Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Vãn Nguyệt - Thập Nhị Bôi Khả Khả

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Vãn Nguyệt - Thập Nhị Bôi Khả Khả

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,377
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Vãn Nguyệt - Thập Nhị Bôi Khả Khả

Vãn Nguyệt - Thập Nhị Bôi Khả Khả
Tác giả: Thập Nhị Bôi Khả Khả
Tình trạng: Đã hoàn thành




Truyện: Vãn Nguyệt

Tác giả: 十二杯可可 - Thập Nhị Bôi Khả Khả

Số chương: 21 chương 

Thể loại: Ngôn tình, ngọt, hiện đại, học đường, HE, sủng

Chuyển ngữ: Thu Vũ Miên Miên

Giới thiệu

Nghe tọa đàm rảnh rỗi đến mức nhàm chán, tôi gửi tin nhắn cho người yêu qua mạng.

[Anh ơi, mua cho em năm mươi trái dâu đi, lần sau trả lại trên cổ anh~]

Một giây sau, tin nhắn tương tự xuất hiện trên màn hình lớn.

Mà vị giáo sư luôn được khen là đoá hoa cao lãnh kia sắc mặt không chút thay đổi, thong dong trả lời:

[Ngoan, anh đang làm việc, tối rồi nói sau.]

Tôi choáng váng.
 
Chương 1


Để kiếm điểm, bạn cùng phòng kéo tôi đi nghe giảng khắp nơi.

Trong vòng ba giờ, năm giáo sư luân phiên lên sân khấu diễn thuyết.

Tôi yên lặng ngồi phía dưới, tê cả mông.

Khi vị giáo sư thứ sáu lên sân khấu, dưới sân khấu đột nhiên bắt đầu hét lên.

Bạn cùng phòng cũng kích động không thôi: “Nguyệt Nguyệt mau nhìn kìa! Giáo sư Tạ! Giáo sư Tạ đến rồi!

Tôi ngẩng đầu lên nhìn.

Là vị giáo sư trẻ tuổi nhất ở học viện trong truyền thuyết, Tạ Cảnh Chi.

Vào trường chưa được bao lâu, chỉ bằng khuôn mặt đẹp trai đến mức người thần đều căm phẫn và khí chất lạnh lùng cấm dục của anh, đông đảo sinh viên nữ đã tôn sùng anh là đoá hoa cao lãnh.

Lúc này, anh chỉ đứng trên bục giảng điều chỉnh slide, nhưng vẫn xuất trần đến mức không tưởng tượng nổi.

Đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm bàn tay thon dài sạch sẽ của anh, tôi bỗng chú ý tới trên cổ tay anh còn buộc một sợi dây đan xen xanh đỏ.

Giống y như đúc vòng tay mà tôi đã giới thiệu cho người yêu qua mạng khoảng thời gian trước.

Vừa nghĩ tới người yêu qua mạng, trong đầu tôi lập tức hiện ra ảnh chụp cơ bụng mà anh chủ động gửi tôi tối hôm qua.

Đường nét rõ ràng, tràn đầy sắc khí.

Làm cho người ta sinh ra rất nhiều suy nghĩ khác nhau.



Tôi không nhịn được mở khung chat ra, tin nhắn trước đó dừng lại ở đoạn anh nói anh sắp đi làm.

Vậy giờ chắc anh đang làm việc nhỉ.

Tôi nhất thời ác độc muốn trêu chọc anh một phen.

Nhanh chóng soạn tin nhắn: [Anh ơi, mua cho em năm mươi trái dâu, lần sau trả lại trên cổ anh nhé~]

Một giây sau khi gửi đi thành công, giảng đường đột nhiên ồn ào.

Không khí sôi nổi còn hơn cả lúc Tạ Cảnh Chi vừa lên bục.

Bạn cùng phòng liều mạng véo tôi: “Trời ơi! Nguyệt Nguyệt cậu mau nhìn kìa! Đó là bạn gái của giáo sư Tạ sao? Aaaa!”

Tôi bị ép ngẩng đầu lên.

Lại trông thấy trên màn hình lớn xuất hiện tin nhắn giống như tôi vừa gửi.

Mà Tạ Cảnh Chi vốn đang tìm kiếm tài liệu PowerPoint trong WeChat rũ mắt, bình tĩnh ung dung tắt khung chat, lấy điện thoại ra gõ vài cái.

Ngay sau đó tôi nhận được tin nhắn từ người yêu trên mạng.

[Ngoan, anh đang làm việc, tối rồi nói sau.]

Cả người tôi choáng váng.

 
 
Chương 2


Trong giảng đường vẫn tiếp tục ồn ào.

“Cậu nhìn thấy không? Thầy Tạ để biệt danh bạn gái của anh ấy là Bé ngoan đó, cảm giác vô cùng cưng chiều cô ấy!”

“Đâu chỉ thế, bạn gái là người duy nhất anh ấy đội lên đầu đó!”

“Đừng nói nữa, xin cậu đấy, không có gì làm trái tim tớ tan nát bằng việc thầy Tạ có bạn gái đâu.”

“Huhuhu, ngày nào cũng được đối diện với khuôn mặt như vậy, bạn gái của anh ấy đã trải qua những ngày tháng tốt đẹp như thế nào chứ…”

Sau khi bạn cùng phòng biết thì quay đầu lại: “Phải rồi, Nguyệt Nguyệt, tớ vừa nhìn thấy avatar bạn gái của thầy Tạ giống cậu lắm luôn, trùng hợp quá nha!”

Tôi cười gượng hai tiếng: “Thật sao? Haha, tớ không để ý luôn.”

Bạn cùng phòng rất thất vọng với sự thờ ơ của tôi, lại quay đầu kéo người khác thảo luận.

Mà tôi nhìn Tạ Cảnh Chi trên bục giảng, nhịp tim càng đập nhanh hơn.

Cùng một dây chuyền, cùng một ảnh đại diện, cùng một tin nhắn…

Tất cả mọi thứ đều nói rõ ràng rằng: Tạ Cảnh Chi chính là người yêu qua mạng của tôi!

Nhưng… Độ tương phản cũng quá lớn rồi?



Tôi lại không tự giác được hồi tưởng lại mấy tấm hình cơ bụng rõ ràng kia.

Lại nhìn người đàn ông ăn mặc nhã nhặn, ăn nói lịch sự trước mắt.

Đột nhiên đỏ mặt.

Tạ Cảnh Chi, anh… Lúc riêng tư lại như vậy sao?

Nửa buổi thuyết trình sau đó, hồn tôi đã lên mây.

Chỉ nhìn miệng Tạ Cảnh Chi mở ra khép lại, trong đầu toàn là những hình ảnh kia.

Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, Tạ Cảnh Chi rời đi rất vội vàng.

Lúc rời đi, tôi nghe thấy mấy cô gái hàng đầu bàn tán.

“Cậu mới nghe gì không? Hình như thầy Tạ vội vã trở về tìm bạn gái đó!”

Trái tim tôi như hẫng một nhịp.

 
 
Chương 3


Trên đường trở về ký túc xá, tôi nhận được mấy tin nhắn liên tục như ném b.o.m của Tạ Cảnh Chi.

[Sao thế bé ngoan? Sao không trả lời anh?]

[Công việc của anh xong rồi, em muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi không?]

[Em bé đang làm gì thế, sao câu được anh rồi biến mất tiêu rồi…]

[Vừa rồi anh vội quá, quên mua năm mươi trái dâu cho em rồi.]

[Chuyển khoản: Năm mươi nghìn tệ.]

[Sao không để ý anh thế?]



Tôi nhìn tin nhắn này hết tin nhắn khác, có chút không biết làm sao.

Cảm giác… rất khó để thay khuôn mặt của Tạ Cảnh Chi vào những lời nói này.

Đồng thời lại cảm thấy có chút xấu hổ, không biết trả lời như thế nào.

Đang do dự thì tôi nhận được tin nhắn của đàn chị khóa trên.

“Vãn Nguyệt, thầy Từ nói máy tính của thầy ấy hỏng nữa rồi, bảo em đi xem.”



Thầy Từ là thầy hướng dẫn của tôi.

Từ sau khi tôi sửa máy tính giúp ông ấy, ông ấy luôn yêu cầu tôi sửa máy tính cho.

Tôi không dám chậm trễ, lập tức chạy đến.

Sau khi đến văn phòng mới phát hiện Tạ Cảnh Chi cũng ở đây.

Anh ngồi ở bàn làm việc đối diện, yên lặng cúi đầu cầm điện thoại, trông tâm trạng không tốt lắm.

Tôi không dám nhìn nhiều, cố gắng không chớp mắt sửa máy tính cho thầy Từ.

Sau khi xử lý xong, mắt thầy Từ cười thành một đường cong cong: “Thầy biết Tiểu Giang rành cái này nhất mà.”

“Đúng rồi, vừa nãy thầy Tạ nói WeChat của cậu ấy không nhận được tin nhắn, em đi giúp thầy Tạ xem.”

Ông ấy chỉ chỉ Tạ Cảnh Chi.

Tôi hơi sửng sốt.

Dường như lập tức ý thức được tại sao WeChat của Tạ Cảnh Chi không nhận được tin nhắn.

… Cái này sửa được sao?

Nhưng trong ánh mắt cười tít mắt của thầy Từ, tôi chỉ có thể nhắm mắt đi qua, cố ý đè nén giọng hỏi: “Thầy Tạ, thầy Từ nói hình như WeChat của thầy hỏng rồi…”



Rõ ràng Tạ Cảnh Chi ngẩn người.

Anh hơi bị tôi dọa một chút, sau đó lập tức theo bản năng nghiêng người kéo dài khoảng cách với tôi.

“Không có.”

Anh luôn luôn khách sáo xa cách, lúc này lại rất hợp ý tôi.

Vừa định xoay người bỏ chạy, ánh mắt Tạ Cảnh Chi đột nhiên dừng lại trên tay tôi.

Trên tay tôi cầm điện thoại, màn hình sáng lên, lộ ra một tấm ảnh chụp chú chó nhỏ.

Tôi chợt nhớ ra.

Tôi đã từng gửi rất nhiều ảnh của chú chó nhà tôi cho người yêu qua mạng.

Cũng chọn một tấm ảnh tôi thích trong những tấm ảnh đó làm hình nền điện thoại.

Thấy ánh mắt Tạ Cảnh Chi càng ngày càng nóng rực, tôi vội vàng nhét điện thoại vào túi: “Thầy Tạ, không còn việc gì nữa thì em đi trước.”

Tạ Cảnh Chi chợt mở miệng: “Chờ một chút.”

Anh đưa tay chặn đường tôi: “Tôi có thể xem màn hình điện thoại của em được không?”

 
 
Chương 4


Tim tôi lập tức vọt lên cổ họng.

Không lẽ anh nhận ra rồi!

Tôi vô thức che điện thoại trong túi, nói chuyện cũng lắp bắp: “Có lẽ không… không tiện lắm…”

Tạ Cảnh Chi hơi nhíu mày: “Sao vậy?”

Tôi nói không biết lựa lời: “Bởi vì… bởi vì màn hình điện thoại của em rất riêng tư…”

Tạ Cảnh Chi suy tư một lát, trên mặt lộ vẻ áy náy:

“Xin lỗi, tôi không có ý mạo phạm.”

“Chỉ là trông chú chó trên màn hình rất giống với một chú chó trước kia đã từng cứu tôi, cho nên rất muốn xác nhận một chút, nếu không tiện, em có thể che bộ phận riêng tư.”

Tôi nghe anh nói mà sốc.

Chó nhà tôi cứu anh khi nào?

Nhưng dưới ánh mắt chân thành hy vọng tìm được ân cún như vậy, ma xui quỷ khiến tôi lấy điện thoại ra cho anh xem.



Chỉ ghé sát vào nhìn thoáng qua, trong nháy mắt vẻ mặt anh đã thay đổi.

Lại nhìn tôi, trong ánh mắt có thêm chút dò xét và chờ mong.

Anh nhẹ nhàng mở miệng: “Đây là chú chó nhà em à?”

Tôi lập tức rút điện thoại về.

Quá bất cẩn!

Chó cứu mạng gì chứ.

Rõ ràng anh đang thăm dò tôi!

“Không…”

“Tất nhiên không phải rồi!”

Tôi điên cuồng lắc đầu, não nhanh chóng hoạt động:

“Đây là… Chó nhà chị của em!”

Tạ Cảnh Chi nghiêng đầu, có chút khó hiểu: “Chị của em?”



Tôi gật đầu như giã tỏi.

Tay tôi tỉnh bơ lấy điện thoại ra đăng nhập vào acc clone, mở khung thoại acc chính gửi các loại tin nhắn rác và nói chuyện phiếm cho acc clone ra: “Đúng vậy, thầy xem, đây là hình lúc đó chị của em gửi cho em…”

Tôi chỉ vào bức ảnh chú chó nhỏ được gửi cho acc clone để so sánh khi chỉnh sửa.

Trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân có thói quen dùng acc clone làm thùng rác.

Tạ Cảnh Chi lại gần nhìn, đôi mắt lập tức sáng lên.

Anh chỉ vào avatar cỡ lớn của tôi: “Đây là chị của em?”

Tôi đột nhiên có linh cảm không tốt.

Vội vàng phủi sạch quan hệ.

“Ầy, nhưng thực ra chúng em không thân lắm…”

Tạ Cảnh Chi kích động bắt lấy tay tôi: “Bạn học, em cho tôi phương thức liên lạc đi, lát nữa có thể tôi cần em… giúp chút việc.”

 
 
Chương 5


Thực ra tôi không muốn cho Tạ Cảnh Chi phương thức liên lạc.

Nhưng lúc Tạ Cảnh Chi nói vậy, dư quang còn liếc nhìn thầy Từ cách đó không xa.

Trong tay thầy Từ có acc chính của tôi.

Nếu Tạ Cảnh Chi đi hỏi người khác phương thức liên lạc của tôi, vậy tôi lòi đuôi luôn!

Vậy nên tôi lập tức dùng acc clone thêm bạn với anh.

Còn cười vô cùng niềm nở với anh: “Đương nhiên không thành vấn đề! Thưa thầy Tạ!”

Trong nháy mắt xoay người, mặt lập tức suy sụp.

Chuyện gì vậy trời! Huhuhuhu!

Mặc dù Tạ Cảnh Chi là người yêu qua mạng của tôi, gần như ngoan ngoãn phục tùng tôi.

Nhưng đó là bởi vì anh thích tôi trên mạng.

Lỡ như anh biết được tôi là học trò của anh ở ngoài đời.

Anh còn chủ động trắng trợn gửi những bức ảnh kia cho tôi, nói những lời âu yếm buồn nôn…



Với tính cách của anh.

Chắc chắn sẽ xấu hổ và tức giận muốn chết.

Đến lúc đó tôi không chỉ bị chia tay… Nói không chừng trong trường còn bị anh gây khó dễ!

Cách tốt nhất, có lẽ chỉ có tôi bất động thanh sắc chia tay anh.

Tuy rằng tôi thật sự có chút không nỡ.

Đi trên đường, tôi lại bị Tạ Cảnh Chi spam tin nhắn.

[Bé ngoan, anh vừa mới phát hiện anh có một học sinh là em gái của em, có phải rất trùng hợp không!]

[Cô ấy còn dùng ảnh chó nhà em làm màn hình nền, chắc chắn có quan hệ rất tốt với em nhỉ?]

[Em đừng hiểu lầm nha bé ngoan, anh vô tình nhìn thấy, không phải cố ý điều tra em đâu…]

[Tại sao em vẫn không để ý anh thế?]

[Chuyển khoản: Hai mươi ngàn tệ.]





Nhìn từng tin nhắn của anh.

Trong lòng tôi ngũ vị tạp trần, tâm ác độc, dứt khoát mở chế độ không làm phiền.

Sau khi trở lại phòng ngủ, tôi dọn dẹp sơ qua một phen.

Đăng nhập acc clone, mới phát hiện Tạ Cảnh Chi cũng gửi tin nhắn cho acc clone của tôi.

[Bạn học Giang Vãn Nguyệt, xin hỏi bây giờ em có thể liên lạc với chị của em không?]

Tôi đặc biệt cách một lúc mới trả lời anh: [Ôi không được rồi! Thầy Tạ ạ.]

Cứ tưởng như vậy thì anh sẽ yên tĩnh.

Kết quả một giây sau, đồng tử tôi chấn động.

Tạ Cảnh Chi dứt khoát gửi hai tin nhắn tới acc chính của tôi:

[Bé ngoan, có phải em đã xảy ra chuyện gì rồi không?]

[Em đợi anh nhé, bây giờ anh đi báo cảnh sát ngay!]

 
 
Chương 6


Tôi giật mình chấn động.

Cái gì vậy trời?

Báo cảnh sát!

Vậy thì tôi tiêu thật rồi!

Mạch não của Tạ Cảnh Chi là gì vậy!

Tôi vội vàng gõ chữ: [Anh ơi em ở đây, buổi chiều em không cẩn thận ngủ quên mất.]

Tạ Cảnh Chi nhất thời thở phào nhẹ nhõm: [Vậy là tốt rồi, bé làm anh sợ muốn chết.]

[Em chưa ăn cơm đúng không? Mau nhận tiền chuyển khoản rồi ăn cơm đi. #Xoa đầu#]



[Hôm nay lúc em vẫn luôn không trả lời anh, trong lòng anh rất hoảng hốt.]

[Bé con, em sẽ không không cần anh nữa đấy chứ?]

Nhìn thấy những lời này, trong lòng tôi nhất thời dâng lên một loại tình cảm khó tả.



Giống như bị thứ gì đó đ.â.m mạnh vào.

Tạ Cảnh Chi vẫn luôn chăm sóc tôi chu đáo, hơn nữa lại chịu chi tiền cho tôi, còn cho tôi xem cơ bụng.

Nếu nói chia tay với anh… có phải tôi hơi tệ không?

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi có thể giấu được bao lâu đây?

Càng nghĩ càng khổ sở, chóp mũi tôi cay cay, hai giọt lệ nóng hổi lập tức rơi xuống.

Đúng lúc bạn cùng phòng đi ngang qua sau lưng tôi, cô ấy giật nảy mình: “Nguyệt Nguyệt, cậu sao vậy?”

Lúc tôi quay đầu nhìn cô ấy, chỉ cảm thấy trước mắt mình có chút mờ nhạt.

Bạn cùng phòng ôm tôi vào lòng:

“Ai bắt nạt cậu?”

Trông cô ấy như đang tìm người để đánh nhau.

Tôi không nhịn được nức nở nói:

“Tiểu Nghiên, nếu như cậu phát hiện người yêu qua mạng của cậu, trong hiện thực là người không có khả năng với cậu, cậu sẽ làm gì…”

Cô ấy thở dài một hơi:



“Chỉ có chuyện này thôi hả?”

“Cùng lắm thì chia tay thôi, chỉ là một người đàn ông, cậu lớn như vậy mà còn lo không tìm được người yêu à?”

Dường như cô ấy lại nghĩ tới điều gì đó, chuyển đề tài:

“Cơ mà anh ta có cho cậu tiền không?”

“Tớ nghe nói bây giờ có loại đàn ông, chia tay xong còn muốn tìm bạn gái cũ để đòi tiền lại, phiền c.h.ế.t đi được.”

Tôi hơi sửng sốt.

Tạ Cảnh Chi đúng là đã cho tôi rất nhiều tiền.

Mặc dù tôi cũng có lấy một chút.

Nhưng anh…anh hẳn không phải loại người như vậy đâu nhỉ?

Bạn cùng phòng nhận ra tôi ngẩn người, cô ấy nhanh chóng vỗ vỗ vai tôi:

“Chà! Tiêu tiền cũng đừng sợ, cơ mà… Ặc, cậu chia tay đừng ầm ĩ hay quá cứng với anh ta là được rồi.”

 
 
Chương 7


Vì sợ Tạ Cảnh Chi báo cảnh sát, tôi không dám trực tiếp cắt đứt liên lạc với anh.

Nghĩ đến bạn cùng phòng, tôi lại không dám quá cứng với anh.

Trằn trọc trở mình, nghiến răng chịu đựng trả lời anh một câu: [Nghĩ gì thế~]

Anh trả lời trong một giây.

[Anh biết em vẫn nhận mà.]

[Hôm nay muốn xem ảnh không?]

[Cảm giác tối hôm qua gửi ảnh cho em, em rất thích.]

Mặt tôi lập tức nóng lên.

Hả?

Biểu hiện của tôi rõ như vậy sao?

Nhưng… Bây giờ biết tối hôm qua ngắm cơ thể Tạ Cảnh Chi…

Cảm giác càng kích thích hơn!

Nhưng đồng thời tôi cũng có chút do dự:

[Hình như không tốt lắm?]



Anh nói như lẽ đương nhiên:

[Cái này có gì mà không tốt?]

[Anh thích cho em ngắm.]

Tôi vẫn có chút do dự, không biết bây giờ còn nên xem hay không.

Kết quả là mười phút sau.

Tạ Cảnh Chi:

[Ảnh cơ bụng.]

[Ảnh cơ bụng.]

[Ảnh cơ bụng.]

[Ảnh cơ bụng rất rõ ràng.]



Anh liên tục gửi tới rất nhiều bức ảnh có góc độ khác nhau.

Trong đó có một tấm, quần lót màu xám của anh kéo xuống rất thấp, dưới đường cong cơ bụng gầy là tuyến nhân ngư kéo dài xuống…

Tôi trợn mắt lên.

Anh nhanh chóng hỏi: [Như vậy có được không?]



Quá được luôn ấy chứ!

Nhưng tôi nhớ tới lúc Tạ Cảnh Chi diễn thuyết, nút áo thắt chặt trên áo sơ mi, tôi cảm thấy như mình đang phạm tội.

Đây là Tạ Cảnh Chi đấy!

Tôi nén đau trả lời:

[Anh đừng chụp nữa anh, em không thích những thứ này.]

Anh gửi tới emoji nghi hoặc:

[Nhưng rõ ràng tối hôm qua em rất vui vẻ.]

Anh còn gửi ảnh chụp màn hình đoạn tin nhắn hôm qua tôi đã gửi sticker m.á.u mũi chảy ròng ròng.

Còn không ngừng kêu gào: [Anh ơi, kéo quần xuống thêm chút nữa đi!]

Tôi: [...]

Đúng là làm bại hoại thuần phong mỹ tục! Làm trái với cương thường!

Tôi nhắm mắt lại: [Đó là chuyện quá khứ rồi.]

[Em thay đổi rồi, anh ạ.]

 
 
Chương 8


Sau khi Tạ Cảnh Chi gửi emoji khóc lóc, rất lâu không gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi lại bay qua acc clone xem.

Quả nhiên Tạ Cảnh Chi nhắn tới:

[Bạn học Giang Vãn Nguyệt, có thể phiền em hỏi chị của em cách nhìn đối với bạn trai của cô ấy không?]

[Có phải hôm nay tâm trạng chị của em không tốt không?]

Vì để thực hiện ngụy trang đến cùng, tôi giả ngu: [Bạn trai? Chị ấy có bạn trai ạ?]

Tạ Cảnh Chi c.h.é.m đinh chặt sắt:

[Đương nhiên! Em hỏi một chút là biết.]

Tôi chợt nảy ra một ý tưởng.

Dùng acc clone diễn một đoạn tin nhắn với acc chính.

AAA: [Chị ơi, chị có bạn trai rồi hả?]

Vãn Nguyệt: [Không có.]

AAA: [Thật ạ? Chị đừng gạt em.]

Vãn Nguyệt: [Thật, không có mà.]



Sau đó chụp màn hình lại gửi cho Tạ Cảnh Chi, nhấn mạnh:

[Chị ấy nói chị ấy không có bạn trai.]

Tạ Cảnh Chi tức giận:

[Sao có thể?]

[Đây thật sự là chị của em à?]

Anh gửi tin nhắn đến acc chính của tôi.

Tôi: [Đúng ạ.]

[Sao thế? Thầy Tạ.]

Sau đó anh im lặng rất lâu.

Không biết đang nghĩ gì.

Rất lâu sau đó, tôi mới nhận được một tin nhắn của anh.

[Bé ngoan, có phải em không thích anh nữa rồi không?]

Tôi lập tức cảm thấy tim mình đau nhói.

Nhưng rất nhanh đã biến mất.

Tôi cố gắng soạn tin như không có việc gì:



[Có một chút.]

[Chắc chán rồi.]

[Hơn một năm rồi, anh không chán à?]

Anh trả lời rất nhanh:

[Không, một chút cũng không.]

[Anh không tốt chỗ nào sao em? Anh có thể sửa mà.]

[Bé ngoan, em hãy nói em sẽ không không cần anh đi…]

Tôi lại bắt đầu thấy khó chịu.

Nếu tôi ở bên anh thêm một khoảng thời gian nữa, như vậy sẽ quá giày vò anh.

Cảm nhận được chua xót trong lòng, tôi dứt khoát lựa chọn đi thẳng tới bước kia.

Cho dù anh thật sự tìm tôi đòi tiền, tôi tích góp trả lại anh là được.

Khi cần quyết đoán thì hãy quyết đoán, đừng kéo dài nữa.

[Xin lỗi, chúng ta vẫn nên chia tay đi.]

 
 
Chương 9


Tôi nhẫn tâm chặn Tạ Cảnh Chi.

Trong nháy mắt đã cảm thấy trống trải.

Nhưng cung b.ắ.n rồi thì mũi tên sẽ không quay lại.

Như vậy, Tạ Cảnh Chi sẽ vĩnh viễn không biết rằng anh yêu đương với học sinh của mình.

Tôi cố gắng sinh hoạt như thường lệ.

Nhưng lúc bị chen ngang ở căn tin, hoặc là lúc được sắp xếp công việc phức tạp, tôi theo bản năng muốn phàn nàn với Tạ Cảnh Chi, lại phát hiện tôi đã kéo anh vào danh sách đen từ lâu.

Tạ Cảnh Chi từng cố gắng nhờ giúp đỡ qua acc clone của tôi.

Nhưng sau khi tôi liên tục nói rằng mình bị từ chối, anh cũng không liên lạc với acc clone của tôi nữa.

Có lẽ, anh đã chấp nhận rồi.

Ngoại trừ nhìn thấy anh từ chân dung giảng viên nổi tiếng dán trên tường tòa nhà dạy học, tôi và anh hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Có một ngày thầy Từ lại bảo tôi đi sửa máy tính.

Khi tôi chạy thử máy, tôi vô tình nghe thấy cuộc điện thoại anh gọi đến.

Sắc mặt luôn luôn bình tĩnh của thầy Từ thoáng cái thay đổi:

“Cái gì? Ở bệnh viện nào? Bây giờ tôi qua ngay!”

Tôi thuận miệng hỏi: “Sao thế? Thầy Từ, ai bị bệnh sao ạ?”

Thầy Từ vô cùng lo lắng thu dọn đồ đạc:

“Là thầy Tạ, Tạ Cảnh Chi, chắc em cũng biết… Haizz! Không biết hai ngày nay nó bị sao nữa!”

Tôi ngẩn người trong nháy mắt.

Tạ Cảnh Chi?

Tạ Cảnh Chi vào bệnh viện?

Tôi không khống chế được nắm lấy ống tay áo của thầy Từ:

“Cái… Gì cơ? Thầy Tạ? Thầy Tạ làm sao ạ?”

Thầy Từ bị động tác bất ngờ của tôi làm cho giật mình.

Nhưng ông ấy vẫn giải thích:

“Mấy hôm trước nó bắt đầu không ăn gì, vừa mới ngất xỉu ở nhà…”

Tôi như bị đánh một cú thật mạnh.

Anh không ăn gì…

Chẳng phải là vì tôi sao?

Đến khi tôi muốn hỏi chi tiết, thầy Từ đã đeo ba lô vội vàng rời đi.

10



Tôi ngồi chờ trong phòng làm việc của thầy Từ như ngồi trên đống lửa.

Đợi gần hai tiếng, không nhịn được gọi điện thoại cho thầy Từ.

Rất lâu sau ông ấy mới nhận cuộc gọi, giọng nói vô cùng mệt mỏi:

“Tiểu Giang à?”

Tôi cầm điện thoại:

“Thầy Từ… Em muốn hỏi thầy Tạ sao rồi ạ?”

Thấy quan tâm hơi không ổn, tôi vội vàng bổ sung:

“Em có một người họ hàng làm ở bệnh viện, có lẽ em có thể giúp gì đó đấy ạ?”

Thầy Từ thở dài, hơi tiếc rèn sắt không thành thép:

“Cảm ơn Tiểu Giang, nhưng không sao.”

“Tên nhóc này thất tình, làm bản thân bị hạ đường huyết, hơn nữa nó vốn có bệnh bao tử, phải ở lại viện vài ngày…”

Suy đoán trong lòng lúc này đã được khẳng định.

Tôi không nói được cảm giác đó là thế nào.

Chỉ biết là vội vã hỏi:

“Vậy em có thể thăm thầy Tạ một chút không ạ? Trước kia em từng chăm sóc mẹ nằm viện, em rất có kinh nghiệm…”

Thầy Từ suy nghĩ một chút:

“Em đồng ý giúp cũng được, đúng lúc buổi chiều thầy có buổi tọa đàm.”

“Tiểu Giang, thầy yên tâm về em lắm.”

“Nó là con trai thầy, chỉ lớn hơn em bốn đến năm tuổi, em đừng đối xử với nó như giáo viên là được.”

Tôi lại sững sờ.

Tạ Cảnh Chi là con trai của thầy Từ?

Chẳng trách vừa nãy thầy Từ sốt ruột như vậy.

Lần đầu tiên tôi từ chối nghe giảng với bạn cùng phòng.

Dựa theo địa chỉ thầy Từ đưa, rất nhanh chạy tới bệnh viện.

Thầy Từ nói chuyện với tôi xong thì rời đi.

Mà tôi đi vào phòng bệnh thì thấy Tạ Cảnh Chi tựa vào đầu giường, trên tay cắm ống truyền dịch, trông vừa tái nhợt vừa yếu ớt, đuôi mắt còn hơi đỏ.

Anh theo tiếng động quay đầu nhìn tôi một cái, rất nhanh đã quay lại.

Tôi yên lặng đi tới, lấy một quả quýt đặt trên tủ đầu giường rồi lột cho anh.

Tìm từ hồi lâu mới trịnh trọng mở miệng:



“Thầy Tạ, chị em vừa nói với em.”

“Chị ấy nói chia tay chỉ là vì không hợp, không phải thầy không tốt…”

“Mà, chị ấy rất không hy vọng nhìn thấy thầy như này.”

Tôi lột quýt sạch sẽ rồi đưa cho anh:

“Chị ấy nói, chị ấy hy vọng thầy có thể đối xử thật tốt với bản thân.”

Tạ Cảnh Chi cúi đầu nhìn quả quýt trong tay tôi, như nghĩ tới điều gì đó.

Anh suy tư một lát, lấy một trái dâu tây từ trong giỏ trái cây rồi đưa cho tôi:

“Em cũng ăn một chút đi.”

Tôi lắc đầu từ chối: “Cảm ơn thầy, nhưng em không thích ăn dâu tây.”

Anh run lên một giây, trầm ngâm nhìn tôi:

“Em rất giống chị của em.”

“Đều không thích ăn dâu tây…”

“Hơn nữa ăn quýt cũng sẽ lột sợi quýt.”

Đây đều là thói quen cá nhân tôi từng thuận miệng đề cập với người yêu qua mạng.

Vậy mà anh đều nhớ hết.

Tay tôi hơi run lên:

“Vậy… Vậy sao ạ?”

Tạ Cảnh Chi nhìn chằm chằm vào mắt tôi:

“Nghe như vậy, giọng cũng rất giống.”

Tôi vội vàng đè nén giọng nói:

“...Chắc không đâu ạ?”

Tạ Cảnh Chi ngồi thẳng người, dường như có chút khí lực:

“Đừng ép cổ họng.”

Tôi càng dùng sức ép mạnh hơn:

“Em không có ép.”

Đôi mắt sâu hút của Tạ Cảnh Chi cứ nhìn tôi như vậy, giống như muốn xuyên thủng cả người tôi.

Bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi:

“Tại sao em lại dùng ảnh chó của nhà chị em làm ảnh nền điện thoại?”

Tôi thuận miệng nói bừa: “Bởi vì cảm thấy rất đáng yêu… Ặc… Nên dùng.”

 
 
Chương 10


Tôi kinh hồn bạt vía ở cùng Tạ Cảnh Chi một hồi.

Anh luôn đột nhiên hỏi tôi một số vấn đề rất kỳ lạ.

Làm cho tinh thần tôi căng thẳng tột độ.

Thấy anh ăn một ít cháo rau, tôi mới yên tâm rời đi.

Buổi tối, tôi trở lại trường học.

Tôi nhận được điện thoại của thầy Từ.

Nghe ông ấy nói rất vui vẻ:

“Tiểu Giang à, em đúng là có kinh nghiệm!”

“Tên nhóc bướng bỉnh kia vẫn luôn ăn không vô, bây giờ cuối cùng cũng có hứng ăn rồi!”

“Nó nói nó thích ăn cơm cùng em, nếu không sẽ không có hứng ăn…”

“Mấy ngày sau, em có thể bớt chút thời gian đi thăm nó một chút được không?”

Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ từ chối yêu cầu của thầy Từ.

Chưa kể chuyện này là do tôi gây ra.

Nhưng tại sao Tạ Cảnh Chi lại nói như vậy với thầy Từ?

Chẳng lẽ anh phát hiện ra gì đó rồi?

Tôi càng nghĩ càng lo lắng.

Gần như cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau chỉ có thể mang hai vành mắt thâm quầng đi đưa cơm cho Tạ Cảnh Chi.

Anh vừa thấy tôi thì lập tức nhíu mày lại:

“Em bị sao vậy?”

Tôi khó hiểu, mờ mịt ngẩng đầu: “Sao ạ?”

Anh đưa tay, ngón tay hơi lạnh xoa vành mắt quầng thâm của tôi:

“Không nghỉ ngơi tốt à?”

Tôi sợ tới mức vội vàng lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách với anh:



“Rất… rất tốt ạ.”

Anh yên lặng rũ mắt, vừa mở hộp thức ăn, vừa nhỏ giọng hỏi:

“Tôi còn phải ở lại bệnh viện một tuần, em cũng sẽ tới chứ?”

Tôi lập tức đứng dậy:

“Không phải thầy Từ nói ba ngày sao?”

Tạ Cảnh Chi ngước mắt, mím môi nhìn tôi, không nói lời nào.

Ánh nước trong suốt trong mắt.

Thoáng cái tôi lập tức mềm lòng:

“Một... một tuần thì một tuần.”

Lúc này mặt anh mới giãn ra, lộ ra một nụ cười khó gặp.

Tôi ở bên cạnh giám sát anh nghiêm túc ăn cơm.

Anh ăn một hồi, ánh mắt lại đột nhiên chuyển tới giường bên.

Bên cạnh, môi cặp đôi cũng đang ăn cơm.

Tay phải của chàng trai bó thạch cao, ngồi trên giường bệnh, làm nũng: “Tay anh bị thương rồi, em không thể đút cho anh sao?”

Cô gái bất đắc dĩ bật cười, cầm thìa đút từng miếng từng miếng cho cậu ấy.

Ánh mắt Tạ Cảnh Chi khóa chặt trên tay cô gái.

Sau đó cúi đầu nhìn tay mình, cảm xúc chợt lóe lên trong mắt.

12

Ngày hôm sau khi tôi đến, tay phải Tạ Cảnh Chi đã bị thương rồi.

Bàn tay vốn thon dài xinh đẹp quấn một lớp băng gạc thật dày, phồng lên, trông có chút buồn cười.

Tôi giật mình:

“Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Tạ Cảnh Chi sầu não nhìn tay mình:

“Hôm qua sau khi em rời đi… Tôi muốn gọt táo cho mình, kết quả không cẩn thận…”

Tôi vội vàng ngồi xuống bên giường anh:



“Vậy… Vậy tay anh còn cử động được không?”

Mi mắt anh rũ thấp xuống, giống như rất ngượng ngùng:

“Tôi đã thử rồi, không được lắm, hơn nữa bác sĩ cũng bảo tôi đừng dùng tay phải.”

“Nhưng tôi không biết dùng tay trái, làm sao đây?”

Ánh mắt anh vẫn nhìn hộp thức ăn, càng nói giọng càng nhỏ.

Tôi khó xử gãi đầu:

“Vậy… vậy không lẽ thầy muốn em đút… thầy ăn cơm ạ?”

Sau đó lại nhanh chóng tự phủ định:

“Nhưng chuyện này không…”

Anh không đợi tôi tự mình phủ định xong mà đã vô cùng cảm kích nhìn tôi:

“Phiền em quá rồi, thật sự vô cùng cảm ơn em, em tốt bụng quá, bạn học Vãn Nguyệt.”

Ặc…

Tại sao tôi lại cảm thấy trong ánh mắt của anh có chút chờ mong vậy?

Tôi cứng nhắc mở hộp đồ ăn.

Cứng ngắc cầm thìa.

Cứng ngắc múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Tạ Cảnh Chi.

Anh cười dịu dàng, đôi mắt chuyên chú nhìn tôi.

Tôi như ngồi trên đống lửa tránh ánh mắt của anh.

Anh ăn từng miếng một vô cùng vui vẻ.

Vài phút đã ăn hết một bát cháo lớn.

Thậm chí còn chưa đủ no: “Hết rồi sao?”

Tôi như trút được gánh nặng lắc đầu:

“Hết rồi.”

 
 
Chương 11


Ngày thứ ba, tôi hơi thích ứng được với động tác đút cháo cho Tạ Cảnh Chi.

Chỉ cần tôi coi anh như một bó cải trắng…

Ánh mắt Tạ Cảnh Chi có khả năng dìm c.h.ế.t người khác.

Tôi dứt khoát đưa một muỗng lên miệng anh.

Cửa phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng đồ vật rơi trên mặt đất.

Theo tiếng nhìn lại.

Cửa phòng bệnh không biết từ lúc nào đã có một đám người vây quanh.

Có giáo viên, có học sinh.

Đa số đều mang theo quà hoặc hoa đến thăm bệnh nhân.

Dẫn đầu, là bạn cùng phòng của tôi.

Lúc này cô ấy đang trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.

Giỏ trái cây trong tay đã rơi xuống đất.

Lúc ý thức được chuyện này, người tôi còn duy trì động tác nghiêng người đút cháo cho Tạ Cảnh Chi.

Bạn cùng phòng phản ứng kịp, nhanh chóng mang theo một đám người lui về sau, còn đóng cửa lại:



“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Làm phiền hai người rồi! Thật sự xin lỗi…”

Cửa phòng bệnh đóng lại.

Nhưng rõ ràng cách âm không tốt.

Bởi vì tôi nghe thấy tiếng huyên thuyên bên ngoài.

“Trời ạ! Lại có con gái có thể đến gần thầy Tạ!”

“Trời ơi, phía của tôi lệch quá không thấy rõ, bọn họ vừa mới hôn nhau sao?”

“Nói cái gì đó? Bọn họ chỉ đang ăn cơm thôi!”

“Nhưng tôi cảm giác hai người họ suýt chút nữa thôi là hôn luôn ấy, hơn nữa ánh mắt của thầy Tạ sắp ăn cô gái kia luôn rồi.”

“Sao hai người họ lại thả thính trong phòng bệnh vậy chứ, huhuhu…”



Tôi ngồi đó, không quay qua phải cũng không quay qua trái.

Trơ mắt nhìn khóe miệng Tạ Cảnh Chi chậm rãi nhếch lên vì nghe được bọn họ nghị luận bên ngoài.

Mặt đỏ như sắp nổ tung.

Chỉ có thể đứng ngồi không yên rồi đứng dậy:

“Cái đó… Hay là em đi giải thích với họ một chút…”



Tạ Cảnh Chi bắt lấy cổ tay của tôi, nghiêng đầu:

“Giải thích cái gì?”

Tôi nói năng lộn xộn: “Là… Ừm… Chúng ta… Chúng ta không phải…”

Anh ngắt lời tôi:

“Tin đồn thất thiệt thôi, không cần phải giải thích.”

Thấy tôi chậm chạp không trả lời, anh lại chớp mắt vài cái:

“Hay là em rất để ý chuyện này?”

Tôi vội lắc đầu.

Anh thở phào nhẹ nhõm:

“Không sao đâu, cứ để họ hiểu lầm đi.”

Tôi: “Hả?”

Tạ Cảnh Chi ý thức được ý nghĩa khác trong lời nói của mình, lại vội vàng bổ sung:

“Ý tôi là, không cần để ý, đều là hiểu lầm thôi.”

 
 
Chương 12


Kết cục của hiểu lầm chính là, vừa trở về ký túc xá, tôi lập tức bị bạn cùng phòng nghiêm hình tra tấn.

“Nguyệt Nguyệt! Cậu và thầy Tạ từ lúc nào rồi!”

“May là tớ ở phía trước, bọn họ không thấy rõ mặt của cậu!”

Tôi lắc đầu lia lịa: “Tớ không phải… Tớ không có… Chỉ là thầy Từ nhờ tớ chăm sóc anh ấy thôi.”

Mặt cô ấy tràn đầy vẻ không tin:

“Thôi đi! Lúc ấy mắt thầy Tạ dính luôn trên người cậu rồi, cậu còn dám nói hai người không có gì à?”

Tôi tiếp tục lắc đầu.

Cô ấy càng kích động hơn:

“Cậu biết có bao nhiêu người thèm nhỏ dãi sắc đẹp của thầy Tạ không? Số lượng đủ xếp từ học viện của chúng ta dài đến sân thể dục đó!”

“Nhưng anh ấy chỉ cho cậu lại gần! Nếu cậu không xông lên, tớ khinh cậu đấy!”

Tôi xông…



Xông cái gì cơ?

Bình an tiễn Tạ Cảnh Chi khỏi bệnh viện, đối với tôi chính là ân huệ tốt nhất rồi.

Một tuần sau, cuối cùng Tạ Cảnh Chi cũng xuất viện.

Lúc tôi rời đi, thuận miệng hỏi bác sĩ một câu về tình trạng của Tạ Cảnh Chi.

Bác sĩ lắc đầu.

Trong lòng tôi cả kinh.

Ông ấy giải thích:

“Bệnh nhân giường 3 kia, rõ ràng dáng người cao lớn, truyền dịch hai ngày là được rồi, cậu ta kiên quyết nói mình rất không thoải mái, sống c.h.ế.t muốn nằm viện quan sát một tuần…”

“Một anh chàng đẹp trai như vậy, sao lại thích ở bệnh viện vậy chứ?”

Tôi nhìn bóng lưng bác sĩ vừa lắc đầu vừa rời đi.

Tôi tràn đầy dấu chấm hỏi.



Tạ Cảnh Chi tự mình muốn nằm viện?

Anh nghĩ gì vậy?

Ở lại bệnh viện không thoải mái…

Chờ một chút, chẳng lẽ anh muốn chơi tôi à?

Chẳng lẽ là vì bị “chị tôi” chia tay nên muốn vạ lây?

Tuy bệnh viện gần trường học, nhưng mỗi ngày tôi đều đưa cơm cho anh, cũng không dễ dàng gì!

Càng nghĩ, tôi càng nghi ngờ.

Quyết định sau này không tham gia buổi tạ đàm của Tạ Cảnh Chi nữa.

Vừa hạ quyết tâm chưa được bao lâu, acc clone của tôi nhận được tin nhắn Tạ Cảnh Chi gửi tới.

[Bạn học Vãn Nguyệt, đến văn phòng của tôi một chuyến.]

 
 
Chương 13


Trong phòng làm việc của Tạ Cảnh Chi chỉ có một mình anh.

Tôi và anh bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Anh chỉ chỉ màn hình máy tính, mở miệng trước:

“Vừa mới nhận được, phòng giáo vụ sắp xếp lớp dạy.”

“Học kỳ sau, lớp của em cần chọn môn của tôi.”

Tôi ngẩn người.

Anh nói chuyện này với tôi làm gì?

…Không phải thật sự muốn vạ lây chứ?

Thấy vẻ mặt tôi căng thẳng, anh cười cười:

“Em đừng lo, tôi chỉ nói một tiếng với em thôi.”

Tôi ngơ ngác gật đầu:

“Vậy…”

Lời còn chưa dứt, anh đột nhiên thở dài:

Hơn nữa, tôi thật sự rất nhớ chị của em.”



“Không có cô ấy ở đây, cảm giác cuộc sống rất tẻ nhạt vô vị.”

Tôi lập tức càng căng thẳng hơn:

“Thầy… Thầy thích chị ấy như vậy sao?”

Tạ Cảnh Chi nhìn tôi, nghiêm túc gật đầu:

“Tôi rất thích cô ấy.”

“Chị của em có thể cân nhắc quay lại với tôi không? Cái gì tôi cũng đáp ứng được hết.”

Chân tay tôi luống cuống:

“Chuyện này... Ừm... Chắc chị ấy có suy nghĩ riêng của mình…”

Anh quan sát vẻ mặt của tôi:

“Nếu như, tôi nói là nếu như.”

“Nếu chị của em vì sự khác biệt về thân phận mà chia tay... Cô ấy có thể thương lượng với tôi một chút được không?”

Đồng tử tôi chấn động.

Anh cũng biết chuyện này ư?

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:

“Em không biết, ài, em không thể can thiệp vào suy nghĩ của chị ấy được.”



Tạ Cảnh Chi không nói gì nữa, đóng bút lại:

“Ừm.”

“Tôi còn muốn nhờ em giúp một chuyện.”

“Truyền lại những lời tôi nói cho chị của em…”

“Cho tôi gặp chị của em một lần, được không?”

Tôi vừa định từ khói khéo thì thấy Tạ Cảnh Chi chỉ vào danh sách lớp dạy học trên máy tính, ám chỉ:

“Học kỳ sau của em, tôi cũng…”

Tôi đồng ý ngay lập tức.

Đùa gì chứ.

Ai chẳng biết lớp của Tạ Cảnh Chi khó gần chết.

Yêu cầu của anh đối với học thuyết rất cao.

Hơn nữa còn thường xuyên cho thi không sử dụng tài liệu!

Anh cho tôi xem cái này, nhất định là muốn uy h.i.ế.p tôi!

 
 
Chương 14


Đương nhiên tôi không thể gặp Tạ Cảnh Chi thật được.

May là tôi thật sự có một chị gái.

Cầu xin chị họ tôi năm tiếng, chị ấy mới đồng ý thay tôi gặp Tạ Cảnh Chi một lần.

Địa điểm gặp mặt là do Tạ Cảnh Chi quyết định.

Ở một nhà hàng Pháp rất sang trọng.

Tôi lén trốn cách đó không xa, quan sát động tĩnh của bọn họ.

Sau khi chị tôi đi qua, Tạ Cảnh Chi mỉm cười ngước mắt lên.

Sau đó nụ cười cứng lại trên mặt.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

Họ nhanh chóng bắt tay nhau.

Rồi bắt đầu trò chuyện nhiệt tình.

Một tiếng rưỡi, miệng hai người đều nói không ngừng nghỉ.



Chắc nói chuyện vui lắm.

Tôi ở bên cạnh nhìn, vô tình, mũ da trong tay bị vò nát.

Khi chị họ đến vỗ lưng tôi thì tôi mới hoàn hồn.

Vẻ mặt chị ấy rất phấn khích:

“Em yêu qua mạng ở đâu mà được một anh cực phẩm như vậy?”

“Chia cái gì mà chia, chị chỉ nói chuyện giúp em thôi nhé!”

“Nhưng mà hình như cậu ấy không đề cập gì đến chuyện quay lại với chị, chỉ nói chuyện thường ngày thôi, không giống yêu cầu quay lại lắm?”

Tôi hơi sửng sốt:

“Chị nghiêm túc sao?”

Chị ấy liếc nhìn tôi:

“Vậy không lẽ giả à? Nói thật, đẹp trai như vậy, chị cũng rất thích!”

Tôi im lặng một lát.

Mặc dù tôi nghĩ mình cũng thích anh…



Nhưng mà…

“Vậy giờ chị đi nói với anh ấy là chị đổi WeChat rồi đi?”

Chị ấy đồng ý rất nhanh, xoay người muốn đuổi theo.

Vừa đứng dậy thì lập tức ngây người:

“Thầy… Thầy Tạ… Sao cậu vẫn chưa đi?”

Tôi theo tiếng quay đầu lại.

Mới phát hiện Tạ Cảnh Chi đang đứng cách chúng tôi không xa.

Anh đối nghịch với ánh sáng, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn tôi.

Giọng điệu không nhanh không chậm:

“Bạn học Vãn Nguyệt, em còn muốn giả vờ tới khi nào đây?”

Tôi sợ hãi.

 
 
Chương 15


Sau khi xin lỗi chị họ, tôi bị Tạ Cảnh Chi xách vào một phòng riêng trong nhà hàng.

Tôi ngồi trên ghế, như con chim cút.

Anh gọi nhân viên phục vụ tới thuận miệng báo ra mấy món ăn tôi thích nhất.

Rồi quay đầu lại:

“Em còn muốn ăn gì nữa không?”

Tôi lắc đầu lia lịa.

Anh đóng menu lại:

“Vừa nãy… Thật ra anh vẫn luôn nhìn thấy em.”

Miệng tôi càng mím chặt hơn.

Vậy sao?

Sao em chỉ thấy anh nói chuyện với chị họ em rất vui thế…

Thấy tôi vẫn không nói lời nào, anh nghiêng đầu ghé sát vào nhìn tôi:

“Thật sự không muốn nói chuyện với anh sao?”

Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc trước mắt, ngượng ngùng cười:

“Cái đó… Anh…anh biết từ bao giờ?”

Hỏi xong, tôi lập tức hối hận.

Nếu sớm hơn hôm nay, vậy lúc trước tôi diễn tới diễn lui, biết rồi chẳng phải rất xấu hổ sao!

“Anh không muốn nói cũng…”

Anh ngắt lời tôi:

“Anh muốn nói.”

“Chỉ cần là với em, cái gì anh cũng muốn nói.”

Anh làm như nhớ lại:



“Lúc anh nhìn thấy những thói quen nhỏ kia của em ở bệnh viện là hơi nghi ngờ rồi.”

“Sau đó anh hỏi ba xin tài khoản WeChat của em…”

Anh không cần nói nữa, tôi đã hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Vậy mà anh đã biết từ lúc tôi đến bệnh viện rồi!

Thảo nào mấy ngày sau không hiểu sao anh lại thân thiết với tôi.

Những người biết phương thức liên lạc của tôi ở trường… Đúng là rất nhiều.

Anh chỉ cần so sánh một chút…

Tôi biết ngay là không giấu được bao lâu mà! Huhuhu:

“Em không cố ý lừa anh, em…”

Tôi liều mạng cúi đầu xin lỗi anh, gấp đến độ sắp khóc:

“Anh nhất định sẽ giữ bí mật của em, cũng tuyệt đối không để… Ảnh riêng tư của anh ra ngoài…”

Tạ Cảnh Chi vững vàng nắm lấy tôi, không cho tôi có cơ hội khom lưng nữa.

Anh nghiêm túc nhìn vào mắt tôi:

“Không cần phải xin lỗi anh.”

“Tuy những bức ảnh kia, tư lợi của anh là chỉ cho em xem… Nhưng nếu như em thật sự muốn chia sẻ… Thì cũng được.”

“Còn nữa, em nói bí mật gì cơ? Hôm tọa đàm đó, tất cả mọi người đều biết anh có bạn gái, anh cũng không cố ý giấu diếm chỉ bởi vì yêu qua mạng.”

Tôi dần thấy được chút cảm giác làm người ta an tâm trong ánh mắt dịu dàng chăm chú của anh.

Nhưng vẫn không yên lòng.

“Vậy… vậy anh đừng đánh em rớt môn được không? Huhuhu...”

Anh bất đắc dĩ đỡ trán:

“Ai nói anh muốn cho em rớt môn?”



Tôi nhắc anh:

“Vậy hôm đó, anh nói cái gì mà học kỳ sau anh sẽ chọn lớp của em…”

Anh càng cạn lời:

“Anh chỉ muốn nói, học kỳ sau chúng ta có thể gặp mặt thường xuyên.”

“Anh nghĩ nếu anh nói toạc ra câu kia, em sẽ cân nhắc chọn phá thân phận rồi gặp anh.”

“Nếu em không đồng ý gặp anh, anh sẽ vẫn cầu xin em.”

“...Ai ngờ người tới thật sự là chị của em.”

Tôi ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.

Anh nói tiếp:

“Ba anh nói với anh, bệnh viện là em chủ động đi, chăm sóc anh cũng là em chủ động nói.”

“Anh nghĩ, điều này chứng tỏ trong lòng em có anh.”

“Vậy tại sao em phải chia tay với anh?”

“Thái độ của em bắt đầu thay đổi từ buổi tọa đàm, anh chỉ có thể nghĩ tới… Em cũng có mắt hôm tọa đàm ấy.”

“Em phát hiện người yêu trên mạng của em là anh.”

“Vậy nên, lý do chia tay với anh, chỉ có thể là vì anh không làm cho em hài lòng ở trong hiện thực.”

“Nhưng rõ ràng em rất thích ảnh mà anh gửi cho em, vậy nên cũng không phải do ngoại hình của anh.”

“Vậy thì… chỉ còn lại thân phận của anh.”

Tôi sững sờ trước phân tích có trật tự rõ ràng của anh.

Thì ra… Anh biết tất cả.

Câu nói cuối cùng, Tạ Cảnh Chi giống như dùng hết sức lực mới nói ra được:

“Vãn Nguyệt, em không thích thầy trò yêu nhau… Đúng không?”

 
 
Chương 16


Tôi gần như trả lời ngay lập tức:

“Không phải.”

Anh có chút ngạc nhiên:

“Vậy… đó là gì?”

Tôi cụp mắt, không dám nhìn vào mắt anh:

“Em cảm giác anh sẽ không thích.”

“Hơn nữa, thầy Tạ, anh có biết có bao nhiêu người sùng bái anh không?”

“Bây giờ anh biết dưới tài khoản kia là một sinh viên bình thường… Anh còn thích em ư?”

Anh gần như ngây cả người, một loại cảm giác khó tin nào đó dần dần xông lên:

“Em…”

Tôi ảm đạm.

Quả nhiên bị tôi nói trúng rồi.



Tạ Cảnh Chi lại thốt ra:

“Em cảm thấy em là một sinh viên bình thường?”

“Xã trưởng xã tình nguyện, top ba tích điểm hàng năm của học viện, giải nhất thi đấu ngành học cấp tỉnh hai năm, là sinh viên mà ba anh tâm đắc nhất, em gọi cái này là sinh viên bình thường?”

“Hơn nữa… Em không biết mình trông tội (vơ) như thế nào sao?”

“Ngay từ đầu anh biết thích là cởi bỏ lớp ngụy trang của anh, dù cho lớp ngụy trang em mang là gì, anh vẫn sẽ thích em.”

“Về phần thầy trò yêu nhau… Chỉ cần đối tượng là em, anh mừng còn không kịp.”

Mặt tôi hơi đỏ.

Há miệng nhưng không phát ra tiếng.

Mãi lâu sau mới nói một câu:

“Anh… Sao anh còn điều tra thành tích của em…”

Anh bật cười:



“Anh không tra, là ba anh nói với anh.”

“Ông ấy vô cùng thích em.”

Bị anh nói như vậy, tôi đột nhiên có một chút tự tin.

Nói chuyện cũng thẳng tắp sống lưng, nhưng vẫn lắp bắp:

“Nhưng thiết lập của anh vẫn là… Ừm… Lạnh lùng cấm dục…”

“Anh chắc chắn không muốn người khác biết anh và em... Lúc đó trông như thế nào…”

Anh chớp mắt:

“Thiết lập của anh?”

“Anh chưa từng có thiết lập gì, chỉ là quả thực anh không có hứng thú với vài đồ vật.”

“Nhưng với em thì khác.”

“Nếu như em muốn anh đổi thiết lập, anh hoàn toàn đồng ý.”

 
 
Chương 17


Cuối cùng, Tạ Cảnh Chi bĩu môi bảo tôi bỏ anh ra khỏi danh sách đen.

Tôi vừa gỡ chặn anh thì đã nhận được chuyển khoản năm nghìn tệ.

Tôi sững người: “Anh làm gì vậy?”

Đôi mắt anh sâu hút:

“Như vậy có thể thử được anh có bị em chặn không.”

“Mấy ngày vừa chia tay, anh đã thử rất nhiều lần.”

Tôi nhất thời có chút ngượng ngùng, muốn nói sang chuyện khác:

“Vậy bây giờ anh còn thử cái gì nữa…”

Không ngờ anh còn nhanh hơn tôi:

“Em nói mua cho em 50 quả dâu tây, em sẽ trả lại cho anh.”

Anh chỉ chỉ câu tôi tự tay gửi trong nhật ký hội thoại:

“Bây giờ có thể rút tiền mặt không?”

Tôi xấu hổ, giận dữ che mặt: “Nhưng anh chuyển nhiều quá…”

Anh cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng:

“Bây giờ anh muốn em trả lại anh gấp 100 lần, hôn 100 cái.”

Tôi: “...”

Mặc dù bây giờ anh rất... Ừm! Hướng ngoại.

Ở trường vẫn không thay đổi thiết lập.

Ở bên ngoài anh vẫn là đoá hoa cao lãnh.



Không có lý do gì cả.

Tôi cảm thấy mặt này của anh… Một mình tôi hưởng thụ là được rồi.

Bạn cùng phòng cũng thường hỏi tôi và Tạ Cảnh Chi tiến triển thế nào, tôi đều im lặng không nói.

Chỉ là luôn nhận được ảnh chụp rõ ràng của anh vào đêm khuya.

Nhìn một hồi là mặt đỏ lè.

Tạ Cảnh Chi còn trêu chọc tôi:

[Anh biết là em thích mà.]

[Em còn lừa anh nói rằng em không thích nữa chứ.]

Tôi xấu hổ phẫn nộ không thôi:

[Anh có ý gì?]

Anh vội vàng giải thích:

[Ý của anh là, may là em thích, mà vừa hay anh cũng có.]

[Như vậy, ngày nào anh cũng có thể cho em xem, làm cho em thích.]

Mặt tôi càng đỏ hơn.

Nhìn bức ảnh mới gửi của anh.

Tôi hoảng hốt che màn hình, sợ người khác nhìn thấy.

Cái quần này của anh… Thật đúng là kéo càng ngày càng thấp…

Cho đến học kỳ sau.



Như Tạ Cảnh Chi đã nói, bọn tôi cần chọn một môn của anh.

Tiết đầu tiên, anh tự giới thiệu mình trên bục giảng.

Anh kể sơ qua ba trang kinh nghiệm nghiên cứu khoa học.

Nói đến tình trạng hôn nhân, lại cố ý bổ sung:

“Hiện tại tôi chưa lập gia đình, nhưng rất hạnh phúc với bạn gái.”

Ánh mắt mỉm cười của anh xẹt qua mọi người, xa xa hướng về phía tôi.

Tôi rúc vào góc hàng thứ hai đếm ngược, vùi đầu không dám nhìn anh.

Bạn cùng phòng lại bắt đầu túm áo tôi:

“Nguyệt Nguyệt! Cậu xem kìa! Thầy Tạ cười vui vẻ thật! Trước kia nói thầy Tạ rất nghiêm túc, nhưng hình như anh ấy vô cùng thích lớp của bọn mình!”

Tôi cẩn thận nhìn qua.

Đối diện với ánh mắt của anh.

Nhất thời có loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên.

Vừa đến phần tương tác, anh bắt đầu dịu dàng gọi:

“Bạn học Vãn Nguyệt.”

Người khác đều cảm thấy anh dịu dàng hơn rất nhiều.

Tôi lại cảm thấy anh như muốn lấy mạng tôi.

Số lần tôi đứng lên trong lớp này còn nhiều hơn cả học kỳ trước!

 
 
Chương 18


“Anh à, anh khiêm tốn chút được không? Xin anh đấy.”

Ở một chỗ yên tĩnh, tôi kéo Tạ Cảnh Chi, chắp tay trước ngực.

Anh nhướng mày:

“Anh tưởng anh đã khiêm tốn lắm rồi.”

Tôi trừng mắt:

“Anh không biết giờ ai cũng nói em là sinh viên anh cưng nhất à?”

Anh nâng kính gọng vàng, rất tán thành:

“Nói không sai.”

“Em đúng là như vậy.”

…Muốn chết!

Ai bảo anh dỗ tôi ngay lúc này vậy!

Tôi kéo cổ áo anh:

“Đã nói trước khi em tốt nghiệp thì sẽ giữ bí mật mà.”

Kết quả bởi vì tôi ra vẻ hung dữ, dùng sức quá mạnh, cúc áo được anh gài nghiêm túc chặt chẽ bị đứt ra.

Anh cười khanh khách nhìn tôi:

“Bé ngoan, em làm gì thế?”

Anh lại cúi người cố ý dán vào lỗ tai tôi nói nhỏ mập mờ:



“Đợi tối rồi… cho em xem đủ.”

Tôi: “...”

Tạ Cảnh Chi nói anh sẽ cố gắng khiêm tốn.

Nhưng mỗi lần đi học anh luôn thích tương tác với tôi.

Hơn nữa vừa vào phòng học đã nhiệt tình tìm kiếm vị trí của tôi giữa đám người.

Mọi người đều nhìn ra anh rất ưu tiên tôi.

Vì thế, trước kỳ thi giữa kỳ.

Bạn cùng lớp nhao nhao nhắn tin riêng cho tôi:

[Xin cậu đó! Vãn Nguyệt, cậu có thể nói với thầy Tạ đừng đóng tài liệu được không.]

[Bây giờ mới giữa kỳ, đóng tài liệu chẳng phải muốn mạng của tớ sao!]

Tôi suy nghĩ một lát.

Quay đầu đã đụng phải n.g.ự.c Tạ Cảnh Chi.

Anh cúi người nhìn tôi, cười khẽ:

“Em cũng muốn mở tài liệu sao?”

Tôi phấn khích gật đầu: “Muốn!”

Anh chỉ miệng mình:

“Hôn anh một cái.”



Tôi nhón chân lên.

Anh lại không biết thỏa mãn.

Khi môi tôi sắp rời đi, anh vươn tay ôm eo tôi:

“Thêm cái nữa.”

Tôi trừng mắt: “Anh…”

Tôi không kịp nói tiếp, anh đã dễ dàng cạy răng tôi ra.

Theo nụ hôn càng sâu, chậm rãi đặt tôi ngã xuống sô pha.

Chân tôi ôm lấy đùi anh, anh lập tức thuận thế đè xuống,

Càng tùy ý cướp lấy hơi thở của tôi.

Không biết qua bao lâu, tôi bị hôn đến mức hai chân như nhũn ra.

Khó nhịn được đẩy n.g.ự.c anh.

Anh mới lưu luyến buông tôi ra.

Cầm lấy điện thoại bên cạnh gửi thông báo.

[Thi thử giữa kỳ: Hình thức đề mở.]

Tôi ở sau lưng lặng lẽ trừng mắt.

Ai mà ngờ được, Tạ Cảnh Chi nghe đồn cấm dục, vốn chẳng có chút cấm dục nào!

 
 
Chương 19


Một năm sau tôi tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng được hẹn hò với Tạ Cảnh Chi mà không cần tránh mặt người khác

Chúng tôi nắm tay nhau đi dạo phố.

Tạ Cảnh Chi đột nhiên cảm thán:

“Anh thật hạnh phúc.”

Anh nhìn xuống bàn tay mười ngón đan nhau của chúng tôi:

“Đây có phải là nắm tay người, bên nhau tới già không?”

Tôi nghĩ nghĩ:

“Còn chưa già mà, già rồi nói tiếp.”

Buổi tối đi ngang qua một tiệm bánh mì, nghe được âm thanh radio bên trong.

“Trung thu đến rồi, mua bánh trung thu đi, thưởng thức tháng lãng mạn nhất cùng người quan trọng nhất nào…”

Tạ Cảnh Chi dừng bước, ngửa đầu nhìn bầu trời.

Ở đó, có một vầng trăng sáng treo cao.



Anh nhìn đến ngây người:

“Vãn Nguyệt, em biết không?”

“Anh luôn cảm thấy mặt trăng vô cùng tinh khiết và xinh đẹp.”

“Khắp nơi đều là ánh trăng, nhưng mặt trăng chỉ có một.”

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh.

Còn chưa thấy rõ.

Thì bỗng nhiên cảm giác gò má bị người ta hôn một cái.

Anh cúi người, thì thầm vào tai tôi:

“Vãn Nguyệt, em chính là mặt trăng của anh.”

Dưới ánh trăng, mười ngón tay đan chặt, càng dùng thêm sức nắm chặt lẫn nhau.

Nắm tay người, bên nhau tới già.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top