Cập nhật mới

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1900: Bán nhiều


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mặt Diệp Thần lập tức nóng ran, đứng lên.

Anh sững sờ ở vậy, thật lâu không tỉnh hồn lại.

Ánh mắt nhìn cô chăm chú, chỉ thấy cô ngượng ngùng cười một tiếng. Má nhuộm phấn hồng, mặt rất đẹp, làm bộ cái gì cũng không làm.

Cô chu môi anh đào, cặp mắt xinh đẹp rất sáng, thật giống như có dòng nước đen chảy trong con ngươi.

Diệp Thần giơ tay nhéo lên mặt cô, anh không ngừng véo lên mặt cô: “Nhẹ một chút, đau...” Cô bây giờ có thể cảm nhận được lúc Đô Đô bị bóp là như thế nào.

Tài xế ở trước đầu, chợt đi chợt nhìn trong gương chiếu hậu một cái...

Emma, người ta hai người thuần khiết, chính là nhéo mặt một cái, anh mới vừa rồi còn cho là chuyện gì xảy ra để cho người ta hiểu lầm đại sự.

Dơ bẩn dơ bẩn... Xin thứ lỗi anh là một lão tài xế chánh tông.

Tài xế nhìn chằm chằm mặt đường, tiếp tục lái xe. Lại nghe phía sau truyền tới âm thanh con gái: “Cám ơn anh.”

Tài xế từ kiếng chiếu hậu nhìn ra sau, chỉ thấy thiếu gia nhà mình ngạo nghễ ngang liễu ngang càm, đưa tay khoác sau lưng cô bé, thật giống như đang ôm cô, anh cười nói: “Cám ơn, không có mới vừa rồi, làm sao tới lợi ích thiết thực...”

Tài xế thiếu chút nữa muốn tông xe vào cây, khá lắm, tiểu thiếu gia nhà anh đang trêu ghẹo một tiểu cô nương a ——

Vốn là, còn tưởng rằng cô nương kia sẽ trừng thiếu gia nhà anh một cái, hoặc là làm bộ ngượng ngùng hừ một tiếng gì đó, kết quả, anh đột nhiên nhìn thấy cô nương rất tức giận ép tới thiếu gia nhà anh, tiếp đến, giống như gặm móng heo, gặm rỉa thiếu gia nhà anh...

Emma, thật là đốt mắt!

Anh nhìn thẳng cảnh tượng, nhiệt, máu, phí, đằng đích, kết quả... Mạn vải phía sau từ từ rơi xuống. Diệp Thần khoác tay ý bảo anh ta xuống xe.

Tài xế vội vàng cho xe từ từ ngừng lại, rón rén xuống xe. Diệp Thần ngồi không nhúc nhích, mặc cô gặm rỉa mặt mặt anh.

Thật lâu, Diệp Thần cười nói: “Cũng may da mặt anh dày, nếu không để cho em gặm tróc da anh a...”

Mạc Khinh Hàn thả anh ra, môi yêm trứ cười.

Diệp Thần đột nhiên đè ép cô xuống, anh nắm lấy cằm cô, trực tiếp đảo vào trong miệng cô. Mạc Khinh Hàn trực tiếp bị hôn muốn hôn mê bất tỉnh, anh kéo cô vào trong ngực, bế cô ngồi lên đùi mình, cô uốn éo người có chút không thở được... Bàn tay nhỏ bé chống lên vai anh, ngồi trên đùi anh.

Tay Diệp Thần xoa xoa trong ngực cô, cả người cô ngây ngô giống như trong lò lửa, như muốn đốt cháy cô, mặt cô như bị đốt nóng bừng bừng.

Cô bị đốt nóng muốn hôn mê.

Lúc Diệp Thần buông cô ra, xoa xoa môi mỏng bị sưng lên của cô, anh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ ấy, ánh mắt rạo rực, nói với cô: “Vốn là muốn đợi đến lúc sinh nhật của em anh sẽ bày tỏ, nhưng là, anh phát hiện... Anh không không đợi được nữa.”Anh ôm mặt cô, để cho cô nhìn thẳng vào mắt anh, anh nghiêm túc hỏi cô: “Có thể làm bạn gái anh không? Em có thể chờ đến qua sinh nhật đồng ý làm bạn gái anh không, nhưng là, hiện tại anh rất muốn biết, em có thích anh không.”

Mạc Khinh Hàn chăm chú nhìn anh chằm chằm, hiện tại ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, đầu cô vang vang “Vo ve”, Diệp Thần! Diệp Thần tỏ tình với cô! Anh nói anh thích cô ——

Mặc dù, cô cũng cảm giá là anh đối với cô vui vẻ, nhưng thật sự cô không giám xác định. Cô đưa tay che lại gò má, cô cảm giác trên da mặt thật giống như bị có huyết dịch nóng bỏng đang thiêu đốt.

Cô cơ hồ không chút do dự trả lời: “Em sẽ làm bạn gái anh! Diệp Thần, Em sẽ làm bạn gái anh!”

Diệp Thần hoắc mắt ôm cô, anh nắm lấy sau ót cô, dùng sức hôn, anh nói ở bên tai cô: “Hôm sinh nhật của em, chúng ta đính hôn chứ?”

...

Mạc Khinh Hàn làm sao về đến nhà cô cũng không biết, chỉ cảm thấy xung quanh tất cả đều là bong bóng màu hồng bay bay, khắp nơi đều nở hoa, rõ ràng đang là tháng 12 ngày đông giá rét, nhưng cô cảm giác bốn phía ấm áp dung dung.

Cô cầm thẻ ngân hàng đưa ba nằm viện, có thận nguyên, có tiền, tất cả mọi thứ đều trở nên tốt đẹp, cô đột nhiên cảm giác “Cửa Nam thiên” thần tiên đang vẫy tay với cô.

Mà thần tiên này, dĩ nhiên là Diệp Thần.

Cô cảm giác mình muốn đi theo Diệp thần tiên...

Sau khi nằm viện, sức khỏe của ba ngày càng tiến triển tốt, rất nhanh là có thể làm phẩu thuật.

Một chuỗi ngạc nhiên mừng rỡ, làm cho Khinh Hàn có chút run sợ, quá nhanh, quá hạnh phúc! Để cho cô có chút không thích nghi kịp ——

Mẹ và chị cô cũng rất vui vẻ, nhất là chị cô còn cố ý xin nghỉ, cô trước bận bịu, sau bận bịu giống như một cục bông không ngừng bận bịu. Sợ mình nghỉ một chút sẽ có tin xấu truyền tới.

Trước một ngày ba cô phẩu thuật, biên tập Hoa Hoa, đột nhiên thông báo với cô: “Sách của cháu ngày mai phát hành, thành tích của cháu vốn rất tốt, cho nên phải bù lại rất rất nhiều!”

Mạc Khinh Hàn mang máy vi tính, cô ở trong phòng bệnh của ba đánh chữ. Trước kia, mỗi ngày cô chỉ phát ra hai ngàn chữ, cho nên mỗi ngày cô có sáu ngàn chữ tồn động, hơn một tháng, tồn lại 26 vạn chữ bản thảo!

Cô hỏi Hoa Hoa: “Phải bù lại như thế nào?”

Hoa Hoa nói: “Ngày mai bù lại 3 vạn chữ, ngày mốt bù lại 2 chữ vạn, sau mỗi ngày bù 1 vạn chữ, kéo dài một tuần lễ. Tổng cộng một trăm ngàn chữ, chỉ có thể nhiều không thể thiếu, có thể làm được không?”

Mạc Khinh Hàn dõng dạc nói: “Không thành vấn đề!”

Mạc Khinh Hàn trong lòng đang vui vẻ: “Phần phật” một chút, đăng tải 26 vạn chữ chỉ trong một ngày...

Một ngày! 26 vạn chữ! Các tác giả khác cũng muốn hộc máu!

Năm giờ rưỡi cô liền bò dậy đăng tải chương. 26 vạn chữ, mỗi chương ba ngàn chữ, tổng cộng là 86 chương!

Các chương này đăng tải ra ngoài, khu bình luận lập tức bùng nổ!

“Ngọa tào —— 26 vạn chữ sao! Làm mù mắt của tôi lun a!”

“26 vạn? Tô Tô cô không hỗ là đại thần trong lòng tôi! Cô lại có 26 vạn? Tại sao cô lại cất nhiều như vậy? Nhìn cô như vậy, tôi cũng muốn ngay lập tức đăng tải a, tôi cũng không thể xem thường cô! Tôi phải đi viết văn a, hôm nay tôi quyết định sẽ không đi tiểu!”

“Là 2 vạn 6 chứ? Tô Tô, có phải cô viết chương bị lập lại đúng không? Là 2 vạn 6 sao?”

“26 vạn! 26 vạn! Hù chết tôi a! Hù chết tôi a!”

Lạch cạch —— đột nhiên có người khen thưởng 240 tấm phiếu hàng tháng! Là một người tên là “Mộng Mỹ”, là độc giả, cô bình luận, viết: Cô đăng 26 vạn chữ, tôi tặng cô 260 tấm phiếu hàng tháng, còn có 20 tấm, lập tức đưa đến! Tô Tô tôi yêu cô! Rất nhiều ~~

Tiếp đến: “ding~” 20 phiếu hàng tháng đưa đến! Phụ nhắn lại: “Trong mắt tôi, cô là đẹp nhất... Chúc Tô Tô bán nhiều!”

“Oa! Chị ơi, xin nhận lấy hoa cúc của em!”

“Chúc mừng Ám Dạ phát hành! Tôi không có nhiều tiền lắm, trước thưởng 10 tấm phiếu hàng tháng! Tô Tô chớ chê trách tôi a ~ “

Phía dưới một hàng phiếu hàng tháng...

Mạc Khinh Hàn chuẩn bị xong hết chương tiết, từng nhóm từng nhóm nhóm phóng ra ngoài, cuối cùng cũng hoàn thành xong 26 vạn chữ!

Vốn dĩ ban đầu, sách của cô không viết về đề tài phổ biến, vừa mới bắt đầu trang web hoàn toàn không được coi trọng. Nhưng là, thành tích của sách cô càng ngày càng tốt, thậm chí còn là sách xuất bản hàng đầu. Ai nghĩ tới, hôm nay phát hành lại thêm 26 vạn chữ, chuyện này ở giới văn chương là vô cùng hiếm thấy!

“Ngọa tào!” Lưu Suất vừa mới tỉnh ngủ mở máy vi tính ra, đột nhiên thấy hàng loạt mục lục chương tiết nhảy ra ngoài!” Cá đại đi! Hôm qua mới chương 43, hôm nay làm sao là chương 129?”

Cô cho là mình nhìn lầm rồi, dùng sức dụi mắt một cái! Cô theo quyển sách này đã hơn một tháng, tác giả giống như nặn cứt, một ngày chỉ ra hai ngàn chữ.

Hôm nay làm sao đột nhiên ra gần 100 chương?

Tim Lưu Suất đập”Đùng đùng” nhảy loạn!

“Có phải nhìn lầm hay không? Không biết có phải vào nhầm sách rồi hay không?” Vội vàng thoát ra ngoài, nhìn một cái, đúng là Ám Dạ rồi!

“Ngọa tào!” Lưu Suất liền cảm thấy mơ hồ! Chuyện này là thế nào? Ai có thể nói cho tôi, đây là chuyện gì không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1901: Bị bôi đen


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chín giờ rưỡi, biên tập đi làm.

Hoa Hoa liền cảm thấy không chân thực!

Mạc Khinh Hàn thấy Hoa Hoa giống như “Mong đợi ngỗng” gõ đầu cô một cái, cô mở tin tức ra...

Hoa Hoa: (biểu tình: Đờ đẫn) Tô Tô mau mau dùng sức bóp tôi một chút!

Hoa Hoa: (biểu tình: Sợ hãi) Tô Tô mau nói cho tôi, chuyện gì đang xảy ra?

Hoa Hoa: (biểu tình: Đập đầu) Tô Tô mau tới cứu tôi, tôi phải chết!

Hoa Hoa: (biểu tình: Chảy máu mũi) Tô Tô Tô Tô Tô Tô Tô Tô Tô Tô! Hồng Tô tiểu thủ! Mau tới giải thích cho tôi một chút, đây là chuyện quái gì a! 26 vạn chữ là cái quỷ gì? Nói xong, ngày thứ nhất 3 vạn, sau mỗi ngày mười ngàn chữ, kéo dài được một tuần lễ chứ? Cô đây là muốn làm gì? Có phải cô ôm tồn cảo cũng giàu rồi? Ngày mai không ra chương mới, xem tôi không giết chết cô! Cô lập tức viết nhiều như vậy, ngày mai làm thế nào? Không ra chương mơi sau đó lại trì hoãn!

Phía dưới một hàng biểu tình “Phát điên”

Mạc Khinh Hàn vội vàng trả lời: Tôi chính là ôm tồn cảo cũng giàu rồi... Tôi tranh thủ hôm nay viết ba chục ngàn chữ...

Hoa Hoa:...

Hoa Hoa: (biểu tình: Sợ hãi) một ngày cô có thể viết ba chục ngàn chữ sao? Tôi cá ông trời già! Cô cũng quá trâu! Sao không nói sớm... Hống hống hống, viết đi viết đi, ta đi cho cô chăn ấm! Cô cứ xem như tôi không tồn tại!

Mạc Khinh Hàn:...

Hoa Hoa nha Hoa Hoa, có muốn manh như vậy hay không...

Trên trang mạng, Sách của Mạc Khinh Hàn leo lên các bảng xếp hạng. Số chữ đổi mới và phiếu hàng tháng đều xếp đầu bảng.

Cô mở ra thu nhập trang web, cẩn thận tính toán chi phí phẩu thuật của ba cô. Tiền giải phẫu cộng thêm các loại chi phí khác, ít nhất cũng phải từ 200 đến 30 vạn. Sau khi phẩu thuật, mỗi tháng còn cần khoản 2 vạn để chi tiêu.

Cô chụp hình quảng cáo, quảng cáo thanh toán trước cho cô 28 vạn. Tiền còn lại, muốn cô tiếp tục tham dự nữa từng bước một gọi cho cô.

Đột nhiên cảm giác không đủ tiền dùng... Cô mở ra trang web, muốn xem sách của cô bây giờ thế nào, nhưng phát hiện trong khu bình luận có rất nhiều người đang chửi cô!

Ít ngày trước, một mực rất bình tĩnh. Hôm nay tại sao lại có nhiều người chửi cô như vậy?

Mạc Khinh Hàn đại khái nhìn lướt qua, những người này, căn bản cũng không phải là thảo luận tình tiết trong sách, mà là tùy ý bôi đen, bôi đen giản giới, bôi đen tên sách, ngay cả bút hiệu của cô cũng bôi đen!

Nói gì? “Hồng Tô tiểu thủ!, nhìn một cái chính là kỹ nữ! Đặt tên như vậy, thật là thích hợp với người a!”

Còn nói gì là: “Một tên phạm tội giết người lại có nhiều người theo dõi như vậy, thật là một đám ngu đần não tàn!”

Còn nói tên sách: “Lừa gạt như vậy, khẳng định tác giả cũng không phải thứ tốt gì! Tác giả ngu đần cộng thêm một đám não tàn!”

Những người này, căn bản cũng không phải là đọc giả! Liếc mắt liền nhìn ra chỉ có một số ít người.

Mạc Khinh Hàn vừa định điểm vào xem là ai nói xấu cô, kết quả điểm vào, phát hiện... Bình luận này không thấy.

Cô điểm làm mới, những bình luận bôi đen cô vừa rồi đều mất ráo.

Hiển nhiên là có người đã xóa bình luận.

Có Trướng Hào Đích, còn có Diệp Thần. Ngô... Hèn chi trước kia cô không thấy những bình luận ác ý bôi đen cô, nguyên lai là do anh đã xóa bỏ.

Trong lòng Mạc Khinh Hàn lập tức ấm áp.

Tiếp đến, những bình luận này bị nhân viên quản lý gỡ bỏ, phong tước hiệu. Toàn bộ bình luận bên dưới bị xóa bỏ.

Xóa bỏ tốc độ cực nhanh, cơ hồ là xóa trong một giây. Một cái tiếp một cái, mới ra tới đã không thấy tăm hơi. Nếu không phải những bình luận này dừng lại ở trang đổi mới trang bìa của cô, cô căn bản là không nhìn thấy.

Những tên hắc tử kia, vẫn cố gắng bêu xấu sách, Ám Dạ, người hâm mộ cũng không phải ăn chay, phàm là nếu nhìn thấy hắc tử, lập tức bao vây, phun chết, chân đạp, nghiền thành mảnh vụn!

Hắc tử nhiều đi nữa, cũng không sánh được bằng trung phấn. Người yêu thích sách Ám Dạ, lòng trung thành cũng rất cao, cơ hồ nếu đã đọc mấy chương trước, thì sẽ khăng khăng một mực một mực đọc xuống. Bởi vì, sách này thật viết lên những điều trong lòng các cô.

Giống Lưu Suất nói, tác giả viết quá tốt! Nếu là không ủng hộ, trong lòng không giải thoát, có thể chết ngộp!

“Tô Tô tôi yêu ngươi!”

“Cố gắng lên ~ mau ra mới, tôi ủng hộ cô! Không cần để ý người khác nói cái gì.”

“Tô Tô, tôi cho tới bây giờ vốn không thích đọc sách. Nhưng là, quyển sách này của cô là ngoại lệ. Mặc dù chờ ra chương mới rất khổ cực, nhưng nội dung lại hay đến vậy, tôi cảm thấy chờ đợi cũng đáng giá!”

“Tô Tô, không cần để ý những lời người ta nói! Sách của cô đã dạy cho tôi rất nhiều đạo lý làm người, tôi trước kia là người rất yếu đuối, bây giờ tôi mạnh mẽ hơn rồi, tôi phải giống như nhân vật chính vậy, cố gắng thay đổi mình. Mỗi lần đọc sách của cô, chạm đến đều rất lớn, có lẽ một câu lơ đãng trong sách, lại có thể để cho tôi cảm động thật lâu. Tôi bây giờ so với trước kia rất lạc quan, tích cực! Đây chính là cô cho tôi động lực! Tô Tô tôi sẽ tiếp tục ủng hộ cô! Phải tiếp tục cố gắng lên nha ~ “

“Những người mắng chửi tác giả kia đều là một đám ngu đần! Ngươi tới mắng chửi người, còn không để cho người ta xóa bình luận, ngươi đúng là một người nực cười!”

Khu bình luận trong nháy mắt thành chiến trường đớp chác.

Người hâm mộ và người nói xấu như bóp nhau chết đi sống lại!

Lúc này, đột nhiên xuất hiện một bình luận!

Lý Lý Đào Nhi “Tất cả hắc tử cút đi! Ghen tị Tô Tô nhà ta, các ngươi cũng đi viết a! Đáng tiếc, viết ra lại là r sách ác rưỡi không người xem, cho nên, chạy tới đây nói xấu tác giả, thật là một đám đại ngu đần! Cho là tôi không biết ngươi là tác giả nào sao? Hắc ~ phía dưới công bố mấy cái địa chỉ IP của hắc tử, theo thứ tự là trang web tác giả cuốn: Gió Mát Tràn Đầy,và Tụ Lý Múa Kiếm! Tô phấn cửa cho ta đỉnh đứng lên, để cho mọi người biết một chút hai kẻ cặn bã này!”

Phía dưới, một mảnh “Quỳ lạy đại thần”

Tiếp đến, hai tác giả bị vạch trần, ngay lập tức không có lên tiếng.

Tiếp theo, trung phấn (người hâm mộ) bắt đầu sao chép bình luận.

Ở phía sau bình luận còn cộng thêm quan điểm của mình: “Ta chính là quá yêu Ám Dạ, có mấy quyển bắt chước, cũng không có quyển này viết tốt. Tô Tô, tôi quá yêu cô, mau mau ra chương mới đi. Mong đợi mong đợi ~ anh anh anh ~ “

Sau đó, Lý Lý Đào Đào đem hai cái danh tự này tìm kiếm trên mạng.

《 trang web tác giả: Gió mát tràn đầy cuốn, tụ lý múa kiếm, là siêu cấp đại hắc tử! Chuyên đen 《 ám dạ 》 tác giả: Đỏ tô tay nhỏ bé, ngắm trang web xử lý! 》

Bên trong có rất nhiều đoạn viết.

Tất cả đều là bình luận mắng chửi đỏ đô tay nhỏ bé, bọn họ còn ghi địa chỉ IP so sánh với địa chỉ IP tác giả.

Trừ hình ảnh, bên trong chỉ có một lời: Hy vọng trang web nghiêm túc xử lý, nếu không xử lý kịp thời, chúng tôi sẽ tự công bố địa chỉ và số điện thoại di động của hai tên tác giả giả!

Lúc này hai tên tác giả liền ngu ngốc! Vốn cho là, ghi danh nhỏ, sẽ không bại lộ thân phận, nhưng không ngờ rằng, lại bị người tra ra địa chỉ IP!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1902: Nhân họa đắc phúc, phát hỏa phát hỏa


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhìn ý của Lý Đào Nhi, ngay cả địa chỉ nhà và số điện thoại của bọn họ cũng tra được, rốt cuộc lai lịch người này ra sao?

...

Lý Đào khổ muốn chết, hơn năm giờ sáng, cô đã bị anh Thần bắt đi làm khổ sai!

Tức chết! Chẳng phải tối qua thua anh ấy một lần thôi sao! Sao lại nhỏ mọn như thế...

Con người cô, có bực mình khi tỉnh dậy, nếu ngủ không đủ, tâm tình cô sẽ không tốt!

Nhưng, tối qua cô đánh cược với anh Thần, anh Thần nói, người nào thua, sẽ phải làm một việc cho đối phương.

Thật là...

Bởi vì anh Thần muốn viết chương trình xóa, chính là nếu bài đăng xuất hiện những từ ngữ thô tục, chương trình anh thiết kế sẽ kiểm tra, xóa bỏ. Thật ra trang web cũng có chức năng này, nhưng chương trình của anh Thần có tính khoanh vùng, chủ yếu nhằm vào những nhóm bôi đen Mạc Khinh Hàn.

Anh Thần ra lệnh cho cô, tra địa chỉ IP của những nick này, tìm ra địa chỉ của những người này, nắm giữ tư liệu.

Anh Thần muốn đè chết đám người này.

Lý Đào là con gái của Lý Thiên Mặc, kỹ thuật hacker đứng thứ hai toàn thế giới, lại thường xuyên bại bởi Diệp Thần, hừ! Cô không phục lắm, mỗi lần thua thi đấu, tất cả đều vì đi ngủ không đủ!

Lý Đào xử lý xong nick đen, cô xoay xoay lưng, định ngủ một giấc. nhưng Diệp Thần không cho, anh kéo cô đi kiểm tra bình luận bên dưới bài post của Mạc Khinh Hàn, sau đó lộ diện hai tác giả.

...

Lý Đào giận tới mức cắn răng, gõ bàn phím nhắn cho Diệp Thần: “Em là nô lệ của anh à!”

Diệp Thần lạnh lùng nhắn: “Nô lệ, mau làm việc.”

“...” Lý Đào tức muốn chết: “Em bị điên mới làm nô lệ cho anh...”

Anh Duệ Duệ quá đáng giận, cậy lớn bắt nạt bé, mà mỗi lần anh bắt nạt bọn họ xong, còn vô cùng đáng giận nói: “Em trai em gái, chính là để bắt nạt. Các em có thể được anh bắt nạt, là vinh hạnh của các em.”

Vinh hạnh cái đầu anh ấy! Nếu không phải đánh không lại anh, bọn em đã sớm trở mặt với anh!

Lý Đào đăng toàn bộ chứng cứ lên diễn đàn.

Trong diễn đàn, lập tức xuất hiện một nhóm lớn độc giả của “Hắc Dạ”, toàn bộ đều yêu cầu xử lý hai nick này!

Lầu hai: con sâu làm rầu nồi canh! Nếu trang web không xử lý những người này, sao này người như thế sẽ càng lúc càng nhiều!

Lầu ba: đồng ý với lầu trên!

Lầu bốn: ủng hộ nghiêm trị!

Lầu năm: Thanh Phong Mạn Quyển là tác giả đang nổi, tâm tự lại không đặt trên gõ chữ, mà ngày ngày bôi đen người khác, tính đố kỵ quá mạnh: “Hắc Dạ” nổi giận, cô ta bèn bắt chước lại, kết quả sách không nổi, lại chạy đi bôi đen tác giả, nhân phẩm có rất nhiều vấn đề! Sau này tôi sẽ không xem sách của hai người kia nữa!

Lầu sáu: Thanh Phong Mạn Quyển, Tụ Lý Vũ Kiếm, hai người đúng là rác rưởi!

Tin tức lan truyền rất nhanh, cả diễn đàn đang thảo luận chuyện này.

Ngoại trừ độc giả, còn có rất nhiều tác giả chú ý chuyện này.

Một tác giả khá nổi nói: Tác giả “Hắc Dạ” là người mới mà có thể có thành tích như vậy, thật sự là một con ngựa ô. Tôi chưa đọc nên khó có thể bình luận. Nhưng trong giới tác giả viết sách trên mạng bọn tôi, không có lý gì lại đi bôi đen người ta. Thanh Phong Mạn Quyển, hai người đó thật quá đáng!

Bình luận bên dưới là một hàng fan hâm mộ tán thành.

Lúc này, đột nhiên có tác giả đại thần nói: quyển sách của “Hắc Dạ” rất nổi, nhưng người ta cũng phải có đạo lý gì để nổi! Từ lúc bộ truyện được đăng, tôi theo dõi rất sát. Mỗi khi có chương mới, tôi đều xem, viết rất tốt! Thanh Phong Mạn Quyển quá kém, tất cả công kích đều liên quan đến tác giả, không hề liên quan gì đến tình tiết! Không bôi đen được tình tiết của người ta, bèn tóm lược kiểu chê bai!

Tiếp theo, bên dưới bình luận của đại thần, là một loạt độc giả nhắn lại.

Lầu 356: Dung Đại, anh cũng xem ‘Bóng đêm’ sao?

Lầu 357: Dung Đại! Tóm được! Lôi đi lăn giường đi!

Lầu 358: ôi trời ơi! Dung Đại đã xem xong sách mà tôi còn chưa xem! Gần đây biết quyển sách này nổi, bởi vì chưa từng xem loại tiểu thuyết này, sợ buồn nôn, cho nên nhiều lần lướt ngang qua, không nhấn vào, giờ xem ra, nhiều người thích như vậy, hẳn không tệ. Tôi phải xem xem sao!

...

Lầu 362: ‘Bóng đêm’ hay như vậy sao? Tôi sẽ đi xem sao. Nếu tác giả viết không hay, tôi sẽ ném đá không lưu tình đó.

Kết quả, vừa mở ra, liền phát hiện... trong nháy mắt bọn họ bị thu hút vào một thế giới mới.

Có tác giả để lại thông báo trong sách: hôm nay đọc được một quyển sách hay, quyết định gặm sách... Đúng rồi, quyển sách này tên ‘Bóng đêm’, mọi người có thể cùng nhìn xem.

Có độc giả thấy tác giả đề cử, cũng chạy đi đọc sách.

Sau khi đọc mấy chương, rất nhiều người bị tình tiết thu hút, có người ngay cả cơm cũng không ăn.

Còn có độc già, thà nhịn tiểu, cũng không rời máy tính nửa bước.

Lầu 892: Ôi mót quá nha! Cả quá trình không dám đi tiểu a! Tác giả phải phụ trách bàng quang của tôi! Không được... mót quá rồi! Đi tiểu cái đã, rồi lát xem tiếp!

Lầu 899: Tôi là độc giả của Dung Đại, vừa thấy cô ấy đề cử ‘Bóng đêm’, quả thực viết không tệ! Tác giả rất được!

Trải qua cuộc ồn ào như thế, ‘Bóng đêm’ từ hơn 2 vạn fan hâm mộ, trong nháy mắt tăng lên, không tốn nhiều sức lực đã có đột phá hơn 3 vạn.

Lại thêm mấy tác giả đề cử càng nhiều fan hâm mộ đi gặm sách.

Sau khi xem, cảm giác đây đúng là sách thần a! Những fan hâm mộ lại giới thiệu lại cho người khác.

Trong nháy mắt, ‘Bóng đêm’ nổi tiếng vang đội.

Mạc Khinh Hàn nhanh chóng cảm ơn mấy tác giả đã ủng hộ cô.

Nick Vua ném gạch đăng lên.

Lầu 936: Vua ném gạch tôi đã quay lại rồi đây! Trải qua giám định, tình tiết quyển sách ‘Bóng đêm’ được thiết kế vô cùng ảo diệu! Tính cách nhân vật tươi sáng, âm mưu trong sách trùng trùng, nhưng đọc không thấy mệt! Có thể thấy được công lực của tác giả! Tác giả am hiểu khắc họa nhân vật, nhân vật dưới ngòi bút của cô ấy rất sống động, chân thành tha thiết, thân tình ấm áp, tình yêu rung động đến tận tâm can! Thật khiến người ta muốn ngừng mà không được!

Đối với bình luận này, Mạc Khinh Hàn cảm thấy vui mừng.

Cô không nhàn rỗi, vừa gõ chữ, vừa chú ý động tĩnh trên diễn đàn, chỉ không tham gia.

Hôm nay, cảm xúc của Mạc Khinh Hàn hơi kích động, nhưng đang ngồi cáp treo.

Giờ đã là mười rưỡi, cuộc giải phẫu của cha cô chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu. Cô làm xong những việc này, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Vừa chạy, vừa tính toán chi phí, dựa theo tình hình này mà phát triển, dinh dưỡng tháng sau của cha cô, phí phục hồi chắc cũng đủ.

“Phù -----“ Cảm giác như lên chiến trường, từng giây từng phút đều như đi qua đi lại trên con đường sinh tử.

...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1903: Quà sinh nhật ngoài ý muốn


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cuộc phẫu thuật của cha Mạc Khinh Hàn làm xong, trái tim vọt lên cổ họng của mọi người cuối cùng cũng rơi xuống.

Cuộc phẫu thuật vô cùng thành công! Về sau còn phải xem có bị bài trừ hay không, phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng, quan sát một tháng.

Mạc Khinh Hàn không có thời gian đi học, suốt một tháng, ban ngày cô ở bệnh viện chăm sóc cha, buổi tối gõ chữ, có thời gian còn phải đến công ty quảng cáo quay quảng cáo.

Số tiền quảng cáo này, cuối năm mới có thể trả cho cô. Quay quảng cáo khó hơn cô tưởng tượng.

Giờ mới là tháng 11, còn cách Tết hơn hai tháng.

Mạc Khinh Hàn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đặt trọng tâm trên tiểu thuyết. Cô phải kiếm được chi phí trong hai tháng này.

Cho nên, cô chỉ có thể in bản thảo số lượng lớn.

Cô viết tiểu thuyết không để ngày đêm.

...

Mạc Khinh Hàn có cảm giác như tay đã mất đi cảm xúc. Cô quá mệt mỏi... ngày ngày gõ bàn phím, ngón tay đau như thể vừa chạm vào bàn phím đã như bị kim đâm...

Buổi tối cơm nước xong xuôi, Mạc Khinh Hàn tiếp tục viết, đến tận 11 giờ tối.

“Còn chưa ngủ à...” Diệp Thần nhắn tin tới.

Mạc Khinh Hàn đưa mắt nhìn đồng hồ, đã muộn vậy rồi à...

“Lập tức đi ngủ đây, ngủ ngon.” Ôm quần áo đi tắm rửa, cô mơ mơ màng màng gãi đầu, chợt phát hiện ra chuyện không hợp lý... Sao anh biết cô còn chưa ngủ... Cô luôn tắt QQ, sao có thể biết được.

Đầu óc căng phòng lên. Quá mệt mỏi, không nghĩ nữa... cô cần nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, chim cánh cụt rung lên lia lịa.

Biên tập Hoa Hoa đang liều mạng nhắn tin cho cô.

Hoa Hoa: em gái em gái! Tin tức cực kỳ tốt đây! Tin tức cực kỳ quan trọng! Đứng thứ nhất bảng xếp hạng đặt mua rồi! (vỗ tay) ngày mai là thứ hai, sắp xếp cho em đứng đầu trang web luôn -------

Hoa Hoa: Nhìn thấy em lại thêm ba vạn chữ! Quả nhiên là trọng chữ tín! Ha ha ha ------ ngày mai thì sao? Ngày mai có ba vạn không?

Hoa Hoa: Em đâu rồi?

Tay nhỏ đỏ bừng: được, ngày mai ba vạn, không có vấn đề.

Hoa Hoa: (rơi lệ) em thật sự quá tốt! Em cứ yên tâm gõ chữ, sau này sẽ không ai dám gây phiền toái với em nữa. Ai dám đến, chị sẽ là người đầu tiên cầm dao chém họ!

Tay nhỏ đỏ bừng: dạ.

Hoa Hoa: đúng rồi, chị đã để cho em vị trí đề cử tốt nhất. Cả tuần lễ này em phải tập trung viết, không được nghỉ ngơi nhé!

Tay nhỏ đỏ bừng: được.

Hoa Hoa: ai da! Sao em nhắn cho chị mỗi chữ vậy! Đại thần, em không muốn phản ứng nô gia đúng không?!

Tay nhỏ đỏ bừng: Ha ha ----- không có...

Hoa Hoa: (rơi lệ) huhuhu... quá cảm động! Tận bốn chữ! Vì sao lại viết ít vậy?

Mạc Khinh Hàn cười cười, nhắn lại: hôm qua liên tục viết 18 tiếng, buổi sáng hôm nay 5 rưỡi đã dậy, lại viết ba tiếng. Ngón tay đau, gõ chữ tốn sức.

Hoa Hoa: (kinh dị)

Hoa Hoa: Tay nhỏ à ~ em quá cực khổ! Mau nghỉ ngơi thêm đi! Hôm nay đừng viết, ngày mai 3000 hoặc 6000 thôi cũng được. Thật đấy, đừng ép bản thân như thế!

Tay nhỏ đỏ bừng: Ngày mai ba vạn, xong buổi chiều em sẽ nghỉ ngơi.

Hoa Hoa: (rơi lệ), (ôm một cái) Tim của Hoa Hoa mềm như kẹo đường, tác giả chăm chỉ lại hiểu chuyện như vậy, cô rất thích! Nhưng, thành công cũng không phải ngẫu nhiên a, có mấy tác giả có thể như cô bé này, ngày đầu tiên vào VIP, thêm 26 vạn chữ? Liên tục một tuần lễ, mỗi ngày ba vạn chữ. 18 tiếng, gõ chữ không gián đoạn! Ngón tay không đau mới là lạ.

Ôi ~ Có lẽ, đứa nhỏ ngày cần một bàn phím siêu cấp.

‘Bàn phím siêu cấp’ là chuyên dùng cho đại thần viết lách, không giống bàn phím bình thường của chúng ta.

“Bàn phím siêu cấp” chỉ cần khẽ nhấn, sẽ hiện ra chữ, không giống bàn phím bình thường, phải dùng sức ấn xuống mới hiện ra chữ.

Hoa Hoa thầm nghĩ... việc này sẽ giúp ích cho Mạc Khinh Hàn, bèn đi tìm chủ biên.

Ngón tay Mạc Khinh Hàn... thật sự rất đau.

Cô viết liên tục không ngừng, đại não liên tục hoạt động với cường độ cao, khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.

Cô tính toán số chữ, hôm nay tổng cộng viết ba vạn chữ, lại thêm hôm qua có hai vạn, cô đã có năm vạn chữ.

Ôi! Nghỉ ngơi!

Nhất định phải nghỉ ngơi!

Mạc Khinh Hàn suy nghĩ, làm sao sử dụng số tiền này...

Cô mở tài liệu ‘Hóa đơn’ ra, tính toán xem trong nhà còn bao nhiêu tiền.

Tháng này, trả Diệp Thần tiền máy tính, trừ đi phí thuốc của cha, còn 6318!

Nhưng, nhà cô còn nợ bên ngoài...

Mạc Khinh Hàn lại trừ thêm 5000 – đây là tiền đưa cho Mạc Ninh Ba!

Người bác này của cô rất tốt bụng, chỉ là bác gái rất hà tiện!

Trừ đi 5000, chỉ còn lại 1300...

Tiền... chỉ trong chớp mắt... đã không còn.

Như nước chảy.

Ngày sinh nhật Mạc Khinh Hàn, Diệp Thần bất ngờ nhắn tin cho cô: “Lát nữa có người chuyển phát nhanh, nhớ ký nhận.”

Mạc Khinh Hàn cười, hỏi anh: “Có quà cho em à? Thứ gì vậy?” (icon: tò mò)

Diệp Thần “cười thần bí”, anh nói: “Không có gì, chỉ là vật dụng hàng ngày thôi.

“Vật dụng... hàng ngày?” Mạc Khinh Hàn (icon: ngớ người)

Diệp Thần: “...”

Anh cảm thấy buồn cười, anh nói: “Đúng, là búp bê bơm hơi.”

Mạc Khinh Hàn kinh dị: “Đánh anh giờ!”

Diệp Thần: “Còn có gậy đấm bóp.”

“Đánh chết anh!” Mạc Khinh Hàn tê cả da đầu!

Diệp Thần: “Lúc ký nhận, nhớ đừng để bị người khác trông thấy.”

“A a a! Mẹ em ở nhà đó!” Mạc Khinh Hàn xù lông.

“Ha ha ha-------“ Diệp Thần cười xấu xa nói: “Cô gái tuổi 18 cần dùng đến.”

Mạc Khinh Hàn muốn đến nhà anh, bóp chết anh!

Diệp Thần cười như động kinh. Chuyển phát nhanh của Mạc Khinh Hàn tới, cô nói: “Chuyển phát nhanh đến rồi, em không muốn đi lấy đâu, mẹ em còn ở nhà!”

Diệp Thần giục cô: “Mau đi lấy đi, bên trong không có gì đâu, anh đùa em thôi.”

“Đánh anh!” Mạc Khinh Hàn ra ngoài nhận chuyển phát nhanh, cầm về mở ra xem... bên trong là một bàn phim vô cùng ngầu màu đen!

Cảm xúc siêu tốt! Chỉ khẽ nhấn đã ra chữ.

Có nó, cô gõ chữ... tay sẽ không đau.

Mạc Khinh Hàn rất muốn khóc.

“Anh Thần. Thật sự không lừa em. Đúng là vật dụng... hàng ngày.”

Diệp Thần: “Ha ha, thích không?”

Đầu ngón tay Mạc Khinh Hàn run run: “Thích lắm! Quá quý giá, rất thích, thích đến nỗi ban nãy đi vào nhà, suýt đập đầu vào tường.”

Diệp Thần: “Xoa đầu nào, sau này dùng nó đánh chữ, ngón tay sẽ không đau nữa.”

Ngón tay Mạc Khinh Hàn run run, đặt trên bàn phím, nhẹ nhàng ấn mấy chữ: “Anh Thần, yêu anh.”

Cô ấn gửi.

Bên kia Diệp Thần im lặng mười mấy phút, cô lại nhắn tiếp: “Icon: hôn hôn.”

Mười lăm phút sau, Diệp Thần mới nhắn lại: “Thực tế chút đi.”

“Cái gì?” Mạc Khinh Hàn sửng sốt.

Tin nhắn của anh lại tới: “Thực tế chút đi, anh đang đứng ở cửa nhà em.”

“Ôi...” Mắc cỡ chết đi được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1904: Thế giới của anh, chỉ có duy nhất mình em


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Không ngờ anh lại đang đứng ngoài cửa nhà cô!

Mạc Khinh Hàn cúi đầu, nhìn mình, cô còn đang mặc đồ ngủ gấu nhỏ!

Nhanh chóng đổi sang bộ quần áo thể thao màu hồng phấn, cô chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Cô vuốt vuốt tóc, nhanh chóng buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt nhỏ to cỡ bàn tay.

Soi vào gương, ôi ~ hơi thở thanh xuân đập vào mắt, ngay cả chính cô cũng không khỏi hai mắt tỏa sáng!

Nhìn khuôn mặt này xem, hồng hào, non nớt đến nỗi có thể nhéo ra nước.

Con ngươi trong trẻo, lấp lánh như sao. Một khi cười lên, như cả bầu trời sao đang tỏa sáng.

Dễ thấy là đang độ tuổi ngây ngô, làn mi cong cong xinh đẹp.

Thiếu nữ xinh xắn, thật sự rất đẹp... cô sắp không nhận ra chính bản thân mình rồi. Cười với mình trong gương, đúng! Chính là sự tự tin này!

Thần thái đi sáng láng đi ra khỏi nhà.

Mạc Khinh Hàn nhìn xung quanh, thấy một chiếc xe thể thao màu trắng đang dừng ở đầu ngõ.

Trước đầu xe, là một chàng trai anh tuấn.

Chàng trai này cao lớn tuấn dật, mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái màu trắng, vô cùng đẹp trai. Anh đeo kính đen, ngẩng đầu 45 độ nhìn trời.

Khóe mắt nhìn thấy Mạc Khinh Hàn đi tới, anh vươn cánh tay dài, tháo kính râm xuống.

Anh nhướng mày, môi cong lên: “Đẹp trai không?”

“Ha ha ha...” Mạc Khinh Hàn cười run người: “Đẹp trai ngây người!”

Chiếc xe này có vẻ ngoài thời thượng, đường cong tinh tế, khiến hai mắt người ta tỏa sáng!

Cả thân xe vô cùng sống động! Tràn ngập cảm giác sức mạnh! Quả không hổ là xe do chính Diệp Thần thiết kế.

Cô khen ngợi từ tận đáy lòng: “Quá đẹp!”

“Ai nói xe chứ! Anh nói người!”

Mạc Khinh Hàn: “...”

“Anh!” Anh hất tóc.

“...” Trong lòng Mạc Khinh Hàn cười bò, lại cố ý liếc mắt nhìn anh: “Tạm được...”

Diệp Thần phiền muộn, khóe miệng tiu nghỉu.

Mạc Khinh Hàn chợt nhéo mặt anh, nói: “Cực kỳ đẹp trai! Đẹp trai hàng đầu vũ trụ!”

“Vậy còn được!” Thần thiếu gia kiêu ngạo cong môi cười.

Tay cô ôm lấy mặt anh, hai người cách rất gần, hôm nay cô buộc tóc lên, khuôn mặt nhỏ phấn nộn và cần cổ trắng lộ ra.

Khuôn mặt cô phấn nốn sáng loáng, đôi mắt lấp lánh cười híp lại, hơi thở trên người thơm tho dễ ngửi, hôm nay cô cực kỳ... xinh đẹp...

Mê hoặc anh thần hồn điên đảo!

Trái tim Diệp Thần đập thành thịch.

Hơi thở anh nóng rực, tất cả sự vật xung quanh như bay ra ngoài chín tầng mây.

Trong mắt anh, chỉ có cô!

Anh từ trên cao nhìn xuống, trông thấy làn mi cong vút của cô như cánh bướm, nhẹ nhàng khiêu khích trái tim anh, hô hấp của anh nghẹn lại, trái tim chợt ngừng đập. Sợ nhảy ra ngoài, sẽ dọa cô mất.

Cô dõi theo ánh mắt anh... đôi môi cô màu hồng, nhếch lên đường cong đáng yêu, bên môi là hai lúm đồng tiền nhỏ.

Toàn bộ ánh mắt của anh đều bị hai lúm đồng tiền này hút lấy, cảm thấy yết hầu căng lên, anh nhìn chằm chằm môi cô, nhịp tim chợt đập nhanh! Cả cơ thể nóng bỏng. Đôi môi anh đào đẹp như thế, thật muốn cắn một cái!

Mạc Khinh Hàn cảm nhận được khuôn mặt anh nóng lên, ánh mắt là lạ, vội vàng rụt tay lại.

Anh chợt bắt lấy tay cô, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng phủ lên cô, hô hấp nóng hổi phun lên mặt cô, tiếng tim đập to như mô-tơ.

Mặt Mạc Khinh Hàn lập tức đỏ bừng, anh kéo cô, môi mỏng từ từ trùm lên, dịu dàng hôn.

Mái tóc đuôi ngựa của cô được anh tháo ra, làn tóc như mây rơi xuống đâì vai, che khuất một bên mặt và cổ, một chút thì che khuất khóe mắt.

Anh động tình hôn cô, đầu ngón tay thon dài quấn lấy sợi tóc của cô. Trong cơn mơ màng, cô cảm giác một bàn tay khác của anh cầm tay cô.

Tay trái của anh đeo vào ngón giữa của cô một chiếc nhẫn...

Nhẫn đính hôn.

Anh nói khẽ bên tai cô: “Sau này, anh là của em.”

Lúc này, đột nhiên nghe thấy xung quanh có người kêu: “Diệp Thần ------ Diệp Thần ở đây!”

“Cô gái kia là ai? Diệp Thần đang hôn cô ta!”

“Chồng Diệp Thần à ----------“

Cả người Mạc Khinh Hàn run lên, cô quay đầu, nhìn thấy có năm, sáu cô gái vẻ mặt kích động lao về phía cô và Diệp Thần.

Cô vội nói: “Anh ấy là Lâm Nghệ Phong, không phải Diệp Thần.”

Diệp Thần nắm chặt tay cô, cao giọng nói: “Tôi là Diệp Thần, nhưng không phải chồng các cô, tôi là chồng cô ấy!”

Mấy cô gái kia sửng sốt, hình như không thể tin người trước mắt thừa nhận bản thân là Diệp Thần!

Nhưng lúc này càng lúc càng nhiều người nhìn về phía này, Mạc Khinh Hàn vội kéo tay Diệp Thần, gấp giọng giục anh: “Anh Thần, đi mau ------“

Xe bị mấy cô gái kia chặn, không mở cửa xe ra được. Mấy cô gái đến gần Diệp Thần, hét rầm lên như bị điên: “Diệp Thần ---- em muốn ký tên!” “Chồng Diệp Thần! Em muốn gả cho anh!”

Mạc Khinh Hàn nắm chặt tay Diệp Thần, Diệp Thần cũng cầm ngược lại tay cô. Mạc Khinh Hàn nhìn những cô gái này như hổ nhào tới, cô kéo tay Diệp Thần, chạy nhanh về phía trước: “Anh Thần, chạy mau!”

Mấy cô gái đằng sau hét á lên, từng người vươn tay đuổi theo bọn họ.

“Diệp Thần -------- Diệp Thần!” Bọn họ đuổi theo phía sau, Diệp Thần nắm chặt tay Mạc Khinh Hàn, bọn họ thuận theo đường đê chạy về phía trước. bên cạnh con đê là nước sông đóng băng.

Gió lạnh không hề thổi tan nhiệt tình của mấy cô gái đằng sau, bọn họ la to, chỉ trong chốc lát, thu hút một đống người.

Diệp Thần kéo Mạc Khinh Hàn, vừa chạy vừa hỏi cô: “Chúng ta đính hôn nhé? Có một vị hôn phu anh tuấn như anh ở bên cạnh em, cuộc sống sau này của em sẽ rất thú vị.”

Mạc Khinh Hàn quay đầu, vừa chạy vừa cười: “Quả thực rất thú vị...”

Diệp Thần kéo tay cô, chạy vào một đài truyền hình, anh trực tiếp xông thẳng vào, anh bảo phóng viên gọi điện cho trưởng đài của bọn họ: “Anh hỏi trưởng đài của anh xem, có muốn làm phỏng vấn độc nhất vô nhị với Diệp Thần không?”

Nhân viên ở đây sợ choáng váng, chỗ nhỏ của bọn họ, sao dám phỏng vấn minh tinh như Diệp Thần! Nghĩ cũng không dám nghĩ a!

Trên TV đang chiếu phim truyền hình.

Trưởng đài nhận điện thoại, đầu tiên sửng sốt nửa phút, sau đó chợt hỏi: “Chắc chắn là Diệp Thần không?”

“Tôi không biết... nhìn rất giống...” Người kia cũng không dám bảo đảm.

Lúc này, Diệp Thần hát một bài hát, là bài tủ của anh.

“A -------“ Là Diệp Thần!

Bên ngoài đài truyền hình bị vây kín, còn có một số fan hâm mộ đánh lên tấm biển.

Trưởng đài lập tức nói: “Mau chóng phỏng vấn, chúng ta phải là duy nhất! Lập tức trực tiếp!”

Màn hình lớn bên ngoài đài truyền hình xuất hiện hình Diệp Thần, MC hỏi anh: “Thần Ca sao lại đến chỗ chúng tôi?”

Diệp Thần nói: “Tôi tới tìm định mệnh của tôi.” Anh cầm tay Mạc Khinh Hàn đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn.

Khuôn mặt của Mạc Khinh Hàn xinh đẹp yên nhiên, như chân trời được ánh chiều nhuộm đỏ. Vẻ mặt MC ngây ra... sao Diệp Thần lại đột nhiên công khai tình cảm vậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1905: Ảnh gia đình


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

MC vội nói: “Anh vội vã công bố chuyện tình cảm như vậy, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp biểu diễn của anh đó?”

Diệp Thần cười nhạt, anh nhìn Mạc Khinh Hàn chăm chú, Mạc Khinh Hàn cũng nhìn anh.

Anh đưa tay nhéo mặt Mạc Khinh Hàn, anh cười với cô, Mạc Khinh Hàn cũng cười với anh.

Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, như thể tất cả xung quanh đều không tồn tại, trong ánh mắt của bọn họ, chỉ có đối phương.

Diệp Thần viết mấy chữ vào lòng bàn tay cô: “Thế giới của anh, chỉ có mình em.”

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên. Đụng đụng cánh tay anh, ra hiệu cho anh còn đang trực tiếp đấy.

Diệp Thần điều chỉnh thần sắc, nghiêm túc nhìn ống kính nói: “Có cô ấy, tất cả đều trở nên không quan trọng, tôi đã quyết định rời khỏi giới ca hát, tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình yên với cô ấy.”

Diệp Thần chính thức tuyên bố rời khỏi giới ca hát! Fan mê ca hát bên ngoài lập tức bùng nổ -------

Sự kiện này dai dằng hơn nửa năm, sức nóng mới dần giảm đi.

Diệp Thần dần bình tĩnh. Anh nhận rõ được nội tâm của mình, anh thật sự chỉ muốn sống cuộc sống bình yên, ở bên Mạc Khinh Hàn, ở bên người nhà, sống thanh bình.

Nửa năm sau, cha Mạc Khinh Hàn dần khôi phục, hoàn toàn không có phản ứng bài trừ.

Tiểu thuyết ‘Bóng đêm’ của Mạc Khinh Hàn được xuất bản, bởi vì lượng tiêu thụ tốt, nhận được cơ hội tái bản.

Sau khi thi đại học xong, quảng cáo kính râm và sữa chua của Mạc Khinh Hàn cùng Đô Đô được đưa ra thị trường, trong nháy mắt danh tiếng hai người vang xa.

Nhưng, Mạc Khinh Hàn từ chối lời mời quay quảng cáo tiếp của công ty quảng cáo, cô lựa chọn đào tạo chuyên sâu với Diệp Thần.

Cô lựa chọn trường học giống Diệp Thần, anh học chương trình tiến sĩ, cô học chương trình đại học.

Sau bốn năm, Diệp Thần và Mạc Khinh Hàn tổ chức hôn lễ, Tony đã thành đối tượng bị giục cưới.

Đô Đô từ nước ngoài trở về, cô vừa mới thành lập cho hình hai thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da. Mặc bộ trang phục chức nghiệp màu xanh đậm, nghiễm nhiên có dáng vẻ của nữ cường nhân.

Lăng Vi nhéo mặt Đô Đô nói: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, con còn không mau đi thay quần áo!”

“Thay đây thay đây ---- mẹ, mẹ đừng nhéo mặt con! Con đâu phải trẻ con nữa!”

Đô Đô đẩy tay mẹ ra, kết quả... tay của cha cô nhéo bên mặt kia của cô!

“Hừ ----- con không nói chuyện với cha mẹ nữa!” Đô Đô trừng mắt nhìn Diệp Đình, hậm hực nói: “Nào có ai chiều vợ như cha chứ! Sớm muộn gì cũng bị cha làm hư! Con không để ý hai người nữa, cha cứ chiều mẹ đi!”

“Ha ha...” Lăng Vi cười ngả vào ngực Diệp Đình. Giúp cô bắt nạt con gái... Cô phục Diệp Đình rồi!

Đô Đô thay váy phù dâu màu trắng, cô chạy đến bên Diệp Thần và Mạc Khinh Hàn, nghe thấy Diệp Thần đang hỏi Tony: “Cậu dự định bao giờ kết hôn? Cậu xem mẹ tôi và cậu tôi vội muốn chết.”

Mười mấy năm trước, bệnh tình của Lăng Vi hoàn toàn khôi phục, Lăng Tiêu nhận Tony làm con trai. Giờ Tony là con trai của Lăng Tiêu.

Tony nhìn bầu trời xa xăm: “Vẫn chưa biết...”

Tiểu công chúa trong lòng anh càng bay càng xa, không còn là cô bé ngày ngày dính lấy anh nữa, cô bay quá xa, anh không thể bắt được cô nữa.

Lần này cô xuất ngoại, bọn họ đã ba tháng không gặp mặt.

Diệp Thần nói: “Mấy đối tượng hẹn hò mẹ tôi sắp xếp cho cậu, không ai hợp à?”

Tony bật cười, lắc đầu. Những đối tượng hẹn hò đó... anh không gặp ai.

Bởi vì, tâm tư của anh đặt hết lên Đô Đô, không có hứng thú với những người con gái khác.

Nhưng, Đô Đô chỉ coi anh là anh trai, anh không muốn khiến cô khó xử, nên không biểu đạt tâm ý của mình.

Đô Đô nghe thấy Tony đi xem mắt, cô bĩu môi đi tìm Lăng Vi: “Mẹ! Sao mẹ lại ép anh Tony đi xem mắt vậy?”

Lăng Vi nói đương nhiên: “Nó đã 28 rồi! Sắp 30 đến nơi rồi đấy!”

Đô Đô hừ một tiếng nói: “Đàn ông ba mươi vẫn như hoa! Sợ cái gì?”

Lăng Vi nhìn cô mỉm cười: “Người ta có phải hoa hay không, liên quan gì đến con, con đâu phải ong mật.”

Đô Đô không vui mân miệng, trong lòng tưng tức! Cô hất cằm, hừ một tiếng nói: “Con lại muốn làm ong mật, con muốn hái bông hoa đó!”

Lăng Vi cười gian nhún vai.

Hôn lễ bắt đầu, Lăng Vi và Diệp Đình chủ trì hôn lễ.

“Đến đây nào, chụp ảnh gia đình đi!” Lôi Tuấn vừa gọi mọi người lên chụp ảnh, vừa đưa tay cốc đầu Lôi Đản Đản: “Con hãy học tập anh Thần của con chút đi! Con xem người ta 18 tuổi đã bắt đầu theo đuổi con gái, 22 tuổi kết hôn, sang năm đã có con chạy đầy đất. Còn con? Ngoài chơi game ra, chẳng biết làm gì!”

Lôi Đản Đản làm mặt quỷ với Lôi Tuấn, nói: “Con mới bao tuổi chứ! Con mới hai mươi! Có người cha nào như cha không? Phụ huynh nhà người ta sợ con mình yêu sớm, còn cha? Từ khi con hai tuổi, đã viết 36 kế tán gái cho con!”

“...” Lôi Tuấn nhấc chân đạp cậu: “Hai tuổi đã viết cho con, mà sao con chẳng học được gì vậy! Phế vât!”

Lôi Đản Đản nói: “Chẳng phải con đang theo đuổi Hàn Thiền sao! Cô ấy không để ý đến con mà!”

Hàn Thiền là con gái của Hàn Yến và Đào Hoa, ngoại hình rất xinh xắn!

Hàn Yến là trai đẹp, Đào Hoa cũng thanh tú, cô bé Tiểu Thiền này từ nhỏ đã là hot girl.

Lôi Tuấn mắng cậu: “Con đúng là phế vật! Nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước a! Thế mà cũng không hiểu, lát nữa chụp ảnh gia đình, con đứng bên cạnh nó, ôm nó, dùng sức hôn!”

Vẻ mặt Lôi Đản Đản nhìn cha mình như thằng ngốc.

Lôi Tuấn vỗ vai cậu: “Tin cha đi, không sai đâu. Hồi trước cha theo đuổi mẹ con thế nào có biết không?”

Lôi Tuấn vừa nói, vừa nhíu mày.

Lôi Đản Đản hỏi Lôi Tuấn: “Cha cũng ôm mẹ, dùng sức hôn, đúng không?”

Lôi Tuấn cười cười, dáng vẻ ‘trẻ em dễ dạy’.

Ông nhỏ giọng nói bên tai Lôi Tuấn: “Cha theo đuổi mẹ con là nhờ... không biết xấu hổ...”

Ông vỗ vỗ mặt Lôi Tuấn, nói: “Đi thôi! Theo đuổi con gái thì không cần mặt mũi!”

“...” Lôi Đản Đản cười hì hì, nói: “Cha, đoạn văn này của cha, con đã ghi âm lại, lát nữa con sẽ dạy cho các em.”

“Con dám!”

“Chụp ảnh! Chụp ảnh ----------“

Ông cụ Diệp và ông cụ Lôi chống gậy, đứng chính giữa. Hai ông cụ đã hơn chín mươi, cơ thể vẫn rất khỏe mạnh.

Ông cụ Diệp nở nụ cười thiếu răng.

Ông cụ Lôi khinh bỉ: “Buổi lễ lớn như hôm nay, sao ông lại thế này?”

Ông cụ Diệp che miệng, nói: “Đêm qua vui quá, lúc nằm mơ nuốt luôn răng giả vào bụng...”

Ông cụ Lôi nói: “Sao ông không nuốt luôn mình đi...”

“Ha ha ha...” Mọi người cười vang. Lôi Thiếu Dục và Diệp Khanh đứng bên cạnh hai ông cụ, duỗi tay đỡ bọn họ.

Cả người, to to nhỏ nhỏ đứng đủ. Thợ chụp ảnh bảo bọn họ nhìn vào ống kính.

Lúc này, rèm sân khấu của tường bối cảnh rủ xuống từng chút một, ánh đèn đỏ chiếu vào Diệp Thần và Mạc Khinh Hàn.

Mạc Khinh Hàn đội mũ phượng khăn quàng vai đỏ chót, tay cầm quạt tròn, cây quạt xinh xinh che khuất nửa bên gò má.

Cô dựa vào cửa sổ bằng gỗ, nở nụ cười e lệ ngọt ngào, bên cạnh phối thêm bài thơ Diệp Thần viết, nét bút lông như rồng bay phượng múa.

Thợ chụp ảnh chụp ảnh gia đình cho mọi người xong, bèn thu lại ống kính, câu thơ trên màn hình hiện lên...

“Màn đêm lành lạnh lại có sương, nửa màn xuân sắc nửa màn điểm trang.

Nhẹ vén làn tóc mai xinh, ngại ngùng e ấp dựa vào cửa tây.”

..

Mọi người đang chìm đắm trong lời chúc phúc, đột nhiên ------- sau lưng truyền đến tiếng cười huyên náo.

Lôi Đản Đản... bổ nhào vào Hàn Thiền, nhưng, Hàn Thiền trong lúc ngã xuống, không cẩn thận túm quần Lôi Đản Đản...

Lăng Vi, Diệp Đình, Lôi Tuấn, Hạ Tiểu Hi, tất cả đều kinh ngạc ngẩn người!

“Ha ha...” Vì sao khung cảnh này lại quen thuộc như thế...

Còn nhỡ rõ, năm đó... Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi ở bên cạnh bể bơi... hình như cũng như vậy.

Khi đó, Hạ Tiểu Hi kéo quần Lôi Tuấn ------

Thời gian, trôi qua thật nhanh a... Mọi người đều đã trưởng thành.

Hàn Thiền nhấc chân đạp mông Lôi Đản Đản.

Lý Đào ôm laptop, vẻ mặt chăm chú đang thi đấu, cô giương mắt nhìn hai người này, nói: “Ôi, một đám trẻ trâu a.”

Cô giống cha mình, nhìn cái gì cũng đều là mật mã... cô lắc đầu, bày tỏ không hứng thú với tình yêu.

Tần Tử Hào giống Tần Sênh, thích nghiên cứu súng đạn, ngòi nổ a...

Hôn lễ náo nhiệt như vậy, không chút ảnh hưởng đến Tần Tử Hào, người ta còn đang phác họa súng cơ.

Tiểu mỹ nhân nhà Lôi Đình ngồi bên cạnh chăm chú nhìn anh vẽ phác họa.

Tần Tử Hào dừng bút, hỏi cô: “Cậu xem hiểu sao?”

Tiểu mỹ nhân nhếch miệng, nói: “Không hiểu.”

Tần Tử Hào hỏi: “Xem không hiểu, sao cậu còn nhìn?”

Tiểu mỹ nhân nói: “Vì sao xem hiểu mới được nhìn?”

Tần Tử Hào không phản bác lại được, anh lạnh lùng tiếp tục phác họa.

Tiểu mỹ nhân buồn bực, Tần Tử Hào nhỏ hơn cô một tuổi lại nhất định phải tỏ vẻ già dặn!

Cô quay đầu nhìn Vinh Dịch Phàm và Mộc Phong.

Vinh Dịch Phàm là con của Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi, nhỏ hơn tiểu mỹ nhân một tuổi, năm nay tiểu mỹ nhân 21 tuổi.

Mộc Phong là con của Mộc Quân Dương và Chính Hiền, nhỏ hơn cô hai tuổi.

Tiểu Phàm và Mộc Phong cực kỳ nghịch! Hai người bọn họ đang quấy rầy Lý Đào! Lý Đào đang thi đấu, bị hai người họ quấy nhiễu thua mấy trận!

Lý Đào cắn răng nghiến lợi muốn giết hai bọn họ!

Khuê nữ nhà Tiểu Bát Vương Đóa, nhìn Vinh Dịch Phàm và Mộc Phong như thằng ngốc.

Vương Đóa giống cha, từ nhỏ đã nghiên cứu mặt trăng, sao hỏa...

Bây giờ cô nhìn những người anh trai, chị gái của mình như đang nhìn người ngoài hành tinh.

Con của Tiểu Bạch và Lạc Y – Bạch Lạc, cùng tuổi với Vương Đóa. Năm nay 19 tuổi, tính cách của Bạch Lạc giống Tiểu Bạch... vừa ngốc, vừa đơn thuần.

Vương Đóa thành thục, liếc nhìn Bạch Lạc như nhìn đồ ngốc.

Ánh mắt kia muốn bao nhiêu ghét bỏ thì bấy nhiêu ghét bỏ.

Những đứa trẻ này đùa giỡn với nhau, hôn lễ thành chiến trường của bọn chúng.

Lăng Vi tựa đầu vào ngực Diệp Đình, cảm khái nói: “Sang năm, hai ta có thể ôm cháu rồi... Thật đáng sợ...”

Thời gian trôi qua quá nhanh.

Diệp Đình nói: “Ôm cháu trai không đáng sợ, ôm một con heo mới đáng sợ.”

Lăng Vi cười ngặt nghẽo: “Có ai làm cha như anh không, nói con của con mình là heo...”

Diệp Đình đưa tay ôm cô, hôn lên môi cô.

Chân trời... đột nhiên có vệt sáng năm màu xuất hiện, ánh sáng chiếu rọi vào, tạo nên một thế giới huyễn lệ.

Dưới ánh mặt trời, là một gia đình hạnh phúc.

...

Cảnh tượng đầy ngọt ngào, như tâm tình của Lăng Vi, trọn vẹn như vậy, thanh bình như vậy, hoàn mỹ... như vậy.

Toàn Văn Hoàn.

Cám ơn các bạn đã theo dõi và đồng hành cùng nhóm dịch trong suốt cả tập truyện này! Hy vọng các bạn vẫn sẽ và luôn ủng hộ nhóm trong các dự án tiếp theo. Chúc các bạn có một đời sống tinh thần vui tươi và tràn ngập hạnh phúc! – Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom