Siêu Nhiên _Những mảnh hồi ức vụn vỡ_

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
389422271-256-k53852.jpg

_những Mảnh Hồi Ức Vụn Vỡ_
Tác giả: RidnalMei
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Skibidi
Lướt đc thì thử vào đọc nào~
(Warning:Tag hay phân loại đều "có thể là giả" vì t chả bt như nào là phù hợp nên nếu truyện không giống tag hay phân loại thì thông cảm nhá~)
//Drop nhỉ, ẻm muốn drop,(t cũg muốn...) nên sẽ drop truyện tầm 2 tháng ha, hứa hẹn sẽ quay lại và bù cho mn nà~// Tags: guongvochanglanhkinhdi​
 
_Những Mảnh Hồi Ức Vụn Vỡ_
#1._Biệt thự_


#1._ Biệt thự_

-Tớ #1._aychel-Tích tắc Tích tắc....Tiếng đồng hồ quả lắc vang lên theo từng nhịp trong đêm khiến cho màn đêm ở nơi đây càng thêm quỷ dị hơn.

Nơi đây được coi như một ngôi nhà bị nguyền rủa, bất kì kẻ nào bén mảng dám bước chân vào đây đều nhận được một kết cục không đẹp.

Nhưng Rin lại là một kẻ gan dạ, cái gì cô cũng dám làm, cô coi đó như là thành tích tuổi trẻ của bản thân.

Và hôm nay, cô đã được một vài người bạn giới thiệu đến ngôi nhà này.

Khi vừa bước chân vào căn nhà, cô đã cảm nhận được một luồng âm khí rất nặng.

Nhưng không mảy may suy nghĩ, cô bước từng bước trên chiếc hành lang cũ kĩ.

Tiếng hành lang kêu cót két theo từng bước chân cô đi.

Tiếng hành lang kêu cót két, tiếng đồng hồ kêu tích tắc theo từng giây từng phút.

Chúng như muốn bóp nát trái tim nhỏ bé của thiếu nữ vừa đôi mươi.Hành lang không quá dài nhưng không hẳn là ngắn, cô cứ bước mãi đến cuối đường hành lang,nơi có chiếc đồng hồ quả lắc kia, thầm nghĩ trong lòng thật kì lạ, rõ bên ngoài nôm căn nhà khá lớn, không ngoa chứ hẵn khi trước nơi này là 1 căn biệt thự, nhưng từ khi bước vào tới giờ, cô chỉ thấy 1 hành lang dài vô tận mà không có bất kì căn phòng hay 1 ngã rẽ nào.

Đang nghĩ dở thì bỗng chiếc đồng hồ lắc lại vang lên:

Doong doong×3

Sau 3 hồi thì khung cảnh trước mắt cô bỗng thay đổi, nơi cô đang đứng không phải là cuối hành lang, chiếc đồng hồ lắc vốn ở đối diện cũng biến mất.

Nhìn khung cảnh xung quay, cô lại thấy có đôi chút lạ lẫm nhưng lại rất quen thuộc, mặc dù hiện tại rất hoảng nhưng cô vẫn cố gắng lục lọi ký ức mình, rõ là cảm thấy rất quen, nhưng lại như không phải.

Trong lúc trầm tư thì bỗng có 1 giọng nới rất quen thuộc nhưng lại cảm thấy xa lạ truyện đến tai:

"Rinrinnn, cậu tới rồi à, tớ đã chờ lâu lắm đấyy!

"

Cô bé vs khuôn mặt mag nét dịu dàng và đáng yêu đấy tựa hồ như rất thân thiết mà gọi tên cô, trên khuôn mặt còn rất háo hức, giống như là rất thân vậy.

Nhưng quái lạ, cô không hề biết cô bé này là ai, cả khung cảnh này nữa, rất quen, nhưng lại cũng rất lạ...Với hàng trăm suy nghĩ trong đầu.

Cô không do dự mà lên tiếng hỏi."

Tôi ... có quen cậu à?"

Gương mặt của cô bé chuyển từ hào hứng sang ngơ ngác.

Nhưng không mất quá lâu, con bé đã nở một nụ cười kì bí rồi cầm tay cô kéo cô đi khỏi chiếc hành lang u tối đó."

Cậu sẽ sớm biết thôi~"Vừa nói, cô bé vừa kéo cô đến một khán phòng tràn ngập màu sắc và các món đồ chơi.

Nơi đây có đầy đủ các món đồ chơi từ búp bê đến gấu bông,...

Đây cứ như là một khu vui chơi thu nhỏ vậy.Đang ngơ ngác trước cảnh tượng mà bản thân đang chứng kiến thì cô bé quay lại, cất chất giọng ngọt lịm của bản thân."

Thất lễ quá, tớ chưa giới thiệu.

Tên tớ là Raychel và nơi này là nhà của tớ.

Tớ sẽ dẫn cậu đi thăm quan ha!"

"Ơ khoa-..."

Chưa kịp dứt câu thì cô đã bị Raychel kéo qua căn phòng khác.Khác vs căn phòng như khu vui chơi thu nhỏ bên kia, bên đây thì hoàn toàn ngược lại, xung quanh phòng trang trí bằng rất nhiều tranh, có những bức tranh là cô đã từng thấy qua, nhưng cũng có những bức thì chưa từng.

Căn phòng với tông màu vàng dịu khiến cho ng xem có cảm giác khá yên bình, tĩnh lặng, nhưng không hiểu sao, cô lại có cảm giác rất ớn lạnh với căn phòng này.

"Rin này, nếu 1 ngày cậu quay lại đây,hẳn khi ấy tớ sẽ không còn là tớ nữa, nhưng...nhất định cậu không đc rời đi nữa đâu nhé, tuyệt đối....

"

(?)

(Có chuyện gì vậy?

Ai vừa nói?,cô gái đó là ai?Tại sao lại mình lại cảm thấy rất quen nhưng cũng mơ hồ thế này? )

Đang ngẩn ra với mớ suy nghĩ trong đầu thì giọng nói khác cất lên:

"Rinrin à~

Cậu đang nghĩ gì thế, đang chơi với tôi mà, sao lại ngẩn ra thế kia"

Người phát ra âm thanh là cô bé tự xưng là Raychel kia.

Raychel phồng má lên nôm hẳn là cô bé cảm thấy rất tức giận vì có lẽ vừa bị cho ăn bơ.Nghe thấy giọng nói chứa đầy sự giận dỗi của Raychel, cô đành lòng phải dỗ cô bé.

Không thì cô sẽ bị sự cute này đánh bại mất.“Thôi màa.

Giờ chúng ta cùng nhau tham quan phòng tranh nhé?”

Gương mặt phồng to vì giận dỗi của Raychel đã phần nào xẹp xuống.

Cô bé lại nở một nụ cười rạng rỡ tựa như ánh mặt trời làm đốn gục bất cứ ai nhìn vào.“Được rồi, vì cậu là Rin nên tớ sẽ tha thứ cho cậu!

Nào, chúng ta đi thôi.”

Cô và Raychel bước qua từng bức tranh.

Mỗi bước đi cô đều cảm giác như ai đó đang nhìn mình, nhưng khi quay lại thì không thấy ai cả.

Từng bước từng bước một, cô và Raychel tiến gần tới bức tranh cuối cùng trong phòng.

Cô dừng lại, phấn khích trước tuyệt tác mà bản thân có thể chạm vào.

Từng đường nét trên bức tranh như được tác giả thả hồn vào khiến cho bức tranh càng trở nên sinh động hơn.

Cô quay ra hỏi Raychel.

“Tác giả của bức tranh này là ai vậy Raychel?

Với cả cậu có thể giải thích ý nghĩa của bức tranh này cho tớ được không?”

#______________________#
#______________________
 
_Những Mảnh Hồi Ức Vụn Vỡ_
#2. _Biệt thự_


#2. _Biệt thự_

-"Nó#2."

"Hửm? , cậu quên r sao, đây là bức tranh tớ với cậu cùng vẽ sau chuyện đó mà?

"

Raychel nói vs tông giọng lạnh đi đôi chút, hẳn khi này cô bé đã thực sự tức giận.

Cô có cảm giác rằng, nếu lần này mình trả lời sai là có thể mất mạng như chơi.

Nhưng....

Khoang đã, sao lại là 'lần này'?

Rõ đây là lần đầu tiên cô gặp cô bé này, cũng là lần đầu cô đến nơi này?

Vậy...

Tại sao lại là 'lần này'?

Cô có cảm giác rằng mình đã trải qua viễn cảnh này vô số lần, nhưng chúng như làn sương khói vậy, thật mờ mịt, chẳng thể nhớ rõ.

"Rin ơi? ~"

"Hả, à, um tớ không nhớ rõ lắm, trí nhớ của tớ dạo này cứ sao sao ấy, như cá vàng vậy, cứ quên tới quên lui thôi!

"

Cô vờ dùng tay gõ nhẹ lên đầu, dù không biết có lừa đc người này không nhưng cô vẫn muốn cược thử.

"Hể????

'Nó" vẫn chưa chịu tha cậu sao, thôi được rồi, lần này để tớ giải quyết cho, đã nói bao lần rồi mà cậu hong chịu nghe, giờ trí nhớ giảm hụt rồi đấy!

"

Vẻ mặt Raychel lúc này cũng dịu đi đôi phần, cô bé chống hông làm bộ dáng tức giận mà chỉ tay về phía cô, lúc này như 1 đứa trẻ vậy, cũng có phần đáng yêu vô cùng.

"Chuyện này để từ từ rồi tính nhé, dù sao 'nó vẫn chưa làm gì đến mức nghiêm trọng lắm đâu, hay chúng ta sang phòng khác nhé?

"

Cô cười nhẹ rồi dần chuyển sang chủ đề khác, chỉ cầu người này đừng nhắc đến nữa.Không hiểu vì sao nhưng cô cảm thấy câu nói này như đã lập lại vô số lần vậy, cái cảm giác khó chịu, bức bối này đã lập lại vô số lần từ khi cô bước vào căn nhà này rồi.

"Mồ~ cậu hiền quá đó, được rồi, đến phòng khác thôi nào!

"

Raychel xem ra rất háo hức khi nhắc đến chuyện này, dẫn cô đến căn phòng đối diện 2 căn vừa nãy.Cô vừa nghĩ vừa đi theo bước chân của Raychel.("Nó" mà cậu ấy nhắc đến rốt cuộc là thứ gì chứ???)

(Còn cả "chuyện đó" mà cậu ấy nói nữa.

Khó hiểu quá!!)Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì Raychel lên tiếng.

Khi cô ngó lên, khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi.

Không còn là căn phòng vui chơi đầy sắc màu hay khán phòng chứ đầy những bức tranh tuy có chút kì quặc như sự hòa hợp lại chạm đến mức hoàn hảo.

Đây là một thư viện khổng lồ chứ đầy những quyển sách hiếm có.

Đa số đều là những quyển sách về lịch sử thế giới.

Nhưng... tại sao lại có nhiều đến vậy chứ?

Thế giới này đâu có nhiều sự kiện đến vậy."

Tớ sẽ lấy cho cậu một quyển sách thú vị.

Đi theo tớ nào!!!"

Raychel vừa quay đi kiếm thứ gì đó thì bỗng có 1 giọng nói vang lên:

" Tiểu thư Raychel, thiếu gia đã trở về rồi ạ.

"

Cô thoáng giật mình mà quay đầu về phía sau( Bà ấy xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào vậy!?).

Người vừa cất tiếng là 1 bà lão nhìn chắc chạc tầm 6-70 tuổi, mái tóc dần chuyển bạc của bà đuợc búi gọn ở phía sau, thân mặc áo vest chỉnh tề rất có quy tắc, tạo cho người khác cảm thấy bà là 1 người cực nghiêm túc.

Ngay khi bà lão ấy vừa cất tiếng nói, cô bé Raychel tưởng chừng như đã đi khuất bỗng xuất hiện kế bên cô, trên mặt thoáng sự chán nản, nhưng chẳng mấy chốc lại như chưa hề xuất hiện.

Raychel:"Anh ấy về rồi sao, tôi nghe bảo tầm tháng 6 anh ấy mới xong việc mà?

"

Bà lão:" Cậu chủ nói công việc lần này khá thuận lợi nên về sớm hơn dự kiến và với việc cô Rin đã quay trở lại nên cậu ấy định hôm nay sẽ tổ chức tiệc ăn mừng ạ.

"

Raychel:" Màu mè"

Raychel quay mặt về phía cô, nở nụ cười hiện dịu mà khẽ cất lời:

"Rin nè, tớ có việc rồi, hiện tại không chơi với cậu được, cậu ở đây chơi đợi tớ được không...?

"

Nói đến đây gương mặt của cô bé mang chút buồn bã, điều này khiến cô lại thấy bồn chồn.

Rin:"Không sao đâu, cậu cứ đi đi, tớ không có vấn đề gì đâu nè"

Nghe vậy cô bé có chút vui mà đáp lại:

"Nhưng mà sẽ lâu lắm đấy, cậu ráng chờ tớ nhé, tớ sẽ bảo người mang trà bánh cho cậu, ở đây cũng có rất nhiều sách cậu thích, chịu khó đợi tớ nhé!

"

Rin:"Ừm!

Không sao đâu, cậu đi vui vẻ nhé.

"

Raychel quay đi có chút tiếc nuối,dặn bà lão kế bên:

"Diana, bà hãy bảo người chuẩn bị 1 ít trà bánh cho cậu ấy, sở thích của cậu ấy là gì thì chắc không cần tôi nhắc thì các người cũng biết đúng không"

Diana:"Vâng ạ.

"

Nói xong 2 người cũng đi khuất, nhưng trước khi đi, bà lão tên Diana đó thoáng nhìn cô rồi gật đầu, chuyện đó sẽ rất bình thường nếu như cô không chú ý đến ánh mắt của bà ấy, nó thoáng chút vẻ hoài niệm nhưng lại xót xa.

Cảm giác kì lạ ấy lại xuất hiện, cô cảm giác như mình rất thân thiết với bà lão ấy, cũng như nơi này... .

Sau cuộc trò chuyện ấy thì cô lại càng thắc mắc hơn.

Tại sao bà lão ấy lại biết tên mình?

Vì sao mà sở thích của mình họ lại biết?

Càng đặt ra câu hỏi thì cô càng chú ý đến mọi thứ xung quanh, nó...

Cứ như mọi thứ ở đây được xây dựng dựa trên mọi thứ về cô cả.

Quăng mọi vấn đề ra sau đầu, Cô đi xung quanh nơi này rồi bỗng dừng lại trước 1 kệ sách, với tay lấy 1 quyển sách, cô cứ cảm giác như cuốn sách này đang gọi cô vậy.

(/White rule.

The return.

End./)

(Quy tắc trắng, sự trở lại, kết thúc?)

Vừa đặt nghi vấn, cô vừa lật ra xem.

#______________________#
#______________________
 
_Những Mảnh Hồi Ức Vụn Vỡ_
#3. _Biệt thự_


Trang đầu tiên của cuốn sách viết rằng: “Trên đời thứ gì cũng tuân theo quy luật tự nhiên cả.

Nhưng con người là thứ đã chống lại chúng.

Con người – thứ chủng tộc sẽ là những kẻ phá vỡ quy luật tự nhiên trong tương lai.

Vì lo ngại điều đó, nữ thần Iritela hay được người đời biết đến với cái tên ‘thần hủy diệt’ đã tạo ra những quy luật không thể phá vỡ nhằm ngăn chặn con người vượt qua quy luật tự nhiên và chạm tới sự vĩnh hằng.

Chính xác mà nói, Iritela không muốn con người với một tay tới sự vĩnh hằng mà bà dùng cả đời để chạm vào”.Sau đó đáng lẽ ra sẽ là 7 quy tắc mà Iritela đặt ra khiến con người không thể không thể phá vỡ quy luật tự nhiên và đứng ngang hàng với một vị thần như bà ta.

Nhưng trang giấy đó đã bị xé mất, chỉ còn lại quy tắc cuối cùng ở trang thứ 2 không bị xé.7.

Không được đến gần giếng trời.(Giếng trời?

Là thứ gì cơ chứ?)Cô đang suy nghĩ về thứ được gọi là “giếng trời” trong quy tắc số 7 là gì thì đột nhiên có tiếng.*cạch*Tiếng động phát ra từ phía cánh cửa.

Thì ra đó là Diana, bà ta đến để mời cô dùng trà cùng Raychel và anh trai của cô ấy.

Rin cũng chẳng có gì để làm, cô chỉ đành đến dự tiệc trà của 2 anh em nhà họ.Diana đi phía trước dẫn đường cho cô, bấy h cô ms để ý, nơi đây mặc dù đc bài trí rất tỉ mỉ, sáng sủa như ko hiểu sao nó lại mang đến cho người khác cảm giác ớn lạnh, âm u đến lạ.Đến nơi, cô thấy 1 thân ảnh cao ráo đang ngồi đối diện Raychel,khuôn mặt điển trai này khiến cô khá quen thuộc, dường như cô đã từng rất quen thuộc.

Đang lạc giữa dòng suy nghĩ miên man thì có 1 giọng nói cất lên cắt ngang suy nghĩ:... :Rinrin, lâu rồi không gặp~ Giọng nói có phần lười biến ấy khiến cô ớn lạnh đến lạ, chả hiểu sao mà giọng nói này như cô đã nghe hàng vạn, hàng tỉ lần vậy...(M-mau chạy nhanh, đừng bao giờ quay lại nơi này nữa!!!

-) Một lần nữa cô lại lạc trong hồi ức này, lại một giọng nói khác vang lên, lần này cảm giác nó rất thảm, thê lương, da diếc khiến cô điếng người.

Dòng hồi ức này nó cũng là một đoạn nhỏ, như bị tách ra vậy, nó như chiếu gương bị vỡ, từng miếng, từng miếng bị tách ra, không thể hồi phục, mỗi lần nó gợi lên lại làm cô đớn người, khiến cô không thích nó lắm, mỗi lần nó xuất hiện cũng chả tốt đẹp gì.Thấy cô đứng như trời trồng ở cửa, hắn liền gọi cô vào....: Rinrin cậu đứng đó chi vậy?

Vô đây đi.Thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, cô bước đến chiếc ghế còn lại trong bàn trà.

Diana rót trà cho cô rồi rời khỏi phòng.

Raychel giới thiệu cho cô về anh trai của cô ấy.Raychel: Rinrin đây là Theorry – anh trai của tớ.

Cậu đừng bận tâm đến anh ấy, chỉ cần chơi với tớ thôi!Theorry: Này!

Tranh dành thì công bằng nhá.

Em đừng có kiểu đấy!Cô cười khổ rồi nhấp một ngụm trà, nhìn hai anh em nhà họ cãi nhau.(“Tranh dành” à?

Đã lâu rồi mình không được nghe từ này nhỉ?

Hả?

Đã lâu rồi ư?

Là đã từng ư? )Theorry:Lâu r không gặp, cưng vẫn như trước đây nha~(Trước đây?

Đã gặp rồi ư?

Rốt cuộc là gì?

Sao nó lại mơ hồ thế chứ!?)Theorry:Nè, sao cưng-... :Meiko à....:Meiko Rin!Chợt mở mắt dậy cô thấy khung cảnh này thật quen thuộc, là...

Ở lớp học à?Rin: Ơ...?Cô giáo: Em còn ơ ớ gì nữa hả?

Bước ra hành lang đứng cho cô mau!Cô giáo nói với giọng bất lực, có phần giận dữ, xem ra cô rất tức giận.Cô chưa kịp hiểu gì, nhưng thấy giáo viên trước mặt cô rất tức giận nên cô đành nghe theo.

Bước ra khỏi lớp học, cô không khỏi bị cuốn vào những suy nghĩ.(Tại sao mình lại ở đây?

Rồi còn giáo viên kia là ai nữa???)Đang lạc lối trong suy nghĩ của bản thân thì một giọng nói lanh lảnh kéo cô về lại thực tại.

Nhìn qua thì thấy Raychel đang cười nói với cô.

Nhưng Raychel này có gì đó khá... lạ?Raychel: Rin-san, cậu lại bị đứng phạt à?(Kính ngữ?

Raychel có bao giờ dùng kính ngữ với mình đâu?)Rin: À uhm, dạo này tớ hay ngủ trong lớp nên...Raychel: Hehe, tớ hiểu mà, chắc công việc ở “giếng trời” bận rộn lắm ha.Vừa dứt câu, Theorry đã đến cạnh và vỗ vai cô.Theorry: Đi ăn chứ?

Tôi mời.Tuy giọng điệu của Theorry rất vui vẻ, nhưng cô lại cảm thấy có chút lạnh sống lưng khi nhìn thấy ánh mắt mà Raychel ném về phía Theorry.

Ánh mắt như nhìn thấy kẻ thù.Nhìn khung cảnh này, cô lại cảm thấy có đôi chút hoàn niệm, dường như "đã từng" rất thân, rất vui như thế, nhưng...

ấy sao lại là " đã từng"?

Dường như mảnh gương vỡ, đang tự hồi phục dần, những mảnh kí ức này, dường như trong 1 lúc nào đó, nó cũng "đã từng" là 1 chặng của thanh xuân, tuổi thơ của cô vậy, thật quen thuộc....
 
Back
Top Bottom