Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 699: Cao trào hồi cuối (6)


Editor: shinoki

“...”

Nghe vậy, trong mắt Cung Úc có rung động.

Đúng vậy, Cung Âu công bố tình cảm phách lối như vậy, Tịch Ngọc hẳn là rõ ràng bản thân hiểu lầm.

Cung Úc ý vị gật đầu, thanh âm có một tia run rẩy, “Đúng, cậu ta thông minh như vậy, cậu ta chắc chắn biết mình nghĩ sai rồi.”

“Cho nên, trước khi Tịch Ngọc rủi ro đặt sách trên người không phải là vì muốn anh khó chịu, muốn anh hổ thẹn.” Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nhẹ giọng nói, “Cậu ta là muốn nói cho anh biết, cậu ta vẫn nhớ kỹ cam kết của anh, cậu ta cũng tin, chờ.”

Cung Úc ngơ ngác nhìn cô, giống như là một người bệnh nguy kịch thấy người cứu mạng, “Là như thế sao?”

Cung Âu cho hắn một đả kích, Thời Tiểu Niệm lại tu bổ nó thành đồng thoại.

Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng cười, “Anh đã quên, ưm và Tịch Ngọc là chị em sinh đôi, đây là tâm linh cảm ứng giữa bọn em, anh phải tin em.”

Nghe vậy, mắt Cung Úc còn đỏ, lại không nhịn được bật cười, ôn nhu nhìn cô, “Tiểu Niệm, em thực sự rất biết an ủi người khác.”

Dứt lời, có một đôi chân xen ngang giữa hai người.

Cung Âu đứng ở giữa bọn họ, thấp mắt âm trầm trừng hai người bọn họ, “Các người coi tôi chết rồi à?”

Còn mặt đối mặt ngồi trò chuyện.

Có muốn ngồi trên giường nói chuyện không?

Cung Úc tự biết thất lễ, lấy tay lau mắt, từ dưới đất đứng lên, khôi phục tác phong thành thục chững chạc, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm nói, “Hôm nay thật là một ngày rất đặc biệt, cám ơn các em đã cho anh biết thêm về Tịch Ngọc. Được rồi, không quấy rầy thế giới hai người của các em nữa, anh đi đây.”

Cung Úc nói xong đi ra ngoài, Thời Tiểu Niệm không nhịn được gọi hắn lại, “Anh.”

“Hả?”

Cung Úc quay đầu, trong mắt có đau thương.

“Đừng áy náy nữa, đừng nhớ mãi, buông xuống đi.” Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nói, ngực mơ hồ đau, cô thực sự không muốn nhìn thấy Cung Úc ủ rũ.

Đã xảy ra đều đã xảy ra, để nó trôi qua đi!.

Cung Úc cười, mắt phiếm hồng, “Đây cũng là giữa tâm linh cảm ứng giữa em và Tịch Ngọc?”

“Cứ coi là vậy đi.”

Thời Tiểu Niệm nói.

Cung Úc nhìn cô, tùy ý vẫy vẫy tay, xoay người rời đi, cũng không nói gì, người bình phục đi xa.

Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng hắn rời đi, thanh âm sâu kín của Cung Âu vang lên sau lưng cô, “Nhìn đủ chưa? Trung tâm trên chuyến tàu hôm nay không phải anh ta!”

Là Cung Âu hắn!

“Nhưng anh vô duyên vô cớ khiến anh ấy chật vật một lần.” Thời Tiểu Niệm nói.

“Anh không chuẩn bị cho anh ta lên thuyền, là anh ta muốn lên.” Cung Âu lạnh lùng thốt, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, “Anh chỉ tận lực trình diễn lại toàn bộ đêm đó trước mắt em.”

Để cô cảm nhận cảm giác bỏ qua em trai sao?

Thời Tiểu Niệm cười khổ, nhìn hắn nói, “Anh nói Tịch Ngọc thực sự nhìn thấy em rồi sao?”

“Không phải em có cảm ứng với em trai đã chết sao? Em cảm ứng đi rồi sẽ biết.” Cung Âu nói.

“...”

Thời Tiểu Niệm nguýt hắn một cái, nhìn ra bên ngoài, trên hành lang không có bóng Đường Nghệ, nói, “Màn đảo ngược thời gian này kết thúc rồi? Đường Nghệ đã diễn xong?”

“Ừ.”

Cung Âu trầm thấp lên tiếng.

“Em cảm thấy phỏng đoán của anh có lỗ thủng.” Thời Tiểu Niệm nói, “Đường Nghệ lúc đó nhất định phải ở bên ngoài canh chừng, không muốn quỷ kế của mình bại lộ, còn muốn thỉnh thoảng xem một chút, nếu như Tịch Ngọc qua đây, cô ta nhất định nhìn thấy.”

“Cô ta không thể nhìn thấy.”

Cung Âu nói như chặt đinh chém sắt.

“Vì sao?”

Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi.

Cung Âu nghễ cô liếc mắt, “Em cho rằng Bob tới thế nào?”

“Là con của Đường Nghệ và người khác, em nhớ Thiên Sơ đã nói với em.” Thời Tiểu Niệm nói, cô vẫn nhớ.

“Người khác là ai?”

“...”

Thời Tiểu Niệm không nói được.

Cung Âu cười lạnh một tiếng, đi ra khỏi cửa phòng đứng trong hành lang hướng căn phòng nào đó liếc liếc mắt, “Đêm đó, cô ta bị người kéo vào chăn phòng tối kia, sau đó mới có Bob.”

“Cái gì?” Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía Cung Âu, “Là ai?”

“Em nói xem.”

Cung Âu nói.

“Em làm sao biết được.” Thời Tiểu Niệm nói.

“Anh bảo em nói, dĩ nhiên là em biết người kia.” Cung Âu nói, Thời Tiểu Niệm vẻ mặt mờ mịt, cô biết? Cô có thể biết ai?

Thấy cô như vậy, Cung Âu bóp cằm cô, “Trước đây tại sao anh muốn tập trung mục tiêu vào em?”

“Bởi vì anh nói những người khác trong một giờ đó đều có nhân chứng.” Thời Tiểu Niệm nói, bỗng nhiên hiểu, “Đúng vậy, nhân chứng của Đường Nghệ là ai?”

“Tần Đổng.”

“...”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to hai mắt, “Đó chính là nói Đường Nghệ và tần Đổng bọn họ...”

“Lão Tần kia phát hiện âm mưu của Đường Nghệ, tức giận Đường Nghệ không đem trong sạch của em cho ông ta, vì vậy cưỡng bức trong sạch của cô ta.” Cung Âu nói.

“...”

“Sau đó, hai người muốn lôi em đi, còn muốn đem em cho lão già kia, kết quả bởi vì nghe được anh nói muốn giết người, bọn họ liền luống cuống, bảo tiêu lục tục trở về, lúc đó bọn họ hoảng hốt liền không xuống tay với em.” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, “Em xem, kết quả là anh bảo vệ em!”

Đầu Thời Tiểu Niệm nổ trong nháy mắt, “Chờ chút, bây giờ em hơi loạn, em để ý một cái. Ngày đó Đường Nghệ chuẩn bị lợi dụng em hai lần, kết quả em bị đưa đến phòng anh, cô ta bị tần Đổng xâm phạm?”

“Ừ.”

Cung Âu gật đầu, “Cái này gọi là tự làm tự chịu.”

“Đây cũng quá kịch tính.”

Thời Tiểu Niệm có chút không thể nào tiếp thu được, một đêm kia trên tàu du lịch ly kỳ thế sao?

“Sau khi Đường Nghệ bị xâm phạm vò đã mẻ lại sứt làm qua mấy lần, làm cho lão Tần cũng cố gắng vui sướng.” Cung Âu nói, “Đây cũng là Đường Nghệ tự giao ra.”

Thời Tiểu Niệm nghe có chút buồn nôn, lại nói, “Không đúng, nếu là như vậy, tại sao Tần Đổng vẫn còn nói với Thời Địch không đụng tới em, nói thẳng em bị ông ta xâm phạm không phải tốt sao? Còn có thể giúp Đường Nghệ lấy được tiền của Thời Địch.”

Hà tất lượn quanh một vòng lớn như vậy, quanh đi quẩn lại.

“Chính là tiền.”

“Tiền?”

“Nếu như nói em bị lão Tần xâm phạm, lão Tần sẽ được một khoản tiền của Thời Địch, hiện tại ông ta đưa số tiền này cho Đường Nghệ, sau đó Đường Nghệ lại biên cái cố sự vét của Thời Địch một khoản.” Cung Âu nói, “Đường Nghệ này là người tinh ranh, đáng tiếc, lại đụng vào Cung Âu anh.”

“Cứ như vậy?”

Thời Tiểu Niệm nghe, Đường Nghệ thực sự là đem một đêm kia giấu giếm dụng tâm lương khổ, cô không biết nên làm sao đi tìm hiểu Đường Nghệ này rồi.

“Cứ như vậy.”

Cung Âu nói.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cửa đóng chặt, cười chua xót, ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, nói, “Bây giờ, cuối cùng cũng biết có chuyện rồi.”

“Em không vui.”

Cung Âu nói câu khẳng định.

“Nên vui à?” Thời Tiểu Niệm thành thực nói, xoay người hướng trước mặt đi tới, hai tay chắp ở sau lưng, ngón tay vắt cùng một chỗ, “Em cảm thấy chuyến tàu bảy năm trước rất bi ai, bất kể là em, là anh, hay là Tịch Ngọc, thậm chí là Đường Nghệ, đều là bi kịch.”

Bi kịch như vậy, thực ra không nên diễn lại.

Sớm biết cô sẽ không nói câu nếu như thời gian có thể đảo ngược rồi, hiểu chân tướng, trải qua hoàn cảnh đã từng một lần nữa, cảm giác không giống nhau lắm.

“Bi kịch?” Cung Âu theo kịp, con ngươi đen không vui nhìn cô chằm chằm, “Cái này sao lại là bi kịch! Đây là kịch vui!”

“Tại sao lại là kịch vui?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Bảy năm trước, là em ở trên giường anh, đó chính là kịch vui!” Cung Âu như dao chém đất nói.

“...”

Thời Tiểu Niệm không nói nhìn hắn, không phải cô, thì sẽ là Đường Nghệ, mà cô chỉ là sẽ bị một người đàn ông khác xâm phạm mà thôi, cái này thực sự không thể nói là kịch vui.

“Em thật không cảm thấy đây là kịch vui?”

Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi, có chút bất mãn, người gây sự.

Thời Tiểu Niệm ngưng mắt nhìn hai mắt của hắn, không còn cách nào nói sạo, gật đầu, “Xin lỗi, Cung Âu, hôm nay đi tới đây tâm tình của em kiềm nén khá nhiều.”

E rằng quay đầu nhìn lại, cô và hắn rốt cục ở cùng một chỗ, trước đây hư làm sao đều xem như là duyên phận, nhưng nói cho cùng, cô lúc đó là bị lợi dụng bị bán đứng, em cô còn có thể bởi vì hiểu lầm mà buồn bực ba năm.

Những thứ này cô không có biện pháp bỏ qua.

“Dẹp đi!”

Cung Âu trừng cô liếc mắt, nhấc chân lên liền đi.

Tức à?

Thời Tiểu Niệm vội vã đuổi theo, “Anh đừng giận a, em biết anh làm những thứ này là muốn cho em một kinh hỉ, xin lỗi, em không nói những thứ mất hứng nữa có được không?”

Cung Âu sải bước về phía trước.

Thời Tiểu Niệm đuổi theo, Cung Âu biến mất trong tầm mắt của cô, Thời Tiểu Niệm buồn bực đứng ở nơi đó, người đàn ông này thật tức giận?

Được rồi, hắn khẳng định cảm thấy bảy năm trước hắn với cô, là kịch vui, phí hết tâm tư an bài, kết quả cô không cảm động đến rơi lệ.

Ai.

Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, nghĩ một hồi làm thế nào nói với Cung Âu, chợt phát hiện người trên thuyền đều không thấy, trong đại sảnh trống rỗng.

Người đâu?

Tiếng pháo hoa nổ mạnh từ bên ngoài truyền đến, vang như sấm, tận lực bồi tiếp một hồi sợ hãi ồn ào náo động.

Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhấc chân lên muốn đi ra ngoài, chợt nghe tiếng cười như chuông bạc truyền đến, chỉ thấy Cung Diệu và Cung Quỳ ăn mặc đẹp đẽ, guống như tiểu hoàng tử, tiểu công chúa hướng cô chạy tới.

“Các con cũng lên thuyền?”

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nói, Cung Quỳ cười hì hì, nắm lấy tay cô, “Mom, nào, con dẫn mẹ đến một nơi.”

“Đi đâu? Mẹ phải đi tìm Dad các con trước.”

Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi, bị hai đưa kéo về phía trước, Cung Diệu tiến lên đẩy một cánh cửa ra, sau đó thân sĩ lui sang bên cạnh.

Cửa cậu đẩy ra là phòng thay quần áo.

Cửa được mở ra, Thời Tiểu Niệm liền thấy một bộ lễ phục dạ hội màu bạc treo trên tường, giống như áo cưới, nhưng không giống lắm, là một bộ lễ phục đầy ánh sao, ánh sáng màu bạc lấp lánh, tựa như một vùng biển sao, đẹp đến hư ảo, đẹp đến nỗi không mở mắt ra được, không dám đụng vào.

Đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm nhìn thấy lễ phục đẹp như thế.

“Nhanh thay a!.” Cung Quỳ hướng Thời Tiểu Niệm nói, hưng phấn mà nhảy lên, “Thay xong mẹ sẽ là đại công chúa.”

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, lấy tay che miệng lại, ánh mắt căn bản không có cách rời khỏi chiếc váy xinh đẹp kia, cô hỏi, “Dad gọi các con tới?”

Đã không thể nghi ngờ rồi.

Nghĩ lại tiếng pháo hoa nổ mạnh, Thời Tiểu Niệm đã hiểu thêm vài phần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 700: Hồi cuối 1


Editor: shinoki

“Hì hì, mẹ thay nha.”

Cung Quỳ đẩy cô đi vào.

Thời Tiểu Niệm mặc lễ phục lên người, lễ phục được thiết kế theo cổ chữ V, lộ nửa vai, lộ ra tảng lớn da thịt trắng như tuyết, cô vén tóc sang một bên, sau đó đeo giày cao gót, đứng trước gương, có chút không dám tin nhìn mình.

Đẹp quá.

Cô tựa như mặc một bầu trời sao trắng bạc lên người, quá chói mắt rồi, Cung Âu rất có mắt thẩm mỹ.

Bỗng nhiên, có chuông điện thoại ở trong phòng thay quần áo vang lên.

Điện thoại?

Điện thoại ở đâu?

Thời Tiểu Niệm quay đầu, thấy trên ghế có một chiếc điện thoại di động, mặt trên đang nhấp nháy ảnh chân dung của một người.

Thời Tiểu Niệm đi tới, hình dáng chiếc điện thoại rất mới mẻ, độc đáo, rất khác biệt, nhìn ảnh chân dung của Cung Âu ngầm cười, cô đột nhiên phát hiện phím ấn của chiếc điện thoại này khác với điện thoại bình thường.

Cô ấn nút nghe, màn hình hiện lên nhiều mục lựa chọn, vật gì vậy.

“Alo?”

Thời Tiểu Niệm không để điện thoại lên tai, cầm ở trong tay nói, ánh mắt rơi vào từng mục lựa chọn trên màn hình điện thoại di động.

“Thay xong chưa, sao chậm vậy?”

Cung Âu ở phía kia không nhịn được thúc giục.

“Vừa thay xong anh liền gọi, điện thoại này xảy ra chuyện gì vậy? Thật nhiều lựa chọn mới.”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“N.E tung ra hệ thống trò chuyện mới, em là người đầu tiên dùng thử, anh chưa làm bất kỳ khảo nghiệm nào.” giọng của Cung Âu có chút đắc ý lại bừa bãi.

Hệ thống trò chuyện mới? Chẳng lẽ...

Thời Tiểu Niệm lập tức nhìn từng lựa chọn, có lựa chọn trừ tạp âm, trừ bối cảnh tiếng, còn có trò chuyện 3D, trò chuyện ảnh xạ, quả nhiên.

Thời Tiểu Niệm ấn trò chuyện 3D, Cung Âu bên kia nhận rất nhanh, một giây kế tiếp, trước mắt cô hiện ra hình ảnh 3D của Cung Âu, âu phục, khuôn mặt đẹp trai rất giống, so sánh người thật với ảnh 3D, mi giác khóe mắt đều hoàn mỹ cực độ.

“...”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người ngắm Cung Âu 3D trước mắt, có chút không có cách nào tin tưởng, “Anh thực sự làm được trò chuyện bằng ảnh toàn kí?”

Lúc này mới bao lâu, hắn cư nhiên làm được.

“Em nâng điện thoại lên chút, anh cao như vậy, đừng làm một chú lùn xuất hiện.” Cung Âu ở bên kia bất mãn nói.

Thời Tiểu Niệm giơ điện thoại lên, quả nhiên phát hiện theo động tác cô giơ điện thoại, nhân vật 3D trước mắt thay đổi cao thay đổi lùn, một hồi là Cung Âu cao, một hồi là Cung Âu lùn.

Một hồi cao, một hồi lùn.

Một hồi cao, một hồi lùn.

Thời Tiểu Niệm chơi vui vẻ, không khỏi cười ra tiếng, Cung Âu ở bên kia không vui nói, “Có phải em biến anh thành người lùn rồi không?”

“Nào có, em sao lại thế.”

Thời Tiểu Niệm để điện thoại di động xuống, ngồi xổm xuống, Cung Âu bản 3D nhất thời nhỏ bé giống như chú lùn của công chúa bạch tuyết, “Phốc.”

“Vậy em cười quỷ dị như vậy làm gì?” Cung Âu hồ nghi, nói rõ không tin cô.

“Thực sự, anh trong mắt em thân cao một thước tám, phong độ hai thước tám, bốn bỏ năm lên chính là trăm triệu!” Thời Tiểu Niệm ngồi chồm hổm dưới đất, vỗ vỗ đầu Cung Âu bản 3D, quá đáng yêu.

“Thực sự?”

Hắn làm sao không tin?

“Thật sự, rất thật.”

Chú lùn Cung Âu làm sao có thể đáng yêu như thế?

“Tắt trò chuyện 3D, anh muốn xem ảnh xạ!”

Cung Âu bá đạo nói.

“Ảnh xạ là cái gì?” Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời mà tạm biệt chú lùn Cung Âu, nhận trò chuyện ảnh xạ với Cung Âu, Cung Âu ở bên kia nói, “Đặt điện thoại ở vị trí có thể chiếu nửa người hoặc toàn thân em, yên tâm, hiệu quả thu âm của nó rất tốt.”

“Được.”

Thời Tiểu Niệm để điện thoại vào một vị trí trên ghế, nhắm camera vào mình, rất nhanh, phòng thay quần áo liền xuất hiện thân ảnh Cung Âu.

Phía sau hắn là bầu trời pháo hoa mỹ lệ, hoa mỹ, toàn bộ chiếu vào trên tường.

Hắn đã chọn loại trừ tạp âm, Thời Tiểu Niệm không nghe được tạp âm bên kia, nhưng có thể thấy pháo hoa trong đêm tối, đẹp như mộng ảo.

Thì ra là vậy, ngang với đổi trò chuyện video thành máy chiếu hình trò chuyện diện tích lớn.

Thiệt cho hắn nghĩ ra.

Bên kia, Cung Âu đứng ở trên boong tàu, dựa vào vòng bảo hộ, đôi con ngươi đen nhìn cô từ trên xuống dưới, “Cái váy này thế nào?”

“Cảm ơn, em rất thích.”

Thời Tiểu Niệm thấp mắt nhìn chiếc váy bạc trên người mình, trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc, ngước mắt thâm tình, chân thành mà nhìn về phía Cung Âu chiếu trên tường, “Em lên boong tàu tìm anh nhé!.”

“Em tới đi.”

Cung Âu gật đầu.

Thời Tiểu Niệm tiến lên tắt trò chuyện đi, kéo theo làn váy đi ra ngoài, hai đứa bé không biết chạy đi đâu, cô một mình chậm rãi đi ra ngoài.

Đẩy cánh cửa vân gỗ ra, chỉ nghe tiếng pháo hoa nổ mạnh vang lên, cô ngẩng đầu nhìn, pháo hoa nở rộ khắp bầu trời, vẽ loạn trên không.

Cô theo hành lang hướng boong tàu đi tới, dọc theo đường đi ngoại trừ âm thanh pháo hoa thì không có cái khác, huyên náo trong an tĩnh khiến người ta có chút không ổn.

Đều đi rồi sao?

Tàu còn đang ở trên biển, người đều không thấy?

Thời Tiểu Niệm nghi ngờ đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc, cô sợ run lên, nâng mắt nhìn, chỉ thấy trên boong tàu lớn đầy người đứng.

Có khách.

Có người phục vụ.

Tất cả mọi người đứng ở nơi đó cười nhìn về phía cô, có người thả ruybăng ra, vô số ruybăng bay trên không trung, chỉ nghe “Đoàng” một tiếng, lại có pháo hoa bay lên trời không.

“Quả nhiên là nữ thần mặt trăng.”

Đứng ở trước mặt là một ông già tóc bạc, ông đứng ở nơi đó nhìn Thời Tiểu Niệm, trong mắt có cảm khái, sau đó lui về một bên.

“Nghe nói các em rốt cục nghĩ đến muốn đi đăng kí, chúc mừng.”

Cung Úc đứng ở bên trái Thời Tiểu Niệm hướng cô cười nhạt một tiếng, nói một câu, sau đó cũng lui sang một bên, nhường ra một con đường.

Pháo hoa nở rộ trên trời.

Tàu du lịch đứng ở trên mặt biển.

“Cung phu nhân, cô thực sự rất hạnh phúc.”

“Cung phu nhân, hôm nay cô đẹp quá, thảo nào Cung tiên sinh vì hồng nhan cái gì cũngg bằng lòng trả giá, cũng chịu bỏ ra.”

“Cung phu nhân, trên thế giới này luôn có các loại thị phi, cô không thể khiến tất cả mọi người hiểu được cảm giác cô đã từng trải qua, nên đừng quản bọn họ, sống cuộc sống hạnh phúc của mình là quan trọng nhất.”

“Cung phu nhân, cứ tận hưởng hạnh phúc đi.”

“Người chỉ trích cô, coi thường cô không thể ảnh hưởng đến cuộc đời cô, mong ước hạnh phúc của cô.”

“Có Cung tiên sinh yêu cô như vậy, vậy ai cũng không quan trọng.”

Mỗi người hoặc là ca ngợi hoặc là chúc phúc, sau đó lặng lẽ lui sang một bên, nhìn mọi người tự động nhường ra một con đường, Thời Tiểu Niệm cũng thuận theo đi về phía trước, hơi kinh ngạc mà cúi đầu trước bọn họ mỉm cười, “Cảm ơn, cảm ơn, tôi biết rồi, chúc mọi người hạnh phúc.”

Thời Tiểu Niệm có chút nghi hoặc, nhưng mơ hồ lại hiểu một ít, cô tiếp tục đi về phía trước.

Tất cả mọi người nhường ra một con đường.

Tầm mắt mở rộng, chỉ thấy Cung Âu đứng ở đầu thuyền, người dựa vào nơi đó, bày ra một tư thế tự nhận là đẹp trai trên thực tế cũng quả thực như vậy, một tay cắm trong túi, pháo hoa nở rộ chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn, thâm thúy của hắn.

Góc cạnh rõ ràng, ngũ quan xuất sắc không gì sánh kịp, dưới mày kiếm màu đậm, một đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào cô, môi mỏng mân ra một độ cong, cười như không cười, cực kỳ tà khí.

Cung Âu đứng ở nơi đó, cả người tràn đầy mùi vị tự cho mình là siêu phàm.

Giống như lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm thấy Cung Âu trên báo, chỉ cần Cung Âu xuất hiện, cặp mắt kia hút hồn, khiến người ta không dời mắt được.

Thời Tiểu Niệm chậm rãi đi tới, đi tới bên cạnh Cung Âu, cười hỏi, “Anh công khai hôn sự của chúng ta rồi à?”

Cung Âu nhướn mày, “Thông minh như vậy, đều đoán được.”

“Không khó đoán a, lúc đó em nói phải khiêm tốn một chút, đừng công khai, sợ nhìn tin tức người ta sẽ nghĩ nhiều nghĩ ít, bình luận cái này bình luận cái kia.” Thời Tiểu Niệm nói, “Vừa nghe mọi người nói với em những câu kia, em liền đoán được.”

“Anh không thích cưới ngầm!”

Cung Âu bá đạo nói.

“Cũng không tính là cưới ngầm a, người nhà đều biết không phải sao?” Thời Tiểu Niệm nói, cô chỉ là không muốn mọi người xoi mói hôn nhân của mình, đến lúc đó cũng sẽ ảnh hưởng tới Cung Âu.

“Nhưng tương lai anh còn phải dự họp, tham gia các hoạt động, em không theo anh? Anh muốn mở họp báo giới thiệu sản phẩm mới, em không theo anh? Anh muốn nói là ai mang đến linh cảm nói chuyện điện thoại bằng ảnh toàn kí cho anh, em không theo anh?”

Cung Âu hỏi liên tiếp.

Thời Tiểu Niệm bị hỏi đến tức cưới, “Được được được, anh đã truyền tin, em còn có thể nói cái gì? Anh vui vẻ là tốt rồi.”

“Em không vui?”

Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi, trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm.

Thời Tiểu Niệm cười nói, “Vui a. Thực sự, anh vui thì em cũng vui.”

Cung Âu kéo cô vào trong lòng, thấp mắt nhìn cô, “Thời Tiểu Niệm, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người biết em là vợ anh.”

“Ừm.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu.

“Tất cả mọi người biết em là của anh!”

Cung Âu lại nói.

“Ừm.”

“Em mãi mãi cũng sẽ là của anh! Em cũng đã định trước chỉ có thể là của anh!”

Cung Âu lại bồi thêm một câu, Thời Tiểu Niệm không khỏi nhìn về phía hắn, “Anh sao thế, vẫn nói những thứ này.”

“Anh phô trương lớn như vậy, mời nhiều như vậy, đốt nhiều pháo hoa như vậy, biết tốn bao nhiêu tiền không? So với một hạng mục anh làm còn đắt hơn, không nói vài lời tâm tình sao được! Làm sao để lại ấn tượng sâu đậm cho em được!”

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn càng không có cách nào phản bác.

“Đùng.”

Lại có pháo hoa nổ, quét sáng bầu trời đêm khuya.

Thời Tiểu Niệm rúc vào trong ngực Cung Âu, ngước mắt nhìn pháo hoa đầy trời mà nở nụ cười từ trong đáy lòng, “Thật là đẹp a.”

Người trên boong tàu đều đang thưởng thức pháo hoa.

Thời Tiểu Niệm nghe được tiếng thán phục của mọi người, không nhịn được hỏi, “Khách trên tàu này không giàu thì cũng có địa vị, sao lại bị anh dễ dàng triệu tập đến đây cùng anh diễn một màn đảo ngược thời gian? Đây là tốn bao nhiêu tiền cũng không làm được a!.”

Cái này hơi lạ.

Chủ ý của Cung Âu là ý muốn nhất thời, không phải sắp xếp từ sớm, ai sẽ rảnh rỗi như vậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 701: Kết thúc chung (cuối cùng)


Editor: Yuhina

"Người đàn ông của em dựa vào mặt mũi."

Cung Âu ôm lấy cô đứng ở đầu thuyền nói, "Anh tự mình gọi điện thoại cho từng người một, mời mọc, hứa hẹn những lợi ích tốt nhất, ai lại không nể mặt Cung Âu anh chứ?"

Còn mấy chi tiết nhỏ nhặt thì để Phong Đức đi đàm luận, chỉ đơn giản như vậy.

Tự mình gọi điện thoại cho từng người từng người một?

Thời Tiểu Niệm ngẩn người ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn, cô rất muốn tưởng tượng cái bộ dáng Cung Âu luôn tự cho mình là siêu phàm đang khúm núm gọi điện thoại, thỉnh cầu từng người một đến đây giúp vợ hắn diễn một vở kịch.

Chỉ cần ngẫm lại cái hình ảnh kia, lòng của cô liền đau.

"Xin lỗi, Cung Âu."

Thời Tiểu Niệm nói.

"Làm sao?"

Cung Âu thấp mâu dừng ở cô.

"Em vừa nói, cảm giác lần lên tàu này rất ngột ngạt, xin lỗi, em không biết anh phải khổ cực như vậy mới sắp xếp được ngày hôm nay." Thời Tiểu Niệm thật sự cảm thấy hổ thẹn, "Thật sự xin lỗi."

Cô không biết.

Cô không biết vì ngày hôm nay mà Cung Âu phải làm nhiều việc như vậy, tìm tất cả những người đã lên tàu năm đó để hỏi cho rõ ràng, thỉnh cầu những người năm đó lên tàu đến đây.

"Em luôn biết quá ít."

Cung Âu nói.

"Có ý gì?" Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, cảm thấy trong lời nói của hắn có một cái ý tứ khác.

Cung Âu thấp mâu dừng ở cô, ôm lấy cô từ phía sau đứng ở đầu thuyền, đưa tay vào trung túi lấy ra một bức ảnh, giọng nói trầm thấp đến gợi cảm, "Thời Tiểu Niệm, em cảm thấy trên thế giới này có một thứ gọi là nhất kiến chung tình không?"

"Nếu nói nhất kiến chung tình, đều là mấy thứ màu mè mà thôi."

Thời Tiểu Niệm nói, lời này cô cũng đã nói với Mona, cô luôn luôn nhận định, hai người có thể yêu nhau được hay không thì trước tiên phải hiểu nhau đã, không phải sao?

Cô không hiểu tại sao đột nhiên Cung Âu nói câu này.

"Thật không?" Cung Âu trầm thấp đáp một tiếng, "Vậy em có tin vào số mệnh an bài không?"

"Anh tin tưởng những này?"

Nhìn qua thì hắn không phải là mẫu người sẽ tin vào những cái này.

"Thời Tiểu Niệm, thời điểm em xuất hiện trước mặt của anh, anh thậm chí còn không thấy rõ mặt của em, vậy mà lại làm cho anh kinh tâm động phách, ôm em, thì anh có được một loại cảm thụ chưa bao giờ từng có." Cung Âu trầm thấp nói, giọng nói chăm chú, chậm rãi giơ bức ảnh trong tay mình lên, "Trước khi biết được tất cả chân tướng, anh cho rằng đó là bởi vì tác dụng của thuốc, tâm trí của anh bị thuốc khống chế."

Thời Tiểu Niệm hạ tầm mắt, dưới khung cảnh pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời, cô nhìn vào trong bức ảnh mà Cung Âu đang cầm.

Là bức ảnh thời đại học của cô, cô ngồi ở giá tranh nhìn về phía ống kính mỉm cười, một bức ảnh sinh hoạt rất bình thường, cô trong bức ảnh còn rất ngây ngô.

"Thời điểm lần đầu tiên anh nhìn thấy tấm hình này, là người phía dưới xác nhận em chính là người đã bỏ thuốc anh." Cung Âu nói, giọng nói đan xen với tiếng pháo hoa, nói cho cô biết những bí ẩn mà cô hoàn toàn không biết.

"......"

Thời Tiểu Niệm yên tĩnh đứng trong lồng ngực của hắn lắng nghe.

"Thời Tiểu Niệm, em có biết lúc anh cầm tấm hình này đã có cảm thụ gì không?" Cung Âu hỏi.

"Người phụ nữ này đúng là kẻ không biết liêm sỉ, vọng tưởng lên giường để hóa thành Phượng Hoàng, quả thực là muốn chết!" Thời Tiểu Niệm học giọng điệu nhất quán của Cung Âu để nói, nghiêng mặt sang bên nhìn hắn.

"......"

Cung Âu lặng yên, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

Thời Tiểu Niệm cười gượng, hiểu rõ mình đã tự ngắt lời của hắn, vội hỏi, "Anh nói anh nói..."

Cung Âu cầm bức ảnh, đầu ngón tay mơn trớn khuôn mặt Thời Tiểu Niệm trên đó, con ngươi đen thâm thúy, tiếp tục nói, "Anh nhớ rõ, lúc đó tay của anh run lên, bức ảnh liền rơi xuống đất."

Thời Tiểu Niệm thấp mâu nhìn vào mình trong bức ảnh, dung mạo của cô dọa người như vậy sao?

"Anh tự nói với mình, tuyệt đối không thể đụng vào loại phụ nữ không biết liêm sỉ này, đụng vào, thì anh xong rồi."

Cung Âu trầm giọng nói, âm thanh trầm thấp đến mất tiếng.

"......"

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía hắn, trong lòng như là bị cây búa tàn nhẫn mà đập một cái, hắn nói cái gì?

Cung Âu một tay ôm cô, một tay nâng cao bức ảnh trong tay, con ngươi đen thật sâu dừng ở người trong hình, "Anh chưa bao giờ biết, có một người con gái, nói khách quan thì dáng vẻ cũng được, khí chất cũng được, chiều cao cũng được, từ đầu tới cuối đều chỉ có thể kết luận là cũng được, thế nhưng lại hợp khẩu vị của anh."

"......"

"Thời Tiểu Niệm, anh chưa bao giờ biết mình muốn một người phụ nữ như thế nào, là thiện lương? Là tà ác? Là mỹ lệ? Là xấu xí? Anh không biết." Cung Âu nói xong, thấp mâu nhìn về phía cô, trong đôi mắt đen phản chiếu dáng vẻ giật mình của cô, từng chữ từng chữ từ môi mỏng phun ra, "Nhưng mà, tất cả vẻ đẹp của em lại giống như ảo tưởng của anh."

Lời này hình như có vẻ mâu thuẫn, lại hình như là không mâu thuẫn.

Một khắc đó, Thời Tiểu Niệm cảm giác dường như trong lòng mình cũng nở rỗ phóa hoa, một bông pháo rất lớn, nở rộ khắp mọi ngóc ngách trong trái tim của cô.

Cung Âu đặt bức ảnh trong tay vào trong lòng bàn tay của cô, "Em đã nói anh rất buồn nôn, nhưng em có biết hay không, lúc em lại xuất hiện ở trước mặt anh, anh đã nhịn ba năm."

"......"

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, một câu cũng đều nói không ra.

"Em là người phụ nữ đã bỏ thuốc anh, anh không thể đụng vào em, em cái loại phụ nữ này không biết dùng những thủ đoạn giống nhau nào bò lên trên giường của biết bao nhiêu thằng đàn ông, nhất định phải bị trừng phạt." Cung Âu nói, nói ra nội tâm của mình năm đó, "Anh không thể gặp lại em, tuyệt đối không thể."

"......"

Thời Tiểu Niệm đã kinh ngạc đến nói không ra lời, nói như vậy, lần đầu tiên khi Cung Âu nhìn thấy cô trong bức ảnh đã… nhất kiến chung tình rồi hả?

Cõi đời này thật sự có nhất kiến chung tình sao?

"Ba năm sau, Phong Đức hoài nghi em khả năng mang thai con của anh, bức ảnh này lại một lần nữa xuất hiện trước mặt của anh, em lại một lần nữa nằm ở trước mặt anh, mà lần đó, anh không bị tác dụng của thuốc, nhưng anh cảm giác vẫn là mãnh liệt như thế." Cung Âu nói, "Anh không thèm nhìn mà đã liền nhào tới, là bởi vì người phụ nữ kia là em, hiểu không?"

Trong tiếng pháo hoa vang đầy trời, Cung Âu đứng ở phía sau Thời Tiểu Niệm, chậm rãi cúi đầu tựa ở trên vai cô, trong con ngươi đen lập loè ánh sáng của hồi ức.

Năm đó, trong căn phòng có nhiệt độ cực cao ở đế quốc pháo đài kia, cô bị trúng thuốc mê nằm hôn mê ở trên giường của hắn, hắn an vị ở trên chiếc ghế salông nhìn dáng vẻ của cô.

Nhiệt độ cao như vậy, cô mê man đến nỗi không biết gì cả, nhưng cô có biết hay không lúc ấy hắn phải chịu bao nhiêu sự dày vò.

Chạm? Còn không phải không động vào?

Hắn cũng không phải là cầm thú, cũng không thể chỉ cần là nữ nhân thì chạm, nếu làm vậy chẳng phải là đang thỏa mãn tâm nguyện của nữ nhân này sao.

Thế nhưng dung mạo của cô vừa vặn như vậy, khí tức trên người lại vừa vặn như vậy, tất cả đều rất phù hợp với khẩu vị của hắn, lần này không động vào, chỉ sợ sẽ không có lần sau.

Lại nói, đây là một nữ nhân xấu xa.

Đây là một nữ nhân đã bỏ thuốc lại còn lén lút sinh ra con của hắn.

Nữ nhân xấu xa thì có cái gì mà không thể đụng vào, đụng vào cũng là thay trời hành đạo mà thôi, lại nói cô ta cũng sẽ thích.

Ừ, chính là như vậy.

Tìm được một cái lý do hợp lý, mới có thể làm cho hắn có vẻ chẳng phải cầm thú, để tránh khỏi hư tổn hình tượng của hắn ở trong mắt của cô.

Chờ chút, tại sao hắn phải lo lắng hình tượng của hắn trong lòng cô?

Nha, cô bắt đầu thức tỉnh.

Không kịp nghĩ nhiều, tùy tiện tìm cái cớ đi.

Ừ, vậy thì kiểm tra một lát xem đã sinh con rồi hay chưa.

Cung Âu đang dắm chìm trong hồi ức, bỗng nhiên âm thanh của Thời Tiểu Niệm vang lên, đánh gãy hồi ức của hắn, hắn nhìn về phía cô.

Cô nghi ngờ nhìn hắn, "Cung Âu, có một vấn đề kỳ thực em cảm thấy rất lúng túng, nếu hỏi ra thì không hay lắm, nhưng không hỏi thì em lại cảm thấy bứt rứt."

"Muốn hỏi có phải là nhất kiến chung tình hay không?"

"Không phải." Thời Tiểu Niệm lắc đầu, trong tay cầm bức ảnh, "Kỳ thực lần kia ở trên tàu, đến cùng thì chúng ta có hay không...... Tại sao, sau một tiếng này em lại không cảm giác được bất kỳ dị trạng gì? Em cảm thấy khả năng lúc đó em quá bận, bận bịu đến mức quên đi loại dị trạng kia."

"......"

Sắc mặt của Cung Âu hơi tái xanh.

"Nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy, bỗng nhiên em lại có một loại ý nghĩ khác." Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Cung Âu, quan sát vẻ mặt vi diệu của hắn, "Có phải hay không là như vậy, năm đó ở trên tàu, căn bổn là chúng ta không có phát sinh cái gì, nhưng từ lúc ấy anh đã để ý đến em."

"......"

Cung Âu  đen mặt rồi.

"Vì thế mà anh ngạo kiều nhịn ba năm, thời điểm khi nghe thấy Phong Đức bắt đầu hoài nghi em có khả năng mang thai con của anh, anh liền nhân cơ hội để tới gần em?" Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, lại như đang nhìn một cầm thú.

"......"

Lúc này mặt của Cung Âu vừa xanh lại vừa đen.

"Cứ như vậy, còn có một loại tình huống khác nghe cũng rất hợp lý, anh nói thời điểm anh ở bên cạnh em rất không thoải mái, nhưng sau đó thời điểm em bị mang đi, anh liền tức giận đến mức muốn giết người, mà lúc đó thần chí của anh lại không rõ, nhưng vẫn cảm giác được em đã đi, vì thế nên anh mới tức giận muốn giết người? Hù Đường nghệ sợ muốn chết." Thời Tiểu Niệm suy đoán như thế.

"......"

"Là như thế này sao, Cung cầm thú?"

Dùng danh nghĩa tìm con để cố ý để tới gần cô, dằn vặt cô chứ?

" Không phải chúng ta đang nói đến chuyện nhất kiến chung sao?"

Cung Âu hỏi ngược lại.

"Em khá là muốn biết đáp án này, năm đó, đến cùng thì có đối với em..... hay không" Thời Tiểu Niệm theo dõi hắn hỏi, vốn thì cô đã chuẩn bị bỏ qua vấn đề này, thế nhưng bỗng nhiên Cung Âu cứ một mực nhắc lại chuyện đi tìm cô.

Làm cô không thể không hoài nghi động cơ hắn đi tìm con.

Tìm con chỉ là thứ yếu, cô mới chính là mục tiêu duy nhất đi.

Cung Âu từ sau ôm chặt cô một cái, "Thừoi Tiểu Niệm, em xem, phóa hoa rất đẹp."

"Em biết."

"Sáng sớm ngày mai chúng ta đi đăng ký đi."

"Được."

" Bắt đầu từ ngày mai chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi, đi tất cả các địa điểm lãng mạn trên thế giới một lần."

"Tốt." Thời Tiểu Niệm vui vẻ đáp ứng, sau đó lại hỏi, "Vì thế nên, kỳ thực đêm hôm đó anh không chạm vào em, đúng không?"

Sao cô lại chưa quên chuyện này đi.

Đúng là......

Cung Âu càng ôm chặt cô thêm, cúi đầu tàn nhẫn mà cắn xuống ở trên mặt của cô, nhẹ nhàng cắn một cái, ngữ khí tàn bạo mà nói, "Được, anh cho em biết, căn bản là anh cũng không biết!"

"Cái gì?"

"Không phải là anh đã nói với em rồi sao, đêm hôm đó anh đã sớm bị tác dụng của thuocs làm cho nhìn thấy ảo giác, nên ai ra ra vào vào cũng không nhớ được, thế thì làm sao có khả năng nhớ được chúng ta đã làm đến bước nào, anh chỉ nhớ tới cảm thụ lúc em ở bên cạnh anh! Đường nghệ nói lúc đi vào em vẫn chưa bị gì cả, hiện tại đã hài lòng chưa?" Cung Âu cắn răng nói, cô cứ thích truy hỏi kỹ càng sự việc như vậy.

"......"

Chưa có làm gì cũng không thể nói rõ cái gì, xem ra đích thực không thể làm rõ chuyện đêm hôm đó được, một đoạn này cuối cùng trở thành câu đố.

"Cho tới sau đó......"

Cung Âu dừng một chút, dùng sức mà ho một tiếng, "Cũng gần như những lời em nói, tìm con không phải là mục đích chủ yếu của anh, đó chỉ là cái cớ để anh tiếp cận em."

"......"

Quả là thế.

Tâm cơ này, cũng thật sâu a.

Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm mà sắp ngạt thở đến chết rồi, nghe pháo hoa đang nở rộ ở trên đỉnh đầu, cô thấp mâu nhìn về phía bức ảnh trong tay, tùy ý nhìn một chút, chỉ thấy mặt sau của bức ảnh viết hai câu.

Ánh mắt của cô ngưng trệ.

【 Nếu trên thế giới này có nhất kiến chung tình, người đó chắc chắn là em. 】

Trong lòng Thời Tiểu Niệm khẽ rung động, thì ra, không phải là có tin nhất kiến chung tình hay không, mà là bạn có có thể gặp gỡ được người kia hay không.

Đôi mắt của cô có chút ấm, nước mắt như muốn tuôn rơi, cả người được Cung Âu ôm, hắn chặn gió lại giúp cô, Thời Tiểu Niệm đưa tay bóp lên cánh tay của hắn.

Thời Tiểu Niệm dựa lưng vào ngực của Cung Âu, ngước mắt nhìn về nơi xa xắm kia, nhẹ giọng nói, "Cung Âu, ngày mai chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật đi."

"Tốt."

Giọng nói của Cung Âu nghe rất dễ chịu.

Mặt biển xa xa, vô số sinh vật biển như đang phát sáng, tựa như xa, còn gần.

--------------------------------------------------------

Đã kết thúc phần chính văn.

Ngày mai bắt đầu phiên ngoại hưởng tuần trăng mật, các bạn muốn xem có thể tiếp tục lưu lại, không muốn xem thì có thể chuyển sang phần mới! Cảm ơn mọi người đã ùng hộ! Tôi yêu các bạn!

p/s: có vẻ là kết thúc chính văn nên chương này dài hơn bình thường (cry-ing)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom