Tâm Linh ...

...
Chap 20: Thời gian của riêng họ (1)


Cạch...

Cộp cộp cộp...Cáo nhỏ mở mắt ra, từ trên sofa ngước nhìn về phía nhà bếp, trong đôi mắt của nó là ảnh phản chiếu của hai cậu trai trẻ đang hỗ trợ lẫn nhau nấu ăn."

Akashi-kun đúng là khéo tay thật đấy, lần nào xem cậu tỉa rau củ đều khiến tôi ngạc nhiên thật đấy."

"Tôi tự học rất nhiều thứ, một số có thể áp dụng vào cuộc sống nhưng những điều khác thì không."

Akashi quay qua, khẽ cười: "Nhờ anh chỉ dạy mà tôi biết được rất nhiều điều mình đã bỏ lỡ."

Kuroko cười lên: "Giúp được gì cho cậu là tôi vui rồi.

Ah, có vẻ nồi súp đã đủ giờ hầm rồi đấy."

"À, để tôi..."

Cáo nhỏ ngồi trên lưng sofa nhìn hai người họ bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng sẽ hỏi vu vơ câu gì đó thành chủ đề chuyện trò, không phải sự sôi nổi náo nhiệt mà điềm đạm như một dòng chảy hiền hoà,..."

Khoảng thời gian ở Đạo Hà Thần Xã tốt chứ?

Luyện tập có vất vả không?

Mọi người đối xử với cậu thế nào?"

"Anh lo lắng lắm à?

Mọi chuyện đều ổn, tôi đã được tiếp xúc với nhiều điều mới mẻ, hơi khó thích ứng nhưng tôi đã rất vui.''"Rất vui?

Có phải cậu đã gặp ai đó khiến cậu hoài niệm tuổi thơ không?"

"...

Anh đúng là rất hiểu tôi, Kuroko-san.

Sau lễ hội nếu có thời gian tôi sẽ để anh gặp aniki, anh ấy... thật sự là một người tốt."

Kuroko gật đầu, nhẹ nhàng cho cọng ngò xanh mướt lên trên cùng của hộp cơm rang vàng óng."

Tôi sẽ gặp... và sẽ cầu nguyện cho người đó có được niềm hạnh phúc."

Akashi sững ra vài giây, Kuroko ngước lên nhìn cậu, cười thật ấm áp: "Cậu đã rất lo lắng cho anh ấy, đúng không?

Điều đó thể hiện rõ trên mặt và giọng nói của cậu, hẳn những gì người đó đã trải qua khiến cậu buồn lòng rất nhiều."

"...

Ừ."

Akashi gật đầu, đưa tay ra nắm lấy cổ tay Kuroko: "Anh ấy tưởng rằng bản thân đã có một cuộc đời hạnh phúc, có người kề bên san sẻ gánh nặng và áp lực,...

Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ, anh ấy tự đổ lỗi cho chính mình và chọn trở thành một nhà sư tục gia vùng quê này, sống cuộc đời trầm lặng,..."

Kuroko yên lặng lắng nghe, xúc cảm run run khe khẽ truyền đến cậu thông qua độ ấm của cái nắm cổ tay ấy, khoảng cách gần gũi và thân thiết, nhẹ nhàng lại có chút buồn man mác khiến cậu nhận ra rằng trái tim của Akashi giờ đây đã bắt đầu học cách cảm nhận nỗi buồn đau của những người xung quanh.Người đó đã không còn chỉ biết ôm lấy niềm đau và cô đơn của riêng mình, đã học cách lắng nghe, cách đồng cảm với người khác và học cách có cùng một cảm nhận với đối phương,...[Mới chỉ có ba tuần thôi, Akashi-kun...

Cậu trưởng thành nhanh quá rồi đấy.....]"Akashi-kun, aniki của cậu không hoàn toàn không có lỗi trong chuyện này, anh ấy nhận toàn bộ trách nhiệm về mình cũng là để vơi bớt áy náy và tự trách thôi.

Đừng lo, nếu như anh ấy thật sự là một người tốt thì tôi chắc chắn..."

Kuroko dùng hai tay ôm lấy bàn tay đang giơ ra của Akashi, thì thầm dịu dàng: "Chắc chắn vị thần hộ mệnh của vùng đất này sẽ chiếu cố anh ấy, vì anh ấy cũng là một đứa trẻ của nơi này, đúng chứ?"

Akashi nghe vậy liền khẽ cười, gật đầu: "Chỉ có dạng sống tâm linh như anh và cáo nhỏ mới hoàn toàn tin vào phước lành của thần linh thôi, tôi là người sống, dù có khả năng 'nhìn thấy' và 'cảm nhận' thì tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng được."

Nhưng cậu thích cảm giác mà đôi tay này đem đến cho cậu, kể cả không có độ ấm của sinh vật sống, đối với cậu thì thế này—"Chỉ là...

Tôi sẽ tin những lời anh nói, Kuroko-san."

Cáo nhỏ ngồi trên lưng sofa chớp chớp mắt, dường như nó đã nhìn thấy chuyện gì đó rất riêng tư nhưng hình như cũng chẳng có gì kì quái cả, tổng thể mà nói..."

Đây... là cách sống của con người ư?"

Một chuyến picnic lên vùng núi rừng ở thượng nguồn dòng chảy, bởi tán rừng rậm và dày nên nhiệt độ không khí vô cùng thoáng mát so với tiết trời mùa hạ có chút oi bức, bước chân của Akashi vững vàng đặt lên những khối đá tảng lớn nhô ra từ mặt đất, bước lên những đoạn rễ cây đầy rêu phong âm ẩm, mùi của nước và rêu hoà vào nhau có chút nồng nhưng đây chính là mùi của tự nhiên, chỉ cần băng qua hết đoạn dốc đá chông chênh này cậu sẽ nhìn thấy bãi đất bồi bên cạnh thượng nguồn sông, rộng rãi và thoáng đãng, thấy được cả bầu trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu lẫn phần dòng chảy êm đềm ôn hoà trước khi nó trôi về nơi xa hơi, hoá thành thác lớn đổ xuống hạ nguồn."

Thời tiết thật sự rất đẹp, phù hợp cho việc làm một chuyến picnic..."

"Akashi-kun."

Akashi xoay người, đi qua hỗ trợ Kuroko dựng lều trại.Cáo nhỏ thoải mái ngáp dài một cái, sảng khoái đến chảy cả nước mắt rồi chẹp chẹp miệng nằm dài trên một tảng đá lớn dưới bóng cây, cách lều không xa Akashi đang nhóm lửa chuẩn bị bếp nấu trong khi Kuroko thì vo gạo cho sạch chuẩn bị nấu cơm.Khi nắng bắt đầu nhô cao thì Akashi cầm cần câu tìm một chỗ trũng nước thả dây, Kuroko ngâm chân trong nước không quên tiện đà lôi theo cả cáo nhỏ ngâm chung với mình làm nó giãy giụa loạn xạ hết cả lên, vô số giọt nước bắn ra tung toé tưới ướt cả người nó lẫn người Kuroko.Akashi nhìn cảnh đó, chậm rãi khắc ghi vào lòng.Không có một chiếc máy nào có thể chụp lại khoảng thời gian này tốt hơn đôi mắt và trí não, cậu muốn lưu giữ những hình ảnh quý giá đó, lưu giữ tiếng cười rộn ràng đó, ánh mắt và dáng hình,...

Tất cả chỉ có thể dùng trí não này để lưu trữ và cất riêng cho bản thân.Nơi này... sẽ là lãnh địa thuộc về riêng cậu, không một ai được phép lấy đi hay vấy bẩn chúng, kể cả bọn họ.....Một người, một linh hồn và một cáo nhỏ cùng dùng bữa trưa với nhau.

Cáo nhỏ mê tít món đậu phụ rán do Akashi làm nên chỉ ăn mỗi món đó, Akashi và Kuroko ngồi đối diện nhau, Akashi muốn ăn cơm trắng vì Kuroko nấu cơm bằng bếp củi thật sự rất giỏi so với cậu toàn bị cháy đít nồi còn Kuroko muốn ăn phần cơm rang còn lại vì rau củ mà Akashi tỉa trông rất ngon mắt."

Ngày mai sau khi xuống núi...

Chúng ta cùng đi thăm ông nội đi, Kuroko-san."

Kuroko nhìn Akashi, gật đầu."

Ừm, cùng đi..."
 
...
Chap 21: Thời gian của riêng họ (2)


Đêm luôn là thời khắc những sinh vật sống một cách lặng lẽ tạo nên âm thanh thu hút đầy đặc biệt, bộc lộ vẻ đẹp mà ánh sáng ban ngày luôn lấn át chúng.Ánh lửa rạng ngời toả sáng chốn bãi đất bồi thoáng đãng, ngẩng đầu lên chính là cả một bầu trời đêm đầy sao, sự bao la của nó hệt như đại dương thăm thẳm và gần đến mức tưởng như giơ tay lên là có thể chạm đến.Cá nướng thơm lừng, cacao ấm nóng, bên đống lửa nhỏ hai cậu trai trẻ ngồi cạnh nhau, người tóc đỏ giơ tay lên chỉ vào từng chòm sao và gọi tên chúng cho người tóc lam biết, cáo nhỏ vừa lắng tai nghe vừa lắc lư cái đuôi óng mượt của mình.Nó cảm thấy bầu không khí thế này không tồi.Bình dị, gần gũi, êm đềm, hoà thuận,...Hoá ra con người cũng có một cuộc sống như thế.Nó đã luôn sống trong Đạo Hà Thần Xã từ rất lâu, chứng kiến bao sự thay đổi của thế hệ, đã quen thuộc cái bầu không khí an tĩnh đến mức chán ngán trong đền thờ, thậm chí nó không còn nhớ bản thân đã ngừng thích thú với cuộc sống của con người từ lúc nào,...Nó đã nghe thấy những lời cầu nguyện có tốt lẫn xấu, dường như con người có quá nhiều ao ước muốn thần linh đáp ứng cho trong khi chính họ lại chẳng làm được bao nhiêu, điều đó khiến nó cảm thấy khinh thường con người, chán ghét họ, thậm chí...Nếu như thế giới này vô cùng rộng lớn, con người cũng có vô số kiểu-"Không lẽ mỗi một con người các ngươi đều có một cuộc sống khác nhau sao?"

Câu hỏi của cáo nhỏ phá vỡ sự an tĩnh của màn đêm, Kuroko chớp mắt nhìn sinh vật huyền ảo ấy, cậu biết đôi mắt đó, một đôi mắt bối rối khi được tiếp xúc chân chính với lối sống của Akashi."

Mỗi người một cách sống, làm sao có thể đánh đồng toàn bộ thành một được."

Akashi cho thêm củi vào đống lửa, cầm que cá nướng lên đưa cho Kuroko: "Có người nghèo khổ ao ước giàu sang, có người tiền tỷ trong túi lại khao khát một mối tình chân thành trọn đời, người muốn đắm mình trong thói đời loạn lạc, kẻ thì hài lòng với cuộc sống vật chất vừa đủ miễn là không chết đói,...

Theo năm tháng trải qua sóng gió cuộc đời mỗi một người đều sẽ có những điều ước mới, một số sẽ từ bỏ những điều ước đã cũ, hoặc sẽ giữ điều ước quan trọng cho đến cuối đời,..."

Akashi nhìn cáo nhỏ: "Ví dụ như tôi hiện tại.

Tôi hài lòng với cuộc sống này, mặc dù có chút phiền phức vì năng lực khác thường mà bản thân được sở hữu nhưng nhìn chung nó không tạo ra quá nhiều rắc rối như tôi tưởng.

Nếu như cuộc sống như thế này kéo dài đến cuối đời...

Tôi cảm thấy cũng không quá tệ."

"...

Ta đoán ngươi là người không có tham vọng đối với cuộc sống hiện tại rồi, một con người dễ thoả mãn."

Cáo nhỏ cười khan, nó lắc lắc đầu tỏ vẻ bất lực: "Nếu con người trên thế giới đều giống như ngươi thì tốt rồi, không cần phải đấu tranh phiền phức, không cần phải tranh giành và ganh tị, cũng không cần phải đau khổ và tuyệt vọng,...

Một thế giới lý tưởng đúng không?"

"...

Thế giới đó không hề lý tưởng đâu, cáo nhỏ."

Kuroko lên tiếng, giọng nói của cậu trầm ấm không thua gì độ ấm đang toả ra từ đống lửa trại nho nhỏ của họ, trong đôi mắt lam dịu dàng đấy ẩn chứa cả nỗi niềm sâu lắng: "Sống trên đời là phải đối mặt với những thử thách, khó khăn, chật vật mà cuộc đời đem đến.

Không phải cứ muốn vượt qua là có thể làm ngay, đôi khi sẽ cảm thấy bất lực, nặng nề, khó thở, đau khổ, tuyệt vọng, biết rõ không được nhưng chỉ đành chấp nhận, biết là sai nhưng cố chấp làm theo,...

Chính vì trải qua những chuyện như vậy nên con người mới có ý chí sống, mới có quyết tâm và ước ao, mới tìm kiếm động lực vươn lên trong cuộc sống khắc nghiệt này,...

Tất cả những điều đó tạo nên vẻ đẹp chân thật của thế giới con người."

Cáo nhỏ yên lặng lắng nghe, Akashi thầm ghi nhớ tất cả những lời Kuroko đang nói."

Họ đang sống, họ có cả trái tim lẫn trí óc, họ vừa giản đơn nhưng cũng đầy mâu thuẫn, họ khiếm khuyết nên mới khao khát sự trọn vẹn, họ nhạy cảm nên dễ dàng yếu đuối, mạnh mẽ, tham lam, dễ khóc dễ cười, tức giận, đau đớn, tuyệt vọng và cũng đầy ắp hi vọng về tương lai.

Vẻ đẹp của con người là vẻ đẹp thuần khiết nhất, mỏng manh nhất, dễ dàng méo mó nhưng cũng thật rực rỡ sống động như tấm gương phản ánh hình hài của cuộc sống này vậy."

Cáo nhỏ chớp mắt, si ngốc nhìn linh hồn ấy.Kuroko cười tươi: "Cáo nhỏ, thời gian của cậu còn dài, đừng nên bó buộc bản thân ở một nơi nào đó mãi.

Có đôi khi đi xa một chuyến lại giúp cậu được nhìn thấy nhiều thứ mới mẻ hơn.

Tiếp xúc với nhiều người hơn sẽ giúp cậu có cái nhìn bao quát hơn về con người, về cuộc sống, về thế giới này,..."

Cáo nhỏ càng nghe càng hoài nghi về linh hồn trước mặt, nó cất giọng hỏi: "Ngươi...

Ngươi đó, rốt cuộc ngươi đã lang thang ở dạng linh hồn bao lâu rồi hả?

Những lời ngươi nói không giống lời của một linh hồn mới qua đời gì cả!"

"...

Có lẽ đã khoảng bảy hoặc tám năm gì đấy rồi."

Kuroko đáp lời, nụ cười nhẹ hẫng như chẳng hề bận tâm: "Gần đây khái niệm thời gian của tôi có chút rõ ràng nên mới nhớ ra.

Trước đó tôi đã lang thang đến rất nhiều nơi, rất nhiều...

Trong ba năm gần đây nhất tôi ngủ vùi trong ngôi nhà của Akashi-kun vì quá mệt, sau đó...

Mãi cho đến khi cậu ấy đến, hơi ấm từ người sống và năng lực đặc biệt của cậu ấy đã giúp tôi có thể thực thể hoá bản thân như hiện giờ, có thể cảm nhận mùi vị khi thưởng thức món ăn, cảm giác được những vật mình chạm vào,...

Tôi thật sự rất biết ơn cậu ấy."

Akashi hơi ngạc nhiên khi chủ đề chỉ dẫn cáo nhỏ đột ngột chuyển hướng sang cậu, không nhịn được phì cười một cái rồi nói: "Tôi cũng vậy."

Akashi không thể tưởng tượng ra được cái tương lai nếu Kuroko không xuất hiện trước mặt cậu, không cho cậu những chỉ dẫn về tâm linh và năng lực đặc biệt cậu đang sở hữu thì chắc chắn cậu sẽ không được như hiện giờ."

Tôi thật sự rất biết ơn sự xuất hiện của anh, Kuroko-san."

Là anh dạy tôi cách cảm nhận và yêu thương, là anh chỉ cho tôi biết rằng tôi chưa từng cô đơn, là anh san sẻ nỗi buồn và lắng nghe câu chuyện của tôi một cách chân thành, giúp tôi quay lại con đường mà tôi đã lạc khỏi từ lâu...
 
...
Chap 22: Thời gian của riêng họ (3)


Cộp...

Cộp...

Cộp...

Cộp..."

Xin chào, chúc bác một buổi sáng tốt lành."

Akashi vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên đó liền cất tiếng chào khiến cáo nhỏ nằm trên vai cậu nhìn thử xem đối phương trông ra sao.

Gương mặt của con người đó đã ngoài năm mươi, trông có vẻ đã sống một cuộc đời làm lụng vất vả bởi đuôi mắt có nhiều vết chân chim còn mu bàn tay thì hằn rõ nếp nhăn thời gian, mặc quần áo trông như một người đi gặt cỏ dại vậy, thúng gõ trong tay con người đó có vẻ là nơi chứa công cụ hành nghề."

Ah, cậu là...?"

Trước vẻ mặt ngạc nhiên của ông bác ấy Akashi tự giới thiệu bản thân: "Cháu là Akashi Seijuro, vừa mới chuyển về đây không lâu ạ.

Cám ơn bác đã luôn chăm sóc bia mộ của ông nội cháu."

"Seijuro?!

Ah, là nhóc Sei đây mà!

Ai chà, mấy năm không gặp bác không nhận ra luôn đấy!

Lần trước bác có thấy cháu đến thắp nhang rồi, vậy là cháu chuyển hẳn về vùng này sống rồi sao, Sei?"

Người bác trung niên trông coi nghĩa trang của cả vùng có quen biết với ông nội, là một người liên quan đến tuổi thơ của Akashi nên trước những cái vỗ vai thân tình của bác ấy Akashi không hề né tránh, chỉ có cáo nhỏ là hoảng hốt nhảy qua vai bên kia của Akashi để tránh bị con người vỗ nó rớt xuống cắm luôn mặt vào đất.Thế nhưng nó lại bị thu hút bởi bầu không khí của nơi này.Thơm nồng mùi hương của đất và cỏ trộn lẫn với khói nhang vờn quanh, nơi này là nơi an nghỉ của biết bao linh hồn đã sống hết cuộc đời của họ, được chôn cất bằng tất cả quan tâm và yêu thương của gia đình bè bạn, vùng giao thoa giữa âm linh và dương thế-[Không biết năng lực của tên nhóc này đã mạnh đến mức nào rồi ta?

Nếu như đủ mạnh thì chắc là có thể nhìn thấy được...]"Quãng thời gian bệnh tật triền miên đúng là một nỗi đau buồn đối với ông ấy..."

Cáo nhỏ giờ mới chú ý, Akashi và con người này đang đứng cạnh nhau cùng đối diện với một tấm bia đá sạch sẽ nhưng đã có vài vết mòn, bề mặt của tấm bia đó khắc một cái tên với dòng chữ tưởng niệm nho nhỏ bên cạnh.[Đây... là mộ phần của ông nội cậu ta sao?]"Ông ấy vẫn luôn trông ra ngoài cửa sổ phòng bệnh của mình, có lẽ ông ấy đã luôn chờ đợi ai đó quay về để ông ấy được gặp một lần nữa..."

Ông bác trông coi nghĩa trang nói thật chậm, giống như những ngày tháng đó ùa về ngay trước mắt, ông chẳng kiềm được muốn nói ra những lời than thở thay cho người bạn già của mình."

Cô đơn... luôn là thứ ta buộc phải làm quen khi chấp nhận cách xa với mọi người, chỉ là ông bạn đã chọn cách ngốc nghếch nhất..."

Khiến bạn bè và hàng xóm xung quanh tiếc thương cho ông ấy, khiến những ngày cuối cùng trên chiếc giường bệnh kia chỉ còn nỗi đau, cô đơn và buồn bã,..."...

Cháu có thể cảm nhận được, đó là lý do cháu trở về nơi này và muốn sống ở đây đến cuối đời."

Akashi khuỵu đầu gối xuống, cẩn thận cắm những nhánh cẩm tú cầu xanh nho nhỏ vào bình hoa gốm bên cạnh bia đá, giọng điệu trầm đều đều ẩn chứa độ ấm: "Hồi tưởng kí ức của tuổi thơ, lắng nghe những câu chuyện về ông nội, sống và làm những việc ông nội đã từng làm, thắp nhang và thờ cúng mỗi ngày,...

Mọi chuyện đều như mũi kim châm vào tim nhắc nhở cháu về sự vô tâm của mình, nhắc cháu nhớ rằng bản thân là một người có tội, rằng cháu... sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình."

"Cháu đừng ôm đồm vào người hết như vậy, Sei, ông nội của cháu sẽ khóc đấy."

Ông bác vươn tay ra nắm lấy bả vai phải của Akashi: "Cháu biết không?

Những bức thư của cháu chính là thứ đã giúp ông ấy giữ được nụ cười trên môi, là thứ khiến ông ấy từ bỏ mọi lưu luyến để yên tâm rời khỏi thế giới này."

Đôi tay Akashi xiết tấm giấy gói của những nhánh cẩm tú cầu, cậu nhăn mày mím môi: "Nhưng sự thật là cháu đã-""Cho dù cách xa bao nhiêu đi nữa, điều ước của ông ấy vẫn luôn chỉ có một.

Sei, đó là mong rằng cháu sẽ được hạnh phúc."

Ông bác đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc Akashi: "Sei, cháu chính là ánh sáng hạnh phúc của ông ấy.

Hãy tha thứ cho bản thân và tìm cho mình niềm hạnh phúc quý báu giống như ông ấy vậy, có thế thì ông của cháu mới yên lòng ở thế giới bên kia, đúng chứ?"

"...

Vâng..."

Akashi giơ tay lên vuốt ve bề mặt của bia đá, cười thật tươi: "Ông nội, con nhất định... sẽ sống thật hạnh phúc."

Bởi vì con đã tìm thấy được điều quý giá với chính mình, có lại cảm nhận con đã đánh mất, học được niềm khao khát muốn trân trọng thứ gì đó và yêu thương những người xung quanh.[Con nhất định sẽ trân trọng những người bên cạnh con, bao gồm cả Kuroko-san nữa, thế nên...

Ông nội, đừng lo lắng, con sẽ không bao giờ lạc đường lần nữa đâu.....]Cáo nhỏ chớp chớp mắt nhìn Akashi rồi ngước lên nhìn về hướng bia đá, nó nhìn thấy một linh hồn trung niên mờ nhạt đang cười hiền từ cúi đầu nhìn Akashi, bàn tay to giơ ra xoa xoa mái đầu Akashi, gật gật đầu rồi mới từ từ tan biến.Cáo nhỏ chớp mắt, dường như nơi yên nghỉ của con người không hề ô uế như nó đã tưởng.Tất cả những linh hồn ở đây đều đang dùng một loại ánh mắt hiền từ dõi theo Akashi, sạch sẽ và đơn thuần, giống như loại ánh mắt mà Kuroko dùng mỗi khi hướng về Akashi vậy.Là bởi vì tên nhóc này 'đặc biệt' sao?

Hay bởi vì tâm hồn của tên nhóc này có thể tịnh hoá cõi lòng của những linh hồn nơi đây?Cộp...

Cộp...

Cộp...

Cộp..."

Cậu đã im lặng suốt nửa ngày rồi, cáo nhỏ."

"A...

Hả?

Ta á??

Có sao???"

Cáo nhỏ giật mình vì bị gọi bất ngờ, lập tức đánh trống lảng: "À thì...

Ta đang cảm thán rằng nơi yên nghỉ của con người các ngươi đúng là đặc biệt thật.

Ngoại trừ việc phải nhìn thấy mấy cái bóng mờ mờ ảo ảo lượn qua lượn lại thì bầu không khí chỗ đó đúng là tinh thuần sạch sẽ nha, đúng là một chỗ nghỉ ngơi lý tưởng, a ha ha ha~~~"Akashi chớp mắt quay mặt qua nhìn nó: "Khoan, cậu bảo là mấy cái bóng mờ mờ ảo ảo à?"

"Hả?

À ừ, bóng mờ mờ ảo ảo."

Cáo nhỏ gật gật đầu nói, nó không hiểu tại sao trông Akashi có vẻ ngạc nhiên như vậy: "Ta thấy rõ hình dáng linh hồn Kuroko là bởi vì cậu ta nhận được sức mạnh từ ngươi, đúng chứ?

Nếu là linh hồn bình thường thì toàn bộ trong mắt chúng ta chính là kiểu bóng mờ hoặc khối cầu trắng trắng nho nhỏ cỡ lòng bàn tay ngươi thôi."

"....."

Akashi hơi nhăn mày, quay đầu đi thẳng phía trước.Cáo nhỏ chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Ngươi làm sao vậy, nhóc con?"

"...

Không, không có gì đâu."

Akashi chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ.Mặc dù cậu không còn ý nghĩ muốn sức mạnh đặc biệt này biến mất nữa nhưng nếu tốc độ lớn mạnh của nó tăng nhanh như vậy thì khả năng cao cậu sẽ còn nhìn thấy những thứ rắc rối hơn thế.Nếu những gì cáo nhỏ nói là đúng thì khả năng 'nhìn thấy' của cậu đã tốt hơn giống loài của cáo nhỏ rồi, lúc nãy trong nghĩa trang cậu thấy được rất nhiều người, đúng hơn là thấy được toàn bộ linh hồn xuất hiện lúc đó, vô cùng rõ ràng từ sợi tóc đến đế giày dép.Chuyện này... rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
 
...
Chap 24: Cuộc sống hiện tại - Thành tâm vì người


Hôm nay là ngày rảnh rỗi cuối cùng của Akashi trước khi lễ hội mùa màng chính thức bắt đầu.Akashi thổi vài lần vào chỗ nước súp trong muôi cho bớt nóng rồi mới nếm thử, trầm ngâm: "Hm...

Hình như hơi nhạt, phải thêm muối—""Mm mm~"Akashi chớp mắt nhìn xuống, một tiểu đậu yêu bé tí đang giơ cao lọ muối thu hút sự chú ý của Akashi, có vẻ cái lọ khá nặng so với chính nó nên trông nó nâng khá chật vật."...

Cám ơn."

Akashi nhanh chóng lấy lọ muối ra khỏi hai cánh tay bé nhỏ của nó, tiểu đậu yêu hớn hở bước chân sáo đi mất dạng, Akashi chớp mắt rồi bắt đầu nêm nếm lại nồi súp hầm của mình."

Ừm... mùi và vị đều ổn rồi, giờ chỉ còn..."

Akashi xoay người bước ra cửa bếp, nhìn người đang ngồi trên sofa xem những tấm ảnh cũ của ngôi nhà này không nhịn được khẽ cười, có vẻ những kỉ niệm ấu thơ của cậu và ông nội thật sự khiến đối phương tập trung xem đến mức ngẩn ngơ."...

Kuroko-san."

"À, xin lỗi cậu nhé, Akashi-kun.

Tôi mải ngắm nên không chú ý đến, cậu đã nấu ăn xong rồi à?"

Kuroko bỏ ảnh xuống ngay, nét cười có chút ngượng, cậu đứng lên đi đến gần Akashi bắt được một tiểu yêu nghịch ngợm đang lén lút đu bám trên vai lưng của đối phương."

Không được nghịch ngợm."

"Hư ư ư ư..."

Tiểu yêu giẩy nảy thoát khỏi tay Kuroko, trượt theo cánh tay Akashi rơi xuống đất rồi bỏ chạy ngay lập tức."

Ha ha..."

Akashi phì cười, nắm lấy cổ tay Kuroko: "Đừng lo, các cậu ấy không gây hại gì đến tôi đâu, anh đừng giận họ."

"...

Ừm."

Bàn tay ấm áp của Akashi trượt xuống khỏi cổ tay gầy của Kuroko, các ngón dài lần tìm các kẽ hỡ giữa các ngón lạnh băng ấy rồi đan vào, nắm lại.Kuroko cười khẽ, cảm giác nhột nhột nơi bàn tay khiến dây thần kinh của cậu có chút căng thẳng nhưng hơi ấm toả ra từ lòng bàn tay của Akashi thật dễ chịu nên cậu cũng để yên cho người đó nắm."

Hôm nay anh muốn làm gì?"

Akashi hỏi, Kuroko trầm ngâm một lát mới khẽ nói: "Không muốn đi đâu cả.

Ngày mai cậu sẽ lại bận rộn nên hôm nay cứ ở nhà thế này là được, với lại..."

Akashi chớp mắt, hơi cúi xuống vì muốn nhìn biểu cảm lúc này của Kuroko."

Cậu đã đi suốt ba tuần qua, hiện giờ chỉ cần thấy cậu ở nhà là tôi đã cảm thấy rất vui vẻ nên không cần phải đi đâu xa đâu, cứ...

ở đây là được rồi."

"...

Ừ.

Vậy..."

Akashi lấy điện thoại trong túi quần ra: "Kuroko-san, anh có muốn xem phim với tôi không?

Đây là chiến lợi phẩm có giá trị nhất mà tôi thu được sau chuyến đi học vũ đạo vừa rồi đấy."

Kuroko chớp mắt: "Có giá trị nhất?"

Akashi nheo mắt, thậm chí cả nét môi, biểu cảm gương mặt, cảm xúc của đôi mắt,...

Tất cả là niềm vui đang đong đầy."

Là những đoạn phim có ông nội của tôi trong đây đấy."

Akashi chọn phát video trên tivi lớn, Kuroko ngồi bên cạnh chăm chú theo dõi các hình ảnh xuất hiện trên màn hình, trong đôi mắt lam nhạt đó có một sự tập trung và hứng thú rõ rệt.Hẳn đây là lần đầu tiên Kuroko được chứng kiến lối sống và sinh hoạt tại một đền thờ, Akashi cảm thấy mình đã làm đúng khi sao chép toàn bộ thẻ nhớ trong máy quay Genda đưa cho, đối với người lúc nào cũng mơ hồ về xung quanh như Kuroko thì những hình ảnh thế này thật sự rất mới mẻ."

Hoá ra gia đình cậu còn có nghề dạy vũ đạo cho vũ công của đền thờ..."

Kuroko nâng chén cơm lên ăn một ngụm, hạt cơm từ gạo của vựa lúa đầu tiên trong mùa lúc nào cũng có một độ thơm ngọt hấp dẫn khó cưỡng, không chỉ đám tiểu yêu và Kuroko rất thích mà ngay cả người thường xuyên dùng cơm như Akashi và nông dân cũng thích đợt gạo này, ở thành phố giá thành của loại gạo này cũng chẳng hề thấp."

Akashi-kun, ăn nhiều chất một chút, cậu dễ bị suy nhược vì bệnh thiếu máu, nhất định phải chú ý bồi bổ cho bản thân, hiểu không?"

Akashi nhìn chén cơm của mình đầy ự đồ ăn bắt mắt do Kuroko gắp cho, miệng không kiềm được cong lên thành nụ cười: "Ừ, tôi biết, tôi sẽ chú ý điểm này."

Trưa ngày hạ nắng có chút gay gắt nhưng vì vườn cây trong nhà tạo ra một bóng râm lớn nên nhiệt độ không tính là cao, gió trưa có chút khô hiu hiu thổi qua người Kuroko mang theo chút hơi lành lạnh khi đụng phải Akashi, sự dễ chịu này khiến cậu có chút mơ màng thiếp đi, tâm trí trôi nổi theo dòng chảy hiền hoà.Kuroko ngâm nga một giai điệu không rõ lời, chất giọng trầm ấm hoà theo tiếng gió và tiếng xôn xao khẽ khàng của vườn cây trở thành một bài hát ru đối với Akashi.Thời gian như ngừng lại, vạn vật thật hiền hoà...Buổi chiều đến, Akashi xắn ống tay áo lên bắt đầu quét tước và cắt tỉa lại cây cối trong vườn, cậu còn kiểm tra xem tình hình phát triển của vườn cẩm tú cầu gây giống, cần đem bán bớt một số cây kiểng lớn đã được cậu cắt tỉa và mua những chậu cây non mới, ngoài ra—"Tôi làm một ngôi nhà nhỏ cho các cậu ở, được không?"

Mấy tiểu yêu đang ôm lá ôm que củi chạy qua chạy lại giúp đỡ Akashi dọn dẹp vườn cây nghe cậu hỏi lại đứng khựng lại, trố mắt nhìn nhau rồi bắt đầu nhảy cẫng lên chạy loạn tứ tung."

Bình tĩnh, đừng chạy..."

Cáo nhỏ nằm trên cành cao ngáp ngắn ngáp dài, chẹp chẹp miệng quay đầu qua hướng khác ngủ tiếp, Kuroko đang quét lá thấy cảnh này liền bật cười.Một ngôi nhà nhỏ được xếp bằng các loại cành cây nhỏ và lá cứ thế được dựng lên từ đôi tay điêu luyện của Akashi, nó hệt như ngôi nhà cho các búp bê vậy."

Giống như chẳng có việc gì có thể làm khó được cậu vậy, Akashi-kun."

Akashi uống một ngụm trà lạnh giải khát rồi mới quay qua nói với Kuroko: "Không phải đâu, do tôi đọc và xem nhiều hơn những người đồng trang lứa thôi, anh có thể không tin nhưng thật ra tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn người khác rất nhiều."

Kuroko bật cười: "Ừm, có vẻ là vậy.

Nhịp độ sống của cậu chậm rãi và có quy luật so với nhiều người đồng trang lứa.

Hẳn là bởi tác động của quãng thời gian sống ở thành thị chăng?

Biểu hiện của cậu khác với bạn bè đồng trang lứa lắm."

"Ừ, tôi vốn đã quen với sự yên tĩnh rồi."

Akashi đặt ly trà vào mâm gỗ, nhìn khu vườn đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng trong lòng cũng thoải mái không ít: "Cảm nhận của tôi trưởng thành hơn, tiêu cực hơn, dễ bị u uất và phiền muộn, thường vô ý tạo ra áp lực tinh thần cho bản thân,...

Đó là lý do tôi không thích những thứ quá phức tạp, nếu như hợp lý và nằm trong phạm vi tôi có thể lập luận thì càng tốt."

Kuroko vân vê các ngón tay của bản thân: "Sở hữu năng lực đó... có khiến cậu thấy phiền phức không?"

"...

Nói thật tôi cảm thấy sợ nhiều hơn là phiền."

Akashi đưa tay lên đón lấy một cánh hoa đang rơi: "Đột nhiên nhìn thấy những thứ không thuộc về đời thường, đột nhiên phải chấp nhận rằng có một chiều không gian song song đang đan xen vào cuộc sống của mình, nghe thấy nhìn thấy cảm thấy,...

Mọi thứ đến quá đột ngột và phát triển hơn dù chính tôi chẳng hề cảm nhận được gì cả.

Đó... thật sự là một chuyện khá đáng sợ."

Cánh hoa trong lòng bàn tay đột ngột tan biến, đôi mắt của Akashi sáng lên trong tích tắc rồi ngưng, cậu mỉm cười: "Nhưng nhờ có năng lực này... tôi mới có thể yên lòng."

Kuroko chớp mắt: "Akashi-kun?"

"Ngày tôi trở về nhà...

Việc không cảm nhận được sự hiện diện của anh, không cảm giác được sự ấm áp của ngôi nhà khi có anh ở đây, thậm chí cả ánh đèn chờ trước cửa lớn, tôi...

Tôi thật sự rất sợ."

Akashi vươn tay ra vịn cánh tay trái của Kuroko, trên gương mặt hằn lên sợ sệt và hốt hoảng: "Tôi sợ anh biến mất, tôi sợ năng lực này biến mất, tôi sợ không thể nhìn thấy anh thêm lần nào nữa, Kuroko-san."

Kuroko sững sờ, bàn tay đang vịn bắp tay cậu truyền đến cơn run rẩy....

Hoá ra là vậy sao?

Sự sợ hãi và run rẩy lúc đó chính là—"Tôi đã ước rằng...

Làm ơn, xin đừng lấy năng lực này đi, xin hãy để tôi được gặp Kuroko-san thêm một lần nữa....."

Akashi tới gần hơn nữa, bàn tay còn lại giơ lên áp vào má phải của Kuroko, nhẹ nhàng xoa gò má mềm mại đó."

Tôi vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với anh, rất nhiều..."

Kuroko khẽ run lên, khoé mắt cay xót không nhịn được đành rơi giọt lệ."

Tôi thật sự thích anh, thích anh...

Kuroko-san, tôi thật sự..."

Nụ hôn xảy ra tuy đột ngột nhưng lại không hề có ý cưỡng ép, trong cái ẩm nóng ấy còn đọng lại mùi vị của nước mắt, của nỗi lòng khôn tả của thiếu niên lần đầu rung động, mang màu sắc của hoàng hôn ấm áp nhưng cũng phảng phất nỗi buồn và sự luyến lưu,..."...

Kuroko-san..."

Tâm trí như một khoảng không trống rỗng, trước mắt chính là gương mặt Akashi gần trong gang tấc, dường như mọi ngóc ngách trong Kuroko đều là sự tồn tại của người này, duy nhất và độc nhất."

Tôi thích anh... thật sự... thật sự..."

Vòng tay đang ôm chặt Kuroko là chân thật, nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực kia là chân thật, hơi ấm đang bao phủ toàn thân cậu cũng là chân thật, cả bóng dáng này đây cũng là chân thật...Nếu như khi tỉnh lại, hai chúng ta có thể gặp được nhau, thậm chí có thể nối lại phần tình cảm dù kí ức không vẹn nguyên này thành sợi dây cả đời..."

Tôi thích cậu, Akashi-kun.

Thế nên..."

Kuroko rướn người lên hôn vào giữa trán của Akashi."

Cậu phải sống thật tốt, thật lâu, thật khoẻ mạnh và bình an.

Đó chính là niềm hạnh phúc của tôi, Akashi-kun."

Để tôi thêm hi vọng rằng ở tương lai, một lúc nào đó...

Chúng ta sẽ gặp được nhau.
 
...
Chap 25: Lễ hội mùa màng (1)


"Mau lên mau lên!

Mau chóng chất đống hàng đó lên xe nhanh!

Không thể thua kém nhà khác được đâu, hôm nay là lễ chính rồi đó!"

"Sao vẫn còn thiếu mấy món thế này?!

Không được!

Nhất định phải bổ sung ngay, đi qua chỗ khác tìm xem còn hàng không mau!!"

"Mấy món này đặt ở đây đúng không?

Còn chỗ nào nữa thế?"

Cả thị trấn đâu đâu cũng là tiếng náo nhiệt bận rộn, vụ mùa năm nay không cần tính cũng thấy rõ ràng là vô cùng bội thu, cây lúa vàng ươm hạt trĩu nặng, chim chóc vui ca khắp một vùng, cả người lẫn xe chở hàng đều nườm nượp qua lại không ngớt.Cũng vì hôm nay là lễ chính nên việc đi chợ đối với Akashi quả thật khó gấp ba lần bình thường."

Akashi-kun, cháu tới rồi!

Tới trễ chút nữa là bác đóng cửa đấy."

Akashi nở nụ cười khan, không phải cậu muốn đi chợ trễ mà là thật sự quá đông người, không chỉ có dân cư ở mấy thị trấn lân cận đến mua sắm tiện thể tham gia lễ hội mà có hẳn một lượng khách du lịch đến nơi này tham quan, đường lớn đường nhỏ đều chật ních người."

Cháu là vũ công chính đúng không?

Đây, lấy nhiều một chút, bác tính rẻ cho, sống một mình nhất định phải chú ý chăm sóc bản thân thật tốt đó.

Xem cháu nhợt nhạt chưa kìa, thiệt tình!"

Bác gái nhanh tay lẹ mắt hết lấy thịt lại nhét trứng rồi nhồi rau vào giỏ đi chợ của Akashi, xong xuôi còn phải ngó lại xem sạp của mình còn cái gì có thể nhét được cho cậu không, Akashi mà không cản kịp thì chắc chắn cái giỏ này sẽ đè cậu dính đất."

Aizz, cứ nghĩ sẽ không còn được thấy hình bóng Akashi-san trên lễ đài nữa, không ngờ đến năm nay sẽ được thấy cháu trở thành miko đại nhân, xem như một truyền thống của thị trấn này vẫn còn được tiếp nối."

Akashi nghe bác gái nói vậy liền tò mò: "Không lẽ gia đình của cháu từ lâu vốn là miko của Đạo Hà Thần Xã ạ?"

"Phải đó, đấy vốn là truyền thống của gia đình nhà cháu mà, mãi đến đời ba cháu thì không duy trì nữa."

Bác gái chống cằm suy ngẫm một chút: "Nhắc đến lại thấy đáng tiếc, lúc đó ông của cháu còn mong con trai hoặc con dâu có thể gìn giữ truyền thống này, haizz..."

"...

Vậy ạ...?"

Akashi không ngờ sẽ có chuyện như vậy, hoá ra dòng họ nhà cậu vốn là miko của Đạo Hà Thần Xã, giống như duyên phận vậy.[Nếu mình không trở về nơi này thì e là đến tận lúc tuổi xế chiều mới được nghe kể cho xem...]Akashi đi bộ về nhà, trên đường lướt qua không ít nam nữ già trẻ đủ mọi lứa tuổi, có vợ chồng trẻ mới cưới, có cặp tình nhân nắm tay cười nói rộn ràng, có cả gia đình một nhà ba người cất giọng ngân nga,...Lễ hội mùa màng là lễ hội lớn nhất của vùng này, là dịp quan trọng để mọi thành viên trong nhà trở về quây quần bên mâm cơm tròn vị, là dẫn nhau đến Đạo Hà Thần Xã cầu xin quẻ bói bình an cho người thân thương, là cười nói rộn ràng dưới vô số ánh pháo hoa bung nở giữa sắc trời đêm,...Kéttttt—"Akashi!

Akashi!"

Cáo nhỏ từ trong nhà chạy ù ra phóng lên người Akashi, vừa bấu áo cậu vừa gào: "Ngươi mau ngăn đám tiểu quỷ kia lại đi!

Bọn chúng cùng với tên oắt Kuroko kia sắp phá hỏng nhà bếp rồi kìa!!"

Akashi cười khan, đưa tay vuốt ve bộ lông của cáo nhỏ: "Bình tĩnh, Kuroko biết nấu ăn, mấy nhóc đó hơi nghịch một chút nhưng không phải chỉ biết quậy phá đâu."

"Ta không biết!

Ngươi tốt nhất mau đi xem thử đi!!!"

Cáo nhỏ cuống cuồng như vậy khiến Akashi hết cách, đành phải nghe theo mà đi đến gian bếp xem thử."

Đúng rồi, là lọ đó, cảm ơn nhé."

Bên trong gian bếp lan toả hương rau củ hầm, Akashi đã quen với món ăn này nhưng cậu vẫn ngửi ra được có gì đó khang khác, Kuroko đứng trong bếp loay hoay với nồi hầm còn các tiểu yêu nho nhỏ đu đeo trên người cậu, thật lạ là Akashi cảm thấy hình ảnh đó thân thuộc đến mức giống như một phần cuộc sống vậy."

Akashi-kun, cậu đã về rồi."

Kuroko phát hiện ra Akashi đứng ngay cửa liền niềm nở chào đón, mấy tiểu quỷ bám trên lưng cậu cũng lần lượt nhảy xuống sàn lon ton chạy đến mừng Akashi đi chợ về trong khi thủ phạm bắt cậu ta chạy đến bếp thì đã biến mất dạng."

Cái con cáo đó cũng biết làm bộ lừa người thật..."

"Có chuyện gì sao?"

Kuroko đi đến thấy vẻ mặt kì lạ của Akashi thì thắc mắc, cậu lắc đầu rồi nói: "Hôm nay ngoài đường rất náo nhiệt, người lẫn xe đều rất đông, cảnh tượng không khác giờ cao điểm ở thành phố lớn."

Kuroko cười lên: "Bởi vì hôm nay là lễ chính, đông đúc là chuyện bình thường."

"...

Cũng là ngày các thành viên trong gia đình hội họp với nhau."

Kuroko khựng lại, đôi mắt xanh lam thu trọn hết vẻ mặt man mác buồn của Akashi, cậu biết sâu trong lòng đối phương có khúc mắc với người nhà nhưng không muốn chạm đến vì sợ sẽ làm đối phương khó chịu.Vì hôm nay cậu đã nhìn thấy nhiều gia đình quây quần bên nhau nên cậu mới chủ động thế này không, Akashi-kun?Akashi khẽ mím môi, do dự ẩn hiện trong đôi mắt.Kuroko chớp mắt vài cái, nhẹ nhàng mở lời: "Nếu cậu muốn kể tôi sẽ lắng nghe, như vậy được không?"

Hai mắt Akashi mở to nhìn người trước mặt, khoé miệng khẽ run lên trong khi từ từ nở ra một nụ cười: "Chuyện của tôi... có thể sẽ khiến anh buồn đấy."

Ở một năm nào đó rất xa có một cậu bé vốn sống cùng ông nội dưới vùng quê thanh bình, một ngày nọ ba mẹ cậu xuất hiện và đưa cậu bé rời khỏi vòng tay ông đến một thành phố to lớn.Không có cánh đồng lúa trải dài, không có những cá tôm óng ánh vảy bạc, không có những nụ cười chất phác thẳng thắn,...

Ở nơi thành phố ấy chỉ toàn những nụ cười giả tạo, những ganh đua ghen tị ẩn sâu trong đáy mắt thắp lên lo toan và sợ hãi trong cõi lòng non nớt của cậu bé, trong khi đó ba mẹ vì bộn bề công việc nên thường xuyên vắng mặt.Cậu không dám khóc, không dám nói cho ba mẹ biết nỗi niềm của mình, khắc ghi lời dặn dò của ông mà gồng mình lớn lên, học cách sống nơi thành thị phồn hoa, làm một người trầm lặng và tách biệt với bạn bè đồng trang lứa,...Cậu sợ phải nghi ngờ, không muốn phân biệt thị phi thật giả của lòng người, càng không muốn bản thân trở thành quân cờ trong tay người khác thế nên cậu không kết giao bạn bè, càng không thân thiết với xung quanh,...Cậu bé hoạt bát vui cười năm nào đã lớn lên trở thành một chàng trai luôn cẩn trọng quan sát mọi người, lãnh đạm và ít cười, với vết thương lòng đã sâu đến mức hoá thành sự ám ảnh,..."...

Cho đến khi nhận được di thư của ông nội tôi mới trở về lại nơi này, trở về... trở thành chính bản thân tôi."

Akashi nhìn lá trà trong cốc, trước đây cậu tưởng rằng mình sẽ luôn thấy nặng nề khi kể lại câu chuyện này, sẽ cảm thấy bất an hoặc mất tự nhiên, thậm chí có cả sợ hãi và trốn tránh,...Nhưng hoá ra tất cả chỉ là do bản thân nghĩ nhiều thôi...Cậu quay qua nhìn Kuroko ngồi bên cạnh, đối phương vẫn đang dùng ánh mắt dịu dàng chăm chú ngước nhìn cậu."

Cậu đã vất vả rồi, Akashi-kun..."

"...

Anh không cảm thấy tôi rất khờ khạo sao?"

"Không đâu."

Kuroko lắc đầu: "Cậu đã rất cố gắng mà, một mình chịu đựng những điều đó, một mình nhẫn nhịn và tự học cách để mạnh mẽ hơn,..."

Cậu đưa tay lên xoa đầu Akashi: "Làm tốt lắm, Akashi-kun."

".....

Anh... nên bảo tôi làm sai mới đúng..."

Akashi cúi thấp hơn nữa để cảm nhận rõ hơn cái xoa đầu của Kuroko, chần chừ một lúc lâu mới nói: "Tôi... sẽ gọi điện cho ba và mẹ..."

"Ừm."

"Nói với họ... lễ hội mùa màng đã chính thức bắt đầu rồi..."

"Ừm."

"Nói là...

ông nội... vẫn luôn chờ hai người họ quay về..."

"Ừm."

"...

Và... nói là tôi... tôi muốn được dùng cơm cùng họ..."

Kuroko chớp mắt, nở ra nụ cười thật tươi: "Ừm!"**************************

Grr grr grr—Bíp!"

Vâng, Akashi xin nghe."

Người đàn ông cất tiếng rồi khựng lại, nghi hoặc hỏi: "Là con à, Sei?"

Người phụ nữ ngồi bên cạnh ông lập tức trở nên căng thẳng, dõi theo những câu ậm ờ của người đàn ông một lúc lâu rồi đến khi ông tắt điện thoại mới hoảng hốt hỏi: "Là Sei-kun gọi sao?

Thằng bé nói gì?

Có phải...

Có phải là—""Em bình tĩnh lại nào, không sao đâu."

Người đàn ông vội vàng nắm tay người phụ nữ vỗ nhẹ nhàng mấy cái lên mu bàn tay: "Con nó bảo là muốn ăn cơm cùng chúng ta đấy..."

"...

Vậy sao?

Là vậy sao...?

Tốt quá...

Thật tốt quá rồi....."

Người phụ nữ nghẹn ngào cúi đầu tựa vào bả vai người đàn ông."

Chúng ta sắp về đến nhà rồi, có con trai và cả bố đều đang đợi chúng ta đấy."

"Vâng...

Vâng....."
 
...
Chap 26: Lễ hội mùa màng (2) - End


Akashi nhẹ nhàng tắt di động, môi hơi mím lại.Kuroko đứng bên cạnh hỏi khẽ: "Mọi chuyện thế nào rồi?"

Akashi quay mặt qua, môi từ từ nâng lên nét cười: "Họ đang trên đường đến đây, nếu may mắn có thể sẽ kịp tham dự lễ hội."

"...

Vậy là tốt rồi."

Kuroko gật đầu, cậu đặt tay mình lên bả vai Akashi: "Buổi biểu diễn lần này cậu nhất định sẽ dốc hết sức, đúng không?"

"...

Đương nhiên."

Akashi nắm lấy bàn tay đang ở trên vai mình, kiên định nói: "Tôi sẽ dốc hết toàn bộ khả năng của mình, vì mọi người, vì ông nội, và chính tôi... và vì anh nữa, Kuroko-san."

Kuroko ngây người.Akashi dời mắt đi chỗ khác, có chút bối rối nói: "Chúng ta phải đến Đạo Hà Thần Xã sớm để diễn tập lần cuối cho tối nay, vì hôm nay là ngày lễ hội nên tôi nghĩ là kết giới sẽ được mở ra..."

Cậu đưa tay ra.Kuroko cúi đầu nhìn bàn tay đó."

Anh đi cùng tôi đi, tôi sẽ đưa anh vào Đạo Hà Thần Xã."

Nếu là một ai khác nói câu này chắc chắn Kuroko sẽ không tin, Đạo Hà Thần Xã là vùng đất của thần linh, đừng nói yêu quái ma quỷ, dù chỉ là một linh hồn chưa từng phạm lỗi như cậu cũng không được phép tiến vào vùng đất đó.Nhưng... vì người đó là Akashi-kun....Kuroko đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy qua lại không ngớt, "Ừm, nhờ cậu đưa tôi đi cùng nhé, Akashi-kun."

Đạo Hà Thần Xã dù là đầu giờ chiều nhưng người ra người vào liên tục không giảm, các gian hàng lễ hội đã buôn bán từ mấy ngày trước còn sân khấu là hôm nay mới bắt đầu dựng lên, Akashi phải dạo xung quanh một lúc mới tìm thấy trụ trì Genda đang hướng dẫn mấy thợ gỗ lắp ván sàn cho đúng vị trí."

Genda-san, tìm thấy anh rồi."

"À, vậy là cậu đã đến rồi, miko đại nhân."

Genda chắp tay cúi chào, giao việc lại cho người phụ trách rồi đi đến tỏ ý dẫn đường cho Akashi: "Mời đi theo tôi, phục trang đạo cụ cũng như các bước bắt buộc phải thực hiện trước buổi lễ đều đã chuẩn bị xong xuôi, mọi người đều đang chờ cậu xuất hiện đấy."

Akashi gật đầu, đi theo đối phương: "Anh có thể thông báo cho tôi đến sớm để mọi người không phải chờ như vậy, tôi không bận rộn gì đâu."

"Vậy mà tôi lại nghĩ khác đấy."

Genda dừng lại, xoay người nhìn Akashi: "Hôm nay là lễ chính, người người nhà nhà đều tụ tập sum vầy mừng mùa màng bội thu, thậm chí những người con đã đi xa nhiều năm khi ngửi thấy mùi gạo mới đều sẽ nhớ về nơi này.

Tôi nghĩ cậu cũng sẽ nhớ ai đó, trông ngóng ai đó, mong muốn được bộc bạch những điều chưa thể nói ra,..."

Genda dừng một chút, nhìn chằm chằm Akashi vài giây rồi cười lên: "Những ngày vừa qua tâm trạng của cậu đã thả lỏng hơn trước rất nhiều, cảm giác có nhiều sức sống hơn trước, có phải đã buông bỏ được chuyện nặng nề nào rồi không?"

Akashi chớp mắt, im lặng một lúc rồi nói: "Thật ra... ba mẹ tôi đang trên đường đến đây..."

Nụ cười trên mặt Genda càng thêm tươi: "Và?"

"...

Anh biết rồi còn muốn hỏi đến cùng sao, aniki?"

Akashi thở ra một hơi rồi gọi thẳng biệt danh cậu đặt cho Genda, hai mắt ánh lên tia lạnh lùng: "Ép chó đến đường cùng coi chừng bị nó cắn ngược trở lại đấy."

Sắc mặt Genda lập tức cứng ngắc, lại thêm vài phút trôi qua sau đó Genda mới khôi phục lại nụ cười đúng chuẩn nhà sư của anh, đưa tay làm động tác mời: "Cậu theo tôi đi lối này, miko đại nhân."

"Đúng là không có tiền đồ..."

Cáo nhỏ đu trên vai phải Akashi cười nhạo đánh giá, Kuroko đi phía sau chớp mắt, môi cong lên một đường mờ nhạt.Genda dẫn Akashi đến hậu viện của ngôi đền, các nam nữ mặc đồ tu hành đều đứng thành hai hàng ngay ngắn như đã đợi từ lâu, Genda đi đến chỗ họ rồi xoay người lại nói: "Tiếp theo hãy để những chàng trai cô gái này hướng dẫn cậu, được không?"

Akashi nhìn mấy người đó, nhất thời không biết phản ứng như nào."

Khoan đã!

Tôi có thể tự là—""Miko đại nhân, không còn nhiều thời gian nữa đâu, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị mới kịp giờ đó!!!"

"Khoan—"Kuroko và cáo nhỏ đứng đó nhìn Akashi bị lôi đi, Genda bên cạnh che miệng cười khúc khích rồi thả tay xuống, nheo mắt nói: "Vậy...

Tôi nên làm gì với hai vị khách đặc biệt này đây?"

"???!!"

Cả Kuroko lẫn cáo nhỏ trên tay đều cảnh giác nhìn Genda như thể không dám tin."

À xin lỗi, tôi không định doạ cậu...

Ý tôi là mấy cậu?

Tôi không chắc lắm, khác với Akashi có thể 'nhìn thấy', tôi chỉ có thể cảm nhận được mơ hồ thôi."

Genda cười tủm tỉm, đưa tay làm động tác mời: "Không biết cậu có thể dùng trà do người sống pha không nhỉ?

Đúng lúc tôi đang có một chút thời gian rảnh, cậu sẽ nghe tôi tâm sự vài câu chứ?

Tất nhiên là về nhóc Sei rồi~"[...

Ah, người này... thật sự rất quan tâm Akashi-kun.....]"Chắc nhóc đó đã kể về tôi cho cậu nghe rồi, hoặc không.

Nhóc đó trầm tính hơn trước nhưng bản chất chắc chắn không thay đổi gì cả, ha ha" Genda đẩy cốc trà toả hơi ấm đến vị trí bên cạnh mình, nheo mắt: "Tôi đoán cậu đã ở bên nhóc được một thời gian rồi nhỉ?

Quan hệ rất tốt đúng không?"

Kuroko hơi mím môi, đưa tay ra cầm cốc trà lên nhấp một ngụm.Trong mắt Genda thì chỉ thấy cốc trà bên cạnh đột nhiên bay lên rồi bắt đầu nghiêng một chút, cố định ở vị trí ngang bả vai anh."

Cậu...

Độ cao cầm cốc trà đó hẳn là cậu trạc tuổi nhóc Sei nhỉ?"

Kuroko tròn mắt nhìn người đó, khả năng quan sát của người này thật tốt."

Vậy là cùng độ tuổi, cũng tốt, nhóc ấy đỡ cô đơn khi một mình ở trong ngôi nhà đó rồi."

Genda gật gù, hớp một ngụm trà trong cốc của mình rồi nói tiếp: "Nhóc đó đã có một quãng thời gian khó khăn ở thành phố lớn đúng không?

Có vẻ đó là khúc mắc khiến nhóc ấy có đôi mắt u buồn nặng nề như vậy..."

Kuroko không nói gì, tay cầm cốc hạ xuống một chút.Genda thấy vậy liền cười lên: "Vốn tôi nghĩ rằng để nhóc ấy có vài ngày nghỉ ngơi ở nhà sắp xếp tâm trạng, tôi cũng tính trước là không dễ buông bỏ như vậy nhưng hôm nay gặp lại...

Nhóc ấy trông sáng sủa hơn hẳn, còn dám doạ ngược cả tôi nữa..."

Anh nhìn khu rừng trước mặt, dòng suối nhỏ róc rách tiếng nước khua vang, xa xa là tiếng nói cười náo nhiệt của hội trường, mùi lúa chín ngập tràn không gian, hương thơm của thức ăn,...

Tất cả đều trái ngược với sự thanh tịnh vốn có của Đạo Hà Thần Xã.Chỉ những dịp như thế này trong năm nơi đây mới đông đúc như thế, náo nhiệt như thế, người qua người lại như cá tôm, khắp nơi đều được trang hoàng bởi vô số sắc màu,.....Genda hít sâu một hơi rồi nói: "Buông bỏ được thật tốt, sau đó bắt đầu nở nụ cười rồi ngồi lại bên nhau, cùng ăn bữa cơm nấu từ hạt gạo được gắt hái đầu tiên,..."

Anh nâng cốc lên uống cạn trong một hơi rồi để xuống sàn, cười tươi: "Bởi vì chúng ta là gia đình, cho dù có giận dỗi hay xa cách bao nhiêu thì đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ sum vầy bên nhau, đúng không...?"

Kuroko ngẩn người trước gương mặt của chàng trai đó.Sự dịu dàng và vui vẻ của anh, những lời mà anh nói mỗi một từ một chữ đều nhắc cậu nhớ về mẹ của mình........

Phải, mình... cũng phải trở về nhà...Kuroko cười lên, uống cạn cốc trà trong tay rồi đặt nó xuống bên cạnh cốc của Genda."

Cậu..."

Genda nhìn thấy liền ngước nhìn khoảng không trước mặt mình: "Cậu...

Có phải cậu cũng—"Cốc cốcTiếng gõ cửa vang lên rồi cánh cửa được kéo qua, một nữ tu cúi đầu thưa chuyện: "Trụ trì, các vũ công khác đều đã tập trung lại hết rồi, có thể bắt đầu diễn tập bất kì lúc nào."

"Tôi sẽ đến đó ngay đây."

Genda đứng dậy, kéo lại nếp áo của mình xong thì cười hỏi: "Vậy, cậu có muốn đi cùng tôi không?

Diễn tập và diễn chính thức khác biệt lớn lắm đấy."

Genda xoay người cất bước, dù không thể nhìn thấy nhưng anh cảm giác được có một sự hiện diện mơ hồ đang đi theo anh, giống như bản thân đột nhiên có thêm một chiếc đuôi vô hình vậy."

Ha ha"Genda không nhịn được cười lên thành tiếng, chắc là nhóc Sei cũng từng có loại cảm giác tương tự như thế này.Buổi diễn tập thật sự rất khác, Kuroko theo dõi từ đầu buổi đến cuối buổi vẫn không thấy Akashi đâu, cáo nhỏ cũng đã biến mất tăm từ lúc cậu đi theo Genda đến sân khấu xem diễn tập, mà Genda lúc này đang bận chỉ dẫn lại vị trí và những chỗ còn cứng trong bài múa của đội ngũ.Không ai chú ý đến cậu cả, kể cả các tiểu yêu ở Đạo Hà Thần Xã có chỉ trỏ cậu chút đỉnh cũng không dám tiến lại gần, nói nói vài câu sau đó nhanh chóng lủi đi mất.Dường như... chỉ có mình Kuroko... tách biệt khỏi thế giới này....."

Mặt trời bắt đầu xuống núi rồi..."

Genda đi đến, cố gắng nói cho Kuroko nghe trong khi tránh né ánh mắt người xung quanh nhìn đến chỗ anh: "Hẳn là chỗ nhóc Sei đã chuẩn bị xong rồi đấy, cậu đi cùng tôi đến xem nhóc ấy biến hình nhé~"[Biến hình?]Kuroko liền nhớ đến những thước phim được xem cùng Akashi ngày trước, trong lòng dâng lên chút chờ mong.Bịch bịch bịch bịch..."

Sắp đến giờ rồi đó, mấy cô đã xong chưa vậy?"

"Còn một chút nữa thôi, đừng có hối chứ."

"Miko đại nhân, phiền cậu nghiêng mặt qua đây một chút, phấn nền bị lệch tông mất rồi."

"....."

Genda kéo cửa qua một cách nhẹ nhàng, trước mặt Kuroko hiện ra một gian phòng được bày trí vô cùng hoa lệ đậm chất thời Heian, những nam nữ trong phòng đều đang bận rộn chỉnh lại xiêm y trên người thiếu niên, khoảnh khắc người đó quay qua nhìn về phía cửa Kuroko đã thấy trái tim mình suýt chút ngừng đập.Dù có là miko thì Akashi vẫn là con trai, phấn nền được đánh màu trắng hồng đầy sức sống che đi làn da trắng của cậu, lông mày được kẻ lại gọn gàng và nghiêm trang, đôi mắt sáng với ánh nhìn trong trẻo như đá quý màu hồng lựu khiến người nhìn ngẩn ngơ, cả làn môi có chút nhợt nhạt cũng được quét một lớp son mỏng.Trông Akashi lúc này đầy sức sống, mặc lên người trang phục tế lễ đẹp đẽ trang nghiêm càng không thích hợp để cười đùa bên cạnh được."...

Thật hợp làm sao."

Genda trầm trồ liên tục trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười hoà nhã đúng tiêu chuẩn nhà sư: "Quả là miko đại nhân, trang phục này mặc lên người cậu vô cùng phù hợp."

Akashi hơi nhướng mày nhìn Genda nhưng cậu đã chú ý đến biểu cảm của Kuroko ngay lập tức, đối phương ngây ra nhìn cậu không chớp khiến cậu có chút bối rối."

Khụ...

Mọi người có thể rời đi một lát không?

Tôi muốn ở một mình cho đến khi đến giờ diễn."

"Hả?

Nhưng mà—""Tất nhiên là được."

Genda lên tiếng đáp ngay, giơ tay vẫy những người khác: "Vẫn còn một số việc nữa cần mọi người hỗ trợ đấy, còn chỗ này thì xong rồi, đúng chứ?"

"...

Vâ...

Vâng....."

Sau khi mọi người ra ngoài hết Genda từ từ đóng cửa lại với một nụ cười tủm tỉm.Cạch...!Trong phòng chỉ còn lại Akashi và Kuroko, bầu không khí giữa hai người đã có chút kì lạ từ lúc nãy nhưng Akashi không rõ là do mình hay do người kia, cậu ho khan vài cái rồi nói: "Khụ...

Tôi không nghĩ họ sẽ trang điểm cho nam, anh... anh có thấy mặt tôi kì quái không?"

"...

Không đâu."

Kuroko từ từ cười lên, trong mắt lấp lánh niềm vui: "Akashi-kun thật sự rất đẹp."

".....

Đã đẹp nhất chưa?"

"Hơ?"

"Tôi đã trở thành người đẹp nhất chưa?"

Akashi thả bước đi đến trước mặt Kuroko, từ từ rút ngắn khoảng cách giữa cả hai: "Tôi... có phải là người nổi bật nhất trong số những người ở đây không?"

Kuroko bất giác lùi lại: "Akashi-kun...?"

Lưng cậu chạm đến vách cửa, đôi mắt xanh lam phản chiếu gương mặt người đối diện.Akashi áp sát tới, một tay cậu chống lên cửa còn tay kia cầm lấy tay Kuroko nâng lên, cậu nhìn thẳng vào mắt đối phương rồi nói: "Hãy chỉ nhìn một mình tôi thôi, tôi nhất định sẽ dùng điệu múa đẹp nhất và bộ dạng đẹp nhất mê hoặc anh, Kuroko-san."

Thình thịch—Từng làn rung động lan toả từ đáy sâu trong cõi lòng, bao nhiêu mị lực người đó sở hữu thường ngày đã đủ hút mắt lắm rồi mà giờ đây người đó còn muốn mê hoặc cậu nhiều hơn nữa, bằng bộ dạng đẹp hơn nữa,..."

Cậu...

ép người quá đáng thật, Akashi-kun..."

Akashi nở nụ cười, đưa tay vuốt nhẹ gò má đỏ bừng của Kuroko.Niềm hạnh phúc mềm mại như kẹo bông gòn này... khiến cậu thật sự vui vẻ...Thùng thùng!

Thùng thùng...

Thùng!!!"

Mau lên, bắt đầu biểu diễn rồi đó!!!"

"Nghe nói người đóng vai miko năm nay đẹp lắm đó!"

Trong tiếng trống vang dội bên cánh sân khấu từng người vũ công múa phụ hoạ dần dần tiến lên sân khấu theo bậc thang, tiếng lục lạc khua vang trong ánh sáng của đuốc lửa bập bùng, trong gió phảng phất hương lúa mạ, tiếng nhạc cụ đệm nhịp mạnh mẽ mà uy nghiêm,...Đột nhiên tất cả ngừng lại, vũ công quỳ xuống dâng lên cây lúa trong tay mình, nhạc cụ cũng thôi không gõ nữa, không gian lặng thinh như thế khiến tất cả khán giả đều hồi hộp theo dõi.Bỗng âm thanh liing lang vang lên, bóng người cao cao chầm chậm bước lên sàn diễn, trong tay người là thanh kiếm gỗ đào, một đôi mắt đỏ sáng ngời thấu tỏ thế thái, một dung mạo đẹp rạng ngời với uy nghiêm cao ngất nhưng ánh lửa lại chỉ có thể soi chiếu được một phần mười vẻ đẹp đó.Miko phất tay, thế kiếm mạnh mẽ quyết đoán vung ngang như chém đứt tà ma yêu vật, xua đi oán hận nhân gian, mỗi bước miko đi xua đi bệnh dịch và đói nghèo, chém tan chiến tranh, chém đứt gốc rễ của loạn lạc phân tranh không biết khi nào dứt,...Mấy năm qua luôn là miko nữ múa nên mọi người đã quá quen thuộc rồi, khi biết năm nay sẽ do một chàng trai đảm nhận vị trí miko rất nhiều người đều lo rằng không thể múa ra được một bài hẳn hoi, không ngờ—Lộp cộp—!Kiếm gỗ đào trong tay miko rơi xuống sàn, hệt như một hòn đá rơi xuống đáy lòng của mỗi người.Chỉ thấy miko dần hạ tay xuống, nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình đầy đớn đau."

Hic..."

Không biết rốt cuộc là ai không kiềm được nghẹn ngào mà khóc nấc, toàn bộ khán giả đều ngây người nhìn cảnh đó, không hiểu vì sao nhưng khi thấy miko như vậy họ đều đau lòng.Rồi đột nhiên các vũ công xung quanh đứng dậy, dìu đỡ miko đứng lên cùng mình, tất cả bọn họ đều mỉm cười và trao vào đôi tay miko những ngọn lúa vàng ươm, miko nhìn họ ngơ ngẩn rồi cúi đầu nhìn những ngọn lúa trong tay mình, làn môi từ từ nâng lên nụ cười.Ánh lửa lập tức tắt phụt khiến mọi người hết hồn, còn đang chưa hiểu gì thì đột nhiên một tiếng nhạc âm vang dẫn dắt khán giả hướng về đài quan sát của Đạo Hà Thần Xã, là âm thanh koto thanh thoát hút hồn người khác."

M...

Mau đến đó xem thử đi!"

Có người nhắc nhở lập tức các khán giả vội vàng chạy đến nơi phát ra tiếng đàn ấy, trước mặt họ chính là quang cảnh rộng lớn của thị trấn nơi họ sống."

Đẹp quá..."

Chíu chíu chíu...

BỤP!!!!!"

Woah!!

Là pháo hoa!!!

Năm nay có bắn pháo hoa à??!!!"

Bụp bụp bụp...!

BỤP!!!Genda ôm đàn koto đứng bên cạnh gốc cây nhìn lên trời, không nhịn được bật cười: "Năm nay chơi lớn thế này cũng tại em thôi đấy, nhóc Sei..."

Bụp bụp bụp...!

Bùm bùm bùm!!!Kuroko tròn mắt nhìn lên vô số bông hoa lửa nhiều màu sáng bừng bầu trời đêm, cậu nghe thấy tiếng bước chạy hướng đến chỗ mình liền quay đầu lại, mỉm cười.Akashi vội vàng chạy đến chỗ Kuroko, quần áo đã cởi bớt cho đỡ nặng nhưng phấn trang trên mặt chưa kịp tẩy, những đuôi tóc đỏ tung bay sau lưng cậu càng khiến cậu trông trưởng thành hơn so với độ tuổi của mình."

Kuroko-san, tôi... hộc hộc..."

Bụp bụp bụp...!

Bùm!Kuroko bật cười nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của Akashi, dang hai tay ra trước mặt người đó.Akashi mím môi, nghẹn ngào ôm người đó vào lòng: "Tôi thích anh...

Tôi thích anh, Kuroko-san..."

Dưới màn pháo hoa đầu tiên trong đời Kuroko được nhìn thấy, cậu được người yêu ôm trọn trong vòng tay đó, nghe lời bày tỏ thành khẩn đó, còn được thấy người mình yêu đẹp đến mức nào, dịu dàng đến mức nào, chân thành đến mức nào,...Mọi thứ...

đã quá nhiều, mình đã rất là... rất rất rất là hạnh phúc.....Kuroko rơi nước mắt, kề sát tai Akashi nói thật khẽ: "Tôi thật sự hạnh phúc... thế nên Akashi-kun..."

Akashi ôm siết Kuroko hơn nữa: "Vâng?"

"...

Em nhất định... cũng phải sống thật hạnh phúc nhé.....!"

BÙM!!!!!Một tiếng nổ lớn vang lên, trong âm thanh reo hò náo nhiệt của những người tham gia lễ hội chỉ có một mình Akashi đứng tách biệt trong một góc khuất khó chú ý đến.Với hai tay trống rỗng, cậu đứng bất động ở đó, từ hai bên hốc mắt có hai dòng lệ tuôn rơi.
 
Back
Top Bottom