Tâm Linh 50 ngày

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397678947-256-k87863.jpg

50 Ngày
Tác giả: NgTPhu
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

ảnh minh họa thôi đừng soi kỹ 🙂) Tags: tâmlinh​
 
50 Ngày
Ngày đầu


9 giờ sáng ngày 27 tháng 12 năm 2025 một ngày mùa đông lạnh lẽo không có một tia nắng, tôi đã chết.vài chục phút trước khi xảy ra chuyện đó, Phú đang trên chuyến xe đi tham quan của trường trên chuyến xe ấy nhưng người bạn cùng lớp anh đang sôi nổi tham gia những hoạt động trên xe còn cậu thì ngắm khung cảnh đường phố từ vị trí cuối cùng của xe,gọi là ngắm đường phố chứ thực ra cậu chỉ nhìn khung cảnh xung quanh thôi chứ tâm trí thì đang phiêu du vào thế giới truyện ma kì bí đang được kể trong chiếc headphone trên tai cậu đột nhiên có người vỗ vai Phú,Phú nhìn về hướng người vừa vỗ vai mình, là Minh một người bạn thân to lớn của cậu, Minh nói:-"Ê Phú vào giúp tao sự kiện đi đang thiếu một người"-"ok đợi tí" Phú đáp Minh là một người nghiện game,tuy vậy việc học hành của câu ta lại không hề chểnh mảnh,môn duy nhất cậu yếu là môn tiếng anh còn đâu thì gần như giỏi đều.Phú lấy điện thoại ra rồi cũng vào game,thời gian trôi qua khi đã hoàn thành ván game với bạn bè Phú ung dung nhìn ra ngoài cửa sổ khi này cậu vẫn chưa biết thảm họa sắp diễn ra,môt chiếc tesla cybertruck chạy với tốc độ cao phóng đến dường như nó đang bị mất kiểm và:-"RẦÂÂM" chiếc xe tông thẳng vào đuôi xe khách chở học sinh di thăm quanChiếc xe bị tác động mạnh khiến nó xoay tròn, đuôi xe đập manh vào chân cầu bên cạnh nhưng điều sốc hơn là chân cầu vỡ vụn ra có vẻ như nó đã bị rút ruột công trình trong lúc xây và điều kinh hoàng đã xảy ra, một phần của cây cầu bên trên mất đi chân trụ liền rơi xuốngGạch đá rơi xuống đè nát phần xe ở dưới cầu-"ò í e ò í e ò í e" tiếng còi xe cứu thương vang lênPhú mở hồ tỉnh dậy nhưng không được lâu cậu lại nhắm mắt và rồi khi mở mắt ra cậu mình đã thoát ra khỏi đống gạch đá ngổn ngang trên chiếc xe xung quanh có nhiều nhân viên y tế và nhân viên cứu hộ đang tích cực làm việc cậu đi lại gần một nhân viên y tế định nhờ họ xem hộ vết thương nhưng khi đến gần dù cậu có gọi thế nào nhân viên đó cũng không nghe thấy và rồi nhân viên đó đi xuyên qua cậu,Phú nhìn lại bản thân mình cậu vẫn mặc bộ đồ đó cơ thể câu vẫn vậy không khác gì nhưng điều khiến cậu tin rằng mình đã không còn sống nữa chính là việc chân cậu hiện tại không chạm đất Phú quay đầu lại nhìn đống đổ nát 1/3 chiếc xe đã bị đá dè bẹp đội cứu hộ thì đang nhanh chóng vận chuyển gạch đá ra chỗ khác,từ đống đổ nát một linh hồn nữa lại chui lên lần này là một cô gái,Phú mất vài giây để nhận ra bóng hình ấy là Huyền lớp trưởng cũng là người ngồi cùng hàng ghế vói cậu,một người nữa được kéo lên nhưng không phải linh hồn mà là người thật,Huy người bạn thân của Phú và minh cũng là người ngồi giữa đã bình an sống sót,và là người duy nhất ngồi hàng ghế cuối còn sống.2 tiếng sau,toàn bộ người bị nạn đã được cứu và đưa lên xe cứu thương trong đó có 4 người đã phải ở lại mãi mãi.cạnh đống đổ nát 4 hồn ma ngồi đối diện nhau không ai nói với ai câu nào nhưng sắc mặt của moi người đều rất tệ dường như chỉ thiếu nước hét toáng lên 2 tiếng đã trôi qua nhưng dường như họ vẫn chưa chấp nhận được cái chết của mình đến khi có 2 bóng đen trắng xuất hiện thì sự im lặng mới được phá vỡ-"Dương mệnh đã cạn, đến lúc phải đi rồiiii" bạch vô thường nói-"thế này tức là mình phải đi rồi sao mình sẽ không thể gặp được bố mẹ, anh chị lần cuối sao nhưng mà như thế này liệu có tốt hơn không nhỉ,dù gì mình cũng chỉ là gánh nặng thôi mà"Phú suy nghĩ-"KHOAN ĐÃ!Tôi chưa thể đi được tôi vẫn cần phải gặp lại gia đình tôi"Đan đứng dậy gần như hét lên-"Vậy à,thế ở đây còn ai luyến tiếc điều gì với dương gian không"Hắc vô thường hỏiHầu hết mọi người đều giơ tay lên chỉ còn phú nhưng sau khi lưỡng lự vài giây thì cậu cũng giơ tay lên -"được rồi vậy các ngươi có 49 ngày để hoàn thành công viêc đó,đến ngày thứ 50 bọn ta sẽ đến và đón các người đi,NHƯNG tuyệt đối KHÔNG được làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người dương bất kì kẻ nào làm tổn hại,ảnh hưởng,tác động đến người dương sẽ phải chịu hình phạt thích đáng đến từ diêm vương"Hắc vô thường nóisau đó hắc bạch vô thường xoay người biến mất để lại 4 hồn ma tiếp tục ngồi đấy,lúc này Minh người lạc quan nhất hội đứng lên nói-"Thôi thì chúng ta cũng đã chết rồi,vẫn còn tận 50 ngày mà còn điều gì tiếc nuối thì làm nốt đi thôi nếu làm xong mà vẫn còn thời gian thì tao cũng muốn bọn mình gặp nhau một chút, tao cũng muốn biết một hồn ma thì sẽ có thể làm những điều thú vị gì nhỉ"-"uhm tao thấy minh nói cũng đúng đấy,trước hết thì bọn mình cũng cứ ai về nhà đấy đi đã"Huyền phát biểu-"Nói thế chứ bây giờ về kiểu gì giờ bọn mình cũng có biết đường đâu"Phú nói-"Hay là nhập vào ai đó xong bắt taxi về huyện đi"Minh phát biểu-"mày quên hắc vô thường vừa bảo mình không được làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người dương à"Phú ngay lập tức bắc bỏ-"Hay là đến kia"Đan nóiCả bọn nhìn theo hướng tay của Đan thẳng từ đó là một tòa nhà cao hơn tất thảy những tòa nhà khác một tòa nhà màu trắng với dấu thập màu đỏ-"ừ nhỉ sao tao không để ý chỗ đấy" Huyền nóithế rồi 4 người bạn cùng bay tới bệnh viện -"Rồi giờ ta làm gì"Phú hỏi-"thì tất nhiên là đi tìm người thân của mình rồi theo họ về nhà rồi đây là bệnh viện gần nhất mà kiểu gì nạn nhân trong vụ tai nạn vừa nãy chả được chở đến đến mày hiểu câu nào có não hơn tí được không" Đan giải thích-"hh mày mà cũng nói thế sao"Phú đáp lại yếu ớt-"ê chúng mày có thấy người đàn ông kia quen quen không"Đan chỉ tây và nóiHội bạn nhìn về phía đấy thì thấy một chú công an mặc đồng phục màu xanh đang đứng trước cổng bệnh vienj gọi điện cho ai đó-"là bố của An đấy, tao có gặp mấy lần rồi"huyền đáp-"sao ông ý ở đây nhỉ?thằng An ngồi dãy ghế đầu mà có bị xây xát gì đâu"Phú nói-"Thì ông ý là công an mà chắc có liên quan gì đó tới vụ tai nạn này"Minh nói-"mà hình như ngay khi hồn thoát xác tao có thấy ông ý thì phải"Phú nói-"thì sao?"

Minh thắc mắc-"Chúng mày không ai thắc mắc à? bố an có phải công an phụ trách khu vực này đâu sao ông ấy lại ở đây mà còn tới khá sớm như vậy?"

Phú đưa ra thắc mắc-"Chịu"Huyền cũng không thể giải thích mà nóiBỏ qua những khúc mắc chưa thể giải đáp bọn họ tiếp tục tiến vào trong bệnh viện để tìm người thân của mình vào trong bệnh viện Huyền nói:-"tao nghĩ từ giờ bọn mình nên chia ra rồi mỗi người tự đi tìm gia dình của riêng mình mà, cũng không còn lý do gì để tiếp tục đi chung với nhau nữa nhưng như minh nói nếu được tao vẫn muốn bọn mình có thể cùng chơi khi là ma"Từ đấy mỗi "vong" một hướng chia ra hoàn thành mục đích của bản thân,Phú và Huyền có lẽ là những người đầu tiên hoàn thành được mục đích của mình dù chỉ vừa mới tách ra nhưng họ lại nhanh chóng gặp lại nhau tại nhà xác, tuy vậy Phú lại khá ngượng nghịu nên cũng không biết nói gì thế là hai người họ cứ im lặng trôi nổi trong phòng xác không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng cánh cửa phòng từ từ được mở ra một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào,theo sau là một cặp nam nữ đứng tuổi có lẽ đây là bố mẹ của Huyền và thật vậy Huyền lao tới chỗ hai người họ cô định ôm lấy bố mẹ mình nhưng sự thật nghiệt ngã là giờ cô đã không còn có thể chạm vào người họ nữa rồi, Huyền xuyên hai người.Bố mẹ Huyền đi theo bác sĩ đến một chiếc bàn có phủ vải trắng, bác sĩ lật tấm vải lên bên dưới là khuôn mặt đang dần tím đi của Huyền, đến đây thì mẹ Huyền đã không chịu được nữa bà ngã khuỵu xuống khóc bên cạnh thi thể của con gái mình, bố Huyền thì không phải ứng gì nhưng nhìn nét mặt cũng có thể biết ông không ổn một chút nào Huyền đứng bên cạnh hai người nhưng họ không biết, huyền cũng không thể chạm được vào họ sau một thời gian cố chấp để chạm được vào người cha mẹ nhưng bất thành Huyền cũng đã dừng lại, cô òa khóc không còn dữ lại hình tượng một lớp trưởng mạnh mẽ nữa, có lẽ thấy cảnh này khá khó xử nên Phú cũng không ở lại nữa mà bay ra ngoài chờ hành lang dẫn tới nhà xác u tối không bật một bóng đèn nào, và Phú với nhóm bạn của mình cũng không phải hồn mà duy nhất ỏ đây trong phòng xác khi nãy tuy không có ai nhưng bên ngoài lại có rất nhiều họ cứ lở lửng đi xuyên qua lại giữa các bức tường trong số đó có một hồn ma cậu bé cũng trạc tuôi tôi tiến lại gần chào hỏi :-"ey cậu là 1 trong 4 người vừa chét trong vụ tai nạn kia đúng không, lâu lắm rồi tôi mới thấy ma trẻ đến đây đấy, hầu như ai đến đây cũng sống sót trở về hết cùng lắm thì có mấy người già với mấy người mắc bệnh nan y thôiii, mà họ siêu thoát rõ nhanh chán lắm"-"Vậy cậu đã ở đây bao lâu rồi" Phú hỏi-"uhmmm, tôi cũng không nhớ nữa nhg chắc cũng tầm 10, 15 năm rồi" hồn ma nói-"sao hết 50 ngày rồi cậu vẫn chưa đi theo hắc bạch vô thường"-"họ cũng có đến đón đấy chứ nhưng mà tôi còn rất nhiều việc chưa làm, tôi còn trẻ tôi vẫn còn nhiều nơi muốn đến nhiều điều tôi cũng chưa kịp làm và đặc biệt tôi vẫn chưa kịp tiễn kẻ rút máy thở của tôi trước khi tôi phẫu thuật ..." nói đến đây khuôn mặt của hồn ma dần trở nên méo mó, kinh dị-"cậu làm ma lâu vậy chắc cũng biết cách làm mấy thứ cơ bản giống trên phim nhỉ?" phú cắt ngang lời nó-"tất nhiên rồi cậu nghĩ tôi là ai hử" khuôn mặt của oan hồn trở về bình thườngNói rồi nó bay tới nhập vào người bác sĩ vừa bước ra từ nhà xác-"như câu thấy đấy tôi đã hoàn toàn có thể kiểm soát được tên này rồi" bác sĩ nóiThể hiện cho Phú xem xong cậu ta liên rời khỏi cơ thể bác sĩ rồi bắt đầu trình diễn nhiều trò hay ơn cho cậu xem, như bật tắt đèn từ xa, nhấc một số đồ vật nhỏ, thay đổi hình dạng -"cậu giỏi thật đấy" Phú cảm thán-" đương nhiên" hồn ma kia ngạo nghễNhững người còn lại trong nhóm tử nạn hôm nay đều đã tìm được người thân của mình và về được đến nhà , Đan với Minh là hai trường hợp đặc biệt trong nhóm bốn người vì họ vẫn chưa hoàn toàn chết, vẫn còn dấu hiệu sự sống, tuy vậy nó lại rất nhỏ nhoi, còn Huyền cô theo bố mẹ và xác của mình về nhà, tại bệnh viện hiện giờ chỉ còn lại mỗi Phú với những hồn ma khác.

Đêm hôm xảy ra tai nạn khắp nhà phú đầy mùi tang tóc mẹ đã sốc và ngất đi khi nhìn thấy con trai, bố cậu là một người cứng cỏi và mạnh mẽ nhưng cũng không thể kiềm được những giọt nước mắt rơi, anh và chị cậu thì hiện đang du học ở xa nên vẫn chưa thể về được.

Chưa bao giờ Phú muốn được ôm bố mẹ vào lòng như bây giờ, tiếc là cậu đã không còn cơ hội ấy nữa rồi, đến tận bây giờ Phú mới hiểu được cảm giác của lớp trưởng, càm giác khi ở ngay cạnh những người mà mình yêu thương, muốn an ủi nhưng lại không thể nào làm được, gần tận tầm tay nhưng lại xa tận chân trời.-"PHÚ ƠIIIIII!

DẬY ĐI CON CON ĐỪNG NẰM ĐẤY MÀ, DẬY MÀ NHÌN MẸ ĐI CON, CHỈ CẦN CÒN TỈNH DẬY THÌ MẸ LÀM GÌ CŨNG ĐƯỢC, CHỈ CẦN CON DẬY THÔI CON MUỐN LÀM GÌ MẸ CŨNG CHIỀU MẸ SẼ KHÔNG CẤM ĐOÁN CÒN NỮA, PHÚ ƠI, HỰ...

HỰ" mẹ cậu vừa hét vừa khóc nấc lên-"xin lỗi và cảm ơn mẹ nhưng con đã không còn nữa rồi" Phú nóiVài ngày sau vụ tai nạn, Đám tang của những người tử nạn đã xong xuôi, những người bị thương thì cũng được xuất viện, quan chức tham ô rút lõi công trình, hung thủ đã đâm xe vào chiếc xe khác hôm ấy cũng đã bị bắt là tuyên án, lớp 8B cũng quay lại trường lớp để tiếp tục con đường học vấn còn dang dở của mình.Phú cũng đến trường cùng các bạn cậu vẫn muốn nhìn lại nơi này lần cuối trước khi phải chia xa, phú đi vào từ cổng trường như mọi ngày cậu vẫn làm lướt qua sân bóng dá, những hàng cây quen thuộc, cậu bước vào lớp, không khí lớp vẫn vậy ồn ào và huyên náo dù cho sĩ số lớp vừa giảm đi 4, Phú cũng không để tâm lắm mà như một lẽ thường bước đến vị trí ngồi trước đây của mình trên bàn có một lọ hoa nhỏ có lẽ là để tưởng nhớ người đã khuất bạn bè ngồi xung quanh cậu gần như đã đến đủ hết, nhưng khi câu vừa ngồi xuống thì nghe ngọc với an ở sau đang nói chuyện:-" ê an, hình như hôm trước tao thấy bố mày ở hiện trường vụ tai nạn phải không?"

-"ừ"-"sao bố mày lại ở đấy vậy?"

-" tao cũng không biết nữa.À mà mày biết gì chưa?"

-"biết gì"-" thấy bảo vụ tai nạn của mình là do một tên tội phạm được cảnh sát truy đuổi gây ra, hình như do sự tắc trách của một cảnh sát nên hắn mới mất lái mà tông vào bọn mình đấy"-"thế á OoO"-" ừ hôm qua bố tao say tao thấy ông ấy nói thế mà"-"...."

Một khoảng tĩnh lặng dài diễn ra, nhưng không phải là trong lớp mà là trong lòng của Phú, những gì cậu nghe được sau đó đã làm cậu sốc hoàn toàn, và có vẻ có thứ gì đó trong Phú đang thay đổi.------------------------------------------ còn tiếp ------------------------------------------Xin chào mọi người NgTPhu đây!Đây là câu chuyện đầu tiên tôi viết theo chủ đề tâm linh nên có thể còn thiếu sót, mong mọi người thấy thiếu điều gì thì hãy bình luận góp ý để tôi làm tốt hơn, thì đây là nửa đầu của câu chuyện, chúng ta vẫn còn một nửa của câu chuyện nữa, tôi sẽ cố gắng viết nhanh và đăng lên wattpad.

Tạm biệt mọi người hen gặp lại ở phần sau(LƯU Ý: TRUYỆN HOÀN TOÀN LÀ GIẢ TƯỞNG NÊN NẾU CÓ CHI TIẾT NÀO TRÙNG KHỚP VỚI ĐỜI THỰC THÌ VUI LÒNG "KHÔNG TRÊU BẠN")
 
Back
Top Bottom