Cập nhật mới

Dịch Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chủ Cực Phẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: C80: Anh tin vào kiếp trước không


Hứa Ngạn Văn đè cô xuống giường, cơ thể hai người dán chặt lấy nhau, kiềm chế d*c vọng nóng rực như dung nham trong lòng, khàn giọng hỏi: "Anh với Tống Nghĩa Khôn, ai quan trọng hơn?"

Tiết Giai Duyệt nằm dưới người anh, khát vọng trong cơ thể cô lơ lửng trong không trung, cứ mãi bên trên không thể hạ xuống được, cô sắp bị anh làm cho phát điên rồi, cô tức giận giơ tay đập vai anh một cái, "Anh là chồng của em, anh ấy là anh trai của em, so sánh cái gì? Em muốn ở bên cạnh anh suốt đời á——!"

Trong giây tiếp tục, cô gần như bị hạ gục bởi Hứa Ngạn Văn...

Tối hôm đó, Hứa Ngạn Văn chứng minh Tiết Giai Duyệt nghe ý nghĩa chung sống bên nhau suốt đời. Nhanh mà không có , chờ gì tìm ngay { Tr𝑈mt ruyện.Vn }

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tiết Giai Duyệt vừa bị đau lưng vừa bị chuột rút, cô từ trên giường ngồi dậy, lưng đau đến mức không thể ngồi dậy lên được "Á".

"Làm sao rồi?" Hứa Ngạn Văn nghe được tiếng của Tiếng Giai Duyệt, cúi người quan tâm hỏi.

Tiết Giai Duyệt nhìn anh, tức giận: "Tại anh hết, bây giờ không ngồi dậy được. Đau lưng quá."

Hứa Ngạn Văn nghe vậy khẽ bật cười, rất hài lòng thành quả hôm qua mình tạo ra, bàn tay chui vào trong chăn, lặng lẽ không phát ra âm thanh chạm lên lưng của Tiết Giai Duyệt, nhẹ nhàng xoa bóp mát xa lưng cô.

Tiết Giai Duyệt nét mặt thay đổi, lẩm bẩm nói, giống như sợ Hứa Ngạn Văn mà lùi về phía sau, cầu xin: "Đừng nghịch nữa."

Cô thực sự không thể chịu đựng được, nếu anh tiếp tục dày vò cô, 100% cơ thể cô tan ra thành trăm mảnh, dựa theo tình trạng hiện tại. Cơ thể mềm nhũn đến mức không phải của mình nữa.

"Em đang nghĩ cái gì vậy? Vừa nãy nghe em than bị đau lưng nên anh giúp em xoa bóp." Bàn tay của Hứa Ngạn Văn bám theo lưng cô, dùng sức lực vừa phải giúp cô xoa bóp lưng.

Hiểu lầm ý của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt khuôn mặt đỏ ửng lên, nhưng thành quả sau bao nhiêu lần bị Hứa Ngạn Văn lừa, cô có chút tức giận.

Hứa Ngạn Văn khóe môi khẽ nhếch lên, bàn tay to lớn từ tốn xoa bóp, lực vừa phải, vô cùng thoải mái. Tiết Giai Duyệt nằm lì ở trên giường, ngọt ngào r3n rỉ 2 tiếng.


Tiết Giai Duyệt ngáp, nhắm mắt lại tận hưởng sự phục vụ của Hứa Ngạn Văn, thoải mái đến mức cô sắp ngủ thiếp đi, lẩm bẩm nói: "Em muốn ngủ tiếp. May hôm nay là thứ 7 không cần phải đi làm. Em thực sự muốn nằm lì ở trên giường suốt ngày hôm nay."

Hứa Ngạn Văn động tác vẫn không dừng lại, tiếp tục giúp cô xoa bóp thắt lưng, khẽ nói: "Em muốn ngủ thì cứ ngủ đi. Chờ đến tối anh gọi em dậy."

"Hôm nay có sắp xếp gì không?" Tiết Giai Duyệt quay đầu sang nhìn anh.

Hứa Ngạn Văn nhắc nhở cô: "Ngày cuối tuần nên muốn quay về nhà chính."

"Để ngày mai về đi, có được không?" Tiết Giai Duyệt vùi đầu vào trong gối, giọng nói truyền từ khe gối.

"Tại sao không muốn trở về?" Hứa Ngạn Văn cảm thấy không ổn, trước kia Tiết Giai Duyệt rất thích quay về nhà thăm ông nội, tại sao hôm nay cô không muốn đi.

Nhưng rõ ràng Hứa Ngạn Văn không hiểu ý của cô. Tiết Giai Duyệt đành ngẩng đầu lên, nheo mắt lại nói: "Em muốn đi ngủ. Em không muốn dậy, em dậy không nổi!"

Không đợi Hứa Ngạn Văn trả lời, Tiết Giai Duyệt bổ sung thêm, "Tất cả đều là lỗi của anh. Anh phải chịu trách nghiệm."

Hứa Ngạn Văn bất lực nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, "Được. Anh sẽ chịu trách nhiệm."

Tiết Giai Duyệt đắc ý nhướng mày, "Tạm ổn."

"Vậy em ngủ tiếp đi. Anh đi làm bữa sáng." Hứa Ngạn Văn vỗ mông cô, biểu cảm ái muội.

Tiết Giai Duyệt hừ một tiếng, xê dịch cái mông tránh né bàn tay của anh.

Nhưng vẫn không thể thoát được, Hứa Ngạn Văn cúi đầu xuống hôn lên gáy của cô, cô rụt cổ lại Hứa Ngạn Văn tiếp tục hôn, mang theo cưng chiều yêu thương, khiến cô dựng cả tóc gáy, vội vàng đẩy anh ra, nũng nịu cầu xin: "Được, được. Em đói."


"Anh cũng đói bụng." Hứa Ngạn Văn bật cười.

"Em thực sự đói bụng." Tiết Giai Duyệt giả bộ đáng thương, nhìn Hứa Ngạn Văn khiến lòng anh mềm nhũn.

Làm nũng đúng là rất hiệu quả. Hứa Ngạn Văn tốt bụng tha cho cô. Đứng dậy rửa mặt rồi đi đến phòng bếp nấu cơm. Còn Tiết Giai Duyệt tiếp tục nằm lì trên giường.

Vô thức, Tiết Giai Duyệt chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng, dường như cô nhìn thấy có 2 người đàn ông cao lớn đánh nhau. Anh đấm tôi một cái, tôi đấm lại anh một cái, không ai chịu nhường ai, cuộc chiến bất phân thắng bại, không người nào tiến ra ngăn cản. Thậm chí có mấy kẻ đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa. Mong cuộc chiến giữa hai người bọn họ diễn ra ác liệt hơn, để bọn họ nhân cơ hội "ngư ông đắc lợi".

Tiết Giai Duyệt nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau. Vất vả lắm xác định người đàn ông bị thương trên mặt khóe môi đang chảy máu là ai. Một trong hai người đàn ông chính là Hứa Ngạn Văn, người còn lại chính là Tống Nghĩa Khôn.

Khi nhận ra hai người bọn họ, Tiết Giai Duyệt ngây người ra. Vội vàng tiến lên phía trước ngăn cản, cố tách hai người bọn họ ra. Đây là cuộc chiến giữa hai người đàn ông to lớn. Một cô gái như cô làm sao có thể ngăn cản được. Dù cô khuyên can thế nào cũng vô ích. Hai người đánh nhau ngày càng ác liệu, dường như không phân định thắng thua sẽ không dừng tay.

"Hai người mau dừng tai!" Tiết Giai Duyệt hoảng sợ, nhìn hai người đánh nhau ác liệt như vậy, suýt chút nữa bật khóc, nhìn hai người kia hét lên.

Không biết tiếng hét của cô tác dụng, hay là mục tiêu ban đầu hai người bọn họ chính là cô. Khi hai người bọn họ nhận ra cô đang đứng ở đây. Mỗi người đứng một bên lôi kéo tay của cô, muốn kéo cô về phía mình, hai người cứ giằng co như vậy, không ai chịu nhận thua.

"Anh mau thả tay ra!" Tống Nghĩa Khôn nói.

"Anh mới là người nên thả tay ra!" Hứa Ngạn Văn nghiêm mặt nói: "Cô ấy vợ của tôi, anh là cái thá gì?"

"Em ấy là em gái của tôi!" Tống Nghĩa Khôn vừa nói vừa kéo Tiết Giai Duyệt về phía mình, có chút không hài lòng với Hứa Ngạn Văn, "Anh không xứng với em ấy."

Hứa Ngạn Văn nhếch khóe môi, "Anh nói cô ấy là em gái của anh chính là em gái của anh sao? Bằng chứng đâu? Nhưng tôi có bằng chứng chứng minh cô từ nhỏ đến lớn sống ở nhà của tôi. Anh có thể đi hỏi mọi người. Anh dám lừa cả Hứa gia sao?"


"Em ấy chính em gái của tôi. Tôi không cần thiết phải lừa anh!" Tống Nghĩa Khôn không sợ Hứa Ngạn Văn, cũng không sợ Hứa gia, nói: "Hôm nay tôi nhất định mang em ấy đi."

"Anh dám!" Hứa Ngạn Văn cảnh cáo Tống Nghĩa Khôn: "Nếu anh dám đụng đến Tiết Giai Duyệt. Tôi cho anh nếm mùi đau khổ!"

"Định dọa sẽ khiến tôi phá sản đúng không?" Tống Nghĩa Khôn khóe miệng nhếch lên, không để tâm nói: "Tôi vốn dĩ là kẻ trắng tay, không thèm sợ anh."

Hứa Ngạn Văn nhíu mày, lạnh lùng nói: "Anh không sợ cũng được thôi. Vậy anh có nghĩ đến những người khác và đã hỏi ý kiến người bạn anh đang hợp tác chưa?"

Tống Nghĩa Khôn: "..."

"Đủ rồi. Hai người đừng làm loạn nữa!" Tiết Giai Duyệt sốt ruột định hét toáng lên, sử dụng toàn bộ sức lực vẫn không nói ra được. Cuối cùng cũng nói ra được, "Hai người đều là người rất quan trọng đối với em. Hai người có thể chung sống hòa bình được không, đừng có cãi nhau nữa?"

"Giai Duyệt... Giai Duyệt..." Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt từ từ mở mắt ra, đối đầu cặp mắt đen nháy sâu hút của Hứa Ngạn Văn.

"Em vừa nãy la hét vùng vẫy, nằm mơ thấy ác mộng sao?" Hứa Ngạn Văn lo lắng hỏi cô.

Thấy anh nhìn chằm chằm mình, sửng sốt nói, "Em..."

"Em mơ thấy có ai đó đánh nhau? Ai đang đánh nhau vậy?" Hứa Ngạn Văn cặp mắt sâu hút nhìn cô, "Có anh sao?"

Nghe được câu hỏi của anh, trái tim của Tiết Giai Duyệt đập lỡ một nhịp. Rõ ràng vừa nãy trong lúc ngủ đã nói mớ, bị Hứa Ngạn Văn nghe thấy, không biết anh nghe được bao nhiêu, đang nghĩ gì.

"Rất khó nói?" Hứa Ngạn Văn nhìn cô không chớp mắt, giống như muốn quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô phát hiện ra điều gì đó.

Tiết Giai Duyệt do dự, trong lòng đấu tranh dữ dội. Cô nhớ lại hình ảnh trong giấc mơ, nếu hiện tại Hứa Ngạn Văn vẫn không thể chấp nhận mối quan hệ giữa cô và Tống Nghĩa Khôn. Chuyện trong giấc mơ sẽ biến thành sự thật. Nếu Hứa Ngạn Văn lựa chọn thủ đoạn không đổ máu, Tống Nghĩa Khôn không thể chống đỡ được, công ty game anh ấy vừa mới thành lập, không thể chịu được bất kỳ tổn thất gì. Hứa Ngạn Văn muốn công ty phá sản là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Nghĩ đến đây, Tiết Giai Duyệt không giữ bình tĩnh, vội giữ chặt ống tay áo của Hứa Ngạn Văn, vẻ mặt đáng thương nhìn anh, "Em... em có chuyện muốn nói với anh."


Hứa Ngạn Văn gật đầu, nghiêm túc nhìn cô, kiên nhẫn chờ cô nói.

Tiết Giai Duyệt suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu em nói, em với Tống Nghĩa Khôn thực sự là anh em. Anh có tin không?"

Hứa Ngạn Văn nghe thấy vậy khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Anh nhớ em là cô nhi. Từ nhỏ đã chuyển đến nhà anh sinh sống."

"Không phải." Tiết Giai Duyệt vội vàng nói: "Anh ấy thực sự là anh trai của em. Bọn em từng chung sống với nhau."

Nghe những gì Tiết Giai Duyệt nói, Hứa Ngạn Văn lông mày nhíu chặt lại, khó hiểu nhìn cô, "Anh không hiểu."

Tiết Giai Duyệt cắn khóe môi, giống như hạ quyết tâm, nói: "Nếu như em nói kiếp trước em từng quen biết anh ấy, anh có tin không?"

"Kiếp trước em là cô nhi được nhà anh ấy nhận nuôi dưỡng. Em và anh ấy lớn lên cùng nhau. Em gọi anh ấy là anh trai. Sau này em bị ô tô đâm chết, sau đó biến thành....Tiết Giai Duyệt."

Hứa Ngạn Văn bật cười tiếp lời: "Sau đó, em lại được nhà anh nhận nuôi. Sống ở nhà anh suốt mười mấy năm, cũng gọi anh là anh trai. Anh cảm thấy câu chuyện em kể không hết sức thuyết phục?"

"Đó đều là sự thật." Tiết Giai Duyệt lo lắng nói.

Hứa Ngạn Văn đưa tay chạm lên trán của cô, khó tin nói: "Không bị sốt, sao lại bị mê sảng."

"Chồng..." Tiết Giai Duyệt nắm lấy tay của anh, buồn bã không biết dùng cách nào để thuyết phục anh, bất lực nói: "Những gì em vừa nói đều là sự thật. Anh phải tin em."

Hứa Ngạn Văn nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, không đành lòng nhìn dáng vẻ lo lắng buồn bã của cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn vỗ về lưng cô: "Được rồi. Anh tin em."

Rõ ràng đang dỗ dành cô, cô biết anh không tin. Tiết Giai Duyệt đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Rõ ràng anh không tin tưởng em."

"Anh tin."

"Anh không tin, rõ ràng anh nghĩ rằng em đang nói dối." Tiết Giai Duyệt vừa tức giận vừa buồn bực đau khổ: "Trên thế giới này có rất nhiều chuyện bí ẩn xảy ra với rất nhiều người. Có thể anh cảm thấy khó tin, nhưng nếu xảy ra với mình, anh không thể tưởng tượng nổi. Em chính là ví dụ điển hình. Em vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra kiếp trước, nhớ rất rõ."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: C81: Anh chính là truy nguệt


Trên thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ lạ cổ quái, chuyện gì phát sinh trên người người khác gọi là ly kỳ, phát sinh trên người mình liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không thể tin được. Muốn nói lúc trước Hứa Ngạn Văn đang coi lời của Tiết Giai Duyệt nói như một trò đùa bình thường không coi là thật, chỉ cho rằng cô đang buồn ngủ hồ đồ, giờ phút này nhìn cô nói nghiêm túc như vậy, trong lòng anh cũng sinh ra một chút cảm giác kỳ dị, Tiết Giai Duyệt tựa hồ thật sự là từ một đoạn thời gian nào đó bắt đầu trở nên không giống như trước kia, chẳng lẽ thật sự là như vậy sao?

Một khi có ý nghĩ như vậy, những suy nghĩ phía sau trở nên thuận theo tự nhiên.

Hứa Ngạn Văn hỏi Tiết Giai Duyệt, "Em từ khi nào nhớ lại chuyện kiếp trước? Nó có ở trong trò chơi không? "

Tiết Giai Duyệt lắc đầu, "Không phải, em đã nhớ lại từ rất sớm."

"Cho nên em biểu hiện không giống trước kia." Hứa Ngạn Văn gật gật đầu, lúc trước khi cô thay đổi, anh vẫn cho rằng mình làm không đủ tốt, đương nhiên cũng có nguyên nhân của anh, hiện tại anh đã biết, anh sẽ cố gắng làm tốt hơn.

Tiết Giai Duyệt lại nói: "Anh không cảm thấy em rất đáng sợ sao? Lại nhớ rõ chuyện kiếp trước."

Hứa Ngạn Văn nhìn cô, đưa tay xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Không sợ, không có gì phải sợ, giống như anh nói, thiên hạ to lớn không có gì lạ, trong tin tức cũng đưa tin những chuyện như vậy, anh có gì phải sợ hãi."

Tiết Giai Duyệt kéo tay anh nói: "Vậy anh sẽ đưa em đến viện nghiên cứu sao? "

Hứa Ngạn Văn nghiêm túc nói, rất không đồng ý với lời Tiết Giai Duyệt nói, "Nói bậy cái gì, em là vợ anh."

"Anh thật tốt." Tiết Giai Duyệt cười nhìn Hứa Ngạn Văn, trong đôi mắt to lóe lên ánh sáng, tràn ngập cảm kích cùng yêu thương.

Hứa Ngạn Văn đối diện với khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng khẽ động, dứt khoát đưa tay ôm lấy cô vào lòng, ôn nhu nói: "Mặc kệ phát sinh chuyện gì, sau này như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay."

Đó là một cam kết vững chắc của anh, và anh sẽ chứng minh tất cả mọi thứ bằng hành động thực tế.

Tiết Giai Duyệt cũng vươn hai tay vòng quanh thắt lưng anh, cả người vùi vào trong ngực anh, giống như mèo con cọ cọ trong ngực anh, cảm kích nói: "Cám ơn anh."


Hứa Ngạn Văn hôn lên đ ỉnh tóc cô một cái.

Tiết Giai Duyệt nói: "Em hy vọng chúng ta sẽ ổn, cũng hy vọng anh và Tống Nghĩa Khôn không có mâu thuẫn, anh ấy thật sự chỉ là anh trai em, không có gì khác."

Hứa Ngạn Văn dừng một chút nói: "Làm sao em nhận ra anh ta, chính là ở trong trò chơi sao?"

"Vâng, chúng em nói chuyện phiếm trong trò chơi..." Tiết Giai Duyệt nói tới đây dừng lại, kinh ngạc nhìn Hứa Ngạn Văn, "Làm sao anh biết chuyện trò chơi?"

"Anh cũng chơi trò chơi? Anh cũng ở trong trò chơi à? "Tiết Giai Duyệt bỗng nhiên nhớ tới có một lần cô nhìn anh chơi điện thoại di động, giao diện trong điện thoại rất giống với trò chơi cô chơi, chỉ là Hứa Ngạn Văn tắt điện thoại rất nhanh, cô ấy cũng không nhìn quá cẩn thận, nghĩ như vậy, Hứa Ngạn Văn rất có thể cũng đang chơi trò chơi.

Chuyện cho tới bây giờ, Hứa Ngạn Văn cũng không tiện không thừa nhận, nếu anh không thừa nhận, Tiết Giai Duyệt nổi lên nghi ngờ, sẽ đi điều tra, đây sẽ vẫn là một □□, đợi đến khi cô phát hiện, đến lúc đó khó tránh khỏi lại muốn nảy sinh mâu thuẫn, không bằng dứt khoát trực tiếp thừa nhận là được.

"Ừm, anh đang chơi trò chơi giống như em."

"Cái gì?" Tiết Giai Duyệt khẽ hô một tiếng, "Anh cũng chơi trò chơi kia? Chuyện này xảy ra khi nào? Anh là ai trong trò chơi?"

Nói đến đây, Hứa Ngạn Văn liền thành thật nhận tội, "Lần trước ông nội nằm viện, em chơi game, Hứa Ngạn Lâm nhìn thấy em chơi chính là khu Tây Nam, liền nói muốn đi chơi trò chơi tìm em chơi đùa, anh ở bên cạnh nghe được, cũng theo đó lập một acc."

"Sau đó thì sao?" Tiết Giai Duyệt tiếp tục truy vấn: "Anh trong trò chơi tên gì? "

Hứa Ngạn Văn có chút ngượng ngùng sờ mũi một cái, lẩm bẩm một câu,"Truy Nguyệt."

"Ừ?"


"Không nghe rõ thì thôi." Hứa Ngạn Văn muốn rút lui.

Tiết Giai Duyệt giữ chặt anh, ánh mắt không thể tin nhìn anh, nói: "Anh nói anh là Truy Nguyệt?"

Hứa Ngạn Văn khẽ gật đầu một cái.

"Truy Nguyệt, Trời ơi! Anh giấu cũng kín thật!" Tiết Giai Duyệt giật mình không thôi, Hứa Ngạn Văn vậy mà là Truy Nguyệt, nhưng ngẫm lại, cảm thấy có dấu vết để nhận ra, chỉ là cô không nhận ra mà thôi.

Hứa Ngạn Văn thấy cô biết chân tướng cũng không tức giận.

Biện minh cho chính mình: "Không phải là anh che giấu kín, là em không tìm thấy anh thôi."

Làm thế nào mà nghe điều này vẫn còn một chút ai oán? Điều đó có nghĩa là cô đã bỏ qua anh? Tiết Giai Duyệt ở trong lòng tự kiểm điểm một phen. Ừm, sau này em sẽ quan tâm anh, thông cảm cho anh.

Một buổi sáng, hai người đem tiếng lòng nói ra, khúc mắc trong lòng đều mở ra, coi như là có tiến bộ và thu hoạch không nhỏ, quan hệ của hai người so với trước kia càng thân mật hài hòa.

Đến buổi chiều, Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn sớm trở về nhà cũ bồi Hứa lão gia tử, lúc Hứa Ngạn Văn lái xe đến nhà cũ, nhìn thấy trong hoa viên trước nhà cũ đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ, biển số xe không quen biết, không phải xe của Hứa gia.

Hứa Ngạn Văn đỗ xe vào gara, Tiết Giai Duyệt mở cửa xuống xe, Hứa Ngạn Văn đi tới, nắm tay cô đi vào trong phòng.

Vừa đi tới cửa, liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười của Hứa Nhị thái thái, hiển nhiên đây là khách trong nhà tới.


Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn liếc nhau một cái, trong ánh mắt hai người lộ ra vẻ mặt giống nhau, không biết là khách nào tới, mà Hứa nhị thái thái hưng phấn như vậy.

Đi vào phòng khách, Tiết Giai Duyệt vừa giương mắt liền nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên sô pha đang nói chuyện với Hứa lão gia tử, người phụ nữ kia hóa thành tro cô cũng không quên, không phải người khác chính là nữ chính Hàn Mộng Tuyết trong quyển sách này.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Tiết Giai Duyệt nắm chặt tay Hứa Ngạn Văn, trong lòng tự nhủ, lúc này mặc kệ như thế nào, cô cũng sẽ không nhận thua, hiện tại cô và Hứa Ngạn Văn đang ở bên nhau, cô và Hứa Ngạn Văn yêu nhau, cô phải dùng năng lực của mình bảo vệ gia đình và tình yêu của mình, sẽ không đem hạnh phúc của mình chắp tay cho người khác.

Hàn Mộng Tuyết vốn cầm điện thoại di động đang cho Hứa lão gia tử xem những bức ảnh cô chụp ở nước ngoài, cô đã đi đâu, làm chuyện gì, lưu lại kỷ niệm gì, chia sẻ với Hứa lão gia tử các loại kiến thức và kinh nghiệm ở nước ngoài, bày ra sự trưởng thành và thành tựu của mình mấy năm nay, thành quả ưu tú khiến Hứa lão gia tử nhìn thấy cũng nhịn không được khen ngợi cô có năng lực.

Hứa lão gia tử nhìn Hàn Mộng Tuyết từ nhỏ lớn lên, mấy năm nay nàng ở nước ngoài dốc sức, tuy rằng đạt được thành tích không nhỏ, nhưng cũng nhìn ra được thập phần vất vả, một mình ở nước ngoài thập phần không dễ dàng.

"Bây giờ con đã trở về, cứ ở nhà cũng tốt, bên cạnh ba mẹ con nhiều hơn." Hứa lão gia tử thân thiết nói.

"Con biết." Hàn Mộng Tuyết đáp ứng một tiếng, vừa giương mắt nhìn thấy Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt đi vào cửa, ánh mắt khẽ nhìn không dò xét đảo qua tay Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt đang nắm lấy nhau, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, cao hứng tràn ngập trong lời nói, "Anh Hứa, đã lâu không gặp."

Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Hàn Mộng Tuyết, khẽ gật đầu một cái, thái độ không nhiệt tình bằng Hàn Mộng Tuyết, thản nhiên nói: "Đã lâu không gặp."

"Em mang quà cho anh này." Hàn Mộng Tuyết nói xong lấy ra lễ vật đã chuẩn bị sẵn cho Hứa Ngạn Văn, hai tay cầm đưa đến trước mặt Hứa Ngạn Văn, cười nhìn anh nói: "Mở ra xem có thích hay không?"

"Cám ơn, ánh mắt của cô thì không cần nhìn." Hứa Ngạn Văn tuy rằng nói là đang khen ngợi ánh mắt Hàn Mộng Tuyết, tỏ vẻ tin tưởng lễ vật cô chọn sẽ không kém, nhưng chỉ cầm lễ vật, cũng không có ý muốn mở ra ngay tại chỗ.

Thấy tình hình này, Hàn Mộng Tuyết cười cười, lại quay đầu nhìn về phía Tiết Giai Duyệt bên cạnh Hứa Ngạn Văn, phảng phất như mới nhìn thấy cô, vẫn nhiệt tình nói như trước: "Giai Duyệt, chị cũng mua quà cho em nha."

Nghe giọng điệu nói chuyện của cô, cảm giác cô giống như nữ chủ nhân của gia đình này, mà Tiết Giai Duyệt lại giống như khách tới cửa chơi.

Tiết Giai Duyệt không khỏi nhớ tới lúc trước khi cô mới tới Hứa gia, Hàn Mộng Tuyết nhìn thấy cô, cũng phi thường nhiệt tình đi lên nắm lấy tay cô, cười tủm tỉm giới thiệu tình huống Hứa gia với cô, còn chia sẻ với cô kinh nghiệm trước kia của cô ở nhà họ Hứa, cùng với từng chút học tập sinh hoạt của cô và Hứa Ngạn Văn, giống như cô là nữ chủ nhân của nhà này, mà cô chỉ là một vị khách đến tạm trú một chút.


Sau đó Tiết Giai Duyệt ở Hứa gia lâu, liền biết mọi người xung quanh đều nhìn Hàn Mộng Tuyết như thế nào, Hàn gia và Hứa gia là thế giao, Hàn Mộng Tuyết cùng Hứa Ngạn Văn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người thanh mai trúc mã, tất cả mọi người đều cảm thấy hai người sẽ ở bên nhau, ngay cả bạn học cùng bạn bè xung quanh cũng sẽ đùa giỡn hai người, nói Hàn Mộng Tuyết là cô vợ nhỏ của Hứa Ngạn Văn, đợi đến khi lớn lên sẽ kết hôn, cả đời ở cùng một chỗ không tách rời.

Tiết Giai Duyệt còn nhớ rõ có một lần, Hứa Ngạn Văn tổ chức sinh nhật, mẹ Hứa cùng ba Hứa tổ chức yến hội sinh nhật cho Hứa Ngạn Văn, Hàn Mộng Tuyết mặc màu hồng phấn

Váy công chúa, xinh đẹp như tiên tử rơi vào thế gian, điệu nhảy mở đầu của bữa tiệc sinh nhật, cũng là Hứa Ngạn Văn và Hàn Mộng Tuyết cùng nhảy.

Mà trong yến hội ngày hôm đó, Tiết Giai Duyệt cũng mặc váy công chúa xinh đẹp, nhưng cô chỉ có thể đứng bên cạnh Hứa lão gia tử, cười nhìn một đôi làm cho người ta hâm mộ ở giữa phòng yến hội, nghe tiếng khen ngợi cùng tiếng chúc phúc của người bên cạnh, cô cảm thấy mình giống như một con vịt con xấu xí lạc vào hào môn, cho dù mặc váy công chúa, cũng vẫn không thể trở thành công chúa chân chính.

Giờ này khắc này, Tiết Giai Duyệt cầm lễ vật Hàn Mộng Tuyết tặng không biết nên nói như thế nào, Hàn Mộng Tuyết bỗng nhiên khẩn trương lại thấp thỏm hỏi: "Em không thích quà chị tặng cho em sao?"

Lời này rất dễ khiến người ta hiểu lầm!

Cảm giác Tiết Giai Duyệt nếu không nói gì, giống như là đang chán ghét Hàn Mộng Tuyết vậy!

"Không có, chị đừng nghĩ như vậy, cám ơn quà của chị." Tiết Giai Duyệt vội vàng nói, bỏ qua quan hệ, nhưng cũng không nói thích quà của cô ấy.

Hàn Mộng Tuyết cắn môi một cái, lại nói tiếp: "Em không mở ra xem một chút sao? Hay là chê quà của chị tặng không đủ tốt?"

Lời nói càng nói càng thú vị, Tiết Giai Duyệt liếc cô một cái, suy đoán trong hồ lô của cô rốt cuộc bán thuốc gì, nhưng nghĩ đến trước mặt người khác, hẳn là cô ấy cũng sẽ không làm loạn, liền mỉm cười, đem quà Hàn Mộng Tuyết tặng một cái chỉ lớn như bàn tay, giấy gói quà bên ngoài thập phần tinh mỹ nhét vào trong tay Hứa Ngạn Văn, mắt thấy Hứa Ngạn Văn, thanh âm mềm mại nhu nhu nói: "Anh giúp em mở ra được không?"

Hứa Ngạn Văn chống lại đôi mắt đen nhánh của cô, lập tức nhìn thấu tâm tư Tiết Giai Duyệt, cưng chiều nói: "Được."

Hàn Mộng Tuyết đối diện nghe vậy mất hứng, bĩu môi nói: "Quà chị tặng cho em, em lại bảo anh Hứa giúp em mở ra, thật không có ý nghĩa gì cả."

Ai ngờ một giây sau Tiết Giai Duyệt một tay kéo cánh tay Hứa Ngạn Văn, nhướng mày đắc ý nói: "Anh Hứa bây giờ là chồng em, anh ấy giúp em mở quà không thể tốt hơn! "Đây là "tầm quan trọng" của anh!

Tác giả muốn nói: Vợ chồng đồng tâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: C82: Hàn mộng tuyết


Hứa Ngạn Văn cũng thật sự nhận lấy món quà như Tiết Giai Duyệt nói, cúi đầu, ngón tay thon dài cầm lấy, gương mặt ôn hòa giúp Tiết Giai Duyệt mở quà ra.

Hộp quà được mở ra, bên trong là một đôi khuyên tai, tạo hình có chút khoa trương, cũng không phải loại Tiết Giai Duyệt thích.

"Đây là mẫu mới chị mua ở nước B, vừa mới ra mắt, trong nước còn chưa có cái nào đâu, chị cảm thấy rất đẹp, nên mua về tặng cho em!" Hàn Mộng Tuyết ở một bên dùng giọng điệu "Chị vô cùng dụng tâm chọn quà tặng em" nói chuyện.

Tiết Giai Duyệt không biết Hàn Mộng Tuyết rốt cuộc có biết cô không thích khuyên tai cô ấy đưa cho cô hay không, năm đó cô mới đến Hứa gia không lâu, có một lần tổ chức sinh nhật, Hàn Mộng Tuyết cũng tặng cô một đôi khuyên tai, tạo hình thật sự tương đối khoa trương, căn bản không xứng với khuôn mặt Tiết Giai Duyệt, hơn nữa lúc đó Tiết Giai Duyệt còn chưa bấm lỗ tai, cũng không biết Hàn Mộng Tuyết tặng cô một đôi khuyên tai như vậy là có ý gì.

Cô ấy còn muốn ở trước mặt mọi người nói quà cô ấy mua đều được lựa chọn tỉ mỉ, tốn rất nhiều tâm tư, giá cả còn không rẻ, lại hỏi Tiết Giai Duyệt có thích không, khiến Tiết Giai Duyệt khó mà nói không thích, cuối cùng Tiết Giai Duyệt cũng chỉ có thể nhét khuyên tai cô ấy tặng vào đáy hòm, từ đầu đến cuối không lấy ra đeo lần nào.

Lúc này, Hàn Mộng Tuyết lại tặng khuyên tai cho Tiết Giai Duyệt, không khỏi khiến cho Tiết Giai Duyệt hoài nghi, đây có phải là do Hàn Mộng Tuyết tự mua về nhà cho mình hay không, cuối cùng không thích, liền lấy ra tặng cho cô, mỹ lấy danh nghĩa là quà chỉ chọn cho cô, trên thực tế chỉ có chính cô ấy biết nội tâm mình nghĩ gì.

"Khuyên tai này thật đẹp!" Hứa nhị thái thái giúp Hàn Mộng Tuyết nói, tâng bốc Hàn Mộng Tuyết thật có mắt nhìn, chọn quà đều khác với người khác, phi thường đặc sắc, người khác cũng không thể so sánh được.

Tiết Giai Duyệt ở bên cạnh vừa nghe liền muốn trợn trắng mắt, cũng không biết Hứa Nhị thái thái tâng bốc như vậy rốt cuộc là khen Hàn Mộng Tuyết hay là bôi nhọ Hàn Mộng Tuyết, nhưng Hàn Mộng Tuyết lại dường như không nghe ra, còn rất cao hứng kẻ xướng người họa với Hứa nhị thái thái.

Nói chuyện một hồi, Hàn Mộng Tuyết đột nhiên đổi mục tiêu sang Hứa Ngạn Văn, cười tủm tỉm nói: "Anh Hứa, sao anh không nói câu nào, em cảm thấy so với trước kia anh đã thay đổi rất nhiều."

Hứa Ngạn Văn nhìn cô ấy một cái, thản nhiên nói: "Tôi vẫn như cũ."

"Thật sao?" Hàn Mộng Tuyết lắc đầu, mắt nhìn Hứa Ngạn Văn nói: "Anh đối với em không còn nhiệt tình như trước, cũng không nói quá hai câu với em, có phải do chúng ta xa nhau vài năm, nên anh đã quên em rồi không. "

Nghe những lời này, nếu không phải Tiết Giai Duyệt xác định Hứa Ngạn Văn và Hàn Mộng Tuyết trước mắt còn chưa phát sinh chuyện gì, không chừng sẽ nghi ngờ hai người bọn họ có gian tình gì hay không, đại khái Hàn Mộng Tuyết cũng có chủ ý như vậy.


Người bên cạnh có lẽ không biết Hàn Mộng Tuyết trở về tìm Hứa Ngạn Văn có mục đích gì, nhưng Tiết Giai Duyệt lại biết, mục đích của cô ấy rõ ràng như vậy, Tiết Giai Duyệt không biết nên nói gì.

Đương nhiên Hứa Ngạn Văn cũng không ngu ngốc, anh nắm tay Tiết Giai Duyệt nhẹ nhàng bóp bóp, giống như là đang trấn an cô, mở miệng nói với Hàn Mộng Tuyết: "Cô nói vậy cũng khách khí quá rồi."

"Vậy có phải chúng ta vẫn giống như trước đây không?" Hàn Mộng Tuyết cười tủm tỉm hỏi, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Hứa Ngạn Văn, hoàn toàn không để Tiết Giai Duyệt bên cạnh vào mắt.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||

Da mặt Hàn Mộng Tuyết cũng thật là dày! Tiết Giai Duyệt thầm nghĩ trong lòng.

Hứa nhị thái thái đối diện lại khẩn trương kích động nắm chặt bàn tay đang rủ xuống bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ thật đặc sắc, bà gọi Hàn Mộng Tuyết trở về quả nhiên không sai, Hàn Mộng Tuyết không phụ sự kỳ vọng của bà.

Chỉ là trong khi Hàn Mộng Tuyết trông chờ Hứa Ngạn Văn trả lời, điện thoại di động của Hứa Ngạn Văn vang lên, anh lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, đứng dậy nói mình đi nhận điện thoại rồi bỏ đi.

Hàn Mộng Tuyết nhìn bóng lưng Hứa Ngạn Văn rời đi, nghĩ thầm tôi đây không quan tâm cậu trốn ở nơi nào, nếu tôi đã trở về thì nhất định sẽ không buông tha, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, Hứa Ngạn Văn - anh trốn không thoát khỏi bàn tay tôi đâu.

Một lát sau, đến giờ chuẩn bị cơm tối, chị Trân đến hỏi Hứa lão gia tử buổi tối muốn ăn cái gì, Hàn Mộng Tuyết cũng nhân cơ hội nói: "Ông nội, lúc con ở nước ngoài học làm mấy món ăn, bạn bè đồng nghiệp đều nói con làm rất ngon, không bằng hôm nay con cũng bộc lộ chút tài năng, để ông nếm thử được không ạ?"

Hàn Mộng Tuyết chủ động nói muốn thể hiện tài nấu nướng một chút, Hứa lão gia tử cũng không có nói là không được, đương nhiên đáp ứng, Hàn Mộng Tuyết nhất thời vô cùng vui mừng, kéo cánh tay Hứa lão gia tử nói: "Ông nội, ông thật tốt."

Hứa lão gia tử cười hiền từ, vỗ vỗ tay cô nói: "Đi đi, ông chờ nếm thử tay nghề của con. "


"Có ngay đây." Hàn Mộng Tuyết vui vẻ đáp ứng một tiếng, đi theo chị Trân vào phòng bếp.

Lúc rời đi, Hàn Mộng Tuyết còn khiêu khích liếc nhìn Tiết Giai Duyệt bên cạnh một cái, mà Tiết Giai Duyệt, lại thủy chung ngồi trên sô pha không nhúc nhích, dù sao cũng có người tranh thủ muốn thể hiện, cô phải cho người ta cơ hội không phải sao, hiện tại lúc này đi góp vui là không cần thiết, cô có rất nhiều thời gian để thể hiện bản thân.

Hứa Ngạn Văn gọi điện thoại xong trở về, liền nhìn thấy Tiết Giai Duyệt cùng Hứa lão gia tử ngồi cùng một chỗ chơi cờ. Anh đi qua, thì nhìn thấy "Xe" Tiết Giai Duyệt bị Hứa lão gia tử chặn ở trong góc không ra được, "Pháo" cũng đã bị Hứa lão gia tử ăn một con, "Ngựa" cũng bị hứa lão gia tử bắt không được động đậy, nếu như lại không nghĩ ra biện pháp tốt để phá thế cục, vậy thì ván cờ này, Tiết Giai Duyệt thua là cái chắc.

Tiết Giai Duyệt đang do dự nên đi như thế nào, Hứa Ngạn Văn lập tức duỗi tay qua, cầm lấy quân cờ của Tiết Giai Duyệt, nói: "Đi chỗ này. "

Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu, nói: "Để em tự đi. "

"Em sắp thua rồi." Hứa Ngạn Văn chỉ ra tình trạng khó khăn của cô.

Hứa lão gia tử giả vờ tức giận "hừ" một tiếng, "Xem cờ không nói là quân tử." (*)

Da mặt Hứa Ngạn Văn có thể còn dày hơn tường thành, anh cười đắc ý ngồi xuống bên cạnh Tiết Giai Duyệt, một tay ôm lấy vai Tiết Giai Duyệt, một tay cầm tay phải Tiết Giai Duyệt, nói với Hứa lão gia tử: "Con và Giai Duyệt ở bên nhau, con giúp cô ấy, cũng là giúp mình."

Hứa lão gia tử liếc anh một cái, "Ngay cả ta con cũng dám tính kế."

"Con chỉ là không đành lòng nhìn Giai Duyệt thua thảm thôi." Hứa Ngạn Văn mỉm cười nói.

Tiết Giai Duyệt liếc nhìn anh một cái, bất mãn việc anh nói cờ nghệ của cô kém, Hứa Ngạn Văn cười khẽ một tiếng, đưa tay nhéo mặt cô, vẻ mặt sủng nịch.


"Ông nội..." Hàn Mộng Tuyết từ trong phòng bếp đi ra, vừa lúc nhìn thấy một màn này, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới, thế mà Tiết Giai Duyệt với Hứa Ngạn Văn dám ở trước mặt Hứa lão gia tử tán tỉnh nhau, hoàn toàn không coi ai ra gì, Hứa lão gia tử cũng không hề nói gì cả, điều này khiến cô có chút khó chịu.

Cô vẫn cho rằng tình cảm giữa hai người không tốt, cho dù Hứa Nhị thái thái có nói với cô rằng tình cảm của Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt rất tốt, nhưng cô cũng không tin tưởng lắm, hai người họ căn bản không hợp, suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau, tình cảm tốt lên mới là lạ.

Cô còn nhớ rõ lúc cô xuất ngoại, tình cảm của Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn cũng không tốt, cho dù Hứa Ngạn Văn không thể không cưới Tiết Giai Duyệt, nhưng hiện tại nhìn thấy một màn này, làm cho suy nghĩ kiên định của cô có chút dao động, chẳng qua nghĩ lại, cô lại cảm thấy thoải mái, hiện tại cô đã trở lại, tất cả sẽ thay đổi thôi, Hứa Ngạn Văn chỉ có thể thuộc về cô.

Một lần nữa, Hàn Mộng Tuyết rất nhanh đã làm tốt công tác xây dựng tâm lý, thu hồi biểu tình cứng ngắc trên mặt, lộ ra nụ cười vui mừng, nói: "Ông nội, đồ ăn cháu làm xong rồi, ông lại đây nếm thử xem có ngon không? "

"Được, để ông nếm thử." Hứa lão gia tử quay đầu đi, chống gậy đứng lên, đi về phía phòng ăn.

"Để con đỡ ông." Hàn Mộng Tuyết vô cùng chủ động tiến lên đỡ Hứa lão gia tử, bộ dạng như thể là có quan hệ vô cùng thân cận với Hứa lão gia tử, so với Tiết Giai Duyệt, cô hiểu chuyện hơn nhiều.

Tiết Giai Duyệt nhìn thoáng qua Hứa Ngạn Văn bên cạnh, Hứa Ngạn Văn nắm tay cô nói: "Đi thôi, chúng ta cũng nếm thử xem."

Hứa Ngạn Văn đứng dậy, vừa định đi, phát hiện Tiết Giai Duyệt còn ngồi yên không nhúc nhích, Hứa Ngạn Văn quay đầu lại nhìn cô, lại ngồi xuống hỏi: "Làm sao vậy? "

"Anh rất thích món ăn cô ấy nấu sao?" Tiết Giai Duyệt không thích Hứa Ngạn Văn chủ động như vậy, không vui bĩu môi một cái.

Hứa Ngạn Văn vừa nghe liền hiểu ý tứ của cô, khẽ cười một tiếng, lấy tay véo má cô, nói: "Anh chỉ thích ăn đồ em nấu thôi."

Tiết Giai Duyệt lẩm bẩm một câu, "Vậy sao anh lại tích cực như vậy? "

Anh rất tích cực muốn ăn đồ cô ấy nấu, không phải thích thì là gì? Còn muốn nói dối cô!

Hứa Ngạn Văn nắm tay cô, nghiêm túc nhìn cô nói: "Anh thấy ông nội đều vào rồi, chúng tôi cũng cùng nhau vào thôi."

Vừa dứt lời, liền nghe tiếng Hàn Mộng Tuyết gọi anh, "Anh Hứa, hai người đang nói cái gì vậy, nhanh lên, mau tới đây!"


Tiết Giai Duyệt nghẹn lời.

Hứa Ngạn Văn nhìn bộ dáng mất hứng của cô, dỗ dành nói: "Nếu em không thích, lát nữa anh không ăn món cô ấy nấu, chỉ ăn món chị Trân nấu thôi có được không?"

Cũng may anh dỗ dành Tiết Giai Duyệt vừa lòng, Tiết Giai Duyệt mới đứng dậy đi theo Hứa Ngạn Văn, để Hứa Ngạn Văn kéo cô cùng đi vào phòng ăn.

Các loại đồ ăn đủ màu sắc hương vị đều rất nhanh được đưa lên, bày đầy một bàn lớn, Hứa nhị thái thái vừa mới ngồi xuống, liền ra sức khen Hàn Mộng Tuyết có tài năng nấu nướng, nấu nhiều món ăn ngon như vậy, tay nghề có thể so với đầu bếp của nhà hàng nổi tiếng quốc tế, quả thực khen sống động như thật, cái gì trên mặt đất cũng có, trên trời đều không có.

Tiết Giai Duyệt nghe được Hứa nhị thái thái ra sức khen Hàn Mộng Tuyết như vậy, lấy tay che miệng, thật vất vả mới nhịn được cười, Hàn Mộng Tuyết nấu ăn có thể so với đầu bếp của nhà hàng nổi tiếng quốc tế, tình cảm Hứa nhị thái thái coi cô ấy như đầu bếp.

Hàn Mộng Tuyết nghe cũng cảm thấy không được tự nhiên, Hứa Nhị thái thái khen quá mức, cô vội vàng múc cho Hứa nhị thái thái một chén canh đặt ở bên tay bà, nói: "Dì uống canh đi."

Bà nói ít hơn, không ai nói bà câm đâu! Hàn Mộng Tuyết liếc mắt nhìn Hứa Nhị thái thái một cái.

"Canh thơm quá, nhất định ngon lắm đây." Hứa Nhị thái thái thấy rõ ý tứ của Hàn Mộng Tuyết, vội vàng tìm cho mình một bậc thang.

Hàn Mộng Tuyết lại múc một chén canh khác, hai tay đặt bên tay Hứa Ngạn Văn, chờ đợi nói: "Anh Hứa, anh nếm thử tay nghề của em, xem có hợp khẩu vị anh không?"

Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu nói một tiếng cảm ơn, dưới ánh mắt chăm chú tha thiết của Hàn Mộng Tuyết, bất đắc dĩ cầm lấy thìa uống một ngụm canh.

"Có ngon không?"

"Ọe~" Hàn Mộng Tuyết vừa mới nói xong, Tiết Giai Duyệt ngồi bên cạnh Hứa Ngạn Văn liền nhịn không được nôn khan một tiếng.

Tác giả có lời muốn nói: "Hôm nay tôi vẫn phải đi làm, có ai giống tôi không?" Xem tôi chuyên nghiệp như thế nào ~ haha
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: C83: Mang thai


Những người khác đều nhìn về phía Tiết Giai Duyệt, sắc mặt Hàn Mộng Tuyết trở nên vô cùng khó coi, giống như gặp phải sự nhục nhã không hề nhỏ, đôi mắt rưng rưng nói: "Giai Duyệt, nếu em không thích đồ ăn chị nấu, không muốn để anh Hứa uống canh chị nấu, em chỉ cần nói rõ ra là được rồi, không cần phải như vậy."

"Em..." Tiết Giai Duyệt muốn biện minh cho mình, kết quả vừa mở miệng, lại nhịn không được nôn khan một tiếng.

"Tiết Giai Duyệt!" Hàn Mộng Tuyết tức giận kêu lên, cô không ngờ rằng, Tiết Giai Duyệt lại dám tỏ ra khó chịu, trực tiếp giả bộ nôn mửa trước mặt cô.

Ai ngờ khuôn mặt Tiết Giai Duyệt trắng bệch, che miệng nói một câu: "Thật xin lỗi, cháu vào nhà vệ sinh một chút." rồi nhanh chóng chạy đi.

"Giai Duyệt." Hứa Ngạn Văn cũng ý thức được có chuyện không đúng, vội vàng buông đũa đứng lên, không rảnh bận tâm Hàn Mộng Tuyết vừa tức giận vừa căm hận, trực tiếp đuổi theo Tiết Giai Duyệt.

Trong nhà vệ sinh, Tiết Giai Duyệt cúi người bồn rửa tay nôn không ngừng, cả người cực kỳ khó chịu, Hứa Ngạn Văn đi qua, đưa tay vuốt nhẹ lưng cô, lo lắng nói: "Làm sao vậy? Em có muốn đến bệnh viện không?"

"Em, em cũng không biết." Tiết Giai Duyệt nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong dạ dày, nói: "Vừa rồi không phải em cố ý, em chỉ là ngửi thấy mùi hương kỳ quái kia nên muốn nôn."

Hứa Ngạn Văn đưa tay gạt sợi tóc buông xuống má cô ra sau tai, khẽ vuốt v e gương mặt cô nói: "Anh biết, đừng lo lắng, để anh gọi bác sĩ đến khám cho em."

Kỳ thật trong lòng anh có một dự cảm, nhưng cũng không dám xác định, chỉ đành chờ bác sĩ đến khám mới chứng thực suy đoán của anh có đúng hay không.

Hứa lão gia tử cũng đi đến, đứng bên ngoài nhà vệ sinh hỏi: "Giai Duyệt bị sao vậy? Có sao không?"

Hứa Ngạn Văn quay đầu lại nói: "Con cũng không biết, con vừa gọi điện thoại cho bác sĩ Vương bảo bà ấy tới xem rồi."


Hứa lão gia tử biết bác sĩ Vương là trưởng khoa phụ sản, vừa nghe Hứa Ngạn Văn nói tìm bác sĩ Vương đến khám, mà không phải là tìm bác sĩ Liêu của khoa tiêu hóa, liền vô thức nhìn thoáng qua bụng Tiết Giai Duyệt, hy vọng giống như những gì bọn họ nghĩ.

"Chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi một lát, bác sĩ rất nhanh sẽ đến." Hứa Ngạn Văn gọi điện thoại xong, đỡ Tiết Giai Duyệt đi vào phòng khách nghỉ ngơi.

Nửa giờ sau, bác sĩ Vương đến nhà họ Hứa, bà vừa nhận được điện thoại của Hứa Ngạn Văn, liền bỏ chuyện trong nhà chạy tới.

Bác sĩ Vương có nhiều năm kinh nghiệm trong khoa phụ sản, sau khi kiểm tra cho Tiết Giai Duyệt, bà nói với Tiết Giai Duyệt: "Chúc mừng cô, cô có thai rồi."

Tiết Giai Duyệt nghe thấy mình mang thai còn không thể tin được, ngạc nhiên nói: "Tôi mang thai?"

"Đúng vậy." Bác sĩ Vương gật đầu, lại dặn dò Tiết Giai Duyệt: "Tôi đề nghị sáng mai cô nên đến bệnh viện kiểm tra máu, rồi kiểm tra toàn diện luôn."

"Em thật sự mang thai." Tâm tình Tiết Giai Duyệt rất phức tạp, trong vui mừng xen lẫn kích động, nhìn bác sĩ Vương, lại quay đầu nhìn về phía Hứa Ngạn Văn, nói lại với anh.

Hứa Ngạn Văn đi lên trước, vươn hai tay ôm cô vào trong ngực, khóe miệng mỉm cười, hạnh phúc lại thỏa mãn nói: "Đúng vậy, em mang thai, Giai Duyệt, chúng ta có con rồi."

"Ai da, đây thật sự là chuyện tốt." Hứa lão gia tử biết được tin vui này, quả thực cười đến không ngậm miệng lại được, "Ông ngóng trông được ôm chắt nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ được rồi, thật sự là chuyện vui, ông rất vui, Giai Duyệt, con thật tuyệt vời."

"Nhỡ thật ra con không hề mang thai thì sao?" Tiết Giai Duyệt chần chờ nói, cô thấy Hứa Ngạn Văn và Hứa lão gia tử đều vui vẻ như vậy, nhỡ đâu bác sĩ Vương chẩn đoán sai thì làm sao bây giờ? Họ đang vui như vậy, nếu không có thật, họ nhất định sẽ rất khó chịu.

"Bác sĩ Vương." Hứa lão gia tử cũng nhìn về phía bác sĩ Vương, "Chẩn đoán của bà sẽ không sai chứ? "


"Ông yên tâm, tôi làm bác sĩ phụ khoa nhiều năm như vậy, sẽ không chẩn đoán lung tung, Hứa phu nhân đúng thật là đang mang thai." Bác sĩ Vương đã là bác sĩ nhiều năm, chuyện lớn như việc có mang thai hay không, bà sẽ không kết luận lung tung, hơn nữa kinh nghiệm của bà vô cùng phong phú, chẩn đoán cơ bản sẽ không sai, nếu không bà sẽ không chắc chắn như vậy.

"Nghe thấy chưa, đừng suy nghĩ lung tung nữa, con thật sự mang thai rồi." Hứa lão gia tử đưa tay sờ sờ đầu Tiết Giai Duyệt, vừa rồi sở dĩ ông hỏi lại bác sĩ Vương, chính là muốn để cho cô nghe lại một lần nữa, để Tiết Giai Duyệt an tâm.

"Ngốc quá." Hứa Ngạn Văn cưng chiều nhìn cô nói: "Em phải tin bác sĩ phụ khoa giỏi nhất thành phố Kinh chính là bác sĩ Vương đây chứ."

Tiết Giai Duyệt ngây ngô cười: "Em chỉ là quá vui thôi, giờ thì có chút khẩn trương lo lắng. "

Bác sĩ Vương cười nói: "Phụ nữ mang thai đều như vậy, rất bình thường."

Sau đó, bác sĩ Vương lại dặn dò một vài điều cần lưu ý, cùng với việc phải kiểm tra thai định kỳ, lại dựa theo yêu cầu của Hứa Ngạn Văn, viết một vài thực đơn cho phụ nữ mang thai, sau đó mới rời khỏi nhà họ Hứa.

"Giai Duyệt, con muốn ăn cái gì, để ông bảo chị Trân đặc biệt làm cho con, bây giờ con mang thai, phải chú ý nhiều hơn, không ăn được gì cũng đừng cố ăn, để chuyên gia dinh dưỡng và hộ tá phối thực đơn cho con." Nói đến chuyện mời chuyên gia dinh dưỡng và hộ tá, Hứa lão gia tử lại không tránh khỏi mắng Hứa Ngạn Văn vài câu: "Lúc trước anh nói muốn an bài mọi chuyện cho Giai Duyệt, kết quả lâu như vậy vẫn chưa xong, uổng phí lúc trước tôi tin tưởng anh như vậy, mọi chuyện đều giao cho anh đi làm, anh làm như vậy hả? "

Hứa Ngạn Văn sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Con bận quá nên quên mất."

Hứa lão gia tử bất mãn "hừ" một tiếng, "Chuyện lớn như vậy mà anh cũng có thể quên, thế có chuyện gì mà anh không thể quên hả? Sao anh không quên luôn bản thân mình đi cho rồi?"

Bị Hứa lão gia tử giáo huấn một trận, Hứa Ngạn Văn vô cùng ngoan ngoãn nhận sai, lại tích cực tỏ vẻ ngày mai sẽ đi tìm người, tìm chuyên gia dinh dưỡng cùng hộ lý tốt nhất, cam đoan trong vòng ba ngày sẽ tới làm việc.


Hứa Ngạn Văn nói mãi, rốt cuộc cũng trấn an được Hứa lão gia tử.

So với Hứa Ngạn Văn và Hứa lão gia tử đang vui vẻ, Hàn Mộng Tuyết cùng Hứa nhị thái thái lại không vui nổi, trong lòng hai người họ vốn có chủ ý xấu xa, muốn phá hoại tình cảm của Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn, hiện tại Tiết Giai Duyệt mang thai, Hứa Ngạn Văn lại càng thêm thương tiếc và sủng ái cô, kế hoạch của hai người quả thật là bị hoàn toàn bị hủy hoại, điều này làm cho Hàn Mộng Tuyết cùng Hứa nhị thái thái vô cùng tức giận.

Sau khi rời khỏi nhà họ Hứa, Hàn Mộng Tuyết cùng Hứa Nhị thái thái lại gặp mặt nhau.

Hứa nhị thái thái tức giận phàn nàn Hàn Mộng Tuyết, "Lúc trước tôi bảo cô về sớm một chút, cô không nghe, nhất định phải nói là đang có công việc bận rộn, giờ thì tốt rồi, Tiết Giai Duyệt mang thai, tình cảm của Hứa Ngạn Văn với cô ta lại càng tốt hơn, cô còn có thể làm gì bây giờ?"

Hàn Mộng Tuyết cũng rất phiền lòng, nghĩ lúc trước cô đã lên kế hoạch hết rồi, cảm thấy hết thảy mọi thứ đều đang nắm giữ trong lòng bàn tay, nào biết sau khi trở về, mọi việc đều không giống trước kia, Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt đều thay đổi rất nhiều, trở nên không giống trong trí nhớ của cô, cô thật sự là có chút nắm không chắc.

Nhưng mặc dù vậy, cô cũng không muốn thừa nhận mình phán đoán sai lầm, đặc biệt là trước mặt Hứa nhị thái thái, lại càng không muốn thừa nhận.

"Bà gấp cái gì?" Hàn Mộng Tuyết không nhịn được nói: "Tiết Giai Duyệt chẳng qua chỉ là mang thai thôi, cũng không phải là sinh đứa bé ra, đợi đến khi cô ta sinh đứa bé còn có mấy tháng nữa, cũng đủ để chúng ta làm chút gì đó rồi đúng chứ? "

"Cô không thấy Hứa Ngạn Văn và Hứa lão gia tử quan tâm đứa bé trong bụng cô ta đến mức nào à." Hứa nhị thái thái hồi tưởng lại tình hình mình thấy ở nhà cũ bên kia, trong lòng vô cùng chua xót, nhớ lúc trước khi bà mang thai Hứa Ngạn Lâm, Hứa lão gia tử cũng chưa từng quan tâm bà như vậy, chứ đừng nói là cho bà cái gì tốt, nghĩ lại thật sự là vô cùng không cam lòng.

Hàn Mộng Tuyết ngoan độc hít một hơi thuốc trong tay, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tàn nhẫn, "Hứa Ngạn Văn cùng Hứa lão gia tử càng coi trọng đứa nhỏ trong bụng Tiết Giai Duyệt, nếu Tiết Giai Duyệt không cẩn thận làm mất đứa nhỏ, bà nói xem sẽ như thế nào?"

Hứa nhị thái thái cũng không ngốc, có thể nghĩ đến việc tìm Hàn Mộng Tuyết trở về kiếm chuyện, đương nhiên cũng nghĩ tới việc dùng cách này, lúc trước khi nghe tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn chuẩn bị có con bà đã nghĩ tới, nên giờ phút này đối với việc Hàn Mộng Tuyết đưa ra chủ ý này cũng không quá coi trọng: "Cô có thể nghĩ đến thì tôi cũng có thể nghĩ đến, lúc trước tôi có đề nghị giúp bọn họ tìm chuyên gia dinh dưỡng cùng hộ tá, nhưng Hứa Ngạn Văn căn bản không cho tôi nhúng tay vào, cô cho rằng nó là kẻ ngốc à, lúc trước Tiết Giai Duyệt không mang thai nó còn không cho tôi quản, hiện tại Tiết Giai Duyệt mang thai, còn có thể cho chúng ta cơ hội sao?"

Hàn Mộng Tuyết cười nhạo cách làm của Hứa nhị thái thái một tiếng, trong lòng cô cũng không quá để ý đến Hứa nhị thái thái, khó trách bà ta cùng Hứa nhị lão gia đều không làm gì được Hứa Ngạn Văn, chỉ trách bọn họ không có đầu óc thôi!

"Bà trắng trợn nói với Hứa Ngạn Văn rằng tôi sẽ giúp cậu sắp xếp chuyên gia dinh dưỡng và hộ tá, anh ấy đáp ứng bà mới là lạ!" Hàn Mộng Tuyết nhếch khóe môi nói: "Loại chuyện này anh ấy tuyệt đối sẽ để người khác nhúng tay vào, nếu muốn thì phải xuống tay từ chỗ khác."


Hứa nhị thái thái nghe vậy, hơi sửng sốt một chút, hơi nghĩ một chút liền hiểu, có một số việc thật đúng là không thể công khai.

Trong nhà họ Hứa, Tiết Giai Duyệt - người bị Hứa nhị thái thái cùng Hàn Mộng Tuyết cùng oán hận căn bản không biết hai người bọn họ đang thương nghị cách đối phó với cô, cô vừa mới uống xong một ly sữa, đây là sữa Hứa Ngạn Văn lấy cho cô, theo lời Hứa Ngạn Văn nói, hiện tại cô mang thai, phải ăn được ngủ được, dưỡng tốt thân thể, ăn nhiều đồ có dinh dưỡng, ví dụ như sữa là không thể thiếu, vừa dinh dưỡng vừa có thể trợ giúp giấc ngủ.

Tiết Giai Duyệt uống sữa xong, đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt, Hứa Ngạn Văn vội vàng giữ chặt cô lại hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Vào nhà vệ sinh rửa mặt." Tiết Giai Duyệt trả lời.

Hứa Ngạn Văn vội vàng nói: "Để anh ôm em đi. "

"Trời ạ, em chỉ là đang mang thai thôi, cũng không phải là không thể đi lại, anh không cần khẩn trương như vậy đâu, có được không?" Tiết Giai Duyệt né tránh tay anh, không cần anh ôm cô, loại chuyện này, ôm một lần hai lần còn có thể, đến khi sinh còn mấy tháng nữa, chẳng lẽ Hứa Ngạn Văn còn muốn ôm cô hết mấy tháng đó? Cô không tin, hơn nữa bác sĩ Vương cũng nói, mang thai cũng không cần yếu ớt như vậy, có thể hoạt động một chút, làm một chút chuyện trong khả năng là được.

Tiết Giai Duyệt đi rửa mặt, Hứa Ngạn Văn ở cửa canh giữ, mắt cũng không chớp, vẫn nhìn chằm chằm Tiết Giai Duyệt, còn thỉnh thoảng nhắc nhở một câu "Cẩn thận một chút, coi chừng kẻo ngã", Tiết Giai Duyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa chịu đựng vừa nhanh chóng rửa mặt.

Hứa Ngạn Văn ôm cô về giường, cô vốn vẫn không cho ôm, nhưng Hứa Ngạn Văn nói muốn ôm một chút, Tiết Giai Duyệt bị anh nài nỉ đến bất đắc dĩ, chỉ có thể để anh ôm.

Hứa Ngạn Văn ôm cô đến bên giường, nhẹ nhàng đặt lên chiếc nệm mềm mại, vô cùng cẩn thận, giống như cô là đồ sứ quý báu dễ vỡ, nhất định phải cẩn thận che chở mới được.

Tiết Giai Duyệt nằm trên giường, tay vuốt v e bụng, nhìn Hứa Ngạn Văn nói: "Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu, em nhất sinh sẽ bảo vệ bảo bối thật tốt."

Tay Hứa Ngạn Văn nhẹ nhàng vuốt v e tay cô, mặt dán lên bụng cô, ôn nhu nói: "Thật sự là thật không ngờ, thế mà trong này lại có bảo bối của chúng ta. "

Tác giả có lời muốn nói: Thật hạnh phúc, tung hoa nào~
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Mang thai (2)


Tiết Giai Duyệt cười khẽ ra tiếng,: " Anh có bị ngốc không vậy?"

"Anh chính là cảm thấy thật thần kỳ." Hứa Ngạn Văn tay ôm eo cô, mặt dán ở trên bụng cô, muốn gắt gao ôm lấy cô nhưng lại sợ làm cô đau, nên chỉ dám dùng một chút lực cọ cọ trên bụng cô.

Tiết Giai Duyệt nhìn một màn này liền trợn tròn mắt lên, ai làm bố có phải hay không chỉ số thông minh liền giảm xuống? 

" Anh phải làm một người bố." Hứa Ngạn Văn nói.

" Ukm." Tiết Giai Duyệt nhắm mắt chầm chậm lên tiếng.

" Anh phải làm bố rồi." Hứa Ngạn Văn lại nói, khuôn mặt tuấn tú lại tiếp tục ở trên bụng Tiết Giai Duyệt cọ cọ, cao hứng cực kỳ.

Ngày hôm sau vào buổi sáng, Hứa Ngạn Văn bồi Tiết Giai Duyệt đi bệnh viện làm kiểm tra, bệnh viện họ đi chính là bệnh viện của tập đoàn Hứa thị, mới sáng sớm tất cả các bác sĩ có tay nghề cao đã được tập hợp lại chuẩn bị tiếp đón Hứa phu nhân. Vương chủ nhiệm Khoa phụ sản cũng đã đến từ sớm. Sau khi hai người họ tới liền làm kiểm tra, mãi một lúc sau đã có kết quả.

" Hứa phu nhân thời kỳ đầu mang thai còn cần chú ý nhiều hơn, không nên mệt nhọc." Vương chủ nhiệm đan xem sản kiểm báo cáo lúc sau đối với Hứa Ngạn Văn nói.

Hứa Ngạn Văn đem những điều chủ nhiệm Vương nói ghi nhớ, lại nhân cơ hội hỏi thêm việc vợ chồng thân mật, Vương chủ nhiệm nhắc nhở ba tháng đầu không nên làm loại chuyện này, vẫn có thể làm nhưng không được quá thường xuyên, Hứa Ngạn Văn nghe xong cũng có chút đỏ mặt.

Chờ đến lúc Hứa Ngạn Văn cùng chủ nhiệm Vương từ văn phòng bước ra, Tiết Giai Duyệt đi lên hỏi Hứa Ngạn Văn đã nói gì với chủ nhiệm Vương, Hứa Ngạn Văn liền nói những điều chủ nhiệm Vương nhắc nhở cần lưu ý cũng không có nhắc đến sự tình phía sau nói tiếp cái gì.

Trở lại chung cư Ninh Hiên Nhã Uyển, Hứa Ngạn Văn liền đỡ Tiết Giai Duyệt ngồi xuống sopha, Thực sự nghiêm túc mà cùng cô thương lượng cô mang thai không cần tiếp tục đi làm.

" Anh cảm thấy em không cần vất vả, mang thai phải ở nhà dưỡng thai cho tốt, bác sĩ cũng đã nói em hiện tại đang trong thời kì đầu mang thai còn yếu, không nên làm việc quá mệt nhọc, anh lo nếu em tiếp tục làm việc, có đôi khi thiết kế bản thảo, nửa đêm lại không ngủ được, như vậy đứa nhỏ sẽ không tốt."Hứa Ngạn Văn nói ra những lời này đều xuất phát từ sự quan tâm và lo lắng đến thân thể của Tiết Giai Duyệt, làm Tiết Giai Duyệt ý thức được đây không còn là chuyện của bản thân cô mà là chuyện của hai người cô và con của cô, không thể lại giống như trước kia thức đêm liều mạng thiết kế bản thảo.

" Chờ em sinh đứa bẻ xong đi làm việc tiếp không phải đều giống nhau hhấyo, không cần phải một hai đoạn thời gian này nhất quyết phải đi làm có phải hay không?"

Hứa Ngạn Văn tận tình khuyên bảo một hồi, Tiết Giai Duyệt cũng nhìn ra hắn thật sự quan tâm nàng, bây giờ cùng nàng thương lượng, đương nhiên Tiết Giai Duyệt không thể không để ý, cô cũng quan tâm đứa nhỏ trong bụng mình, nếu bởi vì cô mà đứa nhỏ có bất trắc gì, cô nhất định là sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình, vì thế cô đồng ý với kiến nghị của Hứa Ngạn Văn.

" Anh nói đúng, liền nghe theo anh, hiện tại em trước không vội làm việc, chờ sinh xong đứa nhỏ lại tiếp túc làm việc cũng không muộn."

Thương lượng việc này xong Hứa Ngạn Văn lại cùng Tiết Giai Duyệt thảo luận về chuyện của đứa nhỏ: " em nói đứa nhỏ này là bé trai hay  bé nữ?"

" Vậy anh thích bé trai hay bé gái? Tiết Giai Duyệt nhìn anh lại hỏi, cô không hy vọng Hứa Ngạn Văn trọng nam khinh nữ chút nào.

Quả nhiên câu trả lời của Hứa Ngạn Văn không làm cô thất vọng, thực tự nhiên nói: " Chỉ cần là ngươi sinh ta đề thích, mặc kệ là nam hay nữ. "

" Vậy tại sao anh còn hỏi vấn đề vừa rồi?" Quả thực là đã ngốc luôn rồi sao? Cảm giác như anh sắp có ý tưởng gì đó.

Điểm này Tiết Giai Duyệt thật đúng là doánd dúng rồi, Hứa Ngạn Văn xác thật có ý tưởng, anh duỗi tay sờ bụng Tiết Giai Duyệt, cười nói: "Ta nghĩ nên đặt tên cho đứa nhỏ là gì? Nếu là bé trai thì đặt tên khí phách một chút, còn bé gái thì liền lấy một cái tên dễ nghe.

Nguyên do là việc đặt tên!

Tiết Giai Duyệt vì chính mình lúc trước đã lo xa nên khẽ cười một tiết, nói: "Anh cũng không cần phải gấp như vậy, đứa nhỏ bây giờ còn đang rất nhỏ, anh đã vọi vã muốn đặt tên rồi."

" Anh đương nhiên sốt ruột." HỨa Ngạn Văn thực nghiêm túc nói: " Anh phải đặt một cái tên ngụ ý và phương diện đều tốt. "

Qua nhiên là làm bố, loại sự tình này đều có thể nghĩ sâu xa đến vậy, Tiết Giai Duyệt rất bội phục sự nghiêm túc của Hứa Ngạn Văn lúc này.

" Anh có thể nghĩ một cái tên cho bé trai và một cái tên cho bé gái." Tiết Giai Duyệt kiến nghị nói: "Nghĩ cả hai cái ten, sau này dù là nam hay nữ đều có tên để đặt."

Sau khi Tiết Giai Duyệt nói những lời này Hứa Ngạn Văn liền có ý tưởng đáp lại: "Em nói như vậy cũng đúng, chúng ta có thể tìm 1 tên cho bé trai và một tên cho bé gái trước, nếu em sinh ra là bé trai thì liền để tên bé gái này cho bé gái tiếp theo chúng ta sẽ sinh.

Nghe Hứa Ngạn Văn nói có vẻ hợp lý, Tiết Giai Duyệt định gật đầu, đột nhiên mới tiếp thu được chuyện quan trọng trong lời nói đó, bỗng chốc đôi mắt trơn to, nhìn chằm chằm Hứa Ngạn Văn nói: "Đứa bé đầu tiên còn ở trong bụng, khả năng chỉ nhỏ mặt hạt vừng, anh liền nghĩ đến sinh đứa thứ hai." Anh cũng tưởng tưởng quá rồi đó!

Hứa Ngạn Văn duỗi tay ôm lấy cô, cười nói: " Đó là đương nhiên, em muốn chúng ta chỉ sinh một đứa bé, cứ để nó một mình như thế chịu cô đơn sao, phải có đồng bộn để chơi đùa chứ! Nếu chúng ta sinh nhiều một chút, huynh đệ tỷ muội đều có thì sẽ rất náo nhiệt, về sau cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi học, cùng nhau..."

"Dừng!" Tiết Giai Duyệt đánh gãy lời anh nói, nhìn thẳng vào Hứa Ngạn Văn nói: "Am nghĩ xa quá rồi,anh nói về sau sinh nhiều đứa, nói hì dễ như vậy, giống như sinh con rất dễ dàng vậy sao?"

Hứa Ngạn Văn duỗi tay sờ sờ muỗi của mình, nói với Tiết Giai Duyệt: "Anh chính là cảm thấy đứa nhỏ một mình sẽ rất đáng thương, em cũng không nghĩ nếu con mình chỉ có một mình sẽ rất đáng thương sao? Đương nhiên về sau sinh hay không sinh, sinh bao nhiêu, tất cả đều do em làm chủ."

Không thể không nói, Hứa Ngạn Văn  sẽ nói cho người ta cảm thấy cao hứng, mắt thấy tình huống không tốt liền sửa lại lời nói, cứ như vậy làm Tiết Giai Duyệt rất vừa lòng.

" Này còn kém không nhiều lắm." Tiết Giai Duyệt nói.

Hứa Ngạn Văn cơ hội hôn Tiết Giai Duyệt một chút," Lão bà đại nhân tốt nhất."

.......

Ngày hôm sua Hứa lão gia liền cho đến vài hộ sĩ dinh dưỡng, mỗi ngày buổi sáng 8 giờ đều có mạy phụ trách bữa ăn hàng ngày của Tiết Giai Duyệt, thẳng đến chạng vạng Hứa Ngạn Văn tan tầm về nhà lúc sau liền có thể rời đi, cũng không ở một chỗ với hai người, như vậy sẽ không quấy nhiễu đến Tiết Giai Duyêht cùng Hứa Ngạn Văn sinh hoạt.

Sau khi gặp qua nhà dinh dưỡng cùng hộ lý, Tiết Giai Duyệt liền cùng Hứa Ngạn Văn ra khỏi nhà, cô muốn đi phòng làm việc tìm Hà tổng nói lý do nghỉ việc, sau đó đêm ít đồ ở văn phòng đêm về.

Ở văn phòng của Hà tổng, Tiết Giai Duyệt hướng Hà tổng đưa ra đơn từ chức, Hà tổng hỏi cô vì sao muốn từ chức, sợ cô có nguyên do khác, sau đó biết được Tiết Giai Duyệt phải dưỡng hai liền lâhp tức đồng ý, hơn nữa còn nói: " Cô về nhà dưỡng thai, chuyện này hoàn toàn có thể, tôi liền cho cô nghỉ dài hạn, vị trí đó tôi sẽ bỏ trống, chờ cô sinh con xong, nếu còn muốn quay lại làm việc thì liền lập tức có thể trở về."

Tiết Giai Duyệt đương nhiễn cũng biết Hà tổng vì cái gì mà đưa ra lời hứa hẹn với cô, ruốc cuộc Hứa Ngạn Văn chính là ông chru thật sự của phòng làm việc này. Cô cùng Hứa Ngạn Văn là vợ chồng, hiện tại cô mang thai, cho dù Hứa Ngạn Văn không ở phía sau an bài mọi người, Hà tổng cũng sẽ làm như vậy.

Mà về phương diện khác, Tiết Giai Duyệt cũng thích công việc thiết kế trang phục này, hiện tại mang thai cũng chỉ tạm ngừng công việc một thời gian mà thôi, về sau nhất định sẽ trở lại công tác nên khi nghe Hà tổng nói như vậy cô cũng rất hài lòng.

" Vậy cảm ơn Hà tôgr, tôi sinh con xong liền trở lại làm việc."Tiết Giai Duyệt đồng ý với an bài của Hà tổng.

Tiếp đó, Tiết Giai Duyệt đến văn phòng để lấy đô đạc, Vương Đan và Trình Vĩ khi biết được tin Tiết Giai Duyệt mang thai liền chúc phúc cho cô.

Trình Vĩ có vẻ luyến tiếc cô nên vẫn luôn cùng cô nói: " Cô về sau nhớ trở lại đó."

Tiết Giai Duyệt cười gật đầu đồng ý nói:" Tôi đương nhiên sẽ trở về."

Sau khi lấy hết đồ xong cô nhận được điện thoại của Hứa Ngạn Văn.

" Đồ có nhiều lắm không, hay là anh đi lên cầm giúp em?"

Tiết Giai Duyệt nhìn lại đồ của mình, cũng chỉ là một cái túi nhỏ, liền nói:" Không em, em xuống bây giờ đây,"

Hứa Ngạn Văn dừng lại một chút nói: " Được, anh ở dưới chờ em."

Tắt điện thoiaj Tiết Giai Duyệt cùng đồng nghiệp từ biệt xong liền rời phòng làm việc.

......

Tiết Giai Duyệt khôn cần đi làm, chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng, mỗi ngày đều có chuyên gia dinh dưỡng và hỗ lý chiếu cố, Trân tỷ mỗi ngày cũng đến chung cư xem cô, đem tình huống của cô thông báo lại cho Hứa lão gia, có đôi khi Hưuas lão gia sẽ gọi điện cho cô, nhìn cô một cái mới cảm thấy yên tâm.

Có nhiều người chiếu cố Tiết Giai Duyệt như vậy, Hứa Ngạn Văn cũng có thể an tâm làm việc, trên đường đi cũng sẽ vài lần gọi điện thoại cho cô, nhìn xem cô ở nhà làm cái gì? dò hỏi một chút đứa nhỏ ngoan hay không ngoan, có đôi khi một hai phả nhìn bụng Tiết Giai Duyệt cho bằng được, ý tứ là anh muốn cùng đứa bé tâm sự, cùng đứa bé bồi dưỡng tình cam một chút.

Từ lúc Tiết Giai Duyệt mang thai, Hứa Ngạn Văn đều sẽ có gắng hoàn thành công việc trước khi tan tầm, nếu hoàn thành không kịp anh sẽ mang về nhà để làm, chờ buổi tôi sau khi Tiết Giai Duyệt ngủ, anh sẽ vào thư phòng tăng ca.

Mỗi khi giải quyết xong công việc thò đã là đem khuya, Hứa Ngạn Văn trở lại phòng, nhìn đến Tiết Giai Duyệt đang ngủ ngon lành, ôm cô, ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô, cảm thấy vất vả như thế này cũng đáng.

Tác giả có lời muốn nói: Hứa Ngạn Văn: Chúng ta về sau sinh nhiều con.

Tiết Giai Duyệt:......
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom