Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Con mèo nháy mắt


Ronny phản đối:

- Kìa, Hannibal! Mình chỉ có năm con mèo, mà tên trộm đã lấy được cả năm!

- Không phải, Ronny à? Cậu có sáu con mèo! - Hannibal đắc thắng reo lên - Cậu xuất năm con mèo làm phần thưởng cho quầy bắn súng. Nhưng cậu có một con mèo thứ sáu... tất cả chúng ta đều đã nhìn thấy nó?

- Thấy ở đâu? Bob chưng hửng hỏi.

- Các cậu hãy nhớ lại đêm đầu tiên! Hannibal nói bằng một giọng đầy kịch tính. Con mèo có ở đó, trước mặt ta... mà ta hầu như không thèm nhìn đến nó. Phải... các cậu hãy nhớ lại đi? Ta đang đứng trong xe lán của Ronny, và Ronny đang chỉ ta xem mấy món thưởng bị gãy hay bị hư...

- Đúng rồi! Ronny giật mình la lên. Giỏ phần thưởng phải sửa! Trong đó có một con mèo bị hư, giống mấy con kia. Nó hư trong vụ cháy ở San Mateo!

- Vậy là lúc đó nó nằm trong quầy bắn súng! Hannibal kêu. Tên trộm đã giấu vật bí ẩn chính trong con mèo này. Nhưng con mèo bị hư và Ronny mang vào xe lán để sửa lại. Tên trộm không nhớ đến chuyện này! Lúc trên tàu, mình đã hiểu ra rằng nếu hắn muốn làm cho ta phải tránh xa đường đi của hắn, đó là vì hắn vẫn còn đang tìm cái hắn giấu: hắn chưa tìm ra trong rờ moọc của Ronny! Thế là mình mới nghĩ ra rằng phải có con mèo thứ sáu và... mình đã nhớ đến cái giỏ của Ronny.

- Cậu nhiều trí tưởng tượng hơn mình! Peter nói.

- Hơn mình nữa - Ronny nói - Chính mình có con mèo cuối cùng!

- Rõ ràng tên trộm không khôn bằng các cậu - Cảnh sát trưởng mỉm cười nhận xét. Giỏi lắm, Hannibal!

- Cám ơn chú! Hannibal nói khẽ, nét mặt rạng rỡ. Cháu chỉ suy nghĩ lôgic và...

Hannibal ngưng nói để lắng nghe, nhìn vào bóng đêm, rồi kêu lên:

- Chú ơi! Có kẻ đang bỏ chạy.

Thật vậy, mọi người nghe thấy tiếng chạy. Có kẻ đang chạy nước rút về hội chợ.

- Ai đã ra đi vậy? Cảnh sát trưởng hỏi.

- Tôi không biết, thưa cảnh sát trưởng, một viên cảnh sát trả lời. Tất cả chúng tôi đều có đây!

- Có người đứng phía sau tôi! Một thanh niên làm ở hội chợ tuyên bố. Tôi không thấy mặt, người đó đột ngột bỏ chạy.

- Có ai để ý thấy người lạ không? Cảnh sát trưởng hỏi.

- Không! Mọi người trả lời.

- Khan đâu rồi? Bob đột nhiên hỏi.

Lực sĩ đã biến mất.

- Nhanh lên! Hannibal la lên. Người bỏ chạy, dù có là ai đi nữa, đã nghe mình nói đến con mèo thứ sáu. Người đó sẽ toan lấy con mèo! Chạy!

Mọi người lao về hội chợ, phi nước đại qua công viên giải trí, chui qua khe hở trong hàng rào và chạy thẳng đến bãi đậu xe lán. Ronny lao ngay vào xe lán mình. Cậu bước trở ra.

- Trễ quá! Con mèo không còn ở đây nữa!

- Chặn mọi lối ra vào! Reynolds ra lệnh cho người của ông.

- Lục soát mọi nơi! Phần ông Carson cũng ra lệnh.

Cảnh sát và nhân viên hội chợ tuân lệnh.

- Hắn đã ăn cắp con mèo, Reynolds tuyên bố, nhưng hắn sẽ không thoát được. Hắn không kịp thời gian rời hội chợ!

- Tên trộm... là Khan à? Peter hỏi.

- Có thể hắn đã nói láo với ta suốt thời gian? Ông Carson nói.

- Có thể! Cảnh sát trưởng thở dài. Ai biết được.

- Dù có được bà ngoại thuê, Ronny nói, Khan vẫn có thể là thủ phạm vụ cướp.

- Hắn không đi xa được đâu! Reynolds tiên đoán, nhất là bây giờ ta đã biết mặt hắn.

- Thưa chú, nhưng nếu tên trộm không phải là Khan thì sao? Peter hỏi nữa. Trong trường hợp đó, tên trộm chỉ cần giấu con mèo đâu đó, rồi chờ mọi chuyện lắng xuống.

- Không, Peter à! Hội chợ này không lớn lắm. Thế nào ta cũng tìm được con mèo... và cả tên trộm khi hắn định bỏ chạy cùng con mèo. Hannibal, cậu nghĩ sao?

Nhưng chính thám tử trưởng cũng đã biến mất luôn.

- Babal ơi! Bob gọi.

- Hannibal! Cậu đang ở đâu vậy? Cảnh sát trưởng la lên.

Không có trả lời.

- Tôi không thấy Hannibal từ lúc ta rời khỏi công viên giải trí cũ! Ông Carson nói.

- Chắc là Hannibal đâu đây thôi, Reynolds nói.

- Trừ phi Hannibal thấy tên trộm và chạy theo hắn - Peter nói bằng một giọng hơi run.

- Kìa Peter! Bình tĩnh! Ông Carson khuyên.

Mọi người xúm nhau tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng, mười lăm phút sau, tất cả lại gặp nhau ở lối đi chính, gần quầy bắn súng... Không thấy gì. Vẫn chưa tìm ra Hannibal.

- Đến giờ đóng cửa rồi, ông Carson thông báo. Tôi sẽ đi hỏi các nghệ sĩ xiếc và chủ quầy xem họ có thấy Hannibal không.

- Các lối ra vào đều bị chặn và có người coi cả hàng rào! Cảnh sát trưởng thông báo. Tên trộm chưa chạy thoát được đâu.

Đám nghệ sĩ đứng xúm quanh lều của Dimitri có vẻ không thích nhìn thấy cảnh sát lục soát cả hội chợ. Không ai nhớ là đã nhìn thấy Hannibal.

- Không, tôi không nhìn thấy! Dimitri có vẻ lúng túng khi trả lời câu hỏi của ông Carson.

Nghệ sĩ đi dây và nghệ sĩ nuốt lửa cũng lắc đầu. Chú hề nhỏ vẫn đang nhảy múa quanh chú hề lớn, trong khi chú hề lớn cầm chổi quét đất.

- Hình như tôi đã nhìn thấy, chú hề lớn nói bằng một giọng buồn bã. Cậu ấy đứng phía sau lều với một ai đó.

- Anh đã nhìn thấy à? Reynolds la lên. Với ai vậy?

Chú hề lớn lắc đầu:

- Tôi không biết.

Chú hề nhỏ, như đang diễn tập một tiết mục mới, nhảy nhót như trái banh xung quanh bạn đồng diễn.

- Tên cướp đã bắt được sếp rồi - Bob rầu rĩ.

- Chắc là hắn bắt sếp làm con tin - Peter nói thêm.

Reynolds cố trấn an hai thám tử:

- Nào, nào! - Cảnh sát trưởng nói. Đừng có bi quan thế! Lo lắng không có ích gì! Nếu tên trộm bắt được Hannibal thì ta buộc phải để cho hắn ra đi. Nhưng ta sẽ biết hắn là ai và sau này sẽ tóm lại được.

- Nếu đúng là hắn đang bắt giữ Hannibal - Ronny hỏi - tại sao hắn chưa dùng cậu ấy làm con tin?

- Khi tôi thấy cậu bé này - chú hề lớn ngắt lời - có gã đàn ông đang lôi cậu ấy về phía khe hở trong hàng rào... về hướng bãi biển.

- Sao? Reynolds giật mình la lên. Bãi biển hả?

- Tôi dám cá tên cướp sẽ thử chạy thoát bằng cách bơi vòng qua khu công viên giải trí cũ! Ông Carson nói. Phía đó không ai canh gác hết!

Peter và Ronny bắt đầu chạy về phía hàng rào, cảnh sát trưởng và ông Carson đi theo.

Bob đứng lại một mình, không động đậy. Bob đứng trên lối đi, mắt dán xuống đất.

- Ê! Bob đột ngột la lên. Trở lại! Trở lại!... Nhìn kìa.. đây... dưới đất.

Mọi người quay lui và nhìn cái Bob đang chỉ.

Thoạt đầu mọi người chỉ thấy chú hề nhỏ đang diễn tập tiết mục cùng bạn đồng diễn, vừa lăn lộn dưới đất, vừa dùng tay chỉ vào chú hề lớn. Rồi mọi người nhìn thấy...

Sát bên cạnh hai chú hề, trong lớp bụi đường, một bàn tay vô danh đã vẽ một dấu chấm hỏi to tướng...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Vạch mặt tên trộm


- Ủa, đây là ký hiệu mà bọn mình dùng làm biểu tượng mà - Peter kêu khi thấy dấu chấm hỏi.

Bob hiểu ra trong nháy mắt.

- Chính Hannibal vẽ! Bob nói. Babal muốn chỉ cho bọn mình...

Bob ngưng nói đột ngột. Chú hề nhỏ lại tiếp tục chạy nhảy quanh bạn đồng diễn, vừa chạy vòng vòng vừa chỉ vào chú hề lớn. Rồi chú hề cao bất ngờ rút khẩu súng ra khỏi cái túi áo rộng lớn, chĩa súng vào những người đang đứng xung quanh để đe dọa. Rồi không nói một lời, hắn bước thụt lùi về hướng cổng chính hội chợ. Mắt đen của hắn sáng lên trong khuôn mặt quét đầy phấn trắng.

- Để hắn đi! Cảnh sát trưởng ra lệnh.

Peter, Bob, ông Reynolds và ông Carson bất lực nhìn chú hề lớn bỏ đi xa dần. Hắn vừa đến được cổng lớn, thì một hình bóng vĩ đại xuất hiện gần vòng quay lớn, lao đến kẻ đang chạy trốn.

Đó là Khan. Chú hề lớn toan dùng súng đe dọa lực sĩ, nhưng Khan chụp lấy cổ tay hắn và làm rơi khẩu súng.

- Bị bắt rồi, anh bạn! Khan đắc thắng la lên.

Cảnh sát trưởng gọi người đến cứu giúp.

Chú hề lớn bị trói giữ lại. Trong khi đám đông người hội chợ và khách tham quan còn lại được cảnh sát mời đi chỗ khác, Khan mỉm cười với mọi người.

- Tôi trốn để tìm tên trộm, Khan giải thích. Nhưng thú thật, tôi không hể nghi ngờ chú hề.

Chú hề nhỏ đột ngột cởi chiếc mặt nạ mũi to ra... Hannibal mỉm cười lộ mặt trước mọi người.

- Mình vừa mới thực hiện ước mơ đời mình - Hannibal nói đùa... Đóng vai chú hề!

Khi bình tĩnh lại, cảnh sát trưởng yêu cầu kể chi tiết cho ông nghe.

- Làm sao cậu biết chú hề lớn là tên trộm? Tại sao cậu thế chỗ chú hề nhỏ?

- Khi tất cả chúng ta đuổi theo hình bóng khả nghi trong công viên giải trí cũ - Hannibal giải thích - Cháu đột ngột nghĩ ra rằng có lẽ tên trộm sẽ đến trước ta và sẽ kịp lấy cắp con mèo cuối cùng. Nên thay vì tiếp tục rượt theo hắn, cháu quyết định đi về hướng lều nghệ sĩ biểu diễn... Cháu tự nhủ rằng một khi đã lấy được con mèo, tên trộm sẽ nhanh chóng đến khu vực nhộn nhịp này, nơi hắn có thể trà trộn vào đám đông. Cháu đến gần chỗ xiếc thì cháu thấy chú hề lớn bước nhanh về chỗ cháu. Hắn đang giấu một cái gì đó trong áo vét. Nếu thấy cháu, hắn sẽ hiểu ngay là cháu sẽ vạch mặt được hắn. Nên cháu nhào rào cái lều gần nhất để trốn. Không may! Đó lại chính là lều của chú hề!

- Sao! Peter thốt lên. Cậu nói cậu trốn vào chính chỗ mà tên trộm đến trốn à?

- Phải! Chiến thuật sai lầm... Cháu khiếp sợ khi nhận ra điều đó! Trí não hoạt động thật nhanh. Nhất định phải thoát ra khỏi tình thế nguy kịch này... Lều chia làm hai phần. Vào giờ hội chợ mở cửa, công chúng nhìn thấy những gì diễn ra ở phần phía trước. Phần phía sau là chỗ nghệ sĩ thay đồ hay nghỉ ngơi. Nên cháu đi ra phía cuối lều. Cháu nghe chú hề lớn bước vào và lục đục làm một công việc bí ẩn nào đó. Cháu tự hỏi không biết hắn có ra chỗ cháu hay không...

- Cậu bị mắc kẹt trong đó như cá bị mắc lưới vậy! Ronny nhận xét.

- Đúng? Rồi cháu thấy bộ đồ của chú hề nhỏ. Sau khi thay đồ xong, hắn bỏ đi. Cháu vội vàng mặc đồ và đeo mặt nạ chú hề nhỏ vào. Vừa kịp. Có lẽ chú hề lớn nghe thấy cháu, vì đúng lúc đó, hắn vào chỗ cháu. Tất nhiên hắn tưởng cháu là bạn đồng diễn của hắn và nhất định đòi diễn chung lần cuối cùng... Cháu đoán ngay rằng hắn sẽ lợi dụng để bỏ chạy cùng với con mèo. Như chú thấy, cháu đang đối mặt với một tình thế mới mẻ. Khi có được cái đang mong muốn, hắn không cần giấu mặt và lẩn trốn nữa. Hắn chỉ cần chuồn thật nhanh.

- Tôi hiểu rõ, Hannibal à! Cảnh sát trưởng nói. Nhưng lúc nãy, trong khi cả hai đang diễn tiết mục, sao cậu không báo cho chúng tôi biết?

- Thưa chú, cháu biết hắn có vũ khí. Cháu biết hắn sẽ bắn nếu thấy hắn bị vạch mặt. Nên cháu phải làm cho chú chú ý trước khi hắn phát hiện rằng cháu không phải chú hề nhỏ. Vì vậy cháu đã vẽ dấu chấm hỏi trong lớp bụi đường và đồng thời chỉ vào hắn. Cũng may là Bob nhìn thấy dấu chấm hỏi và mọi người đều cảnh giác trước khi tên trộm kịp hiểu ra rằng cháu đang tố cáo hắn!

- Nhưng hắn phản ứng rất nhanh! Hắn xém thoát được. Hannibal giỏi quá! Nhưng con mèo bông đâu rồi?

- Cột ở chân hắn và giấu dưới cái quần. Hannibal giải thích.

Một người cảnh sát lục soát chú hề cao và tìm thấy con mèo nháy mắt, đưa cho cảnh sát trưởng xem xét... Chỉ cần một con dao xếp là mổ bụng con vật ra được. Bên trong có tấm vé màu nâu.

- Tấm phiếu ký gởi! Cảnh sát trưởng thốt lên. Hắn để tiền ăn cắp của ngân hàng ở đó! Thêm một giải đáp cho các vấn đề của ta. Chỉ còn tìm ra tên tuổi tên trộm!

- Chú hề này là tác giả vụ cướp ngân hàng hả? Ông Carson buồn rầu nói. Không thể nào có chuyện đó được, bởi vì...

Reynolds không để ông Carson nói hết câu. Sau khi lột cái mũi giả và bộ tóc giả của chú hề, cảnh sát trưởng dùng khăn giấy xóa phấn hóa trang. Xong, cảnh sát trưởng bước lùi lại và kinh ngạc nhìn người đàn ông...

Khi không còn hóa trang nữa, chú hề cao xuất hiện dưới bộ mặt một ông già tóc bạc trắng! Ông có vẻ ít nhất sáu mươi lăm tuổi.

- Ủa... nhưng... - cảnh sát trưởng nói cà lăm - Đây không thể là tên trộm được!

- Đó chính là điều tôi định nói với anh - ông Carson thở dài. Ông ấy quá lớn tuổi rồi, không thể là trộm được! Ông ấy không thể nào trèo qua bức tường hoặc chạy trốn thật nhanh.

Hannibal có vẻ đột nhiên bối rối. Chú hề già ủ rũ thở dài thú nhận:

- Tôi thú nhận là đã ăn cắp con mèo... Hắn... hắn hứa sẽ cho tôi mười ngàn đô la nếu thành công. Chính hắn đưa cho tôi khẩu súng này... nhưng tôi đâu có biết dùng. Tôi xin lỗi đã đe dọa mọi người... Tôi hoảng sợ...

- Ai thuê ông ăn cắp con mèo? Reynolds hỏi.

Câu hỏi dường như làm ông già ngạc nhiên:

- Ai hả? Ông lập lại. Thì... tất nhiên là hắn... là Khan!

Lực sĩ giận dữ gầm lên.

- Nói láo! Tôi sẽ cho ông bài học...

- Tôi nói thật! Chú hề già vẫn ngoan cố. Tôi hiểu là tôi phải bị trừng phạt vì những gì tôi đã làm, nhưng tôi đã hành động theo yêu cầu của Khan, tôi xin thề!

Chú hề già nghiêm trang đưa tay lên, như để nhấn mạnh lời thề. Mọi người nhìn ông già và Khan. Đột nhiên, ánh mắt thám tử trưởng lóe sáng lên.

- Rõ ràng là có một trong hai người nói láo! Hannibal la lên. Cháu biết ai!... Chú hề nói láo!

Cảnh sát trưởng có vẻ ngạc nhiên:

- Sao cậu tin chắc thế? Reynolds hỏi.

- Chú hề không già! Hannibal tuyên bố. Hắn lại hóa trang nữa!

- Mình không hiểu gì hết! Peter thú nhận.

- Ta đang tìm một người đàn ông đã hóa trang để thực hiện tội ác... một người sau đó lại lấy lại vẻ bề ngoài bình thường. Mà thật ra, kẻ trộm luôn cải trang... thành chú hề già! Chỉ khi thực hiện vụ cướp và mua mèo, hắn mới lấy dáng vẻ bình thường. Ta phải tìm tên trộm thật và khỏe mạnh chính dưới bộ mặt ông già.

Chú hề già bắt đầu giãy giụa kịch liệt, nhưng cảnh sát bắt giữ rất chắc. Cảnh sát trưởng sờ vào mặt hắn. Ông Reynolds thấy có một lớp cao su mỏng dính vào da. Tóc trắng cắm trực tiếp trên lớp cao su này.

- Trời ơi! Reynolds lầm bầm. Mặt nạ cao su này dính chặt đến nỗi tôi không kéo ra được.

- Để cháu giúp! Hannibal nói.

Hannibal bẻ cổ áo chú hề ra. Mọi người nhìn thấy một đường nét mỏng chỗ bắt đầu có mặt nạ mà tên trộm đã xỏ chụp đầu như cái mũ trùm. Cảnh sát trướng nhét hai ngón tay dưới lớp cao su, rồi kéo mạnh một cái về phía trên.

Tên trộm bị vạch mặt - lần này theo nghĩa bóng cũng như nghĩa đen - đúng là một người đàn ông trẻ, mặt rám nắng, y như ba thám tử trẻ nhìn thấy khi hắn mua mèo và ăn cắp con mèo của Billy Motha.

- Chính hắn, gã đàn ông vết xăm! Peter kêu. Nhưng hắn không còn vết xăm nữa!

Ông Carson bước tới, nhìn thẳng vào mắt tên trộm.

- Đây là Gario! Ông nói. Hắn có thay đổi, nhưng tôi nhận ra. Sao Gario, mày trở thành tên cướp ngân hàng à?

- Tôi đã thoát được, nếu không có mấy thằng nhóc ngu ngốc kia... Gario tức giận đáp.

- Nhóc, thì đúng, nhưng ngu ngốc, thì không! Cảnh sát trưởng nói. Thôi, áp tải tên này đi! Cảnh sát trưởng quay lại nói với người của mình.

Gario bị lôi đi.

- Hannibal à, không có cậu, thì ta lại bị mất tên trộm rồi, Reynolds nói tiếp. Hai lớp hóa trang của hắn thật hoàn hảo. Làm thế nào mà cậu vạch mặt được hắn?

- Thật ra, cháu thú nhận là cháu hết sức bất ngờ khi thấy bộ mặt hắn. Nhưng cháu đã để ý tay hắn! Chính hai bàn tay đã làm hắn bị lộ... đôi bàn tay rắn chắc, da nâu, gân guốc, da mỏng, không bị nhăn, cũng không có vết già... tức bàn tay của một người đàn ông còn trẻ!

- Hannibal, cậu tài thật! Một lần nữa, cậu đã đoán trúng.

Thám tử trưởng đỏ mặt khi nghe lời khen.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Alfred Hitchcock có lời khen


Ngày kế tiếp, sau khi ghi chép xong các giai đoạn của vụ Con mèo nháy mắt, ba thám tử trẻ đến gặp bác Alfred Hitchcock. Nhà đạo diễn lừng danh chăm chú đọc báo cáo của ba bạn.

- Đây là một vụ bí ẩn mà các cậu đã giải quyết nhờ tài quan sát tinh ý và lý luận khéo léo. Xin chúc mừng các bạn trẻ! Nhờ các cậu, tên Gario đã bị bắt. Không có các cậu, thế nào hắn cũng hại thêm nhiều nạn nhân.

- Nghe nói cảnh sát bang Ohio cũng truy nã hắn vì một loạt vụ trộm khác nữa, thưa bác! Bob giải thích.

- Đó là một trong những nguyên nhân khiến hắn cải trang trà trộn vào nhóm người làm ở hội chợ, Hannibal nói thêm. Hắn nghe nói ông Carson sẽ đi Californie. Để không gây nghi ngờ, ngay từ đầu hắn ra mắt mọi người dưới dạng một ông già. Về sau hắn mới nảy ra ý đồ cướp ngân hàng San Mateo, dưới bộ mặt thật, nhưng vẫn có vết xăm, để đánh lạc hướng các nhân chứng.

- Cao tay thật! Ông Hitchcock nói khẽ. Rồi hắn vội vàng đặt chiến lợi phẩm nơi an toàn bằng cách ký gởi ở nhà ga. Hắn tính trở về hội chợ, rồi rời thành phố dưới dạng chú hề già mà không ai có thể nghi là tên trộm trẻ.

- Dạ đúng, thưa bác, Hannibal nói. Nhưng một sự cố không hay đã làm người ta để ý đến hắn, hắn buộc phải gây hỏa hoạn để cho mọi người không chú ý đến hắn nữa. Nhờ đám cháy, hắn có thời gian giấu phiếu ký gởi hàng và xuất hiện trở lại dưới dạng hề già. Hắn đã phạm sai lầm khi đếm nhầm mấy chú mèo bông. Hắn biết có đến sáu con mèo khi cháu tiết lộ cho chú cảnh sát trưởng biết.

Ông Alfred Hitchcock ra hiệu tán thành.

- Lúc đầu, tên trộm rất thận trọng, nhưng về sau, đúng như cậu đoán, hắn đã hoảng hốt lên. Đây là loại tội phạm điển hình, thực chất không được thông minh lắm. Có lẽ hắn sẽ đền tội trong một nhà tù Californie.

- Rồi hắn sẽ được nếm mùi một nhà tù khác nữa, ở bang Ohio, Peter nói. Ở đó hắn sẽ không trưng dụng được tài người nhện.

- Chắc chắn rồi, ông Hitchcock nói. À còn… bà ngoại của cậu bé Ronny, bà có liên quan gì đến câu chuyện không? Bà vẫn kiên quyết chống đối việc cháu ngoại sống với dân du mục à?

- Thưa bác, thật ra, Bob giải thích. Khan... hay đúng hơn thám tử Paul Harney đã báo cáo rất tốt về cuộc sống của giới du mục. Theo kết luận của thám tử, Ronny có thể an toàn ở lại với cha.

- Theo tin mới nhất, cuối cùng bà đã chịu thua, Hannibal tuyên bố.

- Bác có biết Paul Harney quyết định thế nào không? Ông ấy bỏ nghề thám tử tư để tiếp tục làm lực sĩ hội chợ. Ông ấy cũng ở lại với ông Carson.

- Hê hê! Ông Hitchcock cười khẽ. Không biết ông ấy có quyết định như thế do hơi thất vọng không! Bởi vì các cậu đã đánh bại ông ta trên trận địa của chính ông, các bạn trẻ à. Các cậu đã tỏ ra là thám tử tài giỏi hơn ông ta.

Alfred Hitchcock suy nghĩ một hồi, rồi hỏi lớn tiếng câu hỏi đang thắc mắc:

- Chuyện mấy chú ngựa poney bị ngộ độc có dính líu gì đến vụ này không?

- Dạ, hoàn toàn không có, thưa bác - Bob trả lời - Đó là bị trúng độc do sự cố ngẫu nhiên.

- Vậy là quan hệ giữa các cậu và dân du mục chấm dứt tại đây?

- Thưa bác, chưa hẳn! Hannibal đáp.

Peter cười.

- Trong suốt hai ngày hội chợ còn ở Rocky, Hannibal đóng vai chú hề. Ông Carson cần người thay Gario và đã mời Hannibal.

- Hannibal giỏi quá! Ông Hitchcock kêu. Tôi rất muốn được xem cậu biểu diễn! Tôi tin chắc cậu diễn kịch câm rất tài!

Ba thám tử trẻ chào người bạn lừng danh và ra về. Còn lại một mình, Alfred Hitchcock mỉm cười khi nghĩ đến Hannibal biến thành hề. Rồi ông tự hỏi không hiểu lần sau định mệnh sẽ lôi kéo ba đệ tử của ông vào câu chuyện phiêu lưu nào nữa đây.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom