Cập nhật mới

Dịch Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


“Mẹ, con xin lỗi!”

Trần Bình cúi đầu nói, anh hiểu rõ mục đích đến đây hôm nay, anh cũng không muốn khiến Giang Uyển khó xử.

Vì vậy, anh quyết định thỏa hiệp.

“Ôi trời ơi, tôi nhận không được lời xin lỗi này.”

Dương Quế Lan trào phúng nói, mặt mày khinh thường, dáng vẻ chua ngoa.

Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

Dương Quế Lan lườm Trần Bình một cái, đẩy mạnh anh ra, mặt vui vẻ chạy đến cửa, giọng nói văng vẳng quanh nhà: “Đến đây, đến đây, Cao Dương phải không?”

Cửa được đẩy ra.

Cao Dương mặc vest điển trai, hai tay trái phải đều xách theo quà, nói: “Cháu chào cô!”

“Ôi, mau vào trong nhanh lên!”

Dương Quế Lan nói cực kỳ vui vẻ, vội vã đón lấy đống quà trong tay Cao Dương: “Đến là được rồi còn mang theo quà làm gì, cháu khách sáo quá!”

“Cháu lần đầu tiên đến làm khác nên như vậy, cháu thay mặt bố mẹ gửi lời hỏi thăm cô chú.”

Cao Dương phóng khoáng nói.

Dương Quế Lan vừa quay người lại liền thấy Trần Bình ngồi trêи sofa trong phòng khách, tâm trạng lập tức trở nên không tốt, mắng câu: “Không nhìn thấy khách đến à, mau rót trà ra! Không có mắt nhìn gì cả!”

Thằng con rể vô tích sự này, nhìn Cao Dương người ta xem, đến nhà chơi còn biết mang quà tới.

Còn cậu ta thì đến hai tay không lại còn tha theo con nhóc kia nữa, đúng tức chết đi được! Trần Bình đưa mắt nhìn Cao Dương, đối phương đang vênh váo liếc nhìn anh, ánh mắt giống như đang nói với anh rằng đồ cặn bã, mẹ vợ mày đối xử với tao còn tốt hơn thằng con rể như mày.

Trần Bình cũng không so đo gì, anh đứng dậy đi pha một ly trà.

Giang Quốc Dân đã đi ra khỏi thư phòng, ngồi trêи sofa nhiệt tình nói chuyện với Cao Dương.

Trần Bình đứng nơi góc nhà, trầm mặc lắng nghe.

“Chú Giang, Giang Uyển đâu ạ, sao cháu không thấy cố ấy?”

Cao Dương nhìn quanh nhà một vòng, ánh mắt đảo liên tục như tên trộm Giang Quốc Dân kêu lên: “Uyển Nhi, nhà có khách đến!”

Cửa phòng ngủ mở ra, khó khăn lắm Giang Uyển mới dỗ được Mễ Lạp ngủ, ngay khi cô nhìn thấy Cao Dương, cô cũng hơi sững sờ.

“Sao anh lại đến đây?”

Giọng điệu Giang Uyển có chút lạnh nhạt.

“Sao cậu ấy không thể đến đây, chẳng lẽ chỉ có con được phép mang kẻ vô tích sự về nhà?”

Dương Quế Lan bước từ trong nhà bếp ra, trêи tay còn bê một đĩa hoa quả, hăng hăng trừng mắt lườm Trần Bình đang đứng trong góc nhà hút thuốc.

“Con xin lỗi!”

Trần Bình lập tức dập thuốc lá mở cửa sổ để xua mùi thuốc lá.

Giang Uyển lườm Trần Bình một cái, cô hận không thể lập tức lôi anh ra ngoài cho đỡ xấu hổ.

“Cao Dương à, dì biết hôm nay con đến nên sáng nay cố ý mua chỗ hoa quả này đấy, ngọt lắm!”

Dương Quế Lan lấy lòng đem dĩa hoa quả đẩy đến trước mặt Cao Dương.

“Con cảm ơn dì!”

Cao Dương lễ phép trả lời.

Nhìn một màn này trong lòng Trần Bình cảm thấy rất khó chịu.

Lúc Mễ Lạp tới đến hoa quả cũng không có.

Dù sao cũng là cháu gái của hai người, hai người thật sự quá thiên vị rồi! “Đúng rồi chú Giang, về buổi triển lãm của chú, hội trường đã bắt đầu bố tró, thiệp mời cháu cũng đã phát xong, đúng mười giờ sáng thứ sáu sẽ bắt đầu.”

Khi Cao Dương nói chuyện, hắn ta còn đắc ý liếc Trần Bình một cái, dáng vẻ vô cùng khoe khoang.

Một điêu cực kỳ rõ ràng chính là địa vị của hắn trong nhà họ Giang cao hơn rất nhiều so với tên con rể này.

“Tốt, tốt, tốt, cảm ơn cháu, Tiểu Cao.”

Trêи mặt Giang Quốc Dân cũng tràn ngập vẻ vui mừng mà tưởng tượng cảnh buổi triển lãm của mình vừa mới bắt đầu đã oanh động cả thành phố.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Chương 21

Mấy người bạn già của ông cũng đã bắt đầu tuyên truyền giúp ông.

Ở thành phố Thượng Giang, rất nhiều người có mặt đều biết bộ trưởng tiền nhiệm bộ quy hoạch tài nguyên đất đai Giang Quốc Dân sưu tập được một bức tranh thật của Đường Bá Hổ! Việc này ngay lập tức dẫn đến xôn xao không nhỏ.

Đương nhiên cũng để lại cho mọi người sự hồi hộp bởi chưa ai nói rõ đó là bức tranh nào của Đường Bá Hổ.

Chỉ có thể đợi đến ngày đó – buổi triển lãm kinh bạo toàn trường.

“Chú Giang, chú không phải khách sáo, đây là việc cháu nên làm.”

Cao Dương khiêm tốn nói: “Còn có, cháu cũng đã nói với người quản lý của bọn họ việc chú muốn hẹn gặp cậu Trần, họ nói có thể gặp mặt nhưng thời gian chưa xác định.

Chú cũng biết đấy, người như cậu Trần rất bận rộn.”

Mẹ kiếp! Đúng là không biết xấu hổ! Trần Bình khinh thường trong lòng, anh đã đồng ý gặp mặt bọn họ lúc nào? Hắn ta đang nói dối để lấy lòng họ đây mà, hơn nữa nói dối cũng rất có kỹ thuật.

Có thể gặp mặt nhưng thời gian chưa định.

Cao Dương rất biết cách lấy lòng Giang Quốc dân, mà đối với việc này Giang Quốc Dân càng nhìn càng thấy thoải mái, càng nhìn càng thêm yêu quý hắn.

“Trần Bình à, cậu nhìn Cao Dương xem, không có việc gì thì học hỏi người ta nhiều một chút, đừng có cả ngày chơi bời lêu lổng! Nếu như thật sự không thể được vậy để Cao Dương sắp xếp cho cậu công việc nào có thể diện một chút.”

Giang Quốc Dân mở miệng nói chuyện, đây có lẽ là lần đầu tiên ông suy nghĩ cho Trần Bình.

Đây là sự khởi đầu tốt.

Nhưng Trần Bình nghe vào trong tai lại cảm thấy không thoải mái.

Cái công ty kia của Cao Dương, tổng giá trị tài sản cùng lắm mới được mấy chục triệu, còn không bằng số dư lẻ một tháng của anh.

“Trần Bình, còn ngây người đứng đấy làm gì, còn không mau xin Cao Dương đi à!”

Dương Quế Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Trần Bình.

Cái đồ đần này, đã nói đến nước này rồi mà còn đứng ngây người ra đấy, thật đúng là không có tiền đồ.

Còn Cao Dương ngồi thẳng người dậy, hơi nheo mắt lại, đắc ý đợi Trần Bình cầu xin mình.

Thật thoải mái! Tuy rằng Giang Uyển không thích Cao Dương nhưng có cơ hội tốt như thế này cô cảm thấy cũng không tệ.

Vì vậy cô liêc mắt nhìn Trần Bình, miệng hơi mấp máy, ý tứ cực kỳ rõ ràng.

Nhưng mà.

“Không cần đâu, cảm ơn anh, công ty lớn quá tôi không quen.”

Trần Bình thản nhiên từ chối nói.

Lần này, sắc mặt Giang Quốc Dân và Dương Quế Lan trở nên cực kỳ xấu.

Giang Quốc Dân hừ lạnh một tiếng, còn Dương Quế Lan thì hùng hùng hổ hổ mắng mỏ Trần Bình: “Trần Bình, sao cậu lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Cậu mau biến đi đi, nhà chúng tôi không chào đón cậu.”

Họ đây là muốn đuổi anh đi.

Trần Bình bị Dương Quế Lan đẩy ra khỏi cửa nhà.

Sầm! Cánh cửa bị đóng lại, Trần Bình lắc đầu cười khổ, tiếp đó anh cầm điện thoại gọi cho Sở An An: “Tôi không thích Cao Dương cho lắm!”

Đầu bên kia Sở An An đang trang trí phòng trưng bày, khi nhận được cuộc điện thoại này, cô ta lập tức trả lời: “Tôi đã hiểu thưa cậu Trần.”

Dứt lời, cô ta trực tiếp bảo mọi người dừng việc trong tay lại, tiếp đó gọi điện thoại cho Cao Dương.

Lúc này Cao Dương đang ở nhà họ Giang không ngừng khoác lác, đột nhiên nhận được điện thoại, vừa nhìn thấy là người quản lý của phòng trưng bày Quốc Hoa, hắn lập tức khoe khoang nói với Giang Quốc Dân: “Chú Giang chú xem này, đây là điện thoại của quản lý phòng trưng bày.”

“ALO..

quản lý Sở..

Có phải cậu Trần đồng ý gặp mặt tôi rồi không?”

Cao Dương cười vui vẻ, giọng nói cũng cực kỳ to.

“Tổng giám đốc Cao, tôi rất xin lỗi phải thông báo với anh rằng phòng trưng bày tạm thời không thể cho ngài mượn nữa.”

“Cái gì cơ?”

“Đây là ý của cậu Trần chúng tôi, bởi vì cậu ấy có chút không vui nên phòng trưng bày tạm thời không mở cửa.”

Sở An An lạnh lùng nói, ý tứ cũng cực kỳ rõ ràng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Chương 22

Bốp! Cúp điện thoại, nụ cười trêи mặt Cao Dương nhanh chóng cứng đờ lại, cả khuôn mặt cũng trở nên

Cao Dương vốn cực kỳ vui vẻ, giờ phút này có chút choáng váng.

Sao mọi chuyện lại trở thành như thế này.

Cậu Trần không vui vẻ nên không mở cửa phòng trưng bày.

Còn có lý do nào tùy tiện hơn thế này không? Không đúng, nhất định hắn ta đã làm gì không đúng.

“Tiểu Cao sao thế.

Xảy ra chuyện gì rồi?”

Giang Quốc Dân và Dương Quế Lan thấy sắc mặt Cao Dương không bình thường, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Ừm, không có chuyện gì, không có chuyện gì, phòng trưng bày bên kia báo cáo tình huống với cháu ấy mà.”

Cao Dương miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Chú Giang, cháu có chuyện gấp phải về trước ạ!”

Dứt lời, hắn ta lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Tiểu Cao à, vội như vậy sao? Cháu không ở lại ăn cơm ư?”

Dương Quế Lan vội vàng đuổi theo sau, đưa hắn ra cửa.

“Để lần sau đi ạ! Cháu chào chú, chào dì.”

Cao Dương vội vã chạy đi.

Hắn ta tất nhiên vội, nếu như phòng trưng bày bên kia xảy ra chuyện gì, hắn sẽ rất mất mặt trước bố vợ tương lai.

Thế nên hắn bắt buộc phải nhanh chóng đến phòng trưng bày bên đó như thế nào.

Phía bên này sau khi tiễn Cao Dương đi, Dương Quế Lan cười híp mí đi vào trong nhà, bà vừa nhìn thấy Giang Uyển ôm Mễ Lạp, ngay lập tức giận đến nỗi thở không ra hơi, mắng: “Con đem đứa con hoang này về, mẹ sẽ không nuôi nó đâu đây!”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ? Chẳng lẽ Mễ Lạp không phải cháu gái của mẹ ư?”

Giang Uyển tức đến muốn ngất đi, cô ôm lấy Mễ Lạp mà dỗ dành.

Sao mẹ của cô có thể nói như vậy được chứ! Dù sao con gái cô cũng là máu mủ của cả cái nhà này mà! Giang Quốc Dân cũng cảm thấy Dương Quế Lan quá đáng, ông lấy chiếc kính lão xuống rồi nói: “Bà đủ rồi đấy, mau cất dọn đi rồi cầm bức tranh Cao Dương tặng ra đây cho tôi, tôi đi ra ngoài dạo vài vòng.”

Giang Quốc Dân phải đi ra ngoài tất nhiên là để khoe khoang, khiến cho đám bạn già của ông mở rộng tầm mắt.

Giang Quốc Dân cẩn thận từng tí một ôm lấy hộp quà, ngâm nga hí khúc đi ra khỏi cửa.

Vui quá, thật là vui quá đi mất! * * * Quay trở lại Trần Bình bên này, sau khi rời khỏi nhà họ Giang, anh gọi một chiếc xe xích lô đi đến phòng trưng bày Quốc Hoa.

Dù sao cũng là công ty do anh mau, cũng không cần anh tự mình đi giao đồ ăn, vừa khéo hôm nay đi đến phòng trưng bày xem xét một chút.

Cũng không phải thật sự không mở cửa, chỉ là anh muốn cho Cao Dương một chút giáo huấn thôi.

Đến tận khi tới cửa phòng trưng bày Quốc Hoa, Trần Bình mới biết phong cách trưng bày này thật sự tầm thường.

Khiêm tốn, xa hoa, có ý vị.

Tổng thể bố cục theo phong cách lưới kẻ ô vuông, màu sắc chủ đạo là màu đen và trắng, khiến cả khối kiến trúc lộ ra vẻ lạnh lùng quạnh quẽ.

Hai bên trước cửa có một hành lang trưng bày tranh nhỏ, được trải đá cuội đen trắng, tạo nên vẻ đẹp đơn giản của phương Tây.

Cửa chính còn có một bức tượng được điêu khác bằng đá hoa cương màu đen, người đó chính là kiến trúc sư đã thiết kế xây dựng phòng trưng bày Quốc Hoa lúc đầu, Bối Thừa Thiên – kiến trúc sư nổi tiếng trong nước.

Người này mỗi năm chỉ thiết kế một tác phẩm, mỗi một tác phẩm đều bị vô số người giành, cướp giật để mua được.

Mà phòng trưng bày Quốc Hoa chính là tác phẩm cuối cùng của Bối Thừa Thiên.

Vì vậy nếu như mở triển lãm ở phòng trưng bày Quốc Hoa sẽ mang lại danh tiếng cùng với tiếng thơm không thể nào từ chối cho chủ nhân triển lãm.

Trần Bình đứng trước pho tượng, ngắm nhìn mấy lần, rồi tự nói với chính mình: “Tuy là do lão già này thiết kế, nhưng tôi thấy cũng chỉ bình thường.”

Trần Bình nhớ lại một vài chuyện trước kia.

Lúc trước Bối Thừa Thiên đã từng bám theo sau Trần Bình, xin Trần Bình để ông ta xây cho anh một ngôi nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Chương 23

Trần Bình ngại ông ta ngày nào cũng đến cửa nên tiện tay bỏ ra ba tỷ để ông ta xây một căn phòng trêи núi chuyên chứa xe hơi và máy bay tư nhân.

“Ôi, bây giờ nhớ những con xe yêu kia của mình quá.”

Trần Bình cảm khái trong lòng, sau đó cất bước đi vào trong phòng triển lãm.

“Chào anh, phòng trưng bày triển lãm tạm thời không mở cửa ạ.”

Cô gái tiếp tân trẻ tuổi xinh đẹp mặc váy công sở phối màu đen trắng, trêи cổ buộc khăn lụa thêu hoa bạch lan lên tiếng nói.

Trần Bình sửng sốt, đưa mắt nhìn vào bên trong: “Tôi đến tìm người.”

“Xin hỏi anh tìm ai ạ?”

Cô tiếp tân cũng không bởi vì Trần Bình ăn mặc bình thường mà đối xử khác thường, ngược lại cực kỳ lễ phép hỏi han.’ “Tôi tìm..”

Trần Bình vừa định nói chuyện, một người con gái thân hình cao gầy khác giận đùng đùng đi ra từ cửa sảnh, trực tiếp ngắt lời anh.

Cùng một bộ quần áo, chỉ là trêи cổ cô ta quấn một chiếc khăn xinh đẹp thêu hoa lam.

Dáng vẻ cũng khá xinh đẹp, cô ta đi đôi giày cao gót bước “cộp cộp”đi tới.

“Trần Diệp Nhu, cô làm sao vậy hả? Không phải đã nói hôm nay không mở cửa, không cho bất cứ người nào vào trong rồi hay sao?”

Cô gái có khí chất lạnh lùng kia đi tới, nhíu mày liếc mắt nhìn Trần Bình, rồi vênh mặt hếch hàm nói với cô tiếp tân kia.

“Chị Tuệ, anh này nói anh ấy đến tìm người.”

Rõ ràng Trần Diệp Nhu rất sợ cô gái mới tới này, mặt mày sợ hãi giải thích.

Tào An Tuệ là trưởng ban tiếp tân của phòng trưng bày Quốc Hoa, ngày thường hết sức kiêu ngạo, đối xử với cấp dưới của mình cũng hô tới quát lui.

Vì vậy cô ta còn có một biệt hiệu ngầm là nữ ma đầu.

Lúc này, Tào An Tuệ lạnh lẽo đánh giá Trần Bình, nghi ngờ hỏi: “Anh đến tìm người?”

Người này cũng thật bủn xỉn, mặc chiếc áo cộc giặt đến bạc cả màu, một chiếc quần bò đã phai màu cùng đôi giày đế bằng.

Vừa nhìn liền biết là một tên công nhân đến từ nông thôn.

Có lẽ là bạn bè của một công nhân ở trong đội thi công hôm nay.

“Đúng vậy, tôi tìm..”

Trần Bình cười nói, khoe ra hàm răng trắng.

“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, anh đi theo tôi.”

Tào An Tuệ trực tiếp ngắt lời của Trần Bình, cô ta quay đầu lại lườm Trần Diệp Nhu một cái sắc lẹm, nói: “Trông cửa cho tốt vào, đừng để mấy kẻ không biết chui từ đâu ra đi vào.”

Trần Diệp Nhu cúi đầu gập người liên tục nói xin lỗi, còn len lén liếc nhìn Trần Bình một cái, rồi khẽ nở nụ cười với anh.

Trần Bình cũng cười đáp lại cô.

Cô gái này nhìn qua còn khá trẻ, tính cách trái lại rất tốt.

Trần Bình cũng không nghĩ nhiều nữa, theo Tào An Tuệ đi vào bên trong.

Trần Bình không khỏi nhìn bóng người cô ta thêm mấy lần.

“Anh nhìn cái gì đấy hả?”

Đột nhiên Tào An Tuệ đang đi ở phía trước quay người lịa, thái độ lạnh như băng cùng với ghét bỏ trừng mắt với Trần Bình.

“Hả? Không..

Không nhìn gì cả.”

Trần Bình cũng hơi xấu hổ.

Bị người ta bắt được rồi! Tào An Tuệ hừ một tiếng nói: “Loại công nhân đến từ nông thôn như anh tôi gặp nhiều rồi, trộm vặt móc túi, ánh mắt không trong sáng.

Nếu như phòng trưng bày của chúng tôi thiếu thứ gì, người đầu tiên tôi bắt lại sẽ là anh!”

Nói xong, Tào An Tuệ quay người lại tiếp tục đi về phía trước, trong lòng càng thêm khinh bỉ và chán ghét người đàn ông đang đi theo sau lưng.

Công nhân đến từ nông thôn? Trần Bình có chút ngơ ngác, không phải cô ta nhận nhầm người đấy chứ? Tào An Tuệ dẫn anh đến một hiện trường đang thi công, cô ta vênh mặt hất hàm chỉ vào chỗ đó nói: “Nhanh đi làm việc đi, trước khi hết giờ phải làm xong cho tôi.

Còn có mấy người các anh, đừng có mà lười biếng, tôi sẽ ở đây quan sát, ai lười biếng thì không có tiền công.”

Mấy người công nhân nghe thấy vậy vội vàng ra sức làm việc sợ bị trừ tiền lương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Chương 24

Trần Bình có chút nghi ngờ, nhìn khu vực đang được quét sơn xung quanh.

Anh đến đây để làm việc sao? “Xin lõi, có phải cô hiểu nhầm rồi hay không, tôi không đến..”

Trần Bình quay đầu lại nhìn cô gái bên cạnh.

Tào An Tuệ lạnh lùng nheo mắt lại, nói: “Anh không phải cái gì chứ, nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì, mau đi làm việc đi!”

“Tôi không đến để làm việc, tôi đến tìm Sở An An.”

Trần Bình bực bội với cách Tào An Tuệ đối xử với mình.

Ánh mắt và giọng điệu của người phụ nữ này là như thế nào vậy chứ, thật không có lễ phép! Anh đã để Kiều Phú Quý mua lại phòng trưng bày này, sao bây giờ vẫn còn loại nhân viên không có mắt nhìn như thế này: “Anh tìm quản lý của chúng tôi?”

Tào An Tuệ lại đánh giá Trần Bình một lần nữa, tiếp đó cười khẩy nói: “Dựa vào loại nghèo kiết xác như anh mà cũng muốn tìm quản lý của chúng tôi? Sao nào định tố cáo tôi với cô ấy à?”

Cái loại người gì đây chứ! Bản thân không chăm chỉ làm việc còn muốn tố cáo cô ta với quản lý.

“Cái gì cơ?”

Trần Bình vẫn không hiểu gì hết, đây là cái gì với cái gì chứ! “Tôi nói với anh này, cả mấy người kia nữa cũng nghe cho tôi.

Đây là phòng trưng bày Quốc Hoa, chỗ này không thiếu người làm, ở bên ngoài cũng có rất nhiều công nhân muốn vào đây làm.

Đừng cho rằng quản lý Sở đối xử tốt với mấy người thì mấy người có thể lười biếng, trong mắt Tào An Tuệ tôi mấy người chỉ là rác rưởi mà thôi, hiểu chưa?”

Tào An Tuệ khịt mũi coi thường nói: “Nhất là anh, anh thì là cáu thá gì chứ mà còn muốn gặp quản lý Sở của chúng tôi! Không làm thì mau cút đi!”

Tào An Tuệ tay trái chống nạnh, tay phải chỉ vào cửa.

Lúc này Trần Bình cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Anh tới đây vô cớ bị coi là thằng công nhân đến từ nông thôn coi như xong, thế mà lại còn bị người phụ nữ không nói lý lẽ này thuyết giáo một trận.

Cho dù tính tình anh có tốt đến đâu thì lúc này cũng phải nổi giận.

“Cô tên là Tào An Tuệ?”

Trần Bình lạnh mặt hỏi.

“Đúng vậy, sao nào, anh không phục muốn đánh tôi sao? Có tin tôi gọi bảo vệ tới đem tất cả các anh lôi ra ngoài không!”

Tào An Tuệ hai tay khoanh trước ngực, liếc xéo nói.

Một đám rác rưởi, cũng không nhìn lại thân phận của bản thân.

Cho mấy đồng tiền liền giống như mấy con chó ra sức làm việc.

Hoàn cảnh trưởng thành khiến cho Tào An Tuệ sinh ra thói quen kiêu ngạo sai khiến.

“Được lám, tôi cảm thấy cô không có tư cách ở lại phòng trưng bày Quốc Hoa này.”

Trần Bình gật đầu nói, trong mắt tràn ngập vẻ bất mãn.

Tào An Tuệ nghe thấy lời này lập tức ôm bùng cười to: “Ha ha ha, anh đúng là đồ đần độn, tôi không có tư cách ở lại đây? Chẳng lẽ loại nghèo kiết xác như anh lại có thể đuổi việc tôi hay sao?”

Đột nhiên từ phía xa truyền tới một giọng nói lạnh lùng.

“Có chuyện gì thế Tào An Tuệ? Ồn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa!”

Một dáng người xinh đẹp yểu điệu bước tới.

Cô ta mặc một bộ vest nữ màu trắng phô ra dáng người quyến rũ, mái tóc màu nâu uống cong xõa tung phía sau lưng, đôi tai trắng nõn đeo khuyên tai tròn, cực kỳ có phong cách ngự tỷ.

“Quản lý Sở, chị đến rồi, ở chỗ này có người gây sự ạ!”

Tào An Tuệ lập tức chạy qua, dáng vẻ lấy lòng dựa dẫm.

“Gây sự?”

Sở An An nhíu đôi mày liễu lại, thái độ cũng lạnh thêm vài phần, không khí xung quanh người cô lập tức thấp xuống vài độ.

Dám gây sự ở phòng trưng bày Quốc Hoa đúng là ăn gan hùm mật gấu mà! Tào An Tuệ vừa nhìn thấy thái độ của Sở An An, khóe môi lập tức không nén nổi nhếch lên nở nụ cười, chỉ về phía Trần Bình đang cắm hai tay vào túi lười biếng đứng ở chỗ kia, nói: “Đúng vậy, tên công nhân kia không chỉ đến gây chuyện còn mong hão muốn gặp chị.

Em dạy dỗ anh ta vài câu, vậy mà anh ta dám nói em không có tư cách ở lại đây, chị nói anh ta có phải bị ngốc không.”

Sở An An lạnh lùng liếc mắt nhìn Tào An Tuệ, tuy rằng cô không thích giọng điệu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồn của Tào An Tuệ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Chương 25

Nhưng dù sao cũng là người của mình nên cô cũng không nói gì cả.

Tiếp đó, cô nện bước chân cao quý uyển chuyển đi về phía Trần Bình, lạnh mặt hỏi: “Là anh tới đây gây chuyện?”

Trần Bình nheo mắt nhìn người con gái trước mắt, cô ta là Sở An An? Vẻ ngoài cũng không tồi, xinh đẹp quyến rũ, thu hút người khác.

Trần Bình không trả lời, nhưng anh trầm mặc lấy điện thoại ra.

Tào An Tuệ nhìn dáng vẻ hờ hững này của anh lập tức nổi giận đến không thở nổi, lớn tiếng mắng: “Quản lý chị xem kìa, tên nghèo kiết xác này thế mà lại không tôn trọng chị, để em gọi ngay bảo vệ tới lôi anh ta ra ngoài.”

Sở An An khẽ gật đầu, cô ta cũng không muốn nói chuyện với loại người phá đám này.

Cô ta vừa bước chân khỏi phòng làm việc là để ra cửa đón khách quý! Cậu Trần – ông chủ mới của phòng trưng bày Quốc Hoa.

Nếu như trì hoãn lâu, chức quản lý của cô cũng không giữ nổi nữa.

Hơn nữa, Sở An An chưa từng gặp qua ông chủ mới, cô ta chỉ có điện thoại của anh, mà số điện thoại này cũng phải cầu xin đủ kiểu Kiều Phú Quý mới đưa cho cô.

“An Tuệ cùng tôi đi ra ngoài đón người, ông chủ mới của chúng ta muốn tới thị sát công tác.”

Sở An An quay đầu nói, tiếp đó xoay bờ ʍôиɠ nở nang rời đi.

Tào An Tuệ gật đầu đáp một tiếng, sau đấy chạy ra ngoài chuẩn bị gọi bảo vệ tới.

Ngay lúc này, một tiếng chuông DJ dễ nghe vang lên, tất cả mọi người đều khựng lại.

Sở An An lập tức lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn ngay thấy cái tên hiển thị trêи màn hình, cậu Trần! “Alo, cậu Trần, cậu đang ở đâu? Tôi ngay tức khắc đến đón cậu.”

Giọng điệu Sở An An tức thì từ lạnh lùng chuyển sang cung kính dịu dàng.

Nhưng mà đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một giọng nói đầy bất mãn: “Cô nhìn về phía sau.”

Nhìn về phía sau? Sở An An sửng sốt, gần như ngay tức khắc quay đầu lại nhìn.

Sau lưng cô có chừng bảy tám công nhân đang sơn tường.

À, còn có một thanh niên mặt mày lạnh lùng đang cầm điện thoại.

Đợi đã! Gần như trong nháy mắt, Sở An An cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang! Là anh ta! Anh ta thế mà lại là ông chủ! Không nói hai lời, cô vội vàng chạy đến trước mặt Trần Bình, gập người chín mươi độ, xin lỗi: “Cậu Trần, xin lỗi cậu! Là tôi có mắt không tròng không nhận ra cậu, mong cậu tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi.”

“Sở An An?”

Trần Bình lạnh nhạt nói, “Tôi thấy không vừa lòng với cô.”

Sở An An sợ đến mức hai chân không ngừng run rẩy, tay ướt đẫm mồ hôi.

“Cậu Trần, xin cậu tha cho tôi, tôi không biết cậu sẽ đến sớm như vậy.”

Sở An An thẳng người lên, nhưng vẫn hơi cong lưng, cả mặt tràn ngập sự sợ hãi.

Đây là ông chủ mới – nhân vật tai to mặt lớn có quyền thế ngập trời.

Kiều Phú Quý – người giàu có nhất thành phố Thượng Giang đã tới tìm ông chủ cũ của cô để mua lại phòng trưng bày Quốc Hoa.

Phải biết rằng ông chủ cũ của phòng trưng bày Quốc Hoa – Trịnh Thái cũng là một người có máu mặt ở thành phố Thượng Giang, ông ta là ông vua ngầm lăn lộn cả hai giới hắc bạch.

Trịnh Thái là ai chứ? Cả thành phố Thượng Giang không ai là không biết tên tuổi của ông ta! Ông ta từ một tên lưu manh chậm rãi leo lên cái ghế ông vua ngầm của thành phố Thượng Giang.

Cho dù là hắc đạo hay bạch đạo đều phải kiêng kị Trịnh Thái bảy phần.

Có thể nói chỉ cần Trịnh Thái nói một câu ở thành phố Thượng Giang không có chuyện gì ông ta không thực hiện được.

Vì vậy những năm gần đây, Sở An An đi theo Trịnh Thái cũng là nước lên thuyền lên kết giao với không ít người tai to mặt lớn, tính tình cũng trở nên kiêu ngạo hơn.

Cũng bởi vì như vậy, cô ta mới hiểu cậu Trần trước mắt nhìn có vẻ bình thường nhưng anh mới là nhân vật lớn thật sự! Bởi vì khi Trịnh Thái gặp mặt Kiều Phú Quý giống gà con nhìn thấy diều hâu, cực kỳ khúm núm.

Mà lúc ấy Kiều Phú Quý chỉ nói một câu: “Việc cậu chủ nhà tôi sai tôi làm, các người không được tuyên truyền ra ngoài, phải khiêm tốn.”

Vậy cậu chủ của người giàu có nhất thành phố Thượng Giang là nhân vật như thế nào đây! Thật quá đáng sợ! Sau lần gặp mặt đó, Sở An An lập tức biết bản thân bắt buộc phải hầu hạ tốt cậu Trần này.

Nếu có thể cô ta bằng lòng dâng hiến cơ thể đã giữ dìn hơn hai mươi năm này của mình.

Không vì cái khác ngoài câu nói mà Trịnh Thái để lộ ra lúc say lần trước.

“Trịnh Thái tôi có thể đi đến ngày hôm nay hết thảy đều có chủ tịch Kiều giúp đỡ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


Chương 26

Mà chủ tịch Kiều chỉ vì đi theo cậu chủ nhà ông ấy nên tiện tay mở một công ty liền trở thành nhà giàu nhất thành phố Thượng Giang.”

Đáng sợ! Thật đáng sợ quá! Trần Bình thản nhiên liếc mắt nhìn Sở An An lắc đầu nói: “Thôi vậy, không có lần sau đâu đấy!”

Nhưng mà ngay lúc này, Tào An Tuệ đã quay lại còn dẫn theo hai tên bảo vệ, cười lạnh đi qua rồi chỉ vào Trần Bình: “Là anh ta, hai người mau lôi anh ta ra ngoài! Tiện thể kiểm tra một chút xem anh ta có trộm thứ gì của phòng triển lãm không, lấm la lấm lét, vừa nhìn liền biết không phải loại người tốt lành gì.”

Ánh mắt Trần Bình trở nên buốt giá, anh hừ lạnh một tiếng, nói với Sở An An đứng bên cạnh: “Cô tự giải quyết đi!”

Sở An An mềm nhũn sợ hãi, lập tức trừng mắt đi về phía Tào An Tuệ, giận dữ giơ bàn tay tát lên mặt cô ta.

Chát! Tiếng bạt tai vang vọng cả phòng trưng bày.

“Láo xược sự! Ai dám lôi cậu Trần ra ngoài!”

Sở An An tức giận nhìn Tào An Tuệ, hận không thể xé nát cô ta.

Tào An Tuệ che lấy khuôn mặt đang sưng lên, không dám tin hỏi: “Quản lí, chị đánh em làm gì? Em không có bảo lôi cậu Trần ra ngoài, em bảo tên nghèo kiết xác kia.”

Tào An Tuệ đang sôi trào lửa giận trong lòng, vô duyên vô cớ bị quản lý đánh khiến cô ta rất tức giận.

Vì vậy, cô ta càng cáu kỉnh mà chỉ vào Trần Bình, la ầm lên: “Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đem tên rác rưởi này lôi ra ngoài!”

Cô ta vừa nói xong lại bị tát thêm một cái nữa.

Lúc này Tào An Tuệ trợn tròn mắt, hai tay ôm lấy mặt.

“Tào An Tuệ, cô bị đuổi việc, lập tức cút ra khỏi đây cho tôi!”

Sở An An nổi giận lôi đình chỉ vào cửa, nói.

Con ả ngu ngốc này cũng muốn chết cũng đừng lôi cô theo.

“Quản lý, chị đánh em làm gì chứ, em làm gì sai? Là chị sai em đuổi anh ta ra ngoài.

Hơn nữa chị dựa vào đâu đuổi việc em, bạn trai em là người phụ trách điều hành của chỗ cháu đấy.”

Tào An Tuệ cực kỳ tức giận, cô ta vốn đã không thích Sở An An, người phụ nữ này cả ngày ở chung với cô ta.

Lần trước đi khách sạn, khi bọn họ đang cao trào, bạn trai cô ta thế mà lại gọi tên ả! “Dựa vào cái gì à? Dựa vào việc tôi là quản lý ở đây!”

Sở An An lạnh lùng nói.

“Mẹ! Sở An An, cô đừng có được đằng chân lên đằng đầu.

Dù sao bạn trai tôi cũng là người phụ trách ở đây, đừng cho rằng một quản lý như chị có thể một tay che trời.

Tôi sẽ bảo bạn trai tôi đi tìm ông chủ tố cáo chị!”

Tào An Tuệ tức tối giận chân, quay đầu bỏ đi.

Con đàn bà đê tiện! Tôi lập tức đi tìm bạn trai của tôi, nhất định phải chỉnh cô một cách tàn nhẫn! Sở An An lắc đầu cười khổ, tìm ông chủ? Ông chỉ đứng ngay trước mặt cô mà cô còn không nhận ra.

Sau đó.

Sở An An quay người lại đứng bên cạnh Trần Bình, cung khoanh nói: “Cậu Trần, mời cậu đi theo tôi.”

Trần Bình ừ một tiếng, nhấc bước theo Sở An An đi vào phòng nghỉ trong cùng của phòng trưng bày.

Căn phòng nghỉ này bố trí cực đẹp, bên ngoài sân rộng có hồi nước và núi giả, còn có cả một mảnh trúc nhỏ, khiến người chiêm ngưỡng thấy ngạc nhiên, hấp dẫn.

Mà căn phòng nghỉ ngơi này không phải nơi người bình thường có thể đi vào.

Lúc này Sở An An đã cởi áo khoác, ngoài ra, để lộ chiếc áo bó gợi cảm viền ren bên trong.

Cô gập chân lại ngồi trong phòng trà, đôi tay xinh đẹp trắng nõn thể hiện kỹ thuật pha trà thành thạo điêu nghệ.

Rửa trà, ngâm trà, pha trà, động tác cực kỳ lưu loát.

Tiếp đó cô lại tự mình bê tách trà uyển chuyển bước tới bên người Trần Bình đang đứng ngắm bức tranh trêи tường trong thư phòng, dịu dàng nói: “Cậu Trần, mời cậu uống trà.”

Trần Bình nhận lấy tách trà, uống một ngụm, khen ngợi nói: “Tài nghệ pha trà của quản lý Sở đúng là không tồi, đây chắc là lá trà Mao Tiêm Huy Châu, dư vị ngọt ngào, uống mà không chán.”

“Cậu Trần quá khen, không nghĩ tới cậu Trần cũng nghiên cứu về trà.”

Sở An An cười nói.

“Không có, chỉ là uống nhiều nên quen miệng thôi.”

Trần Bình xua tay nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Chương 27

Sở An An kinh ngạc nói, phải uống bao nhiêu mới có thể quen miệng như thế này chứ! “Cao Dương bên kia cô định xử lý như thế nào?”

Trần Bình hỏi.

“Anh ta gọi cho tôi mấy lần nhưng tôi đều từ chối.

Phỏng chừng bây giờ anh ta rất sốt ruột.”

Sở An An trả lời.

“Ừ, cứ mặc kệ anh ta, đúng lúc đó nên làm gì, tự cô xem rồi giải quyết.”

Trần Bình nói rồi đứng dậy, “Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây! Chuyện hôm nay đừng truyền ra bên ngoài, tôi không muốn bị làm phiền.”

Sở An An gật đầu nói: “Tôi đã rõ thưa cậu Trần, chủ tịch Kiều cũng đã dặn dò qua rồi ạ!”

Đúng lúc này cửa kính phòng nghỉ bị đẩy ra, Tào An Tuệ tức giận bỏ đi hồi nãy bám theo sau một tên đàn ông trung niên bụng phệ hói đầu, hai tay khoanh lại trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, không còn chút nào vẻ uất ức của lúc trước.

“Sở An An, cô có ý gì hả? Cô dựa vào đâu mà đuổi việc An Tuệ?”

Tên béo kia vừa vào cửa liền gào lên, sau đó đặt cái ʍôиɠ to béo của mình lên chiếc sofa trắng tinh, còn thuận tiện cầm tách trà vừa nãy của Trần Bình khó chịu uống một ngụm rồi mắng: “Cái thứ rác rưởi gì thế này? Sao đắng vậy chứ!”

“Châu Lương Tài, ai cho ông đi vào đây!”

Sở An An không mấy thân thiện trách cứ, giọng điệu cô cũng lạnh lẽo vô cùng.

Cô ta cực kỳ ghét tên béo Châu Lương Tài chết tiệt này, bởi hắn luôn dòm ngó cô.

Chỉ cần có thời gian Châu Lương Tài sẽ chạy đến, vênh mặt muốn hẹn cô ta đi ăn cơm.

Mà thủ đoạn của hắn cũng không sạch sẽ gì, lại còn muốn nhét họ hàng hang hốc của hắn vào trong phòng trưng bày Quốc Hoa.

Ví dụ như Tào An Tuệ chính là do hắn nhét vào.

“Sở An An, cô có thái độ gì vậy hả? Tôi là người phụ trách điều hành của phòng trưng bày Quốc Hoa sao lại không được vào đây ngồi?”

Châu Lương Tài bụng phệ ngồi trêи sofa giống như một đống thịt vậy, mấy ngấn mỡ nơi bụng hắn thật khiến người lo sợ chiếc áo sơ mi bị căng nứt.

“Chỗ này không phải nơi ông có thể vào, mau đi ra ngoài.”

Sở An An chỉ tay ra cửa lạnh lùng nói.

Ở ngay trước mặt ông chủ mới mà tên Châu Lương Tài chết dẫm này lại dám làm càn như vậy.

Châu Lương Tài cười hai tiếng, nheo mắt lại nhìn Trần Bình đứng bên cạnh, không biết xấu hổ giễu cợt nói: “Được đấy Sở An An, nhìn không ra loại người nào cô cũng ăn được!”

Sở An An nhíu mày lại, tức giận nói: “Châu Lương Tài, ông nói cái gì vậy hả!”

Tên chết tiệt này đúng là không biết xấu hổ! “Tôi cũng không muốn phí lời với cô, Tào An Tuệ là người của tôi, cô không được đuổi việc cô ấy.”

Châu Lương Tài trực tiếp nói.

Tào An Tuệ đứng bên cạnh mắt lạnh lùng trào phúng liếc xéo nhìn Trần Bình và Sở An An, trong lòng cực kỳ khinh bỉ hai người.

Sở An An, cô thế mà lại dám mang đàn ông vào phòng nghỉ trước mặt mọi người.

“Ha ha.”

Sở An An cười lạnh vài tiếng: “Châu Lương Tài, ông đừng quên tôi mới là quản lý ở đây, tôi có quyền làm như vậy!”

“Con ả họ Sở kia, đừng có mà cho cô thể diện còn không biết điều, anh Tài của tôi không sợ cô đâu.”

Tê Tào An Tuệ khoanh tay trước ngực, mặt mày khinh thường nói: “Hơn nữa, cô tự mình đem tên công nhân làm thuê này vào phòng nghỉ đã vi phạm quy định.

Nếu như truyền ra ngoài, sợ rằng chức quản lý này của cô cũng không giữ nổi đâu.”

Dứt lời, cô ta đặt ʍôиɠ ngồi xuống bên cạnh Châu Lương Tài.

Hai người họ không coi ai ra gì mà dính vào lấy nhau.

“Sở An An, cô suy nghĩ cho thật kỹ đi! Vì một tên công làm thuê mà đắc tội tôi không đáng đâu.”

Châu Lương Tài uy hϊế͙p͙ cười nói, ánh mắt nóng rực di chuyển trêи người của Sở An An, hắn ta hận không thể nuốt sống người phụ nữ chín mọng này.

Hắn ta đã muốn có được Sở An An từ lâu.

Nhưng người phụ nữ này giống như tảng băng không để ý đến hắn ta.

Ngày thường giả vờ thanh cao lạnh lùng, hóa ra lại ti tiện như thế này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


Chương 28

Nếu như không phải Tào An Tuệ đến tìm hắn, Châu Lương Tài cũng không biết Sở An An thế mà lại dẫn một tên công nhân vào trong phòng nghỉ ngơi.

Nghĩ tới đây hắn càng thêm oán hận Trần Bình.

“Vậy ông muốn như thế nào?”

Sở An An lạnh mặt hỏi.

Cô ta vẫn luôn quan sát sắc mặt của Trần Bình, lại nhận ra đối phương vẫn luôn thản nhiên.

Cô ta hiểu, cậu Trần không muốn để ý tới chuyện này.

Châu Lương Tài ɭϊếʍ môi một cái, háo sắc nhìn vào đôi chân dài cùng bộ ng ực của Sở An An: “Đơn giãn thôi, tối nay ăn cùng tôi một bữa cơm.”

“Anh nói cái gì cơ!”

Tào An Tuệ ngồi ngay bên cạnh lập tức nổi điên, mặt mày dữ tợn, trừng mắt nhìn Châu Lương Tài.

Châu Lương Tài ngay tức khắc giải thích nói: “Anh đùa thôi bé yêu, vậy em nói, em muốn xử lý như thế nào?”

Lúc này Tào An Tuệ liền cáo mượn oai hùm nhìn vào Trần Bình cười lạnh nói: “Em muốn anh ta quỳ xuống xin lỗi em.”

Chẳng còn biện pháp nào khác, Tào An Tuệ biết cô ả không thể bắt Sở An An xin lỗi mình, vậy nên cô ả sẽ sỉ nhục tên nghèo kiết hủ lậu mà cô ta mang vào đây.

Tên này vừa nhìn liền biết là tình nhân của cô ta.

Trần Bình sửng sốt, ấy vậy mà lửa vẫn cháy lên người anh ta.

Sở An An cũng cực kỳ sợ hãi, giận dữ trừng mắt Tào An Tuệ nói: “Tào An Tuệ, chỗ này không phải nơi cô có thể nói chuyện, cô ngậm mồm lại cho tôi!”

“Quản lý Sở, tôi không bắt cô xin lỗi đã là tốt lắm rồi, cũng chỉ là một tên khố rách áo ôm mà thôi, cô hà cớ gì phải bảo vệ như vậy? Có lẽ nào anh ta thật sự là tên trai bao cô nuôi, tôi thấy anh ta cũng bình thường thôi!”

Tào An Tuệ trào phúng cười nói.

“Im mồm! Cô có biết anh ấy là ai không?”

Sở An An tức giận nói.

“Không phải một tên nghèo hèn thôi sao, chẳng lẽ lại là ông chủ mới của chúng ta được chắc!”

Tào An Tuệ cười nhạo nói.

Con ả Sở An An này có ý gì vậy chứ? Tên khố rách áo ôm này thì có thân phận đặc biệt gì chứ! Đột nhiên Trần Bình nở nụ cười nhạt hỏi: “Cô thật sự muốn tôi quỳ xuống xin lỗi cô?”

“Đúng vậy! Mau quỳ xuống xin lỗi tôi ngay!”

Tào An Tuệ phách lối nói.

Từ lỗ chân lông trêи toàn cơ thể cô ả đều toát ra mùi vị của sự ngang ngược.

“Không chỉ quỳ xuống còn phải bò qua đây dập đầu.”

Châu Lương Tài lại khinh miệt bổ sung thêm một câu.

Hắn lười không muốn trực tiếp tự mình ra tay đối phó với tên khố rách áo ôm này.

Hắn trước nay đều thích lấy thế ép người.

“Ông tên là Châu Lương Tài, là người phụ trách điều hành ở chỗ này?”

Trần Bình không những không tức giận một chút nào, ngược lại còn cười híp mắt hỏi lại.

“Đúng vậy, tôi chính là người phụ trách điều hành ở chỗ này, bây giờ biết sợ rồi chứ? Còn không mau xin lỗi bạn gái tôi đi!”

Châu Lương Tài ngồi trêи sofa, gác hai chân lên nhau, vẻ mặt kiêu ngạo tự mãn.

Nhưng Trần Bình chợt quay đầu lại, mặt mày lạnh lùng nói với Sở An An: “Đuổi việc cả hai người họ cho tôi, tiện thể điều tra xem anh ta có tham ô, lạm dụng chức quyền.

Tôi muốn chuyện này được xử lý ngay lập tức.”

Sở An An tức khắc cung kính gật đầu nói: “Vâng thưa cậu Trần.”

Nghe thấy câu này, Châu Lương Tài bật cười to, nghi ngờ cùng khinh bỉ nói: “Thằng oắt con, mày vừa nói gì hả? Mày muốn đuổi việc tao, còn muốn điều tra tao? Mày bị ngu à? Mày có biết chỗ này là chỗ nào không? Mày biết tao là ai không?”

Một loạt câu hỏi b ắn ra.

Châu Lương Tài giống như nghe thấy chuyện cười lớn nhất năm nay, nhịn không được ôm mặt cười không ngừng.

Tào An Tuệ cũng chế giễu cười mấy tiếng, nói: “Mẹ kiếp! Đúng là tên ngu ngốc, đầu óc anh ta bị cửa kẹt rồi à!”

Châu Lương Tài và Tào An Tuệ chưa nhìn thấy kẻ nào thảm hại như thế này, chẳng lẽ anh ta cho mình là ông chủ ở đây chắc? Đúng là buồn cười chết đi được! Nhưng một giây sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


Chương 29

Sở An An cười lạnh cầm điện thoại lên gọi cho phòng bảo vệ nói: “Cho mấy người lên đây, báo với phòng tài chính điều tra tư liệu, rồi đem tất cả chứng cứ tham ô và lạm dụng chức quyền của Châu Lương Tài giao cho cảnh sát.”

Sở An An sớm đã động ta thu thập không ít chứng cứ của Châu Lương Tài, chỉ là hai người họ vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng nên Sở An An cũng không gây phiền toái cho Châu Lương Tài.

Nhưng ngày hôm nay thì không được, ông ta đã đắc tội với ông chủ mới nên phải chết! Còn chết rất thê thảm! Lời nói vừa dứt, nụ cười khinh miệt của Châu Lương Tài cứng đờ lại, tiếp đó hắn ta trầm mặt, hỏi: “Sở An An, cô có ý gì hả? Cô thật sự muốn xử lý tôi?”

Sở An An không nói một lời nào.

Không tới hai phút sau, mấy người bảo vệ xông vào vặn ngược tay Châu Lương Tài và Tào An Tuệ đang ngồi trêи sofa lại.

“Mẹ nó! Chúng mày bị mù à, không nhận ra tao là ai sao? Mau thả ông ra!”

Châu Lương Tài giãy giụa tức giận hét lên.

Nhưng mấy người bảo vệ không thèm nghe lời hắn ta, bởi bọn họ đều là người của Sở An An và chỉ nghe lời cô ta.

Lúc này Tào An Tuệ vẫn không hiểu mình đã làm gì sai, cô ả đứng ở bên kia gào to: “Anh Tài, bọn họ bị điên rồi, anh mau đuổi việc hết bọn họ đi!”

Nhưng mà ngay lúc này Trần Bình thản nhiên ngồi lên sofa, Sở An An cầm lấy tài liệu vừa mới in ra, cung kính nói: “Ông chủ, đây là thông báo đuổi việc bọn họ.”

Trần Bình khẽ gật đầu, thản nhiên nói “Dán ở trêи cửa đi.”

Châu Lương Tài và Tào An Tuệ đều trợn trừng mắt.

Ông chủ? Sở An An vừa gọi anh ta là ông chủ! Châu Lương Tài và Tào An Tuệ sợ đến nỗi toát mồ hôi hột.

Bốp! Châu Lương Tài không chút do dự quỳ xuống dưới đất, bò tới trước mặt Trần Bình, ôm lấy chân anh, gào khóc nói: “Ông chủ, ông chủ, xin lỗi anh, tôi sai rồi! Vừa nãy là tôi có mắt như mù không nhận ra anh, tôi đáng chết!”

Nói xong, hắn ta bắt đầu tát bôm bốp lên mặt.

Tào An Tuệ sợ đến nỗi chân mềm nhũn, cả người run rẩy, ngã ngồi lên trêи mặt đất, cả mặt đều là vả hoảng sợ.

Tên khố rách áo ôm thế mà lại là..

ông chủ! Điều này không thể nào là thật! Nhưng vào chính lúc này, nhân viên phòng tài vụ dẫn theo cảnh sát bước vào, không nói hai lời còng Châu Lương Tài lại đưa đi.

“Ông chủ! Xin anh ta cho tôi, tôi không dám nữa!”

Trong phòng nghỉ quanh quẩn tiếng kêu giãy giụa cuối cùng của Châu Lương Tài.

Bây giờ chỉ còn lại Tào An Tuệ xụi người ngồi trêи mặt đất.

Trần Bình lạnh lẽo quét mắt qua rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Sở An An theo sát phía sau định đưa anh ra ngoài! Bộp! Tào An Tuệ nhào một phát tới, ôm chặt lấy chân Trần Bình, nước mắt rơi như mưa cầu xin tha thứ: “Ông chủ, tôi biết sai rồi, xin anh bỏ qua cho tôi lần này.”

Trần Bình cũng không thèm nhìn cô ả, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Vị trí của cô ta để Trần Diệp Nhu đứng ở cửa ra vào kia đảm nhiệm.”

“Vâng thưa cậu Trần.”

Sở An An đáp lại rồi nhanh chóng sai bảo vệ lôi Tào An Tuệ đi.

Vừa ra khỏi phòng nghỉ ngơi, khi Sở An An đang nói nói cười cười cùng với Trần Bình đi ra ngoài đại sảnh lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

“Trần Bình, sao anh lại ở đây?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Trần Bình quay đầu nhìn về phía cửa hông, ngay lập tức bắt gặp Cao Dương đầy vẻ nghi ngờ nhìn mình, trong ánh mắt hắn ta cũng lóe lên vẻ chán ghét.

Trần Bình khẽ cười nói: “Tôi đến xem một chút.”

Đúng thật là ngoài ý muốn, thế mà lại gặp Cao Dương.

“Xem một chút? Anh đến đây xem cái gì?”

Cao Dương bất mãn nói: “Biết đây là đâu không? Là nơi mà anh có thể tuỳ tiện đi vào xem sao? Mau biến đi!”

Cao Dương thích Trần Bình.

Chỉ là tên khố rách áo ôm mà lại dám cướp nữ thần của hắn ta! Lại còn chạy đến phòng trưng bày Quốc Hoa dạo xem.

Anh ta không biết thân phận của mình chỉ bôi nhọ phòng trưng bày của Quốc Hoa thôi sao! Tràn Bình hơi nhíu mày buồn bực nói: “Sao tôi lại không thể tới đây?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


Chương 30

Tên Cao Dương này không biết rằng đứng trước mặt hắn chính là ông chủ của phòng trưng bày Quốc Hoa.

Thằng cha này thế mà còn xem thường anh.

Trần Bình xấu xa trong lòng cảm thấy thú vị cực kỳ.

“Ha ha ha!”

Cao Dương khinh miệt cười nhạt nói: “Trần Bình anh đúng là đồ đần! Anh biết người như thế nào mới có thể bước vào phòng trưng bày Quốc Hoa không?”

Cao Dương cực kỳ kiêu ngạo, hắn cũng sớm quên mục đích đến đây, bây giờ không khinh bỉ hắn vậy đợi đến lúc nào nữa? “Có thể đến chỗ này đều là người có tiếng tăm ở Thành phố Thượng Giang, giá trị con người ít nhất cũng phải chục triệu.”

Cao Dương nhướng mày nở nụ cười chế giễu nói: “Loại rác rưởi đáy dưới tầng xã hội như anh đến tư cách đứng ở cửa cũng không có, anh hiểu không?”

“Tôi cũng không hiểu sao Giang Uyển lại kết hôn với loại khố rách áo ôm như anh cũng thật đáng tiếc cho cô ấy mà!”

Khinh bỉ một cách tàn nhẫn, tràn đầy sự xem thường.

Trong mắt Cao Dương, Trần Bình chính là sâu kiến, còn hắn ta là con voi lớn.

Hắn tuỳ tiện có thể dẫm chết anh.

“Ồ, thì ra là như vậy, còn có quy định như vậy sao?”

Trần Bình bất chợt quay sang nhàn nhạt hỏi Sở An An đang đứng bên cạnh.

Lúc này Cao Dương mới để ý tới bên cạnh Trần Bình còn đứng có một cô nàng xinh đẹp mê người.

Đây là..

quản lý của phòng trưng bày Quốc Hoa, Sở An An! Cao Dương lập tức nở nụ cười bước lên muốn bắt tay với cô ta.

Nhưng mà Sở An An lại chỉ khinh miệt liếc hắn ta một cái rồi trả lời Trần Bình: “Không có ạ.”

Tên Cao Dương này đúng là không sợ chết, anh ta vẫn luôn cầu mình muốn gặp cậu Trần, không ngờ rằng giờ phút này cậu Trần đứng trước mặt anh ta, thế mà anh ta còn trào phúng.

Cao Dương cũng sửng sốt, hoài nghi hỏi: “Quản lý Sở không có cái gì cơ? Quy định này không phải luôn có từ lúc phòng trưng bày Quốc Hoa được thành lập hay sao?”

Quy định của phòng trưng bày Quốc Hoa là do ông chủ cũ Trịnh Thái lập ra.

Cả Thành phố Thượng Giang này không ai dám phản đối.

“À, nhưng bây giờ không còn nữa.”

Sở An An lạnh lùng nói.

Mẹ kiếp! Cao Dương lại sửng sốt, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy chứ? Sở An An đường đường là quản lý của phòng trưng bày Quốc Hoa mà lại nói giúp tên khố rách áo ôm này.

“Quản lý Sở, cô đây..”

Cao Dương không biết nên nói gì, ghen ghét căm hận trừng mắt nhìn Trần Bình: “Anh còn đứng đây làm gì? Còn không mau cút đi!”

Hắn ta thật sự rất phản cảm với Trần Bình.

Sở An An nhíu mày lại, tên Cao Dương này mắng cậu Trần khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

Nhưng xem ý tứ của cậu Trần thì hình như muốn giải quyết một cách thầm kín.

Vì vậy Sở An An bất mãn mở miệng nói: “Tổng giám đốc Cao, thái độ của anh khiến tôi không hài lòng.

Con người không phân biệt đẳng cấp, đây là điều cậu Trần dặn dò chúng tôi, vì vậy quy định của phòng trưng bày Quốc Hoa thay đổi rồi.”

“Vâng, vâng, vâng, cậu Trần nói đúng.”

Cao Dương giây trước còn kiêu căng phách lối lúc này liền ngoan ngoãn khẽ gật đầu.

Tuy rằng hắn thành công hơn Sở An An nhưng hắn không có danh tiếng như cô ta.

Bởi cô ta là người của Trịnh Thái! Còn là quản lý của phòng trưng bày Quốc Hoa! Chỉ mỗi cái tên phòng trưng bày Quốc Hoa thôi cũng đủ khiến người ta coi trọng.

Nhưng câu nói tiếp theo của Sở An An lại khiến Cao Dương giống như bị sét đánh, mặt mũi xanh lét.

“Nhưng thái độ vừa rồi của tổng giám đốc Cao khiến tôi rất thất vọng, phòng trưng bày Quốc Hoa của chúng tôi cũng sẽ không cho người mắt chó coi thường người khác như anh mượn mở triển lãm.”

Sở An AN không vui nói.

Cao Dương vừa nghe cả người liền nổi điên.

Mục đích hắn tới đây vốn là để biện hộ cho mình nhưng bây giờ lại thành hại chính mình.

Cùng với đó trong lòng hắn càng thêm căm hận Trần Bình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


Chương 31

Đều tại tên ngốc này đứng ở đây khiến hắn ta mất khống chế.

Cao Dương hung hăng trừng mắt nhìn Trần Bình đang nửa cười nửa không đứng bên cạnh, rồi lại hạ mình nói: “Quản lý Sở, tôi nghĩ chúng ta có thể bàn bạc lại một chút.”

Sở An An không nói năng gì, dáng vẻ cô trầm ngâm.

Cao Dương sốt ruột giống như kiến bò trêи chảo nóng, nói: “Quản lý Sở, hay là cô xem cô muốn tôi làm gì tôi đều có thể làm, chỉ cần quản lý Sở nói giúp mấy lời hay với cậu Trần hộ tôi để thứ sáu này tôi có thể mở triển lãm.”

Sở An An giả vờ trầm tư, sau đó khẽ gật đầu.

Việc này khiến Cao Dương rất là vui.

“Được, chỉ cần tổng giám đốc Cao làm được việc này, tôi sẽ đồng ý mở phòng trưng bày triển lãm thứ sáu này.”

Trong mắt Sở An An hiện lên vẻ giảo hoạt.

“Cô cứ nói đi, tôi nhất định sẽ làm được.”

Cao Dương gấp gáp nói.

“Anh xin lỗi anh ấy đi!”

Sở An An chỉ vào Trần Bình ở bên cạnh nói.

Cao Dương lập tức trợn trừng mắt, hét lên: “Xin lỗi anh ta? Quản lý Sở, cô không đùa chứ? Anh ta chỉ là một tên giao đồ ăn khố rách áo ôm mà thôi!”

Tôi sao có thể xin lỗi tên Trần Bình nghèo kiết xác này được chứ! “Nghề nghiệp không phân biệt cao thấp sang hèn, tổng giám đốc Cao, anh không làm được ư?”

Sở An An cười lạnh.

“Cái này..”

Cao Dương do dự, trêи mặt lộ vẻ xấu hổ.

Trần Bình cố nhịn cười, giả vờ từ chối nói: “Cái này..

Không cần đâu, dù sao người ta cũng là tổng giám đốc của một công ty, xin lỗi một tên khố rách áo ôm như tôi thì ra thể thống gì nữa chứ!”

Lời nói vừa dứt, Cao Dương tức giận đến nghiến răng kèn kẹt.

Anh vẫn còn biết mình là một tên khố rách áo ôm à! “Không được! Hôm nay bắt buộc tổng giám đốc Cao phải xin lỗi anh, cậu Trần đã dặn dò chúng tôi, ở trong phòng trưng bày Quốc Hoa này tuyệt đối không thể xuất hiện loại chuyện tồi tệ khinh bỉ người khác như thế này được.”

Sở An An nghiêm túc nói, biểu cảm kia không giống giả vờ một chút nào.

Cao Dương cực kỳ sốt ruột, đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh, trầm mặc một hồi lâu.

“Nếu tổng giám đốc Cao không muốn xin lỗi, vậy tôi cũng không ép anh, mời giám đốc Cao về cho!”

Sở An An cứng rắng nói.

“Không, không, không, tôi đồng ý.”

Cao Dương vột vàng nói.

Sau đó hắn cực kỳ rầu rĩ quay người về phía Trần Bình, nói nhanh câu: “Xin lỗi!”

“Cái gì cơ? Tôi không nghe rõ.”

Trần Bình nhún vai nói.

Thái độ xin lỗi này cũng có vấn đề, không được.

“Trần Bình!”

Cao Dương nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ căm hận, “Anh đừng có được đằng chân lấn đằng đầu.”

“Quản lý Sở, cô xem..”

Trần Bình quay đầu sang giả vờ uất ức nói.

Sở An An hừ lạnh một tiếng.

Cao Dương lập tức cực kỳ khẩn trương, cắn răng, lớn tiếng nói: “Xin lõi!”

“Không đủ chân thành.”

Trần Bình lắc đầu nói.

“Anh!”

Cao Dương cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của chính mình, nắm đấm siết chặt lại.

Trần Bình anh được lắm, thế mà lại dám cáo mượn oai hùm.

“Nếu tổng giám đốc Cao đã miển cưỡng như vậy, tôi thấy vẫn là thôi đi!”

Sở An An hợp thời nói, đáy mắt cô lộ ra sự băng giá.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


Chương 32

Cao Dương thấp thỏm trong lòng, hắn ta biết bản thân đắc tội với Sở An An tức là đắc tội với cậu Trần của phòng trưng bày Quốc Hoa, đồng thời cũng đắc tội với ông vua ngầm của thành phố Thượng Giang – Trịnh Thái.

Nghĩ trước nghĩ sau, hắn ta vẫn gập người, nghiêm túc xin lỗi Trần Bình: “Tôi xin lôi!”

Trần Bình xua xua tay, rộng rãi nói: “Không sao, không sao, tổng giám đốc Cao vất vả rồi!”

Lúc này Sở An AN mới gật đầu nói: “Rất tốt, tổng giám đốc Cao, thái độ xin lỗi của anh không tồi, tôi nghĩ chúng ta có thể bàn bạc được rồi.”

Trần Bình trong lòng thoải mái, tiếp đó dưới sự chú ý của mấy người rời khỏi phòng trưng bày Quốc Hoa.

Lúc Trần Bình rời đi, Cao Dương căm hận lại nghi ngờ nhìn bóng lưng anh, trong lòng lẫn lộn không rõ cảm xúc.

Chẳng lẽ tên khố rách áo ôm này quen biết Sở An An? Không thể nào! Nửa tiếng sau.

Trải qua một lần đàm phán, buổi triển lãm lại được tiếp tục làm, còn Cao Dương mang tâm sự nặng nề rời khỏi phòng trưng bày Quốc Hoa.

Vừa ra khỏi, ngồi lên chiếc Mercedes – Benz, hắn lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Điều tra cẩn thận người tên Trần Bình cho tôi, càng nhanh càng tốt.”

Cúp điện thoại, Cao Dương tức giận đập mạnh vào tay lái, cất tiếng mắng chửi: “Tên Trần Bình chết tiệt! Nhục nhã ngày hôm nay tao nhất định sẽ trả lại mày gấp đôi!”

Cũng lúc này, thành phố Thượng Giang bùng nổ một tin tức lớn! Bệnh viện Đường Nhân ở Kim Lăng sẽ mở cơ sở ở thành phố Thượng Giang! Đó là bệnh viện nổi tiếng trong nước, thậm chí viện trưởng Đường Hòa Mẫn còn rất có tiếng tăm trong giới y học thế giới, ông từng đích thân chữa trị cho không ít nhân vật có địa vị trong nước và quốc tế.

Có thể nói, giáo sư Đường Hòa Mẫn chính là Hoa Đà tái thế.

Tin tức này vừa được truyền ra, tất cả các xí nghiệp thuốc men đồ dùng y tế, bệnh viện lớn nhỏ ở thành phố Thượng Giang đều chen lấn tranh nhau đi tìm công ty thành lập tạm thời ở thành phố Thượng Giang của bệnh viện Đường Nhân để bàn bạc hợp tác.

Có thể nói, không đến nửa ngày cửa công ty đã bị đạp nát.

Công ty thuốc Tất Khang.

Chủ tịch Hoàng Hạc đã ra mệnh lệnh bắt buộc phải cầm được hợp đồng với bệnh viện Đường Nhân.

Vì vậy tất cả các giám đốc của công ty thuốc Tất Khang đều lần lượt đi thăm hỏi, nhưng kết quả tất cả đều bị từ chối.

Không chỉ riêng công ty thuốc Tất Khang mà tất cả các doanh nghiệp đều bị từ chối.

Trong phòng hội nghị, Hoàng Hạc ngồi trêи ghế chủ tịch nhìn đám nhân viên vất vả đến sứt đầu mẻ trán nói: “Lần hợp tác với Đường Nhân này, chúng ta buộc phải có được.

Việc này đối với công ty chúng ta mà nói là cơ hội cực kỳ tốt! Cơ hội như thế này, tôi không muốn bị đối thủ cạnh tranh của chúng ta cướp đi mất.”

“Chủ tịch, chúng tôi đều chạy đến gãy cả chân rồi nhưng đến người phụ trách của Đường Nhân cũng không gặp được.”

“Đúng vậy, Đường Nhân này cũng quá kiêu ngạo rồi, tôi nhìn mấy nhà đi cùng tất cả cũng đều ủ rũ quay về.”

“Tôi thấy bọn họ cố ý từ chối mọi người để kiếm được nhiều lợi ích hơn.”

Thấy đám người chán nản không chút tinh thần, Hoàng Hạc giận dữ vỗ bàn nói: “Mới đi có một lúc các anh chị đã muốn bỏ cuộc rồi à? Cho dù có chạy đến kiệt sức mà chết, mồm nói đến rách, các anh chị cũng phải cầm được cái hợp đồng đó về đây cho tôi.”

Đám người im lặng không nói lời nào, thật sự là khó quá đi mất! Bệnh viện Đường Nhân ở Kim Lăng không chỉ nối tiếng ở Kim Lăng mà còn ở cả trong nước, giá trị của người ta đặt ở chỗ kia giống như hoàng đế ở trêи cao vậy.

“Lần này chúng ta sẽ phái ra một đại diện đi gặp mặt người phụ trách của Đường Nhân.”

Hoàng Hạc nói: “Tất nhiên, nhiệm vụ lần này rất gian khổ, nhưng tôi hy vọng có người có thể chủ động đứng ra nhận việc.”

Tất cả mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không nói câu nào.

Nhưng đúng lúc này, Triệu Cương đưa mắt cho Hứa Hồng ở bên cạnh, người sau lập tức hiểu ý.

“Chủ tịch, tôi cảm thấy để phó giám đốc Giang đại diện cho công ty chúng ta đi gặp mặt người phụ trách Đường Nhân là thích hợp nhất.”

Hứa Hồng đột nhiên kiến nghị nói.

Nghe thấy ý kiến này của ả ta, tất cả người phía dưới lập tức hùa theo.

“Đúng vậy, phó giám đốc Giang xinh đẹp như vậy, miệng lưỡi lại khéo léo, là ứng viên không tồi.”

“Hơn nữa phó giám đốc Giang là thần tài của phòng thị trường chúng tôi, hợp đồng với công ty thuốc Lực Thắng cũng do cô ấy giành được, lần này nhất định cũng có thể thành công.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom