Cập nhật mới

Dịch Full Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 208: Phiên Ngoại 8


Ba ngày sau.
Biệt thự Vũ gia.
Vũ Minh Thiên đứng trước mặt cha mẹ và em gái.

Sống lưng thẳng tắp như hồi mới đi lính, thẳng như cây bạch dương tinh thần phấn chấn, ánh mắt sáng lấp lánh.
Bà Vũ nhìn con trai mình, hồi lâu sau bỗng thở dài.

Hơn nửa năm nay, Minh Thiên không dễ chịu, bà cũng không dễ chịu gì.
Bà là một người mẹ kiên cường nhất, nhiều năm như vậy, bà một mực nhúng tay vào chuyện của anh.


Từ chuyện học hành, nhập ngũ đi lính, cũng chỉ hi vọng anh phàm làm chuyện gì cũng không phải đi đường vòng, vì mục tiêu này, bà đã hi sinh cho anh rất nhiều, cũng kỳ vọng ở anh rất nhiều.
Sau khi em gái của anh kể lại tất cả mọi chuyện của anh và Quách Vân cho bà nghe, bà liền có một loại cảm giác bất lực.

Chính vì Quách Vân mà Minh Thiên lần đầu tiên cãi lời hai ông bà.

Và sống riêng biệt với gia đình hơn nửa năm nay.
Không phải bà ghét bỏ gì Quách Vân, bà rất yêu thương cô là đằng khác, nhưng vì bà coi mẹ Quách vân như chị em ruột và đối đãi, năm đó chồng bà cũng nhờ cha của Quách Vân cứu nên mới giữ được một mạng.
Vì để cảm ơn, hai vợ chồng bà đã hứa hẹn với mẹ Quách Vân là tài trợ và lo cho việc học của cô tới khi cô thành tài, có công việc ổn định.
Là chỗ thân quen, nên ông bà xem Quách Vân như con gái ruột, điều này ai cũng biết.

Cho nên bây giờ, bà quả thật khó có thể xem một người như con gái lại đi kết hôn với con trai mình.
Thật sự rất khó xử!
Anh rốt cuộc cũng biết quay về cái nhà này?" Ông Vũ hút một hơi thuốc, phun ra một làn khói, khuôn mặt đầy trầm tư thâm sâu, "Anh đi nửa năm, bây giờ đã suy nghĩ được gì hay chưa?
"Suy ngẫm được rất nhiều, cảm ơn ba đã không cơ hội để suy nghĩ lại chuyện của mình." Minh Thiên đứng thẳng, nghiêm túc nói.
Ông Vũ ngước đôi mắt nghiêm lên nhìn con trai, không mặn không nhạt nói: "Vậy anh nói ba nghe xem, anh rời nhà sống ở bên ngoài nửa năm, đã suy ngẫm được những cái gì rồi."
"Con biết, ba và mẹ bao năm qua đều vô cùng tốt với con, muốn cho con điều kiện tốt nhất." Minh Thiên dần cúi đầu thấp xuống, khí thế cả người cũng thu lại rất nhiều, "Nếu con không có sự dẫn dắt của cha và mẹ, thì hôm nay sẽ không có một Vũ Minh Thiên đường đường chính chính đứng ở đây."
Bà Vũ hít hít mũi, hốc mắt nhanh chóng nóng lên, phiếm hồng.
Ông Vũ hất đầu qua, "Anh biết là tốt rồi."
"Nhưng mà ba mẹ à, con đã trưởng thành từ rất lâu rồi, con cần tự làm chủ cho cuộc sống của con." Vũ Minh Thiên ngẩng đầu, gương mặt anh tuấn đã không còn nét ngây thơ trẻ con nữa, chỉ có kiên cường của đàn ông, "Con không muốn ai dẫn dắt trên con đường nhân sinh sau này của con nữa, xin ba và mẹ hãy để con tự làm chủ được không?"
Bà Vũ không tự chủ được, mở miệng lên tiếng: "...Bao gồm hôn nhân của con."

Minh Thiên gật đầu kiên định nói, "Đúng, bao gồm cả hôn nhân của con."
"Ý anh là, anh muốn lấy một cô gái bình thường như con bé Vân, chúng tôi cũng phải để cho anh lấy? Tôi và mẹ anh xem Quách Vân gần như con gái, anh cũng thân với nó như em gái, bây giờ anh lại đi lấy em gái làm vợ, mặt mũi của anh, anh để đâu." Giọng nói của ông Vũ mang theo chút uy nghiêm.
"Ba, mẹ.

Tiểu Vân có thai rồi." Thanh âm Minh Thiên trầm trầm, "Con yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu con, chúng con lại không phải anh em ruột, là vợ chồng thì có gì sai ạ?"
Ông Vũ hừ lạnh một tiếng không nói chuyện.

Bà Vũ thì lại trấn động trong lòng, vậy mà lại còn có thai luôn rồi, thằng con bà dám rào trước đón sau, ăn cơm trước kẻng, khiến ông bà trở tay không kịp đây mà.
Đúng lúc này, quản gia bên ngoài dẫn theo một người đi vào, "Cô Vân, mau vào nhà đi.

Lâu rồi mới thấy cô đến chơi.
Minh Thiên vừa liếc qua, lại kinh hãi trợn mắt.
Chỉ thấy thân thể nhỏ nhắn nặng nề đi tới, mặc chiếc đầm suông màu vàng nhạt rộng thùng thình che đi cái bụng lớn, cô run rẩy đi tới bên cạnh Minh Thiên, quỳ xuống với anh, đôi mắt có chút sợ hãi nhìn vợ chồng ông bà Vũ.

Cô lấy hết dũng khí, cất tiếng, "Bác Vũ, Bác Kiều."
Sắc mặt bà Vũ có chút lúng túng.
Nhiều năm như vậy, Quách Vân đi theo Minh Thiên như một tiểu muội muội, bà đương nhiên biết rất rõ chuyện này.
Chỉ là bà không ngờ rằng, người mà bà xem là con gái, là tiểu muội muội đáng yêu của con trai bà lại sắp trở thành con dâu bà....
Còn chuyện gì khiến bà phiền loạn hơn cái chuyện này đâu, nếu vậy thì khác gì bà đem con dâu về nuôi rồi cưới cơ chứ?
Đôi mắt Quách Vân xoay tròn mấy cái...!"Bác Kiều, bác hình như lại trẻ hơn hồi trước đây rồi."

Nghe tiếng của Quách Vân, bà Vũ mới hoàn hồn, mặt chợt đỏ lên, vội đứng dậy, đỡ cô ngồi lên ghế, "Con bé này, sao lại quỳ như thế, con đang mang thai đấy, còn nói linh tinh không hà!"
Quách Vân cứ vậy được bà Vũ quan tâm trước mặt Vũ Minh Thiên, anh hoàn toàn kinh ngạc trước thái độ này của mẹ anh.
Quách Vân ngồi lên ghế đâu đấy, cô quay sang nhìn ông Vũ nở một nụ cười ấm áp như hồi ông vẫn hay dẫn cô đi chơi cùng với hai đứa con của ông.

Cô vui vẻ nói: "Bác Vũ, lâu rồi con mới thấy bác, bác cũng giống như bác Kiều, hai người đều trẻ đẹp lại mấy tuổi luôn ấy, con suýt không nhận ra hai người luôn rồi."
Trưởng bối không chấp nhận tiểu bối, đưa tay không đánh người tươi cười, đặc biệt là kiểu người vui vẻ, miệng ngọt như Quách Vân, ông Vũ cho dù thành kiến biệt nữu hơn nữa, cũng không tiện cáu kỉnh với Quách Vân.
Vũ Minh Thiên dùng ánh mắt hỏi Quách Vân, "Em tới làm gì hả?"
"Thì đến thăm bác Vũ và bác Kiều thôi." Quách Vân cười đến cong cong mắt, sau đó nói với mẹ Minh Thiên, "Bác Kiều, con có rất nhiều chuyện muốn nói với bác, bác có thể cho con sang ngồi cạnh bác không? Đi đường lâu, con có mệt chút."
Bà Vũ vội đứng dậy đi sang chỗ Quách Vân ngồi xuống, "Không cần phải vậy, để ta qua ngồi với con, bầu bí bụng lớn đến vậy, đi lại cũng bất tiện.

Con bé ngốc này, bụng mang dạ chửa như vậy, còn cất công đến đây, con là lo sợ hai chúng ta trách phạt thằng Thiên sao?"
Cũng không hiểu lý do gì, mà đối với cô gái chất phác này, bà Vũ không thể nào ghét được....
Quách Vân ngồi bên cạnh mẹ của Vũ Minh Thiên, anh ở đó nhìn Quách Vân đang ngồi bên cạnh bà, cảm giác cô giống như con thỏ đang gặm củ cải trắng, hai cái tai thỏ dài sắp mọc ra cao vút.
Minh Thiên không khỏi khâm phục cái người con gái này, cô chỉ vừa đến nhà một lúc, không khí trong nhà đã dịu hẳn đi, luôn là như vậy, cô lúc nào cũng biết cách làm người khác dịu lòng, cảm thấy an tĩnh khi ở bên cạnh cô.
Nhất là các bậc trưởng bối, đối với họ, Quách Vân lúc nào cũng được lòng hết, bởi vì cái tính thật thà và đáng yêu của cô...


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 209: Phiên Ngoại 9


Không khí trong nhà hòa hoãn đi mấy phần nhờ sự xuất hiện kịp lúc của Quách Vân.
Thanh ám của Quách Vân mang theo chút hơi thở của một thiếu nữ chưa trưởng thành, "Bác Kiều, bác đừng giận nữa.

Anh Thiên cũng không phải thực lòng muốn ngỗ ngược với dì, chỉ là anh ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình...Bác Kiều, bác xem...
Bà Vũ nghe xong, thở dài.

Cũng không biết nên trả lời như thế nào cho phải.

Quách Vân lại quay sang ông Vũ, thái độ đầy kính trọng và lễ phép, "Bác Vũ, thật ra, anh Thiên rất kính trọng bác, cũng rất coi trọng ý kiến của bác, chỉ là...." Cô hơi ngập ngừng một chút, sau đó lại nói tiếp..."Những người trẻ như chúng con, cũng có suy nghĩ và thế giới của riêng mình.


Con cũng biết, hai bác thật lòng mong anh Thiên được tốt, tức giận cũng là bởi vì sợ anh Thiên sau này mang tai tiếng, chịu khổ, nhưng mà, tuổi trẻ ai mà không khí huyết dâng trào ạ.

Bác Vũ hồi trẻ, con nghĩ cũng nhiệt huyết tràn đầy còn hơn anh Thiên bây giờ ấy chứ?"
Ông Vũ bị Quách Vân nói trúng vào tim đen, những thứ chôn sâu trong ký ức ngày nào, phút chốc đều ùa về tràn ngập trong trí nhớ.
Hồi ấy, ông cũng như Minh Thiên, cũng bị cha ông là ông nội của Minh Thiên kìm cặp, giám sát, cũng bắt ông nhập ngũ, ở cái nơi xa nhà đến bao nhiêu tỉnh thành, khỉ ho cò gáy...chịu khổ, chịu cực, có cái thứ gì mà chưa từng trải qua đâu.
Nghĩ đến đây, hai hốc mắt của ông Vũ bất giác nóng lên, "Ừ, nhớ năm đó, bác còn cực hơn thằng Thiên bây giờ, sau đó bác còn gặp được mẹ nó, nhưng mà, ông nội thằng Thiên đâu có chịu....! Nhưng mà không chịu thì làm gì được, bác vẫn có cách khiến ông ấy đồng ý."
Hai mắt Quách Vân tròn xoe chớp chớp nghe ông Vũ kể lại chiến tích đời mình, miệng không vẫn không ngừng tán dương, đáp lại.
Minh Thiên một bên nhìn Quách Vân dỗ nam nữ trung niên nhà mình, khóe miệng cũng giật giật theo.
Quách Vân của anh vẫn là như Quách Vân ngày nào....
Chiêu này của cô sài hoài, nhưng không bao giờ phản tác dụng.
Nhìn xem, ba và mẹ anh, bị cô gái này dỗ dành, vui vẻ quá, sa hết vào ký ức năm nào mà quên luôn cả hiện tại, rằng hai ông bà và thằng con trai con đang chuẩn bị có một trận đại chiến.
Đến khi hai ông bà nhớ lại xong, bất giác nhìn đến Vũ Minh Thiên, thằng con trai của họ còn đang quỳ dưới thềm, rốt cục thở dài một hơi.
Bà Vũ lúc này mới lên tiếng, "Mẹ cũng không muốn làm khó gì con, mẹ biết tình cách cuat con rất ngang, muốn bản thân được tự tại, nhưng mà bây giờ, nếu con thoát khỏi gia đình, thoát khỏi sự giúp đỡ của cha mẹ, con có thể đảm bảo sẽ lăn lộn ngoài xã hội, một mình chăm lo cho tiểu Vân được hay không?"
Vũ Minh Thiên nháy mắt cái liền ngẩng mặt lên, trong đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết như lửa bùng cháy rực rỡ, "Nhất định con sẽ làm được."
"Anh cũng mạnh miệng quá ha?" Ông Vũ giận dữ mắng con trai ông một câu, đứng lên khỏi ghế, giọng ông vô cùng nghiêm khắc, "Được thôi, nếu anh đã có gan để thử, ba sẽ cho anh toại nguyện.

Từ hôm nay trở đi, ba và mẹ sẽ cắt hết tất cả những điều kiện hỗ trợ cho anh từ trước đến nay, từ xe cho đến tài khoản ngân hàng, anh cái gì cũng sẽ từ tay trắng mà kiếm ra.

Nếu anh thành danh, biết tự lo cho bản thân, chúng ta sau này, cái gì cũng đáp ứng cho anh.
Khóe môi Minh Thiên bất giác câu lên, "Như vậy, chuyện con và tiểu Vân sẽ ở cùng nhau, ba mẹ sẽ không phản đối nữa?"
Ông Vũ từ trong lòng ngực, hừ lạnh một cái, "Cái này anh còn hỏi, anh làm con gái người ta to bụng, anh còn không muốn chịu trách nhiệm, nói cho anh biết, nếu anh mà không nuôi nổi con dâu và cháu ta, để hai mẹ con nó chịu một chút nào ủy khuất, thế thì mọi chuyện tiếp theo, anh khỏi bàn với chúng ta."
Nụ cười Minh Thiên nháy mắt trở nên rực rỡ..."Con cám ơn ba."

"Anh khỏi cám ơn sớm thế làm gì, hiện tại anh chính là thằng đàn ông nghèo rớt mùng tơi, ba xem anh lập nghiệp kiểu gì?" Ông Vũ thở dài, tuy có chút không nỡ, nhưng cũng đành chịu, nói tiếp:
"Tự anh làm cho tốt, đừng để ba không nhìn nổi anh, làm đàn ông, nếu để vợ con nó nuôi lại, thế thì không còn gì mà nói hay nhìn nổi đâu."
Dứt lời, ông xoay người, đi vào thư phòng của ông.
Minh Thiên nhìn bóng lưng của ba anh, hai bàn tay bất giác nắm chặt.
Quách Vân ngồi trên sofa, bất giác đưa tay sờ bụng, thanh âm ọt ọt vang lên, cô bất giác đỏ hết cả mặt, xấu hổ.
Bà Vũ bên cạnh nhạy cảm, liền nói, "Có phải hai mẹ con đói không?"
"Con tới vội quá....chưa kịp ăn gì, nên giờ con bé nó đòi ăn..." Quách Vân xấu hổ cúi đầu lí nhí nói.
Bà Vũ bật cười, "Mang thai đói bụng cũng là bình thường, sao lại tùy ý để đói thế, đói bụng thì phải ăn liền, đừng để rỗng bao tử như vậy, ảnh hưởng tới em bé, không tốt."
Bà Vũ đứng lên, mặt nhu hòa lại, cười nói tiếp, "Được rồi, ngồi đó, ta đi nấu cháo yến cho con.

"
Quách Vân kinh hỷ nhìn bà, cười tươi lộ ra răng trắng, "Được ăn đồ ăn bác nấu là nhất luôn ấy, con rất nhớ những món bác làm ngày trước."
"Con bé này, cái miệng toàn đường với mật." Bà Vũ được con dâu vuốt lông, cả người mát hết lòng hết dạ, nở hoa tùm lum.

Cả như như theo cơn gió, loáng cái bay vào phòng bếp.
Quách Vân nhìn theo bóng dáng bà, sau đó tầm nhìn lại rơi trên người Vũ Minh Thiên.
Minh Thiên lúc này mới chậm rãi đứng lại, quỳ hơi lâu, đầu gối đã đau, chậm chậm đi tới ngồi phịch xuống cạnh Quách Vân.
"Đấy, cứ nói em này nọ, rốt cuộc vẫn là em phải ra tay." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Vân đầy đắc ý nói.
Minh Thiên nhìn Quách Vân rất lâu, hồi sau kéo cô ôm vào ngực, hôn bẹp một cái lên trán cô, "Tiểu Vân, cảm ơn em."
Cô đưa tay đấm ngực anh một cái, "Đừng có làm loạn, đây là nhà ba mẹ, mau bỏ tay anh ra, không được ôm em, có biết chưa?"
Minh Thiên dù không nỡ, đành bỏ tay, hồi lâu vẻ mặt hơi ủ rũ nói, "Tiểu Vân, em cũng thấy rồi đấy, anh bây giờ chẳng có cái gì, nhà không, xe không, tiền cũng không, anh là đàn ông 3 không đấy, chỉ có một điểm duy nhất là yêu em đến già cũng không đổi, vậy em còn muốn bên anh sao?"
"Dĩ nhiên, không ở bên anh thì ở bên ai." Quách Vân thản nhiên chắc nịch nói: "Anh là đàn ông ba không, nhưng em là phụ nữ ba có đấy, em có nhà, có xe, có kinh tế, chỉ thiếu tình yêu của anh bù đắp cho em thôi."

Vừa nói cô vừa lôi ra từ trong túi xách, ba món đồ, "Một chìa khóa nhà, một chìa khóa xe, một tài khoản ngân hàng." Ba thứ kia đập vào mắt Minh Thiên khiến anh vừa kinh ngạc, lại không dám tin, cô gái này, đã chuẩn bị hết cho cả tình huống rằng anh sẽ bị gia đình bỏ mặc.

Cô thật sự tính đến nước này, rằng nếu như anh bị ba mẹ vứt bỏ, cô sẽ nuôi anh?
Quách Vân nhà anh thật đáo để không ít nha.
Thật ra, anh nói vậy cũng là muốn thử lòng Quách Vân mà thôi, anh đã tính đến chuyện cùng cô đi đến hết đời, thì cũng phải dự trù cho bản thân một đường lui chứ.

Hơn nửa năm qua, anh không phải là tên ăn không ngồi rồi...
Hơn 6 tháng, thời gian không dài, nhưng cũng không quá ngắn để anh có thể tạo ra một chút cơ nghiệp cho bản thân....
Thời gian không có cô, anh tìm đối tác, chỗ quen biết của mình, lập ra một công ty nhỏ, chuyên về chế tạo ô tô, xe hơi...
Công Ty còn đang trong tầm quảng bá, dù không lớn, nhưng chỉ dựa vào nó, nuôi vợ nuôi con, dư giả...
Minh Thiên nhìn cô gái của anh, bất giác xoa đầu cô, mắng nhẹ, "Đồ ngốc, anh là đàn ông, há có thể để em lo những thứ đó, yên tâm làm vợ anh được rồi, những thứ này, cất đi sau này làm của hồi môn cho con gái."
Quách Vân hơi ngạc nhiên khi nghe anh nói, "Nhưng mà ba mẹ không phải....?"
Minh Thiên khẽ chạm tay vào môi cô, cười một cái, "Bí mật...ngày mai sẽ cho em biết." Anh kéo cô một lần nữa vào ngực, nói: "Yên tâm, anh đã quyết định yêu em, thì nhất định sẽ làm được, huống hồ, Nh cũng phải có quà cưới cho em chứ? Ngày mai đến với anh một nơi nhé?"
Quách Vân ở trong ngực Minh Thiên gật đầu một cái.

Thỏa mãn trong lòng, cuối cùng thì ba mẹ anh cũng không nỡ chia cắt hai người họ, nhưng đổi lại anh lại không có gì trong tay, nhưng như vậy thì đã sao? Hai người họ còn hai bàn tay đó thôi, ai mà lại không đi lên từ hai bàn tay trắng...
Cô chỉ cần anh thương cô, yêu cô, lo lắng và chăm sóc cho mẹ con cô, như vậy là quá đủ rồi.....


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 210: Phiên Ngoại 10


Sau lần gặp mặt cha mẹ, Minh Thiên đưa Quách Vân về chung cư riêng của anh mua trước đó.
Hai người đăng ký kết hôn, rồi dọn về sống cùng nhau, lúc này Quách Vân mới biết Minh Thiên là người đàn ông có tâm đến nhường nào.

Nửa năm qua anh chuẩn bị mọi thứ để có thể đón cô về bên cạnh anh.

Cũng may, bọn họ kịp nhận ra nhau.
Buổi tối, Minh Thiên vừa về nhà thì đèn trong nhà vẫn sáng.

Nhưng Quách Vân nằm trên sofa lớn xem tivi thì đã ngủ quên từ lúc nào.
Anh để cặp tác của mình xuống, cởi áo khoác, chỉ cảm thấy thân thể bận rộn cả ngày, bỗng dâng lên một cảm giác mệt mỏi.

Đi đến chỗ Sofa, ngồi xuống sàn nhà, vừa vặn đối diện với dung nhan của Quách Vân.
Trong phòng đèn sáng ấm áp, ánh sáng đèn nhu hòa chiếu lên đường cong khuôn mặt của Quách Vân.

Lông mi cô nhỏ dài, thỉnh thoảng khẽ run nhẹ, làn da trắng nõn nhìn qua vô cùng đẹp, ưa mắt dù cho cô đang là bà mẹ mang thai.
Minh Thiên cứ thế nhìn Quách Vân thật lâu, cũng suy tư đến rất nhiều chuyện trước đây.
Từ dạo đo đến giờ...cô gái này vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Có lẽ...có lẽ giữa lúc yên lặng, tình cảm của anh với cô, đã dần xảy ra thay đổi.
Người phụ nữ này, hiện tại đã là vợ anh, còn là mẹ của con gái anh, hai người họ thật sự đã là một gia đình.
Trong một khoảnh khắc, Minh Thiên bất giác ghé tới hôn lên môi Quách Vân một cái.
Quách Vân bị cảm giác ấm áp trên môi làm tỉnh, mơ màng mở mắt, ngay lập tức thấy được bản phóng đại khuôn mặt anh tuấn của Minh Thiên ngay trước mặt.
"Anh về rồi..." Quách Vân dụi mắt, âm thanh mang theo chút mệt mỏi lười biếng.
Minh Thiên gật gật đầu, "Anh mới về...sao em không vào phòng ngủ."
Quách Vân lắc lắc đầu, tóc cô có chút tán loạn, "Không được, anh ở bên ngoài làm việc vất vả như vậy, em lại về phòng thẳng cẳng ngủ, thật không chịu được áy náy."
"Đồ ngốc, em áy náy cái gì chứ? Là anh nên làm như vậy." Minh Thiên cười nói.
Quách Vân bĩu môi, "Xí, đừng có thấy em nói vậy rồi lên mặt nhá."
Minh Thiên cười tươi, hai bàn tay vuốt ve đôi má hồng của Quách Vân, "Là anh có lỗi trước, bắt em lăn giường cùng anh, sau đó lại không dám thừa nhận ngay lúc đó.

Anh xin lỗi, tất cả là do anh, anh là đàn ông, nên gánh vác trách nhiệm với vợ và con, lần sau không cho ngủ tren sofa thế nữa nhé, mệt mỏi vậy còn ngủ sofa, muốn anh đau lòng chết sao?"
Quách Vân gật đầu.

"Em nhớ rồi."

"Em có đói không?" Minh Thiên hỏi.
Quách Vân sờ cái bụng lớn sắp 7 tháng của mình, gật đầu lia lịa, "Em không đói, nhưng mà con đói..."
Minh Thiên phì cười, anh đưa tới trước mặt cô một hộp súp thập cẩm nóng hổi, thêm hai cái bánh bao nhân thịt thơm phức.
Mắt Quách Vân nhất thời sáng lên còn hơn cả bóng đèn chiếu sáng trong nhà.
"Em mau ăn nhé, phụ nữ mang thai, đói bụng phải ăn liền, là anh để em chịu khổ." Minh Thiên áy náy nói.
Quách Vân gật đầu, cô cầm một cái bánh bao lên trước, định cho vào miệng, nhưng nhìn tới Minh Thiên, cô lại đưa cái bánh tới miệng anh, "Anh ăn với em nhé.."
"Anh không đói." Minh Thiên lắc đầu.
"Chồng ăn thì vợ ăn, vợ chồng có trước có sau, hơn nữa, anh lấy em, phần nội trợ em không giỏi bằng người khác, ngược lại làm ủy khuất dạ dày của anh rồi." Quách Vân dẩu môi nói, cố chấp đưa bánh bao tới miệng anh.
Minh Thiên không đành lòng, cắn một miếng ane ngon lành để vợ yên tâm.

Vị ngon tan ra ở miệng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào gấp bội.
Cô gái này, trước kia sao anh lại không nhìn ra được, cô rất tri kỷ cơ chứ?
Quách Vân lúc này mới yên tâm ăn đồ ăn còn lại.

Cô vừa ăn súp, cũng vừa đút cho cả chồng ăn cùng, hai vợ chồng ăn đến vui vẻ, ấm cúng.
Minh Thiên nhìn bộ dạng của Quách Vân, không biết vì lý do gì, anh luôn cảm thấy bản thân nợ cô rất nhiều, trong lòng lại chút ít dâng lên chua xót.
Anh nắm lấy bàn tay cô, nói: "Tiểu Vân, ở bên anh em thật sự không hối hận chứ, anh bây giờ không giàu có, tỉ phú như Diệp Thành, không tài phiệt như Đặng Đình Phi, càng không có quyền lực như Trần Phong, anh...."
Động tác của Quách Vân dừng lại, hồi lâu mớ nói: "Em không cần mấy cái đó, em chỉ cần anh yêu em, vậy là đủ rồi...Em không hối hận đâu."
Minh Thiên cười khổ một cái, " Thật sự không quan tâm, không hối hận sao?"
"Không hối hận." Quách Vân lắc đầu khẳng định nói, "Anh nói gì thế, nghĩ coi, em với anh, ngủ cũng đã ngủ rồi, con cũng sắp có luôn rồi, em còn có thể hối hận sao..." Quách Vân nói đến đây, miệng cười tươi lộ cả ham răng trắng bóng, "Em thích anh lâu như vậy...bây giờ có anh bên cạnh, mỗi tối mua bữa tối tình yêu cho em, như vậy cũng đủ rồi."
Minh Thiên nhìn Quách Vân, nhìn dáng vẻ ngườu này, hồi lâu liền ôm chặt người vào trong lòng.


"Tiểu Vân, anh xin lỗi." Mắt của Minh Thiên chua xót, anh chỉ có thể nhắm hai mắt lại để nén nước mắt chảy ra, "Thật khiến em phải chịu khổ cùng anh."
"Không sao, em không có sao mà, thật đấy." Quách Vân tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của Minh Thiên.

Cô nói: "Dù sao, em theo anh cũng đã theo đến tận bây giờ rồi, lấy chồng thì phải theo chồng, em không hối hận.

Thật đấy."
Minh Thiên ôm vợ, "Công ty của anh, chỉ mới bước vào mở rộng quy mô, còn khó khăn nhiều, nhưng anh tin chỉ cần anh cố gắng thêm một chút nữa, qua được lần này, anh cũng sẽ cho vợ anh một cuộc sống tài phiệt như các phu nhân thế gia khác."
Quách Vân từ từ ngồi dậy, hai mắt nhìn sâu vào Minh Thiên, chân thành nói: " Em tin anh, tin anh nhất định sẽ làm được."
Dưới ánh đèn nhu hòa, hai vợ chồng lặng lẽ trao một nụ hôn nồng nhiệt, nụ hôn này không còn là bị xúc tác do bất kỳ cái gì nữa, mà do xuất phát từ chính chân tâm của hai trái tim chân tâm thật lòng.
Không biết tương lai ra sao, nhưng hiện tại có nhau, bên nhau vĩnh viễn vậy là đã đủ...
Minh Thiên và Quách Vân trong một khắc nào đó, trong tim đã có chung một điểm suy nghĩ..
Không sợ điều gì, chỉ sợ hai tâm hồn không đòng điệu...
....
Chương này hơi ngắn, nhưng cũng đã kết HE cho cặp đôi Vân-Thiên rồi nhé các bạn ơi.

Cảm ơn mọi người đã yêu thích cặp này nhé..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom