Trong dòng người tấp nập của phố phường, có một cặp uyên ương đang tay trong tay đi khắp các gian hàng.
Thoạt nhìn, trông họ có vẻ rất hạnh phúc nhưng nếu quan sát riêng người nam nhân thì có thể nhận ra hắn là một tên tra nam đúng nghĩa - hẹn hò cùng lúc với hai cô gái.
Thỉnh thoảng, hắn để 1 người ở lại rồi đi hẹn hò với người kia.
Và xử lí những kẻ như vậy là một phần công việc của Kim Ngưu.- Lại thêm một tên nữa.
Cậu chuẩn bị đi Bảo Bình.- Kim Ngưu à, tớ thực sự không muốn làm nữa.Giọng nói đầy uể oải phát ra từ phía Bảo Bình.
Đừng xem thường, cô nàng chính là sao chổi phiên bản ma đấy.
Đừng có dại dột mà chọc tức cô ta, nếu bạn không muốn một đống nghiệp quật tơi bời.
Kim Ngưu cũng quá hiểu cô bạn này, động viên:- Không sao, còn khoảng 5 người nữa thôi.Bảo Bình mở to mắt:- Kim Ngưu!
Cậu nói câu này lần thứ bao nhiêu rồi hả?
Hôm nay tớ vượt chỉ tiêu không nổi đâu.- Giúp tớ nốt lần này nha... nha Bảo Bình iu dấu.Kim Ngưu mở to đôi mắt long lanh, rưng rưng nước nhìn Bảo Bình làm cô nàng bất lực.
Bảo Bình đưa tay đỡ trán:- Thôi được, nốt người này thôi đó.- Yayyyyyyyyy.............Bảo Bình bay xuống phía dưới dòng người (vì là ma nên người bình thường không thể nhìn thấy trừ khi hóa hình).
Cô nàng vận phép khẽ chạm vào tên nam nhân kia.
Đúng như các cụ nói, nghiệp chướng sẽ đến sớm thôi.Không lâu sau, một đoàn xe ngựa hộ tống một vị quan lớn đi ngang qua.
Dòng người dạt sang hai bên nhường đường.
Lúc đó, không rõ bị ai gạt chân mà tên tra nam ngã bổ chảng ra đường sau khi đoàn xe đi qua.
Tất nhiên, cả hai cô gái đều nhận ra người vừa ngã là người yêu mình và cùng đồng thanh:- Anh yêu không sao chứ?Hai cô gái ngẩng lên cùng lúc, bốn mắt nhìn nhau.
Khoảng lặng........
Rồi như có thần giao cách cảm, tâm đầu ý hợp mà họ cùng vung túi xách lên mà đập nhiệt tình, đập tới tấp vào tên tra nam đến khi cha mẹ hắn không nhận mặt mới thôi.Kim Ngưu nhìn bảng tiến độ tháng này vừa tăng thêm một bậc thì lòng không khỏi vui vẻ.
Cô khoác vai Bảo Bình đang còn uể oải:- Đi, tớ bao cậu đi ăn.- May cho cậu đó \hắt xì\ hình như có ai vừa nhắc tới mình thì phải?--------------------------------------------------------------Quán ăn đang ồn ào chợt có một khoảng lặng bởi hai người bước vào quán.
Đó đích thực là hai mỹ nữ đó a.
Họ ngồi vào chiếc bàn gần đó, cười nói vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến những ánh mắt thèm muốn của những kẻ xung quanh.
Kim Ngưu lớn giọng gọi:- Chủ quán, có món gì ngon lên hết cho ta.- Được được, món của hai vị cô nương sẽ lên ngay.Chủ quán còn đang ngây người lập tức tỉnh táo lại.
Giữa lúc ấy, cửa lại mở ra, hai vị nam tử bước vào, lại là hai mỹ nam.
Mắt phượng mày ngài chuẩn soái ca cổ đại.
Họ không tìm bàn trống mà đi thẳng đến bàn của hai nữ nhân kia, ngồi xuống.
Những kẻ còn vọng tưởng lúc nãy tặc lưỡi, ra là đã có người thương, lại còn là mỹ nam, bọn họ địch lại không nổi a.
Còn ở bàn bên này, hai vị nam tử ngồi xuống vừa lúc chủ quán bưng các món sơn hào hải vị lên:- Chúc khách quan ngon miệng.Cuộc trò chuyện bắt đầu, trừ một người vẫn cắm đầu vào ăn.
Xà Phu mở lời trước:- Dạo này ổn chứ?
Có chuyện gì mới không?- À hôm nay có ............rồi..............sau đó.............Bảo Bình tuôn ra không ngừng nghỉ.
Song Ngư tròn mắt nghe từ đầu đến cuối.
Dù tuổi gần bằng Bảo Bình nhưng những chuyện này cậu là lần đầu nghe a.
Xà Phu nhìn Song Ngư tặc lưỡi.
Cậu ta ngây thơ thật hay giả ngu vậy?
Nếu muốn hắn có thể kể cả trăm chuyện như vậy.
Xà Phu chuyển sang Kim Ngưu:- Ngươi ăn nhiều vậy không sợ mập hả?- Kệ ta, ta đâu phải người.Có những chuyện ở nhân gian rất nhiều nhưng vẫn là chủ đề bàn tán của giới âm.
Và Xà Phu - kẻ đã sống rất lâu trên nhân gian - vinh dự được giới ma quỷ gọi với tên Kẻ biết tuốt.