Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch 25 Tuổi Có Con Riêng 17 Tuổi Thì Sao Chứ?

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,229
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM7MHJMz4GQhGgmMWDPpvqDetBGyh88cApR_uifXNBat9vzkuxdfTdePKrTOrKHQpFHknrRghvRI6hvWCDRvJhbifSXGnqNLXoolC9OAAMlGWTLw8uj5f5F_JvzQKNXsTtu1JxhWeb6MNWSqO_Y1pWx=w215-h322-s-no-gm

25 Tuổi Có Con Riêng 17 Tuổi Thì Sao Chứ?
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Đô Thị, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

[Zhihu] - 25 tuổi có con riêng 17 tuổi thì sao chứ?

Dịch giả: Lynn

* Tên truyện đã được cải biên theo dịch giả cho phù hợp.

---------------------------------------------------------------------

Giới thiệu

Video tôi và nam sinh Trung học lén yêu đương lên HOT SEARCH rồi.

Lúc dư luận bàn tán xôn xao nhất, có tới một nửa mắng tôi là đồ vô đạo đức. Nửa còn lại thì ở dưới phần bình luận của tôi vừa cầu nguyện vừa đẩy thuyền.

Tôi nói họ còn chưa loại trừ khả năng khác, cậu nam sinh ấy cũng có thể là con trai tôi mà?

Người đại diện của tôi nổi giận: "Năm nay em 25 tuổi, con trai em 17 tuổi, em tưởng chị bị ngu à?"

Đêm đó, tập đoàn Phó thị - một trong mười doanh nghiệp nổi tiếng giàu có bậc nhất đã đưa ra tuyên bố xác nhận tôi thật sự là mẹ kế của cậu nam sinh kia.Cư dân mạng lập tức bùng nổ: "Đù, tình cảm mẹ con hả? Thú vị đấy! Ha ha."​
 
25 Tuổi Có Con Riêng 17 Tuổi Thì Sao Chứ?
Chương 1: Chương 1



1.
Khi người đại diện gọi đến, toàn thân tôi đang đau nhức tới nỗi ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy. Đêm qua đúng là hành chết tôi rồi!

"Khương Mộc!! Em to gan lớn mật đấy nhỉ? Ngay cả vị thành niên mà cũng không buông tha luôn hả?"

"Hả?" Tôi vẫn chưa định thần kịp, mù mờ không hiểu cô ấy đang lảm nhảm cái gì nữa.

Cũng chẳng thèm đợi tôi trả lời, cái giọng oang oang của đầu bên kia lại bắt đầu tuôn ra: "Ch.ết mợ nó, xong rồi! Nhanh, em mau bò lên hotsearch tự mà xem đi! Tra được danh tính nam sinh kia rồi, là thiếu gia nhà họ Phó ư? Ôi mẹ ơi, bà cố của tôi ơi! Chúng ta xong đời rồi!"

Sau khi cúp máy, tôi giơ hai chân lên trời, dùng sức đứng bật dậy, vội vàng lên xem hotsearch.

#Khương Mộc - tình chị em

#Khương Mộc - Phó Kí Bạch

Trong video đăng tải, tôi và Phó Kí Bạch đều đeo khẩu trang kín mặt, vóc dáng cậu ta cao lớn, cao hơn tôi rất nhiều, đứng bên cạnh nhau, nhìn còn có vẻ khá hợp mắt.

Có điều, chúng tôi không hề có bất kỳ hành động thân mật nào hết. Lúc đó, tôi chỉ đang kể chuyện cười, Phó Kí Bạch im lặng lắng nghe, cười lên mấy tiếng rồi thôi, ngoài ra không còn gì khác.

Chủ tài khoản đăng tin còn nói, vốn dĩ lúc đó đang rình đưa tin của một nữ minh tinh khác, vô tình bắt gặp tình huống này, mỡ dâng miệng mèo, vậy nên tiện tay anh ta quay chụp một chút lấy tư liệu đăng bài. Giọng điệu đăng lên còn giống như trách móc tôi làm hỏng việc lớn của anh ta vậy.

Biết ngay mà. Tôi chẳng qua cũng chỉ là một nữ diễn viên nhỏ kém nổi, dù có hoạt động bao nhiêu năm rồi thì cũng chỉ là người qua đường trong giới này, làm sao có thể khiến paparazzi tốn thời gian, giấy bút đi hóng hớt được? Nay được bế lên hotsearch chẳng qua cũng vì Phó Kí Bạch đứng bên cạnh quá đẹp trai, cao ráo, quan trọng hơn chính là trên người cậu ta còn đang mặc bộ đồng phục học sinh Trung học.

Có không ít bình luận chửi mắng tôi:

"Trời đất, người ta còn đang mặc đồng phục học sinh mà Khương Mộc cũng không tha nữa!"

"Thế mới nói, các nam sinh ở bên ngoài nên chú ý một chút, phải biết tự bảo vệ bản thân, nếu không lại bị mấy bà dì bắt cóc đi đấy."

"Đúng là vô liêm sỉ, không có đạo đức! To gan vấy bẩn cả một nam sinh Trung học, người ta còn chưa trưởng thành đâu đấy."

....

Tất nhiên cũng có một vài bình luận lên tiếng bảo vệ tôi:

"Khương Mộc nói chuyện với nam sinh Trung học thì làm sao nào? Thế bây giờ đi ngang qua trường mẫu giáo chắc tôi cũng không dám bấm còi quá, lỡ như lại làm chồng tương lai của tôi hoảng sợ."

"Cẩu độc thân như tôi nguyện phát tâm dùng hai mươi cân mỡ trên người đổi lấy một lần được nói chuyện cùng trai đẹp như cô ấy!"

"Thôi đừng cãi nhau làm gì. Đẩy thuyền đi, mạnh dạn đẩy thuyền chờ ngày Khương Mộc rước được nam sinh này về nhà, tôi nguyện ý chờ tin."

Hờ hờ, cũng chỉ là một chiếc video bình thường thôi, qua vài ngày nữa sẽ lại sủi tăm luôn ấy mà.

Nhưng có lẽ chính vì sức hút quá nổi bật của Phó Kí Bạch khiến người ta ấn tượng mãi không thôi, chỉ mất một chút thời gian, danh tính của cậu ta đã bị đào ra.

Con trai của Phó Kim An, tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị!!

Sức nóng dư luận lại lập tức bùng lên!

2.
Yêu nghề kính nghiệp bao năm không ai thấy, cười nói với trai đẹp một chút cả nước hay!

Hầy! Đâu ai biết lúc đó tôi chỉ đơn giản là đang cùng đứa con trai lớn đi đánh cầu lông đâu chứ? Chụp thế này mà cũng chụp?

Nhìn dư luận đang ầm ĩ không thôi, suy nghĩ một hồi, tôi quyết định gọi điện cho người đại diện: "Này, nếu em nói Phó Kí Bạch là con trai em, chị có tin không?"

Người đại diện của tôi nổi giận: "Năm nay em hai mươi lăm tuổi, con trai em mười bảy tuổi, em tưởng chị bị ngu à?"

"Vậy... Nếu em nói, em với Phó Kim An đã kết hôn rồi, chị có tin không?"

Đầu dây bên kia phì cười: "Trời còn chưa kịp tối đã vội vàng ngủ mơ nói sảng rồi."

Tôi tắt máy, chụp ảnh giấy chứng nhận kết hôn gửi qua, đối phương im lặng mất năm phút liền. Sau đó, điện thoại lại đổ chuông, đầu dây bên kia là tiếng hét long trời lở đất:

"Khương Mộc!!! Đúng là bực mình chết được! Đây là chuyện lớn đấy! Phó Kim An, là Phó Kim An của tập đoàn Phó thị đấy!"

"Chị à, nếu lần đó, chị không nhất quyết bắt ép em tham gia bữa tiệc kia thì chắc cả đời này em có nằm mơ cũng không gặp được chuyện tốt như vậy đâu."

Nhớ lại hôm đó, Phó Kim An gặp tôi, chủ động đề nghị: " Tôi bận bịu với công việc, kết hôn với tôi đi, cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ hy vọng cô có thể chấp nhận làm mẹ kế của con trai tôi là được."

Nhìn hết một lượt dáng dấp của Phó Kim An: vai rộng, eo thon, chân dài thẳng tắp, dáng vẻ nho nhã, vẻ ngoài điển trai dịu dàng ở độ tuổi ngoài ba mươi, tôi điên cuồng gật đầu.

Trước lúc kết hôn, Phó Kim An cho người làm một bản hợp đồng hôn nhân cho tôi ký, luật sư đọc to điều khoản trước mặt mọi người: "Mỗi tháng tiền tiêu vặt một trăm vạn, được cấp thêm một thẻ phụ tuỳ ý sử dụng."

Ôi mẹ ơi, trên đời này lại có thể có chuyện tốt như thế rơi xuống đầu tôi sao??

Không cần mang nặng đẻ đau nhưng vẫn được làm mẹ! Chồng là con rùa vàng làm ra không biết bao nhiêu tiền lại mặc sức cho tôi tiêu pha! Hơn nữa anh ta lại còn không về nhà!!

Khỏi cần nghĩ nhiều, đối với chuyện tốt như này, tình cảm chân thành không đáng một xu!

Vậy nên ngay ngày hôm sau, tôi và Phó Kim An đã cùng đi đăng ký kết hôn. Sau đó, anh ta bắt đầu xách hành lý đi công tác triền miên.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta còn trẻ như vậy thì con trai chắc cũng không lớn lắm, tôi quyết định mua một thứ gì đó làm quà gặp mặt. Tôi chi ra một khoản tiền không nhỏ, mua đủ thứ sữa bột, tã bỉm, lại còn chu đáo ghé hiệu sách tìm mua một loạt sách dạy chăm sóc trẻ sơ sinh, sách dạy kỹ năng cùng con vượt qua khủng hoảng tuổi lên ba,... cùng kha khá đầu sách nuôi dạy con cái.

Nhất định phải làm một người mẹ kế tốt nhất trên đời mới được!

Dù sao thì mức lương hơn ba vạn một ngày cũng ăn đứt cát-xê đi diễn cả tháng của tôi cộng lại. Không làm cho tốt thì thật đúng là ngu quá rồi!

Ngôi biệt thự của Phó Kim An nằm ngay giữa trung tâm thành phố xa hoa sầm uất, không thể tưởng tượng được giá bán ra phải cao tới mức nào mới mua được nó. Có điều, vừa bước vào cửa tôi đã lập tức gặp người quen. Bốn mắt nhìn nhau, im lặng mất một lúc lâu.

Người đó đột nhiên đứng dậy, chạy tới ôm chầm lấy tôi, hỏi bằng giọng điệu phấn khích vô cùng: "Chị, chị tới tìm em sao? Sao chị biết em ở đây?"

"Phó Kí Bạch? Gia đình cậu sống ở đây ư?"

"Đúng rồi chị ơi." Phó Kí Bạch gật đầu lia lịa.

Tôi choáng váng, não chập mạch mất mấy giây: "Cậu cũng họ Phó. Vậy... Phó Kim An là gì của cậu? Anh trai hả?"

Phó Kí Bạch bối rối gãi đầu, sau đó lại vui vẻ trả lời: "Không phải. Đó là ba em."

Không gian bỗng dưng im ắng lạ thường.

Tôi vốn dĩ đã biết mối quan hệ của những người giàu có và quyền lực thật sự rất phức tạp. Chỉ là tôi không nghĩ hóa ra nó lại phức tạp đến mức này luôn!

Phó Kí Bạch lắc lắc tay tôi: "Chị, hôm nay chị có gì muốn nói với em hả?"

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành ấy, lấy lại tinh thần, chậm rãi mở miệng: "Có lẽ... cậu nên gọi tôi là mẹ thì hơn."

Phó Kí Bạch: ?????

3.
Kể ra cũng khá may mắn, kể từ khi kết hôn tới giờ, Phó Kim An cứ liên tục đi công tác không về nhà.

Anh ta cũng không gây khó dễ gì cho tôi, chỉ yêu cầu tôi làm theo hợp đồng, chăm sóc cậu con trai của anh ta thật tốt là được.

Tôi đã rất cố gắng sắp xếp chu toàn cho cuộc sống của Phó Kí Bạch, cố gắng làm sao cho cậu "con trai lớn" này được nếm trải đủ sắc màu cuộc sống, phát triển toàn diện về mọi mặt đạo đức, thể chất, trí tuệ.

Tôi bắt ép cậu ta đi vào khuôn khổ, ăn đúng giờ, ngủ đúng giấc, cùng tôi học tập, rèn luyện thể thao. Tôi đã hạ quyết tâm phải làm một người mẹ kế tuyệt vời nhất trên đời.

Ai có dè đang sống tốt bỗng dưng lại bị chụp ảnh!

Tôi đành đứng dậy sửa soạn rồi đi tới gõ cửa phòng Phó Kí Bạch. Cậu ta nhanh chóng mở cửa, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần đùi.

Hai cánh tay rắn chắc, đường nét cơ thể rõ ràng, cơ bụng hoàn mỹ, còn có cả đường nhân ngư quyến rũ...

Cậu ta ôm chầm lấy tôi: "Sao đột nhiên lại đánh thức em vậy? Em buồn ngủ quá, không biết đâu đấy, chị phải chịu trách nhiệm."

Hơi thở ấm nóng cứ liên tục phả vào cổ tôi khiến tôi không dám động đậy. Não bộ tôi không ngừng nhắc nhở tôi còn chuyện khác quan trọng hơn.

"Phó Kí Bạch, cậu đã xem hotsearch hôm nay chưa?"

Tôi vừa nói vừa thuận tay đẩy cậu ta tránh ra.

Không đẩy được!

Giọng nói trầm thấp của cậu ta sát rạt bên tai: "Em biết rồi. Cũng không phải chuyện gì to tát."

Lại còn không phải chuyện gì to tát nữa á?

Nếu làm rõ chuyện ra thì tôi cũng không bị ảnh hưởng gì mấy, nhưng liệu có ảnh hưởng nghiêm trọng tới giá cổ phiếu của tập đoàn Phó thị không? Nếu có, chắc chắn Phó Kim An sẽ cắt hết tiền tiêu vặt của tôi mất.

Ngay lúc tôi đang rối bời, phía sau lưng đột nhiên xuất hiện một giọng đàn ông trầm thấp: "Hai người đang làm cái gì vậy?"

Tôi vội vàng dùng sức đẩy Phó Kí Bạch ra xa.

Chết mất thôi! Sao Phó Kim An lại quay về vào lúc này không biết!

——

Nội tâm ông chồng ba mươi tuổi Phó Kim An: "Tôi liều mạng, hùng hục làm việc kiếm tiền, vậy mà ở nhà vợ với thằng con trai làm gì thế này không biết!!!"
 
25 Tuổi Có Con Riêng 17 Tuổi Thì Sao Chứ?
Chương 2: Chương 2



4.
Rõ ràng tối qua lúc gọi video cho tôi, Phó Kim An đã nói phải vài ngày nữa mới quay về đây được. Kể cũng kỳ lạ, từ khi chúng tôi kết hôn tới bây giờ, cứ đúng mười giờ đêm ông chồng quý hoá này sẽ lại gọi video cho tôi.

Nội dung cuộc gọi cũng không có gì quan trọng, chủ yếu chỉ hỏi xem ngày hôm đó tôi đã làm gì, có đi sự kiện nào không, rồi kể cho tôi nghe một ngày của anh trôi qua như thế nào,... Phó Kim An là người rất hay nói nếu không muốn nói là nhiều chuyện. Một tổng giám đốc bận tối mắt tối mũi lại có thể nói chuyện đến quên trời đất, quên luôn khái niệm thời gian, có những đêm tán gẫu tới tận ba, bốn giờ sáng mới tắt máy.

Cũng có đôi lần tôi ngủ quên khi đang gọi điện, anh vẫn không hề cúp máy. Nhiều lúc Phó Kim An khiến tôi không khỏi hoài nghi cuộc sống thường nhật của giới thượng lưu giàu có.

Lúc này đây, Phó Kim An đang đứng cách tôi không quá ba mét, nếu như không tính đến đôi mắt trông khá đáng sợ thì có cảm giác như anh vừa vội vội vàng vàng bay về gặp người tình qua mạng vậy.

Chỉ là... bây giờ tôi đang mặc một bộ đồ ngủ khá nữ tính với hoạ tiết hình dâu tây bé bé xinh xinh. Điều này không quan trọng. Trọng điểm là người còn lại, Phó Kí Bạch, toàn thân mặc độc một chiếc quần đùi ngắn!!!

Tôi cố lấy lại bình tĩnh, bước mấy bước giãn khoảng cách với cậu "con trai lớn" này ra: "Nếu em nói em đến phòng con trai anh chỉ để thảo luận phương án giữ nguyên giá cổ phiếu của Phó thị, anh có tin không?"

Đôi mắt phía sau cặp mắt kính gọng vàng tối sầm lại, anh liên tục đưa mắt nhìn tôi và Phó Kí Bạch. Sau đó, anh lạnh lùng chỉ tay vào con trai mình: "Mặc đồ vào!"

Phó Kí Bạch nghe xong chỉ khinh khỉnh dựa lưng vào cửa, cười nhạt: "Ô? Cuối cùng cũng chịu quay về nhà rồi cơ?"

Hừm, nghe cái giọng điệu khinh bỉ này đi, có vẻ như hai cha con nhà này không được hoà thuận cho lắm thì phải.

Tôi âm thầm lùi ra xa hơn chút nữa, trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi ch.ết. Cứ giữ an toàn cho mình trước thì hơn!

Suy cho cùng tôi cũng chỉ là một người làm công ăn lương, vì một đống tiền mà đang nỗ lực làm việc không ngừng nghỉ. Tuyệt đối đừng có kiếm chuyện đuổi việc tôi!

Tuy nhiên, Phó Kim An phớt lờ thái độ khiêu khích của cậu con trai, quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tôi mới chợt nhận ra: lúc người cha dạy bảo con mà người mẹ chỉ đứng một bên xem kịch thì không hợp lý cho lắm.

Người ta chi tiền đưa tôi về làm vợ nhà giàu, vậy thì tôi cũng nên vuốt mặt nể mũi người ta chút xíu chứ phải không?

Nghĩ vậy, tôi lập tức bày ra dáng vẻ một con cún ngoan ngoãn chạy tới, giành lấy hành lý trong tay Phó Kim An, nở nụ cười ngọt ngào: "Chồng ơi, chào mừng anh về nhà!"

Khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, tôi xem như mình đã đầu tư được một quả siêu lời. Từ lúc đặt bút ký vào giấy chứng nhận, tôi dĩ nhiên đã có thể sở hữu một khoản không nhỏ từ số tiền mà người đàn ông này làm ra. Dù cho một trăm vạn một tháng đã là một con số lớn, nhưng ai bảo tôi là người thông minh chứ? Đã là một người phụ nữ thông minh thì không bao giờ tự đặt giới hạn cho chính mình!

Tôi gia nhập làng giải trí đã lâu, bất cứ đâu cũng có thể trở thành sàn diễn. Nếu lần này đã nhận vai một người vợ, vậy thì tôi nhất định sẽ để Phó Kim An được trải nghiệm dịch vụ tốt nhất.

Có như vậy thì sau này chúng tôi ly hôn, biết đâu Phó Kim An lại niệm tình suy nghĩ về quãng thời gian tôi chăm chỉ làm việc mà cho tôi thêm một chút phí bù đắp gì đó. Mà nếu đã như vậy, tôi chịu khó gọi một tiếng "chồng" nịnh nọt cũng có ch.ết ai đâu?

5.
Di chuyển được đống hành lý của Phó Kim An vào phòng xong xuôi, anh nhướng mắt nhìn tôi: "Thu dọn cả đồ của em chuyển vào đây luôn."

Tôi: ?????

Má ơi, cái gì vậy? Chẳng phải chỉ là vợ chồng hợp đồng thôi sao? Không phải chỉ cần nói chuyện tâm tình thôi là được hả trời?

"Em có ý kiến gì không?", Phó Kim An ngồi khoanh chân trên ghế sofa đặt trong phòng ngủ, đôi mắt dài và hẹp quét qua quét lại khuôn mặt tôi. Tôi bất giác hít một hơi thật sâu, nghiêm túc lắc đầu: "Em không có ý kiến."

Haiz, bỏ quách đi, cứ có tiền là được, khỏi tính toán so đo!

Tôi vừa xoay người định ra ngoài lại nghe Phó Kim An nói: "Kể từ bây giờ, em hãy giữ khoảng cách với Kí Bạch một chút. Dù sao hai người cũng sàn sàn tuổi nhau, vẫn nên để ý thì hơn."

Bàn tay tôi nắm tay nắm cửa một lúc lâu, cứng đờ. Chếc mợ rồi! Nếu giữ khoảng cách với Phó Kí Bạch, nghĩa là tôi không cần phải giúp Phó Kim An chăm sóc, dạy dỗ con trai nữa sao? Nghĩa là tôi đã hết giá trị sử dụng rồi á?

Căn biệt thự này có bao nhiêu người làm, quản gia, bảo mẫu, giúp việc, người làm vườn, ai cũng có việc để làm cả.

Ây da, sao tự nhiên có cảm giác việc nhẹ lương cao mà bấp bênh quá vậy nè!

Xoay người lại, mí mắt tôi đã ngân ngấn nước: "Mặc dù em chỉ là mẹ kế, nhưng cũng được tính là mẹ rồi mà."

Phó Kim An sửng sốt: "Em thật sự xem Kí Bạch là con trai em đấy à?"

Ủa nói cái gì vậy cha?

Nếu không xem cậu ta là con trai mình thì làm sao tôi có thể thể hiện rõ được giá trị của bản thân đây?

Tôi giả vờ đưa tay lên lau nước mắt: "Anh yên tâm. Con trai anh đang ở độ tuổi thiếu niên ngang ngược, cũng không phải là vấn đề gì khó giải quyết. Anh cứ tập trung kiếm tiền, việc học hành của con trai anh cứ giao cho em. Nói thế nào nhỉ? Hmm... hôm nay anh giao cho em một hạt giống, ngày mai em gửi lại một cánh rừng."

Đôi mắt phượng của Phó Kim An mang vẻ uy nghiêm, nhìn tôi chăm chú: "Vậy thằng bé ôm em thì em giải thích thế nào?"

Tôi thẹn quá bắt đầu nói bâng quơ: "Em muốn cho con cảm nhận hơi ấm của mẹ. Ai bảo thằng bé từ nhỏ tới lớn chưa được gặp mẹ lần nào chứ."

Mình đang nói linh tinh gì đây không biết.

Phó Kim An tức cười: "Anh ở nước ngoài ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ, chỉ mong đẩy nhanh tiến độ dự án để sớm quay về gặp em. Thế mà vừa vào đến nhà đã nhìn thấy cảnh tượng vợ và con riêng ôm ấp nhau."

Ấy? Sao thân làm cha mà lại đi ghen tị với cả con trai mình vậy nè?

"Em quên mất em là vợ của ai rồi à?", vừa nói Phó Kim An vừa đứng dậy đi tới trước mặt tôi. Mỗi một bước chân đi là một lần anh c** đ*: đầu tiên là áo khoác ngoài, sau đó là mở cúc tay áo sơ mi, tiếp theo là đồng hồ đeo tay, ...

Ê cái này...

Vào thời khắc quan trọng, tôi thức thời chạy tới ôm lấy chân anh, nhất quyết bấu víu tới cùng, không thể để mất công việc ngon lành này được!

Tôi hùng hồn khẳng định lập trường: "Em là vợ anh!"

"Nhưng mà lúc thấy anh về hình như em không được vui lắm. Là vì tiền anh cho em chưa đủ tiêu à?"

"Đủ! Đủ chứ, anh còn cho nhiều nữa là."

"Vậy, sau này em với Kí Bạch..."

"Xin thề, từ giờ trở đi em sẽ làm một bà mẹ kế độc ác."

"Lúc nãy anh đề nghị em chuyển hành lý qua đây, có vẻ em cũng không tình nguyện cho lắm?"

"Em tình nguyện mà!"

Mặc kệ, miễn sao vẫn chu cấp cho tôi một tháng một trăm triệu, muốn tôi phô bày dáng vẻ thường nhật của mình. Nhưng, dâng hiến cơ thể thì tuyệt đối không được!

Tôi không có nhiều nguyên tắc sống, nhưng giữ gìn thân thể là nguyên tắc đầu tiên và quan trọng nhất mà tôi bắt buộc phải ghi nhớ.

6.
Phó Kim An nghiêm túc yêu cầu tôi chuyển hết toàn bộ hành lý sang phòng mình.

Phó Kí Bạch đứng trước cửa phòng tôi. Cậu ta vừa tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, làn da trắng hồng không tì vết, mặc một bộ quần lửng áo phông đơn giản, cả người toát ra hơi thở của thanh xuân.

Phải công nhận là hai cha con cậu ta rất giống nhau. Chỉ là khuôn mặt của Phó Kim An mang đậm khí chất trưởng thành, ưu tú, còn Phó Kí Bạch lại giống con cún nhỏ mặt búng ra sữa.

Cậu ta có hơi lo lắng, chặn tôi lại: "Chị, Phó Kim An đã nói gì với chị rồi? Có phải lão ấy bắt ép chị làm việc gì mà chị không thích không?"

Mặc dù cậu ta gọi bằng "chị" khiến tôi rất vui, có cảm giác tươi trẻ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn nên sửa lại lối xưng hô để giữ hoà khí gia đình thì hơn: "Cậu nên gọi tôi là mẹ."

Phó Kí Bạch: ?????

Tôi bày ra vẻ bề trên nghiêm khắc giáo dục con cái: "Mẹ hiểu là trong một khoảng thời gian ngắn, rất khó để con có thể chấp nhận được việc mẹ là mẹ của con. Nhưng mà đây là sự thật, rồi từ từ con cũng sẽ quen thôi. Trước đó, con nên nghiêm túc nhìn nhận lại vấn đề và không nên có bất kỳ hành động nào quá trớn."

Nếu cần thiết vì lợi ích đôi bên có lợi với Phó Kim An, tôi sẽ không chủ động bắt chuyện với cậu nữa luôn.

"Nhưng mà, ba em năm nay ba mươi tám tuổi, chị mới có hai mươi lăm, hai người chênh lệch tận mười ba tuổi đấy chị à!"

Hay lắm, con trai tự chê ba mình già luôn rồi đấy!

"Không sao. Ba của con vẫn còn trẻ lắm."

Nếu không phải có chứng minh nhân dân khẳng định Phó Kim An đã ba mươi tám tuổi thì nhìn khuôn mặt của anh chắc ai cũng đoán cùng lắm mới ba mươi mà thôi.

Phó Kí Bạch vẫn không cam tâm: "Ba em bận lắm, trong đầu chỉ toàn là công việc thôi. Hơn nữa hoạ hoằn lắm mới về nhà một lần."

"Ây dà, không vấn đề luôn. Lịch trình của mẹ rất rảnh, có thể tới thăm ba con mà."

Hơn nữa, ba của cậu không về thì tôi càng vui vẻ chứ sao?

"Lão ấy toàn bày ra vẻ mặt lạnh như tiền, cau có khó chịu."

Tôi giả vờ thở dài: "Haiz, làm gì có người lớn nào lại thích đi làm đâu? Mẹ mỗi lần phải đi quay phim đều phải giả vờ như rất thoải mái phấn khởi đây này."

Cậu ta lại tiếp tục ném thêm quả bom khác: "Phó Kim An không biết cách lấy lòng phụ nữ."

"Điều đó chứng minh anh ấy rất an phận, trước giờ chưa từng tòm tem với ai ngoài mẹ ruột của con."

"Chị à! Rốt cuộc là ba em đã cho chị uống thứ khùng điên gì rồi hả?", Phó Kí Bạch giận điên lên, gào lên bằng giọng điệu tức tối.

Haiz, biết làm sao giờ? Ai bảo ba của cậu cho tôi nhiều tiền như thế làm chi?

7.
Tiền, đối với tôi mà nói, dễ chịu hơn tình yêu rất nhiều.

Tôi thu dọn hành lý xong xuôi, định mở cửa bước vào bắt đầu dọn dẹp lại phòng ngủ.

Phó Kí Bạch đứng chặn trước cửa phòng Phó Kim An. Hai mắt cậu ta đỏ hoe như sắp khóc, bộ dạng như con cún nhỏ tủi thân bị ai bắt nạt: "Thật sự ở chung với nhau sao?"

Tôi trịnh trọng gật đầu.

Thật không ngờ, mới chỉ quen biết nhau được hơn một tháng mà cậu ta đã có thể có h*m m**n chiếm hữu tôi mãnh liệt như này.

Đúng như các blogger nuôi dạy con cái đã nói, con trai lớn lên sẽ cực kỳ bám mẹ. Hoá ra họ không hề lừa tôi.

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Phó Kim An đứng bên trong, thò tay ra ngoài kéo hết hành lý của tôi vào, tiện thể nắm tay tôi kéo vào phòng luôn.

Thình lình bị kéo vào phòng, tôi nhất thời đứng không vững, ngã nhào vào lòng anh.

Shhh! Hai cha con nhà này đều vừa mới tắm xong. Phó Kim An đã thay sang bộ quần áo ở nhà, trông dáng vẻ bớt nghiêm nghị hơn ban ngày. Tóc hơi ướt, không xịt keo, rũ tự nhiên xuống trước trán. Nếu mới gặp ở bộ dạng này, nói anh mới hai mươi tuổi chắc tôi vẫn tin sái cổ!

"Con về phòng học bài đi, đừng làm phiền mẹ."

Phó Kí Bạch ngang bướng không chịu rời đi, cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào tôi: "Con muốn chị ấy giúp con làm bài tập."

"Ba sẽ thuê gia sư cho con."

"Chị tốt nghiệp trường 985, trực tiếp để chị kèm cặp con không phải tốt hơn sao?"

Hở? Có mùi tiền!!

Tôi lập tức giơ hai tay tán thành: "Đúng đúng, em tốt nghiệp trường đại học có tiếng trong nước, chuyện gia sư hoàn toàn không có vấn đề. Trước khi anh về cũng là em kèm cặp cho con học mà."

Đôi mắt Phó Kí Bạch lập tức sáng lên vẻ mừng rỡ.

Phó Kim An sa sầm mặt mày, kéo tôi ra phía sau lưng: "Ồ? Vậy thì anh sẽ suy nghĩ thêm."

Sau đó anh đánh mắt nhìn con cún nhỏ đáng thương trước cửa: "Con tự xuống lầu ăn một mình đi.", rồi đóng cửa cái "rầm".
 
25 Tuổi Có Con Riêng 17 Tuổi Thì Sao Chứ?
Chương 3: Chương 3



8.
Phó Kim An đẩy hành lý của tôi vào để bên hông tủ quần áo một cách rất tự nhiên. Từ đầu chí cuối anh không hề lên tiếng.

Tôi ngượng ngùng bắt chuyện: "Con trai anh không được giỏi tiếng Trung nên em cũng chỉ thuận tiện dạy thêm một chút thôi."

Anh đứng quay lưng về phía tôi, tuỳ tiện "ồ" một tiếng.

"Em quên sạch những kiến thức hồi đi học rồi."

"Ừm."

"Em không hiểu lắm phương pháp dạy bây giờ đâu."

"Ừm."

Có là đồ ngốc cũng nhận ra Phó Kim An đang không vui.

Nhưng đây là lần đầu tôi kết hôn, không có kinh nghiệm dỗ dành người khác. Vậy nên tôi vội vàng gửi tin nhắn cầu cứu người đại diện: {Éc o écccc. Nếu như chồng chị ghen vì chị giúp con trai lớn làm bài tập, chị sẽ giải quyết thế nào?}

Tin nhắn trả lời lại ngay lập tức: {Chị không có con, biết thế quái nào được? }

{Ê khoan, ý em là... Phó tổng, Phó Kim An đang ghen với con trai là Phó Kí Bạch???}

{Em không chắc lắm, nhưng có lẽ là vậy đó QAQ}

{Này, Phó tổng có biết giang cư mận đang đưa đẩy CP em và Phó Kí Bạch không ngừng không? Oaaaa, hai cha con tranh sủng, cảm động chếc tui rồi.}

{Không, chị hiểu sai rồi! Nói đi, em phải làm gì giờ?}

Nói tầm bậy! Phó Kim An là ATM của tôi, tôi tuyệt đối không ngu mà đi chọc giận anh ấy đâu.

{Ô? Thế em thích ai? Phó Kim An? Hay là Phó Kí Bạch?}

Tôi điên đầu: {Chị, chị có còn tí xíu đạo đức làm người nào không đó? Sao em có thể thích Phó Kí Bạch được?}

{Ây dà, tiếc quá đê, nếu là chị đây, chị chắc chắn sẽ chọn Phó Kí Bạch. Ai bảo chị không có một miếng đạo đức nào cơ chứ!}

Tôi muốn chửi thề rồi đó nha! Một giây sau lại có thêm một tin nhắn mới.

{Nếu chồng chị ghen, bọn chị thường sẽ giải quyết trên giường. Hê hê.}

Tôi: {????}

Phó Kim An thình lình quay lại làm tôi hoảng hồn, luống cuống giấu điện thoại sau lưng.

Nhìn hành động có tật giật mình của tôi, mặt anh lập tức sa sầm lại. Nhớ lại tin nhắn vừa rồi, tôi quyết định tiếp thu kinh nghiệm: "Hôm nay anh vất vả rồi, có muốn lên giường ngủ một lát không?"

He he, mình thông minh ghê trời, "giải quyết trên giường" không phải quá đơn giản rồi sao?

Phó Kim An dịu sắc mặt hơn chút, cong môi: "Được, em ngủ cùng anh."

Chi vậy cha???

9.
Mọi người không đoán được đâu. Tôi đã dành cả tiếng đồng hồ ngồi trên giường kể chuyện cho Phó Kim An nghe, cuối cùng anh ta cũng ngủ thật.

Điều quan trọng nhất là.. tôi cũng ngủ quên luôn.

Sáng dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một người nằm bên cạnh thở đều, tôi mắt nhắm mắt mở hoảng hồn giơ chân đá người đó một cú lăn từ giường xuống đất. Người đó "hự" một tiếng, tôi mới ngớ người phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

"Giang Ly! Muốn g**t ch*t anh thì em cứ nói!"

Tôi ba chân bốn cẳng lồm cồm bò dậy, đỡ lấy Phó Kim An đang ngồi dưới đất ôm phần eo đau điếng.

"Anh ổn không?"

"Tự nhiên đá anh một cú ra trò, anh có thù gì với em đấy à?"

"Là lỗi của em. Phó tổng, để em đỡ anh dậy."

"Phó tổng?"

Tôi vội vả miệng: "Ông xã!"

Dìu anh nằm lên giường, tôi đưa tay vén áo anh lên kiểm tra một lượt. Trong lòng niệm chú nhắc nhở mình: tuyệt đối không được gãy mẻ một cái xương nào, tốt nhất là không được làm anh ấy bị thương, nếu anh ấy bị thương không làm việc được thì tiền tiêu của mày xem như chấm hết.

Phó Kim An tóm lấy tay tôi: "Em đang làm gì đấy?"

Tôi cười đáp: "À, anh đừng ngại. Em đã quay không ít cảnh kiểu này, anh cứ để yên xem nào."

Dù sao cũng chỉ là diễn, nỗ lực đóng vai một người vợ hiểu chuyện, tâm lý cũng là điều nên làm.

Phòng ngủ tối om, tôi không thấy rõ sắc mặt, chỉ nghe thấy Phó Kim An rít qua kẽ răng: "Tự hào quá nhỉ!"

"Thế á? Cũng chỉ là công việc thôi mà."

Cũng giống bây giờ thôi.

Khi tôi định đưa tay ấn nắn thêm lần nữa thì nhận được cuộc gọi đến của người đại diện.

"Bà cố nội của tôi ơi! Lại có hotsearch mới rồi. Em xem chúng ta có nên phản hồi không nhỉ?"

Nếu là trước kia, trước khi lên sóng một bộ phim mới mà có được một hotsearch với sức nóng ngùn ngụt như thế thì tôi vui phải biết. Nhưng mà bây giờ sức nóng ấy lại liên quan đến Phó thị.

Tôi liếc nhìn Phó Kim An đang nằm trên giường, nhỏ giọng đáp lại đầu bên kia: "Bình tĩnh nào. Chắc cũng chẳng có ai nhớ đến một diễn viên mờ nhạt như em đâu."

"Nhưng mà..."

Còn chưa nói xong, Phó Kim An đã vươn tay bật đèn sáng, nói một cách từ tốn: "Để đó cho anh."

Hả?

Anh với tay lấy điện thoại, gọi đi mấy cuộc. Chỉ trong chốc lát, Phó thị đã đưa ra một thông báo công khai trên tài khoản chính thức. Nội dung chính là công khai mối quan hệ vợ chồng của tôi và Phó Kim An, trong đó nói rõ Phó Kí Bạch là con riêng của Phó tổng tập đoàn Phó thị. Ngày hôm đó, mẹ kế là tôi chỉ đang cùng con trai riêng của chồng tham gia một hoạt động thể thao ngoài trời mà thôi.

Ngay khi tuyên bố được đưa ra, cư dân mạng lại bắt đầu bùng nổ:

"Không lừa đảo đâu chứ? Tài khoản Weibo này đã chính thức chưa?"

"Giang Ly ăn phải cái thứ ch.ết tiệt gì mà lại có thể gặp may mắn câu được con rùa vàng của Phó thị vậy? Thật đúng là ghen tị nổ mắt mà!"

"Đù, tình mẹ con luôn? Thú vị rồi đấy! Ha ha."

->> "Đừng nói nhảm nữa, van cầu bạn nên tìm xem ảnh chụp Phó Kim An đi đã. Khuôn mặt vừa ưu tú vừa lưu manh, xem xong bạn mat không lọt hố thì tôi đi đầu xuống đất luôn. Tôi còn đang chết mê chết mệt bức ảnh anh ấy kéo thắt lưng đây này."

"Phó Kim An ba mươi tám tuổi, hơn Giang Ly mười ba tuổi. Chênh lệch tuổi tác không phải hơi lớn sao?"

->> "Trời mẹ ơi, Phó Kim An mà U40 rồi á??? Đùa chứ mặt mũi thế kia chắc chỉ ba mươi là cùng thôi."

Ừm, đúng là tôi cũng nghi ngờ cái này lắm. Mấy bài phỏng vấn trước kia đều không nhắc đến tuổi thật của Phó Kim An, nhưng chứng minh nhân dân thì chắc là không phải đồ giả đâu đúng không?

Tôi ngẩn người lướt xem tất cả bình luận. Phó Kim An đến gần tôi, nói nhỏ: "Anh sai rồi."

Sai?

"Trông em có vẻ không vui. Có lẽ vì thân phận và địa vị của anh thật sự đã làm ảnh hưởng đến em rồi."

Anh đang lảm nhảm chi vậy trời?

Qua thông báo chính thức này, bàn dân thiên hạ đều đã biết tôi là vợ mới của Phó Kim An. Vậy là tôi đã bảo toàn được mức thu nhập một trăm vạn một tháng của mình rồi.

Tôi phấn khích đến mức thiếu nước nhảy chồm lên ôm hôn thắm thiết với Phó Kim An. Mấy cái bất công hay áp lực gì gì đó kiểu như thế này cứ đến tiếp đi, yên tâm, tôi còn chịu được.

10.
Buổi chiều, Phó Kim An nói thèm được ăn cơm nhà nấu. Dễ ẹc, tôi lập tức xung phong đi siêu thị. Anh nhìn tôi cười hiền: "Được. Anh đi cùng em."

Đến siêu thị, Phó Kim An nhận nhiệm vụ đẩy xe. Anh cất giọng dịu dàng: "Em muốn ăn gì? Sườn xào chua ngọt, thịt kho nhỉ?"

Tôi ngẩng đầu lên kinh ngạc: "Sao anh biết em thích ăn hai món đấy?"

"Đoán."

"Món tráng miệng thì sao? Socola nhé?"

"Em thích."

Anh mỉm cười.

Về đến nhà, Phó Kim An tự giác thay đồ, muốn đích thân vào bếp. Tôi cũng không có ý định ngăn anh lại.

"Giúp anh thắt tạp dề."

Tôi vội lau sạch tay, nhanh nhảu chạy tới thắt thành một chiếc nơ thật đẹp sau lưng anh.

Còn đang định giúp anh rửa rau lại nghe anh gọi: "Giang Ly, xắn giúp anh tay áo."

"Ố kê."

Đứng trước mặt anh tôi mới phát hiện ra anh cao hơn tôi nhiều. Khuôn mặt điển trai. Đôi mắt phượng rất đẹp bị phần tóc trước trán che bớt. Toàn thân anh toát ra vẻ mềm mại, ôn nhu.

Chạm vào làn da mát lạnh ở cổ tay anh, tôi vô thức rụt người lại. Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác anh đang chăm chú nhìn tôi, trái tim bất giác đập loạn nhịp.

Tôi vội đánh trống lảng: "Xong rồi. Anh nhớ thêm phần ăn kèm cho em đấy nhé."

Sao đời thực khác phim truyền hình thế nhỉ? Đường đường là một tổng giám đốc cao sang lại đích thân vào bếp, tự tay nấu ăn. Điều kiện của anh tốt như vậy thì thiếu gì người muốn được làm vợ? Anh muốn sang Pháp tìm mẹ kế cho Phó Kí Bạch cũng được nữa là. Tại sao lại may mắn đến lượt một người không tên không tuổi trong giới giải trí là tôi nhỉ?

Lạ hơn nữa là trong khoảng thời gian đi công tác xa nhà, mỗi ngày vị tổng giám đốc này cứ đúng hẹn lại gọi video cho tôi, chưa từng trễ một ngày nào. Nhìn anh đâu giống người nói nhiều chứ?

Tôi suy nghĩ miên man nên hơi mất tập trung, vô tình cắt vào tay mình. Tôi tặc lưỡi, còn chưa kịp làm gì thì Phó Kim An ở bên đã nhanh chóng cầm ngón tay tôi cho vào miệng anh m*t, sau đó nhổ chút máu trong miệng đi.

"Em có đau không?"

Hành động của anh ấy diễn ra rất tự nhiên, vô thức làm tôi nhớ tới một người.

Anh An An của tôi.

Tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã ở trong cô nhi viện. Anh An An vẫn luôn ở bên cạnh tôi, khi ấy tôi mới năm tuổi. Tới năm tôi lên mười, anh An An được gia đình tìm lại, tới đón đi. Ngày họ tới đón anh, tôi ôm con búp bê khóc cả đêm sưng vù mắt.

Anh An An hứa sẽ quay lại tìm tôi. Tôi chờ đợi suốt mười lăm năm rồi nhưng anh vẫn bặt vô âm tín, một chút tin tức về anh cũng không có.

Tôi nhẩm tính thì năm nay chắc anh An An của tôi chỉ tầm ba mươi. Phó Kim An ba mươi tám tuổi. Chắc không phải là anh ấy đâu.

Lúc đó hai chúng tôi còn rất nhỏ, chắc anh An An cũng không còn nhớ tới lời hứa ngây ngô kia nữa rồi.

Chỉ là một vết đứt nông nên cầm máu rất nhanh. Tôi vội rụt tay lại: "À thì... cảm ơn anh."

Trong đáy mắt của Phó Kim An hiện lên một chút thất vọng. Chắc là tôi nhìn nhầm thôi?

11.
Ban ngày còn dễ đối phó, giấc ngủ ban đêm mới là vấn đề.

Tôi ngồi trên sofa ôm gối, tai lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm mà tim đập loạn xạ.

Làm sao tôi dám ngủ với ông chủ của tôi được đây?

Cửa phòng tắm mở ra. Phó Kim An bước ra, trên người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm. Nước trên tóc nhỏ xuống mặt, chảy dài xuống ngực.

Ôi mẹ ơi... mlem quá đi mất.

À, ý tôi là cơ ngực, và cả cơ bụng của anh nữa! Hoàn toàn ăn đứt Phó Kí Bạch nha!

So với cậu con trai Phó Kí Bạch, cơ bụng của Phó Kim An nhìn giống như là dấu vết để lại của việc kiên trì rèn luyện thân thể nhiều năm. Kết hợp với nước da màu lúa mạch, sự quyến rũ của một người đàn ông từng trải trên người anh càng rõ ràng hơn.

Tôi nóng mặt, cảm nhận được có thứ gì đó đang chui ra từ mũi tôi. Đưa tay lên sờ thử, chếc mẹ, là máu cam!

Trước khi tôi kịp phản ứng lại, Phó Kim An đã vội vàng lao tới. Anh đỡ đầu tôi ngửa ra sau, vo tròn một mẩu giấy nhét vào mũi tôi, sau đó còn lấy một sợi dây chun nhỏ trên đầu bàn buộc ngón trỏ của tôi lại.

Mặt tôi nóng như lửa đốt. Trời đất ơi, xấu hổ quá đi mất!

Tôi lúng túng cúi đầu ngồi trên ghế sofa, đầu ngón chân ngứa ngáy vẽ lung tung trên sàn nhà, mắt không dám nhìn lên. Người đàn ông trước mặt cười nhàn nhạt: "Lại còn nhìn anh đến nỗi chảy cả máu mũi."

Tôi đỡ trán, cố gắng vớt vát hình tượng: "Tại phòng nóng quá, không khí không lưu thông nên mới thế."

Nhìn sợi dây chun buộc trên ngón tay trỏ, tôi lại bất giác nhớ tới anh An An. Hồi nhỏ, mỗi lần tôi bị chảy máu cam, anh ấy đều cầm máu cho tôi bằng cách này.

Xử lý xong xuôi, Phó Kim An nằm trên giường đọc sách. Thấy tôi đã tắm xong, bước ra ngoài, anh khẽ gọi: "Lại đây."

Trái tim tôi chợt lỡ nhịp. Tôi im lặng bước tới.

Anh vỗ vỗ vào chỗ nằm bên cạnh. Tôi hoang mang nằm xuống. Nhớ lại dáng vẻ quyến rũ của anh, tôi chợt bối rối không biết anh định làm gì.

Chỉ là... Phó Kim An đọc cho tôi nghe một vài mẩu chuyện ngắn trước khi ngủ.

Có phải... anh "không được" không?
 
25 Tuổi Có Con Riêng 17 Tuổi Thì Sao Chứ?
Chương 4: Chương 4



12.
Cuộc sống của tôi và Phó Kim An vẫn tiếp tục tiếp diễn, hai chúng tôi không mặn không nhạt, vừa đủ thoải mái với nhau.

Hôm đó, vừa thức dậy, quản lý của tôi đã gửi tin nhắn tới: {Xin hãy một lần ra dáng một người vợ dịu hiền, chủ động mang cơm tới cho chồng đi thưa cô!}

Thôi được rồi! Nghe lời chị ấy, tôi mang theo đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, tìm tới phòng làm việc của Phó Kim An. Trợ lý của anh thông báo bên trong còn có người, không tiện cho tôi vào được.

Tôi ở bên ngoài đợi nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy ai ra ngoài, lại nghe được nhân viên đang thì thầm to nhỏ. Họ nói Phó thị sắp ký kết một dự án lớn với Tiêu Hoa, một đỉnh lưu cực kỳ nổi tiếng giới showbiz.

Anh lại sắp bận bù đầu rồi. Mặc dù lúc anh còn đi công tác, chúng tôi vẫn gọi video tán gẫu hàng đêm, lúc anh trở về lại có hơn nửa tháng bên cạnh nhau thân thiết, tôi vẫn không tránh được cảm giác hơi chua xót khi nghe thấy những gì nhân viên của anh đang bàn luận.

Là vì tiền chưa đủ tiêu ư?

Tôi quyết định đứng dậy, chào tạm biệt người trợ lý kia, trước khi rời đi còn không quên dặn anh ta đừng nói với ông chủ rằng tôi đã tới đây.

Tôi đến một trung tâm mua sắm, thanh toán bằng chiếc thẻ phụ mà Phó Kim An cho tôi. Sau đó lại dùng một trăm vạn nhận được từ tháng trước ủng hộ cho trại trẻ mồ côi, lúc đó tâm trạng tôi mới khá lên một chút.

Quay về nhà khi trời đã tối, Phó Kim An đang ngồi xem ti vi trong phòng khách. Anh nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay em có đi đâu không?"

"À, em đi mua sắm ít đồ."

"Có ghé qua công ty không?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Không ghé.". Vì tiền, tôi có thể chịu đựng bất cứ điều gì.

Anh nhìn tôi thăm dò hồi lâu, sau đó rủ tôi cùng xem bộ phim đang chiếu trên ti vi.

13.
Thật lạ là mấy ngày sau đó, Phó Kim An không bận bịu như thường lệ, trái lại còn tan làm rất sớm. Lúc về nhà còn không quên mua tặng tôi một món quà. Việc nấu ăn cũng là anh chủ động làm luôn.

Tôi ôm một bụng thắc mắc, lên Baidu xem thử, kết quả nhận được như này: nếu một người đàn ông đột nhiên cư xử khác lạ, tan làm sớm, chăm chỉ lo toan việc nhà, bếp núc hơn thường ngày, hay mua quà cho bạn, nghĩa là anh ta vừa làm điều gì có lỗi.

Được rồi, tôi cũng không muốn biết rõ làm gì. Dù sao thường ngày tôi cũng đã làm việc chăm chỉ tương xứng với đống tiền mà Phó Kim An bỏ ra thuê tôi rồi.

Sau bữa tối, Phó Kim An hỏi tôi: "Ngày mai anh có một bữa tiệc phải tham gia, em có rảnh đi cùng không?"

Ông chủ có yêu cầu, tôi dám không tuân theo sao?

Anh nói hôm sau sẽ có người mang tới cho tôi một bộ sưu tập thời trang theo mùa, tôi cứ tuỳ ý lựa chọn trang phục.

Tôi cảm thán, làm người giàu mới tuyệt vời làm sao!

Tôi lựa một chiếc váy nhung đen, trang điểm theo phong cách retro, tự nhủ hôm nay nhất định phải khiến cho Phó Kim An được nở mày nở mặt.

Vừa tới điểm hẹn, anh đã đứng sẵn ở đại sảnh đợi tôi. Bộ vest được cắt may riêng rất chỉnh tề, chiều cao nổi bật, khuôn mặt điển trai, nếu là trong giới giải trí, dám chắc anh sẽ là đỉnh lưu nổi tiếng.

Thấy tôi chuẩn bị bước xuống xe, anh liền chạy tới chìa tay ra. Tôi nắm lấy tay anh, lúc lắc qua lại: "Em xinh chứ?"

Anh gật đầu, nở nụ cười cưng chiều: "Em mặc gì cũng xinh."

Yo, cái miệng cũng ngọt phết đấy!

Trong bữa tiệc chỉ nghe toàn những chuyện làm ăn kinh doanh, tôi ngồi bên cạnh anh, nhàm chán xoay xoay ly rượu.

Một bóng dáng yêu kiều xinh đẹp đang từ từ tiến về phía chúng tôi. Tiếng chuông cảnh báo trong đầu tôi cứ vang lên không ngừng. Đó chính là đỉnh lưu xinh đẹp lần trước nhân viên công ty anh nhắc đến. Nếu tôi cứ ngồi lại đây thì không hay lắm.

"Anh cứ từ từ nói chuyện nhé. Em đi vệ sinh một lát."

Phó Kim An nắm tay tôi lại: "Em mới vừa đến thôi mà?"

Ê, thôi, đừng đùa, tôi đâu phải đứa không biết điều đâu mà ở đây làm kỳ đà cản mũi hai người nói chuyện chứ?

Tôi giả vờ bình tĩnh: "Em uống hơi nhiều nước."

Anh cụp mắt xuống, buông tay tôi ra.

Tôi ngồi lì ở trong WC nhẩm tính thời gian, chắc bây giờ quay lại là vừa khéo, người đẹp kia chắc đã đi rồi.

Quay về chỗ ngồi, trông sắc mặt Phó Kim An không được tốt, mặt đen như đít nồi, tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì hết. Hai người họ chia tay chia chân gì rồi à?

Suốt quãng đường về, Phó Kim An không hề nói một câu nào. Tôi cũng tự giác hạ thấp tối đa cảm giác tồn tại của mình, chỉ sợ lại khiến anh thêm tức giận.

Vừa bước vào phòng ngủ, anh khoá trái cửa lại rồi cau mày nhìn tôi: "Em đi vệ sinh hẳn nửa tiếng đồng hồ?"

Tôi cắn môi lúng túng: "Em... à em bị táo bón."

"Nhìn thấy cô ấy đến, tại sao em lại bỏ chạy? Em có thù oán gì đấy à?"

Tôi lắp bắp: "Không... Không có thù oán."

Tôi chỉ không muốn góp mặt trong chuyện tốt kia của anh thôi.

"Em không ghen à? Thậm chí còn không muốn biết anh với cô ấy có mối quan hệ gì sao?"

A? Tôi có nên biết không nhỉ? Tôi cũng chỉ là một người làm thuê, xen vào chuyện riêng tư cá nhân của ông chủ thì cũng không hay lắm đâu?

Thấy Phó Kim An có vẻ rất tức giận, tôi thẻ thăm dò: "Anh nuôi bồ nhí bên ngoài nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng của em thì vẫn sẽ đưa đủ chứ? Dù sao hợp đồng hôn nhân cũng đã ký rồi..."

Phó Kim An sa sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Giang Ly, em đang chọc điên anh đấy à?"

14.
Tôi chịu, nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Phó Kim An lại nổi giận với mình. Càng nghĩ càng rối rắm, tôi nhắn tin cầu cứu quản lý: {Chồng em đột nhiên nổi giận, em nên làm gì bây giờ?}

{Sao đột nhiên lại giận?}

{Biết thì em đã không nhắn chị rồi.}

{Còn dỗ dành cái gì chứ, không sao đâu. Chị nói này, chị mới nhận cho em một vai diễn khách mời của một nhà sản xuất lớn. Nếu đồng ý vai này thì em cứ coi như là tiểu biệt thắng tân hôn* vậy.}

*Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả đêm tân hôn.

Tôi nghĩ cũng có lý, phụ nữ cũng nên tập trung cho sự nghiệp thì mới có tương lai. Tôi nhanh chóng gửi tin nhắn thông báo cho Phó Kim An. Không có phản hồi nào từ anh ấy. Cũng không thấy anh ấy gọi video về cho tôi như mọi lần vẫn thế.

Đợi tới mười hai giờ đêm vẫn không thấy động tĩnh gì từ anh, tôi thấy hơi lạ. Mỗi lần đi công tác xa nhà, anh vẫn thường gọi video tán gẫu với tôi đủ chuyện trên trời dưới đất. Lần này anh không gọi lại khiến tôi cảm thấy hơi mất mát khó hiểu.

Ngược lại, tôi lại nhận được tin nhắn của Phó Kí Bạch.

{Chị, tuần sau em về rồi. Đợi em, em sẽ cho chị biết một bí mật.}

Bí mật? Được, tôi thích nghe bí mật của nhà giàu nhất. Sau này lỡ có thất nghiệp, tôi vẫn có thể mưu sinh bằng công việc của một blogger đưa toàn tin hot, lại kiếm được bộn tiền, ha ha.

"OK. Nhưng phải nhớ việc quan trọng nhất là con phải chăm lo học hành đấy nhé."

Phó Kí Bạch lập tức trả lời bằng biểu tượng con cún đang khóc.

15.
Mãi tới gần cuối ngày hôm sau, Phó Kim An mới trả lời tin nhắn của tôi, chỉ một chữ {ừm}.

Cả tuần có lịch trình, Phó Kim An cũng chỉ hỏi tôi một câu {Mọi việc thế nào?}. Tôi cũng không chia sẻ gì nhiều lắm, khi nào rảnh cũng chỉ đơn giản báo cáo ngày hôm đó tôi đã làm gì mà thôi.

Về cơ bản anh đều trả lời lại, dù mỗi lần trả lời cũng chỉ có một chữ, không {ừm} thì {tốt}. Hừm, thái độ này rõ ràng là vẫn đang giận.

Một tuần nhận vai diễn khách mời trôi qua rất nhanh. Ngày kết thúc lịch trình trùng hợp lại chính là ngày sinh nhật tôi. Đoàn làm phim đã chuẩn bị sẵn một chiếc bánh kem rất lớn để chúc mừng sinh nhật tôi ngay tại phim trường.

Vốn dĩ tôi định chụp vài bức hình khoe với Phó Kim An nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy giống như tôi đang đòi quà của anh vậy, thế là tôi quyết định dẹp bỏ ý định đó đi.

Kết thúc bữa tiệc chúc mừng cũng đã gần nửa đêm. Tôi cùng với ekip ra khỏi phim trường, chuẩn bị rời đi thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Là Phó Kim An. Anh đang đứng đó, dựa vào thân xe. Nhân viên ekip khôn khéo rời đi, để lại tôi đứng tần ngần một chỗ.

Thật khó diễn giải được cảm giác của tôi lúc này. Vừa vui vừa hồi hộp. Đây là thứ cảm giác mới mẻ trước giờ tôi chưa từng trải qua.

Tuyết trời lất phất rơi xuống. Những bông hoa tuyết lơ lửng dưới ánh đèn vàng bên đường. Phó Kim An từng bước đi về phía tôi, trong tay cầm một túi đồ gì đó. Phía sau cặp kính gọng vàng, ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng dịu dàng, sâu lắng.

Một tuần không gặp, khoảnh khắc này, tôi phát hiện ra hình như tôi rất nhớ người đàn ông này, rất muốn ôm anh.

Phó Kim An bước đến trước mặt tôi, dang rộng hai tay, mỉm cười: "Chúc mừng sinh nhật em, bà xã!"

16.
Trở về khách sạn, tôi mới biết anh đã chuẩn bị sẵn cho tôi một chiếc bánh kem được trang trí hình Doraemon. Đúng là trẻ con, nhưng tôi rất thích.

Phó Kim An đưa cho tôi túi đồ trong tay: "Quà sinh nhật của em." Sau đó anh nhìn đồng hồ, xoa đầu tôi: "Vừa kịp lúc, đến giờ rồi, chúng ta mau ước gì đó rồi thổi nến chúc mừng nào."

Những ngọn nến nhỏ xinh cắm sẵn trên bánh được thắp sáng, tỏa ra những ánh sáng lung linh làm ấm áp lòng người.

Tôi nhắm mắt lại, thầm cầu cho Phó Kim An không bao giờ phá sản, không ly hôn với tôi, chu cấp tiền cho tôi như đã hứa, để tôi có thể giúp đỡ được nhiều trẻ em mồ côi ở nhiều cô nhi viện hơn nữa.

Mở mắt ra, tôi liền bắt gặp ánh mắt sâu lắng của Phó Kim An đang nhìn tôi chăm chú. Tim tôi bất giác đập nhanh hơn, tôi lúng túng: "Anh... có muốn cùng thổi nến không?"

Anh cười ranh mãnh: "Được, chúng ta cùng thổi nến."

Tôi chụp ảnh chiếc bánh và món quà sinh nhật anh tặng, đăng lên khoảnh khắc. Món quà sinh nhật tôi nhận được là một chiếc nhẫn đính viên kim cương màu hồng rất đẹp, tôi đeo rất vừa tay.

Khoảnh khắc vừa được đăng lên, tin nhắn từ quản lý của tôi đã lập tức bay vèo tới: {Ôi trời ơi, cục cưng ơi, chồng em thật sự tặng cho em chiếc nhẫn kim cương năm trăm vạn mặc kệ chuyện em chọc điên người ta đấy à?}

Cái gì cơ??? Viên kim cương này mà năm trăm vạn á???

{Đợt trước có một cuộc đấu giá được tổ chức. Đồ vật được đưa ra đấu giá là chiếc nhẫn có đính một viên kim cương màu hồng, chính là chiếc mà em vừa được tặng đấy. Ôi mẹ ơi, lúc đấy người ta chỉ biết là có một nhân vật giàu có nào đó xin được giấu tên đấu giá được nó, ai dè người đó lại chính là ông chồng rùa vàng nhà em! Moẹ nó, đúng là nhà giàu chẳng có gì ngoài tiền!}

Phó Kim An vẫn đang tắm. Tôi ngẩn người nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói bằng lời.

Phó Kim An vừa bước ra, nhìn dáng vẻ của tôi, nhướng mày: "Sao thế? Em không thích món quà anh tặng à?"

Tôi vội lắc đầu: "Không phải. Em rất thích nó."

Chỉ là... tôi đang nghĩ, nếu tôi bán nó đi thì có phải là có thêm một mớ tiền rồi không?

Lúc tôi tắm xong bước ra ngoài, Phó Kim An đã lên giường nằm. Đoán chắc là anh mệt nên ngủ rồi, tôi lặng lẽ tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại một bóng đèn nhỏ phía ngoài hành lang, sau đó cẩn thận vén chăn, chui vào.

Vừa ngả lưng nằm xuống, Phó Kim An đã quay lại, im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt rất tình cảm.

Bốn mắt chạm nhau, tim tôi đập dồn dập như đánh trống. Tôi hoảng hốt nhắm mắt lại: "Chúc anh ngủ ngon!"

Đột nhiên, anh luồn tay dưới hõm cổ tôi, vòng qua vai, kéo tôi vào lòng. Tôi không dám động đậy, cả người cứng đờ như khúc gỗ.

Một lúc sau, giọng nói của Phó Kim An cất lên trên đỉnh đầu tôi, xen lẫn đôi tiếng th* d*c: "Đừng cử động, để anh ôm em một lát."

Có lẽ do cả ngày mệt mỏi ở phim trường, về khách sạn lại căng thẳng thần kinh, tôi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh lúc nào không biết.

17.
Tôi mơ thấy anh An An.

Tôi không nhớ rõ tên thật của anh ấy, chỉ biết anh ấy đã ở đó trước khi tôi được đưa đến cô nhi viện.

Mọi đứa trẻ đều rất thích anh An An chứ không riêng gì tôi. Còn nhớ sau này, có lần chính giám đốc cô nhi viện đã nói tôi lớn lên là nhờ anh An An nuôi dưỡng, chăm sóc.

Lúc tôi được đưa đến cô nhi viện, tôi chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mới chào đời được vài ngày. Tôi bị bỏ rơi từ khi còn đỏ hỏn. Chính anh ấy là người thay tã bỉm hàng ngày cho tôi, bón cho tôi ăn, hát ru tôi ngủ. Tôi dần dần lớn lên, trở thành cái đuôi nhỏ bám theo sau anh.

Khi tôi lên năm tuổi, tôi từng hỏi anh: "Anh An An, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau chứ?"

Cậu bé thiếu niên năm ấy trả lời: "Không đâu, chúng ta rồi sẽ có gia đình riêng khi lớn hơn chút nữa thôi."

Tôi nắm tay áo anh: "Em chỉ muốn ở với anh thôi."

Anh chỉ nhìn tôi cười ngốc nghếch.

Thế là tôi chạy đi tìm giám đốc cô nhi viện, hỏi ông: "Làm sao để có thể cùng một người trở thành gia đình, ngày ngày đều có thể nhìn thấy nhau?"

Ông ấy trả lời: "Nếu hai người kết hôn với nhau, họ sẽ tạo nên một gia đình."

Tôi vội vã đi tìm anh, tuyên bố: "Lớn lên, em nhất định sẽ lấy anh, chúng ta sẽ thành một gia đình."

Anh ấy trả lời: "Được."

Nhưng không lâu sau đó, bố mẹ ruột của anh tới đón anh về. Ngày chia tay, tôi nắm tay anh, khóc lớn: "Anh An An có thể không đi không?"

Anh ấy cầu xin bố: "Có thể mang em ấy đi cùng chúng ta không?"

Dĩ nhiên, câu trả lời chúng tôi nhận được là "Không!"

Lúc rời đi, anh an ủi tôi: "Đừng khóc nhé. Lớn lên anh sẽ quay lại tìm em."

Tôi cứ đứng đó gọi tên anh, khóc oà, nước mắt lăn dài bên má.
 
25 Tuổi Có Con Riêng 17 Tuổi Thì Sao Chứ?
Chương 5: Chương 5



18.
Trước lúc đi công tác, Phó Kim An hứa với tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ hoàn thành dự án và trở về sớm.

Người quản gia ra chào tôi, nhân tiện "báo cáo" về việc Phó Kim An thường không về ăn tối mỗi khi tôi vắng nhà và ngược lại, nếu có tôi ở nhà thì anh sẽ về thường xuyên hơn.

Tôi thắc mắc: "Trước đây anh ấy có như vậy không?"

Quản gia đáp: "Có, thưa cô. Anh Phó trước giờ vẫn như con quay, cả ngày luôn bận bịu với công việc. Từ khi cô tới đây thì anh Phó mới thay đổi dần."

Vì có tôi mà anh thay đổi ư?

"Nhưng... vì sao chứ?"

"Thưa, bởi vì anh Phó thích cô. Vì thích cho nên dù bận đến mấy cũng vẫn luôn cố gắng dành chút thời gian để ở bên cạnh cô."

Tôi choáng váng. Phó Kim An... thích tôi ư?

Ngay khi tôi chưa kịp định thần lại, một bóng dáng quen thuộc chạy ù vào nhà. Ô, ra là cậu "con trai" quý hoá của tôi, Phó Kí Bạch.

"Chịiii!"

Khi cậu ta chuẩn bị ôm chầm lấy tôi, tôi nhanh tay nhanh mắt chặn lại: "Gọi mẹ!"

Phó Kí Bạch hờn dỗi, dừng lại cách tôi một bước, bĩu môi: "Em đi vắng lâu như vậy mà chị cũng không thèm hỏi thăm lấy một tiếng."

Dỗ dành Phó lớn chưa xong lại còn đòi phải hỏi thăm Phó bé nữa?

"Đi có vui không?"

Nụ cười trên môi Phó Kí Bạch tắt ngấm. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi: "Ba em cố ý kiếm cớ đuổi em đi. Thật không đáng mặt đàn ông!"

Yo, vừa về đến nhà đã có gan mắng ba mình rồi!

Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, đau lòng thay tôi: "Chỉ vì một tháng ba em chu cấp cho chị một trăm vạn mà chị đồng ý kết hôn sao?"

"Dại gì không lấy?" Tôi hỏi ngược lại: "Một ngàn hai trăm vạn tệ một năm, sau thuế. Con có biết số tiền đó mẹ sẽ phải đi làm bục mặt bao năm mới kiếm được không?"

"Chị, tiền bạc đối với chị quan trọng đến vậy à?"

"Còn hỏi thừa!"

Sinh ra đã thuộc tầng lớp thượng lưu như cậu làm sao hiểu được cuộc sống nghèo khó của người nghèo chúng tôi chứ?

"Em trả cho chị gấp đôi, chị có thể ly hôn với ba em không?"

Tôi nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cậu ta, nhịp tim tăng vọt.

Tôi nhanh chóng phản ứng lại: "Mẹ nói chứ con điên rồi hay gì? Mẹ kế thì cũng vẫn là mẹ của con, tiền con tiêu xài cũng có một phần của mẹ đó biết chưa?"

Gì vậy trời? c* cậu này cứ nghĩ đơn giản tôi chỉ có một trăm vạn một tháng để tiêu mà nào có biết tôi còn một chiếc thẻ phụ tiêu không giới hạn! Phàm là người có não đều sẽ biết chọn bên có lợi hơn!

"Việc quan trọng nhất của con bây giờ là cố gắng thi đậu đại học. Mẹ kế của con, chính là mẹ đây này, tốt nghiệp thủ khoa trường 985 đấy. Con đừng có làm khó mẹ nữa."

Phó Kí Bạch cúi đầu im lặng, mái tóc rũ trước trán che đi đôi mắt buồn bã. Trông cậu ta giống con chó nhỏ bị người ta bắt nạt.

Một lúc sau, Phó Kí Bạch ngẩng đầu lên, chậm rãi nói với tôi: "Em biết chị đang lo lắng điều gì. Nhưng em muốn nói cho chị biết một bí mật. Phó Kim An không phải là ba của em đâu, ba mươi tuổi chứ không phải ba mươi tám như trên chứng minh nhân dân viết."

Hả???

19.
"Không tới lượt con nói chuyện này." Là giọng Phó Kim An.

Tôi hoàn toàn choáng váng.

Anh bước tới trước mặt chúng tôi. Phó Kí Bạch tức tối nhìn anh: "Này cậu, sớm muộn gì Phó thị cũng thuộc về cháu thôi."

Phó Kim An cũng không vội, khoanh tay từ tốn: "Để sau kỳ thi đại học rồi hẵng nói."

"Thi xong cháu sẽ không ra nước ngoài đâu. Cháu sẽ ở lại Trung Quốc, cạnh tranh công bằng với cậu để giành lại quyền thừa kế công ty."

Phó Kim An thờ ơ: "Được thôi."

Qua hôm sau, Phó Kí Bạch bị đích thân Phó Kim An lái xe đưa tới trường, tống cổ vào ở trong ký túc xá. Cậu ta tức điên lên, nghiến răng hằn học: "Này, cậu thật là vô liêm sỉ! Còn dùng tới cả trò bẩn thỉu này."

"Chị, người đàn ông này quá mưu mô xảo quyệt. Chị nhất định đừng để bị lừa!"

Tôi chỉ biết ôm trán bất lực.

Phó Kim An đứng đó, vênh mặt: "Cháu trai yêu quý, cậu sẽ ở đây chờ ngày cháu so tài với cậu. Hẹn bốn tháng nữa gặp lại!"

20.
Mối quan hệ trong giới nhà giàu rối rắm hơn tôi tưởng.

Trên đường về, Phó Kim An nắm chặt tay tôi, kể cho tôi nghe câu chuyện về gia đình anh ấy.

Hoá ra, Phó Kim An là tên của người khác, không phải là tên thật của anh.

Trước anh còn có một người anh trai và một người chị gái. Anh là con út trong gia đình. Người anh trai tên là Phó Kim An, đã mất khi anh còn đang tuổi thiếu niên. Người chị gái bỏ đi bặt vô âm tín, chỉ để lại một đứa con trai nhỏ. Tận dụng hết tiếng tăm và các mối quan hệ xã hội của Phó gia, anh đã thay đổi toàn bộ thông tin về mình, lấy tên Phó Kim An, nhận cháu trai làm con nuôi, đặt tên là Phó Kí Bạch.

"Em không biết phải nói gì nữa." Nghe xong câu chuyện, tôi không biết mình nên dùng thái độ gì để đáp lại.

Bất chợt tôi nhớ ra một điều. Phó Kí Bạch có nói, năm nay Phó Kim An mới ba mươi tuổi!

21.
Tôi hoài nghi tự hỏi, liệu người đàn ông trước mặt tôi bây giờ với anh An An trong trí nhớ của tôi có phải cùng một người không?

Nếu là một, vậy tại sao lâu như thế anh ấy không tới tìm tôi?

Tôi quyết định thử thăm dò xem sao. Nhưng chưa kịp lên tiếng, Phó Kim An đã nhận được một cuộc gọi. Là người đẹp Tiêu Hoa.

Tôi nghiêng người tránh sang một bên, cố gắng giảm thấp độ hiện diện của mình đi. Phó Kim An không có ý giấu giếm, trực tiếp mở loa ngoài cho tôi cùng nghe.

Giọng nói uyển chuyển đầu dây bên kia cất lên: "Dự án đã hoàn thành! Đi nào, em sẽ mời anh ăn một bữa, nhân tiện tặng anh một món quà lớn luôn."

Phó Kim An ậm ừ trả lời, bảo đối phương nhắn địa chỉ cho mình rồi cúp máy.

"Em có muốn đi cùng anh không?"

Anh đi gặp người đẹp, tôi bám theo làm gì?

"Em không muốn đi với anh sao?"

Tôi lắc đầu. Phó Kim An đành phải đưa tôi về nhà, sau đó mới rời đi.

Mặc dù tôi đã tỏ ý không đi cùng nhưng ngay khi xe anh rời đi, tôi cũng lập tức lái xe bám theo sau cách xe anh một đoạn không xa. Tôi muốn xem thử hai người họ làm gì.

Xe anh dừng trước cửa một hội quán. Tôi không phải thành viên, không vào được. Hừm, kế hoạch đi bắt gian vừa mới nhú đã bị đổ bể luôn!

Khi tôi đang do dự không biết có nên đọc tên Phó Kim An hay không , anh đột nhiên bước ra ngoài, đi về phía tôi.

Mẹ ơi, giả bộ nói mình đang đi dạo ngang qua đây liệu anh có tin không?

Anh cong môi cười như thể đã đoán trước được tôi sẽ đến, không nói gì mà thẳng thừng nắm tay tôi dắt vào trong.

Xấu hổ ch.ết mất thôi!

Nhìn thấy người đẹp đang ngồi trong phòng chờ, tôi ngượng ngùng chào hỏi. Đúng là đẹp thật đấy!

Đàn ông lắm tiền làm gì cũng được, trái ôm một người đẹp, phải ôm một mỹ nhân.

Ngồi được một lúc, tôi thấy cay cay sống mũi. Phó Kim An đã có người đẹp trong lòng rồi còn lừa tôi kết hôn làm gì chứ? Có phải hai người cãi nhau, nhất thời tức giận nên mới lấy tôi ra làm bao cát đỡ đòn không? Chẳng qua tôi cũng chỉ là lốp dự phòng thôi chứ gì?

Càng nghĩ càng buồn, muốn khóc ch.ết đi được! Đúng là ngu xuẩn, đáng lẽ mình không nên mò tới đây thì hơn! Đáng lẽ ra mình nên mặc kệ bọn họ, đi mua những thứ xa xỉ cho anh ta phải tiếc tiền mới phải!

Tôi đang âm thầm tự biên tự diễn một vở kịch đau buồn, đỉnh lưu xinh đẹp Tiêu Hoa đột nhiên đứng dậy, chạy tới nắm tay tôi thân thiết: "Chị dâu, cuối cùng cũng được gặp mặt chị rồi. Đây là món quà gặp mặt em tặng chị."

???? Tôi hoá đá ngay tại chỗ.

Phó Kim An ôm vai tôi, trịnh trọng giới thiệu: "Em họ của anh."

Tôi: "..."
 
25 Tuổi Có Con Riêng 17 Tuổi Thì Sao Chứ?
Chương 6: Hoàn chính văn



22.
Về đến nhà, tôi giận cá chém thớt, ném đồ đạc của anh ra ngoài cửa, vừa ném vừa tức tối: "Phó Kim An, anh cố ý!"

Anh phì cười, xáp lại gần tôi: "Anh cố ý cái gì? Ban chiều, chính anh hỏi em có muốn đi cùng anh không, tự em nói không muốn."

"Là vì em không biết mối quan hệ của hai người các anh! Nhân viên công ty đồn thổi hai người là thanh mai trúc mã, em cũng đã tưởng như thế thật, em còn biết phải làm gì khác đâu..."

Nói chưa xong câu, nước mắt tôi đã thi nhau lăn xuống. Tôi càng nói càng cảm thấy oan ức: "Nếu anh nói đó là bạn gái anh, em cũng sẽ không tự mình chuốc thêm phiền phức làm gì. Dù sao chúng ta cũng không phải là vợ chồng thật sự..."

"Hửm?"

Phó Kim An muốn nắm tay tôi nhưng tôi không đồng ý, đứng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh xoay người tôi lại, mặt đối mặt: "Vậy tại sao em không hỏi anh?"

"Em nhìn anh đi cùng người phụ nữ khác nhưng không hề ghen tuông hờn dỗi. Em mang cơm tới công ty cho anh nhưng lại lặng lẽ mang về. Anh hỏi em có từng ghé qua công ty không, em bảo không, nhưng lễ tân công ty lại xác nhận là có. Em trốn biệt trong WC, để mình anh ngồi lại với Tiêu Hoa. Em thậm chí còn chưa từng thích anh, chưa từng để ý đến anh, nếu anh nói, liệu em có tin không?"

Tôi buột miệng: "Ai nói em không thích anh?"

Nói xong mới biết anh gài bẫy, tôi muốn bịt miệng cũng không kịp.

Phó Kim An bước lên một bước, dang rộng tay ôm lấy tôi, cười hiền: "Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi."

Tôi giơ tay định đánh, anh thuận thế giữ tay tôi lại ấn vào cửa. Tôi giật mình rụt tay lại nhưng không thể thoát ra.

"Phó Kim An, anh định làm gì?"

"Còn làm gì nữa? Trừng phạt em đấy."

"Sao lại trừng phạt..."

Anh áp vào tai tôi, hơi thở phả vào cổ tôi, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc của anh khiến tim tôi đập liên hồi.

Anh nâng cằm tôi lên, nói bằng giọng khàn khàn: "Em nói chúng ta không phải là vợ chồng thật, vậy anh sẽ chứng minh."

"Giấy chứng nhận..."

"Ngoan!"

Anh hôn tôi rồi! Tôi bối rối, ngây ngốc đứng im không nhúc nhích.

Đợi tới khi anh chứng minh xong xuôi thì cũng đã là nửa đêm.

Tôi mệt lả người, cố gượng hỏi: "Phó Kim An, anh thật sự là anh An An sao?"

Trước khi tôi thiếp đi vì mệt, cuối cùng tôi cũng nghe được câu xác nhận của anh: "Phải!"

23.
Tôi thức giấc trong vòng tay của Phó Kim An.

Từ sau khi kết hôn, chúng tôi đã ngủ trong tư thế ôm nhau như thế này rất nhiều lần, nhưng lần này là lần đầu tiên khác lạ, bởi vì... trên ga giường có vết máu đỏ thẫm nhức mắt.

Trong đầu tôi lại hiện ra cảnh tượng tối hôm qua. Rõ ràng tôi không hề say, vậy tại sao lại có thể để xảy ra chuyện này được?

Tôi hơi cọ quậy vô tình làm Phó Kim An thức giấc. Anh cất giọng khàn khàn: "Giang Ly."

Đầu óc tôi trống rỗng.

"Anh An An."

Tôi ngồi bật dậy, cố gắng xác nhận lại một lần nữa: "Anh thật sự là anh An An sao?"

Anh cũng ngồi dậy, đưa hai tay vòng ra sau kê đầu: "Năm anh mười tuổi, có một cô bé nói với anh rằng, lớn lên cô bé ấy nhất định sẽ lấy anh."

"Cô bé ấy nói muốn được cùng anh trở thành một gia đình."

"Không biết bây giờ điều ước của cô bé ấy đã thành hiện thực chưa?"

Trong lòng tôi trào dâng một nỗi chua xót.

"Anh vẫn còn nhớ rõ, vậy tại sao anh không tới tìm em?"

"Anh đã cố tìm em. Nhưng ở thời điểm đó, anh thật sự không có đủ năng lực."

"Cũng không gọi cho em một cuộc điện thoại nào!"

"Lúc ấy có rất nhiều chuyện xảy ra...", nói đến đây anh chợt thở dài: "Có lẽ tình yêu có thể khiến người ta trở nên nhút nhát hơn."

"Lần đầu tiên, là do anh không có tư cách để bảo vệ em nên chúng ta mới phải xa nhau. Kể từ khi đó, Giang Ly, anh không muốn mình trở thành người không có quyền lựa chọn. Anh đã quyết tâm phải trở thành một người có năng lực tuyệt đối để có thể bảo vệ được người mà anh muốn bảo vệ."

"Đến hiện tại, anh ba mươi tuổi, là tổng giám đốc của Phó thị, là lãnh đạo cấp cao tự mình điều hành cả một tập đoàn, không phải chịu sự kiểm soát của bất kỳ ai, có thể đến bên em một cách công bằng nhất."

"Anh vẫn luôn dõi theo em sao?"

Anh gật đầu: "Như em thấy đấy, thế giới của những người giàu có thật sự rất phức tạp. Anh không muốn kéo em vướng vào những rắc rối không đáng có trước khi anh trở thành người có quyền lên tiếng tuyệt đối."

Anh dừng lại, đưa tay lau nước mắt cho tôi.

"Anh đã viết cho em rất nhiều bức thư nhưng không được gửi đi. Gọi một cuộc điện thoại cũng không được phép. Ngay cả việc dùng tên thật của mình cũng không được. Gia đình này đã kìm hãm anh quá lâu, họ luôn nói anh không xứng đáng mang họ Phó. Ngày hôm đó, sau khi cùng em đi đăng ký kết hôn, anh đã lập tức ra nước ngoài, đồng thời đạt được thoả thuận cuối cùng ở đây."

"Thoả thuận gì?"

"Sự tự do!"

Cuộc sống mà Phó Kim An đã trải qua thực sự khó khăn hơn tôi từng tưởng tượng.

"Vậy tại sao anh không nói cho em biết sự thật?"

"Vì anh sợ! Anh sợ sau khi em biết được sự thật, mọi sự tiếp xúc của em đối với anh sẽ có thêm một lớp màng bọc của thời thơ ấu. Anh sợ em sẽ không thể nào phân biệt được tình cảm của em là thích anh của hiện tại hay là anh của quá khứ."

"Mãi tới hôm qua, anh mới dám thừa nhận với em điều đó."

Tôi thở dài: "Nhiều năm như vậy, anh không sợ em sẽ ở bên người khác sao?"

"Không sợ. Nếu như em ở bên người khác, anh vẫn sẽ thật lòng chúc phúc cho em."

Phó Kim An đưa hai tay ôm mặt tôi: "Nhưng ván bài này, anh thắng rồi."

"Nói đúng hơn là chúng ta cùng thắng."

Sau cuộc chia ly thuở nhỏ, chúng tôi chưa bao giờ từ bỏ dũng khó để bước tiếp, sống hết mình để rực rỡ hết mình. Để rồi cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, hội ngộ nhau sau bao năm xa cách.

"Nhưng, anh không sợ em ở bên anh chỉ vì tiền à?"

"Tiền anh chuyển cho em, em vẫn luôn dùng để hỗ trợ cô nhi viện. Anh biết điều đó. Lúc rảnh rỗi, anh cũng từng chuyển tiền cho viện trưởng."

"Vậy... người ủng hộ nặc danh bấy lâu nay chính là anh ư?"

Anh nở nụ cười như gió xuân: "Là anh."

24.
Đã bốn tháng trôi qua kể từ lịch trình cuối tôi nhận.

Phó Kim An đang gấp rút chuyển giao bớt một phần công việc cho những thân tín do đích thân anh nuôi dưỡng, phục vụ công tác mở đường công danh cho Phó Kí Bạch sau này. Trước đó, anh cũng đã chuyển giao cho tôi một phần nhỏ cổ phần công ty.

Cả hai chúng tôi dự định sẽ hiện thực hoá những lý tưởng thời thơ ấu, quyên góp xây dựng trường tiểu học Hope, hỗ trợ giáo dục và giúp nhiều trẻ em vô gia cư có được một mái ấm.

Vừa khéo là kỳ thi đại học căng thẳng đã kết thúc, Phó Kí Bạch đã trở về.

Cậu ta đi trước mặt tôi: "Chị, không lâu nữa em sẽ trở thành người quản lý Phó thị. Em sẽ có rất nhiều tiền, chị hãy suy nghĩ đến em nhé."

Cái thằng nhóc ngớ ngẩn này nữa, đúng là hết biết nói gì luôn.

Phó Kim An ôm từ phía sau lưng tôi, khiêu khích: "Ừ, cuộc chiến tranh giành quyền lực sắp bắt đầu rồi. Con tốt nhất nên học hỏi từ cậu trước, tránh trường hợp bị người ta coi thường vì không thắng được cậu."

Phó Kí Bạch siết chặt bàn tay: "Cháu mới mười tám tuổi, cậu thì đã ba mươi, cậu có gì để huênh hoang chứ?"

Phó Kim An: "Cậu có vợ."

Tôi: ????

Phó Kí Bạch: ????

25.
Phó Kí Bạch tranh thủ thời gian, lên đường đi du lịch cùng bạn bè. Tôi và Phó Kim An cũng thu dọn hành lý, chuẩn bị cho một hành trình mới.

Trong lúc thu dọn đồ đạc, anh tìm lại được một xấp thư anh từng viết cho tôi nhưng không được gửi đi hoặc đã gửi đi nhưng vì lý do nào đó lại bị trả lại. Có lẽ thực sự đã có ai đó giở trò với những lá thư này. Cũng có một số là anh tự độc thoại giãi bày.

{Giang Ly ngốc nghếch, đừng sợ, anh An An nhất định sẽ quay trở lại tìm em.}

{Anh rất nhớ em, nhớ rất nhiều. Anh nhớ cả khoảng thời gian tươi đẹp khi chúng ta còn chơi với nhau.}

{Bọn họ cấm anh không được liên lạc với em. Họ nói anh là thiếu gia nhà giàu, phải dành thời gian tập trung làm việc khác quan trọng hơn.}

{Tên của anh không còn là An An nữa. Từ giờ trở đi, anh tên là Phó Kim An. Đó là tên của một người khác, nhưng sẽ không ai được biết bí mật này.}

{Mười tám tuổi, cuối cùng anh cũng đã có thể gửi cho viện trưởng khoản tiền đầu tiên. Bé con, em nhất định phải trưởng thành thật tốt nhé.}

{Cha nói cha muốn anh tiếp quản công ty. Được, anh nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa. Chỉ khi đạt được đỉnh cao danh vọng mới có thể thoát khỏi được sự xiềng xích này.}

{Mình mệt mỏi quá, ở đây thật sự rất ngột ngạt. Nhưng mình không còn cách nào khác.}

{Hy vọng một ngày không xa anh có thể đạt được ước nguyện, có quyền có thế hơn bây giờ.}

{Giang Ly đã trúng tuyển một trường đại học ở đây rồi. Bé con, anh thật sự rất tự hào về em.}

{Giang Ly đã trưởng thành thật rồi, sắp trở thành một ngôi sao nữa.}

{Đợi anh thêm chút nữa, chỉ một năm nữa thôi. Anh nhất định sẽ tới bên em.}

{Hy vọng anh có thể ở bên bảo vệ em đến hết đời này!}

{Anh xin thề sẽ không bao giờ phản bội em.}

......

Hết lá thư này tới lá thư khác, hệt như một bức màn bị phủ bụi, cuối cùng cũng tìm được chủ nhân đích thực của nó.

Nước mắt tôi cứ trào ra như suối. Phó Kim An bước tới bên tôi, ôm tôi thật chặt.

Tôi nghẹn ngào: "Mấy năm qua anh đã vất vả rồi!"

Anh đã phải mệt mỏi biết bao nhiêu suốt quãng thời gian độc hành ấy!

Anh cười: "Không vất vả. Còn nhớ không, từ khi còn bé anh đã nói rồi, cũng xem đó là mục tiêu của mình, rằng anh sẽ cưới em."

"Cho nên, anh cố gắng tới bây giờ là để thực hiện câu nói ấy."

Tôi ôm lấy anh thật chặt, khóc oà.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi dỗ dành: "Giang Ly, có ai từng nói cho em biết là anh yêu em không?"

"Em biết."

"Nhưng anh vẫn muốn nói với em lần nữa..."

"Giang Ly, anh yêu em."

26.
Trước khi đi, tôi có hỏi Phó Kim An: "Vậy còn Phó Kí Bạch thì sao?"

Anh cười gian manh: "Thằng nhóc ấy muốn tranh quyền thừa kế, vậy thì anh sẽ thành toàn cho nó. Để cho nó thấy việc tranh quyền đoạt vị trong giới giàu có thực ra cũng đơn giản."

Tôi đấm anh một cái: "Đồ cáo già."

"Nếu không cáo già thì sao có thể khiến em động lòng?"

"Nhưng đột nhiên như vậy khiến em hơi khó chịu."

"Giang Ly, em có còn nhớ không? Ước nguyện thuở nhỏ của hai đứa ấy."

"Nhớ."

"Chúng ta cùng hy vọng mọi đứa trẻ sinh ra đều được tận hưởng sự ấm áp của cái gọi là gia đình."

Tôi ngước nhìn lên bầu trời: "Em thật sự hy vọng sẽ có nhiều hơn những cô gái như em, dù họ có là trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện, đừng bao giờ từ bỏ hy vọng. Rồi sẽ có ngày họ có thể bước ra khỏi thế giới cô quạnh, thiệt thòi của mình để tiến tới một thế giới mới rộng lớn, đẹp đẽ hơn mà họ xứng đáng được sống."

Anh nắm chặt tay tôi: "Vậy thì xuất phát thôi."

Chúng tôi sóng vai cùng bước đi. Lần này, cuối cùng cô bé ngốc nghếch cũng đã có thể cùng anh An An đi tới tận cùng đất trời!
 
25 Tuổi Có Con Riêng 17 Tuổi Thì Sao Chứ?
Chương 7: Phiên ngoại (Hoàn toàn văn)



"Nhật báo Văn hoá vừa nhận được một tin nóng hổi: Phó Kim An, cựu lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Phó thị, đã cùng vợ là bà Giang Ly thực hiện quyên góp, xây dựng trường tiểu học Hope thứ một trăm trên cả nước. Có nguồn tin cho rằng, ngôi trường này sẽ tiếp nhận những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn vào học miễn phí. Đồng thời họ cũng đã chính thức xây dựng một tổ chức cứu trợ, đặc biệt quan tâm tới sự phát triển lành mạnh của thanh thiếu niên là nữ giới. Bất cứ khi nào cần giúp đỡ, các bạn có thể liên hệ theo đường dây nóng: 400xxxxxxx!"

Khi bài báo này được đăng tải, tôi và Phó Kim An đang hì hục xây tường của một trong số những trường tiểu học Hope. Chúng tôi đã ở đây được một năm, trực tiếp giảng dạy cho các em học sinh.

Đã được bốn năm kể từ ngày chồng tôi rời khỏi Phó gia.

Trên mặt anh lấm lem bụi bẩn. Cầm mấy viên gạch trong tay, dáng vẻ của anh bây giờ hoàn toàn khác với dáng vẻ của người đàn ông từng đứng ở văn phòng lớn tiếng quát mắng nhân viên.

Tôi lấy khăn giấy lau mặt cho anh, đưa thêm cho anh một chai nước suối: "Có việc gì nữa anh cứ bàn giao lại cho Tiểu Phương làm tiếp đi."

Anh cười: "Anh đang tự tay đặt những viên gạch nền móng vào những trụ cột tương lai của đất nước đấy."

Sau đó lại tiếp tục chuyên tâm vào công việc của mình.

Lúc này, viện trưởng gọi tới cho tôi: "Tiểu Giang, tôi báo với em một tin tốt nhé. Năm nay Thanh Bắc đã có thêm mấy đứa trẻ được sinh ra. Những đứa trẻ khác trong viện cũng rất xuất sắc, chúng đã tranh thủ kỳ nghỉ hè, tự ra ngoài làm thêm đấy. À, cậu nhóc Tiểu Tân Gia có viết cho em một bức thư, khả năng hôm nay em sẽ nhận được. Nhớ mở ra xem ngay nhé!"

Vừa khéo lúc này, tôi đang cầm trên tay một bức thư. Mở ra xem, trong đó viết:

{Gửi chị Giang Ly,

Em là Tiểu Tân Gia đây!

Viện chúng ta năm nay có không ít người được nhận vào học tại các trường khác nhau ở Bắc Kinh.

Kể từ bọn em biết được chị là người đầu tiên của viện được đến Bắc Kinh học tập, ai cũng đã tự đặt mục tiêu cho mình và phấn đấu từng ngày.

Cảm ơn chị và anh Phó đã ủng hộ, giúp cho cô nhi viện này tiếp tục hoạt động.

Rất cảm ơn chị vì đã luôn cổ vũ, động viên bọn em kiên trì, giữ vững chân tâm ngay cả trong thời kỳ khủng hoảng nhất.

Giống như chị từng nói, nếu đã không được thông minh, bạn càng phải nỗ lực, chăm chỉ gấp nhiều lần hơn nữa, nếu đã không thông minh lại còn lười biếng, chính bạn sẽ bị đào thải khỏi xã hội này bởi vì thành công không đến trong một sớm một chiều, vận mệnh của ai là do người ấy nắm.

Có thể bọn em không may mắn khi không có gia đình, nhưng mọi đứa trẻ trong cô nhi viện lại chính là gia đình của bọn em.

Chị Giang Ly, nhất định tất cả bọn em đều sẽ có được một tương lai tốt đẹp hơn như chị đã nói.

Sau khi vào đại học, bọn em cũng sẽ nỗ lực dựa vào bản thân, trước là tự nuôi sống chính mình, sau là trở thành người có ích cho xã hội như anh chị.

Hy vọng sẽ có thể gặp lại chị Giang Ly thân yêu vào một ngày gần nhất.

Hy vọng em cũng sẽ giúp được nhiều người, giống như chị và anh Phó đang làm vậy.

Chị, chị nhớ bảo trọng nhé!

Em trai rất hâm mộ chị!}

Chỉ là một bức thư ngắn nhưng lại khiến tôi khóc không ngừng được.

Phó Kim An ôm tôi, lau nước mắt, dỗ dành: "Ngoan! Em nhìn xem, hai đứa mình chưa từng quên mong ước thuở nhỏ, vẫn từng ngày nỗ lực tạo ra nhiều giá trị hơn cho cộng đồng."

"Anh nói đúng. Hạt giống thiện lương lúc ban đầu đã mọc thành cây cao chót vót. Em thật sự rất mong chờ một ngày nào đó, cái cây ấy sẽ trở thành đại thụ, vươn cành ra xa thật xa hơn nữa."

Đột nhiên có tiếng hét tức tối của Phó Kí Bạch. Cậu ta đứng cách chúng tôi không xa, ánh mắt hằn học: "Cậu! Cái đồ bỉ ổi này!"

Bốn năm rồi, cuối cùng c* cậu cũng đã phát hiện mình bị ông cậu trời đánh chơi cho một vố ve sầu thoát xác, cay cú không chịu nổi!
 
Back
Top Bottom