Cập nhật mới

Dịch Full Thuyết Tiến Hóa Nam Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Kết hôn


Kỷ Duật Gia cười lạnh một tiếng, "Hay cho một hậu sinh không có giáo dục."

Trương Bắc Trạch không hề giận, chỉ hỏi: "Xin hỏi ngài có biết chuyện Kỷ Uyển nằm viện không?"

Sắc mặt Kỷ Duật Gia có chút thay đổi: "Tôi có biết hay không còn phải báo cáo với cậu sao?"

Trương Bắc Trạch nghe ông ta nói vậy thì đáy mắt lóe qua một chút thất vọng. Anh khác với Kỷ Uyển, không tin huyết thống là phải yêu thương lẫn nhau, cho dù giống như trong bộ phim nói, đến cuối cùng, bạn có thể cảm nhận được huyết mạch vướng bận là không thể vứt bỏ được, nhưng vẫn sẽ làm tổn thương bạn.

Xem ra Kỷ Duật Gia chỉ là một người đàn ông ích kỷ nhu nhược, hôm nay ông ta đã trở nên yếu thế, còn có ý đồ lấy Kỷ Uyển ra để tạo uy nghiêm cho bản thân.

Trong phòng lại rơi vào im lặng, Trương Bắc Trạch lấy một tài liệu từ trong túi ra bày trước mặt Kỷ Duật Gia. Ông ta cao ngạo nhìn lướt qua nhưng không có ý định lấy xem.

"Đây là báo cáo tài sản của Kỷ Uyển, còn có tình hình thu chi 1 năm nay của cô ấy."

Kỷ Duật Gia lập tức nhìn anh.

"Đúng vậy, tôi có thể lấy được báo cáo tài sản của cô ấy thì cô ấy cũng có thể lấy được của tôi", Trương Bắc Trạch nói qua loa vài câu, sau đó đem tài liệu đẩy đến trước mặt ông ta, "Mời ông xem kỹ."

Kỷ Duật Gia do dự lấy lên xem một lát, sự kinh ngạc trên mặt càng rõ hơn, sau khi xem xong thì 2 mắt mở to, "đây là……" Con bé sao lại có…...nhiều như vậy.

"Công ty tôi và cô ấy cùng kinh doanh trước giờ vẫn chia 5:5, hơn nữa, cô ấy còn học được cách đầu tư từ một giáo viên ưu tú. Mời ông xem khoản chi của cô ấy một chút."

Kỷ Duật Gia nghe vậy bèn lật qua trang khác, ông ta vừa xem Trương Bắc Trạch vừa nói: "Số chi ra 1 năm nay của Kỷ Uyển có ⅔ là chi cho việc mua quà cho gia đình. Chỉ có ⅓ là dùng cho thu chi hằng ngày."

Ba Kỷ nhìn một lượt, phát hiện lời anh nói không sai, ông ta lại lật trở lại, mở to mắt nhìn con số đến ông ta cũng cảm thấy ngạc nhiên,"Cậu cho tôi xem cái này làm gì?"

Trương Bắc Trạch chăm chú nhìn ông ta, "Tôi chỉ muốn cho ngài biết, Kỷ tiên sinh, Kỷ Uyển không dành gì cho bản thân, điều cô ấy quan tâm là người nhà. Cho nên cô ấy muốn thay ông tiếp quản VK hoàn toàn chỉ muốn làm dịu mối quan hệ giữa anh em ông, hy vọng có một ngày mọi người có thể hòa hợp lại với nhau, em trai em gái của cô ấy có thể hòa hợp với đại gia đình này. Nhưng ngài đã làm gì với cô ấy? Nghĩ rằng cô ấy vì tiền, vì dã tâm của bản thân sao? Sự thật bày ra trước mắt, cô ấy hoàn toàn có thể không để mình cực khổ như vậy, cổ phần của VK đối với cô ấy mà nói không có giá trị gì, chỉ là xương gà mà thôi!"

Sắc mặt Kỷ Duật Gia trắng bệch, "Cậu……!" Ông ta trừng mắt nhìn Trương Bắc Trạch lại không nói ra được lời nào.

"Kỷ Uyển hoàn toàn vì ngài mới tiếp nhận cái công ty tốn công vô ích này, ngài lại phòng cô ấy như phòng trộm, thật nực cười!"

"Cậu cút đi cho tôi!" Kỷ Duật Gia thẹn quá hóa giận, đập mạnh tài liệu xuống bàn hét lên với anh.

"Không cần ngài nói, những gì tôi muốn nói vừa hay đã nói xong rồi, cáo từ." Trương Bắc Trạch đứng lên, mặt không cảm xúc nhìn ông ta rồi rời đi.

Trương Bắc Trạch quay lại xe, nghỉ ngơi một lát mới bảo tiểu Phương lái xe.

"Anh Trương, chị Kỷ không biết chúng ta đến đây, chị ấy biết sẽ không tức giận chứ?" Tiểu Phương vừa lái xe vừa lo lắng hỏi.

"Không đâu." Trương Bắc Trạch bật màn hình, nhìn người anh yêu đang cười vui vẻ trên màn hình, "Cô ấy sẽ không giận đâu."

Lúc này điện thoại lại vang lên, là Lý Mẫn Lệ gọi tới. Trương Bắc Trạch hẹn địa điểm với bọn họ, bảo tiểu Phương đón họ rồi lái xe về đoàn phim.

Lý Mẫn Lệ lên xe thì phấn khởi nói với anh về lượt xem chương trình ngày hôm qua, thật sự là cười không khép miệng.

Trương Bắc Trạch cũng thở nhẹ một hơi, Đài truyền hình tin tưởng anh nhiều như vậy nói thật anh còn có chút áp lực.

Xe đang đi vào đường cao tốc, Lý Mẫn Lệ thảo luận kế hoạch với Trương Bắc Trạch, người quay phim cúi đầu thay đổi góc máy quay. Kỷ Uyển đột nhiên gọi điện thoại đến.

Trương Bắc Trạch ra hiệu cho Lý Mẫn Lệ, sau đó hít sâu một hơi mới nhấn nút nghe.

"Trương Bắc Trạch, chúng ta kết hôn đi."

Vẫn chưa cho anh cơ hội chuẩn bị thì Kỷ Uyển đã ra việc này làm cho anh có chút ngơ ngác.

"Cái, cái gì?"

"Chúng ta kết hôn, sau đó cùng làm ba mẹ nhé!" Kỷ Uyển hưng phấn hét lên.

Trương Bắc Trạch hoàn toàn ngốc, "Cái, cái gì?" Hạnh phúc cũng có thể khiến con người ta hít thở không thông như vậy sao? Tóm lại anh bây giờ sắp không thở được rồi.

Kỷ Uyển bên kia cười ra tiếng.

Lý Mẫn lệ hiếm gặp biểu cảm ngốc nghếch của Trương Bắc Trạch liền bảo người quay phim quay lại, có thể dùng không thì lát rồi nói.

"Kỷ Uyển, em, nói thật sao?" Trương Bắc Trạch lúc sau mới định thần lại, còn có chút lắp bắp nói.

"Đương nhiên, em quyết định rồi!" Giọng của Kỷ Uyển rất vui vẻ, "Chúng ta nhất định sẽ có một gia đình cực kỳ hạnh phúc."

Nụ cười của Trương Bắc Trạch dần dần mở rộng ra, sau đó chậm rãi cười thành tiếng, "Được, chúng ta kết hôn đi!"

"Hả?" 3 người trong xe đều kinh ngạc kêu lên, nhìn về phía nhân vật chính.

"Chúng ta cùng nhau…… cẩn thận!"

"A…..."

***

Kỷ Uyển đang nằm trên giường bệnh truyền dinh dưỡng, mang nụ cười hạnh phúc nói chuyện điện thoại với Trương Bắc Trạch, đột nhiên nghe đối phương nói một câu "Cẩn thận" hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, sau đó cô nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, điện thoại đột ngột bị ngắt.

"Trương Bắc Trạch, Trương Bắc Trạch" Kỷ Uyển lo lắng, thân thể cứng đờ, nghe thấy tiếng xe cấp cứu ngắt quãng trong điện thoại, sự bất an cực độ đột ngột dâng lên. Cô căng thẳng gọi lại cho anh, vẫn là sự im lặng, bàn tay cầm điện thoại không khống chế được run lên.

Không, không đâu! Kỷ Uyển bắt đầu điện thoại cho tiểu Phương, không ai nghe máy, Lý Mẫn Lệ cũng không nghe. Sự bất an của cô dâng lên cao hơn, không đâu, không đâu!

Cô một tay rút kim ra chạy nhanh ra ngoài.

Kỷ Uyển ở cửa của bệnh viện cuối cùng nhận được tin tức. Lại là một tin tức xấu nhất.

Xe của Trương Bắc Trạch đang ở đường cao tốc thì xảy ra tai nạn, trước mắt sống chết chưa rõ.

Đầu “oang” một tiếng trở nên trống rỗng, cô có cảm giác cả người rơi xuống vực sâu ngàn trượng, cứ rơi mãi, rơi mãi…….

Cô mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

"Tiểu Uyển, tiểu Uyển!" Thím bày Thẩm Ninh trong điện thoại kêu lên, "Phấn chấn lên, Trương Bắc Trạch cần con!"

Nước mắt không ngừng rơi xuống, Kỷ Uyển nghe vậy thì cố gắng tỉnh táo lại một chút, cô khó khăn cầm điện thoại lên, "Ninh, Ninh Ninh, con phải làm sao đây……"

"Con ngoan, đừng gấp gáp, cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu, con đừng gấp gáp, con đến hiện trường xem một chút, nếu có tin tức gì ta sẽ báo cho con. Chúng ta lập tức qua đó!" Thẩm Ninh dặn dò trong điện thoại.

"Con biết rồi, con biết rồi." Kỷ Uyển lẩm bẩm, dựa vào cửa đứng lên, loạng choạng ngồi vào một chiếc xe taxi.

***

1 tiếng sau Kỷ Uyển mặc bộ đồ bệnh nhân cùng khoác áo, mồ hôi nhễ nhại chạy đến bệnh viện công lập gần nơi xảy ra tai nạn nhất, nhưng khắp nơi đều không nhìn thấy Trương Bắc Trạch đâu, y tá nói anh vừa được đưa vào cấp cứu.

2 từ cấp cứu như đả kích Kỷ Uyển, cô xông vào phòng phẫu thuật đang phẫu thuật cho anh, vừa khóc vừa muốn chạy vào xem.

"Tiểu Uyển!" Thẩm Ninh và Kỷ Duật Hành cũng vừa đến, "Sao rồi?"

Kỷ Uyển quay người, gương mặt mồ hôi hòa với nước mắt ngã vào lòng Thẩm Ninh.

"Anh ấy, nếu anh ấy chết rồi……"

"Không có đâu, xùy, không được nghĩ bậy bạ, sẽ không đâu." Thẩm Ninh ôm chặt lấy cô.

Kỷ Duật Hành nhìn phòng phẫu thuật sáng đèn, lại nhìn Thẩm Ninh một cái, lấy điện thoại của Kỷ Uyển đi xử lý rắc rối thi nhau kéo đến.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đối với Kỷ Uyển giống như trải qua mấy thế kỷ.

Y tá đưa một số đồ cho cô ký tên, hơn nữa còn đưa đến một cái máy quay, nói tìm thấy trong xe bị tai nạn.

Thẩm Ninh thấy đèn vẫn còn sáng thì ấn nút quay lại, vừa hay là âm thanh không thể tin được của anh, "Kỷ Uyển, em nói thật sao?"

Kỷ Uyển thút thít nói: "Lúc nãy con nói với anh ấy là con muốn cùng anh ấy kết hôn!"

"......Tôi làm sao vậy…… Anh xảy ra tai nạn rồi tiên sinh, chúng ta sẽ kéo anh ra…...Cứu bọn họ trước, cứu bọn họ trước…… tiên sinh, tiên sinh!"

"Aaaaa--" Kỷ Uyển khóc lớn hơn ngã trong lòng Thẩm Ninh.

Trời ơi, Trương Bắc Trạch là một người tốt như vậy đừng cướp anh ấy đi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Trong cái rủi có cái may


Đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Lúc bác sĩ bước ra nói với Kỷ Uyển Trương Bắc Trạch vô sự thì trái tim căng thẳng của Kỷ Uyển cuối cùng cũng có thể thả lỏng ra rồi ngất đi trong lòng của Thẩm Ninh. 

Lúc tỉnh lại cô đang nằm giường bên cạnh Trương Bắc Trạch, nghe có tiếng người nói chuyện.

"Cô ây ngất rồi……"

"Ừm, con bé lo lắng cho cậu quá, nghe nói cậu không sao nên yên tâm."

"Hô……" Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng thở ra một hơi, "thương thế của tôi có nghiêm trọng không…...?"

"Yên tâm đi, thương thế của cậu mặc dù không nhẹ những từ từ sẽ trị khỏi. Trên mặt và những nơi khác không có vết thương lớn, chỉ là chân của cậu…… Bác sĩ nói có thể phải tiến hành trị liệu trong thời gian dài…..."

"Chân của anh ấy bị sao?" Kỷ Uyển miễn cưỡng chống đỡ đứng dậy, giọng nói run rẩy ngồi sát bên giường của Trương Bắc Trạch, nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của anh mà nước mắt tuôn rơi.

"Ngốc quá, anh không sao, đừng khóc……" Trương Bắc Trạch muốn lấy tay lau đi nước mắt của cô nhưng phát hiện bản thân đến một chút sức lực cũng không có.

"Anh dọa chết em rồi……" Kỷ Uyển chủ động để tay của anh lên mặt mình, cảm nhận anh mang theo chút lạnh băng vẫn còn tồn tại.

Trương Bắc Trạch thương tiếc nhìn cô, dùng rất nhiều sức lực điểm nhẹ mặt cô, bảo cô đừng lo lắng.

Thẩm Ninh để cho 2 vợ chồng an ủi nhau một lát sau đó mới nói: "Bác sĩ nói chân của cậu bị chấn thương nghiêm trọng, chân trái gãy xương, chân phải đứt gân, có thể cần một khoảng thời gian tương đối dài dưỡng bệnh và phục hồi, nếu không có thể sẽ…...tàn tật."

"Sao lại như vậy chứ……" Rõ ràng hôm qua gặp anh vẫn chạy như bay, hôm nay lại gãy xương, đứt gân, trong lòng Kỷ Uyển dâng lên cảm giác khó chịu, nhìn chân anh bị bó bột thì trước mắt đen lại.

"Đừng lo lắng, sẽ khỏi thôi." Trương Bắc Trạch không có thời gian lo lắng bản thân, anh chỉ muốn để Kỷ Uyển ngừng khóc.

"Đúng vậy, đừng lo lắng, chút chuyện nhỏ mà." Thẩm Ninh mang theo ngữ khí lạc quan đi qua vỗ vai Kỷ Uyển, "Được rồi, sống là tốt rồi, vấn đề gì đều có thể giải quyết, còn con, phải bình phục tâm tình mới được, em bé trong bụng chịu không nổi sự kinh sợ như vậy đâu."

"A" Kỷ Uyển theo bản năng ôm lấy bụng.

"Không cần lo lắng, thím đã bảo bác sĩ xem qua, trước mắt vẫn tốt, chỉ cần con có tâm thái tốt thì em bé cũng sẽ không sao." Thẩm Ninh đỡ Kỷ Uyển ngồi xuống, "Được rồi, ba của đứa bé không sao rồi, con nghĩ cho em bé một chút, đợi em bé ra đời thì ba nó sẽ không còn quan trọng như vậy nữa đâu."

Kỷ Uyển bật cười, Trương Bắc Trạch cũng miễn cưỡng nở nụ cười.

"À, là vậy sao?" Một âm thanh từ cửa vọng vào.

Thẩm Ninh giật mình sau đó nở nụ cười: "Ông xã, anh quay lại rồi sao?"

Kỷ Duật Hành trong tay cầm 2 chiếc điện thoại đi vào, nhìn thoáng qua bệnh nhân đã tỉnh sau đó ánh mắt dừng lại, cười như không cười nhìn vợ.

"Ai da, em không phải là thấy không khí quá nặng nề nên mới chọc 2 đứa nó một chút." Thẩm Ninh Lấy lòng đi về phía chồng, "Vất vả rồi, vất vả rồi, em xoa bóp cho anh nhé." Nói rồi kéo chồng mình ngồi xuống đấm vai cho anh.

"Về nhà anh sẽ xử em sau." Kỷ Duật Hành ngẩng đầu, nguy hiểm nhìn vợ.

Thẩm Ninh lè lưỡi, sau đó hỏi: "Sao rồi, tai nạn xe rốt cuộc là thế nào vậy?"

Kỷ Duật Hành bỏ điện thoại xuống: "Đây là một vụ tai nạn liên hoàn, có 1 chiếc xe trên đường cao tốc đâm vào xe của Trương Bắc Trạch, chiếc xe đó lại bị một chiếc khác đâm vào, dù sao giảm nhẹ chút xung kích, nếu không……"

Lời của anh ta chưa nói hết nhưng mọi người đều đã hiểu.

Kỷ Uyển hít vào một hơi lạnh.

"Là sao, là có người cố tình gây ra sao?" Thẩm Ninh nhăn mày.

"Anh không biết, có điều chủ của 2 chiếc xe đó anh đã biết rồi, chủ xe đâm vào xe Trương Bắc Trạch là Lý Nhất Hy, chiếc xe sau là Hứa Trí, điều kỳ lạ là 2 người này đều là người của VK."

"Lý Nhất Hy?" Kỷ Uyển khiếp sợ đứng lên.

Kỷ Duật Hành nghiêng đầu, nghĩ ngợi: "Cái tên này, đúng rồi, cậu ta đã chết rồi."

Chiều hôm đó nhạc sĩ của VK - Hứa Trí dưới sự ép hỏi của cảnh sát đã nói ra sự thật. Thì ra trong lòng anh ta ôm hận với Lý Nhất Hy, nói hắn đạo tác phẩm của mình, sáng hôm nay còn đến tìm Lý Nhất Hy, bởi vì anh ta phát hiện ra ca khúc mới của Lý Nhất Hy có hình bóng ca khúc của anh ta, đang tranh chấp thì thấy hắn đột nhiên rời đi, anh ta tức quá nên cũng lái xe đuổi theo, anh ta muốn tìm cơ hội để dạy dỗ hắn, ai ngờ thấy xe hắn lái ngày càng nhanh, giống như phát điên đuổi theo 1 chiếc xe khác, bản thân cũng không biết trúng tà gì cũng đuổi theo trên cao tốc, kết quả trong chớp mắt 3 chiếc xe đâm vào nhau.

Kỷ Uyển nghe xong thật sự không dám tin, lẽ nào Lý Nhất Hy là nhìn thấy xe của Trương Bắc Trạch nên đi theo, sau đó cố ý đâm vào sao? Quá điên khùng rồi, hắn rốt cuộc tại sao phải làm như vậy chứ?

Cô không hiểu, hiện giờ chết không đối chứng, hắn lại hại chết người quay phim, hại Trương Bắc Trạch và chị Lý, Tiểu Phương đều nằm bệnh viện, cô cũng không muốn nghĩ đến con người đã chết đáng ghét này.

Chỉ là người xảy ra sự cố là Trương Bắc Trạch và Lý Nhất Hy, 2 ngôi sao đang nổi, phóng viên giống như điên cuồng tập trung ở bệnh viện,thề không nhận được kết quả sẽ không bỏ cuộc, phòng làm việc của bọn họ và VK đều loạn cả lên, đầu óc Kỷ Uyển ong ong kêu lên, nhưng cô cũng biết bản thân nên ra mặt đối mặt với tất cả, cho mọi người một lời giải thích.

Thẩm Ninh lại ngăn cô lại, nói bây giờ cô đang mang thai, không nên mệt mỏi quá độ.

"Nhưng cũng phải có ai đó đứng ra nói rõ chuyện này chứ." Kỷ Uyển cười khổ nói, cô bây giờ chẳng muốn rời xa Trương Bắc Trạch chút nào, nhưng cô không thể không gánh lấy trách nhiệm này.

"Con có thể nhờ một người đại diện mà." Thẩm Ninh chớp mắt.

"Lúc này con đi đâu để tìm một người có thể đại diện cho công ty và VK chứ……"

Thẩm Ninh liếc mắt nhìn qua chồng mình, người chú yêu quý của Kỷ Uyển.

Kỷ Uyển phản ứng có hơi chậm chạp, phải tốn chút thời gian mới hiểu ý Thẩm Ninh, cô ngạc nhiên nhìn thím bảy.

Theo sự hiểu biết của cô, chú bảy từ khi ra đời đến nay chưa bao giờ làm việc gì, càng đừng nhắc đến nhận chức vụ gì, chú ấy là nhà giàu nhàn rỗi điển hình. Ninh Ninh muốn cô mời chú ấy phá lệ sao?

Thẩm Ninh vừa nói ra, Kỷ Duật Hành đã biết vợ anh có ý đồ gì, lúc cô và Kỷ Uyển cùng nhìn sang thì tất cả các toan tính đều đã hiện rõ.

"Chú bảy……" Kỷ Uyển do dự gọi, không thể phủ nhận Kỷ Duật Hành làm người đại diên phát biểu chuyện này là tốt nhất rồi, hơn nữa có chú ấy thì phóng viên không dám hỏi những vấn đề nhạy cảm nữa.

Kỷ Duật Hành nhăn mày, sau đó bất lực thở ra một hơi, bàn tay xoa đầu Kỷ Uyển: "Bỏ đi, phụ nữ có thai thực sự rất yếu ớt, chú ý một chút." Lúc Thẩm Ninh mang thai 2 tên nhóc đó rất thảm, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ."

"Chú bảy, chú thật tốt!" Kỷ Uyển cảm kích ôm chặt lấy chú mình.

"Chồng nhà em là một người chú tốt." Thẩm Ninh cười hihi hôn vào mặt chồng mình.

"2 người thật là không ra sao mà." Kỷ Duật Hành nhéo vào má của 2 người họ.

Mọi người không ai ngờ tới thất thiếu gia nhà Kỷ gia lại là người ra mặt làm người phát biểu cho tai nạn của Trương Bắc Trạch và Lý Nhất Hy, trong số bọn họ có người từng phỏng vấn cách anh ăn chơi nhưng trước giờ về công việc thì chưa có. Đêm nay cuối cùng bọn họ được lĩnh giáo rồi, hơn nữa hy vọng không có lần sau nữa.

Bình thường Kỷ Duật Hành luôn nở nụ cười trên môi, đến lúc làm người phát biểu của cuộc họp báo thì thái độ rất cứng rắn, chỉ cho phép hơn nữa chỉ đồng ý trả lời những câu hỏi anh muốn trả lời. Sau khi anh nói rõ sự việc thì không cho phép có ý kiến nghi ngờ nào. Các phóng viên không dám đưa ra vấn đề nhạy cảm chọc giận anh, lăn lộn trong giới này nhiều, lợi hại trong đó bọn họ đã hiểu rõ cả rồi.

Nhờ phúc của anh, một cuộc họp báo vốn nến kịch liệt đã cực kỳ êm đềm mà kết thúc.

Ngày hôm sau truyền thông công bố tin tức Lý Nhất Hy đã chết, còn có một số tin tức Trương Bắc Trạch bệnh nặng nằm trên giường bệnh.

Những fans của Lý Nhất Hy không biết rõ mọi chuyện cũng bi thương cho sự ra đi của thần tượng, còn fans của Trương Bắc Trạch thì coi như anh trong cái rủi gặp cái may, dùng mọi biện pháp cầu chúc cho anh sớm hồi phục. Rất nhiều đồ bổ dưỡng được gửi đến công ty từ khắp nơi trên thế giới. Thậm chí còn có nhiều fan nghĩ cách đến thăm anh, nhưng Kỷ Uyển ở bên cạnh chăm sóc anh nên đã uyển chuyển từ chối.

Nửa tháng sau tình hình của Trương Bắc Trạch đã có chuyển biến tốt, sau khi anh làm một cuộc phẫu thuật nữa thì Kỷ Uyển đã liên hệ 1 nơi rất tốt về trị liệu, định để anh đến đó làm phục hồi chân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: London của chúng ta


Thứ 7 khán giả được xem một kỳ đặc biệt cuối cùng của , trong chương trình phát ra video thảm khốc của vụ tai nạn, sự chia buồn với người đã chết,  hơn nữa còn phát ra lời nói của Trương Bắc Trạch trong thời khắc sinh tử: 

"......Tôi làm sao vậy…… Anh bị tai nạn xe, chúng ta sẽ kéo anh ra…… Cứu bọn họ trước đi, cứu bọn họ trước đi…… tiên sinh, tiên sinh!"

Chỉ ngắn ngủi vài câu nói đã làm vô số người cảm động. Có bao nhiêu ngươi tự hỏi lương tâm mình, lúc gặp phải tai nạn bọn họ có thể nói ra được những lời như thế không? Đặc biệt đối phương còn là minh tinh trẻ tuổi, giàu có, địa vị cao. Có nhà bình luận nói nhân cách của Trương Bắc Trạch rất huy hoàng, dường như che lấp hết những thành tựu trong diễn xuất của anh.

Lượt xem của kỳ này đã tạo nên một con số kỳ tích. Chương trình ghi lại cuộc sống thường ngày của Trương Bắc Trạch khi đến London tiếp nhận điều trị. Đại đa số đều nghĩ Trương Bắc Trạch đang tĩnh dưỡng, sau đó bọn họ ngạc nhiên phát hiện anh vẫn bận rộn như lúc trước. Sáng sớm, 6h tỉnh dậy tiến hành tập luyện, cùng quản lý xinh đẹp ăn một bữa sáng đầy dinh dưỡng. Lúc 8h, giáo sư hài kịch sẽ được mời đến phòng bệnh giảng dạy. Nghiêm túc học tập 2 tiếng đồng hồ, anh lại học thêm 1 tiếng tiếng anh online. Ăn cơm trưa sau đó ngủ 1 tiếng, tỉnh dậy lại làm các bài kiểm tra, đồng thời sẽ tiến hành tập luyện phục hồi nửa tiếng, sau khi trị thương anh sẽ lựa chọn đọc sách để nghỉ ngơi. Đợi đến sau 4h lại có 1 vị chuyên gia về quản lý đến dạy, cho đến 5h30 mới kết thúc.

Khán giả nhìn thấy ngay cả bọn họ không đau ốm bệnh tật cũng không có một ngày bận rộn như thế, Trương Bắc Trạch trong lúc dưỡng thương sau tai nạn vẫn không ngừng học tập.

Biên kịch lúc quay chương trình hỏi anh: "Anh hoạt động lâu như vậy, bây giờ lại bị thương do tai nạn, tại sao không lựa chọn việc tĩnh dưỡng thoải mái, ngược lại còn sắp xếp lịch học đầy ắp cả ngày như vậy?"

Trương Bắc Trạch: "Bởi vì trước nay vẫn hoạt động nên không có thời gian học tập, cho nên bây giờ trong họa được phúc, cố gắng đem năng lực của bản thân nâng cao một chút. Thật sự là càng học tập càng có thể nhìn thấy sự thiếu sót của bản thân."

"Anh bây giờ đã là 1 người thành công, còn cảm thấy bản thân vẫn thiếu sót sao?"

Trương Bắc Trạch cười: "Không có ai là hoàn mỹ hết, tôi còn kém nhiều lắm."

Không ai nghĩ rằng Trương Bắc Trạch đang làm bộ làm tịch cả, bởi vì anh trong mỗi kỳ của tiết mục thì thời gian rảnh rỗi anh đều đọc sách hoặc học tập, hoặc là luyện tập. Đoàn phim sau khi làm hoạt động tặng sách trong trường còn mở một cuộc hỏi đáp, để anh và một số nhân viên đeo mặt nạ tham gia, trong đó còn có một số nhân vật học giỏi, các loại đề thi, chỉ có một nữ nhân viên cùng anh đấu đến cùng, Trương Bắc Trạch thua cô ấy ở đề phụ, nhưng không ai dám nói anh không đủ kiến thức.

Người nổi tiếng thì là người nổi tiếng, anh có chỗ hơn người của anh, nhưng có thể trở thành người nổi tiếng siêu cấp thì chắc chắn có liên quan đến nhân cách mê người. Giới giải trí dễ thay đổi, người mới đến người cũ đi, muốn giữ được sự trung thành của fans trong hoàn cảnh này, nếu không có nhân cách tốt sẽ làm không được. Chị Lưu cho rằng Trương Bắc Trạch làm được rồi, cho nên chị hoàn toàn không lo lắng, đề nghị anh nghỉ ngơi 1 năm, chờ Kỷ Uyển sinh xong rồi quay lại.

Trương Bắc Trạch trong chương trình cuối cùng từ biệt khán giả như vậy, fans mặc dù rất tiếc nuối nhưng càng cầu chúc anh sớm ngày hồi phục.

Trương Bắc Trạch cứ như vậy tạm thời rời khỏi giới giải trí, ở London yên tĩnh phục hồi và học tập. Hơn nữa cùng chung sống với Kỷ Uyển vừa mới trở thành vợ của anh.

Lúc Kỷ Uyển cùng anh đến  London cô đã từng do dự, nếu cô làm như vậy đồng nghĩa với việc bỏ rơi ba và công ty VK không quan tâm, nhưng sau khi ba cô biết cô mang thai thì đã có chút thay đổi, sau đó, chú bảy để ba cô và chú ba nói chuyện với nhau, cuối cùng ba quyết định chuyển nhượng cổ phần lại cho cô, nhưng chú bảy là người đại diện cho cô tiếp tục ở lại công ty làm tổng giám đốc.

Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, sau đó cô mới nghe A Hành nói, hôm xảy ra tai nạn Trương Bắc Trạch đã đến VK gặp ba.

Bọn họ đã nói gì với nhau Kỷ Uyển không biết, nhưng cô cũng không muốn biết lắm. Cô và Trương Bắc Trạch đăng ký kết hôn, cảm thấy mọi thứ đang chuyển biến tốt đẹp, điều này cũng làm cô vô cùng vui mừng.

Sau khi cô cùng anh đến London đã sống những ngày tháng nhàn nhã hiếm có, mỗi ngày đều ở bên nhau, lúc anh học tập thì cô học cách dưỡng thai, anh đọc sách cô cũng ở bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, hôn nhau ôm nhau, tươi đẹp đến giống như có được cả thế giới, nhưng Trương Bắc Trạch càng ngày càng không vừa ý, anh nghe nói lúc Thẩm Ninh mang thai thì những bữa ăn dinh dưỡng đều do A Hành đích thân làm, ý chí chiến đấu của anh cũng trỗi dậy, nói là phải mời người dạy anh nấu ăn.

Vừa hay có một cô gái bị gãy chân cũng điều trị ở trung tâm phục hồi, tên là Jones, là một chuyên gia về đồ ăn dinh dưỡng, bởi vì phòng bệnh thuộc loại biệt thự nên người nhà và gia đình có thể lựa chọn tự nấu nướng trong phòng bệnh. Vì vậy bữa trưa và bữa tối cô ấy đều tự mình chuẩn bị, cô mời Kỷ Uyển ăn vài lần, Kỷ Uyển cảm thấy mùi vị rất ngon, do đó Trương Bắc Trạch  thành tâm thành ý mời cô dạy bí quyết cho mình.

Có lẽ là thấy anh rất yêu vợ mình nên cô Jones cũng có lòng tốt gật đầu đồng ý yêu cầu của anh, chỉ là sau khi biết anh là ca sĩ thì đưa ra 1 yêu cầu: Anh bắt buộc phải hát 1 ca khúc trước khi học nấu ăn coi như là thù lao.

Vừa hay Kỷ Uyển và Jones đều thích nhạc soul nên Trương Bắc Trạch mỗi ngày đều ôm ghi-ta hát 1 ca khúc, hôm nay anh hát là bài của Rennes, âm thanh thánh thót nhanh chóng vang lên liền nhận được sự yêu thích của 2 cô gái, cô Jones liền nhảy lên, sau khi kết thúc cô còn cười haha: "Anh hát còn hay hơn chủ nhân của ca khúc đó nữa."

Trương Bắc Trạch bỏ đàn xuống: "Ca khúc của Rennes thuộc về anh ấy, ca khúc của anh ấy có linh hồn của anh ấy, tôi không cướp được." Rennes là ca sĩ soul tốt nhất nước Anh những năm gần đây, cũng là người giành giải Grammy cho album nhạc soul vào năm ngoái.

"Anh thích Rennes sao?"

"Big fan." Trương Bắc Trạch cười chỉ mình và Kỷ Uyển.

Sau bữa tối hôm đó có 1 người áo đen cao to gõ cửa phòng bệnh của Trương Bắc Trạch, đi vào cười tươi lộ ra hàm răng trắng: "Vợ tôi nói cậu hát hay hơn cả tôi, hơn nữa cậu là fan bự của tôi phải không?"

Trương Bắc Trạch và Kỷ Uyển nhìn thấy Rennes - người đoạt giải Grammy thì cả 2 cùng cười lên. Bọn họ lại không ngờ đến cô Jones là vợ của Rennes.

Hai người mang tâm thế là fan cùng bắt tay với Rennes, Rennes nhìn kĩ Trương Bắc Trạch, đột nhiên khoa trương kêu lớn lên: "Vợ tôi không có nói với tôi fan của tôi lại là ngôi sao nổi tiếng Trương Bắc Trạch."

Trương Bắc Trạch nhướng mày. 

"! Cannes!" Rennes vỗ anh một cái, "Hey! Anh bạn trẻ!"

Trương Bắc Trạch nhìn anh, cười lớn.

Trước giờ Rennes là người rất có hứng thú với người của phim ảnh, ngày hôm sau Rennes chính thức mời anh và Kỷ Uyển đến làm khách tại phòng của cô Jones. Bốn người ăn một bữa tối ngon miệng, học được nhiều điều hơn từ nhau, Rennes là một người có niềm yêu thích với âm nhạc, cô Jones nói trong cuộc sống của anh ấy ngoài âm nhạc ra chỉ có con gái. Rennes hôn vợ tỏ vẻ bất công.

Trương Bắc Trạch và Kỷ Uyển nhìn thấy cảnh ấm áp như vậy cũng trao nhau một nụ hôn dịu dàng.

Rennes phát hiện mình và Trương Bắc Trạch mặc dù quốc tịch không giống nhau, không giống màu da, nhưng lại rất hợp, anh ấy vốn dĩ muốn cùng anh bàn luận chuyện phim ảnh, nhưng đang bàn chuyện âm nhạc không thể dừng lại được, anh không ngờ người Hoa sẽ có sự lý giải sâu sắc về thanh điệu như vậy, hơn nữa người Hoa này còn là một ảnh đế của thế giới!

Đáy lòng anh không ngừng khâm phục người trẻ tuổi trước mặt mình.

Sau khi kết thúc, phu nhân Jones đề nghị Rennes và Trương Bắc Trạch cùng hát một bài, nhưng y tá tìm đến mời Trương Bắc Trạch về phòng uống thuốc nghỉ ngơi, do đó chỉ đành tiếc nuối bỏ qua.

Một tháng sau, nguyện vọng của phu nhân Jones được thực hiện. Rennes vì sở thích cá nhân mà làm MC của một tiết mục âm nhạc ở London, mỗi kỳ đều mời những nhà âm nhạc cùng anh bàn luận, hoặc hát cùng với anh, khách mời lần này lại vì sự cố không thể đến nên Rennes đột nhiên nghĩ đến Trương Bắc Trạch.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Hôn khắp nơi


Trương Bắc Trạch nhận được điện thoại không hề do dự liền đồng ý. Một là do rất lâu rồi anh chưa ra khỏi nhà, thật sự có chút bứt rứt; hai là tiết mục mà Rennes làm MC anh cũng có nghe đến, là một buổi quảng bá âm nhạc tự do, ở đây không có nhiều người quen biết anh, cũng không nhìn thấy dáng vẻ anh, chỉ bàn luận chuyện âm nhạc, thú vị hơn những cuộc phỏng vấn trong nước nhiều.

Rennes đích thân đẩy xe lăn của Trương Bắc Trạch vào thính phòng, sau khi cùng anh nói vài câu thì đưa ngón tay cái ra hiệu với bên ngoài thể hiện anh muốn bắt đầu.

"Hi, mọi người, chào mừng lắng nghe radio thế giới âm nhạc, tôi là Rennes", Rennes lưu loát bắt đầu tiết mục, lúc giới thiệu khách mời nói: "đến đây hôm nay là một nhân vật thần bí, tên là ZMan-- à, tôi rất thích anh chàng trẻ tuổi này, tin rằng thông qua kỳ tiết mục hôm nay, mọi người sẽ yêu thích anh ấy, nào, ZMan, chào hỏi mọi người đi!"

Để Trương Bắc Trạch mang theo chút thần bí khi xuất hiện là ý kiến của Kỷ Uyển, mặc dù không biết cô úp mở điều gì nhưng Trương Bắc Trạch cũng theo ý cô, Rennes lại thích thú đồng ý.

"Xin chào mọi người, tôi là Zman, rất vui có thể đến đây gặp mặt mọi người……"

Rennes có thiên phú về làm MC nên, bắt đầu từ anh dẫn dắt, Trương Bắc Trạch cơ bản chỉ giống như nói chuyện bình thường, phối hợp với anh, người trong phòng cùng chung chí hướng, tiếng cười không ngớt.

Kỷ Uyển ngồi bên ngoài nhìn qua kính thấy Trương Bắc Trạch cười vui vẻ như một đứa trẻ cũng vui vẻ nở nụ cười.

Trong chương trình phát thanh thường có một đoạn mời khách mời hát, Trương Bắc Trạch đồng ý, cùng Rennes cười chọn 1 bài hát mang tiết tấu R&B, dưới sự đệm bằng đàn ghi-ta của Rennes. Anh hát rất thoải mái, âm trung trầm pha trộn cách hát của phương đông và phương tây có một mê lực rất đặc biệt làm cho khán giả vô cùng yêu thích, thậm chí đến Rennes cũng rất yêu thích, cũng hòa mình vào bài hát theo anh.

Hai người cười kết thúc, trợ lý phát thanh nhảy lên theo điệu hát vẫn chưa muốn kết thúc điệu nhảy của mình, không chờ được hỏi Kỷ Uyển: "Chồng của cô rốt cuộc là ai vậy?"

Kỷ Uyển cười nhẹ: "Ca sĩ kiêm diễn viên thôi."

Trợ lý cảm thấy cô nói quá khiêm tốn, quá qua loa rồi, tiếp theo khán giả gọi điện đến hỏi, khán giả đều hỏi Zman rốt cuộc là thần thánh phương nào, có ra album nào không, Rennes sau khi nhận câu hỏi này lần thứ n liền cười haha nhìn Trương Bắc Trạch, sau đó lấy micro nói với anh: "Tôi có thể gợi ý cho mọi người, chỉ là gợi ý này-- anh ấy là nam diễn viên đã từng giành được chiếc cúp Cannes."

"Oh my god!" Trợ lý và khán giả đang nghe radio đồng thời kinh ngạc, anh lại còn là Ảnh đế Cannes!

Chương trình radio  kết thúc trong sự vui vẻ, nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.

Một gợi ý của Rennes không giúp khán giả phát hiện anh là ai, ngược lại còn khiến họ rơi vào bức màn bí ẩn. Đồng thời đêm đó có người còn truyền đoạn phát thanh anh hát lên youtube, bởi vì còn có danh tiếng của Rennes đi kèm nên ca khúc trên mạng liền nổi tiếng, tạo thành một sự náo động không nhỏ. Rất nhiều người đều bắt đầu truy tìm Zman là ai.

"Thì ra anh giỏi như vậy." Trương Bắc Trạch nhìn ipad nằm trên sofa trong phòng bệnh chống cằm nói.

"Lời này nên là em khen anh, anh tự nói liền trở thành mèo khen mèo dài đuôi rồi đấy." Kỷ Uyển cười nhạo anh.

"Vậy chồng em có lợi hại không nào?" Trương Bắc Trạch cười hihi kéo cô lại.

Kỷ Uyển cẩn thật không động đến chân anh, dựa vào lòng anh mỉm cười: "Lợi hại, lợi hại nhất thiên hạ."

Trương Bắc Trạch hài lòng ôm cô: "Gọi chồng đi." Anh nghiện cái xưng hô này mất rồi.

"Đáng ghét, cứ bắt em gọi." Kỷ Uyển đỏ mặt không chịu, mấy tháng qua cô còn phải quen với thân phận mới này của anh, còn anh giống như không biết mệt mỗi ngày đều dụ dỗ, ép buộc cô gọi anh như vậy.

"Gọi chồng đi, vợ ngoan." Trương Bắc Trạch cắn tai cô.

"Đừng mà." Kỷ Uyển cười khẽ tránh trái tránh phải.

"Có gọi không?" Trương Bắc Trạch gãi ngứa cô.

"Đáng ghét……." Kỷ Uyển bị anh vừa hôn vừa chọc chịu không nổi kêu một tiếng, làm anh càng hôn cô mãnh liệt hơn.

"Vợ ngoan, vợ giỏi……" Trương Bắc Trạch dâng lên dụ.c vọng, tay anh bắt đầu làm loạn, Kỷ Uyển liền ngăn lại nói, "Không được, không được."

Trương Bắc Trạch biết, nhưng anh vẫn hôn cô khắp nơi, thở hổn hển thả cô ra, "Anh biết mà."

Kỷ Uyển đỏ mặt chỉnh lại quần áo, dịu dàng nói: "Anh còn bị thương, đợi vết thương lành rồi……"

"Anh không sao." Trương Bắc Trạch liền nhấn mạnh, "Anh chỉ sợ làm bị thương em và con."

Kỷ Uyển cười gật đầu nói: "Chồng em là tốt nhất."

"Không tin sao?" Trương Bắc Trạch nhíu mày, cầm lấy tay cô nói, "Em có cần tự xác nhận không?"

"Em tin em tin, lời chồng nói em đều tin." Kỷ Uyển buồn cười nói.

Trương Bắc Trạch nhéo cô một cái, nhìn cô hồi lâu, thở ra một hơi ôm chặt lấy cô: "khoảnh khắc anh gặp tai nạn, trong đầu đều là em. Anh phát hiện anh không sợ chết, anh chỉ sợ em sẽ khóc, còn có em bé trong bụng cũng phải chịu tội theo."

"Em sợ anh chết, lúc chờ ở ngoài phòng phẫu thuật em thậm chí nghĩ đến việc nếu anh chết em cũng không muốn sống nữa."

"Ngốc quá, phải sống cho tốt." Trương Bắc Trạch thâm tình nhìn cô, "......Chúng ta phải sống thật tốt."

Kỷ Uyển đặt tay lên bụng vẫn chưa nhô ra của mình, cũng để tay mình trên bụng.

Lúc năm mới, Trương Bắc Trạch và Kỷ Uyển vẫn ở London, sau đó phim cũng lên sóng, hơn nữa làm nên một kỳ tích phòng vé của phim điện ảnh, trực tiếp chạm nóc tất cả các bảng xếp hạng. 

Trương Bắc Trạch trở thành đại danh từ đảm bảo về cả chất lượng và doanh thu phòng vé, điện thoại ở công ty reo không ngớt, các bên quảng cáo và sản xuất phim đều muốn hẹn làm hoạt động sau khi anh trở lại, nhưng Trương Bắc Trạch đều từ chối, anh có thể đứng vững nhưng vẫn làm điều trị, hơn nữa một lòng một ý đợi sự ra đời của bé con trong bụng Kỷ Uyển.

Tháng 6 cùng năm, Kỷ Uyển sinh ra Tiểu Thạch Đầu con trai đầu lòng của 2 người, hy vọng thằng bé lớn lên có thể cứng cáp mạnh mẽ như đá.

Trương Bắc Trạch ôm con trai cho Kỷ Uyển xem, hơn nữa còn thề: "Anh sẽ không giống như ba anh, nhất định anh sẽ chăm sóc tốt cho em và con."

Kỷ Uyển nghe mũi có chút cay: "Em biết mà."

Qua vài ngày, trong phòng bệnh có 1 vị khách đặc biệt đến, là phục vụ Jones White nhỏ bé  năm ngoái gặp được ở St.Andrew, hôm nay anh ta là một đạo diễn - biên kịch, giành giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Toronto, anh ta vừa nhìn thấy Trương Bắc Trạch liền hào hứng hỏi: "Gần đây anh có dự định gì không?"

Trương Bắc Trạch nhướng mày: "Muốn làm 1 album." Dưới ý kiến của Kỷ Uyển và sự giúp đỡ của Rennes, trong vòng 1 năm anh đã thu âm một album tiếng anh, trong đó có 8 ca khúc không có MV.

"Tôi ghét album ca nhạc!" Jones nhảy dựng lên, "Tại sao diễn viên cứ thích ca hát nhỉ!"

"Tôi thích âm nhạc."

"Tôi đương nhiên cũng thích âm nhạc nhưng ghét diễn viên đi hát." Đạo diễn White trừng mắt nhìn anh nói.

Trương Bắc Trạch buồn cười nhún vai: "Tôi là 1 diễn viên, cũng là 1 ca sĩ."

Jones không biết lẩm bẩm nói gì sau đó lại hỏi: "Sau khi ra album thì sao?"

"Giữ con." Đây là việc Trương Bắc Trạch quyết định, anh muốn chăm con cho đến khi thằng bé tròn 1 tuổi rồi mới quay lại làng giải trí.

"Tôi ghét trẻ con!" Đạo diễn White lại nói thêm 1 câu, sau đó lấy ra 1 kịch bản từ trong túi, "tôi hy vọng anh có thể diễn phim của tôi."

Trương Bắc Trạch nhận lấy nhưng không định mở ra xem: "Tôi đã quyết định nghỉ ngơi thêm 1 năm mới làm việc."

"Không được, tôi chỉ đợi cậu nửa năm thôi."

"Vậy anh tìm diễn viên khác đi nhé."

Jones trợn mắt với anh, "Tôi có dự cảm bộ phim này là kiệt tác thế giới của tôi."

"Tôi tin tưởng anh." Trương Bắc Trạch cũng xem qua tác phẩm đầu tay của anh ta, biết rằng anh ta là 1 đạo diễn kỳ tài, "nhưng gia đình là thứ quan trọng nhất với tôi."

"Nó thậm chí sẽ giúp anh giành được giải Oscar!"

"Không sao cả."

"Vậy anh có hứng thú với cái gì."

"Vợ, con."

Đạo diễn White trừng mắt nhìn anh, "All."

Đêm đó Trương Bắc Trạch chăm cho vợ con đi ngủ xong mới ngồi dưới ánh đèn xem hết kịch bản. Jones đưa cho anh kịch bản về khoa học viễn tưởng, anh diễn vai một người máy có bề ngoài là 1 con người, hơn nữa theo hoàn cảnh khác nhau có thể nói được các loại ngôn ngữ khác nhau, đây là 1 nhân vật có tính thách thức rất cao. Trong lòng anh có chút rung động, nhưng nhìn vợ con thân yêu đang ngủ, tâm tình cũng bình tĩnh hơn, đời người có được có mất, bây giờ anh đã hiểu rất rõ rồi.

Của anh nhất định sẽ thuộc về anh, không phải của anh có cưỡng cầu cũng không được. Điều anh có thể làm bây giờ là yên ổn bảo vệ hạnh phúc hiện tại.

Chỉ là không biết Jones nghĩ gì mà mỗi ngày đều đến làm phiền anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom