Akashi nhẹ nhàng tắt di động, môi hơi mím lại.Kuroko đứng bên cạnh hỏi khẽ: "Mọi chuyện thế nào rồi?"
Akashi quay mặt qua, môi từ từ nâng lên nét cười: "Họ đang trên đường đến đây, nếu may mắn có thể sẽ kịp tham dự lễ hội."
"...
Vậy là tốt rồi."
Kuroko gật đầu, cậu đặt tay mình lên bả vai Akashi: "Buổi biểu diễn lần này cậu nhất định sẽ dốc hết sức, đúng không?"
"...
Đương nhiên."
Akashi nắm lấy bàn tay đang ở trên vai mình, kiên định nói: "Tôi sẽ dốc hết toàn bộ khả năng của mình, vì mọi người, vì ông nội, và chính tôi... và vì anh nữa, Kuroko-san."
Kuroko ngây người.Akashi dời mắt đi chỗ khác, có chút bối rối nói: "Chúng ta phải đến Đạo Hà Thần Xã sớm để diễn tập lần cuối cho tối nay, vì hôm nay là ngày lễ hội nên tôi nghĩ là kết giới sẽ được mở ra..."
Cậu đưa tay ra.Kuroko cúi đầu nhìn bàn tay đó."
Anh đi cùng tôi đi, tôi sẽ đưa anh vào Đạo Hà Thần Xã."
Nếu là một ai khác nói câu này chắc chắn Kuroko sẽ không tin, Đạo Hà Thần Xã là vùng đất của thần linh, đừng nói yêu quái ma quỷ, dù chỉ là một linh hồn chưa từng phạm lỗi như cậu cũng không được phép tiến vào vùng đất đó.Nhưng... vì người đó là Akashi-kun....Kuroko đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy qua lại không ngớt, "Ừm, nhờ cậu đưa tôi đi cùng nhé, Akashi-kun."
Đạo Hà Thần Xã dù là đầu giờ chiều nhưng người ra người vào liên tục không giảm, các gian hàng lễ hội đã buôn bán từ mấy ngày trước còn sân khấu là hôm nay mới bắt đầu dựng lên, Akashi phải dạo xung quanh một lúc mới tìm thấy trụ trì Genda đang hướng dẫn mấy thợ gỗ lắp ván sàn cho đúng vị trí."
Genda-san, tìm thấy anh rồi."
"À, vậy là cậu đã đến rồi, miko đại nhân."
Genda chắp tay cúi chào, giao việc lại cho người phụ trách rồi đi đến tỏ ý dẫn đường cho Akashi: "Mời đi theo tôi, phục trang đạo cụ cũng như các bước bắt buộc phải thực hiện trước buổi lễ đều đã chuẩn bị xong xuôi, mọi người đều đang chờ cậu xuất hiện đấy."
Akashi gật đầu, đi theo đối phương: "Anh có thể thông báo cho tôi đến sớm để mọi người không phải chờ như vậy, tôi không bận rộn gì đâu."
"Vậy mà tôi lại nghĩ khác đấy."
Genda dừng lại, xoay người nhìn Akashi: "Hôm nay là lễ chính, người người nhà nhà đều tụ tập sum vầy mừng mùa màng bội thu, thậm chí những người con đã đi xa nhiều năm khi ngửi thấy mùi gạo mới đều sẽ nhớ về nơi này.
Tôi nghĩ cậu cũng sẽ nhớ ai đó, trông ngóng ai đó, mong muốn được bộc bạch những điều chưa thể nói ra,..."
Genda dừng một chút, nhìn chằm chằm Akashi vài giây rồi cười lên: "Những ngày vừa qua tâm trạng của cậu đã thả lỏng hơn trước rất nhiều, cảm giác có nhiều sức sống hơn trước, có phải đã buông bỏ được chuyện nặng nề nào rồi không?"
Akashi chớp mắt, im lặng một lúc rồi nói: "Thật ra... ba mẹ tôi đang trên đường đến đây..."
Nụ cười trên mặt Genda càng thêm tươi: "Và?"
"...
Anh biết rồi còn muốn hỏi đến cùng sao, aniki?"
Akashi thở ra một hơi rồi gọi thẳng biệt danh cậu đặt cho Genda, hai mắt ánh lên tia lạnh lùng: "Ép chó đến đường cùng coi chừng bị nó cắn ngược trở lại đấy."
Sắc mặt Genda lập tức cứng ngắc, lại thêm vài phút trôi qua sau đó Genda mới khôi phục lại nụ cười đúng chuẩn nhà sư của anh, đưa tay làm động tác mời: "Cậu theo tôi đi lối này, miko đại nhân."
"Đúng là không có tiền đồ..."
Cáo nhỏ đu trên vai phải Akashi cười nhạo đánh giá, Kuroko đi phía sau chớp mắt, môi cong lên một đường mờ nhạt.Genda dẫn Akashi đến hậu viện của ngôi đền, các nam nữ mặc đồ tu hành đều đứng thành hai hàng ngay ngắn như đã đợi từ lâu, Genda đi đến chỗ họ rồi xoay người lại nói: "Tiếp theo hãy để những chàng trai cô gái này hướng dẫn cậu, được không?"
Akashi nhìn mấy người đó, nhất thời không biết phản ứng như nào."
Khoan đã!
Tôi có thể tự là—""Miko đại nhân, không còn nhiều thời gian nữa đâu, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị mới kịp giờ đó!!!"
"Khoan—"Kuroko và cáo nhỏ đứng đó nhìn Akashi bị lôi đi, Genda bên cạnh che miệng cười khúc khích rồi thả tay xuống, nheo mắt nói: "Vậy...
Tôi nên làm gì với hai vị khách đặc biệt này đây?"
"???!!"
Cả Kuroko lẫn cáo nhỏ trên tay đều cảnh giác nhìn Genda như thể không dám tin."
À xin lỗi, tôi không định doạ cậu...
Ý tôi là mấy cậu?
Tôi không chắc lắm, khác với Akashi có thể 'nhìn thấy', tôi chỉ có thể cảm nhận được mơ hồ thôi."
Genda cười tủm tỉm, đưa tay làm động tác mời: "Không biết cậu có thể dùng trà do người sống pha không nhỉ?
Đúng lúc tôi đang có một chút thời gian rảnh, cậu sẽ nghe tôi tâm sự vài câu chứ?
Tất nhiên là về nhóc Sei rồi~"[...
Ah, người này... thật sự rất quan tâm Akashi-kun.....]"Chắc nhóc đó đã kể về tôi cho cậu nghe rồi, hoặc không.
Nhóc đó trầm tính hơn trước nhưng bản chất chắc chắn không thay đổi gì cả, ha ha" Genda đẩy cốc trà toả hơi ấm đến vị trí bên cạnh mình, nheo mắt: "Tôi đoán cậu đã ở bên nhóc được một thời gian rồi nhỉ?
Quan hệ rất tốt đúng không?"
Kuroko hơi mím môi, đưa tay ra cầm cốc trà lên nhấp một ngụm.Trong mắt Genda thì chỉ thấy cốc trà bên cạnh đột nhiên bay lên rồi bắt đầu nghiêng một chút, cố định ở vị trí ngang bả vai anh."
Cậu...
Độ cao cầm cốc trà đó hẳn là cậu trạc tuổi nhóc Sei nhỉ?"
Kuroko tròn mắt nhìn người đó, khả năng quan sát của người này thật tốt."
Vậy là cùng độ tuổi, cũng tốt, nhóc ấy đỡ cô đơn khi một mình ở trong ngôi nhà đó rồi."
Genda gật gù, hớp một ngụm trà trong cốc của mình rồi nói tiếp: "Nhóc đó đã có một quãng thời gian khó khăn ở thành phố lớn đúng không?
Có vẻ đó là khúc mắc khiến nhóc ấy có đôi mắt u buồn nặng nề như vậy..."
Kuroko không nói gì, tay cầm cốc hạ xuống một chút.Genda thấy vậy liền cười lên: "Vốn tôi nghĩ rằng để nhóc ấy có vài ngày nghỉ ngơi ở nhà sắp xếp tâm trạng, tôi cũng tính trước là không dễ buông bỏ như vậy nhưng hôm nay gặp lại...
Nhóc ấy trông sáng sủa hơn hẳn, còn dám doạ ngược cả tôi nữa..."
Anh nhìn khu rừng trước mặt, dòng suối nhỏ róc rách tiếng nước khua vang, xa xa là tiếng nói cười náo nhiệt của hội trường, mùi lúa chín ngập tràn không gian, hương thơm của thức ăn,...
Tất cả đều trái ngược với sự thanh tịnh vốn có của Đạo Hà Thần Xã.Chỉ những dịp như thế này trong năm nơi đây mới đông đúc như thế, náo nhiệt như thế, người qua người lại như cá tôm, khắp nơi đều được trang hoàng bởi vô số sắc màu,.....Genda hít sâu một hơi rồi nói: "Buông bỏ được thật tốt, sau đó bắt đầu nở nụ cười rồi ngồi lại bên nhau, cùng ăn bữa cơm nấu từ hạt gạo được gắt hái đầu tiên,..."
Anh nâng cốc lên uống cạn trong một hơi rồi để xuống sàn, cười tươi: "Bởi vì chúng ta là gia đình, cho dù có giận dỗi hay xa cách bao nhiêu thì đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ sum vầy bên nhau, đúng không...?"
Kuroko ngẩn người trước gương mặt của chàng trai đó.Sự dịu dàng và vui vẻ của anh, những lời mà anh nói mỗi một từ một chữ đều nhắc cậu nhớ về mẹ của mình........
Phải, mình... cũng phải trở về nhà...Kuroko cười lên, uống cạn cốc trà trong tay rồi đặt nó xuống bên cạnh cốc của Genda."
Cậu..."
Genda nhìn thấy liền ngước nhìn khoảng không trước mặt mình: "Cậu...
Có phải cậu cũng—"Cốc cốcTiếng gõ cửa vang lên rồi cánh cửa được kéo qua, một nữ tu cúi đầu thưa chuyện: "Trụ trì, các vũ công khác đều đã tập trung lại hết rồi, có thể bắt đầu diễn tập bất kì lúc nào."
"Tôi sẽ đến đó ngay đây."
Genda đứng dậy, kéo lại nếp áo của mình xong thì cười hỏi: "Vậy, cậu có muốn đi cùng tôi không?
Diễn tập và diễn chính thức khác biệt lớn lắm đấy."
Genda xoay người cất bước, dù không thể nhìn thấy nhưng anh cảm giác được có một sự hiện diện mơ hồ đang đi theo anh, giống như bản thân đột nhiên có thêm một chiếc đuôi vô hình vậy."
Ha ha"Genda không nhịn được cười lên thành tiếng, chắc là nhóc Sei cũng từng có loại cảm giác tương tự như thế này.Buổi diễn tập thật sự rất khác, Kuroko theo dõi từ đầu buổi đến cuối buổi vẫn không thấy Akashi đâu, cáo nhỏ cũng đã biến mất tăm từ lúc cậu đi theo Genda đến sân khấu xem diễn tập, mà Genda lúc này đang bận chỉ dẫn lại vị trí và những chỗ còn cứng trong bài múa của đội ngũ.Không ai chú ý đến cậu cả, kể cả các tiểu yêu ở Đạo Hà Thần Xã có chỉ trỏ cậu chút đỉnh cũng không dám tiến lại gần, nói nói vài câu sau đó nhanh chóng lủi đi mất.Dường như... chỉ có mình Kuroko... tách biệt khỏi thế giới này....."
Mặt trời bắt đầu xuống núi rồi..."
Genda đi đến, cố gắng nói cho Kuroko nghe trong khi tránh né ánh mắt người xung quanh nhìn đến chỗ anh: "Hẳn là chỗ nhóc Sei đã chuẩn bị xong rồi đấy, cậu đi cùng tôi đến xem nhóc ấy biến hình nhé~"[Biến hình?]Kuroko liền nhớ đến những thước phim được xem cùng Akashi ngày trước, trong lòng dâng lên chút chờ mong.Bịch bịch bịch bịch..."
Sắp đến giờ rồi đó, mấy cô đã xong chưa vậy?"
"Còn một chút nữa thôi, đừng có hối chứ."
"Miko đại nhân, phiền cậu nghiêng mặt qua đây một chút, phấn nền bị lệch tông mất rồi."
"....."
Genda kéo cửa qua một cách nhẹ nhàng, trước mặt Kuroko hiện ra một gian phòng được bày trí vô cùng hoa lệ đậm chất thời Heian, những nam nữ trong phòng đều đang bận rộn chỉnh lại xiêm y trên người thiếu niên, khoảnh khắc người đó quay qua nhìn về phía cửa Kuroko đã thấy trái tim mình suýt chút ngừng đập.Dù có là miko thì Akashi vẫn là con trai, phấn nền được đánh màu trắng hồng đầy sức sống che đi làn da trắng của cậu, lông mày được kẻ lại gọn gàng và nghiêm trang, đôi mắt sáng với ánh nhìn trong trẻo như đá quý màu hồng lựu khiến người nhìn ngẩn ngơ, cả làn môi có chút nhợt nhạt cũng được quét một lớp son mỏng.Trông Akashi lúc này đầy sức sống, mặc lên người trang phục tế lễ đẹp đẽ trang nghiêm càng không thích hợp để cười đùa bên cạnh được."...
Thật hợp làm sao."
Genda trầm trồ liên tục trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười hoà nhã đúng tiêu chuẩn nhà sư: "Quả là miko đại nhân, trang phục này mặc lên người cậu vô cùng phù hợp."
Akashi hơi nhướng mày nhìn Genda nhưng cậu đã chú ý đến biểu cảm của Kuroko ngay lập tức, đối phương ngây ra nhìn cậu không chớp khiến cậu có chút bối rối."
Khụ...
Mọi người có thể rời đi một lát không?
Tôi muốn ở một mình cho đến khi đến giờ diễn."
"Hả?
Nhưng mà—""Tất nhiên là được."
Genda lên tiếng đáp ngay, giơ tay vẫy những người khác: "Vẫn còn một số việc nữa cần mọi người hỗ trợ đấy, còn chỗ này thì xong rồi, đúng chứ?"
"...
Vâ...
Vâng....."
Sau khi mọi người ra ngoài hết Genda từ từ đóng cửa lại với một nụ cười tủm tỉm.Cạch...!Trong phòng chỉ còn lại Akashi và Kuroko, bầu không khí giữa hai người đã có chút kì lạ từ lúc nãy nhưng Akashi không rõ là do mình hay do người kia, cậu ho khan vài cái rồi nói: "Khụ...
Tôi không nghĩ họ sẽ trang điểm cho nam, anh... anh có thấy mặt tôi kì quái không?"
"...
Không đâu."
Kuroko từ từ cười lên, trong mắt lấp lánh niềm vui: "Akashi-kun thật sự rất đẹp."
".....
Đã đẹp nhất chưa?"
"Hơ?"
"Tôi đã trở thành người đẹp nhất chưa?"
Akashi thả bước đi đến trước mặt Kuroko, từ từ rút ngắn khoảng cách giữa cả hai: "Tôi... có phải là người nổi bật nhất trong số những người ở đây không?"
Kuroko bất giác lùi lại: "Akashi-kun...?"
Lưng cậu chạm đến vách cửa, đôi mắt xanh lam phản chiếu gương mặt người đối diện.Akashi áp sát tới, một tay cậu chống lên cửa còn tay kia cầm lấy tay Kuroko nâng lên, cậu nhìn thẳng vào mắt đối phương rồi nói: "Hãy chỉ nhìn một mình tôi thôi, tôi nhất định sẽ dùng điệu múa đẹp nhất và bộ dạng đẹp nhất mê hoặc anh, Kuroko-san."
Thình thịch—Từng làn rung động lan toả từ đáy sâu trong cõi lòng, bao nhiêu mị lực người đó sở hữu thường ngày đã đủ hút mắt lắm rồi mà giờ đây người đó còn muốn mê hoặc cậu nhiều hơn nữa, bằng bộ dạng đẹp hơn nữa,..."
Cậu...
ép người quá đáng thật, Akashi-kun..."
Akashi nở nụ cười, đưa tay vuốt nhẹ gò má đỏ bừng của Kuroko.Niềm hạnh phúc mềm mại như kẹo bông gòn này... khiến cậu thật sự vui vẻ...Thùng thùng!
Thùng thùng...
Thùng!!!"
Mau lên, bắt đầu biểu diễn rồi đó!!!"
"Nghe nói người đóng vai miko năm nay đẹp lắm đó!"
Trong tiếng trống vang dội bên cánh sân khấu từng người vũ công múa phụ hoạ dần dần tiến lên sân khấu theo bậc thang, tiếng lục lạc khua vang trong ánh sáng của đuốc lửa bập bùng, trong gió phảng phất hương lúa mạ, tiếng nhạc cụ đệm nhịp mạnh mẽ mà uy nghiêm,...Đột nhiên tất cả ngừng lại, vũ công quỳ xuống dâng lên cây lúa trong tay mình, nhạc cụ cũng thôi không gõ nữa, không gian lặng thinh như thế khiến tất cả khán giả đều hồi hộp theo dõi.Bỗng âm thanh liing lang vang lên, bóng người cao cao chầm chậm bước lên sàn diễn, trong tay người là thanh kiếm gỗ đào, một đôi mắt đỏ sáng ngời thấu tỏ thế thái, một dung mạo đẹp rạng ngời với uy nghiêm cao ngất nhưng ánh lửa lại chỉ có thể soi chiếu được một phần mười vẻ đẹp đó.Miko phất tay, thế kiếm mạnh mẽ quyết đoán vung ngang như chém đứt tà ma yêu vật, xua đi oán hận nhân gian, mỗi bước miko đi xua đi bệnh dịch và đói nghèo, chém tan chiến tranh, chém đứt gốc rễ của loạn lạc phân tranh không biết khi nào dứt,...Mấy năm qua luôn là miko nữ múa nên mọi người đã quá quen thuộc rồi, khi biết năm nay sẽ do một chàng trai đảm nhận vị trí miko rất nhiều người đều lo rằng không thể múa ra được một bài hẳn hoi, không ngờ—Lộp cộp—!Kiếm gỗ đào trong tay miko rơi xuống sàn, hệt như một hòn đá rơi xuống đáy lòng của mỗi người.Chỉ thấy miko dần hạ tay xuống, nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình đầy đớn đau."
Hic..."
Không biết rốt cuộc là ai không kiềm được nghẹn ngào mà khóc nấc, toàn bộ khán giả đều ngây người nhìn cảnh đó, không hiểu vì sao nhưng khi thấy miko như vậy họ đều đau lòng.Rồi đột nhiên các vũ công xung quanh đứng dậy, dìu đỡ miko đứng lên cùng mình, tất cả bọn họ đều mỉm cười và trao vào đôi tay miko những ngọn lúa vàng ươm, miko nhìn họ ngơ ngẩn rồi cúi đầu nhìn những ngọn lúa trong tay mình, làn môi từ từ nâng lên nụ cười.Ánh lửa lập tức tắt phụt khiến mọi người hết hồn, còn đang chưa hiểu gì thì đột nhiên một tiếng nhạc âm vang dẫn dắt khán giả hướng về đài quan sát của Đạo Hà Thần Xã, là âm thanh koto thanh thoát hút hồn người khác."
M...
Mau đến đó xem thử đi!"
Có người nhắc nhở lập tức các khán giả vội vàng chạy đến nơi phát ra tiếng đàn ấy, trước mặt họ chính là quang cảnh rộng lớn của thị trấn nơi họ sống."
Đẹp quá..."
Chíu chíu chíu...
BỤP!!!!!"
Woah!!
Là pháo hoa!!!
Năm nay có bắn pháo hoa à??!!!"
Bụp bụp bụp...!
BỤP!!!Genda ôm đàn koto đứng bên cạnh gốc cây nhìn lên trời, không nhịn được bật cười: "Năm nay chơi lớn thế này cũng tại em thôi đấy, nhóc Sei..."
Bụp bụp bụp...!
Bùm bùm bùm!!!Kuroko tròn mắt nhìn lên vô số bông hoa lửa nhiều màu sáng bừng bầu trời đêm, cậu nghe thấy tiếng bước chạy hướng đến chỗ mình liền quay đầu lại, mỉm cười.Akashi vội vàng chạy đến chỗ Kuroko, quần áo đã cởi bớt cho đỡ nặng nhưng phấn trang trên mặt chưa kịp tẩy, những đuôi tóc đỏ tung bay sau lưng cậu càng khiến cậu trông trưởng thành hơn so với độ tuổi của mình."
Kuroko-san, tôi... hộc hộc..."
Bụp bụp bụp...!
Bùm!Kuroko bật cười nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của Akashi, dang hai tay ra trước mặt người đó.Akashi mím môi, nghẹn ngào ôm người đó vào lòng: "Tôi thích anh...
Tôi thích anh, Kuroko-san..."
Dưới màn pháo hoa đầu tiên trong đời Kuroko được nhìn thấy, cậu được người yêu ôm trọn trong vòng tay đó, nghe lời bày tỏ thành khẩn đó, còn được thấy người mình yêu đẹp đến mức nào, dịu dàng đến mức nào, chân thành đến mức nào,...Mọi thứ...
đã quá nhiều, mình đã rất là... rất rất rất là hạnh phúc.....Kuroko rơi nước mắt, kề sát tai Akashi nói thật khẽ: "Tôi thật sự hạnh phúc... thế nên Akashi-kun..."
Akashi ôm siết Kuroko hơn nữa: "Vâng?"
"...
Em nhất định... cũng phải sống thật hạnh phúc nhé.....!"
BÙM!!!!!Một tiếng nổ lớn vang lên, trong âm thanh reo hò náo nhiệt của những người tham gia lễ hội chỉ có một mình Akashi đứng tách biệt trong một góc khuất khó chú ý đến.Với hai tay trống rỗng, cậu đứng bất động ở đó, từ hai bên hốc mắt có hai dòng lệ tuôn rơi.