Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch A Hà Của Ôn Quân

A Hà Của Ôn Quân
Chương 10: Chương 10



"Nhưng thiếu gia thì sao? Kỳ thi Đình sắp đến rồi, chàng đã đỗ Hội nguyên, nếu lần này thi Đình đỗ cao, trước mặt hoàng thượng được trọng dụng, có lẽ án lưu đày của Ôn gia có thể được ân xá."

Ôn Quân cụp mắt xuống, hàng mi dài cong vút đẹp mắt.

Chàng nói: "A Hà, những điều nàng nói ta đều biết, nhưng ta không thể lấy mạng Chiêu Chiêu ra đánh cược."

"Hơn nữa Chu Văn Toàn một tộc trấn thủ phương Bắc và Sơn Hải Quan, nếu hắn ta thực sự thông đồng với địch b*n n**c, thả quân Kim vào, như vậy quân Kim sẽ một đường nam tiến, đánh thẳng vào kinh thành. Bây giờ hoàng thượng mới đăng cơ không lâu, nền móng chưa vững, lại đang trừ bỏ tệ nạn, nếu Chu gia đột nhiên làm phản, e là... sẽ mất nước."

Ta không nhịn được hỏi chàng: "Ôn gia vốn là nhà giàu sang quyền quý, lại bởi vì họ hàng mà bị hoàng thượng tru di, rơi vào kết cục như vậy. Thiếu gia, chàng không hận hoàng thượng sao?"

Chàng suy nghĩ, mỉm cười gật đầu với ta: "Hận chứ."

"Nhưng đánh trận c.h.ế.t chóc là lê dân, ta đọc sách thánh hiền, là dạy ta vì trời đất lập tâm, vì sinh dân lập mệnh. Gia quốc đại nghĩa vĩnh viễn vượt trên thù hận cá nhân của ta."

Ta không biết mối quan hệ giữa Chu Văn Toàn và nước Kim, ta chỉ muốn thay đổi vận mệnh của Ôn Quân.

Nhưng trong cõi u minh dường như có bàn tay nào đó, đẩy vận mệnh Ôn Quân về phía quỹ đạo đã định.

Ngày hôm sau, ta dùng ba trăm lượng vàng chuộc tiểu thư về.

Phu nhân trịnh trọng giao tiểu thư vào tay ta, dặn dò tiểu thư phải nghe lời ta.

Ta đang định đưa tiểu thư rời đi, khoảnh khắc vừa quay người, nghe thấy tiếng quỳ xuống.

Lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư cùng quỳ xuống trước mặt ta.

Tiểu thư cung kính dập đầu ba cái với ta: "Ân cứu mạng của A Hà tỷ tỷ, Chiêu Chiêu suốt đời khó quên."

Lão gia cảm tạ ta: "Cẩn Hà, vất vả cho con rồi."

Ta muốn đỡ họ dậy, nhưng họ khăng khăng dập đầu với ta, cuối cùng ta cũng quỳ xuống đất, giúp họ lau nước mắt.

May mà ngày đó ta đưa tiểu thư đi. Nghe nói sau đó, những tiểu nữ tỳ trạc tuổi tiểu thư, không thì đột nhiên mất tích, không thì c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

Tiểu thư tạm thời theo ta ở lại Ninh Cổ Tháp, ta mua cho muội ấy áo bông dày nhất, đốt lò sưởi ấm áp.

Chưa đến một tháng, đã truyền đến tin tức lão gia qua đời.

Ta đưa tiểu thư đến chịu tang, tiễn đưa phụ thân muội ấy đoạn đường cuối cùng.

Ôn Quân mặc đồ tang, dưới mắt một mảng xanh nhạt, rõ ràng là thức trắng đêm.

Chàng kéo ta sang một bên: "Phụ thân để lại cho nàng một thứ."

Lão gia để lại cho ta, là một con dấu nhỏ bằng đá huyết gà.

"Đây là vật gia truyền, phụ thân nhờ ta đưa cho nàng, nói để nàng đem bán đi, đổi chút tiền bồi bổ thân thể."

"Phụ thân đi rồi, Chiêu Chiêu chắc chắn đau lòng, còn nhờ nàng giúp ta an ủi muội ấy."

Ta nhẹ nhàng ôm Ôn Quân, vỗ lưng chàng: "Chiêu Chiêu đau lòng, chẳng lẽ chàng không đau lòng sao?"

"Thiếu gia, hãy dựa vào vai ta đi, ta ở đây."

Thân thể Ôn Quân ban đầu có chút cứng đờ, sau đó dần dần thả lỏng trong lòng ta, giọng nói trầm trầm, mang theo chút run rẩy.

"A Hà, Chu Văn Toàn quả thực cấu kết với người Kim. Ninh Cổ Tháp sắp loạn, nơi này không thể ở lâu, hai người mau chóng hồi kinh."

Ta vuốt v3 gò má của chàng: "Được."

Vốn dĩ ta định sau khi an táng lão gia xong, sẽ đưa tiểu thư hồi kinh.

Trước đó ta đã liên lạc với Xuân Lan, nàng ấy đã đồng ý sẽ chăm sóc tiểu thư.

Lúc này, nàng ấy khoác áo choàng dày, đích thân tới Ninh Cổ Tháp đón tiểu thư hồi kinh.

"Thiếu gia... chàng ấy thế nào rồi?" Xuân Lan hỏi ta.

"Chàng ấy vẫn ổn, chống đỡ được." Ta thành thật trả lời.

Xuân Lan khẽ gật đầu, thở dài, lại gọi ta cùng hồi kinh: "Ngươi không cùng về sao?"

Ta giúp tiểu thư cài áo choàng, nhét viên ngọc bội huyết thạch vào trong n.g.ự.c nàng ấy, rồi tiễn nàng ấy lên xe ngựa.

"Tiểu thư, đợi qua mùa xuân, ta sẽ tới đón người."

Xuân Lan trừng mắt nhìn ta: "Mùa đông ở Ninh Cổ Tháp lạnh như vậy, ngươi nhất quyết muốn ở đây đón đông sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, ta thích cái nơi lạnh đến mức có thể làm đông cứng cả tai này." Ta vội vàng kéo rèm xe, vẫy tay với họ: "Lên đường bình an!"

Xuân Lan không biết, phu nhân và Ôn Quân đều sẽ c.h.ế.t trong mùa đông ở Ninh Cổ Tháp, ta phải ở lại, mới có cơ hội xoay chuyển cục diện.
 
A Hà Của Ôn Quân
Chương 11: Chương 11



12

Phủ nha chiêu mộ người hầu.

Ta dùng d.a.o rạch một đường trên mặt, vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến khóe môi.

Quản sự vốn chê ta xấu xí, không muốn nhận, nhưng gần đây thực sự thiếu người, cuối cùng vẫn phải nhận ta.

Ôn Quân nhìn thấy ta, khẽ ngẩn người: "Không phải nói sẽ hồi kinh sao? Sao lại chạy tới đây?"

"Ta nhờ Xuân Lan đưa tiểu thư hồi kinh, tiểu thư vẫn tốt, chàng yên tâm đi." Ta cười híp mắt trả lời.

Ôn Quân sa sầm mặt, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận: "Ta tự nhiên yên tâm về Chiêu Chiêu, ta không yên tâm là về nàng."

"Nơi này hiểm ác, ta bảo nàng mau chóng rời đi, nàng hay lắm, lại chủ động dấn thân vào trung tâm vòng xoáy."

"Thiếu gia đừng giận mà." Ta đưa chiếc bánh ngọt đang giấu trong n.g.ự.c cho chàng: "Ta cũng không yên tâm về chàng, nghĩ rằng ở gần chàng, còn có thể nương tựa lẫn nhau."

"Hơn nữa, thiếu gia nhìn ta bây giờ xấu xí thế này, bọn họ sẽ không để mắt đến ta đâu."

Ôn Quân vuốt v3 vết sẹo mới của ta, thở dài, khó hiểu hỏi: "Vì ở bên ta, hủy hoại nửa bên dung nhan, đáng giá sao?"

"Vậy thiếu gia sẽ chê ta xấu sao?"

"Nói bậy." Chàng vội lắc đầu: "A Hà là cô nương xinh đẹp nhất trên đời."

Ta mỉm cười nói: "Vậy thì đáng giá."

Trận chiến với nước Kim ngày càng thường xuyên, hai bên đều có thắng thua.

Đồng thời, có những nữ tử Đại Dận liên tục bị đưa đến nước Kim.

Ban đầu là nữ nô, sau đó ngay cả dân nữ cũng mất tích không rõ lý do.

Trong phủ nha xuất hiện vài gương mặt lạ lẫm, nói thứ phương ngữ mà ta nghe không hiểu.

Ôn Quân nói, đó đều là người Kim.

Dù chúng ta đều biết Chu Văn Toàn có ý đồ phản quốc, nhưng chúng ta không có cách nào.

Chu Văn Toàn và hoàng thượng là bạn từ thuở thiếu thời, tố cáo suông không có tác dụng, gần đây Ôn Quân vẫn luôn âm thầm thu thập chứng cứ phản quốc của hắn.

Nhưng ngay cả khi thu thập được chứng cứ, việc trình lên hoàng thượng lại là một chuyện khó khăn khác.

May mắn thay, trời không tuyệt đường người, chiến sự liên miên ở Đông Bắc đã thu hút sự chú ý của triều đình.

Hoàng thượng phái Duệ Vương cổ vũ tam quân, khích lệ sĩ khí.

Ngày mai Duệ Vương sẽ đến Ninh Cổ Tháp, phủ nha sẽ mở tiệc chiêu đãi.

Ôn Quân viết chứng cứ lên giấy, đặt vào trong phong thư.

Ta biết, chàng muốn trình chứng cứ tội ác của Chu Văn Toàn cho Duệ Vương.

Đêm trước khi Duệ Vương đến, Ninh Cổ Tháp đổ tuyết lớn.

Ôn Quân và ta vai kề vai đi trong tuyết, khẽ nắm lấy tay ta: "A Hà, nàng còn nhớ Tết Thượng Nguyên năm đó không?"

Đương nhiên là nhớ.

Khi đó Ôn Quân nói có chuyện muốn nói với ta, tiếc rằng Ôn gia xảy ra chuyện, chàng không bao giờ mở lời nữa.

Giờ khắc này, chàng đứng trước mặt ta, nhắc lại chuyện cũ năm xưa.

"Thiếu gia muốn nói gì?"

Ôn Quân nghiêng đầu nhìn ta, giọng nói còn dịu dàng hơn cả bông tuyết rơi đầy trên mặt đất.

"Ta vốn định nói với nàng, ta thích nàng. Nhưng ngày đó, nàng đã cướp lời, nói ra những lời ta muốn nói."

Chàng đưa tay phủi bông tuyết trên đầu ta, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên vết sẹo ngoằn ngoèo trên mặt ta.

"A Hà, nếu ngày mai mọi chuyện thuận lợi, ta có thể giữ được một mạng, đợi rời khỏi Ninh Cổ Tháp, ta cầu hôn nàng, được không?"

Ta ôm lấy eo chàng, áp mặt vào lồ ng n.g.ự.c chàng, lắng nghe nhịp tim kiên định, mạnh mẽ của chàng.

"Ôn Quân, cẩn thận mọi bề, ta đợi chàng đến cưới ta."

Nhưng ngày hôm sau, có người hành động nhanh hơn Ôn Quân.

Cố Thần, người cùng làm việc trong thư phòng với Ôn Quân, cũng từng là thế gia tử đệ, bị lưu đày đến đây vì trong nhà có người tham ô.

Hắn ta công khai chỉ trích Chu Văn Toàn cấu kết với người Kim, đưa con gái và trẻ em gái cho người Kim.

Chu Văn Toàn giận dữ, nói rằng chuyện này hoàn toàn là bịa đặt.

Cố Thần không phục: "Ta rõ ràng nhìn thấy trong phủ có người Kim ra vào! Không chỉ ta nhìn thấy, Ôn Quân cũng nhìn thấy!"

"Ôn Quân, ngươi không phải đã nhìn thấy sao? Ngây ra đó làm gì?"

"Ngươi mau nói đi! Duệ Vương ở đây, ngài ấy sẽ tra rõ chuyện này."

Ôn Quân mím chặt môi, cuối cùng dập đầu xuống đất, lắc đầu: "Nô tài không nhìn thấy gì cả."

Cố Thần đang trong cơn kích động, không hề phát hiện ra, lúc này trên đài, người được mọi người vây quanh uống rượu nghe hát, chỉ có một mình Chu Văn Toàn.

Duệ Vương vì tuyết lớn cản trở hành trình, phải đến nửa đêm mới tới.

Dù Ôn Quân đã cố gắng gạt bỏ mối quan hệ, vẫn bị Cố Thần liên lụy.

Lời nói của Cố Thần cũng nhắc nhở Chu Văn Toàn, hắn ta kiểm tra kỹ lưỡng thư phòng một lần, phát hiện thư phòng quả thực có dấu vết bị người khác động vào.

Trong đó thiếu mất hai phong mật thư.

Hai phong mật thư đó vô cùng quan trọng, Chu Văn Toàn liền lấy cớ trộm cắp, đem tất cả những người có thể ra vào thư phòng tống vào ngục.

Mà ngày đó, Ôn Quân mang theo phong thư viết đầy chứng cứ tội ác của Chu Văn Toàn, vốn định giao cho Duệ Vương.

Trong lúc nguy cấp, chàng ném phong thư đi, nuốt tờ giấy kia xuống.

Sau đó, chàng bị thay y phục tù nhân mỏng manh, bị giam vào trong ngục.
 
A Hà Của Ôn Quân
Chương 12: Chương 12



13

Ta không ngờ rằng, giữa đường lại đột nhiên xuất hiện một Cố Thần.

Kế hoạch của ta và Ôn Quân bị hắn ta làm rối tung lên.

Đêm đó Duệ Vương không được đón đến phủ nha tạm trú, Chu Văn Toàn trực tiếp đưa ngài ấy ra tiền tuyến, ta ngay cả bóng dáng của ngài ấy cũng không thấy.

Dường như bị chuyện của Cố Thần làm cho kinh động, hiện tại phủ nha quản lý rất nghiêm ngặt, chỉ có người phụng mệnh Chu Văn Toàn mới được ra vào.

Ôn Quân mãi vẫn chưa được thả ra.

Ta hỏi thăm một phen, nghe nói những người làm việc trong thư phòng đều bị tra tấn dã man.

Ra vào càng nhiều, càng bị đánh nặng.

Trước đây Chu Văn Toàn rất coi trọng Ôn Quân, lúc này nghi ngờ đều đổ dồn lên người chàng.

Chàng bị thương nặng nhất.

Ta thực sự không thể ngồi yên, mượn cớ đưa cơm đi vào ngục một chuyến.

Cầu xin người gác cửa rất lâu, hắn ta khó xử nhìn ta: "Cô nương, thật sự không phải ta không muốn cho cô vào, mà là tướng quân đã ra lệnh, tuyệt đối không cho phép người không phận sự ra vào."

Ta lo lắng đến rơi nước mắt, lại nói rất nhiều lời cầu xin.

Hắn ta nhìn ta một cái, trong mắt ẩn chứa chút không đành lòng, quay đầu đi: "Trước đây ta phạm lỗi, tướng quân muốn g.i.ế.c ta, là Ôn Quân đã cầu tình giúp ta."

"Thôi được, coi như ta không nhìn thấy, cô vào đưa hắn ta đoạn đường cuối cùng đi."

Bốn chữ "đoạn đường cuối cùng" khiến ta rùng mình, sởn tóc gáy.

Nhà tù này được xây trên mặt đất, phía trên trống rỗng, bốn phía đều lọt gió. Trong trời băng đất tuyết, người mặc y phục tù nhân mỏng manh cứ thế đứng đó, cả người đầy tuyết.

Cố Thần đã bị giết, Ôn Quân ở trong cùng.

Sắc mặt chàng tái nhợt, gầy gò, trên người đầy vết máu.

Một cơn gió lạnh thổi qua, chàng không nhịn được rùng mình, ho dữ dội.

Giống hệt như cảnh tượng ta đã tiên đoán.

Ta có chút hoảng hốt.

Tại sao ta đã thay đổi kết cục của rất nhiều người, nhưng lại không thể thay đổi kết cục của chàng?

Thấy ta đến, chàng cố gắng nở một nụ cười ôn hòa: "A Hà, nàng đến rồi."

"Ừm, ta đến rồi."

Cách song sắt, ta đứng trước mặt chàng, đưa tay phủi bông tuyết trên y phục của chàng.

"Chịu khổ nhiều rồi sao?"

Chàng khẽ lắc đầu, vết thương chưa đóng vảy lại rỉ máu: "Chu Văn Toàn tính tình hung ác, ta sớm đã đoán được ngày này."

"Thư phòng mất rất nhiều đồ, còn có một số sổ sách, những người khác đều theo hắn ta đã lâu, chỉ có ta là đến giữa chừng, hắn ta tự nhiên nghi ngờ ta."

"A Hà, về chứng cứ tội ác của hắn ta, ta đã viết hai bản. Một bản đã nuốt xuống, còn một bản ở chỗ mẫu thân." Chàng nhìn ta, trong ánh mắt u ám lại bùng lên tia hy vọng: "Ta chỉ mong, đừng để ngoại địch xâm nhập tổ quốc."

"Ta biết, ta sẽ giúp chàng thực hiện nguyện vọng." Đầu óc ta trống rỗng, vô thức hứa với chàng.

Ôn Quân nhìn ta, ta cũng nhìn chàng.

Một lúc sau, chàng lại ho, ho ra m.á.u trên nền tuyết: "A Hà, ta có lẽ không chống đỡ được mấy ngày nữa."

"Ta sắp hết thọ số rồi, xin lỗi ta đã thất hứa, không thể cưới nàng."

Tuyết hoa rơi lả tả trên tóc trên mày chàng, giống như ta và chàng cùng nhau bạc đầu.

Ta khẽ nói: "Ôn Quân, hay là chúng ta thành thân đi?"

"Hả?" Chàng hơi ngạc nhiên.

Ta lặp lại: "Chúng ta thành thân đi, ngay bây giờ."

14

Y phục tù nhân màu trắng, nhưng m.á.u của chàng đã nhuốm đỏ y phục.

Trùng hợp hôm nay ta cũng mặc một chiếc áo màu đỏ thẫm.

Trong tuyết bay đầy trời, cách một song sắt, ta và Ôn Quân bái ba lạy.

Cao đường không có ở đây, vậy thì nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.

Y phục đỏ may mắn, coi như lễ thành.

"Ôn Quân, ta thật lòng thích chàng, muốn cùng chàng có tương lai. Chàng cố gắng chống đỡ thêm chút nữa, được không?"

Bàn tay lạnh lẽo của Ôn Quân nhẹ nhàng phủ lên lòng bàn tay ta, mỉm cười với ta: "Được, A Hà, ta sẽ cố gắng chống đỡ thêm chút nữa."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ta biết, thân thể chàng đã chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng, lúc này đã thủng trăm ngàn lỗ, hẳn là không chống đỡ được nữa.

Trước khi rời đi, ta mang cho Ôn Quân mấy tờ giấy viết thư.

"Nếu như buồn chán, hãy lấy ra g.i.ế.c thời gian."

Ôn Quân nhận lấy giấy, nhìn bóng lưng ta, khẽ dặn dò: "A Hà, nhất định phải bảo trọng."

Duệ Vương không đến phủ nha, ta chỉ đành liều mạng xông ra ngoài, giao chứng cứ cho ngài ấy.

Nhìn thấy Duệ Vương khích lệ sĩ khí xong lại lên đường hồi kinh, ta nóng lòng như lửa đốt, tìm đến phu nhân.

Phu nhân đưa chứng cứ Ôn Quân viết sẵn cho ta, đột nhiên hỏi ta: "Cẩn Hà, con biết cưỡi ngựa không?"

"Biết, nương đã từng dạy con."

Phu nhân gật đầu, ý bảo ta đừng manh động.

"Phủ nha gần đây canh phòng nghiêm ngặt, con xông ra ngoài là không ra được."

Bà ấy soi gương chải đầu, buộc tóc lên cao.

Phu nhân như thế này, có chút quen thuộc.

Trong lòng ta đột nhiên có dự cảm không lành.
 
A Hà Của Ôn Quân
Chương 13: Chương 13



"Phu nhân, người..."

"Cẩn Hà, lát nữa phủ nha sẽ loạn thành một nồi cháo. Con nhân lúc hỗn loạn ra ngoài, đội ngũ của Duệ Vương sắp ra khỏi Ninh Cổ Tháp rồi, con đi đường nhỏ phía đông hẳn là có thể đuổi kịp."

Không đợi ta nói xong, bà ấy lấy một phong thư trống, xoay người muốn đi.

"Phu nhân, để con dẫn bọn họ đi." Ta biết bà ấy muốn làm gì, vội vàng ngăn bà ấy lại.

Phu nhân nhìn ta một lúc, từ ái vuốt v3 đầu ta: "Cẩn Hà, con còn trẻ, để ta đi."

Bà ấy không nói hai lời gạt tay ta ra, đi chuồng ngựa dắt một con ngựa lớn rời phủ.

Binh lính muốn kiểm tra lệnh bài ra vào, phu nhân lấy lệnh bài trong n.g.ự.c ra.

Nhưng bà ấy làm gì có lệnh bài chứ? Phu nhân biết làm mộc, lệnh bài này là bà ấy làm giả.

Binh lính đang kiểm tra, bà ấy đột nhiên vung roi xông ra ngoài.

Vừa hay để lộ mép phong thư đang giấu trong ngực.

Bà ấy một đường thúc ngựa phi nhanh, sau lưng một đám binh lính đuổi theo, thật sự loạn thành một nồi cháo.

Bóng lưng của phu nhân rất gầy, cũng rất anh dũng.

Bà ấy dùng bản thân dẫn binh lính đi, để ta nhân lúc hỗn loạn trốn ra ngoài.

Ta biết bà ấy sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào.

Ta đã sớm nhìn thấy.

Sau lưng bà ấy sẽ có một đám người đông nghịt.

Họ sẽ b.ắ.n tên về phía bà ấy, đ.â.m bà ấy thành cái sàng.

Bà ấy còn ngã ngựa, bị ngựa dẫm nát thành thịt vụn.

Nhưng ta biết rõ những điều này, lại không thể làm gì.

Ta thậm chí không thể tận mắt chứng kiến kết cục của bà ấy.

Ta chỉ có thể thúc ngựa phi nhanh, đi đường nhỏ phía đông, đuổi kịp Duệ Vương.

Đội xe của Duệ Vương xuất hiện trước mắt ta.

Bên tai gió rít gào, ta không dám dừng lại, một đường tiến về phía trước.

Mãi đến khi nhìn thấy Duệ Vương, ta mới thở phào một hơi, giao phong thư mang theo sinh mạng của rất nhiều người cho ngài ấy.

"Chu Văn Toàn phản quốc thông địch, chứng cứ ở đây, xin Vương gia minh xét."

Nói xong câu này, ta không chống đỡ được nữa, nhắm mắt ngất đi.

Trước khi nhắm mắt, ta nhìn thấy trời đổ tuyết.

Tuyết rơi vào mắt ta, xuyên qua trận tuyết này, ta dường như nhìn thấy phu nhân và Ôn Quân.

Họ đang vẫy tay từ biệt ta.

Phu nhân đã c.h.ế.t trong trận tuyết lớn này.

Ôn Quân, cũng như vậy.

15

Chủ soái Đông Bắc đổi người, Chu Văn Toàn bị bắt sống, hoàng thượng ra lệnh điều tra kỹ lưỡng.

Ta về phủ nha, trên mặt Ôn Quân đã phủ vải trắng, thi cốt của phu nhân cũng được đưa về.

Họ đã bảo vệ sự yên bình của vùng đất này, dân chúng tự giác đứng trước linh cữu họ cúi đầu.

Ta nghe nói, trước khi chết, Ôn Quân đã để lại một phong huyết thư.

Người gác cửa đã đưa phong huyết thư đó cho ta.

Lúc trước nhìn thấu vận mệnh của Ôn Quân, lại không nhìn thấy nội dung của phong thư này.

Bây giờ ngược lại có thể xem qua.

Chàng viết:

"A Hà, thê tử của ta."

"Ta lúc nhỏ theo tiên sinh đọc sách, mỗi lần đọc đến Hoành Cừ Tứ Cú, luôn cảm thấy sục sôi nhiệt huyết."

"Ta liền thề nguyện, nguyện vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì thánh xưa kế thừa tuyệt học, vì vạn đời mở thái bình."

"Nay ta dùng tính mạng thực hiện lời hứa này, chưa từng phụ quốc, chỉ phụ A Hà."

"Mong A Hà thứ lỗi, cũng mong A Hà đời này bình..."

Chữ viết ngày càng nguệch ngoạc, đến phía sau đột nhiên dừng lại.

Huyết thư cuối cùng của chàng, còn chưa kịp viết xong, đã tắt thở.

Ta im lặng hồi lâu trước linh cữu của chàng và phu nhân.

Ngày đó, ta còn gặp Chu Văn Toàn bị trói chặt.

Hắn ta bị người ta ném trứng thối lá rau, ta cũng cuối cùng cũng nhìn rõ kết cục của hắn ta.

Hắn ta sẽ mặc y phục tù nhân gầy gò, vạn tiễn xuyên tâm, bị người đời nguyền rủa.

Ta ngấn lệ, vươn tay về phía Ôn Quân và phu nhân trong hư không.

Nhìn xem, biên cương phía Bắc không còn chiến sự, kẻ ác cuối cùng cũng sẽ gặp báo ứng.

Chỉ là ta không hiểu, tại sao vận mệnh của phu nhân và Ôn Quân, ta lại không thể thay đổi?

Mãi đến khi ta về đến kinh thành, mới hiểu được nguyên do.
 
A Hà Của Ôn Quân
Chương 14: Chương 14 - Hết



16

Ta mang thi cốt của ba người nhà họ Ôn về kinh, đưa họ vào an táng trong mộ tổ.

Mọi việc xong xuôi, ta trở về nhà của mình.

Căn nhà đã bị ngọn lửa thiêu rụi.

Ở đó, ta gặp một tiểu ăn mày mà nương ta thường hay giúp đỡ.

Thấy ta trở về, mắt cậu bé sáng lên: "Cẩn Hà cô nương, cuối cùng người cũng đã về."

Cậu bé lục lọi trong túi quần bẩn thỉu, lấy ra một tờ giấy rách nát: "Nương người nói, đợi sau khi bà ấy được an táng, nếu nhìn thấy người, thì đưa tờ giấy này cho người."

Ta nhận lấy tờ giấy, trên đó quả nhiên là nét chữ của nương ta.

"Tiểu Hà, sau khi nương chết, con đã biết xem tướng rồi phải không?"

"Có phải con cũng giống như nương, từng nghĩ muốn thay đổi kết cục của người khác."

"Nhưng nương đã thử rồi, không có tác dụng. Vào thời khắc đó, ắt sẽ có người phải chết, trừ khi có người c.h.ế.t thay."

"Giống như trận hỏa hoạn kia, giữa con và ta, ắt phải có một người bị thiêu chết."

"Tiểu Hà, đời này đừng xem tướng nữa, cũng đừng nghĩ đến việc thay đổi, hãy sống bình an là tốt rồi."

Ta đột nhiên nhớ lại, vào sinh nhật năm mười bảy tuổi, nương ta đã ước một điều ước.

Bà ấy nói, nguyện Tiểu Hà có thể bình an trải qua tuổi mười bảy.

Bởi vì nương ta đã sớm tính ra, ta không sống qua được tuổi mười bảy, ta sẽ c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn vào ngày đông chí.

Đêm đông lạnh giá, nương ta luôn không nỡ để ta ra ngoài, trước đây đều là bà ấy đi phát sủi cảo cho người ăn mày.

Nhưng đêm đó, người đi phát sủi cảo đột nhiên lại biến thành ta.

Thì ra người vốn phải c.h.ế.t vào ngày đông chí là ta, chính bà ấy đã thay ta chết.

Còn vận mệnh của Ôn Chiêu sở dĩ có thể thay đổi, là bởi vì tên lính áp giải đã c.h.ế.t thay cô bé vào thời khắc đó.

Mặc dù Chung lão bà được miễn tội chết, nhưng vẫn có người c.h.ế.t đuối dưới sông vào lúc đó.

Không ai có thể thay thế Ôn Quân đi trên con đường đó, cũng không ai giống như phu nhân, dùng tính mạng của mình làm mồi nhử, cho nên bọn họ chỉ có thể đi theo quỹ đạo vận mệnh đã định sẵn.

Ta nhìn tờ giấy, ngây người rất lâu, sau đó phụng chiếu vào cung.

"Nhất định đừng cuốn chiếu qua loa, ít nhất phải chuẩn bị một cỗ quan tài mỏng."

Hoàng thượng cảm niệm hành động anh dũng của Ôn gia, phá lệ truy phong, ban thụy hiệu.

Biết được Ôn gia vẫn còn một người con gái còn sống, liền phong Ôn Chiêu làm Phúc Gia huyện chủ.

Ngài ấy hỏi ta có yêu cầu gì.

Ta dập đầu sát đất: "Ôn gia bởi vì sai lầm của người thân, vô duyên vô cớ bị liên lụy, lưu đày Ninh Cổ Tháp. Từ nay về sau nếu có người phạm tội, có thể nào đừng tru di cửu tộc."

"Tội tại một người, hình phạt cũng chỉ dừng ở một người."

Hoàng thượng trầm ngâm một lát: "Ý ngươi là, tội dừng ở một người, không tru di?"

"Phải."

Ngài ấy suy nghĩ rất lâu, gật đầu chấp thuận: "Trẫm chuẩn tấu."

Hoàng thượng lại khen ta trung nghĩa, ban cho ta phủ đệ tiền tài, bảo ta sống tốt qua ngày.

Sau khi rời khỏi hoàng cung, ta liền đến chỗ Xuân Lan đón Chiêu Chiêu.

Mùa xuân ở kinh thành, hoa liễu bay bay, ánh nắng tươi sáng.

Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy ta, liền chạy về phía ta, nhào vào lòng ta.

Đôi mắt của cô bé giống hệt Ôn Quân, dịu dàng như chứa đựng ngàn vạn dòng nước mùa xuân.

Cô bé gọi ta: "A Hà tỷ tỷ."

Ta nắm tay cô bé, dẫn cô bé từng bước trở về Ôn phủ đã xa cách hơn một năm.

"Chiêu Chiêu, muội nên đổi cách xưng hô rồi."

"Bây giờ, muội nên gọi ta là tẩu tẩu."

【Hoàn】
 
Back
Top Bottom