Siêu Nhiên (12 Chòm sao - Fantasy): I choose my destiny

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396983219-256-k156051.jpg

(12 Chòm Sao - Fantasy): I Choose My Destiny
Tác giả: MiyaHanashuri
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trong một thế giới nơi đầy sự bí ẩn của ma thuật và mối hiểm không lường, sinh ra thế giới ấy mỗi người đều mang số mệnh riêng biệt nhưng số phận ấy lại khiến họ không có sự lựa chọn của chính bản thân.

Tuy nhiên, không phải ai cũng chấp nhận con đường mà số phận an bài.

Họ cố gắng từng ngày từng năm để đứng lên chống lại số phận áp đặt ấy.

Giữa những mâu thuẫn nội tâm, âm mưu cướp đoạt và thử thách từ quá khứ lẫn tương lai, mười hai chòm sao phải học cách hợp tác, đấu tranh và tìm ra con đường riêng.

Liệu họ có đủ sức thay đổi số phận đã được viết sẵn trên bầu trời?

Hay chính việc lựa chọn sẽ dẫn họ đến kết cục không thể tránh?

"I Choose My Destiny" là hành trình đầy phép màu, bi kịch và khát vọng tự do - nơi mà mỗi lựa chọn đều có giá của nó, và vận mệnh không còn là điều bất biến.​
 
(12 Chòm Sao - Fantasy): I Choose My Destiny
Mở đầu


Ngày xửa ngày xưa, từ thuở sơ khái, giữa nhiều vùng đất hoang vắng, một vùng đất đã được chọn, nơi mà sức mạnh của vị thần Erilys (tượng trưng cho ánh sáng) và vị thần Orpheus ( tượng trưng cho bóng tối) đã cùng nhau kết hợp và xây dựng một vùng đất mới mang tên là Harmony.

Dưới sự che chở của 2 vị thần, nhân loại sinh ra đã mang 1 sinh mệnh riêng biệt và 1 năng lực đặc biệt để sống sót và duy trì năng lực cho thế hệ sau.Tuy nhiên, cuộc sống yên bình ấy đã biến mất khi cuộc xâm lăng của các quái vật được gọi là Crow đã tìm tới và tiêu diệt nhân loại nơi đây.

Trước tình thế ấy, Erilyus đã lấy bản thân mình để tạo ra bức tường ngăn chặn cuộc xâm lăng ác liệt ấy.

Trước khi hi sinh, nữ thần đã trao lại trí tuệ, sức mạnh trao cho gia tộc ánh sáng để họ duy trì bảo vệ tường thành và phát triển con người nơi đây.

Sau khi nữ thần hi sinh, vị thần Orphenus đã vô cùng bi thương và quyết định hỗ trợ nhân loại đứng lên chống trả lại Crow để giành lại hòa bình cho nơi đây.

Ông đã giảng dạy lại những kiến thức sinh tồn, cách sử dụng ma thuật cho con người nơi đây.Sau hàng nghìn năm, dưới sự dẫn dắt của Orphenus, con người đã đánh đuổi được Crow ra khỏi vùng đất của họ và giành lại hòa bình.

Tuy nhiên, trong lúc giao tranh Orphenus đã hy sinh bản thân mình để phong ấn thủ lĩnh của Crow tại ngôi đền trung tâm Law.

Để ngăn chặn cuộc xâm lăng trong tương lai, con người nơi đây đã xây dựng thêm 1 lớp tường thành phép thuật để bảo vệ kết ứng của vị thần Orphenus.

Từ đó Harmony đã chia ra thành 2 nhóm người chính: Người Bảo vệ và Người Tiên phong.

Nhóm người Bảo vệ có nhiệm vụ ở trong tường kết giới để bảo vệ phong ấn, họ có đặc điểm là sử dụng năng lượng nguyên thủy là Lửa, Nước, Đất, Thiên Nhiên, Gió cùng với gia tộc bóng tối cùng sinh sống và duy trì năng lượng bảo vệ nơi đây không cho thủ lĩnh Crow thức tỉnh.

Nhóm người Tiên phong sống trong lớp bảo vệ của thần Erilyus có đặc điểm chung là tiêu diệt và thám thính tình hình các Crow bên ngoài tường thành, con người nơi đây mang năng lượng sức mạnh đa dạng hơn, năng lượng của họ được xem là biến thể của năng lượng thủy tổ để thích nghi nơi đây và gia tộc ánh sáng có nhiệm vụ duy trì và phát triển con người nơi đây để giữ lời hứa trung thành với nữ thần Erilyus.Mỗi người mang cho 1 số phận riêng biệt tuy nhiên họ lại bị giới hạn bởi phán quyết mang tên trách nhiệm đặc biệt.

Những gánh nặng ấy đã tạo ra những tính cách trái ngược.

Liệu ai trong số họ sẽ là người đứng dậy đi tìm lẽ sống của chính cuộc đời họ?

Ai sẽ là người cố chấp với định mệnh đã đưa ra?

Và cuối cùng những điều họ làm sẽ thay đổi được gì trong con đường tương lai của bản thân mình."

Tôi chọn định mệnh của riêng tôi"
 
(12 Chòm Sao - Fantasy): I Choose My Destiny
Giới thiệu dàn nhân vật chính


Aries Tempuralis (Bạch Dương)

Kẻ du hành thời gian

Tính cách và tiểu sử:

Khi thời gian còn chưa thành dòng, Aries đã ở đó – không để chứng kiến, mà để thay đổi.

Không sinh ra từ đất hay trời, hắn là kết tinh của khoảnh khắc đầu tiên mà ý chí vượt lên số phận.Anh chàng toát lên vẻ hoang dã, mạnh mẽ, lúc nào cũng có chút tinh nghịch, trẻ con nhưng lại rất đáng tin cậy.

Dù mang trong mình lửa của thời gian, hắn vẫn giữ được nụ cười không gượng ép – thứ khiến người khác muốn ở lại gần.Sự nhiệt tình của hắn thể hiện rõ qua cách sẵn sàng dốc hết tâm huyết để giúp đỡ người khác, dù đôi khi hơi vụng về.

Điều đó khiến hắn không chỉ được yêu mến, mà còn được kính trọng theo cách tự nhiên nhất – không cần chứng minh."

Quá khứ kể câu chuyện của bạn, nhưng hiện tại mới là lúc bạn viết nên cái kết."

~~~~~~~~~~

Taurus Dryadelle (Kim Ngưu)

Mộc hồn bất diệt

Tính cách và tiểu sử:

Taurus Dryadelle không sinh ra để được gọi tên.

Cô đến từ một nhánh phụ hầu như bị lãng quên trong đại gia tộc Linh Mộc – nơi mà huyết thống quyết định vị trí, và danh phận sinh ra trước cả khả năng.Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã phải nghe những lời lẽ tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng ngấm ngầm sắc nhọn: "Con bé đó à?

Ừ, chỉ là chi bên thôi mà"; "Chẳng có gì đặc biệt.

Sẽ chẳng được chọn đâu."

Không ai ép buộc cô phải rút lui.

Họ đơn giản là không để mắt đến cô.Nhưng Taurus không phản kháng bằng lời.

Cô lặng lẽ quan sát, học từng điều một, rèn luyện khi không ai nhìn, ngã bao nhiêu lần thì đứng dậy bấy nhiêu.

Cô không tìm cách chứng minh bản thân bằng tiếng nói – mà bằng gốc rễ.Trong khi những người khác vươn cao bằng hào quang, Taurus bén rễ thật sâu vào lòng đất, vào kỷ luật, vào khát vọng không ai dám gọi tên."

Định mệnh không giáng xuống.

Nó mọc lên, như mầm sống không ai cản nổi."

~~~~~~~~~~

Gemimi Aerethys (Song Tử)

Kẻ Cưỡi Gió Vô Hình

Tiểu sử và tính cách:

Gemimi Aerethys là con trưởng trong một gia đình hiệp sĩ cổ truyền, thay vì cậu phải nghiêm chỉnh tuân theo những kỉ luật hà khắc, thì anh sẽ lựa chọn đơn giản hơn rất nhiều là anh bình thản trèo lên những cành cây cao rồi trốn học nằm nghỉ trưa trên đấy, khiến cho mọi người phải láo nháo đi tìm cậu suốt buổi.Gemini với bản tính lanh lợi, tháo vát, hoạt ngôn cậu luôn được nhận nhiều sự chú ý của mọi người.

Cậu biết nhún nhường khi có lỗi, biết lấy lòng người khác khi họ giận cậu.

Cậu khéo léo giữ mối quan hệ tốt đẹp với mọi người.

Cậu có thể khiến người ta cười, rồi im lặng ngay sau đó.

Có thể hòa nhập ở bất cứ đâu, nhưng không thuộc về nơi nào.

Sau tất cả những mâu thuẫn, đổi thay, và những lớp mặt nạ xã giao, Song Tử lại luôn nuông chiều 2 cô em gái của mình.

Với Libra, cậu nhường lý lẽ.

Với Cancer, cậu luôn lắng nghe.Tóm lại dù thế giới chẳng thể giữ nổi cậu lại, có hai người luôn giữ được: hai em gái, và những ký ức chưa từng nói thành lời."

Khi gió nổi lên, không ai đứng yên.

Kể cả định mệnh cũng phải lay."

~~~~~~~~~~

Cancer Solmyris (Cự Giải)

Thánh quang khải hoàn

Tiểu sử và tính cách:

Sinh đôi với Libra nhưng lớn lên tách biệt, Solmyris sống cùng mẹ nơi tường thành ngoài của nhóm người Tiên phong – được nuôi dạy âm thầm như một người kế thừa ánh sáng.

Cả thế giới chưa từng biết đến nàng, cho đến ngày lễ ra mắt giới quý tộc, khi nàng bước vào đại sảnh và khiến không gian như bừng sáng – lặng lẽ, nhưng không thể lãng quên.Solmyris là ánh sáng dịu – không chói lòa, nhưng không bao giờ lụi tắt.

Nàng sống bằng cảm xúc sâu sắc, sở hữu trực giác tinh tế cùng trái tim giàu tình thương.

Luôn nhẹ nhàng, ôn nhu và hiền hòa, nàng hay mỉm cười, biết cách làm dịu đi sự căng thẳng bằng sự chân thành tự nhiên, như thể chỉ cần ở cạnh nàng, mọi vết thương sẽ được xoa dịu dần.Vui vẻ nhưng không hời hợt, mong manh nhưng không dễ vỡ, Solmyris khiến người ta mở lòng mà chẳng cần lời.

Nàng không cố gắng trở thành trung tâm, nhưng lại là nơi ai cũng muốn quay về.

Sự bình lặng nơi nàng không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh được tôi luyện qua năm tháng lặng lẽ yêu thương."

Khi ánh sáng trỗi dậy, định mệnh cũ sẽ tan, và số phận sẽ được viết lại bằng những tia nắng đầu tiên."

~~~~~~~~~~

Leo Pyraeos (Sư Tử)

Bản Thể Của Lửa Thiêng

Tiểu sử và tính cách:

Sinh ra trong một dòng tộc cận thần phục vụ nhà Noctarion, Ngay từ thuở nhỏ, hắn đã chứng kiến những buổi hành hình được che giấu sau bức màn nghi lễ, những cuộc trò chuyện bằng ánh mắt giữa chủ và tớ, nơi cái chết có thể đến chỉ bằng một cái gật đầu.Hắn hiểu vị trí của mình, nhưng cũng hiểu ánh sáng không cần được cho phép để tỏa ra.

Leo sống trong trung thành, nhưng không mù quáng; vững vàng, nhưng không phục tùng.

Với hắn, lòng trung nghĩa không nằm ở sự phục tùng tuyệt đối – mà ở việc dám giữ lấy lằn ranh giữa tôn kính và chính mình.Hắn từng quỳ trước Scorpio khi còn bé, thề sẽ không để bất cứ ai chạm vào lưng của chủ nhân – nhưng trong sâu thẳm, Leo biết mình không chỉ là cận thần.

Hắn là một người bạn và cùng là người duy nhất mà Scorpio tin tưởng.Là lửa không thể dập, nhưng cũng không thiêu.

Là ánh sáng duy nhất Scorpio không thể kiểm soát – cũng không thể thay thế."

Khi lửa cháy, không chỉ tro tàn trỗi dậy, mà cả định mệnh cũng chuyển mình."

~~~~~~~~~~

Virgo Alchimora (Xử Nữ)

Giả kim thuật sư

Tiểu sử và tính cách:

Có những đứa trẻ lớn lên cùng lời ru, còn nàng lớn lên cùng tiếng dao mổ sau bức tường đá.

Virgo ban đầu không có tên.

Nàng chỉ thấy cái tên bản thân được khắc vội vào chiếc vòng tay sắt, vật duy nhất còn sót lại khi nàng bị bỏ rơi dưới bậc đá của một nhà thờ cổ.

Một nữ tu sĩ nhặt nàng lên, nuôi lớn bằng kinh thánh và quy tắc – nhưng chưa từng để gọi nàng bằng tiếng mẹ.Không ai biết chính xác điều gì đã xảy ra vào đêm tàn của ngôi thánh điện năm ấy — chỉ biết rằng, khi nhóm Tiên Phong đến nơi, chỉ còn một cô bé lặng lẽ ngồi giữa tro xám và xác lặng, tay vẫn cầm mảnh bảng khắc công thức chưa hoàn chỉnh.Virgo kín đáo, lạnh lùng, khó gần, nhưng sâu bên trong là một bộ óc phân tích sắc như dao mổ và một tâm hồn không cho phép mình buông lơi.Nàng không xoa dịu tổn thương – nàng bóc tách nó.

Không chắp vá niềm tin – nàng tái thiết nó bằng cấu trúc bền hơn.

Với nàng, cảm xúc là dữ liệu.

Niềm tin là kết quả sau phân tích.

Và sự chữa lành – nếu có – phải đến từ chính sự hiểu rõ bản chất mục ruỗng."

Muốn tạo ra thứ gì, phải trả một cái giá tương đương."

~~~~~~~~~~

Libra Aerethys (Thiên Bình)

Người Ôm Lấy Khoảng Không

Tiểu sử và tính cách:

Libra Aerethys là người khiến cả đám đông dịu lại chỉ bằng một nụ cười.

Hòa đồng, cởi mở, nhẹ nhàng – nàng hiện diện như ánh sáng đầu ngày: không chói, nhưng ấm.Từ nhỏ, nàng lớn lên cùng hai người bạn đối cực – Scorpio trầm lặng và Leo rực rỡ.

Là trung tâm cảm xúc trong nhóm ba, Libra không nói quá nhiều nhưng lại luôn là người ở lại cuối cùng khi mọi thứ đổ vỡ.Sống trong một gia đình thiếu bóng mẹ từ nhỏ, nhưng Libra không mặc cảm thay vào đó cô thấy mình thật may mắn khi có người cha luôn dỗ dành, an ủi cô và một người anh trai sẵn sàng bảo vệ và nuông chiều cô hết mực.Vào ngày lễ trưởng thành, khi tất cả nghĩ chỉ có ánh sáng, bóng hình đó xuất hiện – giống nàng đến lạ, nàng trở nên bối rối, hoang mang khi nhìn người mẹ bấy lâu nay cô hằng mơ ước và một bóng hình giống mình.

Từ khoảnh khắc ấy, từng mối quan hệ quanh Libra bắt đầu thay đổi.

Không rõ vì ai, không rõ từ đâu – nhưng có điều gì đó trong nàng đã nứt."

Cán cân không nghiêng vì gió, mà vì trái tim gánh lấy thiên mệnh."

~~~~~~~~~~

Scorpio Noctarion (Thiên yết)

Sứ giả địa ngục

Tiểu sử và tính cách:

Scorpio Noctarion sinh ra trong một gia tộc huyết thống cổ xưa, được thần Orphenus – vị thần canh giữ ranh giới và linh hồn – đích thân ban phước và truyền lực.

Từ khi lọt lòng, Scorpio đã mang trong mình một lượng mana khổng lồ đến mức đất dưới chân cậu từng nứt ra khi cậu khóc.Người ta không dạy cậu cách chiến đấu.

Họ dạy cậu cách kiềm giữ bản thân.Vì chỉ một lần cảm xúc vượt tầm, những sinh vật sống xung quanh bắt đầu héo rũ.

Lửa bỗng tắt.

Không khí đông cứng.

Và linh lực trong cậu bốc lên như địa ngục rò rỉ.Cậu được xem là truyền nhân mạnh nhất của gia tộc qua mọi thế hệ, và cũng là người mang nguy cơ huỷ diệt lớn nhất nếu mất kiểm soát.

Thế nên, Scorpio trưởng thành giữa những bức tường tĩnh lặng, nghi lễ, cấm chế, và sự cô độc mà không một đứa trẻ nào nên gánh."

Không ai sinh ra để ở trong địa ngục, nhưng có kẻ chọn ở lại, để canh giữ lối ra cho những linh hồn còn ánh sáng."

~~~~~~~~~~

Sagittarius Thundara (Nhân Mã)

Tia chớp du mục

Tiểu sử và tính cách:

Cha cô là tình báo cấp cao, một trong những người hiếm hoi sống sót ngoài hàng rào nơi bị gọi là "Vùng đất không trở lại", nơi mà đám Crow sinh sống mạnh mẽ nhất.Thay vì lớn lên với sách vở, Sagittarius theo bước chân cha qua những chuyến đi không bản đồ, qua rừng, bão và những cơn im lặng biết giết người.Cô học cách lắng nghe mọi thứ có thể báo nguy, nhìn mặt đất để biết ai đang theo dõi, và im lặng để sống sót.

Với cô, công việc đó không phải là gánh nặng – mà là trò chơi sinh tồn giữa thế giới mà không ai dám bước vào.Khi cô trưởng thành, cha cô bỗng nhiên biến mất.

Không lời trăn trối, không một tín hiệu cầu cứu và nhận được nhận lệnh không ai được phép tìm ông.Bất chấp mệnh lệnh ấy, cô âm thầm, lặng lẽ học cách hòa đồng giống mọi người xung quanh để thu thập thông tin không phải vì tìm cha mà là tìm nốt con đường mà chỉ có hai người từng mong muốn đến được."

Không phải mọi tia chớp đều tan vào hư vô.

Có những luồng sét sinh ra để trở thành mũi tên của định mệnh."

~~~~~~~~~~

Capricorn Gravemir (Ma Kết)

Hiền Thạch Bất Thuyết

Tiểu sử và tính cách:

Capricorn Gravemir không sinh ra trong tranh chấp.

Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, cậu đã được Đại Thủ Lĩnh đích thân chỉ định kế thừa.

Không qua thử thách, không cần cạnh tranh – chỉ bằng một ánh nhìn, người thủ lĩnh cuối cùng đã chọn cậu.Từ giây phút ấy, cậu bước vào quá trình kế vị âm thầm.

Không danh hiệu, không lời tung hô – chỉ có tri thức cổ xưa được khắc vào đá, những ma pháp phong ấn đã thất truyền, và những bí mật chưa từng được ghi chép.Capricorn học tất cả và không hỏi tại sao lại học những thứ ấy.

Nhưng rồi ngày đó đã đến, trước khi Đại Thủ Lĩnh qua đời, ông đã truyền lại một điều cuối cùng – một lời nguyền cổ xưa chỉ truyền cho người kế nhiệm.Tuy nhiên không ai khác biết lời nguyền đó - trừ người được chọn và đại thủ lĩnh, tất nhiên không ai được phép biết.

Từ đó về Capricorn không còn được là "một người bình thường", mà cậu đã mang một lời nguyền đáng sợ, không phải một đứa trẻ nào không sợ hãi khi nhận lấy, không một người lớn nào có thể dũng cảm mà nhận lấy.

Chỉ cậu, một thân hình nhỏ bé mà gánh một lời nguyền từ gia tộc đến cuối cuộc đời về sau."

Cội nguồn khơi dậy ký ức, còn vận mệnh nảy sinh từ trầm tích lặng thầm."

~~~~~~~~~~

Aquarius Cryovar (Bảo bình)

Dòng Chảy Của Băng Tĩnh

Tiểu sử và tính cách:

Aquarius Cryovar từng thuộc cùng tộc với Neralyth của Pisces , nơi những người mang năng lực thuần khiết của nước được xem là người thuần chủng.Nhưng khi năng lực của cậu bộc lộ là băng giá mạnh mẽ phong ấn và tấn công mạnh mẽ thay vì dòng chảy nước chữa lành thuần khiết, khiến cậu bị xem là người dị biệt, dòng máu dị biệt không cùng huyết thống, và mẹ cậu được họ xem là người phụ nữ không biết sinh con chính âm thầm đuổi ra khỏi tộc.

Họ bị đày vào nhóm tiên phong – những kẻ sống sát biên giới, luôn đối mặt hiểm họa mà không ai muốn nhắc tên.Từ đó, Aquarius không còn tin vào những điều gọi là "thuần chủng" hay "cao quý".

Cậu câm ghét, và khinh thường những người thuộc nhóm bảo vệ, nhất là những người mang dòng máu thuần chủng ấy.

Vì cậu tin rằng nếu không có nhóm người ấy, mẹ cậu lẫn cậu đã không bị bỏ rơi ở một nơi đầy nguy hiểm như vậyVới cậu, năng lực không cần phải được chấp nhận – chỉ cần đủ để tồn tại.

Và cậu đã chính minh được điều đó bằng chính năng lực bị khinh thường này và là trong mắt của những người dân tường thành nhóm người tiên phong ấy cậu là một dũng sĩ đứng lên bảo vệ họ."

Không phải ngọn lửa nào thiêu rụi thế gian.

Có những cái lạnh đủ sâu...

để đóng băng cả ý chí của vận mệnh."

~~~~~~~~~~

Pisces Neralyth (Song Ngư)

Người Hát Trong Sương Biển

Tiểu sử và tính cách😛isces Neralyth sinh ra với một năng lực hiếm có một giọng hát chữa lành tuyệt vời.Khi nàng cất tiếng hát, những ai có thân thể đau đớn dịu lại, tinh thần rối loạn được thanh lọc, và cả linh khí trong thiên nhiên cũng chững lại để lắng nghe.

Không cần bùa chú, không cần tiếp xúc – chỉ bằng ngân nga nhẹ như sương, nàng xoa dịu cả những thứ tưởng chừng đã tuyệt vọng.Nhưng giọng hát ấy không chỉ chữa lành – nó quyến rũ, mê hoặc, khiến kẻ nghe dần phát cuồng vì cảm giác thanh thản hiếm có.Dần dần, nàng không còn được nhìn như một người – mà như một món hàng quý giá, một cổ vật biết hát.Các gia tộc quyền lực tranh giành quyền "sở hữu" nàng, người bảo vệ thì lặng lẽ lợi dụng, còn kẻ thù thì tìm cách phong ấn giọng hát.

Chính tộc của nàng – những người từng tôn sùng "thuần khiết" – cũng không thể bảo vệ nàng trước lòng tham.Cho đến khi, người ấy xuất hiện, kéo cô ra khỏi những ánh mắt tham lam, thèm khát năng lực của cô.

Từ đó, cuộc đời cô đã thay đổi hoàn toàn nhờ cuộc nắm tay định mệnh đó."

Biển không quên.

Nó hát, không vì ai... mà vì những điều định mệnh từng cố vùi sâu."
 
(12 Chòm Sao - Fantasy): I Choose My Destiny
Chương 1: Phóng lao thì theo lao


Mùa đông đã qua và mùa xuân đã đến.

Một mùa khí hậu ấm áp, mát mẻ – nơi muôn loài sinh sôi, vạn vật hồi sinh sau giấc ngủ dài.Tầng tuyết cuối cùng cũng đã tan vào rễ cây cổ thụ.

Trên cành khô, những nụ non đâm chồi một cách rụt rè như tiếng gọi đầu tiên của sự sống.

Gió không còn thổi lên mạnh mẽ mang theo những cơn bão tuyết ồ ạt nữa mà gió mang những hơi ấm áp thổi vào khiến mặt đất dần dần nóng dần lên xua tan những vết băng còn ứ đọng trên mặt đất.

Ánh nắng bắt đầu xuyên qua tán lá mới mọc, đổ những vệt vàng mờ lên mặt đất đang thức giấc.Trong khu rừng nguyên sinh sâu thẳm, mùa đông đã lùi sâu vào lòng đất, chỉ còn để lại vài vệt sương muối phai bạc trên tán lá cao.

Mùa xuân dần dần tiến vào không gian rừng nguyên sinh bằng những chuyển động nhẹ đến khó nhận ra.

Trên những thân cây trăm tuổi, vỏ gỗ nứt nhẹ để lộ mạch sống mới đang trỗi dậy – lớp nhựa lấp lánh như ánh trăng tan trong nắng.

Những dây leo xưa cũ bắt đầu bò lên cao hơn, như thể chúng nhớ lại đường đi từng bị gió lạnh làm tê liệt.

Khắp nền rừng, thảm mục dày mềm như chăn, phả lên mùi ẩm mốc nhưng không mục nát ngược lại là mùi hương đầy sức sống của cây cỏ.

Những mầm cây non, màu xanh nõn và trong suốt, đội lên từng lớp đất, từng viên đá rêu phủ, từng kẽ nứt của gốc cổ thụ.

Mặt trời không lọt thẳng xuống mà rơi nghiêng, vỡ thành trăm mảnh vàng lấp lánh nhẹ rắc vào len lỏi trong không trung.

Mỗi tia nắng ấy như chạm vào là mỗi sinh linh bé nhỏ tỉnh giấc: Cánh bướm mở, cành dương xao động, muôn thú bắt đầu rời khỏi hang trú ẩn và cuối cùng ở một nơi sâu nhất, gốc rễ lâu đời cựa mình, báo hiệu mùa sinh sôi đã trở lại.Lúc này đây, một cô nàng với mái tóc màu xanh cỏ đang từng bước tiến vào sâu trong trung tâm khu rừng nguyên sinh ấy.

Những bước chân cô đi qua, mọi thứ xung quanh đều có những thảm cỏ tươi xanh mọc ra um tùm xem kẽ những bông hoa dại nhỏ tưởng chừng mong manh nhưng lại tràn đầy sức sống.

Không phải sức sống ồn ào.

Mà là thứ sinh khí lặng lẽ, bền bỉ như con người của cô vậy.

Mỗi bước chân cô đặt xuống nền đất âm u, rêu mọc lan theo sau, nhanh chóng phủ lấy những gốc rễ trần trụi như thể muốn che chở.Một lúc lâu sau, cô dừng chân, trước mặt cô lúc này đây là một ngôi đền nhỏ làm bằng đá rêu cổ kính.

Ngôi đền ẩn mình sau một gốc cây khổng lồ rỗng ruột, nơi ánh sáng chỉ rơi xuống như những sợi tơ mỏng giữa tầng lá chằng chịt.

Những viên đá xây không vuông vức mà xô lệch, méo mó, không đều xếp chồng lên nhau.

Trên vách tường đều bao phủ bởi rễ cây bỏ lấy từng phiến đá phủ rêu.

Có những ký hiệu cổ được khắc trên nền rêu, những dòng chữ mờ nhạt và khó đọc.

Taurus nhìn dòng chữ một lúc lâu rồi cô cất tiếng câu chú: - Hỡi mạch sâu không tên, hỡi rễ cổ chưa từng gãy.

Bằng máu ta, bằng khí ta, ta đánh thức vùng đất đã ngủ quên.Những vách tường đá của ngôi đền bắt đầu rã tạo những viên đá nhỏ rồi chúng dần hình thành một cánh cổng không gian lơ lững giữa mặt đất.

Cô nhìn cánh cổng ấy rồi hít một hơi thật sâu vào để trấn tĩnh bản thân mình."

Mình đã đi quá xa để quay đầu lại, phóng lao rồi phải theo lao thôi, nhất định sẽ thành công"Thế rồi cô bước đi một cách mạnh mẽ đi qua cánh cổng.

Trước mắt lúc này đây là một sàn đấu rộng lớn, Trên những bậc đá cao vây quanh sàn, các đại diện của những đại gia tộc đang ngồi im, từng người khoác lên mình những hoa văn huy hiệu tượng trưng cho cội nguồn huyết thống.Tất cả bọn họ đều đang chăm chú nhìn về phía những người trẻ đứng giữa sàn, nơi chỉ một số ít sẽ được chọn để tiếp nhận quyền thừa kế linh mộc – sức mạnh cổ xưa đã nuôi sống vùng đất này qua hàng thiên niên kỷ.Họ là con cháu của những người được ghi trong gia phả chính, mang họ tộc hiển hách, từng được ươm mầm trong vườn thánh và học phép khắc rễ từ năm lên năm.Còn cô,...Chẳng có gì ngoài cái tên họ của gia tộc, chẳng có quyền hạn nào, chẳng được ai tôn trọng, chẳng ai chú ý đến cô vì họ tin chắc rằng "Cô sẽ thất bại".

Tuy nhiên, cô cũng chẳng màn quan tâm những lời chê bai, dèm pha đó.

Đối với cô, chỉ cần linh mộc còn tồn tại mạnh mẽ trong trái tim cô thì tất cả không quan trọng.Lúc này, có một bà lão với mái tóc bạc trắng như sương phủ đỉnh tuyết.

Bà khoác trên vai một tấm áo choàng làm từ lông cừu già, dày, ấm, và cũ kỹ theo cách chỉ có thời gian mới có thể dệt được.

Mỗi sợi lông trên đó dường như đã từng trải qua ít nhất một mùa rụng lá.

Bàn tay gầy guộc của bà nắm lấy một cây gậy bằng gỗ xoài đã chuyển màu đen bóng, thân gậy xoắn nhẹ.

Bà bước chậm từng bước nặng nề, nhưng mặc nhiên không ai dám ho he nửa lời.

Tiếng đầu gậy chạm xuống sàn đá vang rất nhỏ mà tất cả đều nghe thấy.

Bà đang tiến gần về trung tâm khán đài.

Nơi ấy, treo cao lá cờ thiêng mang huy văn của gia tộc Linh Mộc.

Đó là một hình cây cổ thụ khổng lồ, thân thẳng, nhánh tỏa bốn hướng, và bộ rễ thì uốn mình ăn sâu như muốn chạm tận lõi thế giới.

Bà dừng lại ngay phía trước lá cờ, quay người đối diện với toàn thể khán đài.Mắt bà nhắm hờ, nhưng từng người có mặt đều cảm thấy như ánh mắt đó đã xuyên thấu cả dòng máu trong người họ, bà không phải để tra xét, mà để ghi nhận.Giọng bà vang lên, khàn khàn như nhựa cây lâu năm chảy chậm, nhưng lại có sức nặng hơn cả tiếng trống nghi lễ:- Chào mừng các đại gia tộc đã đến thăm quan và quan sát những ứng cử viên xuất sắc nhất của gia tộc Linh mộc.

Lần thi này, sẽ là lần thi quyết định việc một trong những cử viên ngày hôm nay sẽ được Linh mộc chấp nhận và trao năng lượng cho người sẽ kế thừa và bảo vệ gia tộc cũng như là bảo vệ tường thành cùng với những đại diện của gia tộc khác.

Ta tin rằng những ứng cử viên ở đây, nhất định sẽ không bao giờ làm mọi người thất vọng.

Bà lão dừng lại sau lời tuyên bố, ánh mắt già nua quét một vòng qua những bậc khán đài đá uốn quanh như vành trăng cổ.Những đại biểu của các đại gia tộc ngồi uy nghi trong bộ trang phục nghi lễ, mỗi người như một khối khí mạch riêng biệt, đều mang theo dấu hiệu của quyền lực và lịch sử.

Có người chắp tay lặng lẽ.

Có người nhíu mày khi nhìn thấy những cái tên chưa quen.

Và cũng có kẻ nở nụ cười mỉa mai khi ánh mắt lướt qua những "chi phụ" hoặc "ngoại hệ".

Phía dưới sàn đấu, các ứng cử viên trẻ tuổi đứng nghiêm chỉnh thành hàng để đợi mệnh lệnh sẵn sàng từ gia chủ.Giọng bà lão vang lên lần nữa – lần này như mạch chảy xuyên qua thân cây cổ thụ:- Linh mộc sẽ không chọn kẻ có vương miện.

Linh mộc chỉ phải chọn kẻ biết lặng thầm giữ rễ trong gió lớn.

Bà dừng lại một nhịp.

Rồi giơ cao cây gậy gỗ xoài lên trời.Mặt đất dưới chân sàn đấu chợt phát sáng.

Một vòng tròn khổng lồ hiện lên chúng như khắc họa hình ảnh Cây Cổ Thụ với những tán rễ to chắc khỏe lan tỏa từ mọi phía, từng bộ rễ chạy về phía một ứng cử viên như những dây thần kinh của thế giới đang thẩm định những sinh mệnh đứng trước nó.- Hãy cầm bộ rễ mà các ngươi được trao lại, rồi dồn hết năng lượng của chính thân mình mà làm cho bộ rễ cây khô tàn ấy lại sống lại thêm một lần nữa.Bà lão cầm một bộ rễ cây khô cong, xám bạc, như đã chết từ hàng trăm năm trước rồi đi về phía một chiếc khay đá lớn.

Trên đó, có những nắm đất đã được đặt ngay ngắn trong từng rãnh khắc cổ ngữ.

Bà bắt đầu xới đất trong khay đá ấy, rồi cấm bộ rễ ấy vào lòng đất, bà từ từ nắm chặt hai bàn tay hiện rõ những đồi mồi của tuổi già, rồi bắt đầu niệm thần chú.

Lúc này đây, bộ rễ bà cắm bắt đầu có phản ứng.

Nó rung nhẹ.

Rồi một tiếng "rục" nhỏ như xương mục tách ra nhưng thay vì vỡ vụn thì bộ rễ lại mềm dần.

Từ đầu rễ, một tia xanh rất mờ lan ra như sợi chỉ ánh sáng chậm rãi bò xuống lòng đất.

Không khí xung quanh khay đá thay đổi.

Mùi hương thoảng qua, mùi đất sau cơn mưa đầu mùa.

Rồi một chồi non nhỏ bé, chỉ như đầu ngón tay, nhú lên trên bộ rễ đó.

Không dừng ở đó, dần dần, chồi non đó bắt đầu phát triển một cách nhanh chóng, nó vươn lên một cách mạnh mẽ mà không có dấu hiệu dừng lại.

Cả khán đài đều im lặng mà chiêm ngưỡng một bộ rễ tưởng chừng đã kết thúc sinh mệnh nhưng lại một lần nữa vươn mình vượt ra khỏi dòng thời gian đã được xác định từ trước.Lúc này chồi non nhỏ ấy, đã biến thành một cây dương liễu to lớn.

Từ thân cây, những nhánh liễu rũ dài thả xuống, nhẹ đến mức tưởng như sẽ tan vào không khí nếu không có ánh sáng giữ lại.

Những lá liễu rũ xuống chạm vào đất, chúng phát ra những luồng sáng xanh chứa đầy năng lượng của sự sống.Trên khán đài lúc này, tiếng vỗ tay vang lên.

Dưới phép thuật tài ba của bà lão một trong những phép cổ dựa trên phép thuật cấm "Hồi sinh" mang tên là "Tái sinh".

Chỉ có một số ít người hiếm hoi trong gia tộc Linh mộc có thể sử dụng được, và người cuối cùng hiện nay còn sử dụng được mọi người tán dương lúc này đây là Trưởng lão của gia tộc Linh mộc.

Với những tiếng tán dương ánh mắt chiêm ngưỡng ấy, vẫn sang kẻ ánh mắt lo lắng và rung sợ.

Những thí sinh năm nay dù được cho là những người trẻ mạnh nhất của dòng tộc này.

Nhưng mặc nhiên họ vẫn biết rằng chỉ có danh xưng đó thôi chưa đủ, họ buộc phải chứng minh cho Linh mộc thấy được họ xứng đáng đảm nhiệm năng lực tối thượng này.

Cái họ không ngờ nhất kì thi lần này là một thuật phép họ chưa từng dạy cũng như là sử dụng trước đây lại được mang làm bài thi cuối cùng này.

Họ chỉ có thể chứng kiến cách phép thuật khai triển, và vận dụng những kiến thức từng học để họ khai triển lại phép của trưởng lão sử dụng.

Điều này hầu như là không thể đối với những người trưởng thành đã luyện tập hằng ngày chứ nói chi là những thí sinh mới lớn.Lúc này một người đàn ông mặc bộ trang phục hậu cần mặc từ phía sau e dè hỏi bà lão:- Kính thưa trưởng lão, tôi nghĩ đề tài này khó có thể ai thực hiện được.

Nên ngài...ngài có thể...Ông chưa kịp nói hết câu thì một tia sát khí bốc lên từ trong đôi mắt già nua, khiến người đàn ông lập tức cứng người.

Bà lão chỉ quay lại khán đài và giơ cao cây gậy gỗ xoài, đầu gậy khẽ chạm xuống sàn đá.- Ta tuyên bố...

Cuộc thi tuyển chọn bắt đầu!

Tiếng đầu gậy chạm đất như tiếng trống mở trời.

Vòng ánh sáng cổ ngữ trên sàn lập tức xoay chậm.

Lúc này, mạch đất rung nhẹ, cây dương liễu phủ tỏa ra một làn khí mát thoảng qua tất cả.

Và rồi, tiếng reo hò ở hàng khán giả vang lên.

Từ các tầng khán đài, từ học trò trẻ tuổi đến đại biểu trung niên, tất cả đồng loạt hô vang trong nghi lễ cổ:- Vì dòng chảy của linh mộc, vì người được chọn!Trên tầng cao nhất của khán đài đá, nơi bóng râm trải dài và gió luôn lùa nhẹ, hai chàng trai ngồi lặng lẽ như thể không thuộc về tiếng hò reo phía dưới.Một chàng trai với mái tóc tím bạc, khoác trên mình chiếc áo choàng nhạt phủ lưng cùng với nụ cười lười nhác quen thuộc luôn hiện trên môi.

Anh thả lưng vào ghế đá, chân vắt nhẹ qua đầu gối, ánh mắt lướt qua đám đông bên dưới mà chẳng đọng lại ở đâu quá ba giây.- Cậu đoán xem người được chọn của Linh mộc sẽ là ai trong đám người ở đây ta?_ Giọng anh nhẹ như làn gió trưa, vừa hỏi, vừa như chẳng mấy bận tâm câu trả lời.- Tôi đoán là chàng trai đang được các thí sinh khác vây quanh kia.

Cách đám đông xoay quanh cậu ta... trông cũng ra dáng thủ lĩnh lắm.Chàng trai ngồi bên cạnh với mái tóc đen mun, mặc áo dài đen xám, cổ cao cài chặt, ánh mắt sắc như lưỡi dao chỉ rút đến nửa khỏi vỏ.

Anh không đáp ngay, chỉ đưa mắt nhìn theo hướng người bên cạnh rồi chỉ một cô gái đang đứng tựa lưng vào vách tường rêu, hoàn toàn ngoài vòng xoay náo động.

Một khoảng lặng trôi qua.

Rồi anh chàng trầm ngâm nói với dáng vẻ nghiêm túc:- Vậy hai ta cá cược đi._ Anh xoay đầu nhìn người bên cạnh, giọng không cao không thấp.- Cậu chọn thủ lĩnh đám đông kia.

Còn tôi... chọn cô gái đang đứng một mình.Chàng trai màu tóc tím bạc nhướn mày lại, Đôi mắt xám ánh xanh của anh đảo nhẹ sang chỗ Taurus đứng.

Anh không nghĩ thằng bạn mình lại có hứng thú với một người lạ đến vậy, môi anh khẽ nhếch như bắt đầu thấy trò chơi thú vị hơn dự tính.

- Ồ?

Cô gái tóc màu xanh cỏ ấy à?

Nhìn như không muốn đi thi thì có, chả có tí nhiệt huyết nào._ Anh xoay người, nửa nghiêng người ra khỏi lan can đá.- Mà cậu hứng thú với cô ta thật đấy à?Anh chàng tóc đen mun không nhìn chàng trai bên mà chỉ đáp ngắn:- Tôi không chọn vì hứng thú.

Tôi chọn vì cô ta... không cố được chọn.Anh chàng bên cạnh cười khẽ, hứng thú thật sự lộ rõ.

Gió lướt qua vạt áo choàng anh, cuộn một vòng trên đỉnh khán đài.- Được thôi, quyết định vậy đi.

Tôi chọn kẻ được tung hô, cậu chọn kẻ thừa thải.

Và ván cược lần này nếu tôi thắng..._Mắt anh chàng sáng lên.- Cậu phải làm một điều tôi chỉ định.Anh chàng tóc đen mun khẽ gật đầu và ánh mắt lại hướng đến Taurus không rời khỏi:- Nhưng nếu tôi thắng... thì cậu đừng lôi tôi vào việc tuyển chọn em chồng tương lai của cậu là được.- Được!_ chàng trai kia nói một cách chắc chắn.Chàng trai tóc đen kia không nói gì nữa mà tiếp tục quan sát trận thi của các thí sinh, anh nở một nụ cười hiếm khi xuất hiện."

Tôi mong cô giữa lời thoả thuận của hai chúng ta, Tarus à!'
 
(12 Chòm Sao - Fantasy): I Choose My Destiny
Chương 2: Người được chọn là tôi


Ngay trước giờ thi, khu vực giữa sân đấu bắt đầu rộn ràng tiếng nói chuyện.

Một nhóm thí sinh trẻ tuổi tụ lại, trang phục tuy không giống nhau nhưng đều mang màu sắc tự nhiên như xám rêu, xanh rừng,..

đặc trưng của gia tộc linh mộc.

Không ai nói lớn, nhưng khắp sân đấu rộng, từng nhóm nhỏ đã bắt đầu lặng lẽ chuyển động, dòm ngó, đánh giá.

Một số người xì xào về đề thi:- Đề thi lần này không thể nào dùng phép phụ trợ mà lại phụ thuộc hoàn toàn linh lực bản thân mà khai triển.- Nghe bảo rễ lần này được chọn là từ những cây đã hoàn toàn bị hút cạn khí lực ấy.- Này này, tôi nghĩ con trai của phó thủ lĩnh sẽ là người được chọn ấy vì anh ta là người hoàn thành hết các nhiệm vụ.

Nhìn cậu ta có vẻ nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi.- Tôi thì tò mò ai sẽ là người đầu tiên làm đất đổi màu.

Còn mấy kẻ... chỉ biết đứng nhìn hay ngồi ôm rễ mà không biết cách truyền linh lực thì khỏi hy vọng gì.Họ không nói tên người đó là ai tuy nhiên ánh mắt lại quét qua một cô gái tóc xanh cỏ, đứng một mình cạnh vách rêu, cách họ vài bước chân.

Nhếch mép cười khinh bỉ cô nàng.

Khi mọi người còn đang thì thầm, phỏng đoán, thì chàng trai tóc nâu vàng, kẻ nổi bật nhất từ lúc bước vào bỗng cất bước rời khỏi nhóm của mình.

Áo choàng vải gai xanh rêu thêu chỉ bạc nhẹ phất trong gió.

Từng bước đi của hắn mạnh mẽ khiến mọi người im lặng mà dõi theo.

Hắn không cần giới thiệu.

Ai cũng biết hắn là đại diện của chi chính phương Nam, con trai của phó thủ lĩnh và là người vượt qua các thử thách tuyển chọn một cách dễ dàng.Hắn dừng lại trước Taurus.

Lúc này, cô vẫn đứng tựa lưng vào bức tường đá phủ rêu.

Không ngẩng đầu.

Không di chuyển.- Này, cái thứ như ngươi sao lại đến đây, da mặt người dày thật không biết xấu hổ là gì à?_ Hắn nghiêng đầu, giọng hạ thấp như một lời thủ thỉ độc địa.Câu nói vang lên đủ để người gần đó nghe thấy.

Mắt một vài người giật khẽ.

Có người quay lại.

Có người khẽ nhếch môi nhưng không xen vào.- Ngươi nghĩ chỉ cần đến đây là linh mộc sẽ chọn ngươi chắc.

Chẳng có rễ thối nào mọc lên từ chính bàn tay người chăm sóc đây.

Hắn lùi lại nửa bước, liếc quanh rồi thêm một câu cuối:- Ta khuyên ngươi nên rút trước khi làm bản thân trở nên lố bịch hơn.Taurus vẫn không nói gì.

Cô không đáp lại hắn cũng không nhìn hắn và cũng không phủ nhận.

Nhưng cũng không bỏ đi.Khi chiếc kèn gỗ cất ba tiếng trầm, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Sân im lặng.

Một làn gió thổi ngang mang theo hương đất ẩm.Người đầu tiên bước lên là một cô gái tóc nâu quấn khăn đỏ.

Ánh mắt cô đầy quyết tâm, tay khẽ run khi cầm lấy một bộ rễ nhỏ, khô giòn như xương mục.

Cô đặt rễ xuống, ngồi quỳ gối, đặt hai tay lên mặt đất và bắt đầu tụ khí.Một phút... hai phút... năm phút trôi qua.

Không có gì xảy ra.Cô gái cắn môi, cố niệm câu chú cổ.

Một chút ánh sáng mờ quanh lòng bàn tay, nhưng rễ vẫn khô.

- Thí sinh thứ nhất đã thất bại._ giọng giám khảo đại diện lên tiếng.Người thứ hai, thứ ba, rồi thứ năm tiếp tục bước lên.

Có người khiến rễ rung nhẹ, nhưng chúng chỉ run như một phản xạ cuối cùng trước khi tan vào đất.

Có người khiến đất đổi màu – nhưng chỉ là một thoáng, rồi màu cũ quay về, như thể đất từ chối tiếp nhận.

Mỗi lần rễ không sống lại, sân lại thêm một lớp trầm mặc.

Kỳ vọng rút xuống.

Nghi ngờ dâng lên.

Đến giờ phút này, chẳng ai trong cuộc thi có thể hoàn thành được thử thách cuối cùng.

Cho đến khi chàng trai được mọi người mong chờ nãy giờ tiến về phía chậu đá và hắn cầm trên tay chiếc rễ đã bị hút cạn sinh lực, khô cằn, héo tàn.

Hắn mang trên vai mình trọng trách – không chỉ của bản thân, mà của cả một chi nhánh danh giá.

Trọng trách chứng minh sức mạnh huyết thống sẽ không bao giờ lụi tàn, sẽ chẳng ai có thể thay thế được địa vị của hắn.Hắn lúc này không còn mang vẻ cao ngạo hồi nãy nữa mà lúc này đây lại toát ra dáng vẻ tập trung cao độ.

Đây không chỉ là một thử thách cá nhân, mà là cơ hội lấy lại vinh quang cho dòng máu vốn từng được cả Linh Mộc cúi đầu chấp thuận.

Hắn đặt rễ vào lòng đất.

Hắn đặt bộ rễ vào đất.

Ngồi xuống, hai tay chụm lại trên bề mặt đất thánh.

Hắn hít một hơi sâu, rồi bắt đầu dồn linh lực.

Hắn quỳ xuống, đặt rễ vào phần lõm của đất linh, hai tay đặt bên như ôm lấy sinh mệnh đã mất.

Và hắn bắt đầu tụ khí.

Ánh sáng màu xanh rêu dịu dàng lan ra từ lòng bàn tay hắn, không gấp gáp, không bộc phát – mà thầm chảy như suối ngầm, như thể hắn đang thì thầm với từng thớ rễ về một lời mời gọi từ sâu trong cội nguồn.

Vòng rễ bắt đầu rung nhẹ.

Một nhánh nhỏ trồi lên như muốn sống.

Cỏ quanh đó lay động.

Những cặp mắt dõi theo không chớp.

Vài người gật đầu.

Một số đã thấy chiến thắng trong tay hắn.

Thế nhưng... mạch linh lực ngưng tụ đột ngột, như thể có bàn tay nào đó dập tắt dòng chảy giữa chừng.

Ánh sáng rút lại.

Rễ co vào.

Mảnh rễ vừa hé nở lập tức sụp xuống, rồi hóa thành vụn khô, rã ra thành bụi ngay trước mắt hắn.

Không có mầm nào bật lên.

Không có hồi sinh.

Chỉ có tro bụi.

Lặng lẽ.Hắn mở mắt.

Trước mặt hắn không còn gì ngoài một khoảng đất trống rỗng.

Mọi ánh mắt chờ đợi vụt tắt, và trong vài giây đó, không một ai trên khán đài cất lời.

Không phải vì tiếc nuối – mà vì không ai dám chắc chuyện gì vừa xảy ra.Tiếng trưởng lão vang lên chậm rãi, nhẹ như tiếng gió nhưng nặng như búa đá:- Thí sinh số 39 đã thất bại.Hắn không phản ứng.

Không cãi.

Chỉ đứng dậy, bước khỏi vòng linh thổ với hai tay trống rỗng và một thứ gì đó vừa nứt ra trong sâu thẳm ánh mắt hắn.

Không ai biết rõ đó là kiêu hãnh, là đức tin, hay là lớp mặt nạ tự tin mà hắn đã mang suốt bao năm trời.

Nhưng khi hắn quay lưng, bóng dáng ấy không còn uy nghi như lúc bước ra.

Đôi vai vẫn thẳng, nhưng không còn vững.

Những bước chân vẫn đều, nhưng chẳng còn dứt khoát.

Hắn bước đi như thể không gì quan trọng, nhưng mỗi bước là một tiếng vang thầm lặng của sự thật: cây đã không chọn hắnCả khán đài dường như nín thở.

Không một tiếng xì xào, không ai dám thì thầm.

Họ không thể tin được.

Người được kỳ vọng nhất, người mang trên mình danh vọng lẫn huyết thống và sự ngưỡng mộ của biết bao ánh mắt lại thất bại.

Và đây không chỉ là thất bại mà là một sự từ chối tuyệt đối, không khoan nhượng, không để lại chút dấu hiệu sống nào từ linh mộc.

Trên tầng cao nhất của khán đài đá – nơi tán cây cổ thụ đổ bóng rợp như một vòm đền thiêng.

Có một chàng trai với mái tóc tím mới nhẹ nhàng nhấc môi huýt một tiếng gió khẽ, mang theo thứ cảm xúc không rõ là thích thú hay tiếc nuối.

Cậu ngửa đầu, tựa nhẹ vào lưng ghế đá, mắt vẫn dõi theo bóng lưng của "kẻ được kì vọng" đang rời khỏi vòng linh thổ với hai tay trống rỗng.- Uầy, cứ tưởng sẽ có một màn chấn động, hóa ra chỉ là tro bụi à?

Dốc bao nhiêu linh lực, rễ vẫn không thèm động.

Cậu nghĩ là do áp lực... hay do ngay từ đầu hắn làm sai cách à?Bên cạnh cậu, chàng trai khoác áo choàng đen viền sọc vàng, mái tóc đen cắt gọn vẫn ngồi im lặng.

Tay cậu đan lại trước gối, ánh mắt sâu hút như lớp rễ nằm sâu trong đất ẩm, không biểu cảm, không dao động.

Giọng chàng trai áo choàng đen vang lên sau một khoảng lặng, không quá lớn, mang theo nét lạnh lẽo của người đã nhìn quá lâu vào bản chất mọi thứ.

Bất ngờ cất lời đáp lại.- Linh lực hắn không yếu, nhưng muốn đánh thức bộ rễ nên dùng giao cảm thay vì dồn hết sức mạnh vào nó.Chàng tóc tím vừa nhếch môi giễu cợt vừa nhìn sang bóng một cô gái với mái tóc màu cỏ, váy lam xám và dáng điềm tĩnh bước ra từ rìa bức tường phủ rêu, ánh mắt của chàng áo choàng trắng liền sáng lên như trẻ con vừa thấy điều thú vị trong một trò chơi.- Nghe giống một lời tỏ tình sai người.

Thành tâm có đấy... nhưng trái tim bên kia thì lặng thinh.

- Này!

Vẫn giữ vụ cá cược chứ?- anh chàng chợt nhớ vụ cá cược của mình với người bạn ngồi cạnh mình.Chàng áo choàng đen sọc vàng không trả lời ngay.

Cậu chỉ hơi xoay mặt về phía vòng thi, nơi lớp đất đang chờ.

Lát sau mới đáp, chậm và rõ:- Chỉ cần lát nữa cậu làm theo lời tôi nói sau khi xong cuộc thi là được.Không khí trên sân đấu lúc này dường như rơi vào một trạng thái lặng câm dị thường.

Những hàng ghế đá của khán đài vẫn còn vọng âm thất bại của người từng được kỳ vọng nhất, giờ đây treo lơ lửng trong đầu mọi người như một tán cây đổ bất ngờ giữa rừng: ầm ầm rơi xuống, để lại bụi mù và khoảng trống không ai kịp chuẩn bị.

Ánh nắng nhạt xuyên qua những kẽ lá cao vút, rơi thành những vệt sáng dài như đổ từ mái vòm của một thánh điện cổ xưa.

Vài cánh chim rừng lướt ngang trên cao, tiếng vỗ cánh phớt qua mái tóc người xem, nhưng không ai ngẩng đầu lên.

Trên những hàng ghế cao nhất, các đại diện của những gia tộc khác – kẻ thì cau mày, người thì nhìn nhau, một vài đôi mắt nheo lại như đang sắp xếp lại toàn bộ bảng đánh giá.

Một số thí sinh dưới sân thì bắt đầu xì xào, nghi ngờ.

Không ai gọi tên cô.

Không một tiếng cổ vũ nào vang lên.

Taurus Dryadelle chỉ đơn giản là bước ra khỏi bức tường, từng bước chậm rãi, không tiếng giới thiệu, không ánh nhìn nâng đỡ.

Nhưng mỗi bước, đất dưới chân lại mọc thêm rêu non.

Không gian lặng đi khi mọi người bắt đầu nhận ra cỏ đang lay nhẹ không phải vì gió mà vì có điều gì đó đang thở theo nhịp chân của cô.Taurus không quỳ hay thiền định như những thí sinh khác.

Cô chỉ cúi xuống, nâng bộ rễ khô tàn trong khay đá như thể đó là một sinh linh đang ngủ quên.

Cô dùng cả hai tay nâng niu bộ rễ đã bị hút sinh lực đặt nhẹ nhàng xuống đất.

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bắt đầu đọc câu chú.Không có gì xảy ra trong vài giây đầu tiên.Rồi một tiếng nứt nhỏ vang lên rất nhẹ, như tiếng hạt nẩy mầm trong lòng đất ẩm.

Một nhánh rễ chậm rãi cựa mình.

Rồi thêm một nhánh.

Rồi cả hệ thống rễ lan ra như mạch nước sống bị đánh thức.

Từ lớp đất cạn, một chồi xanh trồi lên, run rẩy, nhưng cứng cáp.

Lá bung ra như một lời đáp.

Cái chồi xanh ấy không đơn thuần là một mầm cây, mà như linh cảm đầu tiên của đất dành cho người chạm đến nó bằng sự tĩnh lặng và chân thành.

Từng nhánh rễ tiếp tục tỏa rộng – không ồn ào, không phô trương – mà sâu sắc và trật tự, như thể đất đã sẵn sàng từ lâu chỉ chờ một ai đó lắng nghe.Chồi non lớn dần, lá vươn dài, rồi thêm những nhánh con tách ra từ thân chính.

Cả khay đá dường như không đủ để chứa hệ thống rễ ngày càng mạnh mẽ, tựa như ký ức cổ xưa của đại thụ từng ngủ yên nay lại tìm được đường về.

Màu xanh không phải của lá non thường thấy, mà là thứ xanh già, đậm, trầm như được lọc qua năm tháng.Từ giữa chồi cây, thân gỗ bắt đầu nổi lên, phình to, dẻo dai như cánh tay sinh trưởng.

Nó tách mình khỏi hình thái mềm yếu của mầm non, dựng thẳng đứng bằng sức mạnh im lặng.

Vỏ cây sẫm màu, xù xì, với những vân gân như mạng lưới mạch máu kết nối thẳng với đất mẹ.

Đó là một cây đa già, là biểu tượng cổ của sinh mệnh gắn liền với ký ức linh mộc.Những chiếc rễ phụ rũ xuống như chạm tới mặt đá, không phải như những xúc tu chiếm lĩnh, mà như sợi dây gắn bó, thâm tình.

Một nhịp đập mới hình thành không nơi tim người, mà từ nơi giao nhau giữa linh hồn và thổ mạch.Không có pháo sáng, không có tiếng hô vang.

Chỉ có một sự lặng im lan tỏa – thứ im lặng của chứng kiến, của thức tỉnh, của tôn trọng.

Và chính trong sự lặng im ấy, như thể cả linh giới đang nín thở, điều không ai ngờ tới đã hiện hữu: Linh Mộc đã chọn rồi.Lúc này, từ nơi khán đài cao, bóng dáng bà lão với mái tóc bạc trắng và cây gậy gỗ xoài lại một lần nữa tiến ra.

Bộ áo choàng phủ lông cừu khẽ lay động trong làn gió lặng, gót chân của bà nện lên sàn đá từng tiếng chậm rãi như thể nhịp thời gian cũng phải dừng lại chờ lời bà nói ra.Không ai dám thốt lên.

Tất cả dõi theo dáng bà bước, ánh mắt họ rơi vào chồi cây đang lay nhẹ trong gió, thứ được tái sinh không bằng sức mạnh, mà bằng cảm ứng.Bà dừng lại trước vòng linh thổ, đôi mắt già nua từng nhìn qua bao đời người giờ ánh lên một thứ cảm xúc kỳ lạ – không phải xúc động, không phải ngạc nhiên, mà là sự xác nhận của một điều đã biết từ trước.Bà quay về phía cô gái đang đứng bên cây non vừa mọc, tay vẫn chưa rời khỏi đất.

Giọng bà cất lên, khàn đục nhưng vang xa trong cõi im lặng đó:- Linh Mộc đã chọn.

Từ giờ phút này... ngươi là người được chọn.Và chính trong khoảnh khắc lời tuyên bố ấy rơi xuống như một dấu ấn, không khí vỡ òa.

Tiếng hò reo dấy lên như sóng vỡ bờ, lan ra từ tầng khán đài này sang tầng khán đài khác.

Người ta đứng dậy, người ta vỗ tay, người ta huýt sáo, người ta gọi nhau xác nhận điều mắt mình vừa chứng kiến.Tên cô gái chưa ai nhớ nổi bỗng chốc vang lên như một biểu tượng.

Bởi Linh Mộc đã chọn.

Không phải vì danh vọng, không vì thế lực, mà vì một người dám chạm vào sự sống bằng hai tay trần và trái tim lặng lẽ.- Ồ... tôi đoán lần này cậu thắng._ cậu chàng tóc tím nghiêng đầu về phía người bên cạnh, môi cong lên như cười như không, ánh mắt vẫn dán vào cô gái vừa được Linh Mộc chọn.Chàng trai bên cạnh không đáp ngay.

Dừng lại một chút, hắn trầm giọng, nói không hướng đến ai, cũng không cần ai đáp lại:

- Dù sao cô ta sẽ là người được chọn rồi!Chàng trai tóc tím bật cười khẽ, nụ cười không rõ vui hay giễu, rồi ngả người ra sau, hai tay đan vào nhau sau gáy:- Dù gì... cũng không tệ.

Cô ta làm tốt hơn tôi tưởng."

Chàng trai bên cạnh khẽ cười nhìn cô nàng được Linh Mộc chọn, rồi bước đi trước một bước, không ngoái đầu lại:- Đi thôi, tôi cần cậu giúp một số việc... cứ xem nó như phần thưởng của kẻ thắng cược đi.

Giọng chàng trai đó không chờ đợi sự đồng thuận, như thể mọi thứ đã được quyết xong từ khoảnh khắc Taurus khiến cả khán đài im lặng."

Taurus Dryadelle rồi chúng ta sẽ có dịp gặp lại"
 
Back
Top Bottom