Cập nhật mới

Dịch Vô Hạn Giả Thiết

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,918
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Tác dụng của Viên nén siêu tái sinh


~ 2 phút 30 giây trước khi sự kiện bắt đầu~

Khi Hoàng Minh và Thiển Văn Long đến được phòng điều khiển sơ cấp nơi Salan và Lily tại thì bất ngờ phát hiện bên trong nằm ngổn ngang mấy xác người. Trên thân họ mặc trang phục đặc nhiệm, nhưng không nhìn ra thuộc lực lượng nào. Tất cả đều được trang bị súng tiểu liên hạng nhẹ.

Những người này đều bị một vết cắt sâu chí mạng nơi cuống họng. Lúc này, trong góc phòng, Salan mặt trắng bệch, có vẻ như đã bị thương. Lily thì ngồi loay hoay băng bó vết thương cho nó. Xung quanh rất bừa bộn. Hầu như tất cả thiết bị đều bị phá hủy.

Hoàng Minh lấy trong túi một viên nén siêu tái sinh chạy tới. Hắn vội vàng nhét viên thuốc vào miệng Salan, rồi móc trong ba lô một chay nước đưa cho thằng nhóc uống. Lúc này, những vết thương nhỏ trên người Salan dần khép lại có thể thấy bằng mắt thường. Vết thương ở chân cũng ngừng chảy máu. Salan mềm oặt xuống, nó đang bị tác dụng phụ của viên thuốc ảnh hưởng.

Khi nhìn đến đây mắt Lily tỏa sáng, vốn dĩ cô là một tiến sỹ ngành dược học. Nên cô hiểu giá trị của viên thuốc này đến đâu. Lúc này Lily vội vàng mở miệng hỏi: “Thứ này có thể nhanh chóng chữa lành vết thương sao? Anh còn không? Thứ này là đồ tốt nha!”

Hoàng Minh lắc đầu trả lời: “Còn thì còn nhiều đấy nhưng nó không hẳn là đồ tốt đâu, nó giống thuốc độc hơn”.

Sau một thời gian nghiên cứu, Hoàng Minh cũng dần hiểu rõ được nguyên lý hoạt động của viên thuốc mà hắn tạo ra. Viên thuốc này chẳng qua chứa một hợp chất kích thích cơ thể tiết ra enzym nguyên phân tế bào và chữa lành vết thương. Nó buộc cơ thể tiết ra enzym gấp 100 lần lượng bình thường cơ thể phục hồi vết thương. Tuy nhiên, cơ thể không trống rỗng mà nguyên phân tế bào được, nó cần dùng năng lượng để nguyên phân, ngoài ra nó còn cần các nguyên chất như protein, lipid, kim loại,… để tiến hành nguyên phân tế bào. Cơ thể vốn có một chu trình vận chuyển của nó, tuy không phải hoàn hảo nhưng là phù hợp nhất với nó. Quá trình chuyển hóa năng lượng cũng vậy. Cơ thể cần trải qua quá trình chuyển hóa năng lượng từ dạng đường tích lũy trong cơ bắp và chất béo trong mỡ để tạo ra năng lượng sống. Và quá trình này cần thời gian nhất định. Việc tăng tốc tái sinh đồng nghĩa phải sử dụng nhiều năng lượng hơn trong thời gian ngắn, quá trình này gây áp lực lên ty thể tế bào. Đồng thời buộc tim phải đập nhanh hơn để vận chuyển năng lượng này theo máu đến vết thương. Quá trình này còn phá hủy một phần cơ bắp và tế bào mỡ gốc để cung cấp đủ thành phần cấu tạo tế bào mới. Nói trắng ra là đang tiêu hao sinh mệnh lực để chữa thương. Nếu sử dụng có liều lượng, thì cơ thể sẽ suy yếu một khoảng thời gian và sẽ phục hồi hoàn toàn trong vài ngày. Nhưng nếu thúc ép dùng nhiều, nó sẽ làm rối loạn chức năng phân bào của tế bào khiến nó không thể định hình để phục hồi.

Khi ta bị một vết thương, bạch cầu sẽ đảm nhiệm việc loại bỏ các tế bào hư hỏng và chết, cắt đứt liên hệ giữa chúng với tế bào khỏe mạnh. Tế bào khỏe ở vùng mặt vết thương sẽ tiến hành phân chia thành một tầng tế bào mới. Rồi lớp tế bào này sẽ tiếp tục phân chia tạo tầng tế bào tiếp theo, đến khi lấp đầy vết thương. Nhưng làm thế nào để nó biết khi nào nó nên dừng việc phân chia này lại. Việc này do một loại protein được sản xuất bởi tế bào đang phân chia điều khiển. Nó được ghi lại công thức trong gen. Tuy nhiên, cơ thể không lúc nào cũng chính xác, sẽ có lỗi nào đó và khiến việc sản xuất loại Protein này trục trặc. hiện tượng này làm vết thương chúng ta để lại sẹo lồi hoặc lõm. Trở lại với Viên nén siêu tái sinh, nó khuếch đại hiện tượng này gấp trăm lần và tỷ lệ sai sót của có thể cũng tăng gấp trăm lần. Nếu dùng quá liều, nó không những gây dị hóa, di dạng ở vết thương mà còn làm tổn thương đến gen của các tế bào mới sinh ra. Đôi khi, gây dị hóa toàn cơ thể. Điều này có thể giải thích tại sao khi Hoàng Minh dùng quá liều ở Outlast lại khiến hắn biến thành quái vật và chết ngay sau đó vài giây. Tuy nhiên, đột biến là ngẫu nhiên, nó có thể làm cho cơ thể mạnh hay yếu đi. Nói vòng vo thì uống thứ này là dùng rượu độc giải khát. Càng hạn chế dùng càng tốt. Chí ít khi hắn có thể cải tiến và giải quyết vấn đề trên. Mà vấn đề này hắn chỉ có thể tự mình nghiên cứu. PI cho ra kết quả chỉ là ưu hóa phương thuốc theo chiều hướng ban đầu của viên thuốc là tăng tốc độ tái sinh và giảm thời gian thoát lực, giảm tỷ lệ đột biến. Tuy nhiên, nó vẫn tiêu hao sinh mệnh, thậm chí càng cải tiến tiêu hao càng nhiều.

Hoàng Minh giải thích một đống lớn thông tin khiến Thiển Văn Long choáng váng đầu óc. Hắn mấy lần muốn ngăn không cho Hoàng Minh lải nhải, bảo bọn hắn đã không còn thời gian nữa. Nhưng khi nhìn đến Salan nằm dưới đất hắn lại xoắn xuýt. Hắn biết thằng nhóc này lúc này chưa thích hợp vận động lắm. Phải cho nó một thời gian nghỉ ngơi.

Còn Lily vẻ mặt đầy mù mịt. Nàng chưa bao giờ nghe đến thuyết pháp như Hoàng Minh nói. Nàng vốn dĩ là tiến sỹ ngành dược học, nhưng có vẻ tri thức độ của nàng và Hoàng Minh hơi lệch hướng nhau. Theo hiểu biết của nàng, cơ thể người không tự chuyển hóa năng lượng mà cần hấp thu quang năng của Hằng tinh để sinh tồn. Dược phẩm chủ yếu là giúp bệnh nhân tăng khả năng hấp thu quang năng và khả năng tích trữ nó trong cơ thể. Thậm chí theo nàng biết cơ thể sinh vật không cấu tạo từ tế bào, mà từ cơ quan nội tạng, da, xương, cơ bắp mỗi thứ đều là một khối. Chúng chỉ phân chia ở mức như thế. Và khi bị phá hủy một phần tất cả đều có thể phục hồi nếu đủ quang năng, ở bất kỳ vị trí nào của cơ thể.

Trong khi Lily lâm vào trầm tư thì Salan tỉnh lại. Thằng nhóc suy yếu nhìn mọi người rồi mở miệng nói: “Chúng ta có vẻ rơi vào bố cục của kẻ nào đó rồi. Chúng ta cần phải nhanh đến chỗ này. Có lẽ nơi này còn một chút hy vọng sống”. Nói rồi nó bấm bấm gì đó vào chiếc đồng hồ lớn trên tay. Bức tường bên phải chợt hóa thành một màn hình cỡ lớn.

Trong màn hình đang trình chiếu một cuộc đồ sát. Cánh cửa thép chính với một lỗ lớn bên trên. Dấu vết cho thấy nó bị nổ bởi bom phía công trình hạng nặng. Bên ngoài liên tục tràn vào những sinh vật kinh khủng như ác quỷ bước ra từ địa ngục. Chúng lao vào đồ sát tất cả những thứ chúng thấy trên đường. Tay cụt, chân gãy, đầu người rơi vãi ở khắp mọi nơi. Hoàng Minh thậm chí nhìn thấy vài con chém gãy cả ống kim loại. Nhưng điều kỳ lạ là cửa bị phá hủy lại ngay đại sảnh tập hợp. Lúc này sắc mặt mọi người trắng bệch. Họ nhận ra thậm chí cả nhóm hợp lực chưa chắc đã đánh bại một con trong số đó.

Tuy nhiên, lúc này một cảnh tượng kỳ lại diễn ra trên màn hình. Một nhóm khoảng 20 người mặc trang phục đông màu đen bước vào từ phía sau bọn Ma cà rồng. Nhưng là thay, những sinh vật này không hề tấn công họ. Lúc này, một tên trong số chúng nhìn về phía bọn hắn rồi giơ súng lên bắn. Màn hình tắt ngúm đi. Có vẻ như chúng đã hủy đi camera.

Salan đưa tay tắt đồng hồ đi, suy yếu nói: “Như mọi người nhìn thấy. Khu C đã bị chiếm, còn tối đa 4 phút nữa chúng sẽ tới được đây. Dù không rõ những người mặc áo đen và những tên này có phải là cùng một nhóm”. Nói rồi chỉ tay vào những cái xác nằm la liệt dưới đất.

Đoạn nói tiếp “Bọn tôi bị chúng tấn công, Lily là người giải quyết chúng.” Nói rồi đưa mắt nhìn Lily một cái rồi tiếp tục “Vấn đề là khi tôi giả làm bọn họ đối thoại với trên của chúng thì có nhắc đến nhiệm vụ gì đó và cần trở về nơi tập kết. Tuy nhiên, sau đó hắn phát hiện ra tôi là giả ngay và cho nổ tung bộ đàm. Không có Lily phản ứng nhanh thì tôi đã chết rồi. Tuy thế, tôi đã kịp hack vào máy tính bảng của bọn họ. Và tìm được vị trí tập kết. Vị trí này là chỗ để bọn chúng thoát đi.” Nói rồi Salan lại ấn vào đồng hồ, trong không khí xuất hiện một bảng đồ ba chiều. Phía trên đánh dấu một khu vực màu đỏ đang không ngừng mở rộng bốn phía. Đó chính là khu đã bị chiếm. Vị trí xanh lá là nơi bọn họ đứng cách khu bị chiếm không quá xa. Một đia điểm màu vàng phía cuối bảng đồ. Đó là nơi bọn họ cần đến.

Ngay lúc này bỗng nhiên nghe Thiển Văn Long “a” lên một tiếng. Khi mọi người nhìn lại đã thấy hắn ngồi trên một cái xác chết, tay cầm một chiếc hộp vỡ vụn, bên trong là một cái máy tính bảng. Hẳn là tên này phát ra âm thanh khi phá hủy cái hộp.

Thiển Văn Long ấn mở chiếc máy tính bảng, đột nhiên, bức tường bên phải chuyển sang trạng thái màn hình đang chiếu hình một người trung niên mặc áo đen nhìn chằm chằm bọn họ.

Bỗng nhiên, Salan chỉ tay lên góc tường và hét lên: “Hắn đang theo dõi chúng ta. Phá hủy camera đi”.

Chỉ nghe đoàn một tiếng, một luồn xung kích bay ra từ cánh tay của Thiển Văn Long, camera ở góc tường nổ tung. Thiển Văn Long duy trì tư thế đấm thẳng này khoảng một giây rồi lao đến bế Salan vọt ra khỏi cửa, vừa hét lên: “Đi mau, vị trí chúng ta bị phát hiện. Chúng sẽ sớm tìm được chúng ta thôi. Salan bật bảng đồ rồi chỉ đường. Mọi người dồn sức chạy theo ta” Khi câu cuối vừa toát ra, đã thấy hắn cách mọi người gần trăm mét.

Lily và Hoàng Minh liếc mắt nhìn nhau rồi cũng cấp tốc đuổi theo.

Nhưng bọn họ không phát hiện rằng, trên hành lang mỗi góc đều có một chấm đỏ hiện lên khi bọn hắn chạy qua.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,918
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Nguy cơ


Trong hành lang kim loại, hai bóng người một nam một nữ, cao gần bằng nhau đang chạy chậm.

Salan nhìn đồng hồ hiển đếm ngược đến khi xảy ra vụ tấn công còn 5 phút 45 giây. Đã qua gần một phút nó và Lily vẫn chưa tìm được thứ gì hữu ích. Khu thí nghiệm bị khóa chặt và cần quyền hạn cấp A mới có thể mở được. Quyền hạn của hai người chỉ có cấp B. Và họ cũng chẳng đủ khả năng đập vỡ cửa thép.

Lúc này, Lily đang chạy phía sau chợt hỏi: “Này nhóc, em bao nhiêu tuổi rồi?”.

Salan nghi ngờ quay đầu lại nhìn, cũng không dừng lại, đáp: “Tôi đã 13 tuổi rồi. Mà này, chị có ý tưởng nào tốt hơn việc chúng ta cứ mò mẫm lung tung như thế này không?”.

“Chị không giỏi về sáng ý cho lắm. Nhưng đến giờ chị vẫn thắc mắc, một khu thí nghiệm lớn như thế này thì mọi người tìm nhau bằng cách gì? Chẳng lẽ lại phải nhớ đường hay phải xem bản đồ hay sao?” Lily đáp. Vốn dĩ cô chỉ muốn nói gì đó. Không khí nãy giờ quá im ắng, quá áp lực. Cả khu thí nghiệm giống như chỗ không người vậy. Đến giờ họ vẫn chưa hề nhìn thấy một ai, kể cả nhân viên bảo an.

Bất chợt, Salan đứng lại, làm Lily suýt va vào người cậu. Nó vỗ mạnh đầu: “Đúng rồi, từ nãy đến giờ tôi vẫn bị tư duy quán tính. Đây không phải thế giới của tôi. Công nghệ ở đây khác so với chỗ của tôi. Làm thế nào, tại đây, các nhân viên có thể tìm thấy nhau. Hay thậm chí họ quản lý nhân viên bằng cách gì? Trên người chúng ta thậm chí chẳng có công cụ liên lạc.”

Nói đoạn, nó ấn vào chiếc đồng hồ điện tử nãy giờ vẫn chỉ hiển thị giờ, chỉ số không khí và nhiệt độ trên tay trái. Loay hoay ấn loạn một lát, bất chợt một khung màn hình trong suốt, khoảng 4 inch xuất hiện phía trên chiếc đồng hồ. Trên đó xuất hiện một menu điều khiển.

“Đây rồi! Lúc trước gấp quá nên tôi không nhận ra chiếc đồng hồ này không đơn thuần là công cụ cơ bản. Nó là một thiết bị thông tin mini. Tôi có thể truy cập bản đồ và vị trí của người đang online trong phạm vi bán kính 200 mét.” Salan mừng rõ thốt lên.

Lily cũng bắt chước làm theo. Đúng thật là đồng hồ của cô cũng có tác dụng tương tự. Cô còn phát hiện chiếc đồng hồ này có rất nhiều chức năng khác. Đang định tìm hiểu thì cô nghe Salan hét lên.

“Tìm thấy rồi! Lily, chị truy cập vào bản đồ đi. Cách chúng ta không xa là thang máy. Ngay phía trên là một phòng điều khiển sơ cấp cần quyền bậc B. Chúng ta sẽ đến đó.” Nói rồi không chờ Lily đáp lại, nó đã chạy một mạch đi mất. Khiến Lily định nói gì đó cũng thôi và bất đắc dĩ chạy theo.

- ----

Quá trình tìm đường thuận lợi đến kì lạ. Xung quanh bọn họ chẳng hề có ai cả. Mở của phòng điều khiển, Salan đi vào trước.

Bên trong căn phòng là một phòng điều khiển kiểu cũ với màn hình, bàn phím và một chiếc máy tính bàn kiểu cũ. Kế bên là một kệ sách, một chiếc giường 2 tầng và một cái bàn ăn. Có vẻ đây chỉ là phòng quan sát của nhân viên cấp thấp.

Salan bước tới màn hình. Có tổng cộng 12 màn hình cả thảy. Một trong số đó đang hiển thị một sơ đồ phía trên đánh dấu các phòng. Những màn hình còn lại đều không có tín hiệu. Salan tiến hành truy cập vào máy tính bằng đồng hồ của mình. Có vẻ do quyền hạn cao hơn nên việc truy cập không hề khó khăn. Trong danh sách nhân viên, nó tìm được tên của 4 người trong nhóm. Nhưng bọn họ lại nằm trong danh sách “Unknown”. Truy cập vào tên từng người, 4 màn hình chợt sáng lên, camera cho thấy hình ảnh và vị trí của bọn họ.

Salan soạn một thông tin cảnh báo về vụ tấn công sắp xảy ra muốn gửi ra khỏi cơ sở nghiên cứu và phát đến đồng hồ cho các nhân viên. Nhưng lạ thay mọi truy cập vào quyền gửi tin lớn đều bị chặn lại. Nay cả những tin nhắn ngắn, nếu có ý nhắc đến vụ tấn công đều bị lỗi khi gửi. Khiến nó rơi vào trầm tư. Chẳng lẽ đây là …

Lúc này Lily “A” lên một tiếng. Khi Salan quay lại đã thấy cô một mặt hưng phấn thao tác trên màn sáng đồng hồ của mình. Còn bức tường kim loại đối diện thì xuất hiện hình ảnh của họ. Lily quay đầu lại nói với Salan: “Em xem này, chị tìm thấy cách truy cập vào hệ thống trình chiếu tại chỗ. Hóa ra tất cả bức tường ở đây đều có thể trở thành màn hình trình chiếu. Chị đang cho phát camera trong phòng này này. Còn có cả bộ thu âm nữa.”

Lily kề sát miệng mình vào đồng hồ, hô lên một tiếng “Alo”. Ở góc bên trên tường đang trình chiếu cũng phát ra âm thanh như vậy.

Salan mắt sáng lên, nó nhìn lên màn hình nơi Hoàng Minh và Thiển Văn Long đang đứng, nó phát hiện bọn họ đã tìm thấy phòng bảo vệ. Chợt, Salan ấn ngón tay lên đồng hồ, bức tường nơi 2 người Hoàng Minh đang đứng bỗng chiếu ra hình ảnh của nó. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai người, Salan nói vào chiếc đồng hồ: “Long ca bọn em tìm được phòng điều khiển sơ cấp. Anh phải đến đây nhanh lên. Có gì đó không ổn xảy ra. Mọi thông tin cảnh báo về vụ tấn công em gửi đi đều bị chặn lại hoàn toàn. Các anh phải đến đây nhanh lên. Em vừa thấy ID của Minh ca truy cập vào bản đồ. Em sẽ gửi tọa độ phòng cho các anh”.

Khi nó đang loay hoay gửi tọa độ cho Hoàng Minh thì một cơn chấn động xảy ra, khiến nó lảo đảo xuýt ngã. Nó vội nhìn lên màn hình, lúc này đã chuyển sang màu đỏ cảnh báo nhân viên ra có sự cố khiến cơ sở xảy ra thiệt hại. Khi truy cập vào camera nơi xảy ra sự việc hắn hãi hùng khi thấy cảnh ở đại sảnh khu C. Tại sảnh vì trăm nhân viên đang tụ tập, một mặt hoảng sợ nhìn cánh cổng chính khu C, giờ đã bị nổ ra một lỗ cực lớn. Phía bên ngoài liên tục tràn vào hàng trăm con sinh vật đáng sợ. Chúng có hình thể bên ngoài khá giống nhân loại, di chuyển bằng hai chân. Tuy nhiên, chúng không có tay, thay vào đó là hai móng vuốt dài mọc từ đầu vai chếch lên trên rồi quặc xuống như hình lưỡi liềm. Khuông mặt chúng cực kì dữ tợn với hàm răng nhòn lởm chởm. Chúng không có da khiến ta có thể thấy được phần cơ bắp màu cam nhạt của chúng. Chúng di chuyển cực nhanh, một số con còn nhảy bám vào cả tường để di chuyển.

Salan nhìn thấy một trong số chúng lao và trong đám nhân viên nghiên cứu và xé toang đầu một người. Một trận đồ sát hoàn toàn nghiêng về một phía. Trong lúc này, Salan bắt gặp một nhóm người mặc áo đen đang đi giữa bày quái vật. Nhưng mặc nhiên không một con nào tấn công họ.

“Salan, có người, chị thấy có dấu hiệu có người này!” Bất chợt, ngay lúc này, Lily hét lên, với tay bắt lấy vai Salan.

Hắn quay đầu nhìn vào màn hình trên vách tường. Phía trên biểu hiện có 20 chấm đỏ, đang tiến về phía hành lang bọn họ. Nhưng khi Salan nhìn kỹ thì nó phát hiện. Đây không phải bản đò quét nhân viên đã online mà là công cụ dò nhịp tim. Hắn vội vàng chuyển về chức năng dò nhân viên thì mặc nhiên thấy không hề có gì xuất hiện trên bản đồ cả. Điều này chứng tỏ điều gì?

“Bọn họ không phải nhân viên. Nhân viên chắc chắn phải có đòng hồ truy cập. Bọn họ là ai?” Salan nghi ngờ hỏi.

“Có khi nào là đám quái vật kia không?” Lily hoảng sợ cho ra đáp án kinh người.

Nhưng lúc này Salan lại tỏ ra nghi ngờ: “Ắt hẳn không phải. Nếu là chúng thì sẽ không di chuyển chậm và trật tự như vậy”. Lúc này nó quay đầu lại nhìn màn hình sảnh khu C thì phát hiện đã mất tín hiệu. Dò tìm vài lần vẫn không thể nào bắt được tín hiệu ở đấy, thậm chí là những khu vực lân cận.

Lúc này Salan quay đầu nói với Lily: “Chị thử truy cập vào camera hành lang nơi phát hiện dấu hiệu của bọn họ xem. Có thể đó là nhân viên đặc thù nào đó không chừng”

“Ửm”. Lily cuối đầu thao tác trên màn hình. Lúc này trên bức tường xuất hiện hình ảnh ở hành lang. Một đám người mặc quân phục, trên tay cầm súng tiểu liên, được trang bị đến tận răng, đang tiến dần lên trong hành lang. Bất chợt, tên đi đầu ra hiệu mọi người dừng lại. Sau đó đặt tay lên tai trái, có vẻ như nghe gì đó.

Bỗng nhiên hắn nhìn về phía vị trí camera rồi giơ súng bắn vào nó. Màn hình tắt ngúm.

Salan cau mày. Hắn đã biết. Đây không phải là nhân viên, thậm chí không thuộc tổ chức của cơ sở này. Vì nếu nhân viên thì sẽ không phá hủy camera. Bọn hắn có vẻ không thân thiện lắm và hình như tên cầm đầu đã phát hiện ra vị trí hai người. Vì Salan có thể nghe được tiếng bước chân chạy dồn dập càng lúc càng gần bọn họ.

Liếc mắt nhìn Lily, Salan ra hiệu cô trốn đi. Rồi rút trong ba lô một thiết bị nhỏ gắn vào chân cửa. Thiết bị bắn một chùm laze nhỏ màu xanh lục vào phía bức tường đối diện. Salan móc một quả bom trọng lực ra rồi nấp vào góc tường. Nó biết hai người bọn nó có thể sắp lâm vào thời khắc sinh tử.

Chợt, Salan nghe thấy một âm thanh nhỏ với tầng số cao vang lên bên ngoài phòng. Nó nghĩ trong đầu: “Khốn nạn, không ổn rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,918
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Người sói


Trong một căn phòng bệnh nhỏ với bốn bức tường được trang trí rất nhiều tranh sơn dầu. Một chiếc giường bệnh nhỏ được đặt sát với cửa sổ, nơi anh nắng có thể chiếu vào mỗi buổi sáng. Một chiếc ti vi nhỏ được treo trước giường bệnh. Phía bên trên còn đang chiếu một chương trình khoa học dành cho trẻ em.

Bên cạnh giường, một chiếc bàn con màu hồng phớt, phía trên bày đầy hoa và trái cây. Ánh nắng vàng xuyên qua khung cửa, khiến căn phòng vô cùng có sức sống. Trên giường bệnh, một đứa bé khoảng 4 – 5 tuổi đang ngồi thẩn thờ nhìn ra những khóm hoa dại phủ đầy nắng bên ngoài cửa sổ. Đôi mắt nó vô hồn, đục ngầu và không có tiêu điểm, dường như đôi mắt của một xác chết vậy.

Xung quanh giường bày đầy các tài liệu, giấy tờ mà phía trên vẽ đầy các hình tiêu và đồ án kỳ quái. Phía bên trái giường, trong góc phòng một chiếc máy cực lớn được đặt tại đó, và được nối bằng dây điện trực tiếp vào đầu đứa trẻ đang ngồi trên giường. Màn hình máy nhảy lên các cụm sóng điện não. Nhưng điện não đồ nhảy lên vô cùng chậm, khoảng vài giây mới ghi lại một lần thay đổi.

Lúc này, có tiếng nói chuyện vang lên ngoài phòng. Một giọng nữ cất lên, rất nhỏ, giống như đang cố tình đè thấp giọng mình vậy: “Đối tượng tỉnh dậy chưa?”

Một giọng nam ồm ồm đáp lại: “Đã tỉnh lại hơn 15 phút rồi thưa bà. Tuy nhiên, đối tượng đến giờ vẫn chưa nói một lời nào cả,”

“Tốt. Cho nó một khoảng thời gian để phục hồi. Lúc này tránh tiếp xúc nó. Cứ tiếp tục theo dõi. Có vấn đề báo lại cho tôi ngay.” Người phụ nữ nói.

“Yes. Madam!”. Hai giọng nam cùng đáp lại.

Sau đó là tiếng bước chân đi xa. Lúc này, một trong hai người đàn ông bên ngoài cửa nói: “Jodan, đứa bé này quan trọng đến vậy sao? Cấp trên trực tiếp điều chúng ta từ đội Butlet sang đây chỉ để canh giữ nó thôi sao?”

Người đàn ông tên Jodan đáp lời: “Ừm. Quan trọng vô cùng. Nó có liên quan đến dự án SP”

“Thật sao? Lại một kẻ đáng thương. Nghe bảo cả nhà nó vừa bị thiêu chết hôm qua trong vụ trả thù của người đột biến. Chỉ còn một mình nó còn sống. Haizz…” Tiếng thở dài vang lên.

“Thôi mày đừng nghĩ đến những thứ không phải nhiệm vụ của mình. Bí quyết sống lâu đấy.” Jodan phàn nàn.

Đến đây mọi thứ lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng máy đo sóng não thỉnh thoảng lại “tít” lên một tiếng.

Đứa bé trên giường vẫn ngồi đó như lạc vào không gian do chính nó vẽ ra vậy.

- -----

Bên ngoài phòng điều khiển, một nhóm binh sĩ được vũ trang tầm 20 người đang tiến đến trước cửa phòng. Chợt, tên đi đầu ra hiệu mọi người dừng lại. Sau đó, hắn phất tay ra hiệu một người tiến lên.

Người thanh niên được tên đội trưởng ra hiệu khác hẳn so với nhóm người còn lại. Tuy cũng được trang bị trang phục tác chiến. Nhưng trên người hắn không mang theo vũ khí lớn. Vũ khí của hắn chỉ duy nhất một khẩu súng lục treo bên hông. Hắn xách theo một chiếc va li nhỏ, tiến lên, gật đầu với tên đội trưởng, rồi ngồi xuống, lấy trong vali một thiết bị nhìn một chiếc đèn xe cứu thương và đặt xuống đất. Sau đó, hắn thao tác liên tục trên trên đồng hồ đeo tay. Chiếc đèn đặt dưới đất bỗng chiếu ra một chùm sáng màu vàng và quét quanh một vòng. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh chi tiết bên trong phòng.

Tên thanh niên giơ hai ngón tay ra hiệu với tên đi đầu. Tên này gật đầu rồi móc ở thắt lưng một quả lựu đạn mảnh thép ném thẳng vào trong phòng. Sau đó, ra hiệu mọi người ngồi xuống.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên bên trong phòng. Lúc này tên thanh niên nhìn vào màn hình và làm thủ thế “OK” với tên dẫn đầu. Lúc này hắn mới ra hiệu một người vào kiểm tra.

Một tên lính đeo mặt nạ phòng độc được chỉ đạo tiến vào. Hắn cẩn thận đi từng li từng tí nhích gần vào trong phòng. Khi bước vào cửa, hắn phát hiện trong phòng đã là một mảnh hỗn loạn. Máu tươi, vụng sắt vẫy ra khắp phòng. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, quay người lại làm thủ thế “OK” với đồng đội.

Thấy vậy, tên đội trưởng lúc này mới ra hiệu mọi người tiến vào.

Bỗng nhiên, góc phải cánh cửa bỗng nổ tung. Hất tung tên lính trinh sát ra ngoài. Lưng hắn đập mạnh xuống sàn phát ra một tiếng trầm đục. Có thể thấy được máu đang phun ra từ tấm lọc của mặt nạ.

“Sam!” Hai tên đồng đội hét lên, vội vàng chạy đến kéo hắn vào góc khuất sau hành lang. Lúc này cả hai chân Sam đã đứt lìa đến đầu gối. Máu tươi phun ra liên tục. Một trong hai đồng đội hỗ trợ lúc này mới móc trong balo một cuộn băng cứu thương, quấn lên chặt lên chân hắn hòng cần máu. Tên còn lại lúc này gỡ mặt nạ của hắn ra, liên tục an ủi: “Sam, Sam. Không sao đâu. Anh sẽ không chết đâu! Hãy ở lại với em. Sam!” Có thể nghe được tiếng nức nở phát ra từ miệng ta.

Dưới lớp mặt nạ, người da đen tên Sam với khuôn mặt đôn hậu, khoảng 35 – 36 tuổi, lúc này liên tục nôn ra máu. Sắc mặt anh ta có thể thấy đã chuyển từ màu đen sang trắng sám. Hắn đã mất quá nhiều máu. Hắn ta tục há miệng như muốn nói gì đó nhưng không thể nào phát ra âm thanh nào, trừ tiếng sủi bọt và máu trào ra từ đó mà thôi. Đôi mắt hắn như đã bị xung huyết và muốn lồi ra ngoài. Ắt hắn vụ nổ vừa rồi đã chấn nát phổi hắn. Tay hắn nắm chặt tay đồng đội. Đôi mắt trợn trừng nhìn vào đồng đội rồi cứ thế ra đi.

Tên đồng đội thấy thế, đôi mắt như sắp phún ra huyết. Đây là anh trai ruột của hắn a. Người thân cuối cùng của hắn cứ thế mà ra đi trước mặt hắn. Đôi mắt hắn trở nên đỏ bừng quay đầu nhìn đội trưởng của mình.

Lúc này, tên đội trưởng nhìn cũng muốn rách cả mí mắt. Đây là đội hắn một tay bồi dưỡng. Mọi người đều là trẻ mồ côi, sống với nhau trong thời gian dài, đã xem nhau như hơn cả người thân. Mỗi người chết là cắt trên người hắn một miếng thịt sống a.

Nói ra thì lâu nhưng mọi việc chỉ trải qua chưa đầy 3 giây. Lúc này cả đội đã nấp vào góc khuất hoặc công sự che chắn.

Tên đội trưởng với đôi mắt đỏ bừng quay lại gầm: “Jerry!!”

Người thanh niên tên là Jerry lúc này cũng mờ mịt. Rõ ràng khi nãy thiết bị cho thấy trong phòng đã không còn người sống nữa. Hắn không tin người Nga có thể nhanh chóng tìm ra cách khắc chế một thiết bị quân sự mới nghiên cứu, vừa được đưa vào sử dụng của bên mình. Hắn rút trong valli một chiếc xe trinh sát nhỏ. Vừa định thả xuống chỉ thấy một tia sáng xanh lóe lên, rồi nghe “Đoàn” một tiếng. Đầu hắn bỗng nổ tung. Máu và não hỗn hợp thành một dung dịch đỏ nhạt, sền sệt, phun đầy mặt chiến hữu bên cạnh.

Salan lúc này một mặt dữ tợn, khắp người đều là máu nhìn qua khe cửa sổ. Lúc nãy nó đã suýt chết.

Khi nghe được âm thanh phát ra từ thiết bị quét, nó đã cảm thấy có gì đó không ổn. Nó chỉ kịp kích hoạt thiết bị nhiễu từ trường rồi bị Lily kéo vào góc tường, lấy lưng thay chắn lại vụ nổ.

Hắn chỉ kịp nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Lily trước khi vụ nổ xảy ra rồi mọi thứ lâm vào trắng xóa. Khi dư chấn qua đi, hắn mới phát hiện ra người che chở cho hắn, Lily, lúc này giống như một đống bùn nhão. Sắc mặt cô trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay nắm chặt vào vai áo hắn. Phần lưng của cô đã thành một mớ hỗn độn. Vụ nổ đã gần như nổ nát nó.

Salan đôi mắt như ứa ra huyết, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ. Nó nghe được tiếng bước chân tiến đến gần, bèn vội vàng kéo xác Lily xuống dưới bàn và nấp nào đó.

Sau khi nhìn tên lính trinh sát bị nổ bay ra ngoài. Salan trên trán đày gân máu mới lết dần đến cửa sổ và móc trong balo một thanh sung lục. Cây súng này không sử dụng đạn mà dùng một loại năng lượng gọi là “Nguyên” có trong không khí rồi chuyển hóa thành laze cao năng lượng.

Sau khi bắn chết một tên, khẩu súng lúc này đang chuyển từ màu trắng sang xanh lá. Khẩu súng đang nạp lại năng lượng. Mỗi một phát bắn cần 2 giây để nạp lại. Không thể đẩy nhanh quá trình này được. Nhưng nó đoán đối phương cần ít nhất 2 phát bắn nữa mới phát hiện ra quy luật.

Và Salan đoán không sai. Tên đội trưởng đã phát hiện ra vấn đề này sau khi chứng kiến thêm hai người đồng đội của mình gục xuống. Mí mắt hắn như muốn rách toát, canh chuẩn thời gian, hắn lao ra, ném một quả lựu đạn làm choáng vào trong phòng.

Dù đã có chuẩn bị nhưng Salan không ngờ tên này phản ứng nhanh như vậy. Nó lật đật khởi động thiết bị phòng hộ thì một cảm giác chết chóc xông vào đầu. Không kịp suy nghĩ, nó nhào xuống sàn. Vị trí chỗ nó đứng, một vết đạn sâu hoắc vẫn còn đang bốc khói. Tuy thoát chết nhưng nó đã mất đi cơ hội khởi động thiết bị bảo hộ.

Lựu đạn choáng tỏa ra ánh sáng nhiệt nhôm lóa mắt, làm đôi mắt nó mù tạm thời, và đầu thì kêu lên “ong ong” liên tục. Lúc này nó bỗng cảm thấy thân mình nhẹ bỗng lên rồi va vào bức tường sau lưng. Đau đơn kịch liệt làm nó thoáng hồi phục một chút thính giác, nó nghe loáng thoáng có người hét lên: “Giết chết thằng chó đó, trả thù cho đồng đội chúng ta”. Trong đôi mắt, nó đã mơ hồ thấy được một người đàn ông cao lớn, chân giẫm vào ngực nó, tay đang cầm úng chĩa vào đầu nó rồi thét lên: “Chết cmm đi!”. Nó cảm giác mình chết chắc rồi.

Lúc này, trong mơ hồ, nó bỗng thấy được loáng thoáng một cái bóng màu đen di chuyển cực nhanh, đang nhảy qua lại liên tục giữa đám người, từng dòng máu tươi phun lên như suối. Kẻ vừa muốn giết hắn quay người lại nã đạn liên tục vào cái bóng kia và gầm lên: “Con mẹ mày! Đồ quái vật!” Nhưng không thể nào ngăn cản thần chết đang tiến đến gần.

Một dòng máu tươi phun ra từ cổ tên kia, xối vào mặt Salan. Lúc này, nó đã thấy được bóng đen kia, một sinh vật thân người, đầu sói đang đứng nhìn hắn. Trong miệng nó còn dính tí ti thịt vụn. Nhưng Salan bỗng chốc yên tâm vì nó nhận ra đây là ai. “Cái áo khoác ấy là của Lily”. Nghĩ đến đây, nó chìm sâu vào bóng tối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,918
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Thời khắc sinh tử


Tiếng còi báo động càng lúc càng inh ỏi, Hoàng Minh lúc này đã hơi thấm mệt. Dù đã từng trải qua nhiều huấn luyện để làm quen với cơ thể này, dù cho sức bền và sức mạnh của hắn đã cải thiện đáng kể nhưng hắn vẫn không thể chạy hết sức liên tục trong khoảng hơn 5 phút đồng hồ như thế này được. Lúc này ánh mắt hắn đã hơi mơ hồ. Hắn cảm giác phổi mình sắp vỡ ra, các vết vá trên cơ thể sắp bung chỉ ra hết vậy. Cách đây 2 phút hắn đã muốn hô mọi người chạy chậm lại. Nhưng trông lại thì trừ nhóc Salan bị thương nên được Thiển Văn Long vác trên vai, thì đến cả Lily cũng không thấy có dấu hiệu xuống sức tí nào. Thú thật là hắn có một tí sỹ diện nên cố gượng chống đến giờ. Chỉ cần Lily có một tí biểu hiện không khỏe là hắn sẽ bảo mọi người dừng lại nghỉ ngay. Với lý do … quan tâm phụ nữ.

Nhưng hoàn cảnh lúc này ra sao? Lúc Salan quay đầu kiểm tra tình hình thì vội vàng vỗ vai Thiển Văn Long bảo hắn dừng lại nghỉ ngơi một chút. Vì lúc này mặt Hoàng Minh đã trắng bệch, đồng tử dãn nở, lưỡi gần như muốn thè ra vậy. Lúc mọi người dừng lại, Hoàng Minh té ngửa ra sau, nằm phệt xuống đất. Làm Lily hoảng sợ chạy đến nâng hắn dậy để hắn không bị đột quỵ giữa chừng. Lúc này mà để hắn nằm xuống đất thì có thể tim hắn sẽ ngừng đập thật.

Thiển Văn Long cau mày nhìn Salan, hắn rất lo lắng sẽ bị bọn Ma ca rồng đuổi kịp. Dù chưa tiếp xúc, thậm chí chưa gặp trực tiếp nhưng khi xem đoạn video ghi lại cuộc thảm sát ở đại sảnh khu C, hắn có dự cảm không tốt tí nào. Đó là lý do hắn cắm đầu chạy đi từ nãy đến giờ.

Nhóc Salan nhìn Hoàng Minh rồi nhìn Thiển Văn Long nói: “Mọi người nên nghỉ ngơi khoảng một phút. Tôi cũng cần nghỉ một lát cho vết thương có thời gian lành lại. Vết thương của tôi lại vỡ ra rồi. Cứ chạy như thế này thì tình huống xảy ra, chúng ta không còn sức lực để giải quyết, lúc đó mới là muốn chết.”

Lúc này Thiển Văn Long mới nhận ra, vết thương của thằng nhóc này đã rách ra và chảy máu đầy vai hắn. Hắn chạy quá nhanh, cơ thể của thằng nhóc này không chịu nổi. Nhưng nó chảy kêu đau tiếng nào cả.

Lúc này, Hoàng Minh đã phục hồi một chút khí lực. Hắn nhìn vào thời gian đếm ngược trên màn hình nhiệm vụ trong suốt trước mắt rồi bất chợt nói: “Mọi người có chú ý không, từ nãy đến giờ chúng ta vẫn chưa bắt đầu nhiệm vụ sinh tồn. Thời gian đếm ngược bắt đầu vẫn chưa hết này. Vậy tại sao bọn Ma cà rồng lại vào được? Có lỗi à?”

Mọi người giật mình nhìn vào bảng nhiệm vụ lúc này thấy thời gian đếm ngược vẫn còn hơn 30 giây. Salan lúc này cau mày nói: “Theo tôi điều tra được thì quy tắc của không gian không phải tự thiết lập mà có cả một đội ngũ điều khiển. Việc thực hiện nhiệm vụ của chúng ta đều bị người giám sát cả. Vì thể tỷ lệ xuất hiện lỗi rất thấp, dù cho có cũng sẽ có người sửa chưa hoặc đưa chúng ta rời khỏi ngay. Tuy nhiên, theo tình huống hiện tại thì có vẻ như không có lỗi mà chúng ta đang bị một quy tắc nào đó cao cấp hơn áp đặt. Không quá đầy đủ thông tin nên không thể kết luận gì. Nhưng xem ra có thể có khả năng liên quan đến âm mưu nào đấy của nhóm người áo đen trước đó chúng ta nhìn thấy.”

Trong lúc mọi người đang có tiêu hóa lượng thông tin Salan tung ra thì chợt đèn cảnh báo trên dồng hồ của Lily bỗng vang lên. Salan hét lên: “Đi mau, tôi đã đặt chế độ báo cáo tiệm cận trên đông hồ của Lily. Nếu trong bán kính 100 mét có sinh vật sống không có trong hệ thống đăng kí của cơ sở tiếp cận, thì nó sẽ báo động.”

Bản đồ trên đồng hồ của Salan xuất hiện, có mười mấy chấm đỏ đang tiếp cận họ từ phía sau. Lúc này một tiếng súng vang lên, Hoàng Minh cảm thấy mình bị đẩy bay đi. Khi rơi xuống đất, hắn thấy Thiển Văn Long một tay ôm eo, ánh mắt dữ tợn nhìn về phía góc rẽ phía sau hành lang, hơi bọn hắn vừa chạy qua lúc nãy.

Lúc này, Thiển Văn Long gầm lên: “Ngơ ngác cái gì? Bọn nó đến đấy kiếm chỗ nấp vào.” Nói rồi hắn rút thanh rìu chữa cháy bên hông, đỡ một viên đạn bắn đến trước mặt mình, cây rìu sau khi cản lại viên đạn thì tuột khỏi tay hắn rồi bay ra ngoài, hắn thì vội nhào qua chậu cây gần đó để né tránh.

Mọi người lúc này cũng lật đật tìm chỗ nấp. Từ cuối hành lang, vô số viên đạn bắn ra tứ tán. Khiến mọi người không dám ngóc đầu dậy quan sát. Thiển Văn Long nhìn mọi người sau đó giơ lên 2 ngón tay, sau đó làm một loạt động tác, mà trong mắt Hoàng Minh chẳng khác nào khoa tay múa chân. Thằng nhóc Salan không biết như thể nào hiều ý tên này, lấy trong túi áo một quả lựu đạn khói, ném về phía cuối hành lang.

Lúc này, làn khói màu xám bắt đầu bao phủ cuối hành lanh. Tiếng đạn chợt dừng lại. Từ phía đó, vang lên vài tiếng ho khan. Thiển Văn Long chớp lấy thời cơ nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp và vọt về phía cuối hành lang. Toàn thân hắn chuyển sang màu đỏ như máu, hai mắt vằn vện. Hắn lao người vào trong làn khói. Tuy nhiên, một tên vẫn kịp phát hiện ra hắn nhờ vào lớp quang mang màu đỏ tỏa ra từ cơ thể Thiển Văn Long. Một chuỗi đạn bắn vào trước mặt nơi Thiển Văn Long lao đến. Nếu hắn không dừng lại thì chắc chắn sẽ bị bắn trúng.

Lúc này, thân hình to lớn của Thiển Văn Long chợt chuyển hướng. Hắn nhảy sang bức tường bên phải, chân phải đạp mạnh vào tường, để lại trên đó một vết hằn khá sâu. Mượn nhờ cổ lực lượng này hắn tránh thoát được làn đạn và nhảy xổ vào tên áo đen cầm súng trước mặt. Trước khi tên này kịp phản ứng, Thiển Văn Long đã xô ngã hắn. Cả thân hình bị Thiển Văn Long đè lên, tay cầm súng bị Thiển Văn Long siết chặt, cổ hắn bị một thức cầm nã thủ khóa chặt rồi bị bóp vỡ. Đến lúc tắt thở. Hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Ngay lúc này, một thanh dao găm từ phía sau xẹt qua cuống họng Thiển Văn Long, khiến hắn vội vàng giật mạnh đầu về phía sau va vào ngực kẻ ám sát. Khiến cho kẻ ám sát hắn loạng choạng xuýt ngã.

Thiển Văn Long đưa tay sờ vào cổ, nơi đó có một đạo vết máu nhỏ bé vẫn đang rỉ máu. Trán hắn đổ mồ hôi lạnh. Lúc nãy hắn suýt nữa đã chết. Hắn không ngờ có kẻ vòng ra sau lưng mà mình không hề hay biết một tí gì cả. Lúc này tên sát thủ sau khi lấy lại thăng bằng thì lại nhảy vào trong làn khói. Thiển Văn Long đổ mồ hôi hột. Làn khói này không những hỗ trợ hắn mà yểm trợ cả kẻ địch nữa. Vì lúc này hắn không thể nhận ra vị trí của tên kia ở đâu. Và luồng ánh sáng đỏ trên người hắn bắt đầu mờ dần. Hắn không thể duy trì tốc độ lưu động máu cao quá lâu nữa.

Bất chợt, sau lưng hắn, một bóng đen toát ra, cây dao găm trên tay nhắm vào gáy Thiển Văn Long. Tốc độ của tên này quá nhanh. Cho dù đã nhận ra nhưng Thiển Văn Long vẫn không thể nào né tránh kịp. Hắn chỉ kịp dùng cánh tay trái bảo vệ phía sau gáy. Cây dao đâm rất sâu vào cánh tay hắn. Khi hắn cố gắng dùng cơ bắp kẹp lại vũ khí của đối phương thì một con dao khác đâm về hướng thái dương hắn. Lần này bởi vì quá gần, hắn còn không kịp làm ra bất kỳ động tác gì đã thấy nó tiến sát vào thái dương. Hắn cảm giác mình chết chắc rồi.

Bỗng nhiên, lúc này tên áo đen khựng người lại một nhịp. Chớp lấy cơ hội, Thiển Văn Long siết chặt cơ cánh tay trái. Khiến con dao bị kẹp chặt vào cánh tay hắn rồi chuyển người, vật mạnh đối phương khi đang còn trong trại thái lơ lửng giữa không trung xuống đất. Tên sát thủ bị đập mạnh lưng xuống sàn khiến hắn lâm vào choáng váng. Khi đối phương hoàn hồn chỉ thấy một chiếc giày ngày càng phóng to trong tầm mắt mình. Rồi “OÀNH” một tiếng. Đầu đối phương nổ tung.

Lúc này làn khói đã tan hơn phân nữa. Thiển Văn Long nhìn về mọi người, chỉ thấy mọi người hoảng sợ nhìn Hoàng Minh lúc này đôi mắt đã chuyển hoàn toàn thành màu đen, quỳ một chân xuống đất, tay phải vẫn còn đang là động tác như bắt lấy thứ gì đó.

Nhìn xuống cái xác đã chết thấu dưới chân mình, Thiển Văn Long bỗng chốc thở phào. Hắn cứ nghĩ mình sẽ chết cơ. Nhưng lúc này một cảm giác nguy hiểm xuất hiện sau lưng hắn. Cái xác của tên cầm súng bị hắn bóp vỡ cuốn họng, lúc này bên hông một vật màu đen vang lên một tiếng “Tít”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,918
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Ngoại truyện 1: Hội trưởng hội Dạ Quỷ


“Lộp cộp, lộp cộp,…”

Trong một hành lang tối tăm, cả tường, nền và trần của hành lang này đều được lát bằng gạch đỏ khiến nó lúc này càng có vẻ cổ kính đáng sợ. Một tiếng giày đều đều chạm vào mặt đất, kèm theo những tiếng thở dốc kịch liệt.

Ánh sáng heo hắt từ những chiếc đèn dây tóc cách nhau đến 5 6 mét, chập chờn theo từng đợt. Trong bóng tối hắt lên một bóng người con gái cao gầy, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan của cô ta tinh mỉ đến mức như được điêu khắc ra vậy, nhưng lúc này đã trở nên trắng bệt. Cô ta mặc một chiếc áo thun hai dây, kèm với quần Jean. Nếu đánh giá thì cô gái này chí ít cũng được 8 điểm. Tuy nhiên, lúc này cô gái dường như đang chạy trốn một thứ gì đó. Khuôn mặt cô tràn đầy hoảng sợ, cố hết sức chạy về phía trước, thỉnh thoảng còn ngoái đầu lại xem phía sau.

Bỗng nhiên, cô gái dừng lại đột ngột. Lúc này, quán tính khiến cô lảo đảo, suýt ngã. Tuy nhiên, dường như có một sức mạnh nào đó giữ lại thăng bằng làm cô có thể trụ lại được.

Trước mặt cô, trong bóng tối, hai thân hình cao lớn đang đứng trong bóng tối dựa lưng vào vách tường. Dường như họ đã đứng chờ cô ở đây một khoảng thời gian rồi.

Tĩnh lặng khoảng vài giây, cô gái đứng căng mắt nhìn vào hai bóng người, ngoái đầu nhìn phía sau một cái rồi gào lên: “Tại sao? Tại sao chúng tôi đã nói đầu hàng rồi các người vẫn không buông tha? Tôi xin các người. Tha cho tôi đi.” Cô gái quỳ rạp xuống đất gào to.

Trong bóng tối, hai thân hình xuất hiện. Một người đàn ông cực kỳ tráng kiện với khuôn mặt đậm chất Á Châu, bên vai phải xăm lấy một hình rồng quấn quanh đến tận mu bàn tay. Người còn lại là một thanh niên điển trai người da trắng. Thân hình anh ta thon dài, cực kỳ cân đối, trên thân mặc một chiếc áo da ba lỗ mỏng và quần da màu đen.

Lúc này tên to con nói với người thanh niên: “Này tân binh, đứa cuối cùng giao cho chú mày đấy”. Nói rồi liếc mắt người phụ nữ xinh đẹp đang ôm mặt quỳ khóc một cái, rồi quay mặt bỏ đi.

Tên thanh niên có chút chần chờ, bước đến. Trong tay hắn bỗng xuất hiện một thanh kiếm bản rộng, rất dài. Ánh mắt có chút thương xót nhìn vào người phụ nữ trước mắt. Hắn không hề muốn giết cô ta.

Khi cảm thấy thanh kiếm đang giơ lên phía đỉnh đầu mình, người phụ nữ bỗng ngước mặt lên nhìn tên thanh niên, rồi chợt bò đến ôm lấy chân hắn khóc lóc. “Xin cậu, xin cậu tha cho tôi. Tôi không muốn chết. Tôi muốn trở về nhà. Tôi muốn gặp lại người thân lần nữa. Xin cậu.”

Giống như bị kích trúng chốt mở. Tên thanh niên bỗng dừng lại. Ánh mắt nhìn lên trần nhà giống như đang nhớ đến chuyện gì đó. Không được! Hắn không thể ra tay được.

Lúc này trong lòng bàn tay của người phụ nữ, một luồng sáng màu xanh dương hội tụ. Ánh mắt cô ta dần trở nên sắc bén.

Chợt. Một cảm giác cực độ nguy hiểm ập đến. Người phụ nữ bỗng quay phắt người lại. Các giác nhẹ bỗng, cô ta cảm giác mình như đánh bay lên trời. Lúc này cô chợt nhận ra bản thân mình chỉ còn lại … đầu.

Một ánh mắt lạnh như băng xẹt qua người thanh niên. Lúc hắn thôi sững sờ thì đã nhìn thấy trước mắt mình là một đống nhầy nhụa máu thịt. Một sinh vật cao chừng một mét tám đang đứng trước mặt hắn. Làn da nó màu đen xám, trên đầu có một đôi sừng dài, nhọn hoắc. Trên thân nó khoác một chiếc áo choàng da màu đen. Đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn chằm chằm người thanh niên vài giây, rồi quay người bỏ đi.

Tên thanh niên khuôn mặt trắng bệt, mồ hôi đổ ướt lưng áo, cả cơ thể hắn cứng đờ. Vừa rồi hắn có cảm giác như bị dao kề sát cuống họng vậy. Lúc này, vai trái hắn bị vỗ mạnh một cái, một giọng nói vang lên. “Chú mày coi như xong rồi. Hội trưởng không có ấn tượng tốt với mày đâu. Liệu mà lo việc bản thân đi. Có chút việc cỏn con đấy mà cũng không làm xong. Không biết mày sống đến bây giờ như thế nào nữa.” Người đàn ông to con lúc nãy đã quay lại. Trên mặt hắn tràn đầy thất vọng, cỗ vai tên thanh niên.

“Lúc nãy … thứ đó là?” Tên thanh niên lắp bắp hỏi.

Người đàn ông to con quay người phất tay ra hiệu hắn đi theo, vừa nói: “Là hội trưởng của chúng ta. Người sáng lập Dạ Quỷ. Mọi người gọi ngày ấy là Demon.”

Tên thanh niên lúc này chạy theo, hỏi: “Ngài ấy không phải người sao?”

Tên to con một mặt trầm tư, vẫn tiếp tục bước đi, nói: “Không ai biết cả. Ngay cả những nguyên lão của hội cũng không biết rõ. Có nhiều lời đồn xoay quanh Ngài lắm. Có người bảo rằng, Ngài đến từ cao đẳng không gian, chủng tộc ác quỷ cấp cao, không gian cấp S – Địa ngục. Cũng có người nói Ngài chạy thoát từ thí nghiệm sinh hóa của hội Rich. Buồn cười hơn là có kẻ đồn rằng ngài là giống loài hạ đẳng bị đột biến trở thành như thế này”.

Tên thanh niên phì cười, hắn cũng không thể nào tưởng tượng được sinh vật hùng mạnh như vậy lại đến từ giống loài hạ đẳng. Nhưng hắn lại càng lo hơn cho tương lai của mình. Hội trưởng không thích hắn. Hắn có thể cảm nhận được điều đó trong mắt ngài.

- ------

Lúc này, cách đó không xa, bên trong một giáo đường đổ nát, một sinh vật hình người, trên đầu có hai sừng dài rất rõ ràng làm tiêu chí, đang quỳ trên một ghế cầu nguyện còn nguyên vẹn ở đây. Đôi tay hắn đang nắm chặt một chiếc mặt dây chuyền đeo ở ngực. Khuôn mặt nó cứng đờ, hoàn toàn không có cảm xúc, cúi gầm xuống.

Lúc này, bộ đàm bên hông nó vang lên một giọng nữ mừng rỡ. “Hội trưởng, tất cả đều bị xử lý xong. Chúng ta đã làm được rồi.”

“Lisa. Ta đã nói rồi. Cuộc chiến này không phải của chính nghĩa. Chỉ đơn giản là đường đi bất đồng thôi. Đừng tỏ ra như vậy. Chúng ta với họ không có thù gì cả” Giọng nói ồm ồm như nhai kim loại phát ra từ miệng sinh vật này. Giọng nói của hắn khiến người nghe sởn tóc gáy. Lúc này, hắn tắt bộ đàm đi, cúi đầu hôn nhẹ vào mặt dây chuyền. Sau đó, đứng dậy, bước chậm ra khỏi cửa giáo đường. Sau lưng hắn, không gian dường như vặn vẹo. Một luồng khói màu đen từ phía sau nhập vào cơ thể hắn. Hắn thì thầm: “Gần rồi”

- -

Những chương ngoại truyện này sẽ có ảnh hưởng đến cốt truyện chứ không phải riêng lẻ nha mọi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,918
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Khả năng vận dụng linh hồn


~2 ngày trước khi bắt đầu nhiệm vụ thứ 2~

Ngồi trên chiếc giường đơn cũ trong phòng tư nhân, Hoàng Minh vẫn suy nghĩ mãi về những sự việc lạ lùng xảy ra gần đây. Mọi chuyện xảy ra cực kỳ bất thường. Từ việc hắn bị triệu hắn bị triệu hồi đến thế giới này, đây có thể xem như hắn bị vận may cứt chó quấn thân đi. Còn việc mang trên người cái mác “Yêu nghiệt”, cho đến chuyện hắn được hồi sinh, cả lão già hung tận lẫn sinh vật quái dị gọi là Bill ấy đều lộ ra một vẻ vô cùng quái dị. Hắn không rõ có phải bản thân bị cuốn vào âm mưu của ai đó không. Nhưng hiện tại chính hắn không có năng lực quan tâm thứ này. Chỉ mỗi việc hiện tại thân thể này không phải của hắn thì hắn cũng nhận ra mình chẳng khác gì con kiến bị người không lồ chơi đùa cả. Và bản thân hắn cũng hiểu rằng mình cũng chẳng phải kẻ giỏi về suy luận, bố cục hay có tâm cơ thâm trầm loại hình đó. Hắn hiểu bản thân mình giỏi thứ gì, đó là khả năng phân tích. Suy nghĩ của hắn trước nay về học thuật vốn không theo khuôn mẫu. Hắn thích dùng tri thức tự có thử đi phân tích những sự vật lạ. Đó mới là thứ hắn cho là khoa học. Một sự vật hiện tượng, hắn có thể dùng vốn tri thức sẵn có của mình để phân tích cái cốt lõi của nó. Đương nhiên, vấn đề hắn phải có đầy đủ thông tin và thử nghiệm.

Trên chiếc huy hiệu con thoi, con số trên đấy đã đạt 50% và con số vẫn dừng lại ở đây dù cho hắn có tập luyện nhiều hơn đi chăng nữa. Theo những gì hắn suy đoán thì đây là giới hạn của mà linh hồn hắn có thể dung nhập não bộ của cơ thể này. Vốn dĩ não là một cơ quan quan trọng của con người. Nó là trung ương tiếp nhận, xử lý và điều khiển toàn bộ cơ thể. Nhưng đã có ai thắc mắc về cơ chế hoạt động của nó và lý do tại sao nó lại phát tán sóng không?

Khi một cơ quan tiếp nhận một tín hiệu từ môi trường. Nó sẽ gây một áp lực nhất định lên đầu mút thần kinh đảm nhiệm vị trí tại chỗ, khiến cho suất trong và ngoài dây thần kinh thay đổi, khiến chất dẫn truyền thần kinh di chuyển về phía trung khu tủy sống và gây một áp lực đặt biệt tạo đây mà cơ thể đã cố tình mã hóa nó thành một dạng thông tin nhất định. Sau đó, sẽ được truyền về đại não. Tại đây, dựa vào hàm lượng, áp lực và một số tính chất mà đại não đã mã hóa sẵn đối với chất dẫn truyền thần kinh nhận được. Đại não sẽ nhận ra được thông tin này là gì và xử lý nó trước khi truyền chỉ thị lại cơ quan tiếp nhận. Tuy nhiên, quá trình xử lý thông tin tại các nơ tron não lại tạo ra xung điện khiến các vật chất xung quanh chúng bị hút và đẩy. Chính dao động này tạo ra sóng điện não. Cũng chính vì đã được mã hóa nên các thông tin được xử lý là cố hữu nên sóng điện não cũng sẽ là cố hữu. Nhưng vấn đề ở đây là, nếu có một tác động bên ngoài khiến các vật chất xung quanh nơ tron thần kinh bị dao động đúng theo tần suất của xung điện não, thì não bộ có bị ảnh hưởng không? Câu trả lời là có.

Hiện tượng đồng điệu này xảy ra khi ta bị thôi miên, nó khiến não bị ép buộc xử lý những thông tin giả mà giác quan không hề nhận được. Từ đó làm chúng ta lầm vào trạng thái mơ hồ và bị điều khiển. Hiện tượng nhập hồn cũng tương tự. Nói đến Hoàng Minh, hắn chính là cái thứ đó.

Bởi vì có thể nói, linh hồn là một tập hợp của vô cùng nhiều sóng điện não, thì việc một vài trong số đó đồng điệu với đại não của kẻ khác cũng là điều dễ hiểu. Bởi mẫu của tập hợp này vô cùng lớn dẫn đến tỷ lệ đồng điệu dù nhỏ cũng sẽ xuất hiện.

Nhưng vấn đề Hoàng Minh cố gắng diễn giải ở đây là gì? Đó là dù có thể đồng điệu nhưng chắc chắn không thể 100% đồng điệu được. Bởi mỗi cá thể là khác nhau, mỗi linh hồn là một tập hợp các sóng điện sinh ra từ cơ thể đó từ các tình huống khác nhau. Chưa kể đến, sóng điện não luôn phát ra mỗi khi ta tư duy thậm chí là ngủ và bị các từ trường mạnh hơn đồng hóa và xóa bỏ. Nên nó linh hồn khi không có thể xác là không thể nào toàn vẹn. Chính lý do đó để một linh hồn như Hoàng Minh điều khiển một thân xác lạ như thế này 100% thì điều đó là không thể nào. Nếu có thể thì cũng là việc mà hắn chưa thể lý giải được.

Lúc này Hoàng Minh đang suy tư về cái năng lực mà tên Bill cho hắn. Hắn không rõ ràng có bẫy rập nào trong này này không. Nhưng hẳn cũng hiểu đạo lý “kẻ chết đói không chê bánh ôi”. Hắn không có lựa chọn. Hắn hiểu được việc bản thân mình chết trong Outlast là do bản thân kém cỏi. Hắn cần năng lực sinh tồn.

Sau một thời gian nghiên cứu, hắn đã đại khái hiểu năng lực mà tên Bill cho hắn, cái thứ mà nó gọi “Sức mạnh tâm linh” này. Thứ này nói ngắn gọn nhất là thay đổi định nghĩa.

Một vật được nhận thức như thế nào? Cấu tạo của vật? Sự tương tác của vật đến xung quanh? Không. Đó chính là do người xem nhận thấy nó là như thế nào. Nói như thế hơi mông lung. Đơn giản như thế này. Nếu bạn nhìn là một vật là cục đá thì đó là do trong đầu bạn đã có định nghĩa sẵn về “cục đá”. Nó có màu gì, độ cứng ra sao, cảm giác khi chạm vào như thế nào? Tất cả những thứ đó dựa là lượng tri thức dự trữ bạn có. Nhưng nếu tôi thay đổi định nghĩa về cục đã một cách ngược lại sẽ như thế nào? Nếu tôi ép bạn nhận một vật là cục đá và gieo vào đầu bạn là nó có tính chất như nham tương thì lúc đá cảm nhận của bạn sẽ ra sao khi nhìn vào nó. Việc này tương tự như thôi miên vậy như nó mạnh mẽ hơn nhiều.

Nếu tôi ném bạn một quả bóng, nhưng tôi lại khiến bạn định nghĩa quả bóng bị ném đến là nóng rực, tốc độ lao đến cực cao thì não bạn sẽ tự nướng chín và xuyên thủng bạn chứ không phải do quả bóng. Bởi do, xúc giác và tri giác của chúng ta do não chỉ huy. Khi bị bỏng, não sẽ ra chỉ lệnh bao vậy nơi bỏng và tiến hành phản ứng viêm khiến vết bỏng phồng rộp và sưng tấy. Tuy nhiên nhờ đó mà nó ngăn vết bỏng không lan rộng. Nhưng nếu bạn không bỏng mà não nghĩ bạn bỏng thì một loạt quá trình quá tải sẽ xảy ra giống như việc bị chết do dị ứng vậy. Nói chung năng lực này vô cùng, vô cùng là trâu bò. Nhưng đương nhiên nó thay đổi định nghĩa chứ không cải biến vật chất. Nếu bị đạn bắn, dù bạn có thay đổi định nghĩa nó thành bị bóng ném trúng thì dù máu không chảy do não sẽ khiến các bó cơ bạn thít chặt nhưng nội tạng bạn bị thương là không thể tránh khỏi.

Quay về vấn đề, vậy làm thế nào năng lực này thay đổi định nghĩa. Hoàng Minh phải dùng chính một phần linh hồn của mình, tức sóng điện não có đúng chỉ lệnh cần thay đổi, cấy thẳng vào não đối tượng. Và đương nhiên lượng sóng này sau khi dùng sẽ phải mất đi và cần có thời gian để não bộ cơ thể Hoàng Minh sản sinh ra lần nữa. Tuy nhiên quá trình cấy song này không hề dễ dàng, Hoàng Minh phải thiết lập sẵn trong đầu một mô hình về định nghĩa mới và định nghĩa cũ. Từ đó lọc ra đúng những sóng não cần thiết. Cho dù vậy cũng cần vượt qua hàng rào bảo vệ là vỏ hộp sọ để đến với não đối phương. Thông thường việc này sẽ làm thất thoát hơn 90% lượng sóng. Nhưng Bill lại giao cho Hoàng Minh khả năng điều khiển linh hoạt lượng sóng này. Hắn có thể tự do thao túng và thay đổi trạng thái sóng não bản thân, từ đó tìm cách xâm nhập vào đối tượng. Cách duy nhất Hoàng Minh nghĩ ra hiện tại là đồng bộ tần suất với tần suất rung động của vỏ hộp sọ đối phương, từ đó khi nó hiểu nhầm rằng lượng sóng này là một phần của nó và dễ dàng cho qua. Đương nhiên quá trình này Hoàng Minh tốn gấn 3 phút để thực hiện. Và làm bộ não hiện tại của hắn gần như quá tải. Trong 5 phút tiếp theo hắn sẽ ngất.

- ---------

Quay lại hành lang nơi trận chiến của Thiển Văn Long và tên sát thủ xảy ra.

Bởi vì linh hồn hắn linh động hơn người thường rất nhiều, hắn có thể nhận thấy được tên sát thủ thứ hai đang từ từ tiếp cận Thiển Văn Long từ phía sau. Hắn biết rằng, lúc này, nếu hắn hô lên thì Thiển Văn Long chỉ có chết chắc. Hắn lần đầu tiên dùng sức mạnh tâm linh lên đối phương. Tuy nhiên điều bất ngờ là, linh hồn đối phương cực kỳ mỏng manh, vỏ hộp sọ cũng yếu đuối lạ thường. Chỉ trong chưa đầy 20 giây hắn đã có thể can thiệp vào đại não đối tượng. Chờ đúng thời cơ rồi khiến đổi phương mất cảm giác về trọng lực. Làm cho Thiển Văn Long có cơ hội hạ sát đối phương. Trong khi vui mừng chưa qua, hắn nhận thấy sự mệt mỏi tột độ từ trong linh hồn phát ra. Hắn sắp ngất. Nhưng trước đó, hắn chợt thấy một luồng sóng điện màu đỏ truyền từ phía xa hành lang đến bên hông tên sát thủ đầu tiên bị Thiển Văn Long giết chết. Hắn muốn mở miệng cảnh báo, hắn nhào về phía trước nhưng chỉ kịp đưa hai tay ra thì… đại não hắn cúp máy.

~Lại lâm vào tĩnh mịt~

Chương này là cốt lõi giải thích cho rất nhiều năng lực phía sau nên mọi người chịu khó nha.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,918
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Địa ngục


Trên màn hình chiếu, cảnh Hoàng Minh mất đi ý thức liên tục bị lặp đi lặp lại. Trước màn hình ngồi đấy hai người. Họ mặc trang phục toàn thân bằng da, bó sát. Cả hai đều đeo mặt nạ trùm đầu trông rất kỳ dị. Một người mặc áo đỏ, một người mặt áo hồng. Cả hai đều ngả người lên ghế và gác chân lên bàn điều khiển trước mặt. Lúc này người mặc trang phục màu hồng lên tiếng.

“Haizz~~ Thằng khốn này lại hôn mê nữa rồi. Cmn, tên này định hôn mê thêm bao nhiêu lần nữa chứ? Em phải chịu đựng đến bao giờ đây hả Wils? Rốt cuộc thì em mang hắn đến đây vì cái gì chứ?” Người áo hồng nói. Giọng nói là của phụ nữ.

“Bình tĩnh đi Qwen, chúng ta không thể nào trách hắn được? Quá nhiều kẻ nhúng tay vào chuyện này. Công việc của chúng ta là mang hắn đến thôi.” Kẻ mang trang phục đỏ lên tiếng. Hắn ta là đàn ông.

“Nhưng, còn chúng ta …”

“Được rồi Qwen, số mệnh là số mệnh. Dù có bất tử thì cũng chỉ thế thôi.”

Qwen còn muốn nói gì đó nhưng bị Wils ngăn lại. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh rồi thở dài. “Haizz, Số mệnh. Kể cả chúa cũng khó lòng thay đổi.”

- -

Hoàng Minh mở mắt. Hắn có thể cảm giác được thân thể mình trở lại. Và cơ thể này theo hắn thì sắp trở thành phế liệu một lần nữa. Trạng thái của hắn vô cùng kỳ lạ. Nó hoàn toàn khác trước đây. Trước đây khi bất tỉnh hắn giống như cỗ máy bị gián đoạn vậy. Nhưng lần này mọi việc khác hẳn.

Sau khi bị bất tỉnh, dù thân thể đã hoàn toàn mất đi tri giác nhưng ý thức Hoàng Minh vẫn ở trạng thái tỉnh táo. Nó giống như hắn đang mơ vậy. Nhưng không phải Hoàng Minh hoàn toàn có thể điều khiển ý thức bản thân tự do. Tuy nhiên, việc cần nói ở đây không phải trạng thái ý thức mà là nơi mà ý thức hắn ở. Ý thức Hoàng Minh lúc đó bị rơi vào một không gian khép kín mà theo hắn thấy chỉ có 2 chiều mà thôi. Và không gian này có biên giới, nó như là một lồng giam vậy. Hoàng Minh gọi nó là lồng giam siêu duy.

Lý do Hoàng Minh cảm giác được không gian này chỉ có hai chiều thôi bởi 2 vấn đề. Thứ nhất, tại đây hắn không thể hình dung được bất kỳ vật thể nào ở trạng thái lập thể cả. Tuy khái niệm của hắn vẫn duy trì nhưng dường như có gì đó ngăn cản việc hình thành thứ gì vượt quá hai chiều. Và ở đây hắn hoàn toàn mất khả năng định vị phương hướng. Thứ hai, tại đây hắn mất hoàn toàn khái niệm về thời gian. Chỉ khi tỉnh lại hắn mới cảm giác được việc này.

Khi Hoàng Minh tỉnh dậy hắn không thể ý thức mình đã ở trong lồng giam đấy bao lâu. Một năm, mười năm, có khi cả ngàn năm rồi. Nhưng hắn biết một điều, linh hồn hắn hiện tại đã hồi phục, thậm chí có phần vượt qua trước khi sử dụng sức mạnh tâm linh nữa. Trong lồng giam ý thức của hắn trở nên cực kỳ linh động. Nó khiến cái “tôi” của hắn sinh ra càng nhiều “thứ” cấu thành linh hồn hắn.

Két~~

Cảnh cửa bỗng nhiên mở ra, Lily bước vào phòng. Cô ta bưng trên tay một chiếc khay chứa lỉnh kỉnh các vật dụng y tế. Cô quay lưng đặt nó vào chiếc bàn y tế đối diện giường Hoàng Minh.

Bỗng nhiên Lily quay phắt lại, khuôn mặt đầy nhạc nhiên nhìn đôi mắt Hoàng Minh đang nhìn cô. Lily sững lại vài giây rồi hét to và chạy ào ra ngoài như một cơn gió. Hoàng Minh vẫn nghe được tiếng của cô vọng lại tự cuối hành lang.

“Hoàng Minh tỉnh lại rồi!”

Sau đó, có vài tiếng bước chân dồn dập chạy lại. Lao vào cửa là 3 người. Lily, Salan và một người đàn ông xa lạ.

Salan nhào đến bên giường Hoàng Minh, bắt lấy tay hắn, giọng rung rung hỏi. “Anh … anh tỉnh lại rồi sao?”

Hoàng Minh mỉm cười nhìn nó gật đầu. “Ừm, anh tỉnh rồi.”

Lúc này, người đàn ông xa lạ bước đến gần giường Hoàng Minh. Hắn dùng tay đẩy Salan sang một bên. Khuôn mặt hắn ta rất nghiêm trọng. Người này lấy một thiết bị cầm tay bên giường chiếu vào người Hoàng Minh. Hắn ta nghiêm túc nhìn màn hình một lát rồi bật cười. “Được rồi. Không phải là bọn chúng.” Rồi bước lùi lại nhường chỗ cho Salan. Lúc này thằng nhóc nhảy đến ôm lấy cổ Hoàng Minh, suýt nữa khiến hắn chết vì ngạt.

Sau một hồi giải thích Hoàng Minh cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Và tại sao mọi người lại phản ứng lớn đến vậy khi hắn tỉnh lại.

Hoàng Minh, hắn đã bất tỉnh hơn 10 ngày rồi. Và mọi thiết bị đều cho thấy hắn đã chết. Cơ thể hắn trừ tim con còn đập thì mọi cơ quan đều rơi vào trạng thái ngủ say. Não hắn không hề phản ứng với máy đo sóng não. Nếu không phải thằng nhóc Salan một mực cho rằng hắn còn sống thì hắn đã bị bỏ lại rồi.

Vào hôm đó, sau khi bất tỉnh, Thiển Văn Long giết được tên sát thủ còn lại. Cả đội mang theo Hoàng Minh chạy trối chết. Cả khu căn cứ đều bị sinh vật ma cà rồng chiếm đóng. Khi bọn hắn đến khu vực tập kết của bọn áo đen thì nơi đây đã là một đống hoang tàn. Trừ sảnh để phi cơ thì mọi cửa ra vào đều đầy ấp bọn quái vật đó. Bọn họ vừa đánh vừa lui, trong lúc này Thiển Văn Long bị xé mất, chia ăn cánh tay trái. Nhưng bọn họ thành công lui vào sảnh. Tại đây họ thấy một nhóm người kỳ lạ. Nhóm người này dễ dàng dùng súng áp chế bọn quái vật, không cho chúng tiến vào sảnh. Trên người họ mặc một bộ giáp toàn thân. Phía sau họ là một nhóm người đang điều chỉnh một thiết bị gắn trên trụ chính của sảnh. Và gần đó, một thiết bị hình cánh cổng tròn được dựng lên.

Cả đội Thiển Văn Long buộc phải đi theo nhóm người này qua cánh cổng. Còn sở nghiên cứu kia theo lời Salan thì bị cho nổ sập rồi. Nơi Hoàng Minh đang nằm là khu điều trị của nhóm người này. Vì vị trí nơi này là ở một nơi mà họ gọi là Địa ngục. Đúng vậy, là địa ngục theo nghĩa đen.

Lúc này người đàn ông xa lạ đi đến bên cạnh Hoàng Minh và giới thiệu.

“Chào anh, tôi là John, John Kane, đội trưởng đội 6 thuộc lực lượng phòng vệ cuối cùng. Và chào mừng cầu đến Địa ngục.”

Vừa nói hắn ta vừa tiến đến kéo rèm cửa sổ. Bên ngoài gió cát thổi cuồng cuộng, bầu trời đỏ tươi như máu. Hoàng Minh thấy một phần khác của nơi này, nó giống như một trạm nghiên cứu hình ống khép kín trên Sao Hỏa vậy.

Salan kế bên cười nói. “Ngạc nhiên phải không? Lúc đầu chúng tôi cũng thế đấy. Đây không phải là trái đất. Cũng không phải là một hành tinh ngoài trái đất. Đây là một thế giới khác. Địa ngục”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,918
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Địa ngục tầng 18


Đã được ba ngày kể từ khi Hoàng Minh tỉnh dậy, Thiển Văn Long đã tạm thời gia nhập đội trinh sát, Lily tham gia vào phòng quân y, Salan thì một mực đu bám đội khoa học gia, chắc có lẽ vì khả năng của nó nên rất được hoan nghênh tại đây. Hoàng Minh thì vẫn được theo dõi tại phòng bệnh. Hiện tại, hắn đã hồi phục hoàn toàn.

Mấy ngày hôm nay, công việc chính của Hoàng Minh là đọc sách. Hắn cần nhanh nhất biết được mình đang ở đâu và chuyện gì xảy ra với thế giới này. Rất may mắn là những tài liệu này ở đây không phải là bảo mật.

Qua những tài liệu này, hắn phát hiện thế giới này đã tận thế rồi. Không nói đúng hơn là vùng tinh hệ của trái đất đã xong đời rồi. Cơ sở thí nghiệm ban đầu bọn hắn tỉnh dậy chính là một trong 1200 cơ sở còn tồn tại trên trái đất. Và hôm nay những cơ sở này đã hoàn toàn bị xóa sổ. Trái đất đã gần như diệt vong. Mà sự diệt vong này này không phải bị giết chết mà là bị đồng hóa, bị nô lệ bởi … địa ngục.

Khoa học kỹ thuật của trái đất ở thế giới này rất phát đạt. Nó phải dẫn trước thế giới của Hoàng Minh ít nhất 500 năm. Con người ở thế giới này gặp người ngoài hành tinh vào năm 1842. Họ là một chủng người gần giống với con người nhưng có khoa học kỹ thuật tân tiến hơn con người một ít. Nhưng đặc biệt phát triển hoa học hàng không vũ trụ. Họ đến từ hệ Sao cách trái đất 238 năm ánh sáng. Ngôi sao của họ đã quá già cỗi và nhiệt lượng nó tỏa ra quá khủng bố. Tất cả hành tinh trong hệ Sao của họ đều trở thành đất chết. Họ đến trái đất với yêu cầu được chia đất. Dưới áp lực quân sự Trái đất buộc phải chia toàn bộ Châu Mỹ cho người ngoại tinh. Năm 1860, con người trên trái đất dưới áp lực của người ngoại tinh đã dung hợp thành liên bang chung, không còn phân chia quốc gia. Năm 1906, một cuộc diệt chủng người ngoại tinh diễn ra do quyết sách của 6 vị tổng cử liên bang quyết định. Lý do thì chỉ có tầng lớp phía trên biết được. Bởi vì từ khi đáp xuống trái đất, người ngoại tinh tỏ ra rất hiền hòa. Họ không hề can thiệp đến loài người. Dù không được tự do ra vào lãnh thổ của người ngoại tinh nhưng họ vẫn chấp nhận tiếp đón nhiều sứ đoàn loài người, buôn bán và chia sẻ công nghệ. Nhưng họ đã bị diệt chủng. Hơn ba triệu sinh mạng đã bị tàn sát sạch. Và mọi người chỉ biết được khi tập đoàn Vougtech phóng chiếc phi thuyền đầu tiên vào vũ trụ từ Châu Mỹ vào năm 1929. Lúc này cả thế giới mới nhận ra họ bị thống trị bởi tập đoàn này.

Tuy Vougtech không quá can thiệp quyết sách liên bang nhưng họ có tiếng nói tuyệt đối. Họ chiếm dụng Châu Mỹ, biến nó trở thành lục địa quân sự. Bất kỳ kháng cự họ đều có một kết cục. Phản loạn rồi xử bắn.

Năm 1934, căn cứ đầu tiên trên sao Hỏa được thiết lập với mục đích chưa rõ. Năm 1950, con người bước vào thời kỳ du hành vũ. Tập đoàn Vougtech quyết định dân sự hóa ngành hàng không vũ trụ. Năm 1966, Căn cứ sao Hỏa phát nổ, nguyên nhân chưa biết nhưng sao Hỏa và khoảng không gian quanh nó 1 năm ánh sáng trở thành vùng cấm. Nó bị cấm đến và cấm quan sát. Người vi phạm sẽ bị xử tử. Từ đó sao Hỏa bị một lớp sương xám bao quanh.

Năm 1970, Ander Will, người lãnh đạo cuộc nổi dậy đã đưa ra bằng chứng về nghiên cứu của tập đoàn Vougtech trên sao Hỏa. Những hình ảnh và băng ghi hình bị phát tán khắp nơi. Lúc này mọi người mới biết Vougtech làm gì trên sao Hoa và tại sao căn cứ trên ấy lại phát nổ. Vougtech đang nghiên cứu cổng dịch chuyển. Mọi người đều đoán rằng đây là công nghệ của người ngoại tinh để lại. Và lý do căn cứ sao Hỏa bị phát nổ là bị … xâm chiếm.

Theo các đoạn ghi hình, căn cứ sao Hỏa bị tấn công bởi một nhóm sinh vật kinh khủng nhảy ra từ cánh cửa không gian. Nhóm sinh vật này đã tàn sát toàn bộ căn cứ. Nhân viên phải cho tự hủy căn cứ trước khi bọn chúng cướp được tàu không gian. Không sai, bọn chúng có trí khôn, không những thế còn cực kỳ thông minh.

Ander Will là một trong tiểu đội đánh thuê làm việc cho Vougtech. Tiểu đội của hắn có nhiệm vụ lên sao Hỏa và thu thập tư liệu trở về. Nhưng khi trở về tiểu đội của hắn bị hạ độc để diệt khẩu. Bằng cách nào đó hắn trốn thoát và tuồn thông tin ra ngoài.

Tuy nhiên dưới sự đàn áp của Vougtech, không một cuộc phản kháng nào diễn ra và Ader Will bị bắt xử tử. Từ đó, tập đoàn Voughtech công khai nghiên cứu cổng dịch chuyển và các mẫu của sinh vật kia.

Năm 1998, căn cứ D15 của Vougtech tại Siberia bất ngờ bị phát nổ. Lúc bấy giờ báo chí lo ngại sự việc trên sao Hỏa sẽ lặp lại nhưng Vougtech khẳng định đây là sự cố lò phản ứng và phong tỏa Siberia. Cuối năm đó, người dân bất chợt nhận được tin rằng Siberia đã bị mất kiểm soát. Vùng đất này đã bị chiếm đóng bởi những sinh vật đến từ không gian khác. Đúng vậy, Vougtech đã tiến hành định vị lại không gian được tìm thấy trên sao Hỏa. Họ nghĩ rằng mình có thể không chế được. Nhưng họ đã sai. Những sinh vật kia không phải những sinh vật đơn lẻ mà là một chủng tộc có trí tuệ. Một chủng tộc có văn minh cực kỳ tiên tiến và là một chủng tộc xâm lược. Không gian chúng đến được gọi là Hell.

Nhưng sinh vật này có khoa học kỹ thuật cực kỳ tân tiến. Chỉ ngắn ngủi trong vòng một năm, Vougtech đã bất lực trong việc phong tỏa chúng. Chúng xây những nhà máy và công trình cực kỳ đồ sộ tại Siberia. Chúng xây rất nhiều cổng dịch chuyển. Quân đội của chúng cực kỳ đông đảo.

Năm 1999, Vougtech tuyên bố với thế giới về chiến tranh với Hell. Năm 2000, Hơn 30% dân số nhân loại bị hủy diệt. Hell chiếm đóng rất nhiều khu vực trên thế giới. Nếu không phải do hạn chế của cổng dịch chuyển thì quá trình này còn nhanh hơn. Vougtech tuyên bố chiến tranh cục bộ, chiêu mộ dân thường đi chịu chết.

Năm 2000, nội loạn xảy ra, người đứng đầu Vougtech bị ám sát. Con người cố gắng chống lại bước chân của Hell. Hiện tại, Con người chỉ còn Châu Phi là chưa bị chiếm đóng.

Năm 2001, Hell dừng việc tàn sát mà chuyển qua đồng hóa và nô lệ. Chúng dùng virus để đồng hóa mã gen con người. Một bộ phận sẽ bị nô lệ bởi đồng hóa gen làm giảm đi trí thông minh mà bọn chúng không cần một giống loài như thế.

Năm 2003, trên trái đất không còn vùng đất của loài người, số phản kháng còn lại tập trung vào những khu vực và phòng thủ.

Năm 2007, nhà khoa học Rim Parker đã đề ra kế hoạch thăm dò. Một tiểu đội được cử đi Hell và họ phát hiện được một nơi tại Hell có thể là nơi sinh tồn duy nhất của họ. Hell tầng 18, vùng đất bị hủy diệt của Hell, nơi mà bọn quỷ gọi là bước chân của kẻ săn quỷ hay tàn thi của Titan. Và ít có con quỷ nào dám đặt chân nơi này.

Và lúc này, năm 2015, mọi căn cứ trên trái đất đều bị hủy diệt. Căn cứ được xây dựng duy nhất tại Hell là căn cứ tại tầng 18 với nhân khẩu không quá 1000 người. Nơi này rất khó để sinh tồn. Xung quanh bị sa mạc hóa nghiêm trọng. Tại đây có một cỗ lực trường kỳ lạ, bất cứ sinh vật xuất hiện thì vùng không gian đó sẽ xuất hiện gió lốc tần suất cực cao. Nó có thể dễ dàng xé rách làn da của con người, gây xuất huyết nghiêm trọng. Muốn di chuyển trong vùng đất này phải đeo đồ bảo hộ cách tần toàn thân.

Tầng 18 có thể chứa một bí mật to lớn đối với loài quỷ. Bởi khi chiến dịch di chuyển đến tầng 18 của con người bại lộ thì loài quỷ không tiếc giá nào tấn công con người. Chính nguyên nhân này khiến do việc di chuyển thất bại và tất cả các căn cứ đều bị hủy diệt. Bọn quỷ không giữ bất kỳ nô lệ nào từ các căn cứ này mà hủy diệt toàn bộ. Mặc dù trước đó, trong 3 4 năm liên tiếp, chúng rất ít tiến công mà tập trung khai thác trái đất và xây dựng công trình. Hiện tại, có thể chúng sẽ tiến công tầng 18, không gian xung quanh tầng 18 xuất hiện vô số cổng không gian. Tuy nhiên chưa hề có một con quỷ nào bước chân đến cả. Những cánh cổng đó vẫn tồn tại trong 3 ngày nay.

Theo ghi chép của loài quỷ, Tầng này là mộ địa của một Titan. Một giống quỷ cấp cao nhất của Hell. Hell gồm 25 tầng không gian đan xen nhau. Mỗi tầng có một Titan trấn giữ. Suốt triệu năm qua đây là đích đến của linh hồn. Nhưng khi vua quỷ Dock lên ngôi hắn đã chặn mọi đường đi của linh hồn từ các không gian khác và tiến hành xâm lấn các không gian bên ngoài. Hiện nay, nhờ số lượng và khoa học kỹ thuật áp đảo, có hơn triệu không gian là thuộc địa của bọn chúng. Và chúng không ngừng khuếch tán thuộc địa ra bên ngoài.

Loài quỷ có cấp bậc rất nghiêm khắc.

Tầng dưới chót là loài ma cà rồng, được xem như pháo hôi. Chúng có khả năng phục hồi cực mạnh khả năng sinh sôi cao và trí tuệ gần bằng một đứa trẻ 4 tuổi.

Cấp tinh binh là Hem, chúng là nỗi ác mộng của nhân loại. Ở đâu xuất hiện Hem ở đó xác định sẽ thất bại. Chúng cao gần 3 mét, làn da mau cam đỏ và mang hình dạng gần giống con người. Trên đầu chúng là cặp sừng dài 20 centimet. Làn da của chúng đến mức đạn xuyên giáp chỉ đục sâu được 1 2 centimet. Chúng có thể phá hủy tường bê tông dày dưới 50 centimet bằng tay không. Chúng được trang bị vũ khí và áo giáp tận răng. Xe tank thông thường không phá hủy được lớp áo giáp của chúng. Vũ khí của chúng súng áp lực. Một phát bắn sẽ nghiền nát mọi thứ trong bán kính 3 mét phía trước về dưới 1 centimet. Và trí tuệ của chúng không khác một người bình thường.

Cấp chỉ huy chưa từng được thấy bởi loài người. Chúng chỉ được phát hiện trong các tàn tích của tầng 18 nhưng rất ít bởi vì nơi này đã bị bỏ hoang rất lâu. Các tài liệu đều bị mục nát. Một số ghi chép cho thấy chúng là giống Azerus và một số hình vẽ về chúng cho thấy chúng có dạng một con nhện 8 chân. Đầu là một viên tinh thể hình lục lặng. Còn những thông tin khác đều mờ mịt.

Cấp tướng soái là Titan, theo các ghi chép thì loài Titan được miêu tả như những vị thần cổ đại của loài quỷ. Chúng cao hơn 100 mét và không có một hình dạng nhất định. Mỗi Titan có một hình dạng riêng. Mỗi một tầng địa ngục do một Titan cai quản. Chúa quỷ Dock cũng là một Titan.

Có thể phía trên còn có cấp cao hơn vì trong các tàn tích của tầng 18 có vẽ lại một sinh vật hay hiện tượng nào đó thống trị loài quỷ. Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của các nhà khoa học thôi.

Và tầng 18 là mộ địa của một Titan. Xác chết của nó bị phát hiện tại một tàn tích. Cái xác bị vùi lấp trong một ngọn núi chỉ trồi ra một phần của cái đầu. Và nó rất giống với các ghi chép thu thập được về kẻ cai trị tầng 18, Titan Gon. Và lý do bọn quỷ không dám đặt chân vào tầng 18, hay tại sao chúng không chôn cất thần của bọn chúng và tại sao tên Titan này lại chết thì vẫn là điều bí ẩn.

Hoàng Minh đặt quyển tài liệu xuống bàn, hắn nhìn ra ngoài của sổ. Bên ngoài là một vùng đen kịt. Tầng 18 là một hành tinh to hơn trái đất, cụ thể lớn hơn bao nhiêu thì chưa thể xác định, nó quay xung quanh một ngôi sao đỏ. Tuy nhiên, hành tinh này quay quanh trục của nó rất chậm. Khoảng 6 tháng mới quay hết một vòng. Cũng vì lý do này mà ngày và đêm ở đây kéo dài tận 3 tháng. Ngày mặt trời tận 60 độ vào giữa ngày. Đêm xuống gần âm 20 độ vào giữa đêm (ngày dài 3 tháng, đêm dài 3 tháng).

Và hôm này là ngày chuyển giao giữa ngày và đêm. Hoàng Minh đi đến giường, hắn phải cố gắng ngủ tối hôm nay vì hắn được phân công đi thăm dò một di tích mới vào ngày mai. Nhưng trong lòng hắn quanh quẩn một cổ bất an. Nó càng lúc càng lớn.

“Chuyện gì sẽ xảy ra chứ” Hoàng Minh tự nhủ trước khi chìm vào giấc ngủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,918
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Lăng mộ của kẻ du hành


Hôm nay là ngày đầu tiên khi tầng 18 bước vào đêm. Do khí hậu đặc biệt ở đây nên hầu như tất cả sinh vật đều khó có thể sinh tồn được. Trừ một vài sinh vật, trong đó có bọn chuột Howt. Đó là cái tên mà đội trưởng John đặt tên cho loài sinh vật bản địa hung tợn ở đây. Chúng được phát hiện lần đầu trong chuyến thăm dò lần đầu của con người đến với tầng 18, do Howt Kate phát hiện. Theo như lời Jone nói thì đây là để tưởng nhớ cô, khi cô bị cả đàn của chúng xé xác. Nhưng theo Hoàng Minh thì chắc là có tư thù cá nhân. Bởi vì theo hắn thấy, việc này chả khác gì là mỉa mai cả.

Những sinh vật có thể tồn tại được tại tầng 18 rất ít. Tuy nhiên, cũng vì vậy chúng đều có một điểm chung là, vô cùng hung tợn. Kể cả thức ăn của chuột Howt, loài tảo trắng. Loài tảo này vô cùng đặc biệt. Chúng mọc thành lớp rất dày dưới chân các ngọn đồi, nơi ánh sáng chiếu vào không nhiều. Chúng có khả năng tổng hợp nước từ khí quyển giàu Oxy và Hidro. Chúng là nguồn sống của nhiều sinh vật tại tầng 18. Chúng cũng được xem là nguồn thực phẩm của con người khi chuẩn bị di chuyển đến đây. Tuy nhiên, chúng là ác mộng của tất cả sinh vật khi về đêm. Đương nhiên, đêm ở tầng 18 kéo dài 3 tháng.

Để làm rõ sự kinh khủng của sinh vật này. Chúng ta phải nói đến thiên tai. Đúng, chúng là thiên tai của tầng 18. Khi màn đêm xuống, loài tảo trắng thải ra một lượng lớn Photpho trắng dạng khí. Chúng tạo thành những đám sương mù phiêu đảng khắp nơi. Đám khí này nguy hiểm đến mức chỉ cần một lần hít thở thì ngày tức khắc có thể giết một con voi. Nhưng đó chưa phải là điều đáng sợ nhất. Đám khí này có thể bốc cháy và phát nổ ngay lập tức nếu nhiệt độ quá 15 độ C. Nó sẽ dẫn đến một phản ứng dây chuyền vô cùng kinh khủng. Hiện tượng này đã một lần phá hủy hai phần ba căn cứ, khiến rất nhiều người chết. Bởi vì để con người có thể sống trong môi trường nhiệt độ thấp hơn âm 20 độ C thì căn cứ phải phát ra một lượng nhiệt rất lớn.

Vì thế, khi màn đêm buông xuống, cả căn cứ như lâm vào chiến tranh. Xung quanh căn cứ, tất cả quạt gió công suất cực lớn được mở ra để thổi tan đám sương trắng. Tuy nhiên các này lại dẫn đến sự chênh lệch áp suất giữa căn cứ và vùng bên ngoài. Không khí bị lôi kéo từ trên xuống khiến cho những cơn lốc trở nên rất nhạy cảm. Mọi người không thể đi xung quanh căn cứ cho dù đã mặc đồ bảo hộ.

Địa hình tầng 18 rất phức tạp. Nó bao gồm các rặng núi đá vôi đang xen với các khe nứt. Nơi đặt căn cứ là một trong những vùng bình nguyên hiếm hoi. Lý do căn cứ không thể đặt tại các chân núi, bởi vì ở đó có tảo trắng. Và bởi nguyên tắc của tầng này, ở đâu có sinh vật, ở đó có gió lốc nên những vùng này tập trung gió lốc khá lớn. Những sinh vật bản địa đã tiến hóa thích nghi với chúng nhưng con người thì không. Tuy nhiên, điểm lợi là ta có thể đoán được ở đâu có sinh vật sống. Bởi vì những sinh vật này tất cả đều không thân thiện mấy với con người.

Quay lại với căn cứ. Ban đầu, con người may mắn mở được một cánh cổng ổn định tại vùng bình nguyên và xây dựng căn cứ tại đây. Và khu vực bình nguyên này vô cùng trống trải. Phía bắc cách căn cứ 3 kilomet căn cứ là một hố sụt, sâu hơn 20 mét. Tại đây con người phát hiện rất nhiều di tích. Một lượng lớn tư liệu và khoa học kỹ thuật tiên tiến được khai quật tại đây. Các nhà khoa học đoán đây là là di tích của một thành phố. Họ tìm thấy rất nhiều sách dạy học, nhờ đó mà có thể phân tích được ngôn ngữ trong đó.

Phía tây cách căn cứ 20 kilomet là thi thể của Titan Gon, kẻ cai quản tầng 18. Một dãy núi nằm trên cơ thể hắn. Công cuộc phân tích diễn ra khá khó khăn khi tất cả thiết bị của loài người đều không phá hủy được lớp da bên ngoài của Gon, để tiến hành lấy mẫu. Các nhà khoa học tin rằng hắn chết già vì nếu có lý do nào khác khiến hắn chết thì nó đều kinh khủng đến khó tin.

Và cách căn cứ 50 kilomet về phía nam, một di tích to lớn nhất mà con người tìm thất tại nơi này, to hơn cả rặng núi chứa thi thể Titan Gon. Một lăng mộ. Sau khi phân tích các ký tự trên mặt trước của lăng mộ thì nó có tên là Lăng mộ của kẻ du hành. Hay trong một số ghi chép còn sót lại nó còn có tên Nơi chôn vùi nỗi sợ của Quỷ.

Đây chính là mục tiêu của Nhóm trinh sát của Hoàng Minh hôm nay. Thâm nhập vào lăng mộ tìm ra thứ mà loài quỷ xem là “nỗi sợ”. Còn theo Hoàng Minh đoán thì đây là cách nói quá của bọn chúng. Chứ chẳng ai đem nhược điểm của mình phơi ra cho thiên hạ thấy cả. Đây có thể giống như kiểu bảo tàng lịch sử của loài người chẳng hạn. Nhưng biết đâu đây lại là sự thật.

Máy móc đã tiến hành phá cửa hoàn tất. Còn khoảng 3 giờ nữa thì tiến hành xuất phát. Hoàng Minh đang cố gắng điều chỉnh thân thể về tốt nhất. Bởi vì nhiệm vụ không chỉ bắt đầu tại lăng mộ mà là khi bước chân khỏi cửa căn cứ. Hắn phải đối mặt với “cái chết trắng” và cả thành đàn chuột Howt nữa. Quên vấn đề chuột Howt, chúng là loài ăn tạp và vô cùng hung hãn. Chúng nhạy cảm với âm thanh. Chuột Howt không bao giờ đi đơn lẻ. Nếu phát hiện một con thì tức là xung quanh còn ít nhất 19 con khác. Răng chúng vô cùng sắc bén. Chúng dễ dàng xé thịt con người. Cơ thể con người quá yếu đuối để sinh tồn tại đây.

Đội viên lần này gồm 5 người: Đội trưởng John, một lính trinh sát Arter, Thiển Văn Long đảm nhiệm tay súng yểm trợ, Hoàng Minh sẽ là tiến hành thu tập số liệu và một ý tá. Là Lily. Hoàng Minh cực kỳ bất mãn tên nào sắp xếp đội như thế này. Trừ Salan thì nhóm của hắn toàn ở đây cả. Không phải những người mới đến như bọn hắn không nên tiến hành những nhiệm vụ quan trọng như thế này sao. Thắc mắc của hắn đưa ra chỉ nhận lại từ John đó là mệnh lệnh của chỉ huy. Bọn hắn có thể không tuân theo nhưng sẽ phải rời khỏi căn cứ. Mẹ nó, như thế khác gì tự sát đâu.

Khi Hoàng Minh sửa soạn xong trang bị, thì trước mặt hắn bỗng sáng lên một màn sáng.

“Nhiệm vụ gia nhập.

Giải thích: Các ngươi được yêu cầu chứng tỏ bản thân bằng cách hoàn thành nhiệm vụ lần này. Mục đích đặc biệt: Không biết.

Nhiệm vụ: Bước 1, tiến đến lăng mộ kẻ du hành. Bước 2, chờ hoàn thành bước 1.

Trừng phạt thất bại: Bị trục xuất khỏi căn cứ.

Ban thưởng: Tùy vào mức độ hoàn thành.”

Hoàng Minh ngẩn người, cái thứ gài người này lại xuất hiện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom