Cập nhật mới

Dịch [Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 340: Trở về


Hoa Y tỉnh dậy trong vòng ôm ấm áp, bên ngoài trời đang là ban đêm.

Cô lại gần, rúc sâu vào ngực hắn, áp tai trên lồng ngực hắn, mắt mở to đôi tai lại lắng nghe tiếng tim hắn đập, hữu lực, trầm ổn, từng tiếng rõ ràng vang dội.

Cánh tay bên hông bất giác siết chặt cô, giọng nói trầm thấp có phần hơi khàn vì mới thức dậy.

"Không ngủ được?"

Hoa Y vươn tay sờ lên cằm hắn, ngón tay di chuyển từ cằm hắn đến xương hàm tinh xảo.

"Em là Huyết tộc"

Bạch Ly cúi đầu, cằm gác lên tóc cô.

"Thích nó?"

Tay Hoa Y thu lại, đặt chính xác tại vị trí trái tim.

"Ừm"

Huyết tộc bọn cô...không có trái tim, Huyết tộc chỉ là những con quỷ với linh hồn cường đại, chúng mạnh nhưng lại mang rất nhiều điểm yếu, chúng sợ ánh sáng mặt trời, sợ đạn bạc, sợ nước thánh.

Mặc dù cô không sợ những thứ trên, nhưng bản chất của cô vẫn là Huyết tộc, trái tim có trong lồng ngực này chỉ là vật chết.

"Lấy nó cho em nhé?" Bạch Ly nhẹ nói.

Hoa Y sững sờ, đôi tay khẽ run lên.

Cô ngẩng đầu đối diện tầm mắt hắn, đôi mắt đỏ đậm ánh lên sự nguy hiểm.

"Em thích nó vì nó ở bên trong anh, lấy ra thì còn gì ý nghĩa? Đừng nói như thế, em không thích đâu"

Bạch Ly vội vàng ôm chặt cô, giọng hắn mềm mỏng cẩn thẩn hơn bình thường.

"Tôi sẽ không chết cho dù có bị lấy đi trái tim, em đừng giận"

Hoa Y thở dài ôm lại hắn: "Em không giận, em chỉ không thích cái cách anh hờ hững với bản thân mình, anh yêu em, nhưng càng phải biết yêu bản thân anh hơn, em chỉ đau lòng khi anh quá đặt nặng giá trị của em như thế"

Bạch Ly ánh mắt du đãng, cúi đầu xuống chôn đầu trong tóc cô: "Được, nghe em"

Hoa Y thở dài, cô biết thừa con hàng này không nghe lọt lời cô nói, hắn chỉ đang giả vờ thuận theo cô thôi, nhìn xem đến mặt cũng không dám ngẩng lên nhìn thẳng cô sợ mình lộ tẩy đây này.

Hoa Y nhắm mắt, lần nữa mở ra, cô xoay người đè lên hắn, đôi mắt đỏ như pha lê bình tĩnh nhìn hắn.

Bạch Ly tầm mắt đối diện khuôn mặt cô, đôi mắt cô lấp lánh như pha lê đỏ rực một mảng trời, đôi môi đỏ như trái anh đào chín mọng, bờ môi khẽ mở lộ ra hàm răng trắng bóng cùng 2 chiếc răng nanh tinh tế nhỏ xinh.

Yết hầu khẽ động, nơi nào đó lại rục rịch căng cứng trướng đến đau đớn.

Hoa Y câu môi nở nụ cười, ngón trỏ di chuyển trên cần cổ thanh nhã trắng sứ của hắn, ẩn dưới tay cô là mạch máu thơm nồng không ngừng luân chuyển.

Cô gập người, mái tóc xoăn dài theo đó trượt xuống vương trên lồng ngực hắn.

Hoa Y nhắm mắt khẽ hít ngửi hương thơm, trên lớp da lan toả mùi bạc hà thanh mát, bên dưới đó lại có mùi thơm ngọt ngào của huyết dịch.

Cô há miệng, ngay tại mạch máu xinh đẹp ở cổ, cắn xuống.

"Haz..."

Bạch Ly nâng tay đặt lên trán thở dốc, sắc xanh thẫm màu khẽ tan rã thành từng mảnh nhỏ li ti, người vừa nãy cho dù ở trên người cô vẫn bình tĩnh tỉnh táo không thở dốc lấy một lần lại đang không ngừng run lên.

Tiếng thở trầm ấm vang lên trong không gian...

Hoa Y ngẩng đầu nở nụ cười nhìn hắn, trêu chọc: "Thích không? Là lần đầu em thử đấy"

Bạch Ly nuốt nước bọt, yết hầu di chuyển lên xuống, ánh mắt hắn khép hờ nhìn cô, trên trán có một chút mồ hôi rịn ra.

Hoa Y nhìn hình ảnh ma mị lúc này thầm kiêu ngạo, đôi mắt cô cong cong ẩn chứa ý cười, cô cầm lên tay hắn, ngón tay miết nhẹ mạch máu dưới cổ tay, đặt lên một nụ hôn thành kính sau đó cắn xuống.

"Ha...haz..."

Tiếng thở dốc càng thô nặng hơn.

Hoa Y lại cúi xuống ngay tại eo hắn, cắn xuống, tiếp tục cắn xuống vài chỗ nhạy cảm, vành tai tinh xảo, bắp đùi trắng muốt, xong việc cô ngẩng đầu lên, ngón tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, chậm rãi liếm láp.

Người bên dưới giống như bị tàn phá, áo ngoài lỏng lẻo bung mở, trên làn da trắng sứ ửng hồng, có thể thấy rõ vết răng chi chít in trên thân thể hắn, cánh tay đặt trên trán sớm đã ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt xanh thẫm mờ ảo như sương mù giăng kín, gò má, vành tai đều đỏ lên, toàn thân giống như con tôm luộc.

Hoa Y cười cười vuốt nhẹ gò má hắn: "Sẽ qua nhanh thôi, cố chịu một chút"

Ánh mắt hắn như tan rã nhìn cô, không ngừng thở dốc, thân thể cũng nóng lên thật giống như hòn than di động.

Hoa Y cảm nhận thấy phía dưới ẩm ướt, cô nở nụ cười tinh quái, 2 lần...xem ra cô đã biết cách lột lớp mặt nạ băng lãnh ngứa đòn của hắn rồi.

30 phút trôi qua, người phía dưới dần trở lại nhiệt độ ban đầu, đồng thời tại cần cổ nơi cô cắn xuống đầu tiên xuất hiện một hình xăm, một bên cánh dơi chính giữa được bao quanh bởi 5 giọt lệ, chúng được xếp theo mũi nhọn của ngôi sao 5 cánh.

Hoa Y hài lòng nở nụ cười, cô vươn tay đỡ hắn dậy, mang hắn đến góc phòng, kéo xuống tấm vải đen, xuất hiện tấm gương to soi rõ thân ảnh hắn.

Hoa Y đứng bên cạnh hắn ánh mắt si mê, hài lòng đưa tay miết nhẹ dấu vết trên cổ hắn.

"Thích không? Đây là dấu hiệu của em, khi Huyết tộc chọn bạn đời, chúng sẽ đánh dấu lên người đó, để người đó mãi mãi không thể rời khỏi!"

Bạch Ly môi mỏng khẽ cong, ánh mắt ấm áp, thanh lãnh ẩn sau đó lại là sự cuồng si, cố chấp nhìn chằm chằm vào dấu hiệu trên cổ mình.

"Rất đẹp, tôi thích"

Hoa Y cười cười nhìn hình bóng hắn trong gương, bĩu môi ghen tị: "Haizz rõ ràng là em đang ôm anh mà lại không giống như ôm anh"

Bạch Ly hiểu cô đang nói gì, hình ảnh phản chiếu trên gương chỉ có hắn, không có cô, đây cũng là một trong những đặc điểm của Huyết tộc, cho dù là cô cũng không thể khắc phục.

Hắn xoay người cúi xuống ôm cô, đầu gác lên vai cô: "Không sao, để tôi ôm em"

Hoa Y cười cười xoa xoa lưng hắn, chợt nhớ ra việc quan trọng, ánh mắt tinh quái loé lên: "Để em bảo người chuẩn bị suối nước nóng, hôm nay em cũng hơi...mạnh tay~"

Nói xong cô còn nghịch ngợm lướt xuống phía dưới.

Bạch Ly dĩ nhiên hiểu ngụ ý của cô, hắn vẫn bình tĩnh nhặt lên áo ngoài, mặc vào cho cô, còn bọc kín kẽ khiến cô chỉ hởi ra cái đầu và đốt ngón tay tinh xảo.

Hắn cũng tự chỉnh lý cho mình, nắm tay cô bước ra ngoài, theo chỉ dẫn của cô đến suối nước nóng.

Hơi nước ấm áp lan toả, Hoa Y chưa bước vào đã cảm thấy khoan khoái, buổi đêm đi ngâm suối nước nóng là tuyệt nhất.

Bạch Ly không biết được cảm giác nhàn hạ, thư thả của cô, hắn cởi áo cho cô lại cởi áo mình, ôm cô bước xuống.

Làn nước ấm tràn vào cơ thể khiến cơ thể tỉnh táo, sảng khoái lạ thường, Hoa Y thư thái để người hầu hạ.

Chợt người bị xốc lên, cô vội vã ôm cổ hắn cùng lúc phía dưới tiến vào.

"A...!"

Hoa Y mở to mắt trừng hắn.

"A...nh...haz...ha"

Hoa Y mím môi ngăn lại tiếng rên cùng tiếng thở dốc, Bạch Ly dứt khoát ngửa đầu hôn lên môi cô, nhẹ cắn, mút vào, thấy cô không phối hợp hắn nhỏ giọng.

"Ngoan, mở miệng"

Hoa Y nheo mắt nhìn hắn, cố ý càng ngậm chặt miệng.

Hắn bước về đằng trước để lưng cô tựa vào tảng đá, nhưng lại suy tư đôi chút, có lẽ sợ cô đau nên tảng đá bỗng chốc trở nên xốp mềm chứ không cứng và sắc như trước nữa.

Phía dưới khít chặt, tốc độ tăng lên chạm đến tận sâu linh hồn.

Hoa Y nâng tay bịt miệng cực kì cố chấp nhất quyết không mở miệng.

Vận động tạo thành gợn nước luân chuyển dần dần gợn nước cũng lớn hơn bập bùng lên xuống.

Hoa Y thề cảm giác nóng cháy của hơi nước sắp hun chết cô, đồng thời vật bên dưới cũng sắp đâm chết cô.

Bạch Ly đôi mắt xanh thẫm đen đặc, khoé miệng kéo lên cúi đầu xuống ngậm lấy đỉnh nụ, hắn vươn đầu lưỡi khẽ trêu đùa liếm láp.

"A...ưm..."

Xúc cảm kích thích ập đến cô không ngăn được thân mình, bất giác giọng nói thoát ra, âm thức trong trẻo mềm nhẹ ngọt ngấy.

Bên dưới càng căng chặt, hình như còn lớn thêm, Hoa Y cúi đầu mở to mắt nhìn hắn, thôi xong cô rồi...

Bạch Ly ngẩng đầu nở nụ cười trong sáng vô tội, nét mặt thiếu điều viết lên tôi không có tội, tất cả là tại em.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 341: Trở về


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2 giờ 50 phút, cô bắt đầu đến đây từ 1 giờ...

Hoa Y cúi đầu khẽ gục lên vai người nọ, mồ hôi rịn ra trên trán, mái tóc nâu đỏ bị hơi nước làm cho ướt đẫm dính trên tấm lưng trần.

Chân cô sớm đã tê rần gác trên hông hắn được tay hắn đỡ lấy, theo chuyển động của hắn chân khẽ lay động nhịp nhàng, lúc nhanh lúc chậm khuấy động dòng nước.

Hàng mi run rẩy thấm đẫm hơi nước, đôi mắt màu đỏ pha lê giống như vụn vỡ, ngập tràn hương sắc tình dục, ngón tay mảnh khảnh bám trên lưng hắn mỏi nhừ, thậm chí rất nhiều lần còn giận dữ tạo lên nhiều vệt dài trên lưng hắn.

Hoa Y mệt mỏi nghiêng đầu, khuôn mặt giống như không còn gì nuối tiếc, răng nhỏ xinh mọc ra, ánh mắt khẽ híp lại nở nụ cười khoái trá, cô hạ miệng cắn lên hình xăm của hắn cùng lúc vật bên dưới ngừng lại, chôn sâu trong người cô không có dấu hiệu động nữa.

Cô nghe thấy tiếng thở hắt ra của hắn, thầm thở phào, tý thì chết vì lao lực quá độ, hú hồn may mà cô nhanh trí.

Nói thì nói vậy chứ cô sớm đã mệt lả mặt úp trên vai hắn, hoàn toàn bị tước đi vũ khí chiến đấu, mơ mơ màng sắp ngủ mất liền nghe thấy chất giọng trầm khàn được thoả mãn sau dục vọng phóng thích.

"Xin lỗi, tôi có hơi mạnh tay"

Hoa Y trợn mắt sắp thổ huyết đến nơi, hắn là ở chỗ này chờ cô, là hắn hận chuyện cô ngụ ý trêu hắn liền mạnh tay chứng minh sau đó K.O cô bằng lời của chính mình!!!

Hoa Y nói không nên lời, thực sự sắp khóc đến nơi, cô thầm rút ra kinh nghiệm xương máu, tuyệt đối không nên cái miệng hại cái thân.

————————————

Nhìn người trong lòng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi Bạch Ly bất giác kéo lên khoé miệng khiến cho khuôn mặt lãnh lẽo của anh tăng thêm vài phần sinh khí.

Anh cẩn thận bế cô lên bờ, vì ngâm nước nóng quá lâu nên làn da cô sớm trở nên đỏ ửng, toàn thân trên dưới đều có dấu vết ân ái, Bạch Ly cụp mắt có chút tự trách, hình như anh đã làm quá rồi.

Vì lúc ấy xúc động bởi lời cô nói, cho nên không suy nghĩ đến hậu quả, bây giờ nhìn cô lại thấy xót.

Anh lấy khăn tỉ mỉ nghiêm chỉnh lau sạch thân mình cô, đôi mắt sáng trong không chút tạp niệm.

Anh lấy quần áo từ từ mặc lại cho cô, khi mặc đặc biệt nhẹ nhàng cẩn thận hết mức giống như sợ cô ngủ không ngon hay tỉnh dậy.

Xong việc, anh ôm cô về phòng nhẹ nhàng đặt cô xuống bên cạnh mình, xoay người mặt đối mặt với nhau ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Thực ra Bạch Ly vốn không cần ngủ, anh là tạo vật sinh ra từ đất trời, những nhu cầu cơ bản như ăn, ngủ, thở, ngay cả nhu cầu về tình dục đối với anh đều không ảnh hưởng.

Nhưng vì cô anh đều có thể, chính cô là người đã dạy cho anh cách để "sống" chân chính "sống" và tồn tại.

————————————

Hoa Y thức dậy là vào buổi chiều tối, bình thường nếu không có việc đột xuất cô đều sẽ sinh hoạt như vậy, Huyết tộc vốn là Huyết tộc cũng chẳng thể chối bỏ được.

Bên cạnh sớm đã không còn hơi ấm, không thấy người đâu, cô dứng dậy kéo cửa bước ra ngoài.

Ánh mắt nhìn về phía Inori: "Anh ấy đâu?"

Inori cúi đầu quy củ trả lời: "Ngài ấy đang ở phòng trà ạ"

"Ừ" Hoa Y quay người, bước về phía gian phòng nằm đối diện hồ sen.

Vừa bước vào Hoa Y liền sững sờ, hôm nay hắn mặc một bộ Yukata đen, viền áo hoa văn màu đỏ tinh tế, ôm sát toàn bộ cơ thể ẩn hiện ra thân hình rắn rỏi hữu lực, ngực nở eo thon, phần cổ áo hơi rộng, lộ rõ cần cổ thon dài tinh xảo, di chuyển lên trên liền đập vào mắt trái yết hầu nhỏ xinh nhẹ di chuyển lên xuống, điều đặc biệt là mái tóc màu bạch kim của hắn cắt ngắn rồi?

Bạch Ly ngẩng đầu, nở nụ cười với cô, lấy ra tấm thảm đặt xuống vị trị bên cạnh.

Hoa Y bước qua ngồi xuống, một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn hắn: "Anh cắt tóc rồi? Vì sao lại cắt?"

Hắn rót xong chén trà, đặt xuống trước mặt cô, môi mỏng khẽ mở: "Thời đại này không thích hợp để tóc dài cho lắm, tôi cũng thấy khá vướng, nên liền cắt đi, em không thích?"

Hoa Y lắc đầu, vươn tay chạm vào mái tóc ngắn của hắn, xúc cảm vẫn mềm mại dễ chịu như ban đầu.

"Đẹp lắm, đến mức chỉ muốn nhốt anh lại, không muốn cho ai ngắm nhìn"

Bạch Ly nở nụ cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào đôi mắt cô: "Em có thể làm vậy, tôi tình nguyện"

Hoa Y híp mắt, lưỡi đảo qua liếm nhẹ trên môi, đôi tay từ tóc hắn chuyển qua đặt tại khoé môi hắn khẽ miết.

Bạch Ly ánh mắt càng sâu, cúi đầu hôn xuống đôi môi vừa óng ánh ướt át bởi làn nước của cô, vừa hôn vừa cắn nhẹ lên đó, nhấm nháp thưởng thức.

Hoa Y kéo lên nụ cười mặc kệ hắn chủ động.

Đến khi hai người rời nhau ra, hơi thở hơi gấp gáp, áo quần cũng xốc xếch.

Hoa Y đôi mắt thẫm lại, đè hắn xuống, hôn lên cổ hắn, răng nanh nhỏ không chịu được nữa nhô ra, cắn mạnh xuống mạch máu ẩn dưới cổ hắn.

Tiếng nuốt vang lên trong không gian, cảm thấy đã đủ, cô ngồi dậy lau đi vết máu trên môi, nhìn hắn.

Ánh mắt hắn trong suốt nhìn cô, sắc xanh thẫm xinh đẹp, phản chiếu bóng hình cô trong đó, duy ngã độc tôn.

Hoa Y nâng tay vuốt nhẹ đôi mắt hắn: "Thật ngọt ngào, lại thật xinh đẹp, muốn nuốt anh vào bụng quá"

Hắn kéo lên nụ cười, ngắm nhìn cô, có lẽ cô không ý thức được người không nhịn được muốn nuốt chửng cô phải là hắn.

Dáng vẻ ngồi trên người hắn, ngạo nghễ, ma mị, máu của hắn còn vương trên khoé môi cô, đôi môi ướt át đỏ như trái anh đào chín mọng, đôi mắt câu hồn, pha lê đỏ lấp lánh tinh diệu giống dải ngân hà.

Ánh mắt hắn càng tối đi xuống, cần cổ thon dài mảnh khảnh, nhỏ bé đến nỗi như chỉ cần hắn mạnh tay một chút, liền gãy mất...

"Em giúp anh nhé"

Bạch Ly sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, tầm mắt tập trung tại khuôn mặt cô, thấy cô nở nụ cười tinh quái, người trượt xuống, tay đặt tại vị trí nhạy cảm trên người hắn.

Hoa Y kéo lên khoé miệng, tay vuốt nhẹ qua nơi sớm đã căng phồng hưng phấn.

Bạch Ly nhíu mày ngồi dậy, ôm cô đứng lên, bước chân trầm ổn vững chãi bước về phía phòng ngủ.

(*) Yukata: trang phục truyền thống Nhật Bản.

[Diendantruyen.Com] [Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 342: Trở về


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Các thủ lĩnh đã có mặt tại văn phòng thưa ngài" Itou bước nhanh lên phía trước, mở cửa, cúi đầu đứng một bên.

Hoa Y bước vào, ánh mắt đảo qua đám người ngồi trong, cô đi qua, ngồi xuống ghế chủ vị đầu bàn.

Suzuki Eiko, thủ lĩnh khu vực Kansai: "Lâu lắm rồi chủ tịch mới gọi tất cả mọi người tới, chẳng hay là do vụ nổi loạn ở Hokkaido và Kanto? Phải vậy không Goro, Hatake?"

Yamamoto Goro, thủ lĩnh khu vực Kanto: "Con mụ điên kia bớt mồm lại đi, có vấn đề gì tao tự nhận lỗi với chủ tịch, không đến phiên mày chõ mồm vào"

Choang, tiếng tách vỡ vang lên, Hoa Y quay đầu đứng lên, nhặt vỏ đạn nằm trên nền đất.

"Toà Nhà Mike group tầng thượng" câu này là nói với Itou.

Itou gật đầu, mang người bước ra ngoài.

Hoa Y cầm lên điều khiển từ xa, nhấn nút trên đó, cửa kính xung quanh đều được thả rèm xuống, toàn bộ không gian rơi vào bóng tối.

Cùng lúc tiếng súng đồng loạt vang lên đùng đùng, đèn được bật sáng mà dưới đất, người đàn ông nằm đó, máu từ vết nứt trên đầu chảy ra, mắt trợn to, đã chết.

Hoa Y đi qua ngồi xuống, ánh mắt quét tới đám người quanh phòng: "Ngồi hết xuống đi"

Đám người ngồi hết xuống, đều trở nên thành thật hơn nhiều.

Cô cầm lên đạn bạc trong tay khẽ xoay tròn: "Còn thuê sát thủ ám sát tôi, mấy người gan ngày càng lớn nhỉ"

Sasaki Hotei, thủ linh khu vực Shikoku: "Chủ tịch, chuyện này chỉ là một số kẻ có lòng tham không đáy, không phải tất cả bọn tôi đều như vậy"

Yoshida Higo, thủ lĩnh khu vực Tohoku: "Đúng vậy chủ tịch, chúng tôi trung thành với ngài tuyệt đối, khi ngài đi chúng tôi vẫn hoàn toàn làm theo thông lệnh của ngài, chính là đám Goro với Hatake chết là xứng đáng lắm"

Goro: "Mày nói cái gì, thằng điên này tao không liên quan, người của tao làm loạn tao sẽ đích thân băm nát chúng, còn lòng trung thành của tao với chủ tịch chính là tín ngưỡng tôn giáo, mày đừng có ly gián"

Nói xong hắn liền liếc đến cái xác nằm dưới sàn, chính là Hatake thủ lĩnh khu vực Hokaido, tiếng súng lúc nãy vang lên cũng là do hắn ta bắn, hắn ta tính giết chết chủ tịch sao, ngu ngốc!!!

Hoa Y nhàm chán nghịch viên đạn bạc trên bàn nghe một đám người cãi nhau đi lên.

Cô từ trong ngăn bàn rút ra một cây súng đoàng, tiếng súng vang dội.

Không gian lại im lặng không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng giảm thiểu, khó có thể nghe thấy.

Cô ngẩng đầu nhìn lên: "Ngậm miệng lại được chưa?!"

"Vâng" là tiếng đồng thanh vang lên.

Cô liếc về phía Goro: "Cậu nên cầu nguyện cho tên sát thủ đó trốn được, hoặc hắn không liên quan đến cậu đi!"

Goro sắc mặt tái xám, tay hắn run lên nhưng vẫn trấn định ngồi xuống.

Hoa Y đan hai tay vào nhau, tầm mắt nhìn vào đám người trước mặt: "Tôi sẽ từ bỏ chức chủ tịch, Nishimura Itou sẽ là chủ tịch tân nhiệm đời tiếp theo"

"!!!!!!!!!"

Đám người không thể tin được ánh mắt đều tập trung tại cô.

Eiko đứng bật dậy, nghi ngờ nhìn cô: "Chủ tịch, ngài đang nói gì thế?"

Higo: "Đúng vậy chủ tịch, ngài đang nói đùa sao?"

Hoa Y chớp đôi mắt, bình tĩnh nhìn thẳng: "Trông tôi có giống nói đùa không? Bắt đầu từ giờ phút này tôi Haibane Yukio từ bỏ chức vụ chủ tịch, Nishimura Itou sẽ là chủ tịch tân nhiệm của DSC cũng là ông trùm Yakuza đứng đầu Nhật Bản"

Nói xong cô liền bỏ qua vẻ mặt ngơ ngác của đám người, mở cửa bước ra ngoài.

————————————

Người hầu quanh nhà đều đã đổi thành nam hầu, Hoa Y rất vừa ý, mặc dù vẫn có vài tên ánh mắt không đặt trên công việc mà đặt trên cục băng của cô.

Với trường hợp như vậy, Hoa Y liên tục thay người, thay đến khi nào vừa vặn cung kính không tạp niệm thì thôi.

Bạch Ly thấy hành động này của cô chỉ biết nở nụ cười dung túng, đôi khi còn phải tiếp nhận cơn giận vô cớ của cô.

Hôm nay Hoa Y lại tỉnh dậy sớm hơn thường ngày, cô vừa ngáp dài vừa nhìn sắc trời vẫn còn hơi nắng nhẹ chắc khoảng 3-4 giờ chiều.

"Người đâu?"

Inori: "Ngài ấy ở sân tập ạ, đang luyện Kyudo"

Hoa Y gật đầu, vén lại tóc mai rồi bước xuống.

Mùa hoa anh đào nở rộ, cả quãng đường đều tràn ngập mùi hoa thơm ngát, gió nhẹ thổi qua khiến cánh hoa bay lên khoe sắc xinh đẹp.

Hoa Y kéo lên nụ cười, ánh mắt mềm đi ngắm nhìn cảnh sắc rung động trước mặt, bước chân cô ngừng lại.

Trên sân tập, người đó mặc Hakama đen thoải mái cùng áo Nagajuban trắng, cả người đều toát ra thần thái siêu thần thoát tục, mái tóc bạch kim ngắn, nhẹ lay động theo gió, còn có một cánh hoa anh đào vương trên đó.

Hoa Y khoé miệng ánh mắt đều tràn ngập ý cười vui thích bước qua.

Bạch Ly quay người, đón cô bằng một nụ cười mát lạnh trong sáng đến thuần tịnh.

"Tôi mới học xong các bước, em kiểm tra tư thế giúp tôi nhé"

Hoa Y gật đầu, ánh mắt hơi híp lại: "Được em nghiêm khắc lắm đấy"

Hắn chớp nhẹ mắt, tỏ vẻ không biết làm sao, rồi quay đầu, thu lại nụ cười, khuôn mặt sắc lạnh đi lên.

Hoa Y ngắm nhìn hắn, lưng hắn thẳng tắp, người nghiêng nhẹ qua, ánh mắt tập trung tại bia ngắm, cần cổ thon dài đưa lên chuẩn mực, từ từ nâng hai tay lên, những ngón tay tinh xảo được bọc trong găng tay nhẹ kéo lên dây cung kéo căng nó, vút mũi tên lao nhanh đến, xuyên qua bia ngắm, chuẩn xác tại hồng tâm nhưng vẫn chưa ngừng lại, tận đến khi đâm xuyên 8 cột băng đằng sau mới ghim tại cột băng thứ 9, vị trí không lệch đi một chút nào, một đường thẳng hoàn hảo đẹp mắt mỹ lệ.

Hoa Y thu lại nụ cười, bước về phía hắn, nâng tay lấy xuống cánh hoa anh đào vương trên tóc hắn.

"Khoe khoang"

Bạch Ly kéo cao khoé miệng, ánh mắt trông chờ nhìn cô: "Có đạt tiêu chuẩn của em không?"

Hoa Y cầm lấy cánh hoa anh đào đặt lên trên môi, mắt cong cong nhìn hắn: "Đẹp lắm, đầy đủ chân...thiện...mỹ"

Bạch Ly cười cúi đầu ngậm lấy cánh hoa trên môi cô, hương vị thơm ngát ngọt ngào nhè nhẹ của cánh hoa tan trong miệng, quyện theo môi lưỡi đan xen.

Hoa Y đặt tay lên má hắn nhẹ đẩy ra, ánh mắt nghiêm túc đi lên.

"Bạch Ly, anh có nơi nào muốn đến không?"

Bạch Ly nắm lấy tay cô, ánh mắt si mê nhắm lại, hôn lên từng ngón tay cô: "Không có"

Hoa Y đẩy ra mặt anh, hơi không được vui: "Chúng ta nói chuyện nghiêm túc, em định mang anh rời đi, chúng ta một đôi cùng nhau lang bạt khắp đất trời có được không?"

Bạch Ly chớp làn mi mở mắt, đôi mắt xanh thẫm tràn ngập đốm nhỏ li ti xinh đẹp nhảy múa, nó phát lên ánh sáng lấp lánh, mê li đến huyền ảo.

"Được, đó cũng là ước muốn của tôi"

Hoa Y nở nụ cười, hôn lên đôi mắt xinh đẹp của anh, làn mi anh thật mềm, còn cong cong khiến môi cô hơi ngứa, cô cảm giác hình như không ổn rồi, cô gần như quá nghiện người này rồi, đến mức chỉ muốn giữ làm của riêng, không muốn bất cứ ai nhìn đến.

Bạch Ly cúi xuống, ôm cô lên bước về phía phòng ngủ.

Hoa Y nhìn thấy phòng ngủ trước mặt liền nở nụ cười ranh mãnh: "Tiểu Ly, hình như hình tượng nam thần cao lãnh của anh sụp đổ hoàn toàn rồi, cái gì mà ăn tiên khí, uống tiên khí để sống, sao cả ngày đều chỉ nghĩ đến chuyện này thế?"

Bạch Ly kéo lên khoé miệng, ngửa đầu hôn lên khoé môi cô, chặn lại lời cô nói.

"Với em thì chính là, ngày ngày đều nghĩ đến"

Hoa Y cạn lời, cúi thấp người, đáp lại nụ hôn của anh.

(*) Kyudo: có nghĩa là Cung Đạo, môn thể thao sử dụng cung làm vũ khí và dùng kỹ thuật bắn sao cho trúng mục tiêu phía trước.

(*) Hakama: là loại quần ống rộng, thường có màu đen hoặc trắng, mặc với áo Nagajuban trắng (áo lót kimono).

[Diendantruyen.Com] [Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 343: Trở về


Nói là làm, không lâu sau cô liền sắp xếp hành lý đơn giản, dắt người trốn chạy trong đêm, vứt lại cục diện rối rắm cho Itou.

Mà Itou của chúng ta lúc này đây, sắc mặt đen hơn đít nồi, hắn nhận được tin tức cô bãi nhiệm chức vụ đã là một cú sốc rất lớn đối với hắn, nay lại còn rời đi ngay sau đó vài ngày, cùng lúc hắn đồng thời quay mòng trong đống bạo loạn của đám thủ lĩnh khu vực, không phải ai cũng sẽ đồng ý hắn lên kế nhiệm, tại thế giới Yakuza này người nào có nắm đấm cứng, người đó sẽ làm bá chủ.

Còn mệt mỏi hơn cả chính là người đàn ông trước mặt đây Bộ trưởng bộ quốc phòng Nhật Bản.

"Yukio ở đâu? Cậu đừng có giấu, tôi có chuyện quan trọng cần gặp cô ấy"

Itou mệt mỏi bóp trán: "Tôi thật sự không biết ngài ấy ở đâu, ngài ấy còn để lại DSC cho tôi và biến mất rồi"

"Cái gì? Cả DSC!!! Kể cả như thế, cậu nhất định biết được những chỗ cô ấy có khả năng tới, nói ra đi"

"Tôi thật sự không biết ngài ấy đi đâu, tôi còn đang rất hỗn loạn đây" Itou thật sự bực bội rống lên.

"Nếu không tìm được cô ấy thì đất nước này sắp xong rồi!!! Thật sự sắp bị bọn chúng phá nát rồi"

Itou kinh ngạc ngẩng đầu, phản ứng của bộ trưởng khiến hắn rất bất ngờ, ông ta ôm đầu, câu từ vô cùng rối loạn.

Itou dần bình tĩnh lại, nhìn người trước mặt: "Được rồi, ông nói ra trước đi, nếu ngài ấy có quay lại, tôi sẽ nói giúp ông"

————————————

Bang cánh cửa bị người đạp ra, Itou gấp gáp chạy vào trong nhà chính, xung quanh vẫn chỉ có người hầu, không thấy thân ảnh mà hắn muốn tìm kiếm.

Inori vội vã chạy qua, ngạc nhiên nhìn hắn: "Sao thế, có chuyện gì mà anh gấp như vậy?"

Itou quay đầu nhìn cô: "Ngài ấy về chưa?"

Inori lắc đầu, ánh mắt khó hiểu: "Chưa, nhưng chuyện ngài đột ngột biến mất chúng ta đâu còn lạ lẫm gì, anh căng thẳng như thế là sao?"

Itou ngồi sụp xuống, nâng tay bóp trán: "Ngài ấy đi thật rồi, cả công ty cũng để lại cho tôi"

Inori trợn mắt không thể tin được cũng ngồi sụp xuống đất.

————————————

Không bao lâu chiến tranh lan đến Nhật Bản, một trận chiến dài đằng đẵng giữa con người và quái thú.

Những năm gần đây quái thú trở nên hoành hành nổi dậy, chúng xây dựng có tổ chức hơn, hoạt động theo một cách bài bản và liên kết.

Cuối cùng khi con người đã sống trong hoà bình quá lâu, mất đi sự cảnh giác, đám quái thú luôn lẩn trốn trong xã hội loài người đều lần lượt nổi dậy.

Tổ chức mang tên The gray world chính là nơi tụ hội của nhiều chủng tộc quái thú trên thế giới, theo thông tin tình báo, cấp cao của tổ chức gồm có 5 người đứng đầu, Yamaguchi Jiro không rõ phân loại, Enoch Smith Huyết tộc, Leon Gelbero người sói, Noah Singh không rõ, Sasaki Hasu Thiên Cẩu.

Chiến tranh bùng nổ vào khoảng 5 năm gần đây, nhưng duy chỉ có Nhật Bản không bị ảnh hưởng, bởi vì nơi đó có Hoa Y toạ trấn.

Cô sống trong xã hội loài người tự do phóng khoáng phô trương thanh thế, bởi vì căn bản kẻ mạnh vốn không cần chui nhủi giấu diếm.

Con người là những sinh vật yếu ớt đến đáng thương, nhưng lại đặc biệt thông minh, khéo léo, một nghìn năm cô sống tại Nhật Bản từ đời này truyền sang đời khác đều đạt thành một hiệp nghị nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng bây giờ Hoa Y sớm không còn ở Nhật Bản, cái gai đã được nhổ bỏ, tổ chức The gray world không có lý nào lại bỏ qua con mồi ngon lành này.

————————————

Hoa Y dẫn Bạch Ly đến một hòn đảo tách biệt định cư sinh sống, tránh đi mũi nhọn của chiến tranh.

Hoa Y mở mắt tỉnh dậy, khắp nơi đều là băng đá xanh mát, à đây là tổ ấm mà Bạch Ly tự mình xây lên, mặc dù có hơi mát lạnh một tý nhưng lại vừa vặn với người yêu cái đẹp như cô.

Đồ dùng bên trong đều bằng băng, tinh xảo đến từng đường nét, nhìn cũng biết tạo ra hẳn rất mất công.

Hoa Y đi về một phía, từ trong va li lấy ra thanh kiếm đã nứt vỡ, ánh sáng của nó mong manh yếu ớt, đúng vậy nó là Tịch Tà Vân Thượng Mạc Lang, ngày đó cô tiện tay đem theo nó.

Bạch Ly bước vào thấy cô ngẩn ngơ chống tay lên cằm xuất thần nhìn thanh kiếm trước mặt.

Hắn bước qua: "Sao thế?"

Hoa Y ngẩng đầu nhìn hắn: "Em đang suy nghĩ làm sao để cứu nó, dù sao cũng theo em lâu như thế, lại còn giúp em tu bổ lại linh hồn"

Bạch Ly nở nụ cười, ôm cô ngồi lên đùi mình: "Cũng không khó"

Hoa Y ánh mắt sáng như sao nhìn hắn, đưa tay chọc chọc má hắn: "Anh có cách sao?"

Bạch Ly giữ lại ngón tay làm loạn của cô, đưa lên miệng khẽ cắn, dấu răng hơi hằn nhẹ lên trên.

"Ừ, em có muốn nó nhận em làm chủ không?"

Hoa Y hơi khó chịu muốn rút tay lại nhưng hắn không cho, còn đưa lưỡi liếm qua nơi vừa cắn, cô đành để mặc hắn.

"Không cần, để nó tự do đi"

Bạch Ly híp mắt nhìn cô, miệng ngậm lấy ngón tay cô, ánh mắt xanh thẫm sáng lên.

Hoa Y bị nguồn ánh sáng đánh tới, theo quán tính nhắm mắt lại, mở ra liền thấy mình bị vây giữa một thứ toả ra hơi lạnh, rất dài, bên trên còn có vẩy rồng.

Thấy đầu mình hơi nặng, cô ngẩng lên đập vào mắt là một đôi mắt xanh thẫm mỹ lệ trong đó còn có từng mảnh băng nhỏ li ti gợn nhẹ giống như tinh thể sao trời, khiến cô như bị đằm chìm hút vào.

Hoa Y lắc đầu nguầy nguậy chớp chớp mắt nhíu mày: "Đừng có quyến rũ em, chính sự!!!"

Rồng nh...à không rồng lớn nở nụ cười trầm thấp âm vang rất rõ ràng, còn khiến mặt đất hơi rung chuyển.

Hoa Y toát mồ hôi lạnh, đập vào đuôi hắn: "Cận thận sập nhà bây giờ, mà anh đột ngột trở về nguyên hình làm gì?"

Lần này đổi lại, âm vực trầm ấm từ tính vang lên trong đầu cô: "Muốn cứu nó, em kéo đứt vẩy của tôi đi"

Hoa Y trợn mắt há hốc mồm, sao lại bắt cô kéo, sao không phải tự hắn làm, hơn nữa, liệu hắn có đau không, nếu ảnh hưởng gì đến hắn cô tuyệt không làm.

"Anh có bị sao không, hay để em nghĩ cách khác đi vẩy rồng quý lắm, biến về đi"

Hoa Y chống tay lên bàn bỏ qua hắn, thật sự suy nghĩ.

Cái đuôi rồng nhè nhẹ phủ trên chân cô, cũng không có nặng, hắn cuộn người lại xung quanh cô, đầu tựa trên đầu cô.

"Không sao cả, chỉ có vảy rồng mới cứu được nó, vảy rồng chứa lực lượng của tôi, đủ để tu bổ lại nó"

Hoa Y nâng tay đẩy đầu hắn ra, râu ria xồm xoàm phủ xuống khiến cô hơi ngứa lại còn lành lạnh.

"Thôi, để em cho nó máu mình, có lẽ kết hợp thêm một loại cấm thuật thì sẽ được"

"Không được!" Bạch Ly cắt ngang lời cô, giọng còn hơi cao thể hiện tâm tình hắn không tốt.

Hoa Y quay đầu nhìn hắn khó hiểu: "Có sao đâu, đó là cách hợp lý nhất rồi"

Bạch Ly nhíu mày ánh mắt u tối đi lên, thân mình toả ra hơi lạnh khiến mọi thứ xung quanh bắt đầu kết băng sương.

Hoa Y vươn tay chạm vào chiếc miệng dài của hắn khẽ vuốt: "Được rồi đừng tức giận, em không làm thế được chưa"

Lúc này hắn mới thu lại hàn băng quanh thân, nhưng tâm trạng vẫn rất không tốt, Hoa Y thở dài vuốt nhẹ đuôi hắn đặt trên đùi cô.

Hắn chỉ vào một chỗ gần phần đuôi phía dưới: "Nếu em lấy vẩy ở chỗ đó thì sẽ không đau, tôi cũng thường xuyên cọ rớt nó"

Hoa Y híp mắt đánh giá tính chân thực trong câu nói của hắn, nhưng cũng thực sự hết cách, cô đứng dậy.

"Anh nằm xuống sàn đi, để em xem kĩ hơn"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 344: Trở về


Hắn ngoan ngoãn nằm xuống dưới sàn, Hoa Y quan sát từ phần đầu hắn đi xuống, tại phần giữa lưng có một cái vẩy nhìn khác lạ hơn những cái khác, luận về màu sắc sáng trong hơn thậm chí còn phản quang lại hình của cô.

Hoa Y vươn tay chạm vào nó, thân mình Bạch Ly liền cứng lại, băng lạnh đồng thời toả ra còn có sát khí nồng đậm.

Hoa Y quay đầu nhìn hắn: "Vẩy ngược?"

"Ừ" giọng nói vang lên trong đầu.

Hoa Y thở dài khiển trách: "Còn cho em sờ, đáng nhẽ phải nói trước với em"

Bạch Ly nhắm mắt, thu lại sát khí cùng hàn băng, quay về hiện trạng ban đầu: "Không sao, nếu là em thì được"

Hoa Y cạn lời, vẩy ngược của rồng là chỗ yếu điểm là nơi có thể giết chết một con rồng, cho dù có hùng mạnh đến đâu nếu yếu điểm này bị phơi ra trước kẻ địch thì thật sự xong rồi.

Cô thu tay lại bước tiếp về phía trước, gần đến phần đuôi rồng, cô vươn tay kéo lấy một mảnh vẩy nhưng mà...không kéo được...!

Hoa Y mím môi, đôi mắt đỏ lên lần nữa chạm vào kéo ra, mảnh vảy trong tay cô phát sáng rực rỡ, xinh đẹp, cô đặt lên trên bàn, kéo lên nụ cười, đôi mắt loé loé quay đầu nhìn hắn.

"Nằm yên đấy, đến khi em cho phép mới được biến trở lại"

Bạch Ly khó hiểu, sau cô bảo hắn ngửa lên, hắn thắc mắc đôi chút, nhưng vẫn làm theo.

Hoa Y bước qua ngón tay đặt lên bụng dài của hắn, từng bước đi xuống, ngón tay nóng lên vuốt nhẹ, cảm nhận thấy hắn hơi run, cô thầm cười trộm đoán đúng rồi.

Tại lớp vẩy trước hai chân sau, phần bụng đặc biệt hơn, cũng thô ráp hơn không được tinh xảo như lớp vẩy bên trên, đây là phần trọng yếu, có lẽ để bảo vệ cái gì đó nên mới phải cứng cáp thô ráp như vậy.

Hoa Y đặt tay lên, vừa vuốt vừa xoa, cảm nhận thấy hắn run lên, ánh mắt loé sáng, tinh quái, đồng thời giọng nói trong đầu vang lên.

"Đừng chạm chỗ đó"

Hoa Y nở nụ cười, khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ vô số tội: "Sao lại không được? Vẩy ngược anh còn cho em chạm cơ mà"

Thực sự như cô đoán, không lâu sau một thứ dần dần hiện ra sau lớp vẩy, còn chưa được chiêm ngưỡng cảnh đẹp mới lạ này hắn liền biến trở về.

Hoa Y bực bội quay qua nhưng miệng đã bị chặn lại, nụ hôn có phần gấp rút, vội vàng hắn cuồng nhiệt đảo quanh khoang miệng cô, sau mới nhè nhẹ hôn mút, cắn.

Hoa Y nở nụ cười thích thú đẩy mặt hắn: "Sao thế?"

Bạch Ly cúi người, chôn đầu tại hõm cổ cô, hít lấy hương thơm thanh mát, chậm rì rì nói.

"Tôi cương"

Hoa Y khúc khích cười, vô cùng hài lòng, lại nhớ đến cái dáng vẻ lúc đầu gặp, cao lãnh cấm dục của hắn, không thể liên hệ nổi, sớm biến đến mất dạng.

Cô thu lại nụ cười vòng tay ôm hắn, nhưng như vậy mới thực sự giống như đang sống, bộ dạng hắn trước kia, không có quá nhiều tình cảm hiện hữu, y như một khối băng, lạnh lẽo vô cảm, cô cũng đã từng như vậy nên cô hiểu, rất hiểu hắn.

Bạch Ly ôm cô siết chặt cô, Hoa Y nâng tay vuốt nhẹ tóc hắn, hỏi ra câu sớm muốn hỏi bấy lâu nay.

"Bạch Ly, vì sao lại thích em?"

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt tập trung nhìn cô, khoé miệng khẽ kéo lên: "Thích còn phải có lý do? Chính là thích em, vì em mà sinh ra cảm xúc, sinh ra vui, buồn, giận, ghen, và yêu"

Hoa Y nở nụ cười kiễng chân hôn lên khoé môi hắn: "Còn em vì gặp anh nên biết được tình yêu là gì, tình yêu thật nhiều loại cảm xúc trong đó giống như một mớ bòng bong rối loạn"

Bạch Ly vén lại tóc mai cô, ánh mắt dịu dàng, tràn ngập cưng chiều: "Ừ, rối loạn như thế nhưng vẫn khiến người ta cam tâm tình nguyện đắm chìm"

Hoa Y ôm hắn vào lòng, tai đặt trên ngực hắn lắng nghe tiếng tim hắn đập, trầm ổn, hữu lực, nhưng đồng thời vì cô mà nhanh hơn trật nhịp.

Hoa Y: "Cam tâm tình nguyện..."

————————————

Mặc dù nói là lên đảo sống một đời thảnh thơi, tránh đi chiến tranh, nhưng mà Hoa Y còn một món nợ chưa giải quyết với đám hậu bối dám tính kế cô.

Hoa Y gạt Bạch Ly đi tìm một số thứ mà cô muốn, ném cho hắn bảng danh sách rồi ngay sau khi hắn rời khỏi đảo, cô cũng chân sau rời đi.

—-Tiểu bang Texas, Mỹ—-

"Vẫn chưa tìm thấy 5 người đó?"

"Vẫn chưa, không biết các ngài ấy đã đi đâu, một tháng rồi đột ngột mất tích"

"Không đây không phải mất tích nữa có lẽ là lành ít dữ nhiều rồi"

Hoa Y đẩy cửa bước vào.

"!!!"

"Mày là ai, ai cho mày vào đây" một tên trong đám người đứng dậy.

Cô quét mắt qua đám trên bàn tròn, toàn gương mặt lạ hoắc, cô đi qua kéo ghế ngồi xuống.

"Thủ lĩnh của bọn mi đâu?"

Một tên đeo kính bước qua, đôi mắt hắn màu đỏ híp lại từ trên cao nhìn xuống cô: "Mày không có tư cách hỏi câu đó"

Nói xong không khí tăng thêm một tầng uy áp, đôi mắt hắn sắc lạnh nhìn thẳng cô.

Hoa Y chống cằm kéo lên nụ cười: "Huyết tộc à...vậy dựa theo vai vế mi phải gọi ta hai tiếng 'cụ tổ' đấy"

Nói đoạn không khí bị rút đi, tầng áp suất thấp ép xuống, một áp lực mạnh mẽ đè lên trên vai.

Đám người đồng loạt theo bản năng khuỵ gối xuống, ánh mắt dại ra đến vô hồn, cả thân mình đều cứng lại, không thể cử động.

"Ta hỏi lại lần nữa, 5 tên kia đâu?"

Khó khăn lắm không khí mới được bổ sung, đám đang quỳ trên đất điên cuồng hít thở, nhưng cả người tứ chi đều vô lực, y như con rối mặc người sai bảo.

Tên đeo kính lúc này run rẩy, đôi mắt màu đỏ chảy ra hai hàng huyết lệ, là do ban nãy xung đột với cô, hắn run run nói.

"C...ác thủ lĩnh đ...ều mất tích"

Hoa Y nhíu mày, ngón tay theo thói quen gõ trên mặt bàn.

"Enoch Smith? nó cũng mất tích?"

Tên đeo kính, không ngăn được phản ứng của bản thân, sống lưng toát mồ hôi lạnh, hắn sắp không chịu nổi nữa.

"D...ạ"

Hoa Y thu lại ánh mắt, đám bên dưới đều đồng loại thoát khỏi trói buộc, vài tên không chịu nổi, nằm bẹp trên nền đất ngất đi.

Cô đứng lên đẩy cửa bước ra ngoài, xác thực như lời chúng nói, cô không cảm nhận thấy sự hiện diện của 5 tên kia, việc này chỉ xảy ra với một loại người duy nhất, người đã chết.

Còn chắc chắn hơn nữa, một trong 5 thủ lĩnh của The gray world, Enoch Smith là huyết tộc duy nhất mang máu của cô trong người, không lý nào cô lại không tìm ra hắn.

Hoa Y rối rắm quay về, một chuyến đi này mất công mất sức, 5 tên tính kế dồn cô vào chân tường đều đồng loạt bốc hơi, tất nhiên không phải sự trùng hợp, cuối cùng chỉ có thể quy về một lối người duy nhất làm được chuyện kinh thiên động địa như này, chỉ có thể là cái con rồng bự ở nhà kia thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 345: Trở về


Hoa Y về đến nhà Bạch Ly vẫn chưa về tới nhưng chào đón cô là một thanh kiếm bay lơ lửng trên không trung.

[Kí chủ...cảm ơn cô]

Hoa Y liếc nó bước qua ngồi xuống, rót cho mình một chén trà.

"Không cần cảm ơn ta, ta cũng lợi dụng mi, chúng ta có qua có lại"

Thanh kiếm toả ra ánh sáng ấm áp nhè nhẹ [Không là cảm ơn cô vì đã không trói buộc tôi...]

Hoa Y nâng mắt nhìn nó, kiếm khí mạnh mẽ căng tràn, xem ra đã hồi phục rồi, cô cúi đầu cầm lên tách trà.

"Việc đó không cần thiết, ta và mi không cùng chí hướng"

[...]

Không gian im lặng, chỉ còn lại tiếng sóng biển bên ngoài cửa sổ.

Thanh kiếm rung lên một chút rồi bay về phía cô [Cảm ơn...và tạm biệt]

Nói xong nó cũng liền biến mất, Hoa Y đặt xuống tách trà, bước về phía cửa sổ, ánh nắng ấm áp soi rọi, bãi cát trắng mịn thơ mộng, nước biển xanh biếc bao la vô tận, trong không khí tràn ngập mùi của nước biển, mùi gió thanh mát.

Cô khép lại đôi mắt, cảm nhận làn gió xuyên qua mái tóc, cảm nhận ánh nắng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt mình.

Đúng là thật rát nhưng cũng thật ấm áp...giống y như ngày đó vậy, xúc cảm chưa bao giờ thay đổi, giống như các cảm xúc tồn tại trong cô, nó không biến mất, cũng không thay đổi, chúng tồn tại hoàn thiện lên chính cô của bây giờ.

Lưng hơi lạnh, cô rơi vào một vòng ôm, tay hắn siết chặt eo cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô.

Hoa Y nở nụ cười nâng tay chạm vào gò má hắn: "Mừng anh về nhà"

"Ừ tôi đã về" đáp lại cô là chất giọng trầm ấm quen thuộc.

Cô lùi lại đằng sau một chút, thoải mái dựa vào lồng ngực hắn.

"Mấy tên kia là anh làm?" Cô hỏi ra nghi vấn trong lòng, mặc dù là nghi vấn nhưng gần như mang theo sự khẳng định chắc chắn.

"Ừ" Bạch Ly cúi đầu hôn lên gáy cô.

Hoa Y hơi nhột, quay đầu lại, tay quàng lên cổ hắn.

"Từ bao giờ?"

Cô chỉ đang thắc mắc hắn giải quyết đám người ấy từ bao giờ mà thôi.

Bạch Ly nâng lên cằm cô, cúi đầu hôn xuống, câu trả lời tan giữa kẽ môi.

"Ngày thứ 2 về Nhật Bản..."

Hoa Y dính sát vào người hắn, đáp lại nụ hôn của hắn, cuồng nhiệt dây dưa một hồi.

Sau rời ra khoé miệng bất giác kéo lên một nụ cười: "Nhỏ mọn quá dù gì cũng là đám hậu bối"

Bạch Ly không trả lời, hắn ôm cô lên, bước về phía giường băng.

Hoa Y nhìn địa điểm hắn hướng đến liền thở dài não nề, cục băng cao lãnh cấm dục của cô đi đâu mất rồi, này chỉ còn lại rồng bự dục cầu bất mãn thôi...

—5 năm—

—10 năm—

—100 năm—

—1000 năm—

Dù thời gian có dài đằng đẵng, cuộc sống này có trường tồn vĩnh cửu, chỉ cần có anh cuộc sống của em đều trở nên thật ý nghĩa.

Dù thế giới này có loạn lạc chiến tranh, đau thương, khổ ải chỉ cần có anh nơi đó vẫn là nhà.

Dù cảm xúc này méo mó tiêu cực đến không còn thuần tuý chỉ cần có anh chắc chắn đó là tình yêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 346: Trở về


Nói là làm, không lâu sau cô liền sắp xếp hành lý đơn giản, dắt người trốn chạy trong đêm, vứt lại cục diện rối rắm cho Itou.

Mà Itou của chúng ta lúc này đây, sắc mặt đen hơn đít nồi, hắn nhận được tin tức cô bãi nhiệm chức vụ đã là một cú sốc rất lớn đối với hắn, nay lại còn rời đi ngay sau đó vài ngày, cùng lúc hắn đồng thời quay mòng trong đống bạo loạn của đám thủ lĩnh khu vực, không phải ai cũng sẽ đồng ý hắn lên kế nhiệm, tại thế giới Yakuza này người nào có nắm đấm cứng, người đó sẽ làm bá chủ.

Còn mệt mỏi hơn cả chính là người đàn ông trước mặt đây Bộ trưởng bộ quốc phòng Nhật Bản.

"Yukio ở đâu? Cậu đừng có giấu, tôi có chuyện quan trọng cần gặp cô ấy"

Itou mệt mỏi bóp trán: "Tôi thật sự không biết ngài ấy ở đâu, ngài ấy còn để lại DSC cho tôi và biến mất rồi"

"Cái gì? Cả DSC!!! Kể cả như thế, cậu nhất định biết được những chỗ cô ấy có khả năng tới, nói ra đi"

"Tôi thật sự không biết ngài ấy đi đâu, tôi còn đang rất hỗn loạn đây" Itou thật sự bực bội rống lên.

"Nếu không tìm được cô ấy thì đất nước này sắp xong rồi!!! Thật sự sắp bị bọn chúng phá nát rồi"

Itou kinh ngạc ngẩng đầu, phản ứng của bộ trưởng khiến hắn rất bất ngờ, ông ta ôm đầu, câu từ vô cùng rối loạn.

Itou dần bình tĩnh lại, nhìn người trước mặt: "Được rồi, ông nói ra trước đi, nếu ngài ấy có quay lại, tôi sẽ nói giúp ông"

————————————

Bang cánh cửa bị người đạp ra, Itou gấp gáp chạy vào trong nhà chính, xung quanh vẫn chỉ có người hầu, không thấy thân ảnh mà hắn muốn tìm kiếm.

Inori vội vã chạy qua, ngạc nhiên nhìn hắn: "Sao thế, có chuyện gì mà anh gấp như vậy?"

Itou quay đầu nhìn cô: "Ngài ấy về chưa?"

Inori lắc đầu, ánh mắt khó hiểu: "Chưa, nhưng chuyện ngài đột ngột biến mất chúng ta đâu còn lạ lẫm gì, anh căng thẳng như thế là sao?"

Itou ngồi sụp xuống, nâng tay bóp trán: "Ngài ấy đi thật rồi, cả công ty cũng để lại cho tôi"

Inori trợn mắt không thể tin được cũng ngồi sụp xuống đất.

————————————

Không bao lâu chiến tranh lan đến Nhật Bản, một trận chiến dài đằng đẵng giữa con người và quái thú.

Những năm gần đây quái thú trở nên hoành hành nổi dậy, chúng xây dựng có tổ chức hơn, hoạt động theo một cách bài bản và liên kết.

Cuối cùng khi con người đã sống trong hoà bình quá lâu, mất đi sự cảnh giác, đám quái thú luôn lẩn trốn trong xã hội loài người đều lần lượt nổi dậy.

Tổ chức mang tên The gray world chính là nơi tụ hội của nhiều chủng tộc quái thú trên thế giới, theo thông tin tình báo, cấp cao của tổ chức gồm có 5 người đứng đầu, Yamaguchi Jiro không rõ phân loại, Enoch Smith Huyết tộc, Leon Gelbero người sói, Noah Singh không rõ, Sasaki Hasu Thiên Cẩu.

Chiến tranh bùng nổ vào khoảng 5 năm gần đây, nhưng duy chỉ có Nhật Bản không bị ảnh hưởng, bởi vì nơi đó có Hoa Y toạ trấn.

Cô sống trong xã hội loài người tự do phóng khoáng phô trương thanh thế, bởi vì căn bản kẻ mạnh vốn không cần chui nhủi giấu diếm.

Con người là những sinh vật yếu ớt đến đáng thương, nhưng lại đặc biệt thông minh, khéo léo, một nghìn năm cô sống tại Nhật Bản từ đời này truyền sang đời khác đều đạt thành một hiệp nghị nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng bây giờ Hoa Y sớm không còn ở Nhật Bản, cái gai đã được nhổ bỏ, tổ chức The gray world không có lý nào lại bỏ qua con mồi ngon lành này.

————————————

Hoa Y dẫn Bạch Ly đến một hòn đảo tách biệt định cư sinh sống, tránh đi mũi nhọn của chiến tranh.

Hoa Y mở mắt tỉnh dậy, khắp nơi đều là băng đá xanh mát, à đây là tổ ấm mà Bạch Ly tự mình xây lên, mặc dù có hơi mát lạnh một tý nhưng lại vừa vặn với người yêu cái đẹp như cô.

Đồ dùng bên trong đều bằng băng, tinh xảo đến từng đường nét, nhìn cũng biết tạo ra hẳn rất mất công.

Hoa Y đi về một phía, từ trong va li lấy ra thanh kiếm đã nứt vỡ, ánh sáng của nó mong manh yếu ớt, đúng vậy nó là Tịch Tà Vân Thượng Mạc Lang, ngày đó cô tiện tay đem theo nó.

Bạch Ly bước vào thấy cô ngẩn ngơ chống tay lên cằm xuất thần nhìn thanh kiếm trước mặt.

Hắn bước qua: "Sao thế?"

Hoa Y ngẩng đầu nhìn hắn: "Em đang suy nghĩ làm sao để cứu nó, dù sao cũng theo em lâu như thế, lại còn giúp em tu bổ lại linh hồn"

Bạch Ly nở nụ cười, ôm cô ngồi lên đùi mình: "Cũng không khó"

Hoa Y ánh mắt sáng như sao nhìn hắn, đưa tay chọc chọc má hắn: "Anh có cách sao?"

Bạch Ly giữ lại ngón tay làm loạn của cô, đưa lên miệng khẽ cắn, dấu răng hơi hằn nhẹ lên trên.

"Ừ, em có muốn nó nhận em làm chủ không?"

Hoa Y hơi khó chịu muốn rút tay lại nhưng hắn không cho, còn đưa lưỡi liếm qua nơi vừa cắn, cô đành để mặc hắn.

"Không cần, để nó tự do đi"

Bạch Ly híp mắt nhìn cô, miệng ngậm lấy ngón tay cô, ánh mắt xanh thẫm sáng lên.

Hoa Y bị nguồn ánh sáng đánh tới, theo quán tính nhắm mắt lại, mở ra liền thấy mình bị vây giữa một thứ toả ra hơi lạnh, rất dài, bên trên còn có vẩy rồng.

Thấy đầu mình hơi nặng, cô ngẩng lên đập vào mắt là một đôi mắt xanh thẫm mỹ lệ trong đó còn có từng mảnh băng nhỏ li ti gợn nhẹ giống như tinh thể sao trời, khiến cô như bị đằm chìm hút vào.

Hoa Y lắc đầu nguầy nguậy chớp chớp mắt nhíu mày: "Đừng có quyến rũ em, chính sự!!!"

Rồng nh...à không rồng lớn nở nụ cười trầm thấp âm vang rất rõ ràng, còn khiến mặt đất hơi rung chuyển.

Hoa Y toát mồ hôi lạnh, đập vào đuôi hắn: "Cận thận sập nhà bây giờ, mà anh đột ngột trở về nguyên hình làm gì?"

Lần này đổi lại, âm vực trầm ấm từ tính vang lên trong đầu cô: "Muốn cứu nó, em kéo đứt vẩy của tôi đi"

Hoa Y trợn mắt há hốc mồm, sao lại bắt cô kéo, sao không phải tự hắn làm, hơn nữa, liệu hắn có đau không, nếu ảnh hưởng gì đến hắn cô tuyệt không làm.

"Anh có bị sao không, hay để em nghĩ cách khác đi vẩy rồng quý lắm, biến về đi"

Hoa Y chống tay lên bàn bỏ qua hắn, thật sự suy nghĩ.

Cái đuôi rồng nhè nhẹ phủ trên chân cô, cũng không có nặng, hắn cuộn người lại xung quanh cô, đầu tựa trên đầu cô.

"Không sao cả, chỉ có vảy rồng mới cứu được nó, vảy rồng chứa lực lượng của tôi, đủ để tu bổ lại nó"

Hoa Y nâng tay đẩy đầu hắn ra, râu ria xồm xoàm phủ xuống khiến cô hơi ngứa lại còn lành lạnh.

"Thôi, để em cho nó máu mình, có lẽ kết hợp thêm một loại cấm thuật thì sẽ được"

"Không được!" Bạch Ly cắt ngang lời cô, giọng còn hơi cao thể hiện tâm tình hắn không tốt.

Hoa Y quay đầu nhìn hắn khó hiểu: "Có sao đâu, đó là cách hợp lý nhất rồi"

Bạch Ly nhíu mày ánh mắt u tối đi lên, thân mình toả ra hơi lạnh khiến mọi thứ xung quanh bắt đầu kết băng sương.

Hoa Y vươn tay chạm vào chiếc miệng dài của hắn khẽ vuốt: "Được rồi đừng tức giận, em không làm thế được chưa"

Lúc này hắn mới thu lại hàn băng quanh thân, nhưng tâm trạng vẫn rất không tốt, Hoa Y thở dài vuốt nhẹ đuôi hắn đặt trên đùi cô.

Hắn chỉ vào một chỗ gần phần đuôi phía dưới: "Nếu em lấy vẩy ở chỗ đó thì sẽ không đau, tôi cũng thường xuyên cọ rớt nó"

Hoa Y híp mắt đánh giá tính chân thực trong câu nói của hắn, nhưng cũng thực sự hết cách, cô đứng dậy.

"Anh nằm xuống sàn đi, để em xem kĩ hơn"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 347: Trở về


Hắn ngoan ngoãn nằm xuống dưới sàn, Hoa Y quan sát từ phần đầu hắn đi xuống, tại phần giữa lưng có một cái vẩy nhìn khác lạ hơn những cái khác, luận về màu sắc sáng trong hơn thậm chí còn phản quang lại hình của cô.

Hoa Y vươn tay chạm vào nó, thân mình Bạch Ly liền cứng lại, băng lạnh đồng thời toả ra còn có sát khí nồng đậm.

Hoa Y quay đầu nhìn hắn: "Vẩy ngược?"

"Ừ" giọng nói vang lên trong đầu.

Hoa Y thở dài khiển trách: "Còn cho em sờ, đáng nhẽ phải nói trước với em"

Bạch Ly nhắm mắt, thu lại sát khí cùng hàn băng, quay về hiện trạng ban đầu: "Không sao, nếu là em thì được"

Hoa Y cạn lời, vẩy ngược của rồng là chỗ yếu điểm là nơi có thể giết chết một con rồng, cho dù có hùng mạnh đến đâu nếu yếu điểm này bị phơi ra trước kẻ địch thì thật sự xong rồi.

Cô thu tay lại bước tiếp về phía trước, gần đến phần đuôi rồng, cô vươn tay kéo lấy một mảnh vẩy nhưng mà...không kéo được...!

Hoa Y mím môi, đôi mắt đỏ lên lần nữa chạm vào kéo ra, mảnh vảy trong tay cô phát sáng rực rỡ, xinh đẹp, cô đặt lên trên bàn, kéo lên nụ cười, đôi mắt loé loé quay đầu nhìn hắn.

"Nằm yên đấy, đến khi em cho phép mới được biến trở lại"

Bạch Ly khó hiểu, sau cô bảo hắn ngửa lên, hắn thắc mắc đôi chút, nhưng vẫn làm theo.

Hoa Y bước qua ngón tay đặt lên bụng dài của hắn, từng bước đi xuống, ngón tay nóng lên vuốt nhẹ, cảm nhận thấy hắn hơi run, cô thầm cười trộm đoán đúng rồi.

Tại lớp vẩy trước hai chân sau, phần bụng đặc biệt hơn, cũng thô ráp hơn không được tinh xảo như lớp vẩy bên trên, đây là phần trọng yếu, có lẽ để bảo vệ cái gì đó nên mới phải cứng cáp thô ráp như vậy.

Hoa Y đặt tay lên, vừa vuốt vừa xoa, cảm nhận thấy hắn run lên, ánh mắt loé sáng, tinh quái, đồng thời giọng nói trong đầu vang lên.

"Đừng chạm chỗ đó"

Hoa Y nở nụ cười, khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ vô số tội: "Sao lại không được? Vẩy ngược anh còn cho em chạm cơ mà"

Thực sự như cô đoán, không lâu sau một thứ dần dần hiện ra sau lớp vẩy, còn chưa được chiêm ngưỡng cảnh đẹp mới lạ này hắn liền biến trở về.

Hoa Y bực bội quay qua nhưng miệng đã bị chặn lại, nụ hôn có phần gấp rút, vội vàng hắn cuồng nhiệt đảo quanh khoang miệng cô, sau mới nhè nhẹ hôn mút, cắn.

Hoa Y nở nụ cười thích thú đẩy mặt hắn: "Sao thế?"

Bạch Ly cúi người, chôn đầu tại hõm cổ cô, hít lấy hương thơm thanh mát, chậm rì rì nói.

"Tôi cương"

Hoa Y khúc khích cười, vô cùng hài lòng, lại nhớ đến cái dáng vẻ lúc đầu gặp, cao lãnh cấm dục của hắn, không thể liên hệ nổi, sớm biến đến mất dạng.

Cô thu lại nụ cười vòng tay ôm hắn, nhưng như vậy mới thực sự giống như đang sống, bộ dạng hắn trước kia, không có quá nhiều tình cảm hiện hữu, y như một khối băng, lạnh lẽo vô cảm, cô cũng đã từng như vậy nên cô hiểu, rất hiểu hắn.

Bạch Ly ôm cô siết chặt cô, Hoa Y nâng tay vuốt nhẹ tóc hắn, hỏi ra câu sớm muốn hỏi bấy lâu nay.

"Bạch Ly, vì sao lại thích em?"

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt tập trung nhìn cô, khoé miệng khẽ kéo lên: "Thích còn phải có lý do? Chính là thích em, vì em mà sinh ra cảm xúc, sinh ra vui, buồn, giận, ghen, và yêu"

Hoa Y nở nụ cười kiễng chân hôn lên khoé môi hắn: "Còn em vì gặp anh nên biết được tình yêu là gì, tình yêu thật nhiều loại cảm xúc trong đó giống như một mớ bòng bong rối loạn"

Bạch Ly vén lại tóc mai cô, ánh mắt dịu dàng, tràn ngập cưng chiều: "Ừ, rối loạn như thế nhưng vẫn khiến người ta cam tâm tình nguyện đắm chìm"

Hoa Y ôm hắn vào lòng, tai đặt trên ngực hắn lắng nghe tiếng tim hắn đập, trầm ổn, hữu lực, nhưng đồng thời vì cô mà nhanh hơn trật nhịp.

Hoa Y: "Cam tâm tình nguyện..."

————————————

Mặc dù nói là lên đảo sống một đời thảnh thơi, tránh đi chiến tranh, nhưng mà Hoa Y còn một món nợ chưa giải quyết với đám hậu bối dám tính kế cô.

Hoa Y gạt Bạch Ly đi tìm một số thứ mà cô muốn, ném cho hắn bảng danh sách rồi ngay sau khi hắn rời khỏi đảo, cô cũng chân sau rời đi.

—-Tiểu bang Texas, Mỹ—-

"Vẫn chưa tìm thấy 5 người đó?"

"Vẫn chưa, không biết các ngài ấy đã đi đâu, một tháng rồi đột ngột mất tích"

"Không đây không phải mất tích nữa có lẽ là lành ít dữ nhiều rồi"

Hoa Y đẩy cửa bước vào.

"!!!"

"Mày là ai, ai cho mày vào đây" một tên trong đám người đứng dậy.

Cô quét mắt qua đám trên bàn tròn, toàn gương mặt lạ hoắc, cô đi qua kéo ghế ngồi xuống.

"Thủ lĩnh của bọn mi đâu?"

Một tên đeo kính bước qua, đôi mắt hắn màu đỏ híp lại từ trên cao nhìn xuống cô: "Mày không có tư cách hỏi câu đó"

Nói xong không khí tăng thêm một tầng uy áp, đôi mắt hắn sắc lạnh nhìn thẳng cô.

Hoa Y chống cằm kéo lên nụ cười: "Huyết tộc à...vậy dựa theo vai vế mi phải gọi ta hai tiếng 'cụ tổ' đấy"

Nói đoạn không khí bị rút đi, tầng áp suất thấp ép xuống, một áp lực mạnh mẽ đè lên trên vai.

Đám người đồng loạt theo bản năng khuỵ gối xuống, ánh mắt dại ra đến vô hồn, cả thân mình đều cứng lại, không thể cử động.

"Ta hỏi lại lần nữa, 5 tên kia đâu?"

Khó khăn lắm không khí mới được bổ sung, đám đang quỳ trên đất điên cuồng hít thở, nhưng cả người tứ chi đều vô lực, y như con rối mặc người sai bảo.

Tên đeo kính lúc này run rẩy, đôi mắt màu đỏ chảy ra hai hàng huyết lệ, là do ban nãy xung đột với cô, hắn run run nói.

"C...ác thủ lĩnh đ...ều mất tích"

Hoa Y nhíu mày, ngón tay theo thói quen gõ trên mặt bàn.

"Enoch Smith? nó cũng mất tích?"

Tên đeo kính, không ngăn được phản ứng của bản thân, sống lưng toát mồ hôi lạnh, hắn sắp không chịu nổi nữa.

"D...ạ"

Hoa Y thu lại ánh mắt, đám bên dưới đều đồng loại thoát khỏi trói buộc, vài tên không chịu nổi, nằm bẹp trên nền đất ngất đi.

Cô đứng lên đẩy cửa bước ra ngoài, xác thực như lời chúng nói, cô không cảm nhận thấy sự hiện diện của 5 tên kia, việc này chỉ xảy ra với một loại người duy nhất, người đã chết.

Còn chắc chắn hơn nữa, một trong 5 thủ lĩnh của The gray world, Enoch Smith là huyết tộc duy nhất mang máu của cô trong người, không lý nào cô lại không tìm ra hắn.

Hoa Y rối rắm quay về, một chuyến đi này mất công mất sức, 5 tên tính kế dồn cô vào chân tường đều đồng loạt bốc hơi, tất nhiên không phải sự trùng hợp, cuối cùng chỉ có thể quy về một lối người duy nhất làm được chuyện kinh thiên động địa như này, chỉ có thể là cái con rồng bự ở nhà kia thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 348: Trở về


Hoa Y về đến nhà Bạch Ly vẫn chưa về tới nhưng chào đón cô là một thanh kiếm bay lơ lửng trên không trung.

[Kí chủ...cảm ơn cô]

Hoa Y liếc nó bước qua ngồi xuống, rót cho mình một chén trà.

"Không cần cảm ơn ta, ta cũng lợi dụng mi, chúng ta có qua có lại"

Thanh kiếm toả ra ánh sáng ấm áp nhè nhẹ [Không là cảm ơn cô vì đã không trói buộc tôi...]

Hoa Y nâng mắt nhìn nó, kiếm khí mạnh mẽ căng tràn, xem ra đã hồi phục rồi, cô cúi đầu cầm lên tách trà.

"Việc đó không cần thiết, ta và mi không cùng chí hướng"

[...]

Không gian im lặng, chỉ còn lại tiếng sóng biển bên ngoài cửa sổ.

Thanh kiếm rung lên một chút rồi bay về phía cô [Cảm ơn...và tạm biệt]

Nói xong nó cũng liền biến mất, Hoa Y đặt xuống tách trà, bước về phía cửa sổ, ánh nắng ấm áp soi rọi, bãi cát trắng mịn thơ mộng, nước biển xanh biếc bao la vô tận, trong không khí tràn ngập mùi của nước biển, mùi gió thanh mát.

Cô khép lại đôi mắt, cảm nhận làn gió xuyên qua mái tóc, cảm nhận ánh nắng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt mình.

Đúng là thật rát nhưng cũng thật ấm áp...giống y như ngày đó vậy, xúc cảm chưa bao giờ thay đổi, giống như các cảm xúc tồn tại trong cô, nó không biến mất, cũng không thay đổi, chúng tồn tại hoàn thiện lên chính cô của bây giờ.

Lưng hơi lạnh, cô rơi vào một vòng ôm, tay hắn siết chặt eo cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô.

Hoa Y nở nụ cười nâng tay chạm vào gò má hắn: "Mừng anh về nhà"

"Ừ tôi đã về" đáp lại cô là chất giọng trầm ấm quen thuộc.

Cô lùi lại đằng sau một chút, thoải mái dựa vào lồng ngực hắn.

"Mấy tên kia là anh làm?" Cô hỏi ra nghi vấn trong lòng, mặc dù là nghi vấn nhưng gần như mang theo sự khẳng định chắc chắn.

"Ừ" Bạch Ly cúi đầu hôn lên gáy cô.

Hoa Y hơi nhột, quay đầu lại, tay quàng lên cổ hắn.

"Từ bao giờ?"

Cô chỉ đang thắc mắc hắn giải quyết đám người ấy từ bao giờ mà thôi.

Bạch Ly nâng lên cằm cô, cúi đầu hôn xuống, câu trả lời tan giữa kẽ môi.

"Ngày thứ 2 về Nhật Bản..."

Hoa Y dính sát vào người hắn, đáp lại nụ hôn của hắn, cuồng nhiệt dây dưa một hồi.

Sau rời ra khoé miệng bất giác kéo lên một nụ cười: "Nhỏ mọn quá dù gì cũng là đám hậu bối"

Bạch Ly không trả lời, hắn ôm cô lên, bước về phía giường băng.

Hoa Y nhìn địa điểm hắn hướng đến liền thở dài não nề, cục băng cao lãnh cấm dục của cô đi đâu mất rồi, này chỉ còn lại rồng bự dục cầu bất mãn thôi...

———————————

Hai sinh vật vượt trên phép tắc của thế giới mà tồn tại, bên nhau.

—5 năm—

—10 năm—

—100 năm—

—1000 năm—

Dù thời gian có dài đằng đẵng, cuộc sống này có trường tồn vĩnh cửu, chỉ cần có anh cuộc sống của em đều trở nên thật ý nghĩa.

Dù thế giới này có loạn lạc chiến tranh, đau thương, khổ ải chỉ cần có anh nơi đó vẫn là nhà.

Dù cảm xúc này méo mó tiêu cực đến không còn thuần tuý chỉ cần có anh chắc chắn đó là tình yêu.

Này Bạch Ly, em sẽ dùng quãng thời gian thiên trường địa cửu ấy chỉ để khẳng định một điều.

"Em yêu anh"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 349: Tư liệu nhân vật


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] [Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)


Tên thật: Rebecca Vanecstasy

Tên thường dùng: Hoa Y

Tuổi: >4000

Xuất thân: Anh quốc trung cổ.

Chủng tộc: Huyết tộc/Vampire/ma cà rồng - Là chủng đặc biệt siêu việt hơn cả Thuần chủng.

Năng lực: Bay, thôi miên, tê liệt thần kinh não bộ, điều khiển máu.

- Máu điều khiển theo dạng lỏng hoặc rắn tuỳ chọn, vũ khí cũng theo đó biến tấu linh hoạt.
- Máu đi vào cơ thể người khác vẫn có thể điều khiển được, không giới hạn khoảng cách.
- Máu đối với Huyết tộc khác còn có khả năng cường hoá, mỗi người sẽ cho một kết quả khác nhau, đa số là về mặt thể chất (cũng có trường hợp không chịu nổi thì sẽ dẫn đến cái chết)

————————————

[Diendantruyen.Com] [Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)


Tên thật: Không có

Tên thường dùng: Bạch Ly (Hoa Y đặt)

Tuổi: >9000

Xuất thân: Sinh ra từ đất trời, từ thuở hồng hoang.

Chủng tộc: Rồng băng

Năng lực: Bay, tạo ra băng.

———————————

[Diendantruyen.Com] [Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)


Tên thật: Tịch Tà Vân Thượng Mạc Lang

Tên thường dùng: 6996

Tuổi: không rõ

Xuất thân: sinh ra từ một thợ rèn thời chiến tranh, sau mang nặng sát khí, dần có linh tính riêng.

Chủng tộc: thượng cổ thần kiếm

Năng lực: Xuyên không
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom