Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trúc Mã Và Trà Xanh

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Trúc Mã Và Trà Xanh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,300
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Trúc Mã Và Trà Xanh

Trúc Mã Và Trà Xanh
Tác giả: Mộc Thê A/沐栖啊
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 沐栖啊

Thể loại: Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Học Đường

Team dịch: Bao đồng một mối lương duyên?

Giới thiệu:

Tôi thích trúc mã 5 năm, sau khi phát hiện ra anh ta thích hoa khôi, tôi đã quyết định từ bỏ.

Tôi xin đổi chỗ ngồi, không cùng bọn họ ăn cơm, cùng nhau học tập, cùng nhau về nhà.

Trước khi tôi và mẹ dọn đến nơi khác, tôi đem khăn quàng cổ chính tay tôi tự đan mà trước giờ tôi vẫn không dám đưa cho anh ta, nhét vào bàn học anh ta.

"Tôi thấy con người cậu cũng không tệ, nên tặng cậu đó!"

Tôi không nghĩ tới sẽ gặp lại Lục Hứa.

Nhưng lúc gặp lại, chiếc khăn vốn dĩ nằm ở bàn học trước đây lại nằm trên cổ của anh ta.

Khi nhìn thấy người đàn ông đi bên cạnh tôi, mắt anh ta đỏ lên: "Cậu không cần tôi nữa sao?"
 
Chương 1: Chương 1


Đại hội thể thao kết thúc ngày hôm đó, một tin đồn giật gân đã lan truyền khắp trường.

Học thần Lục Hứa lạnh lùng nhất lớp hẹn hò với hoa khôi Cố Tích.

Tôi, với tư cách là bạn học của hai nhân vật có sức ảnh hưởng này.

Khi trở về trường, tôi bị nhiều bạn học buôn chuyện làm phiền.

"Ba người các cậu mỗi ngày đều đi cùng nhau, đáng lẽ ra cậu phải biết chuyện gì trong đó chứ?"
Tôi nhìn những ánh mắt tò mò và hóng hớt của mọi người.

Nhớ đến đoạn video vừa xem cách đây không lâu, không khỏi chua xót trong lòng.

Lần này nếu không phải Cố Tích chạy 800 mét, thể lực không đủ, té ngã trên đường chạy.

Lục Hứa vội vàng chạy tới bế cô ta đến phòng y tế.


Vẻ mặt tràn đầy lo lắng lúc đó của anh ta đã bị mọi người chụp lại.

Đến bây giờ tôi vẫn không biết.

Hóa ra Lục Hứa thích Cố Tích.

Lẽ ra tôi phải biết sớm hơn.

Nhiều lần Cố Tích đến tìm chúng tôi, qua cửa sổ cạnh lớp học, tôi thấy rõ khi Lục Hứa nhìn
Cố Tích, trong ánh mắt mang theo sự vui mừng.

Tại sao tôi lại phản ứng chậm như vậy.

Lục Hứa và Cố Tích, cho dù là về hoàn cảnh gia đình hay đến ngoại hình, đều là trời sinh một cặp.


Một người là nam thần, một người là hoa khôi.

Cho dù Lục Hứa có người mình thích, thì người đó cũng nên là Cố Tích.

Có lẽ vì ở bên cạnh bọn họ nhiều năm rồi, nên tôi cũng dần quên mất, tôi và bọn họ cơ bản không cùng một tầng lớp.

Chỉ vì mẹ tôi làm việc ở nhà họ Lục, nên mới tiếp xúc cùng với bọn họ.

Nhưng trên thực tế, tôi chưa bao giờ thực sự hòa nhập được với bọn họ,
Cố Tích tùy ý mua đại một cái váy cũng bằng một tháng lương của mẹ tôi.

Lục Hứa mang một đôi giày giá cũng chưa bao giờ dưới bốn con số…
Nghĩ đến đây, tôi nhét món quà sinh nhật đã chuẩn bị từ lâu để tặng cho Lục Hứa vào bàn học.

Cảm xúc dần dần phai nhạt: "Chuyện của bọn họ, tôi thật sự không biết rõ lắm."
"Sao cậu có thể không biết?"
Giọng điệu của ai đó có chút gay gắt.

Những người khác cũng phụ họa: "Cậu muốn bao che cho bọn họ có đúng không? Đừng nói dối chúng tôi nữa, chúng tôi cũng đâu có nói với giáo viên:"
"Đúng vậy đó, vẻ mặt của cậu ấy khi nhìn thấy Cố Tích ngã lúc đó đầy khẩn trương, nói không thích chúng tôi mới không tin!"
Các bạn trong lớp một câu rồi lại một câu, vây quanh bàn học của tôi từ trong đến ngoài, nước cũng không chảy ra ngoài được..

 
Chương 2: Chương 2


Đây là lần đầu tiên sau hai năm tôi có cảm giác tồn tại như vậy ở ngôi trường này.

Nhưng bây giờ tôi lại thấy rất phiền với sự tồn tại này.

Thế nên tôi không thể kìm được cảm xúc: "Tôi đã nói là không biết mà! Các người nghe không hiểu sao?"
Đây là lần đầu tiên tôi nổi giận, mọi người đều đứng hình.

Có người dịch sang một bước, lộ ra một khoảng trống.

Thế nên tôi đã nhìn thấy Lục Hứa và Cố Tích phía ngoài đám đông.

Không biết bọn họ từ phòng y tế của trường trở về từ lúc nào.

Lúc này, trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau, vai kề vai, đặc biệt bắt mắt.

Thu hút ánh nhìn từ các bạn học trong lớp và hành lang.

Còn Lục Hứa lại nhìn tôi với ánh mắt thờ ơ: "Cậu lại đây với tôi một chút."
Trước những ánh mắt tò mò và bàn tán của mọi người, anh ta gọi tôi ra ngoài.


Chẳng quan tâm chút nào đến việc mọi người sẽ hiểu lầm.

Trên thực tế, anh ta thực sự không cần phải lo lắng điều này.

Suy cho cùng, không ai có thể nghĩ rằng tôi và anh ta sẽ có cái gì với nhau.

"Sao hôm nay sao cậu lại bảo Cố Tích chạy 800 mét thay cậu?"
Giọng điệu tra hỏi của Lục Hứa mang theo chút trách móc, khiến lòng tôi như đang ở trong hang băng.

"Lúc đó tôi đã nói với cậu, nếu không muốn chạy thì đừng tham gia.

Lâm trận bỏ chạy, khiến Cố Tích giúp cậu dọn dẹp cục diện rối rắm này, suýt chút nữa đã khiến cô ấy xảy ra chuyện."
Anh ta vừa đến thì ngay lập tức định tội cho tôi.

Tôi muốn nói với anh ta, tôi không phải không muốn tham gia chạy 800 mét, mà là mẹ tôi hôm nay ngất xỉu, cả ngày nay tôi đều ở bệnh viện chăm sóc bà ấy.

Tôi muốn nói với anh ta, tôi không hề nhờ Cố Tích chạy thay cho mình, tôi chỉ nói cho ủy viên ban thể dục bảo họ tìm người khác, nhưng không biết tại sao lại là Cố Tích….

Truyện Mỹ Thực

Nhưng khi lời nói đến bên miệng, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, tôi chợt mất hết ý muốn giải thích.

Anh ta thích Cố Tích, dù tôi có nỗi khổ gì hay không, sự thật là tôi đã gián tiếp hại Cố Tích.

Anh ta biết tôi không cố ý, anh ta chỉ trách tôi thôi.

Anh ta trách tôi đã làm tổn thương người anh ta yêu.

Vì vậy, những lời giải thích của tôi cũng sẽ không làm anh ta nguôi giận.

...!
"Xin lỗi."
Tôi cụp mắt xuống và nói lời xin lỗi.

Lục Hứa cau mày: "Cậu không cần xin lỗi tôi, người cậu nên xin lỗi là Cố Tích."
"Được."
Có lẽ tôi đã tiếp thu nó quá nhanh, quá dứt khoát.

Anh ta thế mà lại nghẹn lại.

Cái cau mày càng sâu hơn.

Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, ngập ngừng không nói, cuối cùng chỉ nói một tiếng "Ừm".

Tôi không nhìn anh ta, quay người đi về phía phòng học của Cố Tích..

 
Chương 3: Chương 3


Cố Tích, tôi và Lục Hứa không học cùng lớp.

Ngày thường, sau giờ học, ăn cơm, về nhà, đều là Cố Tích chủ động đến tìm tôi và Lục Hứa, sau đó ba người chúng tôi sẽ đi cùng nhau.

Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về điều đó, tôi chỉ nghĩ rằng ba chúng tôi là bạn tốt.

Nhưng bây giờ, tôi nhận ra mình giống như một bóng đèn khổng lồ, ngày ngày đứng giữa bọn họ, ngăn cản họ bên nhau.

Có lẽ bọn họ đã cảm thấy tôi rất phiền vì không hiểu được ánh mắt của người khác.

Nhưng nếu trước đây không biết thì thôi, nhưng bây giờ tôi đã biết, tôi đương nhiên sẽ không mặt dày mà đến quấy rầy bọn họ.

Trong nhiều ngày, tôi không còn cùng bọn họ lên sân thượng ăn cơm nữa.

Tan học, tôi tìm lý do để ở lại, từ chối đi cùng bọn họ.

Cuối tuần bọn họ hẹn nhau đến thư viện, Cố Tích có gọi tôi, nhưng tôi cũng không đi.


Có lẽ việc tránh mặt đột ngột là quá cố ý.

Lục Hứa cuối cùng cũng nhận ra.

Cố Tích sau giờ học lại đến gọi chúng tôi, tôi vừa nhắc đến bài thi chưa làm xong, Lục Hứa đã bước tới bàn của tôi.

"Bài thi nào cậu chưa làm xong?"
Giọng điệu chất vấn quá sắc bén.

Tôi có chút chột dạ: "Rất nhiều."
"Rất nhiều là bao nhiêu? Làm nhiều ngày như vậy cũng chưa làm xong?"
"Tôi ngu ngốc, tôi không biết làm, nên làm chậm.".

Truyện Teen Hay
"Không biết làm thì sao không đến tìm tôi?"
Lục Hứa liên tục hỏi hết câu này đến câu khác, trong nháy mắt, tôi không giấu được cảm xúc tích tụ nhiều ngày.


Đúng lúc đang sắp mất khống chế, Cố Tích đi vào cắt ngang: "Lục Hứa, cậu đang làm cái gì vậy, làm Tiểu Phong sợ hãi rồi kìa."
Cố Tích nắm lấy tay tôi: "Đừng làm nữa, hôm nay là sinh nhật Lục Hứa, cậu không tham dự sao?"
Nhắc tới sinh nhật là tôi giật mình.

Đôi mắt lạnh lùng của Lục Hứa đối diện vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, như trách tôi đến chuyện này cũng quên mất.

Cuối cùng, tôi bị Cố Tích ép rời đi cùng bọn họ.

...!
Lục Hứa là phú nhị đại, cho nên tiệc sinh nhật của anh ta đương nhiên sẽ không đơn giản.

Khi ba người chúng tôi đến dự tiệc sinh nhật, những nhân vật có thế lực như Lục Hứa và Cố Tích, lập tức bị mọi người vây quanh.

Còn tôi ngay lập tức bị nhấn chìm trong đám đông.

Không ai quan tâm.

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được khoảng cách giữa tôi và bọn họ một cách rõ ràng đến vậy.

Thật ra tôi và Lục Hứa quen nhau từ hồi cấp hai, đến cấp ba thì tôi mới quen được Cố Tích.

Nhưng cô ta có tính cách rất tốt, chúng tôi rất hợp nhau, cô ta thường đến gặp tôi, dần dần thì cô ta cũng thân với Lục Hứa..

 
Chương 4: Chương 4


Sau khi thân với nhau, ba người chúng tôi phát hiện ra Cố Tích cũng sống trong khu dân cư của Lục Hứa.

Hai người bọn họ là hàng xóm.

Dù gặp nhau muộn một chút nhưng định mệnh cho hai người gặp nhau thì sẽ gặp nhau dù muộn thế nào cũng sẽ đến với nhau.

Xuyên qua biển người rộng lớn, tôi nhìn Lục Hứa và Cố Tích bị một đám người đẩy vào nhau.

Nhìn thấy mọi người trêu chọc bọn họ xứng đôi, Cố Tích ngượng ngùng cười, Lục Hứa cũng hơi nhếch lên khóe môi.

Đột nhiên tôi cảm thấy hôm nay mình theo đến đây là để tự chuốc thêm rắc rối.

Không chuẩn bị quà nên tôi lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc.

Sau khi về nhà, tôi đi ngủ sớm.

Tuy nhiên vào nửa đêm, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.

Tôi tưởng là mẹ nên mơ màng bước ra mở cửa.


Nhưng lại nhìn thấy Lục Hứa đang đứng ở cửa.

Sắc mặt anh ta trầm xuống: "Sao rời đi mà không nói một tiếng?"
Tôi không hiểu sao giọng điệu anh ta có chút không vui, tôi có ở đó hay không có quan trọng với anh ta không?
Trong nhóm lớp, mọi người đều đăng một đoạn video về bữa tiệc sinh nhật của anh ta, không phải anh ta chơi rất vui vẻ sao?
"Quà sinh nhật của tôi đâu?"
Anh ta đột nhiên hỏi.

Tôi nghĩ đến món quà tôi đã chuẩn bị mấy tháng trời, lại nghĩ tới video, Cố Tích tặng cho anh ta chiếc khăn quàng cổ trị giá mấy vạn tệ.

Đột nhiên cảm thấy lúng túng và xấu hổ.

Trùng quà thì thôi đi, còn một cái thì đắt một cách lố bịch, cái kia thì rẻ đến mức giá chỉ có vài tệ.

Thậm chí chiếc khăn quàng cổ kia của tôi còn đan rất xấu.

"Tôi quên mất, không có chuẩn bị."
Đối diện Lục Hứa hô hấp hơi nghẹn lại.


Khi tôi định nói thêm điều gì đó, tiếng bước chân vang lên từ hành lang.

Tôi lùi lại một bước, đóng cửa lại.

...!
Lục Hứa có vẻ rất tức giận vì tôi không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ta, phớt lờ tôi hơn một tuần.

Có lẽ anh ta nghĩ tôi vẫn sẽ như lúc trước, chủ động tỏ ra yếu thế, xin lỗi trước.

Nhưng lần này, tôi không làm vậy.

Hơn nữa còn chủ động xin giáo viên đổi chỗ.

Chuyển đi trước bàn của anh ta.

Lục Hứa có thân phận đặc biệt, vậy nên anh ta không bao giờ phải chuyển chỗ ngồi mỗi tháng.

Mà tôi là bạn tốt của anh ta, cũng được anh ta đặc biệt cho phép không cần di chuyển, cho nên tôi vẫn luôn ở trước bàn anh ta.

Hiện tại tôi đột nhiên chuyển đi, sắc mặt Lục Hứa tối sầm.

Anh ta kéo tôi đến cầu thang, chất vấn tôi có ý gì.

Tôi muốn bỏ chạy, lại bị anh ta đã đẩy vào tường..

 
Chương 5: Chương 5


Trong lúc giằng co, Cố Tích từ dưới lầu đi lên, tình cờ bắt gặp.

Rõ ràng tôi và Lục Hứa không làm gì cả, nhưng khi nhìn vào ánh mắt Cố Tích, tôi lại cảm thấy có chút chột dạ và xấu hổ khi bị bắt gian.

Cùng ngày đó, Cố Tích giả vờ bóng gió hỏi tôi: "Cậu cũng thích A Hứa đúng không?"
Cô ta sử dụng "cũng", không cần nói cũng biết nó có nghĩa là gì.

"Tiểu Phong, cậu là bạn thân nhất của tôi, tôi không hy vọng chúng ta có mâu thuẫn gì vì A Hứa, cậu biết điều đó mà phải không?"
Rõ ràng Cố Tích vẫn là thái độ và giọng điệu như trước.

Nhưng tôi cảm thấy cô ta rất xa lạ.

Hoặc có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự hiểu cô ta.

Bởi vì giây tiếp theo, khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cô ta đột nhiên dẫm hụt chân ngã xuống cầu thang trước mặt tôi.

May mắn thay Lục Hứa xuất hiện kịp thời tiếp được cô ta.

Còn cô ta nhìn tôi: "Không phải là Tiểu Phong làm, vừa rồi chúng tôi xảy ra chút cãi vã, là tôi tự mình không đứng vững được."
Lời này tưởng chừng như là một lời giải thích nhưng thực chất nó giống một sự che giấu hơn.


Qua hơn chục bậc thang, tôi thấy ánh mắt Lục Hứa đang nhìn tôi, vừa lạnh lùng vừa thất vọng.

Anh ta không tin tôi.

Lòng tôi lập tức chìm xuống đáy vực.

Tôi xoay người muốn chạy đi.

Lục Hứa vẻ mặt u ám khác thường, chỉ hai ba bước đã đuổi kịp tôi.

"Gần đây rốt cuộc cậu có chuyện gì thế?"
"Không phải cô ta tự mình nói rồi sao? Là cô ta không đứng vững.

Sao thế, cậu còn muốn tìm tôi tính sổ à?"
"Xin lỗi!"
"……"
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, dùng lực rất mạnh.

Đau đến nỗi tim tôi thắt lại.

"Cậu có xin lỗi hay không?"
Đôi mắt lạnh lùng, sắc bén như muốn xuyên thủng trái tim người khác.


Có vẻ như nếu hôm nay tôi không xin lỗi thì không thể rời đi.

Trải qua một phút im lặng, tôi đè nén vẻ chua xót nói: "Lục Hứa."
Anh ta cau mày.

Tôi gằn từng chữ một: "Cậu con mẹ nó chính là một thằng ngu."
Anh ta đột nhiên giật mình, nhìn tôi ngạc nhiên.

Tôi hất tay anh ta rồi quay lại lớp học.

Đây là lời nói khí phách nhất mà tôi từng nói với Lục Hứa.

Đó cũng là câu nói cuối cùng mà tôi nói với anh ta khi còn là học sinh.

Bởi vì sau này tôi và mẹ chuyển nhà đi nơi khác.

Ngày rời khỏi nhà họ Lục, tôi đã do dự rất lâu, vẫn không nỡ vứt chiếc khăn quàng cổ kia đi.

Thế là tôi bí mật quay lại trường học, nhét chiếc khăn quàng cổ vào bàn học của Lục Hứa.

Thuận tiện để lại một lời nhắn: "Tôi cảm thấy cậu là một người tốt nên tặng cho cậu!"
Tôi không biết sau khi khai giảng, ai sẽ ngồi vào bàn học đó.

Cũng không biết liệu những thứ tôi để lại, có bị người khác vứt đi như rác hay không.

Tôi đã để lại tình bạn ngày xưa của tôi với Lục Hứa cùng với chiếc khăn quàng cổ đó..

 
Chương 6: Chương 6


Sau khi chuyển trường, tôi xóa thông tin liên lạc của Lục Hứa, đổi số điện thoại mới.

Để nhanh chóng thích nghi với môi trường mới, để không làm ảnh hưởng đến việc học tập, trong suốt năm ba đại học, mỗi ngày tôi đều vùi đầu vào chăm chỉ học tập.

Việc học bận rộn khiến tôi có không có thời gian để nghĩ về những chuyện trước kia.

Năm năm trôi qua trong chớp mắt.

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại Lục Hứa.

.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Nhưng hôm đó tôi đang gửi tài liệu cho khách hàng.

Đột ngột trời mưa to, không thể xuống núi được, bị mắc kẹt ở một khách sạn trên núi.

Tình cờ gặp anh ta ở sảnh khách sạn.

Bên ngoài trời đang mưa bão, xung quanh có rất nhiều tiếng ồn ào.


Cách năm năm, khoảnh khắc ánh mắt đối diện nhau, thế giới của tôi chợt trở nên tĩnh lặng như cát bụi.

Tôi nhận ra anh ta ngay lập tức.

Và Cố Tích bên cạnh anh ta.

Năm năm, bọn họ vẫn ở bên nhau.

Mặc dù tôi đã đoán được khả năng này, nhưng khi thực sự nhìn thấy nó, trái tim vẫn dừng lại một chút vì không thể tin được.

Tôi khẩn cầu hy vọng bọn họ không nhận ra tôi.

Bởi vì lúc này đây cả người tôi đều rất nhếch nhác.

Mà bọn họ ăn mặc lộng lẫy, bước vào cùng với một đám đông cùng tuổi, trông rất điềm tĩnh.

Ngược lại hoàn toàn với tôi.

Nghe cuộc trò chuyện, có vẻ như bọn họ đặc biệt đến đây để chơi.


"Anh Lục, làm sao vậy?"
Thấy anh ta vẫn đứng yên, có người khó hiểu hỏi anh ta.

Lục Hứa vẫn đang nhìn tôi như cũ, ánh mắt lạnh lùng lóe lên ánh sáng không dập tắt được, tựa hồ đang đè nén một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó.

Tôi giả vờ như không biết, đi ngang qua bọn họ.

Nhận thấy động tác nhấc chân của anh ta, tôi vô thức bước nhanh hơn, nhưng giây tiếp theo vẫn bị anh ta vẫn kéo lấy cổ tay.

"Lại định bỏ đi không nói nói tiếng nào sao?"
Giọng điệu chất vấn có chút run rẩy, mang theo chút khàn khàn.

Tôi muốn đẩy anh ta ra, nhưng sức lực anh ta cực kỳ mạnh mẽ, sống c.h.ế.t không chịu buông ra.

"Buông tay!"
Anh ta cau mày.

định nói điều gì đó thì các bạn học phía sau đã theo kịp.

"Anh Lục, anh đang chào ai vậy? Anh gặp được bạn à?"
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào trên người tôi.

Khi nhìn thấy Lục Hứa nắm tay tôi, mọi người đều có biểu cảm khác nhau, có người lén lút nhìn Cố Tích đang đứng ở một bên.

Cố Tích gượng cười: "Tiểu Phong, sao cậu lại ở đây? Hơn nữa vì sao lại nhếch nhác như vậy?".

 
Chương 7: Chương 7


Trong khi nói chuyện, cô ta có vẻ như lặng lẽ quan tâm đ ến tình huống của tôi, nhưng thực ra là đang chia cắt tôi và Lục Hứa.

Mà Cố Tích vừa nói lời này, mọi người cũng đều tập trung chú ý vào tôi.

Sau khi thấy tôi ướt sũng, thậm chí tổng giá trị toàn bộ quần áo của tôi không vượt quá ba trăm tệ, những thanh niên giàu có này tỏ ra ngạc nhiên.

Có người buột miệng nói: "Anh Lục, anh còn biết một người như vậy sao?"
Có người thẳng thắn nói: "Chiếc túi này chắc phải hàng giả, tôi nhớ trên thế giới chỉ có một chiếc mẫu này, bị anh trai tôi đã tặng nó cho bạn gái rồi!"
Không có ý xấu.

Nhưng tôi vẫn bị những từ "người như vậy" và "hàng giả" làm cho choáng ngợp.

Trên thực tế, tôi không theo đuổi bất kỳ sản phẩm tên tuổi nào, cũng không có ý định mua sản phẩm hàng giả.


Cái túi này này được ông chủ công ty luật của tôi đưa cho tôi, trừ một nửa chi phí ăn uống của tôi.

Nói tôi đại diện cho tiêu chuẩn của ứng cử viên luật, nên khi ra ngoài gặp khách hàng thì không thể quá tồi tàn được.

Thực tế là mang không nổi, tốt xấu gì cũng mang một hàng giả nhìn đẹp hơn một chút.

Nhưng hiện tại, lần đầu tiên lấy ra, lại trùng hợp đụng phải đám người Lục Hứa.

Còn bị vạch trần trước mặt mọi người.

Tôi xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nhìn vào ánh mắt của Lục Hứa.

Đoán chừng hiện tại anh ta sẽ chê tôi làm mất mặt giống như kia.


"Anh Lục, chị Tịch, các người và cô ấy có quan hệ gì vậy?"
Lục Hứa nhìn tôi, do dự một lát.

"Cô ấy là tôi……"
Thấy anh ta thực sự khó xử, tôi trả lời thay anh ta: "Bạn học cấp ba, không thân cho lắm."
Vừa nói xong, sắc mặt của anh ta đột nhiên tối sầm.

"Ninh Dĩ Phong…..."
"Tiểu Phong, nếu đã tình cờ gặp nhau, đi chơi với chúng tôi được không?"
Cố Tích đột nhiên nhiệt tình nắm tay tôi nói.

Trông có vẻ thân mật nhưng tôi vẫn còn nhớ lúc cô ta nắm lấy tay tôi trước đó, sự chán ghét chợt lóe qua trong mắt.

Trước đây là do tôi ngu ngốc, không nhìn ra được một số chi tiết bên ngoài, nhưng bây giờ, sau khi trải qua sự tôi luyện của ông chủ công ty luật, tôi lại nhìn Cố Tích, mới nhận ra người này rõ ràng là một kẻ tiểu nhân hai mặt.

Trước đây làm bạn tốt với tôi, có lẽ vì tôi là bạn tốt với Lục Hứa.

Nhưng bây giờ, tôi đã không còn giá trị lợi dụng, tại sao cô ta lại phải làm vậy?.

 
Chương 8: Chương 8


"Không cần."
Tôi lạnh nhạt rút tay lại nói: "Tôi còn có việc phải làm, các người cứ đi chơi đi."
Tôi vừa định rời đi, Lục Hứa lại ngăn tôi lại: "Cậu có chuyện gì vậy?"
Giọng điệu của câu hỏi giống như khi anh ta hỏi tôi vào ngày sinh nhật 5 năm trước "Bài thì này khi nào cậu mới làm xong".

Tôi đột nhiên có chút bực bội, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: "Liên quan gì đến cậu?"
Anh ta sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt tối sầm: "Ninh Dĩ Phong, năm năm không gặp, bây giờ cậu có năng lực rồi phải không, nhìn thấy tôi cũng không chào một tiếng thì thôi đi, còn dùng thái độ này đối với tôi? Năm đó cậu không từ mà biệt, tôi còn chưa tức giận, cậu có biết không tôi……"
"Tiểu Phong, chúng ta vẫn luôn coi cậu như bạn bè, tôi còn tưởng rằng cậu cũng vậy.

Không ngờ cậu chuyển trường cũng không nói cho chúng tôi biết, tôi và A Hứa thật sự rất đau lòng."
Cố Tích vội vàng tiếp thu những gì Lục Hứa nói.

Nghe có vẻ đau buồn nhưng ý nghĩa của việc tuyên bố chủ quyền không cần rõ ràng như vậy.


Lục Hứa đứng ở bên cạnh cô ta, cũng không phản bác cái gì, giống như Cố Tích, cũng lộ ra vẻ mặt vừa trách cứ vừa thất vọng về tôi.

Tôi đang lo lắng không biết làm cách nào để thoát khỏi hai người này thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh: "Ninh Dĩ Phong, lại đây——"
Giọng nói càng trong trẻo và lười biếng, giọng điệu ra lệnh, mang theo chút ghét bỏ.

Không phải là ông chủ tôi Ôn Lễ Hành thì còn có thể là ai?
Mọi người nghe thấy thì nhìn lại, Ôn Lễ Hành lười biếng đứng ở cửa khách sạn.

Đẹp trai thì đẹp trai đó, nhưng khí chất kiêu ngạo lại nổi bật hơn.

"Anh? Tại sao anh lại ở đây?"
Người lên tiếng chính là cô gái đã nghi ngờ tôi mang hàng giả.


Nhưng Ôn Lễ Hành còn không thèm nhìn cô ấy, chỉ bước đến gần tôi: "Cô là rùa đen à, sao có thể kiềm chế tốt như vậy?".

Truyện Đoản Văn
"……"
"Ngay cả lợn cũng có miệng, cô không có à?"
Vẻ mặt anh như hận rèn sắt không thành thép.

Lục Hứa cau mày xen vào: "Anh là ai, dựa vào gì mà nói cô ấy?"
"Tôi cho tiền cô ấy, anh nói xem?"
Những lời này có chút mơ hồ, sắc mặt Lục Hứa hơi thay đổi.

Những người khác đứng sau cũng vậy.

Nhưng em gái của Ôn Lễ Hành lại kêu lên: "Anh, cô ấy không phải là bạn gái của anh phải không?! Chiếc túi này là anh mua là tặng cô ấy? Vậy chiếc túi cô ấy xách không phải là hàng giả?"
Không phải là túi giả?
Tôi ngạc nhiên..

 
Chương 9: Chương 9


Ôn Lễ Hành lạnh lùng liếc nhìn em gái: "Ôn Lễ Viện, anh mua cho em một cái loa để đeo trên đầu nhé? Em có thể kêu to hơn."
Ôn Lễ Hành nhìn thấy ai cũng tức giận, ngay cả em gái anh cũng không ngoại lệ.

Trong lúc mọi người còn đang bàng hoàng thì anh đã kéo tôi đi.

Thế là tôi cũng không nhìn thấy khoảnh khắc bóng tối lóe lên trong đôi mắt đen của Lục Hứa phía sau.

Anh ta muốn đuổi theo, nhưng lại bị Cố Tích ngăn lại: "Hôm nay là sinh nhật của em, anh có thể đừng đi được không? Như vậy sẽ khiến em rất mất mặt."
...!
Có quá nhiều người bị mắc kẹt trên núi, tất cả các khách sạn đều đã được đặt kín chỗ.

Tôi không thể chịu đựng được việc ở trong phòng tổng thống, vốn dĩ tôi đã yêu cầu lễ tân khách sạn cho tôi ở lại sảnh một đêm.

Tôi không ngờ Ôn Lễ Hành sẽ đến.


Khi tôi theo anh vào phòng tổng thống mà anh đã đặt trước, cuối cùng tôi cũng hoàn hồn lại.

"Ông chủ, sao anh lại ở đây?"
Anh cởi áo khoác vest, tự nhiên ngồi trên ghế sofa.

"Vốn dĩ là ở chỗ này không được sao?"
Anh đã ở đây rồi, tại sao hôm nay lại bảo tôi đưa tài liệu?
Hơn nữa đồng nghiệp của tôi ở công ty luật còn nói rõ rằng hôm nay anh sẽ có phiên tòa, đến bốn giờ chiều mới có thể kết thúc.

Tôi muốn hỏi nhưng lại không dám.

Suy cho cùng Ôn Lễ Hành nổi tiếng trong ngành là một kẻ độc miệng, rất thích chế nhạo, chửi rủa người khác, giống như vừa rồi.

Tôi mới vào công ty luật được ba tháng mà anh đã mắng tôi không dưới ba mươi lần.


Điều anh mắng tôi nhiều nhất chính là tôi ngu ngốc.

Đầu óc ngu, cái miệng cũng ngu.

Tôi đang cúi đầu phân tâm, đột nhiên tầm nhìn tối sầm, một khuôn mặt đẹp trai đột nhiên xuất hiện trước mặt, khiến tôi sợ đến nhảy dựng.

"Ông chủ……"
"Chậc."
Ôn Lễ Hành lặng lẽ nhìn tôi mấy giây, sau đó thu hồi tầm mắt, đứng thẳng: "Cô lớn lên quá khó coi rồi, thế mà lại còn vùi vào mối tình tay ba cẩu huyết như vậy?"
"Sao anh biết mối quan hệ của tôi với bọn họ?"
"Không phải cô nên bác bỏ câu trước của tôi à?"
"Hửm?"
Sắc mặt Ôn Lễ Hành tức giận nói: "Trợ lý Ninh, khi có người chê cô xấu, cô không nên mắng lại sao? Tại sao cô lại bình tĩnh tiếp nhận như vậy?"
"Nhưng điều anh nói là sự thật."
Ôn Lễ Hành cạn lời.

"Cho dù là sự thật thì cũng phải mắng lại, cô không có chút tôn nghiêm nào sao? Trợ lý Ninh, khi gặp chuyện bớt nghĩ tới chính mình, trách cứ người khác nhiều một chút, hiểu chưa?".

 
Chương 10: Chương 10


"Nhưng anh là ông chủ của tôi…..."
"Tôi làm ông chủ của cô thì làm sao? Tôi là ông chủ của cô thì có thể tùy tiện mắng cô, cậu ta là người mà cô thích, cũng có thể tùy tiện xúc phạm cô.

Trợ lý Ninh, cô luôn thích tìm lý do cho sự yếu đuối của bản thân."
"……"
"Một người nổi tiếng từng nói, một người ở tuổi 20 mà không điên thì không có tương lai.

cô đã hai mươi hai tuổi rồi."
"Ông chủ, người nổi tiếng đó còn nói, nếu một người ở tuổi 30 mà vẫn điên cuồng thì không có tương lai."
"Trợ lý Ninh, cô cho rằng tôi không có tương lai sao?"
Ôn Lễ Hành khinh thường chặc lưỡi một cái: "Những câu trích dẫn trên chỉ dành cho người bình thường, chẳng hạn như cô.

Nhưng đối với thiên tài giống như tôi, luôn có vốn để điên cuồng."

"......!Ông chủ, anh không phải là một người ảo tưởng bình thường."
"Sai rồi, người không có thực lực thì mới gọi là người ảo tưởng.

Loại của tôi gọi là hiểu rõ chính mình."
Dừng một chút, anh nhớ ra điều gì đó, đột nhiên tức giận: "Trợ lý Ninh! Tôi còn chưa tới ba mươi tuổi, cô đừng tự có làm tròn lên!"
"……"
Quả nhiên, đồng nghiệp ở công ty luật nói sau khi ông chủ qua sinh nhật hai mươi tám tuổi, đặc biệt nhạy cảm với tuổi tác của mình, đó là sự thật.

....!
Tôi không biết làm thế nào Lục Hứa có được thông tin liên lạc của tôi.

Tôi vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ thì nhận được cuộc gọi của anh ta.


"Hiện tại cậu và ông chủ của cậu đang bên nhau sao?"
Chỉ trong vòng vài giờ, liền biết được mối quan hệ giữa tôi và Ôn Lễ Hành, tôi hơi bất ngờ.

Nhưng xét thấy Lục Hứa không phải người bình thường, có lẽ dựa vào mạng lưới quan hệ rộng rãi, nên muốn điều tra việc gì thì không phải là việc khó.

"Có việc thì nói, tôi chuẩn bị đi ngủ."
"......!Tiểu Phong, mấy năm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, nhưng lại không nghĩ ra.

Tại sao cậu lại trở nên như vậy? Vì sao cậu có vẻ như đang giận tôi? Hơn nữa thái độ đối với Cố Tích cũng rất lạnh nhạt, cô ấy không phải là bạn thân nhất của cậu sao? Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, cậu quên rồi sao?"
Tôi cảm thấy những cảm xúc vừa bình tĩnh lại đang dần trở lại.

Không biết tại sao, Lục Hứa luôn có khả năng khiến cảm xúc của tôi dâng trào.

Dù bạn buồn hay là tức giận.

Có lẽ chính những gì Ôn Lễ Hành nói tối nay đã ảnh hưởng đến tôi, thế nên tôi không nhìn được mà nói lại: "Lục Hứa, chúng ta không phải bạn bè, trước đến nay đều không phải.".

 
Chương 11: Chương 11


Bên kia im lặng vài giây.

"Cậu vẫn luôn nghĩ như vậy sao?"
"Đúng vậy."
Hai người có mối quan hệ không bình đẳng, làm sao có thể trở thành bạn bè?
Khi cấp ba, mọi người hay trêu đùa tôi là người hầu của nam thần và hoa khôi, lúc đó Lục Hứa không hề phủ nhận mà còn cười theo.

"Vậy tất cả những điều chúng ta đã làm cùng nhau trước đây, gọi là gì?"
"Cậu đang nói là hoa khôi cùng nam thần và người hầu của bọn họ sao?"
".....Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy, Cố Tích cũng vậy!"
"Vậy cậu thực sự là hiểu rõ Cố Tích, cậu có chắc chắn cô ta không nghĩ vậy không?"
"Tiểu Phong, cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Mấy năm này cậu rời đi không lời từ biệt, cô ấy vẫn luôn quan tâm cậu, nhớ đến cậu, ngày nào cũng rất đau lòng, sao cậu lại nói sau lưng cô ấy như vậy…..."
"Chậc, còn chưa cúp điện thoại sao? Cô không thấy ghê tởm, nhưng tôi thì cảm thấy phiền phức."

Ôn Lễ Hành không biết đi vào từ lúc nào, cầm lấy điện thoại.

Trước khi cúp máy, còn thoáng nghe được giọng nói lo lắng của Lục Hứa vang lên: "Tại sao trong phòng cậu lại có giọng đàn ông? Là Ôn Lễ Hành sao? Cậu không phải là cấp dưới của anh ta sao, tại sao nửa đêm rồi còn ở cùng nhau? Ninh Dĩ Phong?!"
Nhưng mà không ai trả lời anh ta, chỉ còn tiếng bíp ở lại.

Tôi nhìn Ôn Lễ Hành chỉ mặc áo choàng tắm, thậm chí còn có chút hở, ngập ngừng nhắc nhở anh: "Ông chủ, anh vẫn nên mặc thêm quần áo vào đi!"
"Sao vậy? Xấu lắm à?"
"Không có, chỉ là hơn nửa đêm một nam một nữ."
"Trợ lý Ninh." Vẻ mặt Ôn Lễ Hành không thể tin được, "Trong đầu cô đều đang nghĩ gì vậy? Cả ngày chỉ biết nghĩ những chuyện này, khó trách cô chỉ là trợ lý."
"......!Ông chủ, tôi chỉ là trợ lý luật sư là vì chứng chỉ luật sư của tôi chưa đầy đủ.

Hơn nữa, tôi còn trẻ."
"……"

Quả nhiên Ôn Lễ Hành không chịu được khi người khác nhắc đến tuổi tác, sắc mặt trở nên u ám.

Một lúc lâu sau, mới buồn bã nói: "Nếu trợ lý Ninh có thể sử dụng năng lực khiến tôi tức c.h.ế.t lên trên người đôi cẩu nam nữ đó, tôi sẽ càng vui mừng hơn."
Cẩu nam nữ?
Tôi bị sốc trước cách dùng từ của Ôn Lễ Hành.

Rõ ràng bề ngoài anh trông cao quý và lịch lãm, là một quý ông và khiêm tốn.

Nhưng tại sao mỗi lần nói chuyện lại phá hủy khí chất trên người của anh vậy……
Nghĩ tới điều gì đó, tôi đột nhiên nói: "Ông chủ, cái túi anh đưa cho tôi……"
"Cái túi đó bị làm sao? Cô chê tôi tính phí quá cao? Đây là tôi đã nhờ người ta giảm giá, không cần phải bàn cãi gì nữa.

Nếu không cần nữa thì vứt đi, tiền sẽ không được hoàn lại."
Anh cũng không thèm nghe, quay người bỏ đi.

Tôi: "……".

 
Chương 12: Chương 12


Trời mưa suốt đêm không ngớt nên mọi người buộc phải ở lại.

Ôn Lễ Hành có vẻ rất bận rộn, từ khi tỉnh dậy, tôi đã nhìn thấy anh vẫn luôn họp và nói chuyện điện thoại.

Không biết người bận rộn như vậy, tối hôm qua lại lên cơn động kinh, đột nhiên chạy lên núi rồi mắc kẹt ở đây.

Khi tôi ra ngoài ăn sáng ở nhà ăn của khách sạn, cách đó một quãng đường tôi lại gặp được Lục Hứa và Cố Tích.

Đúng như dự đoán, hai người bọn họ bước về phía tôi.

Bên cạnh còn có ba người bạn của bọn họ đi theo, một trong số đó là em gái của Ôn Lễ Hành.

"Có thể ngồi đây được không?"
Lục Hứa hỏi.

Khi anh ta lại gần, tôi nhận ra sắc mặt anh ta trông rất tệ, dường như cả đêm qua không ngủ ngon.

Chẳng lẽ tại tiệc sinh nhật Cố Tích tối qua, bọn họ vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ sao?
Không đợi tôi trả lời, anh ta đã ngồi xuống cạnh tôi.


Sắc mặt Cố Tích nhất thời cứng đờ, yên lặng ngồi xuống đối diện.

Ba người bạn đi theo bọn họ đều có vẻ mặt khác nhau, tự động tìm chỗ ngồi xuống.

Vốn dĩ tôi cũng không đói lắm, cầm đ ĩa lên đang định đứng dậy thì Lục Hứa đột nhiên đặt đũa xuống.

m thanh lớn, mọi người xung quanh đều dừng lại và nhìn sang.

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt mơ hồ: "Cậu nhất định phải như thế này sao?"
"Tôi tưởng tối hôm qua chúng ta đã nói rõ ràng trên điện thoại rồi."
Lục Hứa nghe xong, sắc mặt lại tối sầm.

Sắc mặt Cố Tích ở đối diện cũng thay đổi.

Nhưng cô ta vẫn mỉm cười nói: "A Hứa, tối qua bảo anh mời Tiểu Phong đến dự sinh nhật, nhưng cô ấy không đến, không phải anh quên nói với cô ấy rồi chứ?"
"Tối qua cô ấy bận rộn như vậy làm sao có thời gian đến gặp chúng ta."
"Bận rộn? Đêm đã khuya, còn có thể bận việc gì?"
"Tiểu Tích, nhiều năm như vậy em nhớ cô ấy là vô ích, người nào đó m.á.u lạnh vô tình, không đáng để em lo lắng cho cô ấy."

Hai người qua lại một cách kì lạ.

Tôi lười phản ứng, muốn đứng dậy bỏ đi.

Sắc mặt Lục Hứa thay đổi, không nói nữa, vội vàng tóm lấy tôi: "Chúng ta nói chuyện đi."
"Nói cái gì mà nói? Ninh Dĩ Phong, cô lại đây."
Ôn Lễ Hành bỗng nhiên xuất hiện.

Giọng điệu ra lệnh khiến tôi giật mình, vô thức hất tay Lục Hứa đi về phía anh.

"Ông chủ."
Ôn Lễ Hành nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười "hiền lành": "Tối hôm qua tôi đã nói với cô thế nào?"
"......!Ông chủ, tôi chỉ nghĩ tranh cãi cũng chẳng ích gì."
"Trợ lý Ninh, cô làm tôi tức muốn chết, cô coi như không có chuyện gì à?"
"……"
Ôn Lễ Hành nhìn chằm chằm tôi, trên mặt lộ ra vẻ hận rèn sắt không thành thép.

Ôn Lễ Viện từ lúc bắt đầu đã nín thở ăn dưa, lúc này mới đến trước mặt Ôn Lễ Hành.

"Anh, sao anh lại tới đây? Có công việc sao?"
"Đừng đến gần như vậy."
"Tại sao?"
"Xấu đến anh rồi."
Ôn Lệ Viện: "...".

 
Chương 13: Chương 13


Khi bị Ôn Lễ Hành dẫn đi, tôi lại chuẩn bị bị mắng nữa.

Tuy nhiên ngoài dự đoán, anh không nói gì cả, chỉ bảo tôi ăn no rồi quay lại làm việc với anh.

"Mặc dù hiện tại chúng ta bị mắc kẹt ở đây, nhưng dù điều kiện có tệ đến đâu, cũng phải cố gắng tạo ra một môi trường làm việc hiểu không, trợ lý Ninh?"
Tôi nhìn căn phòng tổng thống sang trọng, rồi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Lễ Hành, ngập ngừng gật đầu: "Ồ."
"Tôi đã thêm một số yêu cầu mới cho vụ án này, cô sửa lại hợp đồng một chút."
"Được."
Tôi nhìn mấy yêu cầu mới mà anh đưa ra, lưỡng lự: "Ông chủ, chúng ta tăng giá cao như vậy, khách hàng có tức giận không?"
"Hợp tác là hai bên tự nguyện, nếu anh ta không vui thì có thể tìm người khác.

Nhưng vụ kiện này khó khăn như vậy, ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể giúp anh ta kiện."
"......" Thật tự tin.


"Trợ lý Ninh, cô phải nhớ kỹ, khi thực lực của cô đủ mạnh mẽ, thế giới sẽ nhân nhượng cô."
"……Ồ."
"Khi cô yếu đuối, sự im lặng của cô chính là đờ đẫn, sự thờ ơ của cô chính là hèn nhát, sự thân thiện và dễ gần của cô chính là nịnh bợ --"
"Ông chủ, tôi biết rồi!"
"Chậc.

Tính khí thất thường của cô chính là EQ thấp."
"……"
Phòng tổng thống có cung cấp dịch vụ suối nước nóng miễn phí.

Ôn Lễ Hành nói không nên lãng phí, bảo tôi nhất định phải đi suối nước nóng.

Vừa bước vào liền gặp Cố Tích.


Nhưng nhìn tư thế của cô ta không giống như đến đây để tắm, giống như nhìn thấy tôi đến nên mới cố ý theo đến đây.

"Tiểu Phong, chúng ta nói chuyện có tiện không?"
Cô ta lại lộ ra vẻ mặt giống như muốn âm mưu tính kế tôi trước đây, tôi cảnh giác nhìn cô ta: "Cô muốn nói chuyện gì?"
"Có phải cô còn giận tôi? Bởi vì tôi vô tình té ngã vào năm năm trước, A Hứa quá lo lắng nên đã hiểu lầm cô."
"Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, chuyện năm năm trước tôi đã quên từ lâu."
"Vậy sao?"
Cô ta cười xinh đẹp: "Vậy cô còn thích Lục Hứa không?"
Thích Lục Hứa không?
Tôi thực sự đã tự hỏi mình câu hỏi này rất nhiều lần.

Trước khi gặp lại Lục Hứa thì tôi không biết.

Nhưng sau khi gặp lại Lục Hứa, tựa hồ đã có kết quả.

"Xem ra vẫn còn thích.

Cho nên lần này cô đến đây là cố ý gặp lại anh ấy phải không? Cô muốn cướp của tôi? Dù sao chúng ta cũng là chị em tốt, cô cướp bạn trai của bạn thân mình, không tốt lắm đi?".

 
Chương 14: Chương 14


Khi tôi đang chìm trong suy nghĩ, Cố Tích đã tự mình suy diễn.

"Cô không đoạt lại tôi đâu, chưa kể tôi và Lục Hứa đã ở bên nhau ngần ấy năm, chúng tôi còn chuẩn bị đính hôn.

Trước kia cô chỉ là con gái của bảo mẫu nhà bọn họ, mẹ anh ấy không thích các người, nếu không thì mẹ cô đã không bị đuổi đi."
"Mẹ tôi bị đuổi đi?" Tôi kinh ngạc ngắt lời, "Sao cô lại biết?"
Cô ta lại mỉm cười nhưng không trả lời.

Chỉ liếc nhìn xung quanh rồi đột nhiên bước đến mép nước, giả vờ dẫm hụt.

Trước khi ngã, cô ta đã nắm lấy tay tôi, làm người ở xa nhìn như bị tôi đẩy.

Nghe thấy tiếng nước bắn, tôi cạn lời.

Lại làm lại trò cũ.


Tôi đoán Lục Hứa đang ở gần đây!
Đúng như dự đoán, tiếng kêu cứu của Cố Tích đã thu hút Lục Hứa.

Lục Hứa kinh ngạc nhìn tôi đứng ở mép nước, lại nhìn Cố Tích ở trong nước.

Khi thấy đối phương sắp "chết đuối", anh ta liền nhảy xuống bế người lên.

Vì đều chuẩn bị ngâm mình trong suối nước nóng nên cả hai mặc rất ít quần áo, lại còn dính nước.

Khi cả hai bước lên, bọn họ ôm nhau khá thân mật và mơ hồ.

Nhưng Lục Hứa dường như không nhận ra, hoặc có lẽ không ngại thân mật với Cố Tích.

Anh ta tức giận trừng mắt nhìn tôi: "Ninh Dĩ Phong! Trước đây tôi luôn cho rằng là cậu bất cẩn, nhưng xem ra cậu thật sự rất độc ác! Tại sao cậu lại đối xử với Tiểu Tích như vậy? Cậu có tức giận thì cũng nên có chừng mực chứ!’

"A Hứa, không phải, không phải, không phải Tiểu Phong không có đẩy em, là em không cẩn thận ngã."
"Em không cần bao che cho cô ấy nữa, vừa rồi em không thấy cô ấy còn thờ ơ đứng đó, không hề quan tâm đ ến em sao? Tiểu Tích, cô ấy đã thay đổi từ lâu rồi!"
"Chậc."
Tôi không kiên nhẫn ngắt lời, bước tới trước mặt bọn họ.

"Đúng vậy, không sai, là tôi đẩy đó."
Ôn Lễ Hành nói khi hãm hại ai đó, phải nhanh chóng và chính xác, không thể cho đối phương có cơ hội phản ứng.

Vì thế.

"Lục Hứa."
Tôi giơ chân đá Lục Hứa một đá, trên người anh ta đầy nước, mặt đất trơn trượt, chỉ một đạp của tôi đã đá anh ta vào trong nước.

Cố Tích trợn tròn mắt vì kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng lại thì tôi lại đá cô ta xuống theo.

"Cậu nhìn rõ ràng, lần này mới là tôi đẩy."
Động tĩnh lớn như vậy cuối cùng đã thu hút được những người xung quanh.

Nhưng điều mọi người lo lắng không phải c.h.ế.t đuối mà là——.

 
Chương 15: Chương 15


"Tại sao người đàn ông này lại đến chỗ cô gái?"
"Bọn họ là người yêu, không có ý thức như vậy, công khai play ở chỗ này!"
Lục Hứa đứng ở trong nước, nước còn chưa tới thắt lưng.

Khuôn mặt anh ta đầy xấu hổ, đời này chưa từng mất mặt như vậy.

Chỉ có thể đen mặt nhìn tôi: "Ninh Dĩ Phong!"
"Không phải còn chưa c.h.ế.t đuối sao? Gọi ba cậu làm gì?"
Quả nhiên, người thì nên phát điên một cách thích hợp thì tốt hơn.

Đến bây giờ tôi mới cảm nhận sự vui sướng của Ôn Lễ Hành.

Mỗi ngày dỗi trời dỗi đất, chắc hẳn anh rất sung sướng đi?
...!
Tôi không biết chuyện xảy ra ở suối nước nóng, Ôn Lễ Hành làm sao biết được.

Trên đường xuống núi, lần đầu tiên anh khen tôi: "Trợ lý Ninh, vốn dĩ tôi cho rằng cô hết cứu rồi, nhưng hiện tại xem ra vẫn còn chút hy vọng.

Lần này làm tốt lắm."

Thực sự lúc đó tôi đã tức giận đến mức mất trí mới làm ra một việc quá giới hạn như vậy.

Nhưng bây giờ, lý trí của tôi đã trở lại, khi đối mặt với Ôn Lễ Hành, tôi lại cảm thấy hèn nhát.

Đặc biệt Ôn Lễ Hành còn nói sẽ thưởng cho tôi.

"Không cần đâu ông chủ——"
"Tôi thưởng cho cô mấy vụ án lớn! Trở về tăng ca đi!"
"......" Cảm ơn ngài.

"Sao vậy, không vui à? Tôi cũng tăng ca, có tôi làm với cô, cô còn cảm thấy tủi thân?"
"Ông chủ, anh tăng ca là vì chính mình, tôi tăng ca là vì giúp anh kiếm tiền, anh nói xem?"
"Yo? Trật tự rất rõ ràng, không tệ."
"......" Là biết chọn lọc bỏ qua lời nói của người khác.

...!
Tôi tưởng lần trước đá Lục Hứa xuống nước, anh ta sẽ tức giận không bao giờ đến tìm tôi nữa.

Không ngờ tôi mới đi làm được một tuần thì tình cờ gặp anh ta ở gần công ty.


"Tiểu Phong."
Khi đến gần hơn, tôi mới nhận ra hôm nay anh ta đeo một chiếc khăn quàng cổ.

Nhìn thấy đường khâu vụng về trên chiếc khăn quàng cổ, tôi vô thức cau mày.

Quá quen thuộc……
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tôi cau mày: "Sao vậy, lại muốn thay bạn gái của cậu tính sổ với tôi sao? Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, tôi sẽ không xin lỗi."
"......!Cô ta không phải là bạn gái của tôi.

Trước đến nay đều không phải."
Tôi hơi ngạc nhiên, không biết anh ta đang định gây ra rắc rối gì.

"Thật xin lỗi.

Trước đây tôi đã hiểu lầm cậu.

Tôi không ngờ là Cố Tích tự mình nhảy xuống suối nước nóng."
Dứt lời, anh ta đột nhiên cởi chiếc khăn quàng cổ ra đưa cho tôi.

"Chiếc khăn này là của cậu phải không, mấy năm qua tôi vẫn luôn giữ gìn rất kỹ."
"Tôi nhớ là tôi chưa bao giờ đưa nó cho cậu."
"Cậu không đưa nó cho tôi, nhưng ban đầu định đưa nó cho tôi phải không?".

 
Chương 16: Chương 16


Tôi ngạc nhiên thế mà anh ta đều biết.

Nhưng giây tiếp theo, một ngọn lửa không tên bùng lên.

"Vậy là cậu luôn biết à?"
Trong mắt anh ta hiện lên một tia áy náy, nhưng vẫn cố gắng giải thích: "Tôi chỉ nhìn thấy thứ này trên bàn học của cậu.

Sau đó sau khi cậu rời đi, tôi thấy nó xuất hiện trên bàn học phía trước……"
"Cậu đừng nói nữa."
Giọng nói bình tĩnh, không có chút d.a.o động.

Lông mi của Lục Hứa khẽ run lên.

"Đây là món quà sinh nhật cậu định tặng tôi phải không? Nhưng tại sao tối hôm đó không đưa nó cho tôi?"
"Anh cảm thấy là vì sao?"

"Có phải cậu hiểu lầm tôi và Cố Tích ở bên nhau?"
Tôi cau mày, kìm nén sự bực tức.

Anh ta có chút lo lắng: "Gần đây tôi mới suy nghĩ lại cẩn thận vì sao cậu lại đột nhiên xa cách tôi, thực xin lỗi, nhưng tôi thật sự không có ở bên Cố Tích! Tôi không biết tại sao trường học lại đồn đãi như vậy, người tôi thích vẫn luôn là cậu…..."
"Đủ rồi." Tôi ngắt lời.

Anh ta nhìn tôi một cách cẩn thận.

Tôi cười mỉa mai: "Cậu đừng giả vờ vô tội, cậu là đương sự, người khác nhiều lần trêu chọc cậu và Cố Tích là người yêu của nhau, chính cậu còn không biết sao?"
"Tôi, tôi chỉ nghĩ mọi người đang đùa thôi…..."
"Đúng vậy, nói đùa thôi…… Cho nên khi người ta nói tôi là người hầu của Cố Tích, cậu cũng cho rằng đó là trò đùa, còn theo người khác cười tôi?"
Sắc mặt Lục Hứa tái nhợt: "Không phải vậy…..."
"Không phải thế này, thì chính là thế kia à?"
Giọng nói kỳ lạ của Ôn Lễ Hành truyền đến từ phía sau.


Tôi quay đầu nhìn lại.

Ôn Lễ Hành cười nhìn tôi: "Trợ lý Ninh, đến muộn năm phút, tháng này mất hết điểm chuyên cần rồi."
Tôi hít một hơi thật sâu, quay sang trừng mắt nhìn người khởi xướng.

Lục Hứa cúi đầu: "Tiểu Phong, tôi bổ sung điểm chuyên cần cho cậu."
"Nhân viên của tôi, còn cần cậu phải lo lắng?"
Ôn Lễ Hành khinh thường liếc nhìn Lục Hứa: "Em trai, chiêu trò của cậu lừa gạt một kẻ ngu ngốc như trợ lý Ninh thì được, nhưng đối với tôi thì còn chưa đủ dùng đâu."
Lục Hứa cau mày: "Chuyện giữa tôi và cô ấy có liên quan gì đến anh?"
"Yo, sụp đổ rồi, lo lắng rồi, chột dạ rồi?"
"Ông chủ……" Tôi kéo tay áo Ôn Lễ Hành, ý bảo anh tém tém lại.

Nhưng anh đã hất tay tôi đi.

"Cô không thực sự tin cậu ta nói là cậu ta không biết chứ? Cô thực sự nghĩ rằng cậu ta không thể nhận ra trà xanh thích cậu ta sao?"
"Cậu ta đã sớm biết cô và trà xanh thích cậu ta, nhưng cậu ta lại giả vờ như không biết."
"Hưởng thụ sự cô độc, sự sùng bái hèn mọn của cô, lại hưởng thụ sự hâm mộ của người khác khi hoa khôi thích cậu ta.

Loại đàn ông này không thể yêu được!".

 
Chương 17: Chương 17


Ôn Lễ Hành mở miệng toàn là trà xanh, sắc mặt Lục Hứa không tốt lắm, tôi thật sự lo lắng hai người sẽ đánh nhau trước công ty.

Tuy nhiên, Ôn Lễ Hành không hề tém tém lại mà còn trịnh trọng và nghiêm túc vỗ vai tôi: "Chỉ nói về việc trà xanh hãm hại cô mấy lần, cậu ta thậm chí còn không nhận ra được thủ đoạn của trà xanh! Nếu cậu ta không phân biệt được trà xanh, vậy người đàn ông như vậy không có cũng được."
Dừng một chút, nhớ ra điều gì đó, lại nói thêm: "Đương nhiên, nếu cậu ta có thể nhận ra mà còn giả vờ ngu, vậy thì càng không cần!"
"Ông chủ, tôi biết anh lợi hại, tôi biết, tôi biết."
"Biết là tốt, vậy các người nói chuyện, tôi đi làm."
"......" Anh muốn đi làm thì đi đi, không cần phải nói cho tôi biết.

...!
Ôn Lễ Hành vừa rời đi, Lục Hứa liền như sống lại.

Anh ta nhìn tôi như mất hồn: "Tiểu Phong, không phải như anh ta nói đâu, lúc đó tôi thực sự không biết.

Tôi đi cùng Cố Tích chỉ vì nghĩ cô ta là bạn tốt của cậu.


Tôi kết bạn với cô ta chỉ vì cô ta là bạn của cậu."
"Cho qua một chút.

Tôi phải đi làm."
"......!Lần đó khi Cố Tích ngã cầu thang, thật ra tôi cũng không có hoàn toàn tin tưởng cô ta, chỉ là lúc đó cậu lạnh nhạt với tôi, khiến tôi tức giận."
"Cho nên, hết thảy đều là lỗi của người khác, cậu không sai chút nào đúng không?"
"Tôi ……"
"Cũng đúng.

cậu đúng là không sai.

Thích cậu là vấn đề của tôi, cậu không cần thiết phải chịu trách nhiệm với tình cảm của tôi bởi vì tôi thích cậu."
"Tiểu Phong…..."
Ánh sáng lóe lên trong mắt anh ta, tôi lạnh lùng cắt ngang: "Lục Hứa, tôi đã từng thích cậu.


Nhưng bây giờ thì không, mong rằng chúng ta có thể chia tay trong vui vẻ."
"Không thể nào! Tôi không tin!"
"Tin hay không thì tùy cậu."
Tôi vừa định rời đi, mắt anh ta lại đỏ hoe: "Cậu không cần tôi nữa sao?"
"Lục Hứa, tôi đã cho cậu rất nhiều cơ hội."
Có lần, vì thích anh ta nên tôi đã cho người khác có cơ hội để tổn thương mình.

Bây giờ, tôi không muốn cảm thấy có lỗi với bản thân mình nữa.

"Vứt chiếc khăn quàng cổ đi, đó không phải cho cậu."
Sắc mặt Lục Hứa hoàn toàn tái nhợt.

....!
Lục Hứa và Cố Tích không biết là quá ăn ý hay là đã ngầm thượng lượng trước.

Buổi sáng Lục Hứa tới tìm tôi, buổi chiều Cố Tích tới tìm Ôn Lễ Hành.

Tôi khó hiểu, Cố Tích tới tìm Ôn Lễ Hành làm gì?
Vì quá tò mò nên tôi mạnh dạn xuống phòng khách để nghe lén..

 
Chương 18: Chương 18


Ai ngờ vừa tới gần đã nghe thấy Cố Tích mắng mình: "Ninh Dĩ Phong thật may mắn, tuy rằng ngoại hình bình thường, gia cảnh bình thường, học vấn bình thường, nhưng lại có thể khiến đại ác ma trong ngành luật làm tới mức này chỉ vì cô ta."
"Cô gái mới bao nhiêu tuổi thôi, giỏi giả vờ như vậy, cô là trà xanh chuyển thế sao?"
"Anh…..." Cố Tích tức giận nghẹn họng, "Luật sư Ôn, anh thích cô ta, anh không thấy mất giá sao?"
"Chỉ có loại suy nghĩ này của cô thì mới mất giá, ai bị mù thì mới thích cô."
Miệng của Ôn Lễ Hành thật độc.

Nếu không so sánh thì sẽ không biết, nhưng có so sánh thì tôi nhận ra rằng anh đã mắng tôi rất nhẹ nhàng rồi.

Anh chỉ nói tôi ngu ngốc.

"Nhưng mà, nếu không phải cô xúi giục mẹ Lục Hứa, khiến bà ta đuổi mẹ Ninh Dĩ Phong, đuổi bà ấy ra khỏi thành phố A thì Ninh Dĩ Phong đã không chuyển trường, cũng không thể sinh ra một loạt kết quả bất ngờ như vậy, gặp được tôi.Vì vậy, còn phải cảm ơn người phụ nữ ác độc như cô."
Cái gì? Mẹ tôi thôi việc chuyển đi nơi khác là do Cố Tích làm?
"Xem ra luật sư Ôn đã điều tra ra rất nhiều, anh thật sự rất thích cô ta.


Nhưng tôi không hiểu, anh và Lục Hứa, tại sao lại thích cô ta?"
"Cô đang muốn tôi tư vấn cho sao? Phí tư vấn của tôi rất đắt, một vạn tệ một câu."
"……"
"Ngày thường tôi nói chuyện với người khác đều là tính theo giây, hôm nay lợi cho cô rồi."
"Ôn Lễ Hành, anh bị bệnh à?"
Tôi còn đang đắm chìm trong lý do mẹ tôi thôi việc, Cố Tích đột nhiên mở cửa bước ra, nhìn thấy tôi.

Cố Tích trừng mắt nhìn tôi rồi bỏ chạy, đôi mắt đỏ hoe.

Tôi nhìn Ôn Lễ Hành trong phòng khách, nhớ tới vừa rồi anh không phủ nhận mình thích tôi, nhất thời có chút chột dạ.

Tôi vừa định bỏ chạy thì Ôn Lễ Hành kêu tôi lại: "Chạy cái gì, lá gan không nhỏ, lại dám nghe lén?"

"......!Ông chủ, tôi sai rồi."
"Cô không có gì để hỏi à?"
"Có!"
Anh nhướng mày.

"Cố Tích tại sao lại tới tìm anh? Cô ta vừa mới nói anh làm đến mức này, anh đã làm gì vậy?"
"Cô tò mò cái này?"
Tôi gật đầu.

"Chậc, với cái đầu óc này của cô, tôi còn đang chờ cái gì không biết……"
Dừng một chút, anh tức giận nói: "Chuyện xảy ra giữa cô và cô ta ở suối nước nóng, tôi nhờ em gái tôi ghi âm lại, chẳng qua tôi chỉ gửi đoạn ghi âm đó cho họ Lục kia thôi."
Tôi ngạc nhiên, sao người này có thể ghi âm đúng lúc như vậy?
"Anh đã sớm đoán được cô ta muốn hãm hại tôi? Sao anh lại hiểu cô ta như vậy?"
"Chậc, ai hiểu cô ta chứ, tôi chỉ hiểu người có bụng dạ thôi."
"......" Được rồi, lại bắt đầu khoe khoang.

....

 
Chương 19: Chương 19


Đã lâu không có tin tức gì của Cố Tích và Lục Hứa, mỗi ngày tôi cũng bận rộn làm việc, suýt chút nữa đã quên mất hai người này.

Nhưng mà ngày hôm đó, Ôn Lễ Hành đột nhiên đưa điện thoại anh cho tôi, cho tôi xem một đoạn video.

Hóa ra gia đình Lục Hứa và Cố Tích đã sắp xếp tiệc đính hôn cho bọn họ, nhưng Lục Hứa lại không xuất hiện, chỉ để lại một đoạn VCR đã ghi sẵn.

Trong video, anh ta có vẻ như đã uống rượu, bất chấp hình ảnh cao thượng đã xây dựng nhiều năm, nói thẳng thắn dù c.h.ế.t anh ta cũng sẽ không bao giờ kết hôn với một người phụ nữ độc ác như Cố Tích.

Có rất nhiều người đến dự tiệc đính hôn, anh ta làm như vậy, khiến Cố Tích mất mặt.

Hai người nghe nói bọn họ đã đánh nhau sau bữa tiệc đính hôn.

Tình cảm thời niên thiếu, cuối cùng lại kết thúc trong không vui.

"……"
Khi tan làm về nhà, tôi gặp Lục Hứa ở gần nhà.


Tôi không muốn chú ý đến anh ta, nhưng anh ta bước tới nắm lấy tay tôi.

"Tiểu Phong, có thể cho tôi một cơ hội nữa được không, sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu, thật sự từ đầu đến cuối tôi chỉ thích cậu thôi…..."
Tôi có chút bất đắc dĩ: "Lục Hứa, tôi đã nói rồi, tôi không thích cậu."
"Ninh Dĩ Phong, em khách sáo lần nữa cho anh xem?"
Một giọng nói u ám vang lên từ phía sau.

Lại là Ôn Lễ Hành.

"Tại sao anh lại ở đây?"
Ôn Lễ Hành trừng mắt nhìn tôi, không để ý tới tôi, chỉ nhìn Lục Hứa: "Cô ấy là người của tôi, buông móng chó của cậu ra."
Không thể không nói, Ôn Lễ Hành vẫn rất đáng sợ.

Lục Hứa trở nên thành thật hơn rất nhiều.

Ôn Lễ Hành kéo tôi ra phía sau, nhìn tôi: "Khi nào em mới quyết tâm hơn vậy?"
Tôi bị anh ta nhìn chằm chằm, có chút nghi ngờ, nếu hôm nay tôi không nói gì, anh sẽ không buông tha cho tôi.


Lục Hứa vẫn đang nhìn tôi.

Tôi im lặng một lúc mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh ta: "Lục Hứa, cậu cút đi, tôi không muốn gặp lại cậu nữa, nhìn thấy cậu tôi liền cảm thấy buồn nôn."
Sắc mặt Lục Hứa tái nhợt, làm trò cười trước mặt một người đàn ông khác, anh ta cảm thấy nhục nhã chưa từng có.

"Cậu nghiêm túc chứ?"
"Rất nghiêm túc."
Lục Hứa suy sụp.

"…… Được."
Người vừa rời đi, Ôn Lễ Hành chặc lưỡi một cái.

"Em phải nói [cút đi] nhẹ nhàng thế sao?"
"Tôi cũng biết tính cách của mình khó ưa, bị nhiều người ghét bỏ, nhưng tôi cũng không muốn, tôi chính là như vậy có thể làm gì được đây?"
"Em không chán ghét."
"Hửm?"
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.

Anh nghiêm túc trả lời: "Ít nhất anh không chán ghét."
"……".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top