Cập nhật mới

Dịch Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,300
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 281: 281: Jezebell Andersed


Selina trở về phòng bệnh, vừa rồi cô cũng kiểm tra qua, không có nhân vật gì khả nghi.

Thậm chí cô còn vào phòng bảo vệ, xem lại đoạn video từ camera giám sát hôm qua.

Cũng không phát hiện ra cái gì.
Tất nhiên, trường hợp đối phương né tránh camera cũng có thể xảy ra, đặc biệt khi mật độ đặt camera ở bệnh viện này không quá cao.
Cả Selina lẫn Dương Hằng đều có thể làm được dễ dàng.
"Dương Hằng..."
Selina dừng lời nói lại, bởi vì cô thấy sắc mặt của hắn có gì đó là lạ, cùng với một tờ giấy trên tay.
"Dương Hằng, cái gì đây?"
Hắn kể cho cô về cuộc đụng độ trong ngõ hẻm mấy hôm trước, về thân phận của đối phương, cùng với việc đối phương cũng là một Kamen Rider.
Thực ra, sự tồn tại của Kamen Rider khác thì không có gì ngạc nhiên.

Có tồn tại số lượng vô hạn thế giới, vậy nên cũng tồn tại vô hạn khả năng.

Có một, hai Kamen Rider xuất hiện thì chẳng có gì ghê gớm.
Chỉ là, không biết được đối phương dùng cách nào để du hành đến đây.

Là bạn hay là địch thì khó mà nói rồi.
"Rắc rối thật nhỉ, mấy nhân vật khó lường cứ tụ tập vào đây..."
"Tsukasa thì anh không quá lo, là một Kamen Rider, anh rõ ràng những người mang danh hiệu này..."
"Không chỉ mình anh ta."
Dương Hằng trầm mặc lại.

Hắn hiểu biết rõ ràng, người lữ hành không can thiệp thì thôi, can thiệp thì dòng chảy vận mệnh sẽ lũ lượt kéo đến.


Hắn và Selina có thể chống đỡ được, nhưng mà những người thân cận bọn hắn như là Lucy thì sao?
"Anh có thể cho cô bé lực lượng bảo hộ được không, giống như khi trước anh làm với em?"
"Anh có thể, nhưng thứ sức mạnh kia anh đã không còn nữa rồi."
Dương Hằng thở dài, nếu như có Cosmic Form thì hắn có cần phải e ngại cái gì nữa đâu.
Mọi việc nghiêm trọng cứ trước tiên để đấy, hắn vẫn còn một cô bé đang ngóng chờ kể chuyện kìa.

"Lucy, hôm nay tiếp tục nhé."
Cô bé mắt sáng lên, liên tục hưng phấn gật đầu.

Điệu bộ đáng yêu này làm cho Dương Hằng khẽ thả lỏng.

Selina bỗng dưng nghĩ đến...
Nếu như cô và hắn có con, tình cảnh đại khái cũng giống như thế này đi?
...
Hoàng hôn buông xuống, hai người đi ra từ bệnh viện.
Lần này, hai người không có trở về tiệm cà phê.

Dương Hằng lấy điện thoại và tấm danh thiếp của Dante ra, bắt đầu đánh điện thoại cho cậu ta.
"Alo?"
"Dante phải công, tôi có viẹc muốn nhờ.

Cậu sẽ không quên chứ?"
Dante đang thưởng thức bữa tối ngon lành liền lập tức bỏ ngang, lập tức hỏi Dương Hằng muốn nhờ cậu làm gì.

Nếu như không xét về cái tình, theo chân Dương Hằng kiếm tin tức đã đủ để Dante chạy theo như vịt rồi.

Phải biết là nhờ bào báo hôm qua, sự nghiệp cậu vậy mà lại tiến thêm một nấc nữa.
Trong cái thời đại báo giấy lụi tàn và báo điện tử lên ngôi này, cạnh tranh giữa các tòa soạn, giữa các nhà báo với nhau càng kịch liệt hơn.

Giữ được vị trí đã là không tệ, cậu còn chưa bao giờ nghĩ đến việc thăng tiến.
Để đi theo sau lưng Dương Hằng, cho Dante ăn đất cậu cũng làm.
Dương Hằng tất nhiên là không để cậu ăn đất, mà là nhờ cậu điều tra về thân phận người phụ nữ kia, Jezebell, một cách chính xác nhất.
"Cứ giao cho tôi, rất nhanh thôi!"
Dương Hằng chụp và gửi tấm ảnh của Jezebell cho Dante.

"Này, sao anh chàng Tsukasa kia không đưa chúng ta đủ thông tin luôn mà chỉ úp mở mỗi cái tên và bức ảnh thôi nhỉ?"
Selina không nhịn được mà than thở.

Cô đâu biết rằng tháp Sential đã đóng hồ sơ vụ việc.

Chỉ kiểm tra danh tính và xác nhận mất tích của bên cảnh sát mà không điều tra sâu thêm, thành ra Tsukasa cũng chỉ lấy được vụn vặt tầm đấy.

Còn một lý do nữa, đó là anh ta tin rằng chỉ cần cung cấp như vậy là đủ.

Lấy năng lực của Dương Hằng thì hẳn là có thể lo được phần còn lại.
Cũng hiếm có một hậu bối nào làm Tsukasa bớt lo như thế này.

Ai như cái cái tên Zio kia, nửa đầu hành trình của cậu ta thì anh phải "nắn" cho từng chút một, còn vứt bỏ nửa sức mạnh, rồi lại nửa sức mạnh nữa.


Thành ra nhiều pha bị ăn đòn không trả được, nghĩ lại vẫn hơi cay.
Trở lại với hành động, ngay mười phút sau cuộc gọi, thông tin đầy đủ về địa chỉ cũng như là gia đình của Jezebell đã được gửi đến Dương Hằng.

Đồng thời, Dante còn ngỏ ý muốn tham gia cùng.

Nếu hắn đồng ý, Dante sẽ cung cấp bất cứ sự trợ giúp nào mà hắn yêu cầu, miễn là điều đó trong khả năng.
Cậu nhà báo này cũng không phải cho đi mà không cần nhận lại, mỗi một phần tin sốt dẻo có giá trị về truyền thông lớn lắm.

Đây cũng coi như là trao đổi công bằng.
Đắn đo một hồi, cả Dương Hằng lẫn Selina đều đồng ý.

Dù sao chuyện này lợi nhiều hơn hại.
Mười phút sau nữa, hắn thấy được Dante đang chạy hồng hộc tới, trang bị đầy đủ đồ nghề trên tay từ máy quay chụp, micro, đầy vật dụng chất trong túi đeo trước bụng và ba lô sau lưng.

Nhìn không khác gì một nhà thám hiểm.
"Rất cảm ơn anh chị, thật sự rất cảm ơn...!hai người không biết là tôi đã háo hức như thế nào đâu..."
Vừa mới đến nơi, Dante đã hồ hởi nói.

Không chỉ vì doanh số hay thăng tiến sự nghiệp, cái cảm giác đi phiêu lưu này mới là thứ gây kích thích nhất.
Hắn và cô cũng không biết nói gì, cứ như vậy mà xuất phát.
Bởi vì nơi ở cũ của Jezebell cũng ttong khu Trevolin, thế nên không tốn quá nhiều thời gian để di chuyển.
Jezebell, tên đầy đủ là Jezebell Andersed.

Một người phụ nữ 30 tuổi làm công việc may tại một tiệm sửa đồ và may quần áo.
Cha mẹ đều đã qua đời từ lâu, Jezebell không có chồng con cũng không có người thân nào, gia cảnh cũng không bần hàn mà đủ sống và dư dả một chút.

Một số phận bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cho đến ba tháng trước, người quản lý tiệm không thấy Jezebell đến chỗ làm trong suốt ba ngày.

Đến nhà kiểm tra thì phát hiện cửa mở, đồ đạc vẫn giữ nguyên không có dấu hiệu của trộm cắp, nhưng chủ nhân cũng không thấy đâu.
Người chủ tiệm đã báo cảnh sát.


Điều tra một thời gian mà không thu được kết quả, cảnh sát xếp Jezebell vào danh sách mất tích.

Bản án cũng bỏ ngỏ từ đó.
Đi ra khỏi những phố thị sầm uất, ba người đến một khu phố có cảm giác cũ kĩ và đôi chút vắng lặng.

Không cần để ý những cái khác, Dương Hằng hướng thẳng đến nhà của Jezebell, tìm nơi mà cô ta biến mấy xem có manh mối gì không.
Nhà Jezebell bởi vì không có ai thừa kế, nên đã bị thu hồi và sắp tới sẽ bị mang đi bán đấu giá.

Trong thời gian này, ngôi nhà là vô chủ.

Mặc dù nó đã bị khóa lại, nhưng mà khóa đây sao có thể làm khó được bọn hắn.
Két!
Âm thanh của cánh cửa gỗ vang lên.

Bởi vì đã bị bỏ ngỏ quá lâu, cho nên nơi này có khá nhiều bụi bặm.
Dante vớ tay bật điện lên, hiện ra là một ngôi nhà rất đỗi bình thường.
"Ờm...!Sig?"
"Cứ gọi tôi là Dương Hằng."
"Anh Dương Hằng...!tôi nghĩ rằng nơi này đã bị cảnh sát xoát qua rồi, chắc sẽ không còn gì đâu..."
Hắn quay lại nhìn thẳng vào mắt Dante, làm cho cậu ta vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt liếc trái liếc phải tránh né.
"À không, anh cứ tiếp tục."
Dương Hằng tất nhiên biết, nơi này đã được cảnh sát điều tra qua, nhưng mà có một sói việc hắn còn nhạy bén hơn cảnh sát nhiều.
Selina nhìn thấy dáng vẻ của hắn như vậy, không nhịn được mà dò hỏi.
"Anh tìm thấy cái gì rồi à?"
"Cũng có thể coi là vậy."
Dương Hằng đi đến giữa phòng khách, lật tấm thảm tròn đặt ở bên dưới lên..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,300
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 282: 282: Ăn Cắp Nhân Dạng


"Một...!cửa hầm?"
Mặt sàn gỗ bên dưới tấm thảm có điểm lạ.

Nếu như nhìn kĩ, một phần sàn khoảng chừng một mét vuông bị cắt rời ra, cứ như một cánh cửa vậy.
Nhưng chưa kịp để Selina hay Dante vui mừng, Dương Hằng đã lắc đầu rồi bỏ đi chỗ khác.
"Dương Hằng? Chẳng lẽ trong hầm này không có gì sao?"
"Nó chỉ là thứ che tai mắt người khác thôi.

Cảnh sát chắc chắn đã kiểm tra rồi."
Dương Hằng kiểm tra các phòng khác trong ánh mắt khó hiểu của Selina và Dante.

Hắn lần mò nhiều chỗ, cuối cùng trở lại phòng khách, đi đến trước các tủ đặt ti vi.
"Anh Dương Hằng, sau đó có gì sao?"
Dante lên tiếng thắc mắc, cậu ta không giống như Selina tin tưởng hắn vô điều kiện.

Nên có hơi chút nghi ngờ hành động của hắn.
"Đây là hầm."
Hắn chỉ trả lời vẻn vẹn ba chữ.

Sau đó dùng sức lực thân thể kéo cái tủ ra.
Vẫn là một mặt tường bằng phẳng, chỉ có điều động tác của Dương Hằng vẫn chưa kết thúc.
Hắn lần mò gì đó trên tường, sau rồi ấn mạnh xuống.

Ngay khi điều đó vừa xảy ra, một cánh cửa ẩn trên vách tường bị lún vào bên trong.

Hắn đẩy cánh cửa sang một bên, để lộ một cầu thang dẫn xuống dưới.
"Đỉnh...!đỉnh thật!"
Dante há hốc mồm.


Còn Dương Hằng thì không biểu hiện gì.

Hắn đã từng săn đuổi giáo phái doom môt thời gian dài, liên quan đến việc tìm kiếm hay đào hầm đều tinh thông, nếu không thì sao tìm được lũ chuột kia? Kẻ thiết kế hầm này rất có ý, nhưng mà vẫn còn kém một chút.
"Được rồi, đi nào."
Dương Hằng dẫn đầu, Selina đi ngay đằng sau hắn, còn Dante cố tình nán lại cuối để chụp vài kiểu ảnh.

Sự hưng phấn thể hiện rõ trên mặt.
Cả ba người cũng không biết là, trên tòa chung cư đối diện ngôi nhà mà nhóm Dương Hằng vừa vào, một người phụ nữ đứng trên tầng thượng.

Cô ta thình lình lại chính là Jezebell, người đáng lẽ đã tự sát và thi thể hiện tại đang ở trong tháp Sential.
Nhận giáo huấn từ lần trước, cô ta không dám chính mắt quan sát Dương Hằng, sợ bị hắn cảm ứng được.

Chỉ khi hắn đi xuống dưới hầm, cô ta mới dám "ngoi" lên quan sát.

"Tốt nhất là vẫn thủ tiêu.

Thuận tiện thử nghiệm đám bán thành phẩm kia.".

truyện xuyên nhanh
Jezebell lầm bầm trong miệng, dù cho làm thế sẽ khiến cho cô ta mất đi toàn bộ những gì đã tích lũy suốt ba tháng qua.
Bị hắn cản trở như vậy, nhưng cô ta vẫn không biểu hiện ra bất kỳ phản ứng thù hận nào.

Tựa hồ tất cả đều không liên quan đến cô ta.
"Khi can thiệp vào chuyện của ta, ngươi có nghĩ đến cái giá phải trả không?"
Để lại câu nói này, Jezebell biến mất.
Trong khi đó, Dương Hằng đã đặt chân xuống điểm cuối của cầu thang.
Nơi này không quá rộng, vài bàn thí nghiệm và hàng đống dụng cụ đặt la liệt, vài chục ống thép trong suốt chứa đủ loại chất lỏng không biết là gì.

"Cái quái...!gì đây?"
Dante đã bị kích thích đến ngây người rồi.

Ai mà có thể tưởng tượng được, bên dưới một căn nhà bình thường ở ngoại ô thành phố Sential, lại ẩn chứa một phòng thí nghiệm đầy "mùi vị tà ác" thế này cơ chứ.
Nhưng sự tập trung của Dương Hằng và Selina lại không nằm ở đám ống nghiệm và dụng cụ khoa học kia.

Thứ khiến cả hai kinh ngạc là một cái cũi sắt đằng sau khu thí nghiệm, người bị nhốt bên trong thình lình lại chính là Jezebell!
Cả hai không hề hoa mắt, dáng vẻ kia, thân cao kia, và cả khuôn mặt đều giống y như đúc.

Không, không phải giống, mà đây chính là Jezebell.
Nếu như đây là Jezebell, vậy thì kẻ đã tự sát trước mặt bọn hắn là ai? Nhìn người phụ nữ trong cũi này, hoàn toàn chính là dáng vẻ của một nạn nhân.
Jezebell nhìn thấy đám người Dương Hằng mà gào khóc thảm thiết, cơ hồ đã lạc cả giọng.
"Quái vật! Quái vật! Nó đã dùng hình dạng của tôi! Nó là một con quỷ!"
Người phụ nữ kia nói năng lộn xộn và hỗn loạn, nhưng có thể chắt lòng được vài thông tin từ đó.

Jezebell thật sự đã bị "quái vật" trong miệng của cô ăn cắp nhân dạng.

Không những thế, kẻ đó còn làm những hành đông kinh khủng trước mắt cô đến độ khiến cho người phụ nữ đã 30 tuổi này gào thét không khác gì một đứa trẻ.
Ngoại trừ Dante không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Dương Hằng lẫn Selian đều âm trầm.
Vụ việc không những chưa kết thúc, mà còn phức tạp và thâm sâu hơn những gì họ nghĩ lại.

Dương Hằng dùng tay không phá bỏ khóa cũi sắt, đỡ Jezebell lên.


Thanh âm ôn tồn.
"Cô Jezebell, xin hãy yên tâm đi.

Kẻ thủ ác đã chết hôm qua..."
"Nói bậy! Nói bậy! Hôm qua quái vật vẫn còn đến đây!"
Jezebell vẫn tiếp tục gào thét, lời nói của cô không khác gì hòn đá ném xuống mặt hồ, nhấc lên sóng lớn khuấy động trật tự.
Dương Hằng kinh hãi, nhất thời không thể sắp xếp mọi mảnh ghép một cách trơn tru.
Jezebell, quái vật, thứ vật chất trong ống nghiệm, tự sát, tới một lần nữa,...
Hắn đã dần dần mở ra chân tướng, chỉ là còn thiếu một vài chi tiết quan trọng nữa thôi.
Chỉ là không kịp để hắn có thời gian suy nghĩ.

Một tiếng bước chân xuất hiện từ phía cầu thang.

Chính xác hơn là nhiều tiếng bước chân.
"Cứu...!cứu với..."
"Cứu..."
"Đau quá..."
"Cứu với..."
Đó là từng giọng nói rên rỉ đầy thống khổ.

Bốn người bước xuống từ cầu thang, những người này hắn đều đã thấy qua.

Đó chính là Flame và ba tên anh hùng tập sự cấp 0 tham gia trận chiến trước sở cảnh sát tối qua.
Có vẻ như, kẻ thủ ác đã ra tay với bọn họ rồi.

Dương Hằng bỗng dưng nghĩ đến điều mà Lucy nói chiều nay.

Cô bé bảo rằng đã cảm nhận được một ai đó đi ngang qua ngoài cửa vào buổi đêm, khiến cho giấc ngủ của cô không còn ngon giấc.
Một dự cảm không lành cấp tốc lan tràn trong tâm trí.

Không chỉ hắn, lấy đầu óc và sự nhạy bén của Selina hẳn là đã đoán được không kém hắn là bao, sắc mặt của cô cũng thay đổi.
Chỉ có mình Dante lạc quẻ không hiểu gì, chỉ là với trực giác của người làm truyền thông, cậu ta đoán rằng mình đã vướng vào một âm mưu khó lường nào đó.

Cả người không nhịn được mà phát run, không biết là do hưng phấn hay sợ hãi.

Bất chợt, Dương Hằng nắm đấm đặt lên lồng ngực, đồng tử co rút lại.


Một giọt mồ hôi lạnh chảy ra từ trên trán.
"Sao vậy anh?"
"Chết tiệt! Lực lượng anh để lại trên người Lucy đã bị kích hoạt rồi!"
Cả hai đều hiểu ý vị của cái này ra sao, tức là kẻ đó đã bắt đầu trả thù hai người họ rồi.

Tấn công người thân thiết, quả đúng là không có gì thích hợp bằng.
Tuy vậy, thế giới này vẫn còn những anh hùng, người giữ gìn trật tự xã hội trước những mối hiểm hoạ.

Chắc chắn họ sẽ không ngồi yên khi mà một nơi như bệnh viện bị tấn công.

Phải không?
"Dương Hằng, chúng ta phải đi thôi!"
"Ừm!"
Tất nhiên kẻ chủ mưu cũng đã sớm ngờ tới một màn này, và đã chuẩn bị cho Dương Hằng một phần chướng ngại vật.
Đám người Flame bắt đầu biến đổi.

Thân hình phình to, phát trướng đến nỗi mắt suýt lồi ra khỏi hộp sọ.

Làn da tách ra từng mảng rồi lật ngược lại, những anh hùng xấu số này đã trở thành đám quái nhân gớm ghiếc.

So với những quái nhân tối hôm qua, đám quái nhân do anh hùng biến thành có kích cỡ cao gần gấp rưỡi, ít nhất cũng phải ba mét, sức mạnh vật lý là khỏi phải bàn.

Cái đáng nói ở đây là nó còn dùng được siêu năng lực.
Con quái nhân do Flame biến thành bắt đầu bốc cháy, phóng ra từng tia lửa tàn phá khu thí nghiệm, đốt cháy tất cả mọi thứ.

Ba con quái nhân còn lại cũng không hề kém cạnh.
Toàn bộ đám này, vậy mà đều đã đạt trị số trên 3.0!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,300
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 283: 283: Anh Hùng Tồi Tệ


Mà kẻ chủ mưu cũng biết rằng bốn tên quái nhân từ anh hùng biến thành căn bản không ngăn nổi Dương Hằng mười giây, vậy nên đã triển khai vòng tiếp theo của kế hoạch.

Toàn bộ khu phố yên bình này bắt đầu trở nên bạo động.

Số lượng đến cả trăm con quái nhân, chúng phân tán ra khắp nơi, chuẩn bị tàn sát mà không chút kiêng nể nào.
Dương Hằng cùng Selina có thể triệt hạ hết toàn bộ chỗ này.

Nhưng việc đó sẽ rất tốn thời gian.

Dù chỉ chậm một phút, thế cục bên kia cũng có thể xảy ra biến cố.
Thế nên mới nói, Dương Hằng đã phá hủy toàn bộ những gì mà kẻ đứng sau đã làm suốt mấy tháng, và nó muốn dùng cách tàn nhẫn nhất để trả thù hắn.
"Dương Hằng, anh sẽ đến bệnh viện.

Còn ở đây thì cứ để em lo."
"Để em lo? Không được! Selina! Mỗi một tên quái nhân trước mặt đều không kém em thời đỉnh cao! Chưa kể đến hàng trăm..."
Selina nhìn thẳng vào mắt hắn, không có một tia lay chuyển.

Cô là một chiến binh, là nữ chiến thần thủ hộ cho thành Rorgh, kẻ đã bò ra từ trăm vạn xác chết của loài doom để giơ cao thanh kiếm, sao có thể vì kẻ thù hùng mạnh mà lui bước? Thật nực cười!
"Lúc trước khi anh mới bập bẹ làm anh hùng, em cũng tin tưởng anh mà."
Một chút giãy giụa cùng không bỏ trong mắt Dương Hằng biến mất, thay vào đó là sự kiên định.

Hắn mãnh liệt gật đầu.
"Phải bình an đấy, Selina."
"Em vẫn còn muốn uống cà phê của anh pha mà."
Khóe miệng của Dương Hằng nhếch lên một nụ cười, một con rồng bạc khổng lồ xuất hiện từ đai lưng, ngọn lửa màu bạc nuốt chửng toàn bộ phần cản trở ở bên trên, mở ra một lối đi cho hắn.
"Dragon Sig!"

"Biến hình!"
Bốn tên quái nhân nhào tới chỗ Dương Hằng nhưng ngay lập tức bị Selina đẩy lui.

Cô mặc bọc giáp lên người, đại kiếm vung ngang đẩy chiến trường chật hẹp ra bên ngoài.
"Có giỏi thì đến mà bắt tao này!!!"
Âm thanh mạnh mẽ của Selina khuếch tán ra cả khu phố, khí thế sắc bén cũng dần bao trùn lên cô.

Selina vung kiếm, chặt đứt ánh lửa mà quái nhân Flame tạo thành.
Còn về hai người Dante và Jezebell, họ đã tự giác trốn chui lủi ở một chỗ khuất nào đó, tránh cho bị dư âm chiến đấu lan đến.
"Mẹ nó chứ! Mẹ nó chứ! Trang nhất ngày mai là của mình!!!"
Dante đã gào thét trong lòng vô số lần, liên tục giơ máy ảnh lên chụp lấy chụp để.

Đặc biệt là cảnh tượng Selina đại chiến bốn con quái nhân sở hữu siêu năng lực.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Liên tục là những nhát trảm kích được chém ra.

Selina sử dụng thiết bị phản trọng lực sau lưng để di chuyển, không ngừng nghỉ chém giết quái nhân thông thường đồng thời quần chiến với bốn con quái nhân đặc biệt.
Cô đã mệnh danh cho chúng để phân biệt với quái nhân bình thường.

Quái nhân bình thường do người thường biến thành, quái nhân đặc biệt do siêu năng lực giả biến thành.
Bắt đầu xuất hiện lẻ tẻ một số siêu anh hùng đang đóng trú ở gần đây đến hỗ trợ, đồng thời tháp Sential đã nhận được lệnh và đang gửi thêm viện quân.
Cái này khiến cho Selina khẽ thở ra một hơi, bắt đầu tập trung vào bốn đối thủ trước mắt.
Chúng mạnh không kém cô thời kì đỉnh cao không sai, nhưng đó là chỉ về mặt sức mạnh.

Đám quái nhân này chỉ biết chiến đấu theo bản năng hủy diệt của chúng nó.


Selina, trị số 3.2.
Cô vẫn còn kém chính mình thời đỉnh cao một chút, chỉ là phối hợp với bộ trang bị tân tiến cộng thêm những sức mạnh đã đạt được từ hệ thống, cô không nghĩ mình sẽ thua.
"Tới!"
Vô cùng khí phách nói một tiếng, khí thế trên người Selina đạt đến đỉnh cao, chiến ý cũng hoàn toàn được kích phát ra.
Selina là một chiến binh, có thể ngày thường cô không biểu hiện ra, nhưng khi chiến đấu thì khác.
Thân ảnh của cô, ghi tạc vào trong trí nhớ của những người dân ở đây.

Bọn họ biết là thành phố Sential lại muốn ra đời một anh hùng siêu cấp nữa rồi.
Cùng lúc đó, tại tháp Sential.
"Anh đang làm cái quái gì vậy, Unbreakable?"
"Tôi đang sắp xếp viện trợ, có vấn đề gì sao?"
Unbreakable thản nhiên trả lời.

Golden Empress run rẩy kịch liệt vì tức giận không có chỗ phát tác.

Cô liếc nhìn cái điện thoại để trên bàn, thấy được Unbreakable đang xem phần tin tức liên quan đến Dương Hằng, còn lướt xuống cả phần bình luận.
"Anh...!anh...!làm tất cả những việc này..."
Từ lâu rồi, cô đã biết con người của Unbreakable vô cùng tồi tệ, và cũng dần quen với nó, chỉ cần gã không quá đáng hay động chạm gì đến tiền của cô là được.

Nhưng Golden Empress nào có ngờ đến, chỉ vì một bài báo đang nổi tiếng về Dương Hằng mà gã đã nhắm vào hắn cơ chứ.
Cái này không chỉ nhắm đến mình Dương Hằng, mà còn liên lụy đến tính mạng của rất nhiều người vô tội trong bệnh viện.
Unbreakable hơi mỉm cười, hai tay chống lên mặt bàn, bình tĩnh nói.
"Đính chính lại, Golden.

Tôi có gửi viện trợ, Downtream vừa dẫn đầu một nhóm anh hùng xuất phát đến bệnh viện."

"Downtream? Anh đang đùa tôi à? Đí là người chậm nhất trong chúng ta! Vậy mà bây giờ mới xuất phát?"
Nếu Unbreakable thành tâm cứu viện, gã hoàn toàn có thể cử người siêu nhanh như Super Sonic hay thậm chí là chính gã ra tay.

Nhưng không, gã lại thảnh thơi ngồi ở đây, cốt để kiềm chế cô lại.
"Golden, cô không nghĩ là, khu phố bên kia cần cứu viện hơn à?"
Ánh mắt của Unbreakable thay đổi, nó khiến cho sự tức giận của Golden Empress tắt ngúm, thay vào đó là sự sợ hãi và những ký ức không tốt từ hai năm trước bắt đầu tràn về.
Hơn nữa, cô không nghĩ là Unbreakable có thể lạm quyền đến mức nào.

Điều động anh hùng là việc của ban quản lý liên hiệp, liên quan gì đến một anh hùng như Unbreakable?
Nhưng mà, gã ta cứ thế mà nhúng tay vào rồi.

Bộ dạng còn rất nhẹ nhàng.
"Golden, tôi là Unbreakable, tại đây tôi là thần.

Và tôi có thể làm bất cứ cái đéo gì mà tôi muốn.

Cô hiểu chứ?"
Gã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cúi người xuống sát bên tai Golden Empress rồi thì thầm.

Sắc mặt âm trầm và tàn nhẫn đến cực điểm.

Nhưng đã trở lại vui vẻ bình thường ngay một giây sau đó, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
"Đi thôi nào, đến khu phố trợ giúp.

Chúng ta cũng không thể cứ ngồi chờ ở đây, phải không nhỉ?"
Golden Empress cúi gằm mặt xuống, hai bàn tay nắm chặt buông thõng ra.

Cô, lại thần phục một lần nữa.
...
Trở lại một thời gian trước, khi mà Dương Hằng vừa bước xuống tầng hầm ở nhà Jezebell.
Lucy uống một cốc nước rồi đặt nó trở lại chỗ cũ.


Cô lật đật đi về giường của mình.
Giờ mới có chín giờ tối, không quá muộn so với người lớn, nhưng mà đã là giờ ngủ đối với một đứa trẻ như Lucy.
"Mình muốn...!nghe kể chuyện tiếp..."
Cô nói nhỏ trong miệng, đặt mình xuống gối.
Cô rất muốn Dương Hằng kể chuyện cho mình mỗi tối trước khi đi ngủ.

Đáng tiếc là hắn chỉ có thể thăm cô vào buổi chiều.

Cong buổi tối đi đả kích tội phạm và nhiều việc khác.
"Aaaaaa!!!"
Bỗng nhiên, một tiếng hét thất thanh vang lên từ một khu khác của bệnh viện làm cho Lucy giật nảy mình.

Không chỉ mình cô, những bệnh nhân khác đều hiện ra vẻ hoang mang.
"Aaaa!!!"
"Quái vật!!! Quái vật đang tới!!!"
"Cứu với!!!"
Những tiếng hét thảm thiết xuất hiện càng nhiều hơn.

Không chỉ thế, còn có âm thanh đập phá đồ đạc.
Cô y tá chạy vào trong phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Khuôn mặt của cô có dính máu không biết là của ai, sắc mặt sợ hãi tột độ.
"Mọi người, mau chặn cửa lại, và gọi anh hùng tới đi!"
Cô hô hào mọi người trong phòng, ai cũng tiến lên đẩy mấy cái giường làm đồ chặn cửa.

Đồng thời giở điện thoại ra báo về tổng đài của siêu anh hùng.
Oanh!
Một tiếng đập mạnh phát ra từ phía bên kia, dọa cho ai nấy đều lùi lại..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,300
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 284: 284: Giải Cứu


Oanh! Oanh! Oanh!
Âm thanh va đập càng lúc càng to, lực tác động cũng dần vượt qua khả năng chịu đựng của cái cửa khiến nó bóp méo.

Từ phần méo đó, một hình dạng đáng sợ lộ ra.
Tất cả mọi người đều đồng loạt nép sát vào góc phòng, cố gắng tránh xa cái cửa nhất có thể.
Bên ngoài vẫn đang hỗn loạn tưng bừng, đối lập trong phòng lại yên tĩnh dị thường.

Dù biết là vô nghĩa, nhưng ai cũng đều không dám thở mạnh, sợ thứ đáng sợ ngoài kia phát hiện.
Hiển nhiên, nín thở hay không chẳng có tác dụng gì.

Bàn tay gớm ghiếc toàn gân mạch và máu thịt kia vẫn thò ra từ khe cửa đã mép một cái hố to.
Banh!!!
Toàn bộ những cái giường chắn lẫn cánh cửa bị phá tung ra, ba thân ảnh kinh dị lảo đảo đi vào bên trong phòng.

Dù đã bị biến đổi không ra hình người, nhưng quần áo bệnh nhân trên người lac minh chứng cho việc những tên quái nhân trước mặt đã từng là một con người sống sờ sờ.
Chúng cũng không có bất cứ hành động vô nghĩa nào, ngay lập tức nhào vào đám người đang sợ hãi nép ở góc phòng.
Thời gian trong mắt Lucy như ngưng đọng.

Cô nghĩ đến cuộc đời đầy tủi nhục và thống khổ của mình trước kia, đã khiến cô gần như mất hết tất cả.

Lucy đã từng nghĩ đến cái chết quá nhiều lần, để giải thoát chính cô khỏi sự trống rỗng này.
Bây giờ, cô mới hiểu tại sao cái chết lại đáng sợ như vậy.

Sự đau đớn mà nó mang lại chỉ là một phần.

Đáng sợ nhất là ta mất đi những gì, không còn sinh hoạt, không còn ở bên những người mình yêu thương, trở thành một phần mục nát dưới lòng đất.

Lucy không muốn chết, cô vẫn muốn ngủ thật ngon, muốn ăn thật no, muốn được nghe người kia kể chuyện, muốn vui đùa cho đến hoàng hôn...
"Cứu...!với..."

Lần đầu tiên sau biến cố, Lucy mở miệng.

Đó lại là âm thanh cầu cứu.
Bất chợt, một dải lụa màu tím bay ra từ trong người Lucy.

Trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, dải lụa uốn lượn xung quanh người cô, sau rồi nó bay ra hất tung ba con quái nhân, mạnh đến mức chúng phá vỡ cửa kính mà bay ra ngoài.
Lucy mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Trong khi đó, dải lụa kia lại quay trở về uốn lượn quanh người cô.
Tất cả đều không hẹn mà cùng nghĩ đến cái người mặc bọc giáp màu trắng kia.

Lucy thân thiết với người đó nhất, hắn để lại bảo vệ cũng là hợp tình hợp lý.
Chỉ là, vẫn chưa phải thời gian để thở phào nhẹ nhõm, bởi vì ba con quái nhân đã lồm cồm bò dậy, một lần nữa xâm nhập vào trong phòng qua cửa sổ bị vỡ.

Không chỉ thế, có thêm hai con quái nhân nữa gia nhập vào từ bên ngoài cửa.
Một lần nữa, dải lụa màu tím lại ra tay.

Dù nhìn yếu đuối và mong manh thế thôi, nhưng sức lực phát ra lại đủ quật bay toàn bộ quái nhân.
Tuy vậy, nó cũng chỉ là một phần sức mạnh mà Dương Hằng để lại mà thôi.

Dùng một lần sẽ ít đi một phần.

...
Thân ảnh màu bạc xé toạc thiên không, trực tiếp phá vỡ bức tường âm thanh.

Tốc độ còn đang liên tục dâng cao, đủ hiểu được Dương Hằng bây giờ đang sốt ruột như nào.
Này không giống với hồi còn Cosmic Form, hắn còn xa xa không mạnh đến mức đó.

Để tránh cho những tai nạn không đáng có, Dương Hằng thiết trí lực lượng kia chỉ có thể đẩy lui chứ không hạ sát thủ.

Đó cũng là một điểm trí mạng không thể tránh khỏi.
Còn với lực lượng gửi trên người Selina khi trước, nó thậm chí còn có thể coi là chính "hắn" khi được kích hoạt.

Biết hành động độc lập, suy nghĩ, nắm giữ khả năng chiến đấu.
"Kia rồi!"
Hắn đã nhìn thấy tòa nhà của bệnh viện ở xa xa, đôi cánh tạo thành một cơn phong bạo bắn vọt về phía trước.
Oanh!
Hắn cấp tốc thu lại tốc độ, phá vỡ cửa kính mà đi vào trong phòng bệnh.
"Lucy!"
Hắn vội vã nói lớn, thu hút được rất nhiều tầm mắt hướng về phía mình.
"Ôi trời ơi, anh ta...!đến rồi."
"Nhìn hình dạng đó đi!"
"Anh hùng đã tới cứu chúng ta!"
Không biết là ai đã kinh hô, không có một tiếng phản đối nào.
Dù cho Dương Hằng không gia nhập liên hiệp anh hùng, nhưng không có ai nghĩ hắn không phải là một anh hùng.

Bởi vì những gì mà hắn làm với Lucy, vì thứ cảm xúc chân thật mà hắn truyền tải qua từng lần kể chuyện.
Anh hùng trong quan niệm của những người ở đây là một ngành nghề cao cấp, là biểu hiện của giá trị siêu sao mà người bình thường chỉ có thể ngưỡng vọng.

Nhưng ở Dương Hằng, họ thấy được một khía cạnh khác.
Anh hùng, là một loại tâm tính, là một loại tinh thần, một loại ý chí!
Lucy òa khóc rất to, cứ như để giải tỏa hết toàn bộ ấm ức từ trước đến giờ.


Trong sự kinh ngạc của Dương Hằng, thân hình nhỏ bé của cô rúc vào lòng ngực hắn.
"Lucy..."
"Cháu ngủ rất say, không có ác mộng!"
"Bữa sáng rât ngon!
"Cháu...!muốn ra ngoài chơi!"
Lucy vừa khóc vừa nói, trả lời ba câu hỏi mà ngày nào hắn cũng cũng hỏi cô.

Nói tất cả những gì mà cô đã luôn muốn nói từ lâu.
"Lucy, cháu muốn nghe kể chuyện không?"
"Có ạ!"
Bọc giáp tiêu biến, thay vào đó là một người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười dịu dàng với cô.
"Đó là câu chuyện về người anh hùng tình cờ đến một bệnh viện.

Ở đó, anh ta gặp được một cô bé..."
Dưới cái nhìn chăm chú của cô bé, Dương Hằng vung tay, dải lụa ở phía bên kia hất bay toàn bộ quái nhân một lần nữa rồi di chuyển tới chỗ hắn.

Hắn vỗ xuống đai lưng, âm thanh của hệ thống xuất hiện.
"Mage Sig!"
"Biến hình!"
Theo tiếng hô của Dương Hằng, bọc giáp Mage Form xuất hiện bao phủ toàn bộ thân hình hắn.

Pháp bào màu tím than phấp phới, từng hoa văn huyền ảo khắc họa trên không trung.
Khác với sự cuồng dã và bá đạo của Dragon Form, Mage Form lại có vẻ huyền diệu và cao thâm hơn nhiều.

Trên hết, nó phù hợp với tầm mắt trẻ nhỏ.
Một sợi dây trống rỗng xuất hiện trong cánh tay của hắn, phóng dài và tách ra.

Đám dây bao kín lấy lũ quái nhân hệt như một đống xác ướp.

Chúng nó còn không thể phản kháng được.
"Ở yên đây nhé."
"Vâng."
Dương Hằng xách theo năm cỗ "xác ướp lơ lửng trên không mà đi ra khỏi phòng bệnh.

Cảm nhận của hắn bao trùm cả bệnh viện, vô vàn sợi dây lấy hắn từ trung tâm mà tỏa ra.

Bất cứ quái nhân nào bị nhắm đến sẽ chịu số phận bị cuốn chặt.


Mage Sig, trị số 4.0.
Trước sức mạnh áp chế tuyệt đối của Dương Hằng, sự chống cự của đám quái nhân chỉ là vô ích.

Cũng may khi chúng bị giới hạn ở bệnh viện, nếu như đổi lại là một không gian thoáng đạt hơn thì chưa chắc hắn có thể tóm gọn tất cả nhanh như vậy đuọc.
Chỉ là nhìn vài cỗ thi thể nằm trên mặt sàn do bị đám quái nhân sát hại, vết máu văng tung tóe trên tường, cùng với lũ lượt người bị thương.

Cảm xúc Dương Hằng cũng trầm xuống.
Theo một phương diện nào đó, kẻ chủ mưu đã thành công trả thù lại hắn.

Có lẽ sẽ không ai đi trách hắn, nhưng còn chính hắn thì sao?
...
"Chậc chậc, xem ra chọc vào một kẻ khó dây dưa rồi."
Tsukasa lắc đầu cười khổ, đứng trên tần thượng của một tòa nhà, nơi đã bị tàn phá vì trận chiến vừa rồi.
"Jezebell" sau khi rời đi, đã hướng tới bệnh viện nơi Lucy điều trị.

Cô ta muốn làm cho Dương Hằng phải trả giá, đám quái nhân quèn kia tất nhiên là không đủ.

Phải đích thân cô ta đến mới được.
Rất may là, Tsukasa đã xuất hiện một cách đầy bất ngờ để chặn đứng.

Kéo thời gian cho đến khi Dương Hằng trở về bệnh viện.
Thực ra, chính anh cũng định lộ ra một ít bài tẩy để diệt sát "Jezebell", đáng tiếc là năng lực của đối phương thật sự quá quái dị.

Thành ra lại để vuột mất.
Tsukasa cũng không tiếc, bởi vì dù có diệt trừ "Jezebell" này, rất có thể một Jezebell khác sẽ xuất hiện.

Giống như vụ ở tháp Sential vậy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,300
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 285: 285: Bộ Mặt Thật


Mà ở phía bên kia, chiến đấu cũng đã đến hồi kết thúc.
Super Sonic là anh hùng đã giải quyết phần lớn đám quái nhân tạp nham nhờ vào tốc độ siêu nhanh của mình.

Phối hợp cùng những anh hùng khác bảo vệ người dân.

Selina thành công chém giết hai quái nhân đặc biệt.

Đám này đặc biệt khó chơi, không chỉ sức mạnh thể chất vượt trội mà còn vận dụng siêu năng lực ở mức cực cao nữa.

Phanh!
Lưỡi kiếm chẻ dọc, tinh chuẩn cắt đôi thân thể của con quái nhân đặc biệt trước mặt.

Ở năng lượng thuộc tính kim gia trì, những nơi mà lưỡi kiếm cắt qua đều nhanh chóng hủy diệt.
Một phần đường phố cũng bị tạo thành cái rãnh nứt lớn, hai nửa thân thể của quái nhân đổ sang hai bên, không có một giọt máu chảy ra.
Bốn đã diệt ba, con quái nhân còn lại đang bị vây công bởi mấy chục anh hùng khác ở cách đó không xa.

Nhìn tình hình này, chiến đấu sẽ không kéo dài lâu.
Cô ngồi xuống một phần tường gạch đã đổ.

Cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình.

Sử dụng hơi thở cùng với mạch năng lượng cố nhiên có thể khiến thực lực của cô tăng cao, nhưng tác dụng phụ thì sức mạnh nào cũng có.

"Cô...!cô ơi?"
Không biết từ chỗ nào, một cô bé tầm 9, 10 tuổi chạy đến chỗ Selina đang nghỉ ngơi.

Cô bé đưa một chai nước ra bằng hai tay.
"Cho cô hả?"
Selina có chút ngạc nhiên, chỉ tay vão chính mình.


Đứa bé kia nghe vậy thì gật đầu.
"Mẹ cháu luôn dạy là phải cảm ơn người đã giúp mình."
"Có vẻ như cô bé này được nuôi dạy rất tốt."
Selina thầm nghĩ.
Cô tiếp nhận chai nước, giáp mặt mở phần miệng ra.

Cô không muốn lộ mặt ở nơi này, nhưng mà uống nước thì vẫn có thể.
"Không biết Dương Hằng có ổn không..."
An nguy của Dương Hằng không phải điều cô lo lắng, bởi vì so với đám quái nhân cắc ké kia thì hắn quá mạnh.

Cô sợ Dương Hằng sẽ bởi vì an nguy của người khác mà tự trách.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên hai tia laze từ trên trời giáng xuống trúng vào con quái nhân đang bị anh hùng vây công kia.

Sức nóng của laze khiến cho phần đầu của nó bị tan chảy.

Laze tiếp tục di chuyển, cắt đôi thân thể của con quái nhân, đồng thời phá hủy tế bào của nó để quái nhân không thể hồi phục.
Tia laze thu hồi, Unbreakable cùng với Golden Empress hạ xuống từ trên bầu trời.

Đi song song với nhau, dáng vẻ không khác nào một đôi tình lữ.
"Cảm ơn tất cả mọi người đã vất vả! Tôi thật thấy có lỗi khi mà đến chậm như vậy."
"Không sao đâu Unbreakable, chúng ta đều là anh hùng mà.

Đây là trách nhiệm cùa chúng tôi."
Khi đã đến, Unbreakable ngay lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường.

Các anh hùng, người dân nhao nhao vây quanh gã ta.

Quăng tới gã vô số ánh mắt ngưỡng mộ cùng với lời tán dương.
Không so sánh sẽ khônh đau lòng.


So với một Unbreakable được người người chào đón mà nói, chỗ ngồi của Selina ở phía xa lại đặc biệt quạnh quẽ, chỉ mình cô bé đưa nước còn đứng đấy.
"Cháu không ra đó à?"
"Dạ...!tại chỗ đó đông người quá nên cháu không chen được."
"Ra là vậy."
Selina chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu, cũng không để ý nữa.

Dù sao cô cũng không chiến đấu vì danh tiếng, với lại hiện tại cô chỉ đang nghỉ ngơi lấy sức, ngay lập tức sẽ bay đi tìm Dương Hằng.
Nếu như có hàng đống người bu vào, đó mới là phiền toái.
Trong cả hai cuộc đời bình thường và khổ đau mà cô đã trải nghiệm, Selina đều không quá thích chỗ đông người.

Trong cuộc đời thứ nhất, ngoại trừ chiến trường ra thì cô hiếm khi tới chỗ đông, ngay cả đến tiệm cà phê của Dương Hằng cũng lựa lúc ít người hoặc không có ai.
Còn ở cuộc đời thứ hai, vòng bạn bè rất nhỏ, đi nơi nào đó đông người mà không có người thân thiết thì cũng lười đi.
Với Selina, có một số người cô yêu quý bên cạnh là đủ rồi.
Đáng tiếc là, từ khi trở thành người lữ hành, rất nhiều chuyện cứ đổ lên người cô.

Hay có thể nói là "vận rủi quấn thân".
Lần này, Unbreakable hướng về phía cô mà đến.
"Xin chào."
Selina vừa uống xong hớp nước, khó hiểu nhìn về phía Unbreakable đang đứng cách cô vài mét.

Golden Empress cũng đang đứng đó, mỗi tội sắc mặt của cô trầm xuống, có vẻ như tâm trạng không tốt lắm.
"Tôi có thể thấy màn chiến đấu tối hôm qua của cô, rất ấn tượng.

Cảm ơn cô vì đã bảo vệ cho người dân và...!tiêu diệt đám quái vật này."
"À...!ừ...!không có gì..."
Unbreakable lịch thiệp nói, Selina có cảm giác là lạ.

Nhưng mà vẫn gật gù đáp lại cho có.


Sau rồi, Selina nhớ ra vẫn còn có một việc quan trọng khác.

Cô dẫn đến Jezebell thật sự đang sợ run lẩy bẩy đến trước mặt Golden Empress.

Bàn giao mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Thậm chí là một số suy đoán của Dương Hằng lúc đó.
Golden Empress tiếp nhận ngưởi phụ nữ đáng thương này, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

Chỉ có nghe thôi, cô cũng thấy được sự nghiêm trọng của vụ này.
Cũng may là Dương Hằng đã đi ứng cứu chỗ bệnh viện, cho nên Golden Empress mới có thể thở phào một hơi.
"So với đội anh hùng kia.

Làm việc với cặp đôi này dễ chịu hơn hẳn."
Đó là những suy nghĩ thật lòng của cô.
Còn Unbreakable, gã không tỏ vẻ lo lắng hay gì, ngược lại, gã chú ý đến mấy chi tiết không liên quan mấy.
"Cô...!à, tôi có thể gọi cô là gì nhỉ?"
Selina giờ mới nhận ra, hầu hết những anh hùng ở đây đều xưng hô với nhau bằng danh hiệu.

Ngay cả Unbreakable cũng gọi Dương Hằng là Sig.

Cái này không chỉ dễ gọi, còn tốt cho những người không muốn lộ tên thật.
Trong đầu Selina nhanh chóng tổ hợp ra hàng đống những cái tên.

Sau cùng, có hai chữ rơi ra.
"Doom Slayer."
Kẻ diệt doom, đơn giản dễ hiểu, với lại gần như không ai đặt cả.

Selina nghĩ chắc mình cũng không "đạo" trúng ai đó đâu.
"Vậy thì quý cô Slayer, cô cùng với Sig là một đôi à?"
"Đúng vậy."
Cơ hồ không có một chút do dự, Selina trả lời chắc nịch.

Con mắt của Unbreakable lướt qua một chút hứng thú, khóe miệng không nhịn được mà dương lên.
"Ồ, vậy thì tình cảm hai người rất tốt đúng không?"
Unbreakable dường như còn muốn bước lên trước một bước để thu ngắn khoảng cách với Selina, nhưng khi nhìn thấy máy ảnh của Dante ở cách đó không xa.


Gã thu người về, tạo dáng lịch sự trước ống kính, trên môi nở nụ cười thương hiệu.
Đồng tử của Golden Empress co rút lại, ánh mắt đưa hướng Selina như đang cố cảnh báo cô.

Bởi vì ngay khi Unbreakable nói ra câu đó, cô mới nhận ra gã ta cũng đã nói với mình như vậy từ hai năm trước.
Sự kiện kia...
Từ trên người Selina, Golden Empress nhìn thấy cái bóng của chính mình trong quá khứ.
Không khí bắt đầu trở nên quái quái, Selina trong lòng khó chịu.

Không định ở lại đây hao phí thời gian nữa mà kiếm cớ rời đi.
Unbreakable nhìn bóng hình Selina nhỏ dần rồi biến mất, đáy mắt đọng lại một tia nghiền ngẫm.
"Unbreakable?"
Golden Empress đè ép giọng nói xuống thấp nhất có thể.
"Anh có thể...!tha cho hai người họ được không? Với danh vọng của anh hiện giờ..."
"Ôi trời ơi Golden, thế này không giống cô chút nào.

Chúng ta là đồng đội, là gia đình.

Đừng có nói với giọng điệu e sợ đó chứ, tôi...!cũng biết buồn đấy."
"Khi tôi buồn, tôi không biết chính mình sẽ làm những gì đâu."
Unbreakable nói với một giọng thân thiện, nhưng lại khiến cho Golden Empress nổi hết da gà.
Câu cuối cùng, thật sự khiến cho cô hoảng sợ.
...
Selina hạ xuống bệnh viện, thấy được Dương Hằng đang có sắc mặt âm trầm đứng tựa lưng ở ngoài cổng.
"Sao vậy? Chẳng lẽ là con bé..."
"Con bé không sao.

Chỉ là...!vẫn có người chết."
Selina biết tâm trạng của hắn không tốt lắm, cô đem bọc giáp để vào cất trữ.

Đến bên cạnh rồi nắm tay hắn an ủi.
Gió buổi tối phả vào mặt, hai con người đứng dựa lưng vào bức tường hóng gió.

Ở bệnh viện đằng sau bọn họ, đèn vẫn đang bật sáng trưng, tất bật dọn dẹp hậu quả để lại..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,300
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 286: 286: Không Thể Biết Được Hung Thủ


Đến lúc này, toàn bộ nguy cơ đã bị hóa giải.

Vụ việc này mới xem như tạm thời kết thúc.
Dương Hằng và Selina cùng trở về tiệm cà phê.
Nhìn thấy bộ dạng vẫn chưa hết lo lắng của Selina.

Khuôn mặt của hắn giãn ra, một tay véo nhẹ má của cô.
"Đừng có nghĩ anh dễ vỡ như thế chứ? Dương Hằng này tức giận, nhưng còn khuyu mới có thể ảnh hưởng đến anh được."
Dương Hằng cũng không phải đang nói dối.

Để đến một bước hôm nay, hắn đã trải qua khá nhiều cục diện khó khăn, thậm chí là tuyệt vọng.

Để có thể vượt qua chúng, hắn đã đúc luyện một tinh thần ý chí cứng rắn hơn cả kim cương.

Hắn có thể khóc, có thể cười, có thể đau khổ, nhưng sẽ không gục ngã.
"Nếu như nó làm anh tốt hơn, vậy thì làm đi."
"Hả."
Khi mà Dương Hằng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Selina đột nhiên cầm tay còn lại của hắn rồi bập vào má còn lại của cô.

"Thế nào, không muốn véo má em sao?"
Selina bình tĩnh nói, Dương Hằng thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ, sau đó cười lớn.

Lần đầu tiên, hắn thấy cô pha trò, mỗi tội cái mặt vẫn cứ xị ra thế kia.
Selina thẹn quá hóa giận, hất tay hắn rồi chạy biến vào trong.

Làm cho Dương Hằng phải cười khổ đuổi theo.
"Anh đùa...!anh đùa tí..."
Cả căn tiệm vắng vẻ tràn ngập sinh khí lên.

Tình yêu của bọn họ, vốn từ sự liên kết của những số phận cùng khổ, những con người đã bị vận mệnh làm cho tê dại, cho nhau từng chút hơi ấm.


Giờ đã nhiều thêm một chút "màu hồng".
Đêm muộn.
Hai người Dương Hằng, Selina mỗi người một cốc cà phê, đứng dựa vào lan can ngắm cảnh đêm.
"Ngày mai, chúng ta sẽ nhận nuôi Lucy.

Con bé đã ổn rồi."
"Thật sao?"
Dương Hằng kể cho cô nghe chuyện tối nay, Lucy không những có thể giao tiếp bằng lời nói trở lại, mà còn có thể bộc phát ra cảm xúc rất mãnh liệt nữa.
"Thật tốt nhỉ?"
Selina có chút khâm phục người đàn ông trước mắt này.

Cô không hiểu hết những gì mà hắn đã làm, nhưng mà cô biết mình không làm được như vậy.
Trái ngược với khung cảnh nhẹ nhàng tình cảm ở tiệm cà phê.

Trong tháp Sential, đúng hơn là khu vực quản lý ở tầng 20.

Đang là một cảnh tượng kinh hoàng.
Xác của các nhân viên được dàn đều ra khắp nơi, không tứ chi tung tóe hay máu me lăn lộn, chỉ có một phát đạn nhỏ vào chính giữa đỉnh đầu.

Nhanh gọn, tinh chuẩn và tàn nhẫn.
Trong ánh đèn chớp nháy mờ ảo, kẻ thủ ác trong tay cầm một khẩu súng ngắn gắn nòng giảm thanh, chầm chầm bước tới chỗ Jezebell đang co rúm người lại.
"Tại sao...!tại sao mày có thể tới đây?!"
Cô không thể hiểu được.

Đã vào bên trong tháp Sential rồi, vào nơi có phòng ngự mãnh mẽ nhất cả thành phố, một nơi không khác nào một cái pháo đài mà vẫn bị kẻ thủ ác truy giết đến tận đây.
"Xin đừng...!làm ơn..."
Jezebell quỳ khọm xuống, điên cuồng cầu xin.

Tất nhiên là không có chút tác dụng nào, kẻ thủ ác chỉ bóp cò một cách vô tình.
Viên đạn bay xuyên đỉnh đầu của Jezebell.

Cảm nhận được sinh mệnh đang trôi qua nhanh chóng, cô gắng gượng ngẩng đầu lên, muốn ghi tạc khuôn mặt của hung thủ vào linh hồn.
"Không...!thể...!nào..."
Khi mà nhìn thấy khuôn mặt của hung thủ, linh hồn của Jezebell như bị đông cứng lại.

Cô tử vong, để lại chỉ là một khuôn mặt hoảng sợ tột độ, cứ như đã chứng kiến địa ngục vậy.
Kẻ thủ ác thản nhiên vứt bỏ khẩu súng hung khí, đi ra khỏi khu vực đó.

Không ai biết tại sao lại không có cái gì được đánh động.

Mãi cho đến khi một nhân viên đi vào và đã trông thấy cảnh tượng kinh hoàng này mới báo cáo lên cấp trên.
Unbreakable cùng Downtream đã tự mình dẫn theo đội điều tra vào đó.
Kết quả điều tra khiến cho bọn họ đều ngạc nhiên không dứt.

Bọn họ...!không điều tra ra một cái gì cả.
Đó là theo nghĩa đen đấy.

Không manh mối, không dấu vết, không gì cả.

Cứ như là tất cả những người ở đây đều đã tự bắn giết nhau thành ra thế này vậy.
"Downtream."
Theo tiếng nói của Unbreakable, Downtream tiến lên một bước.

Cánh tay vươn ra chạm vào một đài máy tính.
Trong đội, Downtream vẫn luôn là anh hùng bí ẩn nhất.


Lúc nào cũng bận một bộ quần áo đen bó sát che kín toàn thân.

Không bao giờ lộ mặt, ngay cả giọng nói cũng là được máy cải biên.

Cùng với khả năng chiến đấu lặng lẽ, Downtream luôn xuất hiện với hình tượng của một anh hùng sát thủ trong bóng tối.

Ít người biết rằng, gã ta thật ra mạnh nhất ở khoản điều tra.
Nguyên nhân, chính là do năng lực của Downtream.

Thứ năng lực cho phép gã ta kiểm soát toàn bộ trường điện từ tại một khu vực nhất định.
Nó không phải dạng điều khiển rồi bắn điện như một đòn tấn công.

Như thế đối với Downtream thì quá tầm thường.

Gã kiểm soát trường điện từ, cũng kiểm soát tất cả mọi thứ phụ thuộc và tồn tại trong đó.
Nói dễ hiểu hơn, một cái máy tính bị khóa có ẩn chứa thông tin quan trọng.

Downtream không thể biết được mật khẩu, nhưng chỉ với sự tiếp xúc gần, gã có thể biết hết toàn bộ những gì có trong máy tính đó, thậm chí là ổ điện liên thông nó đến các thiết bị điện tử khác.
Bất cứ bảo mật hay cái gì đó tương tự thế, dù cho có nghiêm ngặt đến đâu đều là thùng rỗng kêu to trước mặt Downtream.

Đoạn mã có bảo mật cỡ nào, với gã cũng chỉ là một chút điện từ có thể thao túng tùy ý.
Lần này, gã trực tiếp khống chế toàn bộ trường điện từ của hiện trường vụ án.

Các camera giám sát bị phá hỏng cấp tốc khôi phục lại.

Downtream chiếu hình ảnh đó lên.
Quả nhiên, hung thủ của cuộc tàn sát đã hiện ra trước mắt tất cả mọi người tong phòng thông qua màn hình máy tính.

Một lần nữa, ai nấy lại không giấu nổi sự kinh hãi.
Khuôn mặt luôn bị che ở góc khuất, thân cao, hình thể cũng hỗn loạn vô cùng, chập chùng không xác định.

Thậm chí đến cả việc đối phương là nam hay nữ đều không thể xác định.

Có lẽ, người duy nhất biết được kẻ này là ai chính là Jezebell.

Đáng tiếc là cô đã bị sát hại.
Bởi vì không tìm thấy một lời giải thích hợp lý, cho nên những người điều tra chỉ có thể nghĩ đến đó là siêu năng lực của hung thủ.


"Phong tỏa khu vực này, gia tăng phòng ngự của tòa nhà.

Việc này sẽ được giữ kín, hãy bí mật bồi thường cho gia đình của những nhân viên ở đây."
Mệnh lệnh từ chính miệng Unbreakable nói ra.

Gã ta không mảy may để tâm đến những tính mạng ở đây, chỉ có điều gã là một tên cực kỳ sĩ diện, tuyệt đối không muốn lưu lại bất cứ nhược điểm nào.

Ít nhất là dưới con mắt của người khác.
Tại tháp Sential, quyền uy của Unbreakable chỉ thua kém vị đứng đầu chi nhánh kia thôi.

Vậy nên không có bất cứ dị nghị nào đến từ các thành viên.
...
Buổi sáng, một ngày sau khi cuộc bạo loạn ở bệnh viện diễn ra.

Bởi vì vẫn còn khá sớm, vậy nên cánh truyền thông khát tin như hổ đói vẫn chưa bu lại đây.
Hậu quả vẫn còn đang được dọn dẹp.

Cũng may là thế giới này đã quen với những trận chiến nhiều thiệt hại như vậy, thành ra cũng không quá lâu là có thể xong xuôi.
Khi mặt trời mới lên, Lucy đã mở mắt.
Dù là một đứa trẻ, cô vẫn luôn giữ thói quen dậy sớm.

Lucy cẩn thận vệ sinh răng miệng, rửa mặt cho sạch sẽ.

Cô được cô y tá hỗ trợ thay cho một bộ quần áo gọn gàng nhất có thể.
Phí tổn ở bệnh viện đã được thanh toán hết.

Ngay cả cô y tá luôn chăm sóc Lucy cubgx đã được một khoản thưởng hậu hĩnh từ "tài khoản ẩn danh".
Hôm nay, chính là ngày mà cô được nhận nuôi.

Ngày mà cuộc đời của cô đã bắt đầu lại một lần nữa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,300
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 287: 287: Đi Chơi 1


Thực ra, để nhận nuôi Lucy thì vẫn phải trải qua thủ tục rườm rà, ít nhất là Dương Hằng và Selina cho là vậy.
Thế nên, bọn họ đã dùng tiền để nhảy vọt qua hết các bước đó.

Yên tâm, không vi phạm pháp luật.

Với lại không họ hàng nào nhận nuôi Lucy, cộng thêm việc mẹ và cha dượng đã ngồi tù.

Vậy nên mọi việc cũng rất thuận lợi.
Lucy đã thay đồ gọn gàng, cô bé còn đi một đôi giày búp bê cũ đã được chà sạch sẽ nữa.

Nắm tay cô y tá đứng trước cổng bệnh viện.
Giống như một đứa bé trong nhà trẻ đang chờ cha mẹ đến đón vậy.
Bất chợt, trong lòng Lucy nảy ra một nỗi sợ vô hình.

Khiến cho người của cô hơi phát run.
Nhỡ đâu...!hai người họ không đến thì sao?
Cô ý tá dường như có thể nhận ra cảm xúc xao động của Lucy, lên tiếng trấn an cô bé.
"Cháu đừng lo, họ chắc chắn sẽ đến mà."
Như để ứng nghiệm cho lời nói của cô, hai bóng người xuất hiện từ phía xa.

Cùng rảo bước trên vỉa hè.
Dương Hằng và Selina đều không mặc giáp hay trong trạng thái chiến đấu.

Hắn mặc áo sơ mi tráng và quần âu, bận một chiếc áo khoác nâu có phần vải kéo dài đến đầu gối.

Selina cũng mặc tương tự như vậy, khác biệt ở chỗ áo khoác của cô có màu đen, và cô đang đội một chiếc nón vải.
Mặc dù trang phục hơi già dặn, nhưng mà phối hợp với khí chất đặc biệt của hai người lại không làm người khác cảm thấy cộc lệch khi nhìn vào.
Dương Hằng cùng Selina đi đến chỗ cô y tá và Lucy.


"Cảm ơn cô vì đã chiếu cố con bé."
Cả hai lên tiếng cảm ơn cô y tá, sau đó tiếp nhận Lucy.

Cô bé vẫn còn đang trong trạng thái hơi mơ màng, hai tay đưa ra, mỗi bên tay đều được hắn và Selina đón lấy.
"Đi thôi nào, về nhà."
Dương Hằng nhẹ giọng nói.

Nghe thấy vậy, Lucy thật sự lại muốn khóc to lên một trận nữa, nhưng cô không muốn là một đứa trẻ mít ướt làm mất mặt người khác, thế nên Lucy đã mỉm cười.
Một nụ cười hồn nhiên.
Nhà, với cô khi trước là một nơi đầy bất hạnh, nơi đã đẩy cô đến vực thẳm tuyệt vọng.

Giờ đây, có lẽ nó sẽ khác.
"Còn sớm thế này, trước đừng có về nhà vội.

Hay là hôm nay đi chơi đã đời đi, coi như là chào mừng con."
Dương Hằng thì thế nào cũng được.

Còn Lucy, cô bé cũng giống như hắn, thế nào cũng được.

Bởi vì cái nào cũng đủ hạnh phúc rồi.
Còn một điều nữa.

Tuy rằng Dương Hằng và Selina đã xưng hô Lucy là con, nhưng cô bé vẫn xưng hô hai người là cô và chú.

Nguyên nhân là vì cả hai người vẫn còn chưa kết hôn, nhận nuôi cô bé dưới danh nghĩa là người giám hộ.
Thế là, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Selina.

Cả ba người cùng lên xe đi đến thành khu khác nằm bên cạnh khu Trevolin, khu Lestogil.

Bởi vì tại khu đó có một nơi gọi là công viên giải trí lớn nhất thành phố.
Thành phố Sential rất rộng.

Vậy nên dù có di chuyển bằng xe từ khu này sang khu khác cũng mất chừng chục phút.

Khi xuống xe, bụng của Lucy đã réo lên, sáng nay cô bé vẫn chưa ăn sáng.
"Con đói à? Vậy thì vào một tiệm ăn nhanh nhé."
Khu Lestogil có rất nhiều tụ điểm giải trí, khu vui chơi lớn nhất cũng chỉ là nơi nổi tiếng nhất chứ không phải toàn bộ.

Thành ra các dịch vụ tại đây làm ăn rất phát đạt.
Riêng quán ăn nhanh mà nói, cứ đi tầm vài ba nhà lại thấy một quán.

Số khách mỗi quán đều không ít, đủ để thấy được lưu lượng người ở đây đông như thế nào.
Cả ba người chọn đại một quán to to một chút rồi đi vào.

Đập ngay vào mắt là tấm biển quảng cáo có in hình Super Sonic đang giơ chai nước giải khát mang thương hiệu của anh ta.

Anh cũng là người hùng được ưa thích nhất tại đây.

Cả ba ngồi xuống bàn, bắt đầu gọi món.

Bởi vì ăn sáng, cho nên họ cũng sẽ không lấy quá nhiều món.


Lucy cũng vậy, nếu ăn nhiều, vậy thì cô muốn dành bụng cho bữa tối.

Bữa sáng ăn lót dạ là đủ rồi.
"Hôm nay trời đẹp đấy, thích hợp để..."
Oanh!!!
Chữ "đi chơi" còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị âm thanh phá hủy cắt ngang.

Dương Hằng phản ứng cực kỳ lạnh lẹ, trước đem Lucy chắn trước người rồi nhảy lui về góc tường, Selina phản ứng cũng không chậm, bám sát lấy Dương Hằng.
Vị trí mặt tiền của quán thức ăn nhanh bị một chiếc xa tải màu trắng đụng nát.

Nhưng khi người chủ tức giận, muốn đi ra lý luận một phen thì cửa xe bị đá tung ra.
Dương Hằng lẫn Selina đều khôbg biết nói gì.

Nhiều quán ăn như vậy, tại sao cứ trúng váo chỗ này cơ chứ?
Hai tên cướp đội mũ trùm kín đầu chỉ hở mỗi mắt và miệng, tay cầm theo một khẩu súng shotgun.

Một tên trong đó khống chế lại một vị khách, đồng thời giơ súng lên trước mặt mọi người.

Gằn giọng đe dọa.
"Mau tìm cho tao một con xe tốt, nhanh! Không tao bắn nát đầu con tin!"
Dương Hằng thì đứng ở đằng xa, trên tay cầm một viên gạch nhỏ.
Hắn búng một phát, một viên gạch vụn bé cỡ hòn bi bay vút trong không khí dưới lực bộc phát của ngón tay, đập trúng vào trán của tên cướp đang khống chế con tin.
Với sức lực của Dương Hằng hiện giờ thì cú bắn này còn không so được với đạn bắn, nhưng có thể hạ gục được người bình thường dễ như ăn bánh.
Gã đó hét thảm một tiếng rồi ngã ngửa ra đằng sau, trên trán còn chảy ra máu.

Tên còn lại thì chưa kịp định thần, đã thấy một mảnh gạch vụn tương tự, thứ đã hạ gục đồng bạn của gã găm thẳng vào giữa trán.
Máu chảy ra, cả hai tên cướp đều đã được giải quyết.

Trong khi ai nấy đều trố mắt không biết làm sao mà cả hai tên lại tự ngã xuống.

Cả ba người Dương Hằng đã đi ra khỏi chỗ này.
"Hai người, đi thôi.

Đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến cuộc đi chơi của chúng ta."
Dương Hằng giúp Selina và Lucy phủi bụi dính vào trên quần áo của cả hai.


Sau đó không do dự dắt đến quán khác, cũng may là vẫn chưa kịp gọi đồ ăn, thậm chí chỗ ngồi còn chưa ấm chỗ.
Đúng là xúi quẩy mà.
Sau khi một bữa sáng đầy bất ổn xong, Selina đi theo bản đồ chỉ dẫn đến trung tâm thương mại gần đó.
Dương Hằng không cần mua thêm quần áo, Selina cũng tương tự, nhưng Lucy thì cần.

Cô bé ngoại trừ bộ váy đang mặc ra thì không có quần áo nào cả.

Ngay cả đôi giày búp bê dưới chân cũng là do cô y tá cho.
Tất nhiên là có thể lấy quần áo cũ từ nhà cũ của cô, nhưng mà...!tội gì phảu như vậy.

Dương Hằng và Selina chả keo kiệt chút tiền ấy.
Với người lữ hành mà nói, tiền là thứ không đáng giá nhất.

Khi tiến vào trung tâm thương mại, Lucy mở to mắt khi thấy dòng người đông đúc tại đây.
Cô bé tuy rằng đã đi ra khỏi quá khú, nhưng mà nơi này vẫn khiến cô cảm thấy rụt rè và e ngại.

Dù sao thì trước đó Lucy cũng không phải đứa năng động gì.
Nhưng mà, cảm nhận được sự ấm áp hữu lực từ hai tay, cô bé đè ép sự e ngại trong lòng mà tiến lên.
Cô không muốn bị quá khứ khuất phục.
Trung tâm thương mại rất rộng với ba tầng cao khác biệt.

Nơi mà ba người đang đi là tầng một, cũng là nơi náo nhiệt nhất.

Bởi vì ở đây có tổ chức sự kiện gặp mặt và giao lưu với anh hùng, có cả chụp ảnh lưu niệm lẫn lấy chữ ký luôn.

Thậm chí, nơi đây còn có một cái màn hình lớn chuyên chiếu các thông tin và đoạn video liên quan đến anh hùng.

Dương Hằng còn thấy được đoạn quay cảnh hai người chiến đấu cùng đám quái nhân trước sở cảnh sát..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,300
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 288: 288: Đi Chơi 2


Lucy ồ lên kinh ngạc, cô nhận ra bộ bọc giáp của Dương Hằng trên màn hình kia.

Ngón tay chỉ lên trên đó.
"Đúng rồi, chú đấy.

Người mặc áo giáp còn lại là cô Selina đó."
Cô mở to mắt, chăm chú nhìn Dương Hằng cùng Selina phối hợp với nhau chiến đấu.

Đối với một đứa trẻ mà nói, người quen lên ti vi là một sự kiện vinh dự biết bao, Lucy cũng không ngoại lệ.

Cô bé xem rất chăm chú, đôi mắt như muốn phát ra ánh sáng.
Cả hai người cũng không phá rối cô bé, chỉ cần vui thì đứng một chỗ xem hình ảnh cũng được.
Tầm một phút sau, đoạn hình ảnh đó kết thúc, cắt sang một siêu anh hùng khác đang quảng cáo nước tẩy rửa.
Lucy lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra hành động tự phát của chính mình khiến cho cả ba đều chậm trễ.

Cô xấu hổ cúi đầu, trong miệng phát ra tiếng lí nhí.
"Con...!con xin lỗi."
"Sao phải xin lỗi, cô chú cũng muốn đứng xem mà.

Với lại, sau rồi sẽ có nhiều chiến đấu hơn, lúc đấy con có thể xem thỏa thích."
"Thật sao ạ?!"
Lucy ngẩng đầu lên, hứng thú ngay lập tức bị câu đi, tỏ ra hóa hức vô cùng.

Còn Dương Hằng vẫn chưa biết câu nói của mình sẽ "ứng nghiệm" như thế nào.
Còn về giao lưu với anh hùng ở đằng kia, có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con trẻ đi bắt tay, chụp kiểu anh hay xin chữ ký.

Cộng thêm cả các fan hâm mộ nữa, thành ra tràng diện đang khá là náo nhiệt.
Các anh hùng này hầu hết đều mới xuất đạo hoặc là danh tiếng không cao, vậy nên mới dùng cách này để nâng cao danh khí, từ đó thăng tiến trong liên hiệp anh hùng.

Còn với một số anh hùng cấp 3 hay thậm chí là cấp 4 như Golden Empress hay là Super Sonic, đã không còn cần chiêu trò này để nổi tiếng.

Bởi vì mỗi khi họ xuất hiện đã có hàng đống người bu vào.
Thực ra, ngày trước liên hiệp anh hùng cũng không như thế này.

Nhưng để duy trì tổ chức lớn như liên hiệp hoạt động liên tục không ngừng, đồng thời cung cấp vô vàn tiện ích cho các siêu năng lực gia thì tài chính cần phải cuồn cuộn không dứt.

Tất nhiên, hầu hết các nước và tổ chức khác nhau đều chi ra một khoản hằng năm để đầu tư vào liên hiệp, dù sao thì đám tội phạm sử dụng siêu năng lực vẫn cần người tới xử lý.

Nhưng mà đó chỉ cung ứng được phần lớn thôi.
Thế nên là phương án tham gia vào ngành giải trí và truyền thông được đề xuất và thực hành.

Nó đúng là đã đem lại rất nhiều ích lợi.
Quay phim, show truyền hình, quảng cáo, sử dụng hình ảnh lên các sản phẩm tiêu dùng, đại diện nhãn hàng,...!Tất cả những điều đó giúp cho liên hiệp nhận được một khoản tiền khổng lồ, bù đắp được phần thiếu hụt kia.

Bên sản xuất cũng được lợi nhuận lớn nhờ danh tiếng của anh hùng.

Các anh hùng cũng nhận được số tiền bản quyền rất lớn khi hình ảnh của mình được sử dụng, hay tham gia đóng phim và ca nhạc.

Những người hâm mộ được tiếp cúc với người mà mình ngưỡng mộ, đồng thời lưu giữ những kỷ niệm.
Nói chung, đôi bên đều có lợi.
Chỉ có điều, mặt xấu cũng rất nhanh lộ ra.

Dần dần có nhiều anh hùng sa đà vào tệ nạn, nói là tệ nạn thì cũng hơi quá, phải nói là quá chú tâm vào phần ngọn mà bỏ đi phần gốc.

Không chịu rèn luyện năng lực và bản thân, chỉ chú tâm đi theo danh tiếng và tiền bạc.

Mà theo đuổi mấy thứ đấy cũng vẫn khiến cho quyền lợi ở liên hiệp anh hùng nâng cao, tội gì mà không làm?
Vụ việc nực cười nhất, có lẽ là một anh hùng cấp 4 đi lên theo cách đấy bị một tên cướp bình thường giết chết trong nhà riêng, bằng một khẩu súng ngắn.

Anh hùng không phải bất tử, nhưng tốt xấu gì thì cũng một siêu năng lực gia, một siêu anh hùng cấp 4 lại bị một người bình thường dùng súng ngắn giết chết.
Càng châm chọc hơn, tên này là vì sợ hãi mới cướp cò.

Chứ chẳng phải tay súng siêu đẳng gì.
Bị một cái tát vang dội như vậy, liên hiệp anh hùng đã vội vàng điều chỉnh lại.

Giảm phần thưởng thăng cấp của các nhiệm vụ không nguy hiểm, đồng thời đặt ra các điều kiện phụ để thăng cấp.

Ví dụ như là anh hùng chỉ đi lên nhờ danh tiếng và truyền thông không thể thăng cấp 3, hay là chiến tích không đủ thì không thể thăng cấp 4.

Cấp 5 thì sẽ không đề cập tới, bởi vì quyền hạn của anh hùng cấp này đã tương đương với người đứng đầu một chi nhánh của liên hiệp.

Có thể ngồi ở vị trí đó đều là kẻ mạnh, không ai phù phiếm cả.
Tình trạng đã được cải thiện rõ rệt, nhưng mà vẫn có hệ lụy để lại.

Đó là tạo ra một thế hệ "thần tượng anh hùng".

Bọn họ chỉ mang cái danh anh hùng, nhưng mà hoạt động không khác gì một thần tượng.

Cùng với sự phát triển mạnh mẽ của các trang mạng xã hội, thể loại thần tượng anh hùng này càng thình hành, có thể nói là một trào lưu.


Flame có thể coi là điển hình, anh hùng cấp 1, vận dụng năng lực thì yếu đến đáng thương, tập luyện cũng chẳng đâu vào đâu.

Hoạt động giống một streamer hơn, quảng cáo đủ loại sản phẩm, nhận tiền ủng hộ từ fan.

Đáng tiếc là giờ đã chết rồi.

Xác còn không nguyên vẹn.
Dương Hằng ghét gã này, nhưng vẫn thở dài khi biết được số phận của gã.

Flame không làm gì sai, trừ vụ của Lucy ra.

Nhưng cũng không đáng nhận kết cục thảm khốc như vậy.
Lúc này, mua sắm đã xong.

Selina không hiểu về thời trang cho lắm, thế nên bộ nào đẹp đẹp cho trẻ con là cô vung tay mua hết.

Thế nên là số lượng túi đồ quá nhiều, làm cho cô phải vụng trộm để vào trong cất trữ của hệ thống.
Cả ba người đi ra khỏi trung tâm thương mại, hướng tới khu vui chơi, mục đích chính của chuyến đi lần này.
Lucy bị dòng người đông đúc tiến vào khu vui chơi làm cho choáng ngợp.

Cô nghĩ là trung tâm thương mại đã đủ đông rồi.

Ai ngờ so sánh cả hai thì phát hiện ra trung tâm thương mại chỉ là dòng suối bình thường.

Còn khu vui chơi là một dòng sông chảy xiết.
Trong đó, cô nhìn thấy một đứa trẻ khác đang được người cha đưa lêm ngồi trên cổ.

Ánh mắt hiện lên vẻ khát vọng.

Selina âm thầm chú ý tới hướng nhìn của cô, nhanh chóng minh bạch.

Cô kéo nhẹ tay áo Dương Hằng, ánh mắt liếc về phía đôi cha con kia.
"Lucy, cứ thế này thì dễ bị lạc lắm.

Hay con ngồi lên vai chú đi."
Dương Hằng nhẹ nhàng nói, Lucy mới đầu thì ngơ ra, sau đó mỉm cười gật đầu.


Thân hình mảnh khảnh của cô được Selina bế lên, hai chân choàng qua cổ hắn.

Tầm mắt của cô nguyên bản thấp bé đã được mở rộng ra, cứ như bay lên tận trời vậy.
Cô chưa bao giờ được nhìn "cao" như vậy.

Lucy giống như bất cứ đứa trẻ nào khác, đều khát vọng tình thương.

Chỉ là trải nghiệm quá khứ không tốt đẹp gì làm cho cô bé thu mình lại.

Dương Hằng phát hiện, chỉ khi mà hắn kể chuyện, cô bé mới có thể giống như một đứa trẻ bình thường.
Việc phải làm bây giờ, là để Lucy mở ra nội tâm từng bước một.

"Cho ba vé."
Trả tiền xong, cả ba người Dương Hằng đi vào trong khu vui chơi.

Nơi này có đứng sau là liên hiệp anh hùng, vì vậy vẻ ngoài cực kỳ hoành tráng.

Từng khu vực trong công viên trò chơi đều phải mua vé riêng chứ không tính vé vào cửa, giá cả cũng phải chăng.
Tất cả các trò và sự kiện ở đây đều về chủ đề anh hùng.
"Lucy, con chọn trò nào, chúng ta đi chơi trò đó."
Lần này, cả hai người quyết định để con bé chọn.

Lucy nhìn ngó xung quanh, đắn đo một lúc rồi chỉ đến cái tàu lượn siêu tốc có tạo hình Super Sonic.
"Thế thì đi thôi!"
Dương Hằng cũng quên mất rằng, thế giới này có siêu năng lực, có đám ác nhân.

Và chúng thích nhất là gây sự chỗ đông người, ví dụ như khu vui chơi chẳng hạn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,300
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 289: 289: Đi Chơi 3


"Aaaaa!!!"
Lucy há to miệng, con mắt bị không khí thổi mạnh vào đến nỗi nhắm tịt lại.

Sau rồi mới hé hé được ra một chút, kết quả là chỉ thấy quang cảnh xung quanh đảo điên liên hồi.
"Aaaaaaaa!!!"
Cô lại lần nữa hét lớn, tiếng hét bị tốc độ di chuyển của đoàn tàu kéo dài ra phía sau.

Tiếng hét của Lucy cũng không gây phiền hà với người khác, thậm chí nó còn là một phần của tập hợp hỗn loạn cả chục tiếng hét với nhau trên con tàu lượn siêu tốc này.

Bất kể là trẻ con hay người lớn đều hét lên.

Bởi vì tốc độ của nó thực sự rất nhanh, đường ray còn gập ghềnh và xoắn nữa.
Mất chục người ngồi tàu, duy nhất giữ được bình tĩnh chỉ có Dương Hằng và Selina.

Cả hai kẹp Lucy ở giữa, coi nhẹ áp lực mà đoàn tàu lượn mang lại, còn suy nghĩ vu vơ.
"Super Sonic à? Anh hùng chạy nhanh...!liệu có nhanh như cái tên Decade kia không nhỉ? Không đúng, phải nói là hình dạng Kamen Rider Kabuto mới đúng."
Tốc độ kinh khủng khi đó, hắn vẫn còn khắc sâu đây.

Cho đến cuối cùng của cuộc đấu, hắn buộc phải dùng ma thuật cải biến địa hình xung quanh mới có thể cản chân được Tsukasa.
Hắn có thể xác định Tsukasa không có ý đồ xấu, khả năng cao anh này là tính cách có vấn đề thôi.

Tsukasa mà biết hắn nghĩ vậy, khả năng cao là sẽ nổi đóa chạy tới đánh một trận nữa.

Anh chỉ thử thử Rider hậu bối có chút, thế mà đã bị gán mác thần kinh không bình thường.
Dương Hằng cũng không phải muốn đối phó với Tsukasa.

Hắn muốn đối phó là những kẻ có siêu năng lực "siêu tốc".

Thế giới này có muôn hình vạn trạng, đủ loại siêu năng lực.

Gia tốc tuy rằng khá hiếm, nhưng bốc một nắm trong cả mấy triệu siêu năng lực gia cũng có hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn.


Khác biệt duy nhất chỉ là cường độ mà thôi.
Đám bình thường thì không nói, nếu nhanh cỡ Decade dạng Kabuto, hay chỉ cần được nửa như thế thì mới phiền toái.
Selina cũng vậy, cô đang suy nghĩ về con đường phát triển tiếp theo của mình.
Mạch năng lượng vẫn còn nhiều không gian phát triển.

Nhưng mà hơi thở đã sắp tới giới hạn, tăng phúc từ hơi thở đã ít đi nhiều so với hồi trước.

Thực lực của cô đã chững lại.
May thay, Dương Hằng cho cô môtnits dẫn dắt.
Cả hai đồng thời suy nghĩ miên man, mãi cho đến khi tàu dừng mới thôi.

Lucy thì vẫn chưa ra khỏi trạng thái hưng phấn.

Đã lâu lắm rồi, không, chưa bao giờ mà cô được đi chơi vui vẻ như thế này.
Dương Hằng và Selina nhìn nhau, ngay lập tức nhận ra ý của đối phương.

Cqr hai cùng cười khổ.
Tàu lượn siêu tốc cũng không có gì lắm, nhưng không sao, miễn Lucy vui là được.
"Con muốn chơi trò kia!"
Lucy như đã thả bay chính mình, cô bé hồn nhiên chỉ tay về cái đu quay lớn nằm ngang ở cách đó không xa lắm.

Đu quay có tạo hình cột trụ chống trên mặt đất là Golden Empress.

Phần tóc được làm to lên, phân thành từng cái dây buộc rủ xuống.

Bên trên có gắn chỗ ngồi vững trãi.

.

ngôn tình ngược
Tiếp theo đó, là khám phá mê cung bí ẩn cùng Downtream.


Thực ra chỉ là nhiều nhân viên mặc đồ Downtream truy đuổi làm khách chạy toán loạn thôi.
Thế giới mỹ lệ Helga, thực chất nó không khác nhà gương là bao.

Mỗi tội khác ở chỗ khi nhìn vào gương, ta sẽ tự cảm giác chính mình đẹp lên.

Một cảm giác quái quái nhưng lại kích thích chí tò mò của người tham quan.
Unbreakable không có trò chơi riêng, nhưng mà bức tượng cao đến 20 mét của gã ta ở ngay chính giữa khu vui chơi lại là nơi thu hút nhiều khách nhất.

Ai ai cũng muốn chụp ảnh tại đây.
Mặc dù không quá ưa cái tính cách của Unbreakable, nhưng Dương Hằng không thể phủ nhận sức ảnh hưởng của gã.

Cho nên hắn vẫn hỏi ý kiến của cô bé.
"Lucy, con có muốn đến chụp một bức ảnh không?"
Lucy nhìn dòng người đông đúc đằng kia, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Chen chúc vào đằng kia chỉ để chụp một bức hình, cô nghĩ cũng không muốn.
Những trò chơi vừa rồi, cô tham gia đơn giản vì nó vui.

Chứ không phải do các anh hùng.

Mà chụp cái ảnh với tượng Unbreakable thì không vui cho lắm cô nên thôi.
Hơi đói rồi, nên cả ba người kéo nhau vào khu vực ăn uống để ăn trưa.

Nơi này được mệnh danh là "khu vui chơi lớn nhất Sential" cũng không phải hư danh.

Mấy trò kia chỉ là một phần mà thôi.

Nơi này còn tích hợp thêm rất nhiều dịch vụ như khu trò chơi, khu mua sắm đồ lưu niệm, công viên nước, xem phim tất tần tật.

Quả thật là đi mãi không hết.

Mặt trời đã qua đỉnh điểm của nó, chầm chậm hạ xuống.

Lúc này, đã là gần cuối chiều, dòng người vào khu vui chơi đã vãn đi ít nhiều, nhưng vẫn rất náo nhiệt.
Dương Hằng, Selina, Lucy một nhà ba người đang ngồi trong một buồng của cả cái vòng quay mặt trời.
"Chơi vui không, Lucy?"
Ánh nắng chiếu qua cửa kính, làm cho khuôn mặt của Dương Hằng và Selina có chút mờ ảo trong mắt Lucy.

Cộng thêm cái bầu không khí lâng lâng này, nhất thời khiến cho cô một trận mơ màng bồn chồn.
"Vâng, ngày hôm nay...!con chưa từng được vui thế này."
Lucy bất chợt ôm lấy cả hai, nhưng vì vòng tay của cô quá nhỏ, thành ra chỉ như đang ập vào giữa hai người.

Hai bàn tay đồng thời đặt lên đầu cô rồi xoa nhẹ.

"Dương Hằng, nếu chúng ta có con gái...!thì có lẽ cũng như thế này nhỉ?"
"Anh không biết.

Nhưng mà anh nghĩ nó sẽ rất kì diệu."
"Anh nghĩ khó hiểu thật đấy, nhưng mà em cũng nghĩ như thế."
Bất chợt, một cơn chấn động mạnh khiến cả buồng ngồi rung lắc dữ dội.

Lucy giật mình bám chặt vào vào áo của hai người lớn.

Còn Dương Hằng lẫn Selina đều sững sờ, không phải vì giật mình, mà là...
"Kẻ nào...!kẻ nào dám phá hỏng khoảnh khắc này?!"
Trong đầu cả hai cùng nảy ra một suy nghĩ.

Trên trán nổi gân xanh, hai luồng khí thế đáng sợ bắt đầu bộc phát làm cho ánh năng chiếu vào cũng bắt đàu cong vẹo.

Kinh khủng là vậy, nhưng Lucy ngồi ở giữa lại không ảnh hưởng gì cả.
Rầm!
Lại một cơn chấn động nữa.

Lần này buồng ngồi không chỉ rung lắc, mà còn nảy ra lên tầm một mét.

Kéo theo những người trong đó cũng bị nảy lên.
Những tiếng la hét thất thanh xuất hiện.


Dương Hằng chuyển Lucy ngồi vào lòng Selina.

Còn bản thân thì ngó ra ngoài xem xét.
Là một thằng to béo nào đó đang liên tục gào thét, đồng thời liên tục phá hỏng phần trục của vòng quay mặt trời.

Oanh!
Sức lực của tên béo này không hề tầm thường.

Mỗi cú đập của gã đều khiến trung quay long đong không ngừng, phần khung hình tròn tựa hồ sắp rời ra.

Tất cả các nhân viên bảo an tiến đến đều bị tên béo đánh gục.

Gã nhìn dến những người dưới chân, và hàng đống khách tham quan đang sợ hãi xung quanh.

Nhất thời cảm thấy chính mình thật ưu việt.
Tên béo này là một kẻ thất bại.

Nhưng không hề đáng thương.
Gã luôn luôn chửi mắng người mẹ của mình vì đã khiến mình thừa cân như thế này, trong khi đó chính gã mới là kẻ phàm ăn.

Chửi mắng giáo viên vì đã đánh trượt gã, trong khi chính tên báo lại trầm mê trong dục vọng mà bỏ bê học hành.

Chửi mắng bạn gái vì đã bỏ mình đi, bảo bạn gái chỉ là một con điếm ham trai đẹp trai giàu.

Nhưng chưa từng nhìn lại bản thân xem chính mình ra làm sao.
Thậm chí, tên béo còn lấy tiền dành dụm của mẹ mình, người duy nhất ở bên cạnh gã đi ăn chơi đập phá.

Người mẹ bởi vì quá sốc dẫn đến tai nạn mà mất.
Cứ tưởng cái chết đó sẽ khiến tên này tỉnh ngộ, nhưng không, gã thậm chí còn quay sang chửi mắng người mẹ đã chết.

Bất cứ lời khuyên răn hay góp ý đều không nghe lọt, cứng đầu, ích kỷ, cay độc tới cực điểm.

Trong mắt gã, tất cả là thế giới này sai.
Người như vậy trong xã hội có rất nhiều, là một đám nghe thôi cũng muốn đánh.

Và khi chúng có được sức mạnh vượt trên người khác, ác ý sẽ được phóng thích..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom