- Ối dồi ôi!
Các cậu biết không?
Cái đứa mà bỏ học năm ngoái ở lớp mình...- Làm sao làm sao?
- Cậu nói Tuyền ấy hả?
- Ủa, bỏ học thì là Thi chứ?
- Bình tĩnh, đây đây, bỏ học là Tuyền!- Nó làm sao?- Tuyền nó chết rồi!Đám học sinh vây xung quanh ồ lên một cái, nhỏ Duyên thấy vẻ ngỡ ngàng của bọn nó, càng đắc ý mà nói tiếp: - Nghe bảo là do chết đuối, tớ nghe người ta bảo nó bỏ học về quê, đâu ai biết vì sao nó bỏ học đâu nhưng mà mới đây đi qua cái hồ, bị ma kéo chân xuống mới chết đó...Nhỏ Duyên nói bằng cái giọng nghiêm trọng lắm, một số đứa khi nghe đến chữ "ma kéo chân", tụi nó mặt mày xanh mét lại thành một đám, bọn con trai có đứa cười lên: - Trời!
Tưởng gì, cái con đó tao nói thật chứ học thì dốt, lại còn khờ khờ, xấu xấu.
Trong lớp này có bao nhiêu đứa thích chơi với nó?
À... chắc mỗi một mình con Quyên chịu giao du với nó.
Vừa nhắc, có bóng dáng Quyên trước lớp, bộ mặt nó buồn buồn.
Nó hay chơi với con Tuyền lắm, giờ nghe tin đó, nó không buồn mới lạ.
Đám vây quanh con Duyên, một số đứa rời đi mượn vở bài tập đứa khác chép hối hả, có đứa vẫn ngồi tại chỗ tiếp tục nói những chuyện khác, cái chết của đứa bạn cũ cũng không thấy nhắc tới nữa.
Con Quyên thì cứ cái vẻ mặt sầu đời của nó, không nói câu nào, chỉ ngồi xuống lấy bài tập ra làm, rồi không biết nghĩ gì ngồi bấm bút bi rồi lại làm bài tập tiếp.
Không ai hỏi han gì về sự im lặng kỳ lạ của nó, vốn cũng chẳng phải chuyện lạ gì, dù gì mọi người cũng đều biết nó buồn vì cái gì mà.
Cái lớp học vô tình vô tâm như thế, Quyên cũng thấy bất bình lẫn tủi thân.
Dù gì cũng đã lên lớp 11 rồi, một chút quan tâm bạn chung lớp cũng không có.
Nó cứ như vậy mà đi học, trên lớp chẳng nói chẳng rằng, cứ học rồi về.Ngày đó là đúng 49 ngày con Tuyền đi, nó buồn lắm.
Trời tối, ra ngoài sân ngồi, nhìn lên trời, buồn bã tìm những chòm sao trên trời, trong đầu tua đi tua lại cảnh vui vẻ của hai đứa... rồi nó cứ ngồi như vậy, một lát lại có máy bay chớp chớp đỏ xanh bay qua, tiếng chim kỳ lạ vang lên: Ú...
Hú...
Ú...
Cái tiếng nghe chói tai, như cứa vào da người.
Sắc bén như lưỡi dao rà rà trên thịt.
Sởn gai ốc.
Nó rùng mình một cái, nhìn đồng hồ đã chín giờ tối, muỗi vo ve bên cạnh thúc giục nó vào nhà.Nó hít một hơi sâu, toàn là không khí lành lạnh xâm chiếm đầu óc rồi đi vào nhà, quyết định đi ngủ.----Trong mơ, Tuyền cười với nó, một nụ cười ngọt ngào.
Gương mặt nó có nét xinh, da hơi nhem nhẻm đen, nhưng nụ cười của nó rất đẹp.
Nhớ nó có kể với Quyên, năm học lớp 7 có lần mất phanh xe đạp, lao thẳng vào bụi, từ lúc đó mới để cái vết sẹo dài bên má phải, che mất lúng đồng tiền của nó.- Quyên!
Nhớ mày quá!Tuyền đứng cách nó một khoảng, cười với nó.
Khung cảnh quay về trước nhà nó, ngoài cổng, nó đang ngồi trên thân cây mục, như đã ngồi đó chờ con Tuyền từ lâu.Con Tuyền tới gần, ngồi xuống bên cạnh nó, lại còn cầm tay nó.
Thân thiết!
Hai đứa nói chuyện, như màn đêm đều không dứt, cứ như vậy, mặt trăng hình lưỡi liềm trên kia, ít sáng.
Hai người cứ ngồi nói về những chuyện cũ, từ khi còn nhỏ đến những chuyện ở lớp.
Bỗng dưng, cuộc trò chuyện như bị chặt đôi, cổ họng Quyên như bị chèn lại, không thể thốt ra tiếng nào, Tuyền cũng im lặng, nhìn vào mắt nó.
Vẻ mặt trở nên rất khó coi, giọng the thé như gào vào mặt Quyên.- Quyên!
Vì sao mày không nghe tao nói?Quyên giật mình từ trong mộng mị.
Nó ngỡ ngàng mờ mịt, nó vừa nằm mơ thấy con Tuyền.
Một nỗi hãi hùng dâng lên trong lòng nó, không hiểu vì sao.
Con Tuyền là bạn nó, nhưng con người vẫn luôn sợ hãi những thứ mà họ không biết, ví như bây giờ con Quyên đang sợ, nó sợ con Tuyền.
Con Tuyền chết rồi... nó sẽ thành ma sao?
Con Quyên bất an nằm xuống giường lại, điều chỉnh hơi thở, nhắm mắt cố ép cho bản thân ngủ tiếp...
Quyên choàng tỉnh sau một giấc mơ kỳ lạ.
Người mỏi nhừ, chân tay như không còn sức, bước đi cũng thấy chông chênh.
Cô lục tìm bộ đồng phục quen thuộc nhưng chẳng thấy đâu.
Trong nhà vắng tanh, ba mẹ đi đâu từ sớm.
Cuối cùng, cô đành mặc tạm bộ đồ cũ đã chật, đeo chiếc cặp cũ và bước ra khỏi nhà bằng đôi giày đã rách đế.Trên đường đến trường, mọi thứ bỗng trở nên khác lạ.
Người qua lại đông bất thường, gương mặt ai cũng xa lạ, nhưng kỳ lạ nhất là... ai cũng mỉm cười với cô.
Quyên rùng mình.
Một nỗi bất an len lỏi trong lòng.Tới trường, cô bước vào lớp.
Nhưng vừa mở cửa, Quyên đứng sững lại.
Ở chỗ ngồi quen thuộc của mình, đã có... một người khác đang ngồi.
Không chỉ giống, mà là y hệt.
Cùng mái tóc, khuôn mặt, đồng phục, chiếc cặp... giống như một phiên bản khác của chính cô, đang ngồi đó, sống cuộc sống của cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Quyên hoảng loạn.
Cô chạy tới định gọi ai đó, chạm vào vai một đứa bạn – nhưng tay xuyên qua.
Không ai nhìn thấy cô, không ai nghe thấy cô.
Như thể cô không còn tồn tại.Ngay lúc ấy, "người kia" ngẩng lên – nhìn thẳng vào mắt Quyên.
Đó là lần đầu tiên ánh mắt hai người chạm nhau.
Nhưng cái nhìn đó khiến cô lạnh sống lưng: không phải ánh mắt của mình, không có sự ấm áp quen thuộc, mà là một thứ gì đó đục ngầu, hiểm độc, như đang dọa nạt và mỉa mai.- Quyên, cậu nhìn ai thế? – tiếng con Duyên vang lên, đang nói chuyện với...
"Quyên" giả kia.Mọi người xung quanh đều xem "nó" là Quyên.
Không ai nhận ra cô – Quyên thật.
Cô không còn là một phần của thế giới này nữa.Một nỗi sợ dâng lên nghẹn ứ trong cổ họng, Quyên chạy đi.
Cô chạy xuống hành lang, lao qua từng lớp học, từng cầu thang, như thể đang chạy trốn chính cuộc đời mình.
Cô tới phòng y tế, nhưng trống không.
Những nơi có người thì không ai nhìn thấy cô.
Những nơi cô cần sự giúp đỡ – thì hoàn toàn vắng lặng.Cô như một cái bóng.
Một cái bóng không còn nơi thuộc về.Nó quay đầu bỏ chạy.
Tim như có người bóp nghẹt.
Nó chạy ra khỏi lớp, chạy xuống cầu thang, mỗi bước chân như giẫm lên nỗi sợ hãi chồng chất.
Nó chạy tới phòng y tế, định vào gọi cô y tá – nhưng bên trong hoàn toàn trống không.
Phòng học, hành lang, nhà vệ sinh – tất cả đều đầy học sinh, nhưng lại không một ai nhìn thấy nó.Nó đâu rồi?Nó đứng giữa sân trường, quay vòng trong tuyệt vọng.Nó không còn tồn tại?Nó là cái gì đây?Tiếng trống trường bỗng vang lên – Tùng... tùng... tùng...Âm thanh như kéo cả bầu không khí nặng nề lại gần.
Con Quyên ôm đầu, ngồi sụp xuống đất.Một bàn tay chạm vào vai nó.Nó giật mình, ngẩng lên.Con Tuyền.Gương mặt đen sạm, đôi mắt sâu hoắm như hốc tối, nhưng nụ cười vẫn như hôm nào – ngọt ngào và hiền lành.Mày thấy chưa?
Tao đã bảo rồi mà, đừng nhớ tao nhiều quá.Con Quyên rụng rời, lùi lại.Mày... mày đang nói gì?Mày cứ nhớ tao, cứ thương tao, cứ nghĩ tao tội nghiệp... nên mày thay tao sống tiếp.
Mà mày đâu có biết... tao đâu muốn ai sống thay ai.Tao... tao không hiểu...
Tao vẫn còn sống mà...Con Tuyền lắc đầu, giọng nói thoảng như gió:Không.
Mày đã mơ thấy tao.
Rồi mày đi ngủ.
Rồi mày không dậy nữa.Gió thổi vù qua, lạnh buốt như xuyên xương.Mày có biết cảm giác bị chết đuối không?
Mày cứ vùng vẫy, muốn thở, mà nước tràn đầy mũi, miệng, cổ họng.
Tối thui, nặng trĩu, như có trăm bàn tay kéo xuống.
Lúc đó... tao chỉ mong có ai nhớ tới tao.
Chỉ có mày, Quyên à.
Chỉ có mày.
Nhưng mày nhớ tao nhiều quá...Con Tuyền cúi xuống, ghé sát tai Quyên:Tao cảm ơn mày lắm.
Nhưng tao sống rồi.
Còn mày... chạy đi.
Tìm đi.
Tao không đợi đâu.Rồi Tuyền biến mất.