Lãng Mạn [2019] Bạch nguyệt quang đột nhiên muốn cùng tôi kết hôn- TNGG

[2019] Bạch Nguyệt Quang Đột Nhiên Muốn Cùng Tôi Kết Hôn- Tngg
Ngoại truyện 3: [Học đường] Vết thương trên tay cậu ở đâu ra vậy?


Edit: Phong NguyệtĐây là ngoại truyện học đường của Cố Diễn và Lục Ý, không ảnh hưởng tới chính truyện, đổi gió chút nhé quý vị~Kể từ hôm sinh nhật, Lục Ý đột nhiên bắt đầu trốn tránh Cố Diễn, thái độ này rõ ràng đến độ mắt trần có thể nhìn thấy, mọi người nghệch ra, ai cũng biết Lục Ý thích nhất là theo sau Cố Diễn gọi anh Diễn anh Diễn, đang yên đang lành sao tự dưng lại chiến tranh lạnh!?Lục Ý nằm nhoài trên bàn học suốt buổi, rầu rĩ không vui, đeo tai nghe, không tập trung nghe giảng bài.Lưu Ninh là bạn cùng bàn của Lục Ý, hắn thờ ơ nhìn cậu muốn ngước đầu lên nhìn Cố Diễn nhưng nửa đường thu tầm mắt về lần thứ hai mươi tám, hắn không thể hiểu nổi, bèn hỏi: "Cậu bị gì vậy...

Hai thằng đàn ông có nhất thiết phải giận nhau như người yêu thế không hả?"

Còn chơi cái trò muốn nhìn mà không dám nhìn...

Bộ định diễn vở tình yêu bi kịch chắc?Khi Lục Ý nghe đến hai chữ "người yêu", suýt nữa giựt phăng dây tai nghe, hệt như con mèo xù lông vì bị giẫm phải đuôi vậy.Tối hôm qua, Lục Ý uống chút rượu, có hơi say, cậu ngồi trên ghế sofa, Cố Diễn đi tới, một chân khuỵu xuống, một tay chống bên người cậu, dùng tư thế giam cầm kề sát cậu, lúc đó Lục Ý còn cảm thấy ngất ngất ngây ngây, nhưng khi anh mỉm cười nói câu nọ, Lục Ý giật mình suýt đẩy Cố Diễn ra...

Tuy cậu không hiểu vì sao mình không làm thế mà tiếp tục giả vờ không hề hay biết.Loại cảm giác đó rất khó diễn tả, bây giờ nghĩ lại, hai má lại muốn bỏng.Cái gì có thích hay không, vậy mà Cố Diễn lại nghĩ mình luôn thích cậu ấy!Rốt cuộc là cái gì khiến cậu ấy hiểu lầm vậy?Lục Ý thấy mình là trai thẳng trăm phần trăm, tuy kết hôn đồng tính đã hợp pháp, cậu cũng không có ý kiến gì nhưng cậu thích con gái, điều này có thể chắc chắn, hồi nhỏ cậu crush em gái hàng xóm, còn thề lớn lên cưới nhỏ làm vợ nữa kìa.Con gái trắng trắng mềm mềm, con trai sao so được?Lục Ý thấy xu hướng tình dục của mình rất rõ ràng...

Sao Cố Diễn lại lầm tưởng mình thích cậu ấy?Cậu phải cho Cố Diễn biết mình và anh không thể ở bên nhau, hơn nữa cậu... cũng không thích anh.Không biết tại sao, Lục Ý càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, đến nỗi âm nhạc cũng không át được.Vừa lúc nghỉ giải lao, Lục Ý tháo tai nghe, định ra ngoài thư giãn đầu óc một tí.Rất ít người đứng ngoài hành lang, thời gian giải lao tương đối dài, mọi người rủ nhau xuống chơi bóng rổ, nếu là thường ngày, có lẽ Lục Ý đang dính Cố Diễn, cùng anh chơi game, cùng anh đá bóng, dù Cố Diễn đang làm bài, Lục Ý nằm bên cạnh nghe nhạc ngủ cũng không sao.Dường như chỉ cần ở cùng người này, làm gì cũng được....Ngừng!

Ngừng!

Cậu đang nghĩ gì thế này?Lục Ý hít sâu, siết chặt mép lan can, muốn đem tất cả suy nghĩ lung tung này đốt sạch sẽ!Shit!Càng nghĩ càng lộn xộn!

Đm!Lục Ý đấm lên vách tường, sau đó đanh mặt lại, hít một hơi lạnh, bưng nắm tay đau đến không nói ra lời.Ngay lúc này, cậu nghe thấy trước cửa lớp truyền tới thanh âm giòn tan của một cô gái: "Cho hỏi Cố Diễn có ở trong lớp không?"

Lúc nhắc đến hai chữ Cố Diễn, giọng điệu cô khác hẳn, mang theo chút dịu dàng ngọt ngào.Lục Ý quay đầu nhìn, phát hiện đó là một cô gái mặc váy xanh, bên cạnh có một cô gái khác đang nắm tay cô, hai người đang chèo kéo một bạn học trong lớp, tên kia đang định đi rót nước thì bị níu lại, vừa há miệng định trả lời thì lơ đãng thấy Lục Ý, bèn đổi thành: "Đây là Lục Ý lớp bọn tớ, cậu ấy thân với Cố Diễn nhất, cậu hỏi cậu ấy đi, tớ còn phải đi rót nước, xin lỗi nha."

Sau khi nói xong lập tức mang ly đi.Cô gái váy xanh vừa nghe nói Lục Ý thân với Cố Diễn, ánh mắt sáng rực lên, đi tới trước mặt Lục Ý, nở nụ cười nói "Chào cậu, cậu có thể giúp tớ gọi Cố Diễn ra đây không?"

Lục Ý có chút ấn tượng với cô gái này, lúc trước Lục Ý đi chung với Cố Diễn thường thấy cô nhìn anh, lúc ăn trong căn tin, lúc mua đồ ăn trong siêu thị hay ngẫu nhiên gặp, giống như cô quen biết Cố Diễn vậy, không phải kiểu thân thuộc mà kiểu quen sơ sơ.Thế nhưng ánh mắt mỗi khi cô nhìn Cố Diễn... luôn khiến Lục Ý cảm thấy có chút là lạ.Hồi đó, tâm tư các thiếu nam thiếu nữ rất dễ nhận ra, có gì đều ghi hết lên trên mặt.Đại não Lục Ý còn chưa kịp xử lý thông tin, miệng đã bật thốt: "...

Cậu ấy không có ở đây."

"Hả?"

Cô gái bên cạnh mê man nhìn Lục Ý, rồi quay đầu nhìn Cố Diễn đang ngồi trong lớp, "Không phải cậu ấy đang ở trong lớp à?"

"Ờ... chắc tớ nhìn nhầm."

Lục Ý suýt nữa cắn trúng lưỡi, "Tớ giúp cậu gọi cậu ấy."

Cô nàng váy xanh mỉm cười, vuốt tóc: "Vậy thì cám ơn cậu nhé."

Lục Ý thấp giọg ừ một tiếng, trở về lớp.Cố Diễn đang giảng bài cho người khác, Lục Ý ừa bước được hai bước lại thấy hối hận, đang nghĩ có nên nhờ người khác gọi anh ra không thì Cố Diễn đã nhận ra có người tới, anh thoáng ngước mắt, vừa vặn đối mặt với Lục Ý.Vẻ mặt Cố Diễn không có biến hóa gì, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hệt như câu hỏi hôm qua chỉ là ảo giác của Lục Ý thôi.Anh nhướng mày: "Có chuyện gì à?"

Lục Ý không nhìn anh, nhẹ giọng: "Bên ngoài có người tìm cậu."

Cố Diễn vô thức nhìn ra bên ngoài, ừ một tiếng, đứng lên, đi được hai bước thì ngừng bên cạnh Lục Ý, hơi nhíu mày, tầm mắt rơi trên tay cậu: "Vết thương trên tay cậu ở đâu ra vậy?"

Thân thể Lục Ý cuộn lại, rụt tay về.Hết ngoại truyện 3
 
[2019] Bạch Nguyệt Quang Đột Nhiên Muốn Cùng Tôi Kết Hôn- Tngg
Ngoại truyện 4: [Học đường] Thích một người là cảm giác gì?


Edit: Phong NguyệtThái độ chống cự của Lục Ý rất rõ ràng.Cố Diễn dừng lại, không nói gì nữa, cũng không hỏi thêm câu nào, quay người ra khỏi lớp.Lục Ý cúi đầu, cố gắng không nhìn Cố Diễn, khi Cố Diễn ra khỏi lớp, cậu cũng cố không nhìn mà trở về vị trí của mình.Lưu Ninh đang chơi di động, thấy Lục Ý trở lại, thoáng nhìn ra bên ngoài, thuận miệng hỏi: "Ái chà, có khi nào là tỏ tình không?"

Lục Ý mím môi, trên gương mặt thanh tú sạch sẽ không toát ra biểu cảm nào, đôi mắt ngày thường đong đầy ý cười hôm nay lại nặng trình trịch, ngay cả nốt lệ chí dưới mắt cũng lạnh lùng hơn, cậu tiện tay vứt một quyển sách lên bàn, không rõ vì sao mình lại giận như vậy: "Sao tớ biết được."

Lưu Ninh không nhận ra cảm xúc của Lục Ý có gì lạ, tầm mắt còn dán chặt bên ngoài, một lòng hóng chuyện: "Ê, cô gái kia trông quen nhở, hình như là hoa khôi khối mình, hoa khôi á, không biết bao nhiêu người đang theo đuổi cậu ấy đâu, tiểu tiên nữ không dính khói lửa nhân gian chưa từng cười với ai một cái, thế mà lại tít mắt với Cố Diễn, chà chà, vừa nhìn là biết có vấn đề."

Lục Ý không muốn nghe Lưu Ninh tường thuật trực tiếp, cậu lấy điện thoại ra, nằm nhoài trên bàn, nhét tai nghe vào, bật phát ngẫu nhiên, trùng hợp phát bài hát tiếng Anh dịu dàng trầm thấp, tựa như có ai đó nỉ non bên tai.Bài hát này không phải phong cách cậu thích, cậu thích nhạc Rock, bài hát này là do Cố Diễn đề cử.Vào một buổi tối không ngủ được, Cố Diễn đã giới thiệu nó với cậu, tên là Heartbeat, là một ca khúc tình yêu. có thể xoa dịu cảm xúc con người.Lúc đó Lục Ý còn tò mò hỏi Cố Diễn thích phong cách nhạc này hả, hai người đang nói chuyện điện thoại, Cố Diễn dừng lại, hồi sau mới nhàn nhạt trả lời, anh thích phong cách này, bài hát này anh mới nghe gần đây....Tại sao lại nghĩ đến Cố Diễn nữa, Cố Diễn Cố Diễn Cố Diễn, tất cả đều là Cố Diễn!

Lúc ngồi cũng nghĩ tới cậu ấy, ra ngoài hít thở có người nhờ mình tìm cậu ấy, lúc về chỗ ngồi bạn cùng bàn cũng bàn tán về cậu ấy, bây giờ nghe nhạc cũng là phong cách cậu ấy thích!Lục Ý thấy bản thân mình điên mất rồi, đầu óc cậu bị hai chữ Cố Diễn chiếm cứ, giãy mãi không thoát.Roẹt, cậu không cẩn thận xé rách tai nghe."

Ủa?"

Lưu Ninh hóng hớt xong quay đầu nhìn sang Lục Ý, thấy cậu sầm mặt bạo lực như vậy sợ hết hồn, tsuýt lùi ra sau, "Cậu sao thế, ai nợ tiền cậu không trả hả?"

"Không."

Lục Ý rũ mắt, cất điện thoại và tai nghe đi, sau đó lấy ra bài tập ra làm.Thấy cậu thật sự muốn làm bài tập, Lưu Ninh càng thêm khiếp vía.-- Xác xuất Lục Ý chủ động làm bài xấp xỉ với Sao Hỏa đụng Trái Đất đó trời ơi!Quá khác thường!Nhưng Lục Ý khác thường như vậy từ hồi nãy rồi, hắn không dám ho he.***Chớp mắt đã đến thời gian ăn trưa, Lưu Ninh và Lục Ý đi tới căn tin.Dọc đường, Lưu Ninh lo lắng không thôi: "Lục Ý, cậu thật sự không sao chứ?

Có phải ngày mai thi tháng, cậu căng thẳng quá nên choáng đầu không?"

Lưu Ninh là một trai thẳng hàng thật giá thật, dẫu sáng sớm đã nhận ra trạng thái Lục Ý với Cố Diễn không đúng lắm nhưng cũng không nghĩ Lục Ý sẽ vì chuyện này mà khác thường tới độ này, thế nên hắn không nghĩ tới hướng đó."

Không, không đến mức thế."

Lục Ý thở dài, đá hòn đá dưới chân, "Chỉ là đột nhiên thích học tập, cảm thấy nó thú vị lắm, tớ thích nó, nó cũng sẽ thích tớ."

Chủ yếu là tất cả lời giải đều có quy luật của nó, nhớ công thức là xong, không phải suy nghĩ lộn xộn.Lưu Ninh không hiểu sao Lục Ý bỗng nhiên đổi tính, hắn xoắn xuýt không bao lâu đã bị mùi thức ăn hớp hồn, nhanh chóng dời lực chú ý lên bảng menu.Lưu Ninh phụ trách lấy cơm, Lục Ý phụ trách lấy món ăn, cậu đi về phía bán món ăn, mỗi lần hai người đến ăn đều chọn một món cố định, ví như thịt heo xào ớt xanh, sườn xào chua ngọt...Vị trí bán cũng cố định, Lục Ý đang định đến chỗ bán hai món này thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc -- Là giọng Cố Diễn.Cậu ngước mắt nhìn sang, phát hiện Cố Diễn đi tới phía này, tầm mắt cả hai giao nhau."

Cậu cũng tới đây ăn à?"

Giọng điệu của Cố Diễn rất tự nhiên, anh nhìn món ăn, thấy sườn xào chua ngọt chỉ còn một phần, thuận miệng nói, "Cho cậu..."

Lục Ý vừa muốn ngắt lời bảo không cần, một âm thanh mềm mại của con gái đã chặn trước: "Hóa ra ở đây có sườn xào chua ngọt à, đúng lúc tớ muốn ăn, Cố Diễn chúng ta lấy chén này nhé?"

Cô gái váy xanh nhìn chén sườn xào chua ngọt cuối cùng, cười híp mắt.Lục Ý không lên tiếng, cũng không có bất kỳ động tác gì, cậu chỉ lặng lẳng đứng ở đằng kia.Cố Diễn ờ một tiếng: "Được."

Cô gái váy xanh cầm một phần sườn xào chua ngọt cuối cùng lên, sau đó cười với Lục Ý: "Cậu là bạn của Cố Diễn đúng không?

Buổi sáng tớ từng gặp cậu á, cậu có muốn qua ngồi chung với bọn tớ không?"

Nụ cười rất dịu dàng và đẹp đẽ, hệt như viên trân châu mềm mại, không hổ là hotgirl, nhất cử nhất động đều lơ đãng toát ra phong phạm của tiểu thư đài các.Hai chữ "chúng ta" đã gom bản thân và Cố Diễn thành một, gạt Lục Ý ra ngoài.Lục Ý cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, ngoài mặt lại không hề gợn sóng, cậu lùi một bước, cúi đầu: "Không cần."

Sau đó thuận tay lấy vài phần ăn, trả tiền xong rồi bỏ đi.Lưu Ninh đã lấy cơm xong, đang ngồi chờ Lục Ý, sau khi Lục Ý đặt đồ ăn xuống, hắn định cắm đầu ăn, song thấy món ăn, chần chừ nói: "...

Lục Ý, không phải cậu không thích ăn khổ qua à?"

Lúc Lục Ý lấy đồ ăn không chú ý, bây giờ nhìn lại, khổ qua xào thịt, tỏi, củ cải...Thanh niên mười bảy mười tám thích nhất là ăn thịt, mấy thứ này đối với họ chẳng khác gì ăn chay."

Xin lỗi."

Đúng là Lục Ý không chú ý tới, cậu đứng dậy, "Cậu chờ chút nhé, tớ đi mua thêm vài phần."

Lưu Ninh không ngăn cản, Lục Ý lập tức rời đi.Đến lúc Lục Ý trở lại, Lưu Ninh thở dài, gọi thêm mấy bạn cùng lớp đến ngồi chung."

Hồi trưa..."

Sắc mặt Lưu Ninh nghiêm nghị, không nhịn được hỏi, "Nói thật đi, có phải vì thành tích cậu tệ quá nên bị mẹ đánh phải không?"

Lục Ý: "..."

"Không phải tớ muốn giấu cậu."

Lục Ý cũng nhịn không nổi, không yên lòng dầm đồ ăn trong chén, "Tớ không biết nói thế nào nữa, tớ hỏi cậu, cậu từng yêu chưa?"

"Rồi."

Lưu Ninh thong thả nói, "Từ hồi cấp hai tớ đã yêu đương rồi."

Lục Ý chỉ thầm mến em gái nhà bên hồi tám tuổi: "... ."

"Tớ lại hỏi cậu một vấn đề."

Lục Ý sắp xếp từ ngữ, cố gắng tỏ vẻ không quan tâm, "Thích một người là cảm giác gì?"

"Dễ ợt, không nhìn thấy cô ấy thì nhớ, thấy rồi thì vui vẻ, trời có âm u mây mưa cũng biến thành nắng chói chang, lúc cô ấy không vui thì cậu muốn dỗ cô ấy, lúc cô ấy vui trở lại cậu cũng cười theo."

Lưu Ninh nói một tràng dài, giọng điệu êm tai, hệt như một tên phong lưu trải đời, "Lúc ở cùng với cô ấy, làm gì cũng thấy có ý nghĩa."

Trái tim Lục Ý lộp bộp một tiếng, suýt nữa làm rơi đũa, hệt như bệnh nhân được bác sĩ phán đúng căn bệnh mình sợ, cậu hơi hoảng hốt: "Vậy...

Nếu thấy cậu ấy ở cùng người khác thì sao?"

"Ghen chứ sao!"

Lưu Ninh hồ hởi nói, "Sẽ rất khó chịu, bực bội, rầu rĩ, sa sút, giống bộ dạng hồi nãy của cậu đó!"

Sắc mặt Lục Ý trắng bệch, lúc này đã không chỉ là lộp bộp nữa mà đã bị âm thanh tảng đá khổng lồ nào đó rơi xuống làm hoa mắt ù tai."

Đang nói chuyện vấn đề tình cảm hả?"

Bạn học ở kế bên cũng hứng thú sáp lại, chỉ chỉ hai người ngồi cách đó không xa, "Ôi trời, đây không phải là ông trơi se duyên sao?

Hot girl và hot boy, chà chà, thật ghen tị!"

Những người còn lại cũng quay đầu nhìn, hùa nhau cười phá lên, nhưng vì ở đây là căn tin nên họ không dám ồn quá mức, sợ ảnh hưởng đến người khác, mọi người nhanh chóng kiềm chế lại, nhỏ giọng bàn tán."

Bắt đầu hồi nào vậy?

Có phải tiến triển nhanh quá không?"

"Tớ cũng thấy thế, trước đó không phải Cố Diễn ở cùng Lục Ý sao?

Không thấy cậu ấy thân mật với ai khác, huống chi cùng nhau ăn cơm, những cô kia muốn nói một câu với cậu ấy còn khó nữa là."

"Chờ tin của tớ, tớ đi hỏi thăm!"

"Hỏi thăm ai?"

Có người xì xầm, "Chẳng phải Lục Ý có quan hệ tốt nhất với Cố Diễn đang ở đây à?

Sao không hỏi cậu ấy?

Chắc cậu ấy biết đó."

"Ừ hen."

Người kia quay đầu lại, nhìn Lục Ý hỏi, "Lục Ý, Cố Diễn và hot girl đang bên nhau hả?"

Lục Ý im thin thít, không nói gì.Lưu Ninh cũng hớn hở hỏi: "Lục Ý ơi, cậu có biết bọn họ quen nhau không?"

Lục Ý khẽ cụp mắt, ánh mặt trời bao lấy gò má đến cần cổ, lộ ra đường nét mềm mại, đôi mắt đen bóng, giờ phút này như bị đóng băng, lạnh vô cùng."

Tớ không rõ lắm."

Lục Ý nói, "Chắc không phải đâu."***Ngày mai thi rồi, trước kia Cố Diễn sẽ tự mình kèm cặp cho Lục Ý, nay thế sự đã đổi thay, cả ngày nay Cố Diễn chưa hề đi tìm cậu.Buổi tối, Lục Ý im lặng ngồi ôn tập, chỉ cần nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy Cố Diễn phía trước, hôm nay không ít người tìm Cố Diễn hỏi bài, đương nhiên trong số đó có không ít nữ sinh, ai anh cũng không từ chối, rất kiên trì giải đáp thắc mắc cho mọi người.Trong lớp cũng khá im lặng, vì ngày mai thi nên tất cả đang tự học, thế nên tiếng Cố Diễn giảng bài trở nên rõ ràng hơn, hơn nữa rất dịu dàng, không khác gì lúc nói chuyện với Lục Ý.Lục Ý vừa nghe vừa thẫn thờ.Ngày hôm sau nhanh chóng đến, Lục Ý thu thập dụng cụ học tập xong xuôi, bước vào phòng thi.Thực tế ngay cả dụng cụ học tập cũng có khả năng làm Lục Ý nghĩ đến Cố Diễn, bởi vì cây bút này là Cố Diễn đưa, trên đó còn có vài chữ: Nhất định thành công, thân tặng Lục Ý.Đây là một cây bút được đặt riêng.Lục Ý nhìn chằm chằm cây bút, chớp chớp mắt, cảm thấy hơi buồn ngủ.Tối qua cậu không ngủ ngon, cứ nhớ mãi chuyện xảy ra ban ngày, nhắm mắt mở mắt ra đều là hình ảnh Cố Diễn và cô gái váy xanh.Còn có hai câu đánh giá bọn họ-- Trai tài gái sắc, trời đất se duyên.Lục Ý xoa giữa mày, mở mắt ra.Tiếng chuông vang lên, bắt đầu phát bài thi.Nam sinh ngồi sau Lục Ý đến tận khi chuông reo mới vào, sau đó mở ghế một cách thô bạo rồi ngồi xuống, trong phòng thi rất yên tĩnh, động tác của cậu ta dẫn tới sự chú ý của mọi người, vậy mà cậu ta không có phản ứng gì, như không để ai vào mắt.Bài thi hơi khó, Lục Ý nhìn nhìn, có rất nhiều câu mình không biết làm.Nhưng vẫn phải cố gắng thử một chút, dù sao trong khoảng thời gian này cậu cũng nghiêm túc nghe giảng bài, Tống Viên cũng hi vọng cậu mang thành tích tốt về khoe với bà.Lục Ý tập trung làm bài, lát sau, ghế của cậu bị đẩy về trước phát ra tiếng cót két, Lục Ý quay đầu nhìn, thấy cậu nam sinh mặc đồ đen đang khom lưng thì thào với người ngồi bên trái cậu, động tác hơi mạnh nên đạp trượt ghế của Lục Ý.Phòng thi chia theo thành tích, Lục Ý nằm ở top giữa, thế là bị phân đến phòng thi có thành tích kém.Đợt kiểm tra này cũng không phải đợt kiểm tra quan trọng, kỷ luật phòng thi cũng rất lỏng lẻo, dù có cho mở sách họ cũng chưa chắc biết làm, chỉ cần không quá lộ liễu, giáo viên sẽ không quan tâm.Song hành vi của tên này quá lớn lối.Lục Ý cau mày, xoay người lại nói: "Nhỏ tiếng chút đi."

Cậu trai mặc áo đen lườm cậu một cái: "Kệ tôi."

Giọng điệu tên này quá ngông cuồng, tính tình Lục Ý không được tốt lắm, bị chọc điên, cậu chưa kịp làm gì, giáo viên đã đi tới, gõ bàn nhắc nhở Lục Ý: "Em làm gì đó?"

Lúc giáo viên đi tới bàn Lục Ý, cậu đang trong tư thế đứng quay đầu ra sau, tên mặc áo đen trái lại rất đàng hoàng.Lục Ý chỉ có thể nhịn cơn tức trong lòng, nói: "Không có gì."

May thay môn thi tiếp theo, cậu ta không gây phiền toái cho cậu nữa.Nghỉ trưa xong thì thi tiếp phần thi tổng hợp toán lý hóa, Lục Ý khá có hứng thú với nó, cậu làm bài rất nghiêm túc.Mới làm được một nửa, nam sinh mặc đồ đen bắt đầu ngứa chân, động tác lần này lớn hơn, lay cả bàn và ghế luôn.Lục Ý cố nén giận dịch ghế lại, đang định tiếp tục làm bài, dường như tên kia đang chờ cậu làm thế, nhích bàn lên phía trước.Cứ như vậy, vị trí của Lục Ý trở nên hẹp vô cùng.Hành động này đúng là châm dầu vào lửa, lửa giận cậu lập tức cháy phừng phựt.Tác giả có lời muốn nói: Cố Diễn gần đây thích bài heartbeat-- động lòng.Hết ngoại truyện 4

Mình sửa lại xưng hô của hoa khôi chương trước nha, tưởng đâu là hoa khôi trường Nhị Trung kia, ai dè hoa khôi Nhất Trung, tất cả là tại Cố Diễn quá đào hoa!
 
[2019] Bạch Nguyệt Quang Đột Nhiên Muốn Cùng Tôi Kết Hôn- Tngg
Ngoại truyện 5: [Học đường] Tớ chỉ cần người đó


Edit: Phong NguyệtLục Ý nắm chặt bút, đang muốn nổi điên thì thoáng nhìn thấy câu nói trên thân bút: Nhất định thành công, thân tặng Lục Ý.Câu nói này tựa như một cánh cửa có ma lực, phong ấn mọi cảm xúc tiêu cực của cậu.-- Đây là phòng thi, không phải chỗ đánh nhau.Thi tháng quan trọng hơn, cậu không thể vì thằng ngu này mà phá hủy mình được.Lục Ý nhẫn nhịn, ép mình tỉnh táo lại, tập trung làm bài thi.Khó khăn lắm mới đợi đến hết giờ, tiếng chuông vừa vang lên, nộp bài thi xong, Lục Ý đứng lên, quay người ra sau.Nam sinh mặc áo đen đang bắt chéo chân lớn giọng nói chuyện với người ngoài hành lang, thấy Lục Ý xoay người, cũng không cho là chuyện gì to tát, cậu ta ngước mắt cười nhạo, sau đó đứng dậy định bỏ đi.Lục Ý tiến lên ngăn cậu ta.Nam sinh mặc áo đen chậc một tiếng, không nhịn được nói: "Chó khôn không cản đường, lượn đi."

Ánh mắt Lục Ý đột nhiên thay đổi, lửa giận bùng nổ: "Không xin lỗi đúng không?"

Nam sinh mặc áo đen hờ hững ngẩng đầu, hất cằm: "Mắc gì phải xin lỗi?"

Vậy thì tốt, không cần phải nói gì cả.Lục Ý bước tới nắm cổ áo cậu ta, đấm một cái.Cậu ta không ngờ Lục Ý đột nhiên làm khó dễ mình, "Đệt mẹ" một tiếng, tiện tay xốc cặp Lục Ý, ném lên đầu cậu.Lục Ý né tránh, song một cây bút bị rơi ra, lăn xuống đất, lập tức xuất hiện vết nứt.-- Đó là bút Cố Diễn tặng cậu.Lục Ý cúi đầu nhìn, mắt như muốn rách ra, lý trí chợt biến mất, nhào tới như con thú bị chọc giận.Trong phòng còn vài người chưa đi, thấy thế bắt đầu la lên.Tiết tự học buổi tối Lục Ý không đến, cậu bị chủ nhiệm gọi vào văn phòng nói chuyện suốt buổi, cuối cùng Lục Ý không trở về lớp mà ra rừng trúc sau lớp ngồi.Thầy nói với cậu rất nhiều lời, cái gì mà "Em là một cậu bé thông minh, bình thường không phải người không nói lý, sao hôm nay lại xúc động như vậy?"

Tại sao lại xúc động như vậy?Cậu đánh nhau là sai?Cậu cảm thấy mình không hề sai.Có hối hận không?Có, hối hận vì không đánh thằng ranh kia tàn nhẫn hơn.Lục Ý ngồi trong bóng tối, nghe tiếng gió lạnh gào thét, một vùng tĩnh lặng.Ngồi như thế một lát, cái lạnh từng chút từng chút thấm vào da thịt cậu.Lục Ý cúi đầu, chậm rãi lấy chiếc bút trong cặp ra, nó đã bị méo mó không còn nguyên vẹn nữa, chỉ còn mấy chữ kia, chữ nhỏ thiếp vàng khắc bằng sấu kim thể, nghe nói do Cố Diễn tự tay khắc.Cậu nắm chặt bút, đặt trước ngực, ngón tay vuốt ve mấy chữ kia, tròng mắt nóng hôi hổi, dường như bất cứ lức nào cũng có thể rơi nước mắt.Cậu che mặt, cắn chặt răng.Là cậu ra tay trước, thầy giáo kêu Lục Ý đi xin lỗi cậu bạn kia, nếu không đi ngày mai không cần đến thi nữa.Lục Ý không thấy hối hận.Cậu cũng không biết mình tại sao lại muốn khóc, tại sao mình lại yếu ớt như vậy, chắc vì cảm xúc đọng lại mấy hôm nay như núi lửa bùng phát, chảy cuồn cuộn không ngừng được.Lục Ý cố gắng khống chế nước mắt của mình, chẳng bao lâu, cậu nhìn thấy một đôi giày dừng trước mặt mình, đôi giày cậu rất quen thuộc, là đôi giày màu đen bản giới hạn mới ra.Tầm mắt Lục Ý men theo đôi giày kia nhìn lên, thấy Cố Diễn đang thở hổn hển đứng trước mặt cậu, ánh mắt nặng nề như mây đen che phủ.Cố Diễn chưa từng dùng ánh mắt này nhìn cậu, Lục Ý vô thức rụt người lùi ra sau, chua xót dâng dâng, tất cả cảm xúc kiềm chế trước đó tuôn trào vào giờ phút này.Ngay cả chính cậu cũng không hiểu vì sao Cố Diễn vừa xuất hiện, nhìn thấy bộ dạng hung dữ của anh cậu bèn bật khóc.Cố Diễn hít một hơi thật sâu, sắc mặt hòa hoãn một chút, anh ngồi xuống bên cạnh Lục Ý, lấy khăn giấy giúp Lục Ý lau nước mắt, nhàn nhạt hỏi: "Còn biết khóc?"

Lục Ý ngoẹo đầu né tay anh, chật vật lau nước mắt: "Cậu tới đây làm gì...?"

Ai thèm!

Sao cậu không đi chung với hot girl nữa đi!"

Sao tớ lại không thể đến đây?"

Cố Diễn nén giận, duỗi tay nắm chặt cổ tay cậu, hận không thể nghiền nát người này vào lồng ngực của mình rồi ăn sạch sẽ, "Nếu tớ không tìm cậu, bao giờ cậu mới nhớ đến tớ?"

Lục Ý nghiêng đầu sang một bên, nước mắt còn đọng trên mi, không khống chế được nói: "...

Cậu còn cần tớ nhớ?

Có hot girl còn chưa đủ hả?

Hay người theo đuổi cậu ít quá?"

Giọng điệu của cậu mang theo sự ghen tỵ nồng nặc và tủi hờn, e rằng ngay cả cậu cũng không nhận ra.Hai ngày nay Lục Ý vẫn luôn ở trong trạng thái này, Cố Diễn ngồi bên trái phía trước cậu, anh cũng không phải không biết Lục Ý nắng mưa thất thường.Cố Diễn nhìn điệu bộ của cậu, không nhịn được bật cười, một chút tức giận biến mất vô tung: "Đừng chụp mũ bậy bạ, một, hot girl không phải của tớ, mấy hôm nay cô ấy tìm tớ có việc, hai, người theo đuổi tớ không ít, nhưng người tớ thích chỉ có một, cũng chỉ cần người đó."

Trong khoảng khắc nàt, Lục Ý quả thực vô cùng phẫn nộ, cậu quay phắc người lại: "Cậu có người trong lòng?"

Cố Diễn có người trong lòng?

Vậy còn hỏi cậu thích anh bao lâu rồi, hại cậu tâm thần không yên lâu như vậy, còn thả thính cậu lâu như vậy?Cậu ta là thằng khốn thời đại mới à?Trêu vui lắm đúng không?Lục Ý bật dậy, cái mũi đau xót, cố ngừng nước mắt, cậu muốn mở miệng mắng Cố Diễn khốn nạn, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, cậu đã cảm thấy mình không có tư cách, cậu càng cảm thấy khổ sở hơn, vừa đứng lên lập tức muốn xoay người chạy -- Song chưa gì Cố Diễn đã kéo cánh tay cậu lại, trong giọng nói chứa ý cười khó nhận ra: "Cậu không muốn nghe người trong lòng tớ là ai à?"

Lục Ý không có hứng thú chút nào, thấy anh bắt cậu lại, cậu trở tay muốn thoát ra, lại bị Cố Diễn nắm lại, Cố Diễn tiến lên một bước, hai tay ôm chầm lấy cậu, bỗng nhiên kề sát, khoảng cách hai người lập tức không có kẻ hở.Lục Ý ngẩn ra, đôi mắt ngấn nước, tầm mắt mơ hồ, tiếp đó, cậu nghe Cố Diễn nhẹ giọng nói: "Bạn Lục, là cậu đó."

Cố Diễn không cho Lục Ý có thời gian suy nghĩ, chậm rãi hôn cậu.Khác với động tác mạnh mẽ ngang ngược của anh, nụ hôn này dịu dàng như nước.Nhẹ như nắng xuân, ngọt như mứt kẹo.Lần đầu tiên Lục Ý bị hôn, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn bị câu nói sau cùng lấy đầy.Mãi cho đến Lục Ý đỏ bừng mặt đẩy anh ra, Cố Diễn mới buông ra.Bờ môi Lục Ý đỏ tươi, nhẹ nhàng hô hấp, không dám ngẩng đầu nhìn Cố Diễn: "Cậu..."

"Những gì tớ nói đều là thật."

Cuối cùng Cố Diễn cũng có thể để lại ký hiệu của riêng mình, trong mắt tràn đầy thỏa mãn, thản nhiên hỏi, "Lục Ý, cậu có thích tớ không?"

Lục Ý không lên tiếng, cậu cúi đầu, sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn của mình.Cậu như nhìn thấy pháo hoa nổ đầy trời, hoàn toàn không còn sức lực, cả người chấn động, ấy thế mà Cố Diễn còn không cho cậu thời gian mà ép hỏi....Thích...không?"

Tớ..."

Lục Ý cuộn tròn tay, vừa định nói tớ không biết, dường như Cố Diễn nhìn ra cậu muốn nói cái gì, thong thả nói: "Lục Ý, cậu suy nghĩ kỹ đi.

Lúc cậu chưa đưa ra câu trả lời tớ đã dám hôn cậu, nếu cậu dám từ chối, tớ sẽ làm gì với cậu."

Cố Diễn đã nhận ra tên ngốc này hệt như con mèo nhỏ, kêu cậu ấy suy nghĩ một vấn đề không khác gì cho cậu chơi một cuộn len, chơi đến nổi quấn mình vào trong, không biết đường ra.Nếu không thể suy nghĩ được thì lựa chọn đi.Chọn một trong hai.Anh cũng rõ ràng tâm tư Lục Ý, chỉ thiếu một câu nói nữa thôi."

Cậu..."

Lục Ý trợn tròn mắt, bàn tay nắm chặt rồi buông thõng lại nắm chặt."

Cậu có đồng ý không?"

Cố Diễn tiến tới, kéo tay cậu qua, ra vẻ thản nhiên, "Ba hai một...Không đồng ý thì tớ..."

Anh còn chưa có nói xong, Lục Ý đã nhỏ giọng ngắt lời anh: "Thích..."

Trái tim Cố Diễn thả lỏng, nắm tay Lục Ý, nói tiếp nửa câu còn lại: "Nếu cậu không đồng ý thì tớ xin lỗi vì chưa được sự đồng ý của cậu đã đường đột hôn cậu, xin lỗi nhé."

Giờ khắc này, gương mặt Lục Ý được bao phủ bởi bóng đêm, cậu không nghe được Cố Diễn nói hôn hay không hôn gì, Lục Ý phản ứng chậm, bấy giờ mới cảm giác được nụ hôn của Cố Diễn, đầu lưỡi đều là mùi bạc hà, há mồm muốn ngắt lời: "...Không sao..."

"Nếu cậu thấy không sao, hơn nữa cũng đã đồng ý."

Cố Diễn nhìn chằm chằm đôi môi cậu, chậm rãi hỏi, "Vậy tớ có thể hôn cậu lần nữa không?"

Lục Ý ngẩn ra, không hề nghĩ tới còn có những vấn đề này chờ cậu phía sau, nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt, cả lỗ nay cũng muốn bốc lửa: "Cố Diễn..."

Thấy Lục Ý thật sự bị trêu đến bối rối, Cố Diễn nhắm mắt lại, đè dục vọng xuống, khẽ cười: "Đùa thôi."

Thần kinh căng thẳng của Lục Ý mới hơi buông lỏng.Bị Cố Diễn hôn một lần cậu đã không biết tên của mình là gì, nếu hôn cái nữa cậu không biết mình sẽ ra sao..."

Với thân phận bạn trai của cậu, có phải cậu nên nói một chút về chuyện đánh nhau hồi chiều cho tớ nghe không?"

Cố Diễn vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cậu, "Sao không tìm tớ?

Sao lại trốn ở đây khóc?

Cậu ta đánh cậu ở đâu?"

Lục Ý không muốn nhắc đến chuyện này lắm, rũ mắt, nói giảm nói tránh: "Cũng không có gì, vết thương của cậu ta hơi nặng, thầy kêu tớ đi xin lỗi cậu ta..."

"Chỉ kêu cậu xin lỗi thôi mà cậu trốn ở đây khóc?"

Trên mặt Cố Diễn đầy chữ "Cậu xem tớ là thằng đần sao?", giọng điệu trầm xuống, "Lục Ý, nếu cậu không muốn nói, vậy tớ tìm tên đó kêu cậu ta nói cho tớ biết."

Lục Ý im lặng, bắt đầu xoắn xuýt.Cố Diễn thấy thế, xoay người rời đi, thật sự không hỏi thêm một câu nào, Lục Ý hoảng hốt kéo anh lại, cuối cùng nói thật: "Là... là tại cậu ta làm hỏng đồ của tớ...Cậu ta khiêu khích tớ trước..."

Cố Diễn đen mặt: "Cậu ta làm hỏng gì của cậu?"

Anh muốn thằng nhãi con đó trả giá gấp trăm nghìn lần.Lục Ý do dự một chút, lấy bút trong cặp ra, chiếc bút đã bị sứt mẻ, chỉ có dòng chữ là nguyên vẹn.Cố Diễn vốn giận không thể át nhưng khi thấy Lục Ý lấy bút ra, Cố Diễn lại như bị kim đâm, anh nhận ra đây là cây bút anh đưa cho Lục Ý, cũng là thứ Lục Ý quý nhất.Bút hỏng thì thôi, anh đưa cái khác là được, sao lại liều mạng đánh nhau chứ?"

Cậu..."

Lúc này đến lượt Cố Diễn không biết nên nói gì, anh giơ tay lên, muốn hỏi cậu có ngốc hay không thì bỗng khựng lại, chuyển sang xoa đầu Lục Ý, ôm đối phương vào lòng, thở dài, "Sao cậu lại ngốc thế."

Lục Ý không lên tiếng, để mặc Cố Diễn ôm mình."

Không cho phép như thế nữa."

Cố Diễn vò tóc cậu, "Có nghe không?"

Giọng nói Lục Ý có chút rầu rĩ, ậm ờ không rõ, hình như nói "Nghe"."

Có chuyện gì thì hãy tìm tớ."

Cố Diễn tiếp tục nói, "Có được không?"

Lần này anh dịu giọng như đang thương lượng với Lục Ý, lỗ tai cậu nhũn ra, ừm một tiếng."

Đừng trốn khóc một mình nữa."

Cố Diễn hôn lên đầu cậu một cái, "Tớ lo lắm."

Lục Ý ngoan ngoãn nói "Được".Cố Diễn nở nụ cười: "A Ý ngoan lắm."

Hết ngoại truyện 5

Ai thấy lỗi gì nhắc mình với nhé!Chương sau quay trở lại chính văn~Xin lỗi mấy bạn mình post nhầm chương nha 🙁
 
[2019] Bạch Nguyệt Quang Đột Nhiên Muốn Cùng Tôi Kết Hôn- Tngg
Ngoại truyện 6: [Du Định x Nhan Bân] Cho chúng ta cơ hội tìm hiểu sâu hơn


Edit: Phong NguyệtTừ sau đêm kia, Nhan Bân vẫn luôn trốn tránh Du Định, có thể trốn thì sẽ cố gắng trốn.Nói ra cũng khá xấu hổ, hai người họ vốn là người xa lạ lại xảy ra chuyện thân mật như thế, điều làm Nhan Bân càng thêm suy sụp là ba Nhan đến tìm Du Định đòi nói lý.Loại xấu hổ này không còn ở mức bình thường nữa rồi.Khi đóng máy, Nhan Bân trở về thành phố A, lại không làm gì cả, nếu là lúc trước, hoàn thành công việc xong sẽ rảnh rỗi rủ rê bạn bè ra ngoài chơi, nhưng bây giờ cậu ta không có chút hứng thú nào, chẳng khác gì quả cà tím phơi sương, làm gì cũng không thấy vui nổi.Đúng lúc này Du Định gửi tin nhắn hẹn cậu ta ra ngoài.Nhan Bân không do dự từ chối.Du Định lập tức gọi điện thoại tới.Nhan Bân không muốn nhận, nhưng cậu ta vừa từ chối Du Định đã gọi điện tới, nếu cậu không nhận, không chừng Du Định sẽ tiếp tục làm phiền, thế là Nhan Bân quyết định nghe điện thoại, nói cho rõ ràng, miễn cho hắn lại giở thủ đoạn gì nữa.Sau đó, Nhan Bân hối hận, bởi vì cậu ta không biết nói gì mới đúng.Không đợi cậu ta nghĩ kỹ, Du Định đã mở miệng nói: "Có phải em sợ không?"

Nhan Bân không thèm suy nghĩ, nói: "Tôi sợ cái gì?"

"Sợ anh đó " Du Định nói "Nếu không... vì sao từ chối anh?"

Trong từ điển của Nhan Bân không có chữ sợ, tính phản nghịch nổi lên: "Anh có gì đáng sợ?

Tôi mà sợ anh tên tôi sẽ viết ngược!"

"Được."

Du Định nói "Anh chia sẻ định vị cho em, nửa tiếng sau gặp."

Nhan Bân: "Chờ đã!"

Du Định không cho cậu ta bất cứ cơ hội từ chối nào, sau khi cúp máy lập tức gửi địa chỉ qua.Nhan Bân nhìn chằm chằm địa chỉ trên màn hình, cảm thấy đầu óc mình bị lừa đá rồi, cậu ta thật muốn xuyên về quá khứ xốc cổ áo mình lên hỏi mình nghĩ cái gì vậy!Phép khích tướng cấp thấp như vậy!

Mà cũng bị mắc câu!

Cậu ta bị Du Định bỏ thuốc rồi hả?Nhan Bân tức tối quăng điện thoại lên giường, cào tóc, phiền não nằm uỵch xuống giường.Năm phút sau, Nhan Bân đứng dậy, quyết định đến chỗ hẹn.Có mấy lời phải nói rõ ràng, đây là lần cuối cùng cậu ta gặp hắn, cậu ta không muốn dây dưa mập mờ với hắn nữa.Nhan Bân vớ áo khoác rồi ra cửa.Theo hướng dẫn, Nhan Bân dừng xe ở một cửa hàng thủ công.Nhan Bân xuống xe, vừa đi tới cửa đã nhìn thấy Du Định đứng đó, hắn mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đen, hơi ngước mắt lên, không biết đang nhìn gì, hắn có vẻ ngoài hơi lạnh lùng, chỉ cần im lặng đứng một chỗ thôi cũng làm cho người khác có cảm giác xa cách, song nhìn kỹ sẽ thấy mặt mày hắn đẹp trai ngời ngời, càng nhìn càng thấy đẹp trai.Nhan Bân đứng sựng nhìn Du Định.Thực sự lãng phí gương mặt này mà.Nếu tối đó hắn ở dưới thì tốt quá, ngủ với một người đàn ông cực phẩm thế này cũng không thua thiệt gì.Nếu Du Định chịu nằm dưới, Nhan Bân có thể tiến triển với hắn...Ngừng, ngừng!Nhan Bân hít một hơi thật sâu, đi tới, nhíu mày "Này..."

Du Định dời mắt nhìn chằm chằm cậu ta, đôi mắt đen láy hẹp dài như có thể nuốt chửng người khác.Nhan Bân cứng người, tất cả khí thế vất vả lắm mới gom được thoáng chốc bay phân nửa."

Hôm nay lạnh lắm."

Du Định nhét một ly nước vào tay cậu ta "Uống thứ gì nong nóng đi!"

Đó là một ly Latte Macchiato, lúc mới cầm, dường như chiếc ly còn vươn hơi ấm của Du Định, thấp thoáng mùi hương của biển, dịu dàng trong suốt.Lực chú ý của Nhan Bân nhanh chóng bị hương vị dời đi, từ "Mùi cơ thể Du Định thơm ghê" đến "Anh ta cầm ly này bao lâu rồi", rồi đến "Anh ta đợi bao lâu rồi, có phải mình đến trễ không?" cuối cùng đến "Có phải đến trễ không tốt lắm không?", mạch não hoàn toàn chệch đường ray, khác hoàn toàn với suy nghĩ "Hôm nay ông phải nói rõ ràng sau đó từ chối anh ta thậm tệ", ấy thế mà cậu ta lại không mảy may phát hiện.Mãi cho đến bị Du Định dẫn vào trong cửa hàng thủ công, Nhan Bân nhấp một hớp Latte Macchiato, lực chú ý vẫn còn đặt ở hương vị của nó, cảm thấy ngon lắm, đáng tiếc không biết nhãn hiệu nào.Nhan Bân nghĩ vậy.Du Định xoay người hỏi: "Em muốn làm gì?"

Đây là một gian hàng làm gốm, có thể làm các loại gốm sứ, vừa bước vào đã thấy một chiếc bàn đựng gốm, ánh mặt trời chiếu xuống, mỗi món đều được một lớp ánh sáng nhàn nhạt phủ lấy, đẹp đẽ lại đáng yêu.Trong đây ó thể nặn mấy con vật nhỏ, cũng có thể nặn trẻ con, nặn hình thù nào cũng được, chỉ cần có thể nghĩ ra.

Đối với người mới, thông thường nên nặn chén đĩa, độ khó không cao, cũng dễ thành công.Nhan Bân nhướng mày: "Anh lại muốn làm gì?"

Du Định muốn làm gì đã nghĩ xong từ lâu nhưng hắn không muốn nói cho Nhan Bân biết trước, vì vậy mỉm cười: "Bí mật."

Nhan Bân xùy một tiếng "Không nói thì thôi, tôi cũng không muốn biết."

Du Định chắc rất thường xuyên tới đây, bởi vì hắn hết sức quen thuộc với nơi này, dưới sự hướng dẫn của nhân viên cửa hàng, hai người bắt đầu nhào nặn.Bước đầu tiên làm gốm là chọn đất sét rồi thêm nước vào cho đến khi nhão ra.Du Định rất thành thạo, Nhan Bân nhìn hắn, bắt đầu thực hiện dưới sự chỉ dẫn của nhân viênÝ nghĩ của cậu ta vô cùng đơn giản, làm một cái dĩa nhỏ, lần đầu làm gốm cũng chỉ để chơi, nung thành công là được, cậu ta cũng không trông cậy mình có thể làm ra tác phẩm kinh thiên động địa nào.Một loại cảm giác kì lạ vô cùng dâng lên.Rõ ràng mấy ngày hôm nay rất bức bối, làm cái gì cũng cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng khi bị Du Định gọi ra nặn gốm, hai người im lặng không nói gì, Nhan Bân lại bình tĩnh trở lại.Trong căn phòng nhỏ bé, trừ nhân viên ra cũng chỉ có hai người, khá yên tĩnh.Cơ mà sự yên tĩnh này không duy trì được bao lâu.Nhan Bân trời sinh hiếu động, vừa nhào nặn vừa dòm Du Định một cách sâu xa, thấy hắn quen đường quen nẻo xắn tay áo lên, nhịn không được hỏi: "Anh thường xuyên đến đây ư?"

"Coi là vậy đi."

Du Định cúi đầu nhìn đất sét trong tay mình, "Có khi tâm tình không tốt sẽ tới đây chơi một chút, lực chú ý có thể bị dời đi..."

Nhan Bân suy nghĩ một chút: "Cho nên hôm nay tâm trạng của anh không tốt à?"

"Không hẳn."

Du Định ngước mắt nhìn cậu ta, "Có khi tâm tình tốt cũng sẽ tới, hôm nay xem như là tâm tình tốt."

Nhan Bân chớp chớp mắt, dường như có gì đó lóe lên, cậu ta không bắt kịp, mà lấy trí thông minh của cậu ta, nếu không rõ rành rành thì cậu ta không tài nào bắt được."

Làm cái này cần kiên nhẫn."

Nhan Bân không yên tĩnh được bao lâu lại bắt đầu loi nhoi,"Vậy ngoại trừ làm cái này, bình thường anh còn thích làm gì?"

Du Định trầm ngâm một hồi: "Hát luyện giọng!"

Nhan Bân hứng thú: "Đúng rồi anh học bel canto!

Anh là người học bel canto đầu tiên mà tôi quen, có phải anh hát rất hay không?"

Du Định: "Vậy phải xem em định nghĩa hay là thế nào."

Nhan Bân quẳng cục đất sét nhào được mấy cái sang một bên: "Anh hát hai câu cho tôi nghe thử đi?"

"Bình thường bọn anh không dễ mở miệng hát đâu."

Du Định thản nhiên nói "Ngành này có một quy định, ở trường hợp riêng tư, chỉ được hát cho người mình thích."

Nhan Bân dừng mấy giây, cúi đầu, lặng lẽ nhặt đất sét lên, lập tức đàng hoàng lại, không hỏi gì nữa.Du Định nhìn cậu ta, đáy mắt lẳng lặng toát lên ý cười.Trong phòng yên tĩnh lại.Nhan Bân nhào đất sét, ban đầu cậu ta còn có thể ép buộc bản thân kiên nhẫn một chút, song cái loại công việc cần kiên trì và nhẫn nại này thật sự không hợp với cậu ta, không lâu sau, động tác chậm lại.Đúng lúc này, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng hát khe khẽ.Thanh âm du dương, có chút khàn khàn, vô cùng êm tai, tựa như chim sơn ca.Mới đầu Nhan Bân còn tập trung nghe hát, không lâu sau lại nghĩ tới "Chỉ được hát cho người mình thích", đầu óc nhất thời hỗn loạn.Anh ta làm vậy là có ý gì?

Không lẽ anh ta thích nhân viên ở cửa hàng thủ công?Nhan Bân chưa từng trải qua cảm giác khó chịu thế này, hoảng loạn một hồi, cậu ta bỗng đứng dậy, đẩy cục đất sét đến trước mặt Du Định: "Tôi không làm đâu!

Anh..."

Du Định dừng hát, chậm rãi ngẩng đầu: "Vì sao không làm, chỗ nào không hiểu?"

Bị Du Định dùng loại ánh mắt đó nhìn, Nhan Bân thoáng nghẹn lời, đổi lại ngày thường, nếu cậu ta không vui thì đã quăng đồ bỏ đi từ lâu, bây giờ thì khác, không phải là không vui, Nhan Bân nghĩ không ra từ nào chính xác để hình dung, ấp úng nửa ngày, Du Định mở miệng nói.

"Nhìn anh, anh dạy em."

Du Định đích thân hướng dẫn làm sao để nhào, làm sao để mịn, làm sao để đều.Động tác của hắn nhẹ nhàng lại chậm rãi, ngón tay thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng.Nhan Bân phát hiện mình lại nhìn chòng chọc hắn, không khỏi có chút xấu hổ, bắt đầu hoài nghi có phải mình bị thứ gì ám không.Nếu là người khác...

Nếu ai ép cậu ta như thế này, cậu ta đã ầm ĩ lên rồi.Thế mà hết lần này tới lần khác cậu ta không thể phát tác trước mặt Du Định, thấy Du Định làm mẫu rồi nhìn sang cậu ta, Nhan Bân không thể nói nổi bất kỳ lời từ chối nào.Lát sau, Nhan Bân lại tiếp tục ngồi xuống nặn đất sét.Nhân viên cửa hàng thức thời lui ra ngoài.Du Định nghiêng người qua, cẩn thận hướng dẫn cậu ta, hai người cách nhau rất gần, mùi biển nhàn nhạt càng thêm rõ ràng, tựa như muốn bao lấy cả người Nhan Bân, không cho cậu ta trốn thoát.Nhan Bân ở bên dưới, chóp mũi suýt nữa sượt qua gò má Du Định, cậu ta không nhúc nhích nhìn Du Định Hai người nhìn nhau, có thể thấy bóng dáng của mình trong mắt đối phương.Gió buốt đang gào thét ngoài cửa sổ, trong phòng lại cực kì ấm áp, trên bàn bày các sản phẩm chưa nung, trên vách treo rất nhiều tranh, trước cửa đặt một cái giá mắc áo khoác của họ, dưới bàn đặt mấy thùng đất sét, nước và các công cụ lặt vặt, tia sáng xuyên qua rèm mỏng soi xuống, giờ khắc này, khoảng cách hai người dường như gần hơn.Hồi lâu sau, Du Định ôm lấy Nhan Bân từ phía sau, cầm tay chỉ dẫn cậu ta, nhẹ giọng nói: "Thử lại nha?"

Nhiệt độ trong lòng bàn tay không ngừng toát ra như cơn sóng trào mãnh liệt.***Sau đó hai người tách ra, mãi đến ngày nhận gốm, Du Định gửi đến, kêu Nhan Bân ra nhận, Nhan Bân nhìn thấy dĩa tròn nho nhỏ của mình, nói là cậu ta làm cũng không đúng lắm, đa phần Du Định làm giúp, khá đáng yêu, tròn tròn trơn trơn, nhỏ bằng bàn tay, khéo léo đẹp đẽ.Du Định nặn một chén trà, bên trên còn khắc hoa văn như sứ Thanh Hoa, vẽ từng hàng từng hàng lá liễu, tao nhã tinh tế, như cảm giác mà Du Định mang đến cho người khác.Kèm theo hai sản phẩm này là một chiếc card với ba chữ đơn giản: To Nhan Bân.Nhan Bân đem hai cái này về phòng, kể cả tấm bưu thiếp, cất kỹ.Đây là lần đầu tiên cậu ta tập trung làm thủ công nên cậu ta mới để ý như vậy, tuyệt đối không phải vì những nguyên nhân khác!Mấy ngày kế Du Định lại thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn cho Nhan Bân.Đều là những câu rất bình thường.-- Hôm nay trời đẹp, nhớ ra ngoài một chút.-- Ra ngoài mua trái cây, nhìn thấy trái cây dễ thương, lại nghĩ đến em.-- Nhìn kìa, tuyết rơi rồi.Mới đầu Nhan Bân không trả lời, sau này không biết sao lại dưỡng thành thói quen, Du Định đúng giờ gửi tin nhắn cho cậu ta, sáng một tin, tối một tin, đôi khi gọi điện thoại cho cậu ta, tuy toàn là những chuyện vặt vãnh nhưng kéo dài hơn một tiếng, Nhan Bân cũng không biết rốt cuộc mình làm sao chịu được, nghĩ lại, dường như hai người cũng không nói gì cả.Thói quen là thứ rất đáng sợ, khi bạn đã thích ứng với thứ gì đó, xem nó là một phần trong cuộc sống rồi, đột nhiên có một ngày nó biến mất, bạn sẽ lập tức không biết làm gì.Sau khi Du Định biến mất hai ngày, Nhan Bân bắt đầu lo lắng, mỗi ngày xong việc đều nhìn chằm chằm di động đờ người ra.Vì sao không gửi tin nhắn cho cậu ta nữa?

Trước đó vẫn bình thường mà, sao nói đứt là đứt?Vì sao không nói gì với cậu ta?

Du Định đã xảy ra chuyện gì ư?Hai ngày trước Du Định có nói cơ thể hơi khó chịu.Nhan Bân càng nghĩ càng không muốn tự mò mẩm, bèn gửi tin nhắn Lục Ý, hỏi: 【Trước khi anh và thầy Cố yêu nhau ấy, ai theo đuổi ai vậy?】Lát sauục Ý mới trả lời:【Coi như là tôi, sao vậy, lại muốn làm fmv gì à?】Nhan Bân do dự một hồi:【Em không biết cái này có được xem là vấn đề tình cảm không, ừm, em có một người bạn, có một người thích cậu ấy, hắn vẫn luôn gửi tin nhắn đều đặn cho cậu ấy, dù gió hay mưa cũng vậy, dạo này lại không gửi nữa, bạn tôi rất sầu não, tới hỏi em xin tư vấn, em lại chưa từng trải nên mới hỏi anh một chút.】Lục Ý nghĩ nghĩ:【Cho hỏi một câu, có phải bạn của cậu thích người kia không?】Nhan Bân nhanh chóng phủ nhận:【Cậu ấy không thích, không hề thích!】Lục Ý bực bội nói: 【Nếu không thích thì xoắn xuýt cái gì?

Nếu không thích, không phải nên cùng đối phương giữ khoảng cách sao?】Nhan Bân nhìn dòng này, có chút hoảng sợ:【Anh nói bậy gì đó?】Lục Ý càng cảm thấy kỳ quái: 【Vấn đề tình cảm của bạn cậu, cậu kích động vậy làm gì?】Nhan Bân không nói gì, luống ca cuống cuống, cậu ta cũng không dám hỏi Lục Ý nữa, sợ Lục Ý hỏi những câu cậu ta khó trả lời hơn.Sau một lát, Lục ý lại gửi một tin nhắn tới:【Kêu bạn của cậu gọi hỏi đi!

Cứ lo lắng như vậy cũng không phải cách hay.】Đây cũng coi như là góp ý cho Nhan Bân, cũng không khác gì cho cậu ta cái cớ, Nhan Bân yên lặng thôi miên đây là đề nghị của Lục Ý, không phải cậu ta muốn, thôi miên vài lần mới lấy di động ra, lần đầu tiên chủ động gọi cho Du Định.Di động vang hồi lâu vẫn không có ai nghe.Mỗi tiếng "ring" kéo thật dài, vào tai cậu ta lại dài hơn mấy trăm lần, vô số khả năng thoáng qua trong lòng cậu ta.Tới tiếng chuông cuối cùng, cuối cùng Du Định cũng nhấc máy.Nhan Bân đang căng thẳng thoáng chốc thả lỏng: "Du Định, mấy ngày nay anh bận rộn lắm đúng không?"

Giọng Du Định hơi khàn: "Ừm."

Vừa dứt lời, hắn ho khan một hồi.Nhan Bân: "Anh bị cảm?"

"Hơi khó chịu."

Giọng Du Định rất khàn, "Không nghiêm trọng lắm."

Nghe rất khó chịu, giống như cố gắng nặn từng chữ vậy.Vậy mà còn nói chưa nghiêm trọng?Vậy đối với Du Định thế nào mới là nghiêm trọng?Trái tim khó khăn lắm mới thả lỏng lúc này lại treo lên, Nhan Bân nhíu mày, cảm thấy lồng ngực như bị tảng đá nặng trình trịch đè lên."

Nếu không nghiêm trọng."

Nhan Bân điều chỉnh giọng điệu của mình sao cho không quá kì lạ, nói "Tôi muốn tới thăm anh."

Du Định hơi bất ngờ: "Em tới thăm anh?"

Nhan Bân rầu rĩ đáp: "Nếu anh không hoan nghênh thì thôi."

"Hoan nghênh chứ."

Du Định cười rộ lên, gằn từng chữ, "Sao lại không hoan nghênh?"

Nhan Bân không biết đến thăm bệnh phải đem cái gì, đi hỏi quản gia, quản gia hỏi thăm bệnh nhân nào rồi mới đưa cho cậu ta một chút thuốc bổ mang theo.Lúc tới cửa nhà Du Định, Nhan Bân giơ tay lên gõ cửa một cái, không lâu sau Du Định mở cửa.Nhan Bân chưa từng thấy Du Định như thế này, hắn chỉ mặc một bộ quần áo ở trong, khuôn mặt uể oải, mắt đầy tơ máu, dường như mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, dẫu vậy vẫn mang một loại mỹ cảm phóng khoáng không hề gò bó."

Anh..."

Nhan Bân suýt chút nữa cắn trúng lưỡi "Anh làm sao vậy?"

Chỉ mới nửa tháng không gặp, sao Du Định lại thành ra thế này?"

Phải chuẩn bị một ca khúc, luyện tập hơi vất vả, không chú ý."

Du Định khàn giọng nói, "Không phải bệnh lớn gì, uống chút thuốc là khỏi thôi."

Chân mày Nhan Bân vẫn cau lại, cậu ta vừa định đi vào cửa, Du Định bỗng nhiên ngăn lại, ho hai tiếng, mở miệng hỏi: "Nhan Bân, em biết anh đang theo đuổi em chứ?"

Đây là lần đầu tiên Du Định nói thẳng ra.Nhan Bân chỉ cảm thấy "ong ong", như có vật gì đó nổ tung trong đầu, cậu ta không thể mở miệng nói nửa lời.Du Định tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay của cậu ta: "Em có biết hành vi này... làm anh hiểu lầm không?"

Trên người hắn thoang thoảng mùi biển cả, cậu ta như bị một ngọn núi ôm lấy.Tay Nhan Bân còn bị hắn siết, không thể động đậy."

Em biết mà, đúng không?

" Du Định khẽ nhếch môi, "Em vẫn tới, vì sao?

"Nhan Bân cảm thấy hốt hoảng: "Tôi..."

Khoảnh khắc này, trong đầu của cậu ta lóe lên rất nhiều hình ảnh, tất cả đều liên quan đến Du Định, Du Định nói chúng ta nói chuyện một chút đi, Du Định đứng trên bậc thang đưa thức uống nóng cho cậu ta, Du Định dạy cậu ta làm gốm, Du Định nói chuyện phiếm với cậu ta...Du Định Du Định Du Định, tất cả đều là Du Định!Như vụt một cái, hàng hà sa số hoa tuyết bay tán loạn, rơi vào lòng, hóa thành một dòng nước ấm, dịu dàng mềm mại.Du Định không muốn ép buộc cậu ta, hắn thích nước chảy thành sông hộn, cảm thấy đến đến đây đủ rồi, hắn cũng không có tinh thần đùa nữa, vì vậy buông tay ra: "Vào đi..."

Hắn chưa nói hết câu, Nhan Bân bỗng tiến lên ôm lấy hắn.Du Định chưa kịp phản ứng: "Em..."

Nhan Bân ngẩng đầu, nhìn hắn: "Cho chúng ta một cơ hội tìm hiểu sâu hơn!"

TOÀN VĂN HOÀN

Cuối cùng cũng hoàn rồi, cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ mình trong suốt thời gian qua nhé, hẹn gặp mọi người trong sản phẩm kế tiếp
 
Back
Top Bottom