Cập nhật mới

Dịch Xuyên Sách Vương Phi Mặt Lạnh Từ Chối Yêu!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: C80: Chương 80


Ngũ Thiên Kiều vẫn cứ đứng một góc với hộp thức ăn mà cười cười không ngớt. Ngũ Ngọc Minh buồn bực mà không biết nên giải thích thế nào cho đúng. Nữ nhân tiếp cận nàng, bắt đầu sử dụng đôi bàn tay linh hoạt cù liên tục vào eo nàng.

- Dừng, ta không cười nữa…haha…nha đầu thối…đừng cù nữa…

- Ta với hắn không phải loại quan hệ ngươi nghĩ. Không phải. Ta mới không thèm để ý tới hắn.

- Từ nãy…haha…ha…đừng…ta còn chưa kịp nói gì mà…ta chưa có…hic…haha…chưa có nói hai ngươi là một đôi uyên ương ân ái…

- Ta…Ngũ Thiên Kiều, ngươi điên rồi. Ta chọc chết ngươi.

Sau khi hành hạ Ngũ Thiên Kiều một hồi,hai người lăn lộn trên giường thở hồng hộc. Ngũ Thiên Kiều đâu phải loại dễ dàng cam chịu, trong lúc trêu đùa hai người có giao lưu qua lại vài hiệp đơn giản.

- Ngô Ngọc Minh, ngươi nhanh hơn rồi.

- Ngươi…ngươi là quái vật sao? Ta…ta cũng đã rất nỗ lực đó.

- Có lời khen.


- Chỉ vậy thôi ư?

- Chỉ vậy thôi.

- Kiều Kiều, ngươi kì lạ thật đó. Haha.

Ngũ Thiên Kiều cũng khẽ cười đầy bất lực. Nàng nằm nghiêng người sang một bên, đôi mắt lim dim, thoáng chốc đã nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh. Ngô Ngọc Minh cẩn thận để không làm phiền đến nàng, nhanh chóng lấy chăn dệt từ vải tơ tằm thượng hạng nhất đắp cho nàng, lại đốt trầm hương giúp nàng ngủ ngon giấc hơn còn bản thân vội vội vàng vàng rời khỏi phòng. Một chút thức ăn mà Long Mã Soái đem đến, chưa chắc sẽ làm hài lòng Kiều Kiều. Mặt trời vừa xuống núi, nhà bếp vẫn còn làm cơm, phải nhanh chân một chút,đặt vài món cho nàng ấy.

Mà Ngô Ngọc Minh vừa mở cửa đã thấy Long Mã Soái đã đứng chắn lối. Còn chưa kịp để hắn nói lời nào đã bịp miệng hắn lại rồi kéo đi. Hai người vừa đi thì một con hạc giấy chầm chậm len lén bay vào trước khi cánh cửa đóng lại. Thông qua hạc giấy, Mặc Thừa Ân liền an tâm thở phào một tiếng:

- Vương gia, vương phi đang nghỉ ngơi trong Nguyệt Ưng học viện. Cô nương kia tên Ngô Ngọc Minh, là quý nữ nhà Ngô gia, thuận tiện là bằng hữu của vương phi.

- Ngô gia? Cái phủ tồi tàn ấy còn sống à?

- Một tay vương phi nâng đỡ. Mười tám vạn lượng vàng hoàng kim là do vương phi cho nhà Ngô gia mượn để quật khởi.

- Điều tra Ngô Ngọc Minh.

- Dạ, vương gia.

- Vương gia ~ - Mặc Nhiên giận dỗi dậm chân - Chúng ta nửa canh giờ nữa phải về Nạp Lan các rồi. Tại sao không thể cho ta gặp vương phi?

- Ồn ào. Không nghe thấy Mặc Thừa Ân nói Kiều Kiều đang ngủ?

- Nhưng ta nhớ vương phi. Nhìn mặt vương gia thật chán ghét.

- Ha…

- Ta muốn gặp vương phi. Tên khốn Phong Khuyết vắt cạn ta rồi. Hắn đúng là quỷ hút máu. Ta muốn ôm vương phi. Trả vương phi cho ta!!!


- Vương gia, người cho gọi nô tỳ.

- Khiểm Thúy tỷ, hí hí, hành lễ gì nữa. Đứng dậy đi - Mặc Nhiên nhảy khỏi ghế tung tăng chạy đến đỡ người - Vương gia không để tâm đâu.

Khiểm Thúy vẫn quỳ trên đất không chịu đứng. Âu Dương Phong Ngạn nhận được cái quắc mắc dữ tợn của Mặc Nhiên liền nhẹ giọng ra lệnh:

- Đứng dậy đi. Nói ta nghe, Kiều Kiều làm sao quen biết Ngô Ngọc Minh

- Nô tỳ chỉ nghe Ngô tiểu thư nói tiểu thư là ân nhân của cả Ngô gia. Còn chi tiết thì nô tỳ không rõ.

- Ngô Ngọc Minh đối với Kiều Kiều có bao nhiêu tâm tư?

- Vương gia, Ngô tiểu thư không phải người xấu, nhất định không làm hại tiểu thư đâu.

- An toàn của Kiều Kiều,một câu của ngươi là xong sao?

Âu Dương Phong Ngạn đập bàn. Khiểm Thúy sợ hãi quỳ rạp xuống đất luôn miệng không dám. Còn Mặc Nhiên thấy tình hình bất ổn liền đứng chắn trước mặt hắn, lớn giọng nhắc nhở:

- Vương gia, người đừng quên, Khiểm Thúy là người thân duy nhất của vương phi. Ngài động vào nàng, không sợ vương phi hận ngài đến chết ư?


Âu Dương Phong Ngạn thu liễm. Luồng bạo động ban nãy biến mất trong chớp mắt như thể nó chưa từng xuất hiện. Quán trọ sau một trận kịch liệt rung lắc thì ai nấy cũng có vài phàn tò mò, kẻ phá lực là ai mà tùy tiện mất khống chế như vậy. Mà kể ra, đoán chừng cũng là kẻ mạnh.

Hắn phất áo đi ra ngoài. Mặc Nhiên thở dài với cái bản tính trầm mặc bất ổn của hắn. Nha đầu vội nâng Khiểm Thúy đang run rẩy sợ hãi lên:

- Khiểm Thúy tỷ, vương gia chỉ vì lo cho vương phi quá mà thôi. Chúng ta vượt Linh Cương qua xôi mấy vạn dặm ngay khi nghe tin vương phi bị Nguyệt Ưng học viện ép đi. Tỷ…đừng trách ngài ấy.

- Ừm. Ta biết mà. Nhưng ta vẫn…vẫn không thể ngừng run rẩy trước uy áp của ngài ấy, dù rằng ta chỉ là người thường.

- Tỷ, bình tĩnh lại, hít thở chậm thôi.

Mặc Nhiên nắm chắc đôi bàn tay đang không ngừng run lên cầm cập của Khiểm Thúy. Lần này, Khiểm Thúy không khóc. Chỉ là bị ảnh hưởng tinh thần quá độ thôi. Cũng may, nếu để vương phi biết chuyện nha hoàn thân cận mà bản thân cực kì trân trọng bị phu quân dọa phát khóc thì không biết sẽ có phân cảnh cắn xé nhau như nào.

- Mặc Nhiên, đi đi. Vương gia đang đợi.

Một giọng nói thì thầm vào tai Mặc Nhiên. Nha đầu khẽ mỉm cười im lặng rút lui. Đôi bàn tay to lớn phủ lên tay Khiểm Thúy đang cố gắng hít thở. Một luồng năng lượng ấm nóng chảy vào tràn vào kinh mạch của nữ nhân rất nhanh điều hòa lại tinh thần cho đối phương. Khiểm Thúy bị khí lạ xâm nhập, cơ thể kháng cự mà ngất lịm trong vòng tay của Mặc Thừa Ân. Y dịu dàng bế nữ nhân lên giường, sau đó cẩn thận ngồi cạnh canh chừng.

Còn ở dưới lầu, có một vài chuyện nho nhỏ đã xảy ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: C81: Chương 81


Nữ nhân bị ném văng chân tường. Lực đạo quá mạnh, chống đỡ không kịp khiến trán nữ nhân vô tình bị va đập nghiêm trọng, máu từng giọt tí tách nhỏ xuống. Nữ nhân loạng choạng bò dậy trong sự giúp đỡ của đám hầu cận. Ngũ Thiên Kiều từng bước tiến về phía Âu Dương Phong Ngạn, kiêu ngạo kéo cằm hắn xuống, dịu dàng đặt lên môi hắn một nụ hôn phớt. Nàng nhàn nhạt buông lời chiếm hữu:

- Nam nhân này, là người của ta.

Mặc Nhiên ở phía trên tầng lầu phấn khích la hét gào rú gọi tên Ngũ Thiên Kiều. Nha đầu mượn lực nhảy bổ xuống dưới, ngay lập tức xà vào lòng nàng. Nàng cũng dễ dàng đỡ lấy cơ thể nhỏ bé ấy, trìu mến xoa đầu nha đầu:

- Nguy hiểm, có biết không?

- Nhưng Mặc Nhiên biết vương phi sẽ đỡ được ta mà.

- Lẻo mép.

- Vương phi, ta nhớ người quá. Người thật thơm mà.

Mặc Nhiên đang dụi dụi đầu vào ngực Ngũ Thiên Kiều thì bị Âu Dương Phong Ngạn mặt đen ở cạnh nhấc lên đặt xuống đất. Hắn tham lam ôm lấy bóng hình mà bản thân xa cách mấy hôm nay. Nhớ Kiều Kiều của ta quá. Thật muốn đem cả nàng ấy tới Linh Cương. Chỉ là nàng ấy không chịu. Cũng không thể cưỡng cầu.


- Không phải ngươi đang ở Linh Cương sao?

- Ta về gặp nàng. Không phải nàng đang ngủ sao?

- Ta cảm nhận được Khiểm Thúy đang gặp nguy hiểm - Ngũ Thiên Kiều cũng cẩn thận đeo vào cổ tay hắn một chiếc vòng nhỏ - Mang theo đi. Ngươi ở đâu ta cũng biết.

- Vương phi, của muội đâu?

Mặc Nhiên đưa hai tay về phía trước,đan vào nhau, ánh mắt lấp lánh chờ đợi. Ngũ Thiên Kiều bật cười cúi xuống thả vào lòng bàn tay nhỏ nhắn ấy một chiếc lắc màu hồng, có những chiếc chuông hình gấu rất bắt mắt.

- Vương phi, Mặc Nhiên yêu người.

- Ta cũng yêu ngươi.

- Nàng chỉ được yêu bản vương.

Âu Dương Phong Ngạn vòng tay ôm eo Ngũ Thiên Kiều, thuận tiện kéo nàng đứng lên. Mặc Nhiên bĩu môi, mắng hắn hai tiếng " ấu trĩ ". Ngũ Thiên Kiều cười khúc khích. Nụ cười cùng chiếc nhan sắc đã được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận khiến nhiều người ngơ ngác. Họ gần như quên mất chuyện nàng vừa nàng, chuyện nàng đã động vào người không thể động.

Thoáng chốc, quán trọ vốn đông đúc người ăn nay đã bỏ chạy cả. Một đám người khác,đồng loạt cầm vũ khí chạy vào, chĩa binh khí đủ những thể loại khác nhau về phía Ngũ Thiên Kiều và Âu Dương Phong Ngạn. Mặc Nhiên thị uy thay chủ, tức giận hét lớn:

- Vô lễ, vương gia vương phi ở đây còn không chịu quỳ xuống.

- Vương gia, vương phi? - Nữ nhân kia vẫn còn giữ tỉnh táo đứng dậy mồm miệng độc địa - Nói hắn là vương gia thì cha của ta chính là thiên tử. Nói nàng ta là vương phi thì ta chính vương hậu đấy, có biết không? Các ngươi biết ta là ai không mà dám đả thương ta?


- Thế ngươi là ai?

- Ta là Hạ Thiết Kiến, đại tiểu thư Hạ phủ. Hạ phủ là đại gia tộc lớn nhất của Trạch Lan quốc đấy,biết sợ chưa hả? Tiểu nam tử kia được ta nhìn trúng chính là phúc phận của ngươi. Theo ta, cả đời ngươi không lo tiền bạc, thoải mái cùng ta ngao du thiên hạ. Vậy mà thứ tiện nhân kia…dám tranh với ta?

- Ngươi lấy tư cách gì tranh với ta? - Ngũ Thiên Kiều cao ngạo lên tiếng - Hắn, vốn dĩ là người của ta.

Mặc Nhiên còn đang hậm hực muốn cùng nữ nhân đối diện tính toán một phen thì liền vô cùng ái mộ nhìn Ngũ Thiên Kiều. Nàng cười tựa như hoa, kéo Mặc Nhiên ra sau đứng cùng với Âu Dương Phong Ngạn. Phàm là thứ nàng thích, trước giờ nàng hoàn toàn không có ý định nhường nhịn. Giết người…hiện tại vẫn là có chút không tiện đi.

- Vương gia, tên khốn Phong Khuyết đó lại gọi chúng ta. Phải làm sao bây giờ,cũng không thể vương phi ở lại?

Rõ ràng là Mặc Nhiên đã rất nhỏ giọng, ghé sát tai Âu Dương Phong Ngạn thì thầm mà Ngũ Thiên Kiều vẫn có thể dễ dàng nghe thấy. Bất chợt nàng bế đứng nha đầu lên, giao vào tay của Âu Dương Phong Ngạn nói:

- Đi trước đi. Một chút chuyện nhỏ như này, ta lo được.

- Vương phi, người thật sự ổn sao?

- Không phải hai người đang vội sao? Bản vương phi dễ dàng bị đánh chết vậy ư?


- Kiều Kiều, cẩn thận một chút, đừng quá phấn khích, tổn hại sức khỏe.

- Ta biết rồi.

Ngũ Thiên Kiều đưa tay chặn ngang mắt Mặc Nhiên sau đó chủ động đáp lại cái hôn nhẹ nhàng của Âu Dương Phong Ngạn. Hắn cũng có vài phần ngạc nhiên. Dẫu biết tính cách của nàng có chút tùy hứng nhưng mà…Có lẽ chuyện nữ nhân kia tự nhiên chạm vào hắn, quấn lấy hắn cũng không quá tệ.Có thể khiến bảo bối nhỏ xù lông. Thật đáng yêu.

- Bảo vệ Mặc Nhiên cho tốt. Phá vòng vây đi, ta yểm trợ cho ngươi.

- Được. Đều nghe nàng.

Âu Dương Phong Ngạn ánh mắt đầy phong tình lưu luyến nhìn nàng rồi dứt khoát nhảy ra khỏi vòng người. Một toán người phía sau tính lao lên đuổi theo thì bị một sợi dây từ phía sau túm lại thành một vòng. Trên thân dây hình thành những tia điểm đủ sắc màu không ngừng chồng chéo lên nhau mà giật đám người kia đầu tóc dựng ngược cả lên, miệng không ngừng nhả khỏi. Hạ Thiết Kiến lúc này mới gầm lên:

- Là Tử Điện. Tử Điện của ta, tiện nhân, ngươi dám trộm cả đồ của ta. Người đâu, giết ả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: C82: Chương 82


Hiệu lệnh vang lên, đám người lao đến vung vũ khí về phía Ngũ Thiên Kiều như ong vỡ tổ. Ngũ Thiên Kiều cười lạnh, móc Tử Điện lên lầu trên,giật mạnh một cái,kéo cả thân hình kiều diễm nhảy vọt lên. Đám khách đang nghỉ ngơi trên mấy tầng cao đang đứng hóng chuyện cũng giật mình. Nữ nhân tưởng chừng yếu đuối nhưng tu vi đoán chừng không thấp nha.

Đám sĩ binh cũng đồng loạt nhảy lên truy người chặn đầu cả hai lối hàng lang,dù nàng có đi đường nào cũng là điểm chết. Nhưng bọn chúng không biết, chính bản thân mới là con mồi bị săn. Truy quân đuổi tới, mơ hồ chỉ cần vung một cây đao liền có thể chém đôi người Ngũ Thiên Kiều thì nàng chợt lấy đà,dùng toàn bộ sức bình sinh mà dẫm thật mạnh. Sau đó dùng Tử Điện leo lên tầng tiếp theo. Đám người kia cũng như lúc đầu toan nhảy lên nhưng còn chưa kịp vận lực thì toàn bộ hành lang bằng gỗ sập xuống. Người rơi như ngả rạ.

Ngũ Thiên Kiều ngồi trên lầu cao nhìn xuống mà khúc khích cười mỉm. Bọn họ có là tu tiên giả thì đã sao? Đối mặt với tình huống bất ngờ không thể làm chủ tâm thế thì cũng chỉ như những con kiến nhỏ mặc dòng nước lũ cuốn đi mà thôi. Khoái cảm muốn giết chóc từng bước nhen nhóm trong lòng của Ngũ Thiên Kiều. Nàng cười quỷ mị với gò má đã phiếm hồng cùng hơi thở dồn dập. Nàng cười haha một tràng dài đầy chế diễu. Hạ Thiết Kiến thấy tàn quân chỉ còn lại vài người chống đỡ trên đất thì đăm đăm nổi giận tự mình tiếp trận.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau. Ngũ Thiên Kiều ngoắc ngoắc nhẹ ngón trỏ rồi kiêu ngạo dùng Tử Điện đu từ cây cột này đến cây cột khác nhảy xuống đại sảnh đã bị tàn phá như cái hoang mạc. Ông chủ núp ở quầy tiếp khách cắn răng, nước mắt lưng tròng đầy tiếc nuối.Ngũ Thiên Kiều đứng phía trên quầy ngắm nhìn dáng vẻ bi thương ấy mà chợt đến lão già ở casino ngày trước, lúc nào nơi làm ăn cũng bị nàng biến thành cái chiến trường, mặc sức mà phá mà đánh vì bị truy sát. Những kẻ ham tiền, đúng là dáng vẻ mất tiền như mất mạng, y chang nhau.

- Nè, lão già.

Chủ quán nhìn thấy nàng như nhìn thấy tula, vừa giận vừa sợ nên không dám buông nửa lời quát mắng. Lão lau mồ hôi nhìn lên:


- Khách quan, có chuyện gì ạ? Ngài…ngài có thể đừng phá quán của ta nữa được không?

- Được, cái này,cho ngươi nha. Không đủ thì tới vương phủ đòi thêm. Nói ba chữ " Ngũ Thiên Kiều " liền không có ai dám bắt nạt ngươi.

- Chỉ…chỉ cần ngài đừng đánh nhau ở chỗ ta nữa là được rồi. Nô gia đội ơn ngài.

- Được được - Ngũ Thiên Kiều cười cười - Vẫn là cho ngươi đi.

Nàng vứt túi tiền về phía ông chủ với ý cười an ủi. Thật, nàng không đem theo tiền. Thứ đó là nàng tùy tiện lấy từ trong vạt áo của Âu Dương Phong Ngạn. Tiện tay một chút mà thôi. Có lẽ hắn không để bụng đâu nhỉ.Mà nàng bên này đang thong thả như vậy thì ba mũi dao đồng loạt lao tới. Nàng chỉ cần quất nhẹ một cái Tử Điện, hai lưỡi dao liên bắn sang hai bên,chỉ còn một lưỡi dao chực chờ cắm vào cổ liền bị nàng bắt lại. Mắt nàng cứ như ở phía sau đầu vậy. Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng dùng hai ngón tay mà đẩy lưỡi dao trở về với chủ nhân của nó. Hạ Thiết Kiến cũng là người có năng lực, phán đoán cực nhanh, cực nhanh mà né tránh, chỉ có điều vẫn bị trượt qua vai một chút mà thôi. Vết thương không sâu, có thể dùng đan dược chữa lành ngay lập tức y như vết thương trên trán của nàng ta vậy

- Nữ nhân thối, trả Tử Điện lại cho ta.

- Nhưng nó hiện ở trên tay ta.

Hạ Thiết Kiến càng không phải kẻ ngốc. Nàng ta hiểu rõ đối phương đang có ý thách đấu mình. Tử Điện là vật tùy thân theo nàng ta từ khi mới bước vào tu đạo, là món quà duy nhất mẫu thân để lại, nhất định không để mất. Nhưng mà…luận võ đạo, e rằng nàng ta đánh không lại nữ nhân đang kiêu ngạo đứng trước mặt. Tu vi của nàng, căn bản Hạ Thiết Kiến nhìn không ra. Mà phụ thân từng dạy, những kẻ không thể đong đếm được thực lực, nhất định nhìn thấy chỉ có một cách để giữ mạng đó chính là chạy.

Thấy Hạ Thiết Kiến vẻ mặt phức tạp nhìn chăm chăm Tử Điện, sau lại nhìn xuống đất rồi cắn răng tiếc nuôi. Ngũ Thiên Kiều chợt có hứng thú với cây roi được gọi là Tử Điện nhàm chán này. Sao thứ đồ vật vô tri này cứ như đang cắn trả nàng vậy. Bàn tay tiếp xúc với thân roi đang bị nung nóng để đỏ ửng. Nàng nhìn qua Tử Điện một hồi. Dòng chữ trên thân Tử Điện khiến nàng trầm lặng một hồi lâu,hoàn toàn phớt lờ vài lời nói vô nghĩa của đối phương.

Mãi về sau, Hạ Thiết Kiến mất kiên nhẫn vì bản thân đặt điều kiện mà không thấy có phản hồi, tính lao lên thì bị giọng nói bâng quơ của Ngũ Thiên Kiều chặn lại:


- Có thể trả nó lại cho ngươi, chỉ là mai này làm người thì tốt một chút. Mẫu thân của ngươi đang ở sau lưng ngươi. Bà ta đang khóc cầu xin ta tha cho ngươi đấy.

- Ngươi… ngươi nói xằng nói bậy cái gì vậy hả? - Hạ Thiết Kiến kích động gào lên - Dám lấy mẫu thân ta làm trò đùa, hôm nay liều chết cũng phải kéo ngươi theo cùng.

- Mẫu thân ngươi mặc xiêm y màu tím.

Cử động của Hạ Thiết Kiến chậm lại. Ngũ Thiên Kiều tiếp lời:

- Trên ngực áo bà ta còn thêu hình hồng hạc. Tóc cài trâm hình phượng. Tai đeo đôi phỉ thúy màu xanh ngọc, là hình giọt nước. Dưới đuôi mắt trái còn có nuốt ruồi lệ. Quả là một mĩ nhân tuyệt sắc. Bà ta đang cầm một chiếc túi rút nhỏ, thêu hình con thỏ…chậc…là mèo à? Trông xấu xí thật đấy. Là ngươi làm à? Ta rất chê thứ này, nhưng có vẻ mẫu thân ngươi rất thích nó đấy. Bà ta đang xoa đầu ngươi đấy.

- Ngươi…ngươi nói láo…

- Thứ này trả cho ngươi. Bản vương phi nể mặt mẫu thân của ngươi quỳ xuống cầu xin. Đừng có không biết điều.


Bốn từ " quỳ xuống cầu xin" được Ngũ Thiên Kiều nhấn mạnh. Hạ Thiết Kiến bất giác nhìn xuống sàn đất trống không. Ngũ Thiên Kiều vốn chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, cố ý nói:

- Mẫu thân ngươi đang quỳ phía bên tay trái ngươi đấy. Ngươi thân là nhi tử mà để đấng sinh thành vì ngươi mà chạm gối. Ha, nực cười.

- Mẫu…mẫu thân, người thực sự ở đây ư? Nàng ta chỉ là đang lừa con thôi, có phải không?

“- Thiết Kiến, mẫu thân ở đây. Con đừng gây sự với nữ nhân đó. Nàng ta thâm tàng bất lộ, mẫu thân không thể cầu toàn giúp con nữa đâu. Thiết Kiến, mẫu thân nhớ con. Mẫu thân yêu con”

Giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai khiến Hạ Thiết Kiến như phát điên mà liên tục gọi " Mẫu thân". Thân cận bên cạnh chỉ dám đứng nhìn chứ không dám lại gần.

Ngũ Thiên Kiều ở đằng xa búng tay.Kết nối giữa Hạ Thiết Kiến và mẫu thân nàng ta bị cắt đứt. Những gì mẫu thân nàng ta muốn nói đều nói cả rồi. Máu từ hốc mắt bên phải của Ngũ Thiên Kiều đang không ngừng nhỏ giọt. Lâu rồi không dùng lại thứ năng lực kinh tởm này, bản thân có vài phần thương tổn không nhẹ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom