Tâm Linh 12 chòm sao; trên một trăng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
186412451-256-k541498.jpg

12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Tác giả: itsmeethanh
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

ám ảnh của phần hồn.​
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Giới thiệu nhân vật


|

12 chòm sao

Tác phẩm: Trên một trăng

Tác giả: thanh

Thể loại: Bi kịch, cổ trang Việt

Rating: 15+

Được khai sáng về mặt nội dung bởi minhkhuelara và về mặt hình thức lại bởi hysomnia.

Thật sự là nếu không nhờ hai người họ thì chỗ này thực chất chỉ là một đống ăn hại =((

Truyện vừa

Đã hoàn thành

Chỉ đăng tại Wattpad

Tháng 6 năm 2019

|

Nhân vật

''

MỘT

Nhà Nguyễn Hoa Trụ

Ma Kết

Vị tỷ quyền lực bậc nhất

Vị trưởng nữ

dùng tay mình

thâu tóm bầu trời.

Thiên Yết

Vị tôn không an phận

Tựa ngưỡng cửa

nghe tiếng đàn.

Nâng chén rượu trong im lặng.

Kim Ngưu

Vong nữ

Em là trăng

là dòng nước.

Bên kia con sông.

Song Ngư

Vị tôn mâu thuẫn

Em sẽ thấy

là anh lo cho em

lo cho ngôi nhà này.

Thiên Bình

Vị phu nhân ám ảnh

Hai đồng âm dương

một mặt bôi vôi

một mặt trống.

Nhân Mã

Vị tôn đeo khăn tang

Em đốt tiền vàng

mong chị

yên nghỉ.

"

HAI

Nhà Lý Uy

Song Tử

Hồn

Nghe

theo tôi.

Bảo Bình

Người góa phụ điên

Vén tóc mai

bắc bếp

nói chuyện một mình.

Bạch Dương

Chàng thanh niên

Anh yêu nàng.

Trước khi buông mình

chìm xuống.

"

BA

Nhà Trần Thiệm

Xử Nữ

Công tôn nữ

Vẽ những bức hình

mùi trúc

nghĩ về cái chết.

''

BỐN

Chùa Li

Sư Tử

Cậu bé mù

Con hái cho người

một bông hoa đại

cài lên đôi mắt của con.

''

NĂM

Vô đề

Cự Giải

Tì nữ

Gảy khúc đàn.

Ngôi miếu

thung lũng vắng.

|

Cặp đôi

Bạch Dương - Kim Ngưu

Song Tử - Bảo Bình

Song Ngư - Thiên Bình

Thiên Yết - Cự Giải

|

Vầng trăng ai xẻ làm hai,

Nửa in dưới nước

nửa cài trên không.

Nước trăng thăm thẳm

một dòng.
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 1. Ao cạn


Con bướm đen.

Xác của nó nổi trên mặt nước, quay vòng vòng, giữa cái ao sắp cạn chỉ độc một mùi tanh nồng, không có lấy một bông sen.

"Chúng ta đi thôi."

Anh bảo, nhưng Nhân Mã vẫn chưa muốn đi.

Cậu nhìn đăm đăm con bướm ấy, lúc này đã nát bươm, không một cái đập cánh.

Giữa nước và nước.

Nó chết lâu rồi."

Đi thôi."

Anh cúi xuống, nắm lấy tay của Nhân Mã và dẫn đi.

Có lẽ là vậy.

Chị cũng chết lâu rồi, giống như con bướm đen đó, vào trong dòng nước, đục ngầu, không lối về.Anh dẫn Nhân Mã đi trên con đường làng không thể nắng hơn, cái nắng gắt đến mức hai mắt cậu nhòe đi chẳng nhìn được gì.

Đến cả nắng cũng ghét người nhà Nguyễn Hoa Trụ, dù thế nào đi chăng nữa, họ là lời nguyền.

Lời nguyền reo rắc tai ương trên tất cả nẻo đường mà họ bước qua."

Em cầm lấy," Anh đưa cái nón quai thao cho Nhân Mã, nói giọng ôn tồn, "Khi về nhớ đem trả cho chị Cự Giải."

"Vâng."

Nhân Mã đáp lại thẽ thọt, rồi đội nón lên đầu.

Chị Cự Giải.

Cậu định buông nón xuống, nhưng nghĩ đến cái nắng đang bổ vào đầu như muốn cháy nên cậu lại thôi.Con đường làng như càng lúc càng kéo dài hơn.

Giữa cái nắng giữa trưa oi bức muốn độn thổ như thế này, cậu và anh cứ thế bước đi, chẳng ai nói với ai một lời nào.

Duy trì sự im lặng bằng tiếng dép va vào sỏi đá, cùng tiếng thở dài, tiếng cò sải cánh bay bên kia mảnh ruộng; rồi đột nhiên anh cất tiếng:"Với lại chuyện cái ao..."

"Cái ao làm sao ạ?"

Nhân Mã không để anh nói hết câu.

Cậu biết anh muốn nói gì.

Cái ao.

Cái ao mà chị thích.

Cái ao từng là sở thích của một người đã chết.

Anh vốn ghét chị.

Anh không muốn cậu liên quan bất cứ một điều gì với người phụ nữ ấy.

Kể cả khi đã chết."

Kim Ngưu là người nhà của chúng ta, là chị gái của em, và cũng là chị gái của anh."

Nhân Mã rút tay ra khỏi tay của anh.

Cậu không chịu được những lời người khác nói về chị ấy, về cái chết của chị ấy, về những việc mà chị ấy đã từng làm.

Kể cả những người trong nhà.

Kể cả anh, anh lúc nào cũng ghét chị.

Anh nói chị đem lại mối nhục cho họ nhà Nguyễn Hoa Trụ, rước thêm phiền phức cho dòng họ đang dần bị phồn hoa rời bỏ này.Tiếng sáo diều bên trời kêu từng tiếng vi vu, để lại một khoảng lặng giữa hai người, giữa con đường làng đầy nắng trưa."

Không phải như vậy..."

Anh hơi hắng giọng.

Nhân Mã muốn chờ xem anh sẽ nói thêm điều gì."

Chị Ma Kết nói sẽ cho người tu sửa cái ao.

Cái ao cũng sắp cạn đến nơi rồi."

Anh lại nắm lấy tay của Nhân Mã, gượng gạo, rõ ràng đó chỉ là lời nói dối đơn thuần.

Anh không muốn cậu lại gần cái ao.

Anh cũng không muốn cậu tiếp tục đốt tiền vàng cho chị, và không muốn cả việc cậu nhắc đến tên của chị.

Chị đã biến mất, còn anh thì muốn chị biến mất hoàn toàn.

Bởi con gái của họ nhà Nguyễn Hoa Trụ sẽ không phải là một kẻ điên tự sát, với cái xác trắng bệch trôi dạt trên thung lũng vào đúng lễ thành hôn của anh.
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 2. Chén trà


Song Ngư và Nhân Mã cùng bước vào sân nhà nom vắng lặng tiếng trưa, chỉ thấy bóng dáng một con mèo già gầy guộc đang phơi nắng ở trước thềm cửa, với hũ sành đựng dưa muối chua cùng nằm sát cạnh nhau."

Mợ Tử ơi!"

Bảo Bình đương lau dọn am thờ, thấy tiếng gọi mình liền khép nép xách đôi váy chạy ra ngưỡng cửa.

Mợ vươn tay cài lại khăn trắng trên đỉnh đầu với khuôn mặt vẫn vậy, trũng lại một khoảng tối trầm đục như đáy giếng hoang, đã luôn u buồn, đau khổ biết chừng nào."

Lạy hai cậu Hoa Trụ, trời đang nắng to, xin mời hai cậu vào trong nhà."

"Mợ đang bận việc sao?"

"Không không, mời cậu vào nhà ngồi chơi hóng mát, để tôi nhanh chóng đi chuẩn bị trà nước ra mời hầu ngay đây."

"Mợ không cần quá khách sáo đâu, chỗ thân thiết như này, mợ cứ để kệ chúng tôi."

Song Ngư bước vào am thờ, tuần tự thắp lên một nén nhang thơm.

Hương khói nghi ngút tỏa trên bài vị của cậu Lý Uy Song Tử, chao nghiêng không vơi.

Ngọn đèn dầu tuy gió chẳng thấy thổi bỗng đột nhiên nhiễu động ánh lửa, day dứt nhiều hồi, một lúc lâu sau mới trở về như cũ.Anh trở ra gian chính mà ngồi chờ Bảo Bình đang vội pha ấm trà ở đằng sau chái nhà, hơi cất cao giọng gọi Nhân Mã vào trong, nhưng cậu không đáp.

Nắng đổ lên đầu nhưng cậu vẫn lì lợm ngồi xổm bên ngoài sân, lấy cọng rơm khô để chọc con mèo già, coi vậy là vui.

"Mong mợ thứ lỗi cho, hôm nay chúng tôi đến đây đường đột quá."

Bảo Bình nhón tay rót chén trà hoa, giữ vẻ trầm buồn mà chân mày im lặng.

Trong dáng ngồi vẫn chưa thể nào quen trên ghế thượng tọa của người chồng khi xưa, nay chỉ còn lại mình mợ, lẻ bóng đơn phương."

Năm nay mùa màng không được bội, bão lũ về nhiều, đến mấy cây dâu tằm xung quanh đồi Chi Mai vẫn không thể cứu vãn nổi một phần nào."

Bảo Bình vẫn chăm chăm nhìn vụn lá trà còn lảng bảng dưới đáy chén, cất giọng đáp, "Vâng, mảnh ruộng nhà tôi cũng y hệt như vậy.

Vụ mùa này thu về không được quá chục đồng bạc, có lẽ sẽ chẳng thể qua khỏi một mùa đông."

Trầm hương bay thoảng qua, khẽ vang xung quanh có những tiếng xì xào to nhỏ nhưng không thể nghe rõ, chỉ hệt như tiếng lá mít khô đang rơi rụng phía bên ngoài sân."

Nhưng tôi cố chấp nghĩ, đó sẽ không phải là chuyện quan trọng đến mức phải khiến cho hai cậu phải cất công đến đây như này."

Nhà đang có tang sự, Bảo Bình vẫn còn chưa hết vẻ buồn rầu; với Song Ngư, không phải là anh không biết ý.

Anh định nói vài lời an ủi mợ, nhưng trong lòng còn ngần ngại.

Khoảng cách giữa một bàn trà nhỏ như vẫn đang cố rút cạn thời gian vào vực xoáy im lặng như tờ của nó.

Anh chưa nói gì."

Cậu Ngư?"

Bảo Bình đan hai tay vào nhau, đan thật chặt.

Khóe miệng của mợ trong phút chốc lại như đang lẩm bẩm âm binh, lại như đang tu kinh niệm Phật."

À vâng.

Cũng đã sắp đến hai tư tháng Sáu là ngày giỗ của chị Ngưu, chúng tôi muốn mời mợ đến nhà.

Sinh thời thì chị của chúng tôi vốn là bạn thân từ nhỏ với mợ, nếu mợ có thể bỏ ra được chút thời gian đến làm lễ, có lẽ chị ấy ở dưới non thiêng cũng sẽ rất mãn nguyện."

"Ngày hai tư tháng Sáu..."

"Vâng."

Bảo Bình chưa đáp lại.

Vẻ im lặng đáng ngờ bên trong đôi mắt thẳm tối của mợ khiến cho Song Ngư tự thấy những lạnh lẽo nổi lên từ phía đằng sau lưng gáy.Những tiếng xì xào vô hình dường như lại dội đến càng nhiều, dần dà càng trở nên nặng nề hơn cả tiếng lá rụng phía ngoài sân lúc trước."

Dường như đã lâu lắm rồi, tôi chưa được gặp lại Ngưu."

Song Ngư còn chờ đợi.

Và chị Ma Kết cũng vẫn đang chờ đợi.

Anh đến đây hôm nay là vì chỉ thị trên đầu của chị Kết; bởi ý muốn của chị ấy là mợ Tử nhất quyết phải đến vào ngày giỗ sắp tới."

Nhưng tôi không thể."

Chén trà rung chuyển, ngọn đèn trong am thờ bỗng đột nhiên vụt tắt.

Những tiếng thì thầm ngờ vực thu nhỏ dần, trong phút chốc đã tan nhanh vào tràng cười thích chí của Nhân Mã cùng con mèo ngoài sân."

Mợ Tử..."

"Tôi thật sự không thể đến được.

Thành tâm tạ lỗi với hai cậu Hoa Trụ đã bỏ sức đến đây, và xin được tạ lỗi với cả lãnh Kết nữa.

Nhà tôi vẫn đang trong cảnh chịu tang, mặc dù trong lòng hiểu rõ ý tốt của các vị tôn nhà Hoa Trụ nhưng tôi không thể làm khác được."

Song Ngư khẽ lắc đầu, gượng cười ngại.

Anh không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa, không một lời an ủi mợ, cũng không một lời thuyết phục mợ - bởi vì anh thấy sợ hãi.Đôi ba lời cáo từ vội vàng rồi bước những bước gọn rời khỏi góc sân vắng, dắt tay Nhân Mã theo sau vẫn đang cười tiếng lanh lảnh mà trong lòng Song Ngư thấy những hỗn độn rối bời.

Nắng chiều phủ lên đống rơm khô, lên căn nhà thuở hoàng kim trong thoắt biến đã mục ruỗng và tàn màu.

Trong ẩn hiện vẫn thấy bóng dáng của người góa phụ đương đứng bên thềm nhà, tóc mây tan nhanh vào vệt khuất thăm thẳm tối, mị hoặc, như tiếng người hãy còn vang lên nho nhỏ ở phía đằng sau bài vị trong am thờ."

Hai cậu Hoa Trụ, đi thong thả."
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 3. Sân vắng


Nhiều giọng kể, nhưng tất cả vốn đều xuất phát từ ác ý e sợ dòng họ Nguyễn Hoa Trụ khi xưa.

Có kẻ nói đã từng nhìn thấy bóng hình hương hồn của Kim Ngưu hiện về giữa dòng sông, khi này cô đang đứng lặng im trong cơn bão gió quật cường đổ ngang lưng trời, hai tay bưng mặt rồi giữa mờ giữa ảo mà hòa vào với đất.Nghe đến đấy thì Ma Kết vội đột ngột dừng ngụm trà chát.

Chị lấy một bên tay che khóe miệng khéo cười, vẻ giễu cợt thấy rõ."

Em dám nghĩ rằng chị sẽ tin một chuyện như vậy hay sao?"

Chị ta nhìn thẳng vào tròng mắt đen thẳm của Thiên Yết, mày ngà cong cong như vẫn chưa dứt được vẻ khôi hài hoang đường."

Tất nhiên là không."

Thiên Yết không thay đổi sắc mặt, hắn khẽ đưa mắt nhìn ra bờ giậu phía đằng tây.

Những cành hoa đại đã bắt đầu rũ cánh xác xơ bên bờ ao, cái ao cạn ấy, bốc lên thứ mùi tanh nồng của bùn mục đặc quánh, khó ngửi vô cùng.Bất cứ ai trong nhà này cũng biết chuyện cái ao, từ nô tỳ kẻ ở cho đến các vị tôn nam tôn nữ, về cái ao tù trước kia đã từng có sen nở quanh năm nay đã dần trở nên đục ngầu và hiu quạnh.

Nhưng với Ma Kết thì chị ta dường như vẫn đang cố làm ngơ.Cự Giải thả xuôi đôi tay thon dài trên chiếc lược sừng khắc dáng đầu phượng, nàng nhẹ nhàng cần mẫn chải tóc cho Thiên Yết, quấn thành một búi rồi cài trâm đỉnh đầu, nghiêng nghiêng cười nhẹ với hắn trong thoáng gió thoảng qua."

Chị Kết, anh Yết, em về rồi đây."

Song Ngư dắt theo tay của Nhân Mã bước qua ngưỡng cửa phủ, hơi nghiêng người tiến đến hành lễ.

Ma Kết nở một nụ cười nhẹ nhàng ban anh ngồi, bên tay mặt phe phẩy chiếc quạt lụa thêu đôi sếu trắng.

"Mợ Tử dạo này sao rồi?"

Song Ngư không ngồi xuống ghế, anh đứng lặng im một lúc lâu, lâu đến mức khiến cho Thiên Yết hơi chau lại đôi mày."

Mợ vẫn vậy ạ, vẻ kiệt quệ buồn phiền lắm nhưng em không biết phải nói thêm điều gì."

Ma Kết vẫn cười, vẻ mặt chị ta hiện thêm nét đăm chiêu sau khi cho Song Ngư lui xuống."

Còn em thì sao?"

Nhân Mã dùng một tay đưa nón về phía Cự Giải.

Cậu dứt khoát quay người tránh mặt cô, nhưng cô vẫn mỉm cười, cúi đầu khẽ chìa đôi tay như ngà của mình đỡ lấy."

Em rất thích con mèo của mợ."

Ma Kết bật cười.

Chị ta dịu dàng vòng rộng đôi tay, ôm gọn Nhân Mã vào trong lòng.

Dù cho chẳng nói thì ai ai cũng biết, lãnh Kết nhà Nguyễn Hoa Trụ vốn yêu quý cậu tôn Mã như vàng như bạc.

Dường như cậu cũng chính là điều duy nhất có thể làm dịu bớt đi những mâu thuẫn gay gắt còn ẩn sâu bên trong căn nhà này."

Với lại..."

Một tiếng đổ vỡ lớn đột ngột cắt ngang câu nói của Nhân Mã, dội tiếng lạnh ngắt từ phía gian nhà chính.
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 4. Đĩa đài


"Mợ Ngư, như vậy không được!"

Tiếng người tì nữ ồn ào phía bên kia cánh cửa, nhưng không làm thay đổi được điều gì trong tâm trí của Thiên Bình.

Bụng cô lại bắt đầu hơi đau, nhưng đôi tay run rẩy ấy không hiểu sao vẫn gắng gượng tiếp tục đốt đèn, thắp một tuần hương, rồi quỳ xuống bên án thờ.Một đĩa đài."

Nam mô a di đà."

Khói hương cuốn thành hàng, chầm chậm xoay chuyển."

Em vừa nằm mộng thấy vong linh của chị hiện về, chị ơi.

Chị đến gặp em giữa lúc đột ngột quá, lại chẳng nói điều gì, khiến trong lòng em thấp thỏm không yên."

Đồng tiền trên đĩa đài, không gió không chấn, khẽ rung chuyển một hồi."

Nếu chị hiện về báo mộng có điều gì ẩn khuất, xin hãy ứng linh vào đồng tiền này."

Thiên Bình ngay khi khấn xong liền gieo quẻ lên đĩa đài.

Tiếng hai đồng xu lăn xuống kêu những tiếng leng keng, xoay vòng xoay vòng, một hồi lâu mà vẫn chưa chịu ngã.

Bụng cô càng lúc càng một đau từng cơn dữ dội.

Cô cố nén lại trong cái siết chặt vào lòng bàn tay, chờ cho hai đồng ngã xuống đĩa đài, chỉ một chút nữa thôi.Tiếng ầm ầm vang lên dữ dội từ cánh cửa phía đằng sau Thiên Bình.

Họ đang phá cửa.

Đồng tiền vẫn chưa ngã.

Những tiếng ai oán phía sau lưng làm cho cô thấy sợ.

Rồi người đầu tiên bước qua ngưỡng cửa ấy, lại chính là chị Ma Kết."

Mợ Ngư."

"Chị... chị Kết!"

Thiên Bình bủn rủn chân tay, vội vàng cúi đầu quỳ rạp xuống dưới chân của Ma Kết."

Mợ ngẩng đầu lên cho ta."

Ma Kết mặt nóng mặt lạnh đã giáng vào mặt của Thiên Bình một cái tát đau rát.

Cô ngã vật xuống sàn, bên tay ôm mặt, bên tay lại ôm riết lấy bụng.

Cự Giải đứng ở đằng sau vội vàng chạy lên đỡ lấy người Thiên Bình, đoạn quay về hướng của Thiên Yết đang đứng đằng xa, ánh mắt như van nài."

Hết đọc kinh, rồi giờ lại là cầu đài!

Mợ Ngư, mợ đang hoài thai, làm việc này là muốn chết hay sao?"

Thiên Bình một mực câm lặng, bên tay ôm má, không hề chảy xuống một giọt nước mắt.

Cự Giải bên cạnh cố gắng đỡ người cô đứng dậy, nhưng cô vẫn can tâm quỳ ở đó, hơi cúi đầu."

Sai người đưa ngay mợ Ngư giam ở góc vườn đằng Tây.

Cấm cửa, không có lệnh của ta thì không được phép cho mợ bước nửa chân ra ngoài."

"Bẩm lãnh... nhưng mợ đang có mang..."

"Đưa đi ngay!"

Lúc này nghe tiếng Song Ngư vội vàng chạy đến, thấy cảnh như vậy liền quỳ xuống dưới chân của Ma Kết mà van lơn, rõ biết trong lòng khổ tâm vô cùng."

Chị Kết!

Nàng ấy nhất thời..."

"Đem cậu Ngư ra ngoài."

Ma Kết không nhìn Song Ngư lấy một lần, tất cả tức giận đều dồn vào am thờ chân linh của Kim Ngưu, đĩa đài dang dở, tức mình xoay gót bỏ đi.Gia nhân trong nhà đưa Thiên Bình ra phía vườn Tây, cô không hề phản kháng, chỉ thấy khuôn mặt có chút u buồn phảng phất.Cự Giải chạy tới quỳ mọp dưới chân Thiên Yết, vẫn là ánh mắt khẩn nài, hơi hoe hoe đỏ.

Nhưng hắn không đáp lại nàng lời nào, chỉ dứt khoát bước về phía am thờ vắng người, đứng lặng hồi lâu.Đồng tiền khi này đã nằm yên, một mặt sấp, một mặt ngửa.
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 5. Hương anh


Nắng rọi trên cành, sớm tinh sương.Người tì nữ hầu Ma Kết cài hương anh, đi hài rồi nhanh chóng được cho lui xuống.

Một mình rời khỏi phòng, bước những bước nhẹ, im ắng.

Băng qua những dãy cửa đóng yên, băng qua khoảng sân chưa quét lá, trong chớp mắt đã đến khu phủ của Thiên Yết.

Hắn đang nghiêng đầu đọc sách bên song, tóc còn chưa búi, chỉ cẩu thả vận giao lĩnh trên người.

Mắt đã thấy Ma Kết đột ngột xuất hiện ở trước thềm, song vẫn im lặng, không nói gì cả."

Mượn Cự Giải hôm nay, đi cùng ta một chuyến."

Cổng chùa, trông đằng xa đã thấy có đoàn người kiệu đang đứng đợi.

Công tôn nữ, Trần Thiệm Xử Nữ tay cầm quạt ba tiêu, mắt ngọc mày ngà đầy vẻ yêu kiều, một trang quốc sắc thiên hương, mĩ lệ hơn tất thảy mọi thứ trên thế gian này."

Một đoạn đường, khiến em phải đợi rồi."

Xử Nữ dùng quạt khéo che miệng, khẽ cười, "Em cũng vừa đến đây, lãnh đừng bận tâm.

Chúng ta cùng vào thôi chứ ạ?"

Chùa Li, khách vãn không đông, chỉ tịch mịch một màu hương khói tan nhanh vào trong nắng.

Thắp một tuần hương, vái ba lần, Xử Nữ chỉ thắc mắc tại sao Ma Kết đi chùa lại chẳng khấn niệm với thần điều gì?

Nhưng chị ta đã không đáp."

Cô gái này, tên là gì vậy?"

Xử Nữ khẽ đưa quạt về hướng của Cự Giải.

Cự Giải mỉm cười thanh tú, đoạn cúi người vái chào nhưng không nói gì cả.Ma Kết nói, "Đây là Cự Giải, một nô tì nhỏ thôi.

Tiếc là em ấy đã bị câm từ khi mới về phủ, không rõ nguyên do."

"Cô có đôi mắt rất đẹp."

Xử Nữ xoay cây quạt nhè nhẹ, hơi chút chau mày, "nhưng thật tiếc là cô lại bị câm.

Đáng tiếc quá."

"Dạo này em thấy thế nào rồi?"

Mặc dù công tôn nữ Xử Nữ nhà Trần Thiệm là người con gái có dòng máu hoàng tộc, tuy xếp vào hàng chắt nhưng vai vế ắt lớn hơn nhiều so với lãnh Kết cai quản đất Chi Mai; song tôn nữ chẳng bao giờ câu nệ chuyện lễ tiết.

Cô đáp lại Ma Kết bằng giọng nhỏ nhẹ như vàng anh:"Em vẫn vậy.

Đêm ngủ không yên, thật sự rất sợ hãi.

Hôm nay muốn cùng lãnh vãn cảnh chùa, âu cũng là đến nhận chút hương khí thoát tục của đền Phật, thanh tẩy phần nào tâm can."

"Nặng lòng điều gì, cũng khó."

Ma Kết nói vậy, rồi thôi.

Chẳng còn ai nói thêm một lời nào nữa.

Cự Giải hầu phía sau Ma Kết, bỗng chợt hoảng hốt nhận ra hương anh trên người của chị ta đã biến mất từ lúc nào.

Hương anh đính một viên ngọc bội rất lớn, lại còn là đồ gia truyền, quý báu vô cùng.

Nàng đương nghĩ cách để xoay sở thì từ đằng xa có một sư cụ dẫn theo một tiểu hòa thượng đang vội vã tiến đến.

Tiểu hòa thượng dáng người vô cùng nhỏ nhắn, tóc còn để chỏm, nét mặt đến bội phần là thanh tú, nhưng giữa đôi mắt không hiểu sao đã thắt một dải khăn trắng che đi."

Hai vị thí chủ, tiểu đồ đệ của ta vừa nhặt được món trang sức này rơi ở bậc thềm.

Chẳng biết có phải là của hai người hay không nữa?"

Dường như Ma Kết đã hơi lùi lại.

Chị ta làm sao à?"

Đây có phải là hương anh của lãnh không?

Lãnh Kết?

Thật sự rất giống."

Xử Nữ đưa quạt ba tiêu cho gia nhân theo hầu phía sau cầm, rồi hơi cúi xuống chìa hai tay nhận lấy bội hương anh từ tay vị tiểu hòa thượng kia.Ma Kết lúc đầu im lặng, chị ta hơi lúng túng khi kiểm tra hương anh ở trên người mình nhưng rồi cũng nhanh chóng đáp lời của Xử Nữ, "A phải rồi, chính là nó.

Có lẽ ta đã đánh rơi lúc nào không biết."

Xử Nữ vui vẻ đưa hương anh trao tay Cự Giải, đoạn vẫn cúi thấp người, xoa một bên má của vị tiểu hòa thượng bé nhỏ kia."

Cảm ơn em nhé.

Liệu ta có thể biết tên của em được không?"

Tiểu hòa thượng trầm mặc lúc lâu mới lí nhí đáp lời, giọng trẻ bập bõm còn chưa sõi, "Sư cụ hay gọi cháu là Sư Tử ạ."

"Đáng yêu quá.

Vậy Sư Tử, hẹn gặp lại nhé."

Xử Nữ vẫy tay chào Sư Tử, nhìn theo bóng dáng cậu cùng vị sư cụ dắt tay nhau lui vào trong chùa, khuất sau rặng cây hoa đại đang bắt đầu ngả úa."

Lãnh Kết, mình cùng đi thôi."

"Được."

Ma Kết mỉm cười, phẩy vạt áo tiến tới bước cùng Xử Nữ, lại tiếp tục nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Chỉ có Cự Giải từng bước theo hầu ở phía sau, đôi mắt xao động khẽ nhắm lại một hồi.
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 6. Mộng tán


Thoáng qua.

Một thoáng qua im lặng.

Trời cao đổ bóng chập chờn.

Không có âm thanh.

Những màu sắc vô ảnh chìm vào trong tâm, khảm sâu như bão tố.

Phía bên này con sông, mây mù như ảo, sương khói lạnh ngắt.

Chàng đứng đó, một mình, mảnh hồn tàn lụi còn trơ lại với đất cằn.

Ngày tháng khi xưa đã khiến chàng quá đỗi mỏi mệt, một khắc trôi qua cũng khiến mọi thứ hóa đá, chìm một mạch xuôi theo nước dòng.

Phía bên kia con sông, đài nguyên bao la, trời phủ kín.

Nàng vô thức tìm mình trên những thảm cỏ biếc, khi này đã hóa về non ngàn, mọi thứ đều hư ảo như dĩ vãng chính nơi phần hồn mục ruỗng này.

Nàng luôn đợi một điều gì đó mơ hồ, mơ hồ quá, lạnh lẽo quá.

Chìm mình trong con sông không tên, ánh sáng le lói trên đỉnh đầu, cứa da cứa thịt.

Hài lòng với mọi thứ, hài lòng với mọi thứ.

Nàng không khóc, chàng cũng không đổ lệ.

Như chính những gì ta đã gây cho nhau, tổn thương trong nhau, cái chết trong nhau, chúng ta biến mất."

Như một cơn bão."

Xử Nữ kinh hãi, cô giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya.

Ngọn đèn tàn lụi, còn vương khói, giữa đợt gió lớn heo hắt lùa về qua song cửa.

Phủ Trần Thiệm nằm im lìm giữa đêm khuya vắng vẻ, tĩnh như chết.
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 7. Ngọn đèn


"Em sẽ đến đó."

Bảo Bình ngồi bên sập, dọn sẵn trước mắt một ấm trà cùng hai cái chén con.

Mợ hướng ánh mắt ra phía thềm nhà, nhìn con mèo già đang duỗi người cào móng rồi cuộn mình đi ngủ.

Gió khuya thổi lạnh làm dao động mặt ao, cá quẫy tầng đáy, không gian oi mùi bùn.

Còn mợ vẫn ngồi đó, im lặng, tay khéo vén đôi tóc mai đang rủ xuống lưng chừng bên gò má.Nàng phải tin ta,

không được đến phủ Hoa Trụ.

"Chàng không biết gì hết.

Chàng đã mất lâu rồi!"

Bảo Bình nắm chặt lấy tay áo, sẵng giọng đầy tức giận đáp lại.

Bốn phía im lìm, chỉ nghe tiếng gió rít gào trên ngọn cây đằng xa.

Khoảng trũng tối đen bên trong am thờ như đột ngột rung chuyển, chảy ra gian chính như nước bùn, bủa vây lấy thân của con mèo nhỏ.Ta vẫn biết

nàng còn rất buồn.

Trên bài vị bắt đầu vang lên những tiếng động khó nghe.

Ngọn hương tàn khói.

Cây đèn đột ngột vụt lên một ánh lửa, le lói nhưng nhạt màu.

Vệt sáng trắng đổ dài trên vách tường, thoắt ẩn thoắt hiện những hạt lân tinh bay nhảy trong không gian tối đen như hũ nút.Bảo Bình nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài."

Vậy chàng hãy nói gì đi chứ?"

Song Tử đưa tay xoa nhẹ đôi mắt của Bảo Bình, nhưng không nói thêm lời nào.

Chỉ bình thản ngồi đối diện với mợ, tự mình rót một chén trà, đẹp như những ngày xưa cũ.

Nhưng nay y mặc áo gai trắng bạc màu, đầu đội khăn vuông, kẻ chết không thể còn nguyên hình như người sống.

Những hạt lân tinh nhảy múa xung quanh y, xung quanh mợ, xung quanh sập ngồi cùng con mèo đang thiu ngủ, rực sáng một vùng."

Nay tất thảy cũng chỉ còn có mình em, ai nấy cũng đã rời xa em mà ra đi hết rồi."

Kim Ngưu khi xưa từng hứa sẽ cùng nhau học thêu, uống trà cho đến ngày cả hai cùng khoác áo thành thân, nay đã xanh mồ hoa cỏ.Bạch Dương ngày trước từng hiếu động vô cùng, luôn nở nụ cười rạng rỡ hứa sẽ bảo vệ chị dâu cho đến hết mạng này, nay biệt tích đã quá ba năm.Còn Song Tử, y từng nắm tay mợ xuôi thuyền theo thung lũng, giữa mùa hoa đào nở từng hôn lên trán mợ, nói muốn được cùng mợ đi hết muôn đời muôn kiếp.

Giờ chàng chỉ còn một chút tàn hiện lại về chốn dương gian, bóng mờ bóng ảo, đã sớm đi rồi.Ta vẫn bên nàng

như hình

như bóng.

"Phải, như âm như dương."

Bảo Bình bật khóc.

Nước mắt mợ rơi đầy xuống vệt áo, nhanh chóng thẫm lại, đau đớn vô cùng.

Nhưng ảo ảnh trước mắt vẫn chỉ ngồi đó, như hình như bóng, không còn vọng lại một điều gì.Nàng

phải

mạnh mẽ hơn.

"Em không làm được."

Bốn bề vắng lặng, canh vọng đầu hồi."

Cho đến giờ vẫn chưa thể tìm được tin tức của Bạch Dương, vậy em có thể làm được điều gì nữa cơ chứ?"

Phủ Hoa Trụ không còn

là chốn thân thiết

với chúng ta nữa rồi,

vốn nàng là người rõ điều đó nhất.

Song Tử mỉm cười nhạt nhòa, y vòng tay ôm lấy người của Bảo Bình nhưng tất thảy vốn chỉ là hư không.Vì nước mắt của nàng,

có lẽ hồn của ta sẽ chẳng bao giờ

có thể siêu thoát được.

"Liệu chàng sẽ bên em mãi chứ?"

Nhưng bóng ảnh của Song Tử đã dần tan thành ngàn vạn hạt vân tinh, tỏa ánh vằng vặc hệt như đom đóm đêm hè, bay nhảy xung quanh người của Bảo Bình khi này đang bưng mặt, bắt đầu bật lên những tiếng khóc nức nở.
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 8. Góc vườn


Đã sắp đến ngày giỗ của Kim Ngưu.

Gia nhân trong nhà tấp nập chuẩn bị, đi lại không ngơi nghỉ, các vị tôn cũng chẳng kém một phần bận rộn.Chỉ chừa góc vườn xoan phía đằng Tây vắng vẻ, ngớt tiếng người qua lại.

Chim đậu trên cành gọi tiết thu, diều sáo đằng xa kêu âm trong trẻo, như không có gì có thể phá vỡ được yên bình của nơi này.Thiên Bình mới đó đã ủ được một mẻ trà hoa cúc, dậy lên mùi thơm ngan ngát.

Cô rót chén tự thưởng một mình, ngâm vài lời thơ cổ, hơi nhoẻn miệng cười."

Nàng hoài thai, cần chú ý ăn uống nhiều hơn, đừng nên uống trà như vậy nữa."

Song Ngư đứng ngoài gian cửa, bưng sẵn trên tay một mâm cơm đầy.

Anh có vẻ hơi gầy đi, khuôn mặt vẫn đượm nỗi xót xa.Rõ ràng Thiên Bình vô cùng mệt mỏi.

Tay nàng gắng gượng cầm chén trà hơi run."

Là chị ấy bảo chàng đến phải không?"

Song Ngư im lặng đặt mâm cơm xuống bàn, còn Thiên Bình hơi ngoảnh đi nơi khác.

Nàng nhấc đôi đũa lên, nhưng rồi lại nhanh chóng buông xuống."

Chị Kết, cũng là vì lo lắng cho nàng."

Thiên Bình bật cười.

"Em vốn biết xuất thân của mình hèn kém so với nhà Nguyễn Hoa Trụ, vẫn luôn luôn tự nhủ lòng phải cố gắng để làm trọn bổn phận của một nàng dâu nhà quyền quý.

Nhưng dường như tất thảy những điều ấy đều là không đủ với chị Kết."

Song Ngư không đáp lại.

Chàng đau đáu nhìn vào mắt cô, tâm tư quá dễ để có thể suy đoán."

Em thành thân với chàng đã ba năm nhưng chưa thể sinh con, có lẽ điều đó đã khiến cho chị ấy nổi giận."

Cô xoa một bên cổ tay mình, giọng khẽ trầm xuống.

"Chàng biết phải không?

Cái cách mà chị ấy âu yếm Mã trước mắt của chúng ta, rõ ràng chàng là người hiểu hơn bất cứ ai."

"Không phải như vậy, nàng đừng nói hàm hồ."

"Ai cũng biết điều đó.

Nhà chúng ta bị ám ảnh bởi chân linh của chị Kim Ngưu, phần hồn của chị ấy.

Bị ám ảnh bởi những người chết đi, những người sinh ra, và những người còn sống.

Như em.

Em biết chị ấy.

Bởi vì em đã nhìn thấy chị ấy."

Thiên Bình nhìn Song Ngư đứng đó, rồi chờ đợi.

Cô chờ đợi xem chàng sẽ làm gì kế tiếp.

Có lẽ là nổi điên, hoặc giận dữ, hoặc sẽ giơ tay lên đánh cô."

Rồi họ bảo với chàng là em bị điên."

"Nàng dừng lại đi."

Song Ngư nắm chặt đấm tay, chàng lớn giọng quát."

Chàng mới là người phải dừng lại.

Chàng không hề thừa nhận chuyện đó, cũng như cái cách mà chàng đã chối bỏ những điều mà chị Kết làm với em.

Chị Kết từng đánh đập em, giam cầm em chỉ vì một lí do nào đó mà em sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu nổi.

Hay chàng cũng nghĩ vậy?

Một người con gái sinh ra trong nhà dạy chữ nghèo, những ba năm chưa thể sinh cháu nối dõi, và sắp trở nên phát điên?"

Thiên Bình chờ đợi một cái tát nữa sẽ giáng thẳng vào giữa mặt của mình.

Nhưng không có điều gì xảy ra cả."

Hóa ra, là nàng đã nghĩ ta tàn độc đến vậy."

Song Ngư buông lời nhẹ bẫng, rồi chẳng nói chẳng rằng quay bước rời khỏi gian nhà, không một lần ngoảnh đầu nhìn lại.

Chén trà trên tay cô lạnh dần, loang loáng tầng nước một đôi mắt hoe đỏ chực rơi giọt lệ.
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 9. Trầm hương


Phủ Nguyễn Hoa Trụ, gia nhân cuối cùng cũng đã tắt đèn đi ngủ.

Trăng mọc lên cao, vằng vặc giữa trời, chiếu xuống gập ghềnh trên lớp bùn ao cạn.

Thiên Yết ngồi bên ngọn đèn le lói, trên tay đã là quyển cuối của Kinh thư.

Hắn nhìn trăng ló bên thềm, khẽ vuốt trong tay lọn tóc dài của Cự Giải đang ngả đầu say ngủ bên cạnh mình, cất giọng khàn khàn tự lẩm bẩm:"Đã đến lúc rồi."

Một đêm trăng tròn.

Gió ngút ngàn trên những bụi cỏ lau cao quá đầu người, tiếng ếch nhái im bặt.

Bước chân nhanh chóng lướt qua con đường đất, một ngã rẽ, đứng trước thềm lát đá của ngôi miếu nọ.

Miếu nhỏ khuất bóng trăng, phủ đầy bụi bẩn, lọ hoa cúng đã sớm héo thành những xác tàn cằn cỗi.

Thắp ba nén hương, khói mây thoang thoảng, khô khốc và im ắng."

Nam mô a di đà."

Cô chắp tay khấn, nhắm hai mắt lại.

Một dáng nam đổ bóng sau lưng cô, khoác dài chạm đất, tóc búi cài trâm, đẹp như tiên.

Cô đã nhìn vào đôi mắt sâu như vực thẳm ấy rồi chìm vào cơn mê, hồn lìa khỏi xác, vô thức không tự làm chủ được mình.Canh dài chia cõi, khói hương chưa tan, cô bước từng bước tiến đến phía trước.

Gió lùa vạt áo, đánh rơi trâm cài, nhưng không gì có thể ngăn được bước chân người.

Trăng treo giữa mây, loang loáng trên dòng, nước chảy xiết.

Người kia vẫn luôn đứng đằng sau, bảo cô hãy cứ tiếp tục đi.

Đến gặp phần hồn.

Bướm trắng níu bước, nhưng đôi mắt cô đã sớm hóa đục ngầu.

Cô không cần một lần ướm chân, cứ vậy mà buông mình ngã xuống.
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 10. Thềm trăng


Xử Nữ xoa một bên thái dương, thấy trong đầu vô cùng đau nhức.

Cô vừa mơ thấy một cái chết.

Chết trong im lặng, không đau đớn, nhẹ bẫng.

Những điều ấy đã luôn khiến cô khó chịu không ngơi nghỉ, khi này đêm buông đã quá canh ba, ngọn đèn sắp tàn."

Người có cần em đi sắc thuốc không ạ?"

Nô tì quỳ hầu bên giường, rụt rè hỏi.

Một bát thuốc giúp ngủ ngon, tất nhiên là được chứ.

Nhưng thay vào đó cô lại khoác áo ra thềm, nhìn vào bóng trăng, chờ đợi một điều gì đó đổi khác.
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 11. Vực xoáy


Bốn năm trước, phủ Nguyễn Hoa Trụ.

Cha của ta vì yêu mến mẹ chàng mà nhẫn tâm giết hại mẹ ta, nhân tâm tàn úa, độc ác đến kinh người.Ngày ngồi cạnh nghe chàng đệm đàn bảy khúc ca, từ sáng đến đêm, mãi không biết mệt, ta đã biết mọi chuyện sau này sẽ rất buồn.

Chị Kết và anh Yết vẫn luôn an ủi ta, nói với ta rằng rồi sẽ ổn thôi, nhưng ta đã không thể làm được.Ta gặp chàng, rồi lại không muốn gặp chàng, muốn tránh đi, muốn nhanh chóng rời xa tất thảy mọi thứ.Rồi vẫn cùng chàng bỏ trốn khỏi phủ qua ba năm, trong tâm luôn biết chị Kết rất đau lòng, nhưng ta đã không một lần quay trở lại.

Sống cùng chàng qua những năm tháng đẹp nhất, ngắm hoa đào nở, ngắm chim về nguồn, nhưng tiếc rằng thời gian nhanh chóng héo mòn trôi qua từng kẽ tay.Đứng trước bờ vực lồng lộng những gió cuốn, một bước chân xa cách đôi bờ, ta đã kể tất cả cho chàng biết.

Ta là người đã dùng tay mình giết chết cha, đã khiến cho mẹ chàng lâm bệnh qua đời, và giờ lại khiến cho chàng phải đau khổ vô cùng.Chàng không sầu không bi đã hỏi lại ta, giữa chàng và cái chết, ta lựa chọn điều gì.

Ta bật cười.

Bởi không một ai có thể thấy được những mục ruỗng bên trong thâm tâm ta, quá đủ đau đớn và kiệt quệ chốn đời này, ta đã chọn cái chết.Chàng chính là người đẩy ta xuống vực.Gió trời quay vòng, bóng chàng nhỏ dần trên vực cao khi ta càng lúc càng đổ mình xuống thấp.

Vốn biết rõ chàng sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho ta, nên ta sẵn sàng đón nhận thung lũng đầu đông lạnh như cắt thịt, chìm sâu vào dòng nước.Điều duy nhất khiến ta nhớ về trước khi trút nhịp đập lần cuối cùng, là ngón đàn héo hon của chàng trong ánh chiều tản mạn, là bảy chương hồn khúc đã đâm chết lòng ta.
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 12. Cửa phủ


Người ta tìm thấy Thiên Bình trong dòng nước.Trước giờ người đất Chi Mai rất kị khu nước gần cạnh ngôi miếu ấy, ngôi miếu của vị tôn nữ xấu số nhà họ Nguyễn Hoa Trụ, theo như lời đồn đại vẫn thi thoảng lại vang lên tiếng đàn dắt ma.

Lúc đó khuya đêm héo hon, trời gần sáng, chỉ có một người lái đò đương chèo thuyền dọc quanh thung lũng, thấy tiếng khua nước rất lạ nên vội đến xem thử.

Trong phút chốc ngọn đèn lập lòe đã vô cùng hoảng hồn khi thấy Thiên Bình đang chới với giữa dòng, y liền nhanh chóng chèo thuyền đến, cứu vớt lên bờ rồi gọi người giúp đỡ.Ma Kết nghe tin liền đánh rơi chén trà, vỡ toang, ngàn mảnh sứ va vào sàn đất văng đi tung tóe, cứa cả vào mặt của Thiên Yết đang ngồi cạnh, rỉ một tia máu.

Cự Giải đứng hầu bỗng giật mình thon thót, cô lúng túng lấy khăn lau vết thương nhưng hắn đã nhanh chóng khua tay."

Khuya sớm không muốn làm kinh động đến chị nên em đã cho mợ ấy về phủ của cậu Ngư rồi.

Động thai, nhưng vẫn còn rất nhẹ.

Chị lựa rồi xem xét..."

Nhưng chẳng đợi Thiên Yết cho nói đến hết câu, Ma Kết khi này đã tức thời nhấc váy bước qua ngưỡng cửa, nhanh chóng khuất bóng phía sau thềm nhà.Phủ cậu Ngư lại im lặng đến thế.

Ma Kết vội vã bước vào bên trong, nhác thấy Thiên Bình đã nửa tỉnh nửa mê trở dậy ở bên giường, khó nhọc tự cầm uống trên tay một bát thuốc đắng."

Chị..."

"Mợ làm ta lo muốn chết đi được!"

Ma Kết chạy đến ôm riết lấy Thiên Bình, tức thời chiếc chén trên tay cô rơi văng xuống dưới đất, đổ ra lênh láng."

Thưa chị, em..."

Nhưng Thiên Bình lại nén vào trong lòng, cô im lặng.

Ma Kết cũng buông tay ôm người khi nghe thấy tiếng chân đám nô tì nháo nhác từ phía cửa chạy vào, chị mệt mỏi ngồi thụp xuống ghế xoan xếp cạnh giường.

Họ giật mình thấy lãnh Kết đang đường hoàng ngồi đó, chỉ biết nhanh chóng thu dọn dưới sàn rồi lẳng lặng lui ra, để lại một khoảng trống ngại ngùng và gian dối bằng một bước chân hài giữa hai người."

Mợ Ngư này."

Thiên Bình bấu lấy cánh tay phải, lằn sâu những vết đỏ trên da.

"Vâng."

"Tuy có nhiều chuyện khi này vẫn không thể nói được, song mợ vẫn cần biết rằng ta chưa hề một lần có ý nghĩ ghét bỏ mợ."

Thiên Bình đương cúi đầu bỗng tức thì ngẩng mặt lên, nhìn mặt nghiêng ngược sáng khung cửa sổ của Ma Kết, đôi mắt rưng rưng."

Bởi vì ta coi mợ giống như em gái ta vậy."

Gió vườn xoan thổi nhẹ tán cây kêu những tiếng xào xạc, trời trong như xưa.

Đáy mắt của Ma Kết trước giờ vẫn luôn đọng lại những tháng ngày trước kia còn in hằn trên bóng tường ngói đỏ, vần vũ trên không một tầng mây vàng đón bão.

"Mợ rất giống với Kim Ngưu.

Ta chỉ sợ sau này mợ sẽ giống với em ấy, cũng vì ám ảnh với thế giới bên kia mà vội vã đi mất."

Ma Kết tựa ghế rồi đứng dậy, như để nhanh chóng kết thúc những lời mà chị chưa từng lúc nào nói ra, để lại Thiên Bình phía sau còn ngỡ ngàng ngồi bên giường, tay nắm trước ngực, hơi thở gấp gáp chực rơi nước mắt."

Nhưng thôi, mợ nghỉ ngơi đi.

Song Ngư vẫn còn đang đợi mợ ở ngoài đấy."
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 13. Tiền vàng


Giỗ của Kim Ngưu chỉ tổ chức trong nội tộc, vốn rất ít người, song lễ tiết có đôi phần thừa thãi.

Ai cũng biết đó vốn là chủ ý của Ma Kết, song không ai dám đứng ra phản bác lại một lời.Nhân Mã vẫn đeo khăn tang, cậu khom người cùng vài nàng hầu cùng thay phiên nhau hóa vàng sau buổi cúng bái.

Ma Kết và Thiên Yết cùng ngồi ở bàn đá ngoài sân, chơi một thế cờ, trong khi chờ Cự Giải bưng lên một ấm trà hoa sen."

Chuyện của Bạch Dương, sao rồi?"

Ma Kết khẽ hỏi.

Chị nhấp một ngụm trà, ánh mắt đưa hướng nhìn về phía lửa lớn đương hóa rụi những tập đinh vàng.Thiên Yết vén tay áo đi một nước cờ, "Vài ngày trước có quay trở lại gặp em, nhưng khi em ngỏ ý muốn mời y cố chút thời gian để nán lại đến hôm nay thì lại bị từ chối."

"Ừ."

Ma Kết đáp lại, nhưng chưa đi nước cờ của mình.

Dường như chị đang nghĩ một điều xa xăm.

"Chị gặp Sư Tử rồi.

Quả đúng như những gì em tiên đoán khi xưa, mắt của đứa trẻ ấy đã sớm mù lòa."

Thiên Yết chưa đáp lại.

Mày mắt hắn hơi chùng xuống."

Bạch Dương nói rằng, linh hồn của Ngưu vẫn chưa được siêu thoát."

Ma Kết im lặng.

Chị xoa xoa đôi vòng ngọc trên tay trái, môi dưới cắn lại đầy vẻ suy tư."

Chị ơi, chị ơi."

Nhân Mã từ phía xa chạy đến, cậu ôm chặt đầu gối của Ma Kết, giọng nhỏ đầy gấp gáp, "Ở trong nhà mình còn tiền vàng không ạ?

Có còn không ạ?"

Ma Kết cười, chị ôm lấy đôi má dính chút bụi tro đen của Nhân Mã, "Từng đó là đủ rồi, Mã ạ.

Chúng ta không cần đốt thêm nữa đâu."

"Nhưng em sợ chị ấy ở phía xa sẽ không có đủ tiền để mua lụa."

Nhân Mã lấy tay quệt một bên đuôi mắt.

"Chị ấy sẽ không có đủ tiền tiêu."

Cậu né tránh ánh nhìn của Cự Giải bằng cách nấp sau ghế của Ma Kết, đôi mắt lấm lét dao động đầy nghi hoặc."

Được rồi, vậy chúng ta đi."

Bàn cờ dang dở, Ma Kết nhanh chóng đứng dậy dắt theo tay của Nhân Mã, cùng nhau sải bước vào trong nhà.

Một khoảng sân vắng ngắt chỉ còn có hai người ở lại, cùng nhìn vào mắt nhau, nhìn vào đám tro tàn hãy còn bay lả tả trong không trung, ám màu xám xịt."

Mã cũng có vẻ không thích nàng, nhưng khác với Ngư, nó sợ thì phải.

Tại sao vậy?"

Thiên Yết đưa một tay ra khỏi vạt áo, hứng ở lưng chừng, hắn hỏi Cự Giải với đôi mày chau lại."

Bởi vì cậu ấy biết em không hề bị câm."

Cự Giải nhẹ nhàng đặt một tay mình vào lòng bàn tay của Thiên Yết, một tay kia khéo vén lọn tóc chảy bên gò má, nhoẻn miệng cười nhẹ.

"Chỉ có vậy thôi."
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 14. Cảnh xưa


Một đợt gió thổi hiu hắt trước thềm nhà, Bảo Bình đương ngồi nhặt đỗ, khẽ vô thức vuốt đuôi con mèo nhỏ rồi thở dài.Rồi nàng sẽ bất ngờ lắm đấy.

Bảo Bình hơi cúi đầu.

Có lẽ mợ đã định giữ im lặng, nhưng rồi lại cất giọng mệt mỏi đáp lời, "Điều gì lại có thể khiến em bất ngờ được nữa cơ chứ."

Một mùa hoa nữa lại về với thung lũng, rơi nghiêng bên lối nhỏ.

Bạch Dương vẫn khoác trên mình áo dài chạm đất, mặt đẹp như ngọc, bồng bên tay một cậu bé ba tuổi.

Bước những bước thật chậm, ngắm nhìn xung quanh, trông cảnh sắc khi trước vẫn không đổi."

Cha ơi, mình đang đi đâu vậy ạ?"

"Chúng ta về nhà."

Sư Tử ôm cổ của Bạch Dương, bám lấy thật chắc, thi thoảng lại nói bằng một giọng rất nhỏ, "Con biết một ngày cha sẽ đến để đón con về nhà."

Bạch Dương mỉm cười như không, nhẹ giọng hỏi lại, "Là mẹ đã nói với con có phải không?"

"Vâng, từ rất lâu rồi."

Ngày họ rời xa, Bạch Dương gửi Sư Tử cho Ma Kết, nói rằng một ngày hoàn thành tâm nguyện nhất định sẽ đón con trai về.

Chị Kết đã khổ tâm rất nhiều giữa chuyện của hai người, song vẫn vững lòng gửi người cháu của mình vào chùa Li, bí mật nhờ thầy sư dạy dỗ, một mặt lại làm ngơ như không hề xảy ra bất cứ chuyện gì.

Chị nghe theo lời tiên đoán của Thiên Yết, lập đàn giải oan cầu hồn cho Kim Ngưu ở thung lũng nhưng không thành, lại tức thì bỏ công xây ngôi miếu thờ, mua một người ả đào về, trong đêm gõ phách hát phụng.

Ba người họ im lặng như không, cũng là vì hai người.Bạch Dương đi tứ xứ, biền biệt ba năm, cũng là để tìm cách để hồn người siêu thoát.

Nàng chết đi, nhưng hồn nàng còn sống, còn quằn quại khổ đau ở nơi nào giữa mực nước thung lũng kia.Cách đây đã rất lâu, nàng từng hiện về trong giấc mơ, đứng cách một đoạn xa mãi ngàn trùng, mắt trái chảy lệ, "Nơi này lạnh lẽo quá chàng ơi, khổ cực quá chàng ơi."

Bóng nàng tan đi, suy cho cùng, muốn siêu thoát thì nhất định phải có một phần hồn thế chỗ.Nàng muốn được chết, chàng đã để nàng được chết.

Nay nàng muốn siêu thoát, chàng lại tìm cách để cho nàng có thể siêu thoát.

Vì điều nàng mong mỏi.

Vì điều nàng lo sợ.Vực trăng giữa khuya, trong phút chốc nhìn bóng lưng người thiếu phụ buông mình lao vào trong màn đêm, giọng nói của nàng đã thoáng vụt qua tâm trí, xin chàng đừng làm hại em ấy.Nàng vốn đã có cách của nàng."

Cha ơi."

"Gì vậy?"

Bạch Dương ôm lấy Sư Tử, hai người cùng dừng lại trước lối phủ cũ, cửa gỗ sờn màu, nét không đổi."

Chúng ta đến nơi chưa ạ?"

Ta vì nàng, đã vô cùng đau khổ.

Nhưng nàng vì chính nàng, đã sớm rời xa."

Chúng ta đến rồi."

Từng nói muốn cùng nhau đi đến sơn cùng thủy tận, nay âm dương cách biệt, nàng càng nói muốn rời đi, ta càng không thể giữ lấy, chỉ có thể thuận theo ý nàng, nhìn bóng nàng tan dần.Cửa phủ không khóa, một tay một chân nâng bước qua thềm, thấy quang cảnh y xưa, người chị dâu cùng con mèo nhỏ đang ngồi bên hiên, một rổ đỗ xanh, khuôn mặt kinh ngạc đến không ngờ.Nghèn nghẹn một câu, "Em đã về!"
 
12 Chòm Sao; Trên Một Trăng
Chương 15. Trên trăng


Xử Nữ mấy ngày nay, cuối cùng cũng có thể ngủ được.Sau ngày hai tư tháng Sáu, Song Ngư nhà Hoa Trụ có đến phủ Trần Thiệm để dâng biếu chút lộc giỗ cô hai.

Người quản gia lúc đầu định từ chối, nhưng Xử Nữ lại vui vẻ nói nhận.

Trăng mờ ngả tàn lụi, hoa nhỏ đương mãn khai, rủ xuống thành hàng bên bờ hồ.

Mái lầu nghiêng soi, bóng Xử Nữ tóc vấn trâm cài, nét họa thanh tú càng thêm yêu kiều dưới màu trăng, đứng bên lầu soi bóng trên mặt hồ.

Người thiếu nữ tay cầm quạt ba tiêu, đôi mắt đục ngầu như màu của trời đêm, ánh nhìn đăm đăm vào dòng nước, khuôn miệng xinh đẹp phát ra bốn tiếng cổ quái.Tức thời người kia hiện lên từ lòng hồ, lụa trắng thướt như tiên, tóc thả chấm chân, xinh đẹp ngàn lần.

Hay tay người óng ả ôm gọn lấy gương mặt của cô, mỉm cười như có như không.

Dường cô như đã nói lời gì đó, nhưng âm thanh tan nhanh vào ánh trăng, vào bóng tối, không một ai có thể nghe thấy được.Cô theo tay người kia cùng lao vào dòng nước, một tiếng bọt kêu tõm rất nhẹ, mặt hồ lay động, rồi lại im ắng những tiếng dế kêu.Thung lũng vắng vang âm đàn thờ, trăng treo nửa cao, nửa khuất vào mây.HẾT
 
Back
Top Bottom