— không cần phải than thân trách phận nữa đâu, vì cuộc đời đã công bằng với mọi người rồi.
đứa trẻ hoàn hảo, không còn được yêu thương nữa rồi.đã hai ngày trôi qua kể từ khi xử nữ cắt đứt với kim ngưu. nói thật thì, nó không để tâm đến chuyện đó cho lắm, vì mối bận tâm lớn nhất của nó đang là jang haeyeon rồi. bản thân nó vẫn còn nhiều thứ phải lo quá, sau khi giải quyết xong vụ này nó còn phải quay lại tập trung vẽ commission cho fan nữa, nên những thứ yêu đương gì đó, thôi để sau. không thể đặt tình yêu lên trên công việc kiếm cơm của nó được.hôm nay xử nữ đổi tuyến đường đi học.
đơn giản vì không muốn đi ngang qua quán trà sữa cũ nữa. nơi đó mỗi sáng kim ngưu đều đợi nó, đưa cho nó một ly sữa tươi không đường, và hỏi một câu không bao giờ thay đổi: "hôm nay em muốn anh đi bên trái hay bên phải?"
- như thể nó là một đứa trẻ con thất thường, còn anh thì là người lớn kiên nhẫn đến vô tận.nó men theo con đường mới, con đường rẽ ngang từ một trạm xe buýt vắng người. con đường này dẫn qua một khu chung cư cũ, nhưng không tồi tàn. hành lang sạch sẽ, cây cối trồng dọc lối đi, và âm thanh quen thuộc của cuộc sống thường nhật - tiếng giày gõ trên nền gạch, tiếng bà hàng xóm gọi con mang ô xuống, tiếng cửa đóng mở đều đặn.khi vừa rẽ vào một góc nhỏ bên hông khu nhà, xử nữ chợt nghe thấy giọng một người phụ nữ vọng ra từ ban công tầng trệt, nơi có mấy chậu xương rồng và một tấm thảm nhỏ phơi nắng:- trời ơi... là con hả?xử nữ giật mình, quay đầu lại.trước mặt là một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng kẻ, tay áo xắn lên để lộ vết mực bút bi lấm tấm, mái tóc buộc thấp, khuôn mặt rám nắng nhẹ nhưng ánh mắt rất sáng. phía sau bà là chiếc kệ giày gỗ, một chiếc xe đạp gấp nhỏ dựng gọn trong góc, và mùi cà phê sữa thoang thoảng từ bếp trong vọng ra.- con... là soo ah, à không, seol virgo đúng không?------------------------------------------
jang seo bin không ngờ sẽ có ngày này.ngày mà hong chaeyeon - người chị họ xa bên ngoại của cô - gọi điện hẹn cô ra quán cà phê có chút chuyện muốn thương lượng. từ nhỏ, cô vẫn luôn ngưỡng mộ chaeyeon - xinh đẹp, thông minh, cư xử đúng mực. sau khi kết hôn với seol do jeon, người thừa kế của tập đoàn seol, chaeyeon như bước thẳng vào thế giới mà cô chưa bao giờ dám mơ tới.họ hẹn cô ở một quán café sang trọng trong một khách sạn giữa lòng gangnam. khi seo bin đến, cả hai đã ngồi sẵn ở đó. chaeyeon mặc áo khoác kem giản dị, tóc búi gọn gàng, còn do jeon thì vẫn như mọi khi - lịch thiệp, nhẹ nhàng, và chững chạc hơn tuổi thật.- em ngồi đi.
- chaeyeon mỉm cười, kéo ghế cho cô.seo bin vừa ngồi xuống thì cảm thấy có gì đó khác thường. không phải không khí, mà là ánh mắt -đôi mắt đang quan sát cô một cách đắn đo và đầy nặng nề.do jeon là người mở lời trước. anh đặt cốc nước xuống bàn, giọng trầm và thành thật:- seo bin, tụi anh... thật ra đã đắn đo rất lâu mới dám mở lời.chaeyeon ngẩng đầu lên, nụ cười nhẹ biến mất. lần đầu tiên, cô thấy chị ấy có vẻ mệt mỏi.- chị không thể mang thai.
- chaeyeon nói chậm rãi.
- tụi chị đã thử gần hai năm. chạy chữa khắp nơi. cả hai đều ổn... nhưng bác sĩ xác nhận tử cung chị có vấn đề. không thể giữ được phôi thai.seo bin không biết phải nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt tay trong lòng.- ban đầu tụi chị tính xin con nuôi.
- do jeon tiếp lời.
- nhưng... ba mẹ hai bên phản đối dữ lắm. họ vẫn muốn máu mủ. chaeyeon quay sang nhìn chồng, rồi nhìn lại cô, khẽ gật đầu:- chị biết chuyện này không dễ nghe. nhưng nếu em... nếu em đồng ý giúp tụi chị mang thai hộ, chị và do jeon sẽ lo tất cả. chi phí, điều dưỡng, chăm sóc... em sẽ không thiếu bất cứ thứ gì.- và nếu em không đồng ý - do jeon mỉm cười, có chút buồn trong mắt - tụi anh vẫn biết ơn vì em đã đến nghe tụi anh nói.seo bin nhìn họ. chaeyeon đang khẽ nghiêng đầu xuống, lần đầu tiên để lộ vẻ không cam tâm rất thật. dường như chị ấy vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận việc bản thân mình không thể sinh con. còn do jeon thì im lặng, ánh mắt không hề ép buộc, nhưng rõ ràng mang theo một hy vọng rất sâu.một nỗi nghèn nghẹn trào lên trong họng. họ không hề coi thường cô.chỉ là, họ quá tuyệt vọng để giữ được lòng tự trọng hoàn hảo của mình.- sau này...
- chaeyeon ngập ngừng - đứa bé sinh ra trên giấy tờ sẽ là con tụi chị.
điều đó... chắc em hiểu.seo bin gật đầu. cô hiểu. từng câu, từng chữ, cô đều hiểu.nhưng cái giá của sự hiểu ấy... là một phần trái tim cô sẽ bị cắt lìa, vĩnh viễn không thể lành lại.cô không nhớ mình đã vì thứ gì mà đồng ý yêu cầu của họ. là sấp tiền trong bìa hồ sơ đó, hay là lòng mong mỏi có một đứa con ruột dù không có khả năng nuôi dưỡng nó, seo bin không biết. cô chỉ biết là, cô đã nhận lời. và cuộc đời cô, sắp bước sang một trang mới.///
bệnh viện sáng sớm, ánh đèn trắng nhợt nhạt trải dài trên sàn gạch lạnh. jang seo bin ngồi lặng lẽ giữa dãy ghế nhựa, tay ôm tập hồ sơ cũ. bụng cô mới nhô nhẹ, đủ khiến váy bầu căng lên phần dưới, nhưng chưa ai nhận ra. cô cũng không cần ai nhận ra.đến lượt siêu âm, bác sĩ bảo cô nằm xuống, vạch áo lên. gel lạnh thoa vào da, màn hình hiện dần lên hai đốm nhỏ đang động đậy.- là song thai. hai bé gái.
- bác sĩ nói, như thể đang thông báo chuyện thời tiết.seo bin bất động.hai đứa.cùng lớn lên trong bụng cô. cùng là máu thịt của cô.cô xoay đầu sang nhìn màn hình, cổ họng nghẹn lại. sống mũi cay xè. trong khoảnh khắc ấy, cô biết... mình đã không còn chỉ là "người mang thai hộ" nữa.tối hôm đó, chaeyeon và do jeon tới. vẫn dáng vẻ chỉn chu thường ngày - áo khoác đắt tiền, lời hỏi han nhẹ nhàng, túi canh gà hầm còn nóng.seo bin đưa kết quả siêu âm cho họ, hai tờ giấy mỏng nhưng nặng như đá tảng.- hai đứa?
- chaeyeon lặp lại, môi tái đi.
- là hai bé gái?do jeon nhìn lướt qua, rồi im bặt.- tụi chị...
- chaeyeon nói khẽ, giọng gần như run - tụi chị lỡ thông báo với báo chí là chị đang mang thai. là chị... chứ không phải nhờ người khác. và chỉ một bé.bà ấy siết chặt tay, ánh mắt đảo quanh như muốn tìm một lối thoát.seo bin nhìn họ, lòng lạnh đi từng mảng.- thông báo một đứa, vậy đứa còn lại là gì?
- cô hỏi, giọng khàn khàn.
- rủi ro? bất tiện? hay điều không nên có?chaeyeon cúi gằm mặt. do jeon im lặng.ô. hai người này vô nhân đạo hơn mình nghĩ.trong căn phòng trắng toát, chỉ còn lại tiếng tim đập của hai đứa bé vang lên trong trí nhớ cô - mạnh mẽ, dai dẳng, và sống. jang seo bin nhắm mắt, khẽ nói với jeon do và chaeyeon.- tôi sẽ nuôi nó. hai người lấy đứa nào, tôi sẽ nuôi đứa còn lại. câu nói vang lên trong im lặng, nhẹ như hơi thở, nhưng rơi xuống giữa phòng như một tiếng sấm.- em nói gì cơ?
- chaeyeon hỏi lại, giọng gần như đứt ra từng khúc.
seo bin không trả lời ngay. cô vẫn ngồi đó, hai tay đặt trên bụng.
ánh mắt bình tĩnh đến kỳ lạ, nhưng trong sâu thẳm... có một cơn bão đang cuộn trào.- tôi đã mang chúng nó chín tháng mười ngày, - cô nói, chậm rãi - tôi nghe tim nó đập từ những ngày đầu tiên. hai đứa bé không phải lựa chọn. không phải món đồ có thể chia, hay giấu đi.cô nhìn thẳng vào họ, lần đầu tiên, không còn thấp hơn, không còn giữ khoảng cách.- hai người không cần thương hại, cũng không cần chấp nhận. chỉ cần hiểu rõ một điều: nếu hai người không thể yêu cả hai, thì đừng mong tôi giả vờ không nghe thấy hai nhịp tim đó trong người mình.ngoài cửa sổ, gió đập vào mép rèm. một chiếc lá vàng rơi ngang, lặng lẽ, đơn độc.một khoảng lặng nặng nề.rồi chaeyeon bật thốt:- nhưng em đâu thể làm vậy? em là người mang thai hộ, em không có quyền-- chị đã nói tôi là "người cuối cùng" chị có thể nhờ.
- seo bin ngắt lời, giọng lạnh đi.
- đáng lẽ chị phải hiểu: khi không còn ai, thì người cuối cùng sẽ có quyền lựa chọn.ánh mắt chaeyeon nhoè nước. nhưng seo bin không nhìn nữa.cô quay đi, một tay ôm bụng.
trong người cô là hai nhịp đập, hai linh hồn bé nhỏ. một sẽ được mang đi... còn một sẽ ở lại.cô không biết sau này phải đối mặt với chuyện ấy ra sao.
chỉ biết, nếu phải giữ lấy một đứa... cô sẽ yêu nó bằng tất cả những gì mà hai người kia không thể.///
tuần thứ 39 của thai kỳ.
seo bin nằm trong phòng của bệnh viện, tay ghi chép lại những cái tên hay để đặt cho hai đứa con gái của cô. sau khi loại trừ một số cái tên, cô quyết định đặt tên đứa lớn hơn là haeyeon, còn đứa nhỏ hơn sẽ là soo ah.
jang haeyeon... hong chaeyeon...
coi như là cô tri ân thần tượng thời thơ ấu của mình đi.
cô chạm tay lên bụng, mỉm cười khẽ:- mẹ xin lỗi vì đã để các con bắt đầu cuộc đời phức tạp như vậy....rạng sáng hôm sau, cô thức giấc vì cảm giác gì đó ấm nóng và tràn ra dưới thân.cô ngồi dậy, đưa tay xuống, bàn tay ướt sũng.là nước ối.trái tim cô siết lại.cô bấm chuông gọi y tá, cơn co đầu tiên kéo đến như một con sóng, không dữ dội nhưng đủ khiến sống lưng cô lạnh buốt. thế là đến rồi - khoảnh khắc mà suốt chín tháng cô vừa chờ đợi vừa sợ hãi.trong phòng sinh, đèn sáng trắng. mọi thứ diễn ra nhanh và rối như một cơn bão.cô không nhớ rõ mình đã hét bao nhiêu lần, cũng không rõ tay đã siết chặt thành giường đến mức nào. mồ hôi ướt tóc, má ướt nước mắt. cô chỉ nhớ, lúc đứa bé đầu tiên lọt lòng, bác sĩ nói:- một bé gái. khỏe mạnh.và vài phút sau, một tiếng khóc nữa vang lên - the hơn, nhỏ hơn, nhưng không kém phần quyết liệt.cô chưa kịp chạm tay vào con thì bác sĩ đã bước đến, nét mặt bỗng trầm xuống.- mẹ ơi, bé thứ hai... chúng tôi cần đưa bé đến phòng nhi sớm để kiểm tra lại tim. có một số dấu hiệu cho thấy... có thể là dị tật bẩm sinh.tim seo bin chững lại.- dị tật tim?bác sĩ gật đầu, giọng nhẹ nhàng, nhưng không giấu được sự nghiêm trọng:- cụ thể là thông liên thất bẩm sinh. nghĩa là giữa hai tâm thất của tim có một lỗ hở nhỏ, khiến máu trộn lẫn giữa hai bên. nếu đúng là vậy, bé sẽ cần được theo dõi sát và có thể phải mổ sau vài tháng đầu đời.- nhưng nó có nguy hiểm không?- nếu phát hiện sớm và điều trị đúng, tiên lượng vẫn tốt. có nhiều ca sống khỏe mạnh đến tuổi trưởng thành. nhưng bé sẽ yếu hơn bình thường. cần chăm sóc kỹ, ăn uống đủ, và hạn chế nhiễm trùng hô hấp trong giai đoạn sơ sinh.seo bin cảm giác máu mình rút sạch khỏi mặt. cô quay đầu nhìn về phía nôi của đứa nhỏ hơn - soo ah - con bé đang được quấn khăn, mắt nhắm nghiền, lồng ngực nhỏ xíu phập phồng không đều.///
tối hôm đó, hành lang bệnh viện đã vắng.
ánh đèn trắng mờ hắt xuống nền gạch lạnh, mọi âm thanh đều trở nên lặng lẽ đến mức có thể nghe được tiếng máy truyền dịch nhỏ giọt từng nhịp đều đều.
hong chaeyeon và seol do jeon bước vào, vẫn chỉn chu, vẫn giữ vẻ ngoài đĩnh đạc dù là lúc khuya. không y tá, không bác sĩ đi kèm.
đây là một cuộc gặp riêng - cuộc gặp cuối cùng để quyết định: đứa trẻ nào sẽ mang họ seol.
seo bin nín thở, nghĩ rằng họ sẽ nhận haeyeon. với cái tính thích sự hoàn hảo và trau chuốt hình tượng bản thân, chắc hẳn họ sẽ thích một gia đình hoàn hảo với một đứa con xinh xắn, không bệnh tật nhỉ?
- gia đình chị sẽ nhận đứa em. nó sẽ tên là seol virgo, và bệnh tình của nó, tụi chị sẽ tìm mọi cách để chữa trị.
seo bin chết lặng.cô nhìn sang soo ah - bé gái nhỏ hơn, đang nằm thiêm thiếp trong nôi với ống hỗ trợ oxy dán quanh mũi. rồi cô nhìn sang haeyeon, đứa chị, khỏe hơn, ngủ say như thể không biết thế giới này phức tạp đến mức nào.hai đứa... giống nhau như hai giọt nước. cùng đôi mắt khép hờ, cùng đường chân mày mảnh, cùng bờ môi cong cong như cười trong mơ.
cô không hiểu. cô không thể hiểu.- chị biết...
đáng lẽ chị phải chọn đứa khỏe mạnh.
đáng lẽ...chaeyeon dừng lại, hít một hơi sâu.- nhưng khi chị nhìn bé nằm đó, yếu đến vậy, bé xíu vậy. chị lại nghĩ: nếu không nhận nó... nó sẽ không có ai. chị không thể bỏ mặc nó được.do jeon lên tiếng, giọng chậm và chắc:- và... thật lòng mà nói, tụi anh không muốn con mình lớn lên với cảm giác là người "bị chọn vì tốt hơn". dù bọn anh sẽ không bao giờ tiết lộ sự thật về cả quá trình này cho nó đâu, nhưng thâm tâm bọn anh cũng không chấp nhận được điều đó.chaeyeon nói thêm, ánh mắt đỏ hoe:- chị biết, dù có chọn ai... cũng là bất công với người còn lại. nhưng chị xin em... cho chị cơ hội được làm điều đúng với chính mình, dù là muộn màng.seo bin nhìn họ.cô vẫn còn run. vẫn còn đau. nhưng đâu đó, trong lòng cô, có một cái gì như lớp băng vừa rạn ra dưới ánh sáng đầu tiên của buổi sớm.haeyeon sẽ ở lại với cô. soo ah sẽ đi. và lần đầu tiên, lựa chọn của họ không bắt đầu từ vẻ ngoài hay sự hoàn hảo... mà bắt đầu từ lòng thương.vậy là đủ.
ít nhất là đêm nay.
ít nhất... là cho một đứa trẻ.