Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch 18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNHZBKi3iwGOtdQTIfahH6n6yRAygqsiARKtvP3q4qy-eP3XfZ2HNe_dxzqgc3lichVq9m3N1gzKI4NEZmO9PUFhby2bdDrt_pNBsZxPpClmWqhTtGaDXPl7i8hTYeVl3GBtddUwW1kJwiRqfVb-NLB=w215-h322-s-no-gm

18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ở nhà bạn trai, tôi bất ngờ gặp lại dì út – người đã bị bắt cóc hơn mười năm trước.



Dì út không còn là nữ thần khoa múa dịu dàng và thanh thoát năm nào.



Mà những kẻ đã hủy hoại cuộc đời của dì, lại xuất hiện trước mặt tôi trong những vai diễn hoàn hảo—



Người đàn ông đứng đắn lịch sự, bắt tôi gọi ông ta là bác trai.



Người bạn trai dịu dàng, quỳ xuống cầu hôn tôi.



Cô em gái út tươi cười rạng rỡ, nhưng lại gọi dì tôi là “con mụ điên không có nhà để về”.



Tôi thề rằng, tôi không cố ý mở cánh cửa đó.



Chỉ là tiếng đập cửa quá lớn, khiến tôi có cảm giác bên trong đang nhốt một con thú dữ.​
 
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 1: Chương 1



Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà bạn trai.

Nhà anh ấy rộng rãi, sáng sủa, là một căn hộ lớn được trang trí vô cùng tinh tế.

Mọi thứ ở đây đều rất tuyệt, giống hệt con người anh—Lương Tuyên—luôn ôn hòa, nhã nhặn.

Anh ấy đã công khai theo đuổi tôi suốt hơn một năm, từ khi tốt nghiệp cấp ba đến năm hai đại học, và cuối cùng tôi cũng đồng ý làm bạn gái anh ấy.

Năm nay cũng là năm thứ ba chúng tôi ở bên nhau.

Vào dịp kỷ niệm ba năm yêu nhau, anh ấy quỳ một gối, chân thành lấy nhẫn ra và cầu hôn tôi.

Tôi rất cảm động, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, nên tôi muốn trước tiên phải gặp gỡ hai bên gia đình rồi mới quyết định.

Không ngoài dự đoán, bố mẹ tôi rất hài lòng với Lương Tuyên—

Anh có vẻ ngoài thư sinh, công việc ổn định, phẩm hạnh tốt, gia cảnh cũng không tệ. Nghe nói bố anh khởi nghiệp từ ngành trang trí nội thất, hiện đang quản lý các dự án bất động sản, bên dưới còn có một cô con gái nhỏ, năm nay vừa vào đại học.

Chỉ có một điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ—Lương Tuyên hiếm khi nhắc đến mẹ mình, chỉ nói rằng bà đã qua đời sau khi sinh em gái anh ấy.

Nghe vậy, mẹ tôi lại càng thương anh ấy hơn. Bà còn dặn tôi phải đối xử với anh ấy thật tốt, đừng nhắc đến chuyện này kẻo chạm vào nỗi đau của anh ấy.

Và hôm nay chính là ngày tôi đến thăm nhà Lương Tuyên.

Bố Lương Tuyên ăn mặc chỉn chu, cử chỉ lịch thiệp. Dù nước da hơi ngăm, những năm gần đây cũng phát tướng không ít, nhưng trông ông có vẻ rất thân thiện. Còn em gái anh ấy thì đã về trường học, nên hôm nay không có mặt ở nhà.

“Tiêu Tiêu, cứ gọi chú là ‘bác trai’ được rồi.”

Bố của Lương Tuyên mỉm cười hiền hòa với tôi.

“Cháu không biết đâu, thằng bé Tuyên Tuyên nhà bác cứ khen cháu hết lời. Lúc đầu bác còn không tin, giờ gặp cháu rồi mới thấy nó quả thực có mắt nhìn người.”

Tôi hơi ngại ngùng: “Cháu không tốt như anh ấy nói đâu ạ.” Nói rồi, tôi quay sang liếc nhìn Lương Tuyên.

Anh ấy chỉ cười ngốc nghếch nhìn tôi, không nói gì.

“Đúng rồi, Tiêu Tiêu, bố mẹ cháu vẫn sống ở thành phố A à?” Bố Lương Tuyên nhấp một ngụm trà, như chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi.

Tôi gật đầu: “Dạ, nhà cháu đã sống ở đây nhiều năm rồi… chắc từ khi cháu học tiểu học.”

“Nhà cháu từng gặp chuyện gì sao?” Ông ta có vẻ lo lắng.

Tôi hơi ngập ngừng, không nói hết mà chỉ đáp: “Hồi nhỏ ông bà ngoại cháu gặp chuyện, bố cháu sợ mẹ cháu đau lòng nên quyết định đưa cả nhà từ nước ngoài trở về.”

“Ồ—” Bố Lương Tuyên vừa định nói gì đó thì điện thoại reo.

Ông ấy nghe máy, sau đó áy náy nhìn tôi: “Bác có chút việc gấp, phải ra ngoài một lát.”

Trước khi đi, ông ấy còn cười hiền hậu: “Lát nữa bác về sẽ mua đồ ăn ngon cho hai đứa.”

“Cảm ơn bác ạ.”

Ngồi lại trên ghế sofa, tôi vô tình ngẩng đầu nhìn lên bức tường trong phòng khách.

Trên đó treo một tấm ảnh chụp gia đình—ba người đều cười rạng rỡ, trông như một gia đình vô cùng ấm áp.

“Nhìn gì thế?” Lương Tuyên ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi chỉ lên bức ảnh: “Nhìn ảnh gia đình anh… Em vẫn hơi lo lắng về chuyện sau này.”

Anh ấy thoải mái ôm lấy tôi, cười nhẹ: “Không sao đâu, anh luôn đứng về phía em. Hơn nữa, gia đình anh rất dễ sống chung. Với lại, sau khi kết hôn, chúng ta đâu có ở đây.”

“Không ở đây sao?” Tôi thuận miệng hỏi một câu, nhưng không ngờ vẻ mặt Lương Tuyên vốn đang thoải mái lại đột nhiên trở nên căng thẳng.

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sắc bén đến mức khiến tôi cảm thấy rợn người.

Tôi nhíu mày, gọi anh ấy một tiếng: “Lương Tuyên?”

Anh ấy như bừng tỉnh, vội vàng nặn ra một nụ cười: “Tất nhiên rồi, em cũng không muốn sống chung với bố chồng mà, đúng không? Chúng ta chắc chắn sẽ chuyển đến nhà mới.”

“Vừa rồi anh có chút kỳ lạ.”

“Làm gì có? Em xem tạm TV đi, anh đi gọt trái cây cho em.”

Tôi bật TV, nhưng chỉ toàn là mấy bộ phim nhàm chán. Tôi đổi qua vài kênh, cuối cùng dừng lại ở một chương trình múa nghệ thuật trên đài truyền hình.

Trên sân khấu, một vũ công nhẹ nhàng lướt đi, từng động tác uyển chuyển tựa như một bức tranh thơ mộng. Tiếng nhạc nền chậm rãi vang lên, đáng lẽ đây phải là một khung cảnh khiến người ta đắm chìm thưởng thức—

“Rầm! Rầm!”

“Rầm——”

Đột nhiên, một loạt tiếng va đập vang lên, hết lần này đến lần khác.

Giữa những giai điệu du dương, âm thanh này trở nên vô cùng chói tai, khiến tôi giật nảy mình.

Nhưng âm thanh ấy không phát ra từ cửa chính.

Mà là…

Tôi đứng bật dậy, lắng nghe cẩn thận.

Tiếng động ngắt quãng, rõ ràng vọng ra từ phía sau TV.

Ngay bên cạnh chiếc TV treo tường, có một cánh cửa nhỏ.

Thực ra, ngay khi vừa bước vào nhà bạn trai, tôi đã để ý đến cánh cửa này.

Khi tôi hỏi, Lương Tuyên thoáng khựng lại, sau đó thản nhiên trả lời: “Chỉ là phòng chứa đồ thôi, bên trong lộn xộn lắm, bình thường anh luôn khóa nó lại.”

Sau đó, vì bố anh ta quay về nên tôi cũng không hỏi thêm.

Nhưng…

Anh ấy nói đây là phòng chứa đồ, vậy tại sao lại có tiếng đập cửa?
 
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 2: Chương 2



Giữa âm thanh ồn ào của TV, những tiếng động nặng nề cứ thế vang lên, từng hồi, từng hồi một, như có thứ gì đó đang liều mạng muốn thoát ra ngoài.

Âm thanh đó không hề chói tai, cũng không quá mạnh. Nếu nói có thứ gì đang dùng v*t c*ng đập vào cửa hay tường, thì thực ra…

Nó giống như đang dùng…

Dùng đầu.

Dù bình thường tôi không dễ sợ hãi, nhưng suy nghĩ này vẫn khiến tôi lạnh sống lưng.

Lương Tuyên vẫn còn trong bếp, mà căn hộ này khá rộng, phòng khách và nhà bếp cách nhau một khoảng không hề gần.

“Có ai ở trong đó không?” Tôi nhìn về phía nhà bếp, rồi lại quay đầu, cẩn thận lên tiếng hỏi về phía cánh cửa nhỏ với cái tên gọi là “phòng chứa đồ”.

Tiếng nhạc từ chương trình múa vẫn vang lên.

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục.

Chỉ là—

Không có ai trả lời.

Những tiếng va đập chậm rãi, đều đặn và nặng nề, như đang gõ thẳng vào tim tôi.

Tôi bước thêm vài bước về phía cánh cửa, nâng cao giọng hơn: “Bên trong có ai không?”

Tiếng đập cửa lập tức dừng lại.

Cùng lúc đó, tay tôi chạm vào nắm cửa và khẽ vặn thử—

Cửa không khóa.

Tôi có nên mở ra không?

Nhưng… đây là nhà của Lương Tuyên.

Nghĩ vậy, tôi rụt tay lại.

Thế nhưng—

Tiếng đập cửa lại vang lên.

Gấp gáp hơn, dữ dội hơn, như thể người bên trong đang dốc hết sức lực mà lao vào cánh cửa, bất chấp tất cả.

Cả cánh cửa bắt đầu rung lên bần bật.

Rốt cuộc bên trong là ai?

Hồi nhỏ, tôi từng học qua một thời gian về kỹ thuật khống chế đối phương, lớn lên bố mẹ lại cho tôi đi học quyền anh. Vì vậy, dù bề ngoài có vẻ yếu ớt, nhưng thực tế tôi cũng không đến mức không biết tự vệ.

Dĩ nhiên, tôi chưa từng nói điều này với Lương Tuyên.

Lúc này, tiếng đập cửa bỗng nhiên im bặt.

Tay tôi một lần nữa đặt lên nắm cửa.

Vặn nhẹ—

Một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi.

Ánh sáng chói lóa tràn vào căn phòng chật hẹp và tối tăm.

Khó ngửi, gay mũi.

Một thứ mùi vô cùng khó chịu, hòa lẫn với mùi m.á.u tanh, khiến tôi theo phản xạ bịt chặt mũi.

Mùi này…

Giống như mùi của đồ gỗ mục rữa, hay hải sản đã bị ướp muối quá lâu.

Nhưng, càng giống—

Mùi của chất thải.

Rốt cuộc trong này có thứ gì? Đây thực sự chỉ là một phòng chứa đồ thôi sao?

Ngay lúc tôi định bước vào trong, bỗng có âm thanh vang lên sau lưng—

“Bốp!”

“Lộc cộc—”

Một vật gì đó rơi xuống đất.

Nó lăn tròn từ phía sau tôi, cho đến khi dừng lại ngay dưới chân tôi, không lệch một chút nào.

Tim tôi chợt đập mạnh.

Ngay lúc đó, giọng nói ấm áp của Lương Tuyên vang lên phía sau:

“Tiêu Tiêu, em đang làm gì thế?”

Nghe thấy giọng của Lương Tuyên, không hiểu sao tôi lại cảm thấy da gà nổi khắp người.

Tôi rụt tay lại, không mở cửa nữa, rồi quay đầu nhìn—quả nhiên, anh ấy đang đứng cách tôi không xa.

Trên tay anh ấy là một chiếc khay đựng cam đã lột vỏ và đào đã rửa sạch. Ánh mắt anh ấy trông có vẻ dịu dàng, nhưng có gì đó không giống với mọi khi—

Hàng chân mày của anh ấy không nhíu lại chút nào. Đôi mắt và khóe môi tuy có hơi cong lên, nhưng độ cong rất nhỏ, tạo cho tôi một cảm giác kỳ lạ.

Cảm giác bất thường?

Tôi chỉ nghĩ có lẽ mình đã suy diễn quá nhiều.

Cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy thứ vừa lăn đến chân mình—một quả táo đỏ rực.

Táo? Chẳng lẽ là vô tình rơi xuống?

Nhưng nhìn lại, trên khay của Lương Tuyên không có quả táo nào, hơn nữa, tôi cũng không thích ăn táo.

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào quả táo, Lương Tuyên liền lên tiếng:

“Cầm không vững, lỡ làm rơi thôi. Anh biết em không thích ăn táo, nên lấy cho mình thôi.”

Giọng điệu của anh ấy vẫn dịu dàng như thế. Nói rồi, anh ấy lại hỏi lần nữa, dáng vẻ như không quá để tâm:

“Tiêu Tiêu, em đang làm gì vậy?”

Tôi cúi xuống nhặt quả táo, vừa đáp:

“À, vừa rồi em nghe thấy trong phòng này có tiếng động, cứ rầm rầm như có ai ở bên trong vậy, nên em mới qua xem thử. Không ngờ cửa lại có thể mở được.”

Lương Tuyên nhận lấy quả táo, đặt cả khay hoa quả lên bàn. Anh ấy bước qua tôi, tiến đến cánh cửa kia, vừa “ừm” một tiếng, vừa hỏi:

“Tiếng rầm rầm sao?”

“Ừ, cứ như có gì đó đập vào tường vậy. Em nghĩ có thể là người.”

“Sao có thể có người được?” Anh ấy nhìn tôi, bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt quen thuộc lại lộ ra vẻ bao dung. “Em cũng biết mà, anh nhát gan lắm đấy, Tiêu Tiêu.”

“Nhưng em nghe thấy thật mà…”

“À, anh biết rồi.” Lương Tuyên chợt nhớ ra điều gì, quay lại hỏi tôi. “Có phải em còn ngửi thấy mùi tanh nữa không?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, giống như mùi máu.”

Anh ấy bật cười: “Anh biết ngay mà, trong đó có đặt một cái bồn tắm, bên trong nuôi mấy con cá. Toàn là bố anh mua từ chỗ quen biết về. Vì cá lớn quá, hai bố con anh ăn không hết, nên định để nuôi vài hôm, nhưng có mấy con lại chết, chưa kịp xử lý. Chắc vì thế nên dạo này nó cứ nhảy loạn trong bể, có thể có mùi bốc ra. Dù sao cũng là phòng chứa đồ, nhiều thứ linh tinh, mùi lạ cũng là bình thường.”
 
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 3: Chương 3



“Cá?” Cá có thể phát ra âm thanh lớn như vậy sao?

Lương Tuyên đặt tay lên nắm cửa, đẩy nhẹ ra một chút, ra hiệu cho tôi nhìn vào bên trong.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào căn phòng tối đen, tôi quả thực trông thấy một vệt chất lỏng lấp lánh dưới ánh đèn, trông giống như nước.

Quả thật là có một bể nước.

Tôi thu ánh mắt lại, Lương Tuyên hỏi: “Em có muốn vào xem thử không?”

“Thôi, mùi khó chịu lắm. Anh đóng lại đi, khi nào có thời gian thì dọn dẹp đi.”

“Được.”

Lương Tuyên đóng cửa lại, sau đó nắm tay tôi kéo đến ghế sofa, dịu dàng cười nói: “Tiêu Tiêu nhà chúng ta có chứng sạch sẽ, thích nhất là gọn gàng ngăn nắp, anh biết mà.”

Trong lúc cùng nhau ăn hoa quả, anh ấy lấy ra một cuốn album ảnh thời thơ ấu cho tôi xem.

“Hồi nhỏ nhà anh nghèo lắm.”

“Bố anh gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, thật không dễ dàng gì.”

Trong album, ảnh của Lương Tuyên trước năm tuổi không nhiều. Đến năm năm, sáu tuổi, dù quần áo có vẻ khấm khá hơn nhưng dáng người vẫn gầy gò, làn da đen nhẻm, hoàn toàn khác với dáng vẻ trắng trẻo thư sinh của anh ấy bây giờ.

Lớn thêm một chút, trong ảnh bắt đầu xuất hiện em gái anh ấy. Hầu hết các bức đều là em ấy được bế trên tay, hoặc là do Lương Tuyên hoặc là bố anh ấy bế, nụ cười rất rạng rỡ.

Nhìn những tấm ảnh này, tôi vô thức ngước lên nhìn người bên cạnh, buột miệng thở dài: “Tiếc là bác gái đã mất rồi. Nếu không, cả nhà cùng nhau chụp ảnh gia đình, chắc sẽ đẹp lắm.”

Lương Tuyên không trả lời ngay.

Ngược lại, anh ấy như vô thức liếc nhìn về phía căn phòng nhỏ cạnh TV, nhưng rất nhanh đã thu ánh mắt lại, gượng gạo nở nụ cười: “Ừ… đúng vậy.”

TV đã sớm bị anh ấy tắt đi.

Còn những tiếng đập tường kia, tôi cũng không nghe thấy nữa.

Không lâu sau, bố của Lương Tuyên trở về, mang theo rất nhiều đồ ăn, trong đó không thiếu hải sản.

Bình thường tôi khá thích ăn hải sản, nhưng lúc này, vừa nhìn thấy những món trên bàn, tôi lại nhớ đến mùi trong căn phòng kia, khiến dạ dày có chút khó chịu.

“Sao vậy, Tiêu Tiêu? Không thích ăn hải sản à?” Bố của Lương Tuyên quan tâm hỏi. “Bác nghe Tuyên Tuyên nói cháu rất thích ăn mà.”

Chưa đợi tôi trả lời, Lương Tuyên đã lên tiếng trước:

“Bố, tất cả là tại bố đấy! Sao bố không khóa kỹ căn phòng đó? Cá trong bể cứ nhảy loạn lên, con c.h.ế.t thì bốc mùi, Tiêu Tiêu còn ngửi thấy nữa đấy.”

Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, nhưng tôi thấy tay của bố anh ấy khựng lại một chút khi đang gắp thức ăn.

“Ồ—căn phòng chứa đồ ấy à?” Ông ấy vẫn giữ thái độ niềm nở, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi nhé, Tiêu Tiêu… không làm cháu sợ chứ?”

“Không sao đâu ạ, cháu chỉ nghe thấy tiếng động nên tò mò thôi.”

Bố Lương Tuyên mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt, không dọa cháu là được rồi. Hôm nay bác tiếp đón không chu đáo, thật xin lỗi nhé. Đợi khi Niệm Niệm về, bác sẽ mời hai đứa đến ăn một bữa thật ngon.”

Niệm Niệm chính là em gái của Lương Tuyên—tên đầy đủ là Lương Niệm, nhỏ hơn anh ấy năm tuổi.

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện thêm một lúc.

Đến hơn hai giờ chiều, tôi có việc ở tòa soạn nên quyết định tự bắt xe đi, không để Lương Tuyên đưa.

Anh ấy đứng trước cửa tiễn tôi, tôi vẫy tay với anh ấy, nhưng trong khóe mắt lại vô tình nhìn thấy trên bàn trà—

Quả táo khi nãy đã lăn đến chân tôi…

Lương Tuyên vẫn chưa ăn nó.

Căn hộ của gia đình Lương Tuyên nằm ở tầng một của một tòa chung cư cao cấp. Dù tòa nhà có thang máy, nhưng họ vẫn chọn ở tầng trệt, nói là vì tiện lợi.

Do khu này thuộc dạng cao cấp, nên cây xanh được trồng rất đẹp, nhưng cũng vì thế mà một số phòng ở tầng một bị khuất bởi tán cây.

Dưới những tán lá rậm rạp, tôi nhận được một tin nhắn từ Lương Tuyên: [Đi đường cẩn thận nhé.]

Tôi cúi đầu định trả lời thì bỗng dưng có cảm giác…

Có ai đó đang nhìn tôi từ phía sau.

Cảm giác này rất kỳ lạ—

Rõ ràng tôi không quay đầu lại, phía sau cũng không có mắt, nhưng một bản năng nào đó khiến tôi có cảm giác bị theo dõi, như con mồi đang bị ánh mắt của kẻ săn đuổi khóa chặt.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tôi đột ngột quay đầu.

Phía sau là một hàng cây, bên kia hàng cây chính là nhà của Lương Tuyên.

Cửa sổ sát đất.

Rèm buông thấp.

Một bóng người?

Giữa những tán lá xào xạc, tấm rèm khẽ đung đưa.

Trong khoảnh khắc, tôi như thấy một đôi mắt, một bóng người—

Nhưng chỉ chớp mắt, tất cả đều biến mất.

Cùng lúc đó, một giọng trẻ con đột nhiên vang lên: “Chị ơi!”

Tôi quay phắt lại.

Trước mặt là một cậu bé trông rất lanh lợi, mặc quần áo thời trang, gương mặt sáng sủa đáng yêu.
 
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 4: Chương 4



Cậu bé đảo mắt một vòng, rồi nhoẻn miệng cười:

“Chị ơi, chị cũng là bạn gái của anh trai ấy à?”

Cũng là bạn gái của anh trai ấy?

Cũng là?

Ý cậu bé này là gì?

Nhưng tôi chưa kịp đáp lại thì điện thoại trong tay đột ngột rung lên vì thông báo tin nhắn.

Trong sự tĩnh lặng, tâm trí tôi vẫn còn đang xoay quanh câu nói của cậu bé, nên khi tiếng báo tin nhắn đột ngột vang lên, tim tôi bỗng dưng đập mạnh.

Tôi cúi xuống nhìn—

Trên màn hình vừa sáng lên là tin nhắn từ bạn trai tôi:

【Thằng nhóc đó đang nói gì với em thế?】

【Tiêu Tiêu?】

Khi nhìn thấy tin nhắn đó, bàn tay tôi bất giác siết chặt điện thoại.

Tôi quay đầu—

Không có ai.

Những tán lá khẽ lay động trong gió, tấm rèm dày che kín cửa sổ, bóng người thoáng qua khi nãy…

Tất cả đều như một ảo giác, như thể chưa từng có ai đứng ở đó.

Tôi chậm rãi quay đầu lại, gõ một dòng tin nhắn gửi đi:

【Sao anh biết em đang nói chuyện với một đứa trẻ?】

Trên màn hình, khung chat hiển thị dòng chữ: 【Đối phương đang nhập tin nhắn…】

Nhưng chờ mãi vẫn không thấy hồi đáp.

“Chị ơi, chị vẫn chưa trả lời em mà! Chị cũng là bạn gái của anh ấy đúng không?”

Cậu bé trước mặt thấy tôi im lặng mãi, có vẻ hơi bực bội.

Tôi hoàn hồn, mỉm cười đáp: “Nhóc à, bạn gái của anh ấy chỉ có chị thôi.”

Lương Tuyên đã theo đuổi tôi ba năm, chúng tôi cũng đã bên nhau ba năm.

Từ ký túc xá đến nơi làm việc, từ bạn bè đến đồng nghiệp, gần như không ai nói anh ấy có gì không tốt.

Giống như lời anh ấy từng thổ lộ khi tỏ tình với tôi—“Trong lòng anh, chỉ có em.”

Mật khẩu điện thoại của anh ấy, tôi biết.

Mật khẩu ngân hàng của anh ấy, tôi cũng biết.

Nói đúng hơn, những thứ cần được giữ kín, dù tôi từng nói “Ai cũng cần có không gian riêng, dù là người yêu cũng không cần chia sẻ tất cả những bí mật của mình.”

Nhưng anh ấy vẫn không giấu tôi bất cứ điều gì.

Một người như vậy, liệu có thể ngoại tình được sao?

Nghĩ đến đây, tôi chợt nhớ đến em gái của Lương Tuyên—Lương Niệm.

“Nhóc con, có phải em đang nói đến con gái của nhà này không? Bạn gái của anh ấy chỉ có chị thôi, nhưng anh ấy có một cô em gái rất xinh đẹp đấy!”

“Không phải!” Cậu bé dường như cảm thấy tôi đang nghi ngờ lời mình, lập tức bật lên phản bác. “Em biết em gái của anh ấy mà! Chị ấy lúc nào cũng dữ với em! Cứ bảo em ở tòa nhà khác, không cho em qua khu vui chơi ở đây…”

Cậu bé bĩu môi, rồi tiếp tục nói: “Em nói đến một chị khác cơ! Chị ấy trang điểm rất đậm!”

Cậu bé dùng bàn tay mũm mĩm của mình làm động tác vẽ vòng trên má. “Đậm hơn cả mẹ em luôn! Mà em còn thấy nhiều chị khác nữa cơ!”

Vừa nói, cậu vừa giơ ngón tay lên đếm: “Một, hai…”

Tôi nhìn cậu bé lẩm nhẩm đếm, chẳng mấy chốc đã gần hết mười ngón tay, không nhịn được bật cười.

Cho dù có là kẻ đa tình đến mấy, cũng không thể có nhiều người như thế được chứ?

Lương Tuyên bận rộn công việc, thời gian rảnh đều dành cho tôi.

Dù tôi có nghi ngờ anh ấy, cũng phải có chứng cứ xác thực.

Nhưng bây giờ… những gì cậu bé nói có vẻ quá hoang đường.

Tôi xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: “Được rồi, cảm ơn em đã nói với chị nhé.”

Cậu bĩu môi, lắc đầu: “Mấy chị đó còn cho em đồ ăn ngon nữa, nhưng em chẳng thèm!”

Nghe vậy, tôi thò tay vào túi áo tìm thử, nhưng cũng chẳng có gì ngon cả, chỉ có mấy viên kẹo trái cây vị mận muối mà tôi tiện tay lấy từ bàn trà nhà họ Lương.

Tôi xòe tay ra, hỏi cậu bé: “Cảm ơn em nhé, có muốn ăn kẹo không?”

Không ngờ cậu bé gần như nhảy dựng lên:

“Chính là cái này!”

“Mấy chị đó cũng cho em loại kẹo này! Mà nó dở lắm! Em không ăn đâu!”

Nói xong, cậu bé cầm lấy chiếc ván trượt của mình rồi chạy biến đi.

Cũng là loại kẹo này?

Loại kẹo này phổ biến đến vậy sao?

Tôi cúi đầu nhìn viên kẹo vị mận muối trong lòng bàn tay, không khỏi nhíu mày.

Tôi chưa từng ăn loại kẹo này trước đây. Hôm nay đến nhà Lương Tuyên, thấy trên bàn trà bày đầy mấy túi kẹo này, anh ấy còn nói rằng bố anh ấy rất thích, thế nên tôi mới tiện tay lấy vài viên để thử.

Chỉ là sau đó quên mất, liền nhét đại vào túi áo.

Những gì cậu bé nói… có thể là thật sao?

Nhưng… tôi cảm thấy không nên nghi ngờ Lương Tuyên vô cớ như vậy.

Dù sao, chúng tôi đã quen biết nhau gần sáu năm rồi.

Đúng lúc này, điện thoại báo có tin nhắn từ anh ấy—

【Anh vừa đứng ở rèm cửa nhìn em đấy!】

【Em mới đi có chút xíu mà anh đã nhớ rồi ~】

【Thằng nhóc đó nói gì với em vậy? Anh cũng hay thấy nó chơi ở khu vui chơi gần đây lắm!】

Nhìn icon mặt cười mà anh gửi kèm tin nhắn, tôi chợt nhớ lại…

Lúc nãy, khi tôi quay đầu, tấm rèm vẫn đóng chặt.

Không hề có ai kéo rèm ra.

Cũng không có ai đứng đó.

Tôi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.

Lắc đầu, tôi gõ tin nhắn trả lời:

【Không có gì đâu, chắc thấy em xinh nên hỏi có phải bạn gái anh không thôi!】

Lương Tuyên gần như nhắn lại ngay lập tức:

【Được rồi, đi đường cẩn thận nhé.】
 
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 5: Chương 5



Trên đường đến tòa soạn, không khí trong xe taxi ấm áp. Dù đã là mùa xuân, vạn vật đ.â.m chồi nảy lộc, nhưng thời tiết vẫn còn se lạnh.

Tài xế là người thích nói chuyện. Tôi cũng đáp lại đôi câu, rồi vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tấm ảnh nhỏ treo lủng lẳng trên gương chiếu hậu.

Bức ảnh được buộc bằng một sợi dây đỏ.

Hai mặt trước sau đều là ảnh của hai cô gái trẻ.

Họ trông còn rất trẻ, không thể nói là quá xinh đẹp, nhưng đều toát lên vẻ tươi sáng, rạng rỡ.

Tôi mỉm cười, khen ngợi: “Bác tài, đây là hai cô con gái của bác à? Trông xinh quá!”

Tài xế thở dài một hơi: “Không phải đâu, đây là ảnh của hai cô gái bị mất tích. Công ty chúng tôi gần đây đang tổ chức một chiến dịch tìm người, treo ảnh thế này để giúp lan truyền thông tin.”

Tôi giật mình, cúi xuống nhìn kỹ.

Quả nhiên, dưới mỗi bức ảnh đều có thông tin liên lạc của gia đình họ.

Tôi cảm thán: “Hoạt động này ý nghĩa quá.”

Những chiếc taxi chạy khắp thành phố, nếu sử dụng cách này để thu hút sự chú ý về những người mất tích, thì quả thực là một phương pháp hay.

“Đúng vậy, thế nên ngày nào tôi cũng treo ảnh trên xe. Tìm được một người cũng là chuyện tốt, phải không?”

Hai cô gái trong ảnh vẫn còn rất trẻ, chắc hẳn là con cưng trong gia đình. Đột nhiên mất tích, đối với người thân của họ mà nói, đó sẽ là một cú sốc nặng nề.

Tôi chỉ hy vọng—

Ít nhất, họ vẫn còn an toàn…

Cuối tuần, văn phòng vắng vẻ.

Tôi đang thu dọn tài liệu bỏ quên thì bỗng có người gọi tên mình:

“Tiêu Tiêu, sao cậu lại đến đây?”

Nghe giọng nói là tôi biết ngay—đó là Tiểu Triệu, đồng nghiệp trong văn phòng.

Tôi không quay đầu lại, chỉ giơ tập tài liệu lên: “Quên lấy tài liệu nên quay lại thôi. Mà sao cậu cũng ở đây vào cuối tuần thế?”

“Còn mấy thứ chưa làm xong.” Tiểu Triệu thở dài thườn thượt.

Tôi bỏ tài liệu vào túi, chợt nhớ đến chuyện trên xe taxi khi nãy, liền quay sang hỏi cô ấy:

“Tiểu Triệu, cậu có biết gần đây có vụ mất tích nào không?”

Cô ấy không ngẩng đầu lên, chỉ tiện miệng hỏi lại:

“Cậu đang nói vụ nào? Nếu là cái vụ mà nói mất tích cũng không hẳn mất tích, thì mình có biết chút ít.”

“Mất tích mà lại không hẳn là mất tích? Là sao?”

“Những cô gái mất tích này đều là nữ cả.”

“Nếu nói họ mất tích, thì đúng là mất tích thật, bởi vì suốt một, hai năm trời không hề gặp lại bố mẹ, cũng không ai biết họ đang ở đâu. Nhưng nếu nói họ không mất tích, thì cũng đúng—bởi vì cứ cách một khoảng thời gian, bố mẹ họ lại nhận được tin nhắn hoặc ghi âm giọng nói từ chính họ gửi về.”

Vừa gõ máy tính, Tiểu Triệu vừa tiếp tục nói:

“Những năm gần đây, mấy vụ như vậy xuất hiện ngày càng nhiều ở thành phố A. Khi bố mẹ các cô gái này báo cảnh sát, đôi khi vẫn có người xuất hiện để chứng minh mình chỉ đi làm xa chứ không hề mất tích. Nhưng sau một thời gian, họ lại biến mất, bố mẹ họ không liên lạc được nữa. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cảnh sát cũng khó có cách nào giải quyết triệt để. Phụ huynh sốt ruột nhưng biết làm sao, đành phải tìm đủ mọi cách, có người thuê thám tử tư, có người thì…”

“Thì sao?” Tôi tò mò hỏi.

“Cậu có biết gần đây có một công ty tìm người rất nổi không? Kiểu như công ty chuyên tìm người mất tích ấy.”

“Nhiều gia đình có con gái rơi vào tình huống này đều tìm đến công ty đó nhờ giúp đỡ. Dù hiệu quả không quá cao, nhưng chí ít chi phí cũng rẻ hơn thuê thám tử tư. Phụ huynh chỉ cần cung cấp manh mối, giá cả lại hợp lý, thế nên công ty này rất được tin tưởng.”

Tôi nhíu mày: “Công ty đó… tên là gì?”

“Tên gì à? Để mình xem tài liệu đã…”

Tiểu Triệu lật qua một xấp hồ sơ, rồi nhanh chóng tìm thấy cái tên kia:

“À, đây rồi—Công ty tìm người An Tâm.”

‘Công ty tìm người An Tâm?’

Trước khi rời đi, tôi nhờ Tiểu Triệu sao chép một bản tài liệu về các cô gái mất tích.

Khi trở về căn hộ, trời đã tối.

Tôi treo túi xách lên tường, động tác này làm chiếc móc khóa bên cạnh va vào nhau, phát ra những tiếng leng keng giòn tan.

Bên cạnh móc khóa có một con gấu trúc đen trắng tròn trĩnh, đôi mắt đen nhánh, đầu tròn trịa, trông cực kỳ đáng yêu.

Nhìn thấy nó, tôi không nhịn được mà mỉm cười.

Đây là món quà lưu niệm mà Lương Tuyên mang về từ chuyến công tác ở thành phố S. Tôi luôn treo nó bên mình.

Tôi đưa tay chọc chọc vào má con gấu trúc, rồi chợt nhớ ra chai tinh dầu thơm mà anh ấy mua cho tôi sắp hết.

Loại tinh dầu đó tôi để trong phòng tắm, mùi hương khá dễ chịu, tôi rất thích.

Tôi bật đèn đi vào phòng tắm, ngửi thử chai tinh dầu—quả nhiên đã không còn mùi.

Muốn mở nắp ra xem còn lại bao nhiêu, nhưng loại này dường như không thể mở, chỗ khớp nối bị dán rất chặt.

Không còn cách nào khác, tôi đành ném chai tinh dầu đã dùng hết vào túi rác ngoài phòng khách.

Không có mùi hương quen thuộc, tôi cảm thấy hơi khó chịu.
 
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 6: Chương 6



Thế là tôi mở ứng dụng, nhập tên thương hiệu, đặt vài chai tinh dầu mới để ship đến.

Sau khi đặt xong, tôi đặt điện thoại xuống và vào bếp nấu ăn.

Ở một mình, tôi chỉ làm đơn giản một bát mì gói.

Nhưng khi cầm điện thoại lên lần nữa, tôi phát hiện ra Lương Tuyên đã nhắn cho tôi vài tin:

【Tiêu Tiêu, em dùng tinh dầu anh mua thấy thế nào?】

【Em vẫn thích mùi đó chứ? Có muốn anh mua thêm cho không?】

Tinh dầu?

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, nhưng trong đầu tôi, hai chữ này dần trở nên to lớn, lấn át mọi thứ khác—

“Tinh dầu.”

Có ý gì chứ?

Tại sao Lương Tuyên lại đột nhiên nhắc đến tinh dầu thơm?

Theo bản năng, tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía chai tinh dầu mà mình vừa ném vào túi rác trong góc tường.

Căn hộ yên tĩnh đến mức không một âm thanh.

Không phải tôi muốn nghĩ nhiều, chỉ là…

Những chuyện xảy ra hôm nay—từ cái gọi là “cá” của Lương Tuyên, đến bóng người sau rèm cửa—tất cả lại một lần nữa lướt qua trong tâm trí tôi.

Có lẽ vì trời đã tối, bầu không khí âm u khiến tôi không kìm được mà rùng mình.

Tôi đưa tay xoa nhẹ cánh tay mình—nổi da gà rồi.

Chẳng lẽ tất cả chỉ là trùng hợp? Chỉ là tôi đã tự liên kết mọi chuyện lại với nhau và tự dọa chính mình?

Nhưng… thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Tôi đảo mắt nhìn quanh phòng.

Căn hộ nhỏ này là do bố mẹ mua từ lâu, nhưng tôi mới bắt đầu sống ở đây hơn một năm nay.

Không ít đồ đạc, nội thất trong nhà đều là do Lương Tuyên mua tặng, anh ấy hay đùa rằng đó là “quà tặng dọn nhà”.

Thực tế, càng ở bên nhau lâu, tôi càng nhận ra h*m m**n kiểm soát của anh ấy đối với tôi ngày càng mạnh.

Từ đồng nghiệp trong công việc đến bạn bè trong cuộc sống, gần như không ai mà anh ấy không biết.

Anh ấy dường như ngày càng nắm rõ mọi thứ trong cuộc sống của tôi…

Nghĩ đến đây, tôi thở dài một hơi.

Dù vậy, tại sao ngay khi chai tinh dầu của tôi vừa hết, Lương Tuyên cũng lập tức nhắc đến?

Đúng lúc này, điện thoại lại sáng lên.

Là tin nhắn của Lương Tuyên—

【À đúng rồi, lúc anh mua tinh dầu cho em, anh cũng mua luôn cho mình. Vậy nên chúng ta dùng gần hết cùng lúc.】

【Dạo này anh vừa dùng hết, tiện thể nhớ ra, nên hỏi em xem thế nào.】

【Cô bé hay suy nghĩ lung tung, lại nghi ngờ gì rồi phải không?】

Tin nhắn của Lương Tuyên có vẻ rất thản nhiên.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, do dự trong giây lát.

Thực ra… đúng là anh ấy rất hiểu tôi.

Anh biết rõ cảm xúc của tôi, cũng hiểu rõ thói quen và tính cách của tôi—

Chẳng hạn như tôi có chứng sạch sẽ, thỉnh thoảng hay đa nghi…

Nhưng tất cả suy nghĩ của tôi lúc này chỉ là phỏng đoán.

Tôi nhắn lại:

【Biết rồi. Em vừa đặt thêm một chai mới, nếu tiện thì anh cũng mua thêm vài chai giúp em nhé, để dành dùng dần.】

Lương Tuyên phản hồi rất nhanh:

【Được, lần sau đến nhà em anh sẽ mang qua. Khuya rồi, ngủ sớm đi nhé.】

Kèm theo một icon cười vui vẻ.



Khi shipper giao hàng đến, anh ta cầm túi đồ, cười nói:

“Vừa nãy nhân viên siêu thị lấy tinh dầu thơm cho cô, tôi tình cờ thấy luôn. Loại này dạo gần đây hot lắm à?”

Tôi nhận túi hàng, đáp:

“Bạn trai tôi mua cho tôi, mùi cũng khá dễ chịu.”

Nghĩ đến một nhược điểm của nó, tôi bổ sung thêm:

“Chỉ là dùng nhanh hết quá. Chưa đến nửa tháng mà đã không còn rồi.”

Shipper gãi đầu, có vẻ hơi khó hiểu:

“Sao lại thế nhỉ? Vợ tôi cũng mua loại này, giờ đã gần hai tháng rưỡi rồi mà vẫn còn dùng tốt. Chẳng lẽ bạn trai cô mua phải hàng giả?”

Nghe anh ta nói vậy, tôi bỗng khựng lại.

Hai tháng rưỡi… vẫn còn dùng được?

Tôi nhìn chai tinh dầu thơm trong tay mình, trong đầu trống rỗng vài giây.

Rồi tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười:

“Chắc do tôi dùng quá nhiều thôi. Cảm ơn nhé!”

“Không có gì, tạm biệt cô!”

Không biết có phải vì những chuyện xảy ra hôm qua hay không, mà cả đêm tôi ngủ không ngon, sáng sớm tinh mơ đã tỉnh dậy.

Nhìn vào gương, hai quầng thâm dưới mắt lộ rõ.

Tôi bất lực thở dài, ánh mắt vô thức dừng lại trên chai tinh dầu thơm đặt cạnh gương.

Nghĩ đến hành động của Lương Tuyên tối qua và lời của shipper, tôi chậm rãi cầm chai tinh dầu lên, lật qua lật lại xem xét.

Thoạt nhìn, nó không khác gì chai trước.

Tôi thử vặn nắp—rất dễ mở.

Không giống chai mà Lương Tuyên mua, nắp bị dán chặt đến mức không thể mở ra.

Nhìn sang ngày sản xuất, chai này mới được sản xuất gần đây, có lẽ chỉ là khác phiên bản mà thôi.

Tôi đặt chai tinh dầu xuống, cũng tạm quên đi chuyện này, quyết định dọn dẹp nhà cửa một chút.

Nhưng vừa nhúng cây lau nhà xong, chuông cửa đã vang lên.

Tôi nhìn qua mắt mèo—

Đứng ngoài cửa là một cô gái đeo kính râm, mặc đồ thể thao, tay xách theo một hộp quà.

Là Ninh Song Song, bạn thân của tôi.
 
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 7: Chương 7



“Sao nay lại đến sớm vậy?” Tôi vừa mở cửa, vừa cười hỏi. “Sao rồi, đi công tác về rồi à? Chuyến đi thế nào?”

Cô ấy tháo kính, để lộ đôi mắt thâm quầng nặng trịch:

“Cậu xem quầng thâm này đi! Đem đặc sản đến cho cậu đây, không cảm ơn tớ à?”

Ninh Song Song nhét hộp quà vào tay tôi.

“Thử đi, ngon lắm.”

Nói rồi, cô ấy vừa bước vào nhà vừa liếc nhìn xung quanh:

“Lương Tuyên không có ở đây chứ?”

“Anh ấy sao có thể ở đây được?” Tôi lườm cô ấy một cái.

Ninh Song Song cười hì hì:

“Cậu biết mà, tớ không ưa anh ta.”

Đúng vậy, trong tất cả bạn bè và người thân của tôi, Ninh Song Song là người duy nhất không thích Lương Tuyên.

Tôi đặt cây lau nhà sang một bên, cất hộp quà đi:

“Bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn không ưa anh ấy à?”

“Chuyện này tùy vào cảm giác thôi.” Cô ấy lẩm bẩm, rồi tiện tay lấy một quả cam trên bàn, bóc vỏ ăn.

“Tớ nấu cháo rồi, cậu ăn chút đi, đừng chỉ ăn cam.”

“Không muốn ăn cháo… Mà này, thùng rác đâu?”

Tôi đang lau sàn, không quay đầu lại, chỉ thuận miệng nói: “Tớ vừa dọn rồi, cậu để vào túi rác ở góc tường đi.”

Ninh Song Song đáp một tiếng, sau đó tôi nghe thấy tiếng cô ấy cầm túi rác lên.

Cùng lúc đó—

“Ái chà!”

Một tiếng kêu vang lên.

Ninh Song Song đang cầm túi rác, bất cẩn trượt chân trên nền gạch còn ướt, ngã nhào xuống sàn.

Nghe tiếng động, tôi vội quay lại.

Quả nhiên, cô ấy đã ngã xuống, túi rác cũng văng ra, đồ bên trong rơi vãi khắp sàn nhà.

“Cậu có sao không—”

Câu nói còn chưa dứt, tôi bỗng đứng sững tại chỗ.

Ánh mắt tôi khóa chặt trên sàn nhà, lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.

Tựa như có một bàn tay vô hình siết chặt cổ tôi.

Trong tiếng tim đập dồn dập, trong hơi thở bị đè nén—

Thứ duy nhất rơi ra từ túi rác kia…

Chính là chai tinh dầu thơm mà bạn trai tôi, Lương Tuyên, đã mua cho tôi.

Nó vỡ tan tành.

Không gian chìm vào tĩnh lặng.

Một thứ áp lực nặng nề như muốn nuốt chửng tất cả.

Và ngay giữa những mảnh vỡ vụn—

Ngoài tinh dầu và những thành phần của nó…

Còn có một thứ mà tôi chưa bao giờ ngờ đến.

Lúc này—

Thứ đó phát ra một tia sáng đỏ yếu ớt.

Ánh sáng đỏ trên nền gạch chớp nháy trong giây lát, rồi vụt tắt.

Căn phòng chìm vào im lặng.

Ninh Song Song sững sờ nhìn chằm chằm xuống đống mảnh vỡ.

Rồi cô ấy từ từ ngước lên, đôi mắt tràn đầy kinh hãi:

“Tiêu—”

Tôi lập tức giơ ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng.

Ninh Song Song lập tức hiểu ý, im lặng ngay.

Tôi chậm rãi cúi người, dùng giẻ lau phủ lên đống mảnh vỡ, quấn chặt chúng lại.

Tôi không để nó ở phòng khách, mà cẩn thận mang vào bếp, đặt vào một góc khuất.

Khi quay lại, Ninh Song Song lập tức kéo tay tôi, chỉ về phía nhà bếp, hạ giọng hỏi:

“Tiêu Tiêu, rốt cuộc là chuyện gì? Đống mảnh vỡ đó… có camera phải không?”

Lúc này, cả người tôi lạnh ngắt, nhất là những đầu ngón tay, như thể hơi lạnh đang thấm sâu vào tận tim.

“Tiêu Tiêu.”

Cô ấy siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, và lúc này tôi mới nhận ra—

Ngón tay tôi đang run rẩy.

Tôi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, sắc mặt tái nhợt:

“Đó là camera.”

Cảm giác này…

Là sợ hãi.

Tôi là phóng viên của tòa soạn, trong các bài báo trước đây, tôi đã từng viết về những vụ việc tương tự.

Những phụ nữ sống một mình bị theo dõi.

Nhà riêng bị đặt thiết bị quay lén.

Những vụ việc như thế, tôi không chỉ từng viết qua, mà còn đã đọc rất nhiều báo cáo về chúng.

Nhưng khi chính bản thân mình trải qua—

Và người có khả năng làm điều đó lại là bạn trai tôi, Lương Tuyên—

Tôi chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Ai đứng sau chiếc camera này?

Tinh dầu thơm là do Lương Tuyên đích thân tặng tôi—

Vậy thì… có phải chính anh ta đã làm chuyện này không?

Nỗi sợ hãi không thể diễn tả, cơn phẫn nộ khi biết bản thân bị theo dõi len lỏi khắp người tôi.

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Ninh Song Song, cảm giác như trong căn phòng này…

Có vô số ánh mắt vô hình—

Lặng lẽ theo dõi tôi.

Một đôi, hai đôi…

“Tinh dầu đó là do Lương Tuyên tặng.” Tôi th* d*c, giọng nói cũng run rẩy.

Ninh Song Song gần như ngay lập tức nhìn quanh phòng khách, ánh mắt đầy cảnh giác.

Ngay từ khi tôi chuyển đến đây, rất nhiều đồ đạc trong căn hộ này đều do Lương Tuyên mua.

Có bao nhiêu thứ trong này… bị cài thiết bị theo dõi?

Ninh Song Song tắt hết đèn, bật đèn pin lên, bắt đầu rà soát từng góc nhỏ trong căn hộ.

“Tạm thời chưa tìm thấy cái camera nào khác.”

Ninh Song Song nói, trong khi tôi ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Khung chat giữa tôi và Lương Tuyên vẫn dừng lại ở tin nhắn cuối cùng—một icon cười thật lớn.

“Tiêu Tiêu, cậu thấy sao rồi?”

Tôi tắt màn hình điện thoại, thì thào: “Song Song, may mà có cậu ở đây.”

Cô ấy đưa tôi một cốc nước ấm.

“Lương Tuyên… sao anh ta có thể làm chuyện này?”

Cô ấy nói được nửa câu thì nghẹn lại, không thốt nên lời.
 
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 8: Chương 8



Sắc mặt tôi vẫn trắng bệch:

“Tớ không biết. Tớ cứ thắc mắc mãi, tại sao anh ta lại có thể phản ứng nhanh đến vậy khi biết tớ dùng hết tinh dầu? Tại sao lại…”

Bây giờ thì tôi đã hiểu.

Giống như lời của người giao hàng hôm qua—loại tinh dầu thơm này lẽ ra phải dùng được rất lâu.

Nhưng chai tinh dầu mà bạn trai tôi tặng, đã bị động tay vào.

Để có chỗ gắn camera mini, lượng tinh dầu bên trong chắc chắn phải bị giảm đi đáng kể.

Đây chính là lý do vì sao nó chỉ dùng được nửa tháng.

Không còn bất cứ lý do nào để biện hộ nữa.

Không còn lời bào chữa nào dành cho người bạn trai mà tôi từng tin tưởng hết lòng.

Hình ảnh chiếc camera nhỏ bé nằm giữa đống mảnh vụn vẫn ám ảnh trong đầu tôi.

Tại sao anh ta lại làm vậy?

Tôi biết anh ta đối xử rất tốt với tôi.

Tôi cũng biết anh ta có h*m m**n kiểm soát rất mạnh.

Nhưng chúng tôi là người yêu!

Hành vi này không chỉ vi phạm đạo đức, mà còn vi phạm cả pháp luật!

Tôi không thể chấp nhận điều đó.

Chai tinh dầu ấy đặt trong phòng tắm.

Tồn tại suốt nửa tháng qua.

Vậy trong nửa tháng ấy…

Anh ta đã nhìn thấy những gì?

Tôi ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

Ba năm.

Tôi và Lương Tuyên đã ở bên nhau ba năm.

Tôi chưa từng nghĩ rằng, chuyện kinh khủng như thế này lại xảy ra với chính mình.

“Tớ sẽ nói chuyện rõ ràng với Lương Tuyên.” Tôi lau nước mắt, giọng nói khẽ khàng nhưng kiên định.

Ninh Song Song siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, thở dài: “Trước khi nói chuyện với anh ta, cậu cứ tạm thời về nhà bố mẹ ở đi.”

”…Ừ.”

Tôi không mang theo bất cứ đồ đạc nào khi về nhà bố mẹ, cũng không nói với Lương Tuyên rằng mình đã rời đi.

Chỉ đơn giản bảo rằng dạo này công việc bận rộn, chúng tôi sẽ ít gặp nhau hơn.

Lương Tuyên cũng đang rất bận, nhưng vẫn như mọi khi, đều đặn nhắn tin “chào buổi sáng”, “chúc ngủ ngon”, quan tâm sức khỏe của tôi.

Tan làm, tôi nhận được tin nhắn từ anh ta:

【Tiêu Tiêu, thứ bảy này em rảnh không? Niệm Niệm cuối tuần này về rồi, anh định cùng em đi đón em ấy.】

【Nếu em có thời gian, anh sẽ đến đón em vào buổi sáng, sau đó đón Niệm Niệm xong, anh sẽ nấu ăn cho hai người nhé.】

Vẫn là giọng điệu dịu dàng, quan tâm, không có một chút sơ hở nào.

Nhưng kể từ khi phát hiện chiếc camera—

Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

Thứ bảy—có lẽ đây là cơ hội để tôi nói chuyện rõ ràng với anh ta.

Ngoài ra…

Không hiểu vì sao, căn phòng tối tăm ấy lại hiện lên trong đầu tôi lần nữa.

Bên trong… thật sự chỉ có cá thôi sao?

Bởi vì, mùi m.á.u tanh nồng nặc và tiếng đập tường hôm đó…

Không thể là giả được.

Sáng sớm thứ bảy, tôi quyết định quay về căn hộ của mình trước.

“Sao lại quay về căn hộ? Để Tiểu Tuyên đến đón con là được rồi mà.” Mẹ tôi vừa tưới hoa vừa hỏi.

Tôi không nói về chuyện cái camera, chỉ cười nhẹ: “Con về lấy ít đồ thôi.”

Ở lối vào, có hai bức ảnh được đặt ngay ngắn.

Một bức ảnh là hình hai ông bà lão nhân từ.

Tôi cúi xuống, nhẹ giọng:

“Ông ngoại, bà ngoại, con đi đây.”

Sau đó, tôi quay đầu, nhẹ nhàng chạm tay vào một bức ảnh khác.

Dù chất lượng ảnh đã cũ kỹ mười mấy năm, nhưng trong bức hình, người phụ nữ vẫn duyên dáng và rạng rỡ, nụ cười ngọt ngào, nét thanh xuân không hề bị lu mờ bởi thời gian.

”…”

Tôi khẽ vẫy tay, thì thầm:

“Dì út, con đi đây.”

Có lẽ là do phát hiện ra chiếc camera, tôi cứ cảm thấy bồn chồn, chẳng thể nào yên tâm khi ở trong căn hộ. Tôi luôn có cảm giác như có đôi mắt vô hình đang dõi theo mình từ phía sau.

Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc túi xách treo bên cửa. Trên túi là hình ảnh chú gấu trúc nhỏ với khuôn mặt tròn trĩnh, đang cười ngốc nghếch theo cách đáng yêu.

Tôi khẽ thở dài, tháo túi xách xuống.

Lương Tuyên theo thói quen đưa tay ra định cầm giúp tôi, nhưng vừa nhìn thấy bàn tay anh ta, tôi theo phản xạ lùi lại một bước.

"Tiêu Tiêu?"

Lương Tuyên nhìn thấy hành động của tôi, bàn tay anh ta khựng lại giữa không trung.

Tôi giật mình nhận ra phản ứng của mình, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:

"Không có gì đâu, để em tự cầm cũng được. À, phải rồi, anh mua tinh dầu thơm cho em… có mang theo không?"

"Hàng về rồi, anh để ở nhà. Lát nữa về anh lấy cho em."

Lương Tuyên không hề nghi ngờ gì, vẫn cười nói như thường.

Tôi im lặng một lát, rồi nhẹ giọng đáp: "Được."

Khi xuống cầu thang, có lẽ do đang suy nghĩ lung tung nên tôi không để ý bậc thềm, bất cẩn trượt chân hụt xuống.

Dù không bị trẹo chân nhưng cổ chân tôi có vẻ bị sưng.

Lương Tuyên giật nảy mình, vội vã cúi xuống đỡ tôi, rồi cõng tôi lên lưng:

"Tiêu Tiêu, hay hôm nay em về nhà trước đi?"

Tựa trên lưng anh ta, cảm giác vững chãi và đáng tin cậy mà tôi từng nghĩ trước đây, bây giờ chỉ khiến tôi thấy lạnh sống lưng.

Nghĩ đến căn phòng trong nhà họ Lương, tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhẹ giọng nói:

"…Không sao, trên đường đến trường của Niệm Niệm chẳng phải sẽ đi ngang qua nhà anh sao? Em cứ đợi ở đó trước cũng được."
 
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian
Chương 9: Chương 9



Nghe tôi nói vậy, Lương Tuyên im lặng vài giây.

"Lương Tuyên?"

"Ừm… Hay là đi bệnh viện trước?" Giọng anh ta có vẻ lo lắng.

Tôi thở dài, bất đắc dĩ nói:

"Không sao mà, có phải trẹo chân đâu. Với lại, lâu rồi em chưa gặp Niệm Niệm, cũng nhớ con bé lắm."

Không thể thuyết phục được tôi, cuối cùng Lương Tuyên chỉ có thể đồng ý:

"Vậy cũng được. Nhưng em phải ngoan ngoãn ngồi trên sofa xem tivi, đừng chạy lung tung."

Anh ta cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.

Và như thế, giữa những nỗi lo âu rối ren, câu chuyện vẫn tiếp diễn, nhưng trong lòng tôi, sự nghi ngờ và sợ hãi dần len lỏi, khiến mỗi giây phút bên anh trở nên không còn như xưa nữa.

Lương Tuyên rời đi.

Trước khi đi, anh ấy chu đáo treo túi xách của tôi lên móc gần TV.

Chú gấu trúc tròn trĩnh trên đó đối diện thẳng với tôi, vẫn mang nụ cười ngốc nghếch như mọi khi.

TV bật lên, tôi nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

Anh ấy đã ra ngoài.

Ngồi trên ghế sofa, tôi cầm điều khiển từ xa, lướt qua từng kênh một. Nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà liếc về phía cánh cửa nhỏ bên cạnh.

Hôm nay, cửa vẫn không khóa.

Tôi biết Lương Tuyên định khóa cửa lại.

Nhưng tôi đã thấy từ phản chiếu trên màn hình TV—trước khi rời đi, anh ấy đã ngập ngừng đặt chiếc khóa xuống.

Không muốn làm quá rõ ràng sao?

Cũng phải thôi, ai lại khóa chặt phòng chứa đồ trong nhà cơ chứ?

Nhưng… nếu trong đó thực sự có gì, liệu Lương Tuyên có thể yên tâm để tôi một mình ở đây không?

Nếu có—thì anh ấy đã làm gì để đề phòng?

Tôi lướt qua từng kênh trên TV, trong phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Không còn tiếng đập cửa như lần trước.

Nhưng ngay khi tôi chuyển sang kênh có chương trình múa, tiếng nhạc nhẹ nhàng tràn ngập không gian—

“Rầm!”

Một tiếng động vang lên.

“Rầm!”

Lại một tiếng nữa.

Một lần.

Rồi một lần nữa.

Âm nhạc du dương, điệu múa uyển chuyển—

Và những tiếng va đập nặng nề liên tục vang lên, từng hồi, từng hồi một, như gõ thẳng vào tim tôi.

Trong căn phòng khách này, mọi thứ kỳ lạ mà lại ăn khớp một cách quỷ dị.

Tôi siết chặt điều khiển từ xa trong tay, ánh mắt dừng lại dưới màn hình TV—

Nơi đặt bộ phát Wi-Fi.

Tôi mở cửa.

Bên trong không có đèn.

Tôi bật đèn pin trên điện thoại, cẩn thận chiếu sáng khắp căn phòng nhỏ hẹp.

Quả thực, nó rất nhỏ, giống như những gì Lương Tuyên nói—bên trong có một bể nước, và chính từ đó, mùi tanh nồng bốc lên.

Căn phòng chật chội, tối đen nhưng không hề yên tĩnh.

Rõ ràng tiếng đập vào tường đã phát ra từ nơi này, nhưng tôi nhìn quanh, lại không thấy ai cả.

Ánh sáng yếu ớt từ phòng khách hắt vào—

Tựa như ánh sáng cuối cùng trong bóng tối, mở ra một con đường ngắn ngủi dẫn ra ngoài.

Tôi đưa tay che mũi, từ từ giơ đèn pin lên, chiếu về phía bể nước.

Nếu không nhìn, có lẽ chỉ đơn giản là một mùi hôi thối.

Nhưng khi ánh sáng chiếu lên mặt nước—

Tôi suýt nữa nôn tại chỗ.

Trong bể đầy nước, trên mặt nước trôi nổi vô số sợi tóc dài.

Những sợi tóc ấy đã úa vàng, nhưng vẫn còn rất dài—rõ ràng là tóc của phụ nữ.

Cùng lúc đó, dưới ánh sáng lờ mờ, tôi lờ mờ nhận ra thứ gì đó ẩn dưới mặt nước.

Những mảng chất lỏng màu vàng nhạt, trôi nổi lẫn trong nước như từng cụm bông liễu…

Tôi bịt chặt miệng, cơn buồn nôn như cơn sóng dữ dội ập đến.

Môi tôi run rẩy.

Tôi cố gắng nín thở.

Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống.

Trong làn nước đó—

Từng vệt m.á.u đỏ sẫm lan rộng, từng chút, từng chút một, hòa lẫn với thứ nước bẩn thỉu kia.

Và dưới lớp tóc rối, dưới làn nước nhuốm đỏ…

Những chất thải ghê tởm lặng lẽ ẩn mình.

Đây mà là nơi nuôi cá sao?

Cái c.h.ế.t của lũ cá có thể gây ra cảnh tượng này sao?

Làm sao có thể?!

Tay tôi rung lên, ánh đèn pin thoáng lay động.

Tôi siết chặt điện thoại, tiếp tục chiếu đèn về phía khác.

Những bức tường xi măng thô ráp, bẩn thỉu, tương phản rõ ràng với căn phòng khách được trang trí tinh tế bên ngoài.

Ở góc phòng, một tấm chiếu cũ nát bừa bộn, trên đó là một chiếc chăn bông rách tả tơi, lộ ra lớp bông bên trong—tựa như đã từng có người sống ở đây.

Còn lại là một đống đồ đạc hỗn độn, vứt vương vãi khắp sàn nhà.

Tiếng đập cửa vẫn chưa dừng lại.

Tôi nín thở, tiến từng bước chậm rãi về phía góc phòng, cảm giác buồn nôn vẫn còn vương vấn nơi cuống họng.

Tay cầm đèn pin, tôi nhẹ nhàng lướt bàn tay trên bề mặt bức tường.

Lớp xi măng thô ráp cọ vào đầu ngón tay, trong khi cả căn phòng khẽ rung lên vì những cú đập mạnh mẽ.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Ai đó… vẫn đang đập vào cánh cửa nào đó.

Tôi tiếp tục lần mò trên bức tường…

Và rồi, ngay khi tôi tưởng chừng như chẳng tìm thấy gì, tay tôi bỗng chạm vào một điểm gồ lên trên bề mặt tường.

“Cạch!”
 
Back
Top Bottom