Lãng Mạn [21+] Độc dược mê dục - Mặc Hàn Nghiễn

[21+] Độc Dược Mê Dục - Mặc Hàn Nghiễn
Chương 59. Chúng ta chia tay đi


Edit: NguyetHoaDaTuyet1996

Phải yêu thích đến mức nào mới có thể khiến một cô gái nói lời tỏ tình lần thứ 27 với chàng trai đã từ chối mình 26 lần?Tích Bộ thường tự mình chọn vị trí này, dựa người vào cửa sổ sát đất, thu hết toàn bộ cảnh phồn hoa đô hội của của Tokyo vào tầm mắt.

Người phục vụ biết anh là khách quen, lúc anh nói rằng vẫn như thường lệ, người ta lập tức mang hồng trà Đại Cát Lĩnh* lên.

*Một loại trà của Ấn ĐộKhi ấy, nói chung là anh bị dao động tinh thần vì Y Tuyết kiên trì tỏ tình, trong mắt cô không có thứ tình cảm mê luyến nông cạn mà chỉ có sự yêu thích thật lòng đối với anh, không màng đến thân phận và địa vị của đối phương.

Vì thế, sau khi từ chối cô 27 lần, chia tay với Hổ Phách, lúc cô tỏ tình lần thứ 28, anh đồng ý để cô làm bạn gái của mình.Đủ thông minh, đủ xinh đẹp, đủ sự cố gắng, đó là sự đánh giá ban đầu mà Tích Bộ dành cho Y Tuyết.

Cho dù anh đưa cô đến nhà hàng cao cấp này để ăn cơm, cô cũng không có hành động thiếu lễ phép nào.

Tuy cách mà cô dùng cơm chưa thể nói là hoàn hảo, nhưng trên cơ bản đã đạt tiêu chuẩn, không ai có thể lườm nguýt được chỗ nào.Sau khi quen với Y Tuyết, sự đánh giá mà anh dành cho cô đã trở thành "người cẩn thận, có chút thủ đoạn, nhưng lại không phải là một người con gái đủ thông minh."

"Thật ngại quá, Cảnh Ngô.

Em bị kẹt xe nên tới hơi trễ."

Y Tuyết mặc chiếc đầm màu trắng, cô được người phục vụ dẫn đến bàn của Tích Bộ.

Nhường nhịn đàn ông một chút thì người phụ nữ mới có sức quyến rũ.

Do đó, hai người đã thống nhất với nhau, mỗi khi hẹn hò, Y Tuyết sẽ ngồi ở trước gương trang điểm để chuẩn bị lâu hơn vài phút, chỉ cần cô xuất hiện trước mặt Tích Bộ trong khoảng thời gian có thể chấp nhận là được."

Không sao cả, em gọi món trước đi."

Tích Bộ đặt di động lên bàn, người phục vụ mang thực đơn tới, đồng thời giới thiệu và đề xuất món ăn mới.Mỗi khi có món ăn mới, Y Tuyết đều nhường quyền lựa chọn cho Tích Bộ.

Cô đã phải nỗ lực rất nhiều, nhưng một cô gái hai mươi tuổi như cô vẫn chưa tiếp xúc nhiều với thế giới của anh, cho dù cô xem nhiều tư liệu hay sách ở trên mạng đi chăng nữa thì vẫn còn kém năng lực "vừa nghe đã biết là cái gì" của anh.Vì thế, cô rất thông minh khi không để lộ khuyết điểm của bản thân, để Tích Bộ lựa chọn món ăn cho cả hai người.

Y Tuyết chỉ tự mình chọn vài món trái cây đã từng ăn trong mấy lần trước, mấy món đồ uống hoặc salad rau dưa.Tích Bộ dĩ nhiên hiểu sự khôn vặt của Y Tuyết, nhưng anh không nói ra miệng.

Sau khi gọi món ăn, anh tán gẫu với cô về trường học và câu lạc bộ Tennis.Y Tuyết đã phải rất cố gắng để tìm cách dung hợp với thế giới của anh, cho dù là vòng luẩn quẩn trong mối quan hệ bạn bè của Tích Bộ Cảnh Ngô hay cái vòng rối rắm từ vị trí thượng lưu của anh, thế nhưng cô không thể nào làm được.Những người ở câu lạc bộ Tennis ấy, tuy rằng nhìn họ ở trên sân bóng vô cùng nhiệt huyết, nhưng mỗi người đều là cậu chủ nhỏ xuất thân từ gia đình giàu có, cho dù là Phượng Hoàng dịu dàng nhất cho đến Từ Lang lơ mơ nhất cũng không dễ tiếp cận, giới thượng lưu thì cô chỉ có thể ngửa mặt ngước nhìn, Tích Bộ chưa bao giờ mời cô tham gia bất kỳ buổi tiệc nào cùng anh.Hai người quen nhau mà giống như hai học sinh trong trường phổ thông kết bạn với nhau.Nhưng điều đó chẳng là gì cả, Y Tuyết vô cùng tin tưởng rằng chỉ cần đứng bên cạnh Tích Bộ, cho dù là quan hệ bạn bè của anh hay giới thượng lưu, cô cũng sẽ là nữ vương torng đám người đó, bằng không thì thật lãng phí cơ hội tốt mà ông trời đã ban cho cô.Hai người ăn trong yên lặng.

Y Tuyết dùng nĩa đè xuống miếng thịt trong đĩa rồi lấy dao cắt ăn một cách thông thạo, sau đó bỏ vào miệng, suốt cả quá trình không hề để dụng cụ ăn uống phát ra tiếng động.

Cô thầm tâng bốc bản thân, xem ra mọi thứ ngày càng thuận buồm xuôi gió."

Phải rồi Cảnh Ngô, đêm nay anh hẹn ra là có chuyện gì?"

Y Tuyết đặt dao nĩa xuống, lấy khăn giấy chấm chấm lên miệng một chút.Thật ra, có rất muốn nghe xem đó có phải là đáp án mình đang nghĩ tới hay không, nhưng một cậu chủ kiêu ngạo như anh tuyệt đối sẽ không nói ra, cho nên cô càng tò mò về câu lý do của Tích Bộ."

Anh có vài việc muốn nói với em," Tích Bộ cũng đặt dao nĩa xuống, cầm ly lên rồi uống một ngụm nước, "Y Tuyết, chúng ta chia tay đi."

Y Tuyết đột nhiên cảm thấy bản thân mình giống như bị bệnh vậy, tai cô chỉ toàn tiếng gầm rú, tim đập dồn dập, trong phút chốc đã co lại thật mạnh, sau đó nhảy lên không ngừng, tựa hồ như đang run rẩy."

Cái gì?

Cảnh Ngô, xin lỗi anh... em nghe không rõ."

Y Tuyết cảm thấy đầu óc choáng váng."

Chúng ta chia tay đi."

Tích Bộ lặp lại thêm một lần nhau, hai tay đan vào nhau, anh nhìn chăm chú vào ánh mắt Y Tuyết, cho dù chia tay cũng không cần phải né tránh, đó đâu phải là chuyện mà một người chưa từng gặp phải."

Tại sao?"

Y Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cổ họng khát khô.

Bàn tay cô run rẩy, nắm chặt chiếc khăn trải bàn, cố gắng khống chế bản tân mình mà uống thêm một ngụm nước, sau đó thả khăn trải bàn ra, không để một tiếng động nào vang lên.

Lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô hít sâu hai hơi liền để trấn an bản thân.

"Tại sao lại đột ngột nói chia tay?

Anh đang đùa đó sao?

Không buồn cười chút nào."

Khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhăn nhúm, Y Tuyết không tự chủ mà la lên."

Chúng ta không thích hợp để ở bên nhau."

Tích Bộ bảo người phục vụ dọn đồ đã ăn trên bàn, anh gọi một ly Hồng trà Bá Tước, gọi cho Y Tuyết một ly trà sữa mà cô thích, đồng thời bảo người phục vụ cho vào một ít sô cô la để cô thả lỏng tâm trạng đang bị trói chặt.Nhìn thấy hành động săn sóc của Tích Bộ, Y Tuyết chợt ao ước, "Không phải lúc ở cùng nhau, chúng ta luôn rất tốt sao?

Chưa từng tranh cãi một lần, em không hiểu không thích hợp là như thế nào."

"Y Tuyết, anh thừa nhận em không có gì sai, nhưng anh cảm thấy chúng ta không thích hợp để làm bạn.

Nói thế này đi, em có thấy tình bạn nào mà chưa tranh cãi hay chưa?

Cho dù là trong phim cũng không có tình bạn như thế tồn tại."

"Nhưng mà chúng ta...

Chúng ta không tranh cãi thì nghĩa là không thích hợp với nhau hay sao?

Chẳng lẽ điều đó không chứng minh được rằng tích cách và sở thích của hai người chúng ta vô cùng thích hợp ư?"

"Không, giữa hai chúng ta có rất nhiều thứ không thích hợp, chính bản thân em cũng rất hiểu điều này, nhưng em đành phải lựa chọn giữa hai con đường, đó là khi yêu phải nhượng bộ, thay đổi, nói theo ý anh và khi yêu coi như không thấy không biết gì hết.

Anh không cho rằng đó là biểu hiện thích hợp nhất, bởi vì anh không cần một người bạn gái như vậy."

Uống ly trà sữa mà Tích Bộ gọi cho mình hết hơn phân nửa, Y Tuyết dần tỉnh táo lại.

Y Tuyết, đừng hoảng hốt, chỉ là một người con trai mà thôi, cho dù thích anh ấy cũng không thể vứt bỏ sự tự trọng của bản thân – cô thầm nói với mình như vậy."

Đừng gạt em, Cảnh Ngô, thật ra anh đã thích người con gái phải không?"

Lý trí trở lại, Y Tuyết lập tức nghĩ tới tình huống ở trong sách truyện, người có thể khiến cho Tích Bộ Cảnh Ngô đột nhiên trở nên như vậy, trừ bỏ nữ chính vô dụng như Lục Xuyên Hổ Phách thì không còn ai nữa, "Ví dụ như lần trước, chúng ta đến Học viện Seishun*, lúc nhìn thấy Lục Xuyên Hổ Phách, khi anh không thèm để ý em bị thương mà còn ép em phải đi xin lỗi cô ta, em đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ rồi.

Anh không quan tâm bạn gái của mình, lại đi lo lắng cho một cô gái xa lạ!"

Tích Bộ đột nhiên phát hiện suy luận của Y Tuyết không được bình thường, "Em đang nói cái gì vậy hả?

Làm người ta bị thương thì phải đi xin lỗi chứ?"

"Anh không cần phải nói xạo!

Cứ thẳng thắn thừa nhận là mình bị con nhỏ đó mê hoặc đi!"

Y Tuyết hơi hét lên, "Cảnh Ngô, anh suy nghĩ cho kỹ, anh đối với cô ta không phải là đột nhiên yêu thích, có phải rất kỳ lạ không?

Tỉnh lại đi, Cảnh Ngô!"

Cô sốt ruột, nắm chặt lấy tay anh, dường như muốn lung lay cả người cho anh tỉnh mộng."

Người cần tỉnh lại phải là em mới đúng, Y Tuyết!

Có rất nhiều việc anh không muốn nói nhưng không có nghĩa là anh không biết.

Đối với đánh Tennis, em làm ra vẻ hứng thú, thậm chí say mê, em tự giác lại gần bạn anh, muốn đạt được ấn tượng tốt từ bọn họ."

Tích Bộ vốn không muốn nói ra chuyện này, nhưng ác ý của Y Tuyết đối với Hổ Phách khiến anh khó chịu."

Không phải đâu Cảnh Ngô!"

Sắc mặt Y Tuyết trở nên trắng bệch, giọng nói tràn đầy sự lo lắng, "Em chỉ là..."

"Em nói không sai, anh thích Lục Xuyên, nhưng không phải đột nhiên yêu thích mà là anh luôn yêu cô ấy, chỉ là anh không nhìn rõ lòng mình mà thôi.

Nếu em đã biết về cô ấy như vậy, chẳng lẽ em không biết anh và cô ấy đã quan hệ qua lại trong hai năm qua sao?"

Vào lúc này, Y Tuyết cảm thấy giống như có một quả bom vừa oanh tạc vào đầu mình, khiến nó trở nên mông lung vô cùng.
 
[21+] Độc Dược Mê Dục - Mặc Hàn Nghiễn
Chương 60: Ý nghĩa của việc sống lại


"Quan hệ qua lại?!"

Vẻ mặt của Y Tuyết chính là khó có thể hình dung, Tích Bộ cảm thấy việc mình quan hệ qua lại với Hổ Phách đã gây đả kích lớn cho Y Tuyết, thậm chí nó còn hơn so với việc anh muốn chấm dứt với cô, càng khiến cô khó mà chấp nhận được."Quan hệ qua lại? !"

Y Tuyết cảm thấy đầu mình càng lúc càng rối, cả người kiềm chế không được, giống như tường đồng vách sắt cô dựa vào bấy lâu nay đồng loạt sụp đổ trong nháy mắt.

Mất đi chỗ dựa, cô cũng lung lay sắp đổ, "Chuyện xảy ra vào lúc nào...

Tại sao tôi không biết?""...

Em không sao chứ?

Y Tuyết."

Tích Bộ mặt nhăn mày nhó.

Tuy rằng đang nói chuyện chia tay, nhưng tâm trạng của Y Tuyết không tốt.

Rốt cuộc cô và Hổ Phách có quan hệ gì?

Mỗi khi đề cập tới đối phương, thái độ của hai cô gái này đều trở nên kỳ lạ. "Tại sao?"

Tựa như đang hỏi Tích Bộ, tựa như đang hỏi bản thân mình, "Tại sao em không biết hai người có quan hệ qua lại với nhau?!"

Y Tuyết đột nhiên hét lớn, kinh động tới mấy người khách ngồi bàn xung quanh.

Bọn họ nhìn cô chăm chú, ngay cả người phục vụ cũng liếc qua bên này để xem động tĩnh, dường như còn muốn bước tới."

Em thất lễ rồi, Y Tuyết."

Tích Bộ đưa mắt nhìn, ánh mắt ngạo nghễ khiến đám người ngồi xung quanh không dám dòm qua nữa, đồng thời cũng ngăn cản người phục vụ lại gần, "Em có biết không?

Lúc em bày tỏ với anh, anh nhớ mình từng nói với em rằng anh đã có bạn gái."

Nói xong, anh cầm ly hồng trà lên rồi uống một ngụm, "Em còn nhớ là em trả lời ra sao không?"Dĩ nhiên còn nhớ.

Y Tuyết cố gắng hết sức để khiến bản thân bình tĩnh lại, mọi thứ đã vượt quá những gì cô biết.

Tích Bộ càng nói ra tình hình thực tế, cô càng tỉnh táo lại hơn."Em thích anh, cho dù anh có bạn gái hay không cũng chẳng sao cả.

Em không ngại anh chung thủy với bạn gái, anh có thể không ngừng từ chối em, nhưng anh tuyệt đối không có cách ngăn cản em bày tỏ với anh."Đó là câu nói mà Y Tuyết đắc ý nhất, nhưng mà cũng bắt đầu từ câu nói đó, thái độ phiền chán của Tích Bộ đối với cô dần dần chuyển biến.

Tuy rằng vẫn cự tuyệt lời tỏ tình của cô như cũ, thái độ của anh lại không ác liệt, cho nên cô mới kiên trì đợi đến ngày anh chấp nhận tình cảm của cô."Khi đó, bạn gái của anh chính là Lục Xuyên Hổ Phách.

Bọn anh đã quan hệ qua lại với nhau hai năm rồi."

Tích Bộ rốt cuộc cũng nói ra điều Y Tuyết muốn biết."Hai năm? !

Rõ ràng là..."

Y Tuyết cảm thấy bản thân mình muốn điên rồi, chuyện đó và tình tiết câu chuyện cô biết có sự chênh lệch quá lớn.

Lục Xuyên Hổ Phách quả là đã có quan hệ qua lại với Tích Bộ, vậy còn những người khác thì sao?

Đến từ Đại học Lập Hải, chung lớp với Bất Nhị Chu Trợ, lại có quan hệ với Tích Bộ, có phải mấy vương tử này đều đã sớm bị cô ta mê hoặc rồi hay không?"Thật ngại quá.

Tích Bộ, hôm nay em không thoải mái, đành về trước vậy.

Dịp khác, chúng ta sẽ nói sau."

Cô muốn bình tĩnh lại một chút.

Không sao cả Y Tuyết à, trừ bỏ việc thích Tích Bộ, mày không cần phải chú ý tới những vương tử khác, bọn họ có quan hệ với loại con gái nào cũng chẳng liên quan tới mày, ngay cả Tích Bộ trong bộ đồng nhân Mary Sue này cũng bị bóp méo bóp méo, vốn dĩ anh ấy chẳng phải là vương tử tennis kiêu ngạo Tích Bộ Cảnh Ngô mà mày yêu thích.Y Tuyết Mộng Anh đứng dậy, bản thân cô còn muốn chạy, nhưng Tích Bộ đã mở miệng, cản cô lại."Không cần phải tìm dịp khác, Y Tuyết."

Tích Bộ đứng dậy, cầm lấy chiếc mũ quả dưa và áo khoác treo trên giá, "Giống như trước kia em nói vậy, thích ai đó là chuyện của một người, quan hệ với ai là chuyện của hai người, chỉ cần một người rời đi, quan hệ giữa hai người sẽ không còn tồn tại.

Anh thật sự xin lỗi, nhưng chuyện chia tay này, anh chỉ có thể nói để cả hai chúng ta cùng quyết định, hơn nữa sẽ không thay đổi.

Do đó, quan hệ yêu đương giữa chúng ta dừng lại tại đây, một lần cuối cùng, có cần anh đưa em về không?

Trông em có vẻ không được khỏe."Tích Bộ đưa tay đỡ lấy thân thể đang đứng không vững của Y Tuyết, nào ngờ cô lại ngang ngược, hất tay anh ra."Không cần nữa."

Y Tuyết quyết không để sự tự tôn của mình bị chà đạp bởi con người đã bị ai đó bóp méo này.

Cô cố gắng đứng thẳng lưng, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.Tích Bộ có hơi phiền lòng, lại là dáng vẻ cao cao tại thượng, làm như mình nắm hết mọi thứ trong tay rồi nhìn xuống người ta!

Đối với rất nhiều người, Y Tuyết luôn lơ đãng mà tỏ thái độ này.

Tuy rằng người bên cạnh Tích Bộ tuổi không lớn, nhưng không phải ai cũng là kẻ giỏi nhịn, cho nên bọn họ đều chẳng thích Y Tuyết chút nào.Băng Đế thờ phụng Cường Giả Vi Tôn*, đứng ở địa vị cao, đương nhiên có tư cách nhìn xuống người khác, ngay cả bản thân Tích Bộ Cảnh Ngô cũng là một kẻ như vậy.

Nhưng nếu như bạn không có năng lực đứng ở nơi cao mà lại còn muốn nhìn xuống người ta, dĩ nhiên bạn sẽ bị chán ghét, nhưng bạn lại cứ làm bộ như mình hiểu người ta hết vậy.

*Kẻ mạnh làm vuaDáng vẻ ấy, trên một phương diện nào đó lại rất quen.Đội tennis bên phía Hướng Nhật rất không thích Y Tuyết, phần lớn đều nhẫn nhịn hoặc đích thân Hướng Nhật đứng ra hòa giải, cho nên quan hệ giữa cô với đội tennis mới không tới mức nát bét, hầu hết là vì họ ngại cô có thân phận bạn gái của Tích Bộ."Tích Bộ, anh nói rất đúng, không cần phải tìm dịp khác, tôi đồng ý đề nghị chia tay của anh.

Anh không cần phải quan tâm tới một người qua đường chẳng liên quan tới mình, tốt nhất anh hãy đi xem xem Lục Xuyên Hổ Phách mà anh thích là loại người nào đi!"

Y Tuyết suy nghĩ rất ác độc, đứa con gái lên giường cùng nhiều người con trai tới mức không đếm được như vậy, tôi sẽ không thèm cứu anh nữa, bởi vì anh vốn dĩ không phải người tôi thích – Tích Bộ Cảnh Ngô!"Cứ như vậy đi.

Hẹn gặp lại, anh Tích Bộ."

Y Tuyết cũng không thèm quay đầu lại, cứ thế mà bỏ đi.Tích Bộ gọi người phục vụ tới tính tiền.

Người phục vụ nhìn anh rời đi, cảm thấy hối tiếc vô cùng, xem ra nhà hàng sắp mất người khách quen này rồi.Ngoài miệng nói không cần, nhưng những gì từ trước tới nay luôn tin tưởng đột nhiên thay đổi, Y Tuyết Mộng Anh cũng không thể quên sạch như đã nói ngoài miệng.

Đêm đã khuya, người đi đường mỗi lúc một thưa thớt, cô đi một bước lại ngừng một bước.

Nếu đám người đó cứ nhất định bị Mary Sue câu đi, hoàn toàn không cần cô cứu vớt, vậy cô sống lại ở thế giới này có ý nghĩa gì chứ?Y Tuyết tựa người vào một gốc cây khô ven đường rồi ngồi xổm xuống, nơi lồng ngực vô cùng khó chịu."Có cần giúp gì không?

Tiểu thư đáng yêu."

Giọng nói lỗ mãng vang lên bên tai.

Tưởng rằng có tên côn đồ xuất hiện, Y Tuyết định bụng dạy cho hắn một trận.

Cô học Taekwondo, Judo, kiếm đạo lâu như vậy, bản thân chưa từng phát huy tác dụng của nó đâu.Nhưng ngồi lâu như vậy, hơn nữa vừa mới nhận được cú sốc, lúc đứng dậy, Y Tuyết cảm thấy thân người mình run rẩy một chút.

Một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy cô, ngón tay thon dài, khớp xương nổi rõ, là một đôi tay rất đẹp.

Cô nhìn lại, ánh mắt tiếp xúc với con ngươi màu vàng trong vắt, sâu thăm thẳm, khuôn mặt anh tuấn của đối phương nở nụ cười bất cần.

Anh ta chính là nhân vật chính trong hoàng tử Tennis – Việt Tiền Long Mã.Đợi một chút!

Y Tuyết Mộng Anh mở to hai mắt.

Không, không phải Việt Tiền Long Mã, mà là người anh có thực lực lớn lại thần bí – Việt Tiền Long Nhã!Trong truyện hoàn toàn không có nhân vật này!Đúng rồi!

Bản đồng nhân Mary Sue này, Việt Tiền Long Nhã mới xuất hiện để thực hiện nhiệm vụ trong truyện, chính thức đạt được kết quả trong bản truyện "Hoàng tử tennis" mới, thể hiện sức mạnh to lớn của mình.Trong thế giới này, không phải chỉ có mấy vương tử thuộc về Lục Xuyên Hổ Phách đâu, thật ra còn có mấy người mạnh hơn tồn tại, nhân vật trong "Hoàng tử tennis" mới toàn là người có thực lực siêu cấp lớn mạnh đó nha.Cô dường như đã tìm ra ý nghĩa tồn tại của mình trong truyện.

Bởi vì Mary Sue bị Tích Bộ Cảnh Ngô vứt bỏ, vương tử mà Mary Sue gặp gỡ về sau đều vô cùng mạnh mẽ, thực lực, nhờ có bọn họ trợ giúp và ý chí của bản thân, sự tồn tại của Mary Sue ngày một thêm chói mắt, khiến người bỏ lỡ mình năm xưa phải hối hận!Cuối cùng sẽ trở thành Nữ vương rạng rỡ nhất trong thế giới này!"Cảm ơn anh."

Y Tuyết nở nụ cười hoàn mỹ nhất, nhìn Việt Tiền Long Nhã với ánh mắt chân thành.

Dường như trông thấy sự kinh ngạc trong mắt anh, cô cười càng rạng rỡ hơn, "Tôi là Y Tuyết Mộng Anh, có thể cho tôi biết tên của anh không?""Tôi là Việt Tiền Long Nhã, tiểu thư xinh đẹp ạ."

Long Nhã càng cười tươi hơn.

Quả là có ý tứ, xem ra đồng ý giúp đỡ Hổ Phách cũng không nhàm chán lắm.Hoàn Quyển 1!
 
[21+] Độc Dược Mê Dục - Mặc Hàn Nghiễn
Chương 61: Giải Tâm Ma


QUYỂN 2: Edit tiếp

Bất Nhị Chu Trợ là loại người như thế nào?

Dùng nụ cười để làm mặt nạ, thích trêu đùa người khác, được xưng là thiên tài khi đã quyết định điều gì thì khó có ai có thể đánh bại được.

Sự thật thì Bất Nhị Chu Trợ là một người rất ôn nhu, trái tim mềm yếu hơn bất kỳ ai, như gió tháng ba, nhẹ nhàng ôn nhu mang theo ấm áp.Nhưng Bất Nhị biết rằng, mình là một người cố chấp, một khi có hứng thú với cái gì thì nhất định sẽ không buông tay.Ví dụ như lúc sáu tuổi cậu bắt đầu đã tính toán sẽ chăm sóc bàn tay cho lúc mình 60 tuổi.

Hay ví như lúc Lục Xuyên Hổ Phách kéo áo khoác xuống, lộ ra thần sắc xinh đẹp ở bên trong thì Bất Nhị Chu Trợ vẫn không thể nào thích cô nổi. (Na: ???)Từ thích tới yêu cần bao nhiêu thời gian?

đối với Bất Nhị Chu Trợ mà nói thì chỉ cần một giây là đủ rồi.Hổ Phách xoay người, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Bất Nhị, đã không nhìn thấy nụ cười phong khinh vân đạm đến vô tội của cậu nữa, Bất Nhị Chu Trợ lúc này xa lạ, đối với cô cực kỳ xa lạ."

Tại sao?

Bất Nhị không thích người ta như thế này sao?"

Tuy không thể nói ra nhưng Hổ Phách cảm thấy rằng mình có phần nào đó hiểu được Bất Nhị, là một người cực kỳ kiêu ngạo, không thích dây dưa với người con trai khác chỉ vì một cô gái."

Tại sao ư?"

Bất Nhị cong lên khóe miệng, trên mặt vẫn biểu hiện thần thái phi thường ôn nhu,: "Nếu nói bởi vì rời xa Hổ Phách thì sẽ lập tức không sống nổi, nếu em nghe tôi nói như vậy thì chắc chắn sẽ cho rằng tôi đang nói dối đúng không?"

Mang theo một chút giảo hoạt trên gương mặt, Bất Nhị khẽ cười, Hổ Phách giống như vừa gặp lại được Bất Nhị Chu Trợ thường ngày."

Tôi cảm thấy tối nay mình thật may mắn, chỉ là chơi quần vợt, đi vào bộ phận tenis của học viện Thanh Xuân."

Bất Nhị buông Hổ Phách ra: "Mặt trời hôm nay thật đẹp nha, hay là chúng ta cùng trốn học đi."không đợi cho Hổ Phách kịp phản ứng, Bất Nhị kéo tay cô chạy tới bức tường của trường học, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên trên tường, vươn tay xuống phía dưới Hổ Phách đang trợn mắt há hốc mồm: "Lên đây."

Làn tóc bị gió thổi bay, những sơi tóc hơi rối loahn, che khuất đi hơn nửa khuôn mặt của Bất Nhị Chu Trợ, bàn tay thon dài vẫn tiếp tục vươn xuống dưới, Hổ Phách cũng không biết lý do tại sao mình lại đưa tay ra nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của cậu, cảm xúc ấm áp, mượn lực của cậu mà gian nan nhảy lên tường.Bất Nhị nhảy xuống, Hổ Phách do dự nhìn phía dưới, có phần hơi sợ không dám nhảy, Bất Nhị ở phía dưới trấn an."

đừng sợ, xuống đây."

"...Tôi... không dám..." cẩn thận ngồi xổm trên chóp tường, ở vị trí này quả thật rất cao."

Này, các em đang làm gì vậy?"

Hổ Phách quay đầu, bị bảo vệ cửa phát hiện?

Làm thế nào bây giờ?"

Nhảy xuống, Hổ Phách."

Bảo vệ cửa chạy tới, Hổ Phách cắn răng nhảy xuống, Bất Nhị vững vàng bắt được cô, kéo cô chạy đi."vù vù..."

Bị Bất Nhị lôi kéo chạy một đường, cậu thường xuyên luyện chạy mấy chục vòng tại ân tenis nên cảm thấy không vấn đề gì nhưng Hổ Phách đã đỏ bừng mặt thở hồng hộc, ngực và bụng sinh đau, cổ họng như xộc lên mùi máu tươi, cô cảm thấy là bản thân muốn đi theo Bất Nhị chứ nếu đổi lại là cô gái khác thì đã sớm phủi tay bỏ đi rồi."

Không được...

Bất Nhị... không chạy... nổi..."

Hổ Phách bỏ tay Bất Nhị ra, đấm nhẹ vào đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.Bất Nhị cười lên tiếng, "Hổ Phách như vậy, đã lâu không được nhìn thấy rồi. dáng vẻ lại trở nên đầy sức sống như vậy, thời gian gần đây lúc nào cũng không vui."

Hổ Phách ngẩng đầu, nhìn Bất Nhị, cậu đều nhìn ra hết mọi thứ sao?"

Nói đi có chuyện gì. nếu không gặp những người đó ở câu lạc bộ tenis, không bị người đánh bại, tôi thật không có cách nào, Bất Nhị Chu Trợ tôi đành dễ dàng từ bỏ."

Hai người sóng vai đi ở đường mòn công viên, không phải Chủ nhật nên dường như không có một ai đi trên đường, bốn phía vô cùng yên tĩnh, Hổ Phách cũng im lặng nghe vấn đề của Bất Nhị, không biết tại sao cậu lại nói những điều này với cô."

Không cam lòng, nếu cố gắng thêm một chút nữa, nếu như đối xứ đúng mực thì đã không thua khó coi như vậy."

Bất Nhị hơi ngẩng đầu lên, bầu xanh xanh biếc cùng với màu xanh biển trong đôi mắt cậu tôn lên nhau."

Cậu kéo tôi trốn học ra ngoài này không phải chỉ để nói về việc này thôi chứ?

Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao alji thích một người như tôi?"

Như là đang nói chuyện với một người bạn, cô thoải mái tự nhiên hỏi về vấn đề mà mình muốn biết."

Hổ Phách đã xảy ra chuyện gì?

Cho nên em bắt đầu có thói quen phủ định chính mình, nghi ngờ người khác?"

Bất Nhị cũng nói ra câu hỏi của chính mình: "Đặt mình taị một vị trí vô cùng hư hỏng, cảm thấy bản thân không đáng được yêu thương, khi có người tỏ tình với em, không phải em cảm thấy đối phương như thế nào nên từ chối, mà là em cảm thấy mình không đáng được yêu nên mới từ chối."

Trong lòng Hổ Phách, nơi sâu thẳm nhất đã bị Bất Nhị đào khoét ra.Bởi vì lời tiên đoán, vì mẹ và em trai có thể cũng bị ảnh hưởng, tuy lúc này hạ quyết tâm cùng các vương tử dây dưa một chỗ, nhưng mà đáy lòng cô lại cảm thấy như vậy là sai, kéo nhiều người xuống bùn như vậy, chỉ cần như thế thì cô cũng đã không có tư cách để được yêu rồi chứ đừng nói đến những người đó đều là những người vô cùng ưu tú, dựa vào cái gì để thích cô nhưu vậy?

Một ngày nào đó, tất cả bọn họ sẽ nhận ra Lục Xuyên Hổ Phách là một người đáng ghê tởm, triệt để xa lánh cô."

Thật ra thích hay yêu, tôi cũng không thể hiểu rõ, chỉ là cảm thấy, nếu như Hổ Phách nói rằng người bên cạnh Hổ Phách không phải là tôi, thì tôi sẽ không cam lòng.

Cho nên dù có thế nào đi nữa, tôi chỉ muốn nói chô em biết rằng tôi muốn được ở bên cạnh em, bất luận thế nào, dù cho em đã yêu bao nhiêu người, tôi cũng không ngần ngại ở bên cạnh em."

"Bất Nhị không thấy tôi như vậy rất đáng ghê tởm sao?

Cậu cũng được, bọn họ cũng được, ai cũng đều là người ưu tú, tại sao lại ngốc nghếch mà vây quanh tôi?

Các người có thể dễ dàng tìm được một cô gái tốt hơn tôi gấp ngàn lần, tại sao lại thích một người ghê tởm như tôi?"

Hổ Phách bị chạm tới đáy lòng, càng nói càng kích động, sau cùng đến cả giọng nói cũng trở nên khản đặc chất vấn Bất Nhị.Bất Nhị giữ lấy bàn tay đang run nhẹ của cô, muốn cho cô bình tĩnh trở lại.":Em không hề ghê tởm.

Bởi vì em không hề lừa gạt, giống như tôi vậy, đã biết rõ rành rành là em có người đàn ông khác nhưng vẫn cứ thích em, đây là quyết định của chính tôi.

Giống như em nói, chúng tôi là những người ưu tú, đương nhiên sẽ tự mình lựa chọn cho bản thân, thích em, điều đó không liên quan gì tới em cả.

Em không hề sai, cho nên đừng khóc nữa."

Bất Nhị cẩn thận lấy tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Hổ Phách."

Đúng là tôi không thể chỉ thích một người, tôi không thể chung tình chỉ với một người, tôi không thể cự tuyệt ai, cũng không thể đối tốt với ai, là tôi sai, là tôi ích kỷ tiếp nhận tất cả tâm ý của các người, nhưng lại không thể trả lại tâm ý cho các người giống như vậy."

"Nếu chúng ta không có cách nào thì em cũng đừng tự ghét chính mình, tôi sẽ tự rời xa em, như vậy em sẽ không cần phải trả lại, em không có sai, em không hề ghê tởm."

"Tôi thật sự không sai sao?"

Hổ Phách cẩn thận nhìn Bất Nhị, giống như sắp rơi vào địa ngục tín đồ duy nhất có thể cứu vớt lấy cô."

Không hề sai."

Bất Nhị kéo Hổ Phách vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.Cảm xúc và áp lực cùng lúc được giải thoát, Hổ Phách không thể kiềm chế được mà òa khóc, cắn lên áo Bất Nhị, nước mắt nhỏ lên quần áo cậu thành nhưng đốm hoa.Bất Nhị cau mày, nếu không thể chuyên tâm ở một người duy nhất mà em lại đau khổ như vậ, cảm thấy bản thân đáng ghê tởm như vậy thì tại sao em vẫn không thể từ chối?

Hổ Phách, rốt cuộc em đang giấu diếm điều gì?Hổ Phách khóc đủ, ánh mắt sưng đỏ xấu hổ nhìn Bất Nhị, trên vai cậu bị cô làm ướt một mảng lớn."cảm ơn cậu, Bất Nhị.

Tôi đã tốt hơn nhiều rồi, chúng ta cùng về trường đi."

Buổi nói chuyện này với Bất Nhị khiến cho trong lòng Hổ Phách dễ chịu rất nhiều, tâm tư tích tụ bấy lâu nơi lồng ngực cũng đã vơi đi phân nửa."

Hổ Phách đừng nói cảm ơn với tôi, như vậ có nghĩa là Hổ Phách đã tiếp nhận tôi sao?"

Bất Nhị nghiêng đầu mỉm cười."

Nếu cậu không biết là..."

"Đừng nói lại cùng một câu nói chứ."

Bất Nhị đột nhiên mở mắt: "Tôi coi như em đã chấp nhận.

Những chuyện khác, cứ giao cho tôi đi, tôi muốn ở bên Hổ Phách thì hẳn là những người khác cũng muốn như vậy, chúng ta không muốn thấy em phải khó xử như vậy."

Vậy là đã đáp ứng Bất Nhị, Hổ Phách quay trở lại trường học, Bất Nhị đi bên cạnh cô, đi tới cổng trường thì gặp Long Mã đang đi xe đạp, còn có Long Nhã đang dựa người vào tường khoanh hai tay trước ngực nhìn về phía cô.
 
[21+] Độc Dược Mê Dục - Mặc Hàn Nghiễn
Chương 62: Thông Báo


sáng thứ hai có chút lành lạnh nên Hổ Phách nằm ngủ không muốn rời giường, cầm lấy chăn che kín đầu, mãi đến khi đồng hồ báo thức kêu đến lần thứ ba mẹ đi lên gõ cửa mới không tình nguyện mà bức xuống giường, mang theo cái mặt còn ngái ngủ vào rửa mặt.Thứ hai tới trường quả là một loại khổ hình.

Ngậm chiếc bàn chải đánh răng đầy bọt trong miệng, mắt nhìn một chút ra phía bên ngoài cửa sổ, tôi hôm qua trời vẫn còn quang đãng là thế vậy mà lúc này lại nổi lên tầng tầng lớp lớp mây mù, có lẽ là sắp mưa rồi.Uống một ngụm nước rồi súc miệng vài cái, liền nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, cô vội phun nước ra lau miệng, xỏ đôi dép lê chạy ra ngoài, tin nhắn của Việt Tiền Long Mã, cô nhìn xuống liền thấy Việt Tiền Long Mã đang chóng xe đạp ở phía dưới nhà cô, ngẩng đầu nhìn lênlầu, thấy cô chạy ra liền tắt điện thoại, hướng về phía cô nở nụ cười thật tươi.Lâu lắm rồi mới thấy lại nụ cười của cậu, lại nghĩ tới hôm qua đủ chuyện diễn ra, cô buông tấm rèm cửa xuống, quay lại bên bồn rửa mặt, vỗ vỗ nước lạnh vài cái.Hổ Phách đi ra khỏi nhà, Việt Tiền Long Mã liền đạp xe tới bên người cô, cầm lấy túi xách trong tay cô treo trước xe đạp, hành động vô cùng thuần thục tựa hồ như đã làm vô số lầ rồi vậy."

Chị ngồi lên xe đi, nếu không sẽ muộn học đấy."

Do đang trong thời kỳ đổi giọng của thiếu niên nên giọng nói của cậu có chút khàn khàn, lại mang theo một cỗ từ tính, khí chất lạnh lùng như băng tuyết tan rã nhưng lại đi kèn với nụ cười đầy ẩn tình bên khóe mắt, không biết bao nhiêu cô gái đã bị cậu làm cho mê muội.Hổ Phách cẩn thận ngồi lên phía sau xe đạp, Long Mã chở cô đi vượt lên những người đi đường phía trước"Long Mã, chị..."

Hổ Phách ấp a ấp úng, trong lòng rối thành một nùi cũng không biết nên nói như thế nào."

Nếu lại là nói xin lỗi hãy chia tay đi thì chị không cần nói nữa." người thiếu niên đẹp như tạc tượng đang đạp xe phsia trước khẽ ngẩng đầu lên, ánh nắng màu vàng dừng lại ở trên khuôn mặt: "Em sẽ không buông tay đâu.

Chị, chị có thích em không?Hổ Phách như nghe thấy âm thanh trái tim mình đập thình thịch lên từng hồi: "Thích, chị thích Long Mã."

Có lẽ ở giữa rất nhiều những thứ xung quanh đag hỗn loạn kia, thì Hổ Phách thích Việt Tiền Long Mã là sự thật, chuyện này cô hoàn toàn có thể xác định."

Nhưng mà chị cũng thích cả người khác nữa , có đúng không?"

Hổ Phách buộc chặt tiếng lòng giống như bị kéo xuống cực hạn, đột nhiên lại ngăn ra, cô nắm chặt lấy gấu váy của mình, không biết nên nói gì với Long Mã lúc này."

Em thích chị, em đã nói với mẹ rồi."

Hổ Phách nhớ tới lúc đến nhà Việt Tiền ăn cơm cùng với Long Nhã, người phụ nữ xinh đẹp đó đã biết cô với Long Nhã hẹn hò với nhau, bây giờ lại qua lại với Long Mã, có thể nào nghĩ rằng cô là một đứa con gái phóng đãng không?

Thế nhưng Long Mã ở phía trước không tiếp tục nói về đề tài này."

Nếu như chị đã biết bản thân chị thích ai nhất, em cũng sẽ ton trọng sự lựa chọn của chị. nhưng hiện tại chị cũng không biết chính mình thích ai nhất đúng không?

Cho nên không sao, em sẽ cố gắng để trở thành sự lựa chọn tốt nhất của chị, đợi đến khi chị toàn tâm toàn ý muốn ở cạnh bên em."

Long Mã mỉm cười: "Cho nên hiện tại, xin chị đừng nói gì hết.

Em không muốn nghe chị nói xin lỗi nữa."

"Long Mã..."

Hổ Phách vươn tay ôm lấy eo của thiếu niên, tựa vào trên lưng cậu, trong lòng có chút yên bình ít ỏi, cô thật may mắn, mới có thể gặp được một người toàn tâm toàn ý yêu cô nhiều đến như vậy."

Long Mã em đang đi đâu vậy?"

Hai người đến chỗ cửa trường học, Hổ Phách xuống xe, Long Mã trả lại cho cô túi xách mà lại không đi vào trường, lúc này Hổ Phách mới phát hện rằng cậu không mang theo sách vở bên người, chiếc túi tenis luôn đeo phía sau lưng cũng không thấy đâu."

Em muốn đi Mỹ, đã xin phép nghỉ, hai ngày này em không tới trường rồi, nhưng là em vẫn sẽ còn đưa chị tới trường, tan học em cũng sẽ đưa chị về, em muốn có thêm thời gian cùng với chị."

Nhìn Long Mã cao hơn mình mộ cái đầu, cười đến cực kỳ ngây thơ đến sáng lạn: "Gặp lại sau nhé chị, buổi chiều em sẽ quay lại."

Sải bước dắt chiếc xe đạp quay đầu, Long Mã nhìn Hổ Phách như tạm biệt."

Long Mã..."

"Hử?" m bị gọi lại liền quay đầu, trên gương mặt cảm nhận được sự mềm mại, Hổ Phách kiễng chân hôn Long Mã."

Đi đường cẩn thận, buổi chiều chị chờ em."

"A..."

Đột nhiên lại trở về bộ dạng không quan tâm lạnh nhạt lúc đầu, chỉ là hai má ửng hồng đã bán đứng cậu."

Hổ Phách, có thể hẹn hò với tôi không?"

Bất Nhị kéo Hổ Phách đến một góc không có người, siết chặt lấy cổ tay của cô, Bất Nhị như thế này quả thực không giống người mà cô quen."

Bất Nhị... tôi..."

Không biết tại sao mọt Bất Nhị ôn hòa trong trí nhớ lại đột nhiên trở nên hung bạo như vậy, Hổ Phách bị dọa đến khiếp sợ."

Hổ Phách vẫn là bỏ qua tâm ý của tôi, bỏ mặc cho tôi đángn thương như vậy.

Tôi không hề nói đùa, tôi thích Hổ Phách, cực kỳ thích."

Bất Nhị đem Hổ Phách tới gần góc tường, khí thế bức người không cho phép kháng cự."

Tôi nhận ra, có phải hay không biểu hiện của tôi khiến cho Hổ Phách cảm thấy nói thích chỉ là đừa giỡn hay sao?"

Bất Nhị nhìn Hổ Phách, lông mày nhăn lại: "Cho nên giờ đây tôi sẽ thông báo cho Hổ Phách biết, tôi thích Hổ Phách, có thể hẹn hò với tôi không?"

"...

Bất Nhị, cám ơn cậu, nhưng mà tôi với Long Mã..."

Hổ Phách cảm thấy đầu óc nhừu đặc lại, miệng khô lưỡi hanh liếm liếm môi, chú ý bốn phía có người hay không, nếu bị người khác nhìn thấy hẳn sẽ lại bị đồn thổi lung tung mất."

Là Việt Tiền Long Nhã mới đúng chứ."

Giọng nói của Bất Nhị lạnh lùng: "Đang là bạn gái của anh trai, mà lại có thể cùng lúc thích cả em trai người ta sao?

Đúng là tham lam nha."

"Không sai, cứ cho là cậu nói đúng đi.

Tôi chẳng phải là loại con gái trong sạch lương thiện gì cả."

Hổ Phách không biết tại sao Bất Nhị biết việc này, quả nhiên là bản thân ngu ngốc, còn muốn tính kế bọn họ, hóa ra lại chẳng qua mắt được ai cả.

Bọn họ đều là những thiên tài hiếm có, chỉ số thông minh cũng xuất chúng quá mức, sao có thể lừa nổi chứ, cũng đúng lúc cô không muốn giả vờ thêm nữa."

Tôi hẹn hò với Long Nhã nhưng vẫn lên giường với Long Mã, còn cả cậu nữa Bất Nhị, tuy bắt đầu là cậu ép buộc nhưng về sau là chính tôi cũng không cự tuyệt, tôi còn có cả người khác nữa, cho nên Bất Nhị, thông báo của cậu coi như tôi chưa nghe thấy đi."

Quả nhiên là loại con gái phóng đãng, thật đáng kinh tởm."

Bất Nhị mở mắt ra, trong mắt mang theo tia sắc lạnh, giống như tảng băng ngìn năm.Hổ Phách đẩy Bất Nhị trước mặt ra, đã nói như vậy, Bất Nhị đã bắt đầu ghét cô, cô cũng muốn xem có thật là như lời phán đoán của "thần", Lục Xuyên Hổ Phách càng bị chán ghét thì càng bị Y Tuyết quyến rũ.

BƯớc qua người Bất Nhị, lại nhận được một cái ôm từ phía sau."

Tôi ghét Hổ Phách, nhưng lại càng ghét bản thân mình, vẫn cứ thích em như vậy.

Thông báo của tôi, có cả việc cực kỳ kinh tởm Hổ Phách nữa."

Bất Nhị ôm chặt lấy Hổ Phách, hô hấp nóng cháy phun lên cổ cô."

Tôi đang quan hệ cùng rất nhiều người, Bất Nhị có hiểu không?"

"Tất nhiên, tôi cũng có thể trở thành một trong số đó chứ?"

Na đã trở lại. ^^
 
[21+] Độc Dược Mê Dục - Mặc Hàn Nghiễn
Chương 63: Giao Đấu


"Chị đã đi đâu vậy ?

Em gọi điện thoại cho chị không được rất lo lắng đấy."

Long Mã nhảy xuống xe đạp, đem xe giao cho Long nhã đang đứng bên cạnh, đi đến bên người Bất Nhị kéo lấy tay Hổ Phách, "Sao khoé mắt lại hồng lên thế này?

Chị vừa khóc sao?

Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hổ Phách nghe thấy những câu hỏi liên tiếp của Long Mã liền cầm lấy tay Long Mã, "Không có gì, vừa rồi có gió thổi bụi bay vào trong mắt thôi, chị có chút việc đi với Bất Nhị một chút, điện thoại lại bỏ ở trong túi xách rồi."

"Thật sao?

Em còn tưởng chị đã xảy ra chuyện gì, em lo lắng đến mức thiếu chút nữa liền đi vào bên trong trường tìm chị mất."

Long Nhã dắt theo xe đạp đi tới, vươn tay nắm cằm của Hổ Phách bắt cô hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn chính mình, "Nói, đây là bụi bay vào mắt khiến cho cho mắt em đỏ lên như vậy sao?

A, đã lâu không thấy, tên cậu là gì nhỉ...

Bất Nhị..."

Tay của Long Nhã bị Hổ Phách véo nhẹ, hắn cũng không thèm để ý, nghiêng đầu sang chỗ khác cùng một bên chào hỏi Bất Nhị đang đứng im bên cạnh.

"Bất Nhị Hỗ Trợ " Bất Nhị mỉm cười vươn tay, "Có thể được bạn Việt Tiền nhớ tên, thật đúng là vinh hạnh."

Long Nhã cũng cười bắt lấy bàn tay đang giơ ra của Bất Nhị, "Lúc ở trong đội tuyển thi đấu u-17 thế giới, biểu hiện rất tốt làm cho tôi rất ấn tượng khó mà quên được quên, được xưng là "ngọn gió của đội tuyển", sao rồi?

Bây giờ còn là ngọn gió nữa không?"

Nắm trên tay hơi chút dùng lực.

"Lúc đó biểu hiện của bạn Việt Tiền cực kỳ khiến cho người ta có ấn tượng khó quên." tuy ngữ khí nói chuyện ôn hoà nhưng lực tay của Bất Nhị xuất ra cũng không có vẻ nhẹ nhẹ nhàng, rốt cuộc thì Bất Nhị cũng là một tuyển thủ đứng đầu một đội truyển tenis của trường trung, nếu bình thường có ai đó nói khiêu khích Bất Nhị như vậy thì cậu sẽ mỉm cười coi như không có chuyện gì, nhưng người đàn ông này thì không được.

"Chị đi ăn cơm chung với em đi?

Lần trước đưa chị đến quán trọ kia, vậy mà bên trong lại không có gì ngon cả, nên lần này em sẽ dẫn chị đi ăn."

Không để ý tới anh trai mình đang phát lửa ra tứ phía ở đằng kia, Long Mã nhìn hổ phách đưa ra lời mời.

"Được, em có thể chờ chị một chút không?

Chị đi vào lấy túi sách."

Lúc cậu trở lại trường học thì tiếng chuông đã vang lên, hiện tại đã tan học rồi.

"Uh'm, em ở bên ngoài chờ chị."

Long Mã buông lỏng tay hổ phách ra.

"Bất Nhị, có muốn vào cùng không?"

Hổ phách quay đầu hỏi Bất Nhị đang chào hỏi cùng Long nhã.

"Cũng được, như vậy thì hẹn gặp lần khác nhé.

Việt tiền, " Bất Nhị nhìn Long Mã, "Đi bằng máy bay sao?

Đến lúc đó chúng ta sẽ đến tiễn cậu, trước tiên chúc cậu đoạt ngôi quán quân."

Nói xong liền định đi theo Hổ Phách.

"Hổ Phách vào trước đi.

Long Nhã đập tay lên vai Bất Nhị: "Anh có chút việc cần thỉnh giáo bạn Bất Nhị, Thế nào?

Hẳn không làm chậm trễ nhiều thời gian đâu."

Dù ngoài miệng khách khí hỏi nhưng bàn tay đặt lên vai Bất Nhị lại gắt gao dùng lực."

Long Nhã..."

Hổ Phách đau đầu nhíu mày.Long Nhã và Long Mã cùng nhau xuất hiện trước mặt cô thật sự là nằm ngoài dự đoán, hai anh em đều mang một bộ mặt bất cần đời, không biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì.Long Nhã cùng với Bất Nhị vừa nhìn mặt nhau không khí liền trở nên kỳ quái, nghĩ lại chuyện chưa từng để lộ ra bên ngoài giữa chính mình cùng Bất Nhị, Long Nhã cũng được, Long Mã cũng được, đều khó có khả năng biết, rốt cuộc là Long Nhã có chuyện gì với Bất Nhị, hai người bọn họ đều không trở lời."

Không sao."

Bất Nhị vẫn lại là cười đến cực kỳ ôn hòa, ngữ khí nhẹ nhàng nhìn Hổ Phách nói: "Hổ Phách đi vào trước đi, dù sao tôi cũng muốn đi tới câu lạc bộ tennis, không về lớp học.

Nếu bạn ViejetTieenf có việc, vậy thì tôi chờ một chút cũng không sao."

"Vậy chị đi vào trước, sẽ lập tức quay lại."

Câu nói nay là dành cho Long Mã, nói xong liền quay người rời khỏi."

Trước tiên bạn Việt Tiền có thể buông tay chưa?

Sức lực có phần quá lớn đấy.'' Sức nặng Trên vai càng lúc càng lớn, Bất Nhị mỉm cười nhắc nhở, nhưng phiasau đôi mắt hàm chứ cả một tảng băng."

Thật có lỗi thật có lỗi, nhất thời không chú ý.'' Long Nhã cười cười buông tay ra: "Chỉ là vì Bất Nhị cùng với bạn gái của tôi thân thiết quá cho nên tôi có chút không vui, sau này có thể đừng tiếp cận bạn gái của tôi nữa có được không?"

Long Nhã vẫn treo trên mặt nụ cười bí hiểm, trong mắt thoáng qua một tia sắc lạnh như bóng ma."

Hả?

Nếu tôi không nhầm thì Hổ Phách cùng với bạn Việt Tiền đã chia tay rồi thì phải."

Chuyện này là không Bất Nhị đoán được, Hổ Phách có thể thân thiết với Long Mã trước mặt Việt Tiền Long Nhã như vậy, chắc chắn là đã nói chia tay với hắn.

Chỉ là xêm ra Việt Tiền Long Nhã chưa đồng ý, nhưng đối với hành động thân thiết giữa Hổ Phách và Long Mã mà hắn cũng không có biểu hiện gì quá khích, anh em nhà này thật sự là kỳ quái."

Nếu đã như vậy thì bạn Việt Tiền không thể lấy tư cách là bạn trai của Hổ Phách để yêu cầu tôi đúng không?"

Bất Nhị tiếp tục nói vào tâm đen của Long Nhã, trên mặt Long Nhã không có lấy một chút để ý, chỉ cười cười cho qua, nụ cười bí hiểm, nếu Hổ Phách ở đây nhất định cô sẽ lập tức tránh xa Long Nhã ra, lúc trước lúc Long Nhã nói ra lời tổn thương cô cũng chính là loại nụ cười này.

"Vậy nếu là tôi nói thì sao?

Anh Bất Nhị, tốt nhất anh nên tránh xa chị ấy một chút."

Long Mã đứng một bên không lên tiêng nãy giờ đột nhên nói."

Vậy tôi thử đoán thêm lần nữa nhé, nếu không sai thì Hổ Phách cũng chưa có đồng ý kết giao với cậu đúng chứ?

Dù sao thì cứ coi như cô ấy thích cậu, nhưng anh trai của cậu vẫn chưa đồng ý chia tay với cô ấy, vậy nên chắc chắn là Hổ Phách chưa đồng ý kết giao với cậu rồi."

Bất Nhị Chu Trợ tiếp tục đoán.Hoàn toàn đoán đúng rồi, Long Mã có chút buồn bực, anh Bất Nhị quả thực là khó đối phó, bất luận là ở trên sân bóng hay ở ngoài sân bóng, Đại ma vương Bất Nhị Chu Trợ của câu lạc bộ tennis học viện Thanh Xuân thực sự không dễ chọc.Cho nên nói gì đi nữa thì vẫn là lỗi của tên xấu xa Long Nhã này.Long Mã trừng mắt nhìn Long Nhã một cái, nếu không phải tên hỗn đản Long Nhã này vẫn vướng mắc với chị không dứt khoát thì chị ấy đã sớm đồng ý với cậu rồi."

Này này, bây giờ không phải là lúc trừng mắt nhìn anh đâu."

Long Nhã bất đắc dĩ nhìn Bất Nhị vừa châm ngòi, Bất Nhị Chu Trợ quả nhiên không vô hại như vẻ bề ngoài.

Bị thua dưới tay "thiên tàu" cũng là một loại vinh dự a, chỉ nói mấy câu thôi mà đã có thể làm tình cảm anh em rạn nứt như thế nfay.Bất Nhị nói những điều này thực chất chỉ là nắm bắt được trong lúc bọn họ đang nói chuyện chứ cũng không hoàn toàn biết chính xác được."

Đó cũng là chuyện của bọn ta với Hổ Phách, rồi sao?

Bất Nhị cajauj cũng chỉ là người ngoài thôi?"

Long Nhã ỷ mình cao lớn, đặt tay lê vai Bất Nhị, khí thế trên người khia hỏa, cụp mắt nhìn xuống thẳng vào mặt Bất Nhị.Đầu óc của Long Mã cũng lập tức hiểu rõ, liền nhận ra Bất Nhị là đang châm ngòi lửa ch quan hệ của mình và anh trai.

Cậu thu hồi tầm mắt nhìn Long Nhã, dù sao hiện tại đồng ý cái đó cũng thật hoang đường."

Anh Bất Nhị, cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ không buông tay chị Hổ Phách ra, chị ấy thích tôi, cực kỳ rõ ràng không phải sao?" một câu nói đánh túng tim của hai người, Long Nhã cảm thấy tay mình có chút ngứa ngáy muốn cùng em trai oánh nhau một trận xem sao.

" Anh Bất Nhị, trận này anh thua rồi."

" Trận đấu cực kỳ thú vị, chỉ là chưa biết ai thắng ai bại thôi.

Nếu hiện tại cô ấy cùng với bạn Việt Tiền đây nói chia tay, cũng sẽ chưa chắc sẽ đồng ý kết giao với cậu, như vậy thì tôi cũng có cơ hội theo đuổi cô gái mình thích đúng chứ?"

Bất Nhị mở tay Long Nhã ra, "Muộn giờ hẹn tới câu lạc bộ rồi, tôi xin phép cáo từ ."

Long Nhã và Long Mã nhìn Bất Nhị đi khỏi, chưa được mấy bước, Bất Nhị đột nhiên dừng lại quay đầu, cười đến vô cùng sáng lạn."

Quên mất chưa nói với hai người, tôi vừa tỏ tình với Hổ Phách, tiếc là cô ấy không đồng ý, chỉ là cũng không từ chối, tôi và các cậu, đều đứng chung trên một vạch xuất phát thôi."

Na vừa mới edit một bộ truyện mới tên là "Ngày đêm muốn em" của tác giả Thụy Miên, truyện sắc đang đứng top 3 Bảng Xếp Hạng Sắc bên Trung Quốc.

Các nàng vào đọc ủng hộ Na nhé. *yêu yêu*Tác Giả: Tùy tiện hỏi là nếu hiện tại nữa chủ có thể cùng xxoo với cả huynh đệ nhà Việt Tiền sao?

Thật kỳ quái a.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom