Waring: Tình tiết nặng nề, xuất hiện tội ác chiến tranh, có thể lướt xuống giữa - cuối chương nếu cảm thấy khó chịu.
"Báo Gonongla – Ngày 2 tháng 12 năm 1xxxRạng sáng ngày hôm qua, một ngôi làng nhỏ nằm ở vùng hạ lưu sông Druken đã trở thành nạn nhân của một cuộc tập kích quy mô lớn do quân địch tiến hành.
Toàn bộ khu dân cư gần như bị san bằng, nhà cửa bị thiêu rụi, tài sản bị cướp phá, để lại khung cảnh hoang tàn khó có thể hình dung.Theo lời các nhân chứng, đây không chỉ là một hoạt động quân sự đơn thuần.
Hàng loạt thường dân, bao gồm cả phụ nữ và trẻ em, đã bị sát hại dã man.
Nhiều người bị bắt giữ, tra tấn và cưỡng bức.
Hành vi tàn bạo ấy không chỉ vi phạm mọi chuẩn mực nhân đạo, mà còn được xem là những tội ác chiến tranh nghiêm trọng.Quân đội tiếp viện đang trên đường hỗ trợ lực lượng địa phương và các nạn nhân, vẫn chưa xác định chính xác thương vong.
Song quy mô thiệt hại vượt ngoài khả năng ứng phó trước mắt.
Hiện dư luận khu vực và quốc tế đang kêu gọi mở cuộc điều tra độc lập về các hành vi vi phạm trắng trợn luật pháp chiến tranh..."
Tờ báo của sáng ngày hôm đó, còn tệ hơn bất kì điều gì mà Saggitaria từng trải qua trong đời."
Con ơi, chiến tranh khốc liệt lắm..."
- Cha ơi... con biết... con biết chứ...Chỉ là, khi ở trong vòng tay bảo bọc của bố em qua lâu, để rồi một khi bước ra thế giới này, Saggitaria mới hiểu, hóa ra, hai từ "khốc liệt" lại chẳng hề gỏn gọn như hai chữ trên trang giấy.
Buổi sáng vào khoảng mặt trời vừa mọc lên cao, nắng rải xuống đồi núi gần hết, Saggitaria vốn chỉ nghĩ ngày hôm nay của em sẽ lại bình thường như mọi khi, vẫn chạy loanh quanh bốc hàng chạy vặt để tiết kiệm tiền trang trải bữa này bữa kia, vừa có một khoảng để đi tìm bố.- Gin!
Gin!Cho đến khi một cậu thiếu niên cũng chỉ chừng lớn hơn Saggitaria một hai tuổi chạy đến, trên tay cậu ta là một tờ báo được lấy từ chỗ của những người chủ trả tiền cho họ.
Người này hay đi cùng một vài chuyến hàng với Saggitaria, tất nhiên, bao gồm cả những lần xuống dưới làng Stries.Và trên tờ báo đó, cũng là về ngôi làng xấu số...Đã bị quân địch tấn công và xóa sổ.Saggitaria siết chặt túi vải nhỏ trong lòng bàn tay.
Bên trong chỉ là vài đồng bạc lẻ tích cóp từ hàng tháng trời chạy vặt, bốc hàng thuê ở bến chợ.
Số tiền ít ỏi ấy vốn để dành cho bữa ăn, hoặc được thì cho đôi giày mới, hoặc một ngày nào đó tìm được manh mối về người cha thất lạc.
Nhưng giờ đây, em đã ném tất cả lên trước mặt lão trung niên đánh xe mà chẳng một chút do dự.- Chỉ một chuyến thôi, xin bác!
Đưa cháu xuống Stries.Người đàn ông nhìn cậu thiếu niên gầy gò trước mặt với ánh mắt chẳng tin nổi.
Đôi mày ông nhíu chặt, giọng khàn đục, như thể đang nói với một đứa điên.- Oắt con, mày có bị quẫn trí không?!
Ở đó khác gì cái hố lửa, mày đâm đầu vào đấy tìm chỗ chết à?!
Biến đi chỗ khác, không phải chỗ để mày chơi đùa!Cho đến khi ông ta bị đôi mắt cứng rắn lẫn cả sự gan lì em bày ra làm cho giật mình vì biết rằng nó đang không đùa giỡn mình.
Nhưng ông ta thì không cho rằng mình bị điên giống em, vẫn mạnh miệng từ chối.
Ai đọc báo mà chẳng biết Stries bây giờ đã khủng khiếp đến thế nào dù chỉ mới sau một đêm bị tấn công.
Thậm chí chẳng biết ở đó còn ai còn sống hay không, chẳng khó để gã đánh xe biết Saggitaria muốn xuống đó tìm người, nhưng ông ta thẳng thừng khuyên em, bây giờ có xuống đó thì chẳng khác nào tự mình tìm chết.
- Cháu đã bỏ hết tiền tiết kiệm của hẳn hàng tháng làm thêm để nhờ bác, thì bác nghĩ cháu có dám ở lì ở đây hẳn vài ngày để làm phiền bác kiếm cơm chứ?Saggitaria không biết em kiếm cái gan ở đâu mà dám đe dọa người khác như thế, nhưng bây giờ sự lo lắng đang thiêu cháy đầu óc và nội tạng em như lửa đốt, Saggitaria không còn muốn quan tâm.
Dù sao thì, việc rời khỏi nhà cũng là điều điên rồ nhất mà em đã ra quyết định trong cuộc đời mình rồi.Sau cùng, ông ta đành lẩm bẩm chửi thề, rồi nhận lấy túi tiền với thái độ hằn học thấy rõ.
- Ta chỉ đưa cậu đến gần thôi.
Xa hơn thì đừng hòng!
Cậu sẽ phải tự đi nốt quãng đường còn lại.Tiếng cút cít của động cơ cũ vang lên chậm chạp từ chiếc xe đang dần được khởi động, từ từ lăn bánh đi khỏi khu vực còn an toàn ở lại.
Saggitaria ngồi gọn một góc trong chiếc xe tồi tàn, cơ thể xóc qua xóc lại bởi đường đi gồ ghề, bụi bặm mù mịt bị thổi bởi khói xe xám xịt thải ra.
Con đường quen thuộc tuy đang đi vài lần, ấy vậy mà Saggitaria cảm thấy lần này nó lại chao đảo quay cuồng hơn đến vài lần.
Nỗi sợ dâng lên từng hồi khiến bàn tay em run lẩy bẩy, song chẳng thể làm em quay đầu.
Cảm xúc Saggitaria thậm chí còn mãnh liệt hơn lúc em rời khỏi căn nhà ở quê hương mà lên đường tìm bố, lúc này trong đầu em chỉ còn lại một cái tên, hiện hữu liên tục như cái cách trái tim em đập mạnh từng hồi.Bianca.Những ngày phải giả trai này không hề dễ dàng chút nào, và chỉ có một mình Bianca ở đó để san sẻ bí mật này cùng Saggitaria.
Cô chia cho em từng miếng vải vệ sinh khi đến ngày con gái, giặt giũ và sửa quần áo của em để che giấu những đường cong cơ thể.
Cả nhà Bianca cũng không hề dư dả, nhưng luôn mời Saggitaria những bữa cơm đầm ấm mỗi ngày chuyển hàng xuống đây.
Bianca là người đầu tiên ngoài thế giới rộng lớn này mà Saggitaria cảm thấy gắn bó, giữa dòng người ngược xuôi qua lại, ai cũng chỉ bận rộn với cuộc đời của họ, chỉ có Bianca đã chậm lại để cô và em, được một lần ở một khoảng đời đó, trở thành bạn bè.Chỉ là... giá mà em biết, địa ngục sống thật sự có tồn tại.Ở một nơi chỉ toàn là chết chóc và tội lỗi.Lão đánh xe đã dừng xe lại khi còn cách Stries cả dặm đường.- Xuống mà cuốc bộ vào.Saggitaria làm theo, em đưa cả túi tiền của mình cho ông ta rồi nhìn lão lập tức quay xe đi mà chẳng hề đáp lại một lời.
Đang vào mùa đông... và hôm nay còn là một ngày đặc biệt hơn thế...Sinh nhật 18 tuổi của Saggitaria.Vậy mà số phận lại gửi cái món quà mà có dù có sống thêm bao nhiêu cuộc đời nữa, Saggitaria đều chỉ muốn nguyền rủa nó.
Saggitaria lặng lẽ kéo chiếc mũ len xuống sát mắt hơn, em cũng khoác chặt chiếc áo ngoài cũ kĩ nhưng dày dặn trên người để chống chọi lại với cái lạnh thậm chí còn cắt da cắt thịt hơn mọi khi ở đây.
Vốn dĩ, Stries cũng không phải là một nơi xinh đẹp gì, nó thiếu thốn và hoang sơ, và những con người sống ở đó chỉ như cố để bám trụ lại.
Nhưng hôm nay, chỉ vừa khi bước chân xuống xe, Saggitaria đã nhận ra con đường quen thuộc ấy chẳng còn giống những gì vốn chẳng giàu có sự sung túc hay xinh đẹp nào.
Cứ vậy mà đã biến thành một hành lang tử thần, nơi từng hơi thở, từng nhịp bước đều phảng phất mùi của sự tận diệt.
Không khí đặc quánh tro bụi.
Làn khói đen đặc cuộn lên như đến từ phương nam, xé rách bầu trời xanh thành những vệt u ám như máu đông.
Cỏ ven đường cháy sém, từng vạt đất nứt khô, rải rác những dấu chân hằn in vội vã trên những lớp bùn, dấu chân chạy trốn, và dấu chân săn đuổi, đan vào nhau trong một vũ điệu bạo tàn mà khi Saggitaria nhìn thấy, em không thể phân biệt được chúng.
Rải rác trên mặt đất, không thiếu gì những mảnh đồ bỏ lại, một chiếc giày trẻ con lăn lóc, mảnh gương vỡ phản chiếu ánh nắng nhức nhối, những chiếc chăn xác xơ mắc vào bụi gai..
Ngôi làng hiện ra dần, và đó chẳng còn là Stries mà Saggitaria từng biết.
Nhà cửa đổ sập, những bức tường loang lổ vết máu, mái tranh còn âm ỉ khói.
Tiếng quạ gào khản đặc trên cột khói, từng tiếng như xé buốt lồng ngực.Và ở đâu đó, thấp thoáng những hình dáng bất động.
Một thân thể gục xuống mé ruộng, với đôi tay còn nắm chặt một cái cuốc khi cố gắng chống trả.
Một người đàn ông nằm sấp bên giếng, đầu tóc cháy sém, và đôi mắt còn trợn trừng.
Saggitaria ước rằng em chỉ nhìn nhầm, hoặc... khung cảnh hoang tàn trước mặt em giờ đây...Chỉ là một cơn ác mộng, mà lúc thiếp đi vì mệt, em đã nằm mơ thấy.Khi em nhìn thấy xác của không chỉ những người lớn, mà còn của những đứa trẻ.Nằm ở sâu trong làng hơn, ở trong những ngôi nhà đơn sơ mà cánh cửa đã bị phá tanh tành, hoặc là ở những chỗ khuất như trong một chiếc chum lớn, hoặc là dưới những đám rơm lởm chởm bị xới ra để chỉ còn lại một mớ hỗn loạn trộn lẫn cả bùn và máu...Saggitaria dừng lại, tim dội trong lồng ngực như muốn vỡ tung.
Mùi cháy khét hòa lẫn mùi máu tanh xộc thẳng vào cuống họng khiến em muốn nôn khan, cổ họng bỏng rát, nước mắt tự ứa ra từ lúc nào mà chẳng thể kìm.
Vậy ra...
đây chính là cái mà nhân loại gọi là "chiến tranh".
Nơi mà... chẳng có sinh mạng nào được dung thứ, không có sự công bằng nào được hiện hữu, và sự nhân đạo mà con người còn được xem là một sinh vật còn nhân tính ấy.... chẳng còn xuất hiện.Cha Saggitaria từng nhắc đến trong những đêm hiếm hoi kể chuyện, chỉ là khi ấy, những lời ấy quá xa lạ, quá trừu tượng.
Saggitaria biết nó tàn nhẫn, khốc liệt, vô nhân tính, nhưng em chưa từng mường tượng ra rằng có một ngày nào đó một nơi như thế là thực sự tồn tại, hiện lên với cái sự trần trụi nguyên thủy nhất trước mắt em.
Và Saggitaria, trong một khoảnh khắc, bỗng thấy toàn thân bé nhỏ của mình như sắp bị nghiền nát dưới sức nặng khủng khiếp của hai chữ ấy.- Bianca..."
Bianca... cậu đang ở đâu?"
"Bianca... cậu còn sống chứ?"
Dây thần kinh trong não bộ của Saggitaria đã căng thẳng đến mức nó còn không muốn đôi chân em bước tiếp, và Saggitaria chỉ còn biết yếu ớt dựa vào cái tên đã thôi thúc em đến đây.
Em không thể dừng lại.
Bàn chân run rẩy, đôi vai gầy guộc run lên, song vẫn từng bước lê đi.
Thậm chí trong đầu Saggitaria giờ đây cũng là một cuộc chiến, giằng xé việc em phải tiếp tục tiến lên, hoặc cứ vậy mà từ bỏ, để giữ lấy cái mạng của mình mà quay lưng chạy đi.Nhưng ngay khi vẫn còn chưa thể ra quyết định, thì trước mắt Saggitaria, đã là ngôi nhà nơi mà Bianca và chồng cô ấy sinh sống.Là nơi mà mỗi khi đến đây, Saggitaria sẽ luôn ghé đến trước tiên.
Là nơi luôn chào đón cô với những tách trà thơm và những bữa cơm tuy đạm bạc nhưng nóng hổi...Thế mà giờ, nhìn nó chẳng khác gì... một cái xác nhà với mái nhà đã bật tung và đổ sập hết quá nữa, những tấm cửa sổ vốn mờ đục đã lỗ chỗ vết đạn xuyên, và vỡ tan tành xuống nền đất lạnh lẽo.Khoảnh khắc đó, Saggitaria đã thực sự đã quay đầu lại, và chỉ thêm một giây nữa thôi, là em sẽ bỏ chạy, rời khỏi đây, Saggitaria không còn muốn bước tiếp nữa.Thế rồi... em lại nghe thấy một tiếng rên rỉ bé tí.Saggitaria quay lại với niềm hi vọng có ai đó sống xót, nếu là Bianca nữa thì ơn Chúa phù hộ.
Nhưng khi em lững thững bước qua những lớp gạch đá vỡn vụn và trồi lên, ở dưới cái nơi bụi bặm đó, chỉ có một người đàn ông nằm ngửa với những tiếng thở thoi thóp.Anh ta là chồng của Bianca.Nhìn thấy Saggitaria, anh ta bỗng nhiên bật khóc, cho dù bây giờ có lẽ anh ta không thể trụ nổi đến sáng mai khi dưới lớp quần áo chỉ toàn máu là máu, thậm chí đã khô lại, đặc quánh.
Nhưng như thể chỉ còn biết dựa vào Saggitaria như một tia hi vọng lé lói phút cuối đời, anh ta nghẹn lại.- Bi...
Bianca...Saggitaria xà xuống, em hạ đầu thật sát để nghe những tiếng lí nhí còn nhỏ hơn tiếng chim kêu ngoài kia như để đánh dấu đây là một cái tử địa chết chóc.
- Chúng... chúng đánh tôi... rồi... cô ấy...
Bianca... bị chúng lôi vào rừng...Đôi mắt người đàn ông đó giờ đây chỉ toàn là đau thương và thống khổ, nó ám ảnh Saggitaria bởi sự tuyệt vọng đến bất lực mà em đã nhìn thấy trong nó.
Như thể còn sợ sẽ dọa Saggitaria chạy mất, anh ta bám víu vào em như một lời cầu nguyện cuối cùng.- Cu... cứu...
Bianca...Nhưng đã là cả một ngày trời trôi qua.Khi mà cô gái xấu số đó bị những tên đàn ông man rợ kia lôi vào rừng.Thậm chí còn muốn cố gắng để lạc quan, thì việc ấy cũng chẳng khác gì đang hoang tưởng.
Saggitaria cảm nhận rõ từng cái run rẩy của cơ thể mình cho dù không phải tiết trời lạnh, em chỉ nhớ rằng mình đã đờ đẫn trước người đàn ông với những hơi thở yếu ớt mờ mờ xám khói từ khuôn miệng đặc máu.
Và trận tuyết rơi đột ngột thoáng qua ấy, mới khiến Saggitaria định thần lại.Em nhìn những bông tuyết rơi nhẹ nhàng xuống tay mình rồi tan biết như chưa từng tồn tại, có lẽ... cũng chẳng khác gì mớ hỗn loạn xung quanh em bây giờ là mấy.Như một khúc ca tiễn tang cho những linh hồn xấu số, Chúa tặng cho họ những bông tuyết xinh đẹp lặng lẽ rơi, trắng xóa cả một khung cảnh bi thương.Và Saggitaria, em lại bước đi.Hướng về khu rừng tăm tối chẳng còn lại chút hi vọng nào ấy.Như thể cái lạnh khiến Saggitaria tê dại trong thoáng chốc, em cứ dẫm những bước chân của mình theo vô số những bước chân khác chồng chéo lên nhau hướng về phía khu rừng, được in không chỉ bởi vết bùn đen, mà dần chuyển thành màu đỏ thẫm của máu.Có lẽ Chúa thương xót Saggitaria, khi vào lúc em tìm được bạn mình, chuyện đã kết thúc.
Để em không phải chứng kiến cái cảnh mà có thể khiến não em nổ tung vì quá sức chịu đựng.Nhưng với Bianca, thì có lẽ, cái chết thoáng qua nếu Thần Chết nhân từ mà mang cô đi thật nhanh... chắc còn tốt đẹp hơn cái kết cục cuối cùng này.Thân thể Bianca nằm dúm dó dưới một gốc cây mục.
Quần áo rách nát, vết bầm tím và vệt máu loang lổ khắp da thịt.
Đôi môi khô nứt, đôi mắt mở hé mờ đục, nhìn vào xa xăm nhưng có lẽ đã mù mờ trong nỗi tuyệt vọng.
Thế nhưng, vào phút bắt gặp lại gương mặt quen thuộc, ánh sáng yếu ớt bỗng bùng lên trong đáy mắt.Saggitaria lao đến, quỳ sụp xuống, run rẩy ôm chặt lấy Bianca.
Toàn thân cô ấy lạnh lẽo, hơi thở dập dồn thoi thóp.
Saggitaria không cần ai nói cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Những tên lính địch không giết, chúng lôi phụ nữ vào rừng để dày vò, chà đạp, biến họ thành tro tàn của sự nhục nhã.- Mình đây rồi... mình đến rồi...
Bianca...
- Giọng Saggitaria nghẹn ngào, như nấc.
- Gắng lên... mình ở đây...Bianca khẽ nắm lấy tay bạn mình, ngón tay run rẩy như cọng cỏ trong bão.
Đau đớn dâng đến nghẹt thở, nhưng Saggitaria cắn môi, nuốt hết tiếng khóc.
Em biết, nếu còn khóc, cứ còn ở lại đây thì cả hai đều sẽ chết.
Phải gắng gượng, phải tìm cách rời đi.Em đỡ Biance chỉ còn lại một cái hồn chẳng ra hồn, xác chẳng ra xác đứng dậy.
Bước chân hai người loạng choạng, mỗi bước là một cực hình.
Bianca yếu đến mức thân thể gần như chỉ treo trên vai Saggitaria.
Con đường ra khỏi rừng dài vô tận, từng tiếng lá khô rụng xuống bất chợt cũng khiến tim em thót lên.
Nhưng em không dừng lại.
Từng bước, từng bước, nén hết đau thương để rời khỏi đây.Con đường rừng tối tăm như một cái hố sâu nuốt chửng cả sự sống.
Saggitaria gần như lê từng bước, một tay ghì chặt lấy vai Bianca để không khiến cả hai đổ sụp, một tay giữ cánh tay Bianca vòng qua cổ mình để giữ thăng bằng.
Hơi thở của Bianca yếu ớt như sợi khói mong manh, đôi môi khô nứt chỉ còn bật ra những tiếng thều thào nhỏ bé.
Dưới chân, đất nhão nhoét vì máu lẫn bùn, mùi khét lẹt của xác cháy từ ngôi làng còn phả theo gió, quện lại với hơi tanh ngái của máu tươi và thứ mùi hôi thối của thịt người đã bắt đầu phân rữa.Mỗi nhịp tim như muốn nổ tung trong lồng ngực, hai chân rã rời.
Nhưng nhìn Bianca, nhìn ánh mắt đục mờ lẫn hoảng loạn của cô, em lại cố siết chặt đôi vai nhỏ bé, ép mình bước tiếp, như thể chỉ cần dừng lại một giây thôi, cả hai sẽ bị bóng đêm sau lưng nuốt mất.Dưới màn tuyết đó, từng bước lê của cả hai, một vệt máu đỏ thẫm chói mắt từ một người để lại, thành một đường chảy dọc trông như là suối.Nhưng rồi, trong cái sự khốn khổ ấy, Chúa còn ép họ vào một cái thế éo le hơn, tưởng chừng như, ngài đã ép họ vào đường cùng trong tấn bi kịch này.Tiếng la hét vang lên sau lưng.
Những kẻ là thủ phạm của tất cả những chuyện này đã phát hiện.Một tiếng súng nổ chát chúa, viên đạn xé rít qua tai, cắm phập xuống gốc cây ngay trước mặt khiến đất tung tóe.
Saggitaria choáng váng, đôi chân suýt khuỵu xuống.
Tiếng giày đinh giậm rầm rập, tiếng người lạ quát tháo bằng thứ ngôn ngữ đầy hung bạo.
Bóng đen lố nhố giữa hàng cây, ánh kim loại loang loáng.- Chạy... chạy đi...
- Bianca khẽ rên, bàn tay yếu ớt bấu lấy áo Saggitaria, như muốn xua em đi, và bỏ cô lại.Bianca vốn biết cô không thể cứu được nữa rồi.- Không!
- Saggitaria gào lên, giọng em lạc đi trong tiếng súng.Em gồng mình dìu Bianca lao về phía trước.
Tiếng đạn nổ dồn dập, từng nhát đập vào không khí như búa giáng, bụi đất tung lên mù mịt.
Em nghe rõ mùi thuốc súng khét lẹt lan khắp nơi, mùi khói quyện vào mùi máu, thứ hỗn hợp khiến dạ dày quặn thắt như muốn nôn.Một loạt cơn súng đạn quét ngang.
Tia lửa lóe chói mắt, vỏ đạn văng chan chát xuống mặt đất.
Cành cây gãy răng rắc, lá vụn rơi như mưa.
Saggitaria ngã nhào, kéo Bianca ngã theo, cả hai lăn xuống mép hào đầy bùn.
Tai ù đặc, mắt hoa lên, cả người run rẩy vì sợ hãi."...Tiêu rồi... tiêu rồi... mình sẽ chết... tất cả chúng mình..."
Saggitaria đã nghĩ có thể đây là lần cuối em còn được nhìn thấy tuyết rơi.Và cuộc đời em đến đây là kết thúc.Thế nhưng, ngay khi những bước chân nặng nề áp sát, một loạt những âm thanh khác vang lên, như muốn xé toạc màn đêm.
Một tràng đại liên từ xa, khô khốc, dữ dội, khác hẳn thứ súng lạc lõng thô ráp kia.
Rồi là tiếng lựu đạn nổ ầm, ánh chớp sáng lóe, khói bụi lại bùng lên mù mịt.
Cả khu rừng bừng sáng bởi pháo sáng trắng toát treo trên trời, kéo cả buổi đêm thành một nơi ngỡ như là ban ngày.- Nằm xuống!
Nhanh!
- Một giọng nam trầm, dõng dạc gầm lên, át cả tiếng súng.Saggitaria ngẩng đầu, mắt nhòe đi vì khói.
Em thấy bóng người mặc quân phục dày, mũ sắt ánh lên dưới pháo sáng.
Họ lao tới như cơn bão, từng tốp chia hướng, súng máy ghì sát vai, loạt đạn tuôn xối xả.
Cả khu rừng rung chuyển bởi những tiếng hỏa lực liên tục gầm rú như những con thú dữ, hung hăng lao vào cấu xé lẫn nhau.Kẻ địch bất ngờ, dính đạn và rú lên, từng tên dần đổ xuống.
Tiếng xương vỡ, tiếng thân người nặng nề đập xuống đất, tiếng hét thảm lẫn tiếng súng hòa thành một bản nhạc ghê rợn.
Khói mịt mù, lửa bùng lên từ những hố nổ, mùi thuốc súng trộn cùng mùi thịt cháy nồng nặc.Một người lính nằm trong những người tiên phong lao tới, cúi rạp bên Saggitaria.
- Cô bé, giữ chắc!
- Rồi không đợi trả lời, anh kéo hai người khỏi mép hào, lôi họ trườn ra phía sau lưới đạn che chở.Saggitaria nhìn lên người đàn ông một mình lôi cả em và Bianca ra khỏi đó, với cái bảng tên ghi tên anh ta uy nghi nằm trước ngực áo.Aquarius.Người đàn ông mang quân hàm đại úy, áo khoác nặng nhuộm khói bụi, tay cầm súng ngắn nhưng đã đặt lại về bao để nhấc bẫng cả hai cô gái lên.
Đôi mắt tuy sáng nhưng có chút lạnh lẽo, Saggitaria không hiểu sau lại phù hợp với nền tuyết hôm ấy đến lạ.
Anh hô to giữa trận, giọng vang dội khỏe khoắn nghiêm nghị như sắt thép.- Đội một, áp chế hỏa lực!
Đội hai, vòng bên trái, diệt ổ súng!
Nhanh!Lính ào đi theo lệnh, súng nổ liên tục, nhịp nhàng như một cỗ máy giết chóc hoàn hảo.
Nhưng địch vẫn còn tiếp tục tấn công, Aquarius ngẩng cao đầu, anh vừa nằm trên cả hai dáng hình nhỏ hơn mình vừa vươn người lên, bắn gọn từng tên địch lao tới, không dừng hét khẩu lệnh.Trong khoảnh khắc ấy, Saggitaria không biết mình đang sống trong thực tại hay cơn ác mộng.
Tiếng súng nổ đến tê dại, đất trời rung chuyển, người ngã xuống như lá rụng.
Bàn tay em run bần bật khi siết lấy Bianca, trong lòng chỉ còn biết cầu nguyện, cầu nguyện cho tất cả chuyện này sẽ sớm kết thúc.Cuối cùng, trận đánh cũng lắng xuống.
Địch bị quét sạch, bỏ lại những cái xác vặn vẹo dưới ánh pháo sáng lạnh lùng.
Chỉ còn lại khói súng và tiếng gào hấp hối rải rác đâu đó.Một người lính tiến cao hơn mặt trận của đồng đội mình, thăm dò phe địch.
Sau khi xác nhận đã diệt toàn bộ, người đó lùi xuống gần Aquarius và báo cáo.- An toàn, đại úy.An toàn.
Từ ấy Saggitaria nghe sao chỉ như một tiếng chuông rỗng.Aquarius đứng dậy, anh nhìn xuống Saggitaria đang chầm chậm bò dậy cùng một cô gái... và chỉ cần một cái nhìn lướt, Aquarius khẽ nhăn mày.
Anh biết cô gái còn lại là nạn nhân, và họ đã tới trễ.Saggitaria cúi nhìn Bianca trong vòng tay mình.
Cô đang thoi thóp, đôi mắt lờ đờ như sắp tan biến vào màn đêm vô tận.
Những vết bầm tím vẫn hằn trên da thịt, chiếc quần không còn nguyên vẹn, và máu cứ lặng lẽ chảy xuống dọc đôi chân trần trắng bệt, hơi thở ngắt quãng như từng vết dao cứa.- Bianca... chúng ta được cứu rồi... cậu nhìn xem...
- Giọng em run rẩy, nước mắt trào ra nóng hổi cả hai gò má.Saggitaria biết.
Có lẽ, Chúa cũng chẳng còn cho em giữ nổi bạn mình.Nhưng Bianca chỉ khẽ cong khóe môi, như một nụ cười mỏng manh cuối cùng.
Cô gắng gượng đưa tay run rẩy chạm vào má Saggitaria.- Ginny... cậu...
đã đến... cảm...
ơn...Trước khi thân xác ấy lạnh cứng lại, và cánh tay kia rơi xuống nền tuyết lạnh lẽo.Saggitaria lặng đi.
Dường như màn đêm hôm ấy không chỉ tiễn bạn em đi, mà còn như lấy đi một phần trong em.
Em khóc nấc khi ôm lấy thi thể Bianca, và nỗi đau lẫn sự xót xa cứ thi nhau giành xé trái tim Saggitaria lúc này.Aquarius đứng đó, cũng chỉ im lặng.
Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt anh cũng thoáng qua một nét trầm tư.
Nhưng đây là chiến tranh, anh đã thấy nó mỗi ngày.Con người cứ gào khóc, kêu la, quằn quại vì đau đớn, tổn thương, tuyệt vọng.
Nhưng rồi cứ thế nó cứ tiếp diễn, như một cái vòng xoáy quay cuồng, chẳng ai còn thể thoát ra được.Trên bầu trời, pháo sáng tàn dần, để lại bóng đêm quánh đặc.
Và ở giữa bóng tối đó, một cô gái trẻ lần đầu nhận ra, chiến tranh không chỉ là khốc liệt...Mà là con quái vật sẽ phá hủy hết tất thảy mọi thứ tồn tại trên cõi đời này.
_________________________________
Cốt truyện của SaggAqua và AriVir mình vẫn viết song song nha, chỉ bị chậm đất diễn hơn một chút thôi >< tiện thì mình cũng đổi đại từ nhân xưng từ Saggitarius -> Saggitaria luôn nha, fic nào Mã nam thì "rius", nữ thì "ria" để mọi người dễ phân biệt nha.
Nếu đọc thấy hay thì nhấn cho tui mụt sao nhớ, hoặc ghé blog tui chơi để tui siêng update sau khi xong task hơn =)))