Tâm Linh 49 Ngày

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396189030-256-k37041.jpg

49 Ngày
Tác giả: ToLenThu18
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Dưới bầu không khí u ám của tháng cô hồn, cái chết đuối bí ẩn của Tuyền - một nữ sinh từng bỏ học - tưởng chừng đã bị lãng quên, cho đến khi Quyên, người bạn duy nhất từng thân thiết với Tuyền, dần nhận ra mình đang bị thay thế bởi một "Quyên giả".

Từ giấc mơ kỳ lạ đêm 49 ngày, Quyên bắt đầu hành trình đi tìm lại sự tồn tại của chính mình, khi linh hồn cô dần mờ nhạt giữa thế giới thật và cõi âm.

Mỗi manh mối - từ chiếc vòng tay xanh rêu, con mèo kỳ lạ, đến kẻ áo đỏ bí ẩn luôn lảng vảng quanh Hữu - đều dẫn cô tới một sự thật rùng mình: Tuyền đã trở lại, nhưng không phải chỉ để nói lời tạm biệt.

Trên hành trình sinh - tử lẫn lộn ấy, Quyên chỉ có 49 ngày để giành lại thân xác mình... nếu không, cô sẽ mãi mãi bị đẩy xuống địa ngục.​
 
49 Ngày
Ngày 0/49


- Ối dồi ôi!

Các cậu biết không?

Cái đứa mà bỏ học năm ngoái ở lớp mình...- Làm sao làm sao?

- Cậu nói Tuyền ấy hả?

- Ủa, bỏ học thì là Thi chứ?

- Bình tĩnh, đây đây, bỏ học là Tuyền!- Nó làm sao?- Tuyền nó chết rồi!Đám học sinh vây xung quanh ồ lên một cái, nhỏ Duyên thấy vẻ ngỡ ngàng của bọn nó, càng đắc ý mà nói tiếp: - Nghe bảo là do chết đuối, tớ nghe người ta bảo nó bỏ học về quê, đâu ai biết vì sao nó bỏ học đâu nhưng mà mới đây đi qua cái hồ, bị ma kéo chân xuống mới chết đó...Nhỏ Duyên nói bằng cái giọng nghiêm trọng lắm, một số đứa khi nghe đến chữ "ma kéo chân", tụi nó mặt mày xanh mét lại thành một đám, bọn con trai có đứa cười lên: - Trời!

Tưởng gì, cái con đó tao nói thật chứ học thì dốt, lại còn khờ khờ, xấu xấu.

Trong lớp này có bao nhiêu đứa thích chơi với nó?

À... chắc mỗi một mình con Quyên chịu giao du với nó.

Vừa nhắc, có bóng dáng Quyên trước lớp, bộ mặt nó buồn buồn.

Nó hay chơi với con Tuyền lắm, giờ nghe tin đó, nó không buồn mới lạ.

Đám vây quanh con Duyên, một số đứa rời đi mượn vở bài tập đứa khác chép hối hả, có đứa vẫn ngồi tại chỗ tiếp tục nói những chuyện khác, cái chết của đứa bạn cũ cũng không thấy nhắc tới nữa.

Con Quyên thì cứ cái vẻ mặt sầu đời của nó, không nói câu nào, chỉ ngồi xuống lấy bài tập ra làm, rồi không biết nghĩ gì ngồi bấm bút bi rồi lại làm bài tập tiếp.

Không ai hỏi han gì về sự im lặng kỳ lạ của nó, vốn cũng chẳng phải chuyện lạ gì, dù gì mọi người cũng đều biết nó buồn vì cái gì mà.

Cái lớp học vô tình vô tâm như thế, Quyên cũng thấy bất bình lẫn tủi thân.

Dù gì cũng đã lên lớp 11 rồi, một chút quan tâm bạn chung lớp cũng không có.

Nó cứ như vậy mà đi học, trên lớp chẳng nói chẳng rằng, cứ học rồi về.Ngày đó là đúng 49 ngày con Tuyền đi, nó buồn lắm.

Trời tối, ra ngoài sân ngồi, nhìn lên trời, buồn bã tìm những chòm sao trên trời, trong đầu tua đi tua lại cảnh vui vẻ của hai đứa... rồi nó cứ ngồi như vậy, một lát lại có máy bay chớp chớp đỏ xanh bay qua, tiếng chim kỳ lạ vang lên: Ú...

Hú...

Ú...

Cái tiếng nghe chói tai, như cứa vào da người.

Sắc bén như lưỡi dao rà rà trên thịt.

Sởn gai ốc.

Nó rùng mình một cái, nhìn đồng hồ đã chín giờ tối, muỗi vo ve bên cạnh thúc giục nó vào nhà.Nó hít một hơi sâu, toàn là không khí lành lạnh xâm chiếm đầu óc rồi đi vào nhà, quyết định đi ngủ.----Trong mơ, Tuyền cười với nó, một nụ cười ngọt ngào.

Gương mặt nó có nét xinh, da hơi nhem nhẻm đen, nhưng nụ cười của nó rất đẹp.

Nhớ nó có kể với Quyên, năm học lớp 7 có lần mất phanh xe đạp, lao thẳng vào bụi, từ lúc đó mới để cái vết sẹo dài bên má phải, che mất lúng đồng tiền của nó.- Quyên!

Nhớ mày quá!Tuyền đứng cách nó một khoảng, cười với nó.

Khung cảnh quay về trước nhà nó, ngoài cổng, nó đang ngồi trên thân cây mục, như đã ngồi đó chờ con Tuyền từ lâu.Con Tuyền tới gần, ngồi xuống bên cạnh nó, lại còn cầm tay nó.

Thân thiết!

Hai đứa nói chuyện, như màn đêm đều không dứt, cứ như vậy, mặt trăng hình lưỡi liềm trên kia, ít sáng.

Hai người cứ ngồi nói về những chuyện cũ, từ khi còn nhỏ đến những chuyện ở lớp.

Bỗng dưng, cuộc trò chuyện như bị chặt đôi, cổ họng Quyên như bị chèn lại, không thể thốt ra tiếng nào, Tuyền cũng im lặng, nhìn vào mắt nó.

Vẻ mặt trở nên rất khó coi, giọng the thé như gào vào mặt Quyên.- Quyên!

Vì sao mày không nghe tao nói?Quyên giật mình từ trong mộng mị.

Nó ngỡ ngàng mờ mịt, nó vừa nằm mơ thấy con Tuyền.

Một nỗi hãi hùng dâng lên trong lòng nó, không hiểu vì sao.

Con Tuyền là bạn nó, nhưng con người vẫn luôn sợ hãi những thứ mà họ không biết, ví như bây giờ con Quyên đang sợ, nó sợ con Tuyền.

Con Tuyền chết rồi... nó sẽ thành ma sao?

Con Quyên bất an nằm xuống giường lại, điều chỉnh hơi thở, nhắm mắt cố ép cho bản thân ngủ tiếp...

Quyên choàng tỉnh sau một giấc mơ kỳ lạ.

Người mỏi nhừ, chân tay như không còn sức, bước đi cũng thấy chông chênh.

Cô lục tìm bộ đồng phục quen thuộc nhưng chẳng thấy đâu.

Trong nhà vắng tanh, ba mẹ đi đâu từ sớm.

Cuối cùng, cô đành mặc tạm bộ đồ cũ đã chật, đeo chiếc cặp cũ và bước ra khỏi nhà bằng đôi giày đã rách đế.Trên đường đến trường, mọi thứ bỗng trở nên khác lạ.

Người qua lại đông bất thường, gương mặt ai cũng xa lạ, nhưng kỳ lạ nhất là... ai cũng mỉm cười với cô.

Quyên rùng mình.

Một nỗi bất an len lỏi trong lòng.Tới trường, cô bước vào lớp.

Nhưng vừa mở cửa, Quyên đứng sững lại.

Ở chỗ ngồi quen thuộc của mình, đã có... một người khác đang ngồi.

Không chỉ giống, mà là y hệt.

Cùng mái tóc, khuôn mặt, đồng phục, chiếc cặp... giống như một phiên bản khác của chính cô, đang ngồi đó, sống cuộc sống của cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Quyên hoảng loạn.

Cô chạy tới định gọi ai đó, chạm vào vai một đứa bạn – nhưng tay xuyên qua.

Không ai nhìn thấy cô, không ai nghe thấy cô.

Như thể cô không còn tồn tại.Ngay lúc ấy, "người kia" ngẩng lên – nhìn thẳng vào mắt Quyên.

Đó là lần đầu tiên ánh mắt hai người chạm nhau.

Nhưng cái nhìn đó khiến cô lạnh sống lưng: không phải ánh mắt của mình, không có sự ấm áp quen thuộc, mà là một thứ gì đó đục ngầu, hiểm độc, như đang dọa nạt và mỉa mai.- Quyên, cậu nhìn ai thế? – tiếng con Duyên vang lên, đang nói chuyện với...

"Quyên" giả kia.Mọi người xung quanh đều xem "nó" là Quyên.

Không ai nhận ra cô – Quyên thật.

Cô không còn là một phần của thế giới này nữa.Một nỗi sợ dâng lên nghẹn ứ trong cổ họng, Quyên chạy đi.

Cô chạy xuống hành lang, lao qua từng lớp học, từng cầu thang, như thể đang chạy trốn chính cuộc đời mình.

Cô tới phòng y tế, nhưng trống không.

Những nơi có người thì không ai nhìn thấy cô.

Những nơi cô cần sự giúp đỡ – thì hoàn toàn vắng lặng.Cô như một cái bóng.

Một cái bóng không còn nơi thuộc về.Nó quay đầu bỏ chạy.

Tim như có người bóp nghẹt.

Nó chạy ra khỏi lớp, chạy xuống cầu thang, mỗi bước chân như giẫm lên nỗi sợ hãi chồng chất.

Nó chạy tới phòng y tế, định vào gọi cô y tá – nhưng bên trong hoàn toàn trống không.

Phòng học, hành lang, nhà vệ sinh – tất cả đều đầy học sinh, nhưng lại không một ai nhìn thấy nó.Nó đâu rồi?Nó đứng giữa sân trường, quay vòng trong tuyệt vọng.Nó không còn tồn tại?Nó là cái gì đây?Tiếng trống trường bỗng vang lên – Tùng... tùng... tùng...Âm thanh như kéo cả bầu không khí nặng nề lại gần.

Con Quyên ôm đầu, ngồi sụp xuống đất.Một bàn tay chạm vào vai nó.Nó giật mình, ngẩng lên.Con Tuyền.Gương mặt đen sạm, đôi mắt sâu hoắm như hốc tối, nhưng nụ cười vẫn như hôm nào – ngọt ngào và hiền lành.Mày thấy chưa?

Tao đã bảo rồi mà, đừng nhớ tao nhiều quá.Con Quyên rụng rời, lùi lại.Mày... mày đang nói gì?Mày cứ nhớ tao, cứ thương tao, cứ nghĩ tao tội nghiệp... nên mày thay tao sống tiếp.

Mà mày đâu có biết... tao đâu muốn ai sống thay ai.Tao... tao không hiểu...

Tao vẫn còn sống mà...Con Tuyền lắc đầu, giọng nói thoảng như gió:Không.

Mày đã mơ thấy tao.

Rồi mày đi ngủ.

Rồi mày không dậy nữa.Gió thổi vù qua, lạnh buốt như xuyên xương.Mày có biết cảm giác bị chết đuối không?

Mày cứ vùng vẫy, muốn thở, mà nước tràn đầy mũi, miệng, cổ họng.

Tối thui, nặng trĩu, như có trăm bàn tay kéo xuống.

Lúc đó... tao chỉ mong có ai nhớ tới tao.

Chỉ có mày, Quyên à.

Chỉ có mày.

Nhưng mày nhớ tao nhiều quá...Con Tuyền cúi xuống, ghé sát tai Quyên:Tao cảm ơn mày lắm.

Nhưng tao sống rồi.

Còn mày... chạy đi.

Tìm đi.

Tao không đợi đâu.Rồi Tuyền biến mất.
 
49 Ngày
Ngày 1 / 49 - Con mèo và chiếc vòng tay màu xanh rêu


Quyên vùng dậy, thở dốc.

Không khí như đông cứng xung quanh nó, còn dư âm câu nói của Tuyền vẫn như tiếng vọng vang mãi trong đầu:"Tao sống rồi.

Còn mày... tìm đi."

Tìm cái gì?

Tìm ai?Quyên quay vòng, nhìn khắp sân trường.

Mọi thứ vẫn rối loạn.

Vẫn đông người, nhưng tất cả chỉ là tiếng cười nói xa lạ.

Không ai thấy nó.Một con mèo đen bỗng chạy vụt ngang qua chân.

Lặng lẽ.

Mượt mà.

Đôi mắt nó màu xám đục như khói, như đã chết từ lâu.Nó dừng lại, quay đầu nhìn Quyên.

Rồi lại chạy.Quyên... chạy theo.Nó không biết vì sao.

Chỉ biết rằng có một thứ bản năng mách bảo: "Đi theo đi.

Đừng để lạc mất."

Qua hành lang lớp 10, qua khu thí nghiệm cũ – nơi từ lâu đã bỏ hoang và khóa chặt – con mèo chui qua khe cửa han rỉ, biến mất.Quyên dùng hết sức đẩy cửa.

Cánh cửa bật ra với tiếng két rợn người.Bên trong tối om.

Chỉ có ánh nắng xuyên qua ô kính bụi mờ chiếu thành những vệt mỏng lên sàn nhà cũ nát.Con mèo không còn ở đó.

Nhưng ở góc phòng, có một thứ gì đó...Một chiếc gương lớn – viền gỗ sậm màu, phủ kín mạng nhện.Quyên bước lại gần.Trong gương... không có nó.Gương chỉ phản chiếu căn phòng trống rỗng – không có nó, không có gì cả.Như thể... nó đã không tồn tại trong thế giới này.Quyên đưa tay chạm vào mặt gương.

Bề mặt lạnh buốt.

Nhưng nó không phải là kính.

Nó... mềm, như mặt nước.Bất ngờ, một bàn tay trắng bệch từ trong gương vươn ra, nắm lấy tay Quyên.Nó hét lên.Rồi cả thân thể nó bị kéo vào gương.BÊN TRONG GƯƠNGKhông có trời.

Không có đất.

Chỉ là một không gian trắng xoá, không điểm bắt đầu, không điểm kết thúc.

Không âm thanh.

Không chuyển động.Nhưng Quyên vẫn đứng, vẫn thở, và vẫn sợ.Từ xa, có tiếng thì thầm:"Bốn mươi chín ngày..."

"Phải tìm..."

"Khi ngày cuối đến, ngươi không còn lựa chọn..."

Nó quay đầu.Phía sau lưng, là một người con gái mặc áo dài trắng, tóc dài phủ mặt.

Đứng nghiêng người như chờ ai.Không phải Tuyền.

Không phải Quyên giả.

Một ai đó khác.Quyên lùi lại, nhưng giọng nói cất lên – nhẹ như gió, nhưng đầy quyền lực:"Ngươi chỉ còn 44 ngày để giành lại thân xác mình.Khi trăng tròn thứ hai mọc lên, nếu ngươi không trở về......ngươi sẽ vĩnh viễn bị xóa khỏi mọi ký ức."

Bóng trắng biến mất.Quyên rơi xuống – như rơi vào hư không.Tối đen.Giật mình tỉnh dậy.Lần này, không phải trên giường.Mà là trên băng ghế sau dãy nhà B, trường học – ánh sáng sớm mai len lỏi chiếu vào qua tán cây.

Gió thổi nhẹ.

Có tiếng học sinh đi lại phía xa xa.Quyên thở dốc.

Tay còn run.Nhưng... vẫn không ai thấy nó.Nó đưa tay lên cổ.Một sợi dây đỏ buộc thành vòng, thắt chặt.

Lúc trước không có.

Lúc ngủ, nó đâu có đeo gì?Nó bỗng nhận ra... mỗi khi "Quyên giả" cười, đều có vệt đỏ lấp ló ở cổ áo.

Giống như sợi này.Và... bây giờ cả hai đều có.Quyên mở mắt.Gió vẫn thổi.Trường học vẫn đông đúc.Nhưng không ai nhìn thấy nó.Chợt... có tiếng "meo" nhỏ vang lên từ phía bụi cây sau dãy nhà B.

Quyên quay lại — con mèo đen đó...

đang ngồi, ngoảnh đầu nhìn nó, đôi mắt vẫn đục màu tro lạnh.Nó đứng dậy, bước đi.Và Quyên lại đi theo.

Không hiểu vì sao, nó không thể cưỡng lại sự thôi thúc ấy.Con mèo lặng lẽ băng qua sân trường, rẽ qua dãy lớp khối 11 – nơi năm ngoái nó từng học.Lớp 11A3.Một lớp học cũ.

Cửa sổ hé mở.

Bụi bám kín mép kính.Con mèo nhảy vút lên bệ cửa, chui vào trong bằng khe hở nhỏ.Quyên bước đến, tay run run đẩy cửa.

Cánh cửa bất ngờ tự mở ra với âm thanh rít khẽ.Lớp học tối, bàn ghế phủ bụi.

Căn phòng im lặng như chưa từng có học sinh nào tồn tại.Quyên bước vào.Trong không khí vẩn đục mùi gỗ ẩm, mùi giấy cũ và một thứ gì đó... mằn mặn như nước ao.Con mèo ngồi trên bàn thứ ba dãy giữa, gầm gừ nhẹ.

Trước mặt nó... là một chiếc hộp bút vải cũ – loại hộp học sinh hay dùng, có hình hoạt hình đã mờ gần hết.Quyên nhận ra — đây là hộp bút của Tuyền.

Cái hộp mà Tuyền từng để quên trong ngăn bàn suốt một tuần trước khi nghỉ học mãi mãi.Tay nó chạm vào khóa kéo, mở ra.Chiếc hộp bút cũ mở ra.Không có bút.

Không có tẩy.

Chỉ có một chiếc vòng tay bằng chỉ màu xanh rêu, sờn nhẹ ở chỗ thắt nút.

Vòng nhỏ, vừa vặn cổ tay con gái.Là chiếc vòng của Tuyền.Một vòng hạt gỗ, xen kẽ đá lạnh, cũ kỹ nhưng có một vết xước rõ rệt nơi gần chốt khóa.– Nó từng đeo cái này từ năm lớp 8, do bà ngoại cho.

Đến lúc chết vẫn luôn mang bên mình.Quyên cầm chiếc vòng.

Mắt nó nhòa đi.Một luồng hình ảnh mơ hồ thoáng qua – Tuyền ngồi bên hồ nước, gió thổi tóc rối, tay mân mê chiếc vòng... rồi một bàn tay trắng toát từ dưới nước trồi lên...ẦM!Một âm thanh lớn vang lên ngoài cửa sổ.

Quyên quay ngoắt lại.Không có gì.

Nhưng ở góc phòng, có một tờ giấy cũ bị gió cuốn tới, nằm lật ngửa, như đợi nó đọc.Chữ viết tay nguệch ngoạc:"Có những cái chết không bao giờ là tai nạn.

Có những linh hồn không muốn rời đi.

Có những kẻ... không phải là người."
 
Back
Top Bottom