Cập nhật mới

Dịch Full Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,364
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Phiên ngoại 1


Edit: Juri

08:38:01

[ Quả quýt ]: Ve sầu, mới sáng sớm mà em đã đến trường học rồi hả?

[ Quả quýt ]: Đào Đào?

[ Quả quýt ]: Lạc Tri Dư?

[ Quả quýt ]: Giận anh à?

09:20:20

[ Quả quýt ]: Hoảng-sợ.jpg

[ Quả quýt ]: Tối hôm qua là do anh không tốt, em lần sau cũng đừng nên vào thời điểm đang bị anh bắt nạt lại đi gọi "anh ơi".

09:30:52

[ Quả quýt ]: Em ở thư viện hay là phòng học, anh đến tìm em.

[ Quả quýt ]: Anh xem thời khóa biểu của em rồi, anh tới ngay đây.

Lạc Tri Dư không động đến điện thoại, cậu ngồi trong phòng học nghiêm túc nghe giảng bài, giáo sư trên bục giảng lại bấm sang trang ppt mới, Lạc Tri Dư gõ xuống bàn phím máy tính đang ghi chú, cũng chuyển sang trang tiếp theo.

Cửa sau của phòng học bật mở, một bóng người tiến vào, đến gần chỗ Lạc Tri Dư ngồi xuống.

"Anh......" Hơi thở này quá quen thuộc, Lạc Tri Dư không cần ngẩng đầu lên cũng biết đó là Tiêu Ngạn.

"Bạn học, em vào học đấy à." Giáo sư gật đầu với Tiêu Ngạn, "Khóa sinh lý lớp nào cũng phải học, dù cho em có không muốn, thì bài tập em vẫn phải làm."

"Không có chuyện gì đâu giáo sư, em đi học cùng với bạn trai thôi ạ, thuận tiện củng cố lại chút." Tiêu Ngạn lễ phép trả lời, "Giáo sư à, thầy cứ giảng bài đi, em nghe bao nhiều lần nữa cũng không thấy mệt."

Giáo sư: "......"

Trong lớp nổ lên một trận cười vang, Lạc Tri Dư trừng mắt nhìn Tiêu Ngạn một cái, đẩy notebook qua: "Vậy anh chép đi, em không chép nữa đâu."

"Không chép cũng được." Tiêu Ngạn thừa cơ hội nhanh chóng nhỏ giọng dỗ dành, "Đào Đào nhà chúng ta thông minh như vậy, mấy thứ đó cậu ấy đều biết hết rồi."

"Có phải em nên khen anh dạy tốt không nhỉ?" Lạc Tri Dư nhạt nhẽo trả lời.

Tiêu Ngạn: "......" Thôi xong, lúc này đúng là giận thật rồi.

Cổ Lạc Tri Dư còn được quấn bởi một đoạn băng vải ngắn, thời tiết đầu thu chỉ thích hợp để mặc áo cổ thấp, lúc cậu ngẩng đầu lên hay cúi đầu xuống, đương nhiên đều sẽ không thể giấu được phần cổ ấy, ánh mắt những người xung quanh nhìn hai người bọn họ cũng dần trở nên miên man khác thường hơn.

Ngày hôm qua Tiêu Ngạn vì so đo một cái xưng hô với cậu, mà ôm cậu đè ngay cạnh cửa làm. Hai tay cậu chẳng còn lực để chống đỡ, chỉ có thể gắt gao ôm lấy cổ Tiêu Ngạn, hoàn toàn mất đi khống chế đối với cơ thể của chính mình, để mặc cho cơ thể chìm nổi trong từng cơn khoái cảm bất thình lình ập đến, còn bị ép phải cầu xin bên tai người kia, từng tiếng gọi ra cái xưng hô mà người kia mong muốn.

Lạc Tri Dư quyết định giận hắn hai ngày, đánh tan khí thế kiêu ngạo của quả quýt ấy.

[ Ve sầu ]: Giờ này anh không có khóa?

[ Quả quýt ]: Giáo sư xin nghỉ, dời khóa đến cuối tuần, đến đây chơi với em.

[ Ve sầu ]: Tránh ra chút, đang bực bội trong người đấy.

[ Quả quýt ]:......

"Tổng kết lại." Giáo sư đứng trên bục giảng tiếp tục giảng bài, "Chúng ta ở một trình độ nhất định nào đó có thể kết luận rằng, sinh hoạt tình dục không có sự phối hợp sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của các cặp đôi."

Lạc Tri Dư đá một cú lên cẳng chân Tiêu Ngạn.

Tiêu Ngạn: "!!!"

[ Quả quýt ]: Chúng ta không phối hợp với nhau sao?

[ Quả quýt ]: QAQ

[ Quả quýt ]: Là vấn đề của anh sao?

[ Ve sầu ]: Ờm......

[ Ve sầu ]: Không phải lỗi do anh, là do em thường xuyên xong việc rồi trở mặt không nhận người.

[ Quả quýt ]: Em cứ bắt anh lúc thì nhanh lên lúc thì chậm lại, anh đành phải tự mình chủ trương.

[ Quả quýt ]: Em ngày hôm qua rõ ràng rất thích anh.

[ Ve sầu ]: Hơ, đồ quýt thúi.

Năm phút sau.

[ Ve sầu ]:? Anh có thể để em giận một cách nghiêm túc được không?

Diễn đàn đại học U ——

[ Cái cặp đôi xấu xa nào vừa cùng nhau đi học khóa sinh lý đấy? Được rồi, tôi thừa nhận là mình đang ghen tị. ]

1L: Tôi phát hiện giáo sư khoá này không giống với các giáo sư khác, ông ấy rất hoan nghênh những người có động cơ xấu đến lớp ông ấy học.

2L: Bài viết về hai người bọn họ có một đống ở trên kia kìa, không cần đăng thêm bài viết mới đâu, [ liên kết ], trực tiếp vào đây là được.

3L: Các cặp đôi yêu nhau ấy mà, thường có mấy ý tưởng kỳ quái lắm. Hôm qua tôi gặp phải Lạc Tri Dư và bạn trai của cậu ta đang tập lái xe đạp ở con đường sau trường, chả biết ai nghĩ ra cái chủ ý đạp xe chở người đó nữa.

4L: Có nghĩa là hai người bọn họ không biết cách đạp xe sao ha ha ha ha.

5L: Hình như bây giờ tôi hiểu rồi, tôi cũng đã bắt đầu cảm thấy khoảng cách giữa mình và học bá dường như được rút ngắn lại đôi chút, thì ra người ta cũng có thứ không biết làm ( ở một góc độ rõ ràng).

6L: Chui vào đi dạo diễn đàn đại học U tí, thế mà lại thấy được đề tài về Lạc Tri Dư và anh Ngạn ha ha ha. Thân là bạn học trung học của hai người bọn họ, tôi đây muốn nói cho mọi người biết, ý tưởng của mấy tên học bá đúng là kỳ quái đến không thể hiểu nổi.

"Anh phải sang công ty một chút, em có muốn về nhà không?" Sau khi tan học, Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư xen lẫn trong đám người cùng nhau xuống lầu.

"Chắc không đâu, giờ em về cũng chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài, sang công ty có khi sẽ được ăn ké." Lạc Tri Dư nói, "Em còn phải thuận tiện cáo trạng cho bố mẹ anh biết, rằng Tiêu Ngạn nhà họ bắt nạt người."

Tiêu Ngạn: "......"

Trên sô pha trong căn phòng tọa lạc tại tầng cao nhất của công ty XX, Lạc Tri Dư khoác cái chăn ngủ gà ngủ gật, bài tập làm được một nửa thì ngưng, laptop để ở trên bàn bên cạnh.

Có công nhân từ xa liếc mắt nhìn vào văn phòng một cái, thấy được cảnh Lạc Tri Dư đang ngủ ngon lành.

"Đó là ai thế nhỉ, là minh tinh đến ký hợp đồng sao, còn trực tiếp ngủ gật trong văn phòng ông chủ nữa chứ, đúng là gan to thật."

"Hả? Để tôi nhìn xem." Một người khác nói, "Đẹp quá, tôi chưa từng thấy qua, tôi có nhớ Tiêu Ngạn nhà ông chủ Tiêu hai tháng trước vừa mới đính hôn cùng với cậu con trai Omega nhà họ Lạc, chắc vị kia là cậu ấy đấy. Hai nhà khi xưa ồn ào nhốn nháo với nhau, thế mà hiện tại bên này lại đối xử với Lạc Tri Dư rất tốt."

"Đừng nói ngủ gà ngủ gật ở văn phòng, đến cả toàn bộ công ty này cậu ấy cũng có quyền lên tiếng."

Lạc Tri Dư lúc bấy giờ đã tỉnh, đang hùng hồn mách lẻo chuyện khi nãy với mẹ của Tiêu Ngạn.

"Anh ấy nói anh ấy muốn tới công ty, bảo con về nhà gọi đồ ăn ngoài giao tới."

"Làm sao lại để con ăn cơm ngoài được, ăn nhiều sẽ không khỏe mạnh!" Mẹ Tiêu Ngạn oán giận nói.

"Con hôm nay rất buồn ngủ, chỉ cần dựa vào sô pha thôi cũng có thể mệt đến thiếp đi, sáng nay con còn có khoá, đều là do Tiêu Ngạn không tốt."

"Đợi lát nữa bố nói với nó." Tiêu Tự nói.

Lạc Tri Dư lợi dụng hai tháng ngắn ngủi sau khi đính hôn, tẩy trắng sạch sẽ hình tượng đầu gấu hung ác khi xưa của mình, công tác tẩy trắng cũng cực kỳ thuận lợi.

"Haiz, là do tính tình con hư." Lạc Tri Dư lần này là nói thật, "Con hở ra một chút là lại nóng nảy."

"Không trách con đâu mà, Lạc Tri Dư là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, ấn tượng khi xưa bố mẹ có về con vẫn chưa đủ toàn diện." Tiêu Tự nói, "Tiêu Ngạn từ nhỏ đã thích trêu chọc con, mười lần đánh nhau thì có sáu lần là do nó động thủ trước, bố mẹ ít nhiều đều biết chuyện đó."

Tỷ như lúc Lạc Tri Dư còn học lớp 3 tiểu học, Tiêu Ngạn lớp 4.

Hai người không học cùng trường, Tiêu Ngạn nội trú ở trường, Lạc Tri Dư học ngoại trú, mỗi tháng đại khái sẽ có một hai ngày hai người ngẫu nhiên gặp mặt nhau trên đường.

Bạn học nhỏ Lạc Tri Dư đeo tai nghe, đứng giữa một đám học sinh tiểu học đang vây quanh, bước tới quầy bán quà vặt ven đường. Bỗng từ đâu ra một chiếc máy bay bằng giấy lao tới, lắc lư chao đảo rồi nện xuống đầu cậu.

Lạc Tri Dư: "?"

"Lạc ve sầu!" Hơn 5 mét đằng xa, có một cậu bạn nhỏ học lớp 4 đang vui vẻ phất tay chào hỏi, "Đã lâu không gặp cậu."

"Lạc ve sầu?" Mấy nhóc học sinh xung quanh chưa từng được nghe qua cái tên này bao giờ, tức khắc liền cảm thấy mới lạ, bèn nhai đi nhai lại cái tên đó ở trong miệng thêm vài lần, "Vì sao lại là ve sầu?"

"Không được gọi nữa." Lạc Tri Dư trừng mắt nhìn từng người một, "Các cậu có quyền gọi hay sao?"

"Thế tôi có quyền được gọi hả?" Tiêu Ngạn lớp 4 tỏ ra vui vẻ, "Tôi sau này đều sẽ gọi như vậy."

Lạc Tri Dư: "?" Cho anh một đấm bây giờ.

Hai đứa nhỏ đánh từ đầu đường đánh tới cuối phố, phụ huynh hai nhà sau khi biết tin liền lập tức cạch mặt nhau, đặt lệnh cưỡng chế về sau ở trên đường nếu có gặp mặt, thì ai cũng không được tự tiện bắt chuyện với người còn lại.

Phụ huynh hai nhà khi trước vì khuyên can không thành mà bắt đầu tổn hại lẫn nhau, lúc đó ai cũng không hề nghĩ tới, mười mấy năm sau hai đứa nhỏ này lại đến với nhau, hợp mưu trộm hộ khẩu để đăng ký kết hôn.

Lạc Tri Dư tuy rằng rất hung dữ, nhưng nếu phải tìm rõ ngọn ngành nguồn gốc, thì ngoại trừ cái lần cắn người kia ra, những lần còn lại đúng thật Tiêu Ngạn là người trêu chọc trước.

"Lại đang nói xấu anh cái gì đấy? Ngày nào cũng chỉ chực chờ bôi nhọ anh." Tiêu Ngạn vừa từ dưới lầu lên đã nghe thấy bọn họ đang thảo luận về mình, "Lạc ve sầu đứng lên dọn dẹp một chút, về nhà với anh."

"Hiện tại đang nói đến lần tập huấn quân sự năm ấy, lúc con đến trước mặt Lạc Tri Dư uống nước lạnh ăn dưa hấu." Bố Tiêu Ngạn lạnh lùng nói, "Cuối cùng là nói về ngọn nguồn của cái video được 40 nghìn lượt like."

Tiêu Ngạn: "......" Nhưng sau đó Lạc Tri Dư cũng làm cái chuyện thiếu đạo đức y hệt mà, trả thù còn thâm thuý hơn cách con làm nữa.

"Đúng rồi chú! Tiêu Ngạn học kỳ trước cứ một hai phải bắt con đi học giúp anh ấy, dẫn đến việc học kỳ này......"

Lạc Tri Dư vẫn chưa kịp cáo trạng xong đã bị Tiêu Ngạn che miệng kéo đi.

"Tối về chỉnh đốn lại em sau."

- -----------*--------------

Chương sau pass nhé, iuuuuu. Tìm pass tại mục "Pass" của Wordpress Yên Hoả Phần nhoo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,364
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Phiên ngoại 2


Edit: Juri

Đầu tháng 10, tập huấn quân sự kết thúc, sinh viên năm nhất dần dần thích ứng với sinh hoạt của trường hơn. Hoạt động chiêu mộ người mới của các câu lạc bộ trong hội sinh viên cũng đã bắt đầu, trục đường chính của trường cũng vì thế mà dựng lên rất nhiều quầy, các đàn anh đàn chị đều đang đứng cầm giấy tuyên truyền mời gọi người mới vào.

Lạc Tri Dư tối hôm qua vừa thức thâu đêm suốt sáng cùng với đám Thang Nguyên Phàn Việt, hôm nay mới sáng bảnh mắt ra đã bị hội sinh viên của trường gọi điện đến nhờ hỗ trợ. Lúc đến văn phòng câu lạc bộ, cậu cũng chẳng hề để ý mọi người đưa cậu mặc cái gì hay tạo kiểu tóc ra làm sao, chỉ cảm thấy như đám lông xù xù, Lạc Tri Dư cũng chẳng kịp nhìn gương.

11 giờ rưỡi trưa, chương trình học buổi sáng kết thúc, chuông tan học vừa vang lên, con đường chính của trường đã lập tức náo nhiệt.

“Rõ ràng em cũng là tân sinh mà.” Lạc Tri Dư hướng về phía đám người đang chui rúc trong quầy, kêu lên, “Vì sao em lại phải đi chiêu mộ tân sinh chứ.”

“Đàn em à, em hiện tại đang là bộ mặt của hội chúng ta đấy, vậy nên phải đến để hỗ trợ bọn chị chứ.” Một chị gái đang ngồi trong quầy cười hì hì với cậu, “Lát nữa sẽ có người của hội sinh viên thay phiên nhau qua đây chụp ảnh, chúng ta bên này phải dựa vào Lạc Tri Dư để kéo giá trị nhan sắc lên thôi.”

“Mau để em ấy đi chiêu mộ người mới đi.” Nhóm người này bắt đầu thúc giục, “Chờ tí nữa bạn trai em ấy tới, lại bắt cóc em ấy mang đi thì khổ đấy.”

“Bạn trai em hôm nay làm gì có khóa đâu ạ.” Sáng nay Lạc Tri Dư mới lật qua thời khóa biểu của Tiêu Ngạn, “Chẳng qua bây giờ đã tan học rồi, anh ấy chắc cũng có câu lạc bộ của riêng mình.”

Tuyến đường này là tuyến đường nhất định phải đi qua nếu muốn đi từ khu dạy học sang nhà ăn hoặc về ký túc xá. Các câu lạc bộ của trường, của đại học hay thậm chí các câu lạc bộ tự lập theo sở thích đều đã bắt đầu triển lãm, đoạn đường này cũng chen chúc đầy rẫy các học sinh.

Trước quầy câu lạc bộ mỹ thuật, Lạc Tri Dư bị buộc phải bán thân kiếm tiền hiện tại đang phát tờ rơi cho nhóm tân sinh vừa đi ngang qua.

“Câu lạc bộ mỹ thuật đây, mọi người có biết không, không biết cũng không sao, cứ cầm tờ rơi đi đã, rồi giả bộ như mình đang hứng thú lắm cũng được.”

Bạn học đi ngang qua: “……”

“Cậu bé này thật không nhiệt tình chút nào.” Đàn chị đang ngồi phía sau xem chợt cười ra tiếng, “Phát tờ rơi thì phát cho mạnh mẽ vào.”

“Em nghĩ là đủ rồi đấy các chị ạ.” Lạc Tri Dư quay đầu lại, “Thử hỏi xem có ai không biết em lười như hủi hay không.”

Mới ban đầu Lạc Tri Dư vẫn còn vui vẻ nói mấy câu, nhưng càng về sau chứng lười lại càng tái phát. Cậu sẽ tùy cơ bắt đại lấy một người nào đó đi ngang qua quầy của câu lạc bộ mỹ thuật, rồi nhét đại tờ rơi vào tay người ta.

“Đáng yêu quá đi!” Một nữ sinh Omega vừa đi ngang qua vừa nhìn chằm chằmvào đỉnh đầu Lạc Tri Dư, “Mình là tân sinh của khoa mỹ thuật, nếu vào hội học sinh thì có được tặng bé hồ ly này không!”

“Bé hồ ly?” Bé hồ ly ở đâu ra vậy, Lạc Tri Dư nhìn khắp nơi, cũng không thấy được mục tiêu.

“Bé hồ ly này nuôi trong nhà, không tặng được.” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng cậu. Tay Tiêu Ngạn dừng ở trên đỉnh đầu cậu, nắn nắn món đồ bị các đàn chị gắn lên trên đỉnh đầu, “Chẳng qua điểm cộng của câu lạc bộ mỹ thuật rất nhiều, em có muốn vào thử không?”

“Ai da, anh làm loạn tóc em rồi nè.” Lạc Tri Dư bất mãn đẩy Tiêu Ngạn ra, “Tránh qua bên kia đi.”

Nương theo hình ảnh phản chiếu của điện thoại Tiêu Ngạn, cậu lúc này mới phát hiện, câu lạc bộ đúng là vì để chiêu mộ thêm người mà hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư, thừa dịp sáng nay cậu tựa vào sô pha ngủ gà ngủ gật, liền trộm gắn hai cái kẹp tóc hình tai hồ ly lên đầu cậu.

Khó trách vừa rồi lúc cậu đang phát tờ rơi, tỉ lệ người đã đi ngang qua rồi quay đầu lại cao như vậy, còn có người không biết vì cái gì mà đi xin phương thức liên lạc với cậu nữa.

“Sao anh lại tới đây?” Lạc Tri Dư đứng từ nãy đến giờ thực sự rất mệt mỏi, dựa vào vai bạn trai mình, hai cái lỗ tai xù xù cọ vào mặt Tiêu Ngạn, “Hơn nữa làm sao anh biết em ở chỗ này.”

“Đoán.” Tiêu Ngạn nói, “Hôm nay câu lạc bộ chiêu mộ người, gửi tin nhắn thì không thấy em trả lời, anh liền đoán có lẽ em đã bị chộp tới đây chiêu mộ người.”

“Lợi hại.” Lạc Tri Dư vẫn không quên công việc, duỗi tay bắt lấy một người qua đường, lại phát ra một tờ rơi, “Điện thoại của em để trong cặp, buổi sáng còn chưa kịp mở ra xem.”

“Vốn dĩ muốn bắt em qua làm công cho bọn anh.” Tiêu Ngạn lấy đi một phần tờ rơi trên tay Lạc Tri Dư, nhẹ nhàng đẩy cậu ra, để cậu đứng thẳng dậy, “Kết quả câu lạc bộ mỹ thuật lại nhanh hơn một bước.”

“Làm công cũng được nha.” Lạc Tri Dư đè thấp thanh âm, “Có thù lao không?”

Tỷ như có thể bóc vỏ quả quýt hay gì đó.

“Có.” Tiêu Ngạn nghiêm trang nói, “Thanh toán một lần, trả ngay đêm nay.”

“Cút cút cút.” Lạc Tri Dư cuộn đống tờ rơi trong tay lại, gõ đầu bạn trai mình, nhưng hai cái tai hồ ly hồng hồng trên đầu lại làm giảm bớt khí thế kiêu ngạo của cậu, “Chỉ áp dụng cho hai ngày đang trong kỳ quả quýt vỏ xanh, còn lại biến.”

Tiêu Ngạn: “……”

Tin tức tố cao cấp hình như không nên bị gọi như thế này.

Đi cùng với Tiêu Ngạn là thành viên của câu lạc bộ truyền thông trong hội sinh viên, anh ta đang đi từng quầy của từng câu lạc bộ chụp ảnh, lưu lại hình ảnh của buổi chiêu mộ thành viên.

“Có muốn chụp lại không?” Cậu bạn phụ trách việc chụp ảnh đưa camera cho Tiêu Ngạn xem.

Tấm ảnh khi nãy vừa mới chụp được, là ảnh ở quầy chiêu mộ thành viên của câu  lạc bộ mỹ thuật, tấm banner của câu lạc bộ mỹ thuật được chụp rất rõ ràng, nhưng điểm đặc biệt chính là ở góc bên trái của tấm ảnh, có hai người vô tình lọt vào khung hình. Tiêu Ngạn đang bắt lấy hai cái lỗ tai trên đầu Lạc Tri Dư, còn Lạc Tri Dư đang nói chuyện cùng hắn thì hơi hơi ngẩng đầu, không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt còn mang theo nét cười ngây ngô.

“Không cần chụp lại.” Tiêu Ngạn nói, “Cứ như vậy đi.”

“Toàn tự mình quyết định.” Lạc Tri Dư khẽ hừ.

“Tôi sang quầy kế bên nhé.” Bạn học phụ trách chụp ảnh hỏi, “Lần chụp kế tiếp là tới cậu đúng không?”

“Tôi không đi nữa.” Tiêu Ngạn lắc lắc một đống tờ rơi trong tay, “Tranh thủ giờ nghỉ trưa lại đây chơi với bạn trai chút, tiện thể tới câu lạc bộ mỹ thuật làm công luôn.”

Vòng bạn bè ——

[ Ve sầu ]: Hôm nay anh Ngạn làm công cho tui. [ Hình ảnh ]

[ Lạc Tư Tuyết ] bình luận: Xinh quá, có thể gửi thêm nhiều ảnh chụp chung nữa không, Đào Đào nhà chúng ta rốt cuộc cũng có bộ dáng của một sinh viên rồi, học chung một trường cũng thật tốt nữa.

[ Ve sầu ] trả lời [ Lạc Tư Tuyết ]: Cảm ơn chị hồi xưa đã ra lệnh cho em cắn người.

[ Lạc Tư Tuyết ] trả lời [ Ve sầu ]: Cái chuyện xưa xửa xừa xưa này em bỏ qua không được hả?

[ Chủ nhiệm Ngô ] bình luận: À thì.

[ Phàn Việt ] trả lời [ Chủ nhiệm Ngô ]: Chủ nhiệm không biết nên nói gì, nhưng ít nhiều vẫn phải để lại dấu chân.

[ Thang Nguyên ] trả lời [ Chủ nhiệm Ngô ]: Có thể cảm giác được chủ nhiệm đang mê man ha ha ha ha ha.

[ Bé que cay ] bình luận: Bảo Tiêu Ngạn mua thêm một cái đuôi nữa cho đủ bộ, mua xong hai người chắc chắn sẽ phải quay về cảm tạ tôi hê hê hê.

[ Ve sầu ] trả lời [ Bé que cay ]:??? Suy nghĩ của ông nguy hiểm lắm đấy.

[ Quả quýt ] trả lời [ Bé que cay ]: Ok.

Sau khi được Tiêu Ngạn lại đây hỗ trợ, hiệu suất công việc của Lạc Tri Dư tăng lên rất nhiều, hơn nữa với sự nỗ lực lôi kéo của các đàn anh đàn chị trong hội sinh viên, bảng đăng ký thành viên mới rất nhanh đã được lấp đầy.

“Chúng ta rút lui thôi.” Lạc Tri Dư ngồi lên chiếc xe đạp Tiêu Ngạn mới mua, vẫy tay chào mọi người trong hội sinh viên, “Buổi chiều em có khóa, em chỉ giúp được tới đây thôi.”

Toàn bộ quầy chiêu mộ đều đang ăn đồ ăn được Tiêu Ngạn gọi tới, cảm động vẫy tay chào lại: “Có hoạt động lại đến nha!”

“Để em chở anh.” Lạc Tri Dư vỗ vỗ ghế sau xe đạp, “Anh lên đi, em biết lái lái.”

“Tới.” Tiêu Ngạn tin, chạy hai bước tới, dùng một tư thế cực kỳ ngầu lòi nhảy lên ghế sau xe đạp.

Đầu xe đạp của Lạc Tri Dư tiến thẳng về phía trước, đụng cái rầm lên thân cây ven đường.

Cây không sao, người cũng không sao, cả hai bèn đứng bên lề đường tranh cãi xem ai là người chịu trách nhiệm với cái rổ xe bị méo này, cuối cùng Tiêu Ngạn đành phải leo lên yên xe, thở phì phò chở Lạc Tri Dư chạy mất hút.

Đám người đang cầm đồ ăn ngồi trong quầy: “……”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,364
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Phiên ngoại 3


Edit: Juri

Diễn đàn trường hôm nay thật náo nhiệt ——

[ Cặp đôi xấu xa đó lại cãi nhau? Mới đi ngang qua tiệm sửa xe, nghe thấy hai người họ không biết đang tranh nhau cái gì, có chút thú vị. ]

Lầu 1: Hôm nay khoảng cách với học bá lại gần thêm một chút nữa, thực ra hai người họ cũng không lạnh lùng tới vậy ha ha ha, người ta cũng sẽ cãi nhau cả thôi.

Lầu 2: Do cậu ít thấy đó thôi, chứ hai người họ thường xuyên cãi nhau lắm, đôi lúc còn động tay động chân, nhưng chỉ khều khều vài cái là hết, không có gì đáng ngại, tình cảm vẫn còn tốt lắm, mấy chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai.

Lầu 3:...... Vừa rồi tôi ở hiện trường, hai người đó đúng là hơi có vấn đề ha ha ha ha.

Lầu 4: Đừng có ngày nào cũng canh me người ta như thế, người ta vui buồn gì thì đó là chuyện của người ta, có một thì nói một, cảm ơn Tiêu Ngạn đã mua đồ ăn cho toàn bộ câu lạc bộ mỹ thuật chúng tôi.

Lầu 5: Tọa độ ở tiệm sửa xe Tây Nam, tôi cần thay xích xe đạp nên đi ngang qua đó, hai cái lỗ tai hồ ly của Lạc Tri Dư quá đáng yêu rồi đi, lấy đâu ra vậy, muốn sờ quá.

Lầu 6: Lạc đề tí, dạo này mọi người không đi xe đạp nữa à? Thấy đầu năm nay người mua xe đạp cũng không nhiều lắm, lần trước tôi còn nghe thấy chú sửa xe lầm bầm oán giận năm nay vận may không tốt nữa.

Lầu 7: Lầu 5 cẩn trọng lời nói, cá nhân tôi thấy dục vọng chiếm hữu của Tiêu Ngạn rất cao, trên người Lạc Tri Dư luôn được bao quanh bởi tin tức tố Alpha, tới gần quá có khi còn cảm thấy áp lực nữa là.

Bên cạnh tiệm sửa xe phía tây nam trường học, chú thợ sửa xe đang thay rổ mới cho xe đạp.

"Xe này nhìn là biết vừa mới mua, rổ vẫn còn mới, ngã thế nào mà lại hỏng như này." Chú sửa xe cầm chiếc rổ vừa mới bị thay thế, cảm thấy hơi đáng tiếc, "Bên chú chỉ có rổ loại thường, thay thì sẽ không đẹp được như trước nữa."

Chú còn chưa kịp dứt lời, hai người vừa mới ngừng nói khi nãy giờ lại bắt đầu tranh luận xem rốt cuộc việc này là lỗi của ai.

"Đạp xe cũng chưa học mà cứ nhất quyết phải chở anh, chuyện này không trách anh được." Tiêu Ngạn cảm thấy mình rất vô tội, "Là em bảo anh ngồi, anh cũng nghe lời em đấy thôi."

"Có lái xe thuần thục đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không chịu nổi cái trò anh chạy lấy đà hai bước rồi nhảy thẳng lên ghế sau. Bản thân mình nặng mấy cân mấy lạng anh còn không tự đo được nữa hả?" Lạc Tri Dư cảm thấy vấn đề không phải do mình.

"Anh nặng mấy cân mấy lạng, Đào Đào không phải rõ ràng lắm sao?" Tiêu Ngạn hỏi lại cậu, "Nhất định là do anh chưa đủ nỗ lực."

Lạc Tri Dư: "???"

Đề tài trực tiếp bị bẻ lái theo hướng này, Lạc Tri Dư chưa kịp chuẩn bị đã thấy Tiêu Ngạn sấn tới nhéo eo mình một cái, khiến cậu đỏ mặt lùi về sau vài bước, quên sạch sẽ cuộc tranh cãi khi nãy.

Chú sửa xe thay cái rổ mới xong, Tiêu Ngạn liền ngồi lên yên xe, Lạc Tri Dư học theo động tác khi nãy của Tiêu Ngạn, chạy lấy đà vài bước rồi vững vàng nhảy lên ghế sau xe đạp, hai người cùng nhau đi mất.

"Phàn Việt voice chat tới nè." Lạc Tri Dư một tay nắm lấy quần áo Tiêu Ngạn, một tay móc điện thoại, "Có khi anh không bắt máy nên mới gọi sang chỗ em đấy."

"Lỗ tai trên đầu bạn học Lạc cũng đẹp ghê đấy." Phàn Việt vừa gọi đến đã khen một câu.

"Tiêu Ngạn có ở đó không?" Sau đó anh ta lại hỏi, "Thời gian này hẳn là không nên quấy rầy hai người nhỉ."

"Đang đạp xe." Lạc Tri Dư mở video, dịch màn ảnh về phía Tiêu Ngạn, "Nửa trận đầu của cuộc chiến chiêu mộ người cho câu lạc bộ vừa mới kết thúc, sau đó bọn em đi sửa xe đạp, còn bây giờ thì đang trên đường về nhà."

Phàn Việt: "......"

"Anh nhớ rõ Tiêu Ngạn đã tậu một con xế hộp từ lâu lắm rồi mà......" Phàn Việt lấy làm kỳ lạ, "Vì sao hai người lại bắt đầu đi xe đạp."

"Mọi người đều đạp xe mà." Lạc Tri Dư nói, "Em coi phim truyền hình người ta diễn như vậy đó, diễn viên chính còn phim còn chơi bóng rổ với nhau, mà thể dục ở trường em chỉ có mỗi cầu lông thôi."

"Ngày mai mua." Tiêu Ngạn trả lời cực kỳ có lệ, "Lạc Tri Dư em bớt xem mấy cái phim truyền hình đó của chị gái em đi."

"Thôi bỏ đi Lạc Tri Dư." Bên kia cuộc trò chuyện Phàn Việt cũng đang cười, "Cầu lông em cũng có thích đánh đâu, lần nào mà chả là Tiêu Ngạn phải sang lớp em bắt người, chẳng qua bây giờ anh mới nhớ, hồi đó hình như Tiêu Ngạn đúng là đã sớm có âm mưu."

"Hình như thế á, còn gắn cho em cái mác lưu manh." Lạc Tri Dư vẫn còn nhớ rõ.

"Nói thẳng vào chủ đề nào." Phàn Việt nhớ tới mục đích mình gọi điện thoại, "Cuối tuần này sinh nhật tao, Tiêu Ngạn mày dẫn Lạc Tri Dư qua đây chơi chung đi, Thang Nguyên nói nó cũng sẽ phi sang góp vui."

"Được á." Lạc Tri Dư đáp ứng trước, "Tranh thủ tham quan trường học các anh luôn, trường học phía bắc, có nhiều đồ ăn không?"

"Nhiều." Phàn Việt gật đầu, "Các em tới đi, đồ ăn cứ để anh bao."

"Trước hết em nên kiểm cho xong lần kiểm tra thể chất này đã......" Tiêu Ngạn nhắc nhở một câu, "Cuối tuần này năm nhất kiểm tra thể chất đấy."

Mỗi năm đại học U đều sẽ sắp xếp cho các học sinh kiểm tra thể chất, một mục hoặc tổng điểm không đạt tiêu chuẩn thì sẽ ảnh hưởng đến điểm trung bình cả năm. Hạng mục chạy dài chạy ngắn ném bóng đối với Lạc Tr Dư thì không thành vấn đề, nhưng về phần nhảy xa của cậu, thì lại là một vấn đề lớn.

"Nghiêm túc luyện tập, em nhảy về phía bên này này." Tiêu Ngạn tìm một nhánh cây đặt xuống dưới chân Lạc Tri Dư, làm điểm xuất phát, mình thì bước về phía trước vài bước, rồi đứng yên, "Nhảy qua đây."

Lúc còn học cấp ba, Tiêu Ngạn may mắn được tận mắt chứng kiến cảnh nhảy xa cho có lệ của Lạc Tri Dư, lần kiểm tra thể chất này, Tiêu Ngạn trước đó mấy ngày đã bắt đầu giám sát Lạc Tri Dư luyện tập.

"Lúc kiểm tra thể chất anh có ở đó hay không vậy?" Lạc Tri Dư ngồi xổm trên mặt đất, kéo kéo ống quần Tiêu Ngạn.

"Có thì cũng không để em ăn gian." Tiêu Ngạn dùng nhánh cây chọc chọc bả vai Lạc Tri Dư, "Tiếp tục luyện đi, anh ở cạnh em. Không đúng rồi, sao em lại nhảy không được chứ."

"Nghiêm khắc quá à." Lạc Tri Dư oán giận một câu, đứng lên tiếp tục luyện tập, "Em còn nhận chạy giúp người khác 50 mét đây nè."

Có hai cậu sinh viên đang đứng ở khu đất trống tập nhảy xa, xung quanh là vài cư dân ngẫu nhiên đi ngang qua đây tập thể dục buổi tối.

"Khá hơn rồi đấy." Tiêu Ngạn bắt lấy Lạc Tri Dư, "Hôm nay chỉ đến đây thôi, cuối cùng cũng không còn là nhảy cho có lệ nữa rồi."

Lạc Tri Dư đi theo Tiêu Ngạn nhảy nhót cả đêm ở tiểu khu, khi nãy vẫn chưa có việc gì, giờ tập xong rồi, ngược lại cảm thấy chân có chút đau. Cậu cũng không nói chuyện đó ra, chỉ ôm lấy cánh tay Tiêu Ngạn không chịu buông, nhẹ nhàng cắn lên vai hắn.

"Đã biết." Tiêu Ngạn duỗi tay bế ngang người cậu lên, hướng về phía nhà mình.

Lạc Tri Dư nhất thời lười biếng, lúc này cậu phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, xung quanh hình như đang có người nhìn cậu. Cậu liền giả mù sa mưa mà ngáp một cái, vùi đầu vào hõm vai Tiêu Ngạn, bất động, trên tay còn cầm theo một nhánh cây.

Tiêu Ngạn: "......"

Tất cả mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngạn, có rất nhiều sự tìm kiếm, cũng có rất nhiều sự khiển trách.

Tiêu Ngạn hai mắt nhìn thẳng mà về đến nhà, thả người nào đó đang giả vờ ngủ lên chiếc sô pha mềm mại, đoạt lấy nhánh cây nhỏ trong tay Lạc Tri Dư, ném vào thùng rác. Lại nghĩ nghĩ một hồi, hắn liền móc hai cái kẹp tóc hình hồ ly từ cặp sách Lạc Tri Dư ra, kẹp lên đầu Lạc Tri Dư, sau đó duỗi tay bế người chạy vào phòng tắm.

Lạc Tri Dư: "?"

Chân Lạc Tri Dư đau mất vài ngày, nhưng hạng mục nhảy xa thì cậu vẫn đạt tiêu chuẩn thông qua.

Nhóm WeChat [ Nhất Trung hôm nay có còn bắt yêu sớm không ] ( 67)

[ Chủ nhiệm Ngô ]:? Nhóm gì đây?

[ Chủ nhiệm Ngô ]: Ai thêm tôi vào vậy?

[ Bánh trôi trốn mấy bé meo meo ]: Là em, không cần cảm ơn đâu ạ.

[ Bánh trôi trốn mấy bé meo meo ]: Nhóm trường Nhất Trung.

[ Bánh trôi trốn mấy bé meo meo ]: Khi trước mọi người đều dùng tên của chủ nhiệm để gọi đồ ăn, vì thế bọn em nghĩ chủ nhiệm cũng nên có được một vị trí nhỏ trong nhóm này.

[ Chủ nhiệm Ngô ] sửa tên nhóm thành là "Nhóm bạn bè trường Nhất Trung".

[ Quả quýt ]: Hạng mục nhảy xa trong kỳ kiểm tra thể chất của Lạc Tri Dư đạt tiêu chuẩn, mọi người mau vỗ tay. [ Hình ảnh ]

[ Ve sầu ]: Vẫn chưa phát huy toàn bộ thực lực.

[ Phàn Việt ]: Vỗ-tay.jpg, anh Ngạn dạy giỏi thật.

[ Tường Đầu Thảo ]: Vỗ-tay.jpg, đại học không giống như khi còn ở cấp ba, Lạc Tri Dư cuối cùng cũng đã đạt hạng mục nhảy xa rồi.

[ Bé que cay ]: Vỗ-tay.jpg.

[ Chủ nhiệm Ngô ]: A, từ sau khi Lạc Tri Dư tốt nghiệp, đều không thấy Tiêu Ngạn quay về, mắt thấy các em đều tốt nghiệp cả rồi, thật là có chút không quen, thầy giáo Hứa hôm nay còn ngồi với thầy nhắc về các em, bảo các em đã giúp thầy ấy không ít chuyện.

[ Chủ nhiệm Ngô ]: Hiện tại học sinh đang rất bận, cũng chưa tìm được người giúp thầy chấm bài thi, kiểm tra tuần và kiểm tra tháng cũng chỉ có một mình thầy chấm thôi.

[ Chủ nhiệm Ngô ]: Thời gian trôi thật nhanh mà.

[ Ve sầu ]: Thật hay giả đấy? Thằng đàn em của em nó cứ réo em suốt đây này, để mai bọn em về thăm trường chút nhé.

[ Quả quýt ]: Được đấy, anh biết tường nào trèo ổn này, đường ở Nhất Trung đối với anh đã quá quen thuộc rồi.

[ Chủ nhiệm Ngô ]:? Ế đừng tới!

- -----------*--------------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,364
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Phiên ngoại 4


[ Phàn Việt ]: @Ve sầu, @Quả quýt, tới chưa? Bọn tôi đang ở sân bay này.

[ Quả quýt ]:? Ve sầu chưa báo mày biết à? Ba giờ đêm bọn tao tới.

[ Ve sầu ]: Em sai rồi, em quên mất, chiều nay em có sửa lại tin nhắn mà quên gửi.

[ Phàn Việt ]: Ba giờ đêm??? Hai người ngồi máy bay nào mà lâu dữ vậy?

[ Quả quýt ]: Bọn tao không đi máy bay.

[ Phàn Việt ]:?

[ Quả quýt ]: Bọn tao đi tàu hỏa, như vậy sẽ có cảm giác như đang du lịch hơn, còn được nhìn ngắm phong cảnh nữa.

[ Ve sầu ]: Đúng, đi tàu hỏa rất tốt.

[ Phàn Việt ]:…… Thật đúng là một ý tưởng kỳ quái.

Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn đang cùng nhau hướng về phía bắc, Hai người lên tàu rất trễ, lúc tới trạm cuối thì đã là rạng sáng bốn giờ, hai người còn nhặt được một Phàn Việt đang ngủ say tít thò lò trên cái ghế dựa ngoài cửa ra vào của ga tàu hỏa.

“Sinh nhật vui vẻ!” Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn tinh thần phấn chấn lay tỉnh Phàn Việt, “Bọn tôi tới rồi!”

Phàn Việt: “……”

Trạng thái tinh thần của hai người kia, nhìn kiểu nào cũng không giống như vừa mới trải qua một đoạn đường dài di chuyển mệt nhọc, ngược lại so với cậu ta, người ngủ ngay ở ga tàu hỏa này thì đúng là có tốt hơn đôi chút.

“Hai người không mệt sao?” Phàn Việt hoang mang một cách hợp lý.

“Cũng thường thôi.” Lạc Tri Dư nói, “Không phải ngày lễ nên người cũng không được tính là nhiều, toàn bộ hành trình đều có đầy đủ đồ ăn vặt và mì gói, cái loại mì mà ở nhà thường hay không cho ăn ấy ạ.”

Phàn Việt dùng khuỷu tay huých vào người Tiêu Ngạn một cái, chỉ chỉ vị trí cổ của mình, ý bảo Tiêu Ngạn nhìn Lạc Tri Dư. Tiêu Ngạn hiểu ý, tháo khăn quàng đang cuộn trên cổ mình ra, kéo Lạc Tri Dư tới mang lên cho cậu.

“Ai bảo anh hôm qua cắn em……” Lạc Tri Dư xoa nhẹ cần cổ, tự mình quàng kỹ khăn quàng lại.

Kỳ thật xét đến cùng, chuyện này hẳn là do Lạc Tri Dư không tốt, ngày hôm qua trước khi xuất phát, Lạc Tri Dư lướt Weibo xong, xem cư dân mạng thảo luận về một đề tài nào đó xong, liền đột ngột muốn thử khả năng tự chủ của bạn trai, bèn thừa dịp Tiêu Ngạn đang thu dọn hành lý, dựa theo quy trình các cư dẫn mạng cung cấp mà tiến hành quấy rối.

Sự thật chứng minh, vị học sinh xuất sắc sặc mùi quả quýt này không hề có thứ gì gọi là tự chủ trong người, Lạc Tri Dư không chỉ cả người nhiễm đầy mùi quýt tươi mát, mà trên cổ còn xuất hiện thêm mấy dấu hôn.

Cùng với ——

Một khắc bọn họ bình tĩnh bước đến sân bay, thì máy bay đã sớm cất cánh rồi.

“Cho nên rõ ràng biết đã trễ giờ, vậy mà chúng ta vẫn đến, lợn chết không sợ nước sôi hay sao?” Lạc Tri Dư trên va li của Tiêu Ngạn lười biếng hỏi, đôi mắt còn có chút hồng, giọng nói so với thường ngày mềm mại hơn vài phần.

Tiêu Ngạn định sẽ mua vé chuyến sau, kết quả Lạc Tri Dư lại một lần nữa đột phát ý tưởng, hai người chuyển hướng đến ga tàu hỏa.

Đây chính là nguyên do vì sao bọn họ lại xuất hiện tại thành phố vào thời điểm trễ thế này.

“Lười tranh cãi với bọn mày quá, trễ giờ thì nói thẳng ra, còn chết vì sĩ diện mà bảo muốn ngắm cảnh ven đường nữa chứ.” Đây là thứ Phàn Việt kết luận được từ cuộc đối thoại của hai người, “Ý tưởng vẫn kỳ lạ như trước kia.”

“Trước kia kỳ lạ như thế nào?” Lạc Tri Dư tò mò, “Nói em nghe chút đi.”

“Ây da, không phải anh đã nói rồi sao?” Phàn Việt hỏi, “Lúc trước cái hồi Tiêu Ngạn muốn theo đuổi em ấy, đại khái là do có chút kiêng kỵ việc tin tức tố, nên nó đã thần thần bí bí kéo anh lên sân thượng, hỏi anh Alpha với Alpha có thể ở bên nhau hay không, làm anh sợ són ra quần.”

Lạc Tri Dư: “……”

“Khó trách lúc em hỏi Minh Minh xem Omega với Omega có khả năng đến với nhau hay không, nó rõ ràng cũng có chút hoảng sợ.” Lạc Tri Dư nhớ tới sự việc lúc ấy, “Anh vừa nói vậy, em phảng phất như đã hiểu được phần nào.”

Phàn Việt: “…… Coi như anh chưa nói đi. Em với thằng bạn ngồi cùng bàn anh, đúng là cả hai đều thẳng như ruột ngựa.”

Gọi xe về từ nhà ga không mất quá nửa giờ. Lúc đến khu chợ đêm gần trường học của Phàn Việt, vì là bốn giờ cho nên trời vẫn chưa sáng, các quán ăn dù đã trễ nhưng lại khá náo nhiệt. Trương Thự và Thang Nguyên ở ven đường vẫy tay với bọn họ, trên người Thang Nguyên còn đang mặc một bộ áo ngủ cùng với đôi chân mang dép lê.

“Buồn ngủ muốn chết, tự dưng tới giờ này làm gì.” Thang Nguyên ai oán nói, “Tao đang ngủ ngon lành thì Phàn Việt gọi báo bọn mày tới rồi.”

“Mau khen tao, tao vất vả lắm mới xách được bánh trôi từ trên giường tới đây đó, tên A dũng mãnh này ngủ say như con heo quay vậy.” Trương Thự nỗ lực nói.

Lạc Tri Dư dùng khăn giấy lau bàn xong, chiếm lấy một vị trí ở cạnh bàn, nhìn Phàn Việt thuần thục viết lên tờ thực đơn, liền đoán rằng chắc hắn đã quá quen thuộc với nơi này.

Lúc trước khi còn ở Nhất Trung, mấy người bọn họ cũng từng tụ tập lại với nhau, Lạc Tri Dư không ít lần cùng đi theo góp vui, chỉ là ngay lúc đó bọn họ vẫn còn đang mặc trên mình những bộ đồng phục ngây ngô, cho đến tận bây giờ, những người khi trước đã từng tụ họp tại đầu kia của thành phố, đều đã lần lượt cởi bỏ bộ đồng phục khoác trên người, đổi lấy thân phận mới, nhưng dù thế thì vẫn có thể đâu đó thấy được bóng dáng khi trước của mỗi người.

Thành thị có chút xa lạ, ngôn ngữ với khẩu âm của những người xung quang cũng chẳng hề quen thuộc là bao, nhưng đại khái bởi vì có những người bạn cũ ngồi xung quanh, nên Lạc Tri Dư cũng không có cảm giác mới lạ lắm.

Không khí của chợ đêm cạnh trường học rất tốt, phần lớn đều là học sinh ngồi rải rác khắp quán ăn, có người còn đánh mắt sang bên bàn của bọn họ, tựa hồ như đang ghen tị với sự náo nhiệt ở bên này.

Tiêu Ngạn ngồi dịch sang bên cạnh Lạc Tri Dư một chút, đặt tay lên vai cậu, chặn ánh mắt đang được phóng tới ở bàn kế bên.

“Anh Ngạn đôi lúc sẽ dính người lắm đúng không.” Trương Thự cười nói, “Lạc Tri Dư có thấy phiền không?”

“Kỳ dịch cảm thì tương đối khó chiều, còn ngày thường thì ổn ạ.” Mỗi khi kỳ dịch cảm của Tiêu Ngạn tới, Lạc Tri Dư đều sẽ tự nhận rằng tính mình đúng thật là rộng lượng, cuối cùng hai người cứ thế mà dỗ dành nhau, mọi việc liền theo đó mà êm xuôi cả.

Nói đến vẫn đề này, Lạc Tri Dư lại nghĩ tới trò đùa trước hôm xuất phát của cậu, “Mấy thứ khác thì cũng được, chỉ là cái tính tự chủ……”

Cậu vừa dứt lời, Tiêu Ngạn đã lập tức luồn tay vào khăn quàng cổ bóp nhẹ cổ cậu, cậu liền linh hoạt né sang một bên.

“Tiêu Ngạn thu tay lại, đừng bắt nạt Lạc Tri Dư.” Phàn Việt đóng vai bạn cùng bàn của Tiêu Ngạn, cũng đóng vai người lớn tuổi nhất trong cái đám này mà lên tiếng nhắc nhở, “Khi trước mày khó lắm mới theo đuổi được nguòi ta đấy.”

“Rất dễ dàng, không tin thì cứ hỏi ảnh.” Lạc Tri Dư gõ cái bát, “Ảnh lừa em.”

“Lại nói tiếp, dù sao mọi người ai cũng đều có ‘trách nhiệm’ về việc hai người được ở bên nhau.” Trò chuyện một hồi, đề tài lại bị đẩy đến bước đường này, “Lúc ấy ai cũng không tin, bọn này đều cảm thấy hai người không có khả năng, lúc lấy số đo cho quần áo cũng thế, chưa gì mà đã bắt Tiêu Ngạn đảm nhiệm nhiệm vụ đó rồi.”

Cứ như thể, bọn họ đều như đang ở sau lưng hai người, chốc chốc lại đẩy thuyền một phen.

“Bảo rằng bọn em hoàn toàn trong sáng và an toàn, tuyệt đối sẽ không bao giờ có suy nghĩ không đứng đắn, giờ thì đúng là phụ lòng tín nhiệm của các vị rồi ạ.” Lạc Tri Dư vẫn nhớ rõ ràng, “Tin tức tố nói như vậy, những người khác cũng nói như vậy, vậy mà ngày đó bọn em lại cố tình làm ngược, đặc biệt là anh Ngạn, còn nói cái gì mà cần cù bù thông minh, chiếm tiện nghi của em không ít lần.”

Thang Nguyên: “Cho nên, tờ xét nghiệm độ phù hợp tin tức tố bị sai lần đó……”

“Em không cẩn thận làm mất, bèn lấy tờ của Tiêu Ngạn, sao chép tặng một chủ nhiệm Ngô một phần, viện khoa học sinh học cũng được một phần.” Lạc Tri Dư nói, “Lúc ấy cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, hiện tại xem ra, tin tức tố cũng không hẳn là 0% nhỉ……”

“Tin tức tố không có nói chúng ta không có khả năng.” Tiêu Ngạn nói, “Tin tức tố chỉ đang nói, Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn, có vô hạn khả năng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,364
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Phiên ngoại 5


Tuần thứ hai sau khi kết thúc đợt chiêu mộ, các câu lạc bộ đều đã hoàn thành việc phỏng vấn người mới, tuần sau sẽ là buổi hội nghị câu lạc bộ thường kỳ đầu tiên của sinh viên năm nhất với câu lạc bộ của mình.

Lạc Tri Dư, người bị Tiêu Ngạn ép đến hội học sinh hiện tại đang dọn dẹp bàn ghế, ngồi vào bàn làm việc gửi tin nhắn mời tham dự hội nghị cho mọi người.

“Bạn học XXX, 19:30 tối nay là buổi hội nghị thường kỳ đầu tiên của đại học U, phòng học 1-201, mong cậu sẽ có mặt đầy đủ, nhận được tin nhắn xin hãy trả lời.”

Lạc Tri Dư gõ đống tin nhắn xong, nhập dãy số của thành viên mới vào, ấn vào nút gửi cho nhóm.

“Tin em đi.” Lạc Tri Dư nói, “Thể nào cũng có người chỉ trả lời một từ, ‘đã rep’.”

“Em nghĩ ai cũng mặt dày như em à?” Tiêu Ngạn đến bên cạnh bàn làm việc, đầu ngón tay gõ nhẹ lên khuôn mặt Lạc Tri Dư, “Lần trước anh giúp em làm công, lần này đến phiên em giúp anh, công bằng quá rồi còn gì.”

“Lần trước?” Lạc Tri Dư nhớ ra rồi, lần mà Tiêu Ngạn mới nói hẳn là cái hôm chiêu mộ thành viên mất ngày trước, hắn giúp cậu phát tờ rơi, “Ấy mà được tính là giúp á? Em đây cũng chỉ là bị bắt ép tới đó được chưa? Ai cần anh hỗ trợ đâu, anh trai à, anh đây là đang ép mua ép bán người ta đó.”

“Mặc kệ.” Tiêu Ngạn không thèm nói đạo lí, “Đêm nay em cũng sẽ tới hỗ trợ anh.”

“Thôi em sao cũng được, tùy tiện sai bảo đi.” Lạc Tri Dư ghé lên bàn làm việc “Kiểu gì các chị năm trên cũng lại khiển trách, bảo hội sinh viên mấy anh tới câu lạc bộ mỹ thuật đoạt người cho xem.”

Bởi vì đây là hội nghị tập thể thường kỳ của cả đại học, người bên hội học sinh liền xin trường cho mượn một phòng học cỡ lớn, tất cả thành viên mới của các câu lạc bộ đều sẽ tới. Hôm đó chưa đến 7 giờ tối, phòng học đã chật kín các sinh viên năm nhất.

Lạc Tri Dư không bận giúp việc gì, bèn ôm laptop đứng giữa phòng học tìm vị trí thích hợp để đặt mông xuống, chuyên tâm làm bài tập trong chương trình học của mình. Không đến nửa giờ đồng hồ sau, xung quanh Lạc Tri đã đầy ắp người ngồi.

Mọi người trong khoảng thời gian tuyển thành viên cũng chưa từng có cơ hội gặp mặt nhau, trải qua tầng tầng lớp lớp các cuộc phỏng vấn mới vào được hội sinh viên, tuy rằng không chung một ban, nhưng cũng phải nhân dịp này thắt chặt quan hệ.

Đại học U có rất nhiều sinh viên, việc có thể kết bạn làm quen với một người bạn mới, cũng là một chuyện rất khó khăn.

“Haiz.” Nam sinh viên bên cạnh Lạc Tri Dư phát hiện cậu không gia nhập cuộc nói chuyện, liền quay sang chào hỏi, “Chào cậu, cậu học ở khoa nào thế nhỉ?”

Cậu ta vừa hỏi vậy, mọi người xung quanh liền bắt dầu hướng mắt về phía này. Khi nãy đúng thật là có người muốn đến làm quen với cậu, chỉ là anh ta thấy cậu chăm chú nhìn máy tính quá, cho nên cũng không dám quấy rầy.

“Khoa mỹ thuật.” Lạc Tri Dư thuận tay lưu văn kiện, xoay người lại, “Chào mọi người.”

“Tôi là Tôn Lực Nghiên.” Bạn học Beta nói.

Lạc Tri Dư gật đầu: “Ừm, tôi nhớ rõ cậu.”

Người này trả lời tin nhắn nhắc đi tham dự hội nghị là “Được thôi”.

Bạn học Tôn Lực Nghiên: “?”

“Nhìn cậu thật quen mắt.” Bạn học Alpha ngồi hàng phía sau nói, “Có phải tôi đã từng gặp cậu rồi không nhỉ.”

“Có ai bắt chuyện với như cậu không hả?” Beta khi nãy liếc nhìn cậu bạn Alpha một cái, “Chẳng qua học sinh khoa mỹ thuật đúng là chất lượng cao thật.”

“Hai bọn tôi cùng ban ngoại giao.” Nam sinh Beta tự giới thiệu bản thân mình, “Nữ sinh bên phải cậu là ban truyền thông, bạn học à, cậu ở ban nào?”

Lạc Tri Dư không phải thành viên của hội sinh viên, đêm nay vốn dĩ là ngồi đại một chỗ, cũng không hề phân theo câu lạc bộ và hội sinh viên, đương nhiên sẽ chẳng phải là người của ban nào cả.

Lạc Tri Dư: “Ban người nhà.”

Bạn học bên phải: “?”

Bạn học bên trái: “??”

Alpha ngồi hàng phía sau nghe không rõ: “Lúc tuyển thành viên sao không thấy có ban đấy nhỉ.”

Đã đến giờ bắt đầu cuộc hội nghị thường kỳ, sinh viên trong phòng học cũng dần an tĩnh trở lại, hội trưởng hội sinh viên của đại học U tiến lên phía trước, giới thiệu ban quản lí của hội cho các thành viên mới vào.

“…… Phó hội trưởng Tống Linh, phó hội trưởng Hứa Nhân Nhân, phó hội trưởng Tiêu Ngạn.”

“Tên phó hội trưởng này là do bọn tôi cố lắm mới giữ lại được, xem như bộ mặt của sinh viên đại học U đi.”

Mọi người trong phòng học đều cười rộ lên, không khí nghiêm túc khi nãy cũng được hoà hoãn lại chút ít, hội trưởng tiếp tục làm công tác giới thiệu cơ bản ——

“Lịch sử hội sinh viên của đại học U đã có từ rất lâu, được thành lập với……”

Lạc Tri Dư từ trước đến nay chẳng bao giờ hứng thú với công tác của hội sinh viên, ngoại trừ việc khi nãy nghe đến tên Tiêu Ngạn thì cong khoé môi lên, song những khoảng thời gian còn lại, cậu đều nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chú tâm làm bài tập.

“Cậu không nghe à?” Bạn học Tôn Lực Nghiên hỏi cậu.

“Cậu nghe đi, tôi không có hứng thú.” Lạc Tri Dư lắc đầu.

Hội nghị thường kỳ đầu tiên của đại học U, các đàn anh đàn chị tất cả đều mặc vest, người bị ép ở lại như Tiêu Ngạn cũng mặc thế. Ba năm trung học Lạc Tri Dư đã nhìn quen cảnh Tiêu Ngạn mặc đồng phục rồi, cho nên lần này liền cảm thấy có chút mới lạ.

[ Ve sầu ]: Cái vỏ quýt mới này của anh hôm nay nhìn cũng được phết đó chứ.

[ Quả quýt ]: Hehe.

“Cậu thấy Tiêu Ngạn không?” Tôn Lực Nghiên vẫn còn đang nói chuyện với Lạc Tri Dư, “Từ lâu đã có vài người trong lớp bọn tôi muốn làm thân với anh ấy rồi, người gì mà ngầu thế không biết.”

“Thật sự rất tuấn tú.” Cô gái ngồi bên cạnh cũng gia nhập cuộc trò chuyện, “Ngoại hình khí chất cũng đẹp trai nữa.”

Lại líu lo nói một hồi.

“Vẫn là như thế thôi.” Lạc Tri Dư chốt lại một câu.

Ngày nào cũng thấy ổng hết, cũng chỉ đến vậy là cùng.

Kế tiếp đó, cậu liền thu hoạch được kha khá ánh mắt mang đầy thù hận nhìn về phía mình.

Lạc Tri Dư: “?”

“Mọi người làm gì vậy.” Tôn Lực Nghiên lên tiếng giảng hòa, “Cậu bạn học Omega này cũng được tính là có nhan sắc nên mới nói vậy thôi.”

“Đừng, tôi có nghe sinh viên năm nhất bảo, bạn học khoa mỹ thuật Lạc Tri Dư mới là xinh nhất.” Một cậu bạn khác nói, “Tôi nghe bạn lữ học khoa mỹ thuật của tôi nói, người ta là giáo thảo dự bị đó biết chưa*?”

(*Khúc này chém, trình chưa đủ dịch, cao nhân đi ngang xin hãy chỉ bảo. Nguyên văn: “我听我美院小伙伴说的,校草储备好吗?”)

“Khoa các cậu?” Tôn Lực Nghiên hỏi, “Cậu có quen không?”

Lạc Tri Dư: “Quen chứ.”

“Người này đến trước người kia đến sau, Tiêu Ngạn là người đến trước.” Có người nói, “Thành tích tốt bối cảnh gia đình cũng tốt, hình như cũng đã đính hôn, là người đứng trên đỉnh của nhân sinh.”

“Đúng ấy, nghe bảo hai người họ lớn lên cùng nhau, còn học trung học chung với nhau, như thể chuyện tình cổ tích vậy.”

“Đừng mà, nào có chuyện tình yêu giống như truyện cổ tích như thế được, vì chẳng ai chịu hoà thuận lớn lên cùng với nhau đâu.” Lạc Tri Dư nghe không nổi nữa rồi, “Đánh nhau chẳng thiếu lần nào.”

Sau đó cậu lại thu hoạch thêm được vài ánh mắt thù hận nữa, phảng phất như đang nói rằng ——

“Thằng quỷ này khoái KY dữ.”

Lạc Tri Dư là người thông minh, cậu lựa chọn chế độ câm miệng, chuyên tâm làm bài tập trong chương trình học của cậu, mà cuộc trò chuyện bên cạnh vẫn còn đang tiếp tục.

“Đính hôn rồi cơ à, hoàn toàn không cho người khác cơ hội.”

“Mấy cậu có bị ngốc không thế, không lên xem diễn đàn trường sao, Tiêu Ngạn đính hôn với tân sinh khoa mỹ thuật Lạc Tri Dư đấy.”

“Không xem, diễn đàn đại học U lag muốn chết, không thèm chơi cái đồ hỏng đó đâu.”

“Hả? Ơ ơ ơ, hai nam thần của trường này thì ra lại là người một nhà sao?!”

“Dù sao cũng hợp nhau mà, vậy có gì, tìm được ảnh chụp trên diễn đàn không, muốn nhìn mặt Lạc Tri Dư một chút, xem xem có phải là một Omega đáng yêu hay không nè.”

Lạc Tri Dư: “……” Ô kê mấy má.

Hội nghị thường kỳ vẫn còn đang diễn ra, Tiêu Ngạn bước lên phía trước, lời ít ý nhiều giải thích về bộ phận và công việc mà hắn phụ trách, sau đó để lại tên của mình ở trên bảng đen.

“Hai vị phó hội trưởng là Tiêu Ngạn và Hứa Nhân Nhân có việc nên phải rời đi trước, phần sau của hội nghị tôi và Tống Linh sẽ tiếp tục tiến hành.” Hội trưởng nói, “Tiêu Ngạn sẽ mua đồ ăn vặt cho mọi người lót bụng.”

Xung quanh Lạc Tri Dư bắt đầu có vài người hoan hô.

“Cậu đang làm gì vậy?” Bạn học Tôn nhìn Lạc Tri Dư khép máy tính lại, cất notebook vào cặp sách, “Vẫn chưa kết thúc mà, cậu phải đi rồi sao? Không cầm đồ ăn vặt đi sao?”

“Tôi cũng có chút chuyện phải về.” Lạc Tri Dư nói, “Không đợi được nữa.”

“Đúng rồi bạn học, quên hỏi cậu tên gì.” Cậu học Alpha ngồi hàng ghế phía sau nói, “Sau này đều là thành viên hội học sinh, để lại cái tên về kết bạn đi, có thể làm quen thêm chút nữa.”

Lạc Tri Dư vừa muốn mở miệng, Tiêu Ngạn đã tới cạnh bàn chờ cậu, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn: “Lạc Tri Dư, đến giờ đi rồi.”

“Làm phiền cậu, cho em ấy ra ngoài một chút.” Tiêu Ngạn nói với bạn học ngồi cạnh, nhận lấy bao máy tính của Lạc Tri Dư, “Em dù sao cũng chẳng phải người của hội sinh viên bọn anh, sao cứ tích cực ngồi ở giữa như vậy làm gì nhỉ.”

“Lên mạng đó.” Lạc Tri Dư oán giận, “Em tìm nửa ngày trời, dịch đi dịch lại mấy chỗ liền, mới phát hiện chỗ kia có sóng wifi mạnh nhất. Phòng học các anh xin có vấn đề gì rồi, sớm biết vậy đã không tới đợi anh.”

“Đi thôi, về nhà rồi lên mạng.”

Hai người sóng vai rời đi, vị trí khi nãy Lạc Tri Dư vừa ngồi bỗng trở nên trống trải.

Xung quanh ——

“……”

“Cậu ấy là Lạc Tri Dư?”

“Thì rõ là thế rồi.”

“……”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,364
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Phiên ngoại 6


[ Quả quýt ]: Đào Đào, em ở đâu rồi?

[ Ve sầu ]: Mới vừa tan học, chờ em một chút. Lau-mồ-hôi.jpg

[ Ve sầu ]: Khi nãy mới có chút việc.

[ Quả quýt ]: Chuyện gì, đi cấp lại thẻ sinh viên hả?

[ Ve sầu ]:?! Sao cái gì anh cũng biết vậy.

[ Quả quýt ]: Đừng cấp lại, anh đang giữ đây này.

[ Ve sầu ]:? Làm sao anh lại giữ nó.

[ Ve sầu ]: Sau tiết thể dục buổi sáng là em đã không thấy nó rồi, em còn đi tìm quanh sân thể dục tận hai vòng nữa chứ.

[ Quả quýt ]: Thành viên của tiểu ban hội học sinh nhặt được, nhận ra nó là của em, nên mang tới đưa cho anh.

[ Ve sầu ]:……

Bởi vì Lạc Tri Dư thường xuyên tham dự hội nghị thường kỳ của hội sinh viên để ăn ké uống ké, lần này thành viên mới đều đã biết mặt cậu hết rồi, trên đường đi nếu nhìn thấy cậu cũng sẽ chủ động chào hỏi. Lạc Tri Dư cũng không phải cái dạng chỉ biết tới ăn không ngồi rồi, trong ban văn nghệ của hội học sinh cũng có vài người bên khoa mỹ thuật, mấy người họ cũng quen biết cậu, nên đôi lúc sẽ có công việc cần cậu hỗ trợ.

“Cậu bạn, còn muốn cấp lại thẻ không?” Nhân viên công tác của phòng hỗ trợ sinh viên thúc giục, “Làm mất thẻ mà sao vẫn vui vẻ thế?”

“Không làm nữa, cháu cảm ơn ạ, cháu tìm được rồi.” Lạc Tri Dư vội vàng nói, “Cháu về lấy đây ạ.”

“Chúc mừng.” Nhân viên trực ban nói, “Sinh viên mấy cậu đúng là có nhiều cách để làm mất thẻ mà, tìm lại được là tốt rồi.”

Các kiểu làm mất thẻ của sinh viên, đúng là có nhiều thật, trung bình mỗi sinh viên đều cơ bản sẽ làm mất thẻ hai lần. Tỉ như tháng trước, Phàn Việt cũng đã khóc lóc kể lể với tên bạn cùng phòng của anh ta chỉ vì cái thẻ sinh viên bị anh ta làm rơi xuống bồn cầu.

Lại tỉ như tháng trước trước nữa, Thang Nguyên vừa học xong tiết tự chọn, đang trên đường về nhà thì bị một đám mèo nhảy xổ ra từ bụi cỏ giật lấy mất cái thẻ sinh viên.

Một người bạn khác cũng vào nhóm cựu học sinh khóc lóc kiểu thế là Trương Thự. Hôm nọ trong lúc anh ta đang tắm rửa thì quên mất phải cất thẻ đi, kết quả hôm sau tìm được thẻ thì đã phát hiện trong thẻ chẳng còn tiền nữa rồi.

Chủ nhiệm Ngô, người bị bắt gia nhập cái nhóm cựu học sinh này, hôm nay thì an ủi đứa này, ngày mai lại an ủi đứa khác, nghiễm nhiên tiếp tục làm công tác “giáo dục học sinh”.

“Ai chưa từng làm mất thẻ thì người đó đúng là một sinh viên bất hạnh.” Lạc Tri Dư kể hết đống sự kiện trên cho Tiêu Ngạn nghe xong, cuối cùng tổng kết lại một câu, “Cuộc sống đại học của em vì thế mà không bị bất hạnh.”

“Làm mất thẻ mà cũng phải lí do lí trấu cho được.” Tiêu Ngạn đưa tấm thẻ vừa tìm lại được kia cho Lạc Tri Dư, “Cũng may có người nhặt được ở dưới gốc cây đấy, còn bảo là ảnh chụp trông khá đẹp, nhìn phát là biết ngay người quen.”

[ Lạc Tư Tuyết ]: Cuối tuần này em sang nhà Tiêu Ngạn đi, cả nhà mình đi công tác hết rồi.

[ Ve sầu ]:……

[ Lạc Tư Tuyết ]: Ngoan, chị vừa nhắn cho Tiêu Ngạn rồi.

[ Ve sầu ]: Chị muốn em cho mèo ăn không?

[ Lạc Tư Tuyết ]: Đã gửi người nuôi.

Không cần Lạc Tri Dư phải nói, Tiêu Ngạn đã tự giác biết để lái xe dọc theo con đường về nhà mình. Lạc Tri Dư quang minh chính đại bước vào cửa, liền nghe thấy thanh âm vỗ cánh thật to.

“Đào Đào.” Chú vẹt cất tiếng chào hỏi, “Đào Đào thật đáng yêu.”

“Mấy ngày không gặp, sao con vẹt này càng nói nghe càng lưu manh thế nhỉ.” Lạc Tri Dư tìm thấy con vẹt khôi hài này, “Đào Đào là thứ mà mày có thể gọi ư?”

“Từ sau khi em tới, nó liền không thể nào đọc thơ được nữa.” Tiêu Ngạn đẩy cậu vào trong phòng, “Là tự em nói đấy, nó làm thế nào mà lại biến thành thế này rồi.”

Thực ra cũng không thể trách Lạc Tri Dư được, từ sau khi hai nhà hòa hoãn lại ngồi xuống nói chuyện với nhau, Tiêu Tự liền không biết nghe ở đâu ra cái tên “Đào Đào” ở nhà của Lạc Tri Dư, mỗi lần ngồi ở phòng khách trò chuyện, chốc chốc ông lại nói “Đào Đào”, con vẹt này thế mà lại học được rất nhanh.

“Đào Đào.” Chú vẹt gọi đến vui vẻ.

“Không được gọi Đào Đào, gọi anh trai.” Lạc Tri Dư kiên trì, không ngừng sửa lại cho đúng, “Cái đồ lưu manh này.”

Tiêu Ngạn cười cười, tham dự vào cuộc náo loạn của chú vẹt và Lạc Tri Dư.

[ Trương Thự không phải mochi ]: Có bận không?

[ Quả quýt ]: Không bận, chỉ đang có trò vui để chơi thôi.

[ Trương Thự không phải mochi ]: Lạc Tri Dư cũng ở đó à? Vậy tiện thể thảo luận quà tặng tặng thầy cô nhân dịp năm mới luôn.

“Đào Đào.” Tiêu Ngạn và chú vẹt nhỏ đồng thời gọi một tiếng.

“Hả?” Lúc Lạc Tri Dư ngẩng đầu, khóe miệng còn vương lại chút ý cười, “Làm sao vậy?”

Như thể muốn níu lấy nụ cười lướt qua trong chớp mắt ấy, Tiêu Ngạn cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống khóe môi cậu: “Bọn Trương Thự bảo, muốn thảo luận về việc tặng quà năm mới cho thầy cô.”

Các thành viên trong nhóm cựu học sinh của Nhất Trung, đợt ngày nhà giáo lần trước vẫn chưa kịp chuẩn bị quà, bọn họ liền định nhân dịp năm mới này, chuẩn bị vài phần cho các thầy cô trong trường, trong đó tất nhiên bao gồm cả chủ nhiệm Ngô.

“Chúng ta xem xem có nên lập thêm nhóm mới hay nói gì đó không nhỉ, phải cho các thầy cô bất ngờ mới được……” Tiêu Ngạn vừa nói được một nửa, con người theo chủ nghĩa hành động Lạc Tri Dư đã bắt đầu rục rịch tay chân.

Chủ nhiệm Ngô đang ở trong văn phòng tăng ca bỗng thấy màn hình di động sáng lên, giao diện phần mềm nhắn tin bỗng nhảy lên một tin nhắn mới.

“Lạc Tri Dư” đã xoá bạn ra khỏi nhóm.

Chủ nhiệm Ngô: “?”

Ông vừa bị tên nhóc con này dùng một chân đá ra khỏi nhóm chat đó ư?

[ Thang Nguyên ]:?

[ Trương Thự không phải mochi ]: Lạc Tri Dư em làm gì vậy?

[ Quả quýt ]:……

[ Phàn Việt ]: Suy nghĩ thật rõ ràng.

[ Bé que cay ]: Chủ nhiệm Ngô sẽ tủi thân đến chết.

[ Ve sầu ]: Cách vừa nhanh vừa hất tiết kiệm thời gian nhất đó, có vấn đề gì sao.

[ Tường Đầu Thảo ]: Là phong cách của Lạc Tri Dư……

[ Quả quýt ]: Đừng nói nữa, che-mặt.jpg, mau thảo luận đi, thừa dịp thấy ấy vẫn chưa phát hiện, bàn luận cho xong rồi mau chóng cho thầy ấy vào lại.

Nửa giờ sau, màn hình di động của chủ nhiệm Ngô lại hiện lên một tin tức mới.

“Tiêu Ngạn” đã mời bạn tham gia nhóm chat [ Nhất Trung hôm nay có còn bắt yêu sớm không ta ]

[ Chủ nhiệm Ngô ]:???

[ Chủ nhiệm Ngô ]: Các em lại mời thầy vào?

[ Phàn Việt ]: Chủ nhiệm, em và bạn gái cãi nhau, thầy làm ơn hãy khai sáng cho em đi đi.

[ Ve sầu ]: Vừa rồi là trượt tay thôi ạ.

[ Chủ nhiệm Ngô ]: Tên nhóc thúi này, không phải em có thù gì với thầy đó chứ.

[ Ve sầu ]: Sao mà thế được ạ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,364
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: Phiên ngoại 7


Năm mới vừa đến, vài vị giáo viên của Nhất Trung đã nhận được quà do bọn học sinh tốt nghiệp năm nay và năm trước gửi tặng đến, đi kèm với nó còn có cả lời mời tụ họp cuối tuần này.

[ Bánh trôi trốn các bé meo meo ]: Chủ nhiệm, lu trà* có đẹp không?

[ Chủ nhiệm Ngô ]:……

[ Ve sầu ]: Bọn em phải ngồi lâu lắm mới khắc lại được hết tên của mỗi người bọn em đấy, còn gửi lời chúc bình an đến cho thầy nữa, hoa này còn là tự tay em khắc lên, tất cả đều là tâm ý dạt dào.

[ Ve sầu ]: Chủ nhiệm cười một cái đi nào.

[ Chủ nhiệm Ngô ]: Mỉm-cười.jpg

[ Ve sầu ]: Đáng-yêu.jpg, thấy thầy cười như vậy, coi bộ thầy cũng thích lắm đó.

[ Chủ nhiệm Ngô ]:……

[ Bé que cay ]: Hôm đó vừa đá chủ nhiệm Ngô ra khỏi nhóm, bọn em đã phải đắn đo lâu lắm mới chọn được cái lu trà này, còn được hỗ trợ bởi lá trà do Tiêu Ngạn tài trợ nữa. Che-mặt.jpg

[ Quả quýt ]: Lá trà là đồ tặng kèm, không dám nhận không dám nhận.

[ Bánh trôi trốn các bé meo meo ]: Chủ nhiệm ơi cuối tuần này có đi tụ họp không, sẽ có bất ngờ đấy.

[ Bánh trôi trốn các bé meo meo ]: Bọn em cũng mời thầy Hứa rồi, đều là người quen cả ấy mà.

Sự bất ngờ mà bọn họ nhắc tới, chính là tất cả những học sinh trở về từ mọi nơi trên đất nước, đều khoác trên mình bộ đồng phục của Nhất Trung, trước ngực đều là bảng tên khi trước của bọn họ. Cái đám vừa mới tốt nghiệp không lâu này, giờ lại mặc lại bộ đồng phục năm xưa, tưởng chừng như bọn họ đã trở về thời thiếu niên năm ấy.

Thứ sáu lúc vừa mới tan học, ở cổng trường Nhất Trung đột nhiên xuất hiện một đám học sinh mặc đồng phục, đang đứng trước cửa cãi nhau ầm ĩ, khiến ai ai cũng phải ngoảnh đầu nhìn lại.

“Hôm nay không thể rời khỏi trường.” Bác bảo vệ mới tới nói, “Đều đi vào hết cho tôi.”

“Được ạ!” Cả đám người hoan hô.

“Bọn chúng là học sinh đã tốt nghiệp rồi, nay chỉ trở về chơi.” Chủ nhiệm Ngô giải thích với bác bảo vệ, “Sao cả đám lại học theo Tiêu Ngạn thế này, chỉ biết mặc đồng phục trở về phá phách thôi.”

“Béo quá đi.” Bạn học Lục Minh Quy ở đại học béo lên một vòng, khoá kéo cũng kéo không được, chỉ có thể miễn cưỡng khoác áo ở bên ngoài, “Ăn xong hôm nay rồi nghỉ thôi, em còn phải về vận động.”

“Đại học tốt thật, lên đại học rồi, thấy các em rảnh rỗi hơn biết mấy.” Chủ nhiệm Ngô vừa chạy tới liền khách sáo một câu, “Có phải ngày nào cũng ngoại trừ ăn thì ngủ, chơi cũng vui vẻ lắm hay không hả.”

Lời này vừa nói ra, đã lập tức nhận được khá nhiều lời phải bác từ các tân sinh viên mới lên đại học ——

“Đều là gạt người! Trước khi thi đại học mọi người đều bảo thi đỗ rồi thì sẽ nhàn nhã lắm, nhưng tất cả đều là giả dối hết, làm sinh viên thực ra rất mệt mỏi.”

“Huhuhu em học ngành phiên dịch, ngày nào cũng học đến mê sảng, có cả tiết đọc sách buổi sáng lẫn cả tiết tự học buổi tối.”

“Em chọn đúng nghề quá mà, ngày nào cũng như phải thi lại đại học, huhuhu tóc em rụng đến chẳng còn nữa rồi, nhưng vì tích điểm, phải liều mạng thôi.”

“Học tới nỗi mê sảng còn chưa là gì, năm hai sau này còn phải đi thực tập.”

Chủ nhiệm Ngô: “……”

Ông cũng chỉ khách sáo một câu thôi, không nghĩ tới lại dẫn về một màn tố khổ đầy thắm thiết của đám nhóc này, đành phải nhất thời an ủi.

“Mắt thấy các em đều đã trưởng thành hết rồi.” Thầy giáo Hứa cười nói, “Có thật là bận rộn như vậy sao?”

“Có chứ ạ.” Một cậu bạn nói, “Em vẫn còn nhớ có hôm đang là ba giờ đêm, Lạc Tri Dư vẫn còn đăng tin lên vòng bạn bè bảo cậu ấy đang vẽ, có thể thấy được ai ai cũng bận bịu cả.”

“Lần đó à.” Lạc Tri Dư vẫn còn ấn tượng, “Chỉ có mỗi lần đó thôi, còn lần sau thì không có nữa.”

Bởi vì sau ngày hôm ấy, người nào đó đã xách cậu lên dạy dỗ cả buổi trời, tuyên bố sẽ không bao giờ để cậu còn tinh lực thức đêm nữa.

Đám người bên kia thì vẫn đang khư khư ôm lấy chủ nhiệm Ngô tố khổ.

“Ài, cấp ba vẫn là tốt nhất, em nhớ mọi người lắm, bạn cùng phòng hiện tại của em không tốt tí nào cả, ngày nào cũng chơi game đến tối khuya, nhắc hai lần cũng không có tác dụng gì.” Lục Minh Quy ảo não nói, “Mọi người có vấn đề gì tương tự không?”

“Bạn cùng phòng đại học của tôi khá tốt.” Thang Nguyên nói, “Còn giúp tôi xách cơm trưa về, tuy rằng mỗi lần về chỉ mang đúng một phần sườn gà, nhưng cũng đã đủ làm tôi cảm động rồi.”

“Bọn em thì không ở ký túc.” Lạc Tri Dư giơ tay, “Em và anh Ngạn ở bên ngoài, nên phòng ký túc của em trống trơn.”

Một phần cũng là vì tưởng niệm cuộc sống ở ký túc xá, nên cậu mới về đây một chuyến.

“Đề tài này không phải dành cho em.” Phàn Việt cười cười đuổi Lạc Tri Dư đi, “Thằng bạn của anh học cùng trường với em ấy, mấy cái hành động ngứa mắt hôm trước mà hai người làm, anh đã biết hết rồi đấy nhé.”

“Hai đứa chúng nó làm cái gì à?”Chủ nhiệm lớp cấp ba của Lạc Tri Dư tò mò.

“Cái này em biết.” Trương Thự giơ tay, “Khi đó cảnh tượng sẽ giống như thời đại phục hưng của đại học U vậy, lời thổ lộ nồng thắm được bao bọc bởi hàng ngàn ánh nến lập loè trước cửa ký túc xá. Anh Ngạn còn đòi ở lại với Lạc Tri Dư một đêm, sau đó còn rải hoa hồng và nến nhỏ đầy sân ký túc xá mua ha ha ha ha.”

“Sau đó em lại bị một đám người cầm chổi đánh tới tấp, bảo bọn em cố ý về đây phát cơm chó.” Lạc Tri Dư tức giận nói, “Cái đó mà là phát cơm chó sao, cái đó phải là vì em đang giận dữ nên mới về ký túc xá ở một đêm cho bớt nóng, em còn trả luôn cả phí ăn ở rồi đấy.”

Nguyên nhân tức giận, vẫn do cái chuyện kia.

(*Chuyện do anh Ngạn XXX quá nhiều thì phải)

Chỉ là cậu cũng không nghĩ tới, Tiêu Ngạn sẽ đi mua hoa và nến về, thậm chí còn thành công mua chuộc được chú bảo vệ lầu dưới.

Lạc Tri Dư cả người xách theo hành lý liền bị bạn cùng phòng ném ra ngoài trở lại, đành phải từ bỏ ý định trải nghiệm sinh hoạt ký túc xá, cùng Tiêu Ngạn về nhà.

“Ha ha ha ha anh Ngạn thế mà cũng làm việc này.” Thang Nguyên lần đầu tiên nghe thế, “Hai ngươi đúng là không thể thiếu được phân đoạn tỏ tình này đi.”

Lạc Tri Dư lắc đầu, đôi mắt hơi mang chút tiếc nuối mà nhìn các thầy cô một cái.

Đúng là không thiếu thật.

Từ rất lâu về trước khi còn học cấp ba, Tiêu Ngạn đã kéo cậu đến khu vườn nhỏ sau toà dạy học để thổ lộ chuyện này, thậm chí còn chỉ cho cậu hai sự lựa chọn chẳng khác gì nhau nữa.

“Được rồi được rồi.” Chủ nhiệm Ngô nói, “Lại nhắc đến chuyện này để lấy thầy ra làm trò cười chứ gì.”

“Chủ nhiệm hãy cố gắng bắt những ai yêu sớm đi.” Lạc Tri Dư nói, “Mấy kiểu giống như em với Tiêu Ngạn, yêu mà không ảnh hưởng đến học tập ấy, thì ít ai làm được.”

“Yêu xa cách cái trần nhà.” Tỉnh Hi Minh cũng nói, “Việc này đã trở thành trò cười của em trong rất nhiều năm.”

“Thầy có câu hỏi này.” Thầy giáo Hứa nói.

“Dạ?” Tiêu Ngạn chú ý tới.

“Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư, đồng phục năm ba màu xanh lục của Nhất Trung chọc giận gì các em à, sao mọi người hôm nay ai ai cũng mặc xanh lục, mà hai em lại mặc của năm nhất năm hai thế này.” Thầy giáo Hứa rất hoang mang.

“Không phải do em.” Lạc Tri Dư lắc lắc cái tay, “Là do anh Ngạn không vui.”

Chủ nhiệm: “?”

Lạc Tri Dư so với hồi còn năm nhất trung học đã cao lên không ít, hiện tại mạc đồ hồi đó của Tiêu Ngạn lại rất vừa vặn, bảng tên trên áo đồng phục, là học tên Tiêu Ngạn lớp ba năm nhất.

Giống như năm đó, cậu mượn đồng phục xong giả mạo thân phận Tiêu Ngạn, đứng trong sân trường đấu đá lung tung.

Cậu thiếu niên nông nổi ngày ấy, bây giờ đã dần dần trưởng thành.

Mỗi người đang hiện diện trong căn phòng này, đều có chí hướng và tương lai riêng của bọn họ, sau cùng rồi cũng sẽ đường ai nấy đi.

“Bọn em sẽ thường xuyên về thăm trường.” Cuộc tụ hội kết thúc, một đám người say khướt người vẫy tay chào các thầy cô, “Bọn em trông vậy mà trèo tường thuần thục lắm đó.”

Tiêu Ngạn đêm nay vì bận trò chuyện với các thầy cô, cho nên không có thì giờ chạy sang nhìn Lạc Tri Dư. Lúc hắn quay đầu lại, mới biết Lạc Tri Dư đã ngà ngà say từ bao giờ, thái độ của người nào đó sau khi uống say cũng rất lạ thường, an tĩnh ngoan ngoãn, gắt gao nắm chặt lấy ống tay áo hắn, từng bước từng bước lon ton đi theo sau.

“Hai tụi mày về trước đi, tao thấy Ve sầu bắt đầu mê man rồi đấy.” Phàn Việt để bọn họ về trước, “Còn bọn tao thì đi taxi về sau.”

“Được, tao đưa em ấy về trước đây.” Tiêu Ngạn chào tạm biệt bọn họ.

“Anh bạn học năm hai này.” Giữa hai cánh môi của Lạc Tri Dư còn mang theo chút men rượu, phảng phất như không biết mình đang ở nơi nào, “Lát nữa anh có phải về lớp không á?”

Tiêu Ngạn sửng sốt một lúc, mới chợt phát hiện ra người này tựa hồ như đang say chuếnh choáng mà nửa mơ nửa tỉnh, thấy bộ đồng phục trên người hai người, nên liền cho rằng bản thân mình vẫn còn đang ở những năm tháng đó.

“Không về lớp nữa.” Tiêu Ngạn nói, “Đào Đào, cuối tuần rồi, không cần ở lại trường, để anh bạn năm hai này đưa em về nhà.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,364
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: Phiên ngoại 8


Đó là một buổi sáng mùa thu đầy nắng ấm, cậu bé Lạc Tri Dư sắp phải vào nhà trẻ rồi, bố mẹ bé đều đang bận việc công ty hết cả, nên nhiệm vụ đưa bé đi học đành phải chuyển sang cho chị gái Lạc Tư Tuyết.

Chị gái Lạc tay trái nhận tiền đút lót, tay phải xách bé Lạc Tri Dư ba tuổi lên, chủ động nhận thầu nhiệm vụ này.

Nhà trẻ cách đó không xa lắm, ở một tiểu khu cạnh khu nhà bọn họ, cũng được xem như là trường học nhất nhì của thành phố. Anh chị của bé đều tốt nghiệp từ trường này mà ra, Lạc Tri Dư cũng vì thế mà muốn bắt đầu sự nghiệp đi học trường mẫu giáo của bé ở nơi này.

“Tí nữa vào nhà trẻ em phải làm gì nào?” Dọc theo đường đi, Lạc Tư Tuyết vội vàng giáo dục em trai nhà mình.

“Phải tôn trọng người lớn, hòa thuận với bạn bè.” Bé Lạc Tri Dư dùng giọng nói còn hơi nghèn nghẹn của mình nói, “Lấy ơn báo oán, hành xử văn minh.”

“Được đó.”Lạc Tư Tuyết lúc bấy giờ mới học tiểu học, nên cũng được tính là đã dùng toàn lực để dạy dỗ. Em trai mình khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu ai nhìn vào cũng thích, em trai mình vào nhà trẻ thể nào cũng sẽ khiến cho các thầy cô giáo chết mê cho xem, “Không được chỉ biết nói mà không biết làm, hiểu chưa? Phải kết cho thật nhiều bạn vào.”

“Dạ hiểu ~” Lạc Tri Dư đang gặm que kem vị quýt chợt hàm hồ nói ra một câu.

“Tiêu Ngạn hình như cũng học cùng trường với em đó.” Lạc Tư Tuyết nhớ ra, quan hệ của hai nhà bọn họ đúng là không tốt lắm.

Thân là bé trai bảo bối của gia đình nhà Lạc, Lạc Tri Dư đương nhiên cũng phải có quan hệ không tốt với Tiêu Ngạn.

“Dạ.” Lạc Tri Dư cái hiểu cái không, “Được ạ.”

“Không phải cứ được là xong đâu.” Là chị gái, Lạc Tư Tuyết tất nhiên cần phải giải thích cho bé biết, cái gì gọi là quan hệ không tốt, “Em không được chơi chung với Tiêu Ngạn biết chưa, tóm lại nếu có nhìn thấy tên nhóc đó thì né ra, đừng có chọc vào.”

“Dạ ~” Lạc Tri Dư vẫn còn quá nhỏ, không hiểu được nhiều lắm, nên đành tiếp tục gặm kem.

“Về nhà đừng bảo ai rằng chị mua kem cho em.” Lạc Tư Tuyết tỏ ra không yên tâm mà liếc nhìn cậu em mình một cái.

“Bảo đảm không nói, em sẽ báo đáp ân huệ của chị.” Lạc Tri Dư dùng khăn giấy lau lau tay, trên tay vẫn còn vương mùi quýt nhàn nhạt, “Chỉ cần chị chỉ gì thì em sẽ đánh đó.”

Sáng sớm hôm thứ hai, học sinh đến nhà trẻ vẫn chưa nhiều lắm, lúc Lạc Tri Dư tới trường, các bạn nhỏ học lớp chồi đều đang tập thể dục buổi sáng, một đám nhóc lon ton nhảy theo thầy cô đứng trước, hàng phía sau còn có một cậu nhóc mặt lạnh đang đứng nhìn mọi người.

Cậu nhóc ấy có vẻ cao hơn so với các bạn khác một ít, ăn mặc cũng rất chỉnh tề, không giống với những người bạn mặc đồ cộc lốc xung quanh.

Lạc Tri Dư trên người đầy mùi quýt bắt đầu chen lấn vào trong đoàn người, bò lên phía trên bồn hoa, đứng trước mặt cậu bạn nhỏ này.

“Chào cậu nha.” Lạc Tri Dư nghiêng đầu đánh giá người trước mặt, “Mình cảm thấy, tụi mình có lẽ sẽ nói chuyện hợp nhau lắm đấy.”

Bởi vì cậu bạn này rất ưa nhìn, hơn nữa cũng có thái độ khinh thường với mấy bài tập thể dục buổi sáng như cậu.

“Vì cái gì chứ?” Tiêu Ngạn có cảm giác người đang đứng trước mặt mình lúc này trông thật quen mắt, “Có phải mình đã từng nhìn thấy cậu ở đâu rồi không nhỉ.”

“Không có đâu.” Lạc Tri Dư ngồi xuống, “Mình tên là Lạc Tri Dư, mẹ mình bảo chữ Tri là ở trong Ve sầu ( Tri Liễu), còn cậu tên là gì?”

“Tri trong Ve sầu?” Tiêu Ngạn có cảm giác cái tên này cũng rất quen thuộc, tựa như đã từng nghe thấy từ miệng bố mẹ mình, “Mình tên……”

“Lạc Tri Dư!” Lạc Tư Tuyết đang nói chuyện với giáo viên mẫu giáo bỗng nhiên quay đầu lại, liếc mắt một cái đã thấy em mình đang đứng bên cạnh Tiêu Ngạn.

Một bé gái 6 tuổi vẫn còn chưa hiểu chuyện, chỉ biết một điều rằng ——

Thấy Tiêu Ngạn, thì cứ xem như đang chọi gà là được rồi.

“Lạc Tri Dư, cắn thằng bé đó!” Lạc Tư Tuyết không chút suy nghĩ, buột miệng thốt ra.

Động tác của Lạc Tri Dư lúc nào cũng nhanh hơn não, còn chưa kịp cẩn thận nghĩ lại xem cậu bạn nhỏ trước mặt mình này là ai, thì đã há mồm cắn lên cổ Tiêu Ngạn một cái.

Tiêu Ngạn cũng sửng sốt theo.

Ngày đầu tiên vào nhà trẻ của Lạc Tri Dư, không những không kết thêm được bạn mới nào, mà còn chuốc về một kẻ thù lớn.

Hai cậu nhóc đó đánh nhau thực sự rất kịch liệt, từ ngày đó trở về sau, hai người đều song song trở thành đối tượng cần được chú ý của nhà trẻ.

Lớp mầm và lớp chồi mỗi tuần đều sẽ có một tiết học đánh vần cùng nhau, mà cô giáo mới được mời tới cũng không biết Tiêu Ngạn và Lạc tri Dư đã có thù hằn từ lâu, nên liền để hai cậu nhóc ấy ngồi cùng bàn.

“Xiao Yan (*Phiên âm tên Tiêu Ngạn).” Tiêu Ngạn viết tên mình lên trên giấy, xong quay sang hỏi Lạc Tri Dư ngồi cạnh, “Cậu biết viết không, không thì mình sẽ viết cho cậu.”

“Ghép vần quá đơn giản, mình còn biết viết chữ nữa cơ.” Lạc Tri Dư kéo vở Tiêu Ngạn qua, dùng nét bút chữ Hán xiêu xiêu vẹo vẹo của mình viết tên Tiêu Ngạn xuống bên dưới hai chữ phiên âm ——

“xiao Tiêu, yan Chán*.”

(*yan mà bé Dư xài là yan trong “chán ghét”)

Tiêu Ngạn: “?”

“Cậu cố ý hả?” Tiêu Ngạn ném bút cái bộp, “Đánh cậu bây giờ.”

“Mình chỉ biết viết cái này thôi, cậu hung dữ cái gì chứ!” Lạc Tri Dư lật ngược cuốn vở, “Tên của mình mình còn viết chưa được nữa là.”

Tiết đánh vần sau, hai cậu bạn nhỏ của chúng ta liền bị đứng ở bên cạnh cầu trượt chịu phạt.

“Sau này mình bo xì không thèm chơi với cậu nữa.” Lạc Tri Dư thương tâm, ngồi xuống bên cạnh cầu thang trượt, “Mỗi lần định làm quen với cậu, mình lại bị cậu hại cho đứng phạt chung.”

Tiêu Ngạn: “……”

“Cậu giỏi thì làm đi, nhà mình cũng không cho mình chơi với cậu đâu.” Tiêu Ngạn dùng mũi chân đá giò Lạc Tri Dư, “Thôi bỏ đi.”

“Thôi bỏ đi là như thế nào?” Lạc Tri Dư ngẩng đầu, “Vậy còn chuyện cậu bảo muốn đánh mình thì phải giải quyết làm sao đây?”

“Chẳng phải mình vẫn chưa đánh sao?” Tiêu Ngạn mới lên được lớp chồi không lâu, đột nhiên cảm thấy bản thân mình vừa mới gặp được một chướng ngại vật thật lớn, “Kẹo hôm nay mình có được mình cho cậu hết đó, chúng ta đừng đánh nhau được không.”

“Cả tháng đều phải nộp cho mình.” Lạc Tri Dư không thiếu kẹo ăn, nhưng bé lại muốn kẹo của Tiêu Ngạn hơn.

“Đều cho cậu hết mà.” Tiêu Ngạn cũng không thiếu kẹo ăn, chỉ cần Lạc Tri Dư muốn, nhóc liền đồng ý cho, “Tháng sau cũng cho cậu ăn được chưa?”

Hai cậu bạn nhỏ tạm thời hòa hoãn rồi nhìn nhau cười, sau đó mạnh ai nấy đi chơi chỗ khác

Mãi cho đến Lạc Tri Dư học lên tiểu học, bé vẫn tiếp tục viết sai tên Tiêu Ngạn.

“Em tuyệt đối cố ý.” Tiêu Ngạn học chung lớp tự chọn của đại học năm nhất chung với Lạc Tri Dư đột nhiên nhớ lại chuyện này, thừa dịp giáo sư quay đầu viết bảng, bèn dùng bút gõ lên mu bàn tay Lạc Tri Dư một cái, tính sổ với cậu.

“Không, chỉ tại anh đánh giá cao chỉ số thông minh của em quá đó thôi.” Lạc Tri Dư trốn tránh trách nhiệm, trợn mắt nói dối, “Hơn nữa đến lúc em lên trung học, cũng đâu có viết sai tên của anh nữa đâu.”

Không chỉ không sai, mà Lạc Tri Dư hiện tại viết tên Tiêu Ngạn còn rất đẹp là đằng khác, từng nét bút đậm nhạt tinh tế, còn tặng kèm một quả quýt nhỏ được chính tay họa sĩ nhà Lạc tỉ mỉ vẽ lên ——

Đó là thứ mà chỉ một mình Tiêu Ngạn mới độc quyền có được.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Sinh nhật vui vẻ nha một bạn độc giả đáng yêu của mình (′▽`〃)

(*Bạn nào sinh nhật thì nhận đi nha =)))
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom