17.Hàn Ma Kết như chợt nhớ ra điều gì liền hỏi Trịnh Thiên Bình:"Mấy nay em có liên lạc với anh Bliz không?"
"Không có, sao vậy anh?"
Trịnh Thiên Bình nhớ lại mấy ngày vừa qua.
Thật ra thì anh có nhắn tin cho Vương Song Tử nhưng hắn không trả lời, cũng chẳng thấy xem tin nhắn, "À không, em có nhắn nhưng mà anh ý không có trả lời, cũng chẳng thấy online gì luôn"Hàn Ma Kết nghe vậy cũng chỉ "Ừ" một tiếng rồi thôi.Trịnh Thiên Bình cố quan sát khuôn mặt Hàn Ma Kết để từ biểu cảm trên khuôn mặt hắn mà biết được tin gì không, nhưng chẳng có kết quả.Vì quay phim, lại vì đạo diễn khó tính, Trịnh Thiên Bình dù có là ảnh đế cũng bị hành đến khổ sở, nên chẳng còn thời gian đâu mà xem tin nhắn trong nhóm, nhắn cho Vương Song Tử cũng vì có việc cần hỏi nhưng hắn lại không trả lời.Hàn Ma Kết biết Trịnh Thiên Bình tò mò, nhìn mặt anh là hắn đủ biết anh không đọc tin nhắn trong nhóm rồi.Nếu anh đã không để ý đến thì hắn cũng sẽ giấu luôn, Trịnh Thiên Bình còn công việc, tính anh lại hay lo lắng lung tung, hắn không muốn anh phải lo lắng.Hàn Mà Kết ở lại tán gẫu với Trịnh Thiên Bình thêm chốc lát rồi rời đi, trước đó còn không quên dặn dò trợ lý của anh đừng để anh xem điện thoại.Trịnh Thiên Bình quay phim một lần ít nhất cũng phải nữa năm hoặc hơn, đến lúc anh trở lại thì có lẽ chuyện nhà đã được giải quyết êm đẹp.___Ánh đèn neon trắng lạnh lẽo trong hành lang bệnh viện tạo thành những vệt sáng mờ ảo, phản chiếu trên sàn gạch bóng loáng.
Huỳnh Huỳnh Kim Ngưu ngồi co ro trên ghế chờ ngoài phòng ICU, đôi tay ôm chặt đầu gối, ánh mắt đỏ hoe hướng về cánh cửa kính nơi Vương Song Ngư đang cấp cứu.
Tiếng máy thở đều đều vang lên, như một nhịp điệu tàn nhẫn, nhắc nhở cậu rằng người yêu mình đang ở lằn ranh giữa sự sống và cái chết.
Chiếc vòng cổ bạc mà Vương Song Ngư từng tặng được cậu nắm chặt trong tay, như một vật neo giữ cậu khỏi sự tuyệt vọng.Những ký ức về vụ tai nạn ùa về, như một cơn ác mộng không thể xua tan.
Chiếc xe tải lao tới từ phía sau, ánh mắt Vương Song Ngư lúc ấy bình tĩnh lạ lùng khi anh kéo cậu vào lòng, vòng tay rắn chắc ôm chặt, che kín cậu khỏi mọi nguy hiểm.
Cậu nghe thấy tiếng anh thì thầm: “Đừng sợ, Huỳnh Kim Ngưu.
Anh ở đây.”
Rồi tiếng va chạm kinh hoàng vang lên, và mọi thứ chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh lại, cậu không có lấy một vết xước, nhưng Vương Song Ngư nằm bất động, máu chảy ướt đẫm trên cơ thể anh, hơi thở yếu ớt.
Cậu run rẩy, đôi tay siết chặt lấy nhau, giọng nghẹn ngào: “Anh Song Ngư…anh ơi..”
Vương Vương Xử Nữ và Lưu Lưu Nhân Mã bước vào hành lang, họ đã nhanh chóng đến bệnh viện ngay sau khi nhận được tin từ đội cứu hộ.
Dáng vẻ Vương Vương Xử Nữ trông vô cùng điềm tĩnh và trầm ổn, Lưu Lưu Nhân Mã đi bên cạnh, ánh mắt quét qua hành lang như tìm kiếm điều gì đó.
Vương Vương Xử Nữ rút điện thoại gọi cho ai đó: “Tôi cần mọi thông tin về vụ tai nạn trên đường Rilgad tối qua.
Camera giao thông, nhân chứng, bất cứ thứ gì.”
Anh dừng lại, lắng nghe, rồi nhíu mày, “Không có gì?
Ý cậu là cả khu vực đó không lấy một nhân chứng nào?
Camera cũng mất tín hiệu?”
Lưu Nhân Mã quay sang, ánh mắt thoáng nghi ngờ.
“Sao rồi?
Có gì bất thường sao?”
Vương Xử Nữ cúp máy, ánh mắt phức tạp.
“Ừ.
Cả hiện trường như bị xóa sạch.
Không camera, không nhân chứng, không dấu vết lốp xe.
Đội điều tra của tôi đã lục tung khu vực, nhưng chẳng tìm thấy gì ngoài chiếc xe của Song Ngư.”
Huỳnh Kim Ngưu đang thất thần nhưng vừa nghe đến tên của Vương Song Ngư liền ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia hy vọng mong manh.
“Anh Xử Nữ, anh Nhân Mã… anh Song Ngư...?”
Vương Xử Nữ bước tới, ngồi xuống bên cạnh cậu, cố giữ giọng dịu dàng.
Dù bản thân anh không muốn hỏi cậu những câu này bây giờ nhưng với tình hình hiện tại, anh không thể mềm lòng.“Kim Ngưu, bọn anh đang tìm hiểu.
Nhưng vụ tai nạn… nó không bình thường.
Mọi thứ tại hiện trường đều biến mất, như thể chưa từng xảy ra.
Em có nhớ gì thêm không?
Bất kỳ chi tiết nào?”
Huỳnh Kim Ngưu cắn môi, đôi tay run rẩy.
“Em… em chỉ nhớ anh ấy ôm em rất chặt.
Khi xe tải lao tới, anh ấy kéo em vào lòng, che cho em.
Em không thấy gì cả, chỉ nghe tiếng va chạm… và giọng anh ấy bảo em đừng sợ.”
Cậu ngừng lại, nước mắt lăn dài.
“Nếu em không đòi anh ấy chở về, có lẽ anh ấy đã không…”
“Đừng tự trách, Kim Ngưu” Lưu Nhân Mã ngắt lời, ngồi xuống phía bên kia cậu, “Song Ngư làm vậy vì em là người quan trọng với cậu ấy.
Em biết tính cậu ta mà, luôn đặt người mình yêu lên trên tất cả, đặc biệt là em”Huỳnh Kim Ngưu cúi đầu, nước mắt rơi xuống sàn.
“Nhưng em không muốn anh ấy vì em mà thành ra như vậy…
Em chỉ muốn anh ấy tỉnh lại.”
Vương Xử Nữ trầm mặc, trao đổi ánh mắt với Lưu Nhân Mã, cả hai đều cảm nhận được sự bất lực của đối phương.
Họ biết vụ tai nạn này có một mục đích mà không ai trong trong số họ có thể hiểu, nhưng mọi manh mối đều dẫn đến ngõ cụt.Cả ba im lặng một lúc, rồi Vương Xử Nữ đứng dậy, ra hiệu cho Lưu Nhân Mã.
“Kim Ngưu, em ở lại đây với Song Ngư một lát.
Bọn anh cần kiểm tra một số thứ, sau đó bắt buộc em phải nghỉ ngơi, không về nhà thì nghỉ ở giường bệnh còn trống” Anh không đợi Huỳnh Kim Ngưu phản hồi, quay sang Lưu Nhân Mã, “Đi với tôi.”
Họ rời phòng ICU, bước vào một căn phòng họp kín của bệnh viện.Ở bệnh viện trung ương thành phố Q, với quyền hạn của Vương Xử Nữ, không khó để bọn họ mượn từ bệnh viện một phòng họp kín.Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu lên khuôn mặt của cả hai.
Trước mặt họ là một tập giấy tờ mỏng – báo cáo sơ bộ về vụ tai nạn, nhưng tất cả những gì ghi trên đó gần như không có thông tin hữu ích.
Lưu Nhân Mã lật từng trang, lông mày nhíu chặt.
“Chuyện này thật sự rất khó hiểu” hắn nói, “Cả một vụ tai nạn giữa trung tâm thành phố, mà không có lấy một mảnh vỡ của chiếc xe tải.
Đội cứu hộ nói họ chỉ tìm thấy xe của Song Ngư, nhưng không có dấu hiệu của bất kỳ phương tiện nào khác.”
Vương Xử Nữ khẽ gật đầu, ánh mắt rơi trên thông tin trên giấy.“Đúng vậy.
Tôi đã yêu cầu đội điều tra kiểm tra mọi góc đường, nhưng tất cả camera trong khu vực đều bị mất tín hiệu đúng thời điểm đó.
Không có nhân chứng, không có gì.
Như thể vụ tai nạn này chỉ tồn tại trong trí nhớ của Kim Ngưu.”
Lưu Nhân Mã khoanh tay, ánh mắt thoáng nghi ngờ.
“Cậu nghĩ sao?
Song Ngư… tên đó không phải người bất cẩn như thế.
Cách tên đó bảo vệ Kim Ngưu, như thể cậu ta đã chuẩn bị sẵn.
Nhưng tại sao lại để bản thân ra nông nỗi này?”
Vương Xử Nữ im lặng, ánh mắt rơi xuống tập giấy tờ.
Anh nhớ lại nụ cười hiền lành của Vương Song Ngư, nhưng cũng nhớ những khoảnh khắc anh vô tình bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của người anh họ, như thể đang che giấu điều gì đó.
“Tôi không biết,” anh nói, “Nhưng anh ấy không phải người hành động mà không có lý do.
Có thể anh ấy muốn bảo vệ Kim Ngưu, nhưng cũng có thể… có điều gì đó chúng ta không thể chạm đến, có chạm đến cũng không thể chống đỡ nổi”Lưu Nhân Mã gật đầu, ánh mắt phức tạp.
“Tôi đồng ý nhưng nếu có ai đó đứng sau, thì họ đã làm quá sạch sẽ.
Ngay cả cậu cũng không tìm được gì.
Tôi thì chỉ là một tiến sĩ, chẳng có nguồn lực gì ngoài vài mối quan hệ trong xuất nhập khẩu.”
Vương Xử Nữ cười nhạt, ánh mắt đầy bất lực.
“Dù sao thì chúng ta vẫn phải tìm, tất cả mọi thông tin.
Không nhiều thì ít”Họ rời phòng họp, quay lại phòng ICU.
Huỳnh Kim Ngưu vẫn ngồi bên giường bệnh của Song Ngư, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn không rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của anh.
Những dây truyền và máy móc bao quanh Vương Song Ngư khiến cậu cảm thấy anh như bị giam cầm trong một lồng kính vô hình.Cậu nắm tay anh, giọng khàn đặc.
“Anh đã hứa là sẽ nấu cho em ăn vào ngày sinh nhật.
Em sẽ đợi, anh phải dậy đó, anh còn thiếu em...một cái bánh kem đó...”
Lưu Nhân Mã đứng ở cửa, “Kim Ngưu, được rồi em, nên nghỉ một rồi.
Em ngồi đây cả đêm rồi.”
Huỳnh Kim Ngưu cố chấp lắc đầu, giọng run rẩy.
“Em không muốn rời anh ấy.
Nếu em đi, lỡ anh ấy cần em thì sao?”
Vương Xử Nữ bước vào, nghe vậy thì nhíu mày.“Anh sắp xếp phòng rồi, y tá sẽ chuyển Song Ngư lên đó, em cũng phải vào đó mà nghỉ ngơi”Huỳnh Kim Ngưu mím môi, rồi khẽ gật đầu: “Vâng”Cậu biết đây đã là giới hạn cuối cùng mà Vương Xử Nữ đưa ra, cũng như biết rằng bản thân phải mạnh mẽ, nghỉ ngơi thật tốt, không làm Vương Song Ngư lộ lắng.Lo xong chuyện của Huỳnh Kim Ngưu, Vương Xử Nữ và Lưu Nhân Mã lại rời đi, học còn quá nhiều việc phải làm bây giờ, dù có lo lắng đến đâu, ở lại cũng vô dụng.Ngay lúc này, tại bệnh viện Memorial ở nước M.Hàn Ma Kết đứng bên cửa sổ phòng bệnh của Vương Sư Tử, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra bầu trời xám xịt.
Vương Sư Tử nằm bất động trên giường, tiếng máy thở tít tít vang đều trong căn phòng bệnh.
Hàn Ma Kết vừa bay từ nước C sang sau khi nghe tin Vương Sư Tử được tìm thấy, nhưng tình trạng hôn mê sâu của cậu khiến hắn cảm thấy bất lực.“Cậu ổn chứ?”
Dương Cự Giải hỏi, giọng khàn đặc.
Anh ngồi bên giường Vương Sư Tử, ánh mắt không rời khỏi người yêu.Hàn Ma Kết quay lại, cười nhạt.
“Tôi ổn.
Chỉ là… tôi vừa nhận được tin từ Xử Nữ.
Vụ tai nạn của Song Ngư không có manh mối.
Không camera, không dấu vết, không nhân chứng.
Tôi đã cố kiểm tra hiện trường nơi Sư Tử gặp nạn, nhưng cũng chẳng tìm thấy gì.
Như thể mọi thứ đã bị xóa sạch.”
Dương Cự Giải nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia giận dữ.
“Xóa sạch?
Ý anh là ai đó cố ý che giấu?
Ai có thể làm được chuyện này?”
Hàn Ma Kết lắc đầu, giọng đầy bất lực.
“Tôi không biết.
Tôi đã nhờ một vài mối quan hệ kiểm tra, nhưng tất cả đều là ngõ cụt.
Vụ của Song Ngư cũng vậy, theo lời Xử Nữ, không có gì để lần theo.”
Dương Cự Giải siết chặt tay Vương Sư Tử, giọng run lên.
“Vậy là sao?
Chúng ta cứ ngồi đây, chờ đợi, trong khi Sư Tử và Song Ngư nằm đó?
Tôi không thể chấp nhận chuyện này!”
Hàn Ma Kết giọng đầy bất lực, “Tôi hiểu cảm giác của cậu.
Tôi cũng đang cố.
Tôi sẽ trở về trong tối nay để hỗ trợ Xử Nữ.
Cậu ở lại đây, chăm sóc cho Sư Tử.
Nếu có gì mới, tôi sẽ báo ngay.”
Dương Cự Giải gật đầu.
Khi Hàn Ma Kết rời đi, anh lặng lẽ nhìn Vương Sư Tử trên giường bệnh.
________________________________________Cùng lúc đó, tại Bệnh viện trung ương thành phố Q, Vương Xử Nữ và Lưu Nhân Mã bước vào phòng thí nghiệm y khoa, đứng trước màn hình hiển thị kết quả xét nghiệm máu của Song Ngư.Vị bác sĩ kỳ cựu - từng làm việc với mẹ Huỳnh Kim Ngưu tại trường Y - lắc đầu đầy nghi hoặc.
“Tôi chưa từng thấy trường hợp nào như thế này.
Bệnh nhân đang trong trạng thái hôn mê sâu, nhưng não bộ vẫn hoạt động bình thường.
Không có dấu hiệu tổn thương nghiêm trọng, nhưng cũng không có dấu hiệu anh ấy sẽ tỉnh lại sớm.”
Vương Xử Nữ nhíu mày.
“Ý ông là… trạng thái này không bình thường?”
Bác sĩ gật đầu, “Đúng vậy.
Tôi không thể giải thích tại sao.
Các xét nghiệm không cho thấy bất kỳ chất lạ nào, nhưng cũng không loại trừ khả năng có thứ gì đó chúng tôi chưa phát hiện.
Chúng tôi cần thêm thời gian.”
Vương Xử Nữ trao đổi ánh mắt với Lưu Nhân Mã, rồi gật đầu với vị bác sĩ: “Cảm ơn ông,” “Hãy tiếp tục theo dõi.
Nếu có gì mới, xin báo ngay cho tôi”Vị bác sĩ kia gật đầu với Vương Xử Nữ: "Được, tôi sẽ báo cho cậu"Khi bác sĩ rời đi, Lưu Nhân Mã khoanh tay, “Cậu nghĩ sao?
Song Ngư… cậu ta không phải là người dễ dàng để bản thân bị thương như vậy.
Nhưng lần này, mọi thứ quá hoàn hảo, như thể được sắp đặt.”
Vương Xử Nữ cũng gật đầu, “Ừm, nhưng chúng ta không có gì để lần theo.
Không manh mối, không dấu vết.
Chúng ta chỉ có thể chờ.”
_____Ráng hết tháng này thôi, đến nửa cuối tháng 6 là tui được nghỉ hè rồi.Gáng gáng nha
