Sau khi các thí sinh đã đến đủ,thầy cô giám thị bắt đầu gọi tên từng bạn vào phòng thi của mình.Lúc này Tiểu Anh đang đứng ở hành lang,như cảm nhận được ai đó bên cạnh,cô quay sang thì liền thấy một bóng dáng cao ráo ,đã che đi đôi phần ánh nắng gay gắt muốn chiếu vào mình.Hoá ra là cậu,vậy là cậu và cô chung phòng thi rồi.Tiểu Anh bất giác cúi đầu xuống,hai má đã đỏ lên từ lúc nào nhưng khuôn miệng và ánh mắt lại chẳng thể che giấu được niềm vui khó tả của cô lúc này.Vì theo thứ tự nên Tiểu Anh được gọi tên vào phòng thi trước,cô được giám thị xếp vào bàn đầu dãy bên trái và ngồi ở phía ngoài.Khi giám thị gọi đến một cái tên "Trần Anh",không biết vì sao lúc này cô lại chợt ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa lớp,bóng dáng cậu thanh niên ấy lại xuất hiện,cậu đưa thẻ dự thi và đồ dùng mang theo cho giáo viên kiểm tra,rồi được họ xếp vào chỗ ngồi.Khoảnh khắc cậu ấy ngược nắng bước vào lớp học,khiến Tiểu Anh cảm thấy thời gian như ngưng đọng lại,nhường chỗ cho cô,cho cậu,và cho tiếng tim rung động đập liên hồi.Không ngờ rằng cậu lại ngồi ở ngay phía sau cô,Tiểu Anh bất giác có chút căng thẳng và ngại ngùng,bàn tay bắt đầu đổ một lớp mồ hôi mỏng.Tiểu Anh mang trong mình nỗi tự ti lớn về mái tóc và làn da của mình,cô có gen từ mẹ,máu xấu nên bắt đầu từ năm lớp 8,khi mái tóc các bạn vẫn còn mượt mà,đen nhánh,thì cô đã bắt đầu điểm vài sợi tóc trắng đầu tiên.Lúc ấy,Tiểu Anh là người duy nhất trong lớp gặp trường hợp như vậy,nên mỗi khi các bạn học nhìn thấy đều vô tình trêu chọc cô rằng :"Ôi cậu vậy mà già rồi đó","Sao mới bé mà đã tóc trắng nhiều vậy","Chắc phải gọi Tiểu Anh là bà nội mất".Những câu nói đơn thuần ấy đã khiến cô dần thu mình lại,trở nên tự ti hơn,cô không còn dám tạo những kiểu tóc đẹp nữa,điều cô chú trọng nhất chỉ còn là buộc thế nào để không lộ ra tóc trắng đây?Và nỗi tự ti lớn hơn của cô đó chính là làn da,cô từ nhỏ đã thuộc làn da nhiều dầu,và đặc biệt nhạy cảm,nên hễ đến mùa đông hai bên má cô sẽ đỏ ửng như cà chua vậy.Với làn da như thế,thêm việc còn nhỏ mà không quá biết cách chăm sóc,da mặt cô đã nổi lên những nốt mụn nhỏ,bắt đầu là mụn ẩn và dần dần trở nên nặng hơn.Đó cũng là lí do khiến cô từ đó không còn dám nhìn thẳng vào mắt ai khi nói chuyện,sợ họ sẽ phải giật mình vì làn da "kinh khủng" ấy.Bởi thế khi biết cậu ngồi sau mình,trong đầu cô chỉ còn lại những suy nghĩ "Không biết cậu ấy có nhìn thấy những sợi tóc trắng của mình không?","Cậu ấy sẽ có ấn tượng xấu về mình chứ?"
Cô gái nhỏ ấy chỉ vừa gặp người mình thích thôi đã tự ti đến vậy rồi.Sau khi thầy cô phổ biến về quy chế thi,trang phục,giờ tập trung cho ngày mai xong,tất cả các bạn học lần lượt ra về.Lúc này Tiểu Anh vẫn nán lại một chút để đợi cô bạn thi chung Từ Ánh Nguyệt,cô đứng trên hành lang đối diện với phòng thi của mình,Tiểu Anh chợt để ý đến danh sách thi được dán trên tường,ngắm nghía một lúc,tay cô chợt chỉ đến một cái tên:"Trần Anh-20/03/200*"."
Đây không phải là trùng với ngày Quốc Tế Hạnh Phúc sao?"
-suy nghĩ này chợt nảy lên trong đầu của cô,hoá ra mọi thứ liên quan đến cậu đều ý nghĩa và đẹp đẽ đến vậy.Trong lòng cô nàng dâng lên sự ngọt ngào mà chẳng ai hiểu được."
Tiểu Anh,mau về thôi,đứng đó vừa nhìn vừa cười ngốc cái gì thế?"
-Từ Ánh Nguyệt cất tiếng gọi và đi lại nhìn về thứ mà cô đang ngây ngốc nhìn nãy giờ.Từ Ánh Nguyệt nhìn mãi mà chẳng hiểu cô cười vì cái gì:"Này ,trên này có anh nào đẹp trai hay sao mà trông cậu tươi tỉnh thế?".Đến giờ Tiểu Anh mới chợt bừng tỉnh,ngượng ngùng đưa tay lên sờ vào đôi tai nhỏ bên trái của mình,hai má nóng lên,thấp giọng nói:"Làm gì có,tớ chỉ đang nghĩ nếu danh sách trúng tuyển có tên mình thì vui rồi."
Vậy là hai cô nàng cứ vừa khoác tay nhau ra về vừa trò chuyện rôm rả trong khuôn viên trường rộng lớn ấy-nơi chứa đựng ước mơ về 1000 ngày nắng của mình.Hết CHAP 2P/S của tác giả:

Tiết lộ cho mọi người một chút
Tiểu Anh thi chuyên Văn
Từ Ánh Nguyệt thi chuyên Toán
Còn cậu chàng kia thì sau này các bảo bối sẽ rõ

.Chúc mấy bạn nhỏ thi tốt tốt tốt nha!