như thế này, mặn chay không kỵ à?Hoắc Vân Chu mặt đầy dấu hỏi, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì.— Không hiểu thì thôi. — Chung Ẩn Hiền cố kiềm chế cảm xúc — Trời ơi, đây đúng là màn hài kịch của năm, để tôi bình tĩnh đã...
Yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu, ai mà chẳng có chút sở thích đặc biệt chứ?Hoắc Vân Chu vẫn "?"
đầy đầu, từng từ hắn đều nghe hiểu, nhưng nối lại thì không hiểu gì, chỉ có thể kết luận Chung Ẩn Hiền đang lên cơn điên.——Sau khi gọi điện cho Giang Khắc xong ở ngoài sảnh tiệc, Đậu Quân quay lại hội trường, ngồi xuống bên cạnh Ngũ Đức Lương, thở phào một hơi.Anh ta cảm thấy chuyện này xem như đã ổn thỏa, Giang Khắc cũng sắp đến nơi.
Chỉ tiếc là tên nhóc đó không về kịp thay đồ, vẫn mặc thường phục.
Nhưng cũng được thôi, đến xin lỗi mà, càng chật vật càng tốt, biết đâu lại tạo hiệu ứng bất ngờ.Bữa tiệc chính thức bắt đầu, mẹ Hoắc Vân Chu trong bộ sườn xám xinh đẹp bước lên sân khấu, nâng ly rượu chúc mừng, tuyên bố khai tiệc.Hơn hai mươi bàn tiệc đều là các nhân vật quyền thế, giới tư bản lão làng cùng vợ con họ, hoặc là những nhân vật mới nổi như Đậu Quân, được các "đại lão" đưa đến giới thiệu lẫn nhau.Mọi người cụng ly chúc tụng, bàn chuyện xu hướng phát triển ngành nghề, kinh tế quốc gia.
Họ là những người đi đầu thời đại, hưởng trọn thành quả bùng nổ kinh tế, tích lũy được khối tài sản khiến người thường khó bì kịp.
Theo định luật 80/20, họ không nghi ngờ gì đều nằm trong nhóm 20%.Ngay cả mấy minh tinh nhỏ cũng phải kính cẩn với họ, kéo tà váy, bưng ly rượu bước đến chúc tụng đầy dè dặt.Đám con cái của giới thượng lưu, ai nấy đều rạng rỡ.
Nhờ sự nỗ lực của thế hệ đi trước, họ được hưởng nền giáo dục tốt, nhiều người từng du học nước ngoài.
Từ nhỏ sống sung túc, có điều kiện theo đuổi đủ mọi sở thích, lái siêu xe, mặc đồ hiệu, lớn lên vào các ngành nghề với vị trí quản lý.
Kể cả những người không giỏi học hành, chỉ cần mở miệng muốn làm gì, cha mẹ cũng có thể đầu tư vài trăm triệu để "chơi thử".Không biết từ lúc nào, ở cửa hội trường xuất hiện một chàng trai trẻ.Anh có vóc dáng cao ráo, gương mặt tuấn tú, đôi mắt dài hơi cụp đầy cuốn hút.
Mặc chiếc áo len xanh biển, bên ngoài khoác áo lông vũ đen bình thường, phía dưới là quần jeans và giày thể thao.Nhiệt độ khách sạn quá cao, anh kéo khóa áo khoác ngoài xuống.
Trong mắt phục vụ, kiểu ăn mặc không trau chuốt ấy so với cả hội trường toàn khách quý ăn diện lộng lẫy đúng là... như diễn viên chạy nhầm phim trường — lệch tông hoàn toàn.Giang Khắc vẫn bình tĩnh, định đẩy cửa bước vào thì bị phục vụ chặn lại, lễ phép hỏi:
— Tiên sinh, đây là tiệc tư nhân, xin hỏi anh có thiệp mời không?Giang Khắc đành gọi điện cho Đậu Quân, không ngờ người ra đón lại là Ngũ Tĩnh Toàn trong chiếc váy dạ hội lộng lẫy.Anh cau mày, nhưng vẫn lễ độ chào:
— Chào Ngũ tiểu thư.— Chào anh. — Ánh mắt Ngũ Tĩnh Toàn có chút ẩn ý — Vào đi, bàn bọn tôi còn chỗ trống, cùng ăn luôn nhé.Cánh cửa nặng nề được phục vụ kéo mở, khung cảnh tiệc tùng lộng lẫy hiện ra trước mặt Giang Khắc.
Ánh đèn sân khấu chiếu xuống khiến anh hơi nheo mắt lại.Ngũ Tĩnh Toàn dẫn Giang Khắc đi vào, định băng qua mấy bàn tiệc tròn.
Nhưng do váy cô khá rộng và đường đi giữa các bàn chật hẹp, không tiện di chuyển, nên dẫn anh vòng ra phía ngoài rộng rãi hơn.Họ đi qua một bàn, rồi hai bàn, ba bàn...
Ngũ Tĩnh Toàn mỉm cười, quay đầu nhìn — quả nhiên, Giang Khắc đã đứng khựng lại.Bên cạnh chiếc bàn tròn ấy, mọi người đang trò chuyện vui vẻ.
Hoắc Vân Chu vô tình đặt tay trái lên lưng ghế Đường Diệc Ninh, tay phải thì nghịch bật lửa bạc.Còn Đường Diệc Ninh thì toàn thân căng cứng, sửng sốt nhìn về phía Giang Khắc đang đứng đó, đầu óc rối như tơ vò, thậm chí bắt đầu nghi ngờ mình đang nằm mơ.Hoắc Vân Chu nhận ra Đường Diệc Ninh có gì đó lạ, quay sang mới thấy Giang Khắc.Phan Lôi cũng vừa nhận ra Giang Khắc, giật mình lắp bắp: "Sao cái tên khốn này lại ở đây?!"
Ánh mắt Hoắc Vân Chu sắc lại, quay sang hỏi Đường Diệc Ninh:
— Em quen người đó à?Đường Diệc Ninh: "......"
Cô hoảng sợ thật sự, không hiểu vì sao Giang Khắc lại đến đây.
Nhìn thấy cô đang ngồi ăn tối cùng Hoắc Vân Chu, anh sẽ nổi giận chứ?Không được tức giận đâu, chồng à!
Bình tĩnh một chút!
Ở đây toàn là nhân vật có địa vị danh tiếng cả, có muốn tức giận thì về nhà rồi nổi cũng được.
Em có thể giải thích hết, xin anh đấy, đây không phải đóng phim đâu, đừng phá tiệc người ta, bọn em không đền nổi đâu...Ánh mắt Giang Khắc sâu như biển.
Sau một thoáng đối mặt với Đường Diệc Ninh, anh nuốt một cái, thu hồi ánh nhìn, bình tĩnh hỏi Ngũ Tĩnh Toàn phía trước:
— Ngũ tiểu thư, sao lại dừng lại rồi?Ngũ Tĩnh Toàn: "?"
Cô rất bối rối, chuyện không nên như thế này mới đúng!Chỉ trong khoảnh khắc ấy, cô thoáng nghĩ đến một khả năng: bức ảnh kia là Giang Khắc cố tình đăng lên để gài cô!
Anh căn bản chưa kết hôn, cô gái kia có khi chỉ là bạn gái cũ thôi.Chứ còn gì nữa?
Vợ chồng thật sự mà gặp nhau, thấy chồng mình đang cười đùa với người phụ nữ khác, sao lại bình tĩnh thế được?Ngũ Tĩnh Toàn không muốn bị Giang Khắc đùa giỡn lần nữa, cô quyết định phải làm rõ chân tướng.
Như thể đột nhiên nhìn thấy Đường Diệc Ninh, cô giơ tay chỉ một cái, tự nhiên hỏi:
— Giang Khắc, kia chẳng phải vợ anh sao?Giang Khắc: "......"
Dù giọng Ngũ Tĩnh Toàn không lớn, nhưng cô đứng gần, nên cả bàn Hoắc Vân Chu đều nghe rõ.
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Đường Diệc Ninh.Chung Ẩn Hiền là người vui nhất, cảnh tượng mà hắn tưởng tượng nãy giờ... rốt cuộc cũng xảy ra thật!
Hắn khoanh tay xem kịch, cười đến nheo cả mắt.Phan Lôi thì trố mắt:
— Gì cơ?
Vợ hả?
Không phải cậu và Giang Khắc đã chia tay lâu rồi sao?Đường Diệc Ninh môi run run:
— Tớ...Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, chắc chắn đã đỏ ửng.
Bên cạnh, Hoắc Vân Chu đã rút tay trái về, ngồi thẳng lưng, nhìn Giang Khắc rồi nghiêng đầu nhìn cô.
Tay phải "tách" một tiếng bật lửa, ánh mắt như nổi lên cơn bão ngầm.Anh thấp giọng hỏi:
— Em kết hôn rồi à?Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai tiếp tục!
Hàng trước có bán hạt dưa, trà sữa và trái cây, không cần chen lấn, không cãi nhau, ai cũng có phần nhé!Chương 82Đường Diệc Ninh trước giờ luôn cho rằng Hoắc Vân Chu tuy là tổng giám đốc, nhưng không có dáng vẻ uy nghiêm gì cả, giống như một cậu công tử trẻ con tùy hứng.
Thế nhưng giờ khắc này, cô mới hiểu mình đã sai.
Hoắc Vân Chu gần ba mươi, là con trai cưng của chủ tịch một tập đoàn lớn, là nhân vật linh hồn của Á Sĩ Mân, là người có địa vị cao quý, không ai dám xem thường.Cảm xúc trong lòng cô lúc này đã vượt qua cả mức xấu hổ hay khó xử, mà là nỗi sợ hãi thực sự, như thể có bàn tay vô hình đang trêu đùa số phận cô.
Cô đã vắt óc tính toán, giấu đầu hở đuôi, mắt thấy sắp rời Tiền Đường để đến Quảng Châu, chuyến đi này vốn là để nói rõ mọi chuyện với Hoắc Vân Chu.
Nào ngờ lại rơi vào tình huống không thể tệ hơn.Không thấy Đường Diệc Ninh trả lời, Hoắc Vân Chu lại hỏi:
— Trả lời tôi, cô kết hôn thật sao?Trước mắt Đường Diệc Ninh như có vô số gương mặt hiện lên — quen có, lạ có.
Trong số đó có một gương mặt là Giang Khắc.
Anh đứng cạnh bàn, cách một bàn tròn đối diện với cô, ánh mắt anh bình tĩnh đến mức bất ngờ.Sự bình tĩnh ấy truyền cho Đường Diệc Ninh chút sức mạnh.Cô quay đầu nhìn Hoắc Vân Chu, nhẹ giọng đáp:
— Vâng, tổng giám Hoắc, tôi đã kết hôn.Khóe môi Ngũ Tĩnh Toàn khẽ cong, rõ ràng thấy sự việc còn thú vị hơn cả cô tưởng.Giang Khắc vẫn đứng yên, ánh mắt không rời khỏi Đường Diệc Ninh.Nhận được câu trả lời, Hoắc Vân Chu khẽ thở ra, như đang cười, cúi đầu nghịch bật lửa trong tay.Mọi người quanh bàn đều nghe thấy câu trả lời, nhất thời im lặng.
Phan Lôi không kìm được, ngoảnh đi giả vờ nhìn dế mèn, rồi lại quay sang Giang Khắc.Trước đó, cả bàn đều từng thấy Hoắc Vân Chu chăm sóc Đường Diệc Ninh chu đáo ra sao, giờ nhớ lại mới thấy ngập tràn nỗi khó nói thành lời.
Có người đàn ông thậm chí nhìn Hoắc Vân Chu bằng ánh mắt đầy thương cảm.Ai cũng có biểu cảm riêng, chỉ có Chung Ẩn Hiền là vẫn còn đang cười.
Hoắc Vân Chu nhìn hắn chơi bật lửa, hỏi:
— Cậu biết chuyện từ trước rồi?Chung Ẩn Hiền không phủ nhận:
— Ừ, bạn gái cũ tôi nói cho tôi.Hoắc Vân Chu lại quay sang hỏi Phan Lôi:
— Cậu thì sao?
Cậu cũng biết?Phan Lôi kéo dế mèn lại gần, vội vàng xua tay:
— Không, tôi không biết gì hết!
Cô ấy chưa từng nói với tôi!
Tôi cũng mới vừa biết thôi!Hoắc Vân Chu lại nhìn về phía Đường Diệc Ninh:
— Tôi nhớ hồi đầu tháng Mười, chúng ta ăn cơm ở quán gia đình kia, chính miệng cô nói với tôi rằng cô độc thân, không có bạn trai.
Vậy là kết hôn trước hay sau đó?— Trước đó. — Đường Diệc Ninh run rẩy đáp — Xin lỗi tổng giám, tôi đã nói dối.Hoắc Vân Chu như không hiểu nổi:
— Tại sao phải nói dối?
Tại sao phải lừa tôi?
Chỉ để bán vài cái khóa kéo thôi sao?
Là Mạc Huệ Thanh xúi cô làm vậy à?Đường Diệc Ninh lắc đầu:
— Không phải, tổng giám.
Cả giám đốc Mạc cũng không biết tôi đã kết hôn.
Cả công ty Vọng Kim cũng không ai biết.Hoắc Vân Chu trầm ngâm trong chốc lát, rồi bất ngờ bật cười, cười đến mức không ngừng lại được:
— Đường Diệc Ninh, cô diễn tôi giỏi thật.
Tôi phục.Vừa dứt lời, hắn đột ngột đứng dậy, tay phải nâng lên, khiến Đường Diệc Ninh sợ đến mức nhắm mắt, ôm lấy đầu.
Giang Khắc cũng nhào lên hai bước, tưởng rằng Hoắc Vân Chu định ra tay.Nhưng Hoắc Vân Chu tất nhiên không đánh người.
Hắn chỉ ném mạnh chiếc bật lửa đi.
Thảm trải sàn khiến tiếng vang không lớn, nhưng hành động này vẫn khiến những bàn xung quanh chú ý.Mãi đến lúc này, khách ở các bàn lân cận mới nhìn sang.Becka lập tức chạy đến đứng cạnh Phan Lôi, không dám tùy tiện chen vào.Đậu Quân và Ngũ Đức Lương cũng nhận ra Giang Khắc và Ngũ Tĩnh Toàn đang đứng cách đó không xa, dường như xảy ra chuyện với bàn kia.
Ngũ Đức Lương nói:
— Đậu tổng, anh qua xem thử đi.Đậu Quân vội vàng đứng dậy, kéo tay Giang Khắc hỏi:
— Khắc Nhi, có chuyện gì vậy?Giang Khắc không trả lời, chỉ tập trung đề phòng, sợ Hoắc Vân Chu sẽ làm Đường Diệc Ninh bị thương.Dù ném bật lửa đi, lửa giận trong lòng Hoắc Vân Chu vẫn không nguôi.
Từ nhỏ đến giờ, cậu chủ Hoắc chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy!
Vậy mà hôm nay lại trở thành "tiểu tam"?
Đối phương lại là một cô nhân viên cấp thấp làm ở xưởng sản xuất!Nghĩ lại ba tháng qua, những lần gặp gỡ với Đường Diệc Ninh, những bữa ăn, những cuộc điện thoại, những tin nhắn WeChat...
Hoắc Vân Chu không thể tưởng tượng nổi: những lúc đó, bên kia đầu dây, cô đang ở cạnh một người đàn ông khác.Cô thật giỏi!
Chơi hắn xoay vòng vòng!
Trong khi hắn còn bận nhớ nhung, muốn tặng quà, mời ăn cơm, thậm chí giới thiệu khách hàng để có cớ gặp lại... thì hóa ra tất cả chỉ là hắn tự đa tình?
Cô luôn xem hắn là trò cười sao?Hoắc Vân Chu không thể chấp nhận sự thật đó.
Bàn này là bạn bè hắn, chưa kể còn bao nhiêu bàn khác.
Mẹ hắn là nhân vật chính của bữa tiệc.
Hầu hết người trong hội trường đều quen biết hắn.
Vậy mà Đường Diệc Ninh dám khiến hắn mất mặt trước mặt mọi người như thế, còn mặt mũi nào mà sống ở Tiền Đường?Nhưng hắn có thể làm gì?
Ở nơi này, trong hoàn cảnh này, hắn đã mất mặt đến thế, còn có thể làm gì nữa?
Mắng cũng không thể, đánh người càng không được.
Hắn là Enrico Hoắc, một quý công tử có giáo dục.
Hắn phải bình tĩnh, phải kiềm chế, rồi sau này sẽ tính sổ với Đường Diệc Ninh.Đường Diệc Ninh run rẩy, mở mắt ra thấy Hoắc Vân Chu đang đứng trước mặt thở dốc.
Cô lại quay sang Giang Khắc.
Anh giơ tay về phía cô, gọi:
— Đường Diệc Ninh, về nhà với anh.Giờ phút này, anh còn quan tâm gì chuyện đến xin lỗi cha con nhà họ Ngũ nữa?
Chỉ cần nhìn cũng đoán được, Ngũ Tĩnh Toàn gọi anh đến đây là có chủ ý.
Cô ta chắc chắn đã nhận ra Đường Diệc Ninh, cố tình sắp đặt cảnh tượng này để xem trò vui.Xem gì?
Cảnh chồng bắt gian, đánh tiểu tam trước mặt mọi người?Ngũ Tĩnh Toàn đúng là quá coi thường anh.
Cô ta không hiểu anh, càng không hiểu Đường Diệc Ninh.
Cô ta không biết những năm qua bọn họ đã trải qua những gì, cũng không biết giữa họ có tình cảm sâu đậm đến mức nào.Giang Khắc biết rõ Hoắc Vân Chu là loại người nào — công tử nhà giàu, đẹp trai, có tiền, có địa vị.
Anh cũng biết Hoắc Vân Chu có thiện cảm với Đường Diệc Ninh.Khi cãi nhau, đúng là Giang Khắc từng buông lời tổn thương, bảo Đường Diệc Ninh đi tìm người giàu mà sống.
Nhưng trong lòng anh, chưa bao giờ xem Hoắc Vân Chu là đối thủ thật sự.
Vì hiện tại, người muốn tranh giành Đường Diệc Ninh với anh, không phải Hoắc Vân Chu, mà là vị giám đốc Mạc định đưa cô đi Quảng Châu.Nghe Giang Khắc gọi, lòng Đường Diệc Ninh dâng lên một dòng ấm áp.
Cô vội vàng đứng dậy, lấy túi và áo khoác, chuẩn bị rời đi thì bị Hoắc Vân Chu chắn trước mặt.— Cô muốn đi như vậy sao? — Mắt Hoắc Vân Chu như bốc lên cơn lốc, lạnh lẽo nhìn Đường Diệc Ninh.Đường Diệc Ninh dũng cảm nhìn lại:
— Tổng giám, tôi xin lỗi.
Tôi thật sự đã nói dối.
Nếu anh muốn nghe tôi giải thích, tôi có thể đến Á Sĩ Mân tìm anh vào ngày mai.
Nhưng hôm nay không phải lúc thích hợp.
Xin hãy để tôi đi.Cả hội trường căng thẳng nhìn theo bọn họ.
Có người hóng chuyện mong hai người đàn ông đánh nhau để có chuyện kể sau bữa tiệc.
Cũng có người hy vọng mọi chuyện kết thúc êm đẹp, dù sao Hoắc Vân Chu cũng là quý công tử, không nên trở thành trò cười.Hoắc Vân Chu suy nghĩ một chút, rồi nói:
— Hôm nay tôi còn chưa uống rượu với cô.
Vậy đi, cùng tôi cụng một ly, tôi sẽ để cô đi.Không chần chừ, Đường Diệc Ninh lập tức gật đầu:
— Được.Hoắc Vân Chu cầm chai Mao Đài trên bàn, không dùng ly nhỏ uống rượu trắng, cũng không dùng ly rượu vang chân cao, mà rót rượu vào chiếc ly trà pha lê to.
Rót đầy hai phần ba ly mới dừng lại, khoảng bốn lạng.Hắn nâng ly rượu vang đỏ của mình, đưa ly rượu trắng cho Đường Diệc Ninh:
— Nào, Đường tiểu thư, cụng ly.Xung quanh im phăng phắc.
Không ai dám chen vào.
Chung Ẩn Hiền thì thất vọng ra mặt, cảm thấy Hoắc Vân Chu xử lý nhẹ nhàng quá, chỉ ép uống một ly rượu, cao lắm là phun ra vài câu, chẳng có gì hấp dẫn.Còn Phan Lôi, Becka và mấy người khác thì âm thầm thở phào.
Họ biết Hoắc Vân Chu vẫn để lại cho Đường Diệc Ninh một đường lui, không định làm khó thêm.Đường Diệc Ninh đón lấy ly rượu, hít sâu một hơi rồi nói:
"Tổng giám, tôi biết giờ có nói gì cũng vô ích.
Anh có thể giận tôi, nhưng tôi mong anh đừng giận Giám đốc Mạc, cũng đừng giận Vọng Kim Khóa Kéo.
Tất cả đều là lỗi của một mình tôi.
Ly rượu này, xem như tôi kính anh.
Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong công việc suốt thời gian qua.
Tôi sẽ uống, còn anh thì tùy ý."
Chỉ có Đậu Quân là vẫn còn lo lắng.
Anh ta nhìn chằm chằm Giang Khắc, biết rõ tên nhóc này kiểu gì cũng làm ra chuyện.
Quả nhiên, thấy Đường Diệc Ninh định uống rượu, Giang Khắc bước lên trước một bước, Đậu Quân vội túm lấy cánh tay cậu ta, kéo lại, nhắc nhở: "Bình tĩnh," nhưng lại bị Giang Khắc mạnh mẽ hất ra.Giang Khắc lớn tiếng nói:
"Đừng uống!
Để anh uống thay em!"
Đậu Quân giận đến mức chỉ muốn đập cho Giang Khắc một trận!Hoắc Vân Chu chậm rãi quay đầu lại nhìn Giang Khắc, ánh mắt tối sầm, không hề giấu giếm vẻ khinh miệt trong đáy mắt, cuối cùng cũng nổi giận thật sự.Bên kia, có người ngồi ở bàn chính hướng mắt về phía này, khẽ hỏi Hoắc mẫu:
"Bên đó sao thế?
Vân Chu cãi nhau với ai à?"
Hoắc mẫu chỉ liếc qua rồi thu tầm mắt về, cười nói:
"Trẻ con gây gổ thôi, cứ để chúng nó tự giải quyết."
Người kia nói:
"Vân Chu giờ đâu còn nhỏ?
Sắp ba mươi đến nơi rồi."
Hoắc mẫu nhẹ giọng:
"Tính nó trẻ con lắm, chỉ cần chưa chín chắn lại thì vẫn là đứa trẻ thôi."
Mọi người bật cười, không ai ra tay ngăn cản, chỉ im lặng chờ xem chuyện gì xảy ra.Bên này, Giang Khắc đã chắn trước mặt Đường Diệc Ninh, đối mặt với Hoắc Vân Chu, bình tĩnh nói:
"Tổng giám, để tôi uống thay cô ấy được không?"
Đường Diệc Ninh không ngừng kéo tay áo cậu ta:
"Anh đừng có làm loạn, em uống được!"
Hoắc Vân Chu cười khẩy:
"Anh họ gì?"
Giang Khắc đáp:
"Tôi họ Giang."
"Anh Giang," Hoắc Vân Chu hỏi tiếp, "Anh gọi tôi là tổng giám... tức là anh biết tôi à?"
Giang Khắc gật đầu:
"Biết."
Hoắc Vân Chu bật cười lạnh lẽo:
"Vợ chồng các người đúng là thú vị.
Ở cạnh nhau mà còn có thể dây dưa với người khác, thấy cũng hay đấy nhỉ?"
Giang Khắc không để tâm đến lời châm chọc đó:
"Tổng giám, cô ấy là con gái, không uống được rượu trắng, mong anh đừng làm khó.
Tôi uống thay, được không?"
Hai người đàn ông đứng đối diện, vóc dáng ngang ngửa nhau.
Hoắc Vân Chu chăm chú nhìn Giang Khắc.
Đối phương đẹp trai, làn da mịn màng, đến nếp nhăn ở khóe mắt cũng không có, nhìn còn rất trẻ.
Thì ra gu của Đường Diệc Ninh là kiểu người như vậy?Hoắc Vân Chu gật đầu, giả bộ rộng lượng:
"Được, anh uống thay cũng được.
Nhưng là đàn ông, một ly thì ít quá."
Giang Khắc nói:
"Anh muốn bao nhiêu ly, anh cứ nói.
Tôi uống."
Hoắc Vân Chu vỗ tay một cái, gọi phục vụ đang lúng túng đứng gần đó:
"Anh cần gì ạ?" – cậu ta hỏi."
Lấy thêm hai chai Mao Đài."
Becka không nhịn được nữa, bước lên khuyên nhủ:
"Enrico, đừng như thế, nguy hiểm lắm."
Hoắc Vân Chu lạnh giọng:
"Cô đừng động vào tôi."
Becka tiếp tục:
"Nghe em đi, Enrico, hôm nay Tiểu Đường đến đây, vốn dĩ là vì—""Cô câm miệng!" – Hoắc Vân Chu gầm lên, ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi người quanh bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hôm nay, ai còn dám nói giúp bọn họ một câu, chính là đối đầu với tôi, Hoắc Vân Chu!"
Becka im lặng, Phan Lôi sợ đến nỗi trốn luôn vào lòng Dế mèn, chỉ có Chung Ẩn Hiền là cười to, cảm thấy kịch này càng lúc càng thú vị.Ngũ Tĩnh Toàn từ đầu vẫn đứng ngoài cuộc, không nói một lời.
Đậu Quân sốt ruột đến toát mồ hôi, quát Giang Khắc:
"Cậu đang làm cái gì vậy hả?!"
Giang Khắc liếc Ngũ Tĩnh Toàn đầy khinh bỉ, rồi quay sang Đậu Quân, nói:
"Lão đại, anh không dạy tôi là làm người phải biết cúi đầu khi cần sao?
Vì tôi chưa đủ mạnh, cho nên... vì vợ tôi, tôi sẵn sàng cúi đầu."
Đậu Quân im bặt.Hai chai Mao Đài được mang ra, cùng với bốn ly pha lê.
Hoắc Vân Chu đặt lại ly rượu của Đường Diệc Ninh lên bàn, xếp năm ly thành một hàng ngang, rót đầy từng ly, mỗi ly nửa cân, tổng cộng hai cân rưỡi Mao Đài 53 độ, giá thị trường gần một vạn tệ.Đường Diệc Ninh tuyệt vọng nhìn Hoắc Vân Chu rót rượu, Giang Khắc phát hiện cô đang run rẩy, dịu giọng trấn an:
"Đừng lo, em biết tửu lượng của anh mà.
Mao Đài anh chưa từng thử, hôm nay xem như uống cho đã."
Hoắc Vân Chu đặt bình rượu rỗng xuống, làm động tác mời với Giang Khắc, rồi cầm ly rượu vang đỏ lên, uống cạn.Giang Khắc bước tới cạnh bàn, cởi áo khoác lông vũ ném xuống đất, xắn tay áo len lên tới khuỷu tay, cầm ly rượu đầu tiên lên, đột nhiên quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với Đường Diệc Ninh:"Vợ ơi, sao em lại cứ rước họa vào thân vậy?
Lại nữa rồi."
Nước mắt Đường Diệc Ninh, kìm nén bấy lâu, "ào" một tiếng tuôn trào.Bọn họ sao có thể quên được chứ?
Làm sao có thể?Hồi ức kéo về—đêm mưa gió bão giật đó...Đêm hôm đó, gió mưa vần vũ, Đường Diệc Ninh đi theo người mẫu và người đại diện là Tề Côn đến ký hợp đồng.
Giang Khắc đi cùng cô, nhưng bị Tề Côn chặn lại ngoài cửa, nói trong phòng đều là ông chủ lớn, còn có hai cô gái khác định ký hợp đồng làm quản lý nghệ sĩ.
Giang Khắc không liên quan, nếu vào sẽ khiến các ông chủ không vui.Giang Khắc liền nói với Đường Diệc Ninh:
"Em vào đi, anh chờ bên ngoài.
Nếu có chuyện gì thì gọi anh, đừng sợ, anh sẽ không rời đi."
Đường Diệc Ninh gật đầu, đi theo Tề Côn vào phòng.Giang Khắc ngồi xổm ngoài cửa, cúi đầu hút thuốc.Bên trong phòng là một bàn tròn lớn, sáu người đàn ông, ba cô gái, thêm Tề Côn.
Những người đàn ông đều khoảng ba, bốn mươi tuổi.
Họ không để các cô gái ngồi cùng nhau mà bắt mỗi người ngồi giữa hai người đàn ông.Ngay từ đầu Đường Diệc Ninh đã cảm thấy có điều không ổn.
Tề Côn nói những người này là ông chủ của công ty phim ảnh, công ty người mẫu, có thể nâng đỡ các cô thành hot girl mạng, đóng web drama, phim điện ảnh.
Nhưng suốt cả buổi không ai nói gì đến hợp đồng, chỉ ép các cô gái uống rượu, còn nhân cơ hội sàm sỡ.Đường Diệc Ninh giận nhưng không dám nói gì.
Nhìn thấy hai cô gái khác đã uống hết rượu, trong lòng cô bắt đầu có ý định rút lui.Khi một ly rượu trắng được đặt trước mặt cô, cô kiên quyết lắc đầu:
"Xin lỗi, tôi không biết uống rượu."
Người đàn ông bên cạnh cô khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc đã thưa, bụng phệ.
Đường Diệc Ninh nhìn ông ta liền nghĩ đến cụm từ "não đầy mỡ."
Ông ta cười nói:
"Em gái nhỏ à, muốn làm minh tinh mà không uống rượu thì sao được?
Trước kia không biết uống thì bây giờ học.
Uống thử đi, như uống nước thôi, uống nhiều sẽ quen."
Đường Diệc Ninh vẫn lắc đầu:
"Tôi không uống.
Tôi đến ký hợp đồng, không phải đến uống rượu.
Phiền ông đưa hợp đồng cho tôi xem trước."
Người đàn ông béo nói:
"Cô uống rượu thì tôi sẽ đưa hợp đồng."
Biết Giang Khắc đang ở ngoài, Đường Diệc Ninh không sợ:
"Vậy thì tôi không ký nữa.
Cảm ơn mọi người, tôi về đây."
Cô đứng dậy định rời đi thì bị người đàn ông béo giữ chặt vai.
Đường Diệc Ninh hoảng sợ hét lên, không ngừng giãy dụa đánh vào tay ông ta.
Người đàn ông nổi giận, ép cô ngồi trở lại ghế, cười cợt nhả:
"Muốn chạy?
Đâu có dễ vậy.
Em xinh đẹp thế này, không làm minh tinh thì phí lắm.
Theo anh đi, anh bảo đảm sẽ nâng đỡ em thành minh tinh lớn!"
Chỉ có Tề Côn biết Giang Khắc đang ở ngoài, sợ anh xông vào gây chuyện, nên giúp Đường Diệc Ninh giải vây, khuyên cô: "Tiểu Đường, hay là em uống một ly bia đi, chỉ một ly thôi, đừng chọc đại ca nổi giận."
"Em không uống rượu!
Em chẳng biết uống loại nào cả!
Các người buông tha cho em đi!"
Đường Diệc Ninh nổi tính ngang bướng, vừa gào vừa đập bàn tay lên cánh tay gã đàn ông béo kia, cuối cùng hét lớn: "Giang Khắc!
Giang Khắc ——"Giang Khắc xông vào phòng, dưới ánh mắt sững sờ của mấy người đàn ông, kéo lấy tay Đường Diệc Ninh định rời đi, nhưng lại bị gã béo chắn đường.Tên đàn ông nhếch mép cười lạnh: "Tin không?
Nếu hôm nay hai người cứ thế mà đi, lão tử đảm bảo cho hai người khỏi tốt nghiệp luôn."
Khi ấy Giang Khắc mới gần 20 tuổi, còn mấy ngày nữa mới sinh nhật, Đường Diệc Ninh mười chín, cả hai đều là sinh viên nghèo, non nớt.Giang Khắc nghi ngờ lời đe dọa đó là bịa đặt — một người làm phim thì có thể làm gì mà khiến anh không tốt nghiệp được?Nhưng anh cũng hiểu, đời không có chữ "nếu", nhỡ đâu đối phương thật sự có tiền, có quyền, muốn gây khó dễ cho anh và Đường Diệc Ninh, thì đúng là chẳng dễ thoát thân.Cả hai cần phải tốt nghiệp suôn sẻ, tương lai nằm trong tay họ.
Tấm bằng kia là quân cờ đầu tiên cho độc lập của họ.Giang Khắc đứng thẳng dậy, chắn trước mặt Đường Diệc Ninh, đối mặt với tên đàn ông bẩn thỉu kia, hỏi: "Muốn thế nào mới chịu thả chúng tôi đi?"
Gã đàn ông cười khẩy, cầm một bình rượu thủy tinh dùng để trộn rượu vang đỏ, rót thêm rượu trắng, rượu vàng, bia vào đầy cả bình.
Thứ chất lỏng bên trong có màu sắc lạ kỳ, hắn đặt bình rượu trước mặt Giang Khắc, nói: "Uống hết cái này, tôi thả."[...]Giang Khắc nâng ly Mao Đài đầu tiên, liếc nhìn Hoắc Vân Chu, rồi nhắm mắt, ngửa cổ.
Thứ chất lỏng tinh khiết cay nồng ấy lăn qua cổ họng, trút vào cơ thể.Anh không phân biệt nổi vị Mao Đài ngon ra sao, cũng chẳng hiểu tại sao thứ này lại đắt đến vậy – một chai mấy ngàn, còn phải bốc thăm mới mua được, uống vào thì đau đầu, mà vẫn có đám người chen nhau như vịt.Nửa cân rượu trắng xuống bụng, hơi rượu "bùng" một tiếng dâng lên, Giang Khắc loạng choạng, đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Đường Diệc Ninh ôm lấy cánh tay anh, nước mắt đầy mặt, lắc đầu: "Đừng uống nữa!
Giang Khắc, đừng uống nữa!
Chúng ta về thôi!"
Hoắc Vân Chu khoanh tay đứng nhìn, mặt trầm ngâm, không nói lời nào.Giang Khắc cười, uống đến nỗi chưa say đã tỉnh, anh xoa đầu Đường Diệc Ninh, hỏi: "Bà xã, em không giận anh chứ?"
"Không giận không giận, anh đừng uống nữa, xảy ra chuyện thì sao!"
Đường Diệc Ninh bật khóc, cầu xin Hoắc Vân Chu: "Tổng giám, là tôi sai, đều là lỗi của tôi,tôi không xin anh tha thứ, chỉ xin anh đừng bắt anh ấy uống nữa được không?
Anh ấy không biết uống rượu trắng!"
Hoắc Vân Chu vẫn không nói gì, chỉ đứng đó nhìn cô từ trên cao."
Rốt cuộc em sai chỗ nào?"
Giang Khắc nghiêng đầu, cả người nồng mùi rượu, nâng ly thứ hai, mắt đỏ ngầu nhìn sang Ngũ Tĩnh Toàn: "Tôi thì sao?
Tôi sai chỗ nào?
Ngũ tiểu thư, làm ơn nói tôi biết, tôi sai ở đâu, phải đến tận đây xin lỗi cô?"
Ngũ Tĩnh Toàn không ngờ Giang Khắc sau khi uống say lại quay sang công kích cô, mọi người cũng quay lại nhìn cô.Mọi sự chú ý trước giờ đều tập trung vào Hoắc Vân Chu và Đường Diệc Ninh, gần như quên mất sự tồn tại của Ngũ Tĩnh Toàn.
Nếu không có cô ta, liệu chuyện này có xảy ra?Ngũ Tĩnh Toàn giữ vẻ điềm tĩnh, quay đi, vẫn giữ phong thái thanh nhã: "Không phải anh nên xin lỗi tôi sao?"
"A..."
Giang Khắc gật đầu, "Đúng, hôm nay tôi đến đây là để xin lỗi cô và Ngũ tổng.
Có lẽ vì..."
Anh bắt đầu say, nửa cân rượu trắng đánh gục lý trí.
Tay phải anh nâng ly, tay trái nắm lấy tay Đường Diệc Ninh, nhìn thẳng vào Ngũ Tĩnh Toàn, lớn tiếng: "Cô lái xe băng qua đường suýt đâm vào tôi, không xuống kiểm tra, nên tôi phải xin lỗi cô!
Tôi xóa WeChat của cô, không muốn nói chuyện với cô, nên tôi phải xin lỗi!
Tôi đăng ảnh tôi và vợ tôi lên vòng bạn bè, không quan tâm cảm xúc của cô, nên tôi phải xin lỗi!
Cô thích tôi, tôi không thích cô!
Ba cô ghét tôi, muốn ép tôi nghỉ việc, nên tôi phải xin lỗi!
Xin lỗi!
Kính thưa Ngũ tiểu thư!
Tôi sai rồi!"
Phan Lôi không dám tin, quay sang nhìn Ngũ Tĩnh Toàn: "Hả?"
Sắc mặt Ngũ Tĩnh Toàn lúc trắng bệch, lúc đỏ bừng.
Giang Khắc lại ngửa cổ lên, "ừng ực ừng ực" rót rượu vào miệng.Hoắc Vân Chu: "......"
Đường Diệc Ninh giậm chân chạy tới giành lấy ly rượu trong tay Giang Khắc, nhưng anh né được.
Anh không thể uống hết trong một hơi, uống hơn nửa thì bị sặc, cong người chống tay lên bàn, ho dữ dội.
Đường Diệc Ninh vỗ lưng anh, cuống lên đến phát điên: "Anh có sao không?
Đừng uống nữa, thật đó, đừng uống!
Anh sẽ chết mất!"
Hoắc Vân Chu vẫn im lặng.
Đường Diệc Ninh liếc thấy trên bàn còn ba ly rượu, bước nhanh tới, cầm lấy một ly, ngửa cổ uống cạn.Giang Khắc trông thấy, muốn nhào tới ngăn cô lại, nhưng lúc này gần như anh đã mất hết sức lực.
Tay vừa rời mặt bàn, cả người liêu xiêu, suýt đổ xuống đất, may mà Đậu Quân nhanh tay đỡ được, không thì đã ngã quỵ trước mặt Hoắc Vân Chu.Khoé mắt Giang Khắc đỏ ửng, dường như nhớ lại một cảnh quen thuộc từ trước.Cũng là cảnh rượu không uống hết được, mùi vị buồn nôn, khiến anh uống đến nửa chừng thì phun ra, làm bản thân bê bết.
Đường Diệc Ninh khi đó bật khóc, giành lấy bầu rượu, vừa khóc vừa uống thay anh.
Tửu lượng của cô rất kém, uống không bao lâu đã không chống đỡ nổi, dựa cả người vào anh.Giang Khắc ôm lấy cô, run rẩy cầu xin: "Chúng tôi đã giúp anh kiếm không ít tiền, xin anh tha cho chúng tôi, tôi cảm ơn anh."
Tề Côn vẫn còn chút lương tâm, đi cầu xin đám người kia cả nửa ngày, cuối cùng mới đưa được Giang Khắc và Đường Diệc Ninh ra khỏi phòng bao.
Nhưng hai người họ say như chết, vừa ra khỏi quán liền nằm lăn dưới lầu không đứng dậy nổi.Bên ngoài trời đổ mưa như trút, gió gào rít từng cơn.
Tề Côn bất lực, vỗ mặt Giang Khắc gọi dậy, nhưng Giang Khắc như biến thành người khác, tay chân quấn chặt lấy Đường Diệc Ninh, gào lên điên cuồng: "Cút đi!
Biến đi!
Đừng chạm vào cô ấy!"
Tề Côn ngồi lại bên cạnh một lúc, thấy Đường Diệc Ninh ngủ rồi, Giang Khắc mắt đỏ hoe, cảnh giác nhìn quanh, liên tục vuốt tóc và mặt cô, còn dỗ dành: "Đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám đụng vào em đâu..."
Sau đó, Tề Côn rời đi, để mặc hai người dưới mái hiên.........Tất cả ký ức ấy từng bị chôn vùi trong năm tháng dài đằng đẵng, những lúc cãi nhau, chẳng ai còn nhớ tới.Nhưng lúc này đây, từng chi tiết nhỏ, sự tốt đẹp thuở ban đầu, tình yêu non nớt, trong trẻo, trân quý — họ đều nhớ lại.Đường Diệc Ninh vốn không biết uống rượu trắng.
Bình thường rượu vang cô còn không đụng tới, chỉ thỉnh thoảng uống chút bia.
Một ly rượu trắng nóng rát tuột thẳng xuống bụng, cả người cô bỗng trở nên đờ đẫn.
Trời đất đảo lộn, mắt nhìn mọi thứ vặn vẹo như xoay tròn.Cô chợt nhớ đến câu hỏi của Giang Khắc: "Rốt cuộc em sai ở đâu?"
Đúng vậy.
Khi cô quay sang xin lỗi Tổng Giám đốc Hoắc, thì rốt cuộc cô sai ở đâu?Cô nghiêng đầu nhìn Hoắc Vân Chu, mơ hồ hỏi:
"Vì sao tôi phải xin lỗi anh?
Tôi kết hôn, nói dối anh là độc thân, là tôi sai.
Nhưng tôi lừa anh là vì tôi có chồng, không sinh con, không tìm được việc!
Kết hôn hay độc thân thì có liên quan gì đến anh?
Tôi đâu có thích anh!
Tôi từng nói tôi thích anh chưa?
Tôi từng nói tôi muốn qua lại với anh chưa?"
"Mạc tỷ từng nói với tôi rồi."
Đường Diệc Ninh nấc lên một cái, miệng toàn mùi rượu cay nồng, giơ ngón tay chỉ vào mặt Hoắc Vân Chu, "Gặp người cặn bã thì có làm ăn cũng phải tránh xa!
Càng xa càng tốt!
Mạc tỷ nói đúng!
Cần phải tránh xa rác rưởi!
A Sĩ Mân, tôi bỏ rồi!
Rác rưởi!"
Hoắc Vân Chu sắp bị chọc tức phát điên, nhưng đối diện với một người phụ nữ say rượu, anh không có cách nào phản ứng.Đường Diệc Ninh lại chỉ vào Chung Ẩn Hiền: "Cả anh nữa!
Cũng là đồ rác rưởi!
Rác hơn cả rác!
Đùa giỡn tình cảm con gái, thứ cặn bã!
Không lạ gì hai người là bạn tốt, rác gặp rác, trời sinh một cặp!
Buồn nôn!"
Chung Ẩn Hiền tức tối: "Cô đang nói vớ vẩn gì đó?!"
"A ha!
Mất mặt rồi chứ gì!"
Đường Diệc Ninh cười ha ha, vung tay lên loạng choạng, không biết trong mắt người khác trông cô đã hoàn toàn mất kiểm soát, lảo đảo không ngừng.
Cô chẳng rõ mình đang làm gì, cũng không muốn quan tâm gì nữa.
Bắt chước giọng điệu Giang Khắc, cô nói với Hoắc Vân Chu:
"Dù sao thì, anh từng giới thiệu khách hàng cho tôi, cho nên tôi phải xin lỗi anh!
Xin lỗi!
Kính thưa Tổng Giám đốc Hoắc!
Tôi sai rồi!"
Hoắc Vân Chu mặt tối sầm.Phan Lôi đỡ lấy Đường Diệc Ninh, cô đứng không vững, cả người ngã rạp xuống ghế.
Không xa là Giang Khắc.
Anh gục xuống bàn, đầu dựa vào cánh tay, mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn về phía Đường Diệc Ninh.Đường Diệc Ninh cười ngây ngô với anh, gọi: "Chồng ơi, em muốn về nhà, anh đưa em về đi ~"Giang Khắc không nói nổi lời nào, anh muốn nôn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Về nhà, đưa Đường Diệc Ninh về nhà.Tình hình đã hoàn toàn mất kiểm soát, ai cũng thấy rõ Giang Khắc và Đường Diệc Ninh không thể uống thêm rượu nữa.
Nếu tiếp tục sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng Hoắc Vân Chu vẫn không nói gì.
Mà anh chưa lên tiếng, thì người khác cũng không dám hành động.Trừ Đậu Quân.Anh chẳng ngán gì, bước thẳng tới trước mặt Hoắc Vân Chu:
"Ngài định làm gì nữa?
Bây giờ là thời đại pháp trị rồi!
Nếu họ thực sự vi phạm, thì báo công an đi.
Chứ hành xử kiểu này là coi người như cỏ rác à?
Lấy tiền đè người, có coi người ta ra gì không?!"
Gương mặt Hoắc Vân Chu tối sầm lại, sắc lạnh.Đậu Quân là người tự lập từ hai bàn tay trắng, không có gia thế, không có chống lưng.
Anh chỉ nhờ vào năng lực và may mắn, dựng nên Phong Thắng Khoa học Kỹ thuật, cũng từng làm lụng vất vả nhiều năm ở các tập đoàn lớn để tích lũy.Vì vậy, anh hiểu Giang Khắc, cũng quý trọng anh ấy.
Anh sẵn sàng cúi đầu trước tư bản vì Giang Khắc, bởi vì trong anh, vẫn còn một phần chính mình ngày trước.Đậu Quân không hề kiêng nể Hoắc Vân Chu.
Anh bưng lên ly rượu thứ tư trên bàn, tay trái chống nạnh, tay phải nâng ly, ngửa cổ uống cạn.Tửu lượng anh tốt hơn Giang Khắc, nửa cân rượu trắng uống một hơi, đầy khí phách!
Anh đặt ly pha lê nặng nề xuống bàn, giọng tràn đầy nhiệt huyết:
"Tôi là ông chủ của Giang Khắc.
Chuyện của cậu ấy, tôi cũng có lỗi.
Ly rượu thứ năm này..."
"Ly thứ năm, để tôi."
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên giữa đám người.
Hoắc Vân Chu sững sờ nhìn cô.
Becka bước tới cạnh bàn, tao nhã nâng ly rượu, nhìn thẳng Hoắc Vân Chu:
"Enrico, đây là ly từ biệt.
Tôi chính thức từ chức.
Anh khiến tôi quá thất vọng."
Hoắc Vân Chu: "Lan Cười, cô điên rồi à?!"
Becka — Lan Cười, gương mặt xinh đẹp nhưng không hề có ý cười.
Cô khinh khỉnh nhìn anh:
"Anh nổi giận vì điều gì, anh có tự hỏi không?
Anh giận vì Tiểu Đường không thích anh?
Không phải.
Anh giận là vì cô ấy khiến anh mất mặt."
Ánh mắt cô đảo qua hai người trẻ tuổi say xỉn:
"Anh căn bản không hề yêu Tiểu Đường.
Nếu thật sự yêu, làm sao anh nỡ để cô ấy uống rượu trắng?
Đó là điều người yêu nhau có thể làm sao?"
Cô chỉ vào Giang Khắc:
"Cậu ấy muốn uống thay Tiểu Đường, ngu ngốc, không biết nhìn thời thế, không biết dừng đúng lúc, khiến anh càng tức giận.
Anh có hiểu hành động của cậu ấy không?
Hay chỉ thấy bị khiêu khích?
Tôi nói cho anh biết, cậu ấy đơn giản chỉ là muốn che chở vợ mình, không muốn cô ấy uống thêm một giọt nào."
Lan Cười không nói thêm, ngửa cổ uống cạn ly rượu trắng, đặt xuống bàn, nhìn người từng là sếp cũ:
"Hoắc Vân Chu, thu lại sự kiêu ngạo của anh đi.
Anh không hiểu thế nào là yêu một người thật sự."