Cập nhật mới

Dịch Võ Đế Vô Cực/Võ Đạo Chi Lộ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167: C167: Mọi điều không hay


Sau khi phá nát con rối của Hắc, nhóm của Dương Tử đã chia ra và tiếp tục đi tìm những người còn lại. Ở một mảnh hư không còn sót lại chút khí tức đánh nhau của những đại năng thượng cổ. Một vết nứt đang dần được mở rộng, một con mắt nhìn vào trong Hư Không Giới. Đột nhiên có một âm thanh kì lạ phát lên:

- Con của ta! Ta sắp đến được với con rồi đây.

Âm thanh kết thúc cũng là lúc một vài luồng hắc khí đang cố xâm nhập vào Hư Không Giới. Một đạo ý chí thế giới bất ngờ cắt qua, khiến những luồng hắc khí biến mất. Con mắt nhìn về một hướng rồi có âm thanh phát ra đây căm tức:

- Luôn là ngươi! Sao lại dám cảm bổn vương gặp lại con ta?

Một âm thanh già nua cất lên từ trong hư không để đáp lại âm thầm thanh của con mắt:

- Ta có trách nhiệm của ta, ta biết sức mạnh của ngươi ảnh hưởng thế nào đến thế giới này. Vạn Cổ Đệ Nhất Đế này có chết cũng dốc hết sức mà ngăn cản ngươi!

Sau đó có một tia ý chí thế giới đang đóng lại khe nứt, âm thanh của con mắt vẫn liên tục vang lên và nguyền rủa Vạn Cổ Đệ Nhất Đế:

- Ta nguyện rủa ngươi chết không toàn thây, sớm muộn gì ta cũng sẽ gặp lại được con ta!

Vạn Cổ Đệ Nhất Đế cũng không chút lo lắng lên tiếng:

- Vậy chờ ngày thọ nguyên của ta tận đi!

Nói xong cũng là lúc khe nứt được đóng lại hoàn toàn, Vạn Cổ Đệ Nhất Đế đã ngồi trở lại trên một chiếc ghế, hắn ho ra một ngụm máu rồi thở dài mà lên tiếng:

- Bao giờ ngươi mới đến nơi này?


Dương Tử đang bay ở trong tiểu thế giới kia cũng giật mình, hắn dừng lại sờ soạng khắp cơ thể rồi gãi đầu nói:

- Sao cứ như ta sắp mất đi thứ gì rất quan trọng vậy chứ?

Hắn lắc đầu vài cái rồi bay vụt đi, tự nhẩm trong đầu rằng:

- Không phân tâm nữa! Vẫn cố tìm cách để đối phó với Chi Khu thì hơn.

Đạo Cổ lúc này đã sắp hoàn thành việc nặn lại cơ thể, hắn thở dài mà nói với bản sao của mình:

- Sao ta có cảm giác gì đó rất quen thuộc vậy số 1?

Bản sao kia liền đáp:

- Lão tử còn chẳng sống lâu bằng lão già nhà mi mà mi còn hỏi?

Đạo Cổ thở dài nói:

- Hình như tính cách ngươi rất khác ta thì phải!

Bản sao liền gào lên:

- Con mẹ nó! Lão tử sống cũng hơn 50 cái lần Hỗn Loạn Đạo Đài rồi đấy, con chó sống đến ngần đấy còn phải đổi chủ, lão tử lại không thay đổi được cái tính cách vô sỉ nhà ngươi à?

Đạo Cổ lắc đầu nói:

- Ngươi khác số 2 nhiều quá.

Bản sao số hai liền gào lên:

- Ta mà giống tên đần đó sao?

Cứ thế ở cái phòng cao nhất của Hỗn Loạn Đạo Đài ầm ĩ do thanh âm cái nhau của một người. Phía Dương Tử sau khi bay đi rất lâu thì cũng đã tìm thấy được Thiên Hà và Thiên Tôn. Họ cũng nhanh chóng tập hợp với nhóm còn lại, rồi cũng nhanh chóng thoát ra khỏi tiểu thế giới. Vừa ra ngoài Ngao Hà liền vui sướng gào lên:

- Bổn đế đã tự do!

Cả nhóm mặc kệ Ngao Hà mà gấp rút đi tìm Đạo Cổ, tìm mãi chẳng thấy đâu Long Tổ liền hiện ra với bộ dạng vô cùng vô cùng ngáo. Vừa ngoáy mũi Long Tổ vừa chỉ vào cái phòng ở trên cao nhất rồi nói với giọng điệu như đang chê bai:

- Tên đấy chỉ có thể ở trên mấy chỗ cao cao mà thôi!

Cả nhóm vẫn không để ý mà bay hết tốc lực lên trên, gần tới nơi Dương Tử gào lên:


- Đạo Cổ tiền bối! Ta đã gặp được con rối của Chi Khi rồi!

Đạo Cổ vừa hoàn thành xong nặn lại cơ thể liền chạy ra, hắn vội vàng hỏi:

- Ở đâu? Có bắt lại không?

Nhưng có lẽ vì quá gấp nên Đạo Cổ quên mặc đồ, Dương Tử liền che mắt ba cô vợ rồi ái ngại đáp:

- Ngài mặc đồ vào trước đi đã.

Đạo Cổ liền đỏ mặt chạy vào trong mặc đồ, nhưng hắn vẫn không quên mà nói vọng ra:

- Chờ ta một chút, mấy người các ngươi vào trong đi đã.

Long Tổ thở dài mà đáp:

- Vẫn như vậy, gấp là quên mặc đồ.

Tần Lãnh lúc này mới để ý mà hỏi:

- Vậy Long Tổ ngài quen Đạo Cổ tiền bối ạ? Nghe có vẻ ngài rất hiểu về Đạo Cổ tiền bối.

Long Tổ đang ngoáy mũi cũng quay lại đáp với bộ mặt dửng dưng:

- Ta chưa nói cho các ngươi biết à?

Cả đám lắc đầu rồi đồng thanh nói:

- Ngài đâu có nói gì đâu.


Đạo Cổ sau khi ăn mặc chỉnh tề cũng bước ra, hắn khác ngạc nhiên khi thấy Long Tổ mà lên tiếng chào:

- Ngao Kỳ! Sao ngươi lại ở đây vậy? Còn trong dạng thần thức nữa?

Long Tổ đáp:

- Đừng gọi ta bằng cái tên đấy nữa, nghe trông giống tiểu bối vậy.

Đạo Cổ liền nhìn Long Tổ rồi nói:

- Thôi sao cũng được, tùy ngươi.

Long Tổ thấy vậy cũng trả lời câu hỏi vừa nãy của Đạo Cổ:

- Ta vẫn còn ở dạng thần thức là vì bạn thân của ngươi đây, mới cả lâu nay ta vẫn chưa tìm được con cháu long tộc nào có huyết mạch thuần túy. Nên vẫn chưa muốn sống lại.

Đạo Cổ gật gật đầu vài cái rồi quay sang hỏi Dương Tử:

- Còn chuyện vừa nãy tiểu tử nhà ngươi kể, có bắt được con rối đấy không?

Dương Tử lắc đầu rồi cũng kể lại toàn bộ mọi chuyện hắn làm từ lúc gặp con rồi cho Đạo Cổ nghe. Đạo Cổ nghe xong thở dài đáp:

- Vậy thì rất có thể Chi Khu sắp tới đây rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168: C168: Đại hoạ cận kề


Sau khi nghe Đạo Cổ nói, cả nhóm lúc này mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Dương Tử liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng kia, hắn không khỏi có chút run trong họng mà nói:

- Cảnh giới của Chi Khu rất có thể là Tịch Mệnh Cảnh.

Đạo Cổ tuy khá ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại Dương Tử:

- Ngươi có chắc không vậy Vô Cực?.

Dương Tử gật đầu đáp:

- Có khả năng rất cao là vậy, vì ta cũng chỉ đọc được một chút về Tịch Mệnh cảnh mà một hòn đá ghi lại. Còn cách tiến lên hay là Chi Khu có phải Tịch Mệnh cảnh hay không ta cũng không rõ.

Cổ sau khi nghe xong hắn liền đần mặt ra một lúc, đột nhiên hắn lên tiếng hỏi:

- Vậy còn thứ gì cao hơn Tịch Mệnh cảnh hay không vậy? Trước giờ vốn dĩ chúng ta cứ nghĩ cực hạn võ đạo là Võ Đế tứ cảnh. Bây giờ đã biết thêm được cảnh giới mới, vậy có thứ gì cao hơn cảnh giới mới này không?

Đạo Cổ lắc đầu nói:

- Chính bản thân ta cũng chỉ có biết đến Tịch Mệnh Cảnh mà thôi, trước giờ ta chưa từng nghĩ đến điều đó.

Ngào Hà nghe mọi người đề cập đến thứ cao hơn cả Tịch Mệnh cảnh kia thì trong đầu cô nàng liền nhớ ra thứ gì đó mà nói:

- Ta biết! Có lẽ là vẫn có cảnh giới cao hơn nữa đấy! Lúc ở hòn đá Vô Cực kể, ta có nhìn thấy một thứ gì đó rất to lớn, nhưng cũng chỉ nhìn được một nửa. Ta cũng không biết nửa trước hay nửa sau nhưng nó có ghi là Huyền.

Nhẫn Dạ khó hiểu liền hỏi:

- Chỉ có vậy thôi à? Thế thì làm sao mà ta biết được có cảnh giới cao hơn nữa tồn tại hay không chứ?


Cơ Minh lúc này đang bế quan để dung hợp phần thưởng của hệ thống liền được hệ thống thông báo.

“Tinh! Chúc mừng đồng đội của kí chủ mở ra cốt truyện ẩn của thế giới. Vĩnh Hằng Chi Môn”

Cơ Minh liền dừng lại việc bế quan, hắn liền ngáp dài mà nói:

- Xem ra hệ thống này cũng có chút tác dụng. Mở của hàng trao đổi.

Sau một hồi loay hoay Cơ Minh đã chạy ra với một đống đá và rất nhiều vũ khí. Hắn gào lên:

- Yên Nhi tỷ tỷ! Giúp đệ chút nào!

Dương Tử thở dài đáp:

- Đệ giỏi phá hòng bầu không khí ghê.

Cơ Minh liền liếc Dương Tử một cái rồi nói:

- Ta đem đến tất cả thần khí mà đoạt được sau khi hoàn thành tiếp nhận chuyển thừa. Và cũng mang chút vật liệu luyện khí đến cho Yên Nhi tỷ tỷ để chế tạo cho mọi người đấy.

Yên Nhi nghe vậy liền la lên trong vui sướng:

- Có cả Bạch Lục Thất Sắc Tinh rồi cả tinh huyết của phụng hoàng nữa.

Cô nàng vui mừng chạy đến nhấc Cơ Minh lên quay vòng vòng rồi nói:

- Ta quý đệ nhất!

Cơ Minh thì lắc đầu đáp:

- Đệ không nhận nổi đâu, Vô Cực Đế giết đệ mất.

Nghe vậy Yên Nhi quay lại liếc Dương Tử rồi nói:

- Huynh có phiền không vậy Vô Cực?

Dương Tử liền quay mặt đi như không biết gì, Yên Nhi thấy vậy ôm đống vật liệu kia đi mà vẫn không quên nói:

- Chờ ta chút! Ta sẽ sớm luyện chế áo giáp cho mọi người.

Dương Tử nghe vậy cũng liền lớn tiếng nói theo:

- Ta có một bộ rồi, muội không cần luyện chế thêm cho ta đâu.

Chỉ nghe từ xa thấy âm thanh đóng cửa rầm một cái rất mạnh, Dương Tử thở dài, nhưng cũng nhanh chóng đổi chủ đề mà hỏi mọi người:

- Vậy mọi người có thu hoạch gì trong chuyến đi lần này thế?

Hoàng Tuyền liền đáp:


- Ta và Tần huynh có chung đại đạo nên đi chung, cũng đều nhận chuyển thừa tử vong nhưng lại đi đường khác nhau.

Tần Lãnh liền lên tiếng:

- Ta vốn đã nhận được chuyển thừa trước đó rồi, nhưng đại đạo cơ bản chưa thành hình nên đại đạo của ta sau khi nhận chuyển thừa là Sát đạo.

Cổ đang định lên tiếng thì mọi người đều nhìn hắn với vẻ bọn ta đều biết ngươi là thời gian chi đạo nên đành im lặng. Dương Tử lắc đầu cười rồi nói:

- Ta biết Cổ huynh nắm chắc thời gian chi đạo rồi, còn đây là thứ ta lấy được từ cổ địa vương thú cho huynh.

Nói xong Dương Tử liền ném cho Cổ một nguồn năng lượng thời gian chi đạo nồng đậm vô cùng. Cổ nhận xong cũng nhanh chóng ngồi xuống hấp thụ, Dạ Hy liền lên tiếng:

- Ta thì vẫn là luyện đan còn Bắc Phi tỷ thì là trận pháp, tăng ích rồi cả điều khiển rối nữa.

Rồi Nhẫn Dạ và Hằng Thiên cũng nói:

- Ta đã lĩnh ngộ được nhiều loại đại đạo còn lão tổ nhà con thì tạo trận pháp bằng miệng.

Dương Tử cười trừ đáp:

- Chắc không phải nói một hai câu là có trận pháp chứ.

Nhìn lại mọi người im lặng Dương Tử cũng biết điều đấy là sự thật nên lại tiếp tục nghe mọi người nói. Thiên Hà cũng ngáp dài một cái rồi lên tiếng nói tiếp:

- Ta thì tinh thông pháp tắc sâu hơn, còn tên điên kia thì có thân thể bất tử luôn rồi, mà hắn chết càng nhiều thì càng mạnh.

Dương Tử hỏi lại:

- Luân Hồi đại đạo?

Thiên Hà lắc đầu đáp:

- Không phải, hắn căn bản là tiểu cường đập không chết đốt không cháy.


Thông Tuệ nói tiếp:

- Là một thánh thể, nó hình như là Đấu Linh thánh thể, nhưng với mức độ mà Thiên Hà huynh nói thì chắc là đã trường thành và đạt đến ngưỡng thánh thể.

Lôi Tuyết thấy đến lượt mình liên vui mừng nhảy lên miệng vẫn không quên nói:

- Đến lượt con! Đến lượt con!

Sau một hồi đã nói chuyện và kể cho nhau nghe, họ vẫn thắc mắc về việc Dương Tử không thay đổi gì. Thiên Tôn liền hỏi:

- Ngươi không có chút thành quả gì hả Vô Cực?

Dương Tử lắc đầu đáp:

- Nói vậy cũng không hẳn, lúc ta vừa rơi vào một nơi nào đó rất kì lạ. Nơi chứa hòn đá kia, trước khi gặp Ngao Hà thì ta vô tình tìm được thứ này.

Sau đó Dương Tử lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bộ giáp màu đen. Hắn khó nhọc đặt lên bàn rồi nói:

- Ta cũng chẳng biết nó làm từ gì mà nặng tới như vậy nữa. Cô có biết không Thông Tuệ?

Thông Tuệ trả lời:

- Chờ ta chút. Nó được gọi là Vĩnh Hằng Khải Giáp, nó được luyện chế từ hàng trăm vì sao sáng nhất trên bầu trời mà thành. Chỉ có những kẻ có vận mệnh chí tôn mới mặc được nó lên người.

Ở nói xa Vạn Cổ Đệ Nhất Đế liền giật mình sau khi Vĩnh Hằng Khải Giáp xuất hiện. Giọng nói già nua kia lại khó nhọc phát ra:

- Vậy là nó đã trở lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169: C169: Đại hoạ cận kề


Vạn Cổ Đệ Nhất Đế ở không gian kia ho lên vài tiếng rồi lại khó nhọc nói:

- Vậy mà nó thật sự đã xuất hiện một lần nữa, mong là hắn sẽ không dẫm lên con đường mà ta đã đi.

Dương Tử ở Hỗn Loạn Đạo Đài thì đang loay hoay mặc bố giáp kia vào. Sau một hồi chật vật hắn cũng mặc được bộ giáp lên, đi được hai bước hắn liền ngã đùng xuống đất rồi bất tỉnh. Dạ Hy và Bắc Phi liền chạy đến đỡ hắn dậy, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng thể nhúc nhích nổi một chút nào. Thấy vậy Thiên Tôn quay sang hỏi Thông Tuệ:

- Này Thông Tuệ! Cô có biết hắn bị gì không vậy?

Thông Tuệ lắc đầu đáp:

- Hắn bây giờ giống như bị hút đi hồn phách vậy, nhưng tuyệt nhiên không có ảnh hưởng gì đến tính mạng.

Thiên Hà liền lên tiếng hỏi:

- Hắn thật sự không sao đấy chứ?

Thông Tuệ đang định trả lời thì bị Nhẫn Dạ ngắt quãng rồi nói:

- Kệ nó đi, mạng nó lớn lắm đấy, không chết dễ thế được đâu. Tốt hơn là chúng ta vấn đi bế quan đi thì hơn, chẳng phải Chi Khu sắp đến rồi sao?

Mọi người nghe sư phụ của người đang bất động dưới đất nói vậy thì cũng kệ hắn mà đi bế quan. Dương Tử lúc này lại trở lại cái đình viện kia, hắn thở dài mà hỏi:

- Sao ta lại vào đây rồi?

Kẻ mặc áo bào màu trắng đáp:


- Ta cũng không biết, nhưng chắc là ngươi tìm được thứ gì đó gắn với vận mệnh của ngươi rồi.

Dương Tử liền hỏi tiếp:

- Là cái bộ giáp nặng khủng khiếp này hả?

Kẻ mặc áo bào màu đỏ liền phụt hụm trà vừa uống ra mà gào lên:

- Mẹ nó! Sao ngươi lại kiếm đâu ra thứ ấy vậy?

Dương Tử hồn nhiên đáp:

- Ta tìm thấy trong Hỗn Loạn Đạo Đài, mới đầu ta cũng không định lấy nó đi nhưng thấy xung quanh đổ nát mà chỉ còn mình nó vẫn nguyên vẹn nên đã đem đi.

Kẻ mặc áo bào màu xanh xuất hiện rồi nói:

- Ây da, ngươi sắp bước nhanh hơn cả chúng ta rồi đấy!

Dương Tử ngạc nhiên hỏi:

- Hết trắng đến đỏ rồi lại có xanh, không phải sẽ có một tên màu xám nữa chứ?

Áo bào màu trắng liền gật đầu đáp:

- Đúng rồi đấy! Nhưng khá lâu rồi hắn chưa xuất hiện trở lại.

Nhắc tào tháo tào tháo đến, kẻ mặc áo bào màu xám xuất hiện. Giọng nói già nua ấy lại cất lên:

- Dương Vô Cực! Nhanh chóng đến gặp ta!

Sau đó hắn cũng biến mất, Dương Tử khó hiểu hỏi lại mấy người đang uống trà:

- Hắn ta là ai vậy?

Như có chút gì hiểu vấn đề, Dương Tử liền sửa lại câu hỏi của mình:

- Ta biết hắn cũng là ta nhưng mà hắn thật sự là ai ấy.

Cả ba kẻ kia đều đáp:

- Vạn Cổ Đệ Nhất Đế!


Áo bào đỏ liền khó chịu lên tiếng:

- Mặc dù không thích khen ai khác ngoài bản thân nhưng tên đó là kẻ đi xa nhất trong chúng ta.

Dương Tử nghe vậy trầm tư một lúc rồi hỏi:

- Vậy ta cần đi đâu để tìm hắn? Có vẻ hắn có chuyện rất gấp cần tìm ta.

Áo bào màu xanh liền trả lời:

- Cài này cũng không khó, khi nào đêm trăng tròn nhất, cạnh mặt trăng sẽ có một ngôi sao rất sáng, nó sẽ lấn áp mặt trăng trong vài phút. Ngươi chỉ cần bay hết sức về phía ấy là tự khắc sẽ đến được nơi ngươi muốn đến.

Dương Tử thở dài đáp:

- Lại là mấy cách đi kì lạ này, hắn thật sự không tự đến tìm ta được sao?

Cả ba kẻ kia liền gào lên:

- Gặp được ngươi thì ba bọn ta đã đấm ngươi lâu rồi!

Sau đó Dương Tử liền tỉnh lại ở hiện thực, hắn khó khăn ngồi dậy rồi nhăn mặt càu nhàu:

- Ta chỉ nói có một câu mà mấy tên đó cáu với ta làm cái gì chứ?

Sau một hồi loay hoay để đứng dậy, Dương Tử bước từng bước nặng nhọc đi tu luyện. Vừa bước ra cửa thì hắn đã thấy Hỗn Loạn Đạo Đài lần thứ 100 kết thúc. Hắn là kẻ đứng nhất với hơn 12 vạn điểm, Dương Tử liền khó hiểu hỏi:

- Ta ngủ một giấc dậy đã là một cái dòng thời gian khác mà họ nói hả?

Cổ từ phía sau ngáp dài rồi bước ra, cùng lúc cũng nghe thấy câu nói đó của Dương Tử, hắn liền hỏi:

- Đó là thứ gì vậy Vô Cực huynh?


Dương Tử giật mình rồi nói:

- Lần sau huynh có thế gọi ta trước khi huynh nói được không?

Cổ gật đầu vài cái rồi Dương Tử cũng giải thích cho Cổ nghe về dòng thời gian, thật ra là kể lại những lời mà kẻ mặc áo trắng kể cho hắn nghe. Vừa nghe xong Cổ lại đóng cửa bế quan tiếp, Dương Tử thở dài nói:

- Lại bế quan tiếp à. Ta cũng phải nhanh chóng tăng cấp chút thực lực ít ỏi của mình lên mới được!

Sau đó hắn liền đi tu luyện nhưng vẫn không bỏ bộ giáp kia xuống. Ở một thế giới nào đó Hắc đã hấp thụ toàn bộ sinh khí ở đây, khiến nơi này không còn chút sức sống nào hết. Chi Khu thấy vậy liền tức giận giành lấy cơ thể, hắn vừa trả lại sinh khí vừa nhanh chóng xé không gian bay đi. Hắn sau khi thoát khỏi thế giới kia lên tức giận gào lên:

- Tên khốn kiếp! Ngươi còn dám làm vậy ta thật sự sẽ đồng quy vu tận với ngươi đấy.

Hắc vẫn điệu cười mỉa mai đó mà nói:

- Làm thử xem, để ta xem ngươi có giám làm hay không? Mà chứt sức lực đó cũng chẳng thấm tháp vào đâu đâu mà đòi giành lại cơ thể!

Chi Khu liền tức giận nói:

- Khốn kiếp! Ngươi cứ chờ đó cho ta.

Hắc cười rồi phất tay, một đám sinh vật đen thùi lùi hiện ra. Hắn cười lớn mà nói:

- Đi đi các con của ta! Hút hết sinh khí của thế giới đem về đây cho ta!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170: C170: Đốm lửa nhỏ giữa mùa đông


Sau khi kết thúc Hỗn Loạn Đạo Đài, nhóm Dương Tử cũng trở về hư không giới vác theo đó là Đạo Cổ đi cùng. Sau hai tháng ăn trôi ngủ nổi họ đã trở lại được hư không giới. Vừa đáp được xuống đất người đầu tiên lao khỏi Phi Hành Châu là Thiên Tôn, hắn lao xuống rồi nôn thốc nôn tháo. Hắn vừa nôn vừa gào lên:

- Ta…oẹ…ta sẽ không bao giờ đi…oẹ…cái thứ đó nữa đâu!

Nói xong hắn cũng lăn ra bất tỉnh, lúc sau ai nấy khi bước từ trên phi hành chấu xuống cũng xây xẩm mặt mày. Dương Tử khụy gối xuống đất quay đầu lại gào lên:

- Đạo Cổ tiền bối! Ngài lái còn tệ hơn cả ta nữa đấy!

Đạo Cổ cười ngượng rồi nói:

- Ta hơi hiếu kì về thứ đó nên mới có ý định lái thứ chút mà thôi, ai ngờ tay lái của ta kém như vậy. Hahaha.

Nhẫn Dạ trực tiếp lăn ra đất rồi nói:

- Trước giờ ngài là người đâu tiên lái phi hành châu tệ hơn cả Vô Cực đấy!

Dương Tử nghe vậy liền quay sang phía Nhẫn Dạ gào lên:

- Người có ý gì vậy?

Nhẫn Dạ đứng dậy quát lớn:

- Ý trên mặt chữ! Thằng nhóc nào lái phi hành châu của lão tử đâm 12 lần phải sửa lại 17 lần hả?

Dương Tử bị ăn chửi xong cũng e dè đáp:

- Hì…hình như không phải con.

Nhẫn Dạ liền gào lên:

- Con mẹ nó! Chính là thằng nhóc thối nhà ngươi đấy!

Hằng Thiên thấy vậy liền bịt mồm Nhẫn Dạ lại rồi nói với mọi người:

- Chúng ta vẫn cần tranh thủ thời gian thì hơn, cũng là phổ biến lại kế hoạch cùng thực lực của mọi người đã. Trước hết cứ nghỉ ngơi vài hôm đi, sau đó bàn đến cũng hẵng kịp.


Mọi người nghe vậy liền nhất trí rồi ai về nhà nấy, Dương Tử cùng với Dạ Hy, Bắc Phi, Yên Nhi và Lôi Tuyết trở về nhà. Hắn vừa đi vừa vươn vai mà nói:

- Cuối cùng cũng trở về nhà rồi! Ta muốn ngủ một giấc thật đã.

Tần Lãnh sau khi nghe xong cũng không nghỉ ngơi mà đi tu luyện ngay, trước khi bay đi Hoàng Tuyền liền nói với Tần Lãnh:

- Tần huynh có gì cứ tìm ta sau, ta còn có chút chuyện trên người hiện không thể cùng huynh giải quyết được.

Tần Lãnh cũng gật đầu đáp lại:

- Vậy có gì thì làm phiền huynh.

Sau khi Hoàng Tuyền nói xong bay đi rất vội vàng, tuy rằng Tần Lãnh chưa quen hắn được bao lâu nhưng khá hiếm khi hắn thấy Hoàng Tuyền vội vàng như thế. Khi về tu luyện hắn vẫn hơi tò mò và khó hiểu nên đã quyết định theo dõi Hoàng Tuyền. Khi tới nới hắn thấy Hoàng Tuyền đang ngồi nói chuyện và uống trà với Phong Vân, hắn tức giận bóp cái cây mà âm trầm nói:

- Ta tin tưởng huynh mà huynh tán tỉnh sư phụ ta!

Hôm sau Tần Lãnh vác vẻ mặt như muốn giết người tìm gặp Dương Tử, hắn đứng ngoài gọi lớn:

- Vô Cực huynh có rảnh không, ta có chút chuyện cần tìm huynh.

Chốc lát sau Dương Tử mở cửa ra, hắn ngáp dài một cái, dụi mắt hắn hỏi Tần Lãnh:

- Tần huynh đến đấy có việc gì tìm ta vậy?

Tần Lãnh âm trầm đáp:

- Có thể đến đình viện đằng sau không? Ta có một số chuyện muốn nói rõ.

Dương Tử cũng gật đầu mà đáp:

- Huynh cứ đi ra trước, ta vào lấy chút trà.

Tần Lãnh cũng vẫn bộ dạng kia mà đi vào đình viện đằng sau, Dương Tử vừa bê trà ra vừa nói:

- Trà đạo ta pha không được ngon lắm mong Tần huynh lượng thứ.

Rót ra hai ly trà Dương Tử lên tiếng:

- Mời Tần huynh.

Tần Lãnh gật đầu rồi uống một hụm, hắn thở ra một hơi dài. Dương Tử thấy vậy liền hỏi:

- Trông Tần huynh có vẻ như đang có chuyện phiền lòng?

Tần Lãnh nghe vậy cũng thở dài mà nói:

- Ta cũng không biết nên nói hay không, nhưng sư phụ Phong Vân của ta đang bị Hoàng Tuyền tán tỉnh đấy!

Dương Tử nghe xong cũng phụt ra hùm trà mà cười trừ đáp:

- Haha! Huynh chờ ta một chút, ta quay lại ngay.

Dương Tử lập tức lao ra truyền tin cho nhóm người còn lại, chỉ một lúc sau Thiên Tôn là kẻ lao vào đầu tiên mà nói:

- Ngươi nói Hoàng Tuyền huynh đang yêu thầm ai đó à?

Tần Lãnh tức giận gào lên:

- Ai không chắc chứ ta không thể nhìn nhầm cái đôi mắt ngập tràn tình ý đấy dành cho sư phụ của ta được!

Lăng Lịch súc động lau nước mắt nói:


- Trước giờ ta tưởng huynh ấy thích đàn ông, may quá không phải.

Sau một hồi bàn bạc họ cũng lập ra một kế hoạch đầy đủ để theo dõi và khiến hai người đó thành đôi. Ở hậu viện của Phong Vân, cô nàng vẫn đang thưởng trà và cũng có nhận thêm vài đệ tử. Lúc sau có tiếng nói nho nhã cất lên:

- Ta có thể vào đây thưởng trà do Phong Vân cô nương pha được chứ?

Phong Vân liền vui vẻ cười rồi đáp:

- Ta cũng đã mấy trăm mấy ngàn tuổi rồi, công tử đây cũng không cần gọi ta như vậy.

Hoàng Tuyền thấy vậy liền nhẹ nhàng ngồi xuống đáp:

- Đối với những người tu luyện như chúng ta thì mấy ngàn tuổi cúng chỉ là đôi mươi. Cũng có thể nói Phong Vân cô nương đang ở độ tuổi xuân xanh đấy.

Phong Vân cũng vui vẻ đáp lại:

- Hoàng Tuyền công tử có vẻ khen ta hơi quá rồi.

Hoàng Tuyền có chút ngạc nhiên mà nhẹ nhàng hỏi:

- Cô nương biết tên của ta?

Phong Vân cũng nhẹ nhàng đáp lại:

- Trước đây ta cũng từng làm tông chủ của một tông môn nên nhớ tên nhiều người chút cũng không có gì khó khăn với ta.

Hai người họ cứ vậy trò chuyện đến đêm muộn Hoàng Tuyền mới ngại ngùng đứng dậy nói:

- Xin lỗi vì đã làm phiền Phong Vân muội như thế này.

Phong Vân cũng có vẻ hơi đỏ mặt mà đáp:

- Vậy Hoàng Tuyền huynh đi về thong thả.

Vừa đi ra ngoài Hoàng Tuyền vừa nhảy lên rồi nói:

- Cuối cùng cũng có thể nói chuyện với nàng ấy lâu hơn chút rồi!

Tần Lãnh từ trong bụi cây đi ra, hắn bẻ tay răng rắc rồi âm trầm nói:

- Huynh đang nói đến vị mĩ nữ Phong Vân kia sao?

Hoàng Tuyền quen mồm liền đáp:


- Đúng vậy!

Chợt cảm thấy có gì sai sai, Hoàng Tuyền quay lại thì thấy Tần Lãnh đứng đằng sau, sau lưng Tần Lãnh là đông đủ mọi người. Sau một hồi bị Tần Lãnh chửi bới, Hoàng Tuyền cũng thừa nhận với mọi người rằng hắn đã rơi vào lưới tình với Phong Vân. Mọi người cũng bày cách cho Hoàng Tuyền cưa đổ cô nàng Phong Vân. Tần Lãnh nghe xong liền ngáp dài một tiếng rồi nói:

- Ta đi kích thích sư phụ chút là được ấy mà!

Hắn đứng ngoài gọi lớn:

- Đồ nhi bái kiến vi sư!

Phong Vân liền nói vọng ra ngoài:

- Vào đi.

Vào bên trong Tần Lãnh đã nhanh chóng gối ngay đầu lên đùi của Phong Vân. Cô nàng liền hỏi hắn:

- Giờ này đến tìm vi sư có chuyện gì sao?

Tần Lãnh lúc này cũng hỏi ngược lại cô nàng:

- Sao hôm nay sư phụ lạ thế? Hình như người có gì vui trong lòng phải không?

Phong Vân liền giật mình cốc vào đầu Tần Lãnh rồi luống cuống đáp:

- Ta…ta vẫn như vậy thôi.

Tần Lãnh liền liếc Phong Vân rồi hỏi:

- Do Hoàng Tuyền công tử sao?

Phong Vân vẫn cố chối cãi, sau một hồi Tần Lãnh cũng bị đuổi ra ngoài. Đi ra với vẻ mặt i chang con mèo, Tần Lãnh liền nói:

- Thành công mĩ mãn!

Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Tuyền lúc này cũng rất vui mừng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom