Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch A Hà Của Ôn Quân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,037
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOCVb_PbIFEVOA0B6NyOsC5OsyWJhUEiJbbc29IDhaF-KhrpsOByyauHToHO4Ja-zOZ0btooo8DhtFGGwHcYHyH3L2cPMEdIh_pQQpFKDIDDTDOjMwmk-OypSE368UtvHdhrranuBCCA2fvIfzaNt9E=w215-h322-s-no-gm

A Hà Của Ôn Quân
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm khó khăn nhất, ta đã phải bán thân giữa phố để lo tang cho mẹ.

Thiếu gia đã mua ta về, để ta làm tạp vụ trong Ôn phủ.

Sau đó, Ôn gia đột nhiên bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp.

Thiếu gia tặng ta ngọc bội tùy thân, lại trả lại khế ước bán thân của ta.

Chàng nói: "A Hà, từ nay núi cao đường xa, nàng hãy tự bảo trọng."

Còn ta xé nát khế ước, lựa chọn cùng chàng đi Ninh Cổ Tháp.

Thiếu gia không hiểu, hỏi ta tại sao lại làm vậy.

Ta nghĩ nửa ngày, dỗ dành chàng: "Ta lớn lên ở Ninh Cổ Tháp, lần này vừa hay về thăm quê cũ."

Ta không nói với chàng, thật ra ta biết xem tướng.

Ta sớm đã đoán ra, chàng sẽ chết trong một trận bão tuyết vào mùa đông ở Ninh Cổ Tháp.

Chàng là người tốt như vậy, ta thực sự không đành lòng để chàng chết.​
 
A Hà Của Ôn Quân
Chương 1: Chương 1



1

Mẹ ta biết xem tướng, có thể đoán được ngày c.h.ế.t của mỗi người.

Bà ấy soi gương đồng nửa ngày, đột nhiên đập bàn, kích động vẫy tay gọi ta:

"Tiểu Hà Nhi, mẹ sắp c.h.ế.t rồi, sẽ c.h.ế.t vào ngày đông chí."

Giọng điệu của bà ấy phấn khích lạ thường, cứ như thể người sắp c.h.ế.t không phải là bà ấy vậy.

Từ khi ta có ký ức, mẹ ta luôn thần thần bí bí như vậy.

Nhưng mỗi lời tiên đoán của bà ấy, chưa bao giờ sai.

Ngày đông chí, mẹ ta vẫn còn hoạt bát, không có chuyện gì cả.

Bà ấy cùng ta gói sủi cảo, vừa gói vừa dặn dò ta: "Tiểu Hà Nhi, sau khi mẹ chết, con nhất định phải lo tang cho mẹ thật long trọng."

"Đừng qua loa lấy lệ, ít nhất cũng phải chuẩn bị một cỗ quan tài mỏng."

Ta vội bịt miệng bà ấy: "Mẹ, còn hai canh giờ nữa là hết ngày đông chí, mẹ sẽ không c.h.ế.t đâu."

Mẹ ta không đáp, bà luộc một đ ĩa sủi cảo nhân thịt ngô lớn, rồi múc một nửa vào bát, bảo ta mang cho đám ăn mày ở đầu phố.

Ta đang chia sủi cảo thì một người ăn mày đột nhiên tìm đến ta, gấp gáp níu lấy áo ta: "Cẩn Hà cô nương, mau về đi, nhà cô cháy rồi."

Đợi ta về đến nơi, lửa đã bùng lên rất lớn, mẹ không ra ngoài được, ta cũng không vào được.

Ta trơ mắt nhìn ngọn lửa nuốt chửng mẹ ta, nuốt chửng ngôi nhà của ta, còn thiêu rụi tất cả tiền đồng, bạc của chúng ta.

Chậc, mẹ ta đoán thật chuẩn, bà ấy quả nhiên c.h.ế.t vào ngày đông chí.

Ta ôm t.h.i t.h.ể cháy đen của bà ấy khóc rất lâu, đột nhiên phát hiện ra, bạc đã bị thiêu rụi hết, ta lấy tiền đâu mà chôn cất bà ấy?

Hết cách, ta đành lau khô nước mắt, bán thân giữa phố để lo tang cho mẹ.

2

Con phố này người qua lại tấp nập, náo nhiệt vô cùng.

Đi ngang qua ta, đa số mọi người đều dừng lại nhìn một cái, rồi vội vàng đi qua.

Cũng có người thấy ta có chút nhan sắc, bằng lòng cho ta tiền để lo tang cho mẹ, với điều kiện là ta phải làm thông phòng cho họ.

Ta đương nhiên không đồng ý.

Quỳ ở đầu phố hai ngày, có một công tử mặt như ngọc quan đi qua ta.

Chàng ấy ngồi xổm xuống, nhìn ta chăm chú một lúc, khẽ hỏi: "Ăn mặc phong phanh như vậy, cô có lạnh không?"

Ta không chỉ lạnh, mà còn rất đói, bụng không hợp thời kêu lên một tiếng.

Chàng ấy thấy vậy vội vàng đứng dậy rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Nhưng không lâu sau, chàng ấy lại bưng đến một bát hoành thánh nóng hổi, trên cánh tay còn khoác một chiếc áo mới tinh.

Chàng ấy đưa hoành thánh đến trước mặt ta: "Ăn nóng đi, cho ấm người."

Nói xong lại đặt áo lên chân ta.

Ta thực sự rất đói, ngấu nghiến ăn hết bát hoành thánh. Đợi đến khi khoác áo, mới phát hiện bên cạnh áo còn có hai thỏi bạc.

Chàng ấy ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với ta: "Cầm số tiền này, hãy lo tang cho mẹ cô thật chu đáo."

Ta là người quen được đằng chân lân đằng đầu, vội vàng níu lấy tay áo chàng ấy: "Nay ta không có chỗ để đi, liệu có thể đến phủ công tử làm việc được không?"

Chàng ấy suy nghĩ một lúc, khóe miệng cong lên: "Ta đang thiếu một nha hoàn hầu hạ bút mực, cô có muốn đến không?"

3

Ta cứ như vậy vào phủ, trở thành nha hoàn của Ôn Quân.

Cô nương ở cùng phòng với ta tên là Thu Đồng.

Đêm đầu tiên gặp nàng ấy, ta đột nhiên mơ một giấc mơ.

Trong mơ, nàng ấy mặc một chiếc váy xanh lam cũ kỹ, co ro trong sân nhỏ, sốt cao không hạ, cô đơn c.h.ế.t trên giường.

Ta chỉ cảm thấy giấc mơ hoang đường, không nghĩ nhiều, yên tâm làm việc trong Ôn phủ.

Ôn Quân giao cho ta công việc rất nhàn hạ, chỉ cần mài mực khi chàng ấy viết chữ là được.

Biết ta không biết chữ, chàng ấy lúc rảnh rỗi sẽ dạy ta nhận mặt chữ.

Thỉnh thoảng cũng trải giấy tuyên ra, nắm tay ta, từng nét từng nét dạy ta luyện chữ.

Chàng ấy chỉ vào hai chữ đầu tiên, nói: "A Hà, đây là tên của nàng."

"Vậy hai chữ phía sau là gì?" Ta hỏi chàng ấy.

Gò má chàng ấy hơi ửng đỏ, khẽ nói: "Là tên của ta."

Ta nghĩ, Ôn Quân đối xử với ta tốt như vậy, dạy ta đọc sách viết chữ, ta cũng nên báo đáp chàng ấy.

Mùa đông trời lạnh, chàng ấy lại sợ rét, ta muốn may cho chàng ấy một đôi băng bảo vệ đầu gối.

Nhưng băng bảo vệ đầu gối mới may được một nửa, đột nhiên xảy ra chuyện.

Trong kinh thành bùng phát dịch bệnh, dịch bệnh lây lan từ khu chợ, trùng hợp là Thu Đồng mấy ngày trước vừa mới đến khu chợ.

Trở về, nàng ấy cảm thấy đầu váng mắt hoa, không lâu sau liền sốt cao không hạ.

Mà người tiếp theo mắc bệnh, là ta.

Phu nhân cho dọn dẹp một gian phòng ở xa, đưa ta và Thu Đồng vào đó, ngoài đại phu ra, không cho phép bất kỳ ai thăm bệnh.

Đại phu đeo khăn, cũng không dám đến gần chúng ta, kê đơn thuốc xong liền vội vàng rời đi.

Thu Đồng bệnh nặng hơn ta, ho không ngừng, không qua được năm mới liền ra đi.

Khi nàng ấy chết, mặc một chiếc váy xanh lam cũ kỹ, tiều tụy khô héo, giống hệt trong giấc mơ của ta.
 
A Hà Của Ôn Quân
Chương 2: Chương 2



Mẹ không dạy ta xem tướng, bà ấy nói trong người ta chảy dòng m.á.u của bà ấy, đợi đến khi thời cơ đến, ta cũng sẽ tự nhiên biết.

Nghĩ đến đây, ta bất giác rùng mình, rơi vào trầm tư.

Ta nghĩ quá sâu, nhất thời quên ra cổng sân lấy thuốc, đến tối vẫn còn thất thần.

Mãi đến khi bên ngoài đốt pháo hoa, ta mới nhớ ra đêm nay là giao thừa.

Có người lúc này đẩy cửa phòng ra, bưng một bát thuốc đi đến trước mặt ta.

Là Ôn Quân.

Ta vẫn đang sốt cao, sợ đến mức tỉnh táo lại ngay lập tức: "Sao thiếu gia lại đến đây? Mau đi đi, đừng để bị ta lây bệnh."

Ôn Quân không những không đi, ngược lại còn ngồi xuống bên giường, múc một thìa thuốc đưa đến bên môi ta: "Thuốc này để ở cổng sân lâu như vậy cũng không thấy cô ra lấy, ta lo lắng trong lòng, muốn đến xem cô thế nào."

Chàng ấy đút cho ta từng thìa thuốc, đợi một bát thuốc đắng ngắt trôi vào bụng ta, chàng ấy đưa tay sờ trán ta, mím môi nói: "Cô mắc bệnh dịch, mọi người đều tránh xa, ta không tiện để nha hoàn khác chăm sóc cô."

"Nhưng ta không yên tâm để cô ở đây một mình, thật sự xảy ra chuyện gì, đến cả người ứng cứu cũng không có."

Chàng ấy nhúng khăn vào nước nóng, vắt khô rồi đắp lên trán ta: "Ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn là tự mình chăm sóc cô thì tốt hơn."

"Mắc bệnh thì mắc bệnh, ta thân thể cường tráng, có thể chống đỡ được."

Ta nhìn đôi môi mấp máy của chàng ấy, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Giây phút bốn mắt nhìn nhau, ta bỗng nhiên có chút hoảng hốt, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng đan xen biến đổi.

Xung quanh đột nhiên tuyết rơi dày đặc, ta nhìn thấy Ôn Quân mặc tù phục, trên người toàn là vết thương do roi đánh, vết m.á.u loang lổ.

Ninh Cổ Tháp gió lạnh thấu xương, chàng ấy nằm rạp trên mặt tuyết, cố gắng cắn rách ngón tay, dùng m.á.u viết gì đó lên một tờ giấy đã ố vàng.

Sau đó dần dần không còn động tĩnh, cổ nghiêng sang một bên, mắt nhắm lại, không bao giờ mở ra nữa.

"A Hà, cô sao vậy?" Ôn Quân thấy ta mãi không trả lời, đưa tay khua khua trước mặt ta.

Hình như... ta đã nhìn thấy kết cục của chàng ấy.

Nhưng sao có thể chứ?

Ôn gia giàu sang quyền quý, Ôn Quân đã đỗ Hội nguyên, đang yên đang lành sao lại đến Ninh Cổ Tháp?

Ta không dám nói ra, chỉ mỉm cười với chàng ấy: "Thiếu gia, đầu ta hơi choáng váng."

Pháo hoa ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, Ôn Quân cẩn thận đắp chăn cho ta: "Ngủ ngon nhé, đêm nay giao thừa, ta sẽ thức đêm cùng cô."

Hôm sau, Ôn Quân thật sự chuyển đến ở cùng ta.

Chàng ấy cầm một quyển sách, đọc truyện trong đó cho ta nghe để g.i.ế.c thời gian.

Lông mi của Ôn Quân rất dài, một cánh hoa mai rơi xuống, bị lông mi của chàng ấy giữ lại.

Ta đưa tay phủi cánh hoa cho chàng ấy, chàng ấy theo bản năng né tránh, tay ta liền rơi xuống má chàng ấy.

Cảm giác dưới lòng bàn tay mịn màng, lại khiến lòng người ngứa ngáy.

Chàng ấy lật sang một trang sách, vừa hay đọc đến câu "Tình không biết bắt đầu từ đâu, cứ thế mà sâu đậm".

Dư âm văng vẳng bên tai, cũng không biết là tiếng tim đập của ai như tiếng trống, còn vang hơn cả dư âm.

Đợi Ôn Quân đọc xong quyển sách này, bệnh dịch của ta và chàng ấy cũng đã khỏi hẳn.

Ta vừa mới ra khỏi cổng sân nhỏ, nha hoàn Xuân Lan bên cạnh Phu nhân liền tìm đến: "Cẩn Hà, Phu nhân bảo cô đến Nhà Tế Bần một chuyến."

Ta trong lòng không chắc chắn, vừa đi theo sau Xuân Lan, vừa níu lấy tay áo nàng ấy, nhỏ giọng hỏi: "Sao Phu nhân lại đột nhiên tìm ta?"

Xuân Lan nhàn nhạt liếc ta một cái: "Đương nhiên là có liên quan đến thiếu gia."

4

Phu nhân khoảng bốn mươi tuổi, là mẹ ruột của thiếu gia.

Đây là lần đầu tiên ta gặp bà ấy.

Bà ấy chống cằm ngồi trên sập, nhìn ta kỹ lưỡng một lúc, đột nhiên khẽ cười.

"Ta chỉ muốn xem xem, cô nương khiến A Quân mạo hiểm mắc bệnh cũng phải chăm sóc trông như thế nào."

Bà ấy không hỏi han gì về gia thế của ta, chỉ vẫy tay gọi ta, tháo chiếc vòng trên cổ tay xuống, đeo vào tay ta.

Ta kinh hãi, muốn trả lại vòng cho bà ấy: "Phu nhân không được, nô tỳ không xứng với đồ tốt như vậy."

Bà ấy lại ngăn ta lại, mỉm cười nói: "Trước kia ta cũng chỉ là con gái nhà buôn bán, nhà chúng ta không xem trọng xuất thân."

"A Quân là đứa trẻ ngoan. Nếu nó nói cô tốt, cô nhất định là cô nương vô cùng tốt, đương nhiên xứng với đồ của ta."

Bà ấy cười vỗ vỗ tay ta: "Con cứ coi Ôn phủ như nhà của mình, có cần gì cứ nói với A Quân."

"Cô nương tốt, con đại nạn không chết, phúc khí còn ở phía sau."

Người Ôn gia, đối xử với người khác luôn hòa nhã.

Nghe nói nha hoàn nhà khác mắc bệnh dịch, chủ nhà liền trực tiếp đuổi ra ngoài, đâu có chuyện mở riêng một gian phòng cho người ta dưỡng bệnh?

Rời khỏi sân của Phu nhân, Ôn Quân đang đợi ta ở cửa.

Nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay ta, chàng ấy cười cong mắt: "A Hà, ta có chuyện muốn nói với nàng."

"Đợi đến Tết Thượng Nguyên, ta sẽ nói cho nàng biết."

Chàng ấy nói úp mở, nhưng ta đại khái có thể đoán ra chàng ấy sẽ nói gì.

Còn hai ngày nữa là đến Tết Thượng Nguyên, ta thức đêm may xong đôi băng bảo vệ đầu gối đang may dở, định tặng cho chàng ấy.

Ta đã tưởng tượng vô số lần, Tết Thượng Nguyên hôm đó sẽ như thế nào.

Là "Cây lửa hoa bạc trời không đêm", hay là "Chợt quay đầu lại, (thấy người) ở chốn (đèn đuốc) rực rỡ"?

Nhưng ta không ngờ rằng, đêm Thượng Nguyên, lại là ác mộng của Ôn gia.
 
A Hà Của Ôn Quân
Chương 3: Chương 3



5

Vô số binh lính bao vây Ôn gia kín như nước chảy.

Thái giám đến tuyên đọc thánh chỉ.

Nói rằng người trong tộc của Ôn Quân trước trận chiến đã bỏ trốn, là tội phản quốc.

Hoàng thượng nổi giận, hạ lệnh tru di cửu tộc.

Nể tình cha của Ôn Quân làm quan mấy chục năm cần cù, hoàng thượng xử nhẹ, chỉ tịch biên Ôn phủ, cả nhà lưu đày đến Ninh Cổ Tháp.

Trong sân tiếng khóc vang trời, tiểu thư khóc, nha hoàn cũng khóc.

Lão gia dẫn theo cả nhà già trẻ dập đầu tạ ơn, im lặng nhìn binh lính khiêng từng rương đồ ra khỏi phủ.

Ôn Quân đứng sau lưng lão gia, thân hình thẳng tắp lại mỏng manh.

Chàng ấy dường như chú ý đến ta, nhìn về phía ta, mấp máy môi, nhưng không nói một lời.

Chỉ cong lên một nụ cười ý bảo ta an tâm.

Tối hôm đó trở về, ta nhìn thấy các nha hoàn tụm năm tụm ba lại với nhau, nói về lối thoát sau này.

Mặc dù Ôn gia đối xử với người làm rất tốt, nhưng Ninh Cổ Tháp giá rét, không ai muốn đi cùng.

Xuân Lan tỷ thở dài: "Không muốn đi thì sao? Khế ước bán thân của chúng ta ở trong tay chủ nhà, chủ nhà bảo chúng ta lên núi đao xuống biển lửa, chúng ta cũng phải đi."

Nhưng ngày hôm sau, Phu nhân lại phát khế ước bán thân cho các nha hoàn trong sân.

Bà ấy đọc tên từng nha hoàn, lần lượt trao khế ước cho họ, còn xin lỗi họ.

Phu nhân mặt đầy hổ thẹn, nói lẽ ra phải cho chúng ta thêm chút tiền bạc phòng thân, nhưng đáng tiếc Ôn gia bị tịch biên, thực sự không có tiền.

Bà ấy thậm chí còn cúi người với chúng ta.

Một luồng sáng trắng lóe lên, đầu óc ta đột nhiên choáng váng.

Ta nhìn thấy Phu nhân phi ngựa như điên, tay nắm chặt một phong thư.

Sau lưng bà ấy là một đám người đông nghịt.

Họ b.ắ.n tên về phía bà ấy, đ.â.m bà ấy thành cái sàng.

Bà ấy ngã ngựa, lại bị ngựa phía sau giẫm nát thành thịt vụn.

Đây là kết cục của Phu nhân, xảy ra một năm sau.

Ta không nhịn được run rẩy.

Lúc này Phu nhân đang dịu dàng nhìn ta.

Bà ấy nói: "Cẩn Hà, A Quân đang đợi con ở sân nhỏ, con đi tìm nó đi."

Ta mơ mơ màng màng đi đến sân nhỏ, Ôn Quân đã đợi sẵn ở đó.

Chàng ấy đặt khế ước vào tay ta, lại tháo ngọc bội giấu trên người xuống, cùng đặt vào lòng bàn tay ta.

"A Hà, ngày mai ta phải lên đường đi Ninh Cổ Tháp. Từ nay núi cao đường xa, nàng hãy tự bảo trọng."

Ta nhìn đôi mắt trong veo của chàng ấy, trong đầu có một ý nghĩ đang gào thét.

Người xem tướng, có thể nhìn thấy tương lai, vậy tại sao không thể can thiệp vào tương lai?

Giống như mẹ ta, bà ấy thấy trước mình sẽ c.h.ế.t vào ngày đông chí.

Nhưng nếu ngày đó, bà ấy cẩn thận hơn một chút, hoặc để ta ở bên cạnh bà ấy, có lẽ sẽ không xảy ra hỏa hoạn, bà ấy cũng sẽ không chết.

Ta không hiểu, nếu không thể thay đổi tương lai, ý nghĩa tồn tại của người xem tướng là gì?

Thiếu gia và Phu nhân đều là những người tốt vô cùng, ta không đành lòng để họ có kết cục như vậy.

Ta xé nát khế ước: "Thiếu gia nói với ta tự bảo trọng làm gì?"

"Ta sẽ cùng thiếu gia đến Ninh Cổ Tháp."

Ôn Quân hơi sững người, sau đó kiên quyết lắc đầu: "A Hà, Ninh Cổ Tháp mùa đông giá rét, nàng đến đó làm gì?"

"Nàng hãy ở lại kinh thành. Nếu... nếu sau này ta có thể bình an trở về, sẽ đi tìm nàng."

Chàng ấy không muốn ta đi, ta liền tùy tiện bịa ra một lý do: "Ta lớn lên ở Ninh Cổ Tháp, lần này đi cùng chàng, vừa hay về thăm quê cũ."

Tưởng rằng cái cớ này không có sơ hở, nhưng Ôn Quân nghe xong lại lắc đầu: "A Hà, nàng là người kinh thành, từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, lừa ta làm gì?"

Chàng ấy ở ngay trước mắt ta, hơi thở phả vào má ta.

Ta nhất thời cứng họng, vội vàng hỏi chàng ấy: "Vậy nếu ta nói, ta thích thiếu gia, lý do này thiếu gia có thể chấp nhận không?"

Ôn Quân ngạc nhiên, trong đôi mắt đen láy nhất thời nở rộ pháo hoa rực rỡ, nhưng sau đó lại trở về tịch mịch.

Chàng ấy lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với ta, nghiêm túc nói: "A Hà, đừng nói đùa như vậy."

"Ta là người mang tội, tiền đồ mịt mù. Nàng là một cô nương tốt, cuộc đời không nên bị ta chi phối."

Biết được tâm ý của ta, chàng ấy tự tay đeo ngọc bội lên cổ ta, sau đó kiên quyết cho ta nghỉ việc.

Ta thấy rõ, ngón tay chàng ấy đang nắm c.h.ặ.t t.a.y áo đã trắng bệch.

Cứ như vậy, Ôn gia trên dưới mười bảy người, không mang theo một người hầu nào, bước lên con đường đến Ninh Cổ Tháp.
 
A Hà Của Ôn Quân
Chương 4: Chương 4



Ngày họ khởi hành, các nha hoàn bà tử đều tự mình tiễn đưa.

Ta trà trộn vào trong đám người tiễn đưa, nhìn bóng lưng họ dần dần đi xa.

Ôn Quân trước sau không quay đầu nhìn ta một cái.

Ngược lại, muội muội mới tám tuổi của chàng ấy, dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại vẫy tay với chúng ta.

Trong khoảnh khắc, ta nhìn thấy cô bé nửa tháng sau.

Trời gần sáng, cô bé bị một người đàn ông đẩy vào hố băng, toàn thân ướt sũng.

Người đàn ông đó ấn c.h.ặ.t đ.ầ.u cô bé, cô bé chỉ kịp vùng vẫy hai cái, liền không còn động tĩnh.

Ngay lúc này, Xuân Lan kéo tay ta, hỏi ta: "Cẩn Hà, muội thật sự quyết định đến Ninh Cổ Tháp sao?"

Ta siết chặt bao tay nải trên người, gật đầu.

Nàng ấy đột nhiên nhét tiền vào tay ta: "Đây là tiền riêng của ta, muội cầm lấy, mua cho chủ nhà chút đồ chống rét."

Nàng ấy đã mở đầu, những tỷ muội khác đều nhét tiền vào tay ta.

"Cẩn Hà, đây là tiền của ta."

"Ninh Cổ Tháp quá giá rét, ta không dám đi, có thể làm cũng chỉ có những thứ này."

"Giúp ta chăm sóc tiểu thư cho tốt, con bé là cô nương đài các, từ trước tới giờ chưa từng chịu khổ."

Các nàng vừa lén lau nước mắt, vừa dặn dò ta đủ điều.

Ta nhìn túi hành lý nặng trĩu, nhất thời không nói nên lời, chỉ gật đầu lia lịa.

Ôn Quân tưởng rằng ta đã yên vị ở kinh thành, chàng không biết, ta đã theo chân họ đi về phía bắc.

Nửa tháng sau, khi đến gần Thẩm Châu, ta nhìn thấy một hồ nước đóng băng ở vùng ngoại ô.

Mặt hồ đóng một lớp băng mỏng, ta ném một viên đá lên mặt hồ, lớp băng nhanh chóng vỡ tan.

Chính nơi này, tiểu thư sẽ rơi xuống.

Vào đêm trăng tròn này, ta sẽ canh giữ bên hồ.

Tiếng bước chân mơ hồ truyền đến, ta lần theo âm thanh nhìn lại, thấy một gã sai dịch mặc quân phục đang đi tới.

Gã nắm tay tiểu thư, nửa dụ dỗ nửa uy h**p.

"Lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi phải ngoan ngoãn đừng lên tiếng."

6

Họ càng lúc càng đến gần ta, chỉ là ta nấp sau rặng cây khô, họ không nhìn thấy ta.

Tiểu thư ngẩng đầu hỏi tên sai dịch: "Ngài không phải nói, chỉ cần đi theo ngài thì có thể cho ta một chiếc áo bông dày sao?"

Cô bé xòe tay ra: "Cha ta sợ lạnh, ta muốn lấy một chiếc áo bông cho cha mặc."

Tên sai dịch lại cười khan hai tiếng, hạ thấp giọng nói: "Ngươi ngoan ngoãn, lại gần đây một chút."

"Nào, lại gần chút nữa."

Tiểu thư không ngốc, lúc này cô bé đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Không những không đến gần, ngược lại còn cảnh giác lùi lại một bước, quay người định chạy về.

Tên sai dịch vừa mắng vừa đuổi theo, làm bộ muốn kéo cô bé lại.

Tiểu thư thất thanh kêu lên, hắn ta vội vàng bịt miệng mũi cô bé.

Vừa hay khu lều trại đã đốt lửa, xem ra là có người muốn đi về phía này.

Tên sai dịch sợ bị người khác phát hiện, trong lúc cấp bách, hắn nhặt một viên đá ném xuống mặt hồ.

"Rầm" một tiếng, lớp băng vỡ tan, mặt hồ xuất hiện một hố băng.

Mắt thấy tiếng bước chân phía sau dần đến gần, hắn nắm chặt cánh tay tiểu thư, muốn ném cô bé vào hố băng.

Ta không màng đến gì nữa, từ phía sau dùng đá đập mạnh vào đầu hắn.

"Tiểu thư, quay lưng lại."

Tiểu thư sợ hãi hoảng hốt, sau khi nghe thấy giọng nói của ta liền nhanh chóng trấn tĩnh lại, ngoan ngoãn quay lưng lại.

Ta ra sức bịt chặt miệng mũi tên sai dịch, dùng đá đập đến khi hắn thất khiếu chảy máu.

Cho đến khi đầu hắn mềm nhũn rũ xuống, ta mới thở phào nhẹ nhõm, muốn ném hắn vào hố băng.

Lúc nãy giằng co còn chưa cảm thấy gì, lúc này ta mới phát hiện, thân hình hắn béo mập, vô cùng nặng nề.

Nhất thời ta không thể kéo hắn đi được.

Tiếng bước chân đã gần trong gang tấc, chỉ cần vạch đám lau sậy ra là có thể nhìn rõ cảnh tượng lúc này.

Ta hai tay dính đầy máu, đang kéo một xác chết, muốn ném hắn xuống hồ.

Đánh c.h.ế.t quan sai, là sẽ bị c.h.é.m đầu.

Trong lòng ta càng thêm hoảng sợ, chỉ nghĩ mau chóng ném xác.

Nhưng vẫn muộn một bước.

Tiếng sột soạt truyền đến, có người vạch đám lau sậy ra.

Ta sợ hãi toát mồ hôi lạnh, theo bản năng quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.

Lại thấy tiểu thư nhào vào lòng hắn, gọi hắn là "Ca ca".

Người đến, là Ôn Quân.
 
A Hà Của Ôn Quân
Chương 5: Chương 5



7

Ôn Quân không hàn huyên với ta.

Chàng im lặng nhận lấy tên sai dịch trong tay ta, ném hắn vào hố băng.

Người rất nhanh chìm xuống.

Mặc dù đã sang xuân, nhưng Thẩm Châu vẫn rất lạnh, chẳng mấy chốc sẽ đóng băng trở lại.

Đợi đến khi t.h.i t.h.ể này được phát hiện, chúng ta đã sớm đến Ninh Cổ Tháp.

Làm xong những việc này, Ôn Quân xoa đầu tiểu thư, hỏi cô bé đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu thư vẫn chưa hết kinh hoàng, lắp bắp kể lại sự việc.

"Muội chỉ thấy cha ho khan mãi không khỏi, muốn tìm cho cha một chiếc áo bông khoác lên."

"Tên sai dịch đó nói, hắn có thể dẫn ta đi lấy áo bông, chỉ cần đi theo hắn là được."

Cô bé khóc rất thương tâm, ôm chặt cánh tay Ôn Quân: "Hắn lừa muội. Nếu không có A Hà tỷ tỷ, suýt chút nữa ta đã c.h.ế.t rồi."

Ôn Quân mắng cô bé một trận, lại dỗ dành một hồi, mới dỗ cô bé ngủ được.

Chàng giao tiểu thư cho phu nhân, ánh mắt lại rơi vào người ta.

Không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay, dùng khăn lau sạch vết m.á.u trên tay ta.

Ôn Quân gầy đi không ít, khiến cằm càng thêm nhọn.

"A Hà," chàng mím môi, do dự hỏi ta: "Có phải nàng đã đi theo chúng ta suốt quãng đường?"

Ta lấy ra đôi băng bảo vệ đầu gối vẫn luôn không có cơ hội tặng cho chàng từ trong ngực: "Biết thiếu gia sợ lạnh, ta đã làm một đôi băng bảo vệ đầu gối, định tặng cho thiếu gia."

"Chỉ là ở kinh thành không có cơ hội tặng, ta liền đuổi theo đến tận đây."

Ôn Quân nhắm mắt lại, lắc đầu cười khổ: "Cho dù ở kinh thành tặng đôi băng bảo vệ đầu gối này, nàng cũng sẽ tìm lý do khác thôi."

Chàng nghiêm túc nhìn ta, từng chữ từng chữ: "A Hà, ta là người có tội, nàng không nên như vậy."

Trời đã hửng sáng, hôm nay là một ngày đẹp trời, ráng mây trải khắp bầu trời.

Viên đá lớn treo lơ lửng trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Tiểu thư vẫn còn sống, không rơi xuống hồ băng.

Người xem tướng, có thể nhìn thấy tương lai, cũng có thể thay đổi vận mệnh của người khác.

Cho nên, Ôn Quân sẽ không c.h.ế.t trong bão tuyết, phu nhân cũng sẽ không trở thành bia đỡ tên.

Ta cười híp mắt nhìn chàng, giơ cao đôi băng bảo vệ đầu gối trong tay: "Rốt cuộc thiếu gia có cho ta đi theo không?"

"Nếu không cho, ta chỉ đành lén lút đi theo thôi."

Ôn Quân cũng nhìn ta, rất lâu sau, cuối cùng cũng nhận lấy đôi băng bảo vệ đầu gối, cong khóe môi: "A Hà, cảm ơn nàng."

Chàng cởi chiếc áo khoác mỏng cũ kỹ của mình, khoác lên vai ta, nghiêng đầu lộ ra gương mặt thanh tú mà lạnh lùng.

Ta lặng lẽ nói với chàng: "Thiếu gia, chàng sẽ có tiền đồ tốt đẹp."

Sau khi nhà họ Ôn bị đày đến Ninh Cổ Tháp, sẽ bị đưa đến nha môn làm tạp dịch.

Theo luật lệ của triều đình, người bị xử lưu đày, có thể dùng ba trăm lượng vàng chuộc ra.

Sau khi ra ngoài sẽ trở thành thứ dân, có thể thông qua khoa cử làm quan trong triều.

Ta sẽ liều mạng kiếm đủ ba trăm lượng vàng, trả lại cho Ôn Quân một tiền đồ rực rỡ.

8

Khi đến Ninh Cổ Tháp, đã là mùa xuân, tuyết dày dần tan.

Nhà họ Ôn bị đưa đến nha môn làm việc, còn ta thì dựng một quán nhỏ trong thành bán đậu hũ.

Gặp được người vừa mắt, cũng sẽ xem tướng cho họ.

Có một bà lão thường mua đậu hũ của ta, ngày hôm đó khi đưa đậu hũ cho bà, ta đã nhìn thấy kết cục của bà.

"Trên đường về nhà, có phải bà lão sẽ đi qua một con đường nhỏ ven sông không?"

Bà lão gật đầu, nghi ngờ hỏi ta: "Sao vậy?"

"Đang lúc tuyết tan, đường trơn trượt, phải hết sức cẩn thận. Tốt nhất bà lão nên đổi đường khác mà đi."

Những người bán hàng khác nghe thấy lời ta nói, cười nói với ta: "Cẩn Hà, ngươi lo chuyện bao đồng làm gì? Đoạn đường đó bà lão Chung đã đi mấy chục năm rồi, nhắm mắt cũng biết đi thế nào."

Bà lão Chung múc một muỗng đậu hũ cho vào miệng, không nói thêm gì.

Ngày hôm sau, ta nghe nói có người c.h.ế.t đuối.

Không biết ai đã đổ dầu lên con đường nhỏ hẹp, lại trùng hợp đêm tối, đường trơn trượt, một người đi đường đã rơi xuống dòng sông lạnh buốt.

Bà lão Chung lại mua một bát đậu hũ, sợ hãi nói với ta: "Nếu không phải ngươi nhắc nhở ta, bảo ta đổi đường khác, chỉ sợ người c.h.ế.t chính là ta rồi."

Bà lão không giữ miệng, chuyện này nhanh chóng truyền ra ngoài.

Ta lại tiên đoán thêm vài chuyện nữa, nhất thời người tìm đến ta nườm nượp.

Người mua đậu hũ thì ít, phần lớn là mời ta xem tướng.

Mà phí xem tướng cao, tiền này cũng dễ kiếm.

Thậm chí có một hương thân, đã bỏ ra ba mươi lượng vàng để ta xem tướng cho cả nhà ông ta.

Có được ngân lượng, ta liền viết thư cho Ôn Quân, hẹn ngày đến thăm họ.

Tiểu thư nhìn thấy ta đến, vui mừng kéo tay ta.

Ta nhét vào lòng bàn tay cô bé một nắm kẹo, ngẩng đầu nhìn phu nhân.

Phu nhân mặc áo vải thô, hai bàn tay thô ráp hơn nhiều, trên mặt cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn.

Bà lại đau lòng nhìn ta: "Cẩn Hà, ở kinh thành không ở, sao lại đến nơi này chịu khổ?"

"Cô nương xinh đẹp, đều gầy đến thoát tướng rồi."

"Con đây là rắn rỏi hơn đấy chứ." Ta cười an ủi phu nhân, đưa đồ dùng mua được cho bà.

Hàn huyên với phu nhân xong, bà chỉ ra bên ngoài: "A Quân giờ này chắc cũng tan làm rồi."
 
A Hà Của Ôn Quân
Chương 6: Chương 6



Ta lại đợi một lát, mới nhìn thấy Ôn Quân từ hành lang đi tới.

Chỉ là trước mặt chàng, đứng một người đàn ông.

Đội mũ ngọc, thân hình cao ráo, áo giáp sáng loáng, là tướng quân trấn thủ Ninh Cổ Tháp, Chu Văn Toàn.

Hắn dường như chú ý đến ánh mắt của ta, ánh mắt rơi vào người ta, đột nhiên đổi hướng, đi về phía ta.

Dừng lại trước mặt ta, hắn lạnh lùng hỏi ta: "Ngươi là nữ bán đậu hũ biết bói toán kia à?"

"Không dám nói là biết, chỉ là thông thạo một chút thôi." Ta vội cúi đầu, cung kính trả lời.

Ánh mắt của hắn qua lại giữa ta và Ôn Quân, chợt cong khóe môi: "Đều nói ngươi tính đâu trúng đó, bản tướng sớm đã định tìm ngươi. Hôm nay vừa hay, ngươi hãy xem tướng cho bản tướng xem."

Ta ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, trong đầu ta thoáng chốc ầm ầm.

Thấy hắn cưỡi ngựa xưng vương xưng bá, rượu thịt say sưa, vô số mỹ nhân vây quanh.

Thấy hắn mặc áo tù nhân, gầy trơ xương, vạn tiễn xuyên tâm, bị người đời phỉ nhổ.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hai kết cục trên một người, mà ta không biết rốt cuộc cái nào mới là kết cục của hắn.

Hắn thúc giục ta: "Ngây ra đó làm gì? Mau nói."

Ta dập đầu xuống đất: "Chu tướng quân phúc thọ miên trường, mệnh số tôn quý, không phải thảo dân có thể xem được."

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt khinh thường: "Xem ra chỉ là một kẻ bịp bợm."

Bỏ lại câu này, hắn nhẹ nhàng quay người rời đi.

Không biết vì sao, nhìn thấy hắn lần đầu tiên, ta đã không thích từ tận đáy lòng.

Ôn Quân kéo ta dậy: "A Hà đừng sợ, Chu tướng quân xưa nay lạnh lùng."

Ta vội vàng thu lại suy nghĩ, nhìn bàn tay đầy vết chai của chàng: "Ta lần này đến, mang cho chàng bút mực giấy nghiên và sách vở."

"Không phải chàng thích đọc sách sao? Lúc rảnh rỗi có thể dùng để g.i.ế.c thời gian."

Ôn Quân cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, rất lâu sau mới khàn giọng mở miệng: "A Hà, nàng đối xử với ta tốt như vậy, ta lại chẳng làm được gì."

"Trong lòng ta hổ thẹn."

Chàng dường như đã quên, là chàng đã cho ta ngân lượng để chôn cất mẹ, lại cứu ta khỏi bệnh dịch, chúng ta nhiều nhất chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.

Phu nhân còn giữ ta ở lại ăn cơm tối.

Bà đích thân xuống bếp, làm bốn món ăn dân dã: "A Hà, ta gần đây làm đầu bếp, trù nghệ chắc hẳn đã tiến bộ không ít, con mau nếm thử."

Một chiếc bàn tròn nhỏ, ngồi bốn người nhà họ và ta.

Phu nhân gắp thức ăn cho ta, tiểu thư cắn miếng thịt chiên giòn, lão gia ở bên cạnh vui vẻ nhìn.

Còn Ôn Quân, chàng chạy vào bếp nhỏ, không biết đang bận rộn cái gì.

Một lúc lâu sau mới ra ngoài, bưng một bát mì trường thọ đưa đến trước mặt ta.

Chàng nhìn ta, đôi mắt sáng lấp lánh: "A Hà, sinh nhật vui vẻ."

Ta lúc này mới nhớ ra, Ôn Quân đặc biệt chọn ngày hôm nay, mà hôm nay là sinh nhật của ta.

Lần cuối cùng ăn mì trường thọ, là khi mẹ ta còn sống.

Bà thành kính cầu nguyện: "Tiểu Hà Nhi, con phải sống qua mười bảy tuổi, sống thật lâu mới tốt."

Sau khi mẹ đi, ta tưởng rằng sẽ không còn ai nhớ đến sinh nhật của ta nữa.

Mà hôm nay, tiểu thư đã vẽ một bức tranh tặng ta, phu nhân đã may cho ta một đôi giày bông thật dày.

Họ nhìn ta ăn mì trường thọ, miệng nói rất nhiều lời chúc phúc.

Tay Ôn Quân giấu dưới bàn, cách lớp áo, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.

Tim ta đập loạn nhịp, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt mỉm cười của chàng.

Ôn Quân đưa cho ta một chiếc túi thơm.

Sau khi chia tay, ta mở túi thơm ra, nhìn thấy bên trong đựng mấy lạng bạc vụn và một lá bùa bình an.

Bạc vụn là tiền thưởng khi chàng làm việc, lá bùa bình an là do chàng tự tay khâu.

Ta lục tung hũ tiền tiết kiệm dưới gầm giường, tính toán hồi lâu, phát hiện ta chỉ còn cách ba trăm lượng vàng hai trăm mười bảy lượng nữa thôi.

Ta dốc hết sức muốn kiếm tiền thật tốt, ngày hôm sau liền đi bán hàng từ sớm.

Ai ngờ đã có quan binh chờ sẵn ta, vừa thấy ta đến, liền bắt ta lại.

"Tướng quân nói rồi, đây chính là kẻ lừa gạt, kéo xuống đánh ba mươi gậy."
 
A Hà Của Ôn Quân
Chương 7: Chương 7



9

Chu Văn Toàn rất ghét ta.

Hắn sai người kéo ta đi, không những đánh ta, còn không cho phép ta xem tướng nữa.

Bị kéo đến nha phủ, trong đầu ta chỉ còn lại một ý nghĩ:

May mà hắn không tịch thu tiền tiết kiệm của ta.

Nghĩ đến tám mươi ba lượng vàng kia vẫn còn giữ được, ta thở phào nhẹ nhõm.

"Sao, cảm thấy đánh ít quá à?" Chu Văn Toàn lạnh lùng hỏi ta.

Ta cười khổ lắc đầu: "Ba mươi gậy này có thể lấy mạng ta rồi."

Ta bị đ è xuống ghế dài, Chu Văn Toàn đi đến trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta.

"Bản tướng ghét nhất, chính là những kẻ tin vào chuyện quái lực loạn thần."

Nghe hắn nói vậy, người thi hành ra tay rất nặng.

Gậy đầu tiên rơi vào người ta, ta cảm nhận được đau đớn như xé rách.

Trước cửa vây rất đông người, trong đám đông vang lên tiếng hít khí lạnh.

Gậy thứ hai rơi xuống, m.á.u thấm ướt quần áo.

Ta không còn sức để suy nghĩ nữa, đau đớn nhắm mắt lại, chờ đợi gậy thứ ba giáng xuống.

Nhưng gậy thứ ba mãi không rơi vào người ta.

Ôn Quân xông vào, ngăn cản người thi hành.

Chàng quỳ trước mặt Chu Văn Toàn, nói chàng nguyện ý chịu phạt thay ta, cầu xin Chu Văn Toàn khai ân cho phép.

Chu Văn Toàn vốn không đồng ý, bà lão Chung ngoài cửa đột nhiên tiến lên một bước.

"Cẩn Hà cô nương không lừa gạt, nàng ấy còn cứu mạng ta. Nếu tướng quân nhất định phải đánh, chi bằng đánh ta, một kẻ đã nửa bước chân vào quan tài đi."

Những người bán hàng trượng nghĩa, từng người từng người đứng ra giúp ta cầu xin.

"Người quân tử không nói chuyện quái lực loạn thần, bản tướng nói cô ta có tội, cô ta liền có tội."

"Còn về chuyện đánh thay?" Chu Văn Toàn cười nhạo hỏi ngược lại: "Các ngươi là thân thích của cô ta à? Nếu không phải thân thích, nói gì chuyện đánh thay?"

"Theo bản tướng được biết, cha mẹ cô ta đều mất, còn có thân nhân nào nữa?"

Lời này vừa nói ra, cả đám im lặng.

Chiếc gậy vừa hạ xuống lại giơ cao lên, lơ lửng phía trên ta.

Ôn Quân đột nhiên cao giọng nói: "Còn ta."

"Ngươi là gì?" Chu Văn Toàn hỏi chàng.

Chàng nhìn ta, nói: "Ta là vị hôn phu của A Hà."

Một trận im lặng qua đi, Chu Văn Toàn cười rộ lên: "Đây sợ là ngươi bịa ra thôi?"

"Các ngươi định thân khi nào? Có bằng chứng không?"

"Nghe nói cô ta từng là nô tỳ của Ôn gia, trước kia Ôn gia môn đăng hộ đối, lẽ nào còn có thể để mắt đến một kẻ tôi tớ?"

Nói đến cuối cùng, giọng điệu của hắn dần mất kiên nhẫn: "Ôn Quân, nể tình ngươi giỏi văn chương, bản tướng đối xử với ngươi khoan hồng."

"Nếu ngươi cố ý cản trở, bản tướng sẽ đánh cả ngươi."

Ta gắng sức vươn tay, níu lấy góc áo Ôn Quân, nhỏ giọng khuyên chàng: "Thiếu gia không cần chịu phạt thay ta, ta có thể chịu được."

Nhưng lần này, không đợi Ôn Quân mở miệng, ta đã nghe thấy giọng nói của lão gia.

"Họ quả thật có hôn ước, nhưng vì Ôn gia bị tịch thu gia sản, còn chưa kịp thành thân."

Ta quay đầu lại, nhìn thấy phu nhân dìu lão gia đi tới.

Phu nhân đầy mắt đau lòng, lớn tiếng nói: "Chúng ta chính là người làm chứng, họ đã trao đổi canh thiếp."

Hai người cùng quỳ xuống, cầu xin Chu Văn Toàn: "Cẩn Hà là con gái, không chịu được ba mươi trượng. Xin tướng quân khai ân, để con trai ta chịu thay."

Người trên dụng cụ tra tấn, từ ta biến thành Ôn Quân.

Trước khi chịu phạt, chàng cười với ta: "Lát nữa đừng nhìn, bịt chặt tai vào."

Phu nhân đỡ ta, nhìn chiếc váy trắng nhuốm m.á.u của ta, hỏi ta có đau lắm không.

"Rất đau ạ. Tướng quân muốn phạt là con, rõ ràng chúng ta chưa định thân, sao lại để thiếu gia..."

Lão gia nói: "Thân thể A Quân tốt, bị thương rồi chúng ta cũng có thể chăm sóc. Còn con, một mình ở ngoài, không người thân thích, vạn nhất ban đêm sốt cao, đến người giúp đỡ gọi lang trung cũng không có."

Ta chỉ bị đánh hai trượng đã đau đớn, bên kia Ôn Quân phải chịu hai mươi tám trượng.

Phu nhân đưa ta quay đi, đưa tay bịt chặt tai ta lại.

Nhưng tiếng gậy đánh vào xương thịt quá lớn, như muốn xuyên thủng màng nhĩ ta.

Ban đầu chàng cố nhịn không phát ra tiếng, sau đó trong miệng tràn ra tiếng run rẩy đứt quãng.

Nhưng chàng vẫn cố gắng kìm nén, sợ chúng ta nghe thấy.

Thân thể phu nhân run rẩy không thể nhận ra, khóe mắt có nước mắt chảy ra.

Ngày tịch thu gia sản, ta chưa từng thấy phu nhân rơi lệ.

Lão gia ôm chặt phu nhân, mím chặt môi, không nói một lời.

Khi hành hình kết thúc, hạ th@n Ôn Quân ướt đẫm, toàn là máu.

Chàng vẫn còn ý thức, giọng khàn đặc khó khăn nói với ta: "A Hà, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao đâu."

Hai mươi tám trượng, vẫn là quá nặng.
 
A Hà Của Ôn Quân
Chương 8: Chương 8



Đêm đó Ôn Quân sốt cao, lang trung kê đơn thuốc.

Uống ba thang, sốt cao cuối cùng cũng hạ, nhưng chàng bị thương gân cốt, phải nằm liệt giường một thời gian.

Ta đến thăm, thấy chàng nằm sấp trên giường giải thích với ta: "A Hà, chuyện vị hôn phu, là ta lúc đó gấp quá nên mới nói dối. Cha mẹ cũng muốn ta chịu phạt thay cho muội, nên mới thuận theo lời ta nói. Ta biết tình cảnh hiện tại của ta, không phải là mối lương duyên tốt cho nàng, lời nói dối ngày hôm đó sẽ không trói buộc nàng..."

Ta ngắt lời chàng: "Thiếu gia, hai ngày nữa ta phải về kinh rồi."

Ở đây ta không kiếm được tiền. Muốn chuộc Ôn Quân ra, ta phải đến nơi khác kiếm tiền.

Ôn Quân nghe xong, hơi sững người, sau đó gật đầu: "Về kinh tốt, về kinh rất tốt."

"Đợi đến kinh thành, hãy làm những gì nàng muốn, nếu gặp được lang quân ưng ý thì hãy gả đi, ta... sẽ chúc phúc cho nàng."

"Thiếu gia cảm thấy, ta sẽ gặp được người mình thích sao?" Ta nhìn vào mắt chàng, khẽ hỏi.

Chàng lắc đầu: "Ta không biết."

Ta vén tóc mái của chàng: "Vậy thiếu gia có muốn ta gặp được lang quân khác không?"

Chàng im lặng một lúc, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Ta ích kỷ... không muốn."

Ta nắm tay chàng, nhẹ nhàng đặt lên má mình: "Thiếu gia, lời nói dối ngày hôm đó thực sự sẽ không trói buộc ta, nhưng chàng thì có."

Ta cúi đầu, trán chạm trán chàng: "Lần này đến kinh thành, là để gặp lại chàng."

"Muộn nhất là đầu đông, ta nhất định sẽ quay lại."

Ta không thể để Ôn Quân đi vào con đường chết, ta phải nhanh chóng trước khi trận tuyết lớn đầu tiên của Ninh Cổ Tháp ập đến, chuộc chàng về.

Ta bán đậu hũ, cũng xem tướng cho người ta, ban đêm còn đi làm thêm.

Nhưng gom đủ ba trăm lượng vàng quá khó, đến tận khi vào thu, ta vẫn còn thiếu sáu mươi lăm lượng.

Đang lúc xoay xở không biết làm sao, có người quen cũ tìm đến ta.

10

Xuân Lan tay xách một chiếc hộp nặng trĩu bước vào.

Hơn nửa năm nay, mấy nha hoàn chúng ta của Ôn gia vẫn luôn có thư từ qua lại.

Họ sẽ hỏi ta về tình hình Ôn gia, ta cũng sẽ nói chuyện muốn kiếm tiền chuộc người.

Xuân Lan ăn mặc khá sang trọng, nghe nói nàng ấy gả cho một thương nhân giàu có.

Vừa vào cửa, nàng ấy liền đưa hộp gấm trong tay cho ta: "Muội xem, cộng thêm số này, có đủ ba trăm lượng vàng không?"

Mở hộp gấm ra, nàng ấy cầm thỏi vàng bên trong, lần lượt giải thích: "Cái này là Hạ Quất cho, bây giờ nàng ấy là thiếp của quan lão gia."

"Cái này là Phất Lộ lấy, nàng ấy túng thiếu, chỉ có thể lấy được bấy nhiêu đây."

"Còn cái này, là Yêu Tinh góp..."

"Nhà ta tương đối khá giả, số còn lại là ta ép hắn lấy ra."

"Nhưng chúng ta có thể lấy ra... cũng chỉ có bấy nhiêu đây thôi."

Bên trong có hơn tám mươi lượng vàng, đủ để gom ba trăm lượng.

Ta hỏi nàng ấy: "Tỷ không sợ muội nuốt số tiền này, chạy đi hưởng lạc sao?"

Xuân Lan nắm lấy bàn tay chai sần của ta: "Nếu muội thực sự là kẻ vô lương tâm, hà cớ gì ngày ngày dậy sớm thức khuya, ép mình đến bước đường này?"

Đợi ta mang ba trăm lượng vàng đến Ninh Cổ Tháp, nơi đó đã vào đông.

Nửa năm nay, phương Bắc có nhiều chiến loạn, nước Kim thường xuyên xâm phạm biên giới.

Nghe nói triều đình lại đưa một nhóm lớn tội phạm đến Ninh Cổ Tháp, nhưng ta cảm thấy số người ở đây không tăng mà còn giảm.

Chung A bà thấy ta quay lại, vội vàng kéo ta qua: "Con đã về kinh rồi, còn quay lại làm gì?"

"Ở đây, gần đây không yên ổn."

Thấy ta mơ hồ không hiểu, A bà hạ thấp giọng nói với ta: "Gần đây thường có nữ nô mất tích, có người năm sáu tuổi, cũng có người hơn hai mươi tuổi, nghe nói ai nấy đều xinh đẹp."

"Ta trong lòng thấp thỏm không yên, luôn cảm thấy có chuyện xấu sắp xảy ra."

Ta cảm ơn A bà, lại đi thăm Ôn gia.

Vết thương của Ôn Quân đã lành hẳn, tiểu thư cao hơn nhiều, tóc mai phu nhân đã điểm bạc.

Còn lão gia, đã nằm liệt giường một thời gian rồi.

Ta đã từng thấy kết cục của ông.

Thân thể ông vốn không tốt, sẽ c.h.ế.t trên giường bệnh vào cuối tháng.

Không có bất ngờ, không phải do con người, là sự tàn lụi tự nhiên của sinh mệnh, ta không thể can thiệp.

Tiểu thư đang ôm đầu gối, nép vào lòng phu nhân, ánh mắt đờ đẫn nói với ta:

"Tiểu Phàm tỷ đi rồi, Xảo Xảo cũng không thấy đâu nữa."

"Tiểu Phàm tỷ là ai? Xảo Xảo là ai?" Ta hỏi tiểu thư.

Tiểu thư chớp mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Ôn Quân kéo ta ra sau: "Đều là bạn chơi của muội ấy. Tiểu Phàm là một cô gái vừa mới cập kê, một tháng trước mất tích."

"Xảo Xảo mới năm tuổi, hôm trước còn hẹn cùng muội ấy chơi, ngày hôm sau cũng không thấy đâu nữa."

"Nói chung gần đây có không ít nữ tỳ đột nhiên mất tích, khiến Chiêu Chiêu sợ hãi."

Ôn Quân cẩn thận đánh giá ta một lúc, thấy ta vẫn ổn, lúc này mới yên tâm.
 
A Hà Của Ôn Quân
Chương 9: Chương 9



Lúc mở miệng lần nữa, chàng đã chuyển chủ đề: "A Hà, chúng ta đều tốt cả. Gần đây biên giới không yên ổn, nàng mau chóng rời đi thì hơn."

Ta lắc đầu: "Thiếu gia, lần này ta đến, là đón chàng cùng đi."

Dù Ôn Quân nhiều lần bảo ta đổi cách xưng hô, nhưng ta vẫn quen gọi chàng là thiếu gia.

Trong lúc họ sững sờ, ta cười nói: "Ta đã gom đủ ba trăm lượng vàng, lần này có thể đón một người đi."

"Số tiền còn lại, ta sẽ từ từ gom góp, rồi sẽ lần lượt đón mọi người về."

Ta tưởng họ sẽ vui mừng hớn hở, nhưng trong phòng đột nhiên im lặng.

Hốc mắt Ôn Quân hơi đỏ lên, chàng hỏi ta: "Ba trăm lượng vàng, tận ba trăm lượng vàng, A Hà, muội phải chịu bao nhiêu khổ sở mới gom được nhiều tiền như vậy?"

"Trong kinh thành nhiều quan lại quyền quý, muội xem tướng cho họ, họ cho tiền cũng nhiều. Hơn nữa, Xuân Lan họ cũng góp rất nhiều tiền, giúp đỡ không ít."

Ta vừa nói, vừa vô thức giấu tay ra sau, sợ chàng nhìn thấy sẹo trên tay ta.

Người quyền quý luôn thích nghe lời hay ý đẹp, nhưng khi xem tướng ta không thể nói dối.

Lần trước ta nói một thị lang sẽ c.h.ế.t trên giường của một người phụ nữ, ông ta tức giận không thôi, sai người đánh ta một trận.

May mà ngày thứ ba ông ta bị tiểu thiếp đ.â.m c.h.ế.t trên giường, giải mối hận trong lòng ta.

"Đừng gạt ta." Ôn Quân đưa tay xoa đầu ta, kéo ta đi đến sân nhỏ.

Trong trời đất lúc này chỉ còn lại hai chúng ta.

Trời tối rất sớm, hôm nay không có sao chỉ có trăng, ánh đèn phía xa mờ mờ ảo ảo.

Chàng đứng trước mặt ta, hơi thở gần trong gang tấc, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu hình bóng ta.

Trái tim như con nai con húc loạn, có thứ gì đó lặng lẽ dâng trào giữa chúng ta.

Một lúc sau, Ôn Quân khẽ hỏi ta: "A Hà, ta có thể... ôm nàng một cái không?"

Ta không trả lời chàng, chỉ nhón chân, ôm lấy cổ chàng.

Chàng từ từ thử ôm lấy eo ta, sau đó hơi cúi đầu, trán chạm vào trán ta.

Cả hai không nói gì, ta đặt cằm lên vai chàng, chàng nhẹ nhàng vuốt lưng ta.

Dường như có thể vuốt đi tất cả mệt mỏi của ta.

"A Hà, muội có thể xem tướng, nhưng nàng chưa từng nói kết cục của ta." Chàng khẽ hỏi ta: "Kết cục của ta, có phải không tốt không?"

Trái tim ta bất giác "thịch" một tiếng, vội vàng lắc đầu: "Thiếu gia nói gì vậy?"

"Thiếu gia tốt như vậy, đương nhiên sẽ bình an đến già."

Giọng Ôn Quân hơi trầm: "A Hà, nàng lại gạt ta rồi."

"Sao lại gạt chàng chứ?"

Cho dù vận mệnh của chàng đã định sẵn, ta cũng sẽ dốc hết sức lực viết lại kết cục của chàng.

"Ta không phải đến đón thiếu gia rời đi rồi sao?"

Ôn Quân sống lưng hơi cứng lại, đột nhiên cúi người, in lên trán ta một nụ hôn nhẹ như tuyết rơi.

Chàng khó khăn nói: "A Hà, xin lỗi, ta có lẽ không thể đi cùng nàng rồi."

11

Lời của Ôn Quân khiến ta khá ngạc nhiên.

Trong nháy mắt hy vọng tan biến, ta không nhịn được hỏi: "Tại sao?"

Nơi đây chỉ có hai chúng ta, chàng kéo ta ngồi xuống ghế dài ở hành lang, dùng giọng nói chỉ có ta mới nghe thấy được nói: "Ta muốn nhờ nàng đưa Chiêu Chiêu đi."

"Gần đây có mấy chục nữ tỳ mất tích. Chiêu Chiêu chỉ biết bạn chơi của mình mất tích, nhưng ta quan sát một phen, luôn cảm thấy chuyện này không thể tách rời khỏi nước Kim."

"Khi ta làm việc trong thư phòng của Chu tướng quân, từng liếc thấy hai phong thư viết bằng chữ Kim. Lại nghe nói Thái tử nước Kim đến làm giám quân và tướng quân chỉ huy tác chiến đều háo s@c, một kẻ thích ấu nữ, một kẻ thích thiếu nữ vừa tuổi cập kê."

"Hôm nay ban ngày, Chiêu Chiêu từng nói với ta, Chu tướng quân đánh giá muội ấy một lúc, đột nhiên vỗ vai muội ấy, khen muội ấy xinh đẹp."

Giọng Ôn Quân rất thấp: "Chiêu Chiêu mới tám tuổi, nếu muội ấy bị đưa đi... ta không dám tưởng tượng."

"A Hà, có thể cầu xin nàng đưa Chiêu Chiêu đi không? Ta biết để một cô nương chưa kết hôn như nàng nuôi một đứa trẻ lớn như vậy không dễ dàng, nàng chuộc muội ấy về rồi, có thể đưa muội ấy đến Nhà Tế Bần, chỉ cần để muội ấy có thể sống đường hoàng như một con người là được..."

Từng chữ của chàng đều nói ra khó khăn, nhìn ta ánh mắt mang theo cầu xin rõ ràng.

Ta chỉ có thể nhìn thấy kết cục tiểu thư rơi xuống hồ băng, từ khi vận mệnh của muội ấy bị ta thay đổi, ta liền không thể xem tướng cho muội ấy nữa.

Ta đã cứu tiểu thư một lần, đương nhiên không hy vọng muội ấy lại rơi vào hang hùm miệng sói.
 
Back
Top Bottom