Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vệ Sĩ Của Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,788
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Vệ Sĩ Của Em

Vệ Sĩ Của Em
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




(ZHIHU) VỆ SĨ CỦA EM
___________

Tôi là đại tiểu thư giới Bắc Kinh, sau khi thất tình, đi đua xe rồi qua đời ngoài ý muốn.

Anh vệ sĩ lạnh lùng kia của tôi khóc như mưa trong tang lễ, tự t.ử vì tôi.

Sống lại một đời, tôi mới biết được hắn vì tự ti mà cẩn thận, yêu tôi sâu nặng.

Tôi nhảy disco đến tận khuya, được hắn cõng về nhà.

Tôi ôm lấy hắn: "A Dã, đêm nay anh ngủ với em đi."

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, kiềm chế nói: "Đại tiểu thư, không được đâu."
 
Chương 1


1.

Tôi là Ngu Sương Nhiễm, là đại tiểu thư của giới Bắc Kinh.

Đời này tôi chưa từng nếm nỗi đau của tình yêu, nhưng trước khi kết hôn lại vấp phải.

Vào đêm trước hôn lễ, chồng chưa cưới của tôi Thẩm Trăn đã tổ chức một bữa tiệc tại quán bar.

Tôi gọi cô bạn thân Diệp Vũ Đường tới chơi.

Uống đến trời gần sáng, tôi từ sàn nhảy đi ra, bước vào nhà vệ sinh.

Khi đi ngang qua phòng bao không bật đèn, nghe thấy giọng nói của Thẩm Trăn và Diệp Vũ Đường ở bên trong.

Âm thanh khó nghe, tôi nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, mặt lập tức đỏ bừng.

Tôi tức giận, lấy điện thoại ra quay video lại.

Khi quay được kha khá, tôi chuẩn bị đi vào bắt gian.

Khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa, vệ sĩ Lục Thanh Dã của tôi đã chạy tới bế tôi rời đi.

"A Dã, anh làm gì vậy?" Tôi vỗ vai hắn một cái, chóp mũi ngửi được mùi hương khác thường.

Mọi người trong quán bar chạy tán loạn, qua khóe mắt tôi thấy một người đàn ông mặc đồ màu xanh đứng trong bóng tối, trên môi nở một nụ cười quái dị.

Lục Thanh Dã bế tôi chạy rất nhanh, "Đại tiểu thư, quán bar bị rò rỉ khí gas, chạy mau đi!"

Trong nháy mắt, chúng tôi đã ở bên ngoài quán bar.

Lục Thanh Dã ném tôi lên ghế phụ của chiếc Ferrari, lái xe rời đi.

Chiếc xe mới chạy được hơn 20 mét thì phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, cả quán bar chìm trong biển lửa.

2.

Vụ nổ khí gas ở quán bar khiến hơn 30 người th.iệt mạng.

Ngày hôm sau, đám cưới thế kỷ của tôi và chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Trăn bị hủy bỏ.

Tin tức tiểu hoa Diệp Vũ Đường c.h.ế.t gây chấn động toàn mạng.

Người may mắn sống sót như tôi, trở thành đối tượng bị bạo lực mạng:

[Nghe nói đêm qua, Diệp Vũ Đường bị bạn thân gọi tới quán bar chơi, nhưng khi khí gas bị rò rỉ, bạn thân cô ấy một mình chạy ra ngoài, không thèm gọi Diệp Vũ Đường.]

[Đây là kiểu bạn thân gì vậy? Sao lại nhẫn tâm như thế?]

[Gặp được loại bạn thân này đúng là xui xẻo tám kiếp.]

[Theo tin tức tôi hóng được, bạn thân của Diệp Vũ Đường là đại tiểu thư giới Bắc Kinh, Ngu Sương Nhiễm, là con nhà có quyền có thế.]

[Thì ra là cô ta, tôi nhớ hôm qua Diệp Vũ Đường còn đăng ảnh chụp chung với bạn thân lên Weibo, nói chúc cô ấy kết hôn vui vẻ.]

[Chồng chưa cưới của Ngu Sương Nhiễm là Thẩm Trăn, chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, cũng qua đời trong vụ tai nạn này.]

[Trời ạ, Ngu Sương Nhiễm cũng quá á.c độc rồi! Lúc chạy trốn cũng không gọi chồng chưa cưới của mình.]

[Chỉ có một mình cô ta còn sống, sao cô ta không c.h.ế.t quách đi?]

Cư dân mạng rất tức giận, ở trên mạng kêu tôi đi c.h.ế.t đi, chưởi bới, nguyền rủa, bới móc chuyện riêng tư của tôi.

Tôi nhốt mình ở trong phòng, mắt đỏ hoe vì khóc.

Lục Thanh Dã ở bên ngoài gõ cửa: "Đại tiểu thư, có thể cho anh đi vào không?"

Giọng tôi nghẹn ngào: "A Dã, em muốn yên tĩnh một mình."

Lục Thanh Dã đứng ở cửa nói: "Được, vậy anh ở cửa trông chừng em, nếu em muốn nói chuyện, anh vẫn luôn đứng ở đó."

Lục Thanh Dã đứng giữ ngoài phòng tôi cả đêm.

Tôi muốn đưa video tôi đã quay đăng lên mạng, nhưng mà bây giờ bọn họ mất chưa được 7 ngày, bây giờ công bố ra ngoài họ sẽ bị mắng.

Tôi tải video lên mục nháp của Weibo và lưu nó, định đợi qua 7 ngày đầu của hai người họ sẽ đăng lên.

Sau chuyện ngoài ý muốn này, ngoài việc bị bạo lực mạng, còn có những người đem ảnh đen trắng của tôi đứng dưới tòa nhà của tập đoàn Ngu thị, nguyền rủa tôi c.h.ế.t đi.

Tôi đi ra ngoài bị người hâm mộ của Diệp Vũ Đường nhận ra, cô ấy ném một cốc trà sữa vào người tôi.

Lục Thanh Dã dùng lưng của hắn che cho tôi, toàn bộ trà sữa hắt lên người hắn.

3.

Thế giới của tôi dường như thay đổi từ đầy màu sắc sang màu đen chỉ trong một đêm.

Lục Thanh Dã dọa những người hâm mộ đổ trà sữa vào người tôi chạy mất, rồi bế tôi lên xe thể thao Ferrari.

Tôi nói với Lục Thanh Dã: "A Dã, em muốn tự mình lái xe đi dạo, anh đi mua quần áo thay đi."

Lục Thanh Dã lắc đầu: "Đại tiểu thư, anh muốn ở bên cạnh em."

"Đây là mệnh lệnh." Tôi lấy chìa khóa từ trong tay hắn, từ ghế phụ vòng qua ghế lái.

"Đại tiểu thư...." Lục Thanh Dã chưa kịp nói hết, tôi đã lái xe rời đi.

Tôi nhớ lại tình bạn của tôi và Diệp Vũ Đường trong những năm qua.

Chúng tôi là bạn học cùng lớp cấp 2 cho tới bây giờ.

Cái gì tôi cũng kể với cô ấy, kể cả mọi thứ về chồng chưa cưới Thẩm Trăn của mình cũng vậy.

Không ngờ cô ấy trong khi chúc phúc cho tôi, lại ở cùng một chỗ với Thẩm Trăn.

Còn Thẩm Trăn, hắn với tôi coi như là thanh mai trúc mã.

Mặc dù cuộc hôn nhân của chúng tôi là liên hôn, nhưng cũng có tình cảm thật lòng.

Cứ nghĩ sau khi kết hôn với hắn sẽ rất hạnh phúc, ai ngờ còn chưa kết hôn hắn đã ăn vụng bên ngoài.

Càng nghĩ càng khó chịu, tôi lái chiếc Ferrari lao nhanh.

Khi đi qua một đường hầm, gặp một biển báo công trình đang thi công ở trước mặt, tôi muốn phanh lại nhưng đã quá muộn rồi.

"Bùm...." Xe của tôi đâm vào và bay ra ngoài, trong nháy mắt ngọn lửa thiêu rụi xe và cuối cùng là tôi.

4.

Sau khi c.h.ế.t, linh hồn tôi lơ lửng trong không trung.

Trong tang lễ, bố tôi khóc đến ngất đi, ông nội tôi còn ho ra máu, ngất đi vì tức giận.

Mẹ tôi đã qua đời cách đây mấy năm vì bị bệnh, bố tôi cũng không tái hôn, trong nhà ông nội và bố đều thương tôi nhất.

Điều làm tôi ngạc nhiên là Lục Thanh Dã.

Hắn cao 1m9, quỳ gối ở một góc không có ai, dùng tay đấm xuống sàn, mu bàn tay rỉ máu.

Bố của Lục Thanh Dã từng là vệ sĩ của bố tôi, trong một vụ tai nạn vì đỡ súng cho bố tôi mà qua đời.

Sau khi bố của Lục Thanh Dã mất, Lục Thanh Dã được bố tôi thuê làm vệ sĩ cho tôi.

Tính ra, hắn đã bảo vệ tôi mười mấy năm rồi.

Dưới sự bảo vệ của hắn, ngay cả va chạm cũng không có, nhưng hôm nay tôi c.hế.t bởi đua xe, hắn tự trách mình rất nhiều.

Sau khi tang lễ kết thúc, Lục Thanh Dã lái xe suốt đêm đến bãi biển mà trước kia tôi thường đến.

Lục Thanh Dã cao ráo, đẹp trai, tính tình lạnh lùng, ngày thường hắn hiếm khi bộc lộ cảm xúc trước mặt tôi.

Hắn giống như người máy đi theo tôi, tinh thần bất khuất, che giấu cảm xúc của mình rất tốt.

Nhưng lúc này, hắn cô đơn mong manh, tới mức có thể bị gió biển thổi bay.

Hắn buồn như thế, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt lạnh cũng không che giấu được tình cảm nồng nàn của hắn.

Lục Thanh Dã lấy điện thoại di động ra, dễ dàng bẻ khóa mật khẩu tài khoản Weibo của tôi.

Hắn tìm thấy video tôi đã lưu trong hộp thư nháp, và ấn đăng không chút do dự.

Tôi không ngờ Lục Thanh Dã còn có tài năng này, dễ dàng hack mật khẩu tài khoản của tôi, khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác.

Sau khi video được đăng lên, tình hình trên mạng lập tức thay đổi.

Những người mắng mỏ, chưởi bới tôi bằng những lời lẽ quá đáng trước đây, đều rối rít sám hối, và xin lỗi tôi.

Diệp Vũ Đường và Thẩm Trăn cũng coi như là thân bại danh liệt.

Tôi nghĩ rằng Lục Thanh Dã ở bên bờ biển hóng gió một chút sẽ rời đi, ai ngờ hắn lại bước xuống biển.

"A Dã, anh làm cái gì vậy? Quay lại mau!" Tôi hét vào mặt Lục Thanh Dã, nhưng tôi không thể phát ra tiếng, hắn cũng không thể nghe thấy.

Nước biển ban đêm nhấn chìm lồ ng ngực hắn, khi đầu hắn chìm xuống đáy biển, hắn khẽ thì thào: "Nhiễm Nhiễm, A Dã tới với em."

Sóng biển cuốn tới, không còn thấy bóng dáng hắn trên biển nữa.

Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, Lục Thanh Dã, sao hắn lại ngu ngốc như vậy?

Tôi c.h.ế.t là do tôi đáng đời, hắn mới 26 tuổi.

Hắn còn chưa lập gia đình, còn chưa từng yêu đương, sao lại nghĩ không thông như vậy.

Hắn chỉ là vệ sĩ của tôi mà thôi, không làm việc này thì làm việc khác.

Sao lại lựa chọn cái c.h.ế.t? Tại sao?

5.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại đêm trước khi đính hôn với Thẩm Trăn.

Còn nửa năm nữa là chúng tôi chính thức kết hôn, thì xảy ra tai nạn ở quán bar.

Tôi đã đặt một buổi biểu diễn ở quán bar, chúc mừng phim của Diệp vũ Đường đóng máy.

Trong quán bar, sau khi tôi và Diệp Vũ Đường uống hơi nhiều, cô ấy hỏi tôi: "Sương Nhiễm, sao không dẫn chồng chưa cưới của cậu tới đây để tớ gặp một chút? Ngày mai hai người đính hôn rồi, tớ còn chưa gặp hắn lần nào."

Kiếp trước, dưới sự xúi dục của Diệp Vũ Đường, tôi đã gọi Thẩm Trăn tới.

Sau khi tan cuộc, Lục Thanh Dã đưa tồi về nhà, tôi đã nhờ Thẩm Trăn đưa Diệp Vũ Đường về.

Nếu tôi đoán không nhầm, tối nay hắn và Diệp Vũ Đường ở cùng với nhau.

"Được rồi, tớ sẽ gọi điện bảo hắn qua đây, cậu uống trước đi." Tôi ra khỏi phòng bao, lấy điện thoại ra và gọi điện.

Sau đó dựa vào hành lang châm một điếu thuốc, mới rít một hơi, Lục Thanh Dã đi tới: ""Đại tiểu thư, hút ít thôi."

Ở kiếp trước mỗi lần Lục Thanh Dã bảo tôi bớt hút thuốc, bớt uống rượu, tôi luôn thấy hắn phiền phức.

Sau khi c.h.ế.t một lần, tâm tình tôi đã khác.

Tôi lại hút thêm một hơi, sau đó dùng ngón tay đưa điếu thuốc tới bên miệng hắn, khẽ mỉm cười: "Vậy anh hút hết giúp em nhé?"

"Đại tiểu thư, em biết anh không biết hút thuốc mà." Lục Thanh Dã cầm lấy điếu thuốc trong tay tôi, nhưng không hút.

Đúng vậy, hắn không hút thuốc uống rượu, không có bất kỳ sở thích nào mà đàn ông thường thích.

"Anh không hút, vậy em tự mình hút." Tôi muốn lấy lại điếu thuốc, hắn đã đè tay tôi lại, đưa thuốc lên miệng rít một hơi dài.

Khuôn mặt hắn nghiêm nghị, nhưng tai đã đỏ bừng.

Không biết có phải nghĩ tới điếu thuốc này vừa rồi tôi hút 2 hơi hay không.

Tôi không nhịn được cười, lặng lẽ nhìn hắn hút hết điếu thuốc.

"Em vào uống tiếp đây." Tôi quay trở lai phòng bao, tiếp tục uống rượu và nhảy nhót với Diệp Vũ Đường và những người bạn của mình.

Diệp Vũ Đường cũng uống khá nhiều, liên tục hỏi tôi: "Sương Nhiễm, sao bạn trai cậu mãi vẫn chưa tới đón cậu vậy?"

Tôi trả lời: "Sắp tới rồi."

Lục Thanh Dã thấy tôi đã say rồi, sải bước đi tới vác tôi lên vai, rời khỏi quán bar: "Đại tiểu thư, em không thể uống nữa, anh đưa em về nhà."

Đây là hành động thường ngày của Lục Thanh Dã, hầu như lần nào tôi tới quán bar, cuối cùng uống say như c.h.ế.t cũng được hắn đưa về nhà.

Hắn thực sự rất khỏe, bế tôi như bế một con búp bê.

Lục Thanh Dã bế tôi lên xe, hắn lái xe như tên bắn.

Khi tới biệt thự nhà tôi, Lục Thanh Dã đã đổi thành bế công chúa, bế tôi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường.

"Đại tiểu thư, có muốn tắm không? Anh đi xả nước cho em?"

Tôi nắm lấy tay Lục Thanh Dã và kéo mạnh, hắn ngã vào lòng tôi.

Tôi thuận thế ghé sát tai hắn nói: "A Dã, đêm nay ngủ với em đi."

Đôi tai Lục Thanh Dã đỏ bừng lên.

Hắn chống người lên, nuốt nước bọt, cố gắng nói: "Đại tiểu thư, không được."

Tôi biết hắn động lòng, bởi vì mỗi câu nói, mỗi hành động của tôi.

Thì ra, hắn vẫn luôn cẩn thận thích tôi, cho nên kiếp trước mới lựa chọn t.ự tử vì tôi.

Nước biển đêm khuya chắc lạnh lắm nhỉ?

Tôi nghĩ tới việc mình thờ ơ với hắn nhiều năm như vậy, vành mắt đỏ hoe: "A Dã, ôm em đi, em lạnh."

Hắn luống cuống, nghe lời ôm tôi vào lòng.

Tôi ôm lại hắn, hơi ngước đầu, đôi môi cọ nhẹ lên yết hầu của hắn.

Cơ thể hắn run lên, khàn giọng nói: "Đại tiểu thư, đừng như vậy, anh không thể bình tĩnh ôm em được, hức......”
 
Chương 2


Tôi ôm lại hắn, hơi ngước đầu, đôi môi cọ nhẹ lên yết hầu của hắn.

Cơ thể hắn run lên, khàn giọng nói: "Đại tiểu thư, đừng như vậy, anh không thể bình tĩnh ôm em được, hức......”

6.

Tôi dừng lại, nói với Lục Thanh Dã: "A Dã, nếu thích thì phải hành động, không thử sao biết không hợp chứ?"

Ánh mắt giằng co, hắn thở dài: "Đại tiểu thư, em là trăng sáng trên trời, anh chỉ là hạt bụi dưới đất, chúng ta sinh ra đã có khoảng cách rồi."

Tôi biết, ý của hắn là hắn không xứng với tôi.

Bố tôi luôn coi trọng việc môn đăng hộ đối, từ bé tới giờ tôi và Lục Thanh Dã nghe nhiều thành quen.

Nếu không phải xảy ra tai nạn ở kiếp trước, thì tôi cũng nghĩ, tôi sẽ lấy một người môn đăng hộ đối với mình.

Tôi lẩm bẩm: "Hạt bụi cũng có thể bay lên trời, chẳng phải ánh trăng sáng cũng chỉ chiếu trên mặt đất thôi sao."

Tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lục Thanh Dã, như thể những lời nói của tôi đã khích lệ hắn.

Nhưng trong chớp mắt, ánh sáng trong mắt hắn mờ đi.

Có lẽ hắn nghĩ, ngày mai tôi và Thẩm Trăn đính hôn rồi.

Hắn nghĩ mọi thứ đã quá muộn rồi, nhưng một chút vẫn chưa muộn.

Tôi khẽ nói: "Đi xả nước giúp em nhé."

"Được." Hắn đứng dậy giúp tôi xả nước tắm.

Trưa ngày hôm sau, là tiệc đính hôn của tôi và Thẩm Trăn.

Tiệc đính hôn được tổ chức tại khách sạn 5 sao của gia đình hắn, chỉ có bố mẹ và mời họ hàng hai bên.

Kiếp trước, vào ngày này tôi và Thẩm Trăn đã quyết định kết hôn, 3 tháng sau tổ chức hôn lễ.

Tiệc đính hôn vừa bắt đầu, tôi đứng lên nói: "Bác trai bác gái, xin lỗi, cháu không muốn đính hôn với Thẩm Trăn, chuyện hôn nhân đại sự, cháu muốn suy nghĩ cẩn thận hơn."

Họ hàng hai bên nghe vậy đều sững sờ, mặt Thẩm Trăn cũng biến sắc, "Sương Nhiễm, chúng ta lớn lên cùng nhau, cũng hiểu rõ nhau, em còn muốn suy nghĩ gì nữa?"

Đúng vậy, tôi và Thẩm Trăn lớn lên cùng nhau, quả thật rất hiểu rõ về nhau.

Giữa chúng tôi còn có tình cảm từ thời thơ ấu, hai nhà lại môn đăng hộ đối, vốn là một cặp trời sinh.

Đáng lẽ tôi không nên do dự.

Kiếp trước là do tôi quá tự tin, quá tin tưởng, mới bị một đòn nặng như vậy.

Bố tôi sa sầm mặt, nghiêm túc nói: "Nhiễm Nhiễm, không được nói đùa, rút lại lời con vừa nói đi."

Tôi lắc đầu: "Bố à, con không đùa, cũng không muốn rút lại lời vừa nói."

Tô quay sang Thẩm Trăn nói: "Thẩm Trăn, để tôi suy nghĩ lại, anh cũng nên suy nghĩ lại đi, tôi có phải là người anh muốn lấy không, đừng vì lợi ích gia tộc mà đính hôn."

Tiệc đính hôn kết thúc không vui, sau khi về nhà, bố tôi đang chuẩn bị khuyên nhủ tôi.

Ông nội cưng chiều tôi từ bé, ông nhìn bố tôi một cái, nói lý cho tôi: "Nhiễm Nhiễm không muốn đính hôn thì để nó suy nghĩ lại, nó vừa mới tốt nghiệp đại học, kết hôn sớm như vậy làm gì? Hơn nữa, bố thấy Thẩm Trăn vẫn còn chơi bời lắm, chuyện hôn nhân của cháu gái bảo bối của bố phải suy nghĩ cẩn thận."

Tôi nắm lấy cánh tay của ông nội, làm nũng: "Ông nội là tốt nhất."

Lục Thanh Dã ở bên cạnh, nơi khóe mắt tôi thấy khóe môi hắn hơi cong lên.

7.

Vào lúc 5 giờ tối hôm đó, Diệp Vũ Đường gọi điện thoại mời tôi đến ngoại ô để tham gia party cắm trại trên đỉnh núi.

Cô ấy còn đặc biệt dặn dò: "Sương Nhiễm, hôm nay không phải cậu và Thẩm Trăn đính hôn sao? Gọi hắn tới luôn nhé, nhân tiện chúc mừng hai người luôn."

Tiệc đính hôn hôm nay của tôi và Thẩm Trăn chỉ có họ hàng hai bên, không đính hôn cũng không thông báo ra ngoài, tôi cũng không kể với Diệp Vũ Đường.

Tôi đáp lại: "Ừm, để tớ gọi hắn tới."

Tôi gọi điện cho Thẩm Trăn: "Thẩm Trăn, bạn thân của tôi Diệp Vũ Đường tổ chức tiệc cắm trại, anh có muốn tham gia không?"

Tôi biết chỉ cần tôi gọi, Thẩm Trăn nhất định sẽ không từ chối.

Dù sao Diệp Vũ Đường cũng là một tiểu hoa đang nổi, Thẩm Trăn cũng từng nhắc tới người bạn thân này với tôi, nói hôm nào gặp nhau một chút.

Thẩm Trăn lập tức nói: "Được, gửi địa chỉ cho anh, anh lái xe tới."

"Ừm, nhớ gọi cho Thẩm Trác nữa nhé, tôi gửi địa chỉ qua Wechat cho anh." Sau khi cúp điện thoại, tôi gửi địa chỉ cho Thẩm Trăn.

7 giờ tối, tôi lên đồ, bảo Lục Thanh Dã lái chiếc Lamborghini chở tôi tới chỗ cắm trại.

Sau khi bộ phim của Diệp Vũ Đường đóng máy, người quản lý cho cô ấy nghỉ một tuần, có thể nói là ngày nào cũng mở tiệc.

Lúc tôi đi vào, họ đã uống rồi.

Thẩm Trăn và Thẩm Trác tới sớm hơn tôi.

Diệp Vũ Đường ngồi bên cạnh Thẩm Trăn, quấn lấy hắn chơi trò chơi đoán chữ.

Thái độ của Thẩm Trăn với cô ấy, lạnh nhạt hơn tôi tưởng.

Sau khi thấy tôi tới, Thẩm Trăn vẫy tay với tôi, "Sương Nhiễm, tới đây ngồi đi."

Tôi bước tới, nhưng Diệp Vũ Đường nắm lấy tay tôi, kéo tôi ngồi bên cạnh cô ấy.

Cô ấy ghé sát vào tai tôi thì thầm: "Sương Nhiễm, tớ nghe nói, hôm nay cậu với Thẩm Trăn không đính hôn?"

Tôi gật đầu: "Ừm, tớ vẫn đang suy nghĩ."

"Nhưng hắn là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, cậu còn muốn suy nghĩ hả? Thẩm tổng ưu tú như vậy, nếu cậu không nắm chặt, cẩn thận bị người khác lừa chạy mất đấy." Diệp Vũ Đường nửa đùa nửa thật nói, "Đàn ông đều không chịu được cám dỗ đâu, cậu giữ chặt vào."

Tôi chỉ cười không nói gì, chuyển chủ đề: "Không nói chuyện này nữa, tới uống rượu nào."

Lục Thanh Dã ở bên cạnh nướng thịt, mang tới cho tôi ăn.

Uống được 3 hiệp, Diệp Vũ Đường uống hơi ngà ngà say rồi.

Cô ấy thấy Lục Thanh Dã chăm sóc tôi cẩn thận, nửa đùa nửa thật nói: "Sương Nhiễm, thật lòng mà nói, Thanh Dã vừa cao ráo vừa đẹp trai, lại còn giỏi võ, làm vệ sĩ cho cậu có chút thiệt thòi rồi, với điều kiện của hắn, vào giới giải trí sẽ rất nổi tiếng, không quá 3 năm sẽ trở thành ngôi sao hàng đầu đấy."

Trước kia Diệp Vũ Đường cũng thường xuyên ở trước mặt tôi khen Lục Thanh Dã như vậy, tôi cũng chỉ nghe cho có.

Bây giờ cô ấy nói như vậy trước mặt Thẩm Trăn, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, ánh mắt hắn nhìn Lục Thanh Dã cũng có nhiều hàm ý hơn.

8.

Kiếp trước, Thẩm Trăn và Lục Thanh Dã không hợp nhau.

Thẩm Trăn mất hứng uống rượu, hắn giành lấy đùi gà nướng từ trong tay Lục Thanh Dã, "Để tôi làm."

Hành động này của Thẩm Trăn khiến Diệp Vũ Đường khó chịu, giọng cô ấy chua xót: "Thẩm Trăn à, anh chu đáo thật đấy. À đúng rồi, hôm qua may mà có anh đưa em về nhà....."

Diệp Vũ Đường nói được một nửa, chợt ngừng lại, làm mọi người không ngừng suy nghĩ.

Thẩm Trăn cau mày: "Cô Diệp, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tối hôm qua tôi không hề đưa cô về nhà."

"Thẩm tổng, anh biết nói đùa thật đấy, tối hôm qua Sương Nhiễm gọi điện bảo anh tới quán bar, sau khi anh đưa em về, còn lên nhà em ngồi một lát mà."

Diệp Vũ Đường nhấn mạnh chữ "ngồi".

Tôi không nghe nổi nữa, kiếp trước tôi xem cô ấy là bạn thân, từ khi không thể tin tưởng cô ấy nữa, cô ấy nói cái gì đều có vị trà.

Ánh mắt Thẩm Trăn càng ngày càng tối, hắn nhìn tôi, giải thích: "Sương Nhiễm, hôm qua anh không nhận được cuộc gọi nào của em, cô Diệp có phải nhầm rồi không?"

Diệp Vũ Đường nghe Thẩm Trăn nói chân thật như vậy, tái mặt, tức giận chất vấn tôi: "Sương Nhiễm, hôm qua cậu không gọi Thẩm Trăn tới quán bar sao?"

Tôi gật đầu: "Hôm qua tớ uống hơi nhiều, gọi nhầm cho Thẩm Trác mất."

Mặt Diệp Vũ Đường tái nhợt, liếc nhìn Thẩm Trác đang nướng thịt ở bên cạnh, suýt nữa ngất vì tức.

Cô ấy đứng dậy, nắm lấy cánh tay Thẩm Trác lôi ra ngoài.

Thẩm Trăn nghiêng người hỏi tôi: "Sương Nhiễm, sao hôm qua em gọi cho Thẩm Trác, mà không gọi cho anh?"

Tôi hỏi vặn lại: "Sao, anh có hứng thú với Vũ Đường à? Muốn đưa cô ấy về nhà?"

"Ý của anh không phải vậy." Thẩm Trăn kiềm chế ghen tuông, dịu giọng lại: "Anh chỉ hi vọng em có việc gì thì nghĩ tới anh đầu tiên, còn cô Diệp, cô ấy là bạn thân của em, sao anh có thể có hứng thú với cô ấy được?"

Ha ha, tôi thật sự muốn khinh thường nhìn hắn.

Nếu tối hôm qua tôi gọi điện cho hắn, bảo hắn đưa Diệp Vũ Đường về nhà, với thủ đoạn quyến rũ của Diệp Vũ Đường, hắn nhịn được mới lạ đấy.

Điều này ở kiếp trước tôi đã được kiểm chứng.

Ở đằng xa, Diệp Vũ Đường và Thẩm Trác cãi nhau ầm ĩ, bạn bè đang chạy ra khuyên ngăn.

Tôi lại hững hờ ăn thịt nướng một cách vô tư.

Thẩm Trác nổi giận đùng đùng chạy tới, kết nối điện thoại di động với máy chiếu ngoài trời.

Hình ảnh trên máy chiếu lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

9.

Hóa ra hôm qua Thẩm Trác đã lén quay lại hình ảnh Diệp Vũ Đường quyến rũ hắn.

Trong video, Diệp Vũ Đường đã nhầm Thẩm Trác thành Thẩm Trăn, ánh mắt mơ mơ màng màng:

"Thẩm tổng, mỗi lần Sương Nhiễm say đều là Lục Thanh Dã đưa cô ấy về, anh không sợ bọn họ uống say làm bậy làm bạ sao?"

"Sở thích bí mật của Sương Nhiễm là xem cơ bụng của đàn ông, cô ấy từng nói với em, cơ bụng của vệ sĩ cô ấy rất đẹp, sờ cũng rất tuyệt."

"Thẩm tổng, ngày mai anh với Sương Nhiễm đính hôn rồi, hôm nay không muốn buông thả một lần sao?"

"Sương Nhiễm cắm cho anh cặp sừng dài như vậy, anh ngủ với bạn thân của cô ấy, cũng không có gì quá đáng."

Cứu mạng, nhức cái tai quá.

Không ngờ Diệp Vũ Đường lại lén lút nói tôi như thế.

Diệp Vũ Đường vội vàng chạy tới tắt video, Thẩm Trác chặn cô ấy lại, nhấn nút tua nhanh.

Phía sau đều là những hình ảnh không phù hợp với trẻ em, Diệp Vũ Đương đập vỡ máy chiếu, hình ảnh bị gián đoạn, nhưng âm thanh vẫn phát.

Từng câu "Thẩm tổng" khiến cho mọi người đều nổi da gà.

Thẩm Trăn đen mặt, nắm tay tôi đi ra ngoài: "Sương Nhiễm, nhân phẩm của bạn thân em không ổn, sau này đừng chơi với nhau nữa."

Tôi vùng ra khỏi tay Thẩm Trăn, nhìn lướt qua Diệp Vũ Đường đang ngồi xổm bên cạnh khóc như mưa, hỏi Thẩm Trăn: "Thẩm Trăn, nếu người hôm qua đưa cô ấy về nhà là anh, anh thật sự có thể giữ mình trong sạch sao?"

"Tất nhiên anh có thể." Thẩm Trăn chắc chắn nói.

"Nhưng tôi không tin, đây là nguyên nhân vì sao tôi không đính hôn với anh. Thẩm Trăn, chúng ta dừng lại ở đây đi." Nói xong, tôi quay qua Lục Thanh Dã: "Đi thôi, về nhà."

Bữa tiệc cắm trại không vui tan rã.

Tôi ngồi lên chiếc Lamborghini, Diệp Vũ Đường chạy tới, cản xe lại.

Cô ấy căm hận nhìn tôi: "Ngu Sương Nhiễm, cô cố ý để Thẩm Trác chơi tôi đúng không? Mấy năm nay tôi coi cô là bạn thân nhất của mình, bây giờ cô hủy hoại danh tiếng của tôi thì thôi đi, còn để Thẩm Trác nắm giữ nhược điểm của tôi, sao cô có thể tàn nhẫn với tôi như vậy?"

Nếu đã trở mặt, vậy thì không còn gì phải kiêng dè:

"Hủy hoại danh tiếng của cô? Diệp Vũ Đường, là cô chủ động hay Thẩm Trác chủ động, video đã ghi lại rõ ràng rồi."

"Cô nói tôi tàn nhẫn sao? Cô cũng không nhìn lại tối qua cô nói nhảm cái gì, rõ ràng cô biết tôi với Thẩm Trăn sắp đính hôn, còn muốn dụ dỗ hắn, cô đừng sỉ nhục hai chữ bạn thân này nữa."

Nói xong, tôi bảo Lục Thanh Dã lái xe rời đi.

Chiếc xe chạy như bay trên đường núi, xe của Thẩm Trăn theo sát sau xe tôi.

Hắn gọi cho tôi, tôi tắt máy, nói với Lục Thanh Dã: "Lát nữa tới đường cái, cắt đuôi hắn đi."

"Ừm." Lục Thanh Dã đáp lại.

Sau khi tới đường cái, Thẩm Trăn bị Lục Thanh Dã bỏ lại phía xa, đi đường vòng tới bãi biển nơi chúng tôi thường đến.

Chúng tôi xuống xe, đi bộ trên bờ biển.

Nhiệt độ trên bãi biển vào ban đêm rất thấp, Lục Thanh Dã cởi áo khoác ngoài và mặc vào cho tôi.

Hơi thở của hắn bao vây tôi, là mùi thơm mát của gỗ, là hương thơm của tuyết tùng rất nhẹ.

Chai nước hoa này là hai năm trước ở sân bay nước ngoài tôi mua cho hắn.

Thi thoảng hắn sẽ dùng, mỗi lần chỉ dùng một chút, như sợ dùng hết quá nhanh.

10.

Tôi đứng trên bờ biển hỏi Lục Thanh Dã: ""A Dã, anh nói xem, trong hoàn cảnh nào thì một người sẽ t.ự s.át bằng cách gieo mình xuống biển?"

Hắn sửng sốt, sau đó đáp: "Chắc là trong lòng đau quá, không còn gì luyến tiếc với thế giới này nữa? Tiểu thư, sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"

Hóa ra ở kiếp trước, sau khi tôi c.h.ế.t, Lục Thanh Dã đối với thế giới này không còn luyến tiếc gì nữa.

Hắn thật sự muốn c.h.ế.t.

Tôi nắm lấy cánh tay hắn, tiến lên một bước ôm lấy eo hắn, nghiêm túc nói: "Lục Thanh Dã, làm bạn trai em nhé."

Lục Thanh Dã được yêu mà sợ, cúi đầu nhìn tôi, hai tai đỏ bừng: "Đại tiểu thư, em uống say rồi?"

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của hắn: "Em không say, không cho phép em thích anh sao?"

Lục Thanh Diệp cõng tôi lên lưng, thấp giọng hỏi: "Hai ngày nay em như biến thành người khác, có phải bị đả kích gì không?"

Không sai, tôi đã bị đả kích rất lớn.

Chẳng qua, tôi không thể nói trực tiếp với Lục Thanh Dã biết tôi đã được sống lại, điều này nghe có vẻ mơ hồ.

"Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy anh đối xử rất tốt với em, em cũng muốn đối xử tốt với anh........" Nói xong tôi ngẩng đầu, hôn nhẹ lên khóe môi hắn, "A Dã, nếu anh thích em, thì đáp lại em."

Tôi cảm nhận được vòng tay của hắn thu lại, ôm tôi thật chặt.

Ngay sau đó, nụ hôn của hắn rơi xuống, nhẹ như thể đang thăm dò tôi vậy.

Tôi đáp lại hắn, hắn giống như được cổ vũ, trở nên nồng nhiệt.

Gió biển thổi lồ ng lộng, hắn dùng tấm lưng rắn chắc và vòng tay ấm áp giúp tôi chắn gió lạnh đang gào thét.

Không biết rằng, một cảnh này của chúng tôi, bị Thẩm Trăn đuổi theo từ xa bắt gặp.

Trong bóng tối, hắn dùng điện thoại di động chụp lại cảnh tôi và Lục Thanh Dã ôm hôn nhau trên bờ biển.

Lúc trở về, Lục Thanh Dã bế tôi lên ghế lái phụ, thân mật thắt dây an toàn cho tôi.

Hắn cúi người hôn lên trán tôi, nghiêm túc nói:

"Nhiễm Nhiễm, công chúa của anh, từ nay về sau anh sẽ dùng tính mạng này để yêu em."
 
Chương 3


Trong bóng tối, hắn dùng điện thoại di động chụp lại cảnh tôi và Lục Thanh Dã ôm hôn nhau trên bờ biển.

Lúc trở về, Lục Thanh Dã bế tôi lên ghế lái phụ, thân mật thắt dây an toàn cho tôi.

Hắn cúi người hôn lên trán tôi, nghiêm túc nói:

"Nhiễm Nhiễm, công chúa của anh, từ nay về sau anh sẽ dùng tính mạng này để yêu em."

11.

Ngày hôm sau, bố gọi tôi tới phòng làm việc.

Ông lấy ra một xấp ảnh chụp để trên bàn, không vui nói: "Nhiễm Nhiễm, chuyện của con với Thanh Dã là sao?"

Tôi cầm ảnh lên xem, là ảnh chụp tôi với Lục Thanh Dã hôn nhau tối qua ở bãi biển, được chụp lại từ mọi góc độ, rất rõ nét.

Có điều phải nói, tay nghề chụp ảnh không tồi, ảnh chụp rất hoàn hảo, càng nhìn càng thấy xứng đôi.

Rất tốt, ảnh chụp bị tôi tịch thu, sẽ đóng khung rồi để đầu giường.

Chờ tới ngày tôi và Lục Thanh Dã kết hôn, còn có thể đem những bức ảnh này làm video đăng lên, thật ngọt ngào.

Tôi cất những bức ảnh vào túi, trả lời: "Bố à, như những gì bố thấy, con và Thanh Dã đang hẹn hò, tối hôm qua bọn con đã xác nhận quan hệ yêu đương."

Bố tôi tức giận dơ tay lên, nhưng ông ấy chỉ ra vẻ mà thôi.

Tôi thầm đếm 1 2 3 trong lòng, bố tôi sẽ hạ bàn tay đang dơ lên xuống.

Ông ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nhiễm Nhiễm, con là đại tiểu thư nhà họ Ngu, tương lai sẽ thừa kế gia sản mấy trăm tỷ, sao con có thể ở bên một vệ sĩ? Con như vậy sao bố yên tâm giao gia sản lại cho con đây?"

Tôi vặn lại: "Bố, vệ sĩ thì làm sao? Năm đó không có bác Lục chắn đạn cho bố, bố có nhiều của cải như vậy cũng có ích gì?"

Bố tôi nhớ lại quá khứ, năm đó ông ở nước ngoài gặp phải bạo động, chính bố của Lục Thanh Dã đã giúp ông đấy đỡ đạn.

Nếu không phải bố của Lục Thanh Dã dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của bố tôi, thì bố tôi đã bị bắn c.h.ế.t từ lâu rồi.

Bố tôi thở dài: "Bố nợ nhà họ Lục một mạng, nhưng không có nghĩa là bố phải đem bình rượu mơ của mình gả cho Lục Thanh Dã."

Bố tôi không cho tôi cơ hội phản bác, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Nhiễm Nhiễm, con chia tay với Lục Thanh Dã đi, bố sẽ bồi thường hậu hĩnh cho cậu ấy."

Tôi từ chối: "Bố, đã là thời đại nào rồi, còn dùng tiền chia rẽ đôi uyên ương? Con không đồng ý."

"Con.... con muốn chọc giận bố phải không? Nhiễm Nhiễm, con với Thẩm Trăn mới môn đăng hộ đối, mới xứng đôi vừa lứa, con nên suy nghĩ kỹ lại đi, trước khi suy nghĩ kỹ, bố sẽ khóa thẻ của con lại."

Bố tôi dùng việc khóa thẻ để uy hiếp tôi.

"Muốn khóa bao lâu cũng được, chẳng sao cả." Dù sao tôi cũng có tiền tiết kiệm riêng.

Cuộc nói chuyện của tôi với bố không mấy vui vẻ tan rã.

Bố tôi thấy vừa đấm vừa xoa cũng vô dụng, lại gọi Lục Thanh Dã vào phòng làm việc.

Sau khi Lục Thanh Dã đi vào, tôi áp tai vào cửa nghe trộm.

"A Dã, bố cậu có ơn với chú, chú nên báo đáp, nhưng chú chỉ có một bình rượu mơ là Sương Nhiễm, nó có cuộc sống của nó, cậu với nó không hợp nhau đâu....."

Bố tôi ngập ngừng, lời còn lại không cần phải nói, Lục Thanh Dã cũng có thể hiểu, đây là muốn ép hắn rời xa tôi.

"Chú, cháu và Sương Nhiễm yêu nhau thật lòng...."

Không để Lục Thanh Dã nói hết câu, bố tôi lấy từ ngăn kéo ra một tờ chi phiếu, ngắt lời hắn: "A Dã, nhà giàu không có yêu hay không yêu, chỉ cần cậu rời khỏi Sương Nhiễm, cậu điền số lên tấm chi phiếu này bao nhiêu cũng được."

Bố tôi thật là vô nhân đạo.

Đúng như tôi dự đoán, Lục Thanh Dã từ chối tấm chi phiếu của bố tôi: "Chú à, cháu không cần tiền, cháu chỉ cần Nhiễm Nhiễm mà thôi."

"Cậu...." Bố tôi tức đến tái mặt, mãi lâu mới nói một câu: "Mà thôi, hai đứa cũng không thể đi xa được đâu, Sương Nhiễm chẳng qua là nhất thời hứng thú với cậu, đợi nó chán, hai đứa cũng giải tán thôi."

12.

Tôi còn muốn tiếp tục nghe, nhưng cửa phòng làm việc đã mở ra, Lục Thanh Dã từ trong bước ra ngoài.

Tôi và hắn nắm tay nhau, dưới ánh mắt của bố tôi quay lưng rời đi.

Bố tôi từ phía sau lẩm bẩm: "Người trẻ tuổi bây giờ chỉ nghĩ tới chuyện yêu đương, viết một hai trăm triệu trên chi phiếu, không phải tốt hơn sao?"

Đi ngang qua vườn, nhìn thấy ông nội tôi đang tập Thái cực quyền.

Ông nội thấy tôi nắm tay Lục Thanh Dã, vuốt râu cười lớn: "Nhiễm Nhiễm, ánh mắt của con không tệ đấy, chọn chồng phải chọn nhân phẩm, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân. Ông đã nói với bố con từ lâu rồi, đừng tham gia liên hôn gia tộc gì đó, không nhất thiết phải lấy hạnh phúc của con gái mình hi sinh cho gia tộc. Chỉ cần Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta vui vẻ, so với cái gì cũng quan trọng hơn."

Không hổ là ông tôi, có vẻ như ông đã nắm được bí quyết sống lâu rồi.

Ông tôi lại mỉm cười và nói với Lục Thanh Dã: "Thanh Dã, đối xử tốt với Nhiễm Nhiễm nhé, đợi hai đứa kết hôn, ông sẽ cho hai đứa một bao lì xì lớn."

Lục Thanh Dã hơi ngạc nhiên, nghiêm túc bày tỏ với ông nội, sẽ yêu thương, nâng niu và chăm sóc tôi cẩn thận.

Khi trở lại phòng của Lục Thanh Dã, tôi hỏi hắn: "A Dã, điền một hai trăm triệu vào chi phiếu không tốt* hơn sao?""

*香: /xiang/: thơm, ngon, tốt

Hắn ôm tôi, dùng chóp mũi cọ cọ vào má tôi: "Không thơm* bằng em."

Tôi đưa ra giả thuyết: "Vậy nếu lỡ em chán anh, muốn bỏ anh thì sao? Vậy chẳng phải là anh mất một hai trăm triệu vô ích sao?"

Lục Thanh Dã nghiêm túc nói: "Anh sẽ cố gắng không làm em chán, cũng sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em."

Tôi cũng bàn bạc nghiêm túc về tương lai với hắn: "Ừm, vậy anh tính kiếm tiền nuôi em thế nào đây?"

"Em đợi chút." Lục Thanh Dã xoay người lấy một tấm thẻ từ trong ngăn kéo ra, đặt vào lòng bàn tay tôi: "Bố em không phải nói sẽ khóa thẻ của em sao? Chỗ này của anh có hơn hai mươi vạn, em tiêu trước đi, không đủ anh lại kiếm thêm, mật khẩu là sinh nhật của em." (Cỡ 660tr)

Tôi không thể tin được nhìn Lục Thanh Dã: "Anh lấy đâu ra hơn hai mươi vạn vậy?"

"Làm vệ sĩ cho em là công việc chính, ngoài ra còn một việc nữa." Lục Thanh Dã nhẹ giọng nói, "Thật ra anh còn là một hacker, có rất nhiều cách để kiếm tiền."

Tôi nhớ trước khi gieo mình xuống biển, hắn từng hack mật tài khoản Weibo của tôi.

Không ngờ đó không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.

"Vậy anh có thể hack tài khoản Weibo của Diệp Vũ Đường cho em xem chút được không?"

"Có thể." Lục Thanh Dã lấy máy tính ra, sau vài thao tác mà tôi không hiểu, lấy được mật khẩu Weibo của Diệp Vũ Đường.

Sau khi đăng nhập, lại dùng kỹ thuật để khôi phục lịch sử trò chuyện của Diệp Vũ Đường.

Không nhìn thì thôi, nhưng vừa nhìn thấy thì giật mình.

Diệp Vũ Đường lại cùng lúc với mấy diễn viên, người mẫu và đạo diễn nói chuyên tục tĩu, hơn nữa cô ấy còn thường cùng bạn bè chung của chúng tôi châm chọc tôi.

Tôi dùng điện thoại chụp lại một số thông tin có ích, rồi đăng xuất khỏi tài khoản cô ấy, bảo Lục Thanh Dã xóa dấu vết đăng nhập.

Khi tôi vào lại Weibo, thấy Diệp Vũ Đường đang ở trên hot search.

Thì ra cô ấy mới đăng một bài viết buồn lên Weibo: "Tối qua tôi đã khóc suốt cả đêm, có những người vội vã đến rồi vội vã đi, chấm dứt mười hai năm tình bạn."

Kèm theo là hình ảnh, đôi mắt đỏ hoe rất đáng thương của cô ấy.

Diễn viên này, lúc mới bước vào giới giải trí, đã nói rằng mình rất thích diễn xuất.

Có vẻ như cô ấy thật sự thích diễn xuất, cả trong phim lẫn ngoài đời, thực sự đến bây giờ tôi mới nhìn thấy bộ mặt thật của cô ấy.

Fan đã tràn vào phần bình luận an ủi cô ấy.

[Chị à, đã xảy ra chuyện gì vậy?]

[Đừng buồn, chúng em ở luôn bên cạnh chị.]

[Tôi vừa vào tìm kiếm Weibo của Vũ Đường, phát hiện cô ấy đã xóa hết ảnh của mình với bạn thân nhất Ngu Sương Nhiễm, còn hủy theo dõi cô ấy rồi.]

[Chị ấy từng đăng lên Weibo, chị ấy và Ngu Sương Nhiễm đã quen biết nhau mười hai năm.]

[Cho nên, chắc chắn là Ngu Sương Nhiễm đã làm gì có lỗi với chị ấy.]

Rất nhiều người tìm tới tài khoản của tôi mắng tôi, hỏi tôi có phải làm gì có lỗi với Diệp Vũ Đường không.

Tốt lắm, kiếp trước tôi đã cho cô ấy chút mặt mũi cuối cùng, đời này tôi sẽ không để mình chịu oan ức nữa.

Lục Thanh Dã và tôi thần giao cách cảm, biết tôi muốn làm gì.

Hắn hack nick Weibo của Diệp Vũ Đương, hỏi tôi: "Em muốn đăng cái gì? Anh đăng giúp em?"

13.

"Để em gọi điện cho Thẩm Trác trước đã." Tôi muốn gọi cho Thẩm Trác hỏi hắn video hắn quay tối hôm đó.

Lục Thanh Dã ngăn tôi lại: "Không cần đâu, anh có video ở đây, hôm qua ở trên núi, khi điện thoại của Thẩm Trác kết nối với máy chiếu, đã bị anh lấy được."

Tôi phục hắn luôn rồi.

Lục Thanh Dã biến video hình ảnh thành màn hình đen, chỉ phát ra âm thanh, lấy một vài đoạn quan trọng, và đăng chúng lên Weibo của Diệp Vũ Đường.

Ngay khi bản ghi âm được đăng lên, hình ảnh thanh thuần của Diệp Vũ Đường xây dựng trước công chúng bị phá vỡ.

Cư dân mạng hóng hớt kịp thời phản ứng, nhắm ngay vào Diệp Vũ Đường: [Thì ra Diệp Vũ Đường ngấp nghé chồng chưa cưới của bạn thân mình, vừa ăn cướp vừa la làng, mặt dày thật đấy.]

[Bản ghi âm này làm não tôi đơ luôn rồi, thông tin này đúng là rất bùng nổ.]

[Tôi là fan chân chính của Diệp Vũ Đường, đã thoát fan.]

[Lúc nãy mắng Ngu Sương Nhiễm, tôi xin lỗi.]

[Người nên xin lỗi là Diệp Vũ Đường mới đúng.]

Tôi mới lướt bình luận được một lúc, Diệp Vũ Đường đã gọi điện tới.

Giọng cô ấy run lên vì tức giận: "Ngu Sương Nhiễm, có phải cô tìm người hack tài khoản của tôi không? Đoạn ghi âm đó sẽ hủy hoại danh tiếng của tôi, cô biết không hả?"

"Diệp Vũ Đường, không có bằng chứng thì đừng nói bậy bạ, nếu như tôi hack tài khoản của cô, tôi sẽ trực tiếp đăng video lên, chứ không phải bản ghi âm đâu."

Chơi chữ ai mà không biết chơi?

Quả thực không phải tôi hack, mà là bạn trai tôi hack, chả sao cả.

Bên kia im lặng một lúc, dường như tôi nghe thấy người quản lý của Diệp Vũ Đường đang dạy cô ấy cách nói chuyện với tôi.

Diệp Vũ Đường kìm nén tức giận, không tình nguyện nói: "Sương Nhiễm, cầu xin cậu, xin cậu giúp tớ! Giúp tớ làm sáng tỏ, tớ không có quyến rũ Thẩm Trăn, tớ chỉ là uống say nói mê sảng mà thôi, cậu tin tớ đi, chúng ta không phải là bạn thân nhất sao?"

Tôi cực kỳ bình tĩnh: "Diệp Vũ Đường, con thuyền tình bạn của chúng ta đã bị cô lật rồi, không thể quay lại như trước nữa, tôi cũng không thể giúp cô được, cô tự giải quyết đi."

"Ngu Sương Nhiễm, cô........" Diệp Vũ Đường lại nổi nóng, đang muốn trở mặt, thì quản lý của cô ấy lại thuyết phục.

Cô ấy thay đổi lời nói: "Sương Nhiễm à, hủy hoại tôi sẽ không có ích gì với cô đâu. Cô có thể không giúp tôi làm sáng tỏ, nhưng xin cô nể tình tình bạn thân mười hai năm của chúng ta, đừng gây rắc rối nữa. Nhà cô có quyền có thế, còn tôi chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, tôi chơi không lại cô, xin cô buông tha cho tôi."

Bây giờ biết sợ tôi rồi? Sao lúc đầu còn làm vậy?

Tôi lập lờ nước đôi nói: "Cô quản tốt bản thân đi, đừng làm yêu nữ, tôi cũng không có thời gian chơi với cô."

Thái độ của tôi phụ thuộc vào cô ấy, nếu cô ấy vẫn tiếp tục làm yêu nữ, vậy thì tôi sẽ chơi với cô ấy hết cuộc đời này.

Làm người ngu ngốc một lần là quá đủ rồi.

14.

Bên Diệp Vũ Đường đang đầu bù tóc rối, các thương hiệu cô ấy đại diện đều lần lượt đưa ra tuyên bố, sẽ chấm dứt hợp đồng với cô ấy.

Cô ấy sẽ phải bồi thường hợp đồng.

Các tác phẩm sắp lên sóng cũng có nguy cơ bị hoãn chiếu, tất cả dự án đang bàn bạc cũng đi tong.

Đúng vậy, đây là những gì cô ấy phải nhận lấy.

Sáng hôm sau, Thẩm Trăn gọi điện mời tôi ăn tối dưới ánh nến.

Tôi nói qua điện thoại: "Thẩm Trăn, bỏ qua bữa tối dưới ánh nến, thay vào đó gặp nhau trên sân thượng đi, chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện."

Ba giờ chiều, Lục Thanh Dã cùng tôi đến sân thượng mà tôi đã hẹn với Thẩm Trăn.

Thẩm Trăn tới đúng giờ, Lục Thanh Dã hôm nay không đứng sau tôi như thường lệ, hôm nay hắn đứng bên cạnh tôi, với tư cách là bạn trai của tôi.

Thẩm Trăn thấy thế, trên mặt tràn đầy ghen tuông: "Sương Nhiễm, em còn chưa ầm ĩ đủ sao?"

Buồn cười quá, hắn còn nghĩ tôi đang đùa giỡn, nhưng tối qua tôi đã nói rõ ràng với hắn rồi.

"Thẩm Trăn, để tôi nói lại lần nữa, hôn ước giữa hai nhà Thẩm Ngu đã kết thúc, tôi đã có bạn trai rồi."

Nói xong, tôi nắm lấy tay của Lục Thanh Dã, trịnh trọng giới thiệu với Thẩm Trăn: "Đây là bạn trai của tôi, Lục Thanh Dã."

Thẩm Trăn nắm chặt tay, cố nén tức giận: "Sương Nhiễm, anh và em lớn lên cùng nhau, không phải em vẫn luôn muốn lấy anh sao? Em muốn gì anh đều cho em mà, đừng làm loạn nữa."

Tôi nắm chặt tay Lục Thanh Dã, nói với Thẩm Trăn: "Cái gì tôi cũng không cần, tôi chỉ cần Lục Thanh Dã."

Thẩm Trăn nhìn chằm chằm mười ngón tay đan vào nhau của tôi và Lục Thanh Dã, tức giận nói: "Xem ra Diệp Vũ Đường nói không sai, em đã sớm ở bên vệ sĩ của mình rồi, chỉ có c.on m.ẹ n.ó một thằng ngốc là tôi, còn chờ kết hôn với em, để em trở thành bà Thẩm hạnh phúc nhất trên thế giới."

Bà Thẩm hạnh phúc nhất trên thế giới? Tôi nhường được chứ?

Lục Thanh Dã đứng lên nắm lấy cổ áo Thẩm Trăn, hắn cao hơn Thẩm Trăn tám phân, cảm giác áp lực ập đến ngay lập tức.

"Thẩm Trăn, tôi và Sương Nhiễm mới xác nhận quan hệ yêu đương tối hôm trước ở bên bờ biển. Cậu luôn miệng nói muốn lấy Sương Nhiễm, lại lét lút chơi bời bên ngoài, cậu không xấu hổ khi nói muốn cô ấy trở thành bà Thẩm hạnh phúc nhất trên thế giới sao?"

Thẩm Trăn từ trước tới giờ chưa từng bị đối xử như vậy, hắn vung nắm đấm đánh Lục Thanh Dã.

Lục Thanh Dã túm lấy cổ tay hắn, dễ dàng khống chế hắn.

Hai vệ sĩ của Thẩm Trăn xông lên, Thẩm Trăn tức giận nói: "Cho hắn một bài học đi!"

"Vâng." Hai tên vệ sĩ nắm chặt nắm đấm, muốn dạy cho Lục Thanh Dã một bài học.

Lục Thanh Dã hất Thẩm Trăn ra, quay đầu lại đối phó với hai tên vệ sĩ.

Hai tên vệ sĩ của Thẩm Trăn cũng là những cao thủ chuyên nghiệp, nhưng lại mỏng manh như đậu phụ trước mặt Lục Thanh Dã, chỉ có thể chịu đòn.

Điều này không làm tôi ngạc nhiên, Lục Thanh Dã chưa từng thua trận nào, hắn cũng đã giành được sáu cúp vô địch quyền anh liên tiếp ở nước ngoài, được truyền thông nước ngoài ca ngợi là ""Người đàn ông có nắm đấm cứng nhất thế giới".

Hai tên vệ sĩ của Thẩm Trăn bị đánh gục trên mặt đất, Lục Thanh Dã đưa mắt nhìn Thẩm Trăn.

Thẩm Trăn sợ hãi, hắn vừa rút lui, vừa thốt ra những lời cay nghiệt: "Lục Thanh Dã, nắm đấm của cậu cứng thì sao? Dù sao cậu cũng chỉ là một con chó được nhà họ Ngu nuôi dưỡng mà thôi, bác Ngu sẽ không gả Sương Nhiễm cho cậu đâu. Chúng ta cứ chờ xem!"

Thẩm Trăn cùng hai tên vệ sĩ bầm dập tơi tả rời khỏi sân thượng.

Tôi vỗ tay: "A Dã, anh giỏi quá đi."

Lục Thanh Dã nắm lấy tay tôi, ôm tôi vào lòng và nói: "Sương Nhiễm, anh không muốn làm vệ sĩ của em nữa, anh muốn làm chồng của em, kể từ ngày mai, anh sẽ bắt đầu một hành trình mới, nâng cao thực lực và tài chính của mình, cố gắng xứng đôi với em."

Tôi cảm thấy không ổn, hắn đây là nhịp nhàng từ chức sao?

Bố tôi nói tôi sẽ thừa kế tài sản trăm tỷ, nhưng hai mươi triệu kia của Lục Thanh Dã........ đúng là không đủ.

Lúc đầu tôi không quan tâm lắm, nhưng hắn lại nhẫn tâm nói thực lực và tài chính phải sánh ngang với tôi?

Người trẻ tuổi, có hoài bão, đáng được cổ vũ.

""Được, em ủng hộ anh!" Tôi trả lại tấm thẻ mà Lục Thanh Dã đưa cho tôi lúc trước, mỉm cười nói: "Em sẽ đợi anh biến hai mươi triệu này thành hai trăm triệu."

Lục Thanh Dã gật đầu: "Được, đợi anh kiếm đủ hai trăm triệu của hồi môn để cưới em."
 
Chương 4: Hoàn


Người trẻ tuổi, có hoài bão, đáng được cổ vũ.

""Được, em ủng hộ anh!" Tôi trả lại tấm thẻ mà Lục Thanh Dã đưa cho tôi lúc trước, mỉm cười nói: "Em sẽ đợi anh biến hai mươi triệu này thành hai trăm triệu."

Lục Thanh Dã gật đầu: "Được, đợi anh kiếm đủ hai triệu của hồi môn để cưới em."

15.

Lục Thanh Dã từ chức rồi, dọn ra khỏi nhà cũ của nhà họ Chu.

Hắn mua một căn nhà ba phòng ngủ, số tiền còn lại mở một công ty vệ sĩ.

Công ty vệ sĩ hắn mở không phải là công ty vệ sĩ bình thường, tiêu chuẩn rất cao.

Các vệ sĩ được chọn đều là những người tốt nghiệp từ các trường võ thuật, từng đoạt giải trong các cuộc thi võ thuật, nhất là một mình có thể đánh một nhóm người.

Hầu hết khách hàng của công ty hắn đều là những nhân vật có quyền có thế, còn có những doanh nhân giàu có và người nổi tiếng.

Hắn còn cử hai vệ sĩ tới bảo vệ tôi, hai người đó gọi tôi là "bà chủ".

Hì hì, cách gọi này nghe khá hay đấy.

Chẳng mấy chốc, một sự kiện gây chấn động cộng đồng mạng đã xảy ra.

Một nhân vật quan trọng nào đó do công ty Lục Thanh Dã bảo vệ, suýt bị ám sát trong một chuyến ra nước ngoài, đội vệ sĩ đã phòng bị với tốc độ nhanh nhất, ngăn chặn bi kịch xảy ra.

Lần này cử đi hai mươi người vệ sĩ, nhân vật quan trọng này không chỉ thưởng rất nhiều tiền cho vệ vĩ cùng Lục Thanh Dã, mà còn chọn sáu vệ sĩ hợp tác lâu dài từ công ty Lục Thanh Dã.

Các mối quan hệ phía sau nhân vật quan trọng này cũng dồn dập ném cành ô liu cho Lục Thanh Dã, tìm kiếm sự hợp tác.

Công ty của Lục Thanh Dã cũng trở nên nổi tiếng vì điều này, ngày càng có nhiều quan chức cấp cao chọn vệ sĩ từ công ty hắn.

Những mối quan hệ này không thể đo đếm bằng tiền, từ nay về sau, bất cứ ai nghe thấy tên của Lục Thanh Dã cũng sẽ tôn trọng mấy phần.

Bố tôi cũng nhìn Lục Thanh Dã với cặp mắt khác, khi nhìn thấy tin tức, lẩm bẩm một mình: "Thanh Dã làm vệ sĩ cho cũng ta những năm qua, đúng là nhân tài không được trọng dụng.

Một buổi họp mặt gia đình vào cuối tuần nọ, bố đã chủ động nói với tôi: "Nhiễm Nhiễm à, nếu Thanh Dã không bận, con bảo nó cùng tới đi."

Ờm, bố tôi vẫn khá giỏi đi theo chiều gió đấy.

Đây là bắt đầu ưu ái con rể tương lai sao?

Hay là, ông nội đã góp ý cho bố tôi.

"Dạ, con sẽ nói với anh ấy." Tôi mỉm cười trả lời, gọi điện thoại cho Lục Thanh Dã.

Lục Thanh Dã tới buổi họp mặt gia đình của nhà họ Chu với tư cách là bạn trai của tôi.

Mới 3 tháng thôi mà, hắn đã không còn như xưa nữa.

Trong bữa tiệc, bố tôi đối xử với Lục Thanh Dã khách sáo hơn rất nhiều, trước kia là chủ tớ, còn bây giờ là bạn trai của con gái.

Tôi tiến tới trước mặt ông nội, nhỏ giọng hỏi: "Ông nội, sao bố con lại đột nhiên đổi tính vậy?"

Ông nội cười hòa nhã: "Gần đây ông rất hay lải nhải bên tai nó, lời của ông, bố con không dám không nghe."

Tôi kéo cánh tay ông nội: "Ông à, cảm ơn ông."

Không khí bữa tiệc rất hài hòa, bố tôi tuyên bố, tôi sẽ từ từ tiếp quản việc kinh doanh của công ty.

Sau bữa trưa, tôi và Lục Thanh Dã xem phim trong rạp chiếu tư nhân ở dưới tầng hầm nhà tôi.

Xem được một nửa, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng nói với Lục Thanh Dã: "A Dã, đi với em tới quán bar mà em hay tới đi."

"Hở, bây giờ ban ngày ban mặt em muốn đi uống rượu sao?" Mặc dù Lục Thanh Dã nói như vậy, nhưng đã lấy áo khoác và dắt tôi đứng dậy.

"Không phải uống rượu, hôm qua em đã nằm mơ...." Giấc mơ dù sao cũng là bịa ra, tối nay là ngày xảy ra vụ rò rỉ khí gas ở quán bar, tôi phải ngăn chặn bi kịch này xảy ra.

Tôi và Thẩm Trăn không đính hôn, cốt truyện đã được sửa lại, nhưng nếu như khí gas vẫn bị rò rỉ, những người khác c.h.ế.t quá vô tội.

"Mơ cái gì?" Lục Thanh Dã vừa đi vừa hỏi.

Tôi bịa ngay tại chỗ: "Em mơ thấy quán bar em hay tới xảy ra hỏa hoạn, rất nhiều người bị c.h.ết, vừa rồi đột nhiên em cảm thấy bất an, có linh cảm chẳng lành, chúng ta đi xem một chút đi."

"Được." Lục Thanh Dã gật đầu đồng ý.

Trên đường đến quán bar, hắn nói với tôi: "Ông chủ quán bar đó hai ngày trước đã thuê một vệ sĩ chỗ công ty anh."

Tôi gật đầu: "Ừm, có người mình ở đó, vậy tốt hơn rồi."

16.

Quán bar đóng cửa vào ban ngày, nhưng có nhân viên hậu cần dọn dẹp, điều chỉnh thiết bị, chuẩn bị đồ uống và nguyên liệu.

Sau khi chúng tôi đến quán bar, Lục Thanh Dã gọi điện thoại cho chủ quán bar.

Mười phút sau, Trương tổng, ông chủ quán bar, cùng vệ sĩ đi xuống.

Ông chủ Trương rất khách sáo với Lục Thanh Dã, hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Lục Thanh Dã nói, tối nay muốn dẫn bạn quan trọng tới quán bar tổ chức tiệc thân mật, muốn kiểm tra an toàn của quán bar một chút.

Ông chủ Trương vội vàng yêu cầu nhân viên kiểm tra thiết bị của quán, còn Lục Thanh Dã thì đi kiểm tra hệ thống khí gas.

Kiểm tra xong, hắn nói nhỏ với tôi: "Anh kiểm tra kỹ rồi, gas trong quán bar không có vấn đề gì đâu."

Tôi hơi bối rối, nhìn vào điện thoại, ngày tháng hiển thị là ngày tôi gặp tai nạn ở kiếp trước.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Ông chủ Trương tươi cười hỏi: "Lục tổng, buổi tối mấy giờ cậu với bạn tới? Tôi giữ cho cậu phòng bao lớn nhất."

Lục Thanh Dã đáp: "Chín giờ."

"Được."" Ông chủ Trương lập tức dặn dò xuống dưới, để lại phòng bao lớn nhất.

Cảm thấy không ổn, tôi đi dạo quanh bếp một vòng, quay lại thì thấy một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh, đang lúi húi kiểm tra điện nước.

Bộ quần áo này nhìn quen quen.

Khi tôi ra khỏi nhà bếp, hỏi ông chủ Trương: "Ông chủ Trương à, người đàn ông mặc đồng phục màu xanh phía sau nhà bếp của ông là làm gì vậy?"

Ông chủ Trương trả lời: "Hắn là thợ sửa ống nước của quán bar chúng tôi, hắn chịu trách nhiệm kiểm tra điện, nước, khí gas hằng ngày, sao vậy?"

"Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi." Tôi đang nhớ lại chi tiết những gì đã xảy ra trước khi tai nạn xảy ra ở kiếp trước.

Trong lúc này, ông chủ Trương đích thân tiễn tôi và Lục Thanh Dã ra ngoài cửa.

Trên đường về, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.

Lục Thanh Dã kéo suy nghĩ của tôi trở về: "Nhiễm Nhiễm, em còn nghĩ tới giấc mơ đêm qua sao? Lỡ như trái ngược với giấc mơ thì sao?"

Tôi lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Không thể nào ngược lại, rốt cuộc là vấn đề ở đâu? Khí gas rõ ràng không có vấn đề, em có quên cái gì không nhỉ?"

Lục Thanh Dã thấy tôi đang suy nghĩ, không ngắt lời tôi.

Hình ảnh Lục Thanh Dã bế tôi chạy khỏi quán bar ở kiếp trước chợt hiện lên trong đầu tôi.

Liếc mắt nhìn ra, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh đang đứng trong bóng tối, trên môi nở nụ cười quái dị.

Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ lớn mật, nếu khí gas trong quán bar không bị rò rỉ thì có thể là do con người tạo ra.

Người thợ sửa ống nước mặc đồ màu xanh vừa rồi trông rất sa sút, nếu đã gặp phải đả kích nào, còn là một người có tính cách chống đối xã hội, rất có khả năng cắt đường ống dẫn gas.

Nghĩ đến đây, tôi lo lắng nói với Lục Thanh Dã: "A Dã, người thợ sửa ống nước vừa rồi có vấn đề, anh cho người để mắt đến hắn, sau đó cử người điều tra lai lịch của hắn, xem gần đây hắn có gặp phải biến cố lớn nào trong cuộc sống hay không."

"Được." Lục Thanh Dã gọi điện cho vệ sĩ của ông chủ Trương, bảo hắn để mắt tới người thợ sửa ống nước, hắn sẽ cử thêm hai người nữa tới thay thế.

Hắn còn dặn dò vệ sĩ của ông chủ Trương điều tra lý lịch và tình hình hiện tại của người thợ sửa ống nước.

Nửa giờ sau, vệ sĩ gọi lại cho Lục Thanh Dã: "Ông chủ, thợ sửa ống nước tên là Lý Vinh, nửa tháng trước vợ hắn đã bỏ trốn theo người đàn ông khác. Hắn chơi cờ bạc thua rất nhiều tiền, bọn đòi nợ đã tới chặn hắn đòi tiền mấy lần rồi."

Lục Thanh Dã bật loa ngoài, vừa nghe tôi đã biết mình đoán đúng.

Vụ hỏa hoạn kiếp trước ở quán bar, là do thợ sửa ống nước đó gây ra, hắn cũng c.h.ế.t trong vụ hỏa hoạn đó.

Là một mình hắn nghĩ luẩn quẩn, lại kéo theo bao nhiêu người vô tội c.h.ế.t theo.

Tôi hỏi Lục Thanh Dã: "Có thể khống chế hắn trước không?"

Lục Thanh Dã đoán được điều tôi lo lắng, hắn phân tích:

"Bây giờ không có chứng cứ bắt hắn, lại dễ bứt mây động rừng, nếu hắn muốn báo thù, lần này không thành, còn có lần khác."

"Người của anh đã theo dõi hắn rồi, nếu hắn có hành động khác thường sẽ xông lên bắt hắn, yên tâm."

Tôi gật đầu: "Ừm, vậy theo dõi kỹ một chút, tối nay chúng ta tùy cơ ứng biến."

17.

Chín giờ tối, tôi và Lục Thanh Dã tới quán bar.

Hắn gọi một số vệ sĩ đóng vai bạn quan trọng mà hắn nói.

Chúng tôi ở trong phòng bao chờ thời cơ hành động.

Mười một giờ đêm là lúc không khí trong quán bar sôi động nhất.

Người thợ sửa ống nước cầm một con d.ao găm, đang chuẩn bị cắt ống dẫn gas ở phía sau góc bếp.

Hai người vệ sĩ đang âm thầm quan sát đã lao tới và giật lấy con d.ao găm từ tay hắn, không chế hắn tại chỗ.

Phía sau nhà bếp hỗn loạn, người thợ sửa ống nước có một con d.ao găm khác ở thắt lưng, hắn cầm d.ao găm chạy trốn, kéo theo một dì rửa bát làm con tin.

Tôi và Lục Thanh Dã đã sắp xếp cho những vị khách của quán bar sơ tán ra bên ngoài.

Người thợ sửa ống nước bắt dì rửa bát làm con tin, bước ra hành lang nhỏ.

Dì rửa bát nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu Lý à, ngày thường dì đối xử với con không tệ, đừng xúc động, ở nhà dì còn mẹ già con thơ, con tha cho dì đi!"

Chắc là do dì rửa bát ngày thường đối xử rất tốt với tiểu Lý, nên hắn đổi ý.

Hắn đẩy dì rửa bát ra, bỏ chạy về phía hành lang.

Hắn nghĩ rằng mình có thể trốn thoát chạy qua cánh cửa cuối hành lang, nhưng cánh cửa đó đã bị Lục Thanh Dã gọi người khóa lại.

Trong tuyệt vọng, người thợ sửa ống nước đẩy cánh cửa phòng bao cuối hành lang ra, khóa trái lại.

Cảnh sát vừa đến, bao vây cửa, hét lớn vào bên trong: "Người bên trong, mau ra đầu hàng đi!"

Bỗng nhiên bên trong truyền ra tiếng thét chói tai, cảnh sát nhìn vào bên trong qua cửa sổ kính, sợ hãi nói: "Không xong rồi! Bên trong còn có hai con tin nữa!"

Người thợ sửa ống nước biết mình không còn đường lui, hắn đâm chém lung tung ở bên trong.

Cảnh sát đang phá cửa, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ căn phòng đó.

Diệp Vũ Đường khóc nấc lên nói: "Đại ca, xin anh đừng giết tôi, anh cần bao nhiêu tiền tôi đều đưa cho anh!"

Giọng nói của Thẩm Trăn cũng run rẩy: "Tôi là chủ tịch của tập đoàn Thẩm thị, cậu đừng làm càn, Tôi đưa anh mười triệu, nếu mười triệu không đủ thì hai mươi triệu!"

"Mày nghĩ rằng bây giờ tao còn có thể sống để tiêu số tiền đó sao? Không phải hai người thích l.à.m tì.n.h trong quán bar sao? Vậy tao tiễn hai người tới địa ngục tiếp tục làm." Người thợ sửa ống nước mất đi lý trí, tiếp tục cầm d.ao găm đâm loạn xạ.

"Đi thôi, đừng nhìn nữa." Lục Thanh Dã bế tôi ra khỏi quán bar.

Tôi ngồi trên ghế lái phụ của chiếc xe Ferrari, Lục Thanh Dã lái xe như tên bắn.

Tôi châm một điếu thuốc để xoa dịu cơn sốc, nói với Lục Thanh Dã: ""Tới bãi biển đi, em muốn hít thở không khí."

"Ừm." Lục Thanh Dã lái xe về phía bờ biển.

Sau khi xe dừng lại, tôi và Lục Thanh Dã sánh vai nhau đi bộ đến bãi biển.

Lục Thanh Dã nhận được cuộc gọi của cấp dưới, nói rằng thợ sửa ống nước đã bị khống chế rồi, còn Thẩm Trăn và Diệp Vũ Đường quan hệ trong phòng bao, vì mất máu quá nhiều, nên c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Vụ tai nạn này ngoài hai người họ, tất cả những vị khách khác đều được dời đi an toàn.

Sau khi nghe xong, tôi chỉ muốn nói, họ đáng đời.

Trước đó tôi cũng không ngờ rằng Thẩm Trăn vẫn mèo mả gà đồng với Diệp Vũ Đường.

Họ vẫn ở cùng một thời gian, cùng một địa điểm, làm cùng một chuyện, tập trung đến nỗi bên ngoài loạn cào cào mà vẫn không hay biết gì.

Nước biển lạnh lẽo chảy qua bắp chân tôi, Lục Thanh Dã nắm lấy tay tôi, ôm tôi vào lòng: "Nhiễm Nhiễm, đừng đi về phía trước nữa. Có chuyện gì thì kể anh nghe nhé."

Tôi úp mặt vào ngực Lục Thanh Dã, kiếp trước khi tôi đau khổ, Lục Thanh Dã đứng ngoài phòng tôi cả đêm, tôi cũng không tâm sự với hắn.

Kiếp này, tôi lựa chọn tâm sự với hắn.

"Thanh Dã, thật ra chúng ta đã c.h.ết một lần rồi, em c.h.ế.t là do tai nạn đua xe, sau khi em c.h.ế.t anh cũng gieo mình xuống biển. Còn có Thẩm Trăn và Diệp Vũ Đường, họ bị t.hiệt mạng do rò rỉ khí gas trong quán bar."

Nghe có vẻ như chuyện hoang đường, nhưng Lục Thanh Dã lại tin tôi.

Hắn ôm tôi chặt hơn, âu yếm hôn lên tóc tôi: "Nhiễm Nhiễm, nếu ông trời đã cho chúng ta cơ hội để làm lại từ đầu, vậy chúng ta phải quý trọng nhau hơn."

"Được." Tôi gật đầu.

Ánh sao trên bầu trời chiếu lên người chúng tôi, gió biển hát ca bên tai chúng tôi.

Sau đó, công ty vệ sĩ của Lục Thanh Dã càng ngày lớn mạnh, hắn còn mở thêm một công ty an ninh mạng, phát huy hết năng lực hacker của mình, cũng từ đó tạo ra nhiều của cải hơn.

Bố tôi đã hoàn toàn chấp nhận Lục Thanh Dã, con rể tương lai này.

Khi bố tôi và những người bạn già của ông gặp nhau, thường nói về con rể tương lai, nói chọn con rể không quan trọng môn đăng hộ đối hay không, quan trọng là người có nhân phẩm tốt, đối xử tốt với con gái, nuông chiều con gái ông như công chúa.

Có vẻ như ông nội tôi thường xuyên nói với ông ấy, mỗi ngày ông nội đều luyện Thái cực quyền, cơ thể rất khỏe mạnh, còn thường xuyên nhắc tôi và Lục Thanh Dã mau sinh cháu cho ông bế.

Sau khi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, tôi rất chăm chỉ học vận hành, quản lý công ty, đạt được kết quả tốt.

Bố tôi hết lời khen ngợi, nói sinh con gái chẳng kém sinh con trai.

Lục Thanh Dã đã mua một căn biệt thự rộng hai nghìn mét vuông, tự tay trang trí, làm phòng cưới của chúng tôi.

Địa vị xã hội của Lục Thanh Dã ngày càng cao, hắn trở thành người mà những người quyền quý đều muốn lôi kéo.

Hắn còn tham gia giải thi đấu quyền anh quốc tế, lần thứ bảy giành chức vô địch.

Hắn đứng trên bục nhận thưởng, tay cầm huy chương, cầu hôn tôi trước ống kính: "Sương Nhiễm, công chúa của anh, gả cho anh nhé!"

Khán giả la hét: "Phu nhân Quyền vương, nhanh đồng ý đi!"

Tôi đứng dậy giữa tiếng reo hò của đám đông, đi lên sân khấu, ôm chặt Lục Thanh Dã: "Được, em gả cho anh."

Lục Thanh Dã dùng chiếc nhẫn kim cương bồ câu, bảy huy chương vô địch quyền anh, hai trăm triệu của hồi môn, còn có tình yêu ngập tràn của hắn, để cầu hôn tôi.

Tôi vui vẻ đồng ý với hắn.

Một năm sau, chúng tôi tổ chức hôn lễ long trọng dưới dưới sự chứng kiến của bạn bè và người thân.

Sau khi tiệc cưới của chúng tôi kết thúc, hắn bế tôi đi về phía phòng cưới, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường.

Tôi vô cùng hạnh phúc vòng tay qua cổ hắn, cười nói: "A Dã, đêm nay có thể ngủ cùng em rồi chứ?"

Hắn không hề kiềm chế, vội vã hôn tôi: "Vợ à, anh chờ ngày này lâu lắm rồi."

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom