Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  365 Ngày Có Hạ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
401146645-256-k135877.jpg

365 Ngày Có Hạ
Tác giả: xiaoyingying
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện là tình yêu thầm của chính bản thân mình.Dù bây giờ tình cảm ấy đã không còn,nhưng những hồi ức về khoảng thời gian thích cậu ấy vẫn luôn ngự trị trong tim của mình rất lâu về sau!
🎐VĂN ÁN
"01-06-2024
Gặp hoàng tử ngoài đời là có thật,tớ cuối cũng hiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên là như thế nào rồi.Trùng hợp thật,không ngờ hai người xa lạ mà chúng tớ lại được thi chung phòng.

Chúc cậu thi tốt,đỗ chung một trường nhé."

"01-06-1025
Tớ giấu mọi người danh tính của cậu,thầm thích cậu 1 năm.Nhưng mà...Trần Anh!Tớ chẳng thể cố
gắng thêm nữa.Ngày hạ trong tớ có lẽ đã phải đi rồi."

Có lẽ Tiểu Anh sẽ không ngờ rằng,người con trai mà mình bất chợt gặp trong hàng lang ngày hôm ấy lại ngự trị trong lòng cô ấy lâu đến vậy
🪄CRE:Ảnh bìa là do mình tải trên pinterest do bên Trung des ạ!​
 
365 Ngày Có Hạ
🎐01-06-2024:Gặp hoàng tử ngoài đời là có thật,tớ rung động rồi^_^


"Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 6 năm 2024,cách kì thi vào THPT chỉ còn 24h,các thí sinh chiều nay sẽ bắt đầu lên địa điểm thi của mình để nghe quy chế thi,nhận phòng thi và xem số báo danh của mình.Các thí sinh thân mến,"Nếu như đích đến là mặt trăng,thì dù có lạc đường,cũng là lạc giữa muôn ngàn vì sao lấp lánh."

Thế nên kì thi dù có vất vả,khó nhằn thế nào đi nữa,cũng đều sẽ có đáp án tươi đẹp của riêng nó.Chúc cho kì thi sắp tới của các thí sinh sẽ diễn ra suôn sẻ,bảng vàng đề tên!

CỐ LÊN 💪"Đài phát thanh mỗi 6h sáng đã vang lên,Tiểu Anh trong khi đó cũng đã thức dậy từ sớm.Sáng nay cô cùng bố mẹ đi tới chùa để cầu may,mong cho kì thi diễn ra thuận lợi.Trên đường đi ,cô luôn cảm thấy trong người nôn nao,vì ôn thi vất vả,thêm áp lực từ gia đình và bản thân,Tiểu Anh đã mắc phải chứng "trầm cảm nhẹ" từ bao giờ, cô luôn mất ngủ vào mỗi tối,ban ngày thì nôn nao,chóng mặt,khiến cho cô một chút sức lực cũng không còn.Tiểu Anh bây giờ vừa lo lắng,hồi hộp lại vừa háo hức được "thoát khỏi" ngày tháng ôn thi vất vả này.Trong lúc ấy cô vẫn cố nhẩm lại một vài bài thơ cùng vài câu danh ngôn cần thiết.Thời tiết hôm nay rất dễ chịu,không phải cái nóng oi bức của mùa hạ,mà lại là sự mát mẻ cùng bầu trời xanh hy vọng.Cô cùng bố mẹ thắp hương và cầu may trong chùa tới 9h thì quay trở về nhà,thu dọn đồ đạc đến địa điểm thi.Vì nhà cô ở Huyện,nhưng lại muốn thi vào ngôi trường top của Thành Phố nên phải lên từ sớm,đặt phòng khách sạn,sắp xếp mọi thứ,và chuẩn bị đi ăn trưa.Tới 14h chiều cô cùng một người bạn chơi thân trong nhóm cũng thi vào trường C đi nghe quy chế.Hai cô nàng vừa lo lắng mà cũng háo hức không kém,nhiều chuyện mà kể mãi không hết.Trong khi đang đi tìm phòng thi của mình ở trên hành lang tầng 2,Tiểu Anh cảm thấy như có ai chuẩn bị lướt qua mình.Vừa ngẩng đầu lên cô đã va phải ánh mắt của một cậu thiếu niên,với chiếc áo polo trắng và quần ống rộng đen, cậu để mái tóc đen đã duỗi xoăn kha khá,đôi lông mày thanh tú cùng đôi mắt 2 mí ,đặc biệt là làn da trắng đáng mơ ước đã khiến cậu vô cùng nổi bật trong nhóm bạn đi cùng.

Khoảnh khắc ấy tim cô như dừng một nhịp,cô ngẩng đầu,cậu cúi đầu,ánh nắng chiếu vào như muốn nói :"Nắng hạ của cậu tới rồi!"

Hết CHAP 1
 
365 Ngày Có Hạ
🎐Cậu ấy tên Trần Anh!


Sau khi các thí sinh đã đến đủ,thầy cô giám thị bắt đầu gọi tên từng bạn vào phòng thi của mình.Lúc này Tiểu Anh đang đứng ở hành lang,như cảm nhận được ai đó bên cạnh,cô quay sang thì liền thấy một bóng dáng cao ráo ,đã che đi đôi phần ánh nắng gay gắt muốn chiếu vào mình.Hoá ra là cậu,vậy là cậu và cô chung phòng thi rồi.Tiểu Anh bất giác cúi đầu xuống,hai má đã đỏ lên từ lúc nào nhưng khuôn miệng và ánh mắt lại chẳng thể che giấu được niềm vui khó tả của cô lúc này.Vì theo thứ tự nên Tiểu Anh được gọi tên vào phòng thi trước,cô được giám thị xếp vào bàn đầu dãy bên trái và ngồi ở phía ngoài.Khi giám thị gọi đến một cái tên "Trần Anh",không biết vì sao lúc này cô lại chợt ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa lớp,bóng dáng cậu thanh niên ấy lại xuất hiện,cậu đưa thẻ dự thi và đồ dùng mang theo cho giáo viên kiểm tra,rồi được họ xếp vào chỗ ngồi.Khoảnh khắc cậu ấy ngược nắng bước vào lớp học,khiến Tiểu Anh cảm thấy thời gian như ngưng đọng lại,nhường chỗ cho cô,cho cậu,và cho tiếng tim rung động đập liên hồi.Không ngờ rằng cậu lại ngồi ở ngay phía sau cô,Tiểu Anh bất giác có chút căng thẳng và ngại ngùng,bàn tay bắt đầu đổ một lớp mồ hôi mỏng.Tiểu Anh mang trong mình nỗi tự ti lớn về mái tóc và làn da của mình,cô có gen từ mẹ,máu xấu nên bắt đầu từ năm lớp 8,khi mái tóc các bạn vẫn còn mượt mà,đen nhánh,thì cô đã bắt đầu điểm vài sợi tóc trắng đầu tiên.Lúc ấy,Tiểu Anh là người duy nhất trong lớp gặp trường hợp như vậy,nên mỗi khi các bạn học nhìn thấy đều vô tình trêu chọc cô rằng :"Ôi cậu vậy mà già rồi đó","Sao mới bé mà đã tóc trắng nhiều vậy","Chắc phải gọi Tiểu Anh là bà nội mất".Những câu nói đơn thuần ấy đã khiến cô dần thu mình lại,trở nên tự ti hơn,cô không còn dám tạo những kiểu tóc đẹp nữa,điều cô chú trọng nhất chỉ còn là buộc thế nào để không lộ ra tóc trắng đây?Và nỗi tự ti lớn hơn của cô đó chính là làn da,cô từ nhỏ đã thuộc làn da nhiều dầu,và đặc biệt nhạy cảm,nên hễ đến mùa đông hai bên má cô sẽ đỏ ửng như cà chua vậy.Với làn da như thế,thêm việc còn nhỏ mà không quá biết cách chăm sóc,da mặt cô đã nổi lên những nốt mụn nhỏ,bắt đầu là mụn ẩn và dần dần trở nên nặng hơn.Đó cũng là lí do khiến cô từ đó không còn dám nhìn thẳng vào mắt ai khi nói chuyện,sợ họ sẽ phải giật mình vì làn da "kinh khủng" ấy.Bởi thế khi biết cậu ngồi sau mình,trong đầu cô chỉ còn lại những suy nghĩ "Không biết cậu ấy có nhìn thấy những sợi tóc trắng của mình không?","Cậu ấy sẽ có ấn tượng xấu về mình chứ?"

Cô gái nhỏ ấy chỉ vừa gặp người mình thích thôi đã tự ti đến vậy rồi.Sau khi thầy cô phổ biến về quy chế thi,trang phục,giờ tập trung cho ngày mai xong,tất cả các bạn học lần lượt ra về.Lúc này Tiểu Anh vẫn nán lại một chút để đợi cô bạn thi chung Từ Ánh Nguyệt,cô đứng trên hành lang đối diện với phòng thi của mình,Tiểu Anh chợt để ý đến danh sách thi được dán trên tường,ngắm nghía một lúc,tay cô chợt chỉ đến một cái tên:"Trần Anh-20/03/200*"."

Đây không phải là trùng với ngày Quốc Tế Hạnh Phúc sao?"

-suy nghĩ này chợt nảy lên trong đầu của cô,hoá ra mọi thứ liên quan đến cậu đều ý nghĩa và đẹp đẽ đến vậy.Trong lòng cô nàng dâng lên sự ngọt ngào mà chẳng ai hiểu được."

Tiểu Anh,mau về thôi,đứng đó vừa nhìn vừa cười ngốc cái gì thế?"

-Từ Ánh Nguyệt cất tiếng gọi và đi lại nhìn về thứ mà cô đang ngây ngốc nhìn nãy giờ.Từ Ánh Nguyệt nhìn mãi mà chẳng hiểu cô cười vì cái gì:"Này ,trên này có anh nào đẹp trai hay sao mà trông cậu tươi tỉnh thế?".Đến giờ Tiểu Anh mới chợt bừng tỉnh,ngượng ngùng đưa tay lên sờ vào đôi tai nhỏ bên trái của mình,hai má nóng lên,thấp giọng nói:"Làm gì có,tớ chỉ đang nghĩ nếu danh sách trúng tuyển có tên mình thì vui rồi."

Vậy là hai cô nàng cứ vừa khoác tay nhau ra về vừa trò chuyện rôm rả trong khuôn viên trường rộng lớn ấy-nơi chứa đựng ước mơ về 1000 ngày nắng của mình.Hết CHAP 2P/S của tác giả:🎐Tiết lộ cho mọi người một chút
Tiểu Anh thi chuyên Văn
Từ Ánh Nguyệt thi chuyên Toán
Còn cậu chàng kia thì sau này các bảo bối sẽ rõ😛.Chúc mấy bạn nhỏ thi tốt tốt tốt nha!
 
Back
Top Bottom