Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Tôi Đang Mang Thai Đứa Con Của Sếp

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
687,990
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tôi Đang Mang Thai Đứa Con Của Sếp

Tôi Đang Mang Thai Đứa Con Của Sếp
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên: Tôi đang mang thai đứa con của sếp
Tác giả: 沐栖啊
Dịch: Góc nhỏ của Shmily
- ----------------
Trong một lần xem mắt, tôi đã gặp phải một gã đàn ông dở người, để kết thúc với gã, tôi chỉ có thể nói dối là tôi đang mang thai đứa con của sếp tôi.
Thật bất ngờ, sếp và đồng nghiệp công ty tôi đang đứng ngay sau lưng tôi!
Tôi kinh hãi lảo đảo: "S... sếp!"
Anh nhàn nhạt liếc tôi: "Cẩn thận, đừng để động thai."
Tôi: "..." Xin hỏi bây giờ từ chức luôn hay quỳ xuống xin lỗi thì tốt hơn đây?
 
Chương 1


(1/6)

Trong một lần xem mắt, tôi đã gặp phải một gã đàn ông dở người, để kết thúc với gã, tôi chỉ có thể nói dối là tôi đang mang thai đứa con của sếp tôi.

Thật bất ngờ, sếp và đồng nghiệp công ty tôi đang đứng ngay sau lưng tôi!

Tôi kinh hãi lảo đảo: "S... sếp!"

Anh nhàn nhạt liếc tôi: "Cẩn thận, đừng để động thai."

Tôi: "..."

Xin hỏi bây giờ từ chức luôn hay quỳ xuống xin lỗi thì tốt hơn đây?

1.

Gần đây, mẹ tôi như bị cái gì đó k1ch thích, tự dưng đi tập hợp cho tôi một tuyển tập những gã đàn ông hàng đầu còn độc thân, sau đó tống tôi đi hẹn hò vớ vẩn mù quáng với họ.

Cuối tuần này, đã là người thứ ba tôi phải gặp rồi!

“Tôi hy vọng, cô Lâm đây có thể nghỉ việc và tập trung chuẩn bị cho việc ở nhà mang thai. Lương tháng của tôi là 8000 tệ. Miễn là chúng ta tiết kiệm một chút về ăn uống và chi tiêu, đừng giống như những người phụ nữ suốt ngày mua sắm vô bổ mấy thứ như quần áo, túi xách, giày dép, mỹ phẩm gì gì đó… thì cuộc sống của chúng ta sẽ rất đầy đủ.”

Tôi nhìn gã đàn ông mang quả đầu Địa Trung Hải trước mặt, người đã không ngừng nói hơn mười phút và trên mép lúc nào cũng nhếch lên nụ cười nửa miệng.

Nếu gã mà không phải do người thân giới thiệu thì tôi thực sự muốn đi lên giật bộ tóc giả trên đầu gã xuống rồi tiện thể vả luôn cho một cái cho bớt ngáo.

“Ồ, nhân tiện, tôi cũng rất bận rộn với công việc. Đám cưới không cần làm quá long trọng. Mấy thứ hình thức này cũng không có ý nghĩa gì. Bạn đại học của tôi gần đây có mở một studio chụp ảnh, tôi sẽ nhờ anh ta chụp cho mấy bức. Chuyện chụp ảnh cưới thì tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, phải không…”

“Ưm…”

“Cô sao thế?”

Cơn buồn nôn đột ngột tới của tôi khiến gã rốt cuộc cũng dừng lại.

“Cô không khỏe à?”

Tôi ngập ngừng nói: “Không phải…”

“Chẳng lẽ đồ ăn trong nhà hàng này không sạch sao?”

“Có chuyện này, tôi nghĩ mình nên nói cho anh biết, tôi có thai rồi.”

“Hả?”

Sau một loạt động tác kinh sợ, hoảng loạn, người đàn ông đối diện cũng đứng bật dậy nói: “Cô có thai rồi mà còn đi xem mắt sao?”

Tôi giả vờ buồn bã: “Thì cũng còn lựa chọn nào nữa đâu, đứa trẻ trong bụng tôi lại là của ông sếp nhà tôi!”

Đột nhiên sau lưng có tiếng ho khan, tôi cũng không để ý lắm, tùy hứng nói: “Ôi, ai mà ngờ anh ta lại là một tên cặn bã chứ, anh ta vứt bỏ tôi ngay khi biết tôi có thai, còn ép tôi phá thai nữa, anh nói xem, anh ta là ông chủ lớn, làm sao tôi có thể chống lại được?”

Địa Trung Hải sửng sốt nói không nên lời, tôi đắc ý uống một ngụm nước, nhìn gã đầy đáng thương: “Anh Kim, nếu anh muốn lấy tôi thì có thể vui vẻ chấp nhận thêm đứa bé này không? Mẹ anh cũng sẽ sớm có cháu trai để ôm, không phải là tiết kiệm biết bao nhiêu sao?”

Một tiếng cười khúc khích vang lên, người đàn ông trước mặt bối rối thấy rõ: “Không… không… cô Lâm này, mẹ cô chưa từng nói với tôi về việc cô có thai! Bà ấy không nên giấu người khác chuyện lớn như vậy chứ!”

“Mẹ tôi có biết đâu, đừng nói bà ấy nghe nhá.”

“Cô Lâm, tôi nghĩ chúng ta không hợp đâu.”

Gã xách cặp định đi, nhưng tôi lập tức đứng dậy định ngăn gã lại: “Sao thế? Không phải anh nói tuần sau sẽ đi lĩnh chứng sao?”

Sắc mặt gã tối sầm lại, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét: “Cô Lâm, tôi nghe nói cô đang làm thư ký cho một công ty lớn. Tôi cứ tưởng cô sẽ không giống những người khác, hơn nữa còn là xử nữ. Ai mà ngờ cuộc sống riêng tư của cô lại hỗn loạn như vậy, cô lại còn có thai trước khi cưới nữa chứ! Gia đình chúng tôi không thể chấp nhận loại con dâu như cô đâu!”

Tôi nhìn gã một cách “bi thương”, trước khi tôi có thể nở một nụ cười chiến thắng, tôi đã quay đầu lại và bắt gặp một đôi mắt sâu kín.

Tôi sợ tới mức loạng choạng, toàn thân đông cứng, lưng lạnh toát.

“Ông… ông chủ!”

Chúa ơi! Ai đó có thể cho tôi biết tại sao sếp của tôi lại ngồi ngay phía sau tôi không?

Anh ấy đã ở đây bao lâu rồi? Anh ấy có nghe thấy mấy lời ban nãy không?

Anh hơi nhướng mày, không nhanh không chậm nói: “Cẩn thận, đừng để động thai.”

“…”

Nghe thấy thật rồi saoooo!!

Tôi muốn rớt nước mắt mà rớt không nổi.

Ngay khi tôi đang suy nghĩ xem có nên quỳ xuống xin lỗi hay không thì người đối diện với anh ấy đã quay lại nói: “Chào thư ký Lâm?”

Tôi gần như sắp ngất xỉu, là Lương Du!

Thôi xong tôi rồi, tôi cảm thấy như bản thân đã gặp một cái họa lớn, Lương Du nổi tiếng với cái mồm to mà!

Nếu như để hắn ta nghe được, há chẳng phải cả công ty đều sẽ biết chuyện sao?

Không, tôi phải nhanh chóng giải thích!

“Giám đốc Lương, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Ban nãy là tôi nói đùa đó, anh đừng suy nghĩ nhiều. Tôi hoàn toàn không có quan hệ gì với ông chủ cả. Anh đừng đi nói bậy trong công ty nhé!”

Lương Du nhìn tôi đầy cảm thông, rồi lại nhìn sang Kỷ Tư Minh một cách mờ ám: “Ồ, tôi hiểu mà.”

Biết gì không?

Hắn nhìn bụng tôi chằm chằm nói: “Đúng là không có quan hệ.”

“… Giám đốc Lương, tôi thực sự không có thai mà.”

“Thư ký Lâm, đừng đứng thế, đứng lâu không tốt cho thai nhi. Qua đây ngồi đi.”

Tôi: “…”

Tôi đã nói với hắn là tôi không có thai mà! Sao người này không chịu tin tôi chứ?

Tôi cắn răng định giải thích với Kỷ Tư Minh: “Ông chủ, em…”

“Không sao, ngồi đi.”

Đó không phải vấn đề chính!

“Sao thế?” Anh ấy mỉm cười.

Cách anh ấy cười khiến tôi cảm thấy nôn nao, nhất là khi tôi vừa làm sai chuyện.

“… Không có gì ạ.”

Không dám cãi lại, tôi đang định thận trọng ngồi xuống cạnh Lương Du thì lại bị Lương Du cản lại: “Chỗ này có người rồi, cô sang kia ngồi cạnh Tư Minh đi.”

Có người?

Tôi ngập ngừng nhìn Kỷ Tư Minh.

“Qua đây.”

Nụ cười của anh ấy khiến tôi ớn lạnh cả sống lưng.

Kỷ Tư Minh là người hận tôi nhất, có lẽ anh ấy đang nghĩ xem nên làm thế nào để xử lý tôi?

Tôi miễn cưỡng ngồi xuống cạnh anh.

Anh rót cho tôi một ly nước, tôi vừa định cầm lên thì anh ấy lại cầm lại: “À, quên mất, có đá bên trong, em có bầu không được uống.”

Hở?

Mắt tôi mở to, tôi sốc ngang, anh ấy đang nói cái gì vậy?

“Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không mọi người sẽ nghĩ là tôi thực sự không cần đứa bé này đấy.”

“…”

Lương Du há hốc miệng, trong mắt tràn ngập tư thái hóng drama!

“Từ khi nào mà cậu…”

Chưa kịp nói xong, cách đó không xa đã có tiếng vật gì đó rơi xuống đất.

Tôi nghe thấy âm thanh nên quay lại nhìn, Lam Tâm Nhã?”

Sao cô ấy lại ở đây?

Đã nghe thấy hết rồi sao?

Xong rồi xong rồi, tôi nghe nói Kỷ Tư Minh và Lam Tâm Nhã là thanh mai trúc mã, hai người còn đính hôn luôn rồi, liệu tôi có bị coi là “tiu đây” phá hoại tình cảm nhà người ta không?

2.

“Bên này, lần nào em cũng tới muộn thế nhỉ.” Lương Du nửa đùa nửa phàn nàn.

Lam Tâm Nhã cười có chút miễn cưỡng: “Thư ký Lâm cũng tới sao?”

Trong khi nói chuyện, cô ấy duyên dáng đi tới ngồi cạnh Lương Du, chiếc ghế trống duy nhất hiện tại.

“Sao anh không nói với em là thư ký Lâm cũng tới?”

Tôi liếc nhìn Kỷ Tư Minh, người không hề có ý định giải thích, để tránh hiểu lầm, tôi chủ động nói: “Hôm nay tôi đến đây hẹn hò, tình cờ gặp ông chủ và giám đốc Lương ở đây.”

“Xem mắt sao?” Cô ấy có vẻ ngạc nhiên.

“Ừ, có phải buồn cười lắm không? Gia đình tôi đang giục cưới ý mà.”

Vừa dứt lời, tôi cảm thấy có một luồng khí bang giá truyền tới từ bên cạnh, ánh mắt sắc bén đó khiến tôi cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được.

Tôi cử động tay, cố tìm thứ gì đó để uống cho bớt ngượng.

“Thư ký Lâm vừa xinh đẹp vừa có năng lực, buổi xem mắt diễn ra tốt đep chứ?”

“… Không tệ, nhưng tôi còn phải gặp hai người nữa cơ.”

Tôi đã nói tới đây rồi, xin mọi người đừng hiểu lầm tôi nữa nhé, tôi sống rất trung thực và có trách nhiệm, tuân thủ pháp luật lại hành động thẳng thắn, tôi không hề có ý xen vào tình cảm của ai cả!

Cô ấy liếc tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi lại nhìn sang Kỷ Tư Minh, một lúc sau, cô ấy cười khúc khích và ngập ngừng nói: “Tôi nghe thấy cô nói cái gì mà đứa bé. Chuyện gì thế?”

Tôi lập tức hô lên: “Tôi đùa với ông chủ thôi! Không có đứa bé nào hết.”

Kỷ Tư Minh bình tĩnh đưa cho tôi một ly nước mà tôi không rõ là cái gì, tôi ngạc nhiên khi anh ấy lại nhận ra hành động nhỏ vừa rồi của tôi.

Tôi chỉ tình cờ thấy khát nên nhấp một ngụm chứ không suy nghĩ nhiều lắm.

Có điều, tính tôi không thích ăn ngọt, đồ uống này lại vừa ngọt vừa béo!

Tôi không nhịn được hơi nôn nao vài lần.

Nhưng hai người đối diện lại sửng sốt: “Cô ổn chứ?”

Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, xua tay: “Không sao.”

Lương Du nghĩ tới điều gì đó, thái độ từ bối rối chuyển sang giễu cợt: “Sau này thư ký Lâm nên chú ý chế độ ăn uống nhé.”

“…”

Kỷ Tư Minh vỗ vỗ lưng cho tôi, nhẹ nhàng lại ân cần: “Ngọt quá sao?”

Vẻ mặt anh bất đắc dĩ: “Vừa rồi đã nói là em không được uống đồ ngọt nhiều, em cứ không nghe lời.”

Tôi bối rối nhìn anh: “Anh nói lúc…”

Vừa định phản bác, ánh mắt của tôi liền rơi vào thìa cà phê trong tay anh, sửng sốt trong chốc lát.

Tôi gần như hiểu ra vấn đề.

Tôi nói mà, sao đồ uống này lại ngọt ngấy như vậy! Sao anh dám đổ cả muỗng đường vào trong cốc nước ban nãy chứ!

Người đàn ông xấu xa này!

Tại sao mình không mặc kệ anh ta chứ, sao cứ phải bảo vệ anh ta làm gì?

“Sao thế? Mặt em đỏ như vậy, nóng sao?” Anh rất vô tội nói.

Tôi nghiến răng giận dữ.

Nhưng dù sao đối phương cũng là sếp, vừa rồi quả thực là tôi cũng nói bậy sau lưng anh ta, anh ta ôm hận thì có trả thù cũng không có gì là quá đáng.

Quên đi, nhịn một chút.

“Không sao ạ.” Tôi mỉm cười.

Tròng mắt Lương Du đối diện đã sắp rớt ra ngoài: “Cậu… cậu đúng là giấu kỹ thật đấy. Tôi vào công ty nhiều năm như vậy mà cũng không phát hiện ra chút nào!”

Tôi quyết định không giải thích, chỉ cười bẽn lẽn.

Lam Tâm Nhã vẫn còn ở đây, để tôi xem anh ấy sẽ giải thích ra sao.

“Tôi luôn phân rõ ranh giới giữa công và tư.”

Hả?

Tôi trợn mắt nhìn anh, hôm nay Kỷ Tư Minh bị sao vậy?

Ai nhập hả?

Tôi biết anh ấy năm năm rồi, mặc dù biết là anh ấy thích nói đùa, nhưng dù sao vẫn có giới hạn. Nhưng chuyện gì xảy ra ngày hôm nay vậy…

Nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, Kỷ Tư Minh cúi xuống nói nhỏ bên tai tôi: “Tôi không muốn Lam Tâm Nhã ảo tưởng về tôi nữa, em giúp tôi thoát khỏi cô ta, tôi sẽ tha thứ cho em về những gì đã xảy ra.”

Tôi ngạc nhiên: “Giải quyết kiểu gì?”

“Làm thư ký của tôi mà chuyện vặt vãnh như vậy cũng cần tôi phải dạy sao? Chẳng lẽ em mang thai ba năm rồi hả?”

Tôi nghẹn khuất.

Tuy nhiên, hai người đối diện vẫn đang nhìn chằm chằm chúng tôi mắt qua mày lại.

Vẻ mặt của Lam Tâm Nhã trở nên tồi tệ hơn trông thấy.

Tôi do dự một lát, cuối cùng, vì sự nghiệp của mình, tôi cắn răng bất ngờ vỗ vào vai Kỷ Tư Minh, anh ấy còn chưa kịp phản ứng, tôi đã dựa vào vai anh, vẻ mặt xấu hổ giả tạo: “Ồ, chết thật!... Sao anh lại đi nói mấy lời này chứ…”

Tôi có thể cảm giác được Kỷ Tư Minh cứng người lại, khuôn mặt tối sầm nhìn tôi.

Ở phía đối diện, Lương Du cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Tôi đã mất hết mặt mũi rồi.

Nhưng đây mới là sự khởi đầu, vì vậy cứ buông thả thôi!

“Đúng, chúng tôi có một đứa con.”

Tôi dung cảm liều chết, không dám nhìn vẻ mặt mọi người, nên cũng không nhìn thấy khóe miệng đang cong lên của Kỷ Tư Minh.

Khuôn mặt Lam Tâm Nhã tái nhợt, bàn tay đang cầm cốc của cô ấy run lên.

“Nhưng… tôi vô tình để mất nó.” Dừng một chút, tôi giả vờ lo lắng giải thích: “Chuyện này không có liên quan gì tới anh ấy cả, là do tôi ngoài ý muốn…”

Chà, rất tốt, đúng là rất mờ ám.

Kỷ Tư Minh nghiêng đầu nhìn tôi, cười nửa miệng.

Tôi cảm thấy có lỗi nên nhanh chóng đổi chủ đề: “Giám đốc Lương, giám đốc Lam, dù sao Minh Minh và tôi cũng là quan hệ công sở, vì vậy phiền hai người giữ bí mật giúp chúng tôi nhé.”

“… Thật đấy à?” Giọng điệu Lương Du hơi đổi.

“Sao thế?”

“Không…” Lương Du nuốt nước miếng.

“Em… em còn có việc phải làm, cho nên em đi trước đây.”

Lam Tâm Nhã cuối cùng cũng không thể ngồi yên được, lúc cô ấy đứng dậy, cô ấy nhìn sang Kỷ Tư Minh vài lần, có lẽ là đang đợi anh giữ mình lại?

Tuy nhiên, Kỷ Tư Minh lại làm như không thấy, chỉ nhìn tôi dịu dàng nói: “Em yêu, sau này để anh đưa em về nhé?”

Em yêu!

Anh ta đang muốn làm tôi buồn nôn sao?
 
Chương 2


(2/6)

3.

Lam Tâm Nhã rời đi.

Tôi lúng túng ngồi ở đó.

Lương Du cảm thán nói: "Hai người biết chơi thật đó, nhưng Tư Minh này, vì thư ký Lâm là bạn gái của cậu nên có phải những đồng nghiệp xung quanh trong công ty trước giờ luôn thường xuyên được ăn cơm chó không?"

Không, hắn nói cái gì vậy chứ? Cái gì mà cơm chó hả!

"Mỗi cuối tuần, ngày nào hai người cũng anh anh em em cùng nhau tăng ca, lại còn thường xuyên đi công tác cùng nhau nữa..." Giám đốc Lương như nghĩ tới gì đó, ánh mắt thay đổi, "Ê mà khoan, mọi người đồn cậu không phải là trai thẳng mà, thế mà cậu lại còn có người yêu trước cả tôi? Thật không công bằng!"

Tôi không thể theo kịp mạch não của Lương Du, nhưng khi hắn nói tới việc tôi thường xuyên phải tăng ca không mấy có thời gian nghỉ thì tôi cũng không cảm thấy tức giận lắm, bởi vì mặc dù Kỷ Tư Minh là một người cuồng công việc, nhưng tiền làm thêm giờ anh ấy cho tôi không hề ít chút nào!

Hơn nữa, đi công tác với anh ấy cũng không mệt lắm, máy bay, khách sạn, đồ ăn... tôi với anh ấy đều được đối xử như nhau, nào có ông chủ nào hào phóng như anh ấy chứ?

Tôi không biết Lương Du rời đi từ lúc nào, khi Kỷ Tư Minh gọi tên tôi thì đã chỉ còn lại có hai người bọn tôi.

"Đi thôi, tôi đưa em về."

"Không phiền..."

"Sao, em còn có lịch trình gì à?" Anh nhàn nhạt nhìn qua, "Đi gặp nốt hai người còn lại?"

Hai người còn lại?

Tôi sững sờ mất một lúc, sau đó mới nhớ lại những gì tôi vừa nói với Lam Tâm Nhã.

"Không, không có, em... em đi họp lớp."

"Tôi đưa em đi."

Mẹ nó, tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, cũng không có ý định đi thật mà.

"Ông chủ, không phải anh rất bận sao? Em không thể làm lãng phí thời gian của anh được, để em đi một mình."

"Cũng không phải lần đầu tiên đưa em đi, em khách khí như vậy làm gì?" Anh hơi híp mắt, "Chẳng lẽ thư ký Lâm đã làm chuyện gì có lỗi với tôi?"

Ha ha.

Tôi cười gượng: "Tất nhiên là không có."

Tôi không thể trốn tránh, cho nên cuối cùng vẫn phải theo anh ấy ngồi lên xe.

Nhưng buổi họp lớp này... tôi thực sự không định đi.

Đã qua rất nhiều năm kể từ khi tôi tốt nghiệp cấp ba rồi, và tôi chưa từng một lần tham gia một bữa tiệc họp lớp nào do họ tổ chức cả.

Hơn nữa lần này Dư Dịch Dương cũng tới, trước kia anh ta là hotboy của trường, giờ tôi mà tới thì sẽ khá khó xử...

Rốt cuộc thì việc tôi bị anh ta từ chối lời tỏ tình thì ai cũng biết, mọi người đều biết rằng tôi thích Dư Dịch Dương.

Chậc...

Lên xe, tôi nhìn giao diện WeChat trên điện thoại mà nhíu mày, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thở dài, tới chỗ hẹn từ bao giờ mà tôi cũng không để ý.

Kỷ Tư Minh tháo dây an toàn, gõ lên đầu tôi.

Tôi hoảng hồn: "Sao... sao thế?"

Anh bất đắc dĩ nói: "Đến rồi."

"À, vâng, cảm ơn sếp nhiều, tạm biệt sếp."

Tôi ngoan ngoãn xuống xe.

Vốn định đợi anh đi rồi tôi sẽ lẻn về, ai ngờ vừa xuống xe liền đụng phải bạn học cấp ba!

"Lâm Thiển, cậu thực sự tới à!"

Ôi chúa ơi, tôi với bọn họ đã không gặp nhau bảy năm rồi, sao cậu vẫn có thể nhận ra tôi nhanh đến vậy chứ?

"Bọn tôi còn đang đoán xem liệu lần này cậu có tới không đấy. Quả nhiên, tôi nghe nói Dư Dịch Dương đã về Trung Quốc rồi, nên đoán là cậu sẽ tới ngay lập tức thôi!"

"Bảy năm không gặp, giờ cậu xinh đẹp hơn nhiều rồi ha! Dư Dịch Dương mà gặp lại thì sẽ phải hối hận vì đã từ chối cậu cho mà xem, ha ha."

Một vài người vừa cười vừa đùa, nhưng tôi chỉ muốn họ im lặng thôi, họ tưởng họ hài hước lắm à!

"Đây, là xe của cậu à..." Hình như họ đã phát hiện ra tôi vừa xuống cái xe bên cạnh, họ tiến lại gần nhìn ngắm, "Chiếc xe này đắt lắm đó! Lâm Thiển, cậu phát tài à!"

Nhìn thấy Kỷ Tư Minh ngồi trong xe, Trương Thiên Dịch do dự: "Bạn trai cậu đưa cậu tới hả?"

Tôi lúng túng nhìn Kỷ Tư Minh ngồi trong xe, trong chốc lát cũng không biết nên nói phải hay không phải nữa.

Trương Thiên Dịch là bạn thân của Dư Dịch Dương hồi còn đi học, những người còn lại đều biết chuyện của tôi với Dư Dịch Dương hồi đó, có lẽ họ đang chờ xem trò cười tối nay của tôi. Tôi không muốn trở thành tâm điểm đàm tiếu trong bữa tối nay của họ chút nào.

Ngay khi tôi đang do dự, Kỷ Tư Minh đã bước ra khỏi xe, đi tới chỗ tôi, khoác tay qua vai tôi. Trước khi tôi hoàn hồn, anh ấy đã nói: "Rất vui được gặp mọi người, tôi là bạn trai của Lâm Thiển, Kỷ Tư Minh."

Tôi trợn to mắt nhìn anh, anh ấy cười với tôi đầy ẩn ý.

Tôi chưa từng cảm thấy biết ơn vì anh ấy có thể nhìn thấu tâm lý của con người, bình thường mỗi lần anh ấy nhìn thấu tâm tư của tôi, tôi lại cảm thấy hụt hẫng, thậm chí còn có chút tức giận.

Nhưng lần này, chỉ với một ánh mắt, anh ấy đã hiểu ngay tình huống khó xử của tôi và giúp đỡ tôi bất chấp những nghi ngờ trước đó.

Tôi -- khá là cảm động.

Không uổng phí công sức bao nhiêu năm qua tôi bán mình cho tư bản!

Mọi người cũng đều sốc như tôi, họ im lặng một lát rồi mới lên tiếng chào hỏi.

Đúng lúc này, Dư Dịch Dương xuất hiện, cùng với bạn thân hồi cấp ba của tôi, Từ Mộng Dao.

Cả hai người họ đều sửng sốt khi nhìn thấy tôi, chắc là không ngờ rằng tôi sẽ đến có phải không?

Vâng, cũng hiển nhiên thôi vì tôi đã từng nhắc trước trong nhóm là tôi không đi mà.

Chỉ là ánh mắt của Dư Dịch Dương sau khi nhìn thấy Kỷ Tư Minh đang đứng ôm tôi thì thấy vô cùng kinh ngạc.

Anh ta nhìn Kỷ Tư Minh, chần chờ hỏi: "Anh là..."

Nhưng Kỷ Tư Minh chỉ lạnh lùng liếc anh ta, vì vậy nên anh ta lập tức ngậm miệng lại rồi nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

Tôi không hiểu lắm.

"Thiển Thiển, đã lâu không gặp."

Từ Mộng Dao chào tôi một cách giả trân.

Tôi liếc cô ta, không quá muốn đáp lại.

"Đã lâu không gặp.

Cô ta không để ý tới sự lạnh nhạt của tôi, chỉ nhìn Kỷ Tư Minh: "Đây... là bạn của cậu sao?"

Tôi khẽ "ờ" một tiếng rồi cũng không quan tâm Kỷ Tư Minh có phiền hay không, kéo anh đi vào trong.

Ở đằng sau, Trương Thiên Dịch và những người khác mơ hồ bàn tán: "Hai người học cùng một trường đại học, lại cùng nhau ra nước ngoài, bây giờ lại cùng nhau trở về, chẳng lẽ..."

4.

"Ánh mắt em tệ thật đấy. Nhưng may mà anh ta có mắt vì đã từ chối em."

"..."

Xung quanh đây không có ai hết, Kỷ Tư Minh lại bắt đầu lèm bèm.

Tôi liếc bàn tay vẫn đang khoác vai tôi của anh ấy, chẳng lẽ anh ấy vẫn chưa thoát được vai à?

"Sếp ơi, không còn ai nữa rồi, anh thoát vai được rồi đấy."

"Em chắc chưa?" Anh nhướng mày, "Có vẻ như ai đó không cần tới sự giúp đỡ của tôi rồi."

Anh ấy nhắc tôi mới nhận ra, lập tức đổi sắc mặt nịnh nọt, "Sếp, đêm nay anh có thể giúp em một việc có được không?"

Anh tỏ vẻ ghét bỏ: "Thư ký Lâm, em thực dụng quá đấy, cần thì nịnh nọt, không cần thì vứt bỏ tôi..."

"Em sai rồi mà!"

Thái độ của tôi hết sức thành khẩn: "Sếp à, chỉ cần anh hứa với em giả làm bạn trai của em đêm nay thôi, sau này việc gì em cũng sẽ nghe theo anh hết. Hứa sẽ không phàn nàn nửa lời!"

Anh miễn cưỡng nói: "Được rồi, tôi luôn cảm thông với nhân viên, cho nên sẽ giúp em lần này."

Tôi cười thầm trong lòng, ngoài mặt thì mỉm cười tâng bốc.

"Nhưng thư ký Lâm này, tôi chưa thấy em si tình như vậy bao giờ. Bảo sao bao nhiêu năm qua không thấy có bạn trai, là vì chưa quên được tình cũ sao?"

Tôi cười nửa miệng nhìn anh: "Sếp này, bao nhiêu năm qua em không có bạn trai, không phải là do anh à?"

"Tôi?"

Anh ấy nhìn tôi, trong con ngươi chứa thứ ánh sáng kỳ lạ.

"Đương nhiên là do anh rồi. Nếu không phải anh luôn bắt em tăng ca khiến em không có thời gian đi hẹn hò thì sao có thể ra nông nỗi này chứ?"

"... Có vẻ như thư ký Lâm đang trách tôi?"

...

Khi tôi đưa theo Kỷ Tư Minh vào phòng bao, mọi người đều tò mò nhìn qua rồi bàn tán, như thể họ đã biết trước điều gì đó.

Còn tôi lại chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Nhìn mọi người xung quanh, đám người Dư Dịch Dương cũng đã tới rồi.

"Lâm Thiển, mấy năm không gặp cậu, có vẻ như cậu sống khá được đấy nhỉ. Tôi nghe Thiên Dịch và những người khác nói là bạn trai cậu đã đưa cậu tới đây bằng chiếc xe ô tô trị giá hàng triệu đô có đúng không?"

Chỉ mới có vài phút mà mọi người đều đã biết tôi mang theo một anh bạn trai, và có vẻ như là do Trương Thiên Dịch cùng mấy người kia đã lan truyền điều đó.

"Lâm Thiển, bạn trai cậu làm nghề gì vậy?"

"Người giàu có và thành công nhất ở đây là Dư Dịch Dương nè. Không biết là bạn trai cậu có giàu hơn cậu ấy không?"

Lời vừa dứt, tôi liền nghe thấy tiếng cười khẽ của Kỷ Tư Minh ở bên cạnh, giống như là nghe được một chuyện gì đó buồn cười, còn tưởng mình nghe lầm, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, lại thấy anh đang nhìn Dư Dịch Dương.

Dư Dịch Dương lại dường như hơi sợ sệt khi nhìn vào mắt anh ấy.

Có điềm?

"Không phải là cậu bỏ tiền đi tìm một anh đẹp trai để giả làm bạn trai cậu đấy chứ?"

Thấy nãy giờ tôi chỉ im lặng, rốt cuộc cũng có kẻ không chịu nổi nữa, người nói chuyện là Phó Lâm, từng có mâu thuẫn với tôi từ thời cấp ba.

Tôi lo lắng nhìn Kỷ Tư Minh, anh ấy nhìn tôi khẽ cười: "Sợ sao?"

Tôi cười nhạt: "Không có..."

Anh nhướng mày, thì thầm bên tai tôi: "Trở về tính sổ với em."

Thấy bị phớt lờ, Phó Lâm tức giận xấu hổ nói: "Mấy lần họp lớp trước không thấy cậu tới, lần này có Dịch Dương với Mộng Dao tới thì cậu lại tới, còn mang theo cả bạn trai. Thật khó cho mọi người không suy nghĩ nhiều đấy. Cậu đối với Dư Dịch Dương vẫn nhớ mãi không quên, nhưng lại không muốn mất mặt, cho nên tới quán bar tìm một tên con trai đóng giả làm bạn trai cậu có đúng không!"

Dư Dịch Dương đang hoảng hốt thì đột nhiên nhìn sang với ánh mắt phức tạp: "Tôi với Lâm Thiển chỉ là bạn bè bình thường, cô ấy đã có bạn trai rồi, mọi người đừng đùa nữa."

Dư Dịch Dương liếc nhìn Kỷ Tư Minh, im lặng không lên tiếng.

Nhưng Từ Mộng Dao bên cạnh lại nói: "Đừng làm khó anh ấy nữa, Dịch Dương hôm nay với về đến Trung Quốc đã phải lập tức tới thăm gia đình của chú anh ấy. Anh ấy vừa kết thúc đã lập tức tới đây mà. Mọi người cũng biết chú của anh ấy là người nhà họ Kỷ..."

"Đừng nói nữa!" Dư Dịch Dương đột nhiên cắt ngang, sau đó chột dạ liếc nhìn Kỷ Tư Minh.

Từ Mộng Dao cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Tuy nhiên, có người nào đó lại đột ngột lên tiếng: "Dịch Dương, cậu là họ hàng với nhà họ Kỷ sao. Em họ tôi sắp tốt nghiệp, nó luôn muốn vào làm ở công ty nhà họ Kỷ đó. Không biết cậu có thể giúp tôi không?"

Dư Dịch Dương liếc nhìn Kỷ Tư Minh mấy lần: "Tập đoàn nhà họ Kỷ luôn công bằng, không cho đi cửa sau. Chuyện này... tôi cũng không giúp được gì nhiều."

Kỷ?

Không phải tôi nghĩ quá nhiều chứ, trong thành phố của chúng tôi cũng không có nhiều nhà họ Kỷ lắm.

Tôi quay đầu liếc Kỷ Tư Minh, anh ấy không tỏ tái độ gì, rõ ràng anh ấy được yêu cầu giả làm bạn trai nhưng cuối cùng lại trở thành người đứng xem kịch.

"À phải rồi, tôi nghe nói chủ tịch hiện tại của Kỷ gia khá là trẻ và có triển vọng, có ai biết anh ta tên gì không?" Có người đột nhiên tò mò hỏi.

Ngay khi Dư Dịch Dương chuẩn bị nói chuyện, Từ Mộng Dao đã chặn trước anh ta: "Đó là anh họ của Dịch Dương, Kỷ Tư Minh. Dịch Dương và anh ấy học cùng một trường ở nước ngoài, anh ấy lớn hơn Dịch Dương 3 tuổi."

"Kỷ Tư Minh? Sao nghe quen quen nhỉ..."

Có ai đó lẩm bẩm.

Tôi ngạc nhiên nhìn người bên cạnh, trước khi tôi hỏi, Trương Thiên Dịch đã thốt lên: "Ôi trùng hợp thế! Lâm Thiển, hình như bạn trai cậu cũng tên là Kỷ Tư Minh phải không!"

Sau khi lời này nói ra, anh ta như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát.

Tất cả mọi người đều nhìn sang Kỷ Tư Minh với ánh mắt phức tạp.
 
Chương 3


(3/6)

5.

Trương Thiên Dịch thận trọng hỏi: “Anh là anh Kỷ đó sao?”

Kỷ Tư Minh nhìn vào mắt Dư Dịch Dương, từ từ cong môi mỏng lên, đùa giỡn nói: “Cậu có thể hỏi cậu ta.”

Sắc mặt Dư Dịch Dương tái đi: “Kỷ tổng, tôi…”

“Kỷ tổng? Không phải cậu nói tôi là anh họ cậu sao?” Kỷ Tư Minh cười nói.

Người Dư Dịch Dương cứng đờ, hắn lập tức nói không nên lời.

Kỷ Tư Minh mỉa mai nhìn hắn ta: “Dư Dịch Dương, bởi vì gia cảnh nhà cậu không tốt nên bố cậu đã chấp nhận làm tài xế cho nhà tôi, gia đình tôi còn trợ cấp cho cậu đi học và ở trọ trong một thời gian dài. Vậy mà sao lại có chuyện anh họ ở đây?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bị sốc: “Anh Kỷ có ý gì vậy?”

À vâng, tôi cũng bị sốc, tình huống kịch tính gì thế này??

Có cần… k1ch thích đến vậy không?

“Kỷ tổng, không phải Dư Dịch Dương là em họ ngài sao? Có hiểu lầm gì ở đây à?”

Tô Mộng Dao đã sắp cười không nổi nữa rồi, vốn dĩ hôm nay còn muốn khoe khoang trước mặt Lâm Thiển, ai ngờ…

Dư Dịch Dương không giải thích gì, chạy thẳng ra ngoài.

Tô Mộng Dao cũng không còn mặt mũi ở lại nữa, cô ta trừng mắt nhìn đám người chúng tôi rồi cũng bỏ đi ngay.

Tôi sửng sốt mất một lúc, nhưng cũng đoán ra được kha khá, nam thần có gia cảnh tốt, đẹp trai học giỏi hồi cấp ba của chúng tôi thì ra lại là giả hết sao?

Tôi luôn nhìn thấy hắn được tài xế nhà họ Kỷ đưa tới trường học mỗi ngày, thế hóa ra người đưa hắn tới mỗi ngày lại chính là bố của hắn hả?

Đứng một bên chứng kiến hết tất cả mọi việc, Phó Lâm vừa mới cười nhạo tôi và nói tôi thuê một cậu trai trẻ tới để trả thù Dư Dịch Dương lúc nãy, đột nhiên bắt đầu cảm thấy chột dạ.

Cô ta sợ hãi nói: “Thiển Thiển, ban nãy tôi chỉ đùa thôi, cậu đừng để ý…”

Tôi nhìn vào mắt cô ta: “Không có gì.”

Sau đó lại nhìn mọi người nói: “Tôi chỉ muốn dẫn bạn trai tới đây ra mắt mọi người thôi, lát nữa anh ấy còn có việc, sẽ không ở lại lâu.”

“Ôi, đừng mà, hiếm có khi gặp mặt thế này, cậu nói xem đã bảy năm rồi chúng ta chưa gặp nhau, phải ở lại ôn chuyện cùng mọi người chứ!”

Lúc này, đám người kia bắt đầu trở nên nhiệt tình lên, nhưng tôi biết thừa là họ chỉ nhắm vào Kỷ Tư Minh mà thôi.

Trái ngược với tôi, Kỷ Tư Minh tỏ vẻ rất tự nhiên, hào phóng không chút khó khăn nào.

Tôi định một lát nữa sẽ kéo anh ấy ra khỏi đây, dù sao thì có cái danh chủ tịch của Kỷ gia thì sẽ không có ai dám cản anh ấy lại đâu. Nhưng người này lại hành động như thể mình không có gánh nặng tâm lý nào: “Bạn bè lâu ngày gặp lại mà, Thiển Thiển, đừng làm mọi người mất hứng.”

Cuối cùng, hai người chúng tôi bị kéo về chỗ ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, mọi người công khai lân la làm quen Kỷ Tư Minh một cách trắng trợn, họ hỏi đủ thứ câu hỏi như kiểu là Kỷ Tư Minh và tôi quen nhau như thế nào? Đã ở bên nhau được bao lâu?

Kỷ Tư Minh còn rất kiên nhẫn đáp từng câu một nữa chứ.

Đương nhiên là mấy câu trả lời ấy đều bịa ra.

Cái gì vậy chứ? Gì mà, tôi tình cờ gặp được anh ấy vài lần khi tôi còn học lớp 12, hai chúng tôi nhất kiến chung tình, nhưng năm đó anh ấy phải chuẩn bị ra nước ngoài du học, không thể ở bên nhau, sau này khi quay về nước rồi thì lại gặp lại, sau đó tiến hành theo đuổi cuồng nhiệt.

Nhìn đám con gái kia lộ rõ vẻ ghen tỵ trên mặt đi, đúng là phục cái tài bịa chuyện này của sếp tôi ghê.

Sự thật là, Kỷ Tư Minh gặp tôi trong một lần tôi nghỉ hè nhàn rỗi nhàm chán quá độ nên muốn đi tìm một công việc thực tập để làm, sau đó lại gặp một kẻ lừa đảo và suýt nữa đã ký vào bản hợp đồng cho vay.

Kỷ Tư Minh xuất hiện vào đúng lúc đó, anh ấy đã vạch trần thủ đoạn của gã kia, thậm chí còn chế nhạo tôi đúng là ngu ngốc nữa…

Sau đó, không biết là chúng tôi có cái nghiệt duyên gì, đến mức mà ở trong trường của tôi cũng có thể gặp được anh.

Anh ấy thường xuyên tới trường chúng tôi với tư cách đầu tư cho sinh viên sắp ra trường, mà lãnh đạo trường chẳng biết là nghe được ở đâu cái tin tôi với anh ấy quen biết nhau, mỗi lần anh ấy tới trường là lại kéo tôi đi tiếp anh ấy.

Sau liên tục mấy lần như vậy, tôi với anh ấy trở nên thân quen hơn.

Anh ấy quá giỏi so với một sinh viên mới ra trường, hơn nữa anh ấy còn có sự nghiệp của riêng mình ngay khi mới là sinh viên năm nhất, cho nên tôi thường xuyên nhận được những lời khuyên bổ ích từ anh ấy.

Sau đó, tôi vừa là cấp dưới, vừa là bạn bè của anh ấy.

“Lâm Thiển, khi nào cậu kết hôn, nhớ phát thiệp mời cho bọn tôi đấy nhé.”

Cái gì vậy, tôi chỉ thất thần có một lúc thôi mà sao cuộc trò chuyện đã tới cái bước này rồi?

Tôi xấu hổ nhìn Kỷ Tư Minh ở bên cạnh, nét mặt anh ấy đã có chút thay đổi.

“Kỷ tổng, hai người định khi nào kết hôn?”

Sở dĩ dám hỏi như vậy là vì nhìn nét mặt tươi cười của Kỷ Tư Minh hoàn toàn không hề có chút phản cảm nào với cái vấn đề này, thậm chí là còn vui mừng nữa.

“Tôi nghe theo Thiển Thiển nhà tôi, cô ấy muốn kết hôn lúc nào cũng được.”

Ê, cái tên Kỷ Tư Minh này, sao anh có thể không biết xấu hổ mà nói ra mấy lời như vậy chứ!

Đối phương cười giả lả: “Ha ha không vội, cứ từ từ cũng được.”

“Sao có thể không vội, Thiển Thiển, anh không đợi được lâu đâu, anh thực sự muốn cưới em đấy.”

Cùng với tiếng la ó ở xung quanh, anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi bằng ánh mắt trong trẻo ấy, tôi cảm thấy ngây ngẩn cả người.

Trong chớp mắt, tôi không thể phân biệt được lời nói của anh ấy là thật hay giả nữa, tôi đã thực sự…

Tim đập loạn nhịp.

6.

Sau khi tốn quá nhiều thời gian cho cái buổi họp lớp này, cuối cùng tôi cũng đã tìm được cơ hội để đưa Kỷ Tư Minh đi.

Anh có uống chút rượu, cho nên tôi trở thành tài xế lái xe, thuần thục ngồi vào ghế lái.

Vốn định đưa anh ấy về nhà, nhưng anh ấy nói là muốn hít thở không khí, vì vậy tôi lại phải đưa anh ấy đi dạo một vòng.

Nếu sớm biết là tôi sẽ gặp phải đối tượng xem mắt, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý đi tản bộ với Kỷ Tư Minh đâu!

Lý Chí Quốc nhìn thấy tôi thì nhiệt tình chạy qua: “Lâm Thiển, ai đây?”

Kỷ Tư Minh có uống chút rượu, đầu óc dường như có hơi mơ hồ: “Bạn trai cô ấy, Kỷ Tư Minh.”

Lý Chí Quốc khiếp sợ nói: “Kỷ Tư Minh? Ồ, các người hòa hợp lại rồi? May ghê may ghê, Lâm Thiển, lúc trước cô nói là ông chủ của cô bắt cô phá thai, tôi còn lo lắng thay cô đấy! Nhìn như này có vẻ như hai người vẫn ổn, vậy là anh ta sẽ chịu trách nhiệm về đứa nhỏ của hai người có đúng không?”

Tôi: “…”

Cảm thấy có ánh mắt sắc bén dừng ở trên mặt tôi, tôi chỉ hận tới mức không thể giấu cái mặt của mình đi!

Lâm Chí Quốc thấy chúng tôi đang đi dạo nên cũng không quấy rầy nữa.

Nhưng Kỷ Tư Minh đã giữ chặt tôi lại: “Giải thích chút?”

Tôi mỉm cười: “Sếp, nếu em nói đó chỉ là hiểu lầm thì anh có tin hông nạ?”

Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sâu kín, chớp mắt: “Xem ra em nói xấu tôi sau lưng không ít đâu? Riêng hôm nay đã thấy có hai người nghe chuyện xấu của tôi rồi, nói đi, còn mấy người nữa?”

“… Sếp ơi, em sai rồi.”

Tôi nào dám nói gì nữa.

Chủ yếu tôi nói như vậy là để đối mặt với việc mẹ tôi cứ ép tôi phải đi xem mắt, nhưng mà nó cũng khá hữu ích đó chứ…

“Em đang mang thai?”

“… Không có.”

“Tôi bắt em phá thai?”

“Em sai rồi.”

“Em vô duyên vô cớ gán cho tôi nhiều tội danh như vậy, tất cả đều là tội lớn đấy, em định giải thích thế nào đây?”

Giải thích sao?

Tôi nâng mắt lên nhìn.

Con ngươi của anh đen nhánh quỷ dị, thâm thúy nhìn tôi: “Lâm Thiển.”

Không hiểu sao, tim tôi đập loạn lên.

Ừm, tối nay tôi cũng không có uống rượu mà, sao tim lại đập nhanh như vậy chứ…

“Tôi đói rồi, đi ăn thôi.”

Anh ấy đột nhiên nói như vậy.

Nghe giọng điệu này, chắc là sẽ không hỏi tội tôi nữa đâu nhỉ?

Tuy nhiên bây giờ đã hơi muộn rồi, nhiều nhà hàng đã không còn mở, tôi đưa anh ấy đi khắp mấy con ngõ, cuối cùng mới tìm thấy một quán ăn nhỏ.

Thật tốt là anh ấy không chê.

“Uống chút rượu chứ?”

“À không, em còn phải lái xe mà.”

“Không sao, gọi thư ký Lí tới lái hộ.”

Được rồi, xét thấy hôm nay anh ấy giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn nói xấu sau lưng anh ấy nữa, cái này coi như bồi tội đi.

Nhưng mà tửu lượng của tôi không tốt lắm, hoàn toàn không phải là đối thủ của Kỷ Tư Minh, sau khi uống chưa được mấy chén thì đầu óc đã có chút lâng lâng.

Sau khi bị kéo lên xe, tôi bắt đầu nhịn không được mà nôn hết ra xe anh ấy, cái bản mặt của anh ấy đã đen như đít nồi rồi.

Cái này cũng thôi đi, càng quá đáng hơn là tôi còn mắng anh ấy bụng dạ hẹp hòi, nói anh ấy độc mồm độc miệng, nói anh ấy áp bức nhân viên.

Mắng xong còn chưa thỏa mãn, tôi còn bắt nạt anh ấy, bắt anh ấy gọi mình là ba ba.

Thậm chí sau đó, tôi còn động tay động chân, véo má anh ấy, nói cái gì mà: “Da gì mà trắng trắng mịn mịn thế này, y như trai bao…”

Thư ký Lý nơm nớp lo sợ lái xe phía trước, sau khi lái về tới nhà của Kỷ Tư Minh, nhìn tôi bị Kỷ Tư Minh kéo đi, cậu ta càng cảm thấy đổ mồ hôi thay cho tôi.

Một khắc khi đèn trong phòng sáng lên, tôi liền đối diện với con ngươi sáng ngời đen nhánh gần ngay trước mắt.

Cái loại cảm giác tim đập loạn nhịp kia lại tới, trong nháy mắt, không biết sao tôi lại trở nên xúc động, đột nhiên dướn người qua.

Cặp con ngươi trong trẻo kia tràn đầy khiếp sợ, sau đó lại dần dần trầm xuống.

Một loạt cảm giác mơ mơ hồ hồ tuyền tới, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như là bị người ta ôm lên rồi di chuyển đi đâu đó.

Mấy giây sau, tôi nghe thấy tiếng đóng sầm cửa, tầm mắt rơi vào trong bóng tối, tiếng th ở dốc quanh quẩn bên tai…

“Cho em ba giây để hối hận, nếu em nói dừng tôi sẽ dừng.”

Có ý gì vậy, nghe hổng hỉu.

“Sao lại dừng?”

Tới đây rồi mà còn dừng là thế nào!

Bởi vì thấy Kỷ Tư Minh chậm chạp không động, tôi đột nhiên gào lên: “Kỷ Tư Minh, anh có được hay không vậy!”

Ngay khi tôi dứt lời, hơi thở lại bị cướp đoạt.

Tôi không biết tiếp theo đó còn điều gì đang chờ tôi, lúc tôi có thể hô hấp được thì đã nghe thấy tiếng thì thầm bên tai: “Hôm nay… không chuẩn bị cái đó.”
 
Chương 4


(4/6)

7.

Giật mình tỉnh lại, trời đã sáng, nhìn đống bừa bộn dưới sàn nhà, ký ức đêm qua chợt ùa về trong đầu, trong nháy mắt, cả người tôi lạnh toát.

Đêm qua tôi cưỡng hôn Kỷ Tư Minh!

Tôi cuống quýt cúi đầu xem quần áo mình, đã được thay rồi!

Là ai? Ai đã thay cho tôi?

Tôi vò đầu bứt tai như một con dở, chợt nhớ lại hết những gì xảy ra sau khi mà cưỡng hôn hôm qua của tôi!

Vâng, tôi, Kỷ Tư Minh, thế mà lại ngủ với nhau rồi!

Tôi thấy trong phòng không có ai, cho nên vội vàng mặc lại quần áo rồi chạy ngay ra ngoài, vừa định gọi tên Kỷ Tư Minh thì bất chợt nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi tao nhã đang ngồi ở ngoài phòng khách.

Là mẹ của Kỷ Tư Minh...

Tôi sợ tới mức gần như chết lặng: "Dì Kỷ..."

Mẹ Kỷ cũng hoàn hồn sau khi bị kinh ngạc quá độ, lúc này bà đang quan sát tôi, nhìn thấy dấu hôn trên cổ tôi, bà ấy tỏ ra ngượng ngùng nói: "... Cháu ổn chứ?"

Tôi xấu hổ: "Dạ, dạ ổn, ổn lắm ạ..."

Tôi nên nói cái gì bây giờ.

Qua đêm ở nhà con của người ta, còn đang mặc đồ của con người ta đây này, có phải bà ấy sẽ cảm thấy tôi quá vô liêm sỉ không?

Cứu với!

"Em ở đây à?"

Giọng nói điềm tĩnh của Kỷ Tư Minh truyền tới từ ban công, thấy anh ấy đang nghe điện thoại, tôi liền nhìn anh ấy bằng ánh mắt cầu cứu.

Tuy nhiên, anh ấy vẫn bình tĩnh cúp điện thoại, nhẹ nhàng giải thích: "Mẹ, ban nãy con quên nói với mẹ, cô ấy đang ở chỗ con."

Tôi: "..."

Kỷ Tư Minh! Cái tên da mặt dày này, tôi thực sự phục cái khả năng này của anh ấy đấy.

Sao anh ấy có thể mặt không đỏ, tim không đập mà nói ra lời này chứ?

Mẹ Kỷ nhìn qua nhìn lại hai chúng tôi: "Lúc mẹ nghe Tiểu Lương nói, mẹ còn tưởng là nó nói bậy, bây giờ nhìn thấy, thì ra là thật à?"

Dừng một chút, bà ấy lại nhìn cái bụng phẳng lì của tôi với vẻ mặt phức tạp: "Mấy tháng đầu, các con nên tiết chế chút."

Mấy tháng đầu?

"Con biết mà mẹ."

"Con biết cái gì mà biết! Nhìn con gái nhà người ta đây này, con làm con bé ra nông nỗi này đây hả!"

Mẹ Kỷ đột nhiên nổi giận, nhưng Kỷ Tư Minh vẫn có vẻ thờ ơ không chút lo lắng nào.

Mẹ Kỷ cảm thấy vừa rồi có lẽ mình quá hung dữ, cho nên vội vàng dịu dàng nói: "Lâm... Thiển Thiển à, bố mẹ con biết chuyện chưa? Dù thế nào thì hai nhà chúng ta nhất định phải gặp mặt nói chuyện nhé."

Nhất thời tôi không hiểu ý mẹ Kỷ lắm, nghi hoặc nhìn sang Kỷ Tư Minh.

Anh ấy đi tới chỗ tôi, ôm lấy vai tôi rồi nói: "Mẹ, tình hình bây giờ rất cấp bách."

"Còn có thể không cấp bách sao! Con bé đã mang thai rồi còn gì. Mau lên! Con còn đợi tới khi bụng con bé nhô lên mới cho con bé mặc váy cưới hả!"

Mẹ Kỷ trở nên cáu kỉnh.

Ừ, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.

Mẹ Kỷ Tư Minh hiểu lầm là tôi đang mang thai con của anh ấy?

Tôi vội vàng giải thích: "Dì ơi, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, con không có mang thai, quan hệ của con với sếp cũng không phải như dì nghĩ đâu!"

Nhưng thái độ của mẹ Kỷ lại biểu hiện như kiểu: Con nói gì vậy, dì không hiểu gì hớt.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, tôi hốt hoảng nhìn Kỷ Tư Minh bên cạnh, tôi còn phải đối diện với người nào nữa vậy!

"Để con ra mở cửa."

Tôi với mẹ Kỷ trầm mặc đứng ở trong phòng khách, hai mặt nhìn nhau.

Nhưng mà vài giây sau, tiếng gầm như sư tử Hà Đông của mẹ tôi vang lên dữ dội!

"Lâm Thiển! Con nhóc chết tiệt này! Có nhà không ở mà lại đi qua đêm ở nhà người khác là thế nào hả!"

Tôi trợn mắt nhìn về phía cửa, sợ tới mức cứng đờ cả người: "Mẹ!"

Nhìn bộ quần áo tôi đang mặc, còn có mấy dấu vết mờ ám trên cổ, nghĩ kiểu gì cũng không thoát được cái tội này.

"Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói sau có được không!"

Xấu hổ quá đi!

Kỷ Tư Minh và mẹ Kỷ cũng đi qua khuyên nhủ, sau đó, bốn người chúng tôi rốt cuộc cũng đã có thể yên lặng ngồi xuống nói chuyện.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới biết mẹ tôi đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc, Kỷ Tư Minh sợ mẹ tôi sẽ lo lắng cho nên đã bắt máy rồi nói địa chỉ cho bà ấy nghe.

"Bà thông gia, tôi vừa nói với chúng là sẽ đi tới thăm hỏi nhà bà đây." Mẹ Kỷ khéo léo lên tiếng.

Nhưng mà mẹ tôi ở đối diện lại không có chút ý tứ hùa theo nào: "Ai là thông gia với chị?"

Tôi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, kéo kéo ống tay áo mẹ tôi, nhỏ giọng khuyên can: "Mẹ, mẹ của sếp con đó, mẹ khách khí với người ta chút, trở về con sẽ giải thích..."

"Bà thông gia, để chậm trễ tới bây giờ là lỗi của chúng tôi, hiện tại Thiển Thiển đã có thai, vì vậy chúng ta nên tổ chức đám cưới sớm mới phải."

"..."

Nhìn tròng mắt đang trợn trừng lên của mẹ tôi đi, về nhà tôi phải giải thích chuyện này với bà ấy ra sao bây giờ!

"Bà thông gia, chúng ta có thể nói chuyện riêng có được không? Thiển Thiển vừa mới tỉnh, để con bé đi ăn chút gì đó đã nhé."

Thật ra trong lòng bà cảm thấy vô cùng có lỗi, dù sao thì con trai mình làm con gái nhà người ta có bầu trước khi kết hôn là một việc vô cùng thất lễ.

Thấy bà ấy nói thế, mẹ tôi nhìn Kỷ Tư Minh, lại nhìn sang mẹ Kỷ: "... Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Hai người phụ nữ cùng nhau ra ngoài.

Tôi suy sụp ngả người ra phía sau, ngước mắt nhìn Kỷ Tư Minh còn đang cười được, tôi nổi giận nói: "Sếp, anh đã nghĩ ra cách để giải thích cho cái mớ hỗn độn này chưa vậy?"

Anh nhướng mày, ra vẻ ngây thơ: "Hửm, sao tôi phải giải thích? Chuyện mang thai không phải do em tự bịa ra ầ?"

"Em..."

Đã quá muộn rồi.

"Hơn nữa, đêm qua em mượn rượu làm càn, tôi còn chưa tính sổ với em đâu."

"..." Mặt tôi nóng lên, có chút xấu hổ nói: "Hôm qua chúng ta thực sự ấy ấy rồi hả?"

"Đoán xem?" Anh nhướng mày, khóe môi cong lên cười giễu cợt.

Tôi đoán, đến dấu hôn trên cổ cũng có rồi, hẳn là... ấy ấy rồi đi...

8.

"Là em say rượu làm loạn, nhưng mà người đang gặp bất lợi là anh..."

"Sao tôi lại gặp bất lợi?"

Tôi đưa điện thoại của mình cho anh ấy. Là giao diện WeChat của nhóm công ty, từ tối hôm qua Lương Du đã gào mồm lên trong nhóm, nói là Kỷ Tư Minh sắp làm cha rồi.

Bây giờ thì cả công ty tôi đều đã biết hết rồi.

Mặc dù vẫn chưa biết tôi là mẹ của đứa bé.

"Khi không tôi lại thành người sắp làm cha rồi, em có cảm thấy mình nên chịu trách nhiệm không? Em đi đâu kiếm một đứa trẻ về đây?"

Tôi rất muốn khóc, nhưng lại không khóc ra nước mắt nổi: "Phụ trách kiểu gì bây giờ, em có mang thai đâu..."

"Bây giờ tạo vẫn còn kịp."

"Hả?"

Anh ấy đột nhiên tới gần, mâu quang thâm thúy mãnh liệt chăm chú nhìn tôi: "Tối hôm qua... thư ký Lâm thực nhiệt tình, còn đòi hỏi hết lần này tới lần khác."

Mặt tôi trắng bệch: "Thật... thật vậy sao?"

Anh nhàn nhạt nhìn tôi một lúc, mắt thấy hồn tôi như sắp lìa khỏi xác tới nơi thì đột nhiên lại cười nhẹ một cái: "Em đúng là chẳng nhớ gì."

Hửm?

"Đùa em thôi, tối hôm qua chưa làm gì hết."

Tôi vui sướng hét lên: "Thật sao!"

Anh nhướng mày, đứng dậy: "Thư ký Lâm, lúc em mặc quần áo lên không nhận nợ, trông em như một tra nữ vậy."

"..."

Vừa nhắc tới quần áo, tôi lại bắt đầu giãy giụa: "Nếu tối hôm qua không xảy ra chuyện gì, vậy quần áo của em..."

"Ừ, là tôi thay."

Tôi khóc òa lên: "Huhu!"

Cái gì tôi cũng nhớ rõ, cho dù hôm qua tôi bắt nạt anh ấy, nhưng tôi lại thực sự không có ấn tượng gì nhiều, cái gì cũng chưa cảm nhận được mà đã bị anh ấy nhìn thấy hết rồi.

"Tối hôm qua em nôn khắp người, ngay cả ga giường cũng bị em làm bẩn, tôi không thay cho em thì phải làm sao?"

Trong lòng anh có chút bất đắc dĩ: "Em cảm thấy mình thiệt đúng không, vậy tới đây, tôi cũng cởi cho em xem?"

Vừa nói anh vừa c ởi quần áo ra, tôi sợ tới mức vội vàng nhào tới cản anh lại.

Đúng lúc đó, mẹ tôi và mẹ Kỷ cùng lúc bước vào, nhìn thấy tôi đang mạnh mẽ "cưỡng đoạt" Kỷ Tư Minh, hai người cứng đờ đứng tại chỗ, sau đó liền ăn ý mở miệng: "Hai đứa cứ tiếp tục, bọn mẹ đi trước."

Kỷ Tư Minh nhìn cánh cửa được đóng lại, nói: "Tình huống bây giờ, thư ký Lâm muốn nguyên vẹn đi ra, sợ là không được rồi."

Tôi lo lắng bồn chồn: "Vậy phải làm sao đây, kết hôn sao?"

"Thật sao?"

"..."

Thực ra cũng không nên quá ảo tưởng, tôi cũng suýt nghĩ anh ấy thích tôi đó.

Chậc, dù sao tôi cũng phải rời khỏi nhà của Kỷ Tư Minh ngay lập tức mới được.

Sau khi thay quần áo xong, tôi vội vàng lao ra khỏi nhà.

Tuy nhiên, sau khi chạy được một đoạn, tôi lại bực bội nghĩ, sao tôi phải chạy chứ, dù sao ngày mai cũng phải nhìn thấy anh mà?

Đúng thế, tôi là thư ký của sếp mà.

Về đến nhà, mẹ tôi đang gọi điện cho cô dì chú bác bốn phương tám chuyện, nội dung cuộc trò chuyện lại là chuyện lấy chồng sinh con!

Tôi biết ngay mà!

Tôi sợ tới mức vội vàng ngăn lại giải thích cho bà nghe, nhưng sau khi nghe xong, bà ấy lại vô cùng bình tĩnh, chỉ nói mẹ giận thì cũng đã giận rồi, con còn giấu giếm làm cái gì nữa.

Hu hu, cũng không biết trước đó mẹ tôi với mẹ Kỷ đã nói cái gì với nhau nữa!

Vừa vào công ty, tôi đã thấy mọi người tụm năm tụm ba tám chuyện.

Tôi nghĩ là họ đang bàn tán về mình, nhưng ai mà ngờ là họ lại đang thảo luận xem bao giờ Kỷ Tư Minh với Lam Tâm Nhã kết hôn!

"Thư ký Lâm, cô với sếp rất thân thiết với nhau có đúng không, chắc cô đã nghe được chút thông tin nhỉ?"

Tôi đột nhiên có chút mất mát.

Sao mọi người đều nghi ngờ sếp với Lam Tâm Nhã chứ.

Sau khi chống đối với bọn họ vài câu, tôi bước vào trong phòng thư ký. Thư ký Lý nói là ông chủ đã tới, ngay khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm, cậu ta lại bồi thêm một câu là anh ấy sẽ đi gặp Lam Tâm Nhã.

Mặc dù tôi biết gần đây công ty của tôi và công ty Lam Tâm Nhã đang bàn hợp đồng, sếp đi chắc cũng chỉ thảo luận một chút thôi, nhưng sau khi nghe xong, không hiểu sao tôi lại có chút bận tâm.

Sau đó, Lương Du tới tìm tôi đi ăn cơm để nói chuyện, anh ta còn hứa là sẽ không tiết lộ bí mật nữa đâu.

"Giám đốc Lương tự đi ăn đi, tôi còn có việc."

"Không sao. Việc gì thì để sau đi, hôm nay Tư Minh không có ở đây, tôi phải thay cậu ta chăm sóc tốt cho cô..."

"Được rồi!"

Vân phòng thư ký vẫn còn có người khác, vì vậy nên tôi đã nhanh chóng ngắt lời anh ta.

Hai chúng tôi tới nhà hàng gần công ty để dùng bữa, suốt bữa ăn, Lương Du đều rất cẩn thận, đối xử với tôi như đối xử với bà bầu vậy, tôi nhịn không được lườm anh ta: "Giám đốc Lương, anh bình thường chút có được không?"

Làm lố quá đó!

"Không phải cô đang mang thai sao? Chăm sóc bà bầu là việc phải làm đó."

"Đã nói là tôi không có thai... anh có nghe hiểu không vậy?"

"Hiểu hiểu."

Anh ta chớp chớp mắt vài cái với tôi, rót nước ấm trong bình vào cốc rồi đưa tôi.

"Được lắm nha thư ký Lâm, tới cả mẹ của Tư Minh cô cũng thu phục được luôn?"

"Chia tay đi! Anh là đồ dối trá! Thật uổng công tôi tin tưởng anh như vậy!"

Đang bực bội vì không biết nên giải thích chuyện hôm đó cho Lương Du thế nào thì ở một góc của nhà hàng lại truyền tới thanh âm của Từ Mộng Dao.

Tôi nhìn qua, ồ, còn có cả Dư Dịch Dương nữa.

"Dư Dịch Dương?"

"Anh biết hắn à?"

"Cậu ta là con trai của tài xế nhà Tư Minh, tôi có gặp qua vài lần."

Lương Du nói xong mới kịp phản ứng, hỏi: "Hai người cũng biết nhau?"

"Chung lớp cấp ba."

Lương Du kinh ngạc: "Thế giới nhỏ bé ghê, thế mà cô với Dư Dịch Dương lại là bạn học."

Đang nói chuyện, bên kia lại truyền tới một trận ồn ào: "Cô cho là mình không sai hả, cô từng dùng thủ đoạn dơ bẩn gì sau lưng Lâm Thiển, chính cô không rõ sao! Cô luôn cướp đi những thứ mà cô ấy có, giờ cô đi cướp đi, cướp đi cho tôi xem!"

"Cô cho rằng mình là cái thá gì, ỷ vào nhà mình có mấy đồng tiền dơ bẩn mà còn muốn tôi cung phụng cô à! Cô còn muốn tôi so cô với Lâm Thiển, từ hồi cấp ba tới bây giờ, cô đã bao giờ thắng được cô ấy chưa? Bây giờ người ta trèo được lên người Kỷ Tư Minh rồi, chỉ riêng điểm này thôi, cô đã không sánh được với cô ấy nữa rồi!"

Vì một số mâu thuẫn mà hai người trưởng thành nhào vào tranh cãi với nhau như mấy đứa con nít cấp hai.

Nhân tiện, tôi thực sự phục rồi, hai người cãi nhau thì cãi nhau đi, sao cứ phải nhắc thêm cái tên "Lâm Thiển" vào làm gì?

Nhà hàng này gần công ty như vậy, nhỡ bị đồng nghiệp nào nghe được thì phải làm sao, chậc!

"Thư ký Lâm, cô đừng quá để bụng..."

Lương Du như thể đang chán ghét hộ Kỷ Tư Minh.

"... Người trẻ chưa hiểu sự đời ấy mà." 
 
Chương 5


(5/6)

9.

Nói tới tình hình khi ấy thì lại khá là phức tạp. Trên thực tế, năm học lớp 12 ấy, tôi không có ngưỡng mộ Dư Dịch Dương như những gì mọi người nghĩ.

Hồi đó, tính cách tôi lạnh nhạt, không có bao nhiêu bạn bè, lúc ấy chỉ có duy nhất Từ Mộng Dao thường xuyên tới tìm tôi chơi, thấy cô ta nhiệt tình như vậy, tôi cũng không quá xa cách nữa.

Từ Mộng Dao suốt ngày nhắc tới Dư Dịch Dương với tôi, cô ta luôn nói rằng tôi và hắn ta rất xứng đôi với nhau, còn khích lệ tôi theo đuổi Dư Dịch Dương, nói rằng chỉ cần tôi kiên trì thì sẽ có ngày cưa đổ được hắn ta.

Dư Dịch Dương chơi bóng, cô ta nhất định sẽ kéo tôi cùng đi xem, Dư Dịch Dương tham gia clb nào, cô ta không thèm hỏi tôi đã đăng ký cho tôi cùng vào chung một club với hắn, thậm chí cô ta còn rủ tôi viết thư tình cho hắn nữa.

Thời gian dần trôi, mọi người cũng đồn đại rằng tôi thích Dư Dịch Dương.

Mà đối với tôi, ấn tượng về cậu ta chỉ là cậu ta đứng nhất lớp, còn tôi thì đứng thứ hai.

Tôi thậm chí còn không nghĩ tới việc sẽ giải thích rõ ràng cho người khác nghe. Tôi với Dư Dịch Dương chỉ gặp riêng nhau có một vài lần mà thôi, thậm chí có hôm tôi còn đụng phải hắn ta ở cổng trường, có cả tài xế của hắn... à không, là bố của hắn đã lái xe vào đón anh ta, còn gật đầu cười với tôi nữa.

Tôi chỉ coi đó là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, ngày hôm đó, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, trời đổ mưa to, tôi đứng ở cổng trường trú mưa, bố hắn ta đã đỗ xe ở ven đường để chờ hắn ta về, lúc đó ông ấy đã đưa cho tôi một chiếc ô để che mưa.

Phải, sau đó tôi đã đi tìm hắn để trả lại chiếc ô, đó là bữa tiệc sau khi thi đại học xong, nhưng tôi chưa kịp nói gì với hắn ta thì một phong thư tình đã rớt ra từ bên trong chiếc ô đó.

Khi Từ Mộng Dao, Phó Lâm và những người khác kêu lên một tiếng, bức thư tình đó đã được mọi người truyền tay nhau để đọc nó.

Kết quả là, tôi đã bị "ép" trở thành người mến mộ Dư Dịch Dương.

Đương nhiên, lúc tôi cảm thấy xấu hổ nhất, mất mặt nhất là sau khi Dư Dịch Dương nghe được nội dung của bức thư tình do đám người kia đọc lên, khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ: "Lâm Thiển, cậu đừng đùa, tôi không có thích cậu."

Chuyện này sau đó đã được truyền khắp toàn trường, tam sao thất bản ra thành tôi mãnh liệt theo đuổi Dư Dịch Dương, còn dọa cho hắn ta sợ mất mật.

Từ đó, sự kiện "tỏ tình thất bại" này của tôi đã trở nên nổi tiếng.

...

Tôi không biết Dư Dịch Dương và Từ Mộng Dao đã xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng đối với màn truy hỏi mối quan hệ giữa tôi với Dư Dịch Dương của Lương Du, tôi vẫn cảm thấy có chút phiền.

Sau khi ăn xong bữa cơm này một cách vội vã, tôi nhanh chóng trở về công ty.

Kỷ Tư Minh vẫn chưa về, thẳng tới lúc tan tầm, tôi cũng chưa gặp được anh ấy.

Đi bàn chuyện hợp đồng với Lam Tâm Nhã gì mà lâu quá vậy?

Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy không thoải mái.

Bây giờ tôi mới biết là tính cách tôi còn có thể thay đổi thất thường tới vậy đấy.

Khi tôi về tới nhà, mẹ tôi liền truy hỏi tiến độ giữa tôi với Kỷ Tư Minh.

"Mẹ đã bàn bạc với gia đình bên đó rồi, cuối năm nay tổ chức hôn lễ có được không? Gần Tết sẽ náo nhiệt hơn mà!"

"Mẹ, con không có mang thai, con cũng không có quan hệ mờ ám với sếp, xin mẹ đừng hùa theo nữa có được không?"

Mẹ tôi vẫn không chịu tin lời tôi nói.

"Không có quan hệ mờ ám mà con ngủ ở nhà người ta à!"

"Đó chỉ là hiểu lầm mà thôi!"

"Được, hiểu lầm thì hiểu lầm! Vậy con tiếp tục đi xem mắt đi! Năm nay con nhất định phải kiếm một thằng con rể về đây cho mẹ coi đấy!"

Sau vài ngày bị mẹ tôi làm phiền đến không chịu được, tôi đã trốn nhà rời đi ngay trong đêm.

Tôi chạy tới nhà bạn tốt ở nhờ, ai ngờ lại phải tiếp tục nghe cô nàng niệm chú.

"Thế ý của anh ta là vì cậu sống quá tốt nên dễ thu hút thù hận đúng không. Xong còn bảo cô ta hãy nhìn xem bây giờ cậu thành công tới mức nào?"

Nghe thế, tôi ngượng ngùng nhìn cô ấy: "Ừ, thành công lắm à?"

Khóe miệng Diêu Tiêu giật giật: "... Bớt dùng cái vẻ mặt đó lại. Bà đây cảm thấy dung mạo cậu khá xinh đẹp, học lực cũng tốt, nhưng cái biểu cảm của cậu quá gợi đòn, nhìn vào là thấy ghét."

"..."

"Từ khi tới đây cứ thấy cậu xem điện thoại là thế nào, đang chờ tin nhắn của ai à?"

"Đâu có."

Tôi chột dạ giấu điện thoại đi.

Kỷ Tư Minh là một người vô cùng cuồng công việc, chuyện này thì ai cũng rõ.

Kể từ sau khi công ty tôi ký kết thành công hợp đồng với công ty của Lam Tâm Nhã, mấy ngày gần đây anh ấy trở nên vô cùng bận rộn.

Anh ấy dường như đã quên mất đoạn nhạc đệm nho nhỏ về tôi mấy ngày hôm trước, kể từ sau hôm tôi rời khỏi nhà anh ấy, tôi không thấy anh ấy nhắc gì tới việc kia nữa.

...

"Sếp của chúng ta giỏi thực sự, đàm phán quá đỉnh, tập đoàn Lam thị thế mà lại nguyện ý chịu thiệt 10% lợi nhuận!"

"Hừ, có 10% thì tính là cái gì? Đoán là hai gia đình đó sắp liên hôn với nhau luôn rồi ấy chứ."

Lúc tôi ra ngoài pha cafe, tôi nghe thấy mấy nhân viên đang ngồi buôn chuyện về sếp cho nên cũng nhịn không được mà đứng lại nghe lỏm vài chuyện.

Thành thật mà nói, hôm đó khi ở quán nước, Kỷ Tư Minh yêu cầu tôi giả vờ làm bạn gái đang mang thai của anh ấy để Lam Tâm Nhã có thể từ bỏ, cho nên nếu hai người đó ở bên nhau, có phải cô ấy sẽ cho tôi một khoản tiền rồi đuổi tôi đi không?

Tình tiết này máu chó quá rồi.

Vậy từ trước tới giờ tôi làm vậy là có ý nghĩa gì?

Giờ đây, con hề thực sự lại chính là tôi sao...

"Chị Lâm Thiển, cafe của chị được rồi kìa."

Có một đồng nghiệp thân thiện nhắc nhở tôi.

Sau khi trở lại văn phòng thư ký, tôi vừa ngồi xuống thì Kỷ Tư Minh đã đứng ngay bên cạnh tôi.

Phải mất một lúc lâu tôi mới phản ứng lại được.

"Đang nghĩ cái gì vậy? Gọi em lâu như thế mới nghe được?"

Tôi đứng lên, thái độ đúng mực đáp: "Xin lỗi sếp, sếp tìm em có chuyện gì không ạ?"

Anh có hơi sửng sốt: "... Tôi chỉ muốn nói chuyện với em, ngồi xuống nói đi."

Tôi vẫn cứ đứng đó: "Sếp có chuyện gì ạ?"

Anh ấy ho nhẹ một tiếng, khẽ nói: "Tối nay em có bận không?"

Tất cả nhân viên xung quanh đều im lặng quan sát.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"À, tôi muốn mời em ăn tối." Dừng một chút, "Để thưởng cho em."

"Sếp là người vất vả nhất, không nhất thiết phải thưởng cho nhân viên đâu ạ."

Làm sao mà một ông sếp có thể rủ nhân viên của mình đi ăn tối riêng được chứ?

Nhưng mà bữa ăn free đó, có kẻ ngốc mới từ chối, nhưng bây giờ tôi không thể nghĩ nhiều được như thế, tôi chỉ sợ nó sẽ gây hiểu lầm mà thôi.

"Thật ra tôi có chuyện muốn nói với em."

"Vậy sếp nói luôn bây giờ được không ạ? Tối nay em bận chuyển nhà rồi."

"Chuyển nhà?" Anh ấy kinh ngạc, "Chuyển đi đâu?"

"Đó là việc riêng của em thưa sếp."

Gần đây mẹ tôi ngày nào cũng hỏi tiến độ giữa tôi với Kỷ Tư Minh, tôi quá bực bội cho nên đã quyết định dọn ra ở riêng.

25 năm trôi qua, đây là lần đầu tiên tôi được sống một mình một cõi, thực sự là cảm thấy khá mới mẻ và thú vị.

10.

Chậc, tôi không có nhiều hành lý lắm, cho nên 8 giờ tối tôi đã có mặt ở "tổ" mới của mình.

Tuy nhiên, lúc tôi đi ra cửa hàng tiện lợi gần đó để mua một số nhu yếu phẩm hằng ngày, tôi lại tình cờ gặp được Dư Dịch Dương.

Lúc đầu tôi không có ý định chào hỏi hắn ta, nhưng hắn ta lại nhìn thấy tôi rồi gọi to: "Thật trùng hợp, Lâm Thiển, cậu cũng ở đây sao?"

Mặc dù gần đây mọi người trong nhóm thường chế giễu và mang anh ta ra làm trò cười vì đã giả vờ làm phú nhị đại, nhưng trên thực tế thì Dư Dịch Dương cũng chưa làm điều gì xấu cả.

"Tôi sống gần đây."

"Trùng hợp vậy, nhưng mà tôi chưa từng gặp cậu bao giờ, cậu vừa mới chuyển tới sao?"

"Ừ, tôi mới chuyển tới vào tối hôm nay."

Trong lúc nói chuyện, tôi đã thanh toán xong, nhân viên thu ngân nhét cả tiền lẻ và mấy thứ lặt vặt của tôi vào chung một chiếc túi.

Tôi định nói tạm biệt với Dư Dịch Dương, nhưng hắn ta lại vô cùng nhiệt tình theo tôi ra ngoài, muốn giúp tôi xách túi.

Vì hắn đã cầm vào túi rồi, cho nên tôi đành phải buông tay.

"Muộn như vậy, một cô gái như cậu đi một mình thì có chút nguy hiểm đó, để tôi tiễn cậu."

Tôi cũng không từ chối, hắn ta thích thì cứ đi theo đi.

Hai chúng tôi sóng vai đi cạnh nhau, lúc đi lên cầu thang, đột nhiên hắn ta lên tiếng: "Thật ra hồi đó tôi không có cố ý từ chối cậu. Tôi biết cậu thích tôi, tôi rất vui."

Tôi nhíu mày, đột nhiên nhắc tới chuyện này làm cái gì?

"Bây giờ cậu cũng biết tôi là con trai tài xế nhà Kỷ Tư Minh rồi, tôi cũng không muốn giấu cậu, từ hồi còn là một đứa trẻ, tôi đã phải sống dưới cái bóng của Kỷ Tư Minh, anh ta luôn như một vị thần đứng ở trên cao vậy, còn tôi chỉ là con của một kẻ hầu nhà anh ta mà thôi. Tôi đã cố gắng học hành chăm chỉ để có thể thay đổi vận mệnh của bản thân..."

"Cái đó, tôi rất bận, anh có thể nói thẳng được không."

Trên mặt hắn ta lộ ra vẻ ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Thật ra tôi muốn nói là, chuyện năm đó, lý do tôi từ chối cậu là bởi vì Kỷ Tư Minh đã uy hiếp tôi. Nếu tôi dám đồng ý thì anh ta sẽ lập tức sa thải bố của tôi ngay. Anh ta biết tôi muốn đi du học, nếu tôi chấp nhận lời tỏ tình của cậu, anh ta sẽ không để yên cho tôi đi."

"Anh nói gì vậy? Tại sao anh ấy phải làm như vậy? Tôi đâu có liên quan gì tới anh ấy?"

Đối với lời giải thích của hắn ta, tôi không chút mảy may đã phản bác lại nó.

"Trước đây tôi không rõ lắm, nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, bởi vì anh ta coi cậu là của riêng cho nên mới dùng quyền lực uy hiếp tôi."

Tôi nhíu mày, Kỷ Tư Minh thực sự làm như vậy sao?

"Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra mà thôi. Đối với Kỷ Tư Minh, cậu nên cẩn thận một chút, đừng để mình bị thiệt."

Chậc, muốn châm ngòi ly gián sao.

Đáng tiếc, hắn tính sai rồi, Kỷ Tư Minh chỉ xem tôi như cấp dưới mà thôi, căn bản là không hề có tình cảm nào hết.

Sau khi Dư Dịch Dương rời đi, tôi xoay người đi vào trong, nhưng vừa mới bước chân vào tòa nhà, trong nháy mắt liền nhìn thấy một bóng người đứng ở gần đó, làm tôi sợ tới mức nhảy dựng lên!

May mắn là cái bóng đó còn biết phát ra âm thanh: "Em vẫn còn thích hắn?"

Kỷ Tư Minh?

"Sếp làm em sợ chết khiếp đi được."

Vẻ mặt anh u ám đi tới trước mặt tôi: "Tối nay em từ chối tôi là để đi với hắn ta?"

Hở? Cái suy luận gì thế này?

"Sao sếp tìm được chỗ này vậy?"

"Hỏi mẹ em."

"Có phải sếp quan tâm nhân viên hơi quá rồi không?"

Anh ấy cau mày: "Đã tan tầm rồi, đừng có gọi tôi là sếp."

Tôi đứng đắn đáp: "Tan tầm hay gì thì anh vẫn là sếp của em."

Ánh mắt anh sâu kín nhìn tôi, thẳng đến khi da gà da vịt của tôi dựng hết cả lên: "Sao... làm sao?"

"Gần đây em sao vậy, nói chuyện lúc nào cũng khách khách khí khí, có ý kiến với tôi sao?"

Trong lòng tôi có quỷ, chột dạ xoay người qua chỗ khác: "Em không dám có ý kiến với sếp, em còn đồ chưa dọn xong, không tiễn sếp nhé."

Nhưng tôi không nghĩ tới anh ấy sẽ đuổi theo tôi, tôi sợ hãi chạy trối chết, anh ấy cũng rất kiên trì bám theo, bắt đầu cuộc hành trình tôi chạy anh đuổi.

Nửa đêm nửa hôm, hai bóng người đuổi bắt nhau chạy từ cầu thang này đến cầu thang khác, người nào mà bắt gặp cảnh này khẳng định sẽ sợ chết khiếp cho mà coi!

Cuối cùng, do quá mệt mỏi nên tôi phải dựa vào tường mà th ở dốc, mấy thứ vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi đều rơi tung tóe dưới đất, vương vãi xung quanh sàn nhà.

"Em mua mấy cái này làm gì?"

Anh đảo mắt nhìn đống đồ kia, vừa định thu hồi tầm mắt, nhưng khi nhìn thấy cái thứ đồ kia, ánh mắt anh lại dừng một chút.

Tôi nương theo ánh mắt của anh nhìn sang, chợt cứng đờ người.

Sao... sao lại có thứ này ở đây?

Thấy sắc mặt anh dần trở nên nghiêm túc, không hiểu sao tôi lại cảm thấy hoảng hốt, tôi vội vàng nhặt đống đồ kia lên: "Chắc là ở quầy thu ngân, lấy nhầm..."

Tôi mở cửa nhà ra, vừa mới đi vào định đóng cửa lại thì lại bị anh chặn cứng: "Không mời sếp của em vào nhà ngồi?"

Mặt anh âm u như có bão, tôi nào dám từ chối, đành nhường đường cho anh vào: "Tôi nay em mới chuyển tới, trong nhà không có gì ăn đâu, chỉ có nước lọc thôi, anh uống không?"

Anh ấy đi vào nhà, tùy tiện nhìn căn phòng khách trống trơn trước mắt: "Dư Dịch Dương cũng ở đây?"

Sao lại nhắc tới anh ta chứ?

"Sau khi chuyển vào, em mới biết anh ta cũng ở gần đây."

"Nếu là như vậy, vậy em chuyển đi nơi khác đi, tôi cho người tìm chỗ cho em."

Anh ấy nhìn có vẻ rất nghiêm túc, đôi mắt anh ấy lạnh lùng nhìn tôi.

Đang lúc tôi không biết nên làm gì, tôi đột nhiên nhớ lại những gì Dư Dịch Dương vừa nói ban nãy.

Bỗng nhiên, tôi buột miệng thốt ra: "Dư Dịch Dương nói năm đó anh ta từ chối em, là do anh uy hiếp?"

Anh ấy sửng sốt một lúc, sau đó nhướng mày: "Thì sao?"

Tôi không nói nên lời, nào có ai thừa nhận ngay lập tức mà không cần suy nghĩ gì như anh chứ.
 
Chương 6: Hoàn


(6/6)

11.

"Thật ra cũng có thể gọi là uy hiếp. Tôi nói với hắn, nếu như hắn từ chối em, tôi có thể trợ cấp cho hắn ăn học. Cuối cùng, giữa tiền đồ và em, hắn đã chọn tiền đồ của mình."

Thế mà còn có một màn như vậy cơ đấy.

"Bây giờ em đang trách tôi có phải không? Trách tôi làm hỏng một đoạn nhân duyên của em?"

Anh chậm rãi đi tới bên cạnh tôi, trong mắt hiện rõ ý cười giảo hoạt, tôi hốt hoảng lùi lại phía sau.

Không cẩn thận va vào cái kệ ở sau lưng, tôi loạng choạng làm rơi túi đồ, nó lại một lần nữa bị văng ra tung tóe trên sàn nhà.

Chiếc hộp nhỏ đặc biệt bắt mắt kia lại lọt vào tầm mắt của đối phương.

Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt thâm thúy và sâu thẳm của anh ấy...

Chết tiệt, sao tim tôi lại đập nhanh như vậy chứ...

Sợ anh sẽ nghe thấy nhịp tim đang rối loạn của mình, tôi buột miệng thốt lên: "Anh cần cái này không, em cho đấy."

Lời nói rơi vào bên tai, sự xấu hổ lan tràn, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

Một giây, hai giây,...

Anh ung dung nhàn nhã cầm lấy cái hộp như củ khoai lang nóng phỏng tay kia, đi về phía tôi: "Nếu như em đã thành tâm như vậy, vậy thì cũng phải thử xem hiệu quả của nó thế nào chứ, em nói xem có đúng không?"

"..."

"Hửm?"

Từ nhịp tim đập loạn cho tới bầu không khí yên tĩnh đến rợn người, tôi đều cảm giác được rất rõ ràng.

"Em... em không có hứng thú..."

Tôi nhịn xuống cảm giác muốn ho khan, nhìn về phía anh.

Một lúc lâu sau, màn tra hỏi này rốt cuộc mới kết thúc, anh chuyển đề tài: "Muộn rồi, em đi ngủ sớm đi."

Sau đó bước ra khỏi nhà.

Nhân tiện, còn lấy đi cái hộp nhỏ kia nữa.

Nhìn cửa được đóng lại, tôi có chút thất vọng.

Tôi thực sự khinh bỉ bản thân mình quá.

Sáng sớm hôm sau, tôi đang định đi làm, thế nhưng lúc xuống dưới lầu lại đụng phải Dư Dịch Dương đang chuẩn bị dọn đi.

Khi nhìn thấy tôi, hắn ta tức giận trừng mắt lên, "Tôi có lòng tốt khuyên nhủ cô, thế mà cô không những không nghe lời, còn bảo anh ta đuổi tôi đi nữa. Lâm Thiển, cô ác nó vừa thôi!"

Tên điên này.

Nói chuyện chẳng có đầu có cuối gì cả, tôi nghe mà lười hiểu.

Tôi không thèm phản ứng hắn ta, quay người bỏ đi luôn.

Cuối tuần, tôi tự thưởng cho mình một bữa dạo phố mua sắm, lúc tôi và Diêu Tiêu đang chọn quần áo ở trung tâm thương mại, thật trùng hợp là Từ Mộng Dao với Phó Lâm đều ở đây. Hai người này như thể luôn thích bới lông tìm vết tôi, khi tôi chỉ nhìn ngắm bộ quần áo mà không có ý định mua nó, họ lập tức đi tới khịa tôi vài câu.

"Không có tiền thì đừng vào đây chứ." Từ Mộng Dao chế nhạo tôi.

Phó Lâm cũng nói theo, "Lâm Thiển này, tôi nghe nói Kỷ Tư Minh đã có vị hôn thê rồi đấy, cô ấy là thiên kim tiểu thư của Lam gia nha! Ây da, cô cũng lớn rồi, đừng cố gắng tranh giành muốn gả vào nhà giàu làm gì!"

Hai người bọn họ, câu sau còn khó nghe hơn câu trước, cứ liến thoắng còn hơn cái máy hát, Diêu Tiêu nhịn không được hùng hổ xắn tay áo muốn đi lên combat với bọn họ.

Tôi bất lực kéo cô ấy ra khỏi cửa hàng.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là, ngay tại lúc ấy, tôi lại gặp được Kỷ Tư Minh. Hơn nữa anh ấy còn đang đi cùng Lam Tâm Nhã nữa.

Hai người họ xuất hiện cùng lúc, như thể họ đang đi với nhau vậy.

Chắc chắn là đám người Phó Lâm sẽ càng cười nhạo tôi nhiều hơn, Kỷ Tư Minh đi tới trước mặt tôi hỏi: "Sao em lại ở đây?"

Nhìn thấy Từ Mộng Dao, Phó Lâm và một đám chị em của bọn họ, anh ấy đoán: "Họ bắt nạt em?"

Anh ấy giơ tay lên muốn xoa đầu tôi, nhưng tôi lại cúi đầu tránh đi.

Mặt anh ấy lập tức đanh lại.

Phó Lâm tiến lên hỏi: "Anh Kỷ, tôi nghe nói vị hôn thê của anh là thiên kim nhà họ Lam, hai người định bao giờ cưới?"

Kỷ Tư Minh chưa kịp nói gì, Lam Tâm Nhã đã vô cùng ngạc nhiên thốt lên: "Cô nói cái gì vậy? Kỷ Tư Minh, em thành vị hôn thê của anh từ bao giờ vậy?"

Lúc này, Từ Mộng Dao với Phó Lâm mới nhìn thấy cô ấy, sững sờ nói: "Cô là Lam Tâm Nhã?"

Lam Tâm Nhã cười nhạo một tiếng, sau đó mỉa mai nhìn bọn họ: "Mấy người là cái thá gì mà dám đi tung tin đồn khắp nơi như vậy?"

"Nhưng mọi người đều nói như vậy mà, sao cô lại bảo đó là tin đồn..."

Mọi người đều nói như vậy?

Kỷ Tư Minh sững sờ, như thể rất ngạc nhiên.

Như hiểu ra được chuyện gì, anh ấy đột nhiên cảm thấy khó chịu.

"Đi theo tôi."

Anh bất ngờ kéo tôi bỏ đi.

Diêu Tiêu thấy thế liền sốt ruột muốn đuổi theo sau, nhưng lại bị Lam Tâm Nhã giữ chặt lại: "Nào nào, chỉ là vợ chồng son giận dỗi nhau mà thôi."

Cô nàng nhìn sang Lam Tâm Nhã: "Cô thực sự không phải vị hôn thê của Kỷ tổng sao?"

Lam Tâm Nhã bật cười: "Đương nhiên là không phải!"

...

"Anh muốn làm gì vậy?"

"Giải thích với em."

Hả?

"Trước đây anh đã nói dối em, thực tế là Tâm Nhã có người mình thích rồi. Anh với cô ấy không hề có mối quan hệ kia, bởi vì bọn anh có quan hệ huyết thống với nhau. Mẹ anh và mẹ cô ấy là chị em họ."

Lượng thông tin quá lớn khiến tôi có chút bối rối: "Vậy trước đây..."

"Trước kia anh và cô ấy cá cược với nhau, nếu ai có người yêu trước thì lần hợp tác lần này sẽ phải chia cho đối phương 10% lợi nhuận."

"..."

Thì ra hôm đó khi Lam Tâm Nhã nghe tin tôi "mang thai", cô ấy có biểu cảm xấu như vậy là bởi vì biết mình phải mất tiền rồi?

Đúng là trò hề mà, coi tôi là công cụ sao.

"Sếp, anh đừng nói chuyện với em nữa."

Tôi không thèm nói gì nữa, quay người rời đi luôn.

Anh ấy đứng đằng sau hô to: "Nhưng mà vẫn còn có lý do chính khác!"

Anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt trong trẻo đó, "Bảy năm nay, anh đã tưởng tượng vô số lần cái viễn cảnh kia, muốn nói một câu trang trọng nhất với em, nhưng anh chưa từng nghĩ tới nó sẽ nói vào hôm nay, ở trung tâm thương mại và còn trong tình cảnh như thế này."

Anh ấy hơi khó chịu khi nói lời này.

Bạn đoán xem anh ấy muốn nói gì.

Chẳng lẽ như lời Dư Dịch Dương nói, anh ấy thích tôi?

Nhưng đó lại là sự thật.

"Anh thích em."

Tiếng nói của anh trùng lặp với tiếng nói trong lòng của tôi ngay lúc ấy, tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt xúc động của anh.

Tôi chỉ cảm thấy nhịp tim mình đang gia tốc, hơi thở tôi trở nên nặng nề, máu tôi như đang chảy ngược lại.

Kỷ Tư Minh nói anh ấy thích tôi.

Chúng tôi quen nhau từng ấy năm như vậy, thực ra tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện anh ấy sẽ thích tôi, tôi cũng không dám mong chờ vào điều đó.

Nhưng bây giờ, anh ấy, anh ấy lại đang thực sự thẳng thắn nói rằng anh ấy thích tôi...

Tôi nhìn chằm chằm anh khiến Kỷ Tư Minh có chút bối rối: "Anh biết nếu anh nói ra thì sẽ khiến em sợ hãi, Lâm Thiển, anh đã cố tình che giấu nó từ rất lâu rồi, anh biết là mình suy nghĩ thiển cận, anh không nghĩ là vì sai lầm của mình mà khiến em phải chịu nhiều chế giễu đến như vậy, là anh sai."

"Anh nói anh thích em?" Đôi mắt tôi sáng lên nhìn anh ấy.

Anh hơi sững người một lúc, từ ánh mắt của anh ấy, tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang rất vui vẻ. Anh bước tới bên cạnh tôi, ngập ngừng chạm vào người tôi, tôi cũng không trốn tránh hết lần này tới lần khác nữa.

"Thật ra vào đêm hôm liên hoan cuối cấp, anh đã thích em rồi."

Thích từ năm cấp ba?

"Nhưng lúc đó em chưa gặp anh mà."

"Ừm, nhưng anh đã gặp em rồi."

12.

Tôi chợt nhớ ra là mình đã bỏ quên Diêu Tiêu ở kia, cho nên liền kéo theo Kỷ Tư Minh quay lại tìm cô nàng, nhưng tôi lại không nhìn thấy bóng dáng của nhỏ này ở đâu gần đấy cả.

Tôi định gọi cho Diêu Tiêu, nhưng lại phát hiện ra cô nàng đã nhắn cho tôi một tin WeChat hơn 10 phút trước, nói là đang đi mua sắm với Lam Tâm Nhã.

“…”

“Hôm nay đi thị sát nhân viên trong trung tâm thương mại, nếu bạn của em đã đi rồi, vậy thì em ở lại đây với tôi đi.”

“… Sếp, ý định dụ dỗ nhân viên tăng ca của anh quá rõ ràng rồi đấy.”

“Không phải đã rõ từ lâu lắm rồi sao, nhiều năm như vậy, anh phải vắt óc suy nghĩ ra rất nhiều cách để được ở một mình với em đấy.”

“…?”

Đó là lý do mà nhiều năm qua tôi luôn phải tăng cả hả?

“Gói hết quần áo vừa rồi phu nhân nhìn thấy trong cửa hàng này đi.”

Kỷ Tư Minh đột nhiên nói với nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng kinh ngạc, mất một lúc cũng chưa thể phản ứng lại được, nhưng họ cũng đã nghe thấy một màn náo loạn vừa rồi.

Kỷ tổng thực sự có vị hôn thê? Lại còn là vị trước mắt này?

Tôi sửng sốt: “Anh làm gì vậy?”

“Dỗ em nguôi giận.”

… Vâng, thật là một câu trả lời cảm lạnh.

Sau đó, Kỷ Tư Minh như bị cái gì đó k1ch thích, ở mỗi cửa hàng tôi đi qua, bất cứ cái gì tôi nhìn một lần hoặc chạm vào nó một lần, anh ấy đều yêu cầu đóng gói rồi gửi tới nhà của anh ấy.

Có ngăn cản cũng vô dụng, cuối cùng tôi cũng phải nhận hết cái đống đó, dù sao thì anh ấy thiếu gì chứ tiền thì nhất định không thiếu.

Sau khi đỗ xe xong, anh ấy xuống xe rồi khóa cửa lại: “Em định làm gì tiếp theo, mời anh vào ngồi có được không?”

Đèn đường bên ngoài hơi mờ, ánh đèn chiếu vào trên khuôn mặt nửa sáng nửa tối của anh, ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa nóng bỏng: “Đã muộn rồi, anh nên về nghỉ sớm đi.”

“Mới có tám giờ, chưa muộn.”

“…”

“Thiển Thiển thật nhẫn tâm…”

Biết là anh ấy giả vờ, nhưng tôi vẫn không khống chế được mà mềm lòng.

Nhịn một lát, tôi đột nhiên tiến tới gần, muốn hôn má anh ấy một cái, nhưng không ngờ đầu anh ấy lại nghiêng qua, một nụ hôn rơi xuống môi tôi.

Tôi hơi run lên, eo bị cánh tay anh ấy ôm tới gắt gao, tim đập loạn nhịn.

Tôi nhẹ nhéo vào cánh tay anh ấy một cái, trong không gian hạn hẹp này, bầu không khí dần trở nên mơ hồ, nhiệt độ cơ thể của cả hai tăng cao, tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Ngay lúc này, đột nhiên mẹ tôi từ đâu xuất hiện.

Sao bà ấy biết chọn thời điểm thế không biết?

Tôi với Kỷ Tư Minh giống như hai đứa học sinh cấp ba bị phụ huynh bắt gặp yêu sớm, ngoan ngoãn đi theo bà lên nhà.

Mẹ tôi cũng không hỏi gì nhiều, bà ấy chỉ hỏi chúng tôi đã ăn cơm chưa.

Sau khi trả lời là ăn rồi, bà ấy lại hỏi Kỷ Tư Minh xem dạo này mẹ Kỷ có khỏe không, Kỷ Tư Minh kể mẹ anh ấy đang đi du lịch.

Sau đó, mẹ tôi lại hỏi nhân viên công ty làm việc có ổn không.

Tôi nhịn không được liếc bà: “Mẹ, mẹ cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo tam quốc nữa.”

Tôi hiểu mẹ tôi quá mà.

“Vậy mẹ nói thẳng nhé.” Bà ấy nhìn Kỷ Tư Minh, “Bao giờ các con định kết hôn?”

Tôi lo lắng trong lòng, vội vàng xen vào: “Mẹ, mẹ gấp thế làm gì?”

Mẹ tôi lườm tôi: “Im lặng, mẹ hỏi thằng bé, có hỏi con đâu.”

“…”

“Thưa dì, bọn cháu đang hẹn hò với nhau, dì đừng lo lắng quá nhiều, về phần bao giờ kết hôn…” Anh nhìn tôi, “Cháu cũng rất muốn làm nhanh, nhưng cháu tôn trọng mong muốn của Thiển Thiển.”

Chuyện gì đang xảy ra thế này, tim tôi lại đập loạn xạ rồi.

Đợi tới lúc hoàn hồn, mẹ tôi đã rời đi, trong nhà chỉ còn có hai chúng tôi.

“Đợi anh cầu hôn thành công, anh sẽ thông báo lại cho chú dì biết nhé?”

Cầu hôn?

Tiến độ nhanh như vậy sao, hôm nay mới là ngày đầu tiên chúng tôi hẹn hò mà.

“Nhanh một chút có được không, anh đợi em lâu lắm rồi, Thiển Thiển.”

Tôi hơi sốc: “Sao anh biết em đang nghĩ gì?”

Kỷ Tư Minh nhìn vào mắt tôi: “Suy nghĩ của em đều viết hết lên mặt kìa, rất khó đoán sao?”

Ok, được rồi.

“Tiếp tục chứ?”

“… Anh nên về rồi.”

“Ban nãy bị mẹ em cắt ngang, em phải bù lại.”



Sau khi “bù” lại một lúc lâu, tôi bị anh ấy hôn tới mức chảy cả nước mắt, môi sung lên: “Anh nên… về đi chứ?”

“Quả nhiên chỉ có khi say rượu em mới dễ lừa.”

Anh thở dài, lại ôm tôi vào trong ngực, cọ trán vào hõm vai tôi: “Em biết không, anh đợi em bảy năm rồi, hôm nay mới có thể quang minh chính đại ôm em.”

Hơi thở phả vào làn da tr@n trụi của tôi, có chút ngứa ngáy, không khỏi run lên.

“Ừm, em biết rồi, anh đi về đi.”

“…”



Mãi sau này tôi mới biết được, năm đó, Kỷ Tư Minh thỉnh thoảng sẽ ngồi xe đón Dư Dịch Dương tới trường nhìn một chút.

Khi Dư Dịch Dương ra cổng trường, ngẫu nhiên anh sẽ nhìn thấy tôi.

Dường như việc đó đã trở thành thói quen của anh.



Vào hôm thi đại học xong, anh ấy bảo tài xế đi đưa ô cho tôi.

Chỉ là sau đó, anh ấy được bổ nhiệm vào công ty làm, công việc lẫn gia đình có áp lực rất lớn, anh ấy phải gồng mình gánh vác tất cả, anh ấy không thể phân tâm vào việc khác, đánh đổi rất nhiều thứ, cuối cùng lặng lẽ không một tiếng động ra nước ngoài du học.

Những năm tháng học tập ở nước ngoài, anh ấy vẫn âm thầm quan tâm tới tôi, đôi ba lần hỏi thăm về tôi, chỉ sợ tôi sẽ yêu người khác trước khi anh ấy về.

Sau đó, là khoảng thời gian chúng tôi gặp nhau.

Cuộc gặp gỡ mà tôi cho là tình cờ đó, thực chất là nó đã được anh ấy lên kế hoạch từ rất lâu rồi.



Dạo gần đây, mẹ của tôi và mẹ của Kỷ Tư Minh thường xuyên dắt tay nhau đi mua sắm, họ còn đã nghĩ xong tên của đứa bé mặc dù chả có đứa bé nào ở đây cả.

Tôi bất lực không buồn giải thích nữa.

“Xem ra không thể không cho bọn họ sớm ôm cháu nội cháu ngoại được. Em phải cố gắng nhiều hơn đấy.”

Kỷ Tư Minh ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng.

“... Còn không phải do anh đi suốt à?”

Anh nhướng mày, bước từng bước tới gần, kéo người bạn đời đang định lảng đi của mình ôm vào trong ngực, hít một hơi thật sâu.

“Tối nay về với em nhé."

(End)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom