Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5005


Chương 5005

Ở trong mối quan hệ kỳ lạ này của hai người bọn họ, cô ta vốn không có bất kỳ lập trường hay đưa ra yêu cầu gì với đối phương.

Năm đó cô ta chỉ vì khoản tiền kia mà bán mình ba năm.

“Bảo Lan, chúng ta đã đến, làm sao cô còn đứng ngây ngốc ở đây không đi ra?”

Tô Lam đứng ở một bên đưa tay kéo Nguyễn Bảo Lan.

Cô thuận theo ánh mắt của Nguyễn Bảo Lan là có thể nhìn thấy Thẩm Tư Huy ở cuối hành lang mặt mũi đầy lo lắng sốt ruột.

Tô Lam cũng là phụ nữ, cô lập tức kịp phản ứng.

Cũng chính là vào lúc này, một bác sĩ mặc áo khoác trắng đi ra từ trong phòng bệnh.

Thẩm Tư Huy vừa nhìn thấy bác sĩ kia đã không dẫn nổi xông tới.

Anh ta bắt được cánh tay của ông †a, vô cùng vội vàng mở miệng hỏi thăm: ‘ Hiện tại đứa bé trong bụng của cô ấy thế nào?”

Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, nói mấy chữ một cách rất đơn giản: “Có dấu hiệu sinh non.”

Thẩm Tư Huy cũng không rõ lắm ý nghĩa của mấy thuật ngữ chuyên ngành thế này, hiện tại anh có thể nghe hiểu cũng chỉ có hai chữ “Sinh non” mà thôi.

Trong lúc nhất thời, gương mặt đẹp trai lập tức trở nên trắng bệch.

Bàn tay đang gắt gao nắm chặt cánh tay của bác sĩ cũng rũ xuống vô lực theo, dáng vẻ rõ ràng là đang hoang mang lo sợ.

“Bảo Lan, muốn đi sang nhìn một chút không?”

Tô Lam quay đầu nhìn Nguyễn Bảo Lan một cái.

Cuối cùng bây giờ Nguyễn Bảo Lan cũng lấy lại tinh thần.

Khóe miệng của cô ta nhẹ nhàng cong lên, ngược lại câm tay Tô Lam nói: ‘Dù gì cũng đã tới, vậy chúng ta đi qua xem một chút, dù sao nói thế nào nguyên nhân chuyện này cũng bắt nguồn từ tôi.”

“Nếu cô muốn đi, vậy tôi sẽ đi với cø.

Tô Lam nhẹ gật đầu, hai người cùng nhau đi đến chỗ của Thẩm Tư Huy.

Bây giờ sắc mặt Thẩm Tư Huy vô cùng khó coi đứng ở cuối hành lang.

Dáng vẻ gắt gỏng giống như một con sư tử bị nhốt ở trong lồ ng sắt, tùy thời đều muốn bộc phát ra.

Bác sĩ kia nhìn thấy anh ta như vậy, ông ta đang chuẩn bị bắt đầu giải thích “Dấu hiệu sinh non” là có ý gì.

Đột nhiên thang máy sau lưng Tô Lam vang lên ‘Leng keng”, cửa bị mở ra.

Hai người các cô chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn màu đen vọt ra ngoài từ đằng sau lưng mình.

Thậm chí hai người các cô còn chưa lấy lại tinh thần là đã nhìn thấy bóng dáng kia lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới trước mặt Thẩm Tư Huy.

Chỉ nghe một tiếng “Bụp ” vang lên.

Người kia không nói hai lời, trực tiếp nên một quyền nặng nề vào trên mặt Thẩm Tư Huy.

“Ưm, hừt”

Sức lực của quyền kia rất lớn, trực tiếp đánh làm Thẩm Tư Huy lùi lại mấy bước.

Cho đến khi sau lưng đụng vào vách tường mới miễn cưỡng ngừng lại.

Anh ta rên khẽ một tiếng, khi nhìn rõ hình dáng người đến thế nào, anh ta đưa tay lau máu tràn ra từ khóe miệng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5006


Chương 5006

Anh ta cũng không đánh trả mà chỉ yên lặng đứng tại chỗ.

Bộ dáng giống như là cam tâm tình nguyện bị đánh.

“Tên họ Thẩm kia, tôi giao người cho anh, anh thay tôi chăm sóc cô ấy như vậy sao?”

Người đàn ông áo đen ra tay kéo vạt áo của Thẩm Tư Huy thật chặt không thả.

Giọng nói của anh ta lạnh lùng, bên trong lại mang theo sự tức giận không thể kìm nén.

Phải biết, từ trước đến nay Thẩm Tư Huy đã quen với việc chuyên quyền, lần này chịu một quyền mà anh ta lại còn ngoan ngoãn đứng tại chỗ.

Đừng nói đánh trả, thậm chí ngay dự định cả cãi lại cũng không có.

Anh ta nhìn thoáng qua vết máu trên mu bàn tay mình, gật đầu: “Không sai, quả thật đứa bé trong bụng của cô †a là do tôi làm sảy, anh muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được, anh muốn đánh thì hãy ra tay đi!”

“Anh là thằng khốn!”

Dáng vẻ của Thẩm Tư Huy giống một con lợn chết không sợ bỏng nước sôi, triệt để chọc giận người đàn ông áo đen ở trước mặt.

Anh ta lại vung một quyền nữa tới, chuẩn bị dùng sức đập lên mặt Thẩm Tư Huy.

“ÁI” Nguyễn Bảo Lan nhìn thấy tình huống này thì hét lên một tiếng, cô ta chuẩn bị xông lên theo bản năng.

Nhưng cô ta còn chưa tới gần là đã bị Tô Lam cản lại: “Bảo Lan, bây giờ cô không thể tới, trong bụng của cô còn có đứa bé đó! Lỡ như hai người bọn họ không cẩn thận đụng trúng cô rồi làm sao bây giờ? Cô không thể tới!”

Nguyễn Bảo Lan sốt ruột nhìn thoáng qua Thẩm Tư Huy, sau đó cô ta cúi đầu nhìn lướt qua bụng của mình.

Đến cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ngay tại chỗ.

Mắt thấy một quyền của người đàn ông sắp nện lên mặt Thẩm Tư Huy, ngay lúc này, đột nhiên bác sĩ vẫn đứng ở bên cạnh mở miệng nói chuyện: “Hai người các anh đang làm gì thế? Muốn đánh thì ra ngoài đánh, nơi này là bệnh viện! Mặt khác làm phiền hai người đàn ông các anh có chút ý thức được hay không? Ai nói đứa bé trong bụng của cô ấy không còn?”

Bác sĩ vừa mới nói xong câu nói kia, hai người đàn ông vốn đang điên cuồng đánh nhau lập tức ngừng động tác trong tay.

Vẻ mặt của Thẩm Tư Huy ngạc nhiên nhìn sang: “Bác sĩ, lời này của ông là có ý gì? Ý của ông là đứa bé trong bụng của cô ta không bị sinh non sao?

Thế nhưng mà không phải vừa rồi ông nói sinh non gì đó sao?”

‘Không sai, nhưng tôi nói là dấu hiệu sinh non, cái gọi là dấu hiệu sinh non chính là có triệu chứng sắp sửa sinh non, nhưng có thể thông qua cách giữ thai để giữ lại đứa trẻ.”

Lời bác sĩ nói ra làm hai người đàn ông đều ngây ngẩn cả người.

Người đàn ông áo đen quay người vô cùng sốt ruột bước đến chỗ của bác sĩ: ‘Cô ấy đâu, bây giờ tôi muốn gặp cô ấy!”

Trên người người đàn ông áo đen có một hơi thở sát khí lạnh lùng.

Vừa rồi anh ta và Thẩm Tư Huy đánh nhau, bác sĩ cũng không thể chống lại nổi ánh mắt của anh ta.

Bấy giờ hai người cứ bốn mắt nhìn nhau, bác sĩ có thể cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ ẩn sâu bên trong đáy mắt của người đàn ông này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5007


Chương 5007

Người có ánh mắt và khí thế như thế này chắc chắn không phải người bình thường, ít nhất cũng là một chiến sĩ đã đắm mình trong máu tươi trên chiến trường suốt nhiều năm.

Không hiểu vì lý do gì, chắc là vì bị ánh mắt của người đàn ông đó làm cho khiếp sợ nên bác sĩ lùi về phía sau hai bước theo bản năng và thái độ cũng không còn ác liệt như vừa rồi nữa.

“Cậu giữ yên lặng trước đã, cô ấy vừa mới châm cứu nên phải quan sát thêm hai mươi phút nữa. Hai người ngồi chờ ở giường bệnh số ba mươi ở đằng kia đi, mười phút nữa y tá sẽ cử người đến.

Sau khi nói xong, bác sĩ còn sờ sờ cổ bằng vẻ lúng túng rồi xoay người rời đi một cách vội vàng.

Nguyễn Bảo Lan và Tô Lam đều đã nghe kĩ những lời bác sĩ vừa nói. Tận cho đến lúc này, hai người mới đi thật nhanh đến chỗ Thẩm Tư Huy.

“Vừa nãy lúc ở phòng cấp cứu tôi đã hỏi bác sĩ Bạch rồi. Cô ấy nói cả mẹ và bé đều không có vấn đề gì cả, anh yên tâm đi nhé.” Giọng nói dịu dàng của Nguyễn Bảo Lan vang lên bên tai Thẩm Tư Huy.

Thẩm Tư Huy nghe vậy thì nghiêng đầu qua nhìn cô ấy, chỉ trong phút chốc mà ánh mắt của anh ta đã tràn ngập vẻ phức tạp.

Từ trước đến giờ anh ta cũng chỉ biết cô gái tên Nguyễn Bảo Lan này là một người vô cùng lương thiện, tốt bụng và thanh thuần. Nhưng anh ta không ngờ dù Nguyễn Bảo Lan hiểu nhầm Phương Thu Cúc là bồ nhí, lại còn đang mang thai con của anh ta mà Nguyễn Bảo Lan vẫn ở đây nói những câu như vậy để an ủi.

“Bảo Lan, em đi qua đây, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Thẩm Tư Huy nắm lấy tay của Nguyễn Bảo Lan rồi dắt cô ấy ra ngoài hành lang, chọn một nơi không có người qua lại. Nhưng anh ta còn chưa đi được hai bước thì Nguyễn Bảo Lan đã hất tay rồi đứng tránh ra.

“Thẩm Tư Huy.”

“Ừ, tôi nghe.”

Bị Nguyễn Bảo Lan gọi tên, Thẩm Tư Huy dừng bước chân lại ngay lập tức.

Anh ta quay đầu rồi nhìn cô ấy bằng ánh mắt có vẻ ngạc nhiên.

“Hai chúng ta ly hôn đi.”

Thẩm Tư Huy nghe vậy thì ngẩn cả người. Chỉ trong chốc lát mà vẻ mặt của anh ta trở nên vô cùng khó coi.

Thẩm Tư Huy bước vội đến trước mặt Nguyễn Bảo Lan trong sự lo lắng.

Anh ta đang định mở miệng nói gì đó thì bất chợt nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đen đang đứng sau lưng Nguyễn Bảo Lan.

Người đàn ông đó nhìn Thẩm Tư Huy ra chiều suy nghĩ nhưng không biết là đang nghĩ cái. Nhưng bây giờ Thẩm Tư Huy không rảnh để quan tâm nhiều chuyện như vậy nữa.

Anh ta khép mi lại một cách bình tĩnh rồi năm chặt hai tay của Nguyễn Bảo Lan mà nói: “Bảo Lan, để tôi nói cho em nghe, giữa tôi và Phương Thu Cúc hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì cả, đứa bé trong bụng cô ta cũng không phải con tôi.”

Thấy đã đến nước này rồi mà Thẩm Tư Huy còn muốn chối bỏ mối quan hệ của mình và Phương Thu Cúc, lại còn †ìm cớ thoái thác thì sự tổn thương càng hiện hữu một cách rõ ràng trên mặt Nguyễn Bảo Lan: “Thế ư?”

Thấy vẻ mặt đó của Nguyễn Bảo Lan thì Thẩm Tư Huy càng trở nên nôn nóng. Anh ta vội vàng giơ cánh tay lên rồi chỉ thẳng về phía người đàn ông áo đen đang đứng sau lưng Nguyễn Bảo Lan: “Bảo Lan, em nhất định phải tin tưởng tôi. Đứa bé trong bụng Phương Thu Cúc thật sự không phải con của tôi mà là con của anh ta.”

“Anh nói gì cơ?” Nguyễn Bảo Lan nghe vậy thì ngẩn cả người.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5008


Chương 5008

Dường như cô ấy không thể tiếp nhận sự đảo ngược long trời lở đất như | thế trong một khoảng thời gian ngắn được.

Tô Lam và Nguyễn Bảo Lan nhìn theo hướng chỉ tay của Thẩm Tư Huy.

Hai người họ nhìn thấy người đàn ông áo đen xuất hiện một cách đột ngột rồi lao vào đánh người lúc nấy.

Vừa rồi tình huống rất nguy cấp lại còn vội vàng nên Tô Lam cũng chưa có thời gian quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của người đàn ông kia. Nhưng giờ nhìn kỹ một chút thì cô lại thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình trông khá quen, hình như cô đã gặp anh †a ở đâu đó.

Thẩm Tư Huy xoay người đi đến †rước mặt người đàn ông áo đen kia rồi nói: “Họ Chiến kia, tôi đã gánh chịu sự oan ức này thay anh cũng lâu rồi đấy, bây giờ tôi không gánh nổi nữa đâu.”

“Thì sao?” Người đàn ông áo đen mở lời, giọng nói của anh ta vừa lạnh nhạt lại vừa xen lấn sự hờ hững.

Thẩm Tư Huy lại xoay người rồi nắm lấy tay Nguyễn Bảo Lan: “Người phụ nữ này rất quan trọng đối với tôi, hơn nữa †rong bụng cô ấy còn đang mang đứa con của tôi nên bây giờ tôi không thể và cũng không được phép khiến cô ấy thất vọng thêm nữa.”

“Ha ha.’ Sau nghe khi Thẩm Tư Huy nói vậy thì người đàn ông áo đen kia cười khẩy một tiếng, trong nụ cười của anh ta tràn ngập sự chế giễu và châm chọc.

“Một tay chơi lại đi thay đổi tính nết vì một người phụ nữ. Mặt trời đang mọc đăng Tây đấy à?”

“Tôi nói với anh rồi đấy, người phụ nữ này không giống với những người khác, cô ấy rất quan trọng với tôi.” Thẩm Tư Huy nói xong thì lại nắm chặt tay Nguyễn Bảo Lan rồi nhấn mạnh lại với người đàn ông kia thêm lần nữa.

Ánh mắt của người đàn ông áo đen kia chợt lóe lên tia sáng, anh ta dựa vào tường bằng vẻ lười biếng, ánh mắt yên tính mang theo vài phần dò xét đang quan sát Nguyên Bảo Lan từ trên xuống dưới một lượt.

Thực ra người phụ nữ này không có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, ném cô ấy vào trong đám người thì cùng lắm cũng chỉ nổi bật hơn một chút thôi. Nhưng cô ấy có một đôi mắt trong veo như hồ nước, từ đôi mắt ấy thì có thể đoán được cô ấy là một người khá yếu đuối và thuần khiết, là kiểu phụ nữ rất ngoan ngoãn, nghe lời.

Đột nhiên người đàn ông áo đen đó lại nhớ đến người đang nằm trong phòng theo dõi là Phương Thu Cúc.

Sau đó anh ta ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Bảo Lan rồi nói bằng giọng vô cùng phóng túng: “Thẩm Tư Huy nói không sai, đứa bé trong bụng Phương Thu Cúc chính là con của tôi.”

Nguyễn Bảo Lan nghe anh ta nói thế thì ngẩn cả người. Cô ấy nhìn về phía Thẩm Tư Huy bằng vẻ vô cùng kinh ngạc rồi lắc lắc đầu: “Tôi không hiểu.”

Thẩm Tư Huy lại năm chặt tay cô ấy rồi giải thích: “Em không cần biết rõ ngọn nguồn chuyện này làm gì. Em chỉ cần biết là từ giờ trở đi, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì phản bội em là đủ rồi.”

Bấy giờ Nguyễn Bảo Lan có cảm giác như thể bản thân đang nằm mơ.

Cô ấy vẫn luôn tưởng rằng Thẩm Tư Huy vụng trộm bên ngoài rồi làm to bụng người phụ nữ khác.

Nhưng bây giờ đột nhiên lại có một người đàn ông xuất hiện rồi nói cho cô ấy biết rằng tất cả mọi chuyện đều do bản thân cô ấy suy đoán lung tung mà thôi.

Nếu đứa bé trong bụng cái cô Phương Thu Cúc đó không phải là của Thẩm Tư Huy, thậm chí giữa cô ta và Thẩm Tư Huy còn không có bất cứ mối quan hệ gì cả, vậy thì…2 Rõ ràng quá rồi, chắc chắn là vì bạn của Thẩm Tư Huy có nỗi niềm khó nói nên Thẩm Tư Huy mới giúp anh ta thừa nhận chuyện này. Thẩm Tư Huy không giải thích chuyện này với mình là vì anh ấy muốn giữ trọn lời hứa với người bạn kia.

Chẳng nhẽ đằng sau chuyện này còn có ẩn tình gì ư?

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5009


Chương 5009

Một giây trước Nguyên Bảo Lan còn coi Thẩm Tư Huy là tên đểu cáng bắt cá hai tay. Một giây sau đột nhiên anh ta lại biến thành người vì tình nghĩa bạn bè nên cam chịu oan ức thay cho bạn?

Sự đảo ngược này quá lớn rồi!

Đừng nói là Nguyễn Bảo Lan không tiếp nhận được mà ngay cả Tô Lam cũng không thể tin nổi.

“Bảo Lan, bây giờ em có còn bằng lòng tin tôi nữa không?” Sau khi nói xong, Thẩm Tư Huy còn quay đầu nhìn về phía Nguyễn Bảo Lan rồi hỏi cô ấy để xác nhận lại.

Lần này trong giọng nói của anh ta còn mang theo một chút cẩn thận và dè dặt. Ngay cả khuôn mặt cũng tràn ngập Sự hoảng sợ và không yên lòng.

Anh ta nhìn Nguyễn Bảo Lan bằng ánh mắt vô cùng sốt ruột như thể sợ cô ấy sẽ không chịu tin mình nữa.

Thấy Thẩm Tư Huy như vậy, Nguyễn Bảo Lan không hiểu tại sao mà mình lại cảm thấy xót xa lòng rồi lại cảm thấy hoảng hốt như thể bản thân đang năm mơ.

Ngần ấy năm trôi qua, trong mối quan hệ bất thường của hai người, Nguyễn Bảo Lan vẫn luôn là người bị động. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cô ấy vân nhân nhục chịu đựng mà ngậm bồ hòn làm ngọt. Thế nhưng vừa rồi, trước mặt nhiều người như vậy mà Thẩm Tư Huy lại nói, đối với anh ta thì Nguyễn Bảo Lan mới là người quan trọng nhất.

Cô ấy thở ra một hơi dài, âm thầm khảm sâu móng tay vào lòng bàn tay mình để nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo trở lại.

Nguyễn Bảo Lan, mày tỉnh lại đi.

Mày là Thẩm Tư Huy hoàn toàn không có kết quả gì đâu. Chưa nói đến chuyện mối quan hệ giữa mày và anh ấy chỉ là quan hệ dựa trên hợp đồng, nếu để bà cụ Thẩm biết được thân phận thật và hoàn cảnh gia đình của mày cùng với những người họ hàng kỳ quặc đó thì e rằng bà cụ sẽ không thể chấp nhận đứa cháu dâu như mày đâu!

Thẩm Tư Huy thấy từ nãy đến giờ Nguyễn Bảo Lan không có phản ứng thì thì trong lòng bắt đầu lo lắng. Anh ta quay đầu nhìn về phía Tô Lam rồi đấy Nguyễn Bảo Lan đến trước mặt cô: “Chị Tô Lam, chị khuyên cô ấy giúp tôi đi. Tôi có thể thề với trời rằng những lời †ôi vừa nói đều là thật, nếu có nửa lời gian dối thì tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

Không hiểu vì sao mà ánh mắt hoài nghỉ của Tô Lam lại hướng về phía người đàn ông áo đen đang đứng ở bên kia thêm lần nữa. Đúng lúc đó, ánh mắt của người đàn ông kia cũng đảo qua.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của người đó trong trẻo mà lạnh lùng, xen lần cả sự hờ hững khó mà xóa bỏ.

Tô Lam gần như có thể xác định được rằng cô không quen người đàn ông này. Thế nhưng tại sao anh ta lại cho cô cảm giác quen thuộc như đã gặp như vậy chứ?

“Chị Tô Lam?” Thẩm Tư Huy thấy Tô Lam vẫn đang ngẩn người thì vội vàng gọi tên cô trong sự lo lắng.

Bấy giờ Tô Lam mới hồi phục tỉnh thần lại. Cô đi đến bên cạnh Nguyễn Bảo Lan rồi nói: ‘Bảo Lan, tôi tin Thẩm Tư Huy không đê tiện đến mức thông đồng với bạn của cậu ấy để lừa gạt và giấu giếm cô đâu.”

Nguyễn Bảo Lan nhìn Tô Lam thật lâu, thực ra trong lòng cô ấy cũng đã có quyết định rồi. Cô ấy xoay người đi về phía cầu thang máy, bước chân rất nhanh và vội vàng.

Thẩm Tư Huy thấy Nguyễn Bảo Lan bày tỏ thái độ như vậy thì cũng vội vàng đi theo. Hai người một trước một sau đi vào thang máy rời khỏi chỗ đó.

Vậy là lúc này, ở cuối hàng lang khoa phụ sản chỉ còn lại Tô Lam và người đàn ông áo đen kia.

Người đàn ông đó rất tinh ý nhận ra ánh mắt quan sát và đánh giá mà Tô Lam dành cho mình. Anh ta nhìn đồng hồ trên tay, tầm bảy, tám phút nữa là Phương Thu Cúc sẽ được chuyển ra ngoài.

Anh ta dựa nhẹ lên tường, một tay đút vào túi quần rồi nhìn về phía Tô Lam bằng ánh mắt lạnh như băng: “Tôi với cô từng gặp nhau chưa?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5010


Chương 5010

Giọng nói của người đàn ông đó rất trâm và vô cùng lạnh lẽo, vừa mở miệng đã khiến đối phương có cảm giác vừa lạnh lùng vừa xa cách.

Nghe câu hỏi của anh ta thì Tô Lam mới kịp phản ứng lại, việc nhìn chăm chăm một người mà mình chưa từng gặp là một chuyện cực kỳ vô lễ.

Một nụ cười xấu hổ xuất hiện trên mặt cô. Cô nhìn về phía người đàn ông đó và xin lỗi: “Thật ngại quá, thực ra tôi không có ý nghĩ gì khác đâu. Chỉ đơn giản là tôi cảm thấy trông anh rất quen thôi.”

Ai ngờ Tô Lam còn chưa nói dứt lời thì đã bị người đàn ông đó cắt ngang, thậm chí trong giọng nói của anh ta còn mang theo vài phần trêu đùa: ‘Cách thức làm quen này của cô cũng lỗi thời quá rồi đó.”

Nghe anh ta nói thì thế Tô Lam chỉ cảm thấy mặt mình đang đỏ bừng lên vì quá xấu hổ. Bởi vì cô cũng đã từng dùng câu này để đáp lại những người đàn ông đến bắt chuyện làm quen với cô.

Nước Bạch Lạc có một câu như thế này: ‘Núi không đi thì nước sẽ chuyển, cuối cùng cũng có một ngày đến lượt người đàn ông khác dùng câu đó để đáp trả lại cô.

“Thật ngại quá, xin lỗi vì đã làm phiền anh.” Nói xong, Tô Lam xoay người chuẩn bị rời đi ngay lập tức.

Đúng lúc đó, cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra. Hai cô y tá đẩy giường bệnh của Phương Thu Cúc ra ngoài. Người đàn ông áo đen đang đứng dựa vào tường nhìn thấy vậy thì đi tới ngay lập tức.

Khi trông thấy sắc mặt tái nhợt của Phương Thu Cúc thì sự lạnh lùng và xấu xa bao phủ quanh người anh ta cũng biến mất không thấy tăm hơi nữa. Thay vào đó là sự xót xa và dịu dàng đến cùng cực.

Phương Thu Cúc vừa làm kiểm tra nên bây giờ đầu óc cô ta vẫn còn hơi mê man. Người đàn ông kia nắm chặt lấy tay cô ta rồi thì thầm thật khẽ bên tai bằng giọng nói vô cùng dịu dàng: “Sao rồi? Em có thấy khá hơn không?”

Phương Thu Cúc nhìn anh ta, đáy mắt tràn ngập sự phức tạp. Nhưng rồi cô ta lại rũ mi mắt xuống rồi cười nhạt: “Anh không quan tâm đ ến đứa bé vừa được sinh ra à?”

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của người đàn ông đó vẫn chưa từng rời khỏi khuôn mặt của Phương Thu Cúc: “Tôi muốn chắc chắn rằng em vẫn ổn.”

Phương Thu Cúc trông có vẻ hơi mệt, bấy giờ cô ta nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong yên tĩnh, không đáp lời người đàn ông kia nữa.

Y tá thấy người đàn ông áo đen đứng đó thì hỏi: “Anh là người nhà của bệnh nhân đúng không?”

Anh ta thoáng do dự nhưng vẫn gật đầu: “Đúng thế.”

“Bệnh nhân vẫn đang trong tình trạng bị xuất huyết nên anh phải thay quần áo bệnh nhân cho cô ấy, anh xuống dưới tầng chuẩn bị cho bệnh nhân mấy bịch băng vệ sinh nhé.”

Nghe cô y tá nói thế thì biểu cảm trên mặt người đàn ông đó căng cứng lại: “Tôi đi ư?”

“Anh là chồng cô ấy, lúc này anh không đi thì ai đi?”

Nói xong, cô y tá đẩy giường bệnh của Phương Thu Cúc vào phòng, gương mặt thì tràn ngập vẻ lạnh lùng.

Tô Lam vẫn đứng đó và tỉnh ý nhận ra một điều. Lúc cô y tá sắp xếp mọi chuyện thì trên mặt Phương Thu Cúc và người đàn ông này đều xuất hiện vẻ lúng túng.

Cô nhíu mày nghi ngờ.

Thường thì nếu hai người đã có con với nhau thì những chuyện như thay quân áo, mua băng vệ sinh đều chẳng phải vấn đề to tát gì cả. Thế nhưng vừa rồi khi cô y tá phân phó chuyện này thì trên mặt hai người họ đều lộ ra vẻ lúng túng, thậm chí còn xen lần chút ngượng ngùng.

Đó mà là phản ứng của một cặp vợ chồng à? Chẳng lẽ…

Tô Lam đang mải chạy theo những suy đoán của mình thì đúng lúc giường bệnh của Phương Thu Cúc được hai cô ý tá đẩy lướt ngang qua cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5011


Chương 5011

Phương Thu Cúc đang nằm trên giường bệnh bỗng mở lời hỏi han: “Vừa rồi cô đứng cùng cô bé tên là Nguyễn Bảo Lan kia đúng không?”

Tô Lam nghe vậy thì ngẩn người, dừng chân lại rồi gật đầu: “Đúng thế, tôi là bạn của Bảo Lan.”

Phương Thu Cúc nhìn Tô Lam rồi chống tay xuống giường đỡ cơ thể mình dậy một cách chật vật. Người đàn ông áo đen thấy thế thì vội vàng đỡ cô ta ngồi dậy: “Cẩn thận chứ em.”

Phương Thu Cúc liếc mắt nhìn người đàn ông đó, khẽ gật đầu rồi mỉm cười: “Cảm ơn anh.”

Tô Lam có thể nhìn ra được lúc Phương Thu Cúc nói lời cảm ơn, rõ ràng động tác của người đàn ông đó có ngừng lại một giây, trên mặt cũng hiện lên vẻ phức tạp.

“Hóa ra cô là bạn của Nguyễn Bảo Lan, hiểu lầm lần này khiến cô ấy tủi thân nhiều rồi. Mặc dù tôi biết lúc này mình không nên đưa ra yêu cầu hay đòi hỏi gì nhưng tôi vẫn mong cô có thể giúp tôi một chuyện.”

Phương Thu Cúc nói bằng giọng vô cùng bình ổn. Thái độ của cô ta cũng vô cùng ôn hòa, vừa nhìn là biết con nhà gia giáo, được cha mẹ dạy bảo vô cùng cẩn thận. Tiếp xúc với cô ta khiến đối phương không thể nảy sinh cảm giác thù địch.

Thấy Phương Thu Cúc cư xử tao nhã, đúng mực như thế cộng thêm việc cô ta biết rõ trận xích mích vừa rồi chỉ là hiểu lâm nên Tô Lam không thể nói ra hai chữ “từ chối” với một người phụ nữ có thai đang bị thương như thế này được: “Cô muốn tôi giúp cô làm gì?”

“Minh Khoa không am hiểu mấy loại đồ dùng dành cho phụ nữ lắm, nên phiền cô giúp tôi xuống dưới tầng mua giúp tôi mấy gói băng vệ sinh được không?”

Phương Thu Cúc vừa nói xong thì Tô Lam đã quay đầu sang nhìn người đàn ông kia bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Hóa ra anh ta tên là Chiến Minh Khoa à?

“Được, cô chờ tôi một chút, tôi đi rồi về ngay đây.”

Chỉ là chuyện nhỏ như thế này nên Tô Lam thật sự không có lý do để từ chối, thế nên cô gật đầu đồng ý rồi xoay người đi xuống dưới tầng.

Mười phút sau, cô cầm bịch băng vệ sinh vừa mua đi lên tầng, lúc đi tới cửa phòng bệnh VỊP, chuẩn bị gõ cửa thì cô thấy cửa phòng bệnh đang khép hờ. Cô định đẩy cửa đi vào thì đột nhiên giọng nói của Phương Thu Cúc vọng ra bên ngoài: “Tôi tự làm những chuyện này cũng được.”

Trong giọng nói của cô ta còn xen lần sự ngượng ngùng và lúng túng, thậm chí còn mang theo vài phần sợ hãi.

Từ vị trí Tô Lam đang đứng có thể nhìn rõ bóng lưng cao thẳng của Chiến Minh Khoa. Anh ta đang nhíu mày, chuẩn bị vươn tay cởi cúc áo cho Phương Thu Cúc.

“Bây giờ cơ thể của em đang rất yếu, hơn nữa mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì hả? Chẳng nhẽ chuyện đã đến nước này mà em vấn còn muốn trốn tránh tôi sao?

“Tôi không… Phương Thu Cúc nghe vậy thì giọng nói lại mạng theo vài phần cô đơn.

Cô ta rũ mắt xuống, bàn tay đang ngăn cản Chiến Minh Khoa cũng buông xuống theo.

Chiến Minh Khoa thấy Phương Thu Cúc không tình nguyện để mình làm chuyện này thì khẽ nhíu mày. Động tác đang nhanh nhẹn cũng dừng lại giữa không trung. Dường như chiếc cúc áo trước ngực Phương Thu Cúc bỗng trở thành khoảng cách không thể vượt qua giữa hai người.

Chiến Minh Khoa không biết mình có nên tiếp tục làm vậy hay không.

Vậy là trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên vô cùng xấu hổ.

Đúng lúc đó thì Tô Lam đẩy cửa đi vào: ‘Cô Phương, tôi đã mua giúp cô thứ cô nhờ rồi.”

Chiến Minh Khoa thấy Tô Lam đi vào thì thu tay lại theo bản năng.

Phương Thu Cúc nhìn thấy động tác này của anh ta thì thầm thở phào nhẹ nhõm.

Phản ứng của cô ta rơi vào mắt Chiến Minh Khoa khiến đôi mắt sâu thẳm của anh ta càng thêm phần lạnh lo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5012


Chương 5012

Tô Lam giả vờ như không biết gì và không nhìn thấy gì cả. Cô nheo mắt cười rồi đi đến bên cạnh Phương Thu Cúc.

Tô Lam thấy bộ quần áo bệnh nhân được gấp gọn gàng đặt trên giường thì nói nửa thật nửa đùa: “Sao thế? Tôi xuống dưới tầng lâu vậy mà cô vẫn chưa thay quần áo à?”

Cô nói đến đây thì dừng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn Chiến Minh Khoa, vừa cười vừa nói: “Tôi biết đàn ông các anh đều vụng về như nhau mà, hay là thế này đi, tôi giúp cô thay nhé cô Phương?”

BI Chiến Minh Khoa nhìn Tô Lam và Phương Thu Cúc bằng ánh mắt nhàn nhạt rồi xoay người đi ra khỏi phòng: “Hai người thay quần áo đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Sau khi thấy Chiến Minh Khoa ra khỏi phòng, Phương Thu Cúc mới lên tiếng: “Cô Tô, cảm ơn cô nhiều.”

Tô Lam nhíu mày, cảm thấy vô cùng hoài nghỉ: “Cô Phương, thực ra tôi không hiểu, rốt cuộc mối quan hệ giữa cô và anh Chiến là…”

Thực ra Tô Lam biết đây là chuyện riêng tư của người khác, mình không nên hỏi thì hơn, nếu không sẽ khiến đối phương cảm thấy vô cùng lúng túng. Thế nhưng mối quan hệ giữa Phương Thu Cúc và Chiến Minh Khoa đã làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của Nguyễn Bảo Lan nên Tô Lam mới không nhịn được nữa.

Cũng may là Phương Thu Cúc không trách cứ khi cô hỏi như vậy.

Chẳng qua sau khi nghe cô hỏi xong thì sắc mặt của cô ta trở nên hơi khó coi.

“Cô Phương, xin lỗi cô nhé, tôi biết câu hỏi của tôi rất đường đột, nếu cô không muốn trả lời cũng không sao. Đi thôi, tôi giúp cô thay quần áo.”

Tô Lam cười cười rồi xoay người cầm bộ quần áo bệnh nhân lên, chuẩn bị giúp Phương Thu Cúc thay quần áo.

Trong bầu không khí yên tĩnh đó, chẳng mấy chốc mà Tô Lam đã thay xong quần áo cho Phương Thu Cúc. Lúc cô cài chiếc cúc cuối cùng, rốt cuộc Phương Thu Cúc cũng mở lời: “Cô Tô, cô không cần phải cảm thấy xấu hổ đâu. Nếu tôi là bạn của Nguyễn Bảo Lan thì chắc tôi cũng muốn tìm hiểu rõ ràng mọi thứ như cô thôi.”

Dù sao thì vừa rồi trước mặt Nguyễn Bảo Lan, Thẩm Tư Huy cũng đã vỗ ngực bảo đảm rằng đứa bé trong bụng Phương Thu Cúc không có bất cứ quan hệ gì với anh ta mà đứa bé ấy là con của Chiến Minh Khoa, ngay cả bản thân Phương Thu Cúc cũng đã thừa nhận chuyện đó. Nhưng bây giờ khi thấy biểu hiện của hai người họ thì hình như mọi chuyện lại không hề đơn giản như trong tưởng tượng.

Nhỡ đâu đứa bé trong bụng Phương Thu Cúc không phải là con của Chiến Minh Khoa, vậy tức là Thẩm Tư Huy đang cố tình lừa gạt Nguyễn Bảo Lan rồi còn gì.

“Rốt cuộc mối quan hệ giữa tôi và Chiến Minh Khoa là như thế nào thì thực sự tôi không thể nói cho cô biết được. Nhưng tôi có thể cam đoan với cô rằng đứa bé trong bụng tôi chắc chắn không phải con của Thẩm Tư Huy.”

Lúc nói câu này, khuôn mặt Phương Thu Cúc tràn ngập sự chân thành.

Mặc dù Tô Lam chưa gặp qua nhiều loại người nhưng cô cho rằng, một người có ánh mắt như Phương Thu Cúc chắc chắn không phải người sẽ nói dối.

Thấy Tô Lam không nói câu nào thì Phương Thu Cúc vội vàng giải thích: “Cô Tô, cô không tin lời tôi nói ư?”

Tô Lam lắc đầu: ‘Ánh mắt của một người không biết nói dối. Bảo Lan là bạn tôi nhưng đúng là có một số chuyện cô ấy phải tự mình xử lý. Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi không ở đây làm phiên cô nữa.”

Phương Thu Cúc nhìn Tô Lam ra chiều suy nghĩ rồi cuối cùng gật đầu một cái.

Tô Lam xoay người đi về phía cửa, lúc tay vừa đặt lên tay nắm cửa thì bỗng nhiên cô dừng bước chân lại rồi quay đầu nhìn về phía Phương Thu Cúc: “Dù tôi chỉ là người ngoài nhưng tôi có thể nhìn ra, anh Chiến thực sự rất quan tâm đ ến cô.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5013


Chương 5013

Phương Thu Cúc nghe cô nói như vậy thì biểu cảm trên mặt cứng đờ lại.

Cô ta thở dài một hơi: “Cô Tô, thực ra thì nhà họ Chiến có ba anh em…”

Phương Thu Cúc còn chưa nói xong thì Tô Lam cảm nhận được có ai đó đang cầm vào tay nắm cửa rồi đẩy ra.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Chiến Minh Khoa đang đứng ở cửa, trên tay cầm phích nước.

Thấy anh ta xuất hiện, Phương Thu Cúc đành nuốt hết xuống những lời mà mình định nói.

“Anh Chiến, tôi đi trước nhé.” Tô Lam chào Chiến Minh Khoa một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Giây phút hai người đi lướt qua nhau, Chiến Minh Khoa cúi thấp đầu rồi nói một câu: “Cảm ơn cô.”

Tô Lam nghe thế thì bước chân hơi dừng lại: “Chuyện nhỏ thôi, anh không cần phải nghĩ nhiều đâu.”

Lúc rời khỏi bệnh viện, Tô Lam gọi điện cho Nguyễn Bảo Lan. Sau khi xác nhận Nguyễn Bảo Lan đang ở cùng Thẩm Tư Huy thì cô mới yên tâm rời khỏi đó.

Ở bên kia, trong chiếc xe hơi màu đen sang trọng.

Nguyễn Bảo Lan vừa cúp điện thoại của Tô Lam thì bầu không khí bên trong xe lại trở về với vẻ yên tính. Thỉnh thoảng Thẩm Tư Huy lại liếc người đang ngồi bên ghế lái phụ là Nguyễn Bảo Lan qua khóe mắt.

Từ lúc hai người lên xe, cô ấy vẫn không nói gì cả. Thẩm Tư Huy cũng cảm thấy mơ hồ về tâm trạng hiện tại trong lòng cô ấy. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên người luôn thấu hiểu phụ nữ như anh ta cảm thấy luống ca luống cuống trước mặt một người phụ nữ.

Hiện giờ tâm trạng của anh ta ngoài căng thẳng, khẩn trương thì cũng là hoảng loạn, rối ren. Thậm chí còn xen lân một chút thấp thỏm không yên.

Sống mấy mươi năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh ta có cảm xúc giống như Vậy.

“Thẩm Tư Huy…”

“Tôi ở đây.”

Nguyễn Bảo Lan còn chưa nói xong mà Thẩm Tư Huy đã vội vàng đáp lời.

Thấy dáng vẻ lo lắng đó của anh ta thì Nguyễn Bảo Lan cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, thậm chí Nguyễn Bảo Lan còn nhìn thấy sự bất an xen lẫn căng thẳng ẩn sâu trong đáy mắt Thẩm Tư Huy.

Trong lúc nhất thời, cô ấy cảm thấy có phần nực cười bởi ngày trước, chỉ có cô ấy mới có biểu hiện như thế khi đối mặt với Thẩm Tư Huy. Mà đó cũng chính là lúc trái tim cô ấy đang lặng lẽ thay đổi.

Mãi về sau Nguyễn Bảo Lan mới nhận ra rằng, có lẽ lúc đó bản thân đã dần nảy sinh tình cảm với Thẩm Tư Huy rồi.

“Bảo Lan?” Giọng nói của Thẩm Tư Huy vang lên kéo suy nghĩ của Nguyễn Bảo Lan về với hiện tại.

Cô ấy thở dài một hơi rồi nói bằng giọng âm trầm: “Chúng ta ly hôn thôi.”

Lần này cô ấy không nói bằng giọng thăm dò mà chỉ đơn giản là đang thông báo cho đối phương biết về quyết định của mình.

Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Tư Huy nghe thấy Nguyễn Bảo Lan nói câu này. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy Nguyễn Bảo Lan nói chuyện với mình bằng giọng điệu như thế. Chẳng hiểu vì lý do gì mà đột nhiên trái tim anh ta như chùng xuống.

“Két!” Anh ta phanh gấp, chiếc xe lao vào vào sát lê đường.

Nguyễn Bảo Lan thấy xe phanh gấp như thế thì giật nảy mình. Cô ấy đưa tay che lên bụng mình theo bản năng, chỉ Sợ tác động mạnh vừa rồi làm tổn hại đến đứa bé trong bụng.

“Nguyễn Bảo Lan, chẳng lẽ vừa rồi ở bệnh viện, tôi giải thích như thế vẫn chưa đủ à? Đứa bé trong bụng Phương Thu Cúc hoàn toàn không phải con của tôi mà là con của người đàn ông họ Chiến kia”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5014


Chương 5014

Lúc Thẩm Tư Huy nói những câu này thì tâm trạng của anh ta đã hơi cuồng loạn. Bởi vì anh ta đang cảm thấy vô cùng lo lắng vào giây phút Quan Triều Viễn nói với anh ta rằng Nguyễn Bảo Lan đã có thai. Đến tận lúc đó anh ta mới nhận ra Nguyễn Bảo Lan quan trọng với anh ta đến mức nào.

“Nguyễn Bảo Lan, chẳng lẽ lời nói của tôi khó tin đến mức đấy ư?”

“Chẳng nhẽ từ đầu đến cuối em vẫn luôn hoài nghỉ tôi, đến bây giờ em vẫn nghỉ ngờ rằng tôi và cái tên họ Chiến đó liên hợp với nhau để đóng kịch lừa em ư?

“Rốt cuộc em muốn tôi làm gì thì mới chịu tin tưởng tôi đây?”

Thấy dáng vẻ điên cưồng đó của Thẩm Tư Huy thì Nguyễn Bảo Lan ngây ngẩn cả người: “Tôi tin anh.”

Thẩm Tư Huy lắc đầu, trên mặt là nụ cười châm chọc: ‘Đừng ngốc thế, sao em có thể tin tưởng tôi được cơ chứ?

Nếu em thật sự tin tưởng tôi thì sao lại ly hôn với tôi?”

Nguyễn Bảo Lan cắn nhẹ môi. Thực ra cô ấy đã kìm nén những lời này trong lòng rất lâu rồi. Nếu hôm nay mọi chuyện đã đến nông nỗi này thì cứ nói hết một lần ra đi: “Thực ra từ lúc bắt đầu ký hợp đồng với anh thì tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn với anh rồi. Thế nên quyết định ngày hôm nay của tôi không liên quan gì đến Phương Thu Cúc và đứa bé trong bụng cô ấy. Chẳng lẽ anh không hiểu ư Thẩm Tư Huy?

Nghe Nguyễn Bảo Lan nói thế thì Thẩm Tư Huy cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Rốt cuộc ý em là gì?”

“Ý của tôi là chúng ta ly hôn đi. Tôi rất nghiêm túc, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn, vậy là không bất cứ mối bận lòng và sự ràng buộc nào với nhau nữa. Hợp đồng ba năm của chúng ta cũng đến lúc kết thúc rồi, nên là ly hôn đi!”

“Eml”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tư Huy đối mặt với một Nguyễn Bảo Lan dứt khoát như vậy nên trong lúc nhất thời, anh ta không thể tiếp nhận được chuyện này.

Hiện giờ người phụ nữ đang ở trước mặt anh ta dường như không giống với Nguyễn Bảo Lan mà anh ta từng quen biết.

Anh ta cứ nhìn Nguyễn Bảo Lan bằng ánh mắt hồ đồ, một lúc lâu sau mới nói được một câu, giọng nói cũng đã trở nên khàn đặc: “Vậy… phải thông báo cho bà như thế nào đây?”

Nguyễn Bảo Lan nghe Thẩm Tư Huy nhắc đến bà cụ thì chỉ yên lặng rồi cúi thấp đầu xuống: “Tôi nghe bác sĩ Bạch nói ca phâu thuật của bà nội rất thành công, về cơ bản là không còn gì đáng ngại nữa. Nếu anh không thông báo cho bà nội biết được thì để tôi, tôi sẽ đến thưa chuyện với bà.”

Vậy là cũng đủ thấy Nguyễn Bảo Lan đã sắp xếp xong xuôi tất cả những chuyện cần làm rồi. Thậm chí phải thưa chuyện với bà cụ như thế nào, cô ấy cũng đã nghĩ xong.

Vậy là chỉ trong phút chốc, Thẩm Tư Huy như muốn điên lên: “Nguyễn Bảo Lan, em thực sự muốn ly hôn với tôi đến vậy à?”

Lúc nói chuyện, vẻ mặt của Thẩm Tư Huy vô cùng dữ tợn. Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh ta khiến trái tim của Nguyễn Bảo Lan đau như bị kim châm, khó chịu đến cùng cực.

Cô ấy thở dài một hơi, ánh mắt vô cùng kiên định: “Đúng thết”

Sau đó một tiếng “bịch’ thật to vang lên, Nguyễn Bảo Lan vừa nói dứt lời thì Thẩm Tư Huy đã đấm một đấm xuống vô lăng. Âm thanh cực to đó vang lên khiến người phụ nữ ngồi bên cạnh anh †a run rẩy cả người.

Nguyễn Bảo Lan co rụt người về phía cửa xe theo bản năng. Cô ấy sợ Thẩm Tư Huy không khống chế được tâm trạng thì sẽ làm tổn thương đến đứa bé trong bụng mình Thế nhưng động tác này của cô rơi vào mắt Thẩm Tư Huy khiến anh ta cảm thấy vô cùng chướng mắt. Anh ta xoay người về phía Nguyễn Bảo Lan rồi áp sát lại: “Nguyên Bảo Lan, em sợ tôi? Em sống cùng tôi ròng rã suốt ba năm, bây giờ phản ứng của cơ thể em đang nói cho tôi biết là em sợ tôi đấy à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5015


Chương 5015

Nguyễn Bảo Lan không dám mở miệng, tay phải cô ấy lặng lẽ sờ lên tay nắm cửa xe.

“Tôi đã ký vào đơn ly hôn rồi.”

Câu này của cô ấy đã hoàn toàn chọc giận Thẩm Tư Huy.

Trên khuôn mặt anh ta vốn đã xuất hiện vẻ u ám, thậm chí các khớp ngón tay đang bấu chặt vào ghế xe cũng bắt đầu trắng bệch ra: “Em thử nói lại lần nữa xem?”

Đột nhiên Nguyễn Bảo Lan có một loại ảo giác rằng nếu như cô ấy thực sự lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa thì chắc chắn Thẩm Tư Huy sẽ không khống chế được mà bóp ch ết cô ấy.

Nhưng dù vậy thì sự kiêu hãnh và lòng kiên trì trong Nguyễn Bảo Lan vẫn không thay đổi. Cô ấy hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm rồi mở miệng: “Tôi nói là tôi đã ký vào đơn ly hôn rồi, mối quan hệ bất bình thường giữa hai chúng †a cũng nên kết thúc thôi. Anh thấy không đúng sao?”

“Anh Thẩm, anh có nhớ khi xưa anh đã nói gì lúc ký hợp đồng với tôi không?”

Thẩm Tư Huy nghe cô ấy nói vậy thì ngẩn cả người. Lúc đó anh ta nói gì thì sao mà anh ta lại không nhớ đây?

Khi ấy, Nguyễn Bảo Lan vẫn còn là nhân viên bán thời gian kiêm phục vụ trong câu lạc bộ của anh ta. Vì để có tiền sinh hoạt và trợ cấp cho gia đình mà cô ấy làm việc bận rộn không ngừng. Thỉnh thoảng còn bị anh trai đến làm phiền.

Về sau, không thể đối phó với anh trai được nữa nên Nguyễn Bảo Lan bắt đầu lẩn tránh. Tận đến khi cha mẹ Nguyễn Bảo Lan chạy thẳng đến câu lạc bộ làm ầm lên để đòi tiền, cô ấy còn tưởng rằng mình sắp mất việc rồi.

Nhưng ai ngờ Thẩm Tư Huy lại không hề sa thải cô ấy mà còn đưa cho cô ấy một bản hợp đồng.

Nguyễn Bảo Lan dùng một tỷ rưỡi để đổi lấy một phần đời bình yên và bán rẻ ba năm tuổi xuân của mình.

Lúc hai người ký hợp đồng, sắc mặt của Nguyễn Bảo Lan trắng bệch ra, toàn thân thì run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Thế nhưng cô ấy lại cố gắng kiêm chế bản thân mình lại, ép buộc chính mình không được rơi lệ. Mà trên gương mặt người đứng đối diện cô ấy là Thẩm Tư Huy lại tràn ngập vẻ khinh thường.

Những lời anh ta nói khi ấy, có lẽ cả đời này Nguyễn Bảo Lan cũng chẳng thể nào quên: “Cô không cần sợ, tôi mới là người cần phải sợ hãi đây này. Dù sao cô cũng là người một là nghèo, hai là trắng tay nên cô cứ yên tâm mà ký bản hợp đồng này đi. Tôi thích những chị gái vừa xinh đẹp, vừa thông minh mà lại còn tài giỏi chứ không có hứng thú với mẫu con gái L0lita như cô đâu. Thế nên cô cứ yên tâm đi nhé, cô rất an toàn.”

“Còn nữa, trong ba năm này, tôi mong cô có thể xác định đúng vị trí của mình. Cuộc hôn nhân giữa hai chúng ta chỉ là một bản hợp đồng để giải quyết nhu cầu cá nhân của mỗi người. Tốt nhất là cô đừng ảo tưởng về vị trí mợ chủ nhà họ Thẩm làm gì.”

Cho đến tận hôm nay, dù nhiều năm đã trôi qua như vậy nhưng thậm chí Nguyễn Bảo Lan còn có thể đọc thuộc làu làu từng câu từng chữ mà năm đó Thẩm Tư Huy đã nói.

Mà giờ phút này cũng chính là lúc Thẩm Tư Huy hối hận không thôi, anh ta chỉ muốn tự vả vào miệng mình hai cái.

Bởi vì chính bản thân anh ta cũng không biết, thời gian ba năm có thể làm thay đổi trái tim của một người.

Nếu anh ta biết bây giờ mình đã yêu Nguyên Bảo Lan nhiều như thế thì năm đó, dù có đánh chết anh ta thì anh ta cũng sẽ không bao giờ nói ra những câu sỉ nhục người khác như vậy.

Đột nhiên sắc mặt của Thẩm Tư Huy thay đổi liên tục. Anh ta cứ nhìn chăm chăm vào Nguyễn Bảo Lan, một lúc lâu sau mới lúng túng mở lời: “Nếu… Nếu những lời năm đó tôi nói làm em tổn thương thì bây giờ cho tôi xin lỗi em.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5016


Chương 5016

Nguyễn Bảo Lan cũng nhìn lại anh †a, cứ nhìn như vậy rồi trả lời bằng giọng vô cùng yên ả: “Không, những lời anh nói lúc đó không hề sai. Thực sự thì khi ấy, tôi và anh kết hôn với nhau đúng là để giải quyết nhu cầu cần thiết của mỗi người. Hai chúng ta cũng không thể đoán trước được chuyện tiếp theo sẽ đi tới đâu.”

“Em hiểu hết những điều này vậy tại sao em vẫn muốn ly hôn với tôi?”

Nguyễn Bảo Lan nhìn dáng vẻ dầu không thấm, muối không ăn của Thẩm Tư Huy thì bất lực đến mức nhức đầu: “Cho nên hôm nay tôi muốn ly hôn với anh cũng không phải vì tôi để bụng những lời anh nói năm đó.”

“Vậy thì là vì lý do gì?”

“Bởi vì…”

Nguyễn Bảo Lan nói đến đây thì đột nhiên hơi chần chừ. Cô ấy vẫn luôn giấu kín những điều này trong lòng mình, từ †rước đến giờ cũng chưa từng tâm sự với ai cả. Hôm nay nếu đã quyết định ly hôn với Thẩm Tư Huy thì cũng nên làm rõ toàn bộ câu chuyện thôi: “Thực ra trong lòng tôi, kết hôn và sinh con là hai chuyện vô cùng thiêng liêng và trọng đại. Nếu năm đó không vì một tỷ rưỡi thì chắc chắn tôi sẽ không lấy hôn nhân của mình ra làm trò đùa.”

Nguyễn Bảo Lan nói đến đây thì trên mặt đã tràn ngập nụ cười tự giêu: “Thế nên tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là quả báo mà ông trời dành cho tôi. Tôi đã không tôn trọng hôn nhân của chính mình nên ông trời đã khiến tôi không thể tìm được hạnh phúc và sự vẹn toàn cho bản thân, cả đời này cũng không thể tìm được nữa.”

Khi nói những lời này thì Nguyễn Bảo Lan đã hoàn toàn gạt Thẩm Tư Huy ra khỏi cuộc đời cô ấy rồi.

Cũng chính những lời này đã khiến nhiệt huyết đang bùng cháy của Thẩm Tư Huy như bị một chậu nước lạnh dập tất.

Mặc dù ánh mắt của anh ta vẫn luôn nhìn chăm chằm vào Nguyễn Bảo Lan nhưng mỗi chữ nói ra như đều được rít qua kế răng: ‘Nên ý của em là, nếu còn tiếp tục ở bên tôi thì em sẽ không được hạnh phúc, đúng không?”

“Em coi khoảng thời gian ba năm ở bên cạnh tôi là sự thất bại và nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời em đúng không?”

Nguyễn Bảo Lan nghe vậy thì sững người. Thực ra cô ấy rất muốn nói cho Thẩm Tư Huy nghe, rằng ba năm qua mới là khoảng thời gian vui vẻ và ấm áp nhất trong cuộc đời cô ấy.

Mặc dù đúng là bên ngoài có rất nhiều tin tức về chuyện trai gái của Thẩm Tư Huy nhưng khi ở nhà, anh ta vẫn luôn quan tâm và che chở cho cô ấy rất nhiều. Ngay cả bà cụ Thẩm cũng xem cô ấy như cháu gái ruột mà yêu thương.

Nguyễn Bảo Lan chưa từng được trải qua cảm giác yêu thương và sự ấm áp của người thân trong gia đình nhưng bà cụ Thẩm và Thẩm Tư Huy đã cho Nguyễn Bảo Lan tất cả những điều ấy.

Thế nhưng trong lòng Nguyễn Bảo Lan luôn nghĩ rằng, hôn nhân mới là đích đến cuối cùng của tình yêu. Nhưng nếu chỉ có một mình cô ấy yêu thầm Thẩm Tư Huy thì sớm muộn gì cuộc hôn nhân này cũng sẽ biến thành bi kịch mà thôi.

Thế nên cô ấy phải tự tay vẽ ra một vòng tròn kết thúc cho cuộc hôn nhân của chính mình, bởi vì chỉ có như thế thì cô ấy mới có thể bắt đầu lại một lần nữa. Có lẽ cũng chỉ có như thế, cô ấy là Thẩm Tư Huy mới có thể có tương lai.

Thấy người đang ở trước mặt mình dần rơi vào trạng thái cưồng loạn thì trái tim Nguyễn Bảo Lan run rẩy cả lên: “Anh nói cái gì cũng đúng, anh cứ coi như ba năm qua là khoảng thời gian nực cười nhất trong cuộc đời tôi đi. Xin anh buông tha cho tôi và cũng là buông tha cho chính anh. Chúng ta ly hôn điI”

Nguyễn Bảo Lan nói dứt lời, bầu không khí trong xe hạ xuống đến mức thấp nhất. Thậm chí cô ấy còn có thể cảm nhận được một luồng không khí lạnh lẽo đang tỏa ra từ người Thẩm Tư Huy. Đó là một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm, chẳng mấy chốc đã khiến Nguyễn Bảo Lan không thở nổi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5017


Chương 5017

Thẩm Tư Huy cứ nhìn chằm chằm cô ấy như vậy. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên đôi mắt sâu thăm thắm của anh ta trở nên vô cùng vắng lặng: “Nếu em đã muốn ly hôn đến vậy thì tôi thành toàn cho em.”

Đã chờ rất lâu, chờ suốt ba năm, cuối cùng thì Nguyễn Bảo Lan cũng chờ được ngày Thẩm Tư Huy nói những lời này.

Thế nhưng không hiểu vì sao mà trong lòng cô ấy thậm chí chẳng có một chút hưng phấn và thích thú nào cả.

Trái tim vốn đã căng ra lại bị một cây kim đâm thủng một lỗ nhỏ. Làn gió bên ngoài thổi vù vù vào trong khiến nhiệt độ trong người cô ấy trở nên lạnh ngắt.

“Vậy thì được rồi. Hai ngày nữa tôi sẽ dọn ra khỏi nhà anh.”

Sau khi nói xong mọi chuyện, Nguyễn Bảo Lan đẩy cửa xe rồi đi xuống.

Thẩm Tư Huy quay đầu lại là có thể nhìn thấy bóng lưng đang rời đi của cô ấy qua cửa kính chiếu hậu.

Anh ta cứ ngồi yên lặng trong xe như vậy và chờ đợi, chờ đợi Nguyễn Bảo Lan quay đầu nhìn lại. Dù cô ấy chỉ chân chừ trong giây lát thôi thì anh ta cũng đã có đủ can đảm để xuống xe, đưa cô ấy trở về bên mình.

Thế nhưng dường như lần này Nguyễn Bảo Lan đã quyết định rồi. Cô ấy bước từng bước rất dứt khoát, hoàn toàn không có một chút do dự nào cả.

Thẩm Tư Huy cứ nhìn bóng lưng cô dần dần đi xa như vậy thì rống lên trong sự điên cuồng và tức giận: “Chết tiệt!”

Hai bàn tay anh ta siết chặt lại thành hình năm đấm rồi ra sức đập lên vô lăng, tiếng còi xe vang lên vô cùng chói tai. Những âm thanh đó khiến bước chân vốn vững vàng của Nguyễn Bảo Lan dừng lại một cách đột ngột.

Chắc là Thẩm Tư Huy đã không còn nhìn thấy mình nữa đúng không?

Đột nhiên cô ấy cảm thấy cả người và hai chân mình như mềm nhũn ra.

Khoảng cách ngắn ngủi chưa đến hai trăm mét này gần như đã rút hết sức lực của cô ấy.

Nguyễn Bảo Lan dựa vào chân tường một cách yếu ớt, cả người trượt dài rồi ngã ngồi dưới đất.

“Hu hu hưu…”

Giờ phút này, những giọt nước mắt vân luôn kìm nén lại tràn ra như vỡ đê.

Nguyên Bảo Lan che kín miệng mình để bản thân không phát ra bất cứ tiếng động nào cả.

Còn người ngồi trong xe là Thẩm Tư Huy hoàn toàn không nhìn thấy Nguyễn Bảo Lan rơi nước mắt. Anh ta cứ ngồi ngơ ngác trong xe, ngẩn người đến hơn ba mươi phút.

Tâm trạng cáu kỉnh của anh ta mới hơi hồi phục lại một chút nhưng không khí xung quanh anh ta vẫn thấp đến đáng sợ.

Anh ta thực sự không hiểu, Nguyễn Bảo Lan chỉ bay một chuyến đến Minh Hoàng mà tại sao tính cách của cô ấy lại thay đổi nhiều đến như vậy? Tô Lam chắc chắn không phải là người gây ảnh hưởng lớn đến cô ấy như thế.

Vậy thì rốt cuộc người tác động đến Nguyên Bảo Lan là ai? Là ai mà có thể khiến một người phụ nữ vốn yếu ớt, thanh thuần và nghe lời trở nên quật cường, kiên định và bướng bỉnh như thế?

Thẩm Tư Huy suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên một cái tên bật ra khỏi đầu anh. Đó chính là người mà Nguyễn Bảo Lan đã từng nhắc đến, cô ấy gọi người đó là “bác sĩ Bạch’.

Thẩm Tư Huy nhớ rất rõ mình đã từng dặn dò bác sĩ Bạch rằng không cần nói cho Nguyễn Bảo Lan biết về chuyện sức khỏe của bà cụ Thẩm đã không còn gì đáng ngại nữa. Thế nhưng xem ra hình như bác sĩ Bạch không hề làm theo những gì mà Thẩm Tư Huy dặn dò.

Vậy là anh ta híp mắt lại rồi lập tức gọi một cú điện thoại cho trợ lý của mình: “Cậu điều tra cho tôi hành tung trong vòng một tháng đổ lại đây của bác sĩ Bạch.”

“Vâng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5018


Chương 5018

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của Thẩm Tư Huy dần dần trở nên sâu thẳm.

Khi anh ta thích thứ gì và nhìn trúng một người nào đó, nếu có người dám mơ tưởng đến thì anh ta nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc mà không hề do dự.

Với sự tham gia của Nguyễn Phương Thảo nên “Đại Mộng Vô Song”

đã được diễn ra theo đúng kế hoạch.

Cũng vì sự xuất hiện của Nguyễn Phương Thảo nên tần suất xuất hiện của đoàn làm phim Thẩm Thiên Nhật ngày càng thấp.

Thế nhưng đoàn làm phim vẫn gửi các mẫu được thực hiện hàng tuần cho Thẩm Thiên Nhật xem xét. Sau khi nhận được phản hồi của ông ta thì họ sẽ tiến hành xác nhận bước cuối cùng và chế tác hậu kỳ.

Với tư cách là nhà sản xuất của “Đại Mộng Vô Song”, Tô Lam không cần phải đến trường quay mỗi ngày để giám sát tiến độ. Thế nên bình thường cô vô cùng rảnh rồi.

Để ông cụ Quan không cảm thấy nhàm chán thì thỉnh thoảng cô lại dẫn đám trẻ sang thăm ông nội.

Hôm nay là cuối tuần, Tô Lam đang định xin cô giúp việc dạy cho ít tài nghệ nấu nướng để hầm cho ông cụ Quan một món canh bồi bổ cơ thể thì đột nhiên Lâm Thúy Vân gọi điện thoại tới.

Đến thời điểm này thì Lâm Thúy Vân cũng đã mang thai được gần ba tháng rồi. Nhưng vì cô ấy khá gầy nên rất khó để nhận ra cô ấy đang mang thai.

Hơn nữa ba tháng đầu của thai kỳ là giai đoạn vô cùng nguy hiểm nên Lục Mặc Thâm rất cẩn thận, nếu có thể thì sẽ không để cô ấy ra ngoài.

Tô Lam thấy Lâm Thúy Vân gọi điện tới thì nghĩ có phải vì cô ấy ở nhà suốt nên cảm thấy buồn, vậy là muốn hẹn mình ra ngoài đi chơi để giải khuây hay không?

“Ừ, mình đây, Thúy Vân đấy à?” Tô Lam nhấn nút trả lời.

Nhưng khi giọng nói của Lâm Thúy Vân truyền qua từ đầu dây bên kia, Tô Lam nghe ra được trong đó có xen lẫn vài phần ấp úng, mất đi phong cách sảng khoái thường ngày.

“Ừ, Tô Lam hả? Cậu đang ở nhà hả? Cậu ra ngoài một lát được không?”

“Tất nhiên là được rồi. Cậu đang ở đâu thế, gửi địa chỉ cho mình để mình đến”

“Chuyện này… Chuyện này… Mình đang định đến Thánh Mã Lệ kiểm tra thai nhi, hay là cậu qua chỗ mình trước đi”

“Ừ, đợi mình.” Tô Lam cúp điện thoại xong thì lập tức xoay người đi vào gara.

Chỉ một lát sau, một chiếc BMW trắng từ từ lái ra ngoài, đi về phía nhà của Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm.

Chưa đến nửa giờ đồng hồ, xe của Tô Lam đã dừng trước cổng biệt thự.

Cô liếc mắt một cái là nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang đứng bên ven đường, mắt thì mải nhìn bốn phía xung quanh.

“Thúy Vân, sao cậu lại ra đây đứng thế hả? Thời tiết lạnh như thế này, sao cậu không ngồi trong nhà đợi mình?” Tô Lam lái xe lại chỗ đó.

Cô mở cửa xe đi xuống rất nhanh rồi đến bên cạnh Lâm Thúy Vân.

Lâm Thúy Vân đang cúi đầu ủ rũ, thấy Tô Lam đi đến thì cả người cô ấy đã lấy lại tỉnh thần ngay lập tức. Cô ấy giang hai cánh tay ra rồi nhào tới chỗ Tô Lam, những ngón tay ôm lấy gáy cô rồi ghì chặt cô vào lòng cứ như thể đang nhìn thấy chúa cứu thế vậy.

“Tô Lam, cuối cùng cậu cũng đến rồi, mình nhớ cậu chết đi được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5019


Chương 5019

Tính cách của Lâm Thúy Vân cứ ào ào và vội vã như vậy nên khi thấy hành động khoa trương này của cô ấy thì Tô Lam sợ hết hồn. Cô vội vàng giang tay ôm ngược lấy Lâm Thúy Vân, chỉ sợ cô ấy sơ ý một chút sẽ trượt chân ngã: “Ôi chao, bà nội của tôi ơi, có phải cậu đã quên mất là trong bụng cậu đang có em bé không vậy hả? Có thể thùy mị, nết na một chút giúp mình được không vậy? Cậu làm mình sợ chết khiếp đấy!”

“Trời ơi… Lâm Thúy Vân nghe Tô Lam nói vậy thì lại ôm đầu rồi kêu lên: “Mình còn tưởng ở cùng cậu sẽ không phải nghe mấy lời lảm nhảm lắm mồm này chứ, vậy mà không ngờ…”

“Được rồi được rồi, mình im mồm là được chứ gì?” Tô Lam tức giận trừng mắt nhìn cô ấy rồi nói tiếp: “Không phải cậu muốn đi kiểm tra thai nhi à? Đi, lên xe đi, mình đưa cậu đi.”

Trong chuyện sinh con này thì Tô Lam là người rất có kinh nghiệm.

Thế nên cô có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng hiện giờ của Lâm Thúy Vân. Mỗi một lần kiểm tra thai nhi đều như một lần chơi trò chơi, phải vượt qua hết cửa ải này đến cửa ải khác.

Người phụ nữ nào đang trong thời kỳ mang thai cũng sẽ lo lăng, thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ có chuyện gì không hay xảy ra cho mình thì sẽ làm ảnh hưởng đến con yêu.

Nên đó là lý do mà sự an ủi và ủng hộ của người ở bên cạnh bà bầu vô cùng quan trọng và cần thiết.

“Có mình đi kiểm tra cùng cậu rồi nên cậu yên tâm đi nhé, đừng căng thẳng quá.” Tô Lam vừa nói vừa định tiến lên đỡ Lâm Thúy Vân vào xe của mình.

“Ơ, chờ chút đã.’ Thế nhưng Lâm Thúy Vân vội vàng lùi vê phía sau hai bước rồi cười ngượng ngùng mà nói với Tô Lam: “À thì, Tô Lam này, mình đang đợi một người ấy mà.”

“Đợi một người? Chẳng nhẽ cậu đứng đây không phải là để đợi mình à?”

Cô vừa nói dứt lời thì đằng sau vang lên tiếng chỉ trích vô cùng gay gắt: “Lâm Thúy Vân, cô không biết trong bụng cô đang mang dòng máu của nhà họ Lục à? Động tác vừa rồi của cô quyết liệt như thế, có phải cô định hại chết cháu trai của tôi không?”

Giọng nói này có phần quen thuộc khiến Tô Lam tò mò nên quay đầu lại nhìn. Cô thấy người đang đi tới là mẹ Lục, bà đeo một cái túi xách, đang vội vàng bước ra ngoài. Trên mặt bà là vẻ oán giận vô cùng nồng đậm.

Lâm Thúy Vân nghe thấy bà nói thế thì im lặng rồi len lén liếc mắt nhìn về phía Tô Lam. Cô ấy le lưỡi ra rồi nói thật khẽ: ‘Người mình đang đợi là bà ấy đấy.”

Mặc dù lúc đầu mẹ Lục không đồng ý chuyện tình cảm của Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm, thậm chí bà còn chạy đến trường Đại học Lan Ly muốn nhảy lầu nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì bà vấn là mẹ của Lục Mặc Thâm, là mẹ chồng tương lai của Lâm Thúy Vân, thế nên Tô Lam không thể mặt nhăn mày nhó với bà được.

Tô Lam quay đầu nhìn mẹ Lục rồi chào hỏi vô cùng lễ phép: “Dì Lục.”

Vốn dĩ ngay từ đầu mẹ Lục đã không có thiện cảm với Lâm Thúy Vân và Tô Lam. Mặc dù Lục Mặc Thâm đã dùng khổ nhục kế để ép bà đồng ý cho mối quan hệ của anh và Lâm Thúy Vân nhưng điều đó không có nghĩa là †rong thâm tâm, bà đã chấp nhận Lâm Thúy Vân là con dâu của mình.

Nếu không phải Lâm Thúy Vân đang mang trong mình đứa của của Lục Mặc Thâm thì đừng mong bà sẽ chạy từ Thủ đô đến đây.

“Ôi trời ơi, cô đừng gọi tôi là “dì”, tôi đâu có đứa cháu gái bản lĩnh như cô đâu. Mẹ Lục vừa nhìn thấy Tô Lam thì đã giở giọng mỉa mai.

Ánh mắt khinh thường của bà không hề khách sáo một chút nào, mắt cũng sắp trợn ngược lên tận trời cao rồi.

Lâm Thúy Vân đang định lên tiếng bất bình thay cho Tô Lam thì đột nhiên bị Tô Lam ngăn lại. Cô âm thầm lắc đầu với Lâm Thúy Vân, ý bảo cô ấy không cần chấp nhặt với người thiếu hiểu biết.

Phụ nữ đang mang thai tính cách rất nóng nảy, mà tính cách của Lâm Thúy Vân vốn dĩ đã nóng nảy sẵn rồi nên Tô Lam rất lo, nhỡ tâm trạng của cô ấy không ổn định thì sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5020


Chương 5020

Lâm Thúy Vân nghe lời Tô Lam nhất nên khi thấy cô lộ ra vẻ mặt như thế thì cô ấy chỉ có thể tức giận cào cào tóc mình rồi không nói gì nữa. Mà trên mặt mẹ Lục vẫn đang treo một nụ cười vô cùng đắc ý.

Tô Lam cố nở một nụ cười trông vô cùng gượng gạo: ‘Không phải cậu nói muốn đi kiểm tra thai kỳ à? Tớ lái xe tới đây rồi này, để tớ đứa hai người đi nhé. Lúc mang thai tớ cũng kiểm tra ở đó đấy, thế nên tớ nắm rõ quy trình lắm.”

Mẹ Lục nghe cô nói như thế thì quay đầu sang, bà nhìn thấy chiếc BMW màu trăng đang đậu sau lưng Tô Lam.

Mặc dù chiếc này cũng không đắt lắm nhưng các tính năng của nó đều khá tốt, rất phù hợp cho phụ nữ. Nhất là sau khi ba người lên xe thì mẹ Lục mới tỉnh ý phát hiện ra. Ghế trong xe và một số bộ phận có thể thay thế đã được thay bằng những loại cao cấp nhất, đem lại cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái khi ngồi lên. Rõ ràng những thứ này đều đã được thay đổi.

“Chậc chậc chậc, không ngờ cô cũng có bản lĩnh đấy chứ. Chẳng những lừa được Quan Triều Viễn phải cưới cô mà còn lừa được cậu ta mua xe cho nữa, thậm chí nội thất bên trong xe còn được đối hết thành loại cao cấp nhất.”

“Tôi thấy xe của cô nhiều nhất cũng chỉ tâm một tỷ, một tỷ rưỡi thôi nhỉ?

Nhưng ghế da và bảng điều khiển trung tâm bên trong còn có giá trị hơn chiếc xe này nhiều.”

Mẹ Lục nói bằng giọng vô cùng kỳ lạ: ‘Không thể nói cái câu “vật họp theo loài”, ‘ngưu tâm ngưu mã tầm mã” của các cụ là sai được đâu nhé. Hai người các cô cũng giỏi thật đấy, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà có thể lừa gạt được hai người đàn ông ưu tú, tài giỏi nhất Thủ đô về tay mình, mà người nào người nấy lại còn hết lòng hết dạ với các cô nữa chứ.”

“Tôi thực sự nghỉ ngờ, không biết có phải hai cô đã đến Thái Lan dùng bùa mê thuốc lú gì để mê hoặc hai người này không.”

Nghe mẹ Lục cứ ngồi phán như thánh thì sắc mặt của Lâm Thúy Vân trở nên vô cùng khó coi: ‘Dì ạ, nếu dì không ưa cháu thì dì hoàn toàn có thể trở về Thủ đô! Không ai ép dì ở lại đây đâu!”

“Ha ha, nghe cô nói kìa, ôi trời ơi, đúng là buồn cười quá đi mất.”

“Cô thực sự nghĩ là tôi muốn ở lại cái chỗ cá không thèm bơi, chim không thèm ỉa này lắm à? Nếu không phải trong bụng cô đang mang dòng máu của nhà họ Lục chúng tôi thì việc gì tôi phải đến đây để tự làm mình tức giận như thết”

Tính cách của Lâm Thúy Vân vốn nóng nảy nên vừa nghe mẹ Lục nói thế là cô ấy đã tức giận ngay. Bình thường vì mối quan hệ giữa mình và Lục Mặc Thâm nên cô ấy vẫn luôn nhường nhịn mẹ chồng tương lai, bao dung mọi lời nói khó nghe của bà. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là Lâm Thúy Vân có thể nhân nhịn được khi bà lên tiếng sỉ nhục bạn cô ấy.

Khuôn mặt Lâm Thúy Vân dần trở nên lạnh lùng, khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai: “Dì à, dì nói vậy là không đúng nha! Đứa bé trong bụng cháu chắc chăn là con của cháu nhưng nó có phải là giọt máu của nhà họ Lục hay không thì cháu cũng không chắc lắm đâu!”

Mẹ Lục nghe cô ấy nói vậy thì tái xanh mặt mũi lại: Lâm Thúy Vân, cô nói vậy là có ý gì hả?”

“Có ý gì á? Chữ trên mặt nghĩa rồi còn gì!”

Gỗ… G6.

Người từ trước đến giờ vần luôn kiêu căng, độc đoán và ngang ngược như mẹ Lục đã bị những lời của Lâm Thúy Vân làm cho kinh ngạc và không biết phải phản bác lại như thế nào.

Tô Lam ngồi cạnh thấy lời nói của Lâm Thúy Vân càng ngày càng không đúng chừng mực thì vội vàng vươn tay kéo cô ấy lại: “Thúy Vân, cậu cũng biết tính cách của bà ta rồi mà, cậu đùa như thế, nhỡ bà ta tưởng thật thì sao?”

“Tưởng thật á?” Lâm Thúy Vân cười lạnh lùng, hai tay vẫn đang khoanh †rước ngực rồi nói bằng giọng vô cùng kiêu ngạo: “Nếu dì đây thực sự coi chuyện này là thật một cách dễ dàng như vậy thì chẳng phải Lục Mặc Thâm cũng ngu quá rồi à? Anh ấy thậm chí còn có thể làm được những việc như làm cha thay cho người khác, đi đổ vỏ mà vẫn vui vẻ, đúng là chuyện nực cười đến rụng răng mà.”

Mẹ Lục nghe Lâm Thúy Vân châm chọc mình như thế thì tức giận đến mức cả người run lên. Bà hận không thể lao đến mà tát thẳng vào mặt Lâm Thúy Vân: ‘Lâm Thúy Vân, cô đang có thái độ như thế nào đấy hả? Cô có còn coi tôi là mẹ chồng của cô nữa không? Không còn biết tôn trọng ai nữa à?”

“Cô hay chống đối lại bậc cha chú của mình như thế này đúng không? Đây là cách dạy dõ của nhà cô đấy hả?”

Mỗi lần cãi nhau, miệng lưỡi của mẹ Lục hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Thúy Vân. Thế nhưng không hiểu vì lý do gì mà sau mỗi lần bại trận, bà vẫn cứ cãi không biết chán, thậm chí còn yêu thích việc tìm Lâm Thúy Vân để cãi lộn, mà lân nào cũng bị Lâm Thúy Vân mắng cho thương tích đầy mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5021


Chương 5021

Thế nhưng Lâm Thúy Vân vẫn mỉm cười một cách vô hại rồi nháy đôi mắt †o tròn của mình mấy cái: “Dì à, mỗi lần cãi lộn dì đừng chửi mấy câu cũ rích này được không ạ? Mỗi lần cãi mà không thắng được là dì bắt đầu biến thành mẹ chồng của cháu.

Bình thường lúc tìm cháu cãi nhau, dì cũng đâu coi cháu là con dâu của dì đâu ạ”

“Lâm Thúy Vân, tôi thấy cô đang cố tình chọc tức tôi! Tôi tức chết rồi thì sẽ không có ai ngăn cản cô và Lục Mặc Thâm ở bên nhau nữa đúng không hả?”

Lâm Thúy Vân lắc đầu rồi trả lời bằng giọng nghiêm trang: “Tất nhiên là không phải rồi ạ, dì thực sự hiểu lầm cháu nhiều quá rồi! Dù dì không bị cháu làm cho tức chết thì dì cũng đâu ngăn cản được cháu và Lục Mặc Thâm ở bên nhau đâu. Dì thấy cháu nói đúng không?”

Tô Lam đúng bên cạnh nhìn cuộc cãi vã của mẹ chồng nàng dâu thì không nén được tiếng thở dài trong lòng.

Không thể không nói dù đang mang thai nhưng sức chiến đấu của Lâm Thúy Vân vẫn không hề giảm đi chút nào. Mẹ Lục hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ấy.

Sự kiện nhảy lầu lần trước, nếu không phải mẹ Lục đứng trên tầng cao nhất lấy tính mạng mình ra để đe dọa thì chưa chắc Lâm Thúy Vân đã thất bại.

“Được lắm, Lâm Thúy Vân, cô được lắm. Bây giờ Mặc Thâm không ở đây nên cô lộ bộ mặt thật rồi đúng không?

Bình thường thì giả vờ khôn khéo, được lòng người nhưng nào ngờ cô lại là loại hai mặt như thết”

‘Dì à, dì lại nghĩ sai cho cháu rồi đấy, dì nghĩ bình thường cháu cố tình làm ra vẻ như thế hả? Nếu Lục Mặc Thâm ở đây thì cháu cũng chẳng cần mở miệng ra làm gì mà chính anh ấy mới là người khiến dì muốn tìm kế đất mà chui xuống cho đỡ xấu hổ đấy ạ.”

Tô Lam đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của mẹ Lục lúc trăng lúc xanh, khóe miệng hơi giật giật, một câu cũng không nói lại được thì cảm thấy hơi buồn cười.

Cô nhìn về phía Lâm Thúy Vân bằng vẻ mặt không hài lòng rồi nhéo nhẹ cánh tay cô ấy một cái.

Miệng lưỡi của cô gái này đúng là không chịu bỏ qua cho ai mà. Mỗi một câu nói của cô ấy đều đụng trúng tử huyệt của mẹ Lục khiến bà không có cách nào phản bác lại được.

Thấy mẹ Lục bị Lâm Thúy Vân mắng cho tan tác hoa bay như thế thì trong lòng Tô Lam cảm thấy vô cùng vui vẻ, vô cùng sảng khoái. Vì từ đầu đến cuối trận cãi lộn này, Lâm Thúy Vân chưa từng dùng bất cứ lời lẽ th ô tục hay vô lễ nào để đáp trả lại mẹ Lục.

Nhưng từng từ từng câu của cô ấy đều khiến mẹ Lục tức đến mức chỉ muốn ngất đi.

“Được, được lắm!”

Mẹ Lục bị chọc tức thì cả người run rẩy cả lên, bà không ngừng nói từ “được” rồi xoay người đẩy cửa xe ra, trước khi bước xuống xe trong sự tức giận thì bà còn nói thêm vài câu: “Lâm Thúy Vân, cô đúng là đứa con gái không biết điều! Tôi đã định đi kiểm tra thai nhi cùng cô nhưng bây giờ để tôi nói cho cô biết nhé, cô đừng mơi”

Mẹ Lục vừa nói xong thì Lâm Thúy Vân đã đáp lại ngay bằng giọng vui mừng: ‘Dì đi thong thả nha, không tiễn!”

Mẹ Lục quay đầu lại nhìn thì thấy khuôn mặt tươi tắn và nụ cười khi được như ý của Lâm Thúy Vân. Vậy là bà hồi phục tinh thần lại, bàn chân vừa định bước xuống khỏi xe đã rút lại ngay lập tức. Bà ngồi xuống ghế xe ô tô thêm lần nữa, thậm chí còn kéo dây an toàn bên cạnh ra rồi từ từ cài nút.

Lâm Thúy Vân quay đầu sang nhìn bà bằng vẻ mặt mơ hồ.

Bấy giờ mẹ Lục lại bắt đầu cảm thấy tự đắc khi nhìn thấu chiêu trò của Lâm Thúy Vân. Bà khoanh hai tay trước ngực, hai chân bắt chéo rồi liếc nhìn Lâm Thúy Vân bằng ánh mắt vô cùng khinh miệt: “Đừng tưởng chỉ dùng chút thủ đoạn để đùa giỡn với tôi là có thể đuổi tôi đi được nhé! Những lời cô vừa mới nói cũng đã nhắc nhở tôi một điều.”

“Cô đừng tưởng tôi không biết cô bày trò đuổi tôi đi là để lén lút làm chuyện mà người ta không thấy sau lưng tôi và con trai tôi nhé!”

“Để tôi nói cho cô biết này Lâm Thúy Vân, tôi sẽ không bị cô lừa đâu.

Hôm nay chắc chắn tôi phải đi cùng cô!”

“Trong bụng cô còn có dòng máu của nhà họ Lục chúng tôi, coi như là vì con trai tôi nên tôi phải trông coi cô cho tử tế để cô không giao du với đám đàn ông lạ mặt bên ngoài được!”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5022


Chương 5022

Lâm Thúy Vân khinh thường, ánh mắt thiếu chút nữa nhìn thẳng lên trời: “Thật sự không hiểu nổi.”

Cô ấy tức giận xoay người, kéo dây an toàn ghế lái phụ xuống sau đó khóa lại, lười chấp nhặt với bà.

Tô Lam ngồi bên cạnh nhìn thấy tình trạng ở chung của Lâm Thúy Vân và mẹ Lục, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu thay Lâm Thúy Vân.

Trước mặt mình mà hai người bọn họ còn không kiêng nể gì, tranh giành túi bụi. Vậy về đến nhà không có người ngoài nữa thì chẳng lẽ định bà chết tôi sống sao?

Chờ cô khuyên ngăn mãi, cuối cùng bọn họ cũng tới được bệnh viện, Tô Lam và Lâm Thúy Vân đi kiểm tra ở khoa sản.

Lúc tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra bình thường, mẹ Lục đều gắt gao đi theo Lâm Thúy Vân. Căn bản không cho cô ấy thoáng khí một lúc nào để thở cả.

Khi kết quả kiểm tra được đưa ra, bà cũng là người đầu tiên cướp lấy báo cáo xét nghiệm. Bảng báo cáo cho thấy cô ấy có triệu chứng thiếu máu nhẹ.

Mẹ Lục nhìn thấy kết quả này thì mặt mày đột nhiên đen lại, bà hùng hùng hổ hổ tới trước mặt Lâm Thúy Vân: “Lâm Thúy Vân, tôi nói cho cô biết.

Về nhà nên uống thuốc bổ máu thì cô lo mà uống, nên uống canh bổ máu thì cô ngoan ngoãấn uống cho tôi. Cô thiếu máu thì thiếu máu, nếu liên lụy đến cháu trai lớn của tôi, thì cô không xong với tôi đâu.”

Bên trong khoa sản của bệnh viện có rất nhiều người.

Sáng sớm hôm nay Lâm Thúy Vân đến làm kiểm tra đã phải xếp một hàng dài khiến cô ấy mệt mỏi. Bây giờ trên đường đi, mẹ Lục còn ở bên cạnh lèo nhèo, cô ấy cảm thấy bản thân sắp bùng nổ.

Cô ấy tức giận trừng mắt nhìn mẹ Lục một cái, giọng điệu cũng không kiên nhãn: ‘Dì, sao dì biết trong bụng cháu là cháu trai lớn, chẳng may là cháu gái lớn thì sao?”

Mẹ Lục cười lạnh, cực kỳ đắc ý nói: “Sao có thể thế được. Trong bụng cô nhất định là một đứa con trai. Dù sao nó cũng muốn nối dõi tông đường nhà họ Lục chúng tôi, cho nên chắc chắn không thể là con gái.”

Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ chắc chắn của mẹ Lục, Lâm Thuý Vân tức giận muốn nổ phổi.

Cô ấy dứt khoát đứng lên, biểu cảm trên mặt cực kỳ không vui: “Dì ơi, trong bụng cháu là con trai hay con gái, không phải do dì tính mà được.”

Mẹ Lục ngây người, nhưng sau đó ánh mắt âm trầm rơi trên bụng Lâm Thúy Vân: ‘Vậy thì chưa chắc.”

Lâm Thúy Vân đang muốn nổi giận, trong trạm y tá đột nhiên có tiếng gọi cô ấy.

“Lâm Thúy Vân, báo cáo kiểm tra máu thường xuyên đã có, cô tới lấy báo cáo, sau đó chuẩn bị sang phòng siêu âm để kiểm tra.”

“Được.”

Tô Lam dẫn đầu kéo Lâm Thúy Vân đi về phía trạm y tá bên kia.

Để tránh cô ấy tiếp tục ở lại chỗ này, lại xảy ra xung đột với mẹ Lục.

Khi các cô đi tới trạm y tá, Tô Lam mới phát hiện mẹ Lục luôn gắt gao đi theo, một bước cũng không rời thế mà không đi theo qua đây.

Cô quay đầu nhìn lại một phen, phát hiện không biết bà đã biến mất từ lúc nào.

“Kỳ quái, không phải lúc nào bà ấy cũng thích đi theo sao? Xem kết quả kiểm tra cũng chạy đến đầu, tại sao bây giờ lại không đi theo?”

Lúc Lâm Thúy Vân nói lời này, trong bụng nghẹn một cục tức.

Người xưa có câu quan thanh liêm khó giỏi việc nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5023


Chương 5023

Tô Lam biết chuyện này, cũng chỉ có thể để Lâm Thúy Vân tự giải quyết, căn bản là cô không giúp được gì.

Điều duy nhất cô có thể làm chính là khuyên Lâm Thúy Vân nghĩ thoáng một chút, đừng chỉ vì tức giận mà làm ảnh hưởng đến cơ thể mình và đứa trẻ.

“Thuý Vân, thật ra có chuyện này mình không hiểu, trước đây chẳng phải dì Lục luôn ở bên Thủ Đô sao? Sao bây giờ lại đột nhiên ở đây?”

Thấy mẹ Lục không tiếp tục đi theo, Tô Lam rốt cục cũng nói ra sự tò mò trong lòng mình.

Nhắc tới chuyện này, Lâm Thúy Vân hận bản thân mình lắm miệng: “Đừng nói nữa, đều tại mình nhất thời xúc động.”

Lâm Thúy Vân vừa nói những lời này, vừa uể oải cầm báo cáo thường xuyên giải thích: “Trước đây Lục Mặc Thâm đi Thủ Đô công tác, lúc mình nói chuyện với anh ấy không biết anh ấy để loa ngoài, trong lúc vô tình đã nói ra chuyện mình mang thai, ai biết lúc đấy anh ấy đang ăn cơm với mẹ. Nhưng dựa theo tính cách của giáo sư Lục, cho dù mẹ anh ấy thật sự muốn tới đây, chỉ cần anh ấy không đồng ý, mẹ anh ấy cũng chưa chắc dám đến thẳng đây.”

Tô Lam có thể hiểu rõ chuyện này.

Dù sao tình cảm của Lục Mặc Thâm đối với Lâm Thúy Vân chính là kiểu ngay cả mạng cũng có thể dâng ra.

Lâm Thúy Vân gật đầu: “Chuyện này | cậu nói đúng, nếu Lục Mặc Thâm không gật đầu, mẹ anh ấy cũng dám đến thành phố Ninh Lâm.”

“Vậy cô Lâm của chúng ta có thể giải thích cho mình tình trạng lúc này được không?”

““Haizz, đây là sai lâm một chút hận nghìn đời.”

Lâm Thúy Vân thở một hơi thật dài, nhớ tới cảnh tượng trước đây.

Lúc ấy mẹ Lục giả vờ vô cùng đáng thương, bà vừa lau nước mắt vừa nói với Lục Mặc Thâm, trước đây bài xích với Lâm Thuý Vân như vậy vì bà hiểu lầm cô ấy có ý đồ khác.

Bây giờ Lâm Thúy Vân đã mang thai con của nhà họ Lục, bà sẽ bỏ những hiềm khích lúc trước, sống hoà thuận với Thuý Vân, cho dù không vì con trai mình cũng phải vì cháu trai mình.

Hơn nữa mẹ Lục còn chụp lại tình trạng dùng thuốc an thần của bà trong giai đoạn này, và cả báo cáo khám lại.

Trong lòng Lục Mặc Thâm vẫn luôn nghi ngờ, nên cũng không đồng ý để mẹ Lục đến đây.

Dù sao bà cũng có thể chạy đến đại học Lan Ly nhảy lầu, điều này đã khiến Lục Mặc Thâm hoàn toàn mất hết niềm tin với bà.

Mẹ Lục không có biện pháp tác động thẳng đến con trai mình, cho nên chỉ có thể dùng chiến thuật quanh co, xuống tay với Lâm Thúy Vân.

Bởi vì bà cũng biết rõ, tuy nhìn qua Lâm Thúy Vân mạnh mẽ, nhưng trong lòng rất lương thiện.

Chỉ cần tìm đúng cách, nhất định có thể khiến cô ấy đi thuyết phục Lục Mặc Thâm.

Không thể không nói, chiêu này của mẹ Lục cực kỳ tài tình.

Ngay từ đầu bà đã giả vờ đáng thương trước mặt Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân, mỗi lần chỉ cần nhắc tới đứa bé trong bụng Lâm Thúy Vân, hốc mắt bà sẽ đỏ ửng.

Cứ như vậy, dưới sự tấn công bằng nước mắt năm lần bảy lượt của bà, Lâm Thúy Vân thật sự đã mềm lòng.

Vì thế cô ấy chủ động mở miệng đồng ý cho mẹ Lục đến thành phố Ninh Lâm.

Nhưng điều kiện của cô là họ sẽ không bao giờ sống cùng một mái nhà.

Mẹ Lục nghe điều kiện này thì nổi giận ngay tại chỗ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5024


Chương 5024

Bà muốn ở cùng con trai mình mà lại phải chờ một đứa con gái khác cho phép sao?

Đúng là một trò đùa.

Nhưng không biết vì sao, mặc kệ mẹ Lục âm ĩ như thế nào, Lục Mặc Thâm cũng không mở miệng đồng ý.

Mẹ Lục không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.

Nhưng lần thỏa hiệp này của bà làm sự chán ghét Lâm Thuý Vân càng thêm sâu đậm.

Cho nên mẹ Lục phải nhân nhượng vì lợi ích để được đi đến thành phố Ninh Lâm, bà đành ở trong một biệt thự khác với biệt thự của Lục Mặc Thâm.

Sau đó bà thỉnh thoảng sẽ chạy sang gõ cửa, tìm Lâm Thuý Vân khắp nơi.

Đương nhiên những hành vi này của bà chỉ thực hiện được vào lúc không có mặt Lục Mặc Thâm.

Bà và Lâm Thúy Vân lại có một kiểu cực kỳ ăn ý.

Chính là trước mặt Lục Mặc Thâm, quan hệ mẹ chồng nàng dâu tương lai của hai người vô cùng hoà thuận.

Nhưng chỉ cần Lục Mặc Thâm biến mất, hai người bọn họ lập tức lộ ra bộ mặt thật, bắt đầu châm chọc người đối diện, đấu đến mức vô cùng kinh khủng.

Lúc đầu Lâm Thúy Vân chỉ xem như cãi nhau nhỏ, dù sao cũng có thể bớt một chút thời gian nhàm chán.

Nhưng thời gian dài cô ấy cảm thấy có chút phiền lòng. Đặc biệt mẹ Lục †rước mặt cô ấy càng ngày càng không kiêng nể gì. Bà thường xuyên cố ý hoặc vô tình nhắc tới sự sắp xếp của mình với đứa trẻ sau này ở trước mặt Lâm Thúy Vân.

Ví dụ như chờ sinh con ra sẽ đưa con lên Thủ Đô ngay lập tức. Không cần phải ở lại lâu ở cái thành phố Ninh Lâm chim không thèm ïa này.

Hay ví dụ như đứa trẻ sau khi sinh hai ba tháng có thể cai sữa, đến lúc đó bà sẽ mang đứa trẻ lên Thủ Đô luôn.

Thay cô ấy tìm một người giữ trẻ tốt nhất, sử dụng người giúp việc tốt nhất, học trường mẫu giáo tốt nhất, học các khóa học nghiệp dư tốt nhất…

Bà đã lập kế hoạch tốt nhất cho tương lai của đứa trẻ, còn Lâm Thúy Vân muốn đi đâu thì đi.

Chuyện con trai căn bản không cần cô ấy nhúng tay vào.

Nghe nhiều những lời này khiến sự căm ghét trong lòng Lâm Thúy Vân cũng trở nên sâu hơn.

“Lúc ấy mình nhất định là bị mỡ lợn che đè mất não, cho nên mới bị khổ nhục kế của bà ấy lừa gạt.”

Lâm Thúy Vân thở dài một tiếng, cực kỳ bất đắc dĩ đỡ lấy trán.

Sau khi Tô Lam nghe thấy cách miêu tả này của cô, cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.

Dù sao mẹ Lục vốn có bệnh tâm thần. Mặc dù bà đã ổn định hơn sau khi uống thuốc, bệnh cũng giảm đi không còn thất thường nữa rồi.

Nhưng mà căn bệnh tâm thần này không thể chịu quá nhiều k1ch thích.

Cho nên có đôi khi đấu võ mồm với bà, Lâm Thúy Vân cũng sẽ không dám quá đáng quá, vì sợ kích động đến bệnh tình của bà.

Đối với chuyện này, bản thân mẹ Lục dường như lại không để ý, chỉ cần có thể sẽ nhanh chóng đấu võ mồm với cô.

“Thuý Vân, vậy bây giờ cậu định xử lý như thế nào?”

“Còn có thể xử lý như thế nào nữa?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom