Siêu Nhiên ( 12 chòm sao ) Đêm trăng máu

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
303463777-256-k252884.jpg

( 12 Chòm Sao ) Đêm Trăng Máu
Tác giả: cuckoo_4oclock
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

-Mọi đứa trẻ được sinh vào đêm trăng máu đều là điềm gở.

Người ta gọi chúng là "tai họa", nhưng đến thời này chẳng có mấy "tai họa" còn tồn tại.

Thậm chí người ta còn săn lùng chúng.​
 
( 12 Chòm Sao ) Đêm Trăng Máu
Character + Intro


Ezekiel Aquarius

"Ezekiel Aquarius, tổ trưởng tổ đội 1 đơn vị chống thảm hoạ, hân hạnh.

Từ giờ, bất kể hành vi nào quá phận đều sẽ bị coi là cản trở người thi hành công vụ, mong mọi người hợp tác."

. . . . . . . . . . . . . . .

Diana Cancer

"Những sự vụ nhàm chán kiểu vậy chỉ đủ lọt vào mắt xanh của mấy tay nghiệp dư, chẳng biết chọn lọc gì cả, cứ thấy gì hái ra chút tiền liền lôi ra chụp choẹt."

. . . . . . . . . . . . . .

Oscar Capricorn

"Ánh mắt cậu nói lên nhiều điều, cậu bé, bởi vậy tôi chỉ hỏi cậu những câu đúng sai.

Miệng cậu kín thật đấy nhưng biểu cảm của cậu thì không như vậy đâu."

. . . . . . . . . . . . . .

Quinn Libra

"Cô nên biết ơn tôi vì cái tát, yêu dấu ạ, vì chiếc nhẫn Kartier cao cấp này không phải ai cũng được chạm vào đâu.

Người như cô có làm cả đời cũng không thể mua được nó, nhớ cho kĩ, đó là khác biệt đẳng cấp của chúng ta đấy."

. . . . . . . . . . . . . .

Midas Taurus

"Sao tao phải làm vậy?

Sao tao phải nghe lời mày nói?

Từ lúc tao sinh ra tới giờ bọn mày chẳng làm được gì có ích cho tao cả, tao còn chưa bao giờ gặp bọn mày, vậy sao tao lại phải nghe lời mày?"

. . . . . . . . . . . . . . . .

Orange Pisces

"Chẳng có kiếp sau kiếp trước chết tiệt gì cả, chết là chết.

Gì mà cuộc đời bất công nên mới trở nên rác rưởi.

Chờ đến kiếp sau rồi trả hết ư?

Lo mà sống cho tốt cái cuộc đời rách rưới bây giờ của mày ấy."

. . . . . . . . . . . . . . .

Dominic Virgo

"Từng có người nói với tôi rằng nếu cô ấy có em trai, chắc nó sẽ rất giống tôi.

Chẳng hiểu sao, lúc đó tim của tôi như muốn vỡ ra vậy."

. . . . . . . . . . . . . . .

Charon Aries

"Cậu thậm chí không phân biệt được giữa cóc và ếch ư?

Biết sao đây, đầu óc cậu ngờ nghệch thấy lạ, làm sao cậu có thể sống đến giờ khi cả những thứ căn bản như thế còn chả biết vậy?"

. . . . . . . . . . . . . .

Ace Leonia

"Cấp trên còn chưa nói gì thì sao thằng kém cỏi như mày dám chỏ mũi vào chuyện của tao vậy hả?"

. . . . . . . . . . . . . .

Abigail Sagittarius

"Chị trả thù giúp em nhé?

Em biết mặt bọn nhóc đó mà nhỉ?

Bọn xúc vật đó sẽ được nước lấn tới nếu không được ai dạy bảo mất."

. . . . . . . . . . . . . .

August Scorpio

"Là một con chó thì không được cắn lại chủ đâu, lính mới.

Ai là người chịu trách nhiệm huấn luyện cậu ta trong đám này?"

. . . . . . . . . . . . . .

Emma Gemini

"Đứng lại đó!

Thử chạm một ngón tay vào mẹ và em tôi đi, tôi sẽ giết hết các người!

Cho dù là cảnh sát....thì ai cho xông vào nhà người khác như thế hả?!

Cút ra khỏi đây mau!"

. . . . . . . . . . . . . .

-Đêm trăng máu, đêm mà làn sương đỏ thẫm lan tỏa khắp mọi nơi.

Là khoảnh khắc mở đường cho lũ quỷ ký sinh vào trái tim của những sản phụ.

Chúng khuếch đại những gì xấu xa nhất trong họ rồi truyền đến đứa trẻ.

Rót vào cơ thể bé con những khả năng siêu phàm nhưng không-một-ai muốn có.

Và rồi khi trăng tàn, chúng lại quay về địa ngục, chờ đến đợt trăng máu tiếp theo.

-Và việc mà những con người sợ hãi phải làm đó là giết những đứa trẻ mang mầm mống của tai họa đó đi, không thì đứa trẻ ấy sẽ giết họ.

Đó là cái mà người ta nói là "diệt trừ thảm họa trước khi nó bắt đầu".

-Nhưng mà nghe nói có vài đứa vẫn còn sống đấy, chúng tự cứu đồng loại của mình thì phải.

-Bởi vậy họ mới lập ra một đơn vị săn lùng chúng.

Thậm chí còn có cả trường huấn luyện cho bọn trẻ mang siêu năng lực để tiêu diệt những mầm mống nguy hại liên quan đến dị năng nữa cơ.

. . . . . . . . . . . . . .

Nguồn ảnh: Pinterest

Thứ Bảy, ngày 5, tháng 3, năm 2022.

Chếch tiệt sao nó dài thế hả🙂)
 
( 12 Chòm Sao ) Đêm Trăng Máu
Chương 1: Đừng xem thường người chị gái


Emma Gemini bị bắt nạt, nhưng may mắn là cũng chỉ ở mức độ nhẹ.

Bọn bắt nạt không đánh em vì không muốn bố mẹ chúng biết được.

Nhưng chúng luôn có cách khác để khiến Emma không thể yên bình ở trường.

Chẳng hạn như cú ngáng chân vô tình một cách cố ý vừa xảy ra.

Là Lucy, con nhỏ tóc vàng hoe được bọn con trai tung hô là "hoa khôi" của cả trường.

Dù sao đi nữa, nhỏ đã thành công làm Emma té ngã đau điếng.

Đầu gối em bắt đầu rỉ máu và chắc chắn sẽ sưng.

Nhưng nếu vậy thì mẹ sẽ biết mất, rằng em đang bị bắt nạt.

-Mấy ngày tới chắc phải mặc quần dài rồi."

Gemini thầm nghĩ.

Đồng bọn của nhỏ Lucy thì cười khoái chí khi thấy Gemini lồm cồm bò dậy, trong khi nhỏ thì tỏ vẻ xin lỗi rối rít.

"Ôi!

Làm sao đây, tớ bất cẩn quá đi mất, cậu không bị sao chứ?"

-Có mù cậu mới không thấy đầu gối và khuỷu tay tôi đỏ tấy thế nào đồ giả nai.

"Nào Lucy, cậu phải cẩn thận chứ, kẻo đầu gối Gemini thâm như của mẹ nó thì sao!"

Thằng béo ngồi ở trên bàn đang nói là Mike, Gemini ghét nó nhất.

"Vì cậu quá lương thiện nên mới đối tốt với nó đấy Lucy, ai cũng biết mẹ nó là một con đ*m."

"Ôi Gemini, cậu nên khuyên bà ấy đổi nghề.

Bố tớ mà biết được bạn cùng lớp của tớ có mẹ là một con đ*m thì sẽ bắt tớ chuyển trường mất!"

"Gì cơ Lucy!

Gemini nếu Lucy mà chuyển trường vì mày thì mày chết chắc với tao!"

"Phải đấy!"

"Mike nói đúng!"

"Đừng chuyển đi mà Lucy!"

-Cậu chuyển đi tôi còn mừng ấy chứ.

"Vậy cậu khuyên mẹ giúp tôi đi."

"Gì cơ?"

"Tôi đã bảo mẹ bỏ nghề mấy lần rồi nhưng bà ấy không chịu nghe.

Nếu có người vừa xinh đẹp vừa dễ thương như Lucy khuyên bà ấy thì chắc bà ấy sẽ đồng ý ngay thôi."

"Cậu nói gì vậy?

Sao tớ ph-"

"Tớ cũng không muốn Lucy chuyển trường đâu, vì tớ rất quý cậu mà, cậu là người duy nhất chịu nói chuyện với tớ."

Gemini nói với một nụ cười.

Emma Gemini có thể bị bắt nạt, nhưng không phải dạng dễ đụng.

"M-mày nói gì cơ!"

Mike nhảy phóc xuống.

"Giỏi thì thử nói lại xem, sao Lucy lại ph-"

"Cô giáo tới rồi!

Mau về chỗ hết đi!"

Một thằng nhóc la lên.

"Chậc!"

"Không về chỗ hả Mike?"

"Mày chờ đấy!"

-Mày không thể đánh tao được mà Mike?

Gemini nhếch mép.

-Vì bố của mày là cảnh sát trưởng.

. . . . . . . . . . . . . .

Đúng như họ nói, mẹ của Gemini là một người phụ nữ hành nghề mại dâm.

Bà thường ra ngoài vào buổi tối, mặc những bộ váy hở ngực gợi cảm.

Đến sáng ra về tới nhà mới ngủ, giờ giấc sinh hoạt của hai mẹ con luôn đối lập nhau như thế.

Cho đến một hôm.

"Emma à, mẹ sẽ nghỉ việc một thời gian."

"Ơ?

Sao thế...ở chỗ làm không ổn gì hả mẹ?"

"Không phải vậy...mà là...."

Bà ấp úng, đặt tay lên bụng mà vuốt ve.

"Con sắp được lên chức chị rồi đấy."

Gemini lúc đó đáng lẽ nên chúc mừng mẹ hay chí ít là tỏ vẻ vui mừng.

Nhưng em đã ngạc nhiên đến nỗi chết lặng mà không nói lời nào.

Những ngày sau hôm mà Emma biết mình sắp có em là khoảng thời gian hạnh phúc nhất kể từ lúc con bé được sinh ra.

Mẹ đã nấu cho Gemini bữa sáng, bữa trưa và cả bữa tối.

Tuy đôi lúc hơi quá mặn nhưng con bé lại thấy ngon hơn mấy món tự làm hay đồ ăn bán ở ngoài.

Gemini tâm sự với mẹ nhiều hơn và không biết từ khi nào đã trở thành thói quen của hai mẹ con vào mỗi tối trước khi đi ngủ.

Tất nhiên là em không bao giờ đề cập đến việc bị bắt nạt.

Lucy và Mike vẫn như cũ giở những trò cũ rích vặt vãnh làm khó con bé, nhưng Gemini vẫn có thể xử lí được.

Đó là những ngày bình yên trước cơn bão lớn sắp ập đến.

Sáng nay trời khá trong và đẹp, không hề có một đám mây nào.

Kể từ khi cái thai của mẹ tròn bảy tháng Gemini luôn xung phong đi chợ và làm việc nhà.

"Hôm nay cần mua rau chân vịt, hành tây, thịt nạc vai bò... còn gì nữa nhỉ?"

Em lẩm bẩm trong miệng.

Chiếc ti vi bự chảng trong siêu thị đang phát tin tức, em thấy ảnh chụp một người con trai, chừng khoảng đầu hai mươi đang chào tay kiểu quân nhân.

"Ezekiel Aquarius là một tài năng trẻ tốt nghiệp loại ưu viện hàn lâm Mazikeen.

Chỉ trong 10 tháng sau khi được thăng chức tổ trưởng đã thể hiện xuất sắc khả năng của mình.

Trong đợt trăng máu gần nhất vào tháng 3 năm ngoái, nhờ có Aquarius mà chúng ta đã bắt và diệt trừ được một trong số những "tai họa" hàng đầu.

Hơn 1 thế kỉ qua, chúng ta đã không bắt được bất kỳ ai trong số chúng, đây là một dấu hiệu tốt."

"Ezekiel Aquarius sẽ được tổng thống trao tặng huân chương tại Nhà Trắng vào ngày mai."

"Mặt khác, dạo gần đây tần xuất mặt trăng máu xuất hiện thường xuyên hơn khiến nhiều người dân bất an.

Mazikeen nên nâng cao chất lượng đào tạo hơn để có thể đối phó với những gì xấu nhất có thể xảy ra."

Gemini không nghe được hết những gì được nói trên tin tức do bận phải mua đồ nên chỉ nghe vài nội dung chính.

Em kiểm tra lại giỏ đồ của mình.

-A!

Mua thiếu trứng gà rồi!"

. . . . . . . . . . . . . .

Trên đường trở về, Gemini thấy bà Morris Muray, người đàn bà lớn tuổi mắc bệnh tâm thần phân liệt sống cách Gemini chừng ba căn nhà.

Bọn trẻ ở Knox đứa nào cũng biết bà ấy.

Bọn nó được bố mẹ dặn rất kĩ không được đến gần bà vì bà là phù thủy và sẽ ăn thịt chúng nếu lại gần.

Trẻ con thường tin vào lời của bố mẹ chúng một cách vô điều kiện và thường hay tổ chức một trò chơi gọi là "thử thách lòng can đảm" tại nhà bà ấy vào ban đêm.

Mẹ Gemini thì khác, bà nói về bà Murray với một gương mặt buồn bã.

Rằng bà Murray rất đáng thương, bà luôn tìm kiếm hình bóng đứa con mà bản thân bà còn không rõ giới tính.

Người phụ nữ bất hạnh ấy luôn đi lang thang trên phố với một cái giỏ len đầu ụ kẹo, cứ hễ thấy đứa bé nào đi qua bà sẽ tặng cho một nắm.

Dù bọn trẻ khi thấy bà lại gần thường hoảng sợ và bỏ chạy vì tin rằng bà muốn ăn thịt mình.

Gemini đã từng nhìn thấy bà khóc nức nở dưới gốc cây Plum khi em đang nhìn ra ngoài cửa sổ bằng ống nhòm.

-Do con bà ấy được sinh vào đêm trăng máu nhỉ?

. . . . . . . . . . . . . .

Sáng hôm sau đến trường, Gemini đã vướng vào một mớ rắc rối.

Cụ thể là Lucy bị mất ví, trong đó có tận 5 triệu Knat.

Thằng béo Mike cùng đám bạn của nó không nói không rằng mà giật lấy cặp sách của Gemini rồi xốc mạnh xuống.

Tập vở và cả hộp bút em rơi xuống làm tất cả bút thước vương vãi ra khắp sàn.

Kì diệu thay là trong đó có cả cái ví màu hồng phấn của nhỏ Lucy nữa.

Thế rồi chúng mách giáo viên, đó là lý do mà bây giờ Gemini đang có mặt tại văn phòng hiệu trưởng.

Trước mặt em bây giờ là cô chủ nhiệm, thầy hiệu trưởng cùng một số giáo viên khác.

Còn cả nhỏ Lucy đang đứng núp sau lưng một người đàn ông trung niên có mái tóc vàng hoe giống hệt nhỏ.

Ông ta mặc một bộ vest màu đỏ rượu, phía sau là người đàn ông mặc vest đen, trông rất giống vệ sĩ.

Mẹ đã bị cô chủ nhiệm gọi điện thoại mời đến trường.

Sau khi chờ đợi một lúc thì cánh cửa phòng mở ra, theo sau đó là một người phụ nữ mặc chiếc váy bầu, tay ôm bụng to tướng bước vào.

"...Xin chào, tôi là mẹ của cháu Emma Gemini."

Bà cúi đầu gật nhẹ một cái.

Gemini để ý thấy rằng mẹ đã sững sờ một chút khi nhìn thấy người đàn ông tóc vàng kia.

"Chào chị, tôi là Rachel Thompson, giáo viên chủ nhiệm của Emma."

"À vâng...chào cô."

"Như tôi đã nói qua điện thoại lúc nãy, Emma đã lấy trộm ví của bạn cùng lớp, bọn trẻ tìm thấy ví của Lucy trong cặp của con gái chị."

"Bọn trẻ cùng lớp cũng nói rằng đã nhiều lần thấy Emma làm tổn thương tinh thần của Lucy bằng lời nói."

"Họ nói dối, em chưa bao gi-"

" Tôi xin lỗi!"

"Tôi không thường xuyên ở nhà vì phải làm việc nên đã không thể ở bên cạnh bảo ban con bé, đó là lỗi của tôi!

Nhưng Emma không phải là đứa trẻ xấu, con bé sẽ không tái phạm những việc này nữa đâu ạ!

Xin đừng đuổi học con bé!"

Mẹ nói dồn dập, mặc kệ rằng bản thân bà đang mang thai mà quỳ rạp xuống sàn.

"Thưa cô Gemini, mong cô hãy đứng dậy, hành động của cô bây giờ làm chúng tôi khó xử."

"Ồ, cứ để cô ấy quỳ thưa hiệu trưởng, cô ấy đang tỏ lòng hối lỗi của mình mà."

Người đàn ông tóc vàng bước tới gần mẹ, ông ta tiếp tục:

"Tôi có nghe về công việc của cô, cô Gemini, hẳn là cuộc sống của hai mẹ con cũng khó khăn lắm cô mới chọn công việc dơ bẩn đó."

Người mẹ run run, bà đang bị sỉ nhục.

Bà luôn cảm thấy xấu hổ mỗi khi bị ai nói đến công việc của mình, nhất là khi ở trước mặt con gái.

"Đây chỉ là lỗi lầm của một đứa nhỏ, chúng ta không nên làm căng lên đúng không hiệu trưởng?"

"À vâng, đúng như ngài nói ngài Bernette, chúng ta không nên quá khắc khe với một đứa nhỏ."

Ông ta đảo mắt về phía bà Gemini đang quỳ.

"Nhất là khi người mẹ tội nghiệp của con bé còn đang quỳ gối thế này."

"Đương nhiên rồi, ta không nên quá khắc khe với hai người họ."

Ông ta nhếch môi.

"Vì mẹ con họ quá đáng thương mà."

"Kìa!

Bố!"

Lucy quát, vẻ mặt nhỏ cứ như bị phản bội vậy.

"Thiên thần nhỏ của bố, con rộng lượng nhiều đến nỗi sẽ tha thứ cho bọn họ mà phải không?"

"Nhưng co-"

"Vậy chúng ta giảng hoà nhé cô Gemini, nhưng tôi hy vọng những trường hợp như này sẽ không xảy ra nữa, cô mau đứng dậy đi."

Ông ta vừa nói vừa chìa tay ra.

"Vâng!

Tôi cảm ơn ngài, thật sự cảm ơn ngài!"

Gemini căm ghét đến tận cùng khi nhìn thấy ông ta vuốt ve bàn tay của mẹ khi đỡ bà dậy,...mẹ lại không phản kháng gì.

. . . . . . . . . . . . . .

Gemini cùng mẹ đi bộ về nhà, cả hai không ai nói với nhau câu nào.

Gemini có thể cảm nhận được mẹ thỉnh thoảng lại lén nhìn qua, nhưng sự giận dữ của em không hề giảm đi chút nào từ lúc thấy gã đáng kinh tởm đó sờ mó bàn tay mẹ.

Em chỉ nhìn xuống đất cả quãng đường.

Mãi cho đến lúc bước vào nhà, mẹ mới bảo với Gemini:

"Đi rửa tay đi, đồ ăn mẹ đã làm sẵn rồi, con chỉ cần hâm nóng lên rồi ăn thôi."

Bà nói rồi đi về phía phòng ngủ.

"Mẹ không ăn à?"

"Mẹ không thấy đói, con ăn một mình đi."

"Mẹ không hỏi con gì cả...về chuyện ở trường."

"Mẹ biết phải nói gì đây?

Mắng con sao?

Hay đánh con?"

"Không thể nào, mẹ không hề tin con!"

"Mẹ tin con, Emma, con thậm chí còn chưa từng đòi mẹ mua cho con bất cứ thứ gì."

"Thế thì tại sao?!"

Con bé gào lên.

"Sao mẹ lại xin lỗi?!

Sao lại phải quỳ xuống?!

Mẹ không hề hỏi rằng con có thật sự lấy trộm cái ví chết tiệt đó không!

Mẹ không làm gì cả!

Sao mẹ không chiến đấu với bọn người chó chết đó vì con?!"

"Emma!

Cẩn thận lời con nói!"

"Lời con nói làm sao cơ?!

Nó thôi tục lắm à?!

Con...ngay từ khi con sinh ra thế giới này đã mặc định rằng con là một đứa thấp kém đáng kinh tởm!"

*Chát*

"Câm miệng lại Emma, trước khi mẹ phải xưng hô mày-tao với con."

Bà nói với gương mặt nhăn nhó.

"Nếu con là thứ đáng kinh tởm ấy thì mẹ là gì?

Hay ý con muốn nói là do có người mẹ như mẹ nên con kinh tởm?!"

Gemini đứng thần người ra sau cú tát, vai run run, đây là lần đầu tiên mẹ đánh em.

"Con nghĩ mẹ muốn làm công việc như vậy lắm à?

Bố của con...tên đàn ông vô trách nhiệm đó, nếu ông ta còn sống thì con có nói những lời như dao cứa vào tim mẹ mình như này không?!

Mẹ chưa bao giờ và sẽ không bao giờ nghĩ rằng con kinh tởm cả Emma, con là máu mủ của mẹ, đứa con mà mẹ đứt ruột sinh ra."

"Mẹ thôi đi!"

Em gục đầu xuống, răng cắn mạnh lấy môi.

"Sau bao lần con hỏi mẹ về bố..."

"Emma..."

"...Mẹ chẳng bao giờ hó hé một câu nào, sao bây giờ lại..."

Lời còn chưa nói xong, Gemni toang mở cửa và chạy ra ngoài.

"Emma!"

Bà hoảng hốt.

"Đừng đi theo con!"

"Đừng mà con!

Trời tối lắm rồi...a!"

Bà muốn chạy theo em, nhưng cơn đau dữ dội ở bụng đã níu bà lại.

Chất lỏng không màu chảy đầy xuống hai chân, bà khuỵu xuống.

. . . . . . . . . . . . . .

Trên con đường tối chỉ lác đác vài cột đèn với ánh sáng thưa thớt, mờ mờ là một cô bé nhỏ chừng 10 tuổi, con bé vừa đi vừa lấy tay quệt đi những hàng nước mắt mặn chát, nhưng càng quệt chỉ càng làm mặt mũi con bé thêm tèm nhem.

Đi lang thang được một lúc, vì thấy mệt và đói nên Gemini ngồi phịch xuống băng ghế gỗ, nước mắt vẫn không ngừng chảy.

Ngồi đấy được một lúc thì Gemini dần dà lấy lại được bình tĩnh, em thấy có lỗi với mẹ nhưng vẫn lại chưa muốn về nhà.

-Thôi thì ngồi đây thêm chút nữa vậy.

Em đưa chân lên ghế rồi gục đầu xuống tựa vào đầu gối.

Mãi cứ duy trì tư thế đó cho đến khi cơ thể bỗng thấy ớn lạnh.

Gemini ngẩng đầu lên, hãi hùng khi thấy cảnh trước mắt.

Dòng sương mù đỏ tươi lan ra khắp không gian, dày đến nỗi không còn thấy rõ cả đường đi.

Gương mặt biểu hiện không thể tin được, người em lại run lên còn tròng mắt thì dao động dữ dội, miệng em há ra đầy kinh ngạc.

-Chuyện này...không thể nào...mới tháng 3 năm ngoái....

Từ từ ngước đầu nhìn lên, tầm nhìn của con bé ngập trong màu đỏ thuần tuý nhất.

-Mặt trăng...đỏ như máu...

-Mẹ!

Gemni chạy bán sống bán chết về nhà.

. . . . . . . . . . . . . .

Một đống người đứng vây quanh trước nhà Gemini, có vài cảnh sát đứng quanh ngăn mọi người đến gần.

Tiếng hét thất thanh của người phụ nữ trong nhà vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Ở bên trong, một đám người mặc đồ trắng vây quanh người phụ nữ đang nằm trong tư thế dang rộng chân ra.

"Cố lên!

Cô sắp làm được rồi!"

Một trong đám người mặc đồ trắng động viên.

"Thứ đó sắp ra khỏi người cô ấy rồi!"

"Chết thật chứ!

Sao đơn vị chống thảm họa còn chưa đến?!"

"Một chút nữa, một chút nữa, phải rồi, cô đang làm rất tốt!"

Gemini đã lẻn qua đám đông dễ dàng nhờ vào thân hình nhỏ bé.

Em trèo qua cửa sổ kính phía trong bếp vào nhà.

Vừa vào trong, em nghe thấy tiếng oe oe của một đứa bé vang lên.

"Chúng ta có giết nó không, họ bảo nó nên bị diệt trừ ngay lập tức?"

"Giết nó thôi, họ vừa gọi báo với tôi đang bị kẹt xe trên đường."

"Vậy tôi làm đây."

Nói rồi ông ta cầm con dao mổ tiếng đến gần đứa trẻ còn đỏ hỏn.

"Các người đang làm cái quái gì vậy?!"

Gemini gào lên trước mặt bọn họ.

"Gì thế này?!

Một đứa trẻ?!"

"Mấy người ngoài kia làm ăn kiểu gì mà lại để con bé vào đây được vậy?!"

Một tên đàn ông tiến lại gần rồi túm lấy người em muốn kéo ra ngoại.

"Cứ kệ con bé, giết thứ đó đi!"

"Vâng!"

"Khoan đã, đừng làm vậy trước mặt một đứa trẻ!"

Cô gái vừa động viên mẹ Emma hét lên.

"Đứng lại đó!"

Em gào, đôi mắt màu lục loé sáng."

Bọn người kia cảm thấy một sức ép vô hình đè nặng xuống người họ, cả đám nằm bẹp dí xuống sàn nhà.

"Thử động một ngón tay vào mẹ và em tôi đi, tôi sẽ giết tất cả các người!

Cho dù là cảnh sát...thì ai cho phép xông vào nhà người khác như thế hả?!

Cút khỏi đây mau!"

Gemini càng nói, lực vô hình đó ngày càng đè nặng hơn, sàn nhà gỗ cũng sắp bị đè đến gãy nát.

Bỗng, cánh cửa nhà mở ra, một người con trai mặc áo khoác dài dạ dài đến đầu gối màu nâu nhạt bước vào.

Miệng không ngừng lầm bầm:

"Đến cả được trao huân chương cũng không được yên thân."

Rồi anh ta ngước mắt lên nhìn khung cảnh trước mắt.

Tròng mắt khẽ dao động, gương mặt hơi chút ngạc nhiên.

"Ồ?

Xem chúng ta có gì ở đây này?

Một dị nhân?

Nhóc đang làm gì với các quân y thế?"

"Tôi không hiểu chú đang nói gì nhưng đừng có hòng mà đụng đến người nhà của tôi!"

"Gọi chú thì hơi quá, anh không già đến thế đâu.

Vậy à?...là người nhà của nhóc."

Anh ta trầm ngâm một lúc rồi lại hướng em mà nói.

"Nếu người nhà của nhóc gây nguy hiểm cho người khác và thậm chí là chính bản thân nhóc thì sao?!"

Thấy Emma hơi khựng lại, anh ta nói tiếp:

"Nhóc biết hiện tượng trăng máu mà đúng chứ?

Tất nhiên!

Ai mà chẳng biết."

Emma kì thị nhìn người đàn ông trước mặt mình đây tự độc thoại.

-Người gì mà kì lạ.

"Ấy chết, anh hoàn toàn bình thường nhé, mỗi tháng đều được kiểm tra tâm thần một lần mà!

Nhóc đừng hiểu lầm."

-Sao mà chú l-"

"Đã bảo anh không già đến thế mà."

Anh ta nói, miệng cười ẩn ý.

"Nhưng anh đến đây là có việc phải làm, nhóc biết đấy."

"Đừng có tiến lại gần!"

Em muốn đè bẹp dí hắn ta giống đám người kia nhưng không được.

Em cũng không dám di chuyển, sợ rằng lực nặng đè lên đám người kia bị mất tác dụng.

"Có vẻ nhóc không kiểm soát được năng lực của mình?

Vậy thì chuyện dễ ăn hơn rồi."

Anh ta vẫn cứ cười.

Bước thong thả về phía đứa trẻ.

"Không!

Không được!"

Aquarius đang bước đi thì bị một bàn tay níu mạnh lấy.

Mẹ không biết lấy đâu ra sức mà bỗng nắm lấy Aquarius lôi lại, làm hắn ta té ngửa ra sau.

Mẹ vòng tay siết chặt lấy cổ anh ta, hai chân bà khoá lấy thân dưới.

Miệng bà không ngừng là oai oái:

"Bọn đàn ông khốn kiếp!

Chúng mày hủy hoại đời tao!"

-Cô ta bị quỷ chiếm hữu rồi!

Aquarius nghĩ.

Gemini không thể đi chuyển, còn mẹ thì sẽ không cầm cự được lâu, mọi chuyện dần rơi vào bế tắc.

*Choang*

Cửa sổ vỡ toang do một cục đá mà ai đó ném vào.

Một người mặc đồ đen, đeo mặc nạ nhảy vào, hắn ta nhanh nhẹn đi về phía đứa trẻ rồi bế lên.

Ezekiel Aquarius trừng mắt quát:

"Đứng lại đó!"

Nhưng anh ta không làm được gì vì bị kẹp chặt cổ.

"Chết tiệt"

Người lạ mặt ấy lại nhảy lên cửa sổ với đứa bé trong tay, hắn ta quay đầu lại nhìn Gemni, đôi mắt xanh đại dương loé lên qua mặt nạ.

Thời khắc đó, Gemini không biết vì sao trong em lại có niềm tin mãnh liệt vào người này, em nói:

"Cảm ơn!"

Lại có một đám người xông vào nhà Gemini, đi đầu là một người đàn ông râu ria tóc dài màu đen tuyền.

"Tôi mới phải cảm ơn."

Hắn ta đáp lại với giọng nói trầm của một người đàn ông, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông râu ria mới xông vào lập tức đuổi theo người kia.

Bọn người phía sau ông ta người thì đuổi theo, người thì đứng thần người ra không biết làm gì.

"Ê các lính mới!"

Aquarius với tình trạng vẫn đang bị kẹp cổ gọi với, giọng yếu ớt.

"Hả?!

T-tổ trưởng?!

Sao an-"

"Đừng trơ mắt ra nhìn nữa mà mau lại giúp tôi nhanh đi mấy thằng đần!

Tôi sắp chết đến nơi rồi đây này!"

"V-vâng!"

Họ ngẩn người rồi cũng đi tới lôi mẹ ra.

"Sao cô ta khỏe thế?!"

"Còn hỏi nữa à?

Cứ đánh ngất cô ta đi, cô ta sẽ chết sớm thôi.

Jack đuổi theo hắn rồi à?"

"Vâng!

Đúng vậy ạ!"

"Haizz, vậy bây giờ..."

Aquarius lấy lại nhịp thở rồi lồm cồm đứng dậy quay ngoắt về phía Gemini vẫn đang đè bẹp dí đám mặc đồ trắng.

"...tới lượt nhóc, cản trở người thi hành công vụ không phải tội nhẹ đâu đấy!"

Anh ta bước đến gần, Gemini không đáp lại dù chỉ một câu.

Anh ta lắc lắc đầu.

"Nhóc cứ bướng bình vậy thì anh đây xin được mạn phép nhá!"

Một cú đập mạnh vào gáy, Gemini loạng choạng ngã xuống, mắt em mờ dần rồi ngất lịm đi.

. . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . .

-Cây Plum: cây mận

-Knat: đơn vị tiền tệ ( không có thật)

. . . . . . . . . . . . . .

Nguồn ảnh: Pinterest

Ngày 20 tháng 3 năm 2022.

Chương này khá dài, tui không phải đang than đâu đó🙂)

Không biết tui viết họ của nhân vật như này đã ổn chưa, mn có thấy khó hiểu ko?

Mỗi khi có người thân của nv chính xuất hiện thì tui sẽ gọi như là mẹ của Gemini ở phần dẫn truyện ấy: bà Gemini hoặc sẽ gọi thẳng tên nv ấy.

Yên tâm vì tui khá chắc là ng thân của các nv xuất hiện ít lắm.
 
( 12 Chòm Sao ) Đêm Trăng Máu
Chương 2: Huân chương danh dự


Năng lực của Ezekiel Aquarius là khả năng đọc được suy nghĩ của sinh vật sống.

Dĩ nhiên là anh không thể hiểu được suy nghĩ của chó hay mèo hay cả chim, vì làm gì Aquarius biết ngôn ngữ của chúng được.

Nhưng đôi lúc khi đi qua công viên nơi những chú chó được chủ mình dắt đi dạo, anh nghe thấy trong đầu chúng gầm lên như thể muốn nhào tới gặm vào mông mình.

Chà, có vẻ Aquarius không có duyên với động vật lắm.

Aquarius xui xẻo, lúc oảnh tù xì để quyết định người xách đồ với em gái thì tay anh lúc nào cũng nặng trịch những chiếc túi mua sắm của cô.

Aquarius rất thường xuyên bị đồng nghiệp nói xấu.

Dù là lúc còn ở viện hàn lâm Mazikeen cho đến bây giờ là tổ trưởng của một tổ đội đơn vị chống thảm họa đi chăng nữa.

Thứ mà Aquarius có không gì ngoài bộ não nhỉnh hơn người bình thường nhiều chút (theo anh là vậy) thì những kĩ năng khác hầu như chẳng có gì nổi trội.

Tuy vậy, cái danh cựu học sinh tốt nghiệp hạng ưu viện hàn lâm Mazikeen cũng chẳng phải để trưng.

Những năm tháng còn ở Mazikeen, Aquarius là một người nổi tiếng đến mức chưa có học sinh nào không biết đến cái danh quái vật điểm tuyệt đối của anh dĩ nhiên chỉ với những bài thi lý thuyết.

Cơ hội mà anh có để tốt nghiệp loại ưu viện hàn lâm Mazikeen gần như là không thể.

Nhưng đến năm cuối Aquarius đã tìm đến một người họ hàng cũng học ở Mazkikeen như anh, không ai khác ngoài Jack Foster, người đứng đầu hàng ngũ học viên năm thứ 7 lúc bấy giờ.

Lúc đầu Foster nhất quyết từ chối nhưng sự "mặt dày" của Aquarius thì không phải ai cũng sánh được.

Anh nhờ đến mẹ của Foster là dì của mình thuyết phục Foster làm Master cho anh.

Sau cùng thì Foster cũng phải đồng ý.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Aquarius không nhờ cậy vai vế "anh họ" trên giấy tờ của mình để suốt ngày hành xử thiếu tôn trọng đàn anh Foster.

Anh bắt buộc Foster gọi mình là anh, cho dù Aquarius mới thật sự là người kém tuổi hơn.

Anh bỏ qua tất cả những cái phép tắc mà đáng lẽ các Master phải được nhận mà gọi Foster bằng tên.

Foster thật sự không ưa thằng em họ này của mình ra mặt, anh ghét những người bất lịch sự, lười biếng, sỗ sàng và khôn lỏi.

Aquarius có tất cả những đặc điểm trên, Foster không nói nhiều, anh ghét thằng nhãi đó!

Ngay từ buổi tập đầu tiên, Foster đã biết mình đã sai khi nhận lời làm Master cho Aquarius.

Thể chất kém cỏi, kỹ thuật thì ba chấm đến không còn từ nào để nói của thằng đó khiến Foster chỉ biết tự vỗ trán mình.

Cộng thêm bản tính lười biếng ăn sâu vào máu của Aquarius thì anh chắc chắn thằng nhãi này sẽ chẳng bao giờ tiến xa được vào loại ưu cả.

Một tuần sau đó, Foster lại nhận sai lần nữa, Aquarius không tồi như anh nghĩ.

Thằng nhãi đó tập nhanh đến mức khiến anh phải bất ngờ, câu học một hiểu mười áp dụng hoàn toàn đúng với Aquarius.

Thằng nhãi Aquarius còn có biệt tài là chơi cờ vua rất đỉnh, Foster chưa một lần nào có thể đánh thắng.

Mà cứ hễ mỗi lần anh thua thì y như rằng thằng đó sẽ lại rêu rao với toàn khối năm 5 của nó mấy câu kiểu như:

"Nghe thiên hạ đồn thế nào, hoá ra Jack Foster cũng chỉ là một tên khuyết tật về não bộ."

Hay "hắn ta chưa một lần nào thắng được tôi nên suốt ngày chỉ biết lễ đẽo theo sau gọi tôi là anh mong tôi chỉ dạy hắn ấy, khá là phiền phức nhưng tôi tốt bụng mà."

Mà đương nhiên là chẳng ai tin Ezekiel Aquarius cả, Jack Foster là người nổi tiếng nhất nhì trường vì tài năng của anh mà.

Foster biết được những câu chuyện vô lí của Aquarius do một lần đang đi vệ sinh, anh nghe thấy có hai học viên năm 5 bàn tán về chuyện này.

"Dạo này có nghe bọn kia bảo Aquarius lớp B nói rằng Jack Foster đã thua hắn không?"

"À, giờ này có ai mà không biết chuyện đó đâu?"

-Cái thằng nhãi chết tiệt này!

Trán Foster nổi gân xanh.

Anh phải tăng cường độ tập cho thằng đó thì nó mới ngưng bép xép cái miệng đó được!

"Đúng là buồn cười thật mà."

"Haha, đúng thật, nó nghĩ nó là ai chứ?"

"Mày phải thấy cái bộ dạng thảm hại của nó hồi chiều lúc kiểm tra thực chiến đâu, hài phải biết."

"Kể tao nghe thử coi."

"Thằng đó nó thách thức August Scorpio lớp A rồi để bị đánh đến nằm bệt xuống đất luôn ấy, haha, là tao tao cũng thấy nhục."

"Thật?!

August Scorpio á?!

Chắc nó ăn phải gan hùng!"

"Thực lực còn chưa bằng ai mà cũng có gan vậy đấy!"

"Cứ suốt ngày lo chuyện bao đồng, về độ nhiều chuyện thì đàn bà còn thua nó."

"Phải đấy, hahaha!"

"Do là họ hàng nên mới có Jack Foster làm Master cho nó chứ có ai muốn nhận nó đâu."

"Jack Foster cũng chẳng muốn nhận nó đâu, đến tận hạn chót người ta mới nhận làm Master cho nó.

Nó là người trễ nhất trong cả khối ấy."

Một trong hai tên nhìn thấy cánh cửa của một khoang vệ sinh đang đóng, quay sang nói với bạn của hắn:

"Ê này!

Hình như có người!"

"Thì có sao?

Mày sợ bị nghe thấy à?

Chả sao đâu, ở đây ai mà chả ghét thằng đó."

"Haha, cũng đúng."

Foster rơi vào trầm tư, đúng là Aquarius có đáng ghét thật nhưng không đến nỗi đáng để bị nói đến như vậy.

Thôi là đàn anh thì bảo vệ đàn em của mình một chút, đã vậy anh còn là Master của thằng nhãi đó nữa.

Nghĩ là làm, Foster mở cảnh cửa khoang vệ sinh ra rồi bước ra ngoài rửa tay.

"Jack Foster mà có tao làm đệ tử thì chẳng phải tốt hơn nhiều so với thằng như nó sao?"

Hai tên năm 5 đang đứng ở bồn tiểu, có vẻ chúng đã xong chuyện lâu rồi mà vẫn chưa kéo khoá quần.

Foster nhếch môi.

-Bọn này lo tám chuyện mà còn quên kéo khoá quần thì còn đàn bà hơn thằng nhãi kia chán.

"Chết mẹ!

Là Jack Foster!

Nãy giờ ảnh có nghe mình nói không mày?!"

"Nghĩ sao không nghe được thằng ngu!

Nãy giờ tao với mày nói to bỏ mẹ!"

Foster đi đến bồn rửa tay rồi vặn vòi nước, anh từ tốn xoa hai tay với xà phòng rồi quay qua nói với hai tên kia:

"Này!"

"Dạ?!

Anh nói bọn em ạ?!"

"Không phải hai cậu thì còn ai nữa?

Lại đây!"

Nói rồi anh quay trở lại việc còn đang đang dở.

"D-dạ!"

Hai tên đồng thanh rồi vội vàng kéo khoá quần lại bước đến cạnh Foster vẫn đang kĩ càng rửa tay.

"Hai cậu nói Aquarius gây sự với August Scorpio à?"

"Đúng vậy ạ!

Chính mắt em thấy hai cậu ta đang nói chuyện gì gì đó thì đột nhiên Aquarius túm lấy cổ áo Scorpio!"

"Thế à?"

Foster vẫy vẫy tay cho ráo nước rồi móc trong túi quần ra một chiếc khăn tay trông có vẻ khá "nữ tính".

"Hai cậu học lớp nào?"

"Thưa đàn anh, bọn em học lớp 5D ạ!"

"Hả?

Lớp D à?"

Foster lại cười khẩy, hai tên kia rùng mình.

"Tiếc nhỉ?

Tôi cứ nghĩ hai cậu và Aquarius học chung lớp B nhưng các cậu thật ra lại là D sao?"

Foster liếc sang tên bên phải.

"Thật ra tôi có một luật ngầm, đó là chỉ nhận làm Master của học viên từ lớp C trở lên."

Tên kia nuốt nước bọt, Foster vẫn đang trừng hắn.

"Chuyện mà Aquarius nói tôi thua thằng đó là thật."

"Sao cơ ạ?!

Em biết anh muốn bảo vệ hậu bối mà anh hướng dẫn như-"

"Không đâu."

Foster chuyển tầm nhìn xuống đất, cười nhẹ.

"Tôi đã thua, một cách tâm phục khẩu phục."

Thấy hai tên kia vẻ mặt vẫn như chưa tin, Foster tiếp tục:

"Thằng nhãi đó giỏi lắm, cực kì giỏi.

Tôi chưa từng thấy ai học nhanh như nó.

Tôi đã thua nó trên bàn cờ vua 16 lần, mặc dù khá là nhục nhã."

"Nếu có một người tài giỏi hơn, các cậu hoàn toàn có thể ghét hay thậm chí là chê bai nếu người đó mắc lỗi.

Nhưng tuyệt đối đừng bao giờ xem thường khả năng của người đó, vì các cậu không hề có tư cách."

Thấy hai tên đó cúi đầu không đáp, Foster từ tốn bước ra phía cửa.

"À phải rồi!

Nếu mà có gặp Aquarius thì khôn hồn đừng có mà nói cho thằng đó biết chuyện hôm nay!"

Hai tên kia gật đầu lia lịa.

"Thế chào nhé."

. . . . . . . . . . . . . .

"Này Jack!"

Aquarius gọi với.

"Là Foster."

Anh sửa lại, giọng điệu cam chịu như đã quá quen.

Anh đã làm Master cho Aquarius một năm.

Thằng nhãi sắp học năm 6 còn anh thì sắp lên năm 8.

Aquarius và anh đang có mặt tại khán đài của nhà thi đấu, nơi mà sẽ diễn ra trận đấu thi đầu vào của bọn năm 1.

"Sao lại kéo anh mày vào đây?"

Foster khó chịu hỏi, anh không thích những nơi đông người.

"Tất nhiên..."

Aquarius cười "...là do tiền!"

"Hả?"

Foster mặt khó hiểu.

"Còn lí do gì ngoài cá cược để ở đây nữa à?

Ông chậm tiêu vừa thôi!"

"Rồi mắc gì lôi tao đi?"

"Còn phải hỏi nữa à?

Tất nhiên là giúp ông kiếm chút tiền rồi!"

Aquarius cười ranh mãnh.

"Là thế này, tôi chỉ giúp ông đứa nào sẽ thắng, ông ăn tiền rồi chia tôi một phần ba, thế nào?"

Mi mắt Foster giật giật.

"Một phần ba?!

Mày khôn vừa thôi!"

"Chứ ông nghĩ đi thu thập thông tin của bọn nhóc rồi phán đoán dễ lắm chắc?"

"Chậc!"

Foster ngả người tựa vào hàng ghế, cáu kỉnh khoanh tay lại.

"Rồi sao mày biết chắc đứa nào sẽ thắng?"

"Linh cảm."

Aquarius đáp.

"Hả?!

Đùa tao à?"

"A!

Sao ông cứ xồm xồm lên thế nhờ?!

Cứ tin ở tôi đi!"

"Tin thế quái nào được?!"

Aquarius cũng ngả người tựa vào ghế mà khoanh tay, chân vắt chéo lại, môi anh nhếch lên một nụ cười tự tin.

"Vì ăn trọn tiền cược đã là truyền thống hằng năm của tôi rồi."

-Cái thằng nhãi này!

Thôi thì tạm tin nó vậy.

"Buổi tuyển chọn học viên!

Bắt đầu!"

Tiếng reo hò vang lên khắp nhà thi đấu.

"Vậy hai thí sinh sẽ thi đấu trận đầu là..." người phụ nữ thò tay vào chiếc hộp lớn, cô lấy ra hai lá thăm.

"William Smitch và...Leonore Migaelle!

Xin mời bước lên sàn thi đấu!"

"Whoaaaaaaaaaaaaaaaa!"

"Bọn người này ồn thật đấy!"

Foster tặc lưỡi.

"Vì tiền mà cố chịu đi."

Aquarius lôi từ túi ra chiếc sổ nhỏ, hí hoáy ghi vào gì đó.

"Làm gì vậy?"

Foster khó hiểu.

"Ghi tên đứa nhóc mà chúng ta sẽ cược rồi đưa cho tên đó."

Anh nói rồi chỉ tay về phía hàng ghế đằng sau.

Foster nhìn theo hướng Aquarius chỉ.

Anh thấy một cậu trai tóc xoăn xù mì màu hạt dẻ với gương mặt đầy tàn nhan đang nói chuyện rôm rả với mọi người.

Nhìn thấy Aquarius, anh ta liền đi tới cười tươi.

"Oi, Aquarius lâu quá không gặp!"

"Ờ, cũng phải trăm năm nhỉ?"

Nói rồi hai đứa cười to.

Foster đơ mặt, lần đầu tiên có người cười với mấy câu đùa nhạt nhẽo của thằng đó luôn ấy.

Mà thằng này cũng có bạn cơ à?!

Não tụi nó chắc có cùng tần số với nhau!

"À phải rồi!

Jack!

Đây là chủ nhà cái Allan Wood!"

"À chào cậu, tôi là Jack Foster, hân hạnh được gặp."

"Tất nhiên là em biết anh Jack Foster, anh rất nổi tiếng, người đứng đầu năm 8!

Em là Allan Wood!

Rất vui được gặp anh!"

"À không, cũng không đến mức đó đ-"

"Này Wood!

Của tôi và ông anh này."

Aquarius xé hai tờ giấy sổ ra rồi gấp lại bỏ vào cái thùng trên tay Wood, anh ngoắc ngoắc tay ý kêu lại gần.

Wood ghé sát tai vào nghe Aquarius thì thầm gì đó rồi chào tạm biệt, tiếp tục công cuộc gọi mời cá cược.

"Này hậu bối Gardner!

Muốn cược cho ai không nào?"

-Thằng nhóc cười nhìn thương mại ghê.

"Nãy hai đứa nói gì thế?"

"Sao?

Ông tò mò à?"

"Chứ mày nghĩ sao tao lại hỏi?!"

Đi với thằng này làm Foster nóng máu thật sự!

"Tôi nói với Wood ai sẽ thắng rồi nó đi tâng bốc đứa còn lại cho mọi người cược vào đó."

"Woa!

Bọn mày thâm độc thật đấy!"

Anh khinh bỉ.

"Mà mày giúp nó không vậy à?

Thằng Aquarius mà tao biết sẽ không bao giờ cho không ai như thế cả?"

"Chiến lược kinh doanh.

Nó cho tôi thông tin của bọn nhóc, tôi nói nó biết đứa nào thắng, có qua có lại thôi."

Aquarius nhún vai.

"Khoan đã, mày nói mày tự thu thập thông tin mà?"

"Trận đấu bắt đầu rồi kìa!"

Aquarius đánh trống lảng.

"Hừm!"

Người tấn công trước là Migaelle, con bé trong chớp mắt đã áp sát thằng bé Smitch.

"Ồ!

Siêu tốc độ à?"

Foster hứng thú.

"Không phải, là thời gian, nó tự tua nhanh thời gian của chính mình để gia tăng tốc độ, hẳn là muốn đánh lừa đối thủ.

Con bé khá thông minh đấy, nhưng mà...."

Migaelle lao đến vung nắm đấm vào người cậu bé kia, nhìn lực có vẻ rất mạnh, nếu thằng nhóc để bị trúng đòn thì sẽ thua chỉ trong một nốt nhạc.

Nhưng không, cú đấm của Migaelle xuyên qua người Smitch, cứ như thể cậu là một hồn ma.

Thế là con bé đó lực đấm mạnh mà mất thăng bằng ngã xuống, nhưng rất nhanh đã đứng lại được.

Con bé nhìn xung quanh, thấy Smitch ở ngay phía sau liền lao tới hòng đấm cậu nhưng lại một lần nữa, đó cũng chỉ là một ảo ảnh.

"Con bé...thật sự không thấy à?"

Foster nói, vừa nhìn chằm chằm vào Smitch đang đứng ở phía ngoài rìa sàn đấu từ nãy đến giờ.

"Thấy được mới lạ, khi mà năng lực của thằng nhóc là ảo ảnh."

Aquarius chống cằm, tỏ vẻ đã biết trước.

"Nó không bao quát được tầm xa à?

Thằng nhóc đó ấy?"

"Thì, ông mong chờ gì vào khả năng của một đứa nhóc cơ chứ?"

Aquarius nhìn cô bé Migaelle đang thở hổn hển vì kiệt sức, có lẽ con bé sắp gục rồi.

"Và nếu tôi là thằng nhóc thì tôi cũng chẳng tạo ảnh ảo cho khán giả xem để thể hiện làm gì, chỉ tổ tốn sức thêm."

"Cũng đúng...mà anh mày hơi chán rồi đấy, thằng nhóc không định hạ con bé mau mau đi à?"

"Tôi cũng chẳng hiểu được suy nghĩ của nó."

"Mày đọc suy nghĩ của nó à?

Nó đang muốn làm gì vậy?"

"Ai biết, tôi chỉ nghe thấy đại loại như là "không được đánh con gái" thôi."

"Trời!"

"Vậy thằng nhóc đó sẽ thắng, nãy mày đặt cho nó đúng không?"

"Ờ."

Aquarius nhìn cô bé gái đang nằm ngất do mất sức mà cười.

Trận này quá dễ đoán.

Foster thật sự kinh ngạc, những trận đấu tiếp theo vẫn lại là chuỗi chiến thắng như trong dự đoán của Aquarius.

Cho đến khi...

. . . . . . . . . . . . . .

"Ng-người chiến thắng là Ace Leonia!"

Foster sẽ không bao giờ quên vẻ mặt bàng hoàng lúc đó của Aquarius, cứ như là có ai đó tát vào mặt anh vậy.

"N-này!

Con gái của Trung tá đỏ thẫm thua rồi kìa!"

"Đùa?!

Thằng nhóc đó là loại quái vật gì thế!"

"Tôi đã dùng toàn bộ tiền tiết kiệm để cược vào Abigail Sagittarius đấy!"

Đó là lần cược thua duy nhất của Foster và Aquarius vào ngày hôm đó, Foster không quan tâm lắm, vì thật ra tiền anh lời vào nhiều gấp mấy chục lần tiền lỗ.

Còn Aquarius?

Khỏi phải nói là anh sốc đến cỡ nào, anh không còn đến bất kì buổi tuyển chọn học viên nào để ăn tiền nữa, mặc cho Allan Wood nài nỉ đến đau đầu.

. . . . . . . . . . . . . .

Đến nay thì Foster cũng đã quen biết Aquarius được hơn chục năm, tính thằng nhãi đó vẫn chẳng thấy đổi chút nào, tóm gọn hai từ thôi!

Vô lễ!

Cho dù là được tổng thống trao huân chương thì mặt thằng đó vẫn cứ vênh vênh.

Cái này thật ra là do Foster tự tưởng tượng, nếu bạn có ghét ai thì dù người đó có làm gì vẫn cứ là đáng ghét!

Thế thôi!

Cái sự thật anh hiện đang là cấp dưới của cái thằng đó càng làm Foster muốn điên máu.

"Này em họ!

Thấy ghen tị không nào?"

Aquarius cười hăm hở.

"Tôi chả việc gì phải như thế cả!"

"Mặt ông hiện lên hết kìa đừng có chối."

Foster chỉ biết câm lặng, phải rồi chú mày nói gì cũng đúng hết cả.

"Cậu Aquarius!"

Một người đàn ông trung niên to lớn bước đến chào hỏi.

"Đội trưởng Leroy!"

Aquarius lật mặt nhanh như cắt, nở một nụ cười xã giao.

"Chà!

Cậu làm cảnh sát mới đây thôi mà đã lập được công lớn vậy rồi!"

"Ngài nói quá rồi, cháu cũng chỉ gặp may thôi ạ!"

"Còn trẻ mà cậu lại khiêm tốn thế!

Hahahaha!"

-Gì chứ khiêm tốn là một từ không thể hợp với thằng đó nhất ấy.

Foster nghĩ thầm.

Bỗng!

Một người đàn ông khá cao mở cửa bước vào, tóc ông ta đỏ tươi như màu máu.

Tức thì, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía ông ta, vài người lân la lại gần bắt chuyện, trong đó có cả ngài tổng thống.

"Vậy chào nhé cậu Aquarius!"

Người ban nãy bắt chuyện với Aquarius cũng nhanh chóng chào cậu rồi tiến đến chỗ có người đàn ông kia.

Aquarius nghe thấy những lời bàn tán.

"Nhìn kìa!

Đó là Trung tá Sagittarius!"

"Wow!

Ngài ấy thật sự ở một đẳng cấp hoàn toàn khác!"

"Trông ngài ấy vẫn thật đẹp trai dù đã gần bốn mươi!"

"Đúng nhỉ?!"

Foster cùng Aquarius đứng đằng xa chỉ biết ngán ngẩm.

"Quả là Trung tá, đến trễ nhưng vẫn thật hào nhoáng.

Dù nhân vật chính thật ra là tôi."

Foster ngầm tán thành với anh.

Trung tá chạm mắt với Aquarius, ông tiến lại chỗ cậu mà giới thiệu.

"Cậu hẳn là Ezekiel Aquarius, tôi đã nghe nhiều về cậu, tôi là Michael Sagittarius."

"Được ngài biết đến tên tôi quả là một vinh hạnh cả đời."

Ông lại lia tầm mắt đến Foster đứng bên cạnh.

"Tôi cũng đã nghe về cậu, cậu Jack Foster, tai họa lần trước là do cậu bắt được đúng chứ?"

"Vâng, cũng nhờ kế hoạch của tổ trưởng mà tôi mới làm được."

"Ồ?"

Mặt ông trầm ngâm đôi chút rồi quay sang nói với ngài tổng thống:

"Đơn vị có vẻ rất hứa hẹn trong tương lai."

Xong ông lại nhìn Foster và Aquarius.

"Tôi mong chờ vào sự phát triển của cả hai cậu."

"Chúng tôi sẽ không làm ngài thất vọng."

Cả hai cùng nói.

Ông gật đầu cười nhẹ một cái vẻ hài lòng.

"Lần sau gặp lại."

Ông nói rồi rời đi.

"Ông ta có mắt nhìn người tốt đấy."

Aquarius lên tiếng.

"Đây không phản đối."

Anh đồng tình.

*Rầm*

Cánh cửa lại một lần nữa bật mở, một toán đàn ông chạy ào vào, người đi đầu tiến nhanh về phía Trung tá đỏ thẫm thì thầm vào tai ông gì đó.

Ngay lập tức, ông quát lớn:

"Các vị tổ phó của đơn vị chống thảm hãy nhanh chóng tập hợp các thành viên lại!

Còn các tổ trưởng mau chóng đi theo tôi chờ nhận lệnh!

"Rõ!"

"Jack!"

"Biết rồi!"

Foster đáp rồi vội vàng chạy đi, ở ngoài bây giờ hỗn loạn chẳng khác gì bãi chiến trường, anh móc điện thoại từ trong túi ra.

"Brown!

Nghe cho rõ!

Đây là trường hợp khẩn cấp!"

"Tổ phó Foster!

Mặt trăng chuyển đỏ rồi!"

"Tôi biết!

Vậy nên ngay lập tức tập hợp toàn bộ thành viên tổ ta lại!

Cậu nghe rõ không Brown?!"

Foster nói lớn, sợ rằng tiếng ồn làm át mất giọng mình.

"Đã rõ!"

. . . . . . . . . . . . . .

Sau một lúc thì toàn bộ tổ của Aquarius đã tập trung đông đủ, Aquarius nói lớn:

"Tất cả nghe rõ!

Đây là trường hợp khẩn cấp!

Mặt trăng đang dần chuyển đỏ!

Tổ 1 chúng ta được lệnh đảm nhiệm quận Knox!

Giờ ta sẽ đến trước rồi chờ lệnh từ cấp trên!

Giờ thì xuất phát!"

"Rõ!"

. . . . . . . . . . . . . .

"Thế này chẳng hợp lý chút nào, nội trong 3 tháng nay thôi đã xuất hiện hai lần rồi, chẳng phải bình thường phải 2 năm mới có 3 lần sao?"

"Bình tĩnh lại đi Brown, tôi biết cậu đang lo sợ điều gì nhưng ta phải tập trung vào chuyện trước mắt đã."

Thấy Brown mặt mày xanh xao, Foster thở dài.

"Jack nói đúng đấy, lo mà tập trung vào chuyện chính đi!"

Aquarius cáu kỉnh.

"Mà sao nó cứ lựa đúng phải ngày tôi được trao huân chương mà xuất hiện kia chứ?!

Đời thật là trêu người!"

"Ê tổ trưởng!

Chuông điện thoại chú mày reng kìa."

Aquarius lầm bầm, nhấc máy lên nghe.

"Ezekiel Aquarius, tổ trưởng tổ ."

"Chúng tôi xác nhận được một sản phụ ở số 12 đường Bernant đang trở dạ, các quân y báo rằng cô ấy sắp sinh rồi, các anh hãy mau chóng đến đó!"

"Đã rõ!"

"Họ nói gì?"

Foster hỏi.

Aquarius chồm lên nói với người đang cầm lái:

"Số 12 đường Bernant!

Nhanh lên!"

"Nhưng phía trước đang kẹt xe thưa tổ trưởng!"

"Thật luôn?!

Chết tiệt!"

Aquarius vò đầu.

Cái mặt trăng đỏ au đó cũng biết khôn mà canh ngày đúng giờ cao điểm để xuất hiện đấy.

"Cứ chờ thế này thì chả làm được gì!"

Aquarius mở cửa xe mà chạy ra ngoài.

"Này!

Mày định đi một mình đó à?!

Này!

Aquarius!"

Foster gào lên.

Foster định chạy theo thì bị Brown ngăn lại.

"Tổ phó anh phải ở lại với chúng tôi, một mình tôi không đủ sức để kiểm soát hết đám lính mới này!"

"Chậc!"

Foster tặc lưỡi.

Ngày gì vậy chứ?!

. . . . . . . . . . . . . .

Khi mà Foster cùng toàn bộ thành viên tổ 2 đến thì đã thấy Aquarius đang vật lộn với một người đàn bà, có vẻ vô cùng chật vật.

Nhìn thấy kẻ khả nghi đang nhảy qua cửa sổ, anh lập tức đuổi theo hắn.

Hầu hết các thành viên đi theo anh, chỉ còn lại bọn lính mới gia nhập cách đây 1 tháng là lúng túng không biết làm gì.

Foster đã gần đuổi kịp gã kia, bỗng, trực giác mách bảo rằng có gì đó đang đến, Foster mới trở nên cảnh giác hơn.

Cảm nhận được sự rung chuyển từ dưới chân, anh ngay lập tức lấy đà nhảy lên cao.

Từ dưới đất, cả tá cánh tay lở loét kinh tởm chẳng biết từ đâu ra mà chồi lên.

Nhìn vào làn khói bốc ra từ chúng cũng đủ biết thân nhiệt chúng nóng đến cỡ nào.

Foster giẫm vào hư không, cả cơ thể anh cứ như được thứ gì đó nâng đỡ từ không khí.

Anh chạy trên không trung, cứ như có những bậc cầu thang ở nơi ấy.

Nhưng chúng vẫn đuổi theo anh, tốc độ nhanh như gió trái ngược với vẻ ngoài cồng kềnh nhớp nháp kia.

Chúng rượt đuổi Foster hồi lâu, đến khi chúng biến mất thì anh đã mất dấu gã kia hoàn toàn.

"Tổ phó!

Hắn đâu rồi?!"

Brown cùng một toán người chạy đến, thở hổn hển.

"Thoát mất rồi!

Thể nào cũng bị cấp trên khiển trách nữa cho coi!

Phía tổ trưởng thế nào rồi?!"

"Chúng tôi cũng không biết, thấy anh đuổi theo gã kia thì liền chạy theo rồi."

"Chết tiệt!

Mau quay lại đó!"

. . . . . . . . . . . . . .

"Làm gì mà thở hổn hển như đàn chó thế?"

Aquarius khinh bỉ nhìn đám người trước mặt.

"Về tay không như này tức là thất bại toàn tập rồi chứ gì?!"

"Ờ!"

Foster khó chịu.

"Aizzzz!

Mới được nhận huân chương mà đã thất bại ê chề thế này thì có bị tịch thu không vậy trời?!"

Aquarius La toáng lên.

"Đó là vấn đề trọng điểm bây giờ à?

Con bé đó lại là sao nữa?"

Foster chỉ tay vào cô bé tóc nâu đang bị Aquarius vắt trên vai.

"Chiến lợi phẩm duy nhất của hôm nay đấy!

Nguyên nhân thất bại của chúng ta!"

"Hả?

Con bé còn bé xíu mà?"

Brown nghĩ hoặc.

"Tôi nói dối làm gì?!

Thấy mấy quân y đằng kia không?!

Ông chú bị gãy lưng ở hướng 2 giờ!

Do con bé làm hết đấy!

Không tin thì cứ đi hỏi thử đi!"

Aquarius tặc lưỡi, hôm nay chẳng có gì tốt đẹp xảy ra hết!

. . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . .

-Master: người hướng dẫn cho học viên năm thứ 5 hoặc 6, thường là học viên năm thứ 7 và 8.

-Trung tá: cấp bậc cao thứ hai trong quân hàm sau

Đại tá.

. . . . . . . . . . . . . .

Nguồn ảnh: Pinterest

Thứ tư ngày 13 tháng 4 năm 2022

Chẳng hiểu sao nhưng cứ thấy tính Aquarius giống Dazai trong Bungou stray dogs🙂) ( t không hề nghĩ đến Dazai lúc viết chương này luôn ấy)
 
( 12 Chòm Sao ) Đêm Trăng Máu
Chương 3: Vẫn còn một người nữa cơ mà?


Danniel Smitch được lệnh đến The Castle, nơi được một người phụ nữ trung niên có tên Scarlet Trix quản lý.

Smitch hơi ái ngại việc phải bước vào căn biệt thự cổ ấy để rồi đối diện với ánh mắt gay gắt từ bà chủ nhà.

Cô ta luôn nhìn ông đầy khó chịu, cứ như thể một sự phiền phức khác lại tìm đến cô ta.

Dù căn nguyên của những rắc rối mà cô ta ghét cay ghét đắng không đến từ ông, mà là bộ máy chính quyền ông đã thề sẽ cống hiến và phục vụ suốt đời.

Quái lạ!

Cô ta đặt tên cho phòng khám của bản thân là một toà lâu đài thơ mộng, trên trang web quảng cáo còn tự mô tả nó : "Nơi mọi thứ được chữa lành".

Mà, đúng là quảng cáo thì lúc nào chả phóng đại mọi thứ?

Mà cái điều được gọi là sự chữa lành ở đây còn chả tồn tại để mà được phóng đại lên nữa cơ!

Tự nghĩ xem rằng trên đời này có bác sĩ tâm lý nào như cô ta?

Cơ mà việc chính của Smitch không phải là đôi co với chủ nhà, ông cần phải đến thông báo cũng như giải thích tình hình cho Emma Gemini, đứa trẻ đáng thương chỉ vừa tỉnh dậy.

Và....có lẽ ông sẽ trở thành người đàn ông tội lỗi nhất thế giới vào ngày hôm nay.

Tình hình là hiện tại trời đang mưa, như đang nhấn mạnh về tội lỗi mà ông sắp phạm phải.

Ông cần phải nói với cô bé điều tàn nhẫn ấy. . . . . . . . . . . . . . .

"Vậy...chú nói rằng mẹ cháu đã mất?"

Cô bé với mái tóc nâu hạt dẻ ngồi đối diện hỏi lại ông, với gương mặt không cảm xúc như thể đó không phải chuyện của mình.

Nhưng sâu thẳm trong đáy mắt màu hổ phách, ông cảm thấy một sự trống rỗng không nói nên lời.

"Phải...chúng tôi rất tiếc về sự mất mát của cháu."

Ông cụp mắt.

Không ai có thể chỉ trích cách hành xử của con bé lúc này, vì nó vừa mất cả thế giới.

Smith nghe nói rằng Emma Gemini đã đứng ra bảo vệ cho đứa em tai họa của cô bé.

Nhưng hiển nhiên là không ai tán thưởng về hành động đó.

Smitch âm thầm cảm động cho tình thân của Gemini, nếu như con trai ông, William cũng đứng ra bảo vệ các em mình như thế thì đó sẽ là niềm tự hào lớn nhất đời ông.

Emma Gemini không nói gì nữa, cũng không có biểu hiện gì là mấy tỉnh táo, ông tiếp tục giải thích cho Gemini biết tình hình hiện tại.

Về nơi ở, người giám hộ hay cả trường học.

Smitch để ý thấy Gemini cứ cúi gằm mặt xuống mà không nói gì, chỉ ậm ừ cho có, nhưng khi ông dò hỏi lại những gì mình đã nói trước đó thì con bé trả lời không sai một câu.

Đúng là dị nhân đã đè bẹp tổ trưởng tổ một Ezekiel Aquarius, lập dị hơn hẳn những đứa trẻ bình thường.

. . . . . . . . . . . . . .

Gemini ngồi thẫn thờ trong chiếc xe hơi màu đỏ của cô Trix.

Mấy tuần qua em tá túc tại phòng khám của cô, thật ra tính cô khá cộc lốc và thẳng thừng chẳng ra dáng bác sĩ tâm lý gì cả.

Nhưng...đôi lại khá dịu dàng?

Và hơn hết là cô có vẻ thực sự tôn trọng em mặc dù em mới chỉ 9 tuổi đầu.

Em và cô đang trên đường đến khu kí túc xá của viện hàn lâm Mazikeen, từ giờ em sẽ sống ở đây còn cô thì đến đăng ký cho em với tư cách người giám hộ.

Hẳn là cô sẽ vui lắm nhỉ?

Vì qua những gì mà Gemini cảm nhận được ở cô những tuần qua đó là một người thật sự ghét phiền phức.

Có lẽ cô sẽ bỏ lại em ở đây mà không quan tâm gì nữa, sau đó chỉ xuất hiện vào những lúc thật sự cần thiết như là em làm vỡ bình bông của hiệu trưởng hoặc sử dụng bạo lực với bạn học.

Gemini thấy hàng rào bằng sắt màu đen bao quanh và bên trong trông như một khu rừng?

Có vẻ nơi này giống những mê cung hay vườn thược dược trong cổ tích.

*Cộp*

Trix mở cửa xe ra mà bước xuống, thấy Gemini thơ thẩn nhìn ra cửa sổ xe thì không khỏi nhíu mày.

*Cộp*

Cô lại đóng cửa lại, bước ra phía bên phải con xe của mình, tiếng giày cao gót *cộp cộp* trên nền gạch rồi gõ gõ vào cửa kính.

Em giật mình nhìn cô rồi cũng nhanh chóng hiểu ý, Trix lùi ra để em mở cửa.

Cô bắt đầu rút điện thoại từ trong túi ra.

"Chúng tôi đến nơi rồi."

Gemini lại gần rồi nắm lấy song cửa, một lúc sau em thấy một người phụ nữ cao tuổi đeo kính bước ra từ con đường bên trong, đi cùng bà ta là ba người đàn ông nữa.

Hai trong số họ đi đến, một người mở ổ khoá, cánh cửa hai bên được họ mở ra.

Người đàn bà đã cao tuổi tiến đến, không nhanh cũng chẳng chậm.

Cùng lúc đó, Trix bước đến cạnh Gemini.

"Đây có phải Emma Gemini và người giám hộ Scarlet Trix?"

"Đúng là chúng tôi đây thưa bà."

Trix trả lời.

Người nọ lại mỉm cười.

"Mời hai người đi theo tôi."

Gemini thật sự không nhớ rõ về những gì mà bà ta nói lắm, chỉ có cô Trix là ậm ừ trả lời cho có.

Đến khi em hoàn hồn thì đã thấy Trix đứng cách mình một khoảng xa.

Người đàn bà lạ mặt kia tự nhiên dắt tay em đi vào toà kí túc nữ sinh mà em sẽ sinh sống kể từ giờ phút này.

"Cháu sẽ nhanh chóng làm quen được với nơi này!

Ai cũng thân thiện..."

Bà ta lại lầm bầm gì đó nghe chẳng lọt tai chút nào.

Chà, ấn tượng đầu tiên của Gemini về bà ta không hề tốt chút nào, dù em cũng chẳng hiểu tại sao.

Em thà ngoái đầu nhìn lại, cứ nghĩ rằng sẽ chỉ thấy bóng lưng đang bước đi nhưng không phải, cô vẫn đứng đó, gương mặt lạnh tanh và tay khẽ vẫy vẫy.

Có đánh chết Gemini cũng chẳng ngờ được rằng những giây ngay sau đó, Trix lại chạy đến bên em, dù chân cô đang đi đôi cao gót phải trên dưới bảy phân.

Trix đưa cho Gemini tấm danh thiếp "The Castle" bao gồm cả số điện thoại lẫn địa chỉ, trước ánh mắt khó chịu của người đàn bà khó ưa kia.

"Gọi hoặc viết thư cho ta bất cứ lúc nào nhóc muốn!"

Trix nghiêm túc nhìn em mà nói.

Sau đó người kia ngay tắp lự kéo em đi một cách vội vã hơn trước, như đang giật lấy Gemini từ Trix.

"Nhớ đấy nhé!

Bất cứ lúc nào!"

Trix hét lên khi em và cô đã cách nhau rất xa.

Một thoáng run động hiện lên trong mắt Gemini, Trix có vẻ không giỏi thể hiện cảm xúc của mình lắm.

. . . . . . . . . . . . . .

Về viện hàn lâm Mazikeen, Gemini không có đủ vốn từ để miêu tả độ hoành tá tràng của nó.

Nói thật là nơi đây chẳng khác gì nơi ở của những quý tộc thời xưa với những hàng cây được tỉa thẳng tắp, đài phun nước xây từ đá cẩm thạch và dãy toà nhà cổ.

Bà hiệu trưởng có nhờ một chị gái tên là Quinn Libra làm hướng dẫn viên cho em, chị ta cũng nhiệt tình giới thiệu lắm nhưng có hơi khó xử với người trầm tính như Gemini.

"Mọi người ở đây đa số là những dị nhân được thừa hưởng năng lực qua dòng máu.

Người như em hiếm gặp lắm."

Đó là thông tin có vẻ hữu dụng nhất từ nãy đến giờ mà Libra nói cho em.

Nếu ở Mazikeen này bọn bạn cùng lứa cũng bắt nạt hay cô lập em vì cốt cách thì sẽ khá khó khăn, nhưng Gemini đã quá quen rồi.

. . . . . . . . . . . . . .

Chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày nhập học.

Trưa nay trời có vẻ nóng hơn mọi khi, dù bây giờ đang giữa hè nhưng nhiệt độ ở đây chưa bao giờ cao đến thế trong thời gian qua.

Gemini đạp xe qua con đường mòn về ký túc mà Libra kể cho em.

Gemini khá có thiện cảm vs người này, Libra không coi thường em, nhưng cũng chẳng tỏ ra thương hại.

Chị chỉ dẫn Gemini một cách tận tình và giỏi gợi chuyện.

Tiêu biểu như lần đầu gặp, Libra đã dẫn em đi tham quan, ngoài giới thiệu thì chị còn nói những chuyện ngoài lề tưởng chừng chẳng ăn nhập gì.

Khả năng nói một mình của chị làm Gemini cảm thấy kinh ngạc.

-Và chị ấy thật sự tinh tế khi chỉ cho mình con đường này.

Ít người và khép kín, một nơi hoàn hảo để đi.

Chưa kể còn có thể qua bìa rừng mà Gemini đánh giá là khá đẹp, tuy có hơi gồ ghề và xa hơn đường chính một chút.

Bỗng như cán phải một vật nhọn gì đó mà lốp xe đạp của em bị thủng một lỗ lớn làm Gemini ngã mạnh xuống.

Đầu gối Gemini, lại một lần nữa chảy máu, gợi em nhớ đến những ký ức về khoảng thời gian trước.

Đó cũng là lần đầu tiên Gemini gặp chị.

Abigail Sagittarius...

...Một trong những người ảnh hưởng nhất đến cuộc đời em.

Như một gã hề nhảy ra trong hộp quà tặng của người mà Gemini ghét nhất trên đời, Lucy Bernette.

Chị ấy bất thình lình từ trên trời rơi xuống cách em chừng năm bước chân.

Tóc đỏ chói loà, như cái màu sắc mãi ám ảnh Gemini vào đêm định mệnh ấy làm em bất giác nhăn mày.

"Em có sao không?"

Sagittarius đưa tay đến, ý muốn giúp em đứng lên.

-Chết tiệt!

Chị ta chẳng khác gì Lucy!

"Vâng."

Gemini đáp rồi khó khăn tự mình đứng dậy, biểu cảm vẫn hết sức khó chịu.

Cánh tay bơ vơ của chị bình thản thu lại, nụ cười nhẹ nhoẻn lên trên môi.

"Chị chưa từng thấy em ở đây, em mới tới à?"

"Vâng."

"Chị khá bất ngờ khi thấy em, nói thật chị tưởng nơi này là căn cứ bí mật của chị cơ."

Sagittarius cười hì hì.

"Nguyên con đường này sao?"

"Đúng vậy!"

-Cái cuộc nói chuyện nhạt nhẽo gì thế này!?

"Vậ-" Cảm thấy câu chuyện tình cờ này nên kết thúc, Gemini định dựng xe đạp lên dắt bộ về.

Nhưng ngay lúc ấy Sagittarius lên tiếng:

"Có phải em là Emma Gemini?"

Gemini bất ngờ.

"Sao chị biết?"

"Nơi này không phải ngày nào cũng có người mới tới đâu."

"Kể cả thế, làm sao chị biết được cả họ tên em chứ!?"

"Chị có nghe mấy người trong Mazikeen bàn luận."

"Bàn luận!?

Họ nói gì về em cơ!?"

Em ngỡ ngàng hỏi.

"Chuyện về cô bé nhỏ bất chấp luật lệ mà đứng lên bảo vệ cho một tai họa cùng chung dòng máu."

Sagittarius lấy một hơi sâu rồi nói.

"..."

Một luồn gió mát thổi qua, mái tóc dài đến ngang hông đỏ rực của Sagittarius cũng lay động theo đó.

Một trong những thời khắc mà Gemini sẽ mãi khắc ghi vào tiềm thức.

Đôi mắt đen láy loé lên một tia ngưỡng mộ, lấp ló sau những lọn tóc bay.

Và câu nói qua chất giọng khàn trầm hơn những đứa con gái khác một chút.

"Chị thật sự tôn trọng em."

"Emma!

Chị gọi em như vậy được chứ?"

Ước gì ngay bây giờ Abigail Sagittarius có thể ngừng cười.

Nhưng chị có cười hay không thì Gemini vẫn sẽ bật khóc thôi.

. . . . . . . . . . . . . .

Kể từ hôm đó, Sagittarius cứ hay đi chung với em, thỉnh thoảng còn rủ em vào rừng, xem những nơi mà chị đã khám phá được.

Thật ra Gemini thấy khá vui, có người chơi chung vẫn tốt hơn lủi thủi một mình, dù Sagittarius cách em tận sáu năm.

Sẽ rất bình thường nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn một cách yên bình như vậy.

Nhưng đời thật lắm chuyện không ngờ.

Cứ như thượng đế cảm thấy vô vị nếu để yên cho ai đó, cuộc đời của mỗi người sẽ luôn có biến số.

Mà biến số đen đủi nhất của Emma Gemini chính là Dominic Virgo.

Hai đứa quen nhau qua Sagittarius giới thiệu, nhưng ấn tượng đầu về Virgo đối với Gemini mà nói chẳng còn gì tệ hơn, tệ hơn cả Sagittarius.

Một đứa trẻ u ám và già trước tuổi, đã thế còn tỏ rõ vẻ chán ghét em ra mặt.

Không nói nhiều, Gemini ghét lại.

Nhưng Sagittarius vẫn cứ cứng đầu mà đinh ninh cho rằng em và nó sẽ sớm thân với nhau thôi chỉ vì cái lý do củ chuối: "Vì hai đứa bằng tuổi mà!"

Thì...số lần hai đứa bọn em nói chuyện với nhau chỉ lẻ tẻ và thưa thớt như mái tóc của bác bảo vệ ký túc xá thôi.

Nhưng Gemini vẫn biết được một số điều về Virgo.

Nó cũng là một dị nhân và là họ hàng xa với Sagittarius.

Hơn hết là được kỳ vọng làm thủ khoa năm của em, nhưng khi em hỏi dị năng của nó là gì thì thằng đó nhất quyết không chịu hé lời.

Thấy ghét!

Mà nhớ lại thì có vẻ Gemini cũng chưa từng hỏi Sagittarius về dị năng của chị ấy.

Nực cười làm sao, khi mà có vẻ ai ai cũng biết về dị năng của Gemini nhưng em thì lại chẳng biết về dị năng của người nào.

Dạo này Sagittarius có vẻ bận rộn, hoặc là chị lười ra khỏi nhà, em chả biết nữa.

Nhưng nghe Virgo nói là chuyện gia đình thì em cũng chẳng vô duyên mà hỏi thêm nữa.

Không ai muốn người ngoài biết về chuyện riêng của gia đình mình cả, Gemini cũng thế, vì em đã trải nghiệm chuyện mà cả nước ai cũng biết về gia đình em rồi, thậm chí cả việc mẹ là gái bán hoa...

Gemini sụt sịt mũi.

Em làm gì còn gia đình nữa...

À mà khoan...

Còn một người nữa cơ mà?

. . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . .

Ngày 20 tháng 8 năm 2022.

Nguồn ảnh: Pinterest.

Chương này ko có gì để giải thích cả.

Thật ra lâu v r mà ko ra chương mới không phải là do cạn ý đâu, ý tưởng trong đầu tui luôn dạt dào luôn ấy chứ!

Do lười thôi🙂)

Sau này tui sẽ chăm ra chương mới hơn nên nhớ đón đọc đó nha
 
( 12 Chòm Sao ) Đêm Trăng Máu
Chương 4: Hãy cùng trả thù


Đã ai nghe truyền thuyết về vua Midas?

Người đã thỉnh cầu thần Dyonysos cho tất thảy mọi thứ mình chạm vào đều hoá thành vàng để rồi ngay sau đó ân hận vì lòng tham và sự ngu si của bản thân?

Tại Naraka này, có một cậu bé giống như thế, chỉ khác những thứ cậu chạm vào lại hoá thủy tinh.

Cậu bị cách ly với mọi sinh vật, đồ vật, hay cả cảm giác tiếp xúc thân thể với người khác cũng chưa từng được thử.

Họ đã quyết định một cái tên hoàn hảo cho cậu ta.

Midas Taurus.

Nơi cậu ở là một căn phòng biệt lập trống không.

Họ trang hoàng căn phòng với rất nhiều cửa sổ, dễ dàng nhìn ra được vườn cây bên ngoài và không hề cách âm, để cậu có thể nghe được tiếng chim hót.

Bởi lẽ rằng có thể nhìn và cảm nhận những điều đó mới làm cậu cảm thấy mình đang sống.

Thú vui hằng ngày của cậu ấy giản dị đến nhàm chán.

Nhưng vào sinh nhật thứ bảy ai đó đã tặng cậu một chiếc bộ đàm.

Được phủ nhiều lớp bọc thép để tránh bị thủy tinh hoá mà không sử dụng được.

Một tờ giấy note được dán trên đó, nhắn rằng: "hãy dùng một cây bút để bấm nút gọi hay nghe nhé!"

Người trò chuyện với Taurus luôn là một ông chú có tên là Adam Murray.

Hai chú cháu thường trò chuyện với nhau những chuyện vụn vặt thường ngày mà đa số là do chú kể.

Chú nói ở ngoài căn phòng nhỏ này có những sông, những suối, những rừng và những thác.

Những loài cây hoa hay động vật mà Taurus chưa thấy bao giờ.

"Cháu biết không?

Ước nguyện của ta là trở thành một người đàn ông của gia đình."

"Là như thế nào ạ?"

"Là ta sẽ lấy một người vợ, có một con trai và một con gái.

Sau đó ta sẽ cùng con trai mình chơi bóng chày vào mỗi cuối tuần."

"...Nghe tuyệt thật đấy."

"Phải không?

Thế còn cháu?

Ước mơ của cháu là gì?"

"Hmmm...có lẽ cháu muốn trở thành người chơi bóng chày giỏi nhất thế giới."

"Haha!"

Murray cười to.

"Mơ thứ gì có lý chút đi!"

Taurus không biết chú ấy ám chỉ điều gì là vô lý.

Là giấc mơ của cậu khó thực hiện hay là không thể thực hiện. . . . . . . . . . . . . .

Có một người đã từng nói với tôi thế này: "Đừng bao giờ ra khỏi đây, cháu còn quá nhỏ để giết người khác."

Tại sao?

Có cần thiết phải chọn trúng tôi trong vô số đứa trẻ?

Các bạn khác cho dù bị cấm đi ra ngoài kia nhưng thế giới của họ vẫn rộng lớn hơn tôi.

Tôi đã từng cố giao tiếp với con quỷ thủy tinh ấy: "Hỡi con quỷ đang hiện hữu trong tôi, bao giờ mày mới định giải thoát cho tao?"

Nó hét lên trong từng tế bào cơ thể tôi, trong từng dây thần kinh tủy sống: "Hãy có một đứa con, khi đó tao sẽ buông tha cho mày!"

"Chú này, nếu ta có con, thì lũ quỷ thật sự sẽ biến mất ạ?"

"Quỷ không bao giờ tan biến, nó chỉ chuyển sang ký sinh trên vật chủ khác mà thôi."

"Chúng ta không được phép có con đâu, Taurus ạ."

Vậy nên con quỷ đó mới cố dụ dỗ tôi.

"Nhưng chú đã bảo muốn có con mà?"

"Cũng chỉ là giấc mơ thôi, haha!

Chú là người cười vào mặt cháu vì có một giấc mơ phi lý, nhưng có vẻ chú cũng vậy."

"..."

"Nhưng cháu biết gì không?

Là một gia đình không nhất thiết phải có cùng dòng máu, chỉ cần cháu yêu thương một ai đó, họ sẽ trở thành gia đình thực thụ.

Mà nếu nói như vậy thì cháu cũng được xem là con trai chú rồi nhỉ?"

Murray cười.

"...Vậy giờ chú chỉ cần thêm một người vợ và một đứa con gái."

"Thật ra bây giờ chú chỉ cần hẹn hò để có vợ thôi Taurus ạ!

Ở đây có một đứa trẻ nữa, con bé không hoà đồng lắm...nhưng chung quy lại cũng đáng yêu."

"Thật á?!"

"Thật chứ sao không!

Con bé tên là Charon Aries!

Mà cháu không được làm anh đâu!

Con bé lớn hơn cháu cả tháng đấy."

"..."

Sao Taurus cảm thấy một sự thiên vị không hề ít ở đây nhỉ?

. . . . . . . . . . . . . .

Tôi đã trò chuyện với Murray mỗi ngày, có lần ông chú đó còn gọi vào nửa đêm làm phá hỏng giấc ngủ an lành của tôi.

"Catcher gọi Pitcher, nghe rõ trả lời."

"..."

"Pitcher?"

"..."

"Alo!

Alo?"

Tôi lúc đó mới lật đật ngồi dậy với lấy rồi hét vào bộ đàm.

"Pitcher đây!

Catcher quá phiền rồi đấy!"

"Hahahaha!"

Cuộc sống của tôi tháng ngày ấy trôi qua nhanh hơn một chút, chẳng còn chút nào là nhàm chán cả.

Nhưng...

"Catcher?"

Vào một hôm nọ, tôi cố gọi chú ấy bằng bộ đàm và chẳng ai đáp lời lại.

"Pitcher gọi Catcher, nghe rõ thì trả lời lại đi..."

Tôi đã khóc rất nhiều vào mỗi lần gọi Murray.

Tôi gọi, không ai trả lời và rồi tôi khóc lóc, cứ như vậy.

"Đã tám tháng rồi đấy, chú làm ơn nói gì đi mà...xin đấy..."

Kiên trì chẳng giúp gì được tôi cả, dù có người đã thông báo với tôi rằng Murray đang phải thực hiện một nhiệm vụ quan trọng. . . . . . . . . . . . . . .

Xuân, hạ, thu, đông rồi lại xuân, tôi bây giờ đã 11 tuổi.

Khi đang ngồi bần thần dưới nền thủy tinh lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng chuông thông báo đến giờ ăn sáng bắt đầu reng lên.

Một bát súp còn bốc khói nghi ngút được đẩy vào.

Hôm nay họ thay một cái bát mới bằng sứ, có vẻ những cái bát bị tôi biến thành thủy tinh đã cũ và bị bể hay mẻ hết cả.

Đã lâu rồi tôi không làm cho thứ gì biến thành thủy tinh.

Nó chẳng vui gì cả, cái cảm giác khi nhìn thấy năng lực của bản thân mình.

"?"

Khi chán nản cầm tay vào bát súp, tôi nhận thấy có điều gì đó bất thường.

"Sao nó không biến thành thủy tinh?!"

Không thể nào như vậy được, tôi vẫn bị quỷ ám, nhưng hôm nay nó rất lạ, con quỷ ấy cứ rên rỉ suốt từ tờ mờ sáng làm tôi chẳng tài nào ngủ được.

Họ cũng nhanh chóng phát hiện ra sự việc này khi cái bát sứ vẫn nguyên vẹn được đưa ra ngoài.

Đầu tiên họ phát cho tôi một cái khăn và yêu cầu tôi chạm vào nó, nhưng cũng như cái bát sứ kia, nó vẫn mềm mại mà được chuyển lại ra ngoài.

Sau đó lại đến quả bóng, một cành cây rồi lại một ổ bánh mì.

Chẳng thứ gì biến thành thủy tinh cả.

Nhưng tôi vẫn không được giải thoát khỏi con quỷ kia vì nó vẫn đang kêu lên âm ỉ.

Chiếc loa được treo ở trên cao kêu rè rè, sau đó một giọng nói lạ vang lên.

"Cậu Midas Taurus, tôi là Oscar Carpricorn, xin thứ lỗi vì sự đường đột nhưng ngay bây giờ cậu phải ra ngoài ngay, sắp có vài người đến mở cửa cho cậu nên hãy chờ một chút.

À, và tôi xin cậu lưu ý một điều nữa."

"Đừng động vào bất cứ người nào, cũng xin đừng chạy trốn.

Nếu cậu chạy...cậu không muốn giết người đâu nhỉ?"

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán bên ngoài rồi tiếng khoá cửa kêu lên.

*Lạch cạch

Cánh cửa mà bao nhiêu năm bị khoá chặt giờ đây đã được mở.

. . . . . . . . . . . . . .

"Con quỷ có nói gì với cậu không?"

Người đàn ông trông đứng tuổi mặc áo khoác ngoài màu trắng hỏi tôi.

Tôi với một tấm chăn lớn phủ lên người để che chắn đáp lại: "Cháu chỉ nghe nó kêu la âm ỉ."

Ông ta trông có vẻ trầm tư suy nghĩ, vừa lẩm bẩm: "rốt cuộc thằng nhóc Murray đã làm cách nào thế không biết."

"Chú Murray ạ?!"

"Đúng vậy, nó đã làm nên một kỳ tích đáng k-" ông ta bỗng trở nên hào hứng, ánh mắt tràn đầy đam mê nhưng bỗng khựng lại như nhớ ra gì đó rồi ho khụ.

"Mà ta không nên là người nói với cậu điều đó.

Ngài Oscar Carpricorn sẽ giải thích cặn kẽ hơn."

"Làm sao để cháu gặp ngài ấy ạ?"

"Ờ thì, chỉ cần yêu cầu gặp thôi, đi đây."

Người đàn ông vẫy vẫy tay rời đi.

Sau đó vài ba người nữa đã chờ sẵn ngoài cửa tới đón cậu trở về phòng.

"Cháu có thể gặp ngài Carpricorn được được không ạ?"

"Chúng tôi sẽ chuyển lời đến ngài ấy giúp cháu...mà trước đó thì cháu có muốn cô mang một bộ đồ đến?"

Một người phụ nữ lên tiếng trả lời cậu, tinh ý nhận thấy tôi chỉ đang choàng một tấm chăn mỏng.

Tôi chưa từng có được một mảnh vải để che thân chứ đừng nói là một tấm chăn thế này.

"Này cháu?"

"Dạ vâng!

Nhờ cô ạ!"

. . . . . . . . . . . . . .

Có một sự thật là ngài Oscar Carpricorn chưa từng cho gọi tôi đến gặp sau hôm đó.

Ngài ấy chỉ gửi đến một bức thư xin lỗi (từ chối) cho tôi, bảo rằng ngài đang khá bận vì có nhiều chuyện cần giải quyết.

Nhưng sẽ gặp tôi một ngày không xa, nhưng là ngày nào cụ thể thì tôi chưa biết...

Sau cái ngày định mệnh ấy hai tuần, họ lại đến và mở cửa cho tôi ra ngoài.

"Midas Taurus?"

"Vâng ạ?"

"Từ hôm nay cháu sẽ ra khỏi đây, chúng tôi sẽ chuyển cháu đến ký túc xá của trường học.

Cháu chỉ cần đeo chiếc găng tay này, nhớ là dù có chuyện gì cũng đừng cởi ra nhé!"

"Hả?!

Nhưng cháu tưởng cháu là đối tượng nguy hiểm?!"

Người nọ chỉ mỉm cười dịu dàng: "cháu đã được xác định là an toàn và không có khả năng gây hại, giờ thì còn chờ gì nữa mà không ra ngoài đây?"

"V-vâng!"

Rồi tôi lại lẽo đẽo chạy theo họ.

"Nhóc đúng là may mắn!

Được đặc cách cho ở phòng riêng luôn đấy!"

. . . . . . . . . . . . . . .

Cuộc sống mới ở ký túc thật sự không thú vị lắm, vì họ xếp tôi ở một mình nên cũng chẳng có ai đến bắt chuyện, một phần là do năng lực không ổn định của tôi.

Những đứa trẻ ở đây đều đã luôn ở cùng nhau từ khi còn chưa cai sữa và do đặc thù thân phận của chúng nên ai cũng cảnh giác với người ngoài, như tôi chẳng hạn.

Thật sự khá bất ngờ khi môi trường sống của các tai họa con chúng tôi chẳng khác gì với mấy trường học bình thường.

Khác ở chỗ sẽ luôn có từ 1-3 người giám sát nhất cử nhất động của bọn trẻ.

Nhưng cũng có vài đứa lẻn đi được.

"Aries?

Charon Aries đi đâu rồi?!"

Tôi chán nản chống cằm nhìn một bảo mẫu (kiêm người giám sát) chạy đôn chạy đáo chỉ để tìm một đứa nhóc.

"Lại nữa hả trời?"

Tôi lầm bầm.

Đây là lần thứ 3 Aries trốn học trong tuần, dù hôm nay mới là thứ tư...

Thành thật một chút nhé?

Tôi chẳng thích con nhỏ đó chút nào!

Con gái gì mà cắt tóc như con trai, tính tình cục súc, mỗi lần xuất hiện là y như rằng bản mặt nó cau có vô cùng.

Hơn hết, có lần cô giáo cho chúng tôi đi dã ngoại, có một số thằng nhóc bảo tôi đi bắt ếch để chúng chuẩn bị cho buổi diễn kịch gì đó?

Tôi chẳng biết nhưng vì muốn nhanh chóng làm thân tôi đã đồng ý.

Bắt ếch khó chết đi được, tôi còn phải đeo găng tay nữa.

Mọi người dặn dò tôi luôn phải đeo nó, nếu không họ sẽ tống tôi trở lại căn phòng đó.

Nên tôi đã lặn lội bắt ếch với đôi găng tay nhưng mãi chẳng được.

Ngay sau đó tôi cũng bắt được một con với cái vợt đi mượn từ bác bảo vệ.

Cơ mà có một cậu bé?

Mặt mày non choẹt đi đến cạnh tôi.

"Xin chào?"

Tôi đã bắt chuyện trước.

"Chào, cậu đang làm gì đấy?"

"Tôi bắt ếch, James và Cale nói chúng ta sắp diễn kịch."

"Ồ!

Vậy cậu bắt được rồi?

Cho tôi xem được chứ?"

"Đ-được thôi, đây!"

Tôi nói rồi giơ cái vợt lên cho cậu ta xem.

"Gì vậy, đây đâu phải ếch?"

"Sao cơ?!"

"Cậu thậm chí không phân biệt được giữa cóc và ếch ư?

Biết sao đây, đầu óc cậu ngờ nghệch thấy lạ, làm sao cậu có thể sống đến giờ khi cả những thứ căn bản nhất còn chả biết vậy?"

Được rồi, thế là chấm hết, lần đó là lần lâu nhất tôi nói chuyện với một người, và giờ tôi đã quyết định đó cũng sẽ là lần cuối tôi nói chuyện cùng cậu ta.

Sau đó tôi trở về và nói với mọi người: "ở đó chỉ toàn cóc, tớ chẳng thấy con ếch nào cả."

Trở về thực tại, Charon Aries đã biến mất được hơn nửa ngày, các giáo sư cùng vài người khác ráo riết đi tìm con nhóc.

Tôi cũng định mặc kệ, nhưng bỗng nhớ tới lời chú Murray đã nói khi trước.

"Con bé tên là Charon Aries!

Mà cháu không được làm anh đâu!

Con bé lớn hơn cháu cả tháng đấy."

"Con bé không hoà đồng lắm...nhưng chung quy lại cũng đáng yêu."

-Chết tiệt cậu!

Aries ạ!

Rồi tôi chạy vụt đi.

Trời thì đang mưa, cậu ta cũng biết cách làm phiền người khác thật!

Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi nhưng lại chẳng thấy bóng Aries đâu, rồi một khung cảnh chợt vụt qua đầu tôi.

-Ở cái hồ đó?

Linh cảm của tôi không sai, khi chạy quanh hồ để tìm kiếm, một cái đầu đen đập vào mắt tôi.

Là Aries, cậu ta ngồi gục xuống ôm lấy đầu gối, người run run.

Tôi chạy ngay đến đập mạnh vào người cậu ta.

"Này!"

Aries ngẩng khuôn mặt tèm lem nước mắt lên nhìn tôi.

Lúc đầu cậu ta ngạc nhiên nhưng ngay sau đó liền cau mày lại lườm.

"Biến đi!"

"Không đấy?!

Có biết bao nhiêu người đang tìm cậu đấy cậu biết không?!"

"Đã nói là biến đi!"

Aries hét vào mặt tôi rồi gạt phăng cánh tay tôi ra khỏi vai cậu ta.

"Gì vậy chứ!

Tôi cũng chẳng ưa gì cậu đâu?!

Dù vậy nhưng tôi vẫn dầm mưa chạy đi tìm cậu!

Thái độ gì vậy chứ?!"

Aries bắt đầu quát vào mặt tôi.

"Chú Murray chết rồi!

Tất cả là tại cậu!"

Tôi bắt đầu thấy choáng váng đầu óc.

"Bớt nói nhảm đi, chú ấy không thể chết được!"

"Vì cậu mà tôi chẳng thể gặp lại chú ấy được nữa!

Cậu là cái gì chứ?!

Nhờ chú ấy cậu mới có thể ra ngoài đây và sống nhởn nhơ như vậy!"

"Kh-khoan đã!

Cậu đang nói-"

"Cứ nhìn thấy cái mặt cậu, luôn cười cười và cố bắt chuyện với mọi người nhờ sự sống của chú ấy cũng làm tôi chán ghét!"

"..."

Tôi không phân biệt được những lời cậu ta nói với tiếng mưa nữa, lồng ngực tôi lúc này phập phồng và nhịp tim thì loạn hết cả, tôi cứ mở to mắt ngỡ ngàng và rồi tôi mất bình tĩnh.

Tôi không thể nhớ được ai đã bắt đầu trước, tôi và Aries sau đó đã lao vào đánh nhau thừa sống thiếu chết.

Đến khi người lớn tới tách hai đứa ra thì đã quá muộn, chúng tôi mình trầy xước đủ đường.

Mắt tôi bị sưng to còn mặt Aries thì đầy máu mũi.

. . . . . . . . . . . . . .

Giờ cả tôi và Aries đều đang phải nhập viện.

Tôi phát hiện ra tôi còn bị giãn dây chằng chân phải và Aries thậm chí gãy cả tay trái.

Thật khôi hài là Oscar Carpricorn sau nhiều lần từ chối lời hẹn gặp của tôi vì lý do bận công việc nay lại đến thăm.

"Đầu tiên tôi xin lỗi cậu vì đã không thông báo sớm hơn.

Chuyện của Adam Murray, tôi thành thật xin lỗi, tôi đáng lẽ nên biết rằng người đó lại quan trọng với cậu và Aries như thế."

"Anh ấy hy sinh trong khi thực hiện mệnh lệnh của tôi, đưa những đứa trẻ giống như các cậu an toàn trở về đây."

"..."

"Những chuyện liên quan đến nhiệm vụ đều phải được giữ bí mật nên tôi không thể kể chi tiết cho cậu được, nhưng Murray...đã làm rất tốt đến phút cuối."

"Đi đi."

"Cậu nói gì?

Tôi không nghe rõ?"

"Tôi bảo là anh cút ra khỏi đây đi!"

Tôi hét vào mặt hắn ta, nếu thực sự cảm thấy hối lỗi như vậy thì hắn đã nói cho tôi và Aries biết từ sớm, chứ không để tới khi chuyện đã vỡ lở như này.

Nếu hắn làm vậy thì cũng sẽ không dẫn tới cớ sự ngày hôm đó.

Tôi nghe nói Aries đã bị tổn thương tâm lý và không chịu nói chuyện với ai nữa.

"...Được thôi, như ý cậu.

Tạm biệt."

"..."

"Hẹn gặp lại!"

Hắn nói rồi đóng cửa phòng bệnh.

Tôi liền lườm hắn ta.

. . . . . . . . . . . . . .

Chú Murray có vẻ đã giao kèo với một con quỷ rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể kiềm nén con quỷ trong tôi.

Cái giá phải trả cho hành động ấy là cả tính mạng của bản thân.

Chỉ là một người cùng trò chuyện với chú ấy thôi, có người có thể hy sinh cả bản thân mình vì người khác như vậy sao?

Nhưng tại sao?

Nếu thật sự yêu thương tôi thì phải ở bên cạnh tôi thật lâu chứ?

Cũng đâu phải tôi cầu xin chú làm vậy?

"Vì cậu mà tôi chẳng thể gặp lại chú ấy được nữa!"

Tôi bắt đầu nhớ lại lời nói của Aries.

-Không, không phải đâu, mình không có lỗi gì cả.

*Cạch

Cửa phòng mở ra khi tôi còn đang nằm thẫn thờ suy nghĩ trên giường bệnh.

"Sao thế?

Như nhìn thấy ma vậy."

Aries nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của tôi.

Có ai mà ngờ nhỏ này lại đến tìm tôi trước đâu?

Vẻ mặt còn vô cùng bất cần nữa chứ.

"Mắc gì tới đây?"

"Chú Murray không hề chết vì cậu."

Tôi mím môi.

"Tất nhiên rồi, tôi chẳng làm g-"

"Chú ấy bị người khác âm mưu hại chết."

"G-gì thế?

Nhỏ này!

Tự dưng chạy tới rồi lảm nhảm gì nữa vậy?!

Nếu cậu đang tính trả thù tôi thì biến giùm cái!"

"Chẳng lý do gì phải trả thù cậu cả!

Tôi nói rồi!

Chú ấy không phải vì cậu mà chết!"

"Rốt cuộc ý cậu là gì vậy chứ?!"

"Tôi đã nghe lén được ngài Oscar Carpricorn nói chuyện với chú Arlert!"

"Arlert là ai?"

"Người đã cùng làm nhiệm vụ với chú Murray, bạn thân của chú ấy, cũng chính là người ngày hôm đó đã cho tôi biết chuyện."

"!"

"Tôi không nắm rõ ngọn ngành nên không thể hiểu hết cuộc nói chuyện giữa họ, nhưng đại loại là thế này:"

"Tôi nhớ rõ mình đã nói với anh rằng đừng nói ai về chuyện này?"

"Tôi vô cùng xin lỗi ngài.

Nhưng đứa trẻ đó, Aries, Murray thật sự vô cùng yêu thương con bé.

Nó đã biết tôi và Murray cùng nhau làm nhiệm vụ, nên khi thấy tôi trở về một mình thì-"

"Thì anh đem hết mọi chuyện ra nói với con bé?

Đáng lẽ ra nếu con bé hỏi anh chỉ cần nói Murray vẫn còn việc phải giải quyết nên chưa thể về được?"

"Tôi không làm vậy được, thưa ngài!

Nói dối một đứa trẻ chuyện trọng đại như vậy về người thân của nó."

"Haizz!

Cặp bạn thân hai người cứ thích làm mọi thứ rối tung lên hết cả!"

"...thế còn về bức thư của Murray?

Cậu ấy đã phát hiện ra điều gì?"

"Là văn tự cổ của một dòng họ tên là Paulet, có vẻ tổ tiên họ có liên hệ mật thiết đến hiện tượng trăng máu."

"Vậy họ phát hiện ra Murray và cậu ấy bị truy sát để diệt khẩu?!

"Đúng vậy, chúng ta được biết rằng anh ấy hy sinh để giao kèo với quỷ, nhưng mọi thứ có vẻ lại không đơn giản đến vậy."

"!"

"Có thể anh ấy đã quyết định làm vậy vì sắp cận kề cái chết."

"Chết tiệt!

Bọn khốn ấy!"

"Đừng nóng vội, ta phải điều tra kỹ càng chuyện này mới có thể đưa ra kết luận.

Andy Arlert, ta chỉ định cậu điều tra vụ này, hãy cử thêm vài người khác có thể tin tưởng làm cùng cậu.

"Rõ."

"Mà hơn hết, chúng ta không nên nói ở đây, về văn phòng tôi sẽ cho cậu biết chi tiết."

. . . . . . . . . . . . . .

"Đó là những gì tôi nghe được."

"Vậy...ý cậu là chú Murray đã vướng vào một bí mật nào đó và bị truy sát?"

"Cậu nắm được phần trọng yếu rồi đó."

"Nhưng tại sao cậu lại đi kể chuyện này cho tôi.

Chúng ta chẳng hoà hợp với nhau gì cho cam?"

"Tôi không chọn kể chuyện này với người mà tôi thích.

Chỉ là, xét về nhiều trường hợp cậu là người có thể tin tưởng nhất."

"?"

"Chú Murray cũng rất quan trọng với cậu, tôi cảm nhận được điều đó."

"Vậy giờ cậu muốn gì ở tôi?"

"Hợp tác đi!"

"Gì?!"

Tôi sắp không nghe hết nổi rồi, cậu ta bị điên à?!

"Hãy cùng hợp tác, để tìm hiểu về cái chết của chú ấy."

"Tôi và cậu, hãy cùng trả thù đi."

. . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . .

-Pitcher: cầu thủ ném bóng.

-Catcher: cầu thủ bắt bóng.

. . . . . . . . . . . . . .

Nguồn ảnh: Pinterest.

Ngày 17/5/2023.
 
( 12 Chòm Sao ) Đêm Trăng Máu
Chương 5: Màu đỏ


Abigail Sagittarius tin rằng nên diệt trừ hết những tai hoạ.

Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều những người bạn ở Mazikeen của mình phải chịu đau khổ vì cái hiện tượng quái ác kia.

Cô biết những đứa trẻ đó chẳng có tội tình gì, nhưng điều đó cũng không ngăn được sự thật là sự hiện diện của chúng trên đời sẽ làm cho vô vàn người khác phải chịu khổ, thậm chí là chết.

Mọi người nói rằng Sagittarius có một người em gái, nhưng bố cô không nghĩ vậy.

Ông chối bỏ đứa con thứ hai của mình, người được sinh ra vào đêm trăng máu.

Còn mẹ cô, người phụ nữ tuyệt trần, với mái tóc đen láy, thẳng và dài như suối nước cùng màu với đôi mắt đã không thể nào tỉnh táo được nữa.

Sagittarius thường đến thăm mẹ dù cha cô đã nhiều lần cấm cản.

Mỗi lúc gặp, cô thấy mẹ mình ngồi trên chiếc ghế bành ôm khư khư một con mèo bông, bà thậm chí còn cho nó mặc đồ và uống sữa.

Mọi người gọi đó là điên loạn, nhưng Sagittarius không nghĩ vậy.

Đó là ám ảnh, ám ảnh vì đã để vụt mất thứ vô cùng quan trọng của bản thân mình.

Mẹ không có lỗi, cô biết rõ điều đó, ban đầu quan hệ giữa bố và mẹ không tệ như bây giờ nhưng điều đó đã thay đổi khi cứ mỗi lần gặp bố mẹ lại la hét và ném đồ đạc đi khắp nơi.

Mẹ mắng chửi bố là thằng đàn ông máu lạnh, rằng ông chỉ biết đến bản thân mình.

Bố cô, Michael Sagittarius là một anh hùng, một huyền thoại sống của cả đơn vị chống thảm hoạ.

Người mà có tinh thần trách nhiệm cao ngút trời còn vô cùng cổ hữu.

Nhưng làm sao một người làm cha lại có thể nhẫn tâm ra tay với máu mủ ruột thịt của mình?

Dù cho vẫn có một sự tôn trọng và ngưỡng mộ dành cho ông, Sagittarius cũng sẽ không bao giờ tha thứ.

Vì mẹ là một người vô cùng mạnh mẽ, người ta nói rằng khi một sản phụ sinh ra tai họa người đó sẽ bị chi phối và phát điên bởi con quỷ đã xâm chiếm đứa bé, nhưng mẹ đã chống chọi được.

Mẹ không phát điên lên do quỷ, mà do chính chồng của bà.

Thế nhưng mẹ vẫn luôn dịu dàng với Sagittarius.

"Chào con gái, hôm nay ở trường có gì vui không?"

"Cũng chẳng có gì mẹ ạ, nhưng con có gặp một cô bé, có vẻ cũng sắp nhập học Mazikeen."

"Ồ?"

"Em ấy khá rụt rè nhưng rất đáng yêu ạ!

Nhưng nghe nói mẹ của em ấy đã không qua khỏi trong đợt trăng m-" Sagittarius khựng lại, không thể để mẹ mất bình tĩnh, cô bị sao vậy chứ?

Khi không lại nói đến trăng máu!

"Ừm..."

Sagittarius run rẩy, mẹ đã im lặng một lúc lâu.

Cô sợ mẹ đang bị chấn động, rồi mẹ sẽ khóc thảm thiết, níu người cô và là hét, nếu như cô không nói gì thì- "Đúng là tội nghiệp thật."

"!"

"Những người mẹ phải sinh con vào cái đêm quái ác ấy, họ chẳng làm gì sai cả, những đứa trẻ của họ lại càng không."

"..."

"May mà mẹ con ta được gặp nhau bình an nhỉ?

Con yêu."

"Nhưng nếu con có trở thành tai hoạ, mẹ cũng sẽ bảo vệ con tới cùng."

Sagittarius cảm thấy sống mũi cay cay.

Mẹ nói điều đó và bà đã làm vậy thật, thậm chí không màng đến sự an nguy của bản thân.

Chính nhờ vậy bà mới câu giờ cho em gái cô được cứu thoát.

Sagittarius nhắm mắt lại, hồi tưởng về ký ức ngày hôm đó mà cô chỉ nhớ mang máng.

-Lúc đó mình chỉ mới hai tuổi.

Hình ảnh ấy hiện ra, với cô đang được một người lớn bế trên tay, giương mắt nhìn người mẹ mình la hét, vô vọng cố giật lấy đứa trẻ còn đỏ hỏn.

"Con đang nghĩ gì vậy?"

Nghe tiếng mẹ hỏi, Sagittarius chậm rãi mở mắt.

"Không, không có gì cả ạ."

-Nếu một ngày nào đó mình gặp con bé, nếu như con bé vẫn còn sống, thì liệu mình có thể ra tay với nó được không?. . . . . . . . . . . . . .

Sagittarius còn nhớ, vào một ngày kia khi cô đang ngủ, bố cô xông vào phòng rồi kéo cô đi tới một căn hầm.

Cô hốt hoảng sợ hãi, vì bố dù có là một người nghiêm khắc đến mức nào đi nữa cũng sẽ không dùng đến bạo lực để cưỡng ép con gái mình như vậy.

Căn hầm đó là nơi mà Sagittarius chưa bao giờ đến, thậm chí cô còn không biết đến sự tồn tại của nó.

Không gian nơi đó tối tăm với lập loè ánh sáng từ chiếc đèn trần cũ cĩ, chỉ đủ để người ta có thể thấy được đường đi.

Có một vài kệ trưng bày và những khung hình trắng đen được chụp từ thời xưa.

Bố cô cầm chiếc đèn pin rọi vào từng tấm hình, giải thích cặn kẽ cho cô về từng người và sự kiện xuất hiện trong đó.

Ông nói rất nhiều, từ sự việc thời cụ tổ cho đến đời ông nội của ông đã phải chịu nhiều đau thương vì bọn tai họa thế nào.

Ông còn dặn dò Sagittarius rất kỹ.

"Tuyệt đối đừng bao giờ yếu lòng trước lũ tai họa đó, nếu do dự, người bị giết sẽ chính là con."

Lúc đó, từng lời từng chữ ông phát ra in sâu vào đầu của cô nhóc mới chỉ 8 tuổi, và lưu lại ở đó đến tận bây giờ khi cô đã 15.

Cha đã tạo ra cô ấy, một đứa con gái với lý lẽ và tư tưởng giống với ông, cùng với đôi mắt màu máu, mái tóc đỏ thẫm đã trở thành thương hiệu.

Một bản sao giống hệt ông ta.

. . . . . . . . . . . . . .

Sagittarius rất thích trẻ con, đến nỗi mà bất cứ ai nhỏ tuổi hơn cũng đều được cô đối xử như là em bé.

Trong học viện này có rất nhiều đứa trẻ đáng thương, đứa thì bị cha mẹ bắt ép phải đến đây, đứa thì tứ cố vô thân chẳng còn ai bên cạnh.

Đáng thương nhất là một cậu bé tên Dominic Virgo, với một người mẹ bệnh tâm thần luôn chực chờ để giết những đứa con của mình.

Người ta không phát hiện ra căn bệnh điên loạn ấy của bà ta cho đến khi 3 người em của Virgo đã bị giết hết, máu văng khắp căn hộ xập xệ và cảnh sát chỉ đến sau khi có một người hàng xóm phàn nàn về mùi hôi thối phát ra từ trong căn hộ.

Virgo được tách ra khỏi mẹ và từ đó thức tỉnh siêu năng lực của mình, cuối cùng là đến với Mazikeen là nơi duy nhất cưu mang và cần cậu bé.

Khi biết được hoàn cảnh của cậu, Sagittarius đã không ngừng tìm cách để làm thân với cậu nhóc.

Và cũng mất một thời gian rất lâu sau đó, Virgo mới chịu mở lòng mình với cô.

Và rất lâu sau đó nữa, Sagittarius đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu bé tội nghiệp, điều mà chính cô còn không biết.

Sau đó cô lại làm quen với Gemini và cho hai đứa gặp nhau.

Virgo có vẻ không thích con bé lắm nhưng rồi chúng cũng sẽ quen dần với nhau thôi, vì trước đó thằng bé cũng như vậy với Sagittarius mà.

Và cũng có một lý do nữa, chúng đều là những đứa trẻ có hoàn cảnh giống nhau, sẽ sớm hiểu nhau hơn với cô.

Virgo thì luôn cau có và cục súc với bất cứ ai lại gần nó, còn Gemini lại cố tự tách biệt bản thân với mọi người, có lẽ chúng có thể sẽ là một đôi bạn thân khá hợp cạ đây!

. . . . . . . . . . . . . .

Vào buổi tuyển chọn gần 6 năm trước, lần đầu tiên mà một người chưa từng biết đến thua cuộc như Sagittarius phải bàng hoàng.

Tất cả những người có mặt ở đó cũng vậy, không ai nghĩ rằng kẻ đã sớm thức tỉnh một năng lực như dung nham, là hậu duệ của gia tộc lừng lẫy Sagittarius, con của bị trung tá đỏ thẫm lừng danh lại đi thua trước một tên ất ơ nào đó có tên là Ace Leonia.

Kẻ mà thậm chí mới chỉ thức tỉnh dị năng và xuyên suốt trận đấu hầu như chẳng hề sử dụng dù chỉ một chút năng lực của bản thân.

Chỉ dựa vào cơ thể và sức mạnh vật lý, ngày hôm đó Ace Leonia đã khiến cho cả đất nước được phen chấn động.

Thậm chí sau khi được nhận sự huấn luyện của Mazikeen, cậu ta đã sớm điều khiển được năng lực và luôn giữ tên mình ở đầu bảng thành tích.

Đương nhiên trở thành thủ khoa của cả khối.

Cái tên luôn đứng ở phía sau, với chữ số hai đứng đầu và bảng điểm thua Ace Leonia từ 1 đến 2 điểm là Abigail Sagittarius.

Sau khi biết đến sự tồn tại của cậu ta, bố cô đã mời cậu ta về dưới trướng mình, đồng nghĩa với việc, sau khi tốt nghiệp Leonia có thể ngang nhiên trở thành cấp dưới của ông ấy, một trung tá đỏ thẫm huyền thoại.

Nhưng biết gì không?

Cậu ta từ chối thẳng thừng, thậm chí còn vô cùng thô lỗ.

"Thằng này không thích đấy?

Làm gì nhau?"

Và kể từ đó, August Scorpio, thiên tài giỏi nhất Mazikeen, cũng là cấp dưới thân tín được bố cô cử đi mời chào cậu ta chính thức khinh thường cái tên tóc bù xù đó ra mặt.

Có lần khi được luyện tập cùng Scorpio, Sagittarius đã lỡ nhắc đến Leonia trước mặt anh, và Scorpio đã có cái nhăn mày khó chịu phong phú nhất mà cô từng thấy.

Sagittarius chẳng biết vì lý do gì mà Scorpio lại vô cùng tôn kính bố cô.

Mãi cho đến một hôm cô hỏi anh thì cũng chỉ nhận được câu trả lời vô cùng ngắn gọn.

"Ngài ấy là ân nhân của tôi."

Mối quan hệ của cô với Scorpio có vẻ khá kì lạ.

Nói cho dễ tưởng tượng thì giống như là quan hệ giữa cấp dưới thân tín với con gái của ông trùm vậy.

Nghe thì có hơi sến rện, mà nói chung là vậy.

Nhưng bọn cô cũng khá thân thiết, thật ra là với tính cách của Sagittarius, cô có thể kết bạn và nói chuyện rất dễ dàng với bất kì ai.

Khi mà cô bước vào năm 3, cô đã có thể trò chuyện thoải mái cùng Scorpio.

"Này, anh cứ giữ khư khư cái mặt đăm đăm đó thì làm sao có bạn gái nổi đây?"

"Đó là một mối quan hệ không cần thiết trong cuộc sống của tôi."

"..."

à thì...Sagittarius không nói nên lời.

Tên này còn bảo thủ hơn cả bố cô.

"Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục luyện tập thôi thưa cô."

-Anh là hiện thân của titanium đấy à?

Sao cứng ngắc thế?

. . . . . . . . . . . . . .

Một hôm nọ, mẹ bỗng nhiên lên cơn, người giúp việc đã ngay lập tức gọi điện cho Sagittarius, vì cô là người duy nhất có thể làm dịu mẹ lại.

Sagittarius vốn có hẹn với Virgo và Gemini vào ngày hôm đó, nhưng không còn cách nào khác, cô đành hủy hẹn với hai đứa.

Đáng lẽ với tính cách của chúng thì cô nên là người trung gian, gợi chuyện để chúng gần nhau hơn, vì hai đứa chỉ mới làm quen nhau không lâu.

Sagittarius có thể tưởng tượng được cái không khí giữa chúng nếu cô vắng mặt sẽ như thế nào.

Bước vào cổng dinh thự, cô cố gắng chạy thật nhanh qua vườn, đến cửa sổ phòng mẹ thì nán lại một chút xem xét tình hình.

-Có vẻ nghiêm trọng hơn những lần trước rồi.

Bên trong là mẹ cô, người đang vơ loạn xạ con dao trên tay.

Còn có một người giúp việc, có vẻ là người mới quỳ gối khóc lóc, van xin mẹ cô hãy tha cho cô ta.

-Chậc!

Đã bảo họ đừng đưa bà ấy mấy vật sắc nhọn rồi mà?!

Ngay khi mẹ chuẩn bị vung dao xuống cô gái kia, Sagittarius nhanh nhẹn lao vào trước bà.

"C-cô chủ!"

Cô gái nức nở.

"Đi gọi thêm người tới giúp tôi ngay!"

"V-vâng ạ!"

Sức của mẹ rất khoẻ, lúc lao vào chắn cho người giúp việc kia, Sagittarius đã lỡ dùng tay trái để đỡ.

Khiến cho mũi dao cứa sâu vào lòng bàn tay cô, máu chảy ròng ròng xuống tấm thảm đỏ sẫm.

"Mẹ ơi."

Giọng của cô không có tác dụng, mẹ càng thêm dùng sức khiến con dao đâm vào sâu hơn.

"Ặc!

Con đây mà!

Mẹ ơi!"

"Nó không có chết!"

Bà la toáng lên.

"Gì cơ?!"

"Mày không được nói vậy!

Nó còn đang sống sờ sờ đây kia mà?!"

Khi tầm mắt Sagittarius mờ dần vì mất quá nhiều máu, cô nghe tiếng bước chân chạy đến.

Mái tóc màu đại dương dài được buộc lại gọn gàng của anh ấy hoà với màu hoàng hôn.

Và đôi mắt anh lấp lánh lên ánh bạc.

Anh ấy toả sáng, trong đôi mắt của Sagittarius anh còn sáng hơn cả một ngôi sao.

"Phu nhân!"

Scorpio nhanh chóng khắc chế con dao trong tay của mẹ rồi đẩy bà ra xa.

Anh rút chiếc khăn tay từ túi quần, ấn mạnh vào vết cắt sâu của Sagittarius.

Cô rên nhẹ vì đau rồi dần liệm đi.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô nghe thấy giọng của bố, ông quát to:

"Mira!

Lại nữa sao!"

. . . . . . . . . . . . . . .

Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại trên giường bệnh, thằng bé Virgo đã có mặt vào lúc đó.

Nó liên tục hỏi han cô, còn càm ràm vô cùng nhiều về việc Sagittarius đáng lẽ nên cẩn thận hơn.

Chà, có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe thằng bé ấy nói nhiều đến vậy, chứng tỏ nó thật lòng thấy lo lắng cho cô.

"À phải rồi!

Em có thấy một người con trai tóc dài màu xanh biển đến không?"

"Ý chị là August Scorpio?"

"Đúng vậy!

Anh ấy có đến à?!"

"Không có, chị có việc gì với anh ta à?"

"À...ra vậy.

Không có gì đâu.

Mà khoan!

Sao em biết chị đang nói đến anh ấy?"

"Là học sinh ở Mazikeen chả lẽ không biết?"

Virgo khinh khỉnh trả lời.

"Phải ha, ờ mà nhóc năm sau mới là học sinh mà?"

"Nghe bọn ở chung ký túc bàn tán."

*Cạch

Emma Gemini đẩy cửa bước vào, trên tay còn xách theo một giỏ đầy táo.

"Ồ?

Chị tỉnh rồi?"

"Ừ, em đến thăm chị à?

Cảm ơn nhé Gemini!"

"Đây là quà thăm bệnh ạ."

"Cảm ơn em nhiều!"

"Xì, gì mà mua toàn táo vậy?

Không có dâu Tây hay quýt gì à?"

Ô hay?

Sao thái độ của cu cậu khó ở này nay lại thân thiện vậy?

Chẳng lẽ giữa hai đứa nó đã xảy ra gì mà cô không biết?

Gemini sau khi nghe thằng nhóc Virgo nói liền phát quạu.

"Còn đỡ hơn cậu đến thăm bệnh mà đi tay không!"

. . . . . . . . . . . . . .

Sau khi xuất viện, Sagittarius liền đến kiểm tra tình hình của mẹ.

"Bác sĩ nói tình trạng của bà ấy đã tốt hơn nhiều rồi, sự việc vừa rồi cũng là do một cô gái mới vào làm lỡ lời, giờ bà ấy được trấn an rồi nên đã trở lại như bình thường.

Cũng may là không nặng hơn."

"Tôi biết rồi ạ, cảm ơn bà."

Sagittarius không thấy cô giúp việc kia nữa, chắc bố đã cho đuổi việc cô ấy rồi.

Cô chậm rãi bước vào phòng, quan sát kĩ càng biểu cảm của mẹ, khi thấy bà đã trở lại bình thường mới dám bắt chuyện.

Sagittarius đến bên cửa sổ lớn bị rèm cửa che kín mít.

Dứt khoát kéo mạnh nó ra.

"Kìa mẹ!

Con đã bảo nên mở rèm cửa để đón ánh nắng mặt trời rồi mà?

Mẹ chẳng chịu nghe lời gì cả!"

"Rồi rồi, con gái của mẹ, là mẹ sai được chưa."

Sagittarius ngây người nhìn mẹ.

Sống trên đời đã 14 năm nhưng cô chưa gặp ai có thể đẹp như bà.

Ánh nắng rọi lên trên làn da nhợt nhạt của mẹ, đôi mắt đen lay láy mơ màng nhìn sang bên ngoài cửa kính.

Mẹ như là tranh vẽ vậy, một vẻ đẹp vô thực không từ nào diễn tả được.

Có lẽ mái tóc chính là điểm mà Sagittarius thích nhất ở bà.

Có cảm giác như còn đen hơn cả than, từng lọn một cứ chảy xuống như thác nước, bóng mượt và bồng bềnh.

Ngoài ra, nó còn thẳng đến mức Sagittarius tự hỏi có bao giờ chúng bị mắc vào nhau mà rối được không.

Nếu nhìn gần một hồi lâu, có lẽ sẽ bị đắm chìm vào suối tóc ấy.

"Hôm nay em con có vẻ vui quá, con bé cười tít cả mắt rồi kìa!"

"Haha, chắc do con bé thích nắng ấy ạ!

Mẹ nên kéo rèm ra mỗi ngày cho em ấy!"

. . . . . . . . . . . . . .

Midas Tauruss gục đầu xuống bàn.

Tiết học này nhàm chán đến mức hơn phân nửa đám nhóc bọn cậu đã chìm vào mộng đẹp.

Nhưng người ngồi bên cạnh cậu vẫn rất tỉnh táo và chăm chú nghe giảng, khiến cho Tauruss rất áp lực.

Charon Aries từ sau cái ngày định mệnh ấy không còn trốn học nữa mà nghiêm túc đến lạ.

Mục tiêu của con bé là trở thành một trong những người được chọn để làm nhiệm vụ ở bên ngoài.

Mà giờ đó cũng là mục tiêu của cậu, vì Taurus đã đồng ý hợp tác trả thù cùng Aries.

Từ lúc đó đến giờ cũng hơn 1 năm rồi.

Tóc của Aries cũng đã dài hơn nhiều, chẳng biết có động lực gì mà nhỏ không còn cắt tóc vô tội vạ như trước.

Hồi đó nghe mấy giáo viên bảo cứ thấy tóc dài đến mắt thì Aries liền đi vào phòng vệ sinh, tay cầm theo một chiếc kéo.

Ờm...để làm gì thì cậu từ chối nói thêm.

Aries bảo để tóc dài chọt vào mắt rất khó chịu.

Nhưng nhỏ không làm vậy nữa, bây giờ cứ có ai vô tình hay cố ý là nhỏ lại nhảy dựng lên.

Mà Taurus cũng công nhận tóc Aries đẹp thật.

Khi nhỏ đi, từng lọn tóc đen ấy cứ bay theo gió, thẳng và suông mượt như thác vậy.

Da thì cứ như chưa từng phơi nắng lần nào dù Aries rất thích nắng.

Taurus hay trêu rằng với hai thứ ấy cộng với đôi mắt đen thui của con bé, khi đi cạnh nhau vào ban đêm dù có ma xuất hiện cũng không biết phân biệt đâu là ma đâu là nhỏ nữa.

Sau đó thì bị Aries liếc đến méo mặt.

"Cậu không hề nghiêm túc với mục tiêu của chúng ta đúng không?

Cứ mỗi lần tôi quay sang thì y như rằng cậu không ngủ thì cũng ngồi ngáp ngắn ngáp dài."

"Tôi tự có cách của riêng mình, khỏi lo đi."

"Hừ"

"Tôi rất nghiêm túc đấy, với tôi thì chẳng ai trên đời quan trọng hơn chú Murray cả."

"Cậu nên nhớ rõ những lời mình nói đấy."

Taurus quay sang nhìn Aries, hơi giật mình vì đôi mắt đen của con bé chằm chằm vào mắt cậu.

"Vì tôi cực ghét những tên đàn ông vô trách nhiệm."

. . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . .

Nguồn ảnh: Pinterest

Ngày 8 tháng 6 năm 2023.
 
Back
Top Bottom