[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
19-Tích Pháp Cú - Tập 6 (Pc301-Pc360)
Pháp Cú 326: Truyện chú Sa-di dậy thì
Pháp Cú 326: Truyện chú Sa-di dậy thì
"Trước tâm này buông lungChạy theo đời mây dụcNay ta đã chế ngựNhư quản tượng giữ voi."(XXIII-Phẩm Voi, Pháp Cú 326)Tích Pháp Cú: Có chú Sa-di tên là Sa-lu thời nhỏ rất ngoan tu hành nghiêm túc đến mức Chư thiên và Phúc thần đều kính trọng.
Nhưng khi chú lớn 14-15 tuổi là độ tuổi dậy thì, thì chú bắt đầu động dục.
Thế là chú ta chán tu muốn được hoàn tục lấy vợ.Khi đó có 2 người mẹ.
1 người mẹ hiện tại và 1 người mẹ kiếp trước.
Người mẹ kiếp trước nay là một vị Phúc thần.
Rồi 2 bà mẹ đó cùng đến khuyên bảo chú Sa-di Sa-lu chuyên tâm tu hành.
Chú vượt qua giai đoạn dậy thì đó thì lại tu tốt chứng A-la-hán và sống tới 120 tuổi.Sau đó Tôn giả Sa-lu đó nói ra bài kệ này và được Ngài A-nan kết tập trong Kinh Pháp Cú:"Trước tâm này buông lungChạy theo đời mây dụcNay ta đã chế ngựNhư quản tượng giữ voi."(XXIII-Phẩm Voi, Pháp Cú 326)Bài học kinh nghiệmBài học 1: Tuổi dậy thì "nóng máy"Nhu cầu tình dục của con người thuộc về "Bản năng duy trì nòi giống".
Bản năng tình dục có ở mọi loài vật cho đến loài người.
Vì nó là "Bản năng duy trì nòi giống" nên nếu loài vật nào mà bản năng này yếu kém thì giống loài đó sẽ tuyệt chủng.Các loài vật cứ đến thời gian động dục là quan hệ tình dục bừa bãi để thụ tinh, có thai và sinh con.
Còn con người vì có đạo đức, thuần phong mỹ tục, gia giáo lễ nghi và pháp luật ràng buộc nên bắt buộc phải là vợ chồng mới được quan hệ tình dục mà thụ tinh sinh con.
Nếu không phải vợ chồng thì sẽ bị cấm và bị gọi là tội "ngoại tình".Nhưng khi đạo đức xuy đồi, thuần phong mỹ tục bị xem nhẹ, pháp luật lỏng lẻo thì con người ta cũng thác loạn, bừa bãi như các con vật mà thôi.Và tuổi dậy thì "nóng máy" giống gian đoạn động dục của loài vật.
Khi đó bản năng và ham muốn tình dục thôi thúc mãnh liệt.
Đây cũng là giai đoạn khó khăn nhất của các chú tiểu phải vượt qua.
Khi đó tâm chú tiểu cứ bị thôi thúc hoàn tục về cưới vợ.Bài học 2: Quản tượng giữ voiHình ảnh một thanh niên tuổi dậy thì bị động dục thì bản năng tình dục của chú lồng lộn vùng vẫy mạnh như những con voi.
Và sự chế ngự kiềm chế trong tâm chú phải khéo léo tài giỏi như người quản tượng.
Người quản tượng chế ngự các con voi hung mãn có sức mạnh phi thường bằng những thủ thuật khéo léo thiện xảo khiến voi quy phục.Cũng vậy, một thanh niên tuổi dậy thì phải chế ngự tâm tham dục đang loạn động và vùng vẫy mạnh như một con voi.
Bắt buộc thanh niên đó phải khéo léo tài giỏi như người quản tượng mới thành công.
Nếu không sẽ thất bại và bị con voi đó quật lại.Do vậy giai đoạn tuổi dậy thì cha mẹ cần thường xuyên răn đe nhắc nhở chú về đạo đức để chú giữ vững đạo đức mà vượt qua.
Nếu không rất có thể chú "phá rào" gây hậu quả nghiêm trọng.Bài học 3: Tu thiền giúp Ly dụcTiểu Kinh Khổ Uẩn (Trung Bộ Kinh) thì Phật giải thích vì sao khi ngồi thiền đúng tư thế, đúng cách thức, đúng phương pháp sẽ xuất hiện "Cơn đau khổ" trong tâm.
"Cơn đau khổ" đó thật ra là Tự Ngã (Bản Năng) của chính chúng ta.
Khi ta ngồi thiền là ta học làm thánh vượt thoát khỏi loài người.
Mà để làm thánh thì tâm ta phải "Ly dục – Ly ác pháp" tức tâm sẽ thanh tịnh dục và không còn khởi tâm ác hại người.
Mà Ái Dục và Ác Pháp chính là bản năng trong tâm mọi con người phàm tục.
Thế nên bản năng (Tự Ngã) tự tạo ra "Cơn đau khổ" để kháng cự, chống lại người tu thiền đúng pháp:Sau đây ta nghiên cứu đoạn Kinh Khổ Uẩn này🙁1) "Vị ấy biết như sau: Trong khi ta tinh cần thiền định chống lại nguyên nhân đau khổ này, do chống lại nguyên nhân đau khổ, ta không có tham dục.
Nhưng trong khi ta xả thiền đối với nguyên nhân đau khổ này, sau khi tu tập xả, ta có tham dục". (2) "Lại nữa, này các Tỷ-kheo, vị Tỷ-kheo lại suy nghĩ như sau: "Khi ta trú vào lạc, bất thiện pháp tăng trưởng, thiện pháp giảm thiểu.
Nhưng khi ta tinh cần thiền định dùng đau khổ chống với tự ngã, các bất thiện pháp giảm thiểu, các thiện pháp tăng trưởng.
Vậy ta hãy tinh cần thiền định dùng đau khổ chống với tự ngã (ác pháp)". (3) "Vị ấy sau một thời gian, không tinh cần dùng đau khổ chống với tự ngã (ác pháp).
Vì sao vậy?
Vì mục đích vị Tỷ-kheo ấy tinh cần dùng đau khổ chống với tự ngã đã thành tựu.
Do vậy, sau một thời gian vị ấy không tinh cần dùng đau khổ chống với tự ngã".Đoạn 1: Phật dạy rằng đau khổ trong thiền có tác dụng diệt tham dục.
Khi xả thiền thì tham dục lại tới.Đoạn 2: Phật dạy rằng tu thiền dùng đau khổ chống lại tự ngã khiến tâm thiện tăng, tâm ác giảm.
Khi xả thiền thì tâm thiện giảm, tâm ác tăng.
Vậy sư không tu thiền dễ bị nhiễm tham dục và ác pháp.Đoạn 3: Khi chứng Sơ thiền thì tâm thiền sư chỉ còn "Hỉ lạc do ly dục sinh" hoàn toàn hạnh phúc không còn khổ.
Bởi vì mục đích của cái khổ trong thiền để "ly dục ly ác pháp".
Nay chứng Sơ thiền thì mục tiêu đó thành tựu nên cái khổ biến mất.
Chính vì vậy các vị Sơ Thiền có thể ngồi thiền nhiều ngày tháng không khổ mà chỉ thấy hạnh phúc.Bài học 4: Người mẹ kiếp này và kiếp xưa Chúng sinh đi trong luân hồi vô tận nên luôn có nhiều cha mẹ kiếp này và các kiếp quá khứ.
Thế nên Đại lễ Vu Lan báo hiếu là báo hiếu cha mẹ của kiếp này và các kiếp quá khứ có duyên với ta.
Chứ không phải chỉ báo hiếu duy nhất cha mẹ kiếp hiện tại.Nhưng nếu mẹ kiếp xưa của ta đã đầu thai thì cũng khó biết ta là ai mà giúp đỡ ta.
Ở đây chú Sa-di Sa-lu có người mẹ kiếp xưa là một vị thần.
Thế nên vị đó vẫn nhớ tình cảm mẹ con với chú và thường theo dõi giúp đỡ chú.Cũng vậy, các vị Bồ Tát khi đầu thai cõi người cứu giúp chúng sinh cũng không phải chỉ duy nhất vị đó ra tay cứu.
Sự thật rằng ở cõi Bồ Tát có rất nhiều các vị là bạn bè, bạn đồng tu, đồng đạo...
âm thầm giúp đỡ vị đó.
Nhưng vì các vị giúp trong âm thầm nên thì chẳng ai biết, chẳng ai hay.
Còn truyện tích này lại nói ra cho chúng ta hay bởi Đức Phật có "Thiên Nhãn Thuần Tịnh Siêu Nhiên" nên Phật thấy rõ toàn bộ.Bài học 5: Chư thiên và Phúc thần Tôi xin luận bàn đôi chút về cõi Thiên và cõi Thần.
Cõi thiên thì các Chư Thiên đạo đức, thiện lương và tạo phúc bằng cách dạy dân chúng đạo đức hành thiện.
Khi dân chúng lành thiện yêu thích giúp đời tích phúc thì Chư Thiên đó có phúc lớn mà sinh vào cõi Thiên.
Các cõi Thiên ở trên cao bởi các vị Thiên tử đạo đức thiện lương và Bản Ngã nhẹ.Cõi Thần thì các vị cũng có phúc lớn nhưng không phải vì dạy đạo đức cho dân.
Các vị Phúc Thần vì giết giặc cứu nước, đánh đuổi quân xâm lược.
Các vị trừng trị cái ác hay răn đe kẻ xấu để điều xấu ác không phát triển.
Vì giúp dân lành thoát khổ bởi giặc ngoại xâm, trừng trị kẻ xấu ác bảo vệ dân lành vô tội nên các thần có phúc lớn mà sinh cõi thần.
Cõi Thần thì ở thấp trong các đền thờ, miếu phủ mà dân chúng thờ cúng.
Bởi các vị Thần tham sân si còn nhiều cho nên Bản Ngã nặng.Ta cứ hình dung trong Phật Điện luôn có Ông Thiện và Ông Ác.
Ông thiện thì đạo đức thiện lương, khuyến khích điều thiện, dạy đạo đức cho dân.
Ông Ác thì trừng trị kẻ ác với các hình phạt khủng khiếp kể ác hoảng sợ mà không dám làm ác.Ông Thiện đó chính là Chư Thiên.
Ông Ác đó chính là Phúc Thần.
Hai vị có tên đầy đủ là Hộ Pháp Thưởng Thiện Phạt Ác hay Khuyến Thiện Trừng Ác.Bài học 6: 120 tuổi trọn vẹn kiếp người Trong lịch sử Phật Giáo có Ngài Ma-ha Ca Diếp và Ngài A-nan thọ 11*11=121 tuổi (cả tuổi mụ).
Đức Phật thì thọ 9*9=81 tuổi (cả tuổi mụ).
Đạo Đức Kinh của Lão Tử có 9*9=81 chương.
Trong văn hóa Trung Hoa thì năm có 10 Thiên Can hợp với 12 Địa Chi tạo thành vòng Lục Thập Hoa Giáp (60 năm).
Ai chết trước 60 tuổi gọi là hưởng dương.
Sai chết sau 60 tuổi gọi là hưởng thọ.
Ai sống trọn vẹn hết 2*60=120 tuổi là viên mãn kiếp người.
Năm 120 tuổi vị đó chết trùng với năm vị đó sinh ra tính theo Can-Chi.