Lãng Mạn 12 chòm sao| 930 - Thương nhớ ai?

12 Chòm Sao| 930 - Thương Nhớ Ai?
16. Nơi nào yên tĩnh.


Từ Thiên Yết muốn đến thư viện để học cho yên tĩnh, trong phòng hôm nay các thành viên quá bay lắc.

Bắt nguồn thì phải từ Đàm Nhân Mã.

Sau cuộc gặp gỡ chớp nhoáng tốn công đợi chờ vào buổi sáng hôm nay, với Tôn Cự Giải, cô nàng đã trở nên tươi roi rói mà không cần tưới tắm gì.

Về phòng là mở cửa bùm một cái sau đó đổ một đống đồ ăn vặt từ cái thùng to tổ chảng ôm trong lòng.

Tiếng động mạnh và lớn nên cả phòng đều thức dậy.

Lưu Song Ngư và Tiêu Bạch Dương vô cùng hứng thú, nhanh chóng chen vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, tiếp đó nhập cuộc với Nhân Mã đang ngồi nhàn hạ trên ghế xoay ăn snack."

Chị Mã, sao hôm nay lại hào phóng vậy?"

Bạch Dương vừa bóc một gói đồ ăn, vừa hỏi.Nhân Mã cười lớn: "Ha ha ha, còn không phải là sáng nay có chuyện vui à?

Thật không uổng công chị đây dậy sớm, đợi chờ mãi cuối cùng cậu ấy cũng xuất hiện!"

Song Ngư và Bạch Dương: "Cậu ấy?"

"Ngoài Cự Giải ra thì còn ai vào đây nữa."

Nhân Mã cười hi hi, đập bàn vô cùng hoành tráng, "Chị mày vốn muốn gọi là bảo bối, nhưng sợ tụi bây bắt đầu phỉ nhổ."

Song Ngư ngay lập tức nịnh hót không hề giả trân, "Làm sao tụi em dám ý kiến gì với chị đại."

Sau đó cô nàng bỏ một miếng snack vào miệng.

Vậy là biết tại sao phải nói ngon nói ngọt rồi, nhưng Nhân Mã cũng chẳng để tâm lắm.

Thiên Yết ngồi đọc sách bên cửa sổ, ăn một miếng đồ ăn, chậm rãi nói: "Bát cơm chó này, em nuốt không trôi."

Nhân Mã đẩy sang cho cô một cốc nước, "Uống nước vào xong rồi cố mà nuốt đi nhé."

Chỉ có Đoàn Bảo Bình vẫn trùm chăn ngủ, cả đám ở dưới đánh chén liên hồi.

Sau đó các cô lại bày trò, lấy đài cassette mở nhạc om sòm, nói là muốn chung vui với chị Nhân Mã.

Bảo Bình mơ mơ màng màng đeo tai nghe, mở một bài trong danh sách phát nhạc của mình, nhắm mắt ngủ tiếp.Ở trong bầu không khí như thế này, Thiên Yết không sao tập trung nổi, rốt cuộc cũng phải thu dọn sách vở vào trong balo, mở cửa lượn đến thư viện cho yên tĩnh.

Cô chọn được một bàn không có ai, bên cạnh cửa sổ lớn sát sàn có thể nhìn một phần khuôn viên trường, ánh nắng ấm áp chan hòa sưởi ấm, khung cảnh lý tưởng để đọc sách.Cô đem cuốn sách trong balo của mình đi trả cho thư viện, tiện thể mượn thêm một cuốn nữa.Theo sơ đồ chỉ dẫn, cô đến trước một cái giá sách cao, từ từ ngước nhìn lên trên, tia được cuốn sách mà mình muốn.

Bên cạnh có chiếc thang ngồi để lấy sách, cô rất thuận lợi leo lên mặc dù nó có phát ra một vài tiếng kẽo kẹt.

Cơ mà chắc cô cũng không xui xẻo đến mức ngã xuống đâu nhỉ?Yên tâm ngồi lên trên, an tâm vươn người lấy sách.

Độ cao vẫn chưa đủ, cô chưa thể vươn tới cuốn sách đó.

Thiên Yết nổi cáu, bộ giá sách này cho người khổng lồ lấy hay gì?

Cô miễn cưỡng rướn cả thân trên của mình, thời khắc chạm tay tới gáy cuốn sách thì thang bắt đầu rung lắc.Trong lúc đó, chỉ có duy nhất một ý nghĩ xẹt qua đầu cô: "Chết mất!"

Đang cuống cuồng, Thiên Yết lại nghe thấy một tiếng hô lớn, rất rõ ràng nhưng đầu óc thì không thể nhận định được là hô cái gì.

Cô cứ thế nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho việc mình rơi bộp xuống đất, may mắn thì chỉ bị đau lưng, xui xẻo thì bị thương chỗ nào chưa rõ, nhưng cô cứ ôm lấy cái đầu trước đã.Thế nhưng mãi chẳng thấy cơn đau nào ập đến.

Ngược lại, có ai đó đang giữ hai bên vai, giúp cô ngồi yên, cái thang cũng không còn bị lung lay nữa.Thiên Yết thoát nạn trong gang tấc, vẫn còn đang hoảng hồn, quay ra sau nhìn.

Lời cảm ơn đến bên môi rồi lại rút lại, lời nói thốt ra lại là một cái tên: "Trác Sư Tử?"

Sư Tử thở phào một cái thật nhẹ nhõm."

Cậu xuống trước đã, có gì để nói sau."

Thiên Yết lộ rõ vẻ lúng túng: "Nhưng mà cái thang đang lung lay rồi, tôi không dám xuống.

Cậu giữ giúp tôi nh..."

Cô còn chưa nói xong, Sư Tử đã luồn tay qua phía sau đầu gối, đỡ lưng cô, bế xuống rất nhẹ nhàng.

Trái lại, Thiên Yết có vẻ còn đứng không vững hơn, loạng choạng phải bám vào kệ sách.Sư Tử vỗ vỗ chân cái thang, bảo, "Cái loại này chẳng bền gì cả."

Lại quay sang cô: "Còn cậu nữa, lần sau thấy nó như vậy thì đi kiếm cái khác ổn hơn, cũng đâu phải là thiếu đâu.

May mắn là tôi đi ngang qua, cũng còn may hơn là tôi phản ứng kịp, nếu xui xẻo thì có phải là cậu sẽ ngã lăn đùng ra rồi không?"

Thiên Yết bắt tay ra đằng sau, di di mũi giày, không nói gì.

Thì cô cũng đâu thể đốp chát lại được cái gì, người ta vừa cứu cô.

Sư Tử bình thường cũng chẳng thế nào, sao mỗi lần nói chuyện với cô đều nhiều lời thế.

Mọi khi cô còn có thể nói lại, nhưng mà bây giờ cô đuối lý rồi.Ngừng một lát, anh lại hỏi: "Cậu muốn lấy cuốn nào?"

Thiên Yết ngước lên nhìn, chỉ tay về phía trên: "Nó đó, cái quyển có gáy màu xanh lục, nổi nhất hàng luôn."

Thiên Yết đã trèo lên thang ngồi mà còn không lấy được, vậy thì Sư Tử có khiễng hay có nhảy tới cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng với đến.

Nhưng mà anh nảy số được một cách lấy rất nhanh, lại không cần đi tìm cái thang khác.Anh quay ra, cúi người xuống, lại xốc Thiên Yết lên, để cô ngồi lên vai mình, hai tay anh giữ lấy đầu gối của cô cho chắc chắn.Thiên Yết hoảng hồn, "Cậu làm cái gì vậy?!"

Sư Tử đi lại vài bước, nói: "Tạo điều kiện cho cậu lấy còn gì?

Sao nào, ngồi trên vai của tôi chắc chắn là cao hơn cái thang dở người này, đúng không?"

Thiên Yết cảm thấy ngại vô cùng, nhưng nếu như cô còn chần chừ thì chưa biết khi nào cậu ta thả xuống.

Cô bặm môi, không nói gì nữa, lấy cuốn sách ở trên giá cao xuống.

Sư Tử cũng không làm khó gì cô, thả người xuống ngay lập tức.Thiên Yết xoay người rời đi, còn Sư Tử vẫn đút tay túi quần đứng đó, không có biểu hiện gì là đi tiếp hay quay lại.

Bỗng nhiên, cô xoay người, khẽ cúi người một cái."

Cảm ơn cậu."

Sư Tử cười cười, không nói gì.Thiên Yết ngồi xuống chiếc bàn mình đã để balo sẵn, lại chợt thấy phía đối diện có một chiếc balo khác.

Chắc là có ai đó thấy trống người nên để xuống rồi, cũng không sao, chắc là họ đi lấy sách.

Thiên Yết không cảm thấy có vấn đề gì.

Cô hít thở chút bầu không khí còn vương mùi trang sách này, nhìn xuống sân trường người qua người lại, rồi chậm rãi mở ra đọc.

Ước chừng được khoảng mười phút thì phía đối diện có tiếng động.Theo phản xạ tự nhiên, Thiên Yết rời mắt khỏi những con chữ chi chít trong trang sách, ngước nhìn lên trên.

Trác Sư Tử nở một nụ cười rất tươi, hàm ý đầy tự nhiên, một bên tay cầm cuốn sách có vẻ khá dày, bàn tay kia cùng lúc cầm hai lon cafe.Đặt sách xuống bàn, thuận thế đưa cho Thiên Yết một lon.Thiên Yết cũng không từ chối: "Cảm ơn cậu."

Cô cúi đầu, tiếp tục đọc sách, mái tóc ngắn chưa chớm đến vai phủ xuống che đi hầu hết khuôn mặt.

Do thiếu ánh sáng, cô đưa tay vén một bên tóc qua tai.Ánh nắng buổi sáng không gắt gao, chiếu vào một nửa khuôn mặt cô, Sư Tử thoáng chốc ngẩn người.

Và rồi, cứ như một điều tự nhiên chẳng cần nói, anh gác khuỷu tay lên cuốn sách khá dày mà anh lấy, chống cằm ngắm Thiên Yết.Không biết đã có ai nói cho anh biết, giác quan thứ sáu của con gái rất mạnh chưa?

Thiên Yết cảm thấy không ổn, lại một lần nữa nhìn sang, thu gọn hết ánh mắt, nụ cười và cả sự đẹp đẽ của chàng trai trước mặt vào trong tâm trí.Cô cũng đã ngẩn ngơ rất lâu.Sư Tử lại cười, hỏi: "Sao vậy?"

Từ Thiên Yết rời mắt đi nơi khác, lắc lắc đầu, "Không có gì."

Trác Sư Tử lười biếng đáp: "Ừm hứm~"Anh lôi từ trong balo ra một tập tài liệu, mở phần toán học cao cấp và đẩy nó ra giữa bàn.

Thiên Yết nhìn tập tài liệu, lại nhìn anh, ý hỏi có chuyện gì.Sư Tử vươn vai một cái, nói: "Có một câu tôi không hiểu, muốn nhờ bạn Thiên Yết giúp đỡ một chút.

Không biết bạn ấy có đồng ý không?"

Lại nghiêng đầu cười một cái nữa, hô hấp của Từ Thiên Yết đã sắp không còn đều đặn nữa rồi.

Cô vớ lấy cái bút bên cạnh tập tài liệu, chỉnh tư thế sao cho thích hợp để bắt đầu nói.Thế mà Sư Tử lại lắc đầu."

Như thế này không ổn rồi.

Bạn Thiên Yết à, cậu sẽ biến dạng xương sống mất."

Sau đó, vô cùng tự nhiên mà đặt mông xuống ngồi ngay bên cạnh cô.Từ Thiên Yết chỉ thở nhẹ một hơi, không nói gì thừa thãi nữa, bắt đầu giảng bài.

Sư Tử nửa nằm bò xuống, tay để tự nhiên để trên bàn.Thiên Yết giảng giải cặn kẽ những câu mà Sư Tử chỉ.

Giảng đến khô cổ họng, Sư Tử đẩy sang cho cô một hộp sữa đã cắm ống hút.

Không câu nệ gì, cô cầm lên uống, uống rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng.Cô liếc mắt sang nhìn, Trác Sư Tử đang dán mắt vào cô, thấy cô quay lại nhìn cũng không rời mắt đi chỗ khác, khóe môi hình như còn có một nụ cười nhẹ, có lẽ là đã cong môi từ lâu, rất lâu rồi.Cô đặt hộp sữa xuống, bình tĩnh hỏi, "Hộp này ở đâu đây?"

Sư Tử lại cười: "Hả?

Tôi chưa uống đâu, mới chỉ bặm môi một cái đặt vào đó thôi."

Thiên Yết vừa nghe lập tức đã hiểu anh muốn nói gì.

Mặt cô đỏ bừng, đánh một cái vào vai anh."

Cậu làm cái quái gì thế hả?"

Trác Sư Tử lập tức giơ tay xin hàng: "Ơ thôi nào, tôi đùa thôi, tôi chỉ cắm sẵn ống hút rồi đẩy sang cho cậu, không làm gì nữa cả.

Tin tôi đi bạn Thiên Yết ơi.

Còn về việc nó ở đâu ra ấy, thì điều này có gì khó hiểu đâu?

Cái gì thì cái chứ mấy hộp sữa thì có gì đâu."

Từ Thiên Yết nhất thời quên mất anh chính là Trác đại thiếu gia, phú nhị đại giàu từ trong trứng nước.Cô không nói gì thêm nữa, liếc mắt về phía tập tài liệu trên bàn.Bài cuối cùng luôn luôn là bài khó nhất.

Thường thì những bài đó không phải là trình độ của cô, cô sẽ không làm.

Nhưng tên này đã viết lời giải chi chít vào đó rồi.Thiên Yết nuốt nước bọt, bỗng nhiên bực mình.

"Này, nghiêm túc chút đi.

Đến bài này cậu còn làm được thì tại sao mấy bài này lại không, hả?"

Sư Tử gãi đầu người hi hi, "Tại á là muốn nghe giọng của Thiên Yết nhiều hơn một chút đó."

Thiên Yết vớ luôn cuốn sách dày mà Sư Tử mượn đang ở trên bàn bàn, đập cho anh cái bốp.

Nạn nhân nhăn nhó ôm đầu, "Đau á."

"Cho chừa.

Bớt nói mấy lời nhăng cuội đó đi."

Thiên Yết không thèm để ý nữa, quay lại đọc sách của mình.Tại sao chỉ muốn học thôi mà cũng khó khăn vậy?21.3.2020| Vivian.

Chỉnh sửa lần cuối cùng: 17.06.2022.
 
12 Chòm Sao| 930 - Thương Nhớ Ai?
17. Về nhà cùng cậu.


Từ Thiên Yết ngồi xuống chiếc bàn mình đã để balo sẵn thì thấy phía đối diện có một chiếc balo khác.

Chắc là có ai đó thấy trống người nên để xuống, cũng không sao, chắc là họ đi lấy sách.

Nhưng mà cái balo này trông quen quen.

Cô hít thở chút bầu không khí còn vương mùi trang sách này, nhìn xuống sân trường người qua người lại, rồi chậm rãi mở sách của mình ra đọc.

Ước chừng được khoảng mười phút thì phía đối diện có tiếng động.Thiên Yết dời mắt khỏi những con chữ chi chít trong trang sách, ngước nhìn lên trên.

Trác Sư Tử nở một nụ cười rất tươi, hàm ý đầy tự nhiên, một bên tay cầm cuốn sách có vẻ khá dày, bàn tay kia cùng lúc cầm hai lon cafe.Đặt sách xuống bàn, còn rất trơn tru đẩy một lon sang cho Từ Thiên Yết.Thiên Yết thật không biết nói gì ngoài cảm ơn.

Thật ra cô có thể nói không uống, nhưng quả thực nếu nói vậy thì cô sẽ rất bức bối.

Lý do tại sao thì không lý giải được.Thiên Yết cúi đầu, tiếp tục đọc sách, mái tóc ngắn chưa chớm đến vai phủ xuống che đi hầu hết khuôn mặt.

Do thiếu ánh sáng, cô đưa tay vén một bên tóc qua tai.

Sư Tử mở lon của mình xong vẫn không thấy Thiên Yết động đậy gì, anh cũng làm mở luôn giúp cô.

Và rồi, cứ như một điều tự nhiên chẳng cần nói, anh gác khuỷu tay lên cuốn sách khá dày mà anh lấy, chống cằm nhìn Thiên Yết.Không biết đã có ai nói cho Sư Tử biết giác quan thứ sáu của con gái rất mạnh chưa?

Lúc Thiên Yết ngẩng đầu, cô bắt gặp ánh mắt cửa Sư Tử nhìn cô không kiêng dè, cong môi rất nhẹ, đôi mắt đen láy chỉ có dáng vẻ phản chiếu của cô và ý cười lan tràn.Thiên Yết chớp mắt mấy cái, bặm môi, nâng quyển sách lên che gần hết khuôn mặt.

Còn lại đôi mắt, cô cũng nhìn lại người ta, không chịu thua kém.Sư Tử cười rộ lên, hỏi, "Làm sao thế?"

Thiên Yết rời mắt đi nơi khác, lắc lắc đầu: "Không có gì."

"Ừm hứm."

Giọng điệu của anh rất tùy ý, còn nghe ra một chút biếng nhác.

Sư Tử bây giờ mới thật sự nằm xuống, đè lên cả quyển sách, nhắm hờ mắt."

Cậu mới có vấn đề ấy."

"Hửm?"

Sư Tử nhổm dậy, "Tôi có vấn đề á?"

"Ừ đó, đang khi không tự nhiên nhìn tôi chằm chằm."

Sư Tử cười cười nhưng không nói gì.

Anh ngồi thẳng dậy, lấy trong balo một tập tài liệu, sau đó kéo ghế ngồi cạnh Thiên Yết.

Anh bình tĩnh tìm mục lục lật sách, đẩy ra giữa bàn."

Bạn Thiên Yết này, chúng mình thảo luận cái này chút đi."

Giọng nói của Sư Tử có phần biếng nhác, từ lúc nãy đã như thế, không biết tại sao lọt vào tai Thiên Yết lại trở thành thanh âm hết sức mê người.

Lại nghiêng đầu cười một cái nữa, hô hấp của cô đã sắp không còn đều đặn nữa rồi.

Cô chấn chỉnh bản thân, vớ lấy cái bút bên cạnh tập tài liệu, chỉnh tư thế sao cho thích hợp để bắt đầu thảo luận như mong muốn của Sư Tử.

Sư Tử nửa nằm nửa ngồi, nghe Thiên Yết đặt câu hỏi thì nói một chút, sau đó sẽ lắng tai nghe ý kiến của cô.

Nếu có phản bác anh sẽ nói ngay, còn không sẽ gật gù liên hồi.Sư Tử và Thiên Yết ở trong thư viện cả một buổi chiều.

Sở dĩ là Thiên Yết đọc sách và học bài, Sư Tử ngồi chán cũng tự giác lấy sách ra đọc rất yên lặng.Thiên Yết bỗng cảm thấy rất kì lạ bèn ngẩng lên nhìn.

Sư Tử cúi đầu đọc sách, các ngón tay thon dài lật trang đều đều, không có gì khác biệt cả.

Cô lại cúi xuống đọc tiếp trang dở, nhưng chỉ một vài giây sau lại không tự chủ được ngước lên nhìn thêm một cái.Sau đó, vẫn là không thể kiềm chế, nhìn nhiều hơn hai cái.Sư Tử ngẩng đầu lên, nhìn cô cười cười."

Làm gì mà nhìn tôi mãi thế?"

Thiên Yết cúi đầu đọc sách, không nói gì.Sư Tử được nước lấn tới: "Hửm?

Sao nào?

Tôi đẹp trai quá, không nhìn không không chịu được à?"

Thiên Yết gập bộp cuốn sách, đưa lên phang cho anh một cái."

Ăn nói không biết lượng sức mình gì cả."

Sư Tử tuy rằng cảm thấy khá đau nhưng cũng không vấn đề gì, tiếp tục nghiêng đầu nhìn Thiên Yết, giả bộ ấm ức hỏi, "Tôi không đẹp trai thật à?"

Thiên Yết chưa kịp mở sách đã gấp lại, nghiêm túc chống cùi chỏ lên mặt bàn, tay đỡ lấy cằm xoa xoa, ánh mắt đăm chiêu nhìn anh.Được rồi, cô đã biết kì lạ ở đâu.

Điểm lạ chính là: Sư Tử đang đeo một cặp kính gọng vuông bản to.Đôi mắt anh dưới tấm kính trở nên lấp lánh hơn.

Tóc đen, mái dày, lại cộng thêm áo sơ mi trắng đang mặc, nhìn ôn hòa hơn rất nhiều, tri thức hơn gấp bội phần, chỉ cần ngậm miệng thì sẽ không ai biết anh là một tên cù nhây không có cách chữa."

Cậu... bị cận à?"

Thiên Yết hỏi.Sư Tử không chút do dự đáp lại: "Ừ, cận nhẹ thôi, lúc nào đọc sách tôi mới đeo.

Sao nào, có phải là lạ lắm không?

Trong lớp cậu có bao giờ nhìn tôi đâu mà biết, tôi đeo kính đẹp trai thế này."

Sư Tử cười cười.

Thiên Yết không chịu được sự tự luyến này, thế nhưng mà sự thật là cô đã ngồi đây, cùng với anh cả một ngày.

Con người này lúc nào cũng có thể vô tư thốt ra mấy câu như thế được.Gần bảy giờ tối, cô thu xếp sách vở, Sư Tử cũng nhanh chóng đeo balo lên."

Đi ăn tối với tôi đi."

Sư Tử rủ rê."

Vào canteen cho nhanh, đi đâu nữa, tôi còn phải về kí túc xá."

"Tôi cũng đâu có nói là ra ngoài đâu?

Giờ này ra ngoài ấy à, rất nguy hiểm."

Hai người sóng vai, bước tới canteen.

Thiên Yết định đi lấy đồ ăn, nhưng bị Sư Tử ngăn lại, nói cô cứ ngồi giữ chỗ là được, anh sẽ đi lấy.

Cô không nói gì, chỉ gật đầu, ngồi vào một chiếc bàn cách đó không quá xa.

Được làm giúp thì tội gì không nhận.Sư Tử vừa đặt hai phần đồ ăn xuống bàn, Thiên Yết liền bắt tay vào xử lý luôn.

Trông cô thì có vẻ như đang rất đói, còn Sư Tử thì ung dung vừa ăn vừa nói chuyện.

Anh hỏi kì nghỉ bốn ngày sắp tới cô định sẽ làm gì, Thiên Yết không quan tâm lắm, hỏi thì cô đáp, nói rằng cô định sẽ về nhà bà ngoại."

Nhà bà ngoại à?

Xa không?"

"Thành phố bên cạnh, chắc không tính là xa.

Hiện tại các cô chú bận việc mà anh chị em họ của tôi đều đi học, mấy ngày nghỉ muốn về với bà khoảng một tuần, ba ngày cuối cùng thì về nhà với bố mẹ."

Sư Tử nhìn có vẻ không quan tâm lắm, ồ một tiếng.

Để phải phép, Thiên Yết cũng hỏi: "Thế còn cậu thì sao?

Cậu định làm gì?

Ở nhà suốt ngày, ăn ngủ rồi lại chơi game?"

Sư Tử xua tay, "Không không, tại sao cậu lại nghĩ như thế nhỉ?

Kì nghỉ của tôi sẽ rất lành mạnh, tôi vừa lên kế hoạch thôi.

Tôi sẽ đi nghỉ dưỡng."

Cái này Thiên Yết chẳng quan tâm thật.

Vì cô chỉ hỏi cho có, nên câu trả lời của anh cũng nghe câu được câu chăng, ậm ừ qua loa.

Sư Tử cũng chẳng để ý, Thiên Yết nên như vậy thì anh mới dễ hành động.Không chỉ Thiên Yết và Sư Tử tính đến chuyện kì nghỉ sắp tới nên làm gì, mà cả hội chị em lẫn hội anh em cũng đều tính.Hội chị em ngồi trong phòng vừa ăn vừa nói chuyện.

Nhân Mã giãi bày nỗi bất hạnh khi phải đi làm bài tập nhóm, chỉ được nghỉ trọn vẹn đúng một ngày.

Bạch Dương - người hân hạnh được nghỉ cả bốn ngày vì là sinh viên năm nhất, không dám khoe khoang một câu nào.

Song Ngư và Bảo Bình dự tính sẽ đi ăn cùng nhau cũng như qua nhà nhau bấm điện thoại cả một kì nghỉ, dù trước đó hai cô nàng cũng có cực kì nhiều dự định chưa được thực hiện.Ngược lại, hội anh em chỉ nói một câu rất ngắn gọn: "Nhớ tám giờ tối hàng ngày, hẹn gặp ở miền đất Hứa."

Ý là hẹn nhau lập team chơi game.

Các chàng trai ngồi lại với nhau thường chỉ có thú vui này, lần nào cũng rất ồn ào.

Thiên Yết đang bận rộn học và làm bài tập để tận hưởng kì nghỉ ngơi thoải mái ở nhà ngoại, trong khi Sư Tử bắt đầu ngồi lướt tìm xem có khách sạn năm sao nào ở thành phố bên cạnh được đánh giá tốt.

"Quê ngoại cậu ở thành phố Z hả?"

Thiên Yết đang chăm chú làm bài, không để ý lắm, đáp, "Không, thành phố Horoscope mà."

Nói xong mới để ý là mình vừa lỡ lời, cô ngẩng đầu dậy, thẳng lưng, thấy Sư Tử đang cười tủm tỉm.

"Thành phố Horoscope à, thành phố biển, tuyệt đấy.

Chốt thế đi, bốn ngày tới tôi ở đó chơi."

Thiên Yết cản không kịp, vì Sư Tử đã đặt phòng khách sạn rồi.

"Nhớ tìm tôi để chơi nhé, bạn Thiên Yết yêu dấu."

Yêu dấu cái quả cà chua nhà cậu.

Thiên Yết rất nhanh đã trấn tĩnh lại, cảm thấy việc đụng mặt nhau hẳn là không thể.

Horoscope là một thành phố lớn mà, chắc gì cậu ta đã đến gần nhà ngoại của mình.

"Nhưng mà lỡ đâu tôi không gặp được cậu nhỉ?"

Được lắm, tôi không trả lời, xem cậu làm cách nào.

Thiên Yết vờ vịt trả lời, "Thế thì tiếc lắm ha, tôi cũng rất muốn gặp bạn đây trong kì nghỉ, nhưng mà biết làm sao được."

Nói là vậy, nhưng nét mặt và biểu cảm chẳng có lấy một tí tiếc nuối nào.

Sư Tử chống cằm, nhàn nhã nhìn Thiên Yết, lúc này mới mở miệng "ồ" một tiếng.

"Cậu thấy rất tiếc đúng không?"

"Phải đấy."

Sư Tử mỉm cười, "Thế thì tôi lại phải vì cậu mà lái xe dọc thành phố rồi."

Anh huơ huơ cái di động, "Hay là, tôi về nhà cùng cậu, cậu thấy vậy có được không?"

Thiên Yết mạnh mẽ gạt phăng đi bằng một chữ "không" rất quyết liệt, nhưng trông nét mặt của người đối diện lại như thể đã biết rất rõ từng suy nghĩ của cô.

Làm sao cậu ta biết nhà cô ở đâu chứ?

Thiên Yết đinh ninh như thế, cho đến ngày đầu tiên về nhà ngoại, lúc dắt chó đi dạo trong công viên, cô gặp Sư Tử bằng xương bằng thịt.

23.3.2020| Vivian.

Chỉnh sửa lần cuối cùng: 25.02.2023.

Chào mọi người huhu, chuyện là mình đã trải qua một khoảng thời gian chưa từng có trong đời, mình thay đổi môi trường học tập và phải thích nghi với nhiều thứ, cho nên không có cảm hứng viết lách lắm.

Mình đang quay trở lại dần, mình sẽ cố gắng chỉnh sửa (viết lại), cảm ơn mọi người đã đợi bé con suốt thời gian qua. (♡°▽°♡)
 
12 Chòm Sao| 930 - Thương Nhớ Ai?
Ngoại truyện 3: Thiếu gia về nhà.


Kết thúc năm hai là một kì nghỉ hè dài vài tháng, Trác Sư Tử không thể cứ mãi ở trong kí túc xá được.

Mặc dù trước đây anh không về nhà thường xuyên cho lắm, nhưng những dịp như thế này vẫn nên có mặt ở nhà.Cự Giải, Song Tử và Thiên Bình cũng đều đang sắp xếp hành lý để chuẩn bị về nhà.

Hầu hết đều đi tàu, chỉ có người ở Zodiacus mới không đi.

Song người bản địa thì lại không cần ở lại kí túc xá.Sư Tử không có nhiều đồ cho lắm.

Quần áo chỉ đem vài bộ, là mấy bộ mà anh đặc biệt thích, còn đâu thì mặc tạm, ở nhà cũng còn nhiều.

Thiếu đâu thì có thể đi mua thêm.

Tổng kết lại, hành lý của anh chỉ vỏn vẹn có một cái máy tính xách tay, mấy bộ quần áo, và một hai đôi giày.

Cực kì nhẹ nhàng, xách đi không tốn sức chút nào.Đúng chín giờ sáng, dưới cổng kí túc xá nam, một chiếc xe hơi màu đen bóng đậu ở đó.

Mọi người đi qua đều phải nhìn một lần, ai mà phô trương quá vậy.

Sau đó họ nhìn thấy nhãn hiệu xe thì ồ lên một tiếng.

Đến khi bóng dáng Sư Tử lấp ló đi ra khỏi thang máy, bước tới mở cửa xe thì họ mới chợt nghĩ ra.Là xe riêng của thiếu gia nhà họ Trác.Quên mất là trong trường có một người phô trương như vậy.Thực ra Sư Tử không phải người khoe khoang như vậy, chỉ là anh không giấu diếm hay cố gắng phủ nhận việc nhà mình có điều kiện.

Thái độ khiêm tốn một cách không hề cúi mình.Sư Tử tạm biệt các anh em ở cùng kí túc xá, leo lên ghế sau ngồi, tươi rói chào hỏi tài xế.

Tài xế khởi động xe, nói với anh: "Tôi xin phép cho xe chạy ạ."

Sư Tử về nhà phải đi qua hai thành phố, thời gian ngồi trên xe cũng dài, anh chơi game một lúc, lướt mạng một hồi rồi uể oải ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy, trời đã trưa lắm rồi, nắng chói chang mà vô cùng oi bức.

Tuy nhiên khi đi vào khuôn viên biệt thự thì không khí bỗng khác hẳn, có lẽ là do nhà họ trồng nhiều cây nên không khí trong lành, vả lại chỗ này cũng rất xa trung tâm thành phố, ít ô nhiễm và ồn ào, thích hợp để nghỉ dưỡng.

Song việc đi làm lại khá bất tiện, vì vậy bố anh thường chỉ về nhà vào cuối tuần, còn lại thì ở biệt thự trong trung tâm thành phố.

Trước đây mẹ anh cũng đi theo, nhưng từ khi có em gái thứ hai thì chuyển hẳn về đây, bố anh cũng phải đi lại giữa hai nơi thường xuyên hơn.Hôm nọ, Sư Tử gọi điện về nhà cho mẹ, nói rằng ngày kia sẽ về.

Sau khi cúp máy, bà cuống cuồng cho người đi chuẩn bị để đón con trai về nhà.Sư Tử vừa bước vào từ cổng chính thì một tràng pháo giấy đã nổ đùng đùng.

Một hàng vệ sĩ các cô giúp việc đứng dàn hai bên, vỗ tay cực kỳ đều và đồng thanh: "Chào mừng thiếu gia về nhà ạ."

"..."

Sư Tử nhớ là mình không hề có sở thích này, "À, ừ, vất- vất vả cho mọi người rồi."

Sư Tử vuốt ngược tóc, đội mũ lên đầu, khẽ nheo mắt, nhìn thấy ở sảnh chính đằng xa là mẹ mình đang hớn hở vẫy tay.Sư Tử kéo balo đi vào.

Bồn hoa đã đổi từ hoa anh thảo sang cẩm tú cầu so với lúc cậu đi Zodiacus học, nhưng cây vẫn được cắt tỉa với chiều cao y hệt.

Trong nhà thay đổi bài trí khá nhiều, chủ yếu bởi vì mẹ anh rước nhiều cây nhiều thứ về.Người giúp việc đứng ở cửa lớn giúp anh mở ra, vừa đi vào đã thấy một dàn người giúp việc khác xếp thành hàng dài dẫn từ cửa đến bậc cầu thang, cung kính chào:"Hoan nghênh thiếu gia về nhà."

Mặt Sư Tử trông rất khó coi, lớn tiếng gọi mẹ.Mới vừa đứng ở cửa vẫy tay mà lại đâu rồi."

Ơi."

Mẹ Sư Tử đi từ trong phòng, tay bế một em bé đang bú bình.

Nằm trong vòng tay bà, Trác Thiên Hạc mặc một chiếc váy màu hồng phấn, mấy sợi tóc mềm mượt đen nhánh, hai má phính ra, đôi mắt to tròn ánh nước rất dễ thương.Lớn thế này rồi.Sau khi gặp được em gái, tâm trạng của Sư Tử thay đổi hẳn.

Anh buông tay để vali bên cạnh, dang tay đón Thiên Hạc, để xem cô bé có muốn theo anh không.

Thiên Hạc không có phản ứng gì, nhưng Sư Tử cũng không hề hấn, bước đến bế em từ tay mẹ.

Cô bé con cũng không quấy khóc gì, chỉ yên lặng uống sữa của mình.Khuôn mặt Sư Tử hiện rõ hai chữ "hạnh phúc".

Anh đổi cả tone giọng, nói chuyện chơi đùa đến là nghiện.Nhưng lúc ngẩng lên lại tặc lưỡi bảo mẹ: "Mẹ có nhất thiết phải đến mức này không?"

"Mẹ làm gì cơ?"

"Cái..."

Sư Tử bày ra vẻ mặt bất lực, "Cái kiểu chào xã hội đen kia của mẹ kìa."

"Xã hội đen gì mà mặc đồ hầu gái?"

"Thì kiểu anime."

Mẹ cậu không thèm quan tâm, có vẻ rất hài lòng với thành quả của mình.

Dù sao cũng ở trong nhà, mất mặt với ai đâu mà lo."

Tất nhiên là có chứ.

Con về gấp quá mẹ không kịp chuẩn bị kĩ lưỡng, mới tập luyện được có chừng đó."

Sư Tử như cầu xin: "Mẹ có thể cứ bình thường được không ạ..."

Mẹ cậu dễ tính: "Được thôi."

Sau đó bổ sung ngay: "Nhưng khái niệm bình thường của mẹ và của con không giống nhau đâu."

Lúc đó, Thiên Hạc ở trong lòng Sư Tử đã uống sữa xong, một tay ôm bình, một tay vươn ra bẹo má anh một cái."

Không bằng mẹ nấu cho con một bữa cơm."

"Ôi, có đấy.

Con có biết mẹ phải tìm đầu bếp về dạy cấp tốc không?

Thực đơn lên kĩ lắm đó, toàn món còn thích."

Sư Tử xuôi xuôi một chút, lại đổi giọng."

Vậy, hôm nay bố con có về không ạ?"

"Có chứ."

Mẹ Sư Tử vỗ vỗ đầu anh, "Con trai cưng lâu lắm mới về, có tí công việc không giải quyết kịp mà về à?"

Nói có lý.Sư Tử quên hết những chuyện ngại ngùng ở cổng và sảnh hồi nãy, chỉ mải chơi với em gái, nghĩ đến bữa cơm có đầy đủ thành viên gia đình mà cậu đã lâu rồi mới có.

Bố anh nói sẽ về nhưng về rất muộn, Sư Tử cũng không giận.

Anh đã đi tắm giặt thay quần áo, lượn qua lượn lại xem có chỗ gì đổi khác trong nhà, và sắp xếp đồ đạc của mình vào phòng.

Buổi chiều còn có thời gian dắt chó đi dạo.Dù Sư Tử không thường xuyên ở nhà nhưng phòng anh vẫn sạch sẽ do được quét dọn thường xuyên.

Mẹ anh dù nhớ cũng không gọi anh về quá nhiều.

Bà sống rất vui vẻ thoải mái, cũng chẳng phải đi làm việc gì nhiều nên bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua trẻ hơn so với tuổi rất nhiều.Sư Tử ăn cơm trưa tạm, thấy mẹ đã bắt đầu cùng đầu bếp chế biến bữa tối từ chiều.

Khoảng gần tám giờ tối, cuối cùng thì bố cũng về.

Biết thừa con trai đã ở nhà, nhưng đầu tiên vẫn phải ôm vợ và hỏi thăm con gái đã rồi mới đến lượt anh.Sư Tử khoanh tay dựa vào cửa, nhìn bố dù có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt lại rất vui vẻ.

Ông không ôm anh như với mẹ và em gái mà vỗ vai, nhìn từ trên xuống dưới rồi đánh giá: "Cao lên đấy nhỉ?"

"Bố ảo giác rồi.

Con hết tuổi cao lên cũng vài năm rồi đấy."

Bố anh cười sảng khoái, giục cả nhà vào ăn cơm.

Chủ đề trên bàn cơm là Sư Tử, chỉ có anh, nhưng bố anh không giáo điều lên lớp hay đào sâu về khía cạnh mà anh không muốn nên không khí rất thoải mái.

Mọi người đều kể những chuyện vui của mình, cũng chia sẻ một vài khó khăn đang gặp, song cuối cùng vẫn kết thúc rất vui vẻ.Không tệ.Sư Tử nghĩ rằng thỉnh thoảng về nhà như vậy cũng không tệ.18.3.2020| Vivian.

Chỉnh sửa và bổ sung: 21.09.2025.

_

Chương 18 mình đang viết mới để lấp vào cái hố mình đào nên hơi lâu so với dự kiến, mọi người đọc tạm cái này nhé ;>

Mình đã xây dựng Sư Tử là một cậu ấm, tuy nhiên không phải kiểu nhà giàu trâm anh thế phiệt hay thư hương thế gia, mà là nhà giàu mới nổi =))))))) mình cảm thấy xuất thân này rất hợp với Sư Tử.

Bố mẹ cậu ấy sẽ thoải mái và quan tâm con cái ở mức độ vừa phải.

Mong bạn Sư Tử sẽ chăm về nhà lên nhé.

Đừng vì xa mà lười ;>
 
12 Chòm Sao| 930 - Thương Nhớ Ai?
Welcome back, our 930.


Xin chào mọi người, mình là Vivian.

Lâu rồi không gặp, mọi người vẫn ổn chứ?Năm nay đã là năm 2025.

Như mọi người có thể thấy, mình đã viết 930 từ năm 2020, nghĩa là đến bây giờ đã được 5 năm.

Không giấu gì mọi người, mình vừa tốt nghiệp và chính thức trở thành sinh viên, có nghĩa là khi viết 930 thì mình chỉ là học sinh cấp 2.

Hồi đó hiểu biết của mình bị ảnh hưởng khá nhiều bởi truyện ngôn tình, mọi người cũng có thể thấy rõ qua 17 chương mình còn public.

Thú thật bây giờ đọc lại, mình vẫn còn thích, chỉ là cảm thấy trẻ con quá rồi, ngại không dám up, cũng lười không muốn sửa.

Mình đã viết đến chương 55 rồi nên bây giờ bảo sửa lại thì đúng là không ổn, tư duy cũng khác đi nữa.

Biết vậy hồi đó không bày ra trò này, vậy thì có thể end rồi.Trong những năm này, năm nào mình cũng nhận được một bình luận hoặc một lời nhắn vẫn đợi chờ sự trở lại của 930.

Mình cứ nói mình sẽ sớm comeback, trên thực tế thì cuộc sống cấp 3 của mình bận rộn hơn mình tưởng.

Dĩ nhiên là mình cũng có lười nữa huhu.

Mình rất xin lỗi mọi người vì hứa mà không thể thực hiện.

Thực sự vô cùng xin lỗi mọi người.Có lẽ bởi vì là buổi đêm, tự dưng rất xúc động khi nhận được thêm một lời nhắn cách đây khoảng một tuần.

Mình quyết định lên thông báo với mọi người: 930 sẽ chính thức QUAY TRỞ LẠI.

930 dù sao cũng là một tác phẩm rất có ý nghĩa đối với cá nhân mình, mình cũng thực sự thích vibe của nó.

Mình không đủ khả năng chỉnh sửa lại toàn bộ nữa, và cũng vì muốn lưu giữ kỉ niệm kể cả những chi tiết trẻ con ngày trước nghĩ ra, nên mình sẽ chỉnh sửa sơ sơ và giữ nguyên như cũ.

Sau khi up lại được 54 chương, mình sẽ tiếp tục viết đến khi hoàn thành.

Lần này, mình sẽ không hứa hẹn bất cứ điều gì.

Mình sợ mình sẽ khiến mọi người phải thất vọng.

Mình chỉ xin sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, coi như đạt được một thành tựu và cho mộng tưởng của mình một cái kết thật đẹp.

Có một vài điều muốn lưu ý với mọi người.

Giọng văn mình sẽ khác, chắc chắn.

Thêm nữa là tình tiết lỗi thời rồi, mọi người hãy nhắm mắt bỏ qua nha, tại vì như mình nói rồi đó, mình chỉ muốn lưu giữ kỉ niệm.

Sau chương 54, từ 55 trở đi, mình sẽ cố gắng khống chế cho câu chuyện "trưởng thành" hơn.

Mọi người có thể ghé vào trang cá nhân của mình và đọc 8084 - Em thân yêu nữa nha, đây là fic 12 chòm sao mình viết sau, có cảm giác chỉn chu hơn.

Đợt này cũng sẽ quay lại viết cả fic này nữa.Mình cảm thấy giống như 930 đã dừng lại chừng ấy năm để đợi chờ mình bằng tuổi các nhân vật của mình vậy.Cảm ơn mọi người đã chờ đợi,

Vivian.

12.09.2025.
 
Back
Top Bottom