THỜI TRẺ CHẲNG BIẾT LÒNG MA TÔN - THẨM VIÊN VIÊN VIÊN
Editor: Noemie
Chương 5: Sơn Động"Trước sau gì cũng phải chôn thây cùng ta, tiểu Cung chủ à, đừng hung dữ vậy mà."
Long Ẩn thấy y phản ứng dữ dội như vậy, hắn càng cười thỏa thích hơn: "Mới gặp bổn tọa mà đã kích động thế rồi, đâu đến nỗi phải nóng nảy vậy."
Phượng Thanh Vận thật sự không thể ngờ được rằng mình sẽ gặp lại kẻ thù ngày xưa ngay tại nơi thâm sơn cùng cốc này.
Trong phút chốc, y còn tưởng mình gặp phải ảo cảnh.
Nhưng cơn đau âm ỉ từ vùng bụng do bị gió nóng lướt qua lại như đang nhắc nhở y, rằng đây chẳng phải ảo cảnh gì cả.Lúc ấy, y gần như đã cho rằng tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Ma Tôn, thậm chí còn định rút kiếm, nhưng ngay sau đó, y lại ngây người tại chỗ khi vô tình nhìn thấy hoàn cảnh hiện tại của Long Ẩn.—— Trong bóng tối, kẻ đường đường là Ma Tôn thế mà lại bị mất đi cánh tay phải, hắn dùng tay còn lại chống lên ma kiếm, lảo đảo dựa tấm thân đầy máu lên vách đá.
Dưới ánh sáng yếu ớt phản chiếu trong hang động, Ma Tôn mà thế nhân khiếp sợ, e ngại, giờ phút này lại chỉ như một nam nhân vừa mang theo khí thế xâm lược, lại vừa anh tuấn điềm đạm thôi.
Ngoài điều này ra, hắn chẳng còn ba đầu sáu tay, cũng không để lộ gương mặt hung tợn ngày trước.Thậm chí, nếu tạm gạt đi luồng ma khí cuồn cuộn quanh người hắn, thì so với một Ma Tôn, trông hắn càng giống một bậc quân vương của nhân gian hơn, một vị vua tôi dù rơi vào đường cùng nhưng vẫn kiêu ngạo không chịu khuất phục.
Chỉ là, dù kiêu ngạo và không chịu khuất phục đến nhường nào, thì tình trạng cụt tay của hắn vẫn là một sự thật không thể thay đổi.
Lớp vải chỗ cánh tay bị đứt đã thấm đẫm máu từ lâu, ngay cả vách đá sau lưng hắn cũng loang lổ những vết máu khô.
Bộ dáng này của hắn, nói là vô cùng thảm hại cũng chẳng sai.
Từ khi Phượng Thanh Vận biết hắn đến nay, y chưa bao giờ thấy người kia rơi bảo tình cảnh thế này.Vậy nên khi bất ngờ chứng kiến cảnh tượng này, y bỗng cảm thấy có chút hoang đường và bất lực đến nỗi luống cuống chân tay.
Nhưng điều hoang đường hơn còn ở phía sau.
Sau khi lấy lại tinh thần, Phương Thanh Vận theo bản năng dùng thần thức thăm dò tình trạng của Long Ẩn, nhưng mà...—— Tự nhiên y cảm nhận được một luồng sinh cơ vô tận, mà thứ trộn lẫn với luồng sinh cơ dạt dào ấy lại là luồng ma khí đang mạnh mẽ chống chọi với Thiên Băng.Phượng Thanh Vận có hơi chút ngẩn ngơ.
Bất cứ tu sĩ nào cũng có thể nhận ra —— kẻ được xem là kẻ mạnh nhất dưới Thiên Đạo, Ma Tôn Long Ẩn, dù ma khí quanh thân vẫn còn dồi dào sức sống, nhưng cơ thể hắn rõ ràng là chẳng còn duy trì được bao lâu.
Mà nguyên nhân khiến hắn không thể duy trì nổi, lại chính là vì chống lại Thiên Băng.Tánh mạng của toàn bộ chúng sinh thiên hạ, thế mà lại đè nặng trên vai của Ma Tôn.
Cảm giác vô lý đến cực điểm bất giác bao trùm lấy Phượng Thanh Vận, khiến y thoáng chốc quên mất phải phản bác sao cho thật mỉa mai, như thế chẳng khác nào là thừa nhận lời Ma Tôn vừa nói.Mà kẻ sắp chết kia lại chẳng hề có dáng vẻ của một người sắp về với đất mẹ, thấy y trầm mặc như vậy, thế mà hắn vẫn còn cười được: "Sao hôm nay ngươi dễ tính hơn ngày xưa vậy, sao nè, sư huynh tốt của ngươi cuối cùng cũng bỏ chạy theo người khác rồi hả?"
Lời này vừa thốt lên, Phượng Thanh Vận lập tức nhớ lại lần cuối cùng mình gặp Mộ Hàn Dương, đó là trước khi Thiên Băng giáng xuống.
Khi đó hai người vừa cãi nhau một trận ầm ĩ, cuối cùng kết thúc trong không vui, mà nguyên nhân trực tiếp dẫn tới trận gây gổ đó chính là gã đàn ông trước mặt này.
Chẳng ai ngờ rằng, điều mà Mộ Hàn Dương lo sợ nhất lại thực sự ứng nghiệm theo một cách nào đó.
Trong lòng Phượng Thanh Vận nổi lên một cảm giác khó tả, nhưng dù sao cũng đang đối mặt với một người sắp đi đời, y chỉ đành thu lại một chút phòng bị, chỉ mím môi, lãnh đạm nói: "Đây là đâu?"
"Đây là phía sau núi của nhà ngươi, sao ngươi hỏi bổn tọa?"
Long Ẩn nhướng mày nói.Phượng Thanh Vận mỉa mai phản bác: "Ngươi cũng biết đây là Tiên Cung nhỉ, một tên ma tu như ngươi sao lại xuất hiện ở sau núi của Tiên Cung ta?"
Chủ nhân Tiên Cung lại dùng dáng vẻ này để nói chuyện với Ma Tôn, trông chẳng giống như đang đối mặt với kẻ thù không đội trời chung chút nào, mà lại giống đôi bạn cũ thân thiết đến mức không cần câu nệ lễ nghi.
Thế nhưng dù hai kẻ này đã thân nhau đến mức kỳ lạ, lại chẳng ai trong số họ cảm thấy có gì không bình thường cả.
Long Ẩn nhướng mày, hợp tình hợp lý nói: "Thiên hạ này, bổn tọa muốn tới đâu thì tới, muốn đi đâu thì đi, ngươi quản ta làm gì?"
Phượng Thanh Vận nghẹn lời, theo bản năng định rút kiếm, nhưng khi nhìn lướt qua tình trạng của người kia một lần nữa, trong lòng y bỗng chốc tê dại.Kẻ từng kiêu ngạo lẫy lừng, một kiếm đánh bại y ngay trước Thiên Môn năm xưa, giờ đây lại rơi vào cảnh ngộ thê thảm thế này vì phải chống đỡ Thiên Băng.Phượng Thanh Vận hít sâu một hơi, ép bản thân thu kiếm lại, nhíu mày dời mắt sang nhìn xung quanh đánh giá chỗ kỳ quái này để phân tán sự chú ý, lại phát hiện nơi này chẳng có gì đặc biệt, nhìn kiểu gì cũng chỉ trông giống một sơn động bình thường.
Một lúc sau khi y đã vất vả lấy lại bình tĩnh, y mới quay đầu, đè nén cơn giận, lạnh giọng hỏi:"...
Long Ẩn, rốt cuộc ngươi tới đây để làm gì vậy?"
Long Ẩn dường như rất thích dáng vẻ tức giận nhưng lại không thể phát tác này của y, hắn khẽ cười, tiện tay cắm ma kiếm bên cạnh xuống đất, rồi dùng cánh tay còn lại chống cằm, thản nhiên nói: "Vậy mà cũng không nhìn ra hả?
Bổn tọa đang đợi phi thăng chứ làm gì."
Tim Phượng Thanh Vận bất chợt giật thót: "Thiên Đạo đã tiêu vong ba nghìn năm rồi, ngươi còn nhắc chuyện phi thăng với không phi thăng gì nữa——""Không phải ngươi cũng đã cảm nhận được cơ duyên của Thiên Đạo à?"
Long Ẩn cắt ngang lời y, ánh mắt sâu thẳm, "Nếu không thì, ngươi tới đây là vì bổn tọa sao?"
Phượng Thanh Vận giật mình: "...
Ngươi có ý gì?"
"Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín..."
Ma Tôn ra vẻ thần thần bí bí nói, "Ẩn một phần."(1)Phượng Thanh Vận không hề bị lừa bởi thái độ úp úp mở mở đó.
Nhưng y trầm ngâm suy nghĩ một chút, một suy đoán khó tin bất giác hiện lên trong đầu, khiến sắc mặt y lập tức trở nên hết sức khó coi.Phượng Thanh Vận lập tức thu kiếm, bước đến trước mặt Long Ẩn, giơ tay túm lấy vạt áo đầy máu của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiên Băng là...
Chỉ vì để mình được phi thăng, mà ngươi muốn tất cả người trong thiên hạ này chôn cùng sao?!"
Long Ẩn đơ người, dường như không ngờ y sẽ nghĩ như vậy, ngay sau đó, hắn bỗng bật cười, tiếng cười sảng khoái tựa như vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất thế gian.Phượng Thanh Vận không nhịn được cau mày, y chẳng hiểu hắn đang cười cái gì nữa."
Ngươi thiệt là...
Bổn tọa không phải cái tên sư huynh chỉ được cái đẹp mã chứ không xài được của ngươi," Long Ẩn buông ma kiếm ra, nắm lấy cổ tay đang túm áo mình của đối phương, "Cái bổn tọa muốn nói là, chẳng cần thiên hạ giúp đỡ gì cả."
Giọng hắn đã lộ ra chút suy yếu, nhưng giọng điệu ngang ngược vẫn không hề thay đổi.
Phượng Thanh Vận nhíu mày, bị câu nói của hắn làm cho rối trí, thậm chí còn tạm thời bỏ qua cảm giác truyền đến từ bàn tay: "Vậy cuối cùng ngươi có ý gì?"
Nhưng Long Ẩn không vội trả lời ngay.Dưới ánh sáng leo lắt, tròng mắt sắc bén như chim ưng của hắn nhìn y không chớp mắt, mang theo một cảm giác khó lường như dã thú đang rình mồi.
Thân là linh thực, thiên tính đối lập đã khắc sâu vào máu khiến Phượng Thanh Vận không khỏi run rẩy.
"Thì ý là...
Cách để bổn tọa phi thăng xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Long Ẩn cười nhẹ, "Phượng Cung chủ, nếu ngươi chết, bổn tọa sẽ thành công."
Phượng Thanh Vận sửng sốt mất hai giây mới kịp nhận ra người này đang lảm nhảm cái gì, ấn đường như bị co giật, y vội vã hất cánh tay trái còn sót lại của hắn ra, rồi nói: "...
Ngươi đang nói lung tung gì vậy?"
Cơn giận bùng lên trong lồng ngực, Phượng Thanh Vận hận không thể vung kiếm chém hắn một nhát cho thỏa thích.Nhưng, y nổi giận không phải vì Long Ẩn khua môi múa mép đòi lấy mạng y.Rõ ràng sinh cơ của hắn đã đứt đoạn rồi, hiển nhiên là đã dốc toàn lực chống lại Thiên Băng...
Thật nực cười làm sao!
Đuờng đường chính đạo vậy mà phải dựa vào một ma tu để bảo vệ thiên hạ.
Cũng là vì nguyên nhân này, nên y mới nhẫn nại ráng nghe hắn nói hết chuyện.Không ngờ mấy trăm năm trôi qua rồi mà cái tính ấy vẫn không đổi, y đúng là không nên tin lời hắn mà.Nhưng lúc này, Long Ẩn lại không giống như đang đùa giỡn.
Hắn hơi nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc một cách lạ thường.
Khoảnh khắc đó, một ý nghĩa vớ vẩn chợt lóe lên trong đầu Phượng Thanh Vận, rồi theo đó vô vàn những tưởng tượng vớ vẩn khác cứ tiếp nối nhau xuất hiện trong đầu y.
Từ trước đến nay, Phượng Thanh Vận vẫn luôn chắc chắn rằng những lo lắng của Mộ Hàn Dương toàn là phí công vô nghĩa, vì y biết rõ một bí mật mà toàn thiên hạ không ai hay: đạo mà Ma Tôn Long Ẩn tu luyện, chính là Vô Tính Đạo, con đường đã tuyệt tích từ trước khi Thiên Đạo tiêu vong.
Mà từ xưa đến nay, Vô Tình Đạo chỉ có một cách duy nhất để phi thăng —— chặt đứt trần duyên.Cái gọi là "trần duyên" này không chỉ đơn thuần là nhân tình thế thái mà người ta thường nghĩ, mà cả tình thân huyết thống và tình bạn cũng thuộc trong số đó.
Chỉ là tình thân dễ tụ nhưng khó dứt, tình bạn dễ dứt như khó tụ.
Hơn nữa, tình cảm dành cho người thân và bằng hữu thường mang nặng chữ ân, nếu chấp niệm quá sâu sẽ dễ dẫn đến thiên kiếp, cuối cùng lại thành ra mất nhiều hơn được.Trong ba loại duyên, chỉ có tình yêu là dễ tụ cũng dễ dứt nhất.Dễ tụ, là vì phần lớn chỉ là những cuộc tình thoáng qua.
Dễ dứt, là vì kẻ đoạn tình tuyệt ái nhiều vô số kể, tiền lệ không thiếu.
Mà tổng hợp lại các tiền lệ trước đó, chung quy chỉ tụ lại hai hướng.Một là chia tay trong hòa bình, mỗi người một ngả, đôi bên đều vui vẻ.Còn nếu không thể tách nhau ra trong yên ổn, thì chuyển qua cách thứ hai, một kiếm chém đứt, đoạn tình nhập ma.
Nếu là cách thứ nhất, sau khi phi thăng, hai người sẽ không còn liên quan gì về nhau nữa.
Nhưng nếu là cách thứ hai, đạo lữ bị đoạn tuyệt của người phi thăng sẽ hóa thành tâm ma, bám theo người đó vĩnh viễn, bất tử bất diệt, mãi cho đến khi người đó trải qua thiên nhân ngũ suy(2), tiên thể tan thành tro bụi.
Nhưng bất kể là cách nào, điều kiện tiên quyết nhất của việc đoạn tuyệt trần duyên chính là tất cả những người bị đoạn tuyệt nhất định phải là đạo lữ thật sự của kẻ phi thăng, người được trời đất chứng giám, đôi bên tình ý chân thành.
Hay nói ngắn gọn hơn, bắt buộc phải "chân tình" và "chính duyên", thiếu một thứ cũng không được.
Mà Phượng Thanh Vận đây đã ngưỡng mộ Mộ Hàn Dương hơn năm trăm năm qua, thậm chí còn là đạo lữ đã bái tế trời đất với Mộ Hàn Dương, chuyện này thiên hạ ai ai cũng biết.
Huống hồ, tu luyện Vô Tình Đạo là phải đoạn tuyệt trần duyên ngay từ ngày đầu nhập đạo rồi, chứ không phải đợi đến lúc phi thăng mới làm vậy.
Nói cách khác, dù thế nào thì chuyện Ma Tôn phi thăng cũng chẳng liên quan gì đến y, người này rõ ràng là sắp chết rồi, vậy mà vẫn còn ăn nói linh tính, lấy y ra làm trò tiêu khiển.Nghĩ đến đây, Phượng Thanh Vận lập tức lạnh mặt: "Ngươi không nói thì thôi, mắc gì phải lấy ta ra đùa."
"Biết rõ ta nói nhảm mà ngươi còn nghiêm túc như thế, nãy giờ ta nói giỡn thôi, vậy mà ngươi cũng không nhận ra."
Ma Tôn nhún vai, thoạt nhìn hoàn toàn không giống một kẻ luyện Vô Tình Đạo chút nào, "Còn chuyện lấy ngươi ra đùa ấy à...
Ai bảo Phượng Cung chủ có một gương mặt khiến người ta vừa nhìn đã muốn chọc ghẹo chi?"
Phượng Thanh Vận nghe vậy, sắc mặt sa sầm.
Y đứng trong bóng tối nhìn xuống kẻ trước mặt chừng vài ba giây, bỗng nhiên có tiếng kiếm rời vỏ từ đâu vang lên.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo sắc lẹm kề sát cổ gã nam nhân kia chưa đến nửa tấc, rồi sau đó...Y dùng mũi kiếm cắm thẳng vào vách đá phía sau người nọ, giọng lạnh như băng: "Bản tôn hỏi ngươi một lần nữa, ngươi... rốt cuộc đến đây để làm gì?"
Có lẽ tám phần ánh mắt hung dữ và lạnh lùng trong suốt cuộc đời của Lân Sương Kiếm Tôn đều dành cho kẻ trước mặt.
Nhưng y lại không biết rằng, mỗi khi y nổi giận, trông không khác gì một viên ngọc thạch phát sáng, rực rỡ đến chói mắt, mà cũng nhờ dáng vẻ này nên lúc nào cơn giận của y cũng bị phản tác dụng.
"Đã nói là để phi thăng rồi."
Long Ẩn yên lặng nhìn y ba giây, rồi bỗng nhiên cười khẽ, thốt lên giọng điệu đầy trào phúng: "Bổn tọa đâu giống một kẻ mang lòng thương thiên hạ, muốn hi sinh bản thân để cứu giúp sinh linh đâu nhỉ?"
Nói xong, không đợi Phượng Thanh Vận phản ứng, Long Ẩn nhẹ nhàng kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Đồng tử Phượng Thanh Vận chợt co rút, lại thấy khuôn mặt người kia đang sờ sờ ngay trước mắt mình, trong mắt hắn tràn ngập ham muốn xâm lăng."
Chứ nếu là vậy thật..."
Hơi thở lạ thường phả lên xương quai xanh của Phượng Thanh Vận, giọng điệu của hắn mang theo sự châm biếm và ác ý không chút che giấu dành cho chính đạo: "Vậy thì chính đạo các ngươi, đặc biệt là mặt mũi của gã sư huynh tốt của ngươi, từ nay về sau biết để vào đâu đây?"
Phượng Thanh Vận lập tức bị chọc trúng tim đen, vẻ lạnh lùng vừa được kiềm xuống cuối cùng cũng xuất hiện một vết rạn nhỏ.
Y siết chặt chuôi kiếm, dứt khoát đẩy mạnh xuống, gần như khiến bên gáy của Long Ẩn lập tức rướm máu.
Nhưng y càng như thế, Long Ẩn lại càng thấy thú vị hơn."
Ngươi và ta hôm nay đều phải chết ở đây."
Long Ẩn thản nhiên nói, "Trước sau gì cũng phải chôn thây cùng ta, tiểu Cung chủ à, đừng hung dữ vậy mà."
Hắn vừa nói vừa đưa tay ấn lên lưỡi kiếm, nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm về phía sau, chỉ có điều đầu ngón tay vừa chạm vào đã lập tức bị kiếm khí đông lạnh thành một mảng băng mỏng.
Nhưng hắn chẳng buồn quan tâm.Dường như hắn vô cùng chắc chắn rằng Phượng Thanh Vận sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ trước tình cảnh này.
Mà hắn lại càng đảm bảo Phượng Thanh Vận nhất định sẽ vì những kẻ xem thường y trong thiên hạ, mà chịu ở lại đây cùng hắn chờ chết.Phượng Thanh Vận tức đến mức muốn nghẹt thở.
Nhưng giờ y đã bị người ta nắm thóp, động tác khựng lại mất ba giây, y thật sự thu hồi Lân Sương Kiếm mà không nói lời nào, lạnh mặt đi đến phía bên kia sơn động ngồi xuống.
Dường như y đã quyết tâm rằng dẫu có bỏ mạng thì cũng phải bỏ cách xa tên Ma Tôn kia một chút.
Chỉ là ngay khi y bất ngờ phóng ra toàn bộ linh lực để ngăn cản "Thiên Băng", dòng linh lực mãnh liệt đấy lại không thể tránh khỏi bị dòng ma khí tràn ngập trong hang động quấn lấy.
Thế là hành vi cố ý giữ khoảng cách của y lập tức trở thành vô nghĩa, ngồi xa đến mấy, nhìn vào cũng chỉ thấy như y đang giận dỗi thôi.
Long Ẩn thấy thế, hắn bèn nở nụ cười tinh nghịch, đường đường là một bậc Ma Tôn, trước khi chết hắn lại còn tâm trạng trào phúng người ta: "Nói mới nhớ...
Bổn tọa hơi tò mò á, cảm giác bị treo cổ trên cành cây cong queo là như nào vậy, Phượng Cung chủ?"
Phượng Thanh Vận không thèm để ý tới hắn.Nhưng y càng tỏ ra lạnh nhạt, hắn lại càng có hứng giễu cợt hơn, cứ như ba trăm năm trước vậy."
Tiểu Cung chủ, giờ chắc gã đàn ông của ngươi đang thề non hẹn biển với bé trắng trẻo kia rồi nhỉ, hẹn thề kiếp sau tái ngộ đồ đấy."
Long Ẩn thản nhiên chọc ghẹo, "Còn ngươi thì sao, quanh đi quẩn lại hơn sáu trăm năm nay, cuối cùng chỉ có thể ngồi đây chờ chết với bổn tọa, ngươi thấy sao nào?"
Giọng điệu đáng ghét cứ lải nhải bên tai không dứt, theo lý mà nói, Phượng Thanh Vận phải phản kích như ban nãy, nếu không thì cũng phải tìm cách làm cho tên trời đánh kia câm miệng lại.
Nhưng Phượng Thanh Vận lại lộ vẻ trầm mặc hiếm thấy. —— Vì y nghe ra sự suy yếu ẩn giấu trong lời nói của hắn.Anh hùng tuổi xế chiều, tráng niên mà yểu mệnh.Ma Tôn Long Ẩn không ngã xuống dưới kiếm của kẻ thù truyền kiếp, cũng không thiệt mạng dưới tay của bất kì kẻ tu sĩ chính đạo nào.Vậy mà giờ đây, hắn lại sắp phải hi sinh vì chúng sinh thiên hạ. ......
Vô cùng nực cười.Một cảm giác phức tạp tràn ngập trong lòng Phượng Thanh Vận, loại cảm giác gì đó mà chẳng thể diễn tả thành lười.
Không phải đau đớn, cũng chẳng phải chua xót, chỉ là có chút tiếc nuối.
Một loại tiếc nuối khi phải chứng kiến kỳ phùng địch thủ của mình chết trẻ ngay tại thời kì đỉnh cao nhất của hắn.Nhưng từ trước đến nay, dường như Long Ẩn sinh ra là để chọc tức y."
Bổn tọa nghe nói, sư huynh tốt của ngươi là kẻ đứng núi này trông núi nọ, cùng người khác xuống núi rồi...
Chậc, vậy chẳng phải từ nay về sau sẽ không còn ai thương Phượng Cung chủ nữa sao?
Đáng thương quá à."
Tấm lòng đồng cảm hiếm có trong Phong Thanh Vận còn chưa kịp lan rộng thì đã nhanh chóng bị cảm xúc thẹn quá hóa giận thay thế.
Bởi vì ngay sau đó, người kia đã chống cằm cười nói: "Nên là, có muốn tái giá không, tiểu Cung chủ?"
"Minh hôn cũng được mà."_____
Chú thích

1) Gốc là "大道五十,天衍四九......"魔尊却故弄玄虚道,"遁其一。" Câu này mình tra nhiều nguồn thì họ bảo nó xuất phát từ Kinh Dịch, theo nghĩa đen thì đại đạo có 50 phần, nhưng trời chỉ bày ra cho mình xem 49 phần thôi, còn một phần thì ẩn đi.
Đại ý như "Thiên cơ bất khả lộ" hay "Người tính không bằng trời tính", thế thái có quy luật của nó, cuộc đời luôn có những điều nằm ngoài sự hiểu biết và nắm bắt của con người.
Vì chưa đọc hết truyện nên mình chả biết cái ẩn đi ở đây là gì, hoặc có khả năng là thằng Ẩn cố ý nói chuyện trên trời để chọc thằng Vận ngứa răng thôi.
Và những thứ liên quan đến triết lý cuộc đời của các bậc tiền bối lão nhân luôn khiến mình trở nên "ngu người", cứ cố cắt nghĩa nhưng càng cắt thì não mình càng rối nùi hơn, nên đoạn này mình giữ nguyên nhé =)))(2) 天人五衰: "Thiên nhân ngũ suy, 5 tướng suy của người trời, người trời khi tuổi thọ sắp hết thì sẽ xuất hiện năm tướng suy ở Dục giới, Sắc giới và Vô sắc giới.
Thông thường, năm tướng này được chia thành hai loại là năm tướng suy lớn và năm tướng suy nhỏ.Năm tướng suy lớn: 1.
Y phục dơ bẩn; 2.
Vòng hoa trên đầu héo úa; 3.
Tiết mồ hôi néck nhiều; 4.
Thân thể có mùi hôi; 5.
Chán ghét ngồi trên bản tọa của mìnhNăm tướng suy nhỏ: 1.
Không thể tấu ra tiếng nhạc; 2.
Hào quang tắt lụi; 3.
Nước tắm đọng trên người không khô; 4.
Luyến tiếc cảnh không nỡ bỏ; 5.
Mắt chớp nháy liên tụcCre: Tiểu Độc Viên (dembuon.vn)Tui tóm tắt sơ sơ là vậy, các bạn muốn đọc phân tích sâu hơn thì lên gg kiếm nha._____
Editor có lời:Lần đầu diện kiến Ma Tôn, không biết mấy bà thấy thế nào, còn tui là muốn lôi ổng ra vả miệng bép bép =)) quá trời cái miệng.
Sắp trọng sinh ròi, sắp trọng sinh ròi~~_____
Bản edit đầu tiên: 23/3/2025
Beta: Chưa beta