Sau Khi Bảo Bình chạy ra khỏi nhà thì người trên lầu mới lục đục xuống.Nhà chung này chỉ toàn là con trai, nếu có con gái e rằng mấy cô cũng sợ mà đổi nhà.
Người đầu tiên xuất hiện với mái tóc đỏ choét, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, Sư Tử, tên này vì sỉ diện cho nên không chịu trọ ở kí túc xá mà phải thuê nhà chung để ở.
Cậu ta bảo là ở kí túc xá cậu ta sẽ không chịu được nhiều thứ ví dụ như "Dơ", "hôi", và còn rất nhiều thứ khác.Cậu ta lầu nhầu, nhấc đôi dép bông xù của mình lên chậm rãi đi xuống.
"Mới sáng bảnh mắt ra đã ồn ào rồi."
"Mấy cậu thật quá thừa tinh lực chẳng như tôi."
"Như cậu thì thế nào?"
Libra, cậu bạn còn lại đè vào mái tóc đỏ chót của Sư Tử mà vò."
Sư Tử à, cậu cũng chỉ mới có mười chín hai mươi mà làm như ông lão tám mươi ấy."
Sư Tử lườm Libra một cái, tay sửa lại nếp tóc vừa bị vò loạn, vì mới ngủ dậy nên mái tóc cậu như cái màu gà cứ vảnh lên không chịu xẹp xuống."
Đừng có động vào tóc taoo!!"
Cậu huých vào eo hắn, rồi chạy xuống cầu thang, miệng thì dẩu lên liếng thoắng.
"Nỗi sợi tóc đều là linh hồn, đừng có chạm lung tung."
Libra bật cười, "đúng đúng, hằng ngàn hàng triệu linh hồn đang muốn làm loạn trên đầu cậu."
Sư Tử bĩu môi, tự tay lấy hộp sữa hạnh nhân loại không đường mà cậu ta giấu ở ngăn trên cùng, chỗ cấm động vào nếu không muốn bị giảng đạo về chế độ sống lành mạnh của một "người sắp thành influences".Libra vừa ngáp vừa tựa cằm lên tay, mắt nheo nheo nhìn Sư Tử rót sữa bằng ly thủy tinh có in hình ... chính mình."
Cậu đặt cái ly có in mặt cậu là sao vậy?"
Thiên Bình hỏi."
Thì để ai lỡ tay lấy nhầm còn biết đường mà trả."
Sư Tử trả lời tỉnh rụi."
Thần tượng chính mình đến độ đáng lo đấy."
Libra chép miệng, lắc đầu."
Làm gì có ai hiểu rõ giá trị bản thân như mình hiểu chính mình."
Sư Tử nâng ly, nháy mắt như đang quay clip TikTok.
"Cheers, my future fans!"
Ma Kết súy sặc nước bọt vì cười, tay vỗ ngực mình.
"Tôi cũng đang lo cho bản thân ở với một đứa ảo tưởng thì có bị lây không?"
Ma Kết ăn xong thì dọn dẹp đồ ăn thừa cùng với bát đĩa.
"Hai cậu ở nhà thì giúp tôi cho con mèo cam ở bên hẻm ăn dùm tôi."
Libra ra tay làm dấu ok với Ma Kết, Sư Tử ngồi xuống ghế của mình.
Bắt đầu ăn những thực đơn "healthy" mà cậu ta đã định ra.
Nhìn một loạt thao tác như nước chảy mây trôi này khiến người khác nhìn vào phải khen ngợi, đỉnh.Sư Tử ngồi xuống rồi mới nhìn mọi người, gương mặt không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa mà mang dáng vẻ rất nghiêm túc, "sáng nay Bảo Bình gặp chuyện gì à?"
Không phải cậu nhiều chuyện, mà là vì Sư Tử lúc xuống lầu có đi qua căn phòng của Bảo Bình, mà căn phòng của Bảo Bình rất lạnh, như một cái phòng chứa xác vậy, không phải cái lạnh của tự nhiên mà là âm khí.
Gia tộc của Sư Tử là một gia tộc lâu năm, cũng có thể coi là đạo sĩ nhưng thật chất không phải như vậy.
Thật chất gia tộc cậu là đi theo nghề này được gọi là Vu Sư, nghề này được biết từ rất lâu đời về trước, những người có khả năng giao tiếp với thần linh, hay tổ tiên thông qua các nghi thức bày lễ.
Nó khác đạo sĩ ở chỗ sẽ dùng những cách mềm mỏng để trấn an những linh hồn, không trực tiếp chủ động như đạo sĩ.
Ma Kết hơi trầm tư, sau thì gật đầu thở dài: "Cậu ấy gặp ác mộng, hình như còn mộng du nữa."
Thiên Bình cũng tiếp lời Ma Kết."
Tôi cũng hay mộng du, nhưng sao lại không gặp ác mộng ta?"
Ma Kết giải thích theo logic thực tế một cách dứt khoát cho cả ba người."
Đó là do cậu ngủ không đủ sâu thôi, Thiên Bình.
Mộng du xảy ra nhiều hơn ở người có não hoạt động quá mức khi ngủ, thường là do stress, rối loạn giấc ngủ hoặc do ăn uống không điều độ."
Sư Tử gật đầu với vẻ đồng tình, Thiên Bình có chút hơi thất vọng, Libra thì cười ha hả lấy một lát bánh mì trên bàn ngồi ăn rất nhã nhặn.
Ai trong nhà cũng biết Ma Kết không tin vào những chuyện ma quái.
Tất cả hiện tượng ma quái xảy ra đều bị Ma Kết bác bỏ và chứng minh bằng sự khoa học.
Đối với những người sợ thì cậu ta không khác gì phật sống, nhưng quái ngang trái bạn cùng nhà của cậu ta lại có một người rất hứng thú với những loại chuyện ma quỷ như này.Sư Tử cười cười nhìn vẻ mặt thất vọng của Thiên Bình mà trêu chọc.
Mặc dù cậu đồng tình với Ma Kết, đó cũng chỉ là kết thúc chủ đề này, để Thiên Bình sẽ không bám riết lấy cậu mà hỏi chuyện này là như thế nào.Sư Tử có lần nhìn thấy bát tự của Thiên Bình, mệnh cậu ta cứng, vía cũng rất nặng cho nên không dễ dàng gặp được những chuyện ma quái như thế này.Nhưng Bảo Bình thì lại khác.
Rất khác.Sư Tử chống cằm, tay xoay xoay ly sữa in hình chính mình, ánh mắt lặng lẽ dõi theo ánh nắng đang rọi qua khe cửa.
Cậu không tính ra được mệnh của Bảo Bình, thật kỳ lạ ...[...]Bên Nhân Mã cũng không khá hơn là bao, mồ hôi nhóc ta ướt đẫm một mảng lớn sau lưng, có lẽ vì động tác ngồi dậy quá mạnh cho nên làm rung lắc giường trên.
Phúc Minh nằm ở tầng dưới, nghe giường rung thì nhổm dậy.
Thấy mồ hôi sau lưng Nhân Mã thấm đẫm, hắn chau mày hỏi, "sao vậy?
Cậu gặp ác mộng à?"
Nhân Mã lắc đầu, lần mơ này của cậu hơi không đúng, không những không cử động được mà còn gặp quỷ, mặc dù là mơ nhưng vẫn hơi đáng sợ.Trong phòng có vài tiếng nói chuyện, ngoài cửa có người gõ, cốc cốc cốc, ba tiếng rất đều.
Không nhanh, không chậm nhưng lại rất nặng nề.
Bạch Dương có chút ớn lạnh cậu nổi lên một tầng da gà, da vịt.
"Ai đấy?"
Phúc Minh lên tiếng phá tan không khí trầm mặc quỷ dị trong phòng, nhưng dù thế bên ngoài không ai trả lời câu hỏi của hắn.
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên ba lần, cốc cốc cốc, khiến người trong phòng không khỏi khó chịu Hồng Phong không nhịn được leo xuống giường định ra nhìn qua mắt mèo.
Anh vừa đi vừa lầm bầm khó chịu: "Mới sáng ra, ai lại đi gõ cửa làm phiền người khác thế."
Nhân Mã cũng rất buồn bực.
Cậu ta vừa mơ thấy ác mộng lại còn bị một màn này làm cho sợ chết khiếp.Hồng Phong vừa nhìn vào mắt mèo liền khựng lại.Sau đó cậu ta lùi vài bước hít thở sâu.
Nhìn ba người trong phòng.
"Hình như tóc tôi vướn vào mắt hay sao tôi thấy một cái đầu người .....
Đang lơ lửng nhìn vào của phòng mình."
Bạch Dương nghe vậy liền rùng mình.
Nhân Mã thì mở to đôi mắt châng chừ không dám đi đến.
Phúc Minh suy nghĩ vài ba lần rồi dứt khoát đi đến nhìn ra mắt mèo một lần nữa.
Lần này Phúc Minh nhìn lâu hơn.
Thấy vậy Hồng Phong có chút khẩn trương mà vỗ vai hắn.
"Cậu không sao chứ?"
Phúc Minh nhìn cậu chậm rãi nói với mọi người: "Tôi nhìn ....
Đâu thấy cái đầu nào đâu?"
Căn phòng rơi vào một khoảng im lặng kéo dài.
Câu nói của hắn không làm dịu được bầu không khí mà càng lên thêm quỷ dị.Nếu thật sự giống với Phúc Minh thì Hồng Phong đã thấy cái gì?
Bạch Dương cũng bước lên nhìn vào mắt mèo.
Nhưng không giống với Hồng Phong hay Phúc Minh nói.
Cậu thấy một con mắt, là một con mắt đang trợn ngược nhìn Bạch Dương.
Cậu như nuốt phải ruồi, khuôn mặt có chút khó coi, miệng không thể phát ra một tiếng hét nào.
Thấy phản ứng như vậy Phúc Minh liền nhìn vào một lần nữa.
Nhưng cũng nghi ngờ nhìn Bạch Dương.
Phúc Minh: "bộ cậu thấy gì bên ngoài cửa à?"
Bạch Dương không trả lời ngay.
Cậu đứng thẫn ra trước cửa, mặt trắng bệch mồ hôi bắt đầu rịn ra."
Không biết .....
To...tôi..."
Nhân Mã nhìn thấy phản ứng như vậy liền đưa ra yêu cầu.
"Hay hôm nay chúng ta ở trong kí túc xá một buổi sáng.
Dù gì hôm nay sinh viên năm nhất cũng đâu có đi học."
Cả ba gật đầu quay về giường mình.
Bỏ qua tiếng gõ cửa kia, không biết nó gõ bằng tay hay là dùng đầu để đập vào cửa nữa.[...]Sư Tử buổi chiều nay mới có tiết cậu ta thong thả từng bước lên lớp.
Theo cổng B thì phải đi ngang qua kí túc xá mới có thể đến được khu dạy học.
Cho tới khi đi ngang qua khi kí túc, Sư Tử chợt khựng lại, đôi mày thanh tú của thiếu niên nhíu chặt lại với nhau, ánh mắt có chút sắc bén, nhìn về phía tòa nhà 8 tầng, đứng sừng sững ở đó.
Một lớp sương mù đen dày đặt bao quanh lấy tòa nhà đó.Đó là âm khí, âm khí ở đây dày đặt đến mức đứng cách xa trong bán kính 500m vẫn cảm nhận được nhiệt độ đang dần hạ xuống.
"Tòa nhà này sắp có tai họa, âm khí dày thế kia?"
Sư Tử lẩm bẩm rồi niệm một câu chú về hướng tòa nhà, đó là câu chúc phúc, vượt qua đại nạn ắt có may mắn.Cậu đi tiếp không ngoảnh đầu nhìn về tòa kí túc thêm một lần nào nữa.
Sư Tử niệm một câu chú như vậy khẳng định, tối nay chắc chắn sẽ có người chết.
Nhưng vì câu chú của cậu có lẽ người kia chỉ bị mất một phần hồn hay bị dọa đến phát điên thì cậu lại không chắc, giới hạn cậu ta chỉ giúp được đến đây, còn lại chỉ có thể coi vào số trời.
Trời bắt đầu ngả chiều.
Ánh nắng hắt xuống sân trường bị lớp sương mờ như bụi khói che phủ, biến sắc vàng rực rỡ trở nên vẩn đục, ảm đạm.Phòng 602, đã về đủ người, bọn họ rất sợ tình huống giống lúc sáng cho nên, những ai mua đồ gì đều đi ra rất nhanh rồi lại trở về phòng.
Nhân Mã cầm một lá bùa đã bị nhàu, màu vàng đã ngả sẫm theo thời gian, nhưng vẫn còn thấy rõ nét mực đỏ vẽ phật thủ đang ban ấn.
Đó là bùa trấn quỷ cầu an, Nhân Mã bỏ thời gian để đến một ngôi chùa gần đây để xin một lá bùa trấn quỷ từ miếu Quan Âm trên núi Thần Phong, nơi mà dân dọa hay truyền tai nhau rằng bùa này rất mạnh có thể trấn áp cả quỷ hồn."
Tôi mới vừa đi xin, các cậu dán lên cửa để trấn tà ma.
Dù gì chuyện sáng nay cũng quá kì lạ đi."
Sau khi nhận được sự đồng ý của ba người thì thì cậu ta dán lên trước cửa ra vào.
Rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Phúc Minh nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ của Nhân Mã có thể bị cậu ta chọc cười: "Cậu đi xa như vậy chỉ để xin một lá bùa?"
Nhân Mã bĩu môi, "tôi cũng đâu có muốn, nhưng tôi hơi sợ, dù gì mạng chỉ có một.
An toàn vẫn là trên hết."
"Với lại tôi nghe nói miếu này linh lắm, tôi còn bỏ không ít tiền đóng công đức nữa, nếu không có hiệu nghiệm thì ..."
Mấy chữ sau cậu ta đều không nói tiếp, thái độ chần chừ của Nhân Mã thật sự lí giải cậu ta sợ thật, không phải đùa.
Ánh chiều tà từ từ tắt ngấm, bóng tối của màn đêm dần dần bao trùm lấy cả thành phố.
Trường đại học Vân Mộc có đèn đường nhưng kí túc xá chỉ dùng đèn led, nó không sáng đến mù lòa.Bạch Dương ngồi vào chỗ gần cửa sổ ngắm hoàng hôn, tiện thể nhìn xuống sân trường xem những cặp đôi bắt đầu dạo quanh.
Thời điểm này là giờ vàng cho các cặp đôi tuy nhiên bây giờ sân trường lại chẳng có nhiều người.
Đứng giữa đó là một người mặc váy trắng với mái tóc đen dài.Bầu không khí rất kì lạ, Hồng Phong vội kéo cậu đứng dậy, "đi thôi Phúc Minh nói đừng ngồi gần cửa sổ vào ban đêm."
Bạch Dương nắm chặt lấy tay của Hồng Phong, chỉ xuống: "Cô ấy đang làm gì ở đó vậy?"
Hai từ cô ấy làm cho Hồng Phong đứng hình, rồi nhìn xuống sân trường, trái ngược với buổi sáng lần này cậu ta không thấy gì ở bên ngoài.Hồng Phong: "hình ... như đâu có ai?"
Bạch Dương nhìn ra một lần nữa, bóng người kia vẫn ở đó, dù không có ánh đèn soi thẳng vào nhưng nó vẫn là một bóng người.
Hồng Phong nghe được tiếng hít ngược vào của Bạch Dương không thấy cậu thở ra liền bất an.
"Cậu thấy cái gì.
Đừng nhìn."
Giọng của Nhân Mã rất nhanh truyền tới, sau đó Bạch Dương chỉ thấy Nhân Mã vọt về vị trí của cậu đóng rèm che lại, tiếng ầm kia vang lên sau khi che màn.
Hàng loạt những thứ kì lạ xuất hiện và xảy ra rất nhanh, ai cũng cảm thấy thần kinh mình căng như dây đàn vậy, Phúc Minh từ bỏ ý định vào phòng tắm."
Thôi vậy cứ để sáng tôi sẽ đi tắm sau."
⋆。 ゚☁︎。 ⋆。 ゚☾ ゚。 ⋆Vu sư là một thuật ngữ cổ xưa dùng để chỉ những người có vai trò trung gian giữa thế giới con người và thế giới siêu nhiên (thần linh, linh hồn người chết, ma quỷ).
Họ được cho là có khả năng giao tiếp, tương tác và thậm chí điều khiển các thực thể siêu nhiên để giải quyết các vấn đề trong cuộc sống của con người.Việt Nam là: Căn đồng hay có người hầu đồngGiải thích: Mình không dùng từ thuần việt mà mang hướng hán việt vì nó sẽ nghe vần hơn, nghe sẽ êm tai và ngắn gọn hơn.
Không có ý chê tiếng việt hay so sánh, mà là Vu Sư nghe sẽ dễ nhớ hơn Người căn đồng, hay ông/bà căn đồng.có gì cho tớ xin một ý kiến của mọi người nhaa.Couple cũng đã chốt rồi, từ tập này sẽ xuất hiện dần nè.