Chiếp chiếp...
Chiếp chiếp...Sáng sớm sương còn chưa xuống hết, hừng đông chỉ vừa mới nhú lên một chút sắc cam soi sáng bầu trời màu xám khói thôi nhưng chim chích bụi đã đậu trên cành đào hót chào ngày mới.Cửa sổ gần nó nhất đang mở, hương gạo chín nở bung thành cơm lan toả trong gió sớm se se, tiếng ùng ục của nồi súp làm mùi rau củ quả thơm ngọt tỏa hương ngào ngạt, trên tấm thớt gỗ nâu đã mẻ cạnh kha khá là âm thanh xắt hành lá thoăn thoắt."
Hm?
Hình như đã chín rồi..."
Akashi bỏ dao xuống, xoay người qua cầm muôi lên khuấy vài lần nồi súp miso rồi múc một ít nếm thử, trong đôi mắt thoáng qua tia thất vọng."...
Không giống..."
Lạch cạch...
Cách.Akashi múc súp miso ra chén rồi đặt xuống bàn cơm nhỏ, với tay lấy nhang đốt cháy ba cây rồi đứng dậy nhìn chăm chú di ảnh trên bàn thờ một lúc lâu, cuối cùng cắm chúng vào lư hương đã lau sạch sẽ.Bình hoa được cắm vào những cành hoa được cắt từ bụi hoa um tùm trong vườn, những đoá hoa dường như càng bung nở thắm sắc hơn khi được đặt kế di ảnh của ông nội, thắp sáng nụ cười hiền hậu của ông....
Phải rồi, chúng nên tươi thắm hơn khi đặt cạnh ông chứ, vì ông đã dành cả phần đời còn lại để yêu thương chúng mà...Akashi ngồi quỳ trên đệm, cúi đầu nhìn bàn cơm mình chuẩn bị."...
Con xin lỗi, ông nội."
Con đã quên cách nấu ra hương vị mà ông thích nhất rồi.Thời gian năm năm thật dài, khiến cậu quên đi cách trò chuyện với ông nội, khiến kí ức về những kỉ niệm phai mờ đi không ít, ảnh hưởng cả thói quen nêm nếm trong từng món ăn cậu đã học cùng ông,...[Một lời xin lỗi này còn chẳng thể khôi phục lại những thứ đã bị thời gian lấy mất, mà người nghe nó thì vĩnh viễn đã đi xa...]Akashi nhếch miệng cười nhạt, từ từ đứng dậy."
Bây giờ con sẽ bắt đầu cắt tỉa lại vườn cây của ông.
Ông nội, đừng nổi giận đấy, con chưa từng sở hữu khu vườn nào để chăm sóc nên tay nghề không có đâu."
Tất nhiên đây chỉ là nói miệng.Trong phòng của Akashi, trên bàn học có quyển sách làm vườn còn đang mở toang, gió lùa vào từ cửa sổ làm các trang giấy có chữ có hình lật sang trang liên tục, ngoài vườn vang lên tiếng kéo cắt tỉa xoạch xoạch thi thoảng cũng sẽ ngắt quãng.Chim chích bụi vỗ cánh nhảy sang cành khác, cái đầu xoay xoay cùng đôi mắt hạt đậu nhỏ xíu chớp chớp nhìn xuống Akashi, nhìn từng động tác tay cẩn thận ước lượng độ dài của cành rồi đưa kéo vào cắt xuống.Các bình hoa bị phủ bụi mấy năm trong kho đã được lấy ra từ tối hôm qua để cọ rửa sạch sẽ, khi cắt tỉa cành Akashi cũng đã tính đến chuyện lấy một ít bỏ vào chậu gốm để trưng vào vài góc trống trong nhà để tạo thêm sinh khí cho cả ngôi nhà.Cây đào năm nào bây giờ đã cao lên tận năm, sáu mét còn tán cây thì nặng trĩu, Akashi tính toán một chút rồi đem một cái ghế thang ra bắt đầu tỉa ngắn các cành nặng trước, giúp chúng giảm bớt trọng lượng để không bị gãy khi trời có giông bão.Luỹ tre xanh trong vườn cũng cao lớn không thua kém cây anh đào bao nhiêu, Akashi dùng dao lớn chặt một ít măng non để dành cho việc nấu ăn, lá tre khô rụng đầy dưới ụ đất là nơi sinh trưởng của nhiều loại côn trùng và cũng là nơi ưa thích của loài muỗi nên cần phải gom lá sạch sẽ.Đối với những bụi cây như nguyệt quế hoặc sơn trà mọc bên cạnh hồ nhỏ Akashi lựa chọn cắt xén thành hình cầu để tạo ra sự độc đáo, trong hồ còn có sen và trầu bà, dọn sạch đáy hồ đã lấy mất của cậu cả ngày trời.Hoàng hôn, trời chuyển sắc, Akashi ngồi bên hiên nhà vừa cầm điện thoại xem hướng dẫn cắm cành hoa vừa lựa chọn những cành tiêu chuẩn để đặt vào trong chậu.Có chậu tròn thấp lùn, có chậu cao hình trụ, còn có cả chậu dùng để nuôi cá cùng cây thuỷ sinh,...Akashi bỏ điện thoại xuống, dõi mắt nhìn khu vườn đã hoàn toàn đổi khác sau khi được cậu cắt tỉa lại từng chỗ một.
Mới chỉ là phần vườn cây bên hông nhà thôi nên chứ phía sau nhà còn có hẳn cả một vườn cẩm tú cầu xanh nữa, cậu không rõ chúng đã phát triển đến mức nào rồi nhưng chắc chắn còn um tùm hơn chỗ này cho xem.Haizz...
Ngày mai vậy."
Ngày mai sẽ bắt đầu dọn dẹp vườn cẩm tú cầu phía sau...
Con đang làm tốt đúng không, ông nội?"
Akashi ngã lưng nằm xuống sàn hiên, mặt sàn lành lạnh nhắc cậu nhớ về năm tháng còn nhỏ, khi đứa nhóc Akashi thích nằm dang tay dang chân trên sàn hiên còn ông nội thì cứ lo lắng nhắc nó không được làm vậy vì rất dễ bị cảm lạnh.[Bây giờ đã không còn ai nhắc nhở nữa...]Akashi từ từ nhắm mắt lại, ý thức theo sau cơn mệt mỏi và bóng tối từ từ chìm sâu xuống, hoàn toàn bỏ qua mọi tỉnh táo cuối cùng.Cứ chìm dần... chìm dần.....Vào giấc mơ không mộng mị.....Soạt...
Loạt soạt.....Cơn gió dịu nhẹ buổi đêm thổi qua người Akashi, làm những phiến lá trên cành lung lay, tiếng xào xạc của hoa cỏ cùng hương anh đào mềm mại kết hợp lại thành một giai điệu ru người vào giấc ngủ bình yên, nó rút đi hết mọi ưu phiền của cuộc sống lẫn cả những lo âu về tương lai mà cậu sẽ phải đối mặt.Tựa như trở về khoảng thời gian ấu thơ ấy, vô ưu vô phiền.....{...
Tôi cứ ngỡ cậu là tên chủ nhà vô tâm đã bỏ hoang ngôi nhà này suốt mấy năm qua...}Một ai đó đột nhiên xuất hiện, người đó đến gần Akashi rồi khuỵu gối xuống, nghiêng đầu nhìn gương mặt say ngủ của cậu xong lại nở ra nụ cười nhẹ.{Akashi-kun, từ bây giờ tôi sẽ gọi cậu như vậy...}Hàng mi của Akashi hơi nhíu lại rồi giãn dần ra, tiếp tục mơ một giấc mộng đẹp.....................Cậu đã ngủ như vậy đến tờ mờ sáng hôm sau.Akashi mơ màng mở mắt ra: "...
Mình ngủ quên ư?"
Cậu ngồi dậy, gãi đầu nhìn xung quanh mình, một sắc màu nổi bật trên sàn hiên nâu bóng thu hút ánh mắt của cậu.Có vài cánh hoa màu lam nhạt rơi bên cạnh ngón tay của Akashi."
Loại cánh này là...
Cẩm tú cầu?"
Akashi xoay lưng lại nhìn điểm cuối hành lang, cánh cửa dẫn ra vườn cẩm tú cầu sau nhà vẫn đang đóng, không lẽ đêm qua gió lớn đến mức thổi các cánh hoa từ sau nhà lên tận đây sao?Nhưng lạ quá, rõ ràng trong lúc ngủ cậu không hề cảm thấy lạnh, đánh một giấc ngon lành từ tối đến tận sáng sớm, ngay cả cảm giác đói bụng cũng không có..."...
Lạ thật..."
Bỏ cảm giác kì lạ qua một bên, Akashi nhanh chóng làm mâm cơm sáng đặt trước linh cửu của ông nội mình rồi bắt đầu di dời các chậu cành cắm hôm qua đến từng góc trong ngôi nhà, sắc gỗ cùng mùi hương mộc mạc hoà cùng màu của cỏ cây làm mọi không gian trong nhà trở nên tưng bừng sức sống đến lạ."
Vậy là xong sân vườn và trong nhà, tiếp theo—"Akashi cầm theo kéo và xô gỗ, lần tìm chìa khoá rồi đi dọc theo hành lang hiên ngoài, nó dẫn đến một đoạn đường lát đá gồ ghề dẫn đến một cánh cổng song sắt nhỏ chỉ cao hơn hai mét, cách hàng song sắt Akashi có thể thấy cả một biển cẩm tú cầu xanh lam xinh đẹp dịu dàng.Thiếu vắng bàn tay chăm sóc của chủ nhân mà chúng vẫn cố gắng vươn mình nở rộ, thật khoẻ mạnh và tươi thắm.Akashi đặt xô gỗ xuống, đeo bao tay làm vườn vào rồi cầm theo xẻng và kéo đi vào giữa biển hoa cẩm tú cầu.Cắt bỏ những chiếc lá to, dày và đã có dấu hiệu héo úa.
Xới những cây hoa đã trở nên quá to lớn ra khỏi đất cho vào chậu sứ phù hợp, những cây hoa lớn và to như thế này Akashi sẽ đem đến phiên chợ để bán trong lúc cậu vẫn còn thời gian nghỉ giữa kì I và kì II, xách bình thuốc trừ sâu ra tưới một ít lên phần thân của những cây nhỏ.Loay hoay hết buổi trưa mà chỉ mới xong được một nửa khu vườn, Akashi cắm xẻng xuống đất trút ra một hơi thở dài, ngửa đầu nhìn trời trong khi lau mồ hôi bên mặt."
Nhắc mới nhớ, hình như ông nội có người quen chuyên thu mua cây nhà vườn, có lẽ mình nên tìm số điện thoại để liên hệ với họ..."
Akashi ngừng một chút, ánh mắt dời qua một chỗ nào đó.[Mình... vẫn chưa báo cho ba mẹ biết nữa.]"Hai người họ... có biết ông đã mất rồi không?"
Bíp...
Bíp...Akashi hơi do dự, ngón tay dừng lại ở con số cuối cùng trên bàn phím vài giây rồi cũng đè xuống, đầu dây bên kia vang lên âm tút tút đứt quãng hồi lâu, cậu cứ nghĩ là sẽ không ai bắt máy nhưng đường truyền lập tức được kết nối."
Seijurou, là con à?"
"...
Ba."
Akashi dùng điện thoại bàn để gọi vào số điện thoại của ba cậu, ông vừa bắt máy đã biết bên này đầu dây là cậu rồi: "Ba...
Có phải ba đã biết chuyện của ông nội rồi không?"
"...
Seijurou, thật ra ba đã định nói với con từ sớm rồi nhưng ông nội của con cứ...
Haizz, là lỗi của ba..."
Akashi hơi nhăn mày lại: "Tang lễ của ông nội...
Tại sao lại không nói cho con biết?"
"Con đang dồn hết sức cho kì thi mà, ông nội trước khi đi cũng— Seijurou, con cứ giận đi, không sao cả."
"...
Nếu nói không giận thì là nói dối."
Akashi dùng giọng điệu lãnh đạm nói, trong mắt là hố sâu thăm thẳm: "Giận chỉ là phần nhỏ, sự thật... là con vô cùng thất vọng về việc ba và mẹ đều im lặng."
"...
Seijurou..."
"Con còn phải liên hệ với vài người nữa, con cúp máy đây."
Cạch!Akashi không chờ bên kia phản ứng đã gác máy bàn, trên gương mặt điềm đạm bình tĩnh của cậu không hề lộ ra bất kì cảm xúc nào, sự nhẫn nại và che giấu không hề phù hợp với độ tuổi này là bởi những năm tháng sống cô độc trong ngôi nhà lớn ba mẹ mua cho cậu, những năm tháng không có ba mẹ kề bên chăm sóc, những năm tháng xô đẩy bắt cậu phải trưởng thành để có đủ ý chí đối diện với đơn độc.Năm năm, không dài cũng chẳng hề ngắn..."...
Vậy mà trong năm năm qua mình lại chưa từng nghĩ đến chuyện trở về ngôi nhà này dù chỉ một lần..."
Akashi nhếch miệng lên nở ra một nụ cười chế nhạo.Cậu cũng là một kẻ vô tâm y hệt như ba mẹ của mình thôi, làm gì có tư cách nổi giận với hai người họ chứ?Akashi quay đầu lại, nhìn bức ảnh tươi cười của ông nội mà không khỏi nhói đau."...
Ông đáng lẽ nên trách cả con nữa, ông nội..."[Vì con cũng là một kẻ vô tâm...]Trời đã nhá nhem tối, trước cổng lớn của nhà Akashi đột nhiên vang lên tiếng xe chở hàng khiến hàng xóm xung quanh không khỏi ngạc nhiên đi ra xem thử.
Phải biết là ngôi nhà này đã vắng mặt ông Akashi từ rất lâu nên đột nhiên có xe đỗ trước cổng đúng là một chuyện kì lạ."
Hai ba, hai ba...
Lên!"
Cọt kẹttChậu cẩm tú cầu nằng nặng đè lên khoang sau xe làm khoang xe phát lên tiếng cọt kẹt đanh thép, bác tài lẫn thợ phụ cùng chùi mồ hôi: "Hiếm lắm mới có mấy được mấy chậu cẩm tú cầu vừa chất lượng vừa tươi tốt như vậy, cây nhà Akashi-san đúng là miễn chê."
"Đúng vậy, nhìn sự tươi tốt của nó kìa, đẹp thật đấy!"
Bác tài quay sang: "Mà tên nhóc cậu về lúc nào vậy hả?
Mới năm nào còn bé tí thế này mà giờ đã cao lớn bảnh trai rồi ha.
Nhóc con, có tính sống ở đây luôn không hả?"
Vừa nói vừa vỗ bả vai của Akashi một cái rõ kêu."
Vâng, cháu định là sẽ làm vậy."
Akashi gật đầu đáp, cậu nhìn lên những chậu cẩm tú cầu trên khoang xe rồi quay sang bác tài xế: "Những chậu cây này xin giao lại cho bác, cách thức thanh toán cháu đã ghi ra giấy rồi đây."
"Được được được."
Bác tài nhanh nhẹn cầm lấy tờ giấy của Akashi sẵn lưu luôn cả số di động của cậu, cười nhe răng: "Nhóc yên tâm, mấy chậu cẩm tú cầu này đều là loại chất lượng tốt, nhất định không để nhóc chịu thiệt đâu, ha ha ha."
Akashi gật đầu: "Vậy xin nhờ bác, bác vất vả rồi."
Bác tài cùng người thợ phụ nhanh chóng lên xe chở các chậu cẩm tú cầu đi, Akashi thấy xung quanh có rất nhiều người đều đang nhìn ngó mình liền xoay người vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại.Tiếng xì xào bàn tán bên ngoài cũng theo đó thưa thớt dần.Akashi thở dài: "Ngày mai mình sẽ tặng quà chào hỏi vậy, hôm nay quá mệt rồi..."
Cậu đi vào nhà trong khi xoa cần cổ tê mỏi của mình."
Ngày mai... vẫn sẽ là một ngày bận rộn, nhỉ?"