Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  1️⃣ [Vô Hạn] Rốt Cuộc Tôi Có Phải Là Con Người Không?

1️⃣ [Vô Hạn] Rốt Cuộc Tôi Có Phải Là Con Người Không?
040. Phản hướng cướp đoạt (16)


Cuối cùng thì cũng có chuyện xảy ra.Vậy mà Vân Xuyên lại có cảm giác như "quả nhiên là thế", rồi thở phào nhẹ nhõm.Biểu hiện của khán giả trước đó khiến hắn mơ hồ cảm thấy sắp có chuyện khủng khiếp xảy ra, nhưng từ khi thoát khỏi phòng thí nghiệm đến giờ vẫn bình an vô sự, chính sự nguy hiểm chưa rõ ràng này lại càng khiến người ta lo lắng hơn.Bên ngoài tấm khiên bảo vệ là vùng đất hoang, khu vực nhiễm xạ.Nếu không sửa được khiên bảo vệ, thì không chỉ sinh vật biến dị có thể xâm nhập, mà cả phóng xạ cũng sẽ tràn vào.Hắn vừa định rời khỏi thư viện để tìm một bộ đồ chống phóng xạ, thì đột nhiên nhớ ra chỉ còn ba ngày nữa là hết thời gian nhiệm vụ.Ba ngày...

đủ để cầm cự trước phóng xạ.Qua cánh cửa kính có thể thấy, bên ngoài thư viện thỉnh thoảng có người vội vã chạy qua.Toàn thành phố đang hỗn loạn."

Này, chạy không nổi nữa rồi, tụi mình kiếm chỗ nào đó nghỉ một đêm đi, mai chắc khiên bảo vệ sửa xong rồi."

Có người hét lên."

Ừ được."

Một người khác đồng ý, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở thư viện."

Vào thư viện đi!"

Bọn họ có tám người, chỗ nhỏ thì không đủ sức chứa, xung quanh chỉ có thư viện là vừa kiên cố, vừa có thể dùng để tránh nạn.Tám thiếu niên nam nữ đến trước cửa thư viện, cậu thanh niên đi đầu nhấn vào nút đỏ trên cửa."

Yêu cầu tị nạn."

"Đang tiếp nhận yêu cầu, xin chờ...

đã tiếp nhận thành công."

Sau tiếng máy móc phát ra từ robot trong thư viện, nó rời khỏi trạm sạc và tiến đến mở cửa chính.Vào thời kỳ nguy hiểm, chỉ cần có người cầu cứu, những nơi như thư viện sẽ tự động mở cửa để bảo vệ con người.Hiện tại chính là thời kỳ nguy hiểm.Sau khi cửa chính mở ra, robot mới tắt đèn cảnh báo và bật đèn chiếu sáng bình thường."

Đã có người rồi này."

Một cậu bạn đầu nấm nhìn thấy Vân Xuyên, khẽ gật đầu coi như chào hỏi."

Tôi nhắn tin cho mẹ một cái, tối nay tụi mình chắc không về nhà được đâu."

"Khiên bảo vệ không phải là công trình rởm chứ?

Lần đầu tiên thấy nó bị phá thủng, mấy thành phố khác vẫn ổn đấy thôi."

"Đừng lo, sẽ sửa xong nhanh thôi."

"Hy vọng vậy, tôi không muốn ở trong môi trường nhiễm xạ chút nào."

Đám thiếu niên ngồi quanh bàn tròn trong thư viện, vừa nói vừa thảo luận ồn ào."

Này, mấy người coi diễn đàn chưa!"

Bỗng có người hét lên."

Có chuyện gì vậy?"

"Mấy người coi đi!"

Cậu ta đặt một vật giống điện thoại lên bàn, chạm vài cái, một đoạn hình chiếu hiện lên phía trên màn hình.Vân Xuyên cũng nhìn theo.Mặc dù đoạn hình chiếu rất rõ nét, nhưng có thể thấy rõ là cảnh quay vào ban đêm từ trên cao.Trên khiên bảo vệ trong suốt có một lỗ hổng khổng lồ cao hơn ba mét, rộng hai mét, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ.Rất nhiều sinh vật mà Vân Xuyên chưa từng thấy đang chen chúc bên ngoài lớp khiên, thi nhau chui vào thành phố qua chỗ hổng đó.Quân đội đứng chốt ở tiền tuyến, ngăn chặn đám sinh vật kỳ dị ấy.Nhưng chỉ dám dùng vũ khí nhiệt cỡ nhỏ, chứ loại có sức công phá lớn thì không dám, sợ càng làm toác thêm lỗ hổng.

Dù vậy, vẫn có rất nhiều sinh vật quái dị phá được tuyến phòng thủ của quân đội, tràn vào thành phố..."

A!"

Trong video bỗng vang lên tiếng hét chói tai, khung hình rung lắc, cuối cùng dừng lại ở một gương mặt kỳ dị.Một gương mặt người màu xanh lục nhạt, biểu cảm vặn vẹo đau đớn.Khuôn mặt đó khẽ lay động, từ từ lùi xa khỏi ống kính, mọi người mới nhìn rõ, đó đâu phải mặt người!

Rõ ràng là một con côn trùng khổng lồ mọc cánh, với đôi mắt kép.

Mỗi con mắt kép đều là một khuôn mặt người đầy biểu cảm đau đớn.Hình chiếu biến mất, video kết thúc.Cả nhóm rơi vào im lặng.Một lúc sau, mới có cô gái hỏi: "Thật đấy à?"

"Ơ, không thể nào, chắc là giả thôi, làm cũng thật ghê đó chứ, chắc là video bịa đặt nhỉ?"

Một cậu bạn cố gắng ra vẻ bình thản."

Báo động vừa phát chưa đầy mười phút, trừ khi có chuẩn bị từ trước, không thì sao làm nổi video giả thật thế này."

Người khác chỉ ra sự thật."

Video có ghi nơi đăng không?"

Một cô gái tóc dài đen bỗng lên tiếng.Toàn thành phố đều nhận được báo động, nhưng không ai biết chính xác điểm rò rỉ của khiên bảo vệ."

Ơ?

Có nè, là ở khu Đông."

"Bọn mình đang ở khu Đông mà."

Cô gái tóc dài đen nghiêm mặt nói."***!"

Có người buột miệng chửi thề, cảm giác sợ hãi dâng trào rõ rệt."

Kiểm tra cửa sổ, ống dẫn khí, đừng để thư viện có kẽ hở nào."

Vân Xuyên cùng họ kiểm tra thư viện, cũng cảm thấy thân quen hơn phần nào.Tám người này gồm ba nữ năm nam, đều là học sinh, không sống ở khu Đông, hôm nay chỉ ra ngoài chơi, ai ngờ gặp phải chuyện như thế này."

Chú ơi, sao tối rồi mà còn đeo kính râm thế?"

Cậu trai đầu nấm hỏi.Chú?Động tác của Vân Xuyên khựng lại, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ.Tự dưng thấy hơi chua xót.Tuy hơn hai mươi tuổi thì đúng là có thể bị mấy đứa nhóc gọi là chú, nhưng hắn vốn có gương mặt trẻ trung, chưa từng bị như vậy.Đây là lần đầu tiên.["Rượu Sake" đã tặng "1 cây nấm tinh hoa đất trời"] và bình luận]: [Chú hay gì đó, không quan trọng... mới lạ!

Tôi thường được gọi là chú.

Ps: Tôi vừa tròn 20 tuổi.]["Đẹp trai nhất vũ trụ" đã tặng "1 cây nấm tinh hoa đất trời"] và bình luận: [Hahahaha ông chú!

Streamer trông buồn ghê hahahaha.]["Tháp yêu H.A.T" đã tặng "1 cây nấm tinh hoa đất trời"] và bình luận: [Cái này gọi là trưởng thành, hiểu không?]["Bánh quy nhỏ giòn tan" đã tặng "1 cây nấm tinh hoa đất trời"] và bình luận: [Hahahahaha Xuyên Xuyên không khóc, tháo kính râm ra vẫn là một thanh niên trai tráng!]......Vân Xuyên đưa tay chỉnh lại kính râm, đeo cho chắc hơn."

Ánh đèn chói quá."

Hắn thản nhiên nói dối, qua loa cho xong chuyện."

Ồ..."

Cậu đầu nấm gật đầu ngơ ngác, không biết là tin thật hay chỉ ậm ừ cho qua."

Trong số mấy người, có ai hiểu biết gì về sinh vật nhiễm xạ không?"

Cô gái tóc dài đen hỏi."

Ở đây có sách."

Vân Xuyên giơ cuốn sách trong tay lên.Trước khi có báo động, hắn đang đọc sách giới thiệu về sinh vật nhiễm xạ, chỉ là mới đọc được một lúc thì bị gián đoạn.Nội dung trong sách không nhiều, chỉ nói đại khái rằng sinh vật nhiễm xạ muôn hình vạn trạng, quái dị vô cùng.

Những gì được ghi chép chỉ là một phần nhỏ trong số đó, còn rất nhiều loài chưa ai từng biết đến.Khu vực nhiễm xạ cực kỳ rộng lớn, gấp mười lần khu dân cư.

Khu dân cư hiện nay được xây dựng trên tàn tích của một vụ nổ lớn cách đây vài trăm năm, phải bỏ ra vô số công sức mới dựng được các lớp khiên bảo vệ và từng thành phố.Khu vực nhiễm xạ còn được gọi là "vùng đất hoang", phần sâu bên trong đến nay vẫn chưa có ai dám đặt chân tới, không ai biết bên trong tồn tại những thứ kinh khủng thế nào.Chỉ có thể định kỳ phóng tên lửa định vị để phá hủy từ xa."

Haiz, cảm thấy mấy cuốn này cũng chẳng giúp gì mấy."

Đám thiếu niên lật sách, nhưng tâm trạng hoang mang khiến họ chẳng đọc vào nổi."

Gọi báo động cũng không gọi được, thật sự sẽ có sinh vật nhiễm xạ tràn vào thành phố sao?"

"Tôi cũng mong là giả thôi."

"Hay là tranh thủ lúc đám sinh vật chưa tới, mình rời khỏi khu Đông trước đi?"

"Muốn về thì tự về đi, tôi thấy trên đường còn nguy hiểm hơn."

Không khí dần trở nên ảm đạm.

Đây là lần đầu tiên những thiếu niên lớn lên trong các thành phố được bảo vệ nghiêm ngặt cảm nhận được sự nguy hiểm thật sự, khiến họ luống cuống không biết nên làm gì."

À... tôi từng nghe một lời đồn..."

Cô gái hơi mũm mĩm đẩy gọng kính, nhỏ giọng nói.Mọi người đều quay sang nhìn cô.Cô nuốt nước bọt, khẽ nói: "Nghe nói trong vùng đất hoang, ngoài sinh vật nhiễm xạ, còn có cả... người nhiễm xạ."

"Người nhiễm xạ tụi mình cũng biết mà, sau khi bị nhiễm xạ thì hình dạng kỳ quái, cơ thể mưng mủ, vết thương không bao giờ lành, sống dở chết dở đến khi chết hẳn."

Một cậu bạn tỏ ra thờ ơ."

Không phải... người nhiễm xạ mà tôi nói không phải kiểu đó."

"Là những người có thể sống sót trong vùng đất hoang, giống như sinh vật nhiễm xạ.

Cơ thể họ không chỉ biến dị mà còn có được... năng lực siêu nhiên!"

"Wow, năng lực gì thế?

Nghe ngầu ghê."

"Tôi cũng không rõ là năng lực gì nữa... nhưng những người nhiễm xạ đó... cực kỳ căm ghét người sống trong các thành phố có khiên bảo vệ."

Nói đến đây, cô gái mũm mĩm bắt đầu sợ, bất an nhìn quanh."

Mấy người nói xem, có khi nào... có người nhiễm xạ trà trộn cùng đám sinh vật nhiễm xạ, lén lút vào thành phố để trả thù không?"

"Thôi đừng lo nữa, mọi người nghỉ ngơi đi, giữ sức là quan trọng nhất."

Vân Xuyên bỗng cất tiếng trấn an.Trong mắt bọn trẻ, hắn giờ là "ông chú", những lúc thế này lại khiến người ta có phần muốn dựa dẫm.Bọn họ không nhìn thấy rằng, cả bên trong và bên ngoài thư viện đều bị những sợi tơ đen bao phủ dày đặc không kẽ hở, chỉ cần có bất kỳ động tĩnh nào, Vân Xuyên sẽ lập tức phát hiện.Hơn nữa, còn có những sợi tơ đen âm thầm luồn ra ngoài thư viện, lặng lẽ dò xét tình hình......."

Má ơi, cái quái gì thế này!"

Hướng Hạo Thiên gầm lên giận dữ, đấm mạnh một cú."

Ầm!"

Máu màu nâu sẫm bắn tung tóe khắp nơi."

Hướng Hạo Thiên, nó bắn hết lên người tớ rồi!"

Hạng Niệm Niệm bị chất lỏng kỳ quái tưới đầy người, sắp phát điên đến nơi."

Xin... xin lỗi!"

Ba người bám trên cây, xung quanh thân cây là một vòng dày đặc những con côn trùng màu nâu.Gọi là côn trùng, nhưng chúng chẳng nhỏ chút nào, con nào cũng to hơn quả bóng rổ, thậm chí có con cao hơn một mét.Những con côn trùng này xuất hiện bất ngờ cách đây hai phút và vây quanh họ, trong khi chuông cảnh báo mới chỉ vang lên một phút trước.Nói cách khác, khi họ còn đang ở ngoài hoang dã, chưa kịp nhận cảnh báo thì đã bị sinh vật nhiễm phóng xạ bao vây."

Phải rời khỏi đây ngay."

Vệ Hinh Lan vừa cầm cành cây to đánh bay từng con đang cố leo lên cây vừa nói."

Đi kiểu gì được chứ!"

Hướng Hạo Thiên than vãn như mất hết hy vọng."

Năng lực của tớ chỉ tấn công đơn mục tiêu, không ăn thua với đám này.

Hai cậu có năng lực gì dùng được không?"

Vệ Hinh Lan hỏi.Hướng Hạo Thiên: "Tớ da dày...

à không, ý tớ là năng lực của tớ là da dày."

Hạng Niệm Niệm chắp tay cầu khẩn: "Đám côn trùng này sẽ cắn chết chúng ta mất!"

"Năng lực của tớ chỉ có vậy, không có gì khác."

Không có cách đối phó với loại sinh vật công kích theo bầy, ba người chỉ còn cách nhảy khỏi cây và chạy điên cuồng.May mà cơ thể đã được cường hóa, tốc độ chạy vẫn đủ nhanh.
 
Back
Top Bottom