Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Phong ấn mộ


Sáng sớm hôm sau, ông lão không biết tìm đâu ra một tá thanh niên và mấy ông già, mang hai chiếc quan tài ra khỏi cửa hàng liệm.

  Trên đường đi, nhiều người đi bộ nhìn chúng tôi với những đôi mắt hiếu kỳ.

  Không có ngựa giấy, không có tiếng khóc, không có tiền giấy, không có bát hương,chỉ có hai chiếc quan tài sơn đen được mang theo, một trong số chúng được phủ kín bằng vải đen, khác hoàn toàn với những đám tang bình thường.!

  Tôi cầm giấy trắng và bột gạo trong tay, ông già cầm một bó lớn các dải tre được khắc ký tự tinh xảo. Tôi có vài nghi hoặc trong lòng, không hiểu tại sao ông già muốn mang theo những thứ này bên mình, vàkhông hiểu tại sao cần phải mang theo cả chiếc quan tài trống rỗng làm gì.

  Tôi muốn tìm hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy thái độ nghiêm túc của ông già, cuối cùng tôi đã từ bỏ ý định này.

  Nơi được ông lão chọn để chôn cất không xa nhà tôi. Đó là nghĩa địa ở phía sau núi Miao, nơi ông đã mua một suất.

  Sau khi đến đây, ông lão đã để những thanh niên đó đào hai huyệt mộ trên nghĩa địa này, sâu hơn nhiều so với những huyệt mộ bình thường. Mặc dù những người này có vẻ thắc mắc, nhưng ông già đã trả rất nhiều tiền nên họ có ý kiến gì nữa.

  Đào sâu hơn ba mét, ông lão yêu cầu những người đó đặt quan tài được che bởi tấm vải đen thẳng đứng chúc đầu xuống.

  Sau khi nghe yêu cầu của ông già, một số thanh niên do dự. Chôn theo cách này rất xui xẻo, thậm chí là cấm kỵ. Rõ ràng, những người đàn ông này vẫn còn muốn sống để làm ăn nên họ không sẵn sàng làm điều đó.

  Tuy nhiên, khi ông già tăng giá gấp đôi, sự do dự của những người đó hoàn toàn biến mất, và chiếc quan tài được đặt thẳng đứng như ý của ông già.

  Sau đó, ông lão yêu cầu những người đó chôn chiếc quan tài trống như bình thường, và chồng nó lên trên chiếc quan tài thẳng đứng. Đây cũng là điều cấm kỵ, nhưng vì ông già hứa sẽ trả giá cao, những người đó không quan tâm gì nữa.

  Sau khi tất cả điều này được thực hiện, ông lão đã ngăn họ lại khi họ chuẩn bị lấp mộ.

  Ông lão lấy tiền ra và đưa chúng cho họ, bảo họ để lại 1 cái xẻng. Mọi người nhìn ông già khó hiểu. Sau khi nhận được tiền, họ không nói gì nhiều, để lại một cái xẻng và quay đi.

  Sau khi những người đó rời đi, ông lão bước qua ngôi mộ, ngồi xếp bằng bên cạnh để đan một bó lớn những thanh tre mỏng.

  Tay của ông lão rất thuần thục và tốc độ đan rất nhanh. Tôi có thể thấy ông ta đang đan khung của một người đàn ông giấy, nhưng khung này rất lớn, lớn hơn nhiều lần so với khung của người giấy thông thường.

  Ông già gọi tôi và yêu cầu tôi ngồi bên cạnh. Ông vẫn đan tre một cách khéo léo trong khi nói chuyện với tôi.

  Ông ấy nói với tôi rằng đã từng học cách làm vòng hoa giấy với gia đình khi còn nhỏ. Ước mơ của ông ấy không quá lớn, muốn mua một ngôi nhà trong thành phố, kết hôn và sinh con. Chỉ cần một cuộc sống bình thường mà thôi.

  Ông ta nói với tôi rằng gặp ông chủ của mình, ông ta coi ông chủ như sư phụ của mình. Bảy người anh em của ông ta không có quan hệ huyết thống với nhau, nhưng tình bạn giữa họ lớn hơn cả anh em ruột thịt. Từ xa lạ đến quen thuộc, tất cả họ đều trẻ trung và nhiệt huyết.

  Ông ấy nói với tôi rằng tám người anh em họ đã theo sư phụ và để lại những kỷ niệm đẹp ở nhiều nơi đi qua.

  Ông ấy nói với tôi … rất nhiều, đó là tất cả về mọi thứ giữa ông ấy và những người bạn. Nó thật ấm áp và thân thương.

  Tuy nhiên, tại thời điểm này, Ông ấy lại nói với tôi những điều này là sao? Dường như có cái gì đó không bình thường. Giọng ông ấy càng bình thản, mí mắt tôi càng nháy nhanh hơn, tôi luôn cảm giác có điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra.

  ”Thầy Chu, chúng ta sẽ nói những điều này sau khi trở về đã!” Tôi nhìn ông già và thận trọng nói: “Chúng ta hãy lchôn ngôi mộ trước đã …” 

  ”Đợi một lúc, chưa chôn được. “Ông già ngắt lời tôi, nhìn tôi, khẽ mỉm cười và nói:” Câu chuyện của tôi chưa kết thúc. Tôi đã từng chôn vùi những điều này trong lòng. Bây giờ tôi tìm thấy một người để giãi bày. Cậu chỉ cần ngồi đây và nghe tôi tâm sự! “

  Ông ta tiếp tục đan cái khung lớn của người giấy bằng những dải tre mỏng, và bình thản kể tiếp những câu chuyện của ông ấy. Càng nghe, tôi càng cảm thấy rờn rợn. Tôi có cảm giác như ông già đang nói những lời cuối cùng trước khi chết vậy.

  Tôi đã cố gắng đánh trống lảng, nhưng luôn bị ông ấy ngắt lời. Khi ông ấy nói chuyện, khung người giấy lớn trong tay dần dần hình thành.

  Điều rất lạ là mặc dù ông lão đan khung người đàn ông bằng giấy, nhưng nó không giống với kiểu người giấy mà tôi đã học được thời gian qua. Nói một cách đơn giản, khung người giấy là hình người phía trước còn phía sau là dày đặc những đầu thanh tre đan.

  Bình thường, trong quá trình đan, tất cả những đầu thanh tre này phải được cắt bỏ, nếu không thì không thể dán giấy bên ngoài. Ông già đương nhiên sẽ không mắc phải những sai lầm cơ bản như vậy, nhưng lần này có lẽ ông đã cố tình để như vậy. 

  Sau khi dệt khung người giấy này, ông ta lấy tờ giấy trắng và bột gạo mà tôi cầm theo, cứa ngón tay bằng một thanh tre và nhỏ rất nhiều máu vào nắm bột gạo đó. Sau khi khuấy nó, ông ta lấy ra tờ giấy trắng, quệt bột gạo và bắt đầu dán giấy vào phía trước khung.

  Tờ giấy trắng được nhuộm bằng bột gạo đỏ sẫm, sau khi được gắn vào khung dệt bằng tre, một chút ửng hồng xuyên qua tờ giấy, người màu giấy trắng trông hơi kỳ lạ. Tôi không thể hiểu ông già đang làm gì.

  Hiện tại người đàn ông giấy được phủ một lớp giấy ở mặt trước, trong khi mặt sau vẫn phủ đầy đầu thanh tre. Người giấy này lớn hơn một chút so với ông già và hoàn toàn có thể che khuất được hình dáng của ông già. Cảm giác như ông già tự làm cho chính mình vậy.

  Tôi không hiểu ông già muốn làm gì với người giấy đã hoàn thành. Tôi đang thắc mắc thì ông già nói: “Đi! đẩy nắp quan tài ra”

  Tôi nhướn mày. Liệu có phải cho người giấy này vào quan tài rỗng bên trên để trấn áp quan tài thẳng đứng bên dưới? Điều này có nghĩa là gì? Ông già chưa từng dạy tôi!

  Tôi hoang mang trong lòng, nhưng không có thời gian thắc mắc, tôi nhảy xuống mộ và đẩy nắp của chiếc quan tài rỗng bên trên.

  Ông già nắm lấy người giấy và nhảy xuống mộ ngay lập tức. Ông ta liếc nhìn tôi, đôi mắt khó hiểu, giọng ông ta hơi kỳ lạ: “Câu chuyện của tôi chưa kết thúc. Bạn có muốn biết chuyện gì đã xảy ra với sư phụ và những người anh em của tôi không?”

  Tôi sững người một lúc trước khi trả lời. Ông già mỉm cười, Nụ cười khá buồn, ông lẩm bẩm:” Sư phụ đã chết, ông ấy bị giết bởi tám người chúng tôi. Sư phụ phản đòn, sáu người anh em của tôi không may mắn và họ được chôn cất cùng sư phụ, chỉ còn tôi và con lừa cứng đầu kia! “

  ” Chính vì điều đó mà tôi đã không nói chuyện với con lừa cứng đầu kia trong nhiều năm, ban đầu cậu đến đây với những chiếc đinh gỗ, tôi nghĩ rằng con lừa kia đã chán nản suốt những năm qua, và chẳng làm nên cơm cháo gì. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng mọi thứ không như tôi nghĩ. Tôi từng nghĩ rằng ma quỷ là khủng khiếp nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, Tôi nhận ra rằng so với trái tim của mọi người, ma quỷ chẳng là gì cả! ” Edit: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa

  ” Mọi người sẽ luôn thay đổi, anh ta vẫn là anh ta, nhưng đó không phải là con lừa cứng đầu mà tôi biết! Lần đó để cậu học việc, dạy Những thứ đó cho cậu, nói thẳng ra là tôi muốn cậu thay anh ta làm tiếp những việc dang dở. Điều khiển người âm, nuôi ma, luyện pháp luật …… con lừa bướng bỉnh, con lừa cứng đầu, ông là một tên khốn! “

  Tôi ngây người Ông già, trái tim tôi run rẩy, mặc dù tôi vẫn không hiểu hết ý nghĩa của những lời của ông già, nhưng tôi có thể hiểu phần nào đó những thành ý của ông già.

  Sau khi ông lão nói vậy, ông nhìn tôi và thở dài: “Hãy nhớ, đừng đến bệnh viện trong tương lai, đừng đến nghĩa trang vào ban đêm, cố gắng không đi ra ngoài vào tối mùng môt và mười rằm mỗi tháng. Tôi có thể chỉ cho cậu như thế và phần còn lại sẽ phụ thuộc vào vận may của cậu! “

  Sau đó, ông ta hít một hơi thật sâu và nhìn vào chiếc quan tài trống rỗng, một chút cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt già nua của ông, nhưng rồi đôi mắt anh sáng lên., Nói với tôi bằng một giọng ấm áp: “Trong số tám người anh em, tôi là người có lương tâm nhất … Chà, đáng ra phải là …”

  ”Pụppp ~” Ông già đột nhiên quay lưng người giấy. Những chiếc gai tre dày đặc áp vào cơ thể ông ta. Máu tuôn ra từ vô số lỗ thủng trên người, người giấy trắng bị nhuộm đỏ gần như ngay lập tức.

  Trước khi tôi nhìn ra, ông lão nhảy vào chiếc quan tài trống rỗng và nằm bẹp xuống. Ông lão oằn mình dưới những gai tre rậm rạp của người giấy áp vào, máu chọp chẹp chảy khắp nơi trong quan tài.

Tôi chết lặng vì động thái của ông già, và trước khi tôi tỉnh lại, giọng nói của ông già trong quan tài hét lên yếu ớt: “Tiêu diệt ác ma, phong ấn ngôi mộ, đậy nắp quan tài, lấp đầy đất lên!”

  ”Tôi …… Thầy Chu, ông … “Tôi cảm thấy hụt hẫng, hối hả muốn lôi ông lão ra khỏi quan tài, nhưng ông già xua tay khỏi tôi, và lại ấn mạnh vào người giấy. Những chiếc gai tre đâm sâu hơn vào cơ thể ông.

  ”Đậy quan tài … lấp đất!” Giọng nói của ông già yếu hơn, nhưng thái độ rất dứt khoát. Edit: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa

  Mặc dù tôi không thể nhìn thấy cơ thể ông già vào thời điểm này, nhưng người giấy bị nhuộm đỏ hoàn toàn và máu ngày càng nhiều trong quan tài thì tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

  Tay chân tôi run rẩy, tôi không thể hiểu tại sao ông già lại làm thế.

  ”Đừng để tôi … chết trong vô vọng … đậy quan tài và lấp đất!” Ông lão dường như hét lên và trút hơi thở cuối cùng.

  Tôi nghiến răng, lắc tay đẩy nắp quan tài lên, trèo ra khỏi mộ, nước mắt không ngừng chảy ra, và lấy một cái xẻng để lấp mộ.

  Thời gian ở với ông già không dài, không có tình cảm gì quá sâu sắc, nhưng hành động cuối cùng của ông già thực sự làm tôi sốc, tôi không thể chịu nổi cú sốc này.

Edit: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Dự án đường sắt cao tốc ?


Tôi vừa khóc vừa lấp mộ bằng chiếc xẻng đám người kia để lại. Phải mất thời gian khá lâu, thậm chí tay rướm máu nhưng tôi chẳng còn quan tâm nữa

Sau khi lấp mộ xong, tôi ném cái xẻng sang một bên, ngồi phịch xuống trước ngôi mộ không bia mộ và nước mắt không ngừng rơi.

Tôi cũng không biết tại sao tôi lại khóc, chỉ là tôi cảm thấy như có gì đó ngột ngạt trong tim, thật khó chịu.

Ngồi đây một lúc lâu, tôi lau nước mắt. Mắt tôi đỏ hoe và sưng lên. Tôi quỳ xuống trước mộ, dập đầu ba cái kính cẩn, nhìn vào ngôi mộ 1 lúc thật lâu rồi quay người bỏ đi.

Có hai người già được chôn ở đây. Họ đưa tôi vào một thế giới mà những người bình thường có thể cả đời không nghĩ đến được, thay đổi hoàn toàn thế giới quan của tôi.

Mao Uy và Chu Cang, tên của họ sẽ khiến tôi nhớ suốt đời, bất kể ông già đã làm gì trước đây, bất kể chuyện gì xảy ra giữa Chu Cang và Mao Uy, giờ họ đều đã được chôn cất ở đây 1 phần là vì tôi.

Mọi người ai rồi cũng phải chết, cuộc đời là vậy!

Tôi rời khỏi ngọn đồi phía sau núi Miao, cảm thấy lòng nặng trĩu. Tôi suy nghĩ về tất cả những điều Chu Cang nói với tôi. Có 3 điều quan trọng nhất, tôi đã in sâu trong tim. 

Trước đây, tôi là một tín đồ trung thành của chủ nghĩa duy vật, nhưng sau những gì xảy ra trong vài ngày qua, tôi nhận ra rằng Có những thứ mà khoa học không thể giải thích được.

Sau khi trở về nhà, bố mẹ tôi thấy mắt tôi đỏ và sưng, tâm trạng lại không tốt; Bố mẹ hơi lo lắng và hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tâm trạng tôi đang rối bời nên không đề cập đến những chuyện của Chu Cang. Tôi chỉ nói rằng ông lão Mao Uy đã chết và được chôn ở ngọn đồi phía sau núi Miao, vì vậy bố mẹ tôi đã đến đó và đốt tiền giấy giống như khi cúng gia tiên nhà mình vậy.

Sau khi nghe tôi nói điều này, bố mẹ tôi sững người một lúc lâu, rồi thở dài, nói rằng những người tốt thường không sống thọ, Chúa không có đôi mắt đủ lớn. Trong suy nghĩ của họ, ông già là ân nhân vĩ đại đã cứu gia đình chúng tôi. Bây giờ ông già đã chết, họ chưa thể chấp nhận điều đó ngay được.

Tôi mệt mỏi, lòng nặng trĩu ưu tư. Tôi không muốn nói gì với bố mẹ. Tôi trở về phòng và nằm vật trên giường. Các dây thần kinh luôn căng cứng trong suốt thời gian qua cần phải được nghỉ ngơi vào thời điểm này, Tuy vậy tôi phải mất một thời gian khá lâu để ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ rất sâu, sau khi thức dậy và ăn một ít thức ăn, tâm trạng tôi tốt hơn một chút. 

Trong vài ngày tiếp theo, tôi không đi bất cứ đâu. Tôi ở nhà, suy nghĩ về những gì ông già Chu Cang đã dạy tôi trong 1 tháng qua. Tôi cũng biết cách có thể khiến người giấy trông giống người thật, nhưng tôi không thể hiểu và điều khiển được chúng, giống như ông già đã nói trước đó, Ông chỉ là người dẫn lối, thành công trong tương lai phụ thuộc hoàn toàn vào bản thân tôi.

Ngoài việc dạy tôi rất nhiều phương pháp khắc ký tự làm phép, ông lão còn để lại cho tôi một thứ: một con dao khắc.

Con dao khắc có màu đen rất cũ. Ông ấy nói rằng đã sử dụng con dao này trong nhiều năm, nó rất tiện dụng, đưa nó cho tôi và nói rằng nó rất hữu ích cho tôi để thực hành khắc con dấu và ký tự trong tương lai.

Kể từ ngày chôn cất ngôi mộ, con dao khắc nhỏ màu đen này luôn được tôi được mang theo bên mình. Tôi tìm thấy một số cây và cành liễu ở nhà trong những ngày này, nên đã sử dụng con dao khắc để thực hành việc chạm khắc. 

Không lâu sau là đến ngày trở lại trường học. Tôi chỉ đơn giản là rời khỏi nhà sớm để chuẩn bị cho lễ khai giảng năm học mới.

Bố mẹ đưa tôi đến nhà ga trong thị trấn, mặc dù bây giờ tôi không còn là một đứa trẻ, nhưng trong mắt bố mẹ, tôi vẫn được chăm sóc như 1 đứa trẻ vậy.

Trong khi chờ xe buýt, một số phụ huynh ở làng bên cạnh cũng đến nhà ga để tiễn con, vài người trong số họ đã gặp gỡ và tụ tập thành nhóm nhỏ để trò chuyện. Bố mẹ tôi cũng gặp một vài người quen. Trước khi xe đến, họ đã cùng nhau cười và trò chuyện. Bất kể là câu chuyện gì thì cuối cùng cũng là nói về những đứa con của mình.

Từ thời xưa, niềm tự hào về con cái luôn được bố mẹ thể hiện ra mặt. Nhìn những bậc cha mẹ nói chuyện đôi khi khoe khoang về con cái mình, mấy người chúng tôi chỉ biết nhìn nhau và cười trừ.

Lúc này, tôi bất ngờ nghe một người đàn ông trung niên bên cạnh nói, “Này, bạn đã nghe chưa? Chúng ta dường như đang có khu đất được đầu tư đấy!” 

Ngay khi người này mở miệng, mọi người im lặng một lúc, rồi ai đó mỉm cười và nói: “Bạn đã nghe tin đồn ở đâu? Chúng ta thuộc giáp ranh giữa hai tỉnh, việc thu hồi đất để làm gì? Xây dựng khu công nghiệp hay xây biệt thự? Tôi đã nghe nói điều này nhiều lần và cũng bị lừa rất nhiều năm rồi!

“Không, lần này có thể là thật. Anh họ của tôi đang làm việc trong chính quyền của thị trấn. Anh ấy đã nói điều này khi ăn tối cùng nhau cách đây vài ngày!”, Người đàn ông trung niên vội vàng nói. Không phải xây khu công nghiệp cũng không phải là xây dựng khu đô thị, dường như họ đang muốn xây dựng một tuyến đường sắt cao tốc đi qua thị trấn của chúng ta… “

“Đừng nghĩ về điều tốt đẹp này. Nếu thực sự xây dựng một tuyến đường sắt cao tốc, nó sẽ không đi qua làng của chúng tôi. Ngôi làng của chúng tôi quá hẻo lánh nên không có việc trưng dụng đất của chúng tôi đâu!” Ai đó nói với một nụ cười và lắc đầu.

Người đàn ông trung niên phớt lờ nhận định đó, nhìn bố tôi và cười: “Lão Miên, lần này làng của ông sắp làm giàu rồi đó. Tôi vưa nghe anh họ tôi nói rằng có dự án đường sắt cao tốc đi qua làng của ông đó Người ta ước tính rằng rất nhiều khoản bồi thường sẽ được trả cho việc giải tỏa mặt bằng lần này! “

Bố tôi sững người một lúc, tự hỏi, “Có thật không? Không thể nào! Nếu tuyến đường sắt cao tốc thực sự đi qua làng của chúng ta, phía núi Miao cũng sẽ bị ảnh hưởng? Thế còn nghĩa địa và những ngôi mộ thì sao?” Dịch & Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa

“Làm thế nào khi san phẳng ngọn núi và di chuyển những ngôi mộ?” Người đàn ông trung niên trả lời một cách tình cờ và nói với một nụ cười: “Vì vậy, tôi đã nói rằng họ sẽ phải trả rất nhiều tiền cho việc giải phóng mặt bằng! Có rất nhiều ngôi mộ, khoản tiền để di chuyển các ngôi mộ không phải là nhỏ. Dù sao,bây giờ, nó mới chỉ là tin đồn và việc thực hiện nó hay không vẫn chưa được quyết định! “

“Không có gì phải vội vàng! Tin tức của anh họ ông chắc gì đáng tin cậy!”

“Chết tiệt, tôi mà nói dối tôi làm cháu của ông!”

……..

Nghe họ nói về điều đó, tôi cau mày, và không hiểu sao có chút khó chịu.

Chết tiệt, không phải trùng hợp chứ!

Phá hủy ngọn núi và di chuyển những ngôi mộ, Vậy mộ của Chu Cang và Mao Uy phải làm sao?

Tôi không lo lắng về việc di chuyển ngôi mộ. Tôi lo lắng rằng một khi ngôi mộ được di chuyển, liệu có vấn đề gì xảy ra với 2 chiếc quan tài bên dưới không?

Thầy Chu đã dùng mạng sống của mình để trấn áp quan tài. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với chiếc quan tài thẳng đứng bên dưới Nếu ngôi mộ thực sự bị di chuyển. Bản năng cho tôi cảm giác không ổn khi chuyện này xayra

Càng nghĩ, tôi càng lo lắng, thậm chí một chút hoảng loạn dần xuất hiện.

Lúc này, xe buýt đến, mọi người ở nhà ga không còn nói chuyện nữa, vội vã tiễn con lên xe. Khi tôi lên xe buýt, tôi thì thầm với bố mẹ: “Bố mẹ về đi, con sẽ gọi về khi con đến nơi an toàn. Còn nữa, Nếu việc di chuyển những ngôi mộ sau núi Miao là sự thật, Bố mẹ phải gọi cho con biết ngay nhes! “

Bố mẹ cười nói: “Đừng nghe anh chàng đó khoác lác … yên tâm, nếu thực sự phải di chuyển những ngôi mộ, Bóo mẹ phải gọi để thông báo cho con chứ. Ông bà con cũng đang an táng ở đó mà. Làm sao có thể di chuyển mộ nếu cháu trai không về … “

Sau một vài lời, người lái xe buýt không kiên nhẫn nữa nên bấm còi, và người dẫn đường hối thúc mọi người lên xe buýt. Tôi vẫy tay tạm biệt bố mẹ, sau đó lên xe đi tìm chỗ ngồi, xe buýt bắt đầu rời bến.

Trường tôi học là một trường đại học bình thường, cách thị trấn của chúng tôi gần năm giờ lái xe. Những sinh viên ở làng bên cạnh trên xe buýt đang trò chuyện, tôi đang ngồi bên cửa sổ và nhìn ra ngoài Phong cảnh ở đây khá đẹp.

Dụ người âm, nuôi ma và dưỡng ma …

Chính xác thì có nghĩa là gì? 

Ông già đã làm gì khi loại bỏ chất độc khỏi tôi?

Tất cả các loại nghi ngờ đã dấy lên trong lòng tôi, nghĩ về nó, tôi thở dài. Suy nghĩ về những điều đó chỉ làm lãng phí tế bào thần kinh mà không nhận được câu trả lời.

Tôi không tham gia vào các cuộc trò chuyện của những người trong xe. Họ đã nói về những bộ phim truyền hình và phim nào hay trong mùa hè này, hoặc những địa điểm vui chơi và cảnh đẹp nào để đi du lịch, v.v.

Nếu là trước đây, tôi có thể quan tâm đến những điều này, nhưng sau hơn một tháng qua, tôi không hứng thú với những chủ đề này nữa. Họ vẫn trông như thế, với sức sống của những người trẻ tuổi, mặc dù không muốn nói điều naỳ, nhưng tôi thực sự thấy rằng mình và họ dần dần không phải là người của cùng một thế giới.

Một cow thể người hai mươi tuổi nhưng trái tim và suy nghĩ của người bốn mươi tuổi có lẽ là chân dung thực sự của tôi bây giờ!

Những gì tôi trải qua trong thời gian này, có lẽ họ sẽ không gặp phải và có thể hiểu nó trong cuộc đời. Một bí mật như vậy được ẩn sâu trong trái tim tôi, không có cách nào để nói với người khác, đó là một sự cô đơn không lối thoát!

Một số người nói rằng điều làm cho con người trưởng thành không phải là tuổi tác mà là kinh nghiệm sống. Tôi đã không hiểu câu này trước đây, nhưng bây giờ tôi dường như đã hiểu nó!

Tôi thở dài, đôi mắt tôi có chút suy tư, lấy con dao màu đen ra khỏi ba lô và lấy ra một cái bấc đã bị cắt, khắc cẩn thận trên đó.

Vào lúc này, trái tim tôi lặng lẽ, từ bỏ tất cả thế giới bên ngoài, tận hưởng sự cô đơn này, tận hưởng …

“Này, Miên Dương, anh đang làm gì vậy!” Vai tôi bị gõ và giọng của một người phụ nữ phát ra.

Tay tôi trật ra, con dao điêu khắc nhỏ đâm thẳng vào ngón tay tôi. Mặc dù nó không sâu, nhưng có một chút máu chảy.

Ôi Mẹ ơi! bạn có bị mù không? Bạn đập vào vai tôi làm gì? Bạn muốn tôi chết à?

Tôi tức giận ngẩng đầu lên mắng, nhưng sau khi nhìn thấy người đó, những lời chửi thề đã kịp nuốt vào trong.

“Xem nào … Tiểu thư?!” Tôi nhìn cô gái cao lớn đứng cạnh tôi trong xe một cách ngạc nhiên và nói với một nụ cười: “Sao chị lại có mặt trên chiếc xe này vậy?”

Dịch & Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Người chị họ


Chị họ của tôi tên là Mã Bội, con một người họ hàng xa của mẹ tôi, hơn tôi một tuổi. Khi còn nhỏ, chúng tôi thường chơi với nhau. Đúng hơn là, khi còn nhỏ, tôi thường bị cô ấy đánh nhiều hơn!

Dù là con gái nhưng khi còn nhỏ cô ấy còn nghịch ngợm hơn cả con trai và rất giỏi đánh nhau..

Nhưng kể từ khi cô ấy học trung học cơ sở, tôi không gặp cô ấy nhiều nữa. Chỉ đến khi tôi đỗ vào Đại học Sư phạm năm ngoái, tôi mới hiểu ý nghĩa của việc gặp người thân khi sống xa nhà. Cô ấy và tôi học cùng trường, vì vậy chúng tôi thân thiết như 2 chị em.

Mặc dù bây giờ không còn là cô nàng tomboy, mà đã trở thành một cô gái đẹp và nữ tính, nhưng cái bóng thời thơ ấu mà cô ấy để lại cho tôi chưa thể xóa nhòa. Mặc dù nhìn Mã Bội có vẻ ít nói, nhưng tôi biết rằng đó chỉ là một sự ngụy trang của cô ấy mà thôi. Tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ấy làm những việc như giết một con chuột bằng tay không. Dù cô ấy yếu đuối đến mức nào trước mặt người khác thì trong suy nghĩ của tôi, cô ấy chắc chắn là một người mạnh mẽ không kém đàn ông. 

Điều kiện kinh tế của gia đình cô ấy rất tốt và cô ấy có ô tô riêng. Lần này, cô ấy không tự lái xe mà lại đi xe bus, điều đó làm tôi khá ngạc nhiên.

Cô ấy phớt lờ câu hỏi của tôi, đặt hành lý lên giá phía trên ghế của tôi, sau đó ngồi xuống cạnh tôi.

Thấy tôi ngây ra, cô ấy nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán, nheo đôi mắt to đẹp nhìn và nói nhẹ nhàng: “Chị biết chị rất đẹp, không phải nhìn đến ngẩn người ra vậy đâu! Quan tâm đến ngón tay của mình đi kìa!

Nghe cô ấy nói như vậy, tôi mới bừng tỉnh, kêu lên và lục lọi trong túi của mình, lấy khăn giấy ra lau vết máu đang chảy máu trên ngón tay.

Cầm màu xong. Mặc dù có đau một chút trên ngón tay của tôi, nhưng nó không nghiêm trọng lắm. Cô ấy lấy con dao nhỏ màu đen từ tay tôi và ném nó về phía tôi sau, dựa đầu vào ghế, nghiêng đầu nhìn tôi noi:

“Kỳ nghỉ hè này thế nào?” Cô mỉm cười “Đừng nói với tôi rằng cậu ở nhà cả ngày nhé! Có đi được nơi nào không?” 

“Chị đoán đúng rồi đấy!” Tôi bụm miệng: “Em đã ở nhà suốt cả mùa hè và không đi đâu cả. Chị sẽ không hiểu cuộc sống của một otaku đâu!”

(*)otaku: chỉ 1 người đam mê và suốt ngày cắm mặt vào màn hình máy tính”

“Thôi đi!” Cô ấy liếc tôi và bĩu môi nói: “Sẽ tốt hơn nếu ra ngoài và đi dạo, nó cũng giống như ở trường đại học, bây giờ không có nhiều cô gái thích otaku đâu. Bây giờ cậu đã là sinh viên năm thứ hai, đã trưởng thành rồi, chẳng lẽ cậu định sôngs 4 năm đại học còn lại theo cách bê bối và nhàm chán thế sao? “

“Uh … nếu không thì sao?” Tôi nhìn cô ấy và nói với một nụ cười gượng gạo: “Em không nghĩ việc đó có gì là tệ cả! Học thêm kiến thức làm phong phú thêm bản thân mình, Em không thích nghe những điều vô bổ bên ngoài, nếu rảnh rỗi em chỉ thích đọc những cuốn sách. Có câu nói rằng: Cuốn sách làm nên những điều kỳ diệu cho ngôi nhà của bạn.

“Đừng tự tách biệt mình, trong thời đại này, nếu chỉ học lý thuyết suông, bạn sẽ thất nghiệp sau khi tốt nghiệp!” Chị họ lườm tôi: “Đại học là một xã hội thu nhỏ, đặc biệt là đại học nhàng nhàng như của chúng ta, chuyên ngành rất quan trọng, nhưng mối quan hệ quan trọng hơn. Khi rảnh rỗi, hãy giao tiếp nhiều hơn với bạn cùng lớp, giao lưu để có một mối quan hệ tốt hơn với những giảng viên hay giáo sư. Sau này, khi cậu rời trường, biết đâu ai đó có thể giúp bạn … “

“Mẹ kiếp, em thực sự quá chán với những điều sáo rỗng của chị!” Tôi mỉm cười và lắc đầu nói: “Hỡi nữ thần cao quý, hãy nhìn vào những gì chị đang có, cho em thêm chút tự tin nào. Ai có thể đảm bảo chuyện gì xảy ra sau khi em tốt nghiệp, có lẽ em đã dẫm phải cứt trước khi bước lên đỉnh của cuộc đời rồi! ” Dịch & Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa

“Thật ấu trĩ!” Chị họ chế nhạo tôi: “Thực tế không phải ai cũng đều có xuất phát điểm tốt cả!”

“Haizz, chúng ta có thể thay đổi chủ đề nào dễ chịu hơn không?” Tôi xoa xoa trán và cắt lời: “Ví dụ, tại sao lần này chị không lái xe riêng của mình …”

“Bực mình!” Người chị họ giận dữ nói: “Đừng nhắc đến nữa, chị phát điên mất, mang nó đi sửa mà nửa tháng nay không xong!”

“Hmm!” Tôi nhìn cô ấy và hỏi dò: “Lại là phanh bằng chân ga?”

Đây không phải là lần đầu tiên. Năm ngoái, chiếc xe của cô ấy đã được gửi đi sửa chữa không dưới năm lần. Tất cả đêfu là cô ấy dùng chân ga làm phanh. May mắn thay, không ai bị thương trong mỗi lần như vậy.

Cô ấy lườm tôi, mím môi, nhìn mắt cô ấy giống như muốn ăn thịt tôi vậy.

Tôi ngậm miệng lại và ngừng hỏi.

“hiện tại Có cô gái nào yêu cậu không?” Người chị họ lại quay chủ đề sang tôi và nói: “Nếu không yêu trong bốn năm ở trường đại học, coi như cuộc đời sinh viên của bạn sẽ không trọn vẹn. Sau này chẳng có gì để nhớ cả “

Giọng cô ấy bình thản, nhưng sự dò xét không thể che giấu trong mắt cô ấy, mặc dù chẳng có ai nhưng ngay cả khi có một cô gái yêu mình, tôi cũng không dám nói trước mặt cô ấy!

Khi thấy tôi lắc đầu, cô ấy thở dài và nói với tôi rằng: “Cũng phải, những cô gái trong khóa của cậu không dễ để yêu, có quán nhiều mối quan hệ phức tạp, không giống chúng tôi, Vẻ đẹp ngoại hình quá quan trọng … “

Chị có thể phẫu thuật lại mặt mà? Thiếu gì người sống với khuôn mặt chỉnh sửa?

Tất nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong lòng, tôi không dám nói trước mặt cô ấy.

“Chà, chị phải tìm hộ cậu thôi, cậu phải có người để lấp đầy khoảng trống tình cảm của mình chứ …” 

“Không cần!” Mắt tôi giật giật và vội vàng nói: “Em không vội, thực sự em không nghĩ có gì sai khi độc thân như bây giờ …”

“Đó là em nghĩ vậy thôi!” Người chị họ can ngăn tôi và nói, “Chị sẽ tìm cho cậu trong năm nay. Những người trẻ tuổi thừa thãi năng lượng, điều đó không tốt cho sức khỏe của cậu đâu. Có bạn gái ít nhất có thể giải quyết nhu cầu sinh lý. … “

TÔI:”……”

Đối với người chị họ này, tôi đã hoàn toàn không nói nên lời.

Một số người ngồi ở ghế trước và sau nhìn tôi với ánh mắt ghen tị. Đúng là tự làm phiền cho chính mình.

Suốt vài giờ trên xe, người chị họ nói chuyện không ngừng nghỉ, những câu chuyện tưởng chừng kéo dài bất tận. Tôi thực sự hết kiên nhẫn nhưng đành bất lực trong việc ngăn cô ấy nói.

Sau khi xe buýt đến nhà ga, Chị họ đã không quay lại trường cùng với tôi. Cô ấy nói rằng đã có hẹn trước với các chị em của mình, rằng cô ấy sẽ đến trung tâm thành phố cùng với đồng hành lý. Sau khi Chị họ tôi rời đi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn bắt một chiếc taxi rồi đi về phía trường.

Mười phút sau, chiếc taxi đến cách cổng trường Đại học Sư phạm không xa.

Người lái xe taxi nhìn tôi và nói với một nụ cười gượng gạo: “Chàng trai, tôi chỉ có thể đến đây, không thể lái xe lên phía trước!”

Nhìn vào tình huống trước mặt, tôi bất lực gật đầu, trả tiền xe và ra khỏi xe với hành lý của mình.

Trước cổng trường Đại học Sư phạm, có một hàng dài người vào thời điểm này, nhiều người trong số họ có trẻ em và trẻ em, một cái nhìn kỳ vọng kỳ lạ.

Những người đang xếp hàng chờ đợi không phải từ trường Đại Học. Họ cùng con cái họ đến tham quan. Đại Học Sư phạm là một ngôi trường cổ với nhiều tòa nhà và phong cảnh đẹp. Hàng năm, mọi người từ khắp nơi trên đất nước đến thăm nơi đây trong kỳ nghỉ hè. Năm học mới bắt đầu sau hai ngày nữa. Những người này muốn đưa con đến đây để cảm nhận không khí độc đáo trước khi năm học bắt đầu. 

Tôi lấy thẻ sinh viên ra nên không cần phải xếp hàng và đi thẳng vào khuôn viên với hành lý của mình.

Khi tôi được nhận vào trường đại học này năm ngoái, tôi cũng rất tò mò và mong mỏi các bậc cha mẹ cùng con cái xếp hàng nơi đây, nhưng sau khi trải qua một năm, tôi đã không còn hứng thú với mấy chuyện này nữa.

Mặc dù năm học chưa chính thức bắt đầu nhưng nhiều sinh viên năm thứ hai và thứ ba của trường đã đến từ trước, khá nhộn nhịp. Sau khi đến tòa nhà ký túc xá, tôi leo lên tầng ba,đến phòng 306, lấy chìa khóa ra và mở cửa phòng.

Có bốn chiếc giường trong phòng, một trong số đó đã có người nằm. Một gã béo, với mái tóc xoăn, mặc quần đùi, cởi trần, nằm trên giường và ngủ.

Đây là bạn cùng phòng của tôi, Diệp Phi Phàm!

Cha mẹ đã đặt cho anh ta cái tên để hy vọng rằng lớn lên anh sẽ có những thành tích phi thường, khác với những người bình thường. Anh ấy thực sự xứng đáng với cái tên này. Khi anh ấy mới vào trường năm ngoái để tham gia khóa huấn luyện quân sự, anh ấy đã ngất bảy lần một ngày. Vóc dáng chậm chạp, thậm chí còn không mạnh mẽ bằng một cô gái, là một người béo bệu.

Nhà của anh chàng này không xa trường học. Anh ta đến trước tôi cũng là điều dễ hiểu.

Nhìn anh ta ngủ ở đó rất ngon lành, tôi ném quần áo và hành lý mang theo lên người anh ta, và rồi anh ta hú lên như heo.

Tôi bỏ qua anh ta và đi đến giường của tôi.

“Miên Dương!” Anh ta tỉnh dậy, kéo hành lý tôi ném sang một bên, nhìn tôi ngái ngủ và nói một cách giận dữ: “Anh là kẻ giết người, anh có biết không? Nêú cơ thế nhỏ bè này không thể nhấc lên, anh sẽ phải nâng tôi cả đời đấy biết không?… Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy, đừng có quay lưng lại với tôi, anh vừa làm tổn thương bạn của mình đấy…”

“Có thức ăn trong túi, tự lấy đi!” Tôi quay lại và ngắt lời anh ta, chỉ vào túi của tôi.

Chẳng gì có thể đánh thức anh ta nhưng thức ăn thì khác

Ngay khi tôi nói điều này, mắt anh ta sáng ngời, bắt đầu lật lại hành lý của tôi như một con sói đói ăn lâu ngày.

Trong khi anh ấy đang lật hành lý của tôi để tìm thức ăn, tôi đã dọn giường và nhìn anh ấy một chút tò mò:”Tại sao cậu đến trường sớm vậy?”

Anh ta mở túi đồ ăn vặt trong hành lý của tôi và nói một cách mơ hồ khi đang ăn: ” Thật khó chịu khi ở nhà trong một thời gian dài mà tôi là tâm điểm của cả gia đình suốt mùa hè. Anh có nghĩ rằng tôi có nên trở lại trường sớm không?! “

Dịch & Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Tôi không muốn chết, cứu tôi …


Tên béo vừa ăn vừa nhìn tôi hỏi: “Thế sao anh cũng lên sớm vậy, cũng có vấn đề với các thành viên trong gia đình sao?”

  Tôi nhún vai và không trả lời câu hỏi của anh ta.

  Sau vài phút …

  ”Tôi đói rồi, cậu sắp xong chưa! Tôi chỉ có vài túi đồ ăn nhẹ thôi đấy. Làm ơn, để lại cho tôi một ít!” Tôi cầm lấy hành lý và lườm anh ta.

  ”Đừng quá keo kiệt thế chứ, anh có thể mua thêm mà!” Tên béo xoa bụng và nói với khuôn mặt nhăn nhó: “Tôi đã không ăn tối qua và sáng nay, anh có cảm thấy tôi gầy hơn một chút không? ” ” Quần tôi lỏng hơn rồi đó! “

Tôi giận dữ quát anh ta:” Mặc quần áo rồi đi ăn! “

Tên béo rời khỏi giường và mặc quần áo. Đôi chân lê bước chậm chạp hướng ra ngoài cổng ký túc xá, vừa ngáp dài vừa nói: Hôm qua tôi ngồi ở quán café internet chơi game suốt đêm, lúc về thì quá bữa nên đành ngủ với cái bụng đói.”

  ”Cứ chơi game thâu đêm đi, sớm hay muộn cậu cũng đột tử trước màn hình máy tính! ” Cả năm qua đã quá quen với những câu nói kiểu này nên cậu ta không giận.

  ”Cứ nguyền rủa tôi đi! Tôi sẽ chết nếu anh chết trước một ngày nào đó!” Tên béo không vừa. 

  Chúng tôi rời khỏi tòa nhà ký túc xá, bước ra khỏi cổng trường, đến một quán mì nhỏ bên ngoài trường, gọi đá lạnh, bia và hai bát mì, rồi cùng ăn uống.

  Không gặp nhau hơn hai tháng nên chúng tôi đã nói chuyện một chút. Chúng tôi ăn trong khoảng 1 giờ và nói về những chủ đề vô bổ.

  Sau khi ra khỏi quán mì, chúng tôi bá vai nhau đi về phía cổng trường.

  Sau khi vào cổng trường. Khi tôi đến gần tòa nhà ký túc xá nam, cảnh tượng trước mặt khiến tên béo và tôi gần như đứng im.

  Có rất nhiều người xung quanh ký túc xá nam, một số sinh viên, giáo viên và phụ huynh đã đưa con đến trường. Lúc này, tất cả đều nhìn lên tầng trên cùng của ký túc xá, chỉ trỏ và nói chuyện. Ai đó đã gọi cảnh sát, một số người kéo chiếc cáng và khăn trải giường ra.

  Ký túc xá nam có sáu tầng, Lúc này, một người đang đứng trên sân thượng với dáng vẻ run rẩy.

  Tự tử à? 

Tự nhiên thằng ngu nào sắp vào năm học mới lại chui vào đây mà tự tử, Chẳng phải là cố tình hay sao?

  Điều quan trọng nhất là, tại sao lại chạy lên tòa nhà ký túc xá nam mà tự tử chứ?

  Tôi chửi thầm. Nhưng Khi thấy nhìn rõ người trên sân thượng, tên béo và tôi lại thêm một lần bị sốc.

  ”Tung Hạo? Nằm xuống, tại sao anh làm thế?”

  ”Chết tiệt, anh ta điên rồi à?”

  Tôi và gã béo đã không kịp suy nghĩ, vội vã vào trong tòa nhà ký túc xá và chạy thẳng lên sân thượng.

  Tung Hạo ở cũng ký túc xá với chúng tôi và chúng tôi đã ở với nhau được một năm. Mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt. Khi tôi đến trường vào buổi trưa, tôi vẫn chưa thấy anh ta. Không hiểu tại sao anh ta quay lại trường xong lại chuẩn bị nhảy lầu tự tử. Chuyện gì đang xảy ra vậy? 

  Đã quá muộn để nghĩ về điều đó. Khi gã béo và tôi lên đến nơi, rất nhiều người đã tập trung trên sân thượng. Ngoài vài bạn cùng lớp tôi gặp, còn có các giáo viên và lãnh đạo nhà trường đang thuyết phục Tung Hạo.

  Tung Hạo đứng bên mép sân thượng, anh hoàn toàn thờ ơ với sự thuyết phục của những người đó.

  Một số người muốn tiếp cận một cách lặng lẽ, nhưng Tung Hạo quay lại và liếc những người này làm họ không dám đến gần, vì sợ kích động anh ta.

  ”Bạn trẻ này, nếu bạn có bất cứ điều gì muốn giãi bày hãy nói đi, bạn vẫn còn trẻ, đừng làm những điều ngớ ngẩn!” Một lãnh đạo trường nhìn lo lắng và nói nhẹ nhàng nhất có thể.

  Tung Hạo vẫn không chú ý. Anh ta nhìn chúng tôi bằng hai con mắt thờ ơ, tinh thần yếu đuối, quầng mắt thâm nặng trĩu, dường như anh ta đang thất tình. 

  Gã béo và tôi đã tiến sát hơn. Hít một hơi thật sâu, tôi từ từ đến gần Tung Hạo, và khẽ nói, “Hạo Tử, chuyện gì đang xảy ra vậy? Quay lại nào, có khó khăn gì không, người anh em của chúng tôi!”

  Gã béo ở ngay cạnh tôi, nhìn Tung Hạo và nói một cách lo lắng: “Không có gì là không vượt qua được, Hạo Tử, anh có thể quay vào đây không?”

Những người lãnh đạo nhà trường muốn ngăn tôi và gã béo đến gần Tung Hạo, Nhưng sau khi thấy chúng tôi và Tung Hạo quen biết nhau, những người đó đặt hy vọng vào chúng tôi và không còn ngăn cản nữa.

  Khi cách Tung Hạo khoảng 4-5 mét, tôi thấy bóng dáng của Tung Hạo ngày càng run rẩy. Gã béo vội vàng nói: “Bạn là người con duy nhất trong gia đình! Nếu bạn nhảy xuống, sau này chú và dì của tôi phải làm sao đây? Chẳng phải, bạn nói rằng sẽ đưa bạn gái về nhà trong năm nay sao? Nếu bạn nhảy xuống, cô ấy sẽ … “

  ” Bạn gái? “Đột nhiên Tung Hạo ngắt lời của gã béo, khuôn mặt lộ rõ sự tuyệt vọng và buồn bã, một nụ cười ảm đạm trong khóe miệng, anh ta nói với giọng khàn khàn: “Tất cả đã hết, chẳng còn gì cả…”

Sau khi nghe xong, gã béo và tôi sững người ra, có linh cảm về chuyện gì đó rất xấu đã xảy ra với Tung Hạo.

  Có phải vì bạn gái đã bỏ rơi anh, nên anh nghĩ đến việc tự tử? Là gã béo đề cập đến điều này, nó đã gây khó chịu cho anh ta?

  Phản ứng của gã béo hơi chậm, vẫn còn bàng hoàng, tôi đang vội vã đến lan can của tầng thượng, muốn kéo Tung Hạo trở lại.

  Tuy nhiên, đã quá muộn! 

  Tay tôi vừa chạm vào quần áo của anh ấy, Tung Hạo đã ngã về phía sau, rơi xuống từ mép mái nhà.

  Nhìn thấy Tung Hạo rơi từ mép sân thượng, có tiếng kêu la từ phía dưới. Vào lúc Tung Hạo rơi xuống, tôi thấy rõ khát vọng muốn sống trong mắt của Tung Hạo và nghe những lời yếu ớt từ miệng anh ấy:

  ”Dương Tử, tôi không muốn chết, cứu tôi …”

  ”Bang ~” Một tiếng động như bị bóp nghẹt bên dưới.

  Tung Hạo không rơi trực tiếp xuống sàn bê tông, mà rơi xuống mép khăn trải giường được giáo viên và học sinh mang ra hứng bên dưới. Tuy nhiên, do không có sự chuẩn bị, bộ đồ trải giường quá mỏng nên một trong hai chân của Tung Hạo bị xoắn vào một góc rất kỳ lạ, anh ấy đã bất tỉnh.

  Chiều cao của tòa nhà sáu tầng không phải thấp. Cứ nhảy như vậy thì thật may mắn khi không chết.

  Tất cả những người trên sân thượng hùa nhau chạy xuống cầu thang và thấy rằng Tung Hạo chỉ bị gãy một chân và bất tỉnh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

  Trước đó đã có ai đó gọi cho cảnh sát và số điện thoai trung tâm khẩn cấp nên xe cứu thương đã đến lúc này. Chúng tôi vội vã bế Tung Hạo lên xe. Một lãnh đạo trường đưa một số giáo viên đi theo xe cứu thương, những người xung quanh ký túc xá nam dần dần giải tán.

  Gã béo và tôi rất lo lắng, vội vã rời khỏi cổng trường, dừng một chiếc taxi và đi theo xe cứu thương đến bệnh viện.

  ”Chết tiệt, đồ chó đẻ!” Sau khi lên taxi, gã béo mắng chửi thề “Tôi từ lâu đã thấy rằng cô gái đó không tốt lành gì, nhưng vì chưa đủ thân thiết nên không dám nói với Hạo tử, lần này chắc chắn cô ấy phải làm điều gì đó có lỗi Hạo tử, nếu không anh ấy sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy! Nếu có chuyện gì xảy ra với Hạo tử, tôi sẽ không bao giờ tha cho cô ta! “

  Tôi không phản ứng, chỉ khẽ cau mày, hơi buồn.

  Ban đầu, tôi cũng nghĩ rằng có vấn đề với chuyện tình cảm của Tung Hạo. Tôi nghĩ rằng có thể người con gái kia đã bỏ rơi Tung Hạo hoặc chuyện gì đó tương tự, nhưng khi tôi nghe những gì Tung Hạo nói khi anh ta nhảy xuống, tôi cảm thấy Có cái gì đó không đúng lăms.

  Nếu bạn thực sự muốn tự tử, làm sao bạn còn khát vọng sống mạnh mẽ như vậy, và bạn sẽ không bao giờ nói những điều cuối cùng đó. 

  Chắc chắn có gì đó uẩn khúc ở đây. Vẫn còn quá sớm để đưa ra kết luận, tôi phải chờ để xem Tung Hạo nói gì đã.

  Sau khi đến bệnh viện, chúng tôi vội vã xuống xe và bước vào. Ngay khi tôi bước vào cửa bệnh viện, tôi đột nhiên cảm thấy lạnh khắp người và run lên. Bị kích thích bởi cái lạnh không thể giải thích này, tôi chợt nhớ ra điều gì đó.

  Tôi đã lo lắng và chỉ nghĩ về vấn đề về Tung Hạo trên đường đi mà bỏ qua một điều rất quan trọng.

  Thầy Chu từng nhắc tôi ba điêù quan trọng, một trong số đó là tôi không nên đến bệnh viện.

  Trong một bệnh viện lớn, âm khí rất nặng. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi tôi vào. Nhưng vì Thầy Chu đã nhắc nhở như vậy thì chắc chắn phải có lý do.

  Tôi đứng trước bệnh viện ngập ngừng, đang do dự thì gã túm lấy tôi và nói: Mẹ kiếp, còn nghĩ gì lúc này nữa, đi nhanh lên”

  Đang chưa biết phải làm sao, gã béo đã kéo tôi vào cửa bệnh viện.

  Với một tiếng thở dài trong lòng, tôi đã bước vào và không nói gì. Liệu có điều lạ gì sẽ xảy ra vào giữa ban ngày ban mặt không?

  Sau đó, tôi gác lại những suy nghĩ trong đầu và đi theo gã béo vội vàng đi thang máy đến phòng cấp cứu.

  Sau khi đến phòng cấp cứu, tôi hỏi y tá trực và tìm khu nơi Tung Hạo đang ở. Khi chúng tôi kịp nhìn thấy thì Tung Hạo đã bị đẩy vào phòng mổ. Bên ngoài phòng phẫu thuật, lãnh đạo nhà trường và một số giáo viên đang chờ đợi, thì thầm điều gì đó không lành.

  Lúc này, tâm trạng của lãnh đạo nhà trường và một vài giáo viên hẳn là rất lo lắng và sợ hãi. Gã béo và tôi không bước qua đó mà đứng ở hành lang phía xa chờ đợi.

  Lúc này, một lần nữa tôi lại cảm thấy ớn lạnh, lại rùng mình và tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu trong lòng.

Dịch & Edit: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Giết người?


Tôi nhìn quanh hành lang, không nhận thấy điều gì lạ, nhưng luôn có cảm giác khó chịu trong lòng.

Tôi không bieetys Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gìmính asal alfm cái quái gì

  ”Thế nào?” Gã béo dường như nhận thấy sự bất thường của tôi nên hiểu lầm: “Thư giãn đi, Hạo tử vẫn còn may mắn lắm, sẽ không có vấn đề gì đâu!”

đừng làm nhđừng làm như vậy nhữ nhéư vậy nhữ nhé

  Tôi lơ đãng gật đầu, và khẽ nói anh ta: “Anh béo, tôi ra ngoài một chút. Anh ở đây và gọi cho tôi khi Hạo tử ra khỏi phòng phẫu thuật!”

đừng làm nhưđừng làm như vậy nhữ nhé vậy nhữ nhé

  Anh ngây người một lúc và nói: ” Anh có vội không? Anh bận gì à, có tôi ở đây ổn rồi. Hơn nữa, Hạo tử chưa ra khỏi phòng phẫu thuật thì các giáo viên cũng không dám đi đâu, đừng lo lắng!”

đừng lđừng làm như vậy nhữ nhéàm như vậy nhữ nhé

  Tôi gật đầu, và nhanh chóng bước về phía thang máy.

đừng làm như vậyđừng làm như vậy nhữ nhé nhữ nhé

  Có khá nhiều người đứng trước các cửa thang máy. Tôi đứng trước một trong những cửa thang máy, nhìn xung quanh trong khi chờ đợi. Tôi hơi lo lắng, nhưng tôi không biết được mối nguy hiểm đến từ đâu. Đây là điều khiến tôi lo lắng nhất.

đừng đừng làm như vậy nhữ nhélàm như vậy nhữ nhé

  ”Tinh ~” Cửa thang máy trước mặt tôi mở ra, những người chờ thang máy vội vã bước vào, tôi cũng đi theo.

bạn cs đbạn cs đang làm đúngang làm đúng

  Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, tôi vội vã bước ra khỏi cửa, phớt lờ tiếng la hét và chửi rủa của những người trong thang máy. Tôi chạy xuống bằng cầu thang bộ.

bạn cs bạn cs đang làm đúngđang làm đúng

  Đi thang máy vào thời điểm này rất không an toàn. Cách an toàn nhất là đi xuống bằng cầu thang bộ.

  Tòa nhà bệnh viện này rất cao, có hơn 20 tầng, tôi hiện đang ở tầng 19. Ở tầng này thì không ai ngu gì đi thang bộ thay vì đi thang máy, vì vậy khi tôi chạy xuống cầu thang từ đây, tôi không gặp bất kỳ ai.

bạn cs đang làm đbạn cs đang làm đúngúng

  Tôi thở dốc khi xuống được 3 tầng. Dịch & Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa

bạnbạn cs đang làm đúng cs đang làm đúng

  Đến tầng mười sáu, bước chân của tôi rã rời, con ngươi tôi co rúm lại và tóc trên đầu như dựng lên.

bạn cs đangbạn cs đang làm đúng làm đúng

  Ở góc cầu thang tầng thứ mười sáu, một cô bé đứng trong một góc tối.

bạn cs bạn cs đang làm đúngđang làm đúng

  Cô bé mặc đồng phục sọc xanh trắng và dựa lưng vào tường trong góc đầu cúi xuống. Mái tóc dài che hết khuôn mặt nên tôi không thể nhìn rõ mặt cô bé. Hai cánh tay cô bé rủ xuống hai bên cơ thể, một tay bế một con búp bê vải đã rách, lắc nhẹ.

bạn cs đbạn cs đang làm đúngang làm đúng

  Nếu đây là một cô bé bình thường, tôi sẽ không quan tâm chút nào, nhưng liệu cô bé có phải là một người bình thường không?

bạn cs đbạn cs đang làm đúngang làm đúng

  Tôi bước nhẹ, muốn mở cánh cửa của cầu thang tầng mười sáu và rời khỏi đây. Nhưng cánh cửa dường như bị khóa và tôi không thể mở nó cho dù tôi có cố gắng thế nào.

bạn cs đang làm bạn cs đang làm đúngđúng

  Tôi hít một hơi thật sâu, quay lại và muốn bước lên lầu trên, vừa bước ra ngoài, cảm xúc khó chịu trong lòng tôi bỗng trở nên dữ dội hơn. Tôi dừng bước và trở về vị trí ban nãy.

đừng đừng quái lại với tapquái lại với tap

  Cô bé không ngước mặt lên hay nói bất cứ điều gì.

đừng qđừng quái lại với tapuái lại với tap

  Không còn cách nào khác, tôi cắn ngón tay và dí máu lên giữa trán. Những người có bản lĩnh tốt thường sử dụng phương pháp này để giữ tinh thần tỉnh tảo và không bị linh hồn xấu xa dụ dỗ.

đừng quái lại với đừng quái lại với taptap

  Nếu cô gái không làm gì tôi tôi sẽ chẳng tự mình gây rắc rối, nhưng tôi cứ đề phòng cho chắc.

đừng qđừng quái lại với tapuái lại với tap

  Tôi bước xuống cầu thang từng bước một và quan sát cô bé một cách thận trọng. Một khi cô ấy làm gì đó, tôi chắc chắn sẽ vẩy máu từ ngón tay về phía cô ấy mà không do dự.

đừng qđừng quái lại với tapuái lại với tap

  Tôi bám vào tay vịn của cầu thang,đến góc cầu thang, nín thở và tập trung. Khi tôi định lách qua cô bé, cánh cửa cầu thang ở tầng 16 đột nhiên mở ra.

đừng quái lại với tđừng quái lại với tapap

  ”Nữu Nữu, con đừng đứng đây như một con ma vậy chứ!”Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, là một phụ nữ trẻ chạy ra từ đó, cau mày và nói như mắng cô bé đang đứng trong góc

đừngđừng quái lại với tap quái lại với tap

  Người phụ nữ quay sang nhìn tôi: “Xin lỗi! Đứa bé này hơi nghịch ngợm, nó không làm cậu sợ chứ?”

đừng quái lại vớiđừng quái lại với tap tap

  Tôi nhìn người phụ nữ, rồi nhìn cô bé, tôi lắc đầu và không nói gì.

đừng quđừng quái lại với tapái lại với tap

  Quay lại và đi xuống cầu thang! Dịch & Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa

  Ngay lúc tôi quay lại, tôi giật mình thò tay vào túi. Trong túi là con dao đen mà tôi mang theo, tôi nắm chặt con dao.

đừng đừng quái lại với tapquái lại với tap

  Con dao khắc nhỏ này được thầy Chu đưa cho tôi. Ông đã sử dụng nó trong nhiều năm để khắc những bùa chú phức tạp. Theo thời gian, con dao khắc nhỏ màu đen này cũng có một tác dụng nhất định đối hồn ma hay những thứ tương tự.

đừng quđừng quái lại với tapái lại với tap

  Mặc dù tôi đang đi xuống,nhưng tôi rất lo lắng và cảnh giác với chuyển động phía sau tôi.

bản thất tbản thất thậ sư la chihậ sư la chi

  Khi đi được vài bước, có tiếng động phía sau cùng một thứ mùi khó chịu.

bản thbản thất thậ sư la chiất thậ sư la chi

  Tôi khịt mũi, và nhanh chóng vấy máu của ngón tay về phía sau. Đồng thời, chĩa con dao đen trong tay kia về phía sau không do dự.

bản thbản thất thậ sư la chiất thậ sư la chi

  ”Ah ~” Một giọng hét chói tai vang lên, một người phụ nữ kêu la điên loạn vì đau đớn.

bản thấtbản thất thậ sư la chi thậ sư la chi

  Hóa ra máu từ ngón tay giữa của tôi vấy xuống ngực cô gái trẻ. Ngực cô ấy dường như bị lửa thiêu rụi, một làn khói đen nhẹ bay ra. Con dao nhỏ màu đen trong tay tôi đã đâm vào cánh tay của cô ấy ngay khi bàn tay đen và khô của cô ấy cách đầu tôi chưa đến nửa bước chân.

bản thấtbản thất thậ sư la chi thậ sư la chi

  Nếu không có phản ứng nhanh của tôi, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

bảnbản thất thậ sư la chi thất thậ sư la chi

  Cô bé vẫn dựa vào góc tường. Có lẽ cô bé từ từ ngẩng đầu lên sau khi nghe thấy tiếng khóc khổ sở của người phụ nữ trẻ kia. Mái tóc dài tách ra, để lộ khuôn mặt trẻ con trắng như tuyết nhưng không có mắt, chỉ có hai hốc đen và khuôn mặt bù xù đầy tóc. Dịch & Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa

bản thbản thất thậ sư la chiất thậ sư la chi

  Tôi không tiếp tục đối phó với người phụ nữ trẻ nữa, chỉ rút con dao đen từ cánh tay của cô ấy, rồi vội vã xuống lầu không dám ngoái lại.

bảnbản thất thậ sư la chi thất thậ sư la chi

  Có lẽ tiếng động ở bên hành lang khiến một số người chú ý. Một số người trên sàn đẩy cửa cầu thang và nhìn xung quanh một cách tò mò. Cảm giác khó chịu trong tôi vơi bớt, nhưng tốc độ đi xuống cầu thang nhanh hơn. Tôi lao xuống hàng chục tầng trong thời gian ngắn nhất, và cuối cùng chạy ra khỏi bệnh viện.

bản thấbản thất thậ sư la chit thậ sư la chi

  Khoảnh khắc tôi lao ra khỏi cửa bệnh viện, cảm giác khó chịu trong tôi dần tan biến, cơn ớn lạnh không thể giải thích được biến mất, tôi hoàn toàn yên tâm.

bản thấbản thất thậ sư la chit thậ sư la chi

  Nhìn lại tòa nhà bệnh viện, mắt tôi giật giật.

bản thất thậ sư la chi

  Từ lúc tôi vào bệnh viện này cho đến khi tôi vội vã ra ngoài chỉ khoảng hai mươi phút, và trời vẫn còn sáng. Nếu Tôi gặp phải một tình huống kỳ lạ như vậy vào ban đêm, hoặc nếu tôi ở trong bệnh viện này trong một thời gian dài, liệu tôi vẫn còn sống mà đi ra khỏi đây?

bản thất thậ sư la chi

  Chết tiệt, Thầy Chu đã đúng, một bệnh viện lớn như vậy sẽ không bao giờ được phép vào. Lần này là may mắn, nếu không tôi sẽ gặp rắc rối lớn.

bản thất thậ sư la chi

  Sau khi lau mồ hôi trên trán, tôi đã quyết định, từ giờ Khi đi ra ngoài, tôi phải chuẩn bị một cái gì đó để mang theo bên mình. Những điều mà Thầy Chu đã dạy tôi, nếu chúng thực sự được chuẩn bị kỹ lưỡng thì không cần phải quá lo lắng.

bản thất thậ sư la chi

  Nghĩ về những điều vừa nãy và tim tôi vẫn đập thình thịch, tôi nhớ đến những điều mà thầy Chu và ông già kia nói với cảm xúc khó tả.

thật bthật by uôns tẻ hấy sauwcy uôns tẻ hấy sauwc

  Ông già đã làm gì với tôi vậy? Dịch & Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa

thật by thật by uôns tẻ hấy sauwcuôns tẻ hấy sauwc

  Đứng trong bóng râm bên đường để nghỉ ngơi một lúc, tôi đã xoa dịu sự căng thẳng mà tôi vừa có. Lúc này, tôi thấy một vài chiếc xe cảnh sát vào bệnh viện. Một số xe cảnh sát đã đậu trong sân bệnh viện. Một số sĩ quan cảnh sát được được trang bị súng xông vào bệnh viện.

thật by thật by uôns tẻ hấy sauwcuôns tẻ hấy sauwc

  Có lẽ chuyện gì đó rất nghiêm trọng mới cần nhiều cảnh sát như vậy. Tôi rất tò mò sau khi thấy cảnh này.

thật by uthật by uôns tẻ hấy sauwcôns tẻ hấy sauwc

  Đến bệnh viện bắt người?

thật bthật by uôns tẻ hấy sauwcy uôns tẻ hấy sauwc

  Ngay cả cảnh sát đặc bụ cũng được phái đi, thì tội phạm này không phải trộm cắp bình thường!

thật by uôns thật by uôns tẻ hấy sauwctẻ hấy sauwc

  Mặc dù tôi tò mò về việc ai đã cảnh báo nhưng tôi sẽ không bao giờ vào bệnh viện nữa vào lúc này. Tôi lắc đầu và lờ nó đi, đợi taxi bên lề đường.

tại sáo tại sáo bạn lái làm như vậybạn lái làm như vậy

  Một lúc sau, tôi dừng một chiếc taxi và khi tôi chuẩn bị lên xe thì điện thoại trong túi tôi reo lên.

tại sáo bạntại sáo bạn lái làm như vậy lái làm như vậy

  Tôi hiếm khi mang theo điện thoại di động,Số liên lạc trong danh bạ không quá mười người. Ngoại trừ những cuộc trò chuyện không thường xuyên với bố mẹ tôi, tôi hiếm khi sử dụng thứ này. Vì vậy, tôi hơi bất ngờ khi có ai đó gọi cho tôi vào lúc này.

tại sáo tại sáo bạn lái làm như vậybạn lái làm như vậy

  Sau khi rút điện thoại ra, tôi thấy rằng đó là gã béo đang gọi cho tôi. Gọi tôi lúc này? Có phải Tung Hạo đã ra khỏi phòng phẫu thuật không?

tại sáotại sáo bạn lái làm như vậy bạn lái làm như vậy

  Nhấn nút trả lời với sự nghi ngờ, trước khi tôi kịp nói, giọng nói gã béo vang lên từ đầu dây bên kia.

tại sáo btại sáo bạn lái làm như vậyạn lái làm như vậy

  ”Dương tử, bây giờ anh đang ở đâu? Chết tiệt, phòng phẫu thuật bị bao vây bởi cảnh sát đặc vụ. Họ đang chờ bắt Hạo tử, chắc họ bị điên quá …” Người đàn ông béo nói nhanh và có chút bối rối, có nhiều giọng nói qua điện thoại hơi ồn ào.

  Sau khi nghe anh ấy nói điều này, tôi sững người trong giây lát và nói nhanh, “Có chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra?”

tại sáo btại sáo bạn lái làm như vậyạn lái làm như vậy

  ”Họ nói rằng Hạo tử giết người, làm thế nào Hạo tử có đủ can đảm mà giết người chứ. Họ cũng nói rằng Hạo tử nhảy lầu tự sát vì quá sợ hãi, chắc có nhầm lẫn gì ở đây… “Gã béo gào lên trong điện thoại điên cuồng. Dịch & Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa

tại sáo bạn látại sáo bạn lái làm như vậyi làm như vậy

  ”Đừng quá khích, họ nói Hạo tử đã giết ai?” Tôi vội vàng hỏi.

tại sáo bạn tại sáo bạn lái làm như vậylái làm như vậy

  ”Hoàng Mẫn!” Gã béo hét lên giận dữ: “Bây giờ anh đang ở đâu? Đến đây, nhanh lên!”

tại sáo bạn lái làm nhưtại sáo bạn lái làm như vậy vậy

  ”Tôi vừa gặp rắc rối!” Đợi cậu ở cửa bệnh viện, xuống đây nói chuyện! “

tại sáotại sáo bạn lái làm như vậy bạn lái làm như vậy

  Trước khi gã béo trả lời, tôi cúp điện thoại và nhíu mày lo âu.

  Hoàng Mẫn là bạn gái của Tung Hạo, hai người đã quen nhau được gần một năm. Tôi hiểu tính khí của Tung Hạo. Nếu nói rằng Hoàng Mẫn đã bỏ rơi Tung Hạo, Tôi tin điều đó, nhưng phải nói rằng Tung Hạo giết Hoàng Mẫn thì tôi không thể tin.

tại sáo btại sáo bạn lái làm như vậyạn lái làm như vậy

  Tuy nhiên, cảnh sát đặc vụ sẽ không được phái đi mà không có lý do, phải có được bằng chứng nhất định trước khi đến bắt người.

  Nghĩ về câu chuyện Tung Hạo nhảy lầu cách đây không lâu, tôi cảm thấy rằng sự phức tạp của vấn đề có thể vượt xa suy nghĩ của tôi. Nhưng tôi không thể đến bệnh viện lúc này và tôi không thể hỏi Tung Hạo chuyện gì đang xảy ra. Đây là điều khiến tôi cảm thấy đau đầu nhất.

  Ngay khi tôi đang suy nghĩ, gã béo chạy ra khỏi bệnh viện như hết hơi, đôi mắt đỏ hoe, anh ta vừa thở vừa nói: “Cảnh sát đã sai, Hạo tửi không thể giết Hoàng Mẫn, họ … “

tại sáo bạtại sáo bạn lái làm như vậyn lái làm như vậy

  ”Bình tĩnh!” Tôi hét vào mặt gã béo: “Cậu có số điện thoại người nhà Hoàng Mẫn hay bạn của cô ấy không? Gọi và hỏi trước đã!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Phòng bệnh !


  ”Không!” Gã béo nói nhanh: “Tôi không có số điện thoại của bất kỳ người phụ nữ ngoại trừ mẹ tôi!”

Nghe xong, tôi lại cau mày,không biết phải làm gì bây giờ. Chuyện gì đang xảy ra thế này

tại sáo btại sáo bạn lái làm như vậyạn lái làm như vậy

  ”Này, Chị họ của anh có phải là cùng câu lạc bộ với Hoàng Mẫn không?” Gã béo nhanh trí: “Hỏi cô ấy, có lẽ cô ấy biết một vài thông tin!”

tại sáo bạn ltại sáo bạn lái làm như vậyái làm như vậy

  Lại nhắc về người chị họ này. Ngoài là sinh viên, Chị họ khó tính của tôi còn có thêm chức vụ khác ở trường, đó là phó chủ tịch Câu lạc bộ Taekwondo. Hoàng Mẫn cũng ở trong Câu lạc bộ Taekwondo, có lẽ chị ấy biết được một số tin tức về Hoàng Mẫn.

tại sáo bạn ltại sáo bạn lái làm như vậyái làm như vậy

  Không suy nghĩ nữa, tôi gọi ngay cho chị họ.

tại sáo btại sáo bạn lái làm như vậyạn lái làm như vậy

  Sau khi điện thoại được kết nối, một giọng đùa cợt: “Có chuyện gì vậy cưng?” Tôi ho và nói nhanh: “Chị họ, chị có biết  cô gái tên Hoàng Mẫn không?”

bạn cs đbạn cs đang làm đúngang làm đúng

  ”Zêhhhh? Cậu thích cô ấy à? Cô ấy hình như đã có bạn trai rồi! cô ấy sống cũng hơi ồn ào đó. Tốt hơn là cậu không nên quan hệ với người như vậy! “Có Giọng nói qua điện thoại hơi ồn ào: “Oanh Oanh, Yến Yến”- có lẽ chị họ vẫn đang đi mua sắm cùng với bạn bè..

bạn csbạn cs đang làm đúng đang làm đúng

  ”Không, em chỉ muốn hỏi chị rằng cô ấy đã trở lại trường chưa, và muốn biết một số hoạt động gần đây của cô ấy …”

bạn cs bạn cs đang làm đúngđang làm đúng

  ”Cậu nói là không thích cô ấy, thế thì hỏi rõ vậy làm gì?” Chị ấy nói tiếp: “Cách sống của cô ấy thực sự rất có vấn đề. Chị đã nhìn tận mắt rồi. Tốt hơn hết là cậu đừng dính dáng đến cô ta. Quên cô ta đi, cậu nghe chị hay không thì tùy. Để chị gọi cho người khác hỏi thêm thông tin, chị gọi lại sớm cho cậu!”

Nói xong chị ấy cúp điện thoại luôn.

bạn csbạn cs đang làm đúng đang làm đúng

  Gã béo và tôi đợi có vài phút mà cảm giác như mấy tiếng đồng hồ.

bạn bạn cs đang làm đúngcs đang làm đúng

  Điện thoại của chị họ tôi gọi đến, ngay khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, tôi nhấn nút trả lời.

bạn cs đabạn cs đang làm đúngng làm đúng

  Giọng nói của chị họ trên điện thoại trầm hẳn xuống, như cố tình hạ giọng và nói nhẹ nhàng: “Cô gái mà cậu thắc mắc đã chết. Tối qua, cô ấy chết trong một khách sạn của thành phố. Cô ấy bị siết cổ đến chết. Ngoài cô ấy, có một chàng trai trẻ trong căn phòng đó cũng đã chết vì bị đâm rất nhiều nhát dao. Chị nghe nói rằng kẻ giết người đến từ trường đại học của chúng ta, hai người không bị mất bất kỳ tài sản nào, nên có thể đây là 1 vụ giết người vì đánh ghen … “

bạn csbạn cs đang làm đúng đang làm đúng

  Chị họ nói với tôi tất cả những tin tức cô ấy nghe được. Sau khi cúp điện thoại, tôi lạc thần đi.

bạnbạn cs đang làm đúng cs đang làm đúng

  ”Cô ấy đã nói gì?” Gã béo nhìn tôi và lo lắng hỏi.

bạn cbạn cs đang làm đúngs đang làm đúng

  ”Chứng cứ đều có ở đó. Cả sợi dây giết Hoàng Mẫn và con dao đâm chết chàng trai kia đều có dấu vân tay của Tung Hạo. Lúc đó, nhân viên khách sạn đã thấy Tung Hạo chạy ra khỏi phòng trong hoảng loạn. Ngoài ra, Camera giám sát hành lang ở tầng một cũng ghi lại thời điểm Tung Hạo bước vào phòng, rất trùng khớp … “

đừnđừng quái lạiđừng quái lại với tap với tapg quái lại với tap

  Những điều này không phải người bình thường có thể biết, tin tức đã bị phong tỏa, đây là do Chị họ gọi cho bạn cô ấy làm cảnh sát.

đừng quáiđừng quái lại với tap lại với tap

  Với những bằng chứng này, về cơ bản đã có thể xác định rằng Tung Hạo là kẻ giết người!

đừng quáđừng quái lại với tapi lại với tap

  Tuy nhiên, tôi vẫn không tin rằng Tung Hạo sẽ giết người. Không có cơ sở cho điều đó, chỉ là trực giác cho tôi biết vậy.

đừng qđừng quái lại với tapuái lại với tap

  ”Không thể, không thể …” Sau khi nghe những gì tôi nói, mặt gã béo trắng bệch ra, dường như anh ta vẫn không tin chuyện đó xảy ra.

  Sau một hồi im lặng, tôi nói với gã béo: “! Cậu đang ở đây xem có thông tin nào khác thì gọi cho tôi, tôi phải đi tìm hiểu thêm về chuyện này”

đừng qđừng quái lại với tapuái lại với tap

  Gã béo gật đầu.

đừng quđừng quái lại với tapái lại với tap

  Tôi bắt taxi đi thẳng về trường.

đừngđừng quái lại với tap quái lại với tap

  Chuyện này hoặc là ai đó tạo hiện trường giả hoặc Tung Hạo vô tình dính vào mà thôi. Tôi nghĩ thầm.

  Tôi đừng thắc mắc về việc Tung Hạo liệu có đủ can đảm để giết người hay không. Bạn gái của anh ta là thành viên một câu lạc bộ Taekwondo. Nếu đánh lộn, nhiều khả năng cơ thể nhỏ bé của Tung Hạo sẽ bị bạn gái của anh ta hạ gục. Chưa kể việc bóp cổ Hoàng Mẫn bằng dây thừng là việc rất khó xảy ra.

đừng đừng quái lại với tapquái lại với tap

  Ngoài ra, Chị họ cũng nói trên điện thoại rằng chàng trai chết cùng phòng với Hoàng Mẫn cũng đến từ trường chúng tôi, là thành viên một câu lạc bộ bóng rổ, thể lực của anh ta không tệ chút nào. Anh ta và Hoàng Mẫn đã ở cùng nhau trong khách sạn, hai người đối phó với một mình Tung Hạo, làm thế nào Tung Hạo có thể giết họ dễ dàng như vậy?

đừng quđừng quái lại với tapái lại với tap

  Tôi nghĩ về nó, nhưng những gì tôi cần có bây giờ là bằng chứng. Camera giám sát của khách sạn và dấu vân tay trên những vũ khí giết người đó được chỉ ra là của Tung Hạo. Về cơ bản, vấn đề này đã được sắp xếp.

đừng qđừng quái lại với tapuái lại với tap

  Nếu bị kết án, sẽ là một bản án tử hình hoặc trung thân dành cho Tung Hạo, cuộc đời của anh ta coi như kết thúc.

đừng quái lđừng quái lại với tapại với tap

  Sau khi trở lại trường, tôi vội vã xuống xe và chạy về phía ký túc xá.

bản bản thất thậ sư la chithất thậ sư la chi

  Khi tôi đến ký túc xá, tôi thấy một vài cảnh sát đặt đang chất vấn một số người xung quanh. Một vài sinh viên biết tôi đã nhìn thấy và chỉ vào tôi rồi nói điều gì đó với cảnh sát. Sự chú ý của cảnh sát ngay lập tức hướng đến tôi.

bản thất thậ bản thất thậ sư la chisư la chi

  ”Cậu sinh viên, tôi có thể hỏi bạn vài điều không?” Một trong những cảnh sát đứng tuổi nói khẽ.

bảnbản thất thậ sư la chi thất thậ sư la chi

  Tôi gật đầu, trực tiếp mở cửa ký túc xá và nói: “Mời các anh vào phòng nói chuyện!”

bản thất thậ sư la cbản thất thậ sư la chihi

  Trong ký túc xá, cảnh sát hỏi điều gì tôi đều khai rõ, không có gì để che giấu. Tôi đã nói với họ rằng Tung Hạo chắc chắn không giết người, dù tôi biết rằng ngay cả khi tôi nói vậy, nó cũng chẳng có tác dụng gì cả.

bản thấbản thất thậ sư la chit thậ sư la chi

  Một lúc sau, khi các cảnh sát rời đi, những người trong ký túc xá tò mò hỏi tôi về Tung Hạo, nhưng tôi không trả lời và đóng cửa phòng.

bản thất thậ sư la chibản thất thậ sư la chi

  Tôi lấy ra một vài thanh đan bằng gai liễu và tre từ trong túi, ngồi trên giường, gác lại suy nghĩ trong đầu, lấy ra con dao đen và tập trung vào việc chạm khắc. Chuyện của Tung Hạo và những sự cố  gặp phải trong bệnh viện đã cho tôi cảm giác hoang mang không thể giải thích được. Tôi đã học từ Thầy Chu trong hơn một tháng. Ở một mức độ nào đó, tôi có thể đối phó với một số tình huống kỳ lạ bất ngờ.

bảbản thất thậ sư la chin thất thậ sư la chi

  Việc chạm khắc những thanh tre và đan chúng lại rất quan trọng. Đây là loại bùa chú hiệu quả nhất mà tôi có thể làm thành thạo. Mặc dù có một số bùa chú phức tạp khác tôi cũng biết khắc,  nhưng tôi vẫn không chắc chắn có thể làm được.

bản thất thậ sư labản thất thậ sư la chi chi

  Phải mất gần hai giờ để hoàn thành việc khắc những thanh tre và đan chúng lại. Những ký tự rất nhỏ, nếu không chú ý thì sẽ chẳng ai thấy được sự khác biệt của chúng so với bình thường.

  Tôi thở phào, sắp xếp những thanh tre, sau đó cắt nhẹ đầu ngón tay của tôi bằng con dao nhỏ và bôi máu lên những ký tự trên thanh tre.

  Sau khi máu khô, tôi bỏ những thanh tre cuộn vào túi.

bản tbản thất thậ sư la chihất thậ sư la chi

  Vừa cong thì điện thoại trong túi tôi lại reo lên, vẫn là gã béo.

  ”Dương tử, đến bệnh viện ngay đi, Hạo tử vừa ra khỏi phòng phẫu thuật. Cảnh sát họ sẽ đưa Hạo Tử đi vào sáng mai!” Giọng nói của gã béo trên điện thoại rất khẩn cấp.

cuốc cuốc đời khffon như vaauk đâpđời khffon như vaauk đâp

  Không kịp suy nghĩ, tôi cúp điện thoại và rời khỏi ký túc xá. Sau khi rời trường, tôi bắt xe đến bệnh viện.

cuốc đcuốc đời khffon như vaauk đâpời khffon như vaauk đâp

  Lại đến bệnh viện một lần nữa, trời đã khuya, tôi đứng ngoài cổng và nhìn vào bệnh viện sáng rực dưới màn đêm. Tôi ngập ngừng.

cuốc đời khffocuốc đời khffon như vaauk đâpn như vaauk đâp

  Nhưng rồi tôi quyết định, cắn răng và bước vào.

cuốc đời khcuốc đời khffon như vaauk đâpffon như vaauk đâp

  Nếu Tung Hạo thực sự bị cảnh sát bắt đi vào sáng mai, liệu tôi có gặp được anh ta lúc đó để hỏi một số vấn đề không?

cuốc đời kcuốc đời khffon như vaauk đâphffon như vaauk đâp

  Mặc dù vào bênh viện bây giờ, chắc chắn tôi sẽ gặp phải ma quỷ, nhưng lần này tôi cũng đã chuẩn bị. Miễn là không ở lại bệnh viện quá lâu, sẽ không có vấn đề gì quá tệ!

cuốc đời kcuốc đời khffon như vaauk đâphffon như vaauk đâp

  Hy vọng là như vậy.

cuốc đời khcuốc đời khffon như vaauk đâpffon như vaauk đâp

  Khoảnh khắc tôi bước vào cửa bệnh viện, cảm giác ớn lạnh lại ập đến, dường như dữ dội hơn cả lúc ban ngày.

cuốc đờcuốc đời khffon như vaauk đâpi khffon như vaauk đâp

  Tôi nhanh chóng đi đến thang máy và đợi để đi vào thang máy. Phòng phẫu thuật nằm ở tầng 19 nhưng gã béo đã nói qua điện thoại rằng Sau khi Tung Hạo rời phòng phẫu thuật, anh ta được chuyển đến một phòng bệnh ở tầng mười tám. Tôi sẽ lên tầng mười tám.

cuốc đờicuốc đời khffon như vaauk đâp khffon như vaauk đâp

  Sau khi lên tầng mười tám, tôi tìm thấy phòng bệnh nơi Tung Hạo nằm. Một số cảnh sát đang đứng canh ở cửa. Các lãnh đạo nhà trường và giáo viên không còn ở đây nữa. Chỉ có gã  béo đi qua đi lại trong hành lang.

cuốc đời khfcuốc đời khffon như vaauk đâpfon như vaauk đâp

  Sau khi thấy tôi đến, gã béo vội vã, nhưng tôi không có thời gian để nói chuyện với anh ta lúc này,  tôi vội vã đến giường bệnh.

cuốc đời khfcuốc đời khffon như vaauk đâpfon như vaauk đâp

  Tôi không thể ở lại đây quá lâu. Theo kinh nghiệm chiều nay, tôi chỉ nên ở đây trong vòng 20 phút. Sau khi hỏi Tung Hạo một số thông tin, tôi phải rời đi nhanh chóng.

cuốc đời khffon cuốc đời khffon như vaauk đâpnhư vaauk đâp

  Vài cảnh sát đã ngăn tôi lại, Gã béo đã khá quen thuộc với những cảnh sát này từ chiều nay, vội vàng nói với họ rằng tôi là sinh viên cùng phòng ký túc xá với Tung Hạo, và muốn vào xem tình hình của Tung Hạo.

cuốc đời khffocuốc đời khffon như vaauk đâpn như vaauk đâp

  Mặc dù Tung Hạo đang bị theo dõi vào thời điểm này, nhưng sau tất cả, anh ta vẫn chưa hoàn toàn là tội phạm, anh ta chỉ được coi là một nghi phạm lớn nhất. Những cảnh sát này không phải là người vô nhân đạo, nhìn thấy chúng tôi rất lo lắng, một trong số cảnh sát do dự và gật đầu, nói rằng chúng tôi đừng ở trong đó quá lâu.

cuốc đời kcuốc đời khffon như vaauk đâphffon như vaauk đâp

  Mặc dù đã hứa sẽ cho chúng tôi vào, nhưng cũng có hai cảnh sát đi cùng chúng tôi để đảm bảo rằng không có tai nạn nào xảy ra.

cuốc đời khffoncuốc đời khffon như vaauk đâp như vaauk đâp

  Tôi mặc kệ hai cảnh sát đi theo và vội vã đến giường của Tung Hạo. Thời gian có hạn., Tôi không nên lãng phí. Tôi lo lắng nói với Tung Hạo nằm trên giường: “Chuyện gì đã xảy ra trong khách sạn?” Có chuyện gì với cậu? “

cuốc đời khcuốc đời khffon như vaauk đâpffon như vaauk đâp

  Tung Hạo nằm ngửa trên giường, đôi mắt vô hồn như một khúc gỗ, phớt lờ lời nói của tôi.

cuốc đờicuốc đời khffon như vaauk đâp khffon như vaauk đâp

  Nhìn thấy anh như thế này, tôi càng lo lắng hơn. Từ lúc tôi bước vào cửa bệnh viện, ước tính đã hơn mười phút. Bây giờ tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Không thể tiếp tục kéo dài, tôi sẽ càng nguy hiểm.

cuốc đời khfcuốc đời khffon như vaauk đâpfon như vaauk đâp

  ”Tôi tin rằng cậu đã không giết bất cứ ai!” Tôi lắc vai Tung Hạo:”Tôi sẽ giúp cậu, cho tôi biết những chuyện gì đang xảy ra?”

tất cả tất cả chúng ta dai sai rồichúng ta dai sai rồi

  Tung Hạo nhìn Tôi  với khuôn mặt đờ đẫn: “Tôi không giết người, không, tôi bị ma ám, không ai tin tôi cả… Dương tử, anh sẽ giúp tôi phải không? Anh phải giúp tôi, tôi thực sự không giết người, Tôi không muốn chết …!!! “

tất cả chtất cả chúng ta dai sai rồiúng ta dai sai rồi

  Cảm xúc của Tung Hạo bị kích động, anh nắm chặt lấy tay tôi, cổ tay tôi hơi đau.

tất cả chtất cả chúng ta dai sai rồiúng ta dai sai rồi

  Hai cảnh sát trong phòng nhướn mày và đi về phía chúng tôi. Khi chuẩn bị nói gì đó, Tung Hạo bất ngờ thả tay tôi ra và khuôn mặt anh ta trở nên vô cùng hoảng sợ.

tất cả ctất cả chúng ta dai sai rồihúng ta dai sai rồi

  Anh ta co người, dựa vào giường, nhìn cánh cửa phòng bệnh,  hét lên giọng khàn khàn: “Cô ấy đang đến đây, cô ấy đến, đừng giết tôi, tôi không muốn chết ……”

tất cả chúntất cả chúng ta dai sai rồig ta dai sai rồi

  Lúc này, Cảm giác khó chịu của tôi đột nhiên tăng lên, một luồng không khí ớn lạnh bốc lên sau lưng, ùa ra sau gáy, tôi quay lại nhìn cánh cửa phòng bệnh đang đóng.

tất cả chtất cả chúng ta dai sai rồiúng ta dai sai rồi

  ”Banggg …” Tiếng động như âm thanh đổ vỡ của các vật nặng rơi ra ngoài phòng bệnh.

tất cả chútất cả chúng ta dai sai rồing ta dai sai rồi

  Sau đó, cánh cửa của phòng bệnh mở ra một cách nhẹ nhàng, không có ai ở bên ngoài. Nhìn qua khoảng trống của cửa phòng vừa mở ra, có thể thấy một vài cảnh sát canh giữ cửa phòng bệnh đã ngã xuống đất, không rõ họ còn sống không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Không phải là ma?


 Trong phòng bệnh, Tung Hạo sợ hãi đến hoảng loạn, hú hét ầm ĩ. Gã béo cũng run rẩy vì sợ, ngay sau đó anh ta vội vã xoa dịu cơn kích động của Tung Hạo, mắt không khỏi nhìn ra phía cửa phòng bệnh.

  Hai sĩ quan CẢNH SÁT trong phòng rút súng ra, từ từ áp sát vào cửa phòng.

  ”Đừng ra!” Tôi nói nhanh.

  Hai CẢNH SÁT lườm tôi, rồi lờ đi, từ từ tiến đến gần cửa phòng bệnh một cách lặng lẽ. Cả hai ra một ngôn ngữ ký hiệu, và một trong hai cảnh sát xông ra, người còn lại lao ra ngay sau lưng anh ta.

  ”Bang…Bang …” Hai tiếng động phát ra từ bên ngoài phòng bệnh, không phải tiếng súng, giống như âm thanh của vật nặng gì đó rơi trên mặt đất.

  Ngay khi hai CẢNH SÁT ra khỏi cửa phòng, họ ngã xuống. Họ bị đánh gục rất dễ dàng, nhưng không bởi 1 thế lực nào bên ngoài cả.

  Tung Hạo không còn hú hét nữa, cơ thể anh run lên cầm cập. Gã béo nhìn tôi với khuôn mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Dương… Dương tử, rốt cuộc cảy ra chuyện gì vậy?”

  Tôi không để ý đến cậu ta, ngay từ đầu, tôi nhìn chằm vào cửa phòng bệnh mà không chớp mắt. Tôi sờ vào túi, khi thấy vẫn còn những thanh tre  tôi cảm thấy vững tâm hơn phần nào.

  Nín thở 1 lúc, không có chuyển động nào ở cửa, sự yên lặng đến lạ kỳ. Có rất nhiều phòng bệnh trên tầng này lại rất nhiều cảnh sát canh ở cửa, làm thế nào mà lại không thu hút sự chú ý của người khác.

  Tôi không thể tiếp tục đốt thời gian ở đây, thời gian càng lâu sẽ càng tệ hơn đối với tôi.

  Tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt lá bùa trong tay, cảnh giác và chuẩn bị tiến về phía cửa phòng thì một cơn gió mạnh thổi từ bên ngoài vào.

  Cánh cửa của phòng bị gió thổi tung hoàn toàn, nó mạnh đến nỗi khiến mọi người không thể mở mắt.

  Cơn gió đột ngột này đến và biến mất nhanh chóng chỉ trong hai hoặc ba giây. Vẫn chưa có bóng dáng nào bên ngoài cửa, nhưng cảm giác hoang mang trong lòng tôi bỗng trở nên rất mạnh mẽ.

  Tại thời điểm này, phản ứng bản năng của cơ thể đã vượt quá sự chỉ huy của não bộ, tôi đá thẳng ra phía sau.

  ”Bang ~” Cú đá này khá mạnh và phản lực của nó làm tôi suýt ngã.

  Tôi lảo đảo hai bước về phía trước và quay lại thật nhanh. Tôi thấy rằng Tung Hạo đang ngồi cách tôi vài mét. Có một dấu chân nhẹ trên bụng dưới của anh ta, nơi mà tôi vừa rời đi.

  Gã béo đang nằm trên mặt đất cạnh giường bệnh,  không biết anh ta bất tỉnh từ bao giờ.

  Lúc này, Tung Hạo hoàn toàn khác với vẻ ngoài hoảng loạn. Đôi mắt sáng lê, khuôn mặt hả hê và một nụ cười nham hiểm trên khóe miệng.

  Có gì đó rất kỳ lạ trong cơ thể anh ta, sự phẫn nộ sâu sắc trong mắt anh, anh ta từ từ trèo lên và đứng bằng một chân, Bởi vì một chân vừa được phẫu thuật vào buổi chiều, tư thế đứng của anh ta lúc này hơi buồn cười.

 Thân trên là ma?

  Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn Tung Hạo, mà không là nhìn con ma và nói: “Anh ấy đã có lỗi gì? Tại sao lại làm anh ấy đau?”

  Tung Hạo nhìn tôi, cười khẩy, nói với giọng khàn khàn: “Con chó cái và gã đàn ông chết tiệt đó đều không đáng sống! Đối với anh chàng này, anh ta đã nhảy ra khỏi tòa nhà mà không chết. Tôi sẽ không đến gặp anh ta nữa. Nhưng khi biết anh ta có người bạn là anh, tôi đã quay lại “

  Đó là giọng nói của một người phụ nữ với sự hận thù sâu sắc, nó có vẻ biết Hoàng Mẫn và người đàn ông đã chết trong khách sạn.

  Bây giờ tôi không suy nghĩ gì về việc mã nữ đã làm gì với Hoàng Mẫn và người đàn ông kia. Lúc này những lời sau cùng của cô ấy mới khiến tôi cảm thấy choáng váng.

  Trước khi tôi hỏi, cô ta nhìn tôi liếm môi và nói với vẻ phấn khích: “Tôi có thể cảm thấy rằng cơ thể anh có sức hấp dẫn chết người đối với tôi, giết chết anh, tôi sẽ có được món lợi lớn … “

  Nói xong, chân cô ta giờ lên và lao về phía tôi.

  Nhung chân của Tung Hạo vừa mới phẫu thuật vào buổi chiều nên  hơi bất tiện khi di chuyển, và tôi dễ dàng tránh được. Trong khi tránh nó, tôi lấy ra lá bùa được cuộn trong túi của mình, lắc nó và chỉ về phía anh ta.

  Lá bùa mỏng sẽ không đau nếu nó đâm vào người, Nhưng khi nó chạm vào phần thân trên của con ma, hiệu ứng lại khác.

  Con ma nữ nhập vào cơ thể Tung Hạo, tôi sẽ đánh nó ra bằng lá bùa này. Lá bùa được khắc ký tự trên đó và thấm bằng chính máu của tôi. Lần đầu tiên, tôi tự  mình xử lý việc này. Thành thật mà nói, tôi chả vui vẻ gì.

  ”Áhhh ~” Có tiếng hét trong miệng Tung Hạo, cơ thể anh run rẩy, ánh mắt rất đau đớn xuất hiện trên khuôn mặt anh.

  Có tác dụng!

  Nhìn thấy vậy, tôi xông lên không chút do dự, lá bùa trong tay tôi rung lên liên tục đánh vào cơ thể của Tung Hạo.

  Con ma nữ hét lên hết lần này đến lần khác và chạy lung tung, nhưng phòng bệnh chỉ có thế nên không có nhiều không gian để di chuyển, cô ấy không thể thoát khỏi lá bùa trong tay tôi.

  ”Xuất ra, xuất ra, nếu không tôi đánh cho hồn xiêu phách tán!” Tôi quát lớn.

  Phần thân trên bị con ma nhập trong thời gian dài, điều này không chỉ gây hại cho cơ thể mà còn cả tinh thần. Mới đây mà Tung Hạo đã trải qua sự kích động nghiêm trọng như vậy. Sẽ là một vấn đề nếu anh ta bị hồn ma nữ này chiếm hữu trong một thời gian dài.

  Con ma nữ này cũng rất lỳ lợm.Bị tôi quất rất nhiều lần mà vẫn không thoát ra khỏi cơ thể của Tung Hạo.

  Lúc này, cơ thể tôi cảm nhận một cơn ớn lạnh không thể giải thích được. Nguồn gốc của cơn ớn lạnh này không phải là con ma nữ trước mặt tôi, mà ở bên ngoài phòng bệnh.

  Lúc này, ánh đèn trong phòng bệnh đều mờ đi, nhiệt độ trong phòng giảm rất nhiều, một cảm giác ớn lạnh.

  Tôi đang chưa hiểu chuyện gì thì hồn ma nữ điều khiển cơ thể của Tung Hạo chạy thẳng đến cửa sổ trong phòng bệnh, hét lên một cách cay đắng: “Anh đã chết, Anh không thể ra khỏi bệnh viện này, anh không muốn Cứu anh ta? Vậy thì tôi sẽ để anh ta chết trước mặt anh cho xem … “

  Cô ta muốn điều khiển cơ thể của Tung Hạo nhảy khỏi  cửa sổ tòa nhà. Ở đây không khác gì sân trường. Một khi nhảy xuống, trừ khi thần tiên xuất hiện, nếu không thì chắc chắn sẽ chết.

  Tôi tức giận, lấy một thanh tre ra khỏi túi, Lao như tên bắn đến cửa sổ,  tôi cắm nhanh thanh tre vào đùi của Tung Hạo.

  Các thanh tre rất sắc cùng với các ký tự bùa chú trên đó, cộng với sức mạnh của tôi vào lúc này, tôi cắm vào đùi Tung Hạo phải sâu hơn một inch.

  Máu phụt ra ngay lập tức, nhuộm đỏ bộ đồ bệnh trên người Tung Hạo. Cơ thể anh co giật dữ dội, cả người gục xuống.

  Khoảnh khắc anh ngã xuống đất, đèn trong phòng bị tắt hết, đèn ở hành lang bên ngoài cũng tắt, xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm. Đèn khẩn cấp bật sáng, nhưng ánh sáng mờ nhạt, như đom đóm giữa không gian tối đen mù mịt.

  Không đợi hơn được nữa, Tôi đã chuẩn bị tinh thần. Đã hơn 20 phút kể từ khi tôi vào bệnh viện. Bây giờ Tung Hạo không đáng ngại nữa, tôi nên nghĩ cách rời đi thật nhanh.

  Tôi hít một hơi thật sâu, cầm một lá bùa trong tay trái và một vài thanh tre trong tay phải, nín thở từ từ tiến đến cánh cửa phòng bệnh.

  Ngay khi tôi đến gần cửa phòng bệnh, một bóng đen xuất hiện trước mặt tôi. Cái bóng xuất hiện đột ngột, không có tiếng động nào.

  Mặc dù đang cầm bùa và những thanh tre trong tay, nhưng lúc này tôi phản ứng bằng bản năng của cơ thể. Thay vì đánh vào bóng đen trước mặt thì tôi lại đóng sầm cửa.

  Lực đóng cửa là rất mạng, chủ yếu là do bóng đen làm giật mình.

  ”Ouch…., làm gì vậy, mở cửa ra… tay của tôi…Ahhhh!” Có tiếng la hét từ người đàn ông lạ ngoài cửa.

  Chỉ sau đó tôi mới phản ứng và nhìn vào cánh cửa, có một bàn tay, bàn tay vẫn đang vẫy mạnh mẽ.

  Tôi nghiến răng,  một vài thanh tre trong tay tôi lao về phía bàn tay đó.

  ”Phập!!!” Máu đỏ tươi chảy ra từ bàn tay đó.

  ”Ahhhh ~” Một tiếng hét lại vang lên từ cánh cửa, cảm giác vô cùng đau đớn.

  Nhưng … dường như có gì đó không đúng!

  ”Chết tiệt, mày có bị điên không? Mày mở cửa xong sập lại giữ tay tao làm gì? Hả??? …”

  Nghe những chửi rủa, tôi vẫn chưa hoàn hồn, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra!

  Không phải là ma?

  Tôi ngây người, rút tay lại, và rồi cánh cửa phòng bệnh bị mở tung. Đứng sau cánh cửa, tôi bị cánh cửa đập vào nên loạng choạng về phía sau vài bước.

  Ngay khi bước chân của tôi dừng lại, hình bóng đen lao vào phòng bệnh, túm lấy cổ áo tôi và chửi xối xả: “Thằng khốn, mày có não không? Tao nghĩ là có chuyện gì đó nên vào đây giúp đỡ. Tao chỉ có ý tốt, còn mày thì sao? Mày có muốn ăn đòn không? “

  Từ khoảng cách rất gần, tôi thấy rõ đây là một chàng trai trẻ cao lớn, Khuôn mặt lộ rõ vẻ bất bình và đau đơn, đôi mắt giận dữ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Con ma ngoài cửa sổ


“Anh là người hay là ma vậy? “Tôi hơi choáng váng và hỏi một cách ngu ngốc.

Nghe vậy, anh ta giận dữ nói: “Anh là ma, cả gia đình anh là ma thì có … Mà đúng là có con ma thân trên kia, con ma nữ dám động vào lão tử ta thì nó mệt rồi…”

Nói rồi anh ta nhíu mày nhìn lại về phía cánh cửa phòng bệnh.

“Đợi đấy, tôi sẽ xử lý anh sau!” Anh ta nới lỏng cổ áo tôi, rồi buông hẳn, sau đó lấy ra một chiếc bút cọ (loại bút để vẽ thư pháp).

Chiếc bút này khác đặc biệt. Cán rất mỏng, nhưng đầu dày. Nhìn kỹ hơn, tôi thấy nhiều ký tự được khắc dày đặc trên cán của chiếc bút, và đầu chiếc bút lóe lên một chút ánh sáng màu vàng.

Anh ta một tay cầm cây bút, nhúng máu ở bàn tay kia, đá vào cửa phòng bệnh bằng một chân, rồi lao chiếc bút nhanh ra sau cánh cửa phòng bệnh.

Tôi không biết những ký tự mà anh ấy đã vẽ, anh ấy thì thầm gì đó trong miệng, rõ ràng chiếc bút được nhúng máu nhưng ký tự anh ấy vẽ không phải màu đỏ của máu, mà giống như một lớp bột vàng, Một ánh sáng yếu ớt lóe lên.

“Bang …” Có một âm thanh điên rồ của cánh cửa đóng sầm bên ngoài phòng bệnh, như thể có rất nhiều thứ đập vào cửa phòng bệnh, nhưng nhìn ra từ ô kính bên trên cửa, tôi không thấy bất kỳ vật thể nào.

Âm thanh của tiếng đập cửa rất nhanh, những ký tự mà chàng trai vẽ cũng biến ảo rất nhanh, cảm giác mọi thứ trở nên sống động.

Chuyển động bên ngoài cánh cửa biến mất, nhưng chàng trai không dừng lại ở đó,anh ta quay lại và lao về phía cửa sổ phòng bệnh. Cây bút 1 lần nữa nhúng máu từ tay kia, anh ta chuẩn bị lao bút về phía cửa sổ.

Đột nhiên, một người phụ nữ với mái tóc rối bù xuất hiện bên ngoài cửa sổ, máu me be bét, khuôn mặt trắng bệch. Cô nắm lấy cửa sổ để trèo từ bên ngoài vào.

Chết tiệt, đây là trên tầng 18! Mặc dù tôi biết cô ta là một con ma, nhưng nó hơi quá khi leo lên theo cách này!

Nếu một người  bình thường nhìn thấy cảnh này, anh ta chắc chắn sẽ sợ mất vía, nhưng chàng trai cao lớn kia rõ ràng không phải người bình thường, anh ta rất bình tĩnh.

“Biến đi!” Anh ta cười khẩy, chiếc bút trong tay anh ta chọc trực tiếp vào trán của người hồn ma nữ, anh ta xoay cổ tay, một vài ký tự xuất hiện trên trán của hồn ma nữ.

“Ah ~” Tiếng la hét gào thét phát ra từ miệng của con ma nữ bên ngoài cửa sổ, nhưng tiếng la hét đột ngột dừng lại ngay lập tức.

Ký tự trên trán của con ma nữ đột ngột lóe lên, và rồi cơ thể của con ma nữ nhanh chóng biến thành 1 làn khói đen và biến mất.

Chàng trai khịt mũi và đóng cửa sổ như không có chuyện gì xảy ra, lầm bầm nói: “Dám chọc giận lão tử ta hả”

Nói xong, anh ta nhanh chóng vẽ những ký tự lên cảnh cửa sổ đã đóng kín, vẫn thì thầm tụng những câu mà tôi không thể hiểu được, nó có vẻ giống như một câu thần chú.

Sau vài giây, anh ta cất chiếc bút đi.

Nhiệt độ trong phòng đã ấm lên rất nhiều và không còn cảm giác lạnh lẽo nữa. Ánh đèn trong phòng cũng sáng lên, nhưng bên ngoài hành lang vẫn tối và chìm trong sự yên ắng.

Sau tất cả, anh ta nhìn tôi không vui vẻ chút nào, và nói một cách giận dữ: “Anh đang làm gì ngớ ngẩn vậy? Nhìn đây, nhìn đây, còn không tìm thứ gì băng bó cho tôi, không sợ tôi chết à!”

Anh ta giơ bàn tay bị thương, toàn bộ bàn tay dính máu, một vài vết sứt trên mu bàn tay vẫn đang chảy máu.

Tôi chớp mắt, tỉnh táo trở lại sau khi chứng kiến những phép thuật vừa rồi của chàng trai. Tôi đến bên giường, cắt tấm ga trải giường bằng con dao đen và xé một vài mảnh vải.

Đưa cho anh ta một mảnh vải và để anh ta tự băng bó, tôi lấy một mảnh vải khác và đến bên cửa sổ nơi Tông Hạo đang nằm.

Mất một lúc lâu để tôi băng lại vết thương cho Tông Hạo, tôi bế anh ta và đặt lên giường. Đối với gã  béo đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, tôi mặc kệ. Dù sao anh ta không bị thương nên không cần phải chăm sóc. Bây giờ, tốt hơn là để anh ta tiếp tục bất tỉnh.

Chàng trai đã băng bó tay và nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, nhếch miện cười: “Hình như tất cả những con ma trong bệnh viện này đều tìm đến anh! Điều gì khiến anh thu hút chúng vậy? Khi tôi mới đến đây, tôi rất lo sợ có 1 cuộc bao vây của nhưng con ma. Anh đã làm gì xấu xa để khơi dậy sự quan tâm mạnh mẽ của chúng thế? “

Tôi cũng muốn biết lý do tại sao tôi thu hút những con ma như vậy! Thật không may, không ai có thể cho tôi biết câu trả lời, vì vậy tôi không có cách nào để trả lời chàng trai này.

Tôi cau mày và lắc đầu, suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi bệnh viện này một cách suôn sẻ. Mặc dù bây giờ vẫn an toàn nhưng tôi không thể ở đây lâu hơn!

Chàng trai trẻ nhìn tôi với một nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt, đưa tay ra và nói: “Diệc Tiểu Phú!”

“Miên Dương!” Tôi đưa tay ra và nắm lấy tay anh ta.

Bắt tay chỉ là một phép lịch sự. Tôi muốn tách ra ngay, nhưng anh ta nắm lấy tay tôi.

Một cái nắm tay chặt của 1 người đàn ông có vẻ kỳ lạ?

Thật kinh tởm!

Tôi nhìn anh ta và nói lạnh lùng: “Ý anh là gì?”

Anh ta không trả lời tôi. Anh ta mỉm cười với tôi. Tôi ngay lập tức cảm thấy hơi ngứa ran trong lòng bàn tay. Sau một hồi, dường như chiếc nhẫn anh ta đang đeo cọ vào tay tôi.

Sau một lúc, anh ta lập tức rút tay ra trước khi tôi kịp phản ứng.

Lòng bàn tay tôi bị xước, và một chút máu chảy ra, tôi cau mày nhìn anh ta.

Anh ta rõ ràng là cố ý phớt lờ tôi, nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên tay.

“Không có phản ứng?” Anh ta thì thầm, cau mày và tiếp tục lẩm bẩm, “Không đúng! Những con ma tụ tập bên ngoài giống như một băng đảng và ở đây chỉ có anh ta là một người thu hút, cho thấy rõ hành động những con ma đó là nhắm vào anh ta, Tại sao chiếc nhẫn không phản ứng? Liệu nó có bị hỏng không? “

Chiếc nhẫn trong tay anh ta tối màu, có một số ký tự nhỏ trên đó. Nếu không chú ý, thậm chí sẽ không nhìn ra chúng.

Mặc dù tôi không biết anh ấy đang làm gì, nhưng tôi không có thời gian mà bận tâm đến anh ta lúc này.

Tôi đến trước cửa phòng và nhìn qua ô kính nhỏ trên cửa. Hành lang tối om. Tôi chỉ có thể thấy các sĩ quan cảnh sát đặc vụ ngất xuống đất, không nhìn thấy bất kỳ con ma nào. Tuy nhiên, Đèn báo khẩn cấp ở hành lang bên ngoài vẫn phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ và thỉnh thoảng lóe lên, tạo cảm giác rất ma mị.

Có vẻ như không vấn đề gì, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng một khi tôi ra khỏi đây, nó chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những con ma đang ẩn nấu bên ngoài trong bóng tối kia.

Tôi đau đầu. Không còn nhiều dải tre và thẻ gỗ trong túi của tôi. Nếu bị bao vây, tôi sẽ gặp rắc rối khi thoát ra.

Tôi băn khoăn, quay đầu trong tiềm thức và nhìn vào Diệc Tiểu Phú. Phương pháp của anh chàng này có vẻ rất hiệu quả đối với những hồn ma đó. Nếu anh ta giúp đỡ, có lẽ tôi không phải lo lắng về tình trạng hiện tại của mình.

Khi tôi nhìn anh, anh nhìn tôi như thể anh biết tôi đang nghĩ gì. Anh nheo mắt và nói với một nụ cười: “Muốn tôi đưa anh đi chơi không? Không vấn đề!”

Nói xong, anh ta chỉ vào thanh tre dính máu trong tay tôi và nói: “Trước tiên hãy cho tôi xem thứ trong tay anh!”

Không nói nhiều, tôi ném thanh tre trong tay cho anh ta.

Anh ta cầm thanh tre, và sau khi nhìn kỹ, khuôn mặt anh ta hơi thay đổi, nhưng rồi anh ta trở lại bình thường. Nhìn tôi, đôi mắt anh ta khó hiểu và hỏi: “Anh khắc những ký tự này?”

“Uhmm!” Tôi gật đầu.

“Anh đã học được từ ai?” Anh ta tiếp tục hỏi.

“Một người làm đồ tang lễ!” Tôi nói đơn giản.

Nghe tôi nói, anh cau mày, nhìn tôi thật sâu, rồi đặt thanh tre vào túi.

Nó chỉ là một dải tre bị gãy. Mặc dù có các ký tự được khắc trên đó, nhưng làm sao nó có thể so sánh với các ký tự mà anh ta vừa vẽ ban nãy. Anh ta có cách đối phó với ma tốt hơn tôi, vì vậy tôi không quan tâm quá nhiều đến hành vi của anh ta..

“Bùa chú của anh sử dụng theo cách này thật quá nguy hiểm, anh không biết là mình đã may mắn như thế nào đâu. Anh có thể học được những thứ này.. …Thôi, Quên đi, tôi sẽ giúp anh ra khỏi đây!” Anh ấy nhìn tôi rạng rỡ và nói: “Tôi sẽ giúp anh ra khỏi đây, nhưng anh phải hứa với tôi một điều kiện!”

“Điều kiện gì?” Tôi hỏi.

“Sau khi rời khỏi đây, anh sẽ cho tôi thêm một vài thanh tre như vậy, đó phải là loại anh đã tự tay khắc!” Anh ta nhìn tôi rất nghiêm túc.

Mặc dù tự hỏi anh ta muốn gì từ những thứ này, nhưng đối với tôi, nó chẳng là gì cả, nên chỉ gật đầu và đồng ý.

“OK!” Thấy tôi đồng ý, anh ta mỉm cười và vẫy tay với sự nhiệt tình: “Theo tôi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh!”

Anh ta định mở cửa phòng.

“Đợi một chút!” Tôi hét lên và chỉ vào nhân vật bất tỉnh đang nằm trên giường: “Bạn tôi bị ma nhập ở phần thân trên. Mặc dù anh đã xua đuổi hồn ma nữ nhưng tôi sợ rằng cô ta sẽ quay lại, Bạn tôi gặp rắc rối, nên … “

Đợi tôi nói xong, anh ta bước vài bước đến giường của Tông Hạo, kéo áo quá ngực của Tông Hạo và lấy chiếc bút vẽ máy ký tự lên ngực anh ấy.

Anh ta liếc nhìn gã  béo đang ngất trên mặt đất,  anh ta cũng vẽ một ký tự trên ngực của gã béo, rồi nói với tôi: “Được rồi, không vấn đề gì, đừng lo lắng! Không có ma trong bệnh viện này, chỉ là một số con ma bị anh khiêu khích thôi. Chỉ cần anh rời khỏi đây, hai người bạn của anh sẽ không gặp vấn đề gì! “

Anh ta đến cửa phòng, đặt tay lên tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu và nói với tôi: “Hãy nhớ rằng, anh phải đi theo tôi, đừng cách quá xa tôi!”

Nói xong anh ta kéo mạnh cánh cửa phòng bệnh.

Hành lang im lặng đột nhiên xuất hiện một làn gió, Có tiếng khóc nức nở và rên rỉ, như thể có nhiều người đang kêu khóc, cảm giác dựng cả gai ốc.

Nguồn: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Gặp thêm lần nữa


Vào lúc này, ở cuối hành lang này, một vài bóng ma đang lắc lư trong bóng tối. Khoảnh khắc tôi theo Diệc Tiểu Phú ra khỏi cửa phòng bệnh, những cái bóng ma run rẩy ở cuối hành lang đã bay đi.

  Lúc này, tôi cảm thấy rõ ràng có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía tôi với sự phấn khích và ham muốn tột độ, khiến tôi vô cùng căng thẳng.

  ”Woo …” Một giọng nói gào thét trong gió, hơi thở kỳ lạ đột nhiên tăng vọt, bóng ma cuối hành lang đang lao móng vuốt về phía chúng tôi.

  Lúc này, Diệc Tiểu Phú nhanh chóng tìm thấy hai lá bùa màu vàng, một ấn vào ngực anh và một ấn vào ngực tôi.

  ”Thiên dự ngã cơ – Cộng nhĩ tương tùy – Nhĩ tàng ngã ẩn – Thái Thượng sử ngã – Lập ẩn vu thử – Ngô phụng tam san cửu công chi mệnh, Ẩn!!”

  Diệc Tiểu Phú nhanh chóng đọc câu thần chú và hai lá bùa màu vàng ngay lập tức bốc cháy rồi tan biến.

  Đây là câu thần chú của anh ấy, mặc dù tôi không có cảm giác đặc biệt nào, nhưng những con ma đang lao về phía chúng tôi ngay lập tức khựng lại. Chúng bắt đầu dạt ra khắp nơi, cảm giác như mất phương hướng về mục tiêu.

  ”Chỉ có 30 giây, chạy theo tôi, nhanh!” Diệc Tiểu Phú không nói nhiều, chạy thật nhanh về phía trước.

  Tôi bám theo sau anh ta, đi qua hành lang lẩn trốn giữa những bóng ma. Trong số những hồn ma này, có cả đàn ông, phụ nữ, già và trẻ, tất cả đều xanh xao.

  Hầu hết trong số họ đều bình thường, chỉ có một vài con ma thực sự kinh tởm, hoặc bị mất vài bộ phận trên cơ thể, hoặc là đầm đìa máu me, rất ghê rợn.

  Bùa phép này của Tiểu Phú rất khôn ngoan. Mặc dù chúng tôi không thực sự vô hình, nhưng nó ngăn chặn nhận thức của những con ma ở một mức độ nhất định.

  Ba mươi giây, không dài không ngắn, nhưng đủ để chúng tôi chạy đến cầu thang ở cuối hành lang. Rõ ràng anh ta biết rằng không an toàn khi đi thang máy xuống tầng dưới, để tránh những con ma đó tốt nhất là đi cầu thang bộ cuối hành lang.

  Sau khi đi qua cánh cửa này, cảm giác khó chịu tan biến rất nhiều, như thể tất cả hồn ma trong bệnh viện đều tập trung trên tầng 18 này.

Tôi nhanh chóng đi theo Diệc Tiểu Phú xuống cầu thang trong im lặng.

  Đi qua 2 tầng đến cầu thang của tầng mười sáu, bỗng nhiên bước chân của Diệc Tiểu Phú đột ngột khựng lại. Tôi nhanh chóng dừng lại ngay sát sau Diệc Tiểu Phú.

  Ở góc cầu thang, cô bé với mái tóc dài che kín mặt vẫn đứng yên với cái đầu cúi xuống, vẫn cầm con búp bê bằng vải đã rách xấu xí trên tay.

  Khuôn mặt của Diệc Tiểu Phú hơi nghiêm lại, anh ta đưa tay vào lấy chiếc bút ra và chầm chậm bước xuống cẩn thận. Diệc Tiểu Phú không quá quan tâm khi gặp những hồn ma trước đây, nhưng khi đối mặt với cô bé này, rõ ràng anh ta có chút sợ hãi.

  Để làm cho anh ta cảm thấy sợ hãi, cô bé này chắc chắn không đơn giản. Tôi nín thở và bước xuống phía sau anh ta.

  Chầm chậm đến gần vị trí của cô bé, cô bé vẫn không có phản ứng. Diệc Tiểu Phú dường như cảm thấy yên tâm, và bước qua cô bé đang đứng cạnh tay vịn của cầu thang.

  Và khi tôi đi theo Diệc Tiểu Phú chuẩn bị lách qua cô bé, cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên, đối mặt với tôi bằng khuôn mặt trắng bệch. Cô bé không có mắt, nhưng lúc này, tôi cảm thấy rằng cô bé đang nhìn tôi.

  Cảm giác khó chịu lại xuất hiện, Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi vô thức lấy ra những thanh tre để đối phó với cô bé này.

  Ngay lúc đó, Diệc Tiểu Phú nắm lấy cổ tay ngăn tôi lại. Anh kéo tôi ra sau lưng, thái độ khá căng thẳng, giơ đầu chiếc bút về phía cô bé như thủ thế.

  Cô bé vẫn không di chuyển, gương mặt trẻ con có chút bối rối:

  ”Tôi muốn về nhà …”

  Cô bé cất giọng nói, như thể đang nói chuyện với chúng tôi.

  Diệc Tiểu Phú ra dấu im lặng cho tôi và lắc mạnh chiếc bút. Cả hai chúng tôi dường như nín thở..

  ”Tôi muốn về nhà …” Giọng nói trẻ con lại vang lên từ miệng cô bé một lần nữa, nhưng lần này cảm giác vang vọng khắp hành lang.

  Diệc Tiểu Phú kéo tôi và chạy, chuyện gì đây?. Tôi không dám nói bất cứ điều gì lúc này, chỉ viết vùi đầu chạy theo Diệc Tiểu Phú xuống cầu thang.

  Khi chúng tôi chạy xuống cầu thang, tình cờ gặp một ông già mặc bộ đồ bệnh nhân chặn đường, nhưng lần này Tiểu Phú đã không sợ hãi như khi phải đối mặt với cô bé, sút thẳng về phía ông già. Sau khi đá ông già ngã xuống, không đợi ông ta đứng dậy, chiếc bút trong tay anh ta lắc lên ngực ông già, một ký tự màu vàng mờ nhạt xuất hiện.

  Ông lão hét lên rồi biến thành làn khói đen và tan biến. Nhưng việc này dường như thu hút sự chú ý của những con ma tầng trên, những bóng ma thút thít bắt đầu di chuyển xuống. Chúng tôi vội vã lao xuống tầng một, rời bệnh viện trong hơi thở hổn hển.

  Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa bệnh viện, tôi rõ ràng cảm thấy sự khác biệt, cảm giác khó chịu kỳ lạ hoàn toàn biến mất.

  Nhìn lại bên trong bệnh viện, nhìn những ánh đèn sáng rực trên các tòa nhà, bệnh viện chỉ yên tĩnh lúc tôi ở trong đó, còn bây giờ có đủ loại tiếng ồn của con người, dường như mọi thứ diễn ra cách đây vài phút giống như một giấc mơ vậy.

  ”Mẹ kiếp…” Diệc Tiểu Phú thở hổn hển nhin vào bệnh viện: “Chắc chắn có những pháp sư đã đến đây khi xây bệnh viện này nên những bóng ma không thể thoát ra…”

  Nói xong, anh ta liếc nhìn tôi: “Nếu không phải vì anh đến đây, những con ma đó sẽ không xuất hiện. Thực ra, họ rất lành và hài lòng với không gian ở đây, nếu không chúng ta không thể chạy ra ngoài dễ dàng như vậy! “

  Sau đó, anh hít một hơi thật sâu và đưa tay thẳng ra trước mặt tôi, nói:” Được rồi, tôi đã đưa anh ra ngoài an toàn, anh đưa những thứ như đã hứa với tôi! “

  ” Hả!!? ” Sau cuộc rượt chạy sống còn, não tôi vẫn trong trạng thái căng thẳng và chưa thể tỉnh táo ngay được.

  Anh ta nhướn mày, túm lấy cổ áo tôi và hét lên: “Đừng có nuốt lời! Những thanh tre như đã hứa. Nếu anh không đưa cho tôi, có tin tôi cho anh một trận không? … Nhìn đây, Ngay cả khi một tay bị thương, tôi vẫn có thể đánh anh, có tin không? “

  Tôi liếc nhìn anh ta bực dọc rồi lấy ra những thanh tre trong túi và ném cho anh ta.

  ”Của anh đây…!” Anh ta nới lỏng cổ áo tôi, thay đổi thái độ rát nhanh, chỉ vào thanh tre trong tay tôi và cười.

  Anh ta nâng niu thanh tre như thể đang bế em bé sơ sinh và cất cẩn thận vào túi.

  Anh ta gật đầu hài lòng, vỗ vai tôi và cười nói: “Anh bạn, tôi rất ngưỡng mộ anh, anh có thích đi theo tôi không? Anh cũng đã thấy phương pháp của tôi rồi đấy, nếu gặp phải rắc rối như vậy trong tương lai, Với sự giúp đỡ của tôi, chắc chắn anh sẽ an toàn”.

  Tên này rõ ràng có ý đồ gì đó, tôi đâu có ngu ngốc. Từ khi nhìn thấy những thanh tre chứa ký tự của tôi, tôi biết anh ta chỉ quan tâm đến chúng chứ chẳng coi trọng gì tôi cả.

  Mặc dù tôi không biết tại sao anh ta quan tâm đến chúng, nhưng trực giác mách bảo rằng những điều mà Thầy Chu đã dạy ít nhiều đều là có lợi cho tôi.

  Thầy Chu và tám anh em của anh ta cùng giết chết sư phụ của họ. Sáu người đã được chôn cất cùng sư phụ. Mặc dù tôi không biết lý do, nhưng bây giờ tôi cảm giác ngờ ngợ rằng nó có thể có liên quan đến những gì mà Thầy Chu đã dạy tôi.  Tất cả họ đều đã chết, quá khứ đã thành cát bụi. Nếu nó thực sự liên quan đến những gì Thầy Chu đã dạy tôi, đó chắc chắn là một bí mật cực kỳ lớn chờ tôi khám phá.

  Thấy tôi không trả lời, Tiểu Phú cũng không nói gì thêm. Anh ta rút danh thiếp từ trong túi ra và đưa cho tôi, nói: “Nếu có vấn đề gì hãy gọi cho tôi, miễn là trả đủ tiền thù lao, ngay cả khi đó là ma quỷ cỡ nào, tôi đều chiến đấu được! “

  Phương pháp của anh ấy thực sự tốt với cơ thể của tôi. Trong tương lai, tôi chắc chắn sẽ gặp phải cái gì đó tương tự như ngày hôm nay, vì vậy tôi đã lấy danh thiếp mà không do dự và cho anh ấy số điện thoại di động của tôi.

  Trên danh thiếp ghi rất nhiều dịch vụ của Chuyên gia Phong Thủy Diệc Tiểu Phú.

  Có lẽ nhìn thấy thái độ của tôi, anh ấy mỉm cười và nói: “Chỉ cần với một cây phất trần. Nếu anh tham gia cùng tôi, tôi dám đảm bảo rằng trong vòng một năm, chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền …”

  Nghe kèo có vẻ thơm nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng lắc đầu và từ chối, lúc này tôi không có suy nghĩ kiếm tiền.

  ”Muốn uống vài ly không?” Khi tôi từ chối, anh ta không tỏ vẻ phật lòng, vẫn  mỉm cười và đưa ra lời mời: “Thật hiếm khi gặp một người cùng chí hướng, tìm chỗ nào trò chuyện nhé!”

  ”Quá muộn rồi, tôi phải Quay trở lại trường nên không có thời gian, nói chuyện sau nhé! “Tôi từ chối lần nữa, rồi vẫy một chiếc taxi.

  Hôm nay đã quá nhiều chuyện xảy ra rồi. Tôi phải quay lại ký túc xá và ngủ một giấc thật ngon để hồi phục tinh thần.

  ”Tốt hơn hết là anh không nên đến bệnh viện này thêm lần nào nữa, cô bé đó không hề đơn giản, tôi cũng không hoàn toàn tự tin đối mặt với cô bé ấy!” Khi tôi đã lên xe, anh ta vẫn như muốn níu kéo: “Phương pháp khắc ký tự bùa chú của anh quá lãng phí khi sử dụng trên thanh tre, hiệu quả rất thấp. Hãy thử trên một chiếc gương bằng đồng hoặc gỗ gụ, hiệu quả sẽ mạnh hơn rất nhiều đó! “

  Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, trước khi kịp đưa ra thắc mắc, anh ta vẫy tay với tôi và nói với một nụ cười đầy ẩn ý:” Không có thời gian để nói chuyện này, tôi sẽ nói chi tiết hơn nếu gặp lại! “

  Nói xong, anh ta quay lại và bỏ đi, rồi sớm biến mất trong màn đêm.

Nguồn: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Ma trong gương !


Ngồi trong taxi, tôi suy nghĩ về những gì Diệc Tiểu Phú đã nói.

  Phương pháp anh ấy sử dụng bùa chú khác với tôi, chúng rất hiệu quả khi chống lại những con ma, khiến tôi hơi chạnh lòng. Nhưng điều làm tôi thắc mắc hơn cả là anh ta nhìn vào những ký tự được khắc trên thanh tre của tôi với ảnh mắt ghen tị

  Việc Anh ấy muốn giữ lại những thanh tre của tôi, Tôi không quan tâm lắm. Những ký tự trên đó phải được nghiên cứu kỹ càng chứ không dễ sao chép. Anh ấy chỉ cần giữ chúng mà không biết có sử dụng được không.

  Trước đây, Khi Thầy Chu dạy tôi, ông ấy có một số kỹ năng đặc biệt trong việc khắc bùa chú. Ông ấy cũng nói rằng hiệu quả của những ký tự này sẽ giảm đi rất nhiều nếu chúng được vẽ trên giấy rune, chỉ có phương pháp khắc này mới có hiệu quả.

  Vậy Diệc Tiểu Phú muốn những thứ này có mục đích gì?

  Ngoài ra, anh ta còn khuyên tôi khắc ký tự trên những vật liệu khác. Dường như anh ta cũng hiểu một số ký tự trong phương pháp của tôi.

  Anh chàng này thật khó hiểu?

  Tôi không muốn nghĩ về anh ta nữa. Khi tôi trở lại trường, đã hơn chín giờ tối. Tôi trả tiền và đi về phía cổng trường.

  Ngay khi tôi đến cổng, chị họ của tôi đã đứng cách đó không xa và hét về phía tôi..

  Nhìn xung quanh, bốn, năm cô gái đều mang theo nhiều túi xách và kéo hành lý về phía bên này, rất lỉnh kỉnh.

  Những cô gái này cũng thật điên rồ, Muốn đi mua sắm ngay lập tức này thì ít nhất cũng phải gửi hành lý của mình trở lại ký túc xá trước khi đi mua sắm chứ! Nó làm cho mọi người cảm giác như họ đang đi chạy nạn vậy.

  ”Đừng ngây ra như vậy, đến đây và giúp chúng tôi đi!” Người chị họ hét vào mặt tôi.

  Tôi vội chạy đến và bắt đầu đẩy những chiếc vali nặng nề kia.

  Tôi khá qurn với những cô gái này. Ngoài một cô gái tóc dài có chiều cao tương đương với chị họ của tôi, một số ít khác là bạn cùng phòng của chị ấy. Tôi đã ăn tối với họ khi tôi mới vào trường năm ngoái, đôi khi chào tôi khi tôi gặp họ trong một quán ăn tự phục vụ ở trường hoặc thư viện.

  Một vài người trong số họ đưa cho tôi những chiếc vali trong tay cười toe toét, một trong số họ vẫn mân mê mặt tôi, cười khúc khích và nói cô ấy sẽ làm gì nếu có một người em họ như tôi.

Thật phiền hà quá đi mất.

  Duy chỉ có cô gái tóc dài lạ mặt kia, khi tôi muốn đẩy hộ chiếc vali của cô ấy thì cô ấy né ra, nhìn tôi cười nhạt: ” Không, tự tôi làm được!”

  Bực mình, giúp không công còn tỏ thái độ. Sau khi cô ấy từ chối, tôi chỉ mỉm cười với cô ấy và phớt lờ luôn. Không phải tất cả đàn ông đều nhún mình khi nhìn thấy gái đẹp. Mặc dù cô gái này đẹp thật, nhưng tôi chẳng việc gì phải năn nỉ cô ta cả.

  Chị họ của tôi khẽ cau mày và nhìn cô gái, nhưng chị ấy không nói nhiều, vỗ vai tôi cười nói: “Thôi nào, chị sẽ mời em đi ăn tối mai, chị sẽ giới thiệu em với một cô gái xinh đẹp!”

  Tôi cười gượng, rồi kéo một vài chiếc vali theo họ vào cổng trường.

  Một vài cô gái trò chuyện một cách hào hứng. Sau khi mua sắm quá lâu như vậy mà họ không cảm thấy mệt chút nào. Họ xứng đáng là những sinh vật bị chảy máu trong một tuần mà không chết. Trong tương lai, nếu tôi tìm bạn gái, tôi chắc chắn tìm kiếm kiểu người thích ở nhà cả ngày, chứ phụ nữ mà thích mua sắm kiểu này thật khủng khiếp.

  Đi sau họ, nhìn họ trò chuyện và cười đùa, tôi thấy rằng cô gái tóc dài có vẻ không vui vẻ hòa đồng lắm, hiếm khi chủ động giao tiếp với ai khác. Thỉnh thoảng, tôi thấy cô ấy nói vài lời với chị họ của tôi, còn lại chỉ thấy cúi đầu rồi đi.

  Thật khó giải thích thái độ kỳ lạ của cô gái này, nhưng điều này có liên quan gì đến tôi?

  Không suy nghĩ về điều đó nữa, tiếp tục kéo hành lý của các cô gái và đi theo họ xuống tầng dưới của ký túc xá nữ.

  ”Mệt chết được, hôm nay đi quá nhiều rồi, nhanh lên lầu đi tắm rồi ngủ!”

  ”Chà, tôi sẽ phải thử bộ đồ ngủ gợi cảm mới mua, biết đâu sẽ làm bạn trai tôi bất ngờ!”

  ”Tôi cũng muốn thử, nếu bạn trai tôi dám nói không đẹp, tôi sẽ thiến anh ta ngay lập tức! “

  Một vài cô gái nói về những điều như vậy một cách thao thao bất tuyệt, hoàn toàn bỏ qua cảm giác ngây thơ trong sáng của tôi, hoàn toàn coi tôi như người vô hình.

  Sau khi lấy vali của mình từ tôi, họ mỉm cười và vẫy tay bước vào tòa nhà ký túc nữ. Tôi liếc nhìn một chút về phía cổng tòa nhà ký túc xá nữ để xem có cảnh “mùa xuân” nào không. Các bạn trẻ ơi, tò mò là chuyện bình thường nhé ^^.

  Tuy nhiên, khi tôi thấy người lao công ở cửa nhìn chằm chằm vào tôi với cây chổi trên tay, tôi vội vàng chuyển sự chú ý của mình.

  Các cô gái ở trên lầu, còn chị họ vẫn đứng bên cạnh tôi, nheo mắt nhìn tôi và nói: “Nói thật đi, tại sao hôm nay lại gọi cho chị để hỏi chuyện về Hoàng Mẫn?

  ”Hả? “Tôi ngây người ra, rồi mỉm cười và nói:” Không có gì! Mà cho em hỏi, cô gái đó có mái tóc dài đó là ai! Tại sao trước đây em chưa gặp cô ấy? Cô ấy đi mua sắm cùng chị à? “

Tốt nhất là thay đổi chủ đề là vì tôi không biết cách trả lời câu hỏi của chị họ như nào, không có cách nào để giải thích.

  Mặc dù cách chuyển chủ đề của tôi hơi lộ liễu, nhưng nó vẫn khá có tác dụng. Nghe tôi nói vậy, chị họ cau mày nhìn tôi, chị ấy nói vẻ nghiêm túc: “Đừng nói với tôi là cậu đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên nhé? Bỏ ngay ý định đó đi nếu không muốn chết sớm! “

  Tôi không nghĩ chị ấy lại nói nặng nề đến vậy. Chị họ tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Cô ấy hơi khác chúng tôi. Cô ấy là con của bạn bố tôi. Học cùng lớp với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ thèm đến trường. Tôi đã không biết năm nay cô ấy nghĩ thế nào mà quay lại trường. Tính khí của cô ấy hơi kỳ lạ. Tốt hơn là cậu không nên tiếp xúc quá nhiều với cô ấy … Chà, hơi muộn rồi đấy, về đi ngủ thôi! “

Nói xong, chị họ vội vã vẫy tay tạm biệt tôi và rời đi, như thể tôi sợ rằng tôi sẽ hỏi thêm về cô gái ấy.

  Những lời nói của chị họ không rõ ràng, như thể đang che giấu điều gì đó.

  Tôi lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa và quay về phía ký túc xá nam.

  Mặc dù chưa chính thức bắt đầu năm học, nhưng tòa nhà ký túc xá nam rất sôi động vào ban đêm, âm thanh của tiếng la hét, nhiều anh chàng mặc quần đùi cởi trần chạy trên hành lang. Thỉnh thoảng, có một tiếng động lớn từ một phòng nào đó, họ đang chơi bài hoặc trò gì đó. Ồn ào là cuộc sống bình thường hàng ngày của ký túc xá nam.

  Tôi đi qua hành lang của ký túc xá và chào một vài người quen thuộc. Ai đó hỏi tôi về việc Tung Hạo nhảy lầu vào ban ngày. Tôi lắc đầu và không trả lời.

  Trở lại trước phòng của tôi, tôi lấy chìa khóa ra và mở cửa.

  Khoảnh khắc tôi mở cửa, tôi cảm thấy một chút lạnh lẽo thoáng qua từ phía trong.

  Trong hoàn cảnh bình thường, tôi có thể không quan tâm quá nhiều, nhưng tôi vừa chạy ra khỏi bệnh viện chết tiệt cách đây không lâu nên vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.

  Theo bản năng, Tôi với tay vào túi và cầm con dao nhỏ màu đen. Lúc này, tinh thần tập trung cao độ, cẩn thận bật công tắc trên tường, đèn được bật lên.

  Phòng ký túc không rộng nên Sau khi đèn sáng, toàn bộ khung cảnh trong phòng hiện lên rõ ràng.

  Các phòng ký túc xá của chúng tôi đều được bố trí những chiếc giường và bàn học. Nhìn xung quanh, không có gì đáng nghi ngờ, tôi hướng mắt vào phòng tắm.

  Ký túc xá của Đại học Sư phạm vẫn thuận tiện hơn. Mỗi Phòng ký túc xá được trang bị một nhà vệ sinh nhỏ khép kín. Không giống như một số ký túc xá đại học khác, nhà vệ sinh chung rất bất tiện.

  Tôi nheo mắt, cầm con dao trong tay và nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra.

  Vẫn không có gì đáng nghi trong phòng tắm, khi tôi bước vào phòng tắm, một cảm giác thật mát mẻ.

  Sau hơn một tháng đi theo thầy Chu, nhận thức của tôi nhạy cảm hơn nhiều so với trước đây. Sau một thoáng, tôi đi thẳng đến chiếc gương lớn trong phòng tắm và tháo vòi trên bồn rửa.

  ”Chết tiệt, chạy suốt một ngày, trời thì nóng!” Tôi lẩm bẩm, cúi đầu xuống và rửa mặt bằng một tay.

  Tất nhiên, tôi không thực sự muốn rửa mặt. Sự cảnh giác cao độ trong tôi vào lúc này, cơ thể tôi rất căng và tôi sẵn sàng để chiến đấu.

  Ngay lúc tôi cúi đầu xuống nước, từ sự phản chiếu trong nước, tôi thấy rõ một bàn tay thò ra khỏi gương. Bàn tay rất trắng, khẽ vươn ra, mục tiêu là đầu tôi.

  Chọn đúng lúc này à!

  Tôi nhanh chóng lùi lại, bàn tay cầm con dao trong túi tôi nhanh chóng duỗi ra, đâm con dao vào lòng bàn tay kia, găm vào bồn rửa tay.

  ”Ah ~” Tiếng hét la hét phát ra từ gương.

  Trong gương, tôi thấy một khuôn mặt hung ác, trong khi gào thét, móng tay kia vút lên, sắc như một con dao và túm lấy cổ tôi.

  Tôi đã có biện pháp phòng ngừa. Mặc dù không có thanh tre nào trong túi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có lựa chọn nào khác.

  Tôi cắn đầu lưỡi của mình, hơi đau, nhưng tôi không quan tâm đến nó vào lúc này, phun ra một ngụm máu.

  ”Phụtttttt!” Máu thực ra được phun vào mặt tôi trong gương.

  Con ma hét lên một lần nữa, toàn bộ khuôn mặt bị biến dạng, máu thịt dần tan biến thành một làn khói đen nhẹ. Con ma muốn vùng vẫy, nhưng bàn tay bị con dao của tôi găm vào bồn rửa nên không thể trốn thoát.

  Tôi lại mút máu đầu lưỡi. Khi tôi chuẩn bị phun ra một ngụm máu nữa thì nghe tiếng nài nỉ trong gương: “Không, làm ơn, làm ơn hãy để tôi đi!”

  Tôi hơi ấn tượng bởi giọng nói này, nó chính là Con ma nữ nhập vào Tông Hạo trong bệnh viện, là thủ phạm khiến Tông Hạo nhảy khỏi tòa nhà hôm nay.

  Sau khi cô ta nói điều này, một gợn sóng xuất hiện trên gương. Hình ảnh trong gương biến thành một người phụ nữ. Nói chính xác, nó biến thành một người phụ nữ với khuôn mặt đầy máu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Làm thế nào có thể xảy ra?


Một tay của cô ấy bị đóng đinh vào bồn rửa bởi con dao nhỏ màu đen của tôi. Tay kia chỉ cách cổ tôi nửa bước chân. Móng tay cô ấy màu đen sắc như một con dao. Chỉ cần một cú chọc về phía trước, chắc chắn sẽ có một vài lỗ xuất hiện trên cổ của tôi.

  Nhưng cô ta không dám!

  Miệng tôi đầy máu ở lưỡi, chỉ cần tôi phun ra, cô ta chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi.

  Còn về việc móng tay của cô ấy đâm tới cổ tôi trước hay máu của tôi sẽ phun lên đầu cô ấy trước thì thật khó để nói!

  Thực ra, không chỉ cô ấy lo lắng, tôi cũng lo lắng.

  Mặc dù cho đến nay tôi chưa chịu bất kỳ tổn thất nào, nhưng lúc này tôi đang rơi vào bế tắc.

  Trong gương, khuôn mặt đẫm máu của cô ấy vặn vẹo. Máu mà tôi vừa phun như xăng đốt trên mặt, khói đen tiếp tục bốc lên từ đầu và cổ cô ấy. Cùng lúc đó, tay cô ấy bị tôi đóng đinh bằng con dao nhỏ cũng đang bốc khói đen.

  Nếu tiếp tục, tôi sẽ ổn, nhưng chắc chắn sẽ làm tổn thương cô ấy.

  Tôi ra hiệu cho cô ấy rút tay ra khỏi cổ tôi, nhưng đôi mắt cô ấy ngập ngừng. Mặc dù cô ấy cầu xin tôi nhưng cô ấy không rút tay lại vì sợ tôi tấn công. Nếu ở trong hoàn cảnh như cô ấy, tôi cũng làm như vậy.

  Một khi cô ấy rút tay ra, nếu tôi phun máu một lần nữa, cô ấy sẽ hoàn toàn thất thế.

  Tuy nhiên, lúc này cô ta không còn sự lựa chọn nào, bế tắc càng lâu, càng bất lợi cho cô ta.

  Cuối cùng, khi da thịt bắt đầu tiêu tan nhiều hơn, cô ấy đã chịu thỏa hiệp.

  Cô ấy từ từ rút tay lại khỏi cổ tôi, nhìn tôi với ánh mắt van nài.

  Tôi phun máu, nhưng không phải vào gương, mà vào tay tôi. Trước khi cô ấy bình phục, ngón tay của tôi đã nhúng máu và nhanh chóng vẽ ký tự lên gương. Mặc dù ký tự tôi học được chỉ có thể phát huy tác dụng tối đa khi được khắc trên vật liệu nào đó, nhưng đối với hồn ma bị thương, biểu tượng máu tinh chất vẫn có tác dụng nhất định.

  Các ký tự tôi vẽ lên trán cô ta trong hình ảnh qua gương. Tốc độ của tôi rất nhanh, chỉ vài giây đã xong.

  Con ma nữ trong gương muốn chống cự nhưng tôi xoay con dao đen trong tay cô ấy thật mạnh. Trong khi cô ấy khóc trong đau đớn, tôi đã hoàn thành việc vẽ ký tự máu.

  Cô ta bị phong ấn trong gương, một tay duỗi ra bị đóng đinh vào bồn rửa, tay còn lại đập vào gương, cố gắng thoát ra. Nhưng ký tự máu trên trán cô trong gương khẽ rung lên, không cho cô ta cơ hội nào.

  ”Dương Tử, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại có tiếng động lớn thế?”

  Vào lúc này, một tiếng hét phát ra từ bên ngoài phòng. Đó là một bạn cùng lớp trong phòng ký túc xá bên cạnh tôi.

  Tôi lườm con ma nữ trong gương và hạ giọng: “Còn khóc và la hét, tôi sẽ giết cô!” Con ma nữ im bặt, tỏ ra sợ hãi và không dám đập gương nữa.

  Tôi vội vã rời khỏi phòng tắm. Hai bạn cùng lớp trong phòng ký túc xá bên cạnh bước vào. Tôi đóng cửa phòng tắm như không có chuyện gì và mỉm cười với họ: “Không có gì. Tôi chỉ đi vào nhà vệ sinh và xem phim trên điện thoại thôi, có lẽ âm thanh hơi lớn! “

  Đầu lưỡi vừa bị cắn, nên bây giờ hơi tê tê..

  ”Khóe miệng anh đang chảy máu!” Hai anh chàng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.

  Tôi lau khóe miệng, mỉm cười và giả vờ ngu ngốc: “Tôi chỉ vô tình cắn lưỡi, nó không sao, đừng lo lắng!”

  ”Trời đất! …” Một trong hai chàng trai nhìn tôi với đôi mắt kỳ lạ, nở một nụ cười nham nhở: “Khi xem những bộ phim nóng full HD, họ thường chảy máu cam, còn cậu lại tự cắn lưỡi, hay là muốn luyện tập kỹ năng của lưỡi thế, hahaha … “

  ”Tự làm trò quái đản của cậu đi!” Tôi cười và mắng, đẩy hai anh chàng lố bịch ra khỏi cửa, nói: “Quay lại và xem bộ phim full HD của bạn đi! Chúc cả hai mãn nguyện!”

  ”Fuck! “Cả hai giơ ngón tay giữa lên với tôi cùng một lúc.

  Sau khi đóng cửa phòng ký túc xá, nụ cười trên khuôn mặt tôi biến mất và tôi quay lại phòng tắm với khuôn mặt bình thản.

  Con dao đen vẫn găm vào lòng bàn tay và cô ấy đang vật lộn dữ dội, nhưng khi thấy tôi trở lại, cô ấy ngay lập tức dừng lại, tỏ vẻ ngoan ngoãn và nhìn tôi một cách đáng thương.

  ”Nói cho tôi biết chi tiết!” Tôi buồn bã nhìn cô ấy.

  Cô ấy không dám giấu bất cứ điều gì vào lúc này, cô ấy nói rằng cô ấy đã chiếm hữu Tung Hạo và giết Hoàng Mẫn và người con tra kia.

  Vụ việc đúng theo như những gì tôi suy đoán. Cô ấy là bạn gái của người con trai kia, và vì người con trai kia lừa dối cô chạy theo Hoàng Mẫn, cô ấy đã tự tử trong uất hận. Sự phẫn nộ ngưng tụ, trở thành một con ma và sau đó tìm thấy Tung Hạo với những điều kiện phù hợp.

  Lúc đó, Tung Hạo cũng biết về sự giả dối của bạn gái và anh cảm thấy bực bội trong lòng. Lợi dụng việc này, ma nữ truyền phẫn nộ đến Tung Hạo, mượn tay anh giết người và khiến anh nhảy lầu tự tử..

  Mọi thứ rõ ràng như vậy, nhưng điều này không trở thành bằng chứng để cứu Tung Hạo. Cảnh sát đã thu được bằng chứng. Không ai tin rằng tất cả những điều này được thực hiện bởi hồn ma nữ. Trong trường hợp bằng chứng kết luận, bất kể lý do gì, thẩm phán và cảnh sát sẽ suy ra một động cơ hợp lý để Tung Hạo giết người.

  Án giết người treo trên đầu Tung Hạo, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.

  Tôi im lặng.

  Con ma nữ trong gương nhìn tôi một cách đáng thương, run rẩy và cầu xin: “Tôi đã nói những gì tôi nên nói, đó là lỗi của tôi khi gây chiến với anh. Làm ơn đừng làm tôi đau!”

  Tôi cau mày. Nhìn cô ta nói: “Có gì của tôi thu hút cô vậy?”

  Cô ta sững người một lúc, rồi lắc đầu lo lắng nói: “Tôi thực sự không biết, tôi thề đấy. Đó chỉ là một trực giác bản năng, một khao khát mãnh liệt để thúc đẩy tôi giết anh, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. … Tôi đã nói mọi thứ là sự thật, xin hãy để tôi đi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn… “

  Cô ta nài nỉ, nhưng tôi lờ đi, cau mày và suy nghĩ. Sau một lúc, tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, lấy danh thiếp của Diệc Tiểu Phú và gọi theo số điện thoại ở trên.

  Điện thoại được kết nối nhanh chóng, giọng nói bên phía Diệc Tiểu Phú rất ồn ào, những làn sóng âm nhạc khổng lồ truyền qua micro. Có vẻ như anh chàng này đang ở trong một hộp đêm nào đó!

  ”Này, xin chào, đợi một chút! Tôi không thể nghe rõ ở đây, tôi sẽ tìm một nơi yên tĩnh hơn!” Diệc Tiểu Phú hét lớn trong điện thoại.

  Tôi không nói gì. Sau khi chờ đợi một chút, tiếng ồn ở phía bên kia của điện thoại đã giảm đi rất nhiều.

  ”Bạn ơi, gọi cho tôi sớm thế, gặp rắc rối gì?” Diệc Tiểu Phú bình thản nói.

  Tôi liếc nhìn con ma nữ trong gương đang nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, rồi nói trong điện thoại: “Tôi bắt được một con ma, đó là con ma nữ đã thao túng bạn tôi và đổ lỗi cho bạn tôi tội giết người. “

  ”Con ma đó thế nào, tiêu diệt nó ngay!” Diệc Tiểu Phú phía bên kia điện thoại ngắt lời tôi và nói một cách thờ ơ: “Âm và Dương khác biệt. Thật là tai họa khi giữ những con ma như, Không có gì phải chần chừ …? Đợi đã, anh vừa nói gì? Anh bắt được con ma đó sao? Làm thế nào anh bắt được nó? “

  Cách thay đổi suy nghĩ đột ngột khiến tôi không thể theo kịp Suy nghĩ của anh ta, tôi trả lời: “Cô ấy trốn trong gương và định làm tổn thương tôi nhưng bị tôi phong ấn trong gương rồi …”

  ”Phong ấn?” Giọng anh ta có vẻ hơi phấn khích, run run: “Anh phong ấn bằng bùa chú?”

  ”Uh …” Tôi không biết trả lời cụ thể như nào.

  Thầy Chu đã dạy tôi rất nhiều. Đây không phải là bùa chú cấp cao. Tôi không nghĩ bùa chú này mạnh hơn so với bùa chú của Diệc Tiểu Phú, ít nhất là trong tiềm thức tôi nghĩ vậy. Nhưng bây giờ tôi nghe giọng điệu của Diệc Tiểu Phú rất phấn khích, có lẽ suy nghĩ của tôi không đúng lắm.

  ”Địa chỉ cụ thể của anh ở đâu? Tôi sẽ tới ngay!” Diệc Tiểu Phú nói trên điện thoại một cách hào hứng.

  Bây giờ tôi cảm thấy rằng đã sai khi gọi cho anh ta, nhưng bây giờ không dễ để từ chối, tôi chỉ có thể nói cho anh ấy địa chỉ với một chút bất lực.

  Anh ta hét lên và nói rằng anh ta chắc chắn sẽ đến trong vòng 20 phút, và nói với tôi rằng đừng lo lắng về hồn ma nữ. Khi anh ta đến, anh ta sẽ giúp tôi giải quyết nó một cách ổn thỏa, sau đó anh ta cúp điện thoại.

  Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn vào bóng ma nữ trong gương. Cô ấy vẫn với vẻ ngoài đáng thương. Tôi không thể không thở dài trong lòng, tôi thấy hơi tội nghiệp cô ấy.

  Tôi hiểu sự oán giận của cô ấy, nhưng hoàn toàn không đồng ý với cách giải quyết của cô ấy, tôi có thể giết cô ấy, nhưng tôi đã không làm thế. Giữ cô ấy và đợi cho đến khi Diệc Tiểu Phú đến đã.

  ”Tôi sẽ tha cho cô đến khi bạn tôi đến, bây giờ hãy yên lặng ở đó đi!” Tôi lườm cô ấy, sau đó bước ra khỏi phòng tắm và đến giường để tìm một số loại thuốc chống viêm.

  Đầu lưỡi bị cắn bây giờ nó không chỉ đau, mà còn hơi tê. Mất hết cảm giác.

  Chưa đầy hai mươi phút sau, cánh cửa phòng bị đập mạnh, cánh cửa được mở ra và Diệc Tiểu Phú lao vào với mùi rượu nồng nặc.

  Sau khi bước vào, anh ta hào hứng hét lên với tôi: “Ở đâu? Ở đâu?”

  Tôi vội đóng cửa phòng ký túc xá để tránh kinh động đến phòng bên, rồi chỉ về phía phòng tắm.

  Diệc Tiểu Phú lao vào phòng tắm như một mũi tên, sau khi nhìn thấy máu chảy trên trán của con ma nữ trong gương, anh ta rất phấn khích. Nhưng khi nhìn thấy con dao nhỏ màu đen của tôi găm trên bàn tay của con ma trong bồn rửa mặt, hơi thở anh ta nặng nề hơi, đôi mắt anh nghiêm lại, cơ thể anh ta run rẩy và không quan tâm đến những vết máu trên trán ma nữ nữa.

  Khi ở trong bệnh viện, tôi cũng lấy con dao đen ra nhưng anh ta chỉ chú ý đến những thanh tre của tôi. Anh ta không chú ý đến con dao đen. Lúc này,thấy con dao nhỏ màu đen đóng đinh một cách dễ trên bồn rửa, phản ứng của anh ta hơi dữ dội.

  ”Mẹ kiếp … mắt tôi có bị hoa không?” Diệc Tiểu Phú dụi mắt liên tục, rồi nhìn chằm chằm vào con dao đen, miệng co giật. Run rẩy nói: “Làm thế nào thứ này có thể xuất hiện ở đây? Nó vẫn tồn tại? Làm sao có thể …”

Lúc này, anh ta đang cằn nhằn như một kẻ điên, tay run rẩy nắm lấy Con dao màu đen rồi bất ngờ rút ra từ lòng bàn tay của con ma nữ.

Nguồn: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Kỳ môn bát tướng !


Khi Diệc Tiểu Phú rút con dao khắc nhỏ màu đen ra, con ma nữ đã hét lên.

  Mặc dù tôi đã niêm phong cô ấy trong gương, nhưng tay cô đóng đinh vào bồn rửa bên ngoài gương. Hành động của Diệc Tiểu Phú quá nhanh, tôi không kịp ngăn lại.

  Sau khi bàn tay đó lấy lại tự do, khuôn mặt của con ma nữ ngay lập tức trở nên tàn nhẫn, khuôn mặt đẫm máu của cô ấy thật đáng sợ, lúc này trông còn khủng khiếp hon. Cùng lúc cô thốt ra một tiếng thét, cô ta định nắm lấy cổ Diệc Tiểu Phú.

  ”Tiếng quát tháo!” Trạng thái tinh thần của Diệc Tiểu Phú lúc này rõ ràng là không ổn định. Có vẻ như anh ta bị kích thích bởi con dao đen, đôi mắt đỏ hoe, anh ta gầm lên và bất giác vịn tay vào gương.

  Trước hành động của hồn ma nữ, anh ta không né tránh. Một tờ giấy màu vàng bay ra khỏi túi của anh ta với Tốc độ rất nhanh. Khi tay của hồn ma nữ sắp chạm vào cổ Diệc Tiểu Phú, tờ giấy màu vàng đã được gắn vào gương.

  Một ánh sáng yếu ớt lóe lên trên gương, sau đó cơ thể của hồn ma nữ run rẩy dữ dội, biến thành làn khói đen biến mất trong 1 giây.

  ”Kaka Kaka …” Vào lúc con ma nữ biến thành khói đen và tan biến, một tiếng động nhỏ phát ra từ gương và có những vết nứt trên bề mặt gương, giống như mạng nhện.

  Con ma biến mất. Tôi chớp mắt liên tục. Tôi nhìn vào chiếc gương vỡ và thấy hình ảnh bình thường bên trong. Tôi không nói nên lời.

  Sức mạnh bùa chú Diệc Tiểu Phú một lần nữa được phô diễn cho tôi xem. So với anh ta, tôi cảm thấy rằng những điều tôi học được chỉ là rác rưởi.

  Tuy nhiên, có một giọng nói khác ở phía sau đầu tôi nói với tôi rằng rác rưởi mà tôi nghĩ là chỉ vì tôi không biết cách sử dụng chính xác. Nếu không, nó chắc chắn sẽ không tệ hơn Diệc Tiểu Phú, và thậm chí có thể hiệu quả mạnh mẽ hơn phương pháp của anh ta.

  ”Không thể nào, làm sao thứ này vẫn tồn tại …”

  Diệc Tiểu Phú nhìn chằm chằm như con quỷ vào con dao khắc nhỏ màu đen trong tay, tay anh khẽ run rẩy, đôi mắt dường như không rời khỏi con dao khắc màu đen kia.

  Nhìn thấy anh ấy như thế này, tôi có chút cảnh giác. Trước đây, Khi anh ta muốn lấy những thanh tre, không vấn đề gì, nó chẳng qua là những thứ tôi làm ra được. Bây giờ lại có ý định lấy nốt con dao này sao, không được!

  Tôi ho và nói: “Có vấn đề gì với con dao này không?”

  Nói xong, tôi đưa tay ra và muốn lấy con dao đen từ anh ta.

  Phản ứng của anh ta lúc này khá nhanh, anh ta quay lại, né tránh bàn tay tôi đang với tới.

  ”Hả?”

Tôi nhướn mày và nhìn anh ta: “Ý anh là sao?”

  Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ, thở hổn hển, như thể cố gắng trấn tĩnh sự phấn khích bên trong, bàn tay nắm chắc con dao màu đen, nói với giọng điệu khó hiểu: “Ai đã đưa cho anh con dao này? Người đã dạy anh bùa chú phải không? Bây giờ ông ấy đang ở đâu?”

  Tôi nhìn anh, rồi nhìn con dao đen đang siết chặt trong tay anh ta, âm ừ rồi như lờ câu hỏi của anh ta đi

  Có lẽ anh ta cũng nhìn thấy vẻ khó chịu trên khuôn mặt tôi, hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười miễn cưỡng và nói: “Xin lỗi, tôi đang vội, đây … à, ông già đã dạy cho anh những điều này tên là gì, tôi muốn đến thăm! “

  ” Chu Khang, đã qua đời! “Tôi lạnh lùng nói.

  Nghe xong, anh ta cau mày và lẩm bẩm: “Chu Khang? Tại sao tôi không nghe thấy bao giờ? Làm sao thứ này có thể xuất hiện trong tay ông ta? Đó có phải là tên giả không …”

  Nói xong, anh ta liếc tôi và nói một chút ngập ngừng: “Bạn ơi, tôi nghiêm túc đấy. Anh có chắc là ông già không có tên nào khác không? Và ông ta có thực sự chỉ là một người làm giấy không? Ông ta bao nhiêu tuổi? “

  Đối mặt với những nghi ngờ của anh ta, tôi nhìn về phía trước, ho một tiếng, đưa tay ra và ra hiệu cho anh ta nhanh chóng trả lại con dao cho tôi.

  Cho dù thế nào, con dao điêu khắc nhỏ màu đen này có ý nghĩa rất lớn với tôi. Hãy khoan nói về những bí mật trong con dao này. Chỉ với những việc mà thầy Chu đã làm với tôi, ông ấy đã cứu tôi bằng chính mạng sống của mình. Điều này có một ý nghĩa lớn lao trong trái tim tôi và không thể trao cho anh ta hay bất kỳ ai con dao này được.

  Nụ cười trên khuôn mặt anh thậm chí còn miễn cưỡng hơn, nhưng anh ta vẫn nắm chặt con dao và nói với tôi: “Bạn ơi, tôi khá quen thuộc với con dao này, bạn có thể cho tôi mượn để học hai ngày không, tôi thề, sau hai ngày Tôi chắc chắn sẽ trả lại anh … “

  Tôi lắc đầu trước khi anh ấy nói xong , cương quyết.

  Thật là một trò đùa, tôi mới gặp anh ấy hôm nay, làm sao tôi có thể tin lời thề của một người lạ,  thậm chí không quen biết.

  Khuôn mặt anh ta không vui, anh ta nheo mắt nhìn tôi và nói: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh, đừng ép buộc tôi …”

  ”Đây là trường học, nơi anh đứng là ký túc xá của tôi!” Tôi ngắt lời, nhìn anh ta khẽ nói: “Tôi chỉ càn hét lên, anh không thể bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá này, có tin không?”

  Nghe những lời của tôi, mặt anh ta khô khốc. Mỉm cười, vội vàng nói: “Ôi, đùa thôi! Đừng lo! Tôi có phải là người như vậy đâu? Đùa thôi, đùa thôi, đừng để bụng nhé!”

  Nói xong, anh ta xoa con dao khắc đen trong tay vẻ tiếc nuối, rồi đưa lại cho tôi khá miễn cưỡng.

  ”Anh thực sự dùng nó để khắc bùa chú …” Anh ta lẩm bẩm, biểu hiện của anh rất phức tạp và kỳ lạ, chắc có y tốt hơn là đưa nó cho tôi.

  Sau khi nhận được con dao, tôi bỏ ngay nó vào túi, tránh xa hoàn toàn ánh mắt bất đắc dĩ cùng ý nghĩ chiếm đoạt của anh ta. Tôi phải chống lại anh chàng này trong tương lai để bảo vệ con dao. Nếu hôm nay không ở trong ký túc xá, có thể đảm bảo rằng anh ta chắc chắn sẽ lấy nó.

  Anh ta hít một hơi thật sâu, nhìn tôi và nói với giọng điệu hơi phức tạp: “Ký tự, bùa chú và con dao này … Bạn nói rằng ông già dạy bạn là một người làm giấy, làm thế nào tôi tin được? “

  ” Anh tin hay không là việc của anh! “Tôi trả lời.

  Anh ta lắc đầu, dường như có rất nhiều nghi ngờ, nhưng nhìn thấy sự không hợp tác của tôi, anh không còn lựa chọn nào khác.

  Tôi không biết bí mật của con dao điêu khắc nhỏ màu đen này là gì, Diệc Tiểu Phú chắc phải biết điều gì đó, nhưng tôi đã không hỏi anh ta, bởi vì tôi biết rằng ngay cả khi tôi hỏi, anh chàng này chưa chắc đã nói.

  Anh ta rất ranh mãnh, cộng thêm việc kiến thức của tôi không thể so sánh với anh ta. Thực ra, tôi vẫn muốn hỏi anh ấy một số điều về việc nuôi ma, nhưng bây giờ không khí giữa chúng tôi có chút căng thẳn. Vóc dáng triệu âm là một bí mật của tôi. Để ngăn chặn phiền toái, cuối cùng tôi đã không hỏi về điều đó.

  Hai chúng tôi im lặng,  hai người đàn ông đứng nhìn nhau trong phòng tắm.

  Một lúc sau, anh ta ho và nói với một nụ cười: “Tôi thực sự muốn nói chuyện với anh bây giờ!”

  ”Không có thời gian, đã quá muộn, tôi cần đi ngủ!” Tôi trả lời.

  ”Chà!” Anh ta gật đầu và vẫn nói với một nụ cười: “Khi có thời gian, hãy đi uống nước cùng nhau, yên tâm, mặc dù Tiểu Phú không phải là một người đàn ông tốt, nhưng sẽ không sử dụng ba trò nhố nhăng để lấy đồ của anh đâu. Vừa nãy tôi đã quá phấn khích nên hơi thất lễ, xin lỗi! “

  ” Không sao đâu! “Tôi không biết anh ấy nói điều này với thiện chí thật hay diễn kịch, nhưng tôi coi như không có chuyện gì!

  Anh ta bị đuổi ra khỏi cửa ký túc xá vì hết giờ, khi tôi chuẩn bị đóng cửa, anh ta khựng lại. Đột nhiên quay lại và nhìn tôi, đôi mắt anh sáng hơn bao giờ hết, như thể anh đã nghĩ ra điều gì đó, anh nói hơi vội vàng, “Có phải người làm giấy mà anh nói vẫn còn một vài anh em không? Tám người phải không? Ngoài ông ta ra còn có thợ mộc, thợ rèn, thợ mỏ, thợ cơ khí, làm áo giáp, người nâng quan tài … “

  Giọng anh ta nói rất nhanh, anh ta nhìn tôi với ánh mắt kỳ vọng mạnh mẽ và vô cùng phấn khích.

  Tôi hơi nhíu mày và nói, “Tôi không biết, tôi không rõ lắm về các vấn đề của ông già!”

  ”Chắc là như vậy, chắc chắn là như vậy, tôi không đoán sai!” Diệc Tiểu Phú thậm chí còn hào hứng hơn: “Người làm giấy … Kỳ môn bát tướng, ngoại trừ họ không thể là bất kỳ người nào khác. Di sản không bị thất truyền, di sản không bị thất truyền …”

Trước khi đợi tôi trả lời, anh ta nói nhanh với tôi: “Tôi sẽ đến gặp anh sau vài ngày nữa!”

Rồi anh ta vội vàng quay bỏ đi. Tôi thấy anh ta lấy điện thoại ra khỏi túi, tay cầm điện thoại lúc vẫn run rẩy, thật khó để che giấu sự phấn khích trong lòng, Có vẻ như gọi cho ai đó.

  Sau khi anh ta rời đi, tôi đứng trước cửa ký túc xá cau mày và suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, không muốn nghĩ về vấn đề phức tạp này thêm nữa.

  Tôi không biết nhiều về các vấn đề của thầy Chu và bạn của ông ấy, tôi không biết họ có phải là Kỳ môn bát tướng mà Diệc Tiểu Phú nói không. Có quá ít thông tin.

  Tôi đóng cửa phòng ký túc xá và đi vào phòng tắm. Tôi thấy chiếc gương bị nứt,  tôi thở dài.

  Con ma đã bị tiêu diệt, đó không phải kết thúc tốt đẹp gì, bởi vì không có cách nào để bào chữa cho Tung Hạo vì tội giết người, tội ác này đã được định sẵn để gán cho anh ấy rồi.

  Tôi trở lại giường và nằm xuống, đầu tôi rối bời, thần kinh căng thẳng của tôi phải được nghỉ ngơi lúc này.  Nhưng tôi phải mất một khoảng thời gian khá lâu để ngủ thiếp đi.

  Quá mệt mỏi, Khi tôi thức dậy đã gần tám giờ. Tôi bối rối mở mắt ra và thấy rằng gã béo đang ngồi trên giường với khuôn mặt mệt mỏi, vdường như vẫn bị choáng váng..

  Tôi đã ngủ như chết và không biết anh ta quay lại từ bao giờ.

  Thấy tôi thức dậy, anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tái nhợt và giọng khàn khàn nói: “Hạo tử đã bị bắt đi!”

  ”Uhm!” Tôi nhẹ nhàng gật đầu, thở dài, không nói gì nhiều. gì.

  Những điều đã thấy trước không có khả năng thay đổi. Tâm trạng bất lực đó không phải là điều người khác có thể trải nghiệm.

  ”Nhưng không bị bắt bởi cảnh sát!” Gã béo tiếp tục với giọng khàn khàn.

  ”Hả?” Tôi sững người một lúc, nhìn gã béo, tự hỏi: “Không phải là cảnh sát? Vậy ai đã đưa anh ta đi?”

  ”Tôi không biết!” Gã béo lắc đầu, hai tay ôm đầu, Buồn bã nói: “Đó là một vài người trung niên đã lấy một số tài liệu và đưa cho cảnh sát Cảnh sát đồng ý để họ đưa Hạo tử đi. Tôi muốn hỏi họ muốn đưa Hạo tử đi đâu. Nhưng những kẻ đó chỉ phớt lờ tôi! “

Nguồn: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom