Cập nhật mới

Dịch Full Trêu Chọc Hôn Nhân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: 80: Ngọt Ngào Hàng Ngày 7


Ngày hôm sau, Thư Minh Yên theo Mộ Du Trầm và những người bạn cùng phòng của anh chơi ở Cần Nam gần như cả ngày.
Vào buổi chiều, cô và Mộ Du Trầm bay về An Cầm.
Bọn họ cùng nhau leo ​​núi, Thư Minh Yên cảm thấy mệt, vừa lên máy bay liền dựa vào ghế không muốn động đậy.
Trước khi lên máy bay cô kêu đau chân, sau khi ngồi xuống, những ngón tay mảnh khảnh của Mộ Du Trầm đặt lên chân cô, xoa nhẹ cho cô.
Lực giữa các ngón tay vừa phải, Thư Minh Yên duỗi chân trước mặt anh hưởng thụ: "Còn bắp chân nữa."
Mộ Du Trầm giúp cô xoa bóp bắp chân, giọng nói ấm áp: "Buối tối quay về tắm sẽ đỡ mệt mỏi."
"Ừm, được." Cô ôm cánh tay Mộ Du Trầm, tựa đầu vào vai anh, cảm thấy buồn ngủ nên ngáp một cái.
Đêm qua cô thức khuya, hôm nay dậy sớm ra ngoài chơi, ngồi ở một nơi thoải mái yên tĩnh, đột nhiên cô muốn chợp mắt một chút.
Mộ Du Trầm nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giúp cô chỉnh lại chỗ ngồi cho thích hợp: "Muốn ngủ thì ngủ một lát đi, đến An Cầm anh sẽ gọi em."
Thư Minh Yên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi mở mắt ra lần nữa, máy bay đã hạ cánh, đang lăn bánh trên đường băng của sân bay An Cầm.
Bên ngoài trời đã tối, cả sân bay sáng trưng.
Sau khi xuống máy bay, Thư Minh Yên nắm lấy cánh tay Mộ Du Trầm, đi về phía trước theo dòng người.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô nghiêng đầu nhìn: "Hôm nay là ngày đầu năm mới, tối nay chúng ta về nhà cũ thăm ba đi, sẵn em có hơi nhớ cơm dì Dung nấu."
Nói đến đồ ăn, cô lại cảm thấy hơi đói, cầm lòng không đậu làm động tác nuốt nước bọt.
Mộ Du Trầm không khỏi bật cười, còn chưa nói tiếp, điện thoại trong túi vang lên.
Trùng hợp, người gọi điện là lão gia tử: "Hôm nay con và Minh Yên từ Cần Nam về à?"
Mộ Du Trầm: "Đã đến sân bay rồi ạ."
Lão gia tử rất vui vẻ: "Vậy vừa lúc, hai đứa cũng cùng nhau về đi, tối nay dì Dung nấu một bàn đồ ăn lớn, Doãn Mặc và Tiểu Dữu Tử cũng ở đây."
"Được ạ, chúng con cũng định trở về đây."
Cất điện thoại, Mộ Du Trầm nắm tay Thư Minh Yên, cười khẽ nói: "Nghe khẩu khí hẳn là rất phong phú, em nói muốn ăn đồ dì Dung nấu, như nguyện vọng của em luôn."
Xe đậu ở bãi đậu xe của sân bay.
Hai người ngồi vào, Mộ Du Trầm lái xe ra khỏi sân bay, hướng về nhà cũ của Mộ gia.
Ngôi nhà cũ tối nay náo nhiệt hơn so với những gì Thư Minh Yên tưởng tượng, hai chiếc ô tô đã đậu ở sân trước, khi Mộ Du Trầm lái xe tới, ba chiếc ô tô đã xếp thành hàng dài.
Cũng may sân nhà cũ rộng nên nhìn cũng không bị lộn xộn.
Sau khi xuống xe, Thư Minh Yên nhìn một chiếc, biển số là ở Lan Thành.

Cô có chút ngạc nhiên: "Chị cũng về rồi!"
Mộ Du Trầm nhìn ra khỏi xe với vẻ mặt lạnh nhạt.
Hai người vừa mới bước vào phòng khách thì một đứa nhỏ bước chân ngắn chạy tới, giọng trẻ con gọi một tiếng: "Cậu ơi!"
Mộ Du Trầm cúi xuống bế cháu gái nhỏ lên, trên mặt nở nụ cười: "Thiên Thiên lớn cao hơn rồi."
"Cháu đã học mẫu giáo rồi." Thiên Thiên tự hào trả lời, nhìn Thư Minh Yên bên cạnh, vui vẻ mở rộng vòng tay để tìm cô, "Chị Minh Yên ôm."
Trước khi lãnh chứng với Mộ Du Trầm, Thư Minh Yên và Thiên Thiên ở Mộ gia cùng một thế hệ.
Cô bé có lẽ đã quen gọi, bây giờ bất cứ khi nào nhìn thấy Thư Minh Yên đều gọi chị.
Mộ Du Trầm cau mày, dạy cô bé thay đổi xưng hô: "Sau này Thiên Thiên không thể gọi là chị, mà là mợ."
Thiên Thiên hoài nghi nhìn Mộ Du Vãn ở phía sau.
Mộ Du Vãn sau đó gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, sau này nhìn thấy chị Minh Yên thì phải gọi là mợ, sao con lại quên rồi?"
"Cháu nhớ ra rồi, mẹ có nói bây giờ cậu và chị Minh Yên là vợ chồng, giống như ba mẹ của cháu vậy." Thiên Thiên thì thầm đứt quãng, thay xưng hô của cô bé với Thư Minh Yên, "Mợ ạ."
Thư Minh Yên đột nhiên đỏ mặt, mỉm cười ôm cô bé, đưa cô bé đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống: "Nhà trẻ có vui không?"
"Vui ạ."
Doãn Mặc và Mộ Dữu đang ở sân sau, khi nghe thấy động tĩnh, Mộ Dữu chạy đến: "Hai người về muộn vậy?"
Thư Minh Yên mỉm cười nhìn sang: "Vừa vặn là ngày nghỉ, nên ở Cần Nam chơi thêm một ngày."
"Cũng đúng, khó có dịp đi ra ngoài một lần, cũng coi như là du lịch."
Hôm nay Thư Minh Yên chạy nhảy bên ngoài một ngày, bụi bặm mệt mỏi, cô đứng lên: "Mọi người chơi trước đi, em lên lầu thay quần áo đã."
"Anh đi với em." Mộ Du Trầm đứng dậy theo sau.
Hai người đi thang máy lên lầu hai, đi ngang qua phòng khách, liền thấy Giản Quý Bạch ngồi một mình trên sô pha trong phòng khách lầu hai.
Anh ta đang lật ngẫu nhiên một cuốn sách trên tay, là tùy ý lấy từ kệ phía sau.
Cảm nhận được động tĩnh, Giản Quý Bạch nhìn lên.
Thư Minh Yên chủ động chào hỏi: "Anh rể, sao anh lại ở trên lầu?"
Nói đến đây, Giản Quý Bạch bất đắc dĩ cười cười: "Con bé Thiên Thiên đó chơi trốn tìm với anh, lúc nghe được hai em về liền bỏ anh chạy mất."
Anh ta đặt sách xuống, đứng dậy đi tới, "Ba nói hai em đi Cần Nam, bên đó có lạnh hơn An Cầm không?"
"Lạnh hơn ạ, nhưng không sao."
Mộ Du Trầm giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cả buổi không nói lời nào.

Sau khi Thư Minh Yên cùng Giản Quý Bạch chào hỏi đơn giản xong, liền chỉ hướng phòng ngủ: "Anh rể, anh muốn làm gì thì làm đi ạ, tụi em mới trở về, về phòng thay quần áo trước ạ."
Giản Quý Bạch khẽ gật đầu.
Mở cửa phòng ngủ đi vào, Thư Minh Yên cởi áo khoác đi vào phòng thay đồ, sau đó quay lại nhìn Mộ Du Trầm: "Vừa rồi sao anh không nói chuyện với anh rể thế?"
Mộ Du Trầm đi theo vào, cởi cúc áo khoác của anh: "Anh có thể nói gì với anh ấy đây?"
Thư Minh Yên thở dài: "Chị đã kết hôn nhiều năm như vậy, còn sinh cả Thiên Thiên, thoạt nhìn rất tốt.

Ngay cả khi anh không hài lòng với cuộc hôn nhân thương mại của họ ngay từ đầu thì bây giờ cũng đã đến lúc nên cho qua."
Cô xoay người, ôm lấy mặt Mộ Du Trầm, "Mộ tiên sinh của chúng ta không giống người keo kiệt, chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?"
Mộ Du Trầm suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu nhìn cô: "Anh và Giản Quý Bạch quen nhau từ rất sớm, chắc là khi còn học cấp hai."
Thư Minh Yên sững sờ giây lát, cô đã nhìn thấy những người anh em chơi thân với Mộ Du Trầm, nhưng chưa bao giờ gặp Giản Quý Bạch.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, đó là khi lão gia tử muốn liên hôn gả Mộ Du Vãn đến Giản gia.

Khi đó Giản Quý Bạch mang sính lễ đến cửa.
Mộ Du Trầm nói: "Anh quen anh ấy thông qua Doãn Mặc, tụi anh thường chơi game cùng nhau, thỉnh thoảng tụi anh cùng Doãn Mặc ra ngoài chơi.

Không tính là thân lắm, nhưng anh luôn nghĩ quan hệ cũng tốt."
"Lúc trước lão gia tử nói Giản Quý Bạch có một số tiền trong tay, số tiền này có thể đầu tư vào dự án đảo Hạc Liên.

Vì vậy ông ấy muốn gả Mộ Du Vãn đi, hai nhà liên hôn, nếu tập đoàn Mộ thị vượt qua được nguy cơ, Mộ gia có thể giúp anh ấy giành lại quyền kiểm soát tập đoàn Giản thị từ người chú của mình."
"Lúc ấy khi anh biết tin, anh đã chủ động tìm anh ấy và muốn hợp tác với anh ấy.

Anh cho rằng nếu đôi bên cùng có lợi, dựa trên mối quan hệ của anh với anh ấy, tụi anh có thể đạt được một tình huống đôi bên cùng có lợi mà không cần liên hôn."
Mộ Du Trầm cười tự giễu: "Em có biết lúc đó anh ấy nói gì không?"
Anh nhớ lại bảy năm trước, khi anh đến Lan Thành tìm Giản Quý Bạch.
Trong phòng khách biệt thự Giản gia, hai người ngồi đối diện nhau, Giản Quý Bạch im lặng một lúc lâu rồi nhìn sang: "Du Trầm, mặc dù chúng ta biết nhau, nhưng tôi nghĩ còn chưa tới mức thân thiết như vậy.


Vốn đầu tư vào đảo Hạc Liên là một số tiền rất lớn, tôi vẫn nghĩ nên nghe lời Mộ lão gia tử, có thêm sự đảm bảo thì tốt hơn.

Yên tâm đi, Mộ Du Vãn là chị của cậu, lấy giao tình của chúng ta, tôi sẽ đối tốt với cô ấy."
Mộ Du Trầm không hiểu ra sao: "Cậu không quen biết chị ấy, chị ấy cũng không biết cậu, tại sao cậu phải lấy quan hệ hôn nhân lạnh lùng làm bảo đảm? Hôn nhân không tình cảm, sau này hai người sẽ sống thế nào?"
Giản Quý Bạch rót cho anh một chén nước, đẩy cho Mộ Du Trầm: "Tình cảm cần phải được vun đắp, sau khi gả đến đây cô ấy sẽ có thể bộc lộ tình cảm một cách tự nhiên."
Trong mắt Mộ Du Trầm có sự thất vọng: "Giản Quý Bạch, chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn cho rằng chúng ta là bạn đồng hành, sẽ không đánh đổi hôn nhân và hạnh phúc của chính mình để lấy lợi ích."
Giản Quý Bạch thong dong lại rót cho mình một chén nước: "Chị cậu đã đồng ý lấy tôi, Mộ lão gia tử cũng đồng ý.

Du Trầm, chuyện này cậu cứ mặc kệ đi."
Thái độ anh ta kiên quyết, dầu muối không ăn.
Mộ Du Trầm cười mỉa mai, đứng dậy nghênh ngang rời đi.
Sau cuộc trò chuyện đóng băng vào ngày hôm đó, Giản Quý Bạch kết hôn với Mộ Du Vãn.
Cuộc liên hôn của hai nhà Giản - Mộ đã gây náo động trong giới kinh doanh, tập đoàn Mộ thị đã có thể hoạt động trở lại.

Với sự giúp đỡ của Mộ thị, Giản Quý Bạch đã tiếp quản tập đoàn Giản thị và trở thành chủ tịch hội đồng quản trị trẻ nhất.
Sau khi Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn kết hôn, họ là một cặp vợ chồng liên hôn bình thường nhất trong giới kinh doanh, tôn trọng nhau như khách, bình đạm như nước.
Mà giữa Mộ Du Trầm và Giản Quý Bạch, mối quan hệ từ đó đã đóng băng, không bao giờ được hàn gắn.
Thư Minh Yên cho đến bây giờ mới biết vẫn còn một khoảng thời gian như vậy trước khi Mộ Du Vãn kết hôn.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh rể trông không giống một người tàn nhẫn.

Chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn tình gì sao?"
Mộ Du Trầm vẫn im lặng.
Khi đó anh đã cho Giản Quý Bạch một sự lựa chọn khác, nhưng anh ấy nhất quyết không muốn, vậy có thể có ẩn tình gì?
Đâu phải có người kề dao vào cổ ép anh ấy liên hôn đâu?
...
Hai người họ thay quần áo ra khỏi phòng, Giản Quý Bạch vẫn ngồi trong phòng khách.
Mộ Du Trầm không muốn nói chuyện với anh ta, vì vậy anh kéo Thư Minh Yên đi xuống lầu.
Đằng sau anh, Giản Quý Bạch đột nhiên nói: "Du Trầm, chúng ta nói chuyện được không?"
Mộ Du Trầm dừng lại, quay sang nhìn anh ta, ánh mắt lạnh tanh không chút ấm áp: "Nếu chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện, cần gì phải đợi đến hôm nay?"

Anh xoay người muốn rời đi, nhưng Giản Quý Bạch đột nhiên nói sau lưng anh: "Giản gia cũng là một trong những hào môn vọng tộc nổi tiếng nhất ở Lan Thành, muốn cưới loại phụ nữ nào mà không thể? Tại sao tôi nhất quyết phải liên hôn, cậu thực sự không hiểu sao?"
Lưng Mộ Du Trầm hơi cứng ngắc, quay đầu nhìn anh ta, cuối cùng không nói gì, cùng Thư Minh Yên đi xuống lầu.
Ở lầu một, Mộ Du Trầm không trở về phòng khách, cùng Minh Yên đi ra sân sau.
Sân được thắp sáng bằng những ngọn đèn ấm áp, phản chiếu bãi cỏ xanh mướt và ướt át, xung quanh là những bông hoa diên vĩ màu xanh tím đang nở rộ vừa phải.
Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm nắm tay nhau, tùy ý đi dạo quanh sân.
Hai bên im lặng hồi lâu, Thư Minh Yên mới nói: "Từ giọng điệu của anh rể vừa rồi, có lẽ anh ấy đã thích chị từ lâu rồi, nói như vậy, lúc trước anh ấy nhất quyết liên hôn cũng đã sáng tỏ.

Cuối cùng anh ấy cũng có cơ hội kết hôn với người anh ấy thích, tất nhiên anh ấy phải giữ chặt, cho nên mới không ngần ngại làm phật lòng anh."
Mộ Du Trầm thực sự đã đoán được khả năng này, Giản Quý Bạch có thể đã biết Mộ Du Vãn từ lâu trước đây, muốn liên hôn vì thích chị ấy.
Nhưng Giản Quý Bạch chưa bao giờ đề cập đến, và cũng chưa bao giờ nói rằng mình thích, sau khi kết hôn mối quan hệ của anh ta với Mộ Du Vãn rất hời hợt, Mộ Du Trầm vẫn luôn không tin tưởng.
"Em nói xem tại sao ngay từ đầu anh ấy không muốn nói rõ ràng?"
"Có lẽ khi đó anh ấy yêu đơn phương, muốn giữ thể diện nên không tiện nhắc đến trước mặt anh." Thư Minh Yên giúp anh phân tích: "Em thấy lần này trở về chị có vẻ vui vẻ hơn trước rất nhiều, khóe miệng và đáy mắt luôn tươi cười.

Em đoán, có lẽ chị và anh rể đã tâm ý tương thông, vì vậy lần này anh rể đã giải thích cho anh những gì đã xảy ra khi đó."
Thấy anh còn xụ mặt, ánh mắt Thư Minh Yên chợt lóe, đột nhiên nói: "Nghĩ lại từ một góc độ khác, bọn họ kết hôn đã bảy năm, con của bọn họ cũng đã ba tuổi rưỡi, hiện tại anh ấy mới theo đuổi được chị và bày tỏ tình cảm với chị.

Nếu Giản Quý Bạch thực sự thích chị nhiều năm như vậy, vậy thì tốc độ của anh ấy thực sự đủ chậm, vừa thấy không giống một người thông minh, anh chấp nhặt với anh ấy làm gì?"
Giọng nói mềm mại du dương lọt vào tai, Mộ Du Trầm nhướng mày, nút thắt trong lòng dần dần được tháo gỡ.
Cô luôn biết những lời nói nào sẽ khiến anh vui vẻ, sau vài lời, tâm trạng của Mộ Du Trầm đã tốt lên rất nhiều.
Thư Minh Yên hơi cong ngón trỏ, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay Mộ Du Trầm vài cái: "Mộ tiên sinh, anh còn tức giận sao?"
Mộ Du Trầm nắm lấy ngón tay không an phận của cô, nhướng mày: "Không phải em nói anh ấy ngốc sao, anh có gì mà giận anh ấy chứ?"
Thực ra chỉ cần Giản Quý Bạch đối xử tốt với Mộ Du Vãn, anh không muốn nhúng tay vào chuyện vợ chồng họ.
Lý do chính khiến anh không muốn nói chuyện với Giản Quý Bạch trong suốt những năm qua là vì giọng điệu của anh ta khi đó.
Mộ Du Trầm nhéo mặt Thư Minh Yên: "Vẫn là anh giỏi hơn anh ấy, không lâu sau khi lãnh chứng đã hạ gục được em."
Không hiểu sao trong anh nảy sinh cảm giác ganh đua, thật là càng sống càng trẻ con.

Trước kia anh luôn có bộ dáng thành thục ổn trọng, chưa bao giờ nhìn thấy một khía cạnh như vậy của anh.
Trong lòng Thư Minh Yên buồn cười, cố ý dập tắt kiêu ngạo của anh: "Người ta làm ba rồi, anh có gì mà tự hào?"
Mộ Du Trầm khẽ mỉm cười, cúi đầu nhìn cô: "Vậy nên làm gì đây, chúng ta cũng sinh một đứa càng sớm càng tốt đi?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: 81: Ngọt Ngào Hàng Ngày 8


Trong bữa tối, một đám người tụ tập quanh bàn ăn, hiếm khi Mộ Du Trầm không đen mặt với Giản Quý Bạch.
Mộ Dữu ngồi bên cạnh Thư Minh Yên, lén lút quan sát một lúc, sau đó cúi xuống thấp giọng hỏi: "Chú nhỏ và dượng nhỏ đã hòa giải rồi à?
"Chắc là vậy á." Thư Minh Yên nói lại đơn giản sự tình mới xảy ra một lượt cho Mộ Dữu.
Mộ Dữu âm thầm giơ ngón tay cái lên: "Thật là lợi hại nha thím nhỏ, quan hệ hai người bọn họ nhiều năm như vậy cũng không hoà hoãn, hiện tại bị mấy câu của cậu thuyết phục, cậu hiểu rất rõ chú nhỏ của mình, xem như bắt chẹt được chú ấy."
Mộ lão gia tử nhìn sang: "Minh Yên, Tiểu Dữu Tử, hai đứa không ăn mà thì thầm cái gì vậy?"
Giản Quý Bạch: "Đúng vậy, sao lại thì thầm, nói to hơn để tất cả chúng ta đều nghe xem nào."
Thư Minh Yên cười, nói: "Cũng không có gì ạ, con từng là trợ lý biên kịch của "Trục Lộc Xuân Thu" sẽ được phát sóng vào tối nay, nên con đang đề cử cho Tiểu Dữu Tử xem."
"Là bộ phim con quay khi nghỉ hè ở thành phố Đồng ấy hả?" Mộ lão gia tử rất cao hứng, "Mùa hè quay mà mùa đông đã có thể xem, tiến triển khá nhanh.

Ta cũng thích phim có chủ đề lịch sử, nếu vậy đừng chỉ giới thiệu cho mỗi mình Tiểu Dữu Tử, đây là bộ phim đầu tiên mà Minh Yên tham gia sáng tác, người nhà đều phải ủng hộ, sau khi ăn tối xong chúng ta cùng nhau xem."
Trong lòng Thư Minh Yên ấm áp: "Con cảm ơn ba."
Có lão gia tử lên tiếng, sau khi ăn tối, mọi người di chuyển đến phòng khách.
Bởi vì có quá nhiều người, trên sô pha không còn chỗ ngồi, người giúp việc đem ghế đến ngồi xung quanh.
Phim bắt đầu phát sóng lúc bảy giờ ba mươi lăm, còn mười lăm phút nữa, cô Dương, biên kịch chính của "Trục Lộc Xuân Thu" đã nhờ cô đăng Weibo để quảng bá.
Thư Minh Yên chụp ảnh màn hình TV trước mặt, mở Weibo và chỉnh sửa văn bản: Đứng trước TV chờ mong "Trục Lộc Xuân Thu" (/Đầu thỏ)
Cô từng lên hot search hai lần trước, có rất nhiều fans hâm mộ trên Weibo, ngay sau khi đăng đã có rất nhiều bình luận và lượt thích.
【 Tôi cũng đang đợi 】
【 Dính lấy vợ ~ 】
【 Mong đợi bức tranh "Tây Thi dệt vải" do cô giáo tiểu Thư vẽ trong trailer, cũng như các đạo cụ thư pháp khác.


【 Vui quá! Vợ đang xem phim với tui!!! 】
Mộ Du Trầm ngồi cạnh Thư Minh Yên, cau mày nhìn vào phần bình luận của cô.
Anh đột nhiên nói: "Hay là anh cũng đăng Weibo ủng hộ em nhé?"

Thư Minh Yên khó hiểu nhìn qua.
Mộ Du Trầm đã click vào điện thoại của anh và chuyển tiếp bài đăng của cô trên tài khoản Weibo công khai của anh, với chú thích: Xem phim cùng vợ.
Click đăng.
Thư Minh Yên sững sờ một lúc, nhìn thấy bài đăng mà Mộ Du Trầm đăng, mí mắt giật giật, cô vội vàng lấy điện thoại anh xóa đi, kinh hãi hỏi: "Sao anh không báo trước với em mà đã công khai quan hệ của chúng ta.

Lỡ như lát nữa bị cư dân mạng phát hiện, mọi người chỉ chăm chú ăn dưa trên điện thoại, điều này sẽ ảnh hưởng đến ratings của "Trục Lộc Xuân Thu", em phải giải thích thế nào với tổ đạo diễn?"
Vốn là để trêu chọc cô, Weibo đã bị xóa, Mộ Du Trầm không quan tâm, nhéo tay cô nghịch nghịch: "Rõ ràng anh đang giúp Tinh Đồ của họ quảng bá, đừng nói đến đội ngũ đạo diễn, ngay cả ông chủ của họ là Doãn Toại cũng biết, anh ta phải đến cảm ơn anh mới đúng."
Bảy giờ ba mươi lăm, phim truyền hình đúng giờ bắt đầu, Thư Minh Yên lôi kéo anh cùng mọi người tập trung xem phim.
Không ai biết rằng Weibo của Mộ Du Trầm vừa rồi đã bị cư dân mạng chụp màn hình, đang được nhiều tài khoản tiếp thị khác nhau trên Internet điên cuồng chuyển tiếp.
【 Không phải Diệu Khởi và Tinh Đồ cạnh tranh nhau sao? Tôi có bị hoa mắt không, tại sao ông chủ của Diệu Khởi lại quảng bá cho phim của Tinh Đồ? 】
【 Anh ấy đã chia sẻ Weibo của cô giáo Tiểu Thư, còn gọi vợ...!Tôi sốc quá! Cô giáo tiểu Thư là vợ của anh ấy sao??? 】
【 Nếu thực sự là vợ, tại sao lại xóa Weibo mới vài giây, quang minh chính đại ủng hộ không tốt sao? Theo tôi thấy, anh ấy có lẽ là fan của cô giáo tiểu Thư, sau khi đăng mới nhớ ra mình đã kết hôn, sợ vợ ghen nên vội xóa đi.


【 Phân tích của lầu trên có lý, chưa kể đây là phim của đối thủ nên không thể quảng bá cho họ, đành phải xóa! 】
【 Hóa ra Mộ tổng cũng theo đuổi thần tượng, đột nhiên cảm thấy Mộ tổng có chút đáng yêu ha ha ha 】
...
Sau khi phát sóng tập đầu tiên trên TV, Mộ Dữu lướt Weibo đã thấy hot search, đầu ngón tay lướt lướt, lại nhìn về phía này: "Thím nhỏ, áo choàng nhỏ* của thím sắp rơi rồi này."
*Ý chỉ một người có nhiều thân phận.
Thư Minh Yên khó hiểu, Mộ Dữu cười lắc lắc điện thoại: "Tự mình xem đi."
Thư Minh Yên vội vàng bấm vào Weibo, mới phát hiện bài đăng chỉ đăng mấy giây của Mộ Du Trầm đã bị xoá trên Weibo đang lan truyền.
Sau đó có người phát hiện ra một mẩu video tuyên truyền ngoài lề đã được đăng trên weibo chính thức của "Trục Lộc Xuân Thu", được chụp bởi nhiếp ảnh gia khi Thư Minh Yên vẽ "Tây Thi dệt vải" cho cảnh kết thúc của bộ phim.
Video được phát chậm, một số cư dân mạng cẩn thận đã phát hiện ra khi Thư Minh Yên đang vẽ được nửa chừng, một chiếc nhẫn kim cương treo trên cổ cô đã rơi ra khỏi cổ áo.
Khi phát hiện, cô nhanh chóng cất lại chiếc nhẫn kim cương vào cổ áo.
Trước đây mọi người đều bị ấn tượng bởi kỹ năng vẽ điêu luyện và vẻ đẹp rực rỡ của Thư Minh Yên mà bỏ qua những chi tiết khác, giờ đây video chiếc nhẫn kim cương rơi ra được phát riêng lẻ, cư dân mạng còn hiểu được một số ý nghĩa khác.

【 Cô giáo tiểu Thư đã nhanh chóng giấu chiếc nhẫn kim cương trở lại ngay khi phát hiện ra.

Mọi người có nhận thấy biểu cảm nhẹ trên khuôn mặt của cô ấy không, có ẩn khúc! 】
【 Thật là một viên kim cương đẹp, lại quá sáng bóng, cô giáo tiểu Thư mang bên người chẳng lẽ là nhẫn cưới? 】
【 Không phải cô ấy mới là sinh viên năm cuối đại học sao, kết hôn sớm như vậy? Không đời nào? 】
【 Hoặc có vị hôn phu, bạn trai cô ấy đã cầu hôn cô ấy.


【 Mộ tổng của tập đoàn Mộ thị mấy tháng gần đây đều đeo nhẫn cưới vào nhiều dịp khác nhau.

Bây giờ trên cổ cô giáo tiểu Thư cũng có một chiếc nhẫn cưới, Mộ tổng còn chia sẻ Weibo của cô giáo tiểu Thư, tất cả những điều này chẳng lẽ là trùng hợp sao? 】
【 Chiếc nhẫn sau khi được phóng to một mình cũng không rõ ràng, không có cách nào chứng minh hai chiếc nhẫn là một cặp, đừng có tỏ ra nguy hiểm được không? 】
【 Đúng vậy, một chiếc nhẫn kim cương có thể nói lên cái gì? Tài khoản tiếp thị chỉ thích viết tào lao.


....
Nhìn những bình luận đó, Thư Minh Yên nhìn Mộ Du Trầm: "Tất cả là lỗi của anh."
Mộ Du Trầm thì thầm vào tai cô: "Bị bọn họ đào ra cũng không sao, những người đó biết em là bà Mộ, sẽ không gọi vợ bừa bãi trên mạng nữa."
Rất nhiều người trong vòng quan hệ của hai người họ đều biết chuyện này, cho dù chuyện đó có thật sự bị phơi bày trên mạng, Thư Minh Yên thực ra cũng coi như không có chuyện gì.
Chỉ là "Trục Lộc Xuân Thu" mới phát sóng ngày đầu tiên, chỉ vì cô mà gây ầm ĩ như vậy, đối với rating cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Cô đang lo lắng, ai đó trong đoàn đã gửi ảnh chụp màn hình xếp hạng của tập đầu tiên.
Theo thống kê hiện tại, thời lượng phát sóng tập đầu tiên của bộ phim này vượt xa các bộ phim truyền hình khác trong năm nay, trong nhóm WeChat đã reo hò tán thưởng.
Xếp hạng cao như vậy, Thư Minh Yên lúc này đã đặt lại tim của mình về chỗ.

Sau khi xem xong hai tập của bộ phim, Doãn Mặc và Mộ Dữu trở về nhà của họ, lão gia tử cũng về phòng sớm để nghỉ ngơi.
Giản Quý Bạch, Mộ Du Vãn và Thiên Thiên vào ở trên tầng ba, trong khi đó Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên trở về phòng của họ ở tầng hai.
Thư Minh Yên chơi cả ngày đã khá mệt mỏi, cho nên khi trở về phòng, cô vươn vai đi vào phòng tắm pha nước nóng tắm.
Thoải mái nằm trong bồn tắm, cô bấm vào Weibo để xem những diễn biến mới nhất trên mạng.
Tình trạng hỗn loạn do Mộ Du Trầm xóa Weibo trong vài giây vẫn đang âm ỉ.
Một làn sóng cho rằng họ là vợ chồng, làn sóng còn lại cho rằng Mộ Du Trầm là fans của cô, cư dân mạng hai bên ai cũng cho rằng mình đúng, cuối cùng trực tiếp cãi nhau.
Sau đó một số cư dân mạng đã tìm ra được tài khoản Weibo phụ nghi ngờ là của Thư Minh Yên và tìm thấy một bài đăng.
Đó là bức ảnh được Thư Minh Yên bí mật chụp trong hoa viên trên cao ở tầng cao nhất của khách sạn khi Mộ Du Trầm đến thành phố Đồng tìm cô vào ngày lễ Thất tịch năm nay.
Khi đó cô sợ mối quan hệ của mình với Mộ Du Trầm bị bại lộ nên không dám dùng tài khoản Weibo chính, vì vậy cô đã ghi lại cảm xúc của mình lúc đó trên tài khoản nhỏ.
Trong ảnh, cô lấy tay che một bên mắt và cười nhẹ, phía sau là bàn ăn lung linh ánh nến dưới ánh đèn sao lãng mạn.
Mộ Du Trầm đang ngồi ở bàn ăn, nghe điện thoại khẽ gật đầu, dưới ánh nến đường nét khuôn mặt trong sáng hơi mơ hồ, khiến đường nét trên khuôn mặt càng thêm mềm mại thanh tú.
Caption cô viết lúc đó là: Lần đầu tiên trong đời đón Thất tịch, thực ra có chút vui.
Thật không ngờ, sau một thời gian dài như vậy, một tài khoản không có người hâm mộ lại được cư dân mạng đào ra, Thư Minh Yên thầm lấy làm lạ.
Trên Internet quả thực có rất nhiều người tài giỏi.
【 Mọi người vào xem đi, bức ảnh này là Mộ tổng và cô giáo tiểu Thư đúng không? 】
【 Bức ảnh bị mờ, nhưng quả thực rất giống với hai người họ.


【 Để tôi giới thiệu sơ qua cho các bạn, bức ảnh này được chụp tại khách sạn mà đoàn làm phim "Trục Lộc Xuân Thu" ở lại, đây là khu vườn trên cao của phòng xép, tôi đã từng đến đó.

Vào ngày thứ hai của Thất tịch, một bộ phim cổ trang do đạo diễn Lý của Diệu Khởi đã được khởi quay tại thành Điện ảnh và Truyền hình ở thành phố Đồng, Mộ tổng đã tham dự lễ khai máy của bộ phim đó.

Thời gian và địa điểm hoàn toàn giống nhau, đây là cô giáo tiểu Thư và Mộ tổng! 】
【 Tại sao Mộ tổng lại đột nhiên tham dự lễ khai máy của một bộ phim cổ trang? Nhất định là trước tiên cùng vợ trải qua Thất tịch, sau đó ngày hôm sau dính lấy người chạy đến thành điện ảnh và truyền hình để gặp vợ, nhân tiện tham dự lễ khai máy của đạo diễn Lý luôn (Đạo diễn Lý: Có lịch sự không vậy?) 】
【 Mọi người xem lễ khai máy của "Quan Ải Nguyệt" thời gian trước đi, Mộ tổng và cô giáo tiểu Thư lúc ấy đứng cùng nhau.

Có rất nhiều ảnh trên Internet, mỗi một tấm Mộ tổng đầu đang nhìn cô giáo tiểu Thư! 】
【 Nói về lễ khai máy của "Quan Ải Nguyệt", lúc ấy tôi đã cảm thấy có gì rồi, thật trùng hợp, Mộ tổng luôn nhìn về phía cô giáo Tiểu Thư, hai người còn đứng rất gần.



【 Các bảo bối, có phát hiện mới! Phóng to ảnh lễ khai máy "Quan Ải Nguyệt" lên đi, Mộ tổng và cô giáo tiểu Thư hình như đang nắm tay nhau! (Hình ảnh) 】
【 A a a sốc tận óc! 】
【 Mộ tổng đã cùng cô giáo tiểu Thư đón Thất tịch, tham dự lễ khai máy cùng cô ấy, luôn đeo nhẫn cưới bên ngoài, vừa rồi còn chia sẻ Weibo của cô giáo tiểu Thư.

Chị em, tôi ngộ ra rồi!!! 】
【 Cư dân mạng đã nắm bắt rõ ràng như vậy, hai người nên nhanh chóng phản hồi, chờ đưa ra thông báo chính thức ~ 】
【 Tôi đã gửi tin nhắn riêng cho hai người họ trên Weibo, chờ thông báo chính thức.


...
Các cuộc thảo luận của mọi người ngày càng sôi nổi.

Trong lúc quay "Quan Ải Nguyệt", có ảnh chụp Mộ Du Trầm đã nhiều lần đến đoàn làm phim tìm cô, một số người đã tung ra.
Đây là tất cả những thông tin mà các nhân tài nội bộ có thể đã nắm bắt được, có vẻ như nhân viên đoàn phim đang châm ngòi lửa.
Khi chủ đề phát triển đến mức này, Thư Minh Yên cũng cảm thấy không cần phải che giấu, nên đưa ra phản hồi.
Nhưng trong một lúc, cô không biết phải nói gì.
Đăng Weibo với thái độ nghiêm túc thừa nhận hay nhẹ nhàng thể hiện tình cảm thì tốt hơn?
Bối rối, cô bấm vào app ghi nhớ, chuẩn bị gõ một bản nháp.
Trước khi quyết định sao chép, Mộ Dữu đã gửi một tin nhắn:【 Chú nhỏ của mình được đấy, sau này chú ấy sẽ nổi tiếng là thích ăn giấm.


Thư Minh Yên: 【? 】
Tiểu Dữu Tử: 【 Chú ấy đăng Weibo, hai người không phải ở cùng nhau sao, cậu không thấy à? 】
Anh ấy nhanh như vậy?
Thư Minh Yên vội vàng nhấp vào Weibo và thấy Mộ Du Trầm đã đăng một bài đăng cách đây một phút.
@Mộ Du Trầm: @Minh Yên muốn làm biên kịch, là vợ tôi, sau này xin mọi người đừng gọi vợ bậy bạ nữa, tôi thích ghen..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: 82: Ngọt Ngào Hàng Ngày 9


Ngay sau khi Mộ Du Trầm công bố trên Weibo, ngay lập tức được đăng lại bởi các nền tảng lớn, nhiều cư dân mạng đã chỉ đích danh vợ là Thư Minh Yên.
【 Càng không cho tôi gọi, tôi càng muốn gọi: Vợ! vợ! vợ! Cô giáo Tiểu Thư là vợ tôi! 】
【 Mộ tổng, tôi đang trong thời kỳ nổi loạn, xin hãy thông cảm cho tôi: Dính lấy vợ Tiểu Thư ~ 】
【 Ha ha ha nghe nói Mộ tổng thích ghen, tôi muốn gọi vợ mỗi ngày thì phải làm sao đây? 】
...
Mộ Du Trầm lướt qua bình luận, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
Bên kia, Thư Minh Yên cũng đang kiểm tra Weibo trong phòng tắm.
Ngoài những cư dân mạng phát cuồng gọi vợ, trong số đó còn có những tuyển thủ "thám tử tình yêu".
【 Tôi có một suy đoán, vừa rồi Mộ tổng cố ý đăng Weibo, sau đó vì thấy chúng ta đều gọi cô giáo tiểu Thư là vợ khiến anh ấy ghen cho nên liền xóa đi chăng? Bằng cách này, sự việc bị làm cho to lên, để anh ấy có cơ hội đưa ra thông báo chính thức, gọi vợ một cách danh chính ngôn thuận trước mặt mọi người! 】
【 Chị em lầu trên, tôi cũng nghĩ vậy đó! Có quá nhiều ví dụ về việc một số nhân vật nổi tiếng trong giới giải trí xóa Weibo chỉ trong vài giây và bị cư dân mạng vạch trần, với tư cách là ông chủ của Diệu Khởi, không thể không biết đến tốc độ lan truyền thông tin của Weibo! 】
【 Nếu là thật, Mộ tổng chính là boy tâm cơ!!! 】
【 Ha ha ha đúng là một người tâm cơ, nhưng anh ấy có lẽ không ngờ tới, chính thức tuyên bố cũng vô dụng, chúng ta sẽ không nghe theo lời anh ấy, tôi thấy cư dân mạng gọi vợ càng hăng hơn kìa ~~】
【 Vợ ơi vợ ơi vợ ơi ~】
【 Minh Yên vợ, anh yêu em ( /trái tim) 】
...!
Thư Minh Yên cân nhắc suy đoán của mọi người trong bình luận, cẩn thận nhớ lại những gì Mộ Du Trầm đăng trên Weibo vừa rồi.

Khi cô xoá bài đăng của anh, anh hoàn toàn bình tĩnh, không hề lên tiếng ngăn cản.
Có thể hành động của anh chính là lời cư dân mạng nói, biết tài khoản của anh có lượng fan đông đảo và nội dung đăng lên có độ thảo luận rất nhiều, dù có xóa ngay lập tức thì người ta vẫn nhìn thấy, thậm chí còn bị chụp ảnh màn hình nên không có gì phải lo lắng!
Từ trong bồn tắm đi ra, Thư Minh Yên thoa xong sữa dưỡng thể, mặc váy ngủ hai dây bước ra khỏi phòng tắm.
Mái tóc ngắn của Mộ Du Trầm ướt sũng, anh đang mặc bộ quần áo ở nhà bằng lụa màu xanh đậm.

Anh đang ngồi trên ghế sô pha, vẫn đọc những bình luận đó trên Weibo.
Sắc mặt anh không được tốt lắm, có lẽ là do đội quân hò hét gọi vợ trên Weibo so với trước đây hùng hậu hơn.
Thư Minh Yên nhất thời buồn cười, tự hỏi liệu Mộ Du Trầm có hối hận về hành động của mình không.
Bước đến ghế sô pha, Thư Minh Yên đứng trước mặt anh, nhéo tai Mộ Du Trầm: "Mộ tiên sinh, chơi vui không?"
Mộ Du Trầm thuận thế ôm cô, đặt cô ngồi trên đùi anh: "Cũng tạm."
Anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Anh đã ở trên Weibo hào phóng thổ lộ rồi, em có muốn đăng bài đáp lại Weibo của anh không?"
Thư Minh Yên sao có thể không nhìn thấu tâm tư của anh lúc này?
Rất nhiều người gọi cô là vợ, cho nên anh muốn cô công khai đáp lại anh trên Weibo, để anh được lòng, đứng thẳng người nói với mọi người dù có gọi cô là vợ bao nhiêu cũng vô ích, bởi vì cô sẽ chỉ đáp lại mỗi mình anh.

Cư dân mạng nói đúng, anh là boy tâm cơ.
Hai tay Thư Minh Yên ôm lấy gò má anh, chóp mũi ngửi ngửi, cau mày: "Trên người anh có mùi gì thế này?"
Mộ Du Trầm sửng sốt: "Anh mới vừa tắm xong mà."
Anh cũng cúi đầu ngửi, ngoại trừ mùi sữa tắm thì không có gì.
Đôi mắt của Thư Minh Yên ranh mãnh: "Em có thể ngửi thấy, mùi giấm rất nồng, tối nay anh tắm với giấm à?"
Mộ Du Trầm: "..."
Anh ăn giấm nhiều như vậy, Thư Minh Yên không muốn nhìn thấy anh buồn.

Cô lại nhấp vào Weibo và chia sẻ lại Weibo trước đó của anh trước mặt Mộ Du Trầm.

Với caption: Đây là Mộ tiên sinh nhà tôi, anh ấy thực sự thích ăn giấm [suỵt]
Ngay khi bấm đăng, khu vực bình luận đột nhiên trở nên sôi nổi.
【 Ha ha ha tôi có thể ngửi thấy mùi giấm của Mộ tổng qua màn hình luôn này 】
【 Cô giáo tiểu Thư, mau nói cho tôi biết có phải Mộ tổng ở nhà đang nổi giận không, em đang dỗ dành anh ta? 】
【 A a a cô ấy nói Mộ tiên sinh nhà mình, thật ngọt, chúng tôi không có! 】
【 Cặp đôi này đúng là biết chơi, ngọt quá, có chút ganh tị a a a a 】
...
Thư Minh Yên quay đầu nhìn qua: "Mộ tiên sinh, bây giờ hài lòng chưa?"
Ánh mắt Mộ Du Trầm giãn ra, nhẹ nhàng nhéo cằm cô, phủ môi lên cánh môi cô nghiền mút, hàm hồ nói: "Hài lòng."
Hai gương mặt cách nhau rất gần, hơi thở quấn quanh.

Mộ Du Trầm khẽ nhếch khóe môi, hôn sâu hơn.
Lúc này, cửa phòng ngủ khẽ cọt kẹt, có người từ bên ngoài đẩy cửa vào.
Vừa rồi Mộ Du Trầm đi tắm ở phòng bên cạnh, khi về lại quên khóa cửa.
Thư Minh Yên giật mình, nhanh chóng đứng dậy khỏi lồng ngực Mộ Du Trầm, cầm lấy chiếc áo choàng tắm trong tay quấn quanh người: "Ai vậy ạ?"
Cùng lúc đó, ngoài cửa thò vào cái đầu nhỏ thắt bím tóc, Điềm Điềm đưa tay giữ cửa, khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt kia vừa to vừa sáng ngời, tò mò nhìn vào bên trong.
Thấy Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên đang nhìn sang, cô bé ngượng ngùng cười toe toét, nhưng không dám đi vào.
Thì ra là tiểu gia hỏa này, Thư Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu cười nói: "Là Điềm Điềm à, chỉ có cháu thôi sao?"
Điềm Điềm gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cháu muốn chơi với hai người."
Thư Minh Yên vẫy tay với cô bé: "Vào đây nào."

Điềm Điềm vui vẻ chạy vào.
Cầm chiếc kẹo trong tay, cô bé chạy đến chỗ Thư Minh Yên đưa cho cô, giọng trẻ con nói: "Cho mợ ạ."
"Cảm ơn Điềm Điềm." Thư Minh Yên nhận lấy.
Mộ Du Trầm dựa vào ghế sô pha, xoè tay ra: "Sao không có của cậu?"
Điềm Điềm do dự một lúc, sau đó lấy ra một chiếc khác từ trong túi, khi cô bé muốn đặt nó vào tay Mộ Du Trầm, cô bé miễn cưỡng và rút lại: "Con trai không thích ăn đồ ngọt."
Mộ Du Trầm nhướng mày: "Ai nói với cháu, cậu thích ăn đồ ngọt mà.

Bây giờ cháu đã đi mẫu giáo, giáo viên mẫu giáo không dạy cháu những thứ tốt phải được chia sẻ với người lớn sao?"
Điềm Điềm đấu tranh một lúc, vẫn là miễn cưỡng từ bỏ thứ yêu thích, đưa cho Mộ Du Trầm một chiếc.
Mộ Du Trầm không cần, lại đặt trở lại túi của cô bé.
Thư Minh Yên ngồi cạnh Mộ Du Trầm trên ghế sô pha, ôm Điềm Điềm: "Sao muộn thế này mà cháu còn chưa ngủ?"
Điềm Điềm đút một viên kẹo vào miệng, mơ hồ nói không rõ: "Cháu không buồn ngủ, cháu muốn chơi với cậu và mợ."
Thư Minh Yên mỉm cười: "Vậy thì đêm nay đừng đi, ở lại đây ngủ với cậu và mợ."
Đôi mắt của Điềm Điềm sáng lên, sau đó cô bé nghĩ đến điều gì đó, lại lắc đầu: "Không được đâu."
"Tại sao?"
"Ba nói cháu chỉ có thể đến đây chơi chứ không thể ngủ ở đây, sẽ làm phiền cậu và mợ sinh em trai em gái cho cháu."
Khóe miệng Mộ Du Trầm khẽ giật: "Ba cháu nói khi nào?"
"Vừa rồi ạ, khi cháu đến đây." Điềm Điềm tò mò nhìn, "Cậu ơi, nếu cháu không ngủ ở đây, cậu và mợ có thể sinh em trai em gái sao ạ?"
Mộ Du Trầm nghẹn một lúc, cười nhạo: "Giản Quý Bạch thực sự biết cách dạy cháu đấy."
Điềm Điềm lại hỏi: "Cậu ơi, khi nào cậu và mợ sẽ sinh em trai em gái ạ?"
Mộ Du Trầm liếc nhìn Thư Minh Yên từ khóe mắt anh, không nhịn được cười: "Hỏi mợ cháu xem."
Đôi mắt mong đợi của Điềm Điềm chuyển sang khuôn mặt Thư Minh Yên: "Ơ? Mợ, sao mợ không nói chuyện, lại còn đỏ mặt nữa?"
Thư Minh Yên: "..."
Mộ Du Trầm nhìn giờ, nói với Điềm Điềm: "Không còn sớm nữa, ngày mai lại đến chơi, cậu đưa cháu về phòng."
"Cháu muốn mợ đưa đi cơ." Điềm Điềm nắm lấy tay của Thư Minh Yên.
Thư Minh Yên đơn giản đi theo, mặc áo khoác cùng Mộ Du Trầm đưa cô bé lên lầu.
Dừng lại trước cửa phòng của Mộ Du Vãn, Điềm Điềm tự mình đẩy cửa vào, nhưng cửa bị khóa từ bên trong, không mở ra được.
"Ba mẹ ơi, mở cửa cho con, con về rồi!" Điềm Điềm đập tay vào cửa, hét vào trong.
Sau khoảng một phút, cánh cửa được Giản Quý Bạch mở từ bên trong.

"Ba, sao ba lại chậm như vậy!" Vẻ mặt Điềm Điềm không hài lòng.
Giản Quý Bạch cười bế con gái lên: "Con đi chơi với cậu mợ, ba không biết con về sớm như vậy."
"Vậy sao ba không mở cửa, ba và mẹ đang làm gì vậy ạ?"
"Không làm gì cả." Giản Quý Bạch đổi chủ đề, "Con tạm biệt cậu mợ đi, chúng ta trở về phòng ngủ."
Điềm Điềm vội vàng vẫy tay với Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên.
Giản Quý Bạch và Điềm Điềm trở lại phòng, Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên quay trở lại tầng hai.
Bước vào phòng ngủ, Mộ Du Trầm khóa cửa lại.
Thư Minh Yên tiện tay treo áo khoác sang một bên, nghĩ đến biểu hiện không được tự nhiên của Giản Quý Bạch khi vừa được Điềm Điềm hỏi han, cô bật cười: "Trẻ con ở độ tuổi này thật thú vị."
Mộ Du Trầm nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước hai bước, chặn cô ấy ở góc cửa.
Thư Minh Yên áp lưng vào tường, cả người bị anh vây quanh, hơi thở mát lạnh của người đàn ông quanh quẩn chóp mũi, xen lẫn hormone nam tính mãnh liệt, Thư Minh Yên vô cớ cảm thấy có chút áp bức.
Đôi lông mi dài và dày của cô run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
Người đàn ông hơi cúi đầu, quai hàm cong lên uyển chuyển, đôi môi mỏng tiến lại gần: "Em có thích trẻ con không?"
Trước khi Thư Minh Yên có thể nói, Mộ Du Trầm dùng đầu ngón tay xoa xoa làn da bên mặt cô: "Khi nhìn thấy Điềm Điềm vừa rồi, anh đột nhiên tự hỏi, nếu chúng ta có một đứa con, có phải cũng sẽ rất vui không.

Nếu là con gái, nó nhất định sẽ đáng yêu như khi em còn nhỏ."
Thư Minh Yên cong khóe môi: "Nếu là con trai thì sao?"
Mộ Du Trầm suy nghĩ: "Đương nhiên là giống anh rồi."
Thư Minh Yên nhón chân ôm cổ anh: "Sao vậy, anh muốn có con à?"
"Ừ." Môi Mộ Du Trầm tìm tới, hơi mút mát cánh môi cô, đầu mũi chạm vào nhau, hơi thở quyện vào nhau.
Anh xoa xoa trán cô, khàn giọng nói: "Nông Nông, em mau tốt nghiệp, đến lúc đó chúng ta sẽ sinh con."
Lòng Thư Minh Yên mềm nhũn, nhẹ giọng đáp: "Được, chờ tốt nghiệp chúng ta liền sinh con."
...
Khoa biên kịch của Đại học P bảo vệ luận văn tốt nghiệp là cuối tháng Năm, bằng tốt nghiệp đã chụp ảnh trước mấy ngày, sau khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp có thể nhận bằng tốt nghiệp và có thể nghỉ học.
Vào ngày cô rời trường, Mộ Du Trầm đích thân đến đón cô ở trường, sau khi lưu luyến nói lời tạm biệt với Trang Gia Nghiên và Thường Tuyết ở cửa ký túc xá, Thư Minh Yên lên xe của Mộ Du Trầm.

Anh mặc một bộ vest và thắt cà vạt được cắt may và được ủi cẩn thận.

Thư Minh Yên nhìn Mộ Du Trầm: "Anh bận gì à?"
Mộ Du Trầm: "Anh có tham dự một hội nghị thượng đỉnh ngành sáng nay."
Vừa nói xong, Thư Minh Yên buồn ngủ ngáp một cái, hốc mắt nháy mắt chảy ra hơi nước mờ mịt.
Mộ Du Trầm âu yếm xoa đỉnh đầu cô: "Buồn ngủ như vậy?"
"Vâng." Thư Minh Yên lại ngáp một cái, "Có lẽ gần đây em không được nghỉ ngơi tốt vì bảo vệ luận văn nên lúc nào cũng buồn ngủ."
Mộ Du Trầm ôm cô: "Vậy ngủ một lát đi."
Thư Minh Yên lần này ngủ một giấc quên trời đất, ngủ trên đường đến sân bay, ngủ trên máy bay, vẫn ngủ sau khi xuống máy bay.
Mộ Du Trầm tự hỏi cô đã thức bao nhiêu đêm ở trường, làm sao cô có thể buồn ngủ như vậy.

Xe dừng lại ở nhà cũ, Mộ Du Trầm gọi Thư Minh Yên dậy.
Thư Minh Yên mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình đã về đến nhà, sắc trời trên đầu ảm đạm, đèn đường chiếu sáng ngời căn nhà cũ.
Mộ Du Trầm nhéo má cô: "Bây giờ còn buồn ngủ không?"
Thư Minh Yên dựa vào tựa lưng duỗi người: "Khá hơn nhiều rồi."
"Vậy xuống xe đi, nếu em còn buồn ngủ, tối nay ăn cơm xong đi ngủ sớm một chút." Mộ Du Trầm xuống xe, giúp cô mở cửa ở phía bên kia.

Quản gia đã lấy hành lý của Thư Minh Yên ra rồi sai người mang lên phòng ngủ trên lầu.

Hai người vào phòng khách, lão gia tử đang ngồi trên sô pha, vui vẻ nói: "Chỉ đợi hai đứa thôi đấy, dì Dung đã nấu cơm xong rồi."
Thư Minh Yên đã ngửi thấy mùi thơm, mỉm cười đi về phía nhà bếp: "Để con xem dì Dung đã nấu gì."
Dì Dung đang đeo tạp dề, đang bày món thịt kho tàu mới làm ra đĩa.

Thịt kho tàu do dì Dung làm rất ngon, không dầu mỡ.

Trước đây Thư Minh Yên luôn thích món này, nhưng không hiểu sao hôm nay, khi đến gần, cô luôn cảm thấy mùi vị khó chịu, buồn nôn, cô theo bản năng quay đầu lại nôn khan: "Dì Dung, thịt hôm nay có phải có vấn đề gì không ạ?"
Dì Dung sửng sốt một chút, sau đó nhìn thịt kho tàu trong đĩa: "Không có, đều là đồ tươi mà."
Bà nói rồi tự mình ngửi, "Vẫn giống như trước đây mà."
Thư Minh Yên vuốt ngực: "Vậy chắc bụng con hơi khó chịu."
Dì Dung vội vàng bưng cốc rót nước cho cô, nhìn thoáng qua sắc mặt của cô, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhẹ giọng hỏi: "Tháng trước có phải Mộ tổng đến trường tìm con không?"
Thư Minh Yên nghi hoặc nhìn qua: "Sao vậy ạ?"
Trong lòng dì Dung đang suy nghĩ cái gì đó: "Theo tính toán, kinh nguyệt của con hẳn là đã sớm tới, đã tới chưa?"
Khi dì Dung nhắc nhở, Thư Minh Yên nhớ tới.
Mấy ngày trước, phần mềm trên điện thoại di động nhắc nhở cô sắp đến kỳ kinh nguyệt, lúc đó cô chỉ bận bảo vệ tốt nghiệp, không để trong lòng.
Sau khi tính toán cẩn thận, đã bị trễ gần một tuần, kỳ kinh nguyệt của cô vẫn chưa đến.
Tháng trước, Mộ Du Trầm đã đến trường tìm cô, buổi tối họ ăn tối cùng nhau.

Sau đó thấy thời tiết đêm đó tốt, Thư Minh Yên nói muốn ngắm sao, vì vậy anh đã chở cô đến vùng ngoại ô.
Khung cảnh ngoại ô rất đẹp, bầu trời đêm điểm xuyết những vì sao.
Mộ Du Trầm nhất thời không nhịn được, hai người cùng nhau một lần lên xe.
Trong xe không có biện pháp, hơn nữa Thư Minh Yên đang ở kỳ an toàn, cho nên cho rằng sẽ không có chuyện gì.

Hơn nữa vào thời khắc quan trọng cuối cùng, anh đã rút ra, cô lại càng không quan tâm.
Thư Minh Yên nhớ tới triệu chứng buồn ngủ gần đây, theo bản năng nhìn xuống bụng dưới, hồi lâu không thể tin được.
Không thể nào, như vậy cũng được?.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom