Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch 18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian

18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 20: Chương 20



Thế nhưng, ngay khi tôi nhập mật khẩu thành công và mở cửa ra, một giọng nói quen thuộc vang lên—

Là giọng của Lương Tuyên!

May mà lúc mở cửa, tôi đã cẩn thận hơn, cố gắng giảm nhẹ từng động tác.

Sau khi vào trong, tôi nhận ra từ cửa ra vào đến phòng ngủ vẫn còn một khoảng cách, bèn nhanh chóng nép mình sau rèm cửa trong phòng khách.

Tấm rèm rất dày, nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ nhịp tim và hơi thở của chính mình.

Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ—nếu bị Lương Tuyên phát hiện…

Chỉ có một mình anh ta, tôi có thể giải quyết được. Tôi bình tĩnh suy xét.

Lương Tuyên chưa từng học võ, trước đây tôi còn thường xuyên nhắc nhở anh ta rèn luyện thể chất, nhưng lần nào anh ta cũng lấy lý do sức khỏe yếu để từ chối.

Chỉ là…

Tôi đột nhiên phát hiện, ngoài giọng nói của Lương Tuyên ngày càng gần, còn có một giọng phụ nữ vang lên cùng lúc.

“Nói nghe này, ông chủ, điện thoại anh vẫn để ảnh bạn gái làm màn hình khóa à? Bạn gái anh có biết đằng sau lưng cô ấy, anh có bao nhiêu tình nhân không?”

Giọng nữ cất lên kèm theo tiếng cười nhẹ.

Giọng nam rất quen thuộc, là giọng của Lương Tuyên:

“Tình nhân? Mấy người chẳng qua chỉ muốn làm ăn với tôi thôi, tưởng tôi không biết chắc? Lưu Oánh, lần trước cô định bỏ trốn, suýt nữa bị đánh đến chết, còn không phải tôi ra tay cứu cô sao?”

“Lương tổng, anh đối xử với bố mình cũng chưa chắc đã cung kính như thế đâu nhỉ? Anh cứu tôi, thật sự chỉ vì cơ thể tôi thôi sao?”

“Lưu Oánh… lo cho mình trước đi. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ không ra tay nữa đâu.”

“Hai bố con nhà anh, suy cho cùng cũng chỉ coi bọn tôi là đồ chơi. Bố anh không phải người tốt, anh cũng thế.” Người phụ nữ bật cười.

Tiếng vải vóc cọ sát vang lên khe khẽ.

“Chính vì vậy tôi mới cứu cô đấy.” Lương Tuyên nói đầy ý cười.

“Anh không sợ bị bạn gái phát hiện à?”

“Cô ấy ư? Sao có thể biết được? Tôi đã lắp camera giám sát cho bạn gái yêu quý của tôi rồi mà.” Lương Tuyên tiến vào phòng khách, giọng điệu đầy vẻ đắc ý. “Mọi hành động của cô ấy, tôi đều nắm rõ.”

Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc lại vang lên:

“Anh, sao vẫn chưa ra ngoài? Bố về rồi, đang tìm anh đấy.”

Là Lương Niệm.

Giọng nữ xa lạ kia cũng cất tiếng:

“Trong phòng tối quá, để tôi kéo rèm ra.”

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Tôi không ngờ cô ta lại đi về phía này—

Một chọi ba, tôi có thắng nổi không?

Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.

Bàn tay kia chậm rãi vươn đến ngay phía trên đầu tôi.

Cô ta chạm vào rèm cửa.

Lớp rèm mỏng bên ngoài bị kéo ra—

Người phụ nữ kia, cứ thế chạm mắt với tôi.

Kinh ngạc, sững sờ…

Những cảm xúc phức tạp lướt qua đáy mắt cô ta.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, không nhúc nhích.

Người phụ nữ trước mặt… trông có chút quen quen.

Giống ai nhỉ?

Cô ta ngẩn người vài giây, rồi thu ánh mắt lại. Điều khiến tôi bất ngờ là cô ta không hề lên tiếng báo động, mà chỉ lặng lẽ kéo rèm lại, sau đó xoay người.

Như thể chưa từng nhìn thấy tôi.

Lương Tuyên gọi cô ta: “Lưu Oánh, sao không kéo rèm ra?”

“Giữa ban ngày ban mặt, bị hàng xóm trông thấy thì lại phiền phức.” Người phụ nữ tên Lưu Oánh thản nhiên đáp. “Hơn nữa, danh tiếng nhà anh vốn dĩ cũng chẳng tốt đẹp gì.”

Tôi nghe thấy Lương Niệm khẽ cười khẩy:

“Đúng thật. Anh, tất cả đều nhờ vào ‘công lao’ của anh và bố cả đấy.”

“À mà này, trước khi đi nhớ cho con mụ điên kia ít đồ ăn. Sáng giờ chưa cho bà ta ăn gì, đừng để bà ta c.h.ế.t đói.”

“Phiền phức.” Lương Tuyên lạnh lùng nói. “Lưu Oánh, cô đi đưa cơm cho bà ta đi. Tôi chẳng muốn nhìn thấy bà ta.”

“Chìa khóa đây.”

Lương Niệm phụ họa:

“Một con mụ điên không người thân, suốt ngày nói nhảm, nhìn mà phát chán. Khiến tối nào em cũng gặp ác mộng.”

Lương Tuyên cười khẩy, chế giễu:

“Hơn mười năm rồi, mỗi ngày em vẫn ngủ ngon như heo đấy thôi?”

“Lương Tuyên, anh có ý gì?”

Hai người bắt đầu cãi nhau, hoàn toàn khác với dáng vẻ anh em thân thiết trước mặt tôi.

Lưu Oánh đi vào đưa cơm, lát sau bước ra. Qua khe rèm, tôi lờ mờ thấy cô ta tiện tay ném chìa khóa lên sofa, rồi nói với hai anh em đang tranh cãi:

“Được rồi, đi thôi, đừng cãi nữa.”

Vừa nói, ba người vừa rời khỏi nhà.

Tôi chợt nhớ lại những lời cảnh sát Tiểu Lưu từng nói với tôi.

Cảnh sát Tiểu Lưu họ Lưu, mà Lưu Oánh cũng họ Lưu.

Vậy người chị gái mà cảnh sát Tiểu Lưu đã liều mình gửi tin nhắn trước khi mất tích… chẳng lẽ chính là cô ấy?

Tim tôi run lên dữ dội.

Nếu không gặp phải chuyện này, với sự thông minh và mạnh mẽ của Lưu Oánh, có lẽ cô ấy đã sớm tỏa sáng trong lĩnh vực của mình.

Nhưng bây giờ…

Đúng như cô ấy đã nói, cô ấy chỉ là món đồ chơi trong tay gia đình này mà thôi!
 
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 21: Chương 21



Cả nhà bọn họ, vẻ ngoài có thể trông văn nhã, hòa nhã bao nhiêu thì bên trong lại mục ruỗng, ghê tởm bấy nhiêu. Đằng sau lớp mặt nạ đạo mạo đó là bộ mặt xấu xa đầy m.á.u tanh khiến người ta căm phẫn!

Tôi run rẩy cầm lấy chiếc chìa khóa mà Lưu Oánh cố ý đặt trên sofa, mở cánh cửa phòng chứa đồ đã bị khóa, rồi làm theo cách lần trước để lẻn vào căn phòng kia.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi có cảm giác như vừa rời khỏi địa ngục tăm tối để bước vào một địa ngục khác.

Hôm nay, căn phòng nhỏ này thậm chí còn không có cả rèm cửa.

Tôi bật đèn pin, ngay lập tức nghe thấy một tiếng hét khàn đặc, hoảng sợ cùng với âm thanh vỡ vụn của bát đĩa. Trong vùng sáng, người phụ nữ bị giam cầm sợ hãi lùi về sau.

Cơm canh trong bát văng ra, dính đầy lên tay chân cô ấy.

Cùng lúc đó, một mùi hôi nhàn nhạt thoảng trong không khí—

Cô ấy đã sợ đến mức mất kiểm soát.

Cô ấy vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm đó, đầu cúi thấp, cả người run rẩy.

Mà tôi… nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống.

Vừa rồi Lương Niệm nói gì?

“Con mụ điên không có gia đình?”

Nhưng… làm gì có ai không cha không mẹ chứ? Trên đời này, làm gì có ai không có người thân của mình chứ?

Tôi giận đến mức toàn thân run lên, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

Nhưng tôi không quên mục đích của mình—

Tôi đeo găng tay, cẩn thận đến gần người phụ nữ đang sợ hãi tột độ kia, nhẹ nhàng nhặt vài sợi tóc trên quần áo cô ấy, bỏ vào phong bì giấy thoáng khí. Sau đó, tôi dùng tăm bông nhẹ nhàng quét qua vết thương lộ ra ngoài không khí trên cơ thể cô ấy, rồi đặt cây tăm nhuốm m.á.u ấy vào trong phong bì.

Dựa vào những thứ này, tôi muốn tìm ra người thân của cô ấy.

“Đừng sợ.”

Tôi tháo găng tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang không ngừng run rẩy của cô ấy, cố gắng dùng lòng bàn tay ấm áp để xoa dịu chút lạnh lẽo trên cơ thể gầy yếu ấy.

Không biết vì sao, cô ấy không còn hét lên nữa.

Cùng lúc đó, tôi thấy trên khuôn mặt cô ấy, những giọt nước mắt bất chợt trào ra.

“Tôi sẽ sớm đưa cô ra ngoài.”

“Tôi sẽ giúp cô tìm lại gia đình. Cô sẽ không còn bị giam cầm ở nơi này nữa…”

“Hãy yên tâm.”



Ngày có kết quả xét nghiệm DNA, dượng đang ở nhà cùng chúng tôi thảo luận về những manh mối mới phát hiện được.

“Tiêu Tiêu, chuyện này có lẽ vẫn cần con giúp một tay.” Dượng nghiêm túc nói.

“Chúng ta cần một cơ hội để tóm gọn bọn chúng trong lúc cả nhà họ Lương không hề hay biết.”

“Cái công ty môi giới An Tâm đã lừa gạt vô số cô gái mất tích kia thực chất do đám tay chân của Lương Thông Tài thành lập. Nhà họ Lương vốn xuất thân từ ngành trang trí nội thất, nhưng sau đó lại chuyển sang buôn bán phụ nữ, kinh doanh thân xác. Để che giấu tội ác, bọn chúng lần lượt lập nên các công ty bất động sản hiện tại và công ty tìm người An Tâm. Cấp trên đã nắm trong tay đầy đủ chứng cứ, nhưng vụ án này liên quan đến quá nhiều bên, tuyệt đối không thể kinh động đến bọn chúng trước khi hành động.”

Tôi lắng nghe lời dượng nói, dần hiểu ra ý đồ của ông.

“Dượng, ý dượng là…”

Mẹ tôi cũng ngồi nghe bên cạnh, đến lúc này bà cũng đã hiểu ra, chậm rãi nói:

“Em rể, em định lợi dụng mối quan hệ giữa Tiêu Tiêu và Lương Tuyên để đánh lạc hướng bọn chúng sao?”

Dượng gật đầu, có phần áy náy nói:

“Chị, bọn em đã bàn bạc kỹ lưỡng, đây là cách khả thi nhất. Nhưng nếu Tiêu Tiêu và mọi người không đồng ý, bọn em sẽ nghĩ cách khác.”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì mẹ tôi đã nghiêm giọng:

“Sao có thể không đồng ý được? Đối với bọn buôn người, tôi thật sự…”

Bà nghiến răng nói từng chữ một, nhưng đến cuối câu, giọng đã nghẹn ngào không thành tiếng:

“Em gái của tôi, tôi không biết nó đang ở đâu, nhưng, nhưng mà…”

Bố tôi im lặng đứng bên cạnh, thấy mẹ như vậy, ông nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai bà.

“Không sao đâu, em gái chúng ta chắc chắn vẫn ổn.”

Tôi quay sang nhìn dượng:

“Dượng, con cũng đồng ý. Những kẻ như vậy đáng bị trừng phạt.”

Dượng gật đầu. Ngay khi ông bắt đầu chậm rãi nói ra kế hoạch của mình, chuông điện thoại của tôi đột nhiên reo lên.

Tôi lấy điện thoại ra nhìn, là cảnh sát Tiểu Lưu gọi đến.

“Chắc là kết quả xét nghiệm DNA của người phụ nữ kia đã có.” Tôi nói rồi bắt máy.

“Đồng chí Tiêu Tiêu, kết quả DNA mà cô gửi đã có rồi.”

“…Bố ruột của cô ấy từng lưu trữ mẫu DNA, vì vậy kết quả có rất nhanh.”

Nghe đến đây, tim tôi đập mạnh một nhịp.

“Vậy tên của cô ấy là…”

Đầu dây bên kia im lặng giây lát, rồi chậm rãi nói:

“Bố ruột của cô ấy tên là Hà Thanh Nghĩa.”

Trong tai tôi như vang lên một tiếng “oành” chấn động.

Tay tôi siết chặt điện thoại, bắt đầu run lên.

Hà Thanh Nghĩa.

Là tên của ông ngoại tôi.

Trước mắt tôi trở nên mờ nhòe, ngón tay run rẩy nhấn vào nút loa ngoài.

Bố mẹ tôi và dượng nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi, đã nhận ra có điều bất thường. Cả ba đều sững lại, ánh mắt phức tạp.
 
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 22: Chương 22



“Đồng chí Tiêu Tiêu?”

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cố mở đôi mắt vừa khẽ nhắm lại.

“Cảnh sát Tiểu Lưu, bên anh có thể tra được tên của cô ấy không?”

Bên kia im lặng vài giây, sau đó khẽ nói ra một cái tên:

“Hà Linh.”

Hà Thanh Nghĩa.

Hà Linh.

Đây là người dì đã mất tích suốt mười chín năm của tôi.

Trước mắt tôi lại hiện lên dáng vẻ của người phụ nữ bị giam cầm ấy.

Trong ký ức, hình bóng dì út tuy mờ nhạt, nhưng tôi nhớ rất rõ, trên người dì có một mùi hương rất dễ chịu. Trong những bức ảnh còn lưu lại, dáng người dì tôi uyển chuyển, khuôn mặt rạng rỡ như hoa đào.

Tuổi trẻ. Xinh đẹp.

Năm đó, dì Hà Linh của tôi là nữ thần của khoa múa. Ông bà ngoại vẫn còn sống, chị gái và anh rể yêu thương nhau, bản thân dì cũng có một tương lai rộng mở và một người yêu bên cạnh.

Nhưng…

Mười chín năm đã trôi qua.

Những vết hằn trên gương mặt, trên thân thể dì không phải dấu vết của thời gian, mà là những vết thương do con người—những kẻ tàn nhẫn như thú dữ—để lại!

Khuôn mặt từng xinh đẹp như hoa đào giờ đã hoàn toàn bị hủy hoại bởi vô số vết sẹo. Dáng người mảnh mai thanh thoát giờ trông giống như một miếng bọt biển bị vắt kiệt đến méo mó.

Nhưng điều đau đớn nhất… vẫn là tấm lòng hiền lành và dịu dàng của dì.

Điên loạn. Mất trí.

Mười chín năm mất tích, rốt cuộc dì đã trải qua những gì? Đã phải chịu đựng bao nhiêu sự giày vò đến mức này?

Nước mắt tôi lại lặng lẽ rơi xuống.

“Hà Khiết!”

Mẹ tôi nghe tin dữ, toàn thân run lên bần bật, suýt nữa ngất lịm.

Bố tôi vội vàng đỡ lấy bà, mẹ mở mắt ra, rồi òa khóc nức nở:

“Em gái của tôi! Tiểu Linh của tôi! Sao có thể… Sao có thể như thế này!”

Họ cũng đã từng thấy những bức ảnh đó.

Còn dượng tôi, lúc này đã hoàn toàn sững sờ, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Tôi lau nước mắt, vội vàng cảm ơn cảnh sát Tiểu Lưu rồi cúp máy.

Đúng lúc đó, dượng tôi đột nhiên đứng bật dậy, mặt không còn giọt máu, rồi bước thẳng vào bếp.

Tôi và bố nhìn nhau, lập tức hiểu ra dượng định làm gì.

“Dượng!”

“Em rể!”

Lưỡi d.a.o sáng loáng phản chiếu những giọt nước mắt rơi xuống—một giọt, hai giọt, rồi nhiều đến không đếm xuể.

Môi của Dịch Thanh run rẩy, nhưng tay lại nắm chắc chuôi dao.

“Tôi sẽ g.i.ế.c cả nhà họ Lương.”

“Tôi phải g.i.ế.c bọn chúng… g.i.ế.c lũ cầm thú đó.” Giọng dượng rất bình tĩnh.



Tiểu Linh của anh. Bạn gái của anh.

Mười chín năm trước, cô ấy vẫn là một cô gái xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ.

Cô ấy xinh đẹp, lương thiện, lạc quan, luôn vui tươi.

Không ai biết rằng, năm đó, chính Tiểu Linh là người theo đuổi Dịch Thanh trước.

Nữ thần khoa múa được bao người theo đuổi, khi ấy lại giống như một cô bé, đỏ mặt bày tỏ với anh:

“Đồng chí Dịch Thanh, em thích anh từ lâu rồi… Anh mặc đồng phục cảnh sát trông thật đẹp. Nhưng… không phải là em chỉ thích anh lúc mặc đồng phục đâu…”

“Cảnh sát các anh là để bảo vệ những người yếu thế, bảo vệ nhân dân. Nhưng… nếu có thể, sau này anh có thể bảo vệ em nữa không?”

Bảo vệ người yếu thế. Bảo vệ nhân dân. Bảo vệ…

Bảo vệ Hà Linh.

Mười chín năm trước, khi giải cứu những người phụ nữ bị bắt cóc vào trong thôn, Hà Linh đã hỏi Dịch Thanh:

“Anh có muốn cưới em không?”

Khi ấy, không ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh ấy, không ai biết anh ấy đã đáp lại Hà Linh thế nào.

Dịch Thanh nói: “Tiểu Linh, bây giờ anh đang giải cứu họ. Em chờ anh một chút, khi về, anh sẽ trả lời em một cách đàng hoàng.”

Tại sao anh ấy lại nói vậy?!

Tại sao Dịch Thanh của mười chín năm trước lại nói như thế?!

Anh ấy chỉ muốn có một màn cầu hôn hoành tráng dành cho cô.

Nhưng anh không biết rằng, chính quyết định ấy đã khiến anh phải sống trong nỗi đau khôn nguôi suốt mười chín năm sau này.

Anh đã không bao giờ còn gặp lại Hà Linh nữa.

Sau cuộc điện thoại cuối cùng ấy…

Không còn Hà Linh nữa.

Anh đã không bảo vệ được cô.

Thế giới của Dịch Thanh, từ ngày hôm đó, đã rơi vào một vực sâu không đáy.

Hà Linh…

Một Hà Linh tốt như vậy… sao có thể? Sao có thể chịu đựng những điều này?!

Nước mắt anh không ngừng rơi, nhưng ánh mắt anh lạnh băng, giọng nói anh cũng vô cùng bình tĩnh.

“Tôi g.i.ế.c cả nhà bọn chúng, rồi sẽ vào tù.”

Dịch Thanh của hiện tại.

Nhất định sẽ dùng cả đời mình để bảo vệ Hà Linh.



“Dượng!”

Tôi vội vàng giữ chặt lấy dượng, bố tôi cũng đã siết chặt cổ tay dượng, không để ông manh động.

“Em rể! Chúng sắp sa lưới rồi, em đừng kích động!”

Nói đến đây, bố tôi cũng không kìm nén được nữa, nước mắt tuôn trào.

Ông không có bố mẹ, nhà ngoại chính là gia đình duy nhất của ông.

Hà Linh—em gái của vợ, cũng là người ông thương yêu như em gái ruột của mình.

Sao ông có thể không đau lòng? Không phẫn nộ?

“Nếu em làm vậy, em sẽ phải vào tù. Còn Tiểu Linh thì sao? Chúng ta phải nói thế nào với con bé? Em không muốn ở bên cạnh nó sao?”

Mẹ tôi cũng đã dần bình tĩnh lại. Bà hít một hơi sâu, nước mắt vẫn còn lấp lánh trong mắt khi nhẹ giọng hỏi.
 
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 23: Chương 23



“Nhưng mà… Chị… Anh rể…!”

Dịch Thanh nắm chặt con dao, không nhúc nhích.

Ông gào lên một tiếng, dài, khàn đặc, bi thương mà đầy đau đớn.

“Tôi có thể làm gì đây… Tôi còn có thể làm gì đây… Tiểu Linh… Đó là Tiểu Linh của tôi mà!”

“Keng—”

Con d.a.o rơi xuống đất.

Dịch Thanh dường như mất hết sức lực, ngã ngồi xuống nền nhà, bật khóc như một đứa trẻ.

Mười chín năm… Mười chín năm trời…

Phải làm sao để bù đắp đây?!

Lũ khốn kiếp kia… không thể nào đền nổi!



Ngày đính hôn.

Lương Tuyên hôm nay ăn mặc rất bảnh bao, hiếm khi anh ta chỉnh trang lại kiểu tóc, trông đầy phong độ và khí thế.

Hà Tiêu nói, dù chưa phải đám cưới, chỉ mới là lễ đính hôn, nhưng nhà cô có gia thế lớn, không thể qua loa được.

Cô muốn mời hết những người quen biết đến chung vui, cũng mong Lương Tuyên đưa theo những thuộc hạ có chút danh tiếng của mình.

Lúc nghe điều này, Lương Thông Tài có phần do dự. Nhưng Lương Tuyên lại khuyên:

“Bố à, khó khăn lắm mới có được cơ hội này, còn do dự gì nữa? Con với Tiêu Tiêu đã quen nhau sáu năm rồi, đâu phải chỉ sáu tháng!”

Nghe vậy, Lương Thông Tài mới yên tâm.

Thế là cả nhà họ Lương, cùng với những tay chân thân tín nhất, ngang nhiên tiến vào khách sạn.

Tiệc rượu diễn ra náo nhiệt, có người uống rượu, có người trò chuyện. Lương Tuyên cũng rất hài lòng, mỉm cười nhìn bạn gái bên cạnh:

“Tiêu Tiêu, khi nào thì em giới thiệu mấy người chú bác đó cho anh quen biết đây?”

Lương Thông Tài cũng bước tới, cười hiền hòa:

“Phải đó Tiêu Tiêu, bác đã đưa toàn những nhân vật quan trọng đến đây để giúp con tạo thể diện rồi đấy!”

Hà Tiêu mỉm cười.

Hôm nay cô không trang điểm cầu kỳ, cũng không mặc đồ lộng lẫy, chỉ ăn mặc đơn giản, nhưng nhan sắc vẫn vô cùng nổi bật.

Cô thong thả nói:

“Bác à, để con giới thiệu một người cho bác làm quen.”

Rồi cô gọi một người bước tới.

“Dượng, lại đây gặp bác trai một chút.”

Dượng?

Lương Thông Tài và Lương Tuyên liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ chưa từng nghe nói Hà Tiêu còn có một người dì, huống chi là dượng.

Nhưng người đó đã bước đến.

Đó là một người đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ, khuôn mặt lạnh lùng, làn da nâu khỏe khoắn.

Một dự cảm chẳng lành đột nhiên dâng lên trong lòng Lương Thông Tài.

Người này…

Ông ta có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Giống như…

Giống như những viên cảnh sát mà ông ta từng giao đấu trước đây!

Ông ta nhìn Hà Tiêu—cô gái vẫn đang giữ nụ cười nhàn nhạt, lại liếc nhìn xung quanh—đầy ắp những vị khách đến dự tiệc.

Lập tức, ông ta hét lên:

“Không ổn! Lương Tuyên—”

Lương Tuyên quay đầu nhìn về phía ông ta, trên mặt vẫn còn vẻ chếnh choáng sau vài ly rượu, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngay khoảnh khắc đó, một cú đ.ấ.m mạnh như trời giáng lao thẳng vào mặt ông ta.

Lương Thông Tài chưa kịp hét lên thành tiếng, cổ họng nghẹn cứng, trước mắt tối sầm, gục ngay tại chỗ.

Bên cạnh, Lương Tuyên nhìn thấy bố mình bị đánh ngã xuống đất, lập tức hiểu ra tất cả.

Hốt hoảng, anh ta quay người định bỏ chạy.

Nhưng cô bạn gái mà anh ta luôn cho là hiền lành, nhu nhược—

Lại thản nhiên giơ tay giữ chặt lấy anh ta.

“Tiêu…”

Lương Tiêu còn chưa kịp nói hết câu, trời đất trước mắt bỗng chốc đảo lộn.

Toàn thân bị hất văng lên không trung, quay cuồng một vòng rồi rơi mạnh xuống đất.

Còn chưa kịp định thần, một cái tát như trời giáng đã giáng thẳng vào mặt Lương Tuyên.

Giọng nói lạnh như băng của bạn gái anh ta—Hà Tiêu—vang lên ngay bên tai:

“Lương Tuyên, những gì nhà các người nợ dì tôi, nợ những cô gái kia… cũng đến lúc phải trả rồi.”

Hết rồi.

Hoàn toàn kết thúc rồi.

Lương Tuyên nhắm mắt, ngất lịm tại chỗ.

Không có nhân sự chủ chốt, công ty của nhà họ Lương chẳng khác gì một tờ giấy mỏng manh.

Khi lực lượng chức năng ập vào khám xét, nhân viên trong công ty hoảng loạn, những cô gái bị giam cầm bật khóc thảm thiết, tiếng la hét vang dội cả tòa nhà.

Vô số lời khai, vô số chứng cứ.

Nhà họ Lương không thể thoát, những kẻ đứng sau lưng họ cũng không thể thoát.

Cùng với chiến dịch truy quét này, một bài báo mang tựa đề "Mười tám tầng địa ngục ở nhân gian" được công bố, thổi bùng lên một cơn bão dữ dội trên cả hiện thực lẫn mạng xã hội.

Chuyện này… tuyệt đối không thể khép lại trong im lặng, cũng sẽ không bao giờ kết thúc một cách dễ dàng.



“Ông đã xử lý những cô gái đó như thế nào?”

Trước mặt hai viên cảnh sát, trên khuôn mặt Lương Thông Tài vẫn còn hằn dấu nắm đấm.

Hắn nuốt nước bọt, biết không thể nói dối, chỉ có thể cúi đầu khai nhận:

“Những đứa gia cảnh nghèo khó, tao biết gia đình chúng không có thế lực, nên bán thẳng vào mấy thôn làng miền núi. Những đứa có điều kiện hơn, sợ gây chuyện lớn, tao đưa vào công ty làm việc.”

“Làm việc?”

Viên cảnh sát đối diện đập mạnh xấp tài liệu xuống bàn, giận dữ quát:

“Làm cái gì, trong lòng ông còn không rõ chắc? Lương Thông Tài, đừng có giả ngu! Chứng cứ bọn tôi có, nhiều đến mức đủ nhấn chìm cả ông đấy!”
 
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 24: Chương 24



Lương Thông Tài cúi gằm mặt, giọng run rẩy:

“Làm… làm gái m** d*m.”

“Dùng cách nào để lừa họ?”

“Những cô gái thuê trọ ở một mình, tao cho người trực tiếp bắt cóc. Những người đi tìm việc, tao nói dối là công ty còn tuyển dụng.”

“Súc vật.”

Viên cảnh sát còn lại không kìm được, thấp giọng chửi thề:

“Đây là xã hội pháp trị! Làm chuyện phạm pháp như vậy, ông còn dám làm đến trắng trợn như thế à?!”

“Những cô gái mất tích nhưng vẫn nhắn tin về cho bố mẹ họ… cũng là do ông làm?”

“Tao sợ chuyện vỡ lở, nên giả giọng định kỳ các cô gái ấy nhắn tin về cho gia đình họ.”

“Những cô gái đó không bỏ trốn sao?”

“Trốn chứ.” Lương Thông Tài nói, giọng điệu thản nhiên đến ghê tởm. “Nhưng trốn rồi, bọn tao nhất định sẽ bắt lại, đánh đập thật dã man, bỏ đói, ép chúng ăn những thứ bẩn thỉu. Hơn nữa, bọn tao còn giữ ảnh và video khỏa thân của chúng. Một khi chạy trốn, bọn tao sẽ gửi cho toàn bộ danh bạ liên lạc của chúng.”

”…”

Viên cảnh sát siết chặt nắm tay, hít sâu để kìm nén cơn giận.

“Bây giờ, chúng tôi muốn hỏi về vụ mất tích của cô Hà Linh vào mười chín năm trước. Nạn nhân là sinh viên khoa múa trường Đại học A, mất tích tại ngoại ô thành phố A. Có phải ông là kẻ đã bắt cóc cô ấy không?”

Nghe thấy cái tên này, Lương Thông Tài thoáng sững người.

Sau đó, ngay trước mặt hai viên cảnh sát, hắn ta phì cười.

“Lương Thông Tài!”

Viên cảnh sát lạnh lùng cảnh cáo.

Nhưng Lương Thông Tài bỗng như trở thành một con người khác, vẻ mặt quỷ dị đến rợn người.

“Hà Linh? Tao suýt quên mất cái tên này rồi. Con điên ấy, tao thậm chí không còn nhớ nổi tên thật của nó nữa.”

“Có phải ông đã bắt cóc cô ấy không?”

“Phải đấy.” Hắn thản nhiên đáp.

“Tao sai con trai tao giả vờ bị lạc đường, đến nhờ cô ta chỉ đường, rồi dẫn thẳng đến nhà trọ của tao. Ban đầu, Hà Linh không chịu vào, tao liền đánh ngất cô ta, kéo thẳng vào trong.”

Nói đến đây, hắn còn mỉm cười như thể đang nhớ lại một chuyện thú vị.

“Năm đó, Hà Linh đẹp như tiên nữ vậy. Nhưng mà tiên nữ thì không thể chạm vào, còn cô ta thì được.”

Viên cảnh sát hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận đang cuộn trào.

“Ông có c**ng b*c nạn nhân không?”

Lương Thông Tài nhếch môi cười, giọng điệu đầy vẻ đương nhiên:

“Còn phải hỏi sao? Tao đâu phải thánh nhân.”

Hắn thở dài đầy tiếc nuối, nhưng rồi chợt cười cười:

“Chỉ là… Hà Linh cứng đầu quá. Tao giữ nó nhiều năm như vậy, mỗi lần nó có thai liền tự đ.â.m bụng mình, cứng rắn phá bỏ không biết bao nhiêu đứa con của tao.”

Hắn ngẫm nghĩ một chút, rồi nhếch môi cười lạnh:

“Cuối cùng, tao hết cách, đành dùng xích sắt trói nó lại.”

“Ông bắt cô ấy phải sinh con cho ông sao?”

“Đúng vậy.” Lương Thông Tài biết bản thân không còn đường thoát, hắn bật cười, một nụ cười quỷ dị rợn người.

“Lương Niệm chính là con của nó.”

“Nhưng nó không biết.”

“Lương Niệm… cũng không biết.”

Vụ án của nhà họ Lương làm chấn động cả nước.

Cuối cùng, Lương Thông Tài và Lương Tuyên bị kết án tử hình, Lương Niệm bị tống giam, những kẻ có liên quan cũng đều nhận lấy trừng phạt thích đáng.

Thế nhưng, cho dù bọn chúng có bị trừng phạt thế nào đi chăng nữa, những gì mà các cô gái ấy, mà dì tôi đã đánh mất… làm sao có thể bù đắp lại được?

Ngày xử b.ắ.n Lương Thông Tài, tôi ngồi trên sofa, lặng lẽ nhìn ông ta trên màn hình tivi ngã gục xuống.

Bên ngoài khu vườn nhỏ, dượng tôi đang nhẹ nhàng dìu người phụ nữ mà ông yêu thương nhất, cẩn thận khiêu vũ dù động tác có phần vụng về.

Điệu nhạc chậm rãi vang lên.

Người phụ nữ mang đầy vết sẹo ấy vẫn chưa thể nhận ra người đàn ông trước mặt chính là người yêu cũ của mình.

Nhưng ở bên cạnh ông, cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Bàn tay cô, được ông siết chặt trong lòng bàn tay mình.

“Tiểu Linh, quãng đời còn lại, anh sẽ luôn bên em, bảo vệ em.”

Cô chớp mắt, rồi đột nhiên mỉm cười.

Cô không biết tại sao mình lại cười.

Chỉ là, hôm nay trời rất đẹp, ánh mặt trời rực rỡ.

Dịch Thanh yêu Hà Linh rất nhiều.

Có lẽ, Hà Linh rồi cũng sẽ từ từ nhớ lại Dịch Thanh.

Dịch Thanh cuối cùng cũng có thể bảo vệ Hà Linh—

Trọn đời, trọn kiếp.

Hết.
 
Back
Top Bottom