Cập nhật mới

Thừa Hoan Ký

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thừa Hoan Ký

Thừa Hoan Ký
Tác giả: Diệc Thư
Tình trạng: Đang cập nhật




Nữ chính là Mạch Thừa Hoan một cô gái sinh năm 1995, sinh ra trong một gia đình bình thường ở Thượng Hải. Từ nhỏ đã có thành tích học tập xuất sắc tính cách rất ưu tú, sau khi tốt nghiệp đại học thuận lợi vào cơ quan nhà nước, có một người bạn trai xuất thân từ gia đình khá giả, chuyện tình cảm ổn định. Dưới sự thúc dục của mẹ cô là Lưu Uyển Ngọc cô đã bàn bạc kết hôn với bạn trai Tân Gia Lượng. 

Tuy nhiên, điều kiện kinh tế thuận lợi của Tân gia đã khiến mối quan hệ tình cảm bình đẳng vốn có này trở nên mất cân bằng, đồng thời, sự can thiệp quá mức của mẹ Mạch vào các sự kiện cả đời của con gái đã đẩy nhanh sự tan vỡ giữa Mạch Thừa Hoan và Tân Gia Lượng.Giữa hiếu thảo với cha mẹ và trung thành với bản thân, Mạch Thừa Hoan phải loay hoay tìm hướng đi, cô dần thoát khỏi sự kiểm soát mạnh mẽ của mẹ và chuyên tâm hơn vào công việc.

Sự lột xác của Mạch Thừa Hoan đã được bà kế của cô công nhận và cô được bà giao cho nhiệm vụ quản lý khách sạn mà bà coi trọng nhất. Diêu Chí Minh, cháu trai ruột của bà kế và là một quản lý khách sạn chuyên nghiệp, dần hiểu và đồng cảm với Mạch Thừa Hoan trong quá trình hợp tác với cô, hai người trở thành đối tác làm việc song hành cùng nhau. 

Trong cuộc sống hằng ngày, Diêu Chí Minh được bao quanh bởi tình cảm chân thật, giản dị của nhà họ Mạch và mối quan hệ của anh với Mạch Thừa Hoan dần tiến triển.

Từ dựa dẫm vào cha mẹ đến khi đạt được thành tựu của bản thân, Mạch Thừa Hoan đã và đang đi trên con đường phát triển phi thường chỉ thuộc về riêng cô. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


7 giờ tối, bầu trời mùa hè cận nhiệt đới vẫn chưa tối hẳn, lúc này mọi người đều đã trở về nhà, Mạch Thừa Hoan xuống xe ngẩng đầu lên thì thấy một nửa đèn trong toàn khu nhà ở đã được thắp sáng, căn nhà được cho thuê giá rẻ trông giống như là bảo tháp chứa đầy châu báu.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ có ngôi nhà thứ hai, cô sinh ra và lớn lên ở đây, chưa từng rời đi.

Thừa Hoan sống với bố mẹ và một em trai, nhà họ Mạch tuy nhỏ nhưng cơ sở vật chất khá đầy đủ, điều may mắn nhất là cửa sổ hướng ra biển, khi thời tiết tốt sẽ thấy bầu trời xanh và mặt biển trải dài vô tận.

Khi mới chuyển đến, nhiều người thân và bạn bè đã rất ngạc nhiên: "Khu nhà ở xã hội mà có cảnh đẹp như thế này, đúng là chính phủ vì nước vì dân.”

Chính sách vì dân của chính phủ  không chỉ giới hạn ở điều đó, Thừa Hoan từ tiểu học đến đại học chưa từng trả một xu học phí nào, hoàn toàn miễn phí. Sau khi tốt nghiệp, cô vào cơ quan nhà nước để làm việc và cống hiến cho xã hội là hoàn toàn theo lẽ thường.

Thế giới của Mạch Thừa Hoan luôn rất hạnh phúc, khoẻ mạnh, và vui vẻ. Cô chưa từng phải tiếp xúc với mặt tối của hành trình đô thị hoá, mà chỉ hưởng thụ chế độ hoàn thiện toàn diện của nó. 

Cô đại diện cho thế hệ may mắn.  

Hôm nay cũng như thường lệ, cô từ cơ quan về nhà vừa đúng lúc được ăn món ngon mẹ nấu.

Trong thang máy, cô gặp những người hàng xóm quen biết. Cũng giống như nhà họ Mạch, họ đã sống ở đây hàng chục năm.

Bà Hoàng bắt chuyện với Thừa Hoan, có phần giễu cợt nói: “Nhà cháu sớm đã khá giả rồi mà vẫn còn ở chỗ này sao? Chắc chắn là tiếc phong thuỷ tốt, vì thế mà cả cháu lẫn Thừa Tảo đều được học hành đầy đủ.”

Thừa Hoan cười không nói gì!

Thừa Hoan luôn cho rằng giữ im lặng là cách xã giao tốt nhất, hơn nữa những lời nói của các bà vợ này thường mang nhiều hàm ý, khen là thật mà châm chọc cũng là thật lòng. 

Cứ lễ phép với người lớn tuổi, cô nghĩ thà họ thô lỗ còn hơn mình thô lỗ.

Một bà Chân khác nói: “Thừa Hoan, mẹ con vừa bưng lên một rổ rau lớn.”

Đứa cháu trai nhỏ của bà với tay định kéo chiếc kẹp trang trí trên túi xách của Thừa Hoan, nhưng bà Chân đã vội ngăn cậu lại.

“Này,” bà lớn tiếng la: “Đó là túi xách hàng hiệu, đừng làm hỏng,” bà nhịn cười, “Phải không, Thừa Hoan?”

Thấy thang máy đã đến tầng 17, Thừa Hoan vội vàng cười nói tạm biệt, rồi đi ra ngoài.

Mẹ mở cửa và đang nấu cơm, một mùi hương bay ra hành lang, Thừa Hoan hít sâu một hơi.

Ai dám nói đây không phải là niềm an ủi lớn nhất nhất đời khi biết rằng có một bữa ăn hạnh phúc đang chờ cô khi cô tan làm về.

Cô biết nhiều đồng nghiệp sống một mình chỉ có thể uống nước khoáng và ăn bánh mì.

Giống như người bạn tốt của cô Mao Vịnh Hân vậy, khi cô ấy trở về căn hộ và cởi giày ra, cô ấy phải uống một ly rượu whisky với đá lạnh, Thừa Hoan đã cười nhạo cô ấy, trước khi cô ấy 30 tuổi nhất định sẽ nghiện rượu.

Một lần Vịnh Hân hỏi mẹ Thừa Hoan: "Dì có thể làm sủi cảo không? Ba năm rồi con chưa được ăn sủi cảo ạ."

Thật tội nghiệp, ngay cả mẹ Thừa Hoan cũng cảm thấy thương, bà lập tức làm một nồi lớn, bảo con gái bưng lên cho cô ấy.

Thừa Hoan ở trước cửa cao giọng nói: "Thừa Tảo, em có ở đó không?"

Thừa Tảo đến mở cửa cho chị.

Cái gọi là phòng khách cũng chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, đặt đồ đạc đơn giản, cũng không có nhiều không gian, một người lớn có thể giơ tay đụng chạm hai bức tường, nhưng cái không gian nhỏ hẹp này cũng chưa bao giờ khiến Thừa Hoan cảm thấy khó chịu, không vui.

Đó là vì gia đình bốn người rất yêu thương nhau.

Cha mẹ luôn để con cái thoải mái, chị một lòng chiều chuộng em, em tính tình hiền lành, hơn nữa tất cả đều biết thu hẹp phạm vi hoạt động cá nhân.

Thừa Hoan rót một chén trà đá uống, tủ lạnh nhỏ đặt ở bên cạnh sofa, rất thuận tiện.

Bà Mạch thò đầu ra, "Con về rồi à?"

Thừa Hoan tiếp tục cười nói: "Vâng ạ."

"Hôm nay đi đường thế nào?"

“ Tắc đường lắm mẹ.”

Thừa Tảo nhìn thấy nụ cười kia, cúi người xem mặt của chị. Thừa Hoan ngửi được mùi mồ hôi trên người em trai, vội vàng bịt mũi lại.

Cô ấy hét lên: "Sau khi chơi đá banh em phải đi tắm chứ, đôi giày cao su hôi hám đó vẫn chưa mang lên sân thượng để phơi khô hả?" 

Thừa Tảo vỗ tay và nói: "Em nhìn thấy rồi, mẹ, chị đeo một chiếc nhẫn kim cương trên tay, Tân Gia Lượng cuối cùng đã cầu hôn chị rồi."

Bà Mạch ném thìa xuống, tắt bếp gas, chạy ra ngoài cười khúc khích: “Thừa Hoan, có thật không?”

Thừa Hoan nhìn những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán mẹ, đây chắc hẳn là điều bình thường của tất cả các bà nội trợ làm việc trong bếp vào mùa hè, cô không khỏi cảm thấy thương xót, vội vàng đứng dậy lấy khăn ướt lau mồ hôi cho mẹ.

Bà Mạch sững sờ nắm tay con gái, hướng về phía ánh đèn, cẩn thận nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Thừa Hoan, "Này, sao kim cương không sáng?"

Thừa Tảo ở bên cạnh la: "Có thể nào là giả không?"

Thừa Hoan cười nói: “Kim cương vuông kém bóng hơn.”

“Mau đổi sang viên tròn, to, trong suốt như pha lê đi. Kim cương không giống bóng đèn thì có ích gì?”

“Mẹ, những cái đó không quan trọng.”

Bà Mạch nghĩ bụng, sao lại không cơ chứ.

Con gái đi lấy chồng là chuyện lớn.

Bà Mạch thực sự không thể tin được thời gian lại trôi nhanh như vậy.

Hình ảnh cô bé Thừa Hoan chập chững tập đi vẫn còn in đậm trong ký ức của bà, khi còn nhỏ, cô bé không có tóc, mọi người luôn nghĩ đứa bé có khuôn mặt tròn trịa đó là con trai.

Rất nhanh bà Mạch sẽ có đứa thứ 2, mắt nhìn Thừa Hoan 4 tuổi sắp phải làm chị, cảm thấy thương đứa con gái lớn, ôm con gái trong lòng cho đến khi chân sưng lên, bác sĩ Tôn dặn dò mới chịu bỏ Thừa Hoan ra.

Bức ảnh đầu tiên của Thừa Hoan chụp trong studio vẫn được treo trong phòng, con bé mặc một chiếc váy hồng mới tinh và chải tóc... Hôm nay con bé sắp kết hôn rồi.

Bà biết Thừa Hoan và Tân Gia Lượng đã hẹn hò được một thời gian, nhưng bà không ngờ lại nói tới chuyện kết hôn sớm như vậy.

“Không phải nói ba mươi tuổi mới kết hôn sao?”

“Gia Lượng đã ba mươi tuổi rồi mà mẹ.”

"Ah, vậy là nó sốt ruột à?"

“Mẹ, là chuyện hiển nhiên mà, ai mà bình tĩnh nổi chứ ạ.”

“Rồi rồi, mọi việc đã chuẩn bị xong chưa?”

Thừa Hoan có chút kinh ngạc, “cái gì ạ?”

Bà Mạch: “Thuê nhà mới, trang hoàng nhà mới, chuẩn bị tiệc, may áo cưới, còn cái gì nữa?”

Thừa Hoan cười nói: “Chúng con đều lo được, mẹ yên tâm đi.”

HẾT CHƯƠNG 1
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Thừa Tảo ở bên cạnh lên tiếng: “sính lễ, đừng quên hỏi anh ấy về sính lễ.”

Thừa Hoan quay đầu lại: “Nhận lễ vật rồi, em phải theo chị đến làm giúp việc hồi môn đó.”

Thừa Tảo sửng sốt: “Còn có chuyện như thế hả?”

“Nguyên tắc dùng vật đổi vật trong kinh tế học, em còn không hiểu à?”

Bà Mạch hỏi: “Con đã gặp bố mẹ nhà bên đó chưa?”

“Bọn con thường cùng uống trà chiều ạ. Đúng rồi, người lớn hai nhà có lẽ cần gặp nhau. Mẹ, khi nào mẹ có thể gặp?”

Lúc này bà Mạch mới nhớ còn mấy món đang nấu dở trong bếp, bà vội vàng chạy vào bật lại bếp.

Thừa Hoan đi theo sau mẹ, nơi mỗi ngày nấu 3 bữa cơm, 2 lần trà nước này thật ra không chứa nổi 2 người. Trên những cái giá treo ở bốn góc tường chứa đầy bát đĩa. Bên dưới 1 góc phòng vẫn còn đủ loại rau củ chưa được phân loại. 

Thừa Hoan đã vào ra căn bếp này hàng nghìn lần. Mỗi lần đều cảm khái nội trợ thật khó làm. Từ nhỏ cô đã nghĩ, nếu có một căn bếp lớn hơn thì tốt rồi. Những căn nhà cho thuê giá rẻ kiểu cũ không có đường ống dẫn gas, cho nên chỉ có thể sữ dụng bình gas. Nếu hết thì gọi người tới giao, thật sự rất phiền phức.

Cô luôn muốn đưa bố mẹ đến một ngôi nhà tiện nghi và rộng rãi hơn. Nhưng mà lớn lên rồi, cô mới nhận ra đó thực sự là một hi vọng xa vời. 

Với thu nhập hiện tại của cô thì 10 năm nữa cũng không thể trả nổi tiền mua nhà cho dù họ có tiết kiệm tối đa tiền mua thức ăn và quần áo. 

Giờ đây, cô lại sắp có gia đình nhỏ của riêng mình, khó có thể vẹn cả đôi đường, còn đâu thời gian để chăm sóc cho bố mẹ nữa. 

Thừa Hoan cúi đầu, có chút xấu hổ. Con cái bất hiếu, cô là một trong số đó. 

Bà Mạch nhìn lên: “Nghe con nói, gia cảnh nhà bên đó có vẻ tốt.”

“Dạ. Bố Gia Lượng mở một xưởng in ạ.”

“Quy mô cỡ nào?”

“Vừa ạ. Có khoảng 20 đến 30 công nhân. Làm ăn rất được, thường xuyên sản xuất cả đêm ạ.”

Bà Mạch nói: “kinh doanh à, cho nên nói làm thuê cả đời cũng không ngóc đầu lên được, như bố con.”

Thừa Hoan vội ngăn mẹ lại. “Như bố con, chăm chỉ làm việc, yêu vợ thương con, đích thực là một hình mẫu tốt.”

Bà Mạch chỉ cười trừ.

Tối đó, trụ cột gia đình, Mạch Lai Thiêm, không về ăn tối. Chỉ có hai chị em ăn cùng mẹ. 

Không biết tại sao bà Mạch không ăn gì, chỉ ngồi một bên và uống trà.

Thừa Tảo hỏi xin: “Chị, sau khi chị dọn ra, chị cho em phòng chị để em chuyển từ phòng khách vào nha.”

Thừa Hoan đáp: “Tất nhiên là được.”

Thừa Tảo reo lên một lúc, sau lại nói: “Nhưng mà, nhiều nhất là một năm thôi, sau khi em đỗ đại học, em sẽ chuyển vào ở ký túc xá.”

Bà Mạch bỗng sửng sốt. Vậy là không tới 1 năm nữa, hai đứa con của bà đều sẽ ra ngoài tự lập. Nơi này sẽ chỉ còn lại bà và lão Mạch hai người thôi sao. 

Thừa Hoan hơi mệt, không để ý tới mẹ đang hoảng hốt. Cô tắm xong liền ngã người lên chiếc giường nhỏ đọc tin tức rồi quay người chìm vào giấc ngủ.

Mới hơn 9 giờ tối, xung quanh đều đang náo nhiệt, hàng xóm to nhỏ tám chuyện, Ti vi đang phát cùng một chương trình. Tiếng xào mạt chược lặp đi lặp lại liên tục. Tiếng người nói cùng xe chạy hòa vào nhau. Đôi khi còn loáng thoáng nghe được tiếng máy bay cất và hạ cánh.

Nhưng Mạch Thừa Hoan chỉ có một ngôi nhà, cô đã nghe “bản giao hưởng đô thị” này từ nhỏ rồi, nghe mãi cũng thành quen, cô vẫn có thể ngủ say giấc.

Mạch Lai Thiêm về đến nhà đã là mười một giờ.

“Hôm nay về còn sớm.” Ông vừa cởi bộ đồng phục tài xế ra vừa nói.

Bà Mạch phàn nàn: “Hai năm trước nói ông mua một chiếc taxi để chạy, tốt xấu gì cũng là làm cho mình. Ông thấy chưa, một chiếc xe hồi đó 7 vạn thôi, giờ lên 20 vạn rồi. Không giàu lên được thì phải cam chịu nghèo cả đời.

Mạch Lai Thiêm ngạc nhiên: “Hôm nay ai làm bà khó chịu vậy?”

Ông hiểu tính vợ mình. Cả thế giới đắc tội bà cũng chẳng bị sao cả, sau cùng nơi bà trút giận cũng là ông mà thôi.

“Hơn năm mươi tuổi rồi vẫn còn làm tài xế, thật không có tiền đồ.”

Mạch Lai Thiêm gãi đầu: “Bà có chuyện gì thì nói ra rồi cùng bàn.”

Bà Mạch cuối cùng cũng chịu phát tiết: “Thừa Hoan muốn kết hôn.”

“Ai da, đây là chuyện vui nha.”

Bà Mạch khóc lên.

“Bà là không nỡ à? Cũng không phải lấy chồng nước ngoài, tối vẫn có thể gọi nó về ăn cơm được mà.”

“Cái đồ đầu heo nhà ông, một chút cảm giác cũng không có, ông một câu, hai câu đều con gái rượu Thừa Hoan, mấy năm qua nó đi làm vất vả, nhưng mà thử hỏi ông đã làm được gì cho nó chưa?”

Mạch Lai Thiêm không hiểu nổi: “Khoan đã, cái gì mà tôi làm được gì rồi bà làm được gì, bố mẹ và con cái, bà đang nói cái gì vậy?”

Bà Mạch lau nước mắt: “Thừa Hoan thật vô phúc khi có một người bố như ông.”

Mạch Lai Thiêm cảm thấy lời này đã chạm đến lòng tự trọng của ông. “Hôm nay bà rất vô lý.”

Ông tự đi tắm.

Tắm xong ông không kiềm được mà hỏi: “Là Tân Gia Lượng hả?”

“Uh”

“Là đứa trẻ tốt, tôi rất yên tâm.”

“Đúng vậy, Thừa Hoan cuối cùng cũng có chút may mắn.”

“Vậy bà ồn ào cái gì?

“Hoàn cảnh nhà Gia Lượng rất tốt.”

“Vậy thì tốt mà, cầu còn không được.”

“Tôi sợ không trèo cao nổi.”

Mạch Lai Thiêm không kiềm được cơn giận: “Không phải nhà bà trèo cao, bà không cần phải tự ti, là Thừa Hoan gả cho Tân Gia Lượng, Thừa Hoan đường đường là một sinh viên đại học, ngoại hình và nhân phẩm đều tốt, ai mà không xứng?

Bà Mạch im lặng.

Mạch Lai Thiêm cắt ngang: “Thôi, nhà họ cũng không phải loại người như vậy, bà đừng lo quá. Bà cứ lo này nghĩ kia như vậy là cũng không công bằng với nhà bên đó. Bây giờ người có tiền đa phần đều là tay trắng làm nên sự nghiệp. Đừng bao giờ coi thường người nghèo.” Ông dừng lại chút, “Người nghèo cũng không có đố kị với người giàu, ông chủ Trương và tôi đều đi chung một chiếc xe.”

Bà Mạch thấy chồng vô lo quá, không nhịn được mà cười ra nước mắt.

Xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ánh đèn từng nhà dần tắt. Ti vi vẫn đang phát bản tin khuya “Toàn bộ giá bất động sản đã giảm từ 10% đến 30%... Chiến tranh thương mại Trung-Mỹ được kỳ vọng sẽ bị xóa bỏ... Vụ án sản xuất m/a túy đá lớn nhất đã bị kết án…”

Trưa hôm sau, Mạch Thừa Hoan đi gặp chồng chưa cưới. 

“Em đổi nhẫn được không?”

Tân Gia Lượng ngạc nhiên: “Sao em lại muốn đổi?”

HẾT CHƯƠNG 2 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


“Mẹ em nói viên kim cương không sáng lắm.

“Em thì thấy sáng quá nhìn cứ bị quê mùa.”

Thừa Hoan cười xòa.

“Em muốn sao cũng được nhưng anh cảm thấy nhẫn đổi đi đổi lại không nên.”

Thừa Hoan nhìn Tân Gia Lượng, “Em cảnh cáo anh đấy, nếu như có chuyện gì không ổn, phụ nữ chúng em có quyền đổi ý bất cứ lúc nào”

Tân Gia Lượng cười cười, “ Anh luôn biết quyền lợi của phụ nữ bọn em mà.”

Thừa Hoan nắm tay Gia Lượng “Em cảm thấy mình rất may mắn.”

Tân Gia Lượng đem tay Thừa Hoan đặt lên má mình, “Bây giờ em nói may mắn thế thôi sau này về phải giặt giũ nấu cơm em còn thấy may mắn hơn nữa.”

Thừa Hoan chợt thấy cuộc sống sau này sẽ có lúc rơi vào thăng trầm, trong lòng có chút không thoải mái.”

Tân Gia Lượng vẫn đùa: “Mà cũng hên ghê, em tên Thừa Hoan chứ không phải Tham Hoan.” *Tham Hoan: Ý chỉ tham lam.

Thừa Hoan liền cúi đầu im lặng.

Tân Gia Lượng nói: “Bố anh bảo chủ nhật tới ông có thời gian rảnh, người lớn hai nhà mình có thể gặp nhau không em?”

“Để em về hỏi bố mẹ xem ông bà có thời gian rảnh không đã nha.”

Tân Gia Lượng liền nói bóng gió “Bố có thể xin phép nghỉ mà?”

“Ông chủ của bố không thích người khác lái xe.”

Tân Gia Lượng gật đầu: “Uh, anh cũng cảm thấy thế.”

Thừa Hoan ngẩng đầu lên, “Không hiểu sao dạo này em thấy mẹ không được vui.”

“Hả? Có thể là mẹ vui quá đó.”

Cũng đúng. Thừa Hoan cũng cảm thấy rất vui.

“Anh nhận được chìa khoá rồi này. Nếu em rảnh thì anh đưa em đi xem nhà mới.”

Thừa Hoan biết đây là quà cưới của nhà chồng tương lai, một căn chung cư mới toanh.

Không phải nói chứ nếu chỉ có hai đứa thì có lẽ không thể tính chuyện cưới xin nhanh như vậy.

Thừa Hoan nói: “Thật sự không biết phải cảm ơn như thế nào.”

“Có gì đâu, bố mẹ thực sự muốn bọn mình được hạnh phúc.”

“Cây cổ thụ sẽ cho bóng mát lớn anh ha.”

“Uh cũng đúng. Em gái anh năm trước kết hôn, của hồi môn cũng khá nhiều. Mẹ anh bảo con gái lấy chồng có ít tiền trong tay cũng đỡ bị coi thường.”

Thừa Hoan cười cười: “Ừm.”

“Em sao vậy?”

“Em thì làm gì có tiền.”

Ngay khi Thừa Hoan thấy căn hộ chung cư đó, cô liền thích nó. Trong số những người bạn của cô, Mao Vịnh Hân rất có gu thẩm mỹ, chỉ sống trong những ngôi nhà trần cao kiểu cũ, nhưng cô lại yêu lại thích ngôi nhà mới này hơn. Các đường ống, thiết bị vệ sinh và khung cửa sổ đều hiện đại và sang trọng.

Căn hộ quy mô không nhỏ, khoảng 330m2, hai gian phòng khách có một góc nhìn ra biển, mở cửa sổ ra liền nhìn thấy một chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi tiến vào bờ.

Thừa Hoan rất phấn khởi, “Hồi tiểu học em học địa lý, em biết là có Lôi Nguyệt Môn ở phía đông, Cấp Thủy Môn ở phía tây và Cảng Victoria ở giữa, giống như một cái bát, nhưng đến ngày hôm nay em mới được tận mắt nhìn thấy nó."

Tân Gia Lượng đưa chìa khóa cho Thừa Hoan.

“Ngôi nhà tùy em sắp xếp nha, chị anh bảo là muốn mua nội thất cho nhà của chúng mình.”

“Không không không không,” Thừa Hoan vội vàng xua tay, “Bọn mình nên tự lực cánh sinh.”

Gia Lượng lấy một chiếc phong bì trong túi ra: "Đây là phiếu mua hàng 50.000 tệ của một công ty nội thất, em điền vào phiếu đi."

"Này, vậy có khi nào chúng ta có thể kết hôn miễn phí luôn không?"

Tân Gia Lượng khoái chí “Anh cũng cảm thấy mình may mắn nên không biết nói gì nữa.”  

“Em cảm nhận được, họ luôn muốn mình có một mái ấm.”

“31 tuổi mới làm chú rể thì có bị chê già không nhỉ?”

Thừa Hoan nhìn Gia Lượng cười nói: “Nếu không có gì thay đổi thì lúc anh 55 tuổi con chúng ta sẽ vào đại học đấy.”

“Vậy tốt quá, đó là một cuộc sống lý tưởng”

Gia Lượng kiểm tra thời gian, hai người phải vội trở về văn phòng làm việc.

Ngày hôm sau, Thừa Hoan đưa Mao Vịnh Hân đến thăm ngôi nhà mới.

Ngay cả Mao Mao, người luôn kén chọn cũng nói: "Chúc mừng cậu được gả vào danh gia vọng tộc. Nhà họ Tân rõ ràng rất biết quý trọng con dâu."

Thừa Hoan nói: "Đúng vậy"

“Tớ tin là cậu cũng biết, nhiều bậc bố mẹ thấy con cái họ có cái gì là sẽ bảo muốn cái đó. Lại còn xúi giục em trai em gái đi vòi vĩnh anh chị nữa. Không khiến cuộc sống con cái bấp bênh thì không chịu được.”

Thừa Hoan đáp: “Tuy bố mẹ tớ nghèo, nhưng không phải là loại người đó.”

Mao Mao: “Một người phụ nữ dành cả buổi chiều để làm sủi cảo cho bạn của con gái, tất nhiên không phải là người như vậy rồi.”

Thừa Hoan cười: “Cảm ơn cậu đã khen”.

“Tớ cũng có mẹ, tin rằng cũng có thời gian nấu ăn, nhưng tớ nuốt không nổi.”

“Cái tính của cậu đó, không dễ ở chung mà.”

“Thừa Hoan, tính cậu cũng không có tốt lắm đâu nha, lúc mà cậu bực, rất là ghê đó. Lần trước, về cơ bản cậu chỉ một lần mở miệng mà đã chửi cái tên ngoại quốc Mã Tiếu Long ngơ ngác tại chỗ.”

“Đừng có nói là chửi. Tớ là bênh vực lẽ phải, hắn ta bị nghi quấy rối một đồng nghiệp nữ đó.”

“Các vị trí trong cơ quan nhà nước thường bị luân chuyển, một ngày nào đó cậu trở thành cấp dưới của hắn, hắn ta sẽ không tha cho cậu.”

Thừa Hoan tràn đầy khí thế, “Đừng lo, sang năm tớ sẽ thăng chức, đến lúc đó tớ sẽ ngang hàng với hắn.”

Mao Mao nhìn cô ấy, “uh, cậu sẽ được thăng chức thôi. Khi vận may đến thì cái gì cũng không cản được.”

Trước khi đi, Thừa Hoan đóng tất cả cửa sổ lại.

Cô nói: “Thật ra hai vợ chồng vẫn có khả năng mua được căn hộ này, chỉ là phải bớt ăn bớt dùng, thấy hơi bơ vơ. Có người lớn giúp thật sự là khác biệt mà.”

Mao Mao trừng mắt nhìn cô, “Cậu đã có được những gì mình muốn, thật là ghen tị quá đi mất.”

Thừa Hoan nói: “Nhưng không biết vì sao, tớ cứ có cảm giác mẹ tớ không được vui lắm.”

Càng về cuối tuần, nỗi lo của bà Mạch càng ngày càng leo thang.

Bà nói với con gái: “Đi gặp người ta mẹ còn không có quần áo đàng hoàng”.

Thừa Hoan vội vàng nói: “Mẹ, bây giờ mẹ con mình đi mua quần áo đi.”

“Mẹ không muốn. Quần áo mà vội vàng mua quá mặc vào cảm thấy không thoải mái lắm.”

Thừa Hoan bật cười “Vậy theo mẹ, giờ chúng ta nên làm như thế nào?”

“Trước hết nên treo nó trong tủ nhà mình một thời gian mới có cảm giác quần áo là của mình. 

Không tưởng tượng nổi, Thừa Hoan cảm thấy những lời này dường như đang phát ra từ miệng Mao Mao. Không hiểu mẹ cô bị làm sao.

Bà Mạch tiếp tục lớn tiếng: “Thừa Tảo - Cái gì cũng đến tay tao, bố mày cũng không lo mà chải chuốt lại tóc tai đi!”

HẾT CHƯƠNG 3

_____________________________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Thừa Tảo ở bên cạnh la lên: “Con không tin là anh Gia Lượng sẽ chê con đâu”

Bà Mạch thở dài: “Mẹ tự chê mình trước.”

Thừa Hoan giơ hai tay lên: “Đợi chút, đợi chút”

Bà Mạch nhìn con gái.

Thừa Hoan dịu dàng nói: “Gia Lượng và con đều thuộc tầng lớp làm công ăn lương như nhau, hai bên đều không phải trèo cao, có thể coi như là môn đăng hộ đối. Con không phải gả vào hào môn, kiểu làm một mẻ rồi khoẻ suốt đời, chuyên ngồi chờ người ta thay lòng đổi dạ thì chia ra lấy trăm triệu tiền trợ cấp là xong. Mẹ, mẹ con mình cứ là chính mình là được rồi ạ.”

Mạch Lai Thiêm vốn giả vờ đang đọc báo, nghe những lời này của con gái bèn đặt báo xuống vỗ tay. “Ai da, nghe chưa hả, cách nhìn nhận và tấm lòng của bà còn không bằng Thừa Hoan nữa.”

Ai mà biết được bà Mạch lại nổi cáu: “Cứ làm chính mình, tôi nên có dáng vẻ của một bà nội trợ ở xó bếp, tôi chưa bao giờ được làm một tiểu thư, là tôi bước chân vào nhà họ Mạch mới làm nhà ông nghèo như bây giờ.”

Thừa Hoan và Thừa Tảo lặng lẽ nhìn nhau. 

Mạch Lai Thiêm đặt tờ báo xuống, im lặng mở cửa ra ngoài. 

Thừa Hoan vội chạy theo ông.

Mạch Lai Thiêm nhìn con gái: “Con đi theo bố làm gì?”

Thừa Hoan cười: “Con đưa bố đi mua bia.”

Từ nhỏ cô đã có thói quen cùng bố đi xuống dưới lầu dạo mát, bố vui vẻ sẽ mua cho cô một que kem đậu đỏ ở tiệm tạp hoá nhỏ bên dưới.

Hôm nay cũng vậy, hai bố con ngồi trên ghế dài trong công viên cùng ăn kem.

Thừa Hoan lên tiếng: “Ngon quá, những thứ tốt nhất trên đời này nếu không phải là không mắc thì cũng là miễn phí.”

Mạch Lai Thiêm chợt nói: “Đừng trách mẹ con, bà ấy chỉ là xót xa hoàn cảnh nhà mình thôi.”

Thừa Hoan: “Sao con lại trách mẹ chứ.”

“Bà ấy luôn nghĩ mình gả không tốt, cho nên ngày thường cũng ít qua lại gặp gỡ người thân bạn bè, bây giờ bắt buộc phải tham gia một sự kiện lớn, bà ấy nổi cáu vì tính nhút nhát của mình thôi.”

Thừa Hoan mỉm cười: “Hy vọng là sau này Gia Lượng cũng sẽ hiểu vợ mình như vầy.”

Mạch Lai Thiêm lắc đầu: “Chỉ nói đến cái tên của bố, đã không có cách nào so được với thông gia rồi, nghe nói Tân Trí Sơn có danh tiếng rất lớn.”

Thừa Hoan cười khổ: “Bố, bố bị mẹ ảnh hưởng nhiều quá rồi.”

Nhưng bố cô vẫn cứ lẩm bẩm: “Gọi đến là đến, gọi đi là đi, có giống một con chó không chứ.”

Thừa Hoan cúi đầu. Cô không ngờ việc kết hôn sẽ khiến bố mẹ suy nghĩ nhiều như vậy. Đột nhiên cảm thấy thật áp lực.

“So với chúng ta, nhà họ Tân có thể được coi như một gia đình giàu có.”

Thừa Hoan nói: “Không, ông chủ Trương mới là người giàu.”

“Nhà họ Trương người ta là triệu phú”

Thừa Hoan: “Nhưng mà không hề kiêu căng,  Tết năm nào cũng gọi con sang chơi.”

“Đúng vậy, ông chủ Trương rất thích con gái.”

“Thường cho một chiếc lì xì lớn nữa ạ.”

Mạch Lai Thiêm hỏi: “Bố mẹ Tân có dễ sống chung không con?”

“Rất hoà nhã ạ.”

“May quá.”

“Bố, mình về nhà đi.”

“Con về trước đi, bố còn muốn hóng gió thêm chút nữa.”

Thừa Hoan vỗ vai bố.

Cô về đến nhà, thấy mẹ đang rửa bát liền gọi: “Thừa Tảo, tay em bị sao hả? Làm gì mà không giúp mẹ?”

Thừa Tảo liền đặt sách xuống chạy ra ngoài giúp đỡ. 

Thừa Hoan đỡ mẹ ngồi xuống, nhỏ nhẹ: “Ngày mai con sẽ mua ít quần áo, giày và túi xách cho mẹ, mẹ đi thử trước, chạy đến chợ rau rồi vòng về, đồ sẽ thành đồ cũ, sẽ cảm thấy tự nhiên rồi.”

Bà Mạch không nhịn được cười.

Bà nắm tay con gái: “Thừa Hoan, con luôn làm mẹ cười.”

Thừa Hoan nắm chặt tay mẹ. 

Thay mẹ chuẩn bị trang phục mới biết mẹ thật sự không có gì cả. Thừa Tảo cũng là lần đầu mặc vest. 

Thừa Hoan nhân tiện đi mua đồ cho bố cô.

Mao Vịnh Hân bảo: “Tớ đi với cậu.”

Thừa Hoan nói: “Không không không, gu của cậu độc lạ với sang chảnh lắm. Ông bà mặc đồ không giống bọn mình, ngược lại thì không thấy đẹp.”

Mao Mao hiểu bạn thân: “Thừa Hoan, tớ đánh giá cậu cao nhất là điểm này đấy, không khiêm tốn cũng chẳng kiêu ngạo, có chừng mực.”

Thừa Hoan cười: “Chuyện, Thành phố mình có hơn trăm nghìn người sống trong những khu nhà cho thuê giá rẻ của Nhà nước, lại có hàng nghìn sinh viên dựa vào học bổng để được đi học, còn có chuyện gì hiếm lạ nữa chứ.”

“Cái anh Tân nào đó chính là yêu cậu ở cái tính phóng khoáng cởi mở này của cậu ha.”

“Tớ giống bố tớ.”

“Dì thì lại nhạy cảm hơn.”

Thừa Hoan thở dài: “Cứ liên thiên nói mí lời kỳ lạ”. 

“Xem tình hình nữa, phụ nữ già rồi thế nào cũng nói liên thiên, nhạy cảm với hay nổi cáu. Sau này bọn mình cũng vậy thôi.”

“Nhưng bà là một người mẹ rất yêu con.”

Thừa Hoan đáp: “Đúng vậy, hy sinh rất nhiều cho con cái, việc gì có thể làm 90 phần, bà sẽ không dừng lại khi mới làm tới 80 phần đâu.”

“Vậy là đủ rồi.”

Cuối cùng Thừa Hoan vẫn rủ bạn tốt cùng đi mua sắm.

Mao Mao là khách quen của nhiều cửa hàng, có thể giảm được 9%. Hơn nữa, Thừa Hoan đánh giá cao mắt thẩm mỹ của bạn cô.

Mua một lúc, cộng hoá đơn lại số tiền cũng khá lớn. Thừa Hoan có chút đau ví.

Mao Mao xem qua, nói với cô: “Cũng không phải quá nhiều so với mức giá trung bình. Tớ mà đưa cậu đến thương hiệu lớn, có thể phải bán thân luôn đấy.”

“Kiếm tiền khó, tiêu tiền thì dễ.”

Mao Mao gật đầu: “Dĩ nhiên, cái mác sinh viên đại học lấp la lấp lánh chỉ có thể treo trong phòng làm việc để dùng thôi, lương tháng không tới 10.000 tệ.”

“Rẻ nhất trên đời là sinh viên đại học.”

Mao Mao cười: “Nhưng nếu như cậu không phải là sinh viên đại học, đến cả cái danh cũng không có để bán nữa.”

Đem quần áo về nhà, người vui nhất là Thừa Tảo, cậu nói liên thanh, một bên cái gì cũng mặc thử qua, một bên cậu chàng tự khen mình. 

“Chị, chị thấy em đẹp trai không? Dáng vẻ này trông được không? Có thể làm gục biết bao nhiêu người đó.”

Mạch Lai Thiêm cũng cười. “Tiêu nhiều tiền như vậy làm gì chứ. Cũng chỉ mặc có một lần, vả lại bố vẫn đang mập lên.”

HẾT CHƯƠNG 4

_____________________________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Bà Mạch cầm chiếc vòng cổ ngọc trai do con gái mua, im lặng không lên tiếng.

Thừa Hoan ngồi xuống: “Mẹ, sao mẹ ủ rũ vậy? Nếu mẹ không muốn con kết hôn, con sẽ dời ngày cưới lại.”

Mạch Lai Thiêm nhắm mắt: “Haiz, con gái chiều theo ý bà 1 phần, bà càng ẩm ương thêm 1 phần, bà  dở chứng đủ chưa? Đừng làm Thừa Hoan khó xử nữa có được không hả?”

Bà Mạch lên tiếng: “Thừa Hoan, con gái của mẹ giỏi quá, bố mẹ không cho con được cái gì, cái gì con cũng tự mình làm, cái gì cũng tự tay lo liệu. Không giống mẹ, mẹ không có điều kiện kinh tế, khi mẹ cưới đến cả một chiếc váy cưới mới cũng không có, vội vội vàng vàng chụp một bức ảnh là coi như đã xong.”

Hóa ra là tức cảnh sinh tình, hoài niệm số phận mình.

Thừa Hoan nháy mắt với bố, Mạch Lai Thiêm kéo con trai xuống dưới lầu chơi bóng bàn. 

Thừa Hoan nghĩ nghĩ, may mà ở cơ quan cô đã học được chút bản lĩnh mồm mép, ở nhà cũng có thể áp dụng được.

Cô xếp từng bộ quần áo mới lại và treo hết lên. Một bên nhỏ nhẹ nói: “Phụ nữ thế hệ trước hơi khó xin việc.”

Bà Mạch nói: “Con xem mấy người Đặng Liên Như, Phương An Sinh kìa, tuổi còn lớn hơn mẹ mà vẫn trở nên nổi tiếng đấy thôi.”

Thừa Hoan hắng giọng: “vận may của mỗi người không giống nhau mà.”

“Con phải thay mẹ cố gắng thật nhiều.”

Thừa Hoan cười, cô luôn cảm thấy niềm an ủi lớn nhất là trước giờ bố mẹ chưa bao giờ tạo áp lực cho cô phải trở thành người tài giỏi. Bây giờ thì điều đáng sợ nhất cuối cùng cũng đến.

Cô ngập ngừng hỏi: “Cố gắng như thế nào mới được?” 

“Lấy chồng 3 năm sinh cho mẹ 2 đứa cháu, giữ gìn mái ấm cho thật tốt là được.”

Thừa Hoan đứng dậy la lên: “Mẹ, con còn chưa có gả đi đâu đó, con chỉ là lấy chồng chứ không có gả cao gả thấp gì hết, con sẽ vẫn tiếp tục chăm chỉ làm việc, vẫn gửi mẹ phí sinh họạt mỗi tháng, mười năm nữa cũng không tính đến chuyện sinh con, việc nhà bọn con sẽ chia nhau ra làm, được chưa mẹ?”

Bà Mạch hỏi: “Ai nấu ăn?”

“Lúc Tân Gia Lượng đi du học Anh, ảnh đã tự học nấu đồ ăn Trung rồi ạ. Món heo quay kiểu Quảng Đông của anh ấy ngon hết nước chấm luôn.”

Bà Mạch tựa xuống ghế: “Bố mẹ chồng tương lai của con có biết mấy suy nghĩ này của các con không?”

“Họ là những người có tư duy kiểu mới, tất nhiên là hiểu rõ ạ.”

“Thừa Hoan, tốt nhất là nên sinh con sớm.” Lúc này bà Mạch mới cười. “Để cháu ở đây, mẹ sẽ trông con cho con. Thừa Tảo dọn ra ký túc xá rồi thì trong nhà vẫn còn chỗ để đặt một chiếc nôi nhỏ.”

“Vậy thì cực lắm mẹ.”

Bà Mạch nói: “Mẹ thích trẻ con.”

Dù bọn nhỏ sẽ hay khóc đêm, dù phải vật lộn với chúng để cho chúng ăn, dù mệt đến rã rời thì chỉ cần nhìn khuôn mặt nho nhỏ của chúng đều thấy xứng đáng. Bà Mạch lộ ra nụ cười hiền.

Có thể chăm sóc cháu ngoại bà rất vui.

“Mẹ, mấy chuyện này nói sau đi ạ.”

Bà Mạch cúi mặt xuống: “Chắc là con sợ người ta nói con đem đứa nhỏ gửi ở một căn nhà lụp xụp rồi.”

Hả???

Thật đúng là vu oan giá họa, vạch lá tìm sâu mà.

Sau đó, Thừa Hoan nói với bố: “Con đang nghi là thời kỹ mãn kinh của mẹ đã đến rồi.”

Mạch Lai Thiêm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thừa Hoan, con đến gặp bà nội trước khi lấy chồng nhé.”

Thừa Hoan không vui: “Con là kết hôn, chứ không phải là gả chồng, sau này còn sẽ còn về, chắc chắn là tự do đi lại. Gả chồng chỉ là một từ ngữ từ gây tranh luận từ thời phong kiến thôi.”

Mạch Lai Thiêm nhìn chằm chằm con gái: “Cái tính con với mẹ con giống hệt nhau.”

Thừa Hoan bảo Tân Gia Lượng cùng về quê thăm bà nội.

Cô nói rõ ngọn nguồn câu chuyện với chồng chưa cưới.

“Bà nội không phải là bà nội ruột, bà là vợ kế của ông nội, em nghe nói bà đối xử với bố không tốt. Sau khi ông nội mất, bà lấy hết tiền tiết kiệm, nhưng bố vẫn rất tôn trọng bà.”

Tân Gia Lượng khen ngợi: “Trai tài không tham ruộng đất.”

Thừa Hoan tiếp tục câu tục ngữ: “Gái giỏi không đòi của hồi môn.”

Tân Gia Lượng cười: “Nhưng nếu có cho mình cái gì thì cứ nhận lấy thôi.”

Thừa Hoan bật cười.

Bà nội đã gần 80 tuổi, hiện đang sống trong viện dưỡng lão tư, môi trường rất yên tĩnh và thoải mái.

Bà gặp cháu gái và cháu rể ở phòng tiếp khách. Cụ bà ăn mặc chỉnh tề hơn con dâu nhiều, trên mặt còn thoa phấn, môi còn son đỏ.

Bà gật gật đầu: “Thừa Hoan, nghe bố con nói con sắp kết hôn.”

Thừa Hoan mỉm cười: “Bà xem chồng chưa cưới của con nè.”

Cụ bà đánh giá Tân Gia Lượng rồi nói: “Con làm nghề gì?

Tân Gia Lượng vội cung kính trả lời: “Dạ con là một kiến trúc sư ạ.”

“Ah” Cụ bà ngay lập tức nhìn anh bằng ánh mắt khác, bà nở nụ cười thật sự, “Con và Thừa Hoan quen nhau như thế nào?”

Tân Gia Lượng liền kể tường tận: “Con phụ trách thiết kế thư viện mới, Thừa Hoan lúc đó làm trong nhóm truyền thông, lúc cô ấy đến lấy tin tức thì bọn con biết nhau ạ.”

“Con thích điểm nào ở Thừa Hoan?”

Giọng nói của Tân Gia Lượng không giấu được vẻ say mê: “Cô ấy cái gì cũng tốt ạ, đôi mắt to, nụ cười hiền lành, tính tình dễ chịu, …”

Bà nội mỉm cười, bà nhìn Thừa Hoan: “Thật là tốt.”

Thừa Hoan nhanh nhảu: “Bác trai và bác gái Tân mời nội ăn cơm, nội có thể đi không ạ?”

Bà lắc đầu: “Bà không đi được rồi.”

Thừa Hoan im lặng.

Bà nội lúc này mới tháo chiếc vòng cổ xuống, “bà tặng con làm quà.”

“Cái này..”

“Con nhận lấy đi, bây giờ con không mua được một viên ngọc lục bảo như vậy nữa đâu, Thừa Hoan, bà vẫn luôn coi trọng con, em trai của con không ra hồn, từ nhỏ đã bộp chộp, không làm nên chuyện lớn được.”

Thừa Hoan vội vàng cảm ơn bà, dường như những lời phê bình của bà đối với em trai cô chỉ có thể lắng nghe mà không thể phản bác.

Cụ bà nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thừa Hoan, con thấy tình hình gần đây như thế nào?

Thừa Hoan đang đeo sợi dây chuyền vào cổ, nghe bà hỏi vậy không khỏi sửng sốt:

Cô ngập ngừng hỏi: “Ý nội là …?”

“Thời thế sắp thay đổi rồi…”

“À vâng.”

Bà cụ hơi ngạc nhiên: “Sẽ có chiến tranh sao?”

Thừa Hoan liếc nhìn Tân Gia Lượng, cô rất ít khi cùng người thân và bạn bè bàn về chuyện này, nhưng đối với bà nội, cô cảm thấy có thể thẳng thắn nói ra.

Vậy nên cô trả lời: “Con nghĩ là sẽ không đâu ạ.” 

“Sẽ đổ máu sao?”

“Bà không cần lo ạ.”

HẾT CHƯƠNG 5
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


"Thừa Hoan, con phải nói thật cho bà biết.”

Thừa Hoan không nghĩ tới cụ bà đã lớn tuổi mà vẫn còn quan tâm tới tình hình chính trị như vậy, rất đỗi ngạc nhiên.

“Lần trước sau khi đồng bào ta được giải phóng, nhà họ Mạch rất khổ.”

Thừa Hoan không ngờ bà nội lại dùng lời lẽ hóm hỉnh như vậy, không khỏi âm thầm bật cười.

“Con không tính di cư à?”

Thừa Hoan lắc đầu.

“Con không sợ sao?”

Thừa Hoan liền nói: “Thế giới đã không còn như xưa, chủ nghĩa tư bản đã cải tiến, bọn họ cũng đã phát triển ạ.”

"Con tin thật à?”

Thừa Hoan chỉ có thể nói: “Đây cũng là một loại lựa chọn, bất kỳ sự lựa chọn nào cũng có cái giá của nó."  

"Nói vậy là con cũng thừa nhận sẽ có những rủi ro?"

"Tất nhiên rồi ạ, cuộc sống này hiểm họa ở khắp nơi, đi qua đường cũng phải thật cẩn thận đó ạ."

"Uh" cụ bà gật đầu, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Y tá đến kiểm tra: “Bà Mạch, đã đến giờ bà phải ngủ trưa rồi, hẹn người nhà lần sau lại đến thăm nhé.” 

Cụ bà nắm tay cháu gái, “Thừa Hoan, con không giống bố mẹ và em trai con, con là một cô gái cực kỳ xuất sắc, bà chúc con hạnh phúc, sau này có con nhớ ôm bọn nhóc đến thăm bà nhé."

Thừa Hoan lễ phép đồng ý.

Trên đường đi ra viện dưỡng lão với Tân Gia Lượng, Thừa Hoan thở dài.

“Lúc trẻ, ai cũng nói mình không cần sống quá lâu, nhưng mà như bà em ấy, bà đã đến cái tuổi gần đất xa trời rồi mà bà vẫn hy vọng được sống tiếp để được ôm chắt.”

“Anh không phản đối."

Thừa Hoan khó hiểu, "Anh vừa nói gì vậy?"

"Không phản đối bà ôm chắt."

Thừa Hoan lườm Tân Gia Lượng một cái rồi nói: "Giờ thì anh đã được thấy bà nội xem thường bố mẹ em như thế nào rồi đấy.”

"Người lớn tuổi thích bàn chuyện chính trị, nâng người này, đạp người kia, là điều dễ thấy.

"Người càng già càng khó.”

“Cũng có một số người càng già càng dễ.”

Thừa Hoan đột nhiên vươn tay sờ lên tóc mai của Tân Gia Lượng “Thế anh thì sao? Khi anh già đi anh sẽ như thế nào?”

“Đẹp trai phong độ như bây giờ vậy.”

Thừa Hoan không nhịn được cười.

"Cùng anh già đi thì sẽ biết thôi mà."

Thế giới này thật nhỏ bé, rất nhiều cặp đôi chia tay, sớm hay muộn rồi cũng sẽ thấy đối phương in hằn dấu vết của năm tháng. Đàn ông thì đầu trọc, bụng phệ nhưng vẫn phải chạy đôn chạy đáo. Còn phụ nữ thì hốc hác, già nua, trí khôn cũng cũng tăng thêm. Lúc đầu khi chia tay, ai cũng nghĩ sẽ dễ dàng tìm được một người khác tốt hơn, nhưng người tính không bằng trời tính, chỉ còn lại bản thân và những tổn thương không thể chữa lành.

Thừa Hoan bỗng cô đơn cúi đầu.

“Em đã nói với bà là em sẽ không di cư à?”

Thừa Hoan gật đầu, “Em sẽ không rời xa bố mẹ và em trai.” 

"Thừa Hoan”, Tân Gia Lượng thu lại nụ cười, “Em biết gia đình anh sẽ di cư mà. "

"Đó là chuyện của bố mẹ anh mà."

"Thừa Hoan, bố mẹ nhất định sẽ bảo anh đi theo."

Thừa Hoan không vui: "Vậy à, vậy đến lúc đó hãy thông báo cho em 1 tiếng." 

"Thừa Hoan, em nói gì vậy? "

Thừa Hoan bất lực, cô bị buộc phải nói thẳng: "Xin hỏi, bác trai đi đâu vậy?”

"Tất nhiên là *Vancouver." *Thành phố ở Canada

“Gia Lượng, ai cũng biết Vancouver là thiên đường cho các triệu phú nghỉ dưỡng nhưng lại là địa ngục cho những người làm công ăn lương. Nếu mình qua đó, em e rằng chúng ta chỉ có thể bán quần áo tại các trung tâm thương mại mà thôi."

" Em bi quan quá rồi"

"Ở Mỹ, có cả một con phố đầy những kiến trúc sư thất nghiệp, mấy người môi giới thậm chí còn kiếm được nhiều tiền hơn cả những họa sĩ."

Tân Gia Lượng sững sờ một lúc: "Anh biết vợ chồng sớm muộn gì cũng sẽ có lúc xúc phạm lẫn nhau, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy." 

Thừa Hoan kinh ngạc che miệng,mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Cô xấu hổ muốn độn thổ, sao mà những lời lẽ tranh cãi của cô lại giống mẹ cô,bà Lưu Uyển Ngọc đến vậy. Gen di truyền thật đáng sợ mà.

Điều đặc biệt không thể tha thứ là cô không phải chịu khổ nhiều như mẹ mình nhưng trong lòng lại mang oán hận, sự thô lỗ của cô với Tân Gia Lượng hoàn toàn là sự tự phụ.

Lời đã nói ra khó có thể rút lại. Thừa Hoan hối hận mặt đỏ bừng.

Tân Gia lượng thở dài, "Anh cũng có lỗi, lẽ ra không nên lập tức ép em rời xa gia đình.”

Thừa Hoan lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Việc này còn chưa đâu vào đâu, sau này lại nói."

" Không, tốt nhất là nói xong xuôi hết rồi mới kết hôn, *làm người xấu trước rồi làm người tốt sau.” *là câu tục ngữ, Hán Việt là “Trước là tiểu nhân, sau là quân tử”

Tân Gia Lượng suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài, "Được rồi, Anh sẽ ở lại với em."

Thừa Hoan vui mừng khôn xiết, "Liệu bác trai bác gái có nghĩ gì không anh?"

Gia Lượng không thể nói gì hơn, "Trai lớn dựng vợ thôi."

Thừa Hoan cảm động, "Gia Lượng, anh sẽ không hối hận chứ."

"Thật ra, còn phụ thuộc vào thời điểm nào nữa, mỗi một quyết định đều là một lần đánh cược."

Chứ còn gì nữa, ngay cả đổi việc cũng là một lần đánh cược, dùng thời gian và sự nổ lực để đánh cược vào một tương lai tốt đẹp hơn."

Thừa Hoan chán nản.

Cô ghét nhất là lựa chọn, may là sau khi ra trường, cô chỉ có một mình Tân Gia Lượng, nếu không sẽ càng đau đầu hơn.

Tân Gia Lượng lại nói tiếp: “Nếu trong lòng còn vướng bận chuyện gì, mình nhân lúc này nói rõ luôn đi em.”

Thừa Hoan không phải là người dễ đối phó, cô cười nói: “Còn anh thì sao, anh có chuyện gì cứ nói ra đi."

Sau khi về đến nhà, Thừa Hoan soi gương xong mới phát hiện tai của mình đỏ bừng.

Cô dội nước lạnh lên mặt.

Bà Mạch nói chuyện với những người hàng xóm ngoài hành lang, Thừa Hoan có thể nghe được những lời các bà nói về cô.

"...Tôi cũng lo cho hôn nhân của con gái tôi. Con gái quan trọng nhất vẫn là lấy được tấm chồng tốt, cô nói có đúng không?”

" Có năng lực tốt cũng rất quan trọng, nếu không thì sao được chàng trai nào tốt theo đuổi chứ?

"Chúc mừng chị Mạch,từ giờ chị có thể bỏ tảng đá lớn trong lòng xuống rồi." 

Thừa Hoan âm thầm bật cười, không ngờ qua miệng cô hàng xóm, cô lại là tảng đá lớn trong lòng mẹ, giờ này sắp gả cho nhà họ Tân thì có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Con rể thế mà lại là kiến trúc sư cơ đấy.”

HẾT CHƯƠNG 6
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


"Không được không được không được, " Thừa Hoan kiên quyết từ chối, cô nói: "Gu ăn mặc của cậu quá độc lạ, bọn họ mặc vào không còn giống chính mình nữa, ngược lại không đẹp."

Mao Mao nhìn nhìn bạn thân, nói: "Thừa Hoan, tớ thưởng thức nhất cậu điểm này, đối với xuất thân không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa đẹp."

Thừa Hoan cười nói: "Thôi đi, thành phố này có hơn một triệu người sống trong nhà cho thuê giá rẻ của chính phủ, và có hàng trăm nghìn sinh viên đang học bằng học bổng, có gì lạ đâu."

"Người nhà họ Tân nhất định thích nhất sự rộng rãi này của cậu."

"Tớ giống cha tớ."

"Bác gái dường như nghĩ hơi nhiều."

"Cằn nhằn quá đáng, " Thừa Hoan thở dài, "Xem tình hình này, phụ nữ già rồi sẽ bỗng dưng bực tức hết bài này đến bài khác, kỳ cục đa nghi, tương lai tớ cậu khẳng định cũng như vậy."

"Nhưng bác gái là một người mẹ rất yêu thương con gái."

"Ừ, " Thừa Hoan nói, "Vì con cái hi sinh rất lớn, không làm tới 90%, mẹ cũng làm được 80%."

"Vậy là đủ rồi."

Kết quả Thừa Hoan vẫn rủ bạn thân cùng cô đi mua sắm.

Thứ nhất Mao Mao quen biết rất nhiều chủ tiệm, có thể bớt 10%, mặt khác, Thừa Hoan đánh giá cao ánh mắt của bạn.

Suốt quá trình đi mua, tổng cộng hóa đơn là thành một khoản đáng kể, Thừa Hoan có chút đau lòng.

Mao Mao nhìn ra, bảo cô: "Đó chỉ là số tiền mà cậu bỏ ra ở cửa hàng giá trung bình. Nếu tớ đưa cậu đến một cửa hàng nổi tiếng, cậu sẽ phải bán mình."."

"Kiếm tiền thì vất vả, tiêu tiền lại quá dễ."

"Ai nói không phải, " Mao Mao gật đầu, "Sinh viên trông thì danh giá, lúc đi làm việc lại bị người ta sai bảo như nô ɭệ, tiền lương chỉ có hơn 10,000 tệ."

"Trên đời rẻ nhất chính là sinh viên."

"Nhưng nếu như cậu không phải sinh viên, " Mao Mao thầm thì cười, "thì ngay cả tư cách bán hàng rong cũng không có."

Sau khi mang quần áo về nhà, vui vẻ nhất là Thừa Tảo, nói không ngừng, mặc thử từng món một, đồng thời tự khen ngợi bản thân.

"Chị, chị nhìn em anh tuấn thế nào đi, tư thế này thế nào, có thể khiến bao nhiêu em phải đổ?"

Mạch Lai Thiêm cũng cười nói: "Sao con lại tiêu nhiều tiền như vậy, nhiều nhất chỉ mặc một lần thôi, huống hồ cha đang béo lên."

Bà Mạch cầm dây chuyền trân châu mà con gái mua trong tay, trầm mặc không nói.

Thừa Hoan ngồi xổm xuống, "Mẹ, sao mẹ trông buồn vậy? Nếu như mẹ không muốn con kết hôn, con sẽ hoãn ngày cưới."

Mạch Lai Thiêm chướng mắt nói: "A Ngọc, con gái nhường em một tấc, thì em càng thêm kỳ cục một thước, em hờn dỗi đủ chưa? Đừng khiến Thừa Hoan khó xử nữa có được hay không."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Bà Mạch mở miệng: "Thừa Hoan, con rất giỏi, cha mẹ không có gì cho con, con lại làm được mọi chuyện chu toàn, tất cả đều dựa vào chính con, không giống mẹ, mẹ không năng lực kinh tế, lúc kết hôn ngay cả bộ đồ mới cũng không có, vội vội vàng vàng chụp tấm ảnh cưới là hết."

Thì ra là thấy cảnh sinh tình, cảm hoài thân thế.

Thừa Hoan nháy mắt với cha, Mạch Lai Thiêm bèn kéo con trai xuống dưới lầu chơi bóng bàn.

Thừa Hoan nghĩ thầm, may mà mình đã học được bản lĩnh mồm mép lém lỉnh ở chỗ làm, lại có thể hữu dụng ở ngay tại nhà.

Cô treo bộ đồ mới mua lên ngay ngắn, vừa nhẹ nhàng nói: "Thời trước phụ nữ tìm việc khó hơn."

Bà Mạch nói: "Con xem Đặng Liên Như, Phương An Sinh, tuổi tác còn lớn hơn cả mẹ, vẫn dương danh lập vạn."

*Đặng Liên Như: một chính trị gia người Anh và thuộc địa Hồng Kông, đã hoạt động tích cực trong chính trị từ cuối những năm 1970 đến đầu những năm 1990

*Phương An Sinh: chính trị gia Hồng Kông, cựu quan chức chính phủ và bầu cử trực tiếp vào Nghị sĩ Hội đồng Lập pháp trong thập niên 90

Thừa Hoan tằng hắng một cái, rồi nói: "Mọi người có cơ duyên khác nhau."

"Con phải thay mẹ đừng chịu thua kém ai."

Thừa Hoan kinh ngạc cười, cô luôn luôn cảm thấy điều thoải mái lớn nhất là cha mẹ chưa bao giờ kỳ vọng cô trở thành nhân tài, hiện tại chuyện đáng sợ nhất rốt cục đã tới.

"Làm sao để không chịu thua kém?" Cô thử hỏi dò.

"Gả qua đó ba năm sau đó có 2 đứa con, có một gia đình hạnh phúc."

Thừa Hoan kêu lên: "Mẹ, con không phải gả qua, con kết hôn, không có trèo cao, cũng không phải gả bán, qua vẫn tiếp tục cố gắng làm việc, vẫn tiếp tục đưa phí sinh hoạt cho mẹ, trong vòng mười năm không nghĩ đến chuyện sinh con, chuyện nhà do hai người chia sẻ, là vậy đó mẹ!"

Bà Mạch kinh ngạc hỏi: "Ai nấu cơm?"

"Lúc Tân Gia Lượng còn du học ở Anh quốc đã học được cách nấu món ăn Trung Quốc rất ngon, Món thịt lợn quay kiểu Quảng Đông của anh ấy thì khỏi phải bàn."

Bà Mạch ngã ngồi ở trên ghế, "Cha mẹ chồng tương lai của con biết ý định của các con chưa?"

"Bọn họ là người tân tiến, đương nhiên là biết."

"Thừa Hoan, sớm sanh con mới tốt, " lúc này bà Mạch mới nở nụ cười, "Để ở chỗ của mẹ, mẹ chăm giúp con, Thừa Tảo dọn đến ký túc, trong nhà sẽ dư chỗ để nôi cho bé."

"Vậy mẹ sẽ vất vả lắm."

Bà Mạch nói: "Mẹ thích con nít."

Khóc giữa đêm, loay hoay dậy cho ăn, mặc dù mệt đến xay xẩm mặt mày, nhưng nhìn gương mặt bé đáng yêu của bé cũng đáng, bà Mai lộ vẻ hiền từ.

Có thể chăm sóc cháu ngoại thực sự là chuyện vui lớn bằng trời.

"Mẹ, việc này tương lai bàn lại."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Bà Mạch xệ mặt xuống, bà nói: "Con sợ người ta nói con để bà ngoại chăm cháu trong căn nhà thuê lụp xụp à!?"

Chậc?

Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.

Sau đó, Thừa Hoan nói với cha: "Con nghi ngờ mẹ đến thời mãn kinh rồi."

Mạch Lai Thiêm lại nói sang chuyện khác: "Thừa Hoan, trước đi con xuất giá nên đi gặp bà nội."

Thừa Hoan không vui, cô nói: "Con kết hôn, không phải xuất giá, sau này con vẫn sẽ trở về, bảo đảm đi về như trước, loại danh từ phong kiến xuất giá này cứ nói mãi thôi."

Mạch Lai Thiêm trừng mắt với con gái: "Con cũng mắc bệnh như mẹ sao?"

Thừa Hoan hẹn Tân Gia Lượng cùng đi đến ngoại thành thăm hỏi bà nội.

Cô giải thích chi tiết cho vị hôn phu của mình.

"Bà nội cũng không phải mẹ ruột, là vợ bé của ông nội, có người nói, đối xử với cha không tốt, sau khi ông nội qua đời, của cải đều rơi vào trong tay bà, nhưng cha vẫn rất tôn trọng bà."

Tân Gia Lượng khen: "Con trai ngoan không màng đất đai."

Thừa Hoan tiếp nối đi: "Con gái hiền không cần đồ cưới."

Tân Gia Lượng cười: “Nhưng nếu có đồ gì muốn cho chúng ta thì ta cũng phải mau mau nhận lấy."

Thừa Hoan bật cười hì hì.

Bà nội đã gần 80 tuổi, sống trong một viện dưỡng lão tư nhân, nơi có môi trường rất yên tĩnh và thoải mái.

Trông hơi cô quạnh, nhưng vào thời đại này, nam nữ già trẻ, ngoại trừ vợ chồng mới cưới ra, ai mà không cô quạnh.

Bà ở phòng khách nhìn cháu gái cháu rể.

Bà cụ ăn mặc tươm tất hơn so với một bà lão rất nhiều, trên mặt còn đánh phấn, môi còn tô son.

Bà gật đầu, bảo: "Thừa Hoan, ba con nói con muốn kết hôn."

Thừa Hoan mỉm cười, cô đáp: "Bà nội, đây là hôn phụ của con."

Bà cụ quan sát Tân Gia Lượng, mở miệng liền hỏi: "Con làm việc gì?"

Tân Gia Lượng vội cung kính đáp: "Còn là kiến trúc sư."

"À: “ Bà cụ lập tức nhìn với cặp mắt khác xưa, nụ cười chân thành hơn hẳn: "Sao con quen với Thừa Hoan?"

Tân Gia Lượng nói rõ đầu đuôi: "Con phụ trách thiết kế thư viện mới. Trình Hoan làm việc trong tổ tin tức, chúng con đã gặp nhau khi con đến lấy tài liệu."

"Con thích Thừa Hoan điểm nào nhất?"

Giọng của Tân Gia Lượng đột nhiên trở nên say sưa: “Cô ấy cái gì cũng tốt: Mắt to, nụ cười dịu dàng, tính tình sảng khoái..."

Bà nội cười, nhìn Thừa Hoan, bảo: "Vậy thì quá tốt."

Thừa Hoan liền vội vàng nói: "Ba mẹ của anh ấy mời cơm, bà nội có thể đi được không ạ?"

Bà nội lắc đầu: “Bà đi không nổi."

Thừa Hoan dạ một tiếng.

Bà nội lúc này tháo xuống dây chuyền trên cổ: “Món quà này tặng cháu."

"Cái này ---- "

"Cứ giữ đi, giờ không mua được phỉ thúy xanh như vậy đâu, bà rất coi trọng cháu, Thừa Hoan, em trai cháu thì không được, từ nhỏ dễ xúc động, không thành tài được."

Thừa Hoan vội vàng nói cám ơn, dường như ngay cả việc bà nội đánh giá kém em trai cũng hoàn toàn tán động.

Bà lão nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Thừa Hoan, con cảm thấy tình hình hiện tại thế nào?"

Thừa Hoan đang đeo chiếc dây chuyền vàng 9999 vào cô thì chợt nghe lời ấy, không khỏi sửng sốt.

Cô thăm dò hỏi: "Bà nội là chỉ —— "

"Sắp thay đổi triều đại rồi."

"À dạ."

Lão nhân có chút kinh nghi: “Sẽ đánh nhau sao?"

Thừa Hoan liếc nhìn Tân Gia Lượng, cô rất ít nói với thân hữu về vấn đề này, nhưng trước bà nội, lại thấy không ngại nói thẳng.

Vì vậy cô đáp viết: "Con nghĩ sẽ không."

"Có đổ máu không?"

"Không cần lo lắng đâu ạ."

"Thừa Hoan, con phải thẳng thắn với bà."

Thừa Hoan không ngờ bà lại quan tâm chính trị như vậy, vô cùng ngạc nhiên.

"Lần trước nhân dân đạt được giải phóng, Mạch gia chịu không ít khổ."

Thừa Hoan không ngờ bà nội dùng từ khôi hài như vậy, không khỏi thầm buồn cười.

"Con không tính di dân?"

Thừa Hoan lắc đầu.

"Không sợ?"

Thừa Hoan nói: "Thế giới không giống nhau, chủ nghĩa thay đổi tư bản, bọn họ cũng có tiến bộ."

"Con tin tưởng chắc chắn?"

Thừa Hoan đành nói: "Đây cũng là một loại lựa chọn, bất cứ lựa chọn gì đều cần trả giá thật lớn."

"Nói cách khác, con cũng thừa nhận có nguy hiểm tồn tại."

"Dĩ nhiên ạ, trong cuộc sống nguy cơ tứ phía, băng qua đường cũng cần cẩn thận ạ."

"Ừ.” bà nội gật đầu, chợt lộ mệt mỏi.

Y tá đi ra bảo: “Bà Mạch à, đến giờ bà ngủ trưa rồi, bảo khách lần sau lại tới đi."

Bà lão cầm tay của cháu gái: “Thừa Hoan, con khác với cha mẹ và em trai, con là cô gái xuất sắc, bà chúc phúc con, sau này nhớ ôm con đến cho bà xem."

Thừa Hoan cung kính dạ.

Sau khi cùng Tân Gia Lượng bước ra khỏi cổng viện dưỡng lão, Thừa Hoan chợt than thở.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


"Những người trẻ chúng ta thường nói ngàn vạn lần không nên sống đến lúc quá già nua, nhưng bà của anh, tuy đã đến tuổi gần đất xa trời, nhưng là vẫn hy vọng còn sống đến lúc được bế ẵm cháu chắt."

"Anh thấy mong muốn của bà là đúng.

Thừa Hoan khó hiểu, "Anh đang nói gì vậy?"

"Anh nói bà muốn bế bồng cháu chắt là đúng."

Thừa Hoan trừng mắt nhìn Tân Gia Lượng, nói: "Anh cũng thấy bà của anh coi thường cha mẹ em như thế nào rồi

đó."

"Người già thích giao tiếp theo kiểu làm chính trị, việc ca ngợi người này, hạ thấp người kia một cái, là một thói quen cũ."

"Càng già càng hung dữ."

"Cũng không hẳn nhiều người càng già càng hiền từ."

Thừa Hoan bỗng nhiên đưa tay vuốt tóc mai của Tân Gia Lượng, "Vậy còn anh, khi anh già rồi sẽ như thế nào?" "Vẫn đẹp trai phong độ, như bây giờ."

Thừa Hoan không nhịn được cười.

"Chúng ta cùng nhau già đi, em nhất định sẽ biết chân tướng.

Thế giới nhỏ bé như vậy, rất nhiều cặp đôi khi chia tay cũng cảm thấy đối phương đã làm mất đi tuổi thanh xuân của mình, vì cuộc sống bôn ba đàn ông già đi sẽ hói đầu, bụng bự, phụ nữ già đi thì tiều tụy, đầu óc không còn nhanh nhẹn như xưa, lúc chia tay, đều cho rằng hai người không hợp, tình cảm không được như mong muốn, cuối cùng chỉ để lại cho nhau những tổn thương không thể bù đắp.

Thừa Hoan bỗng nhiên cô đơn, cúi thấp đầu.

"Em đã nói với bà là em sẽ không rời đi?"

Thừa Hoan gật đầu, "Em sẽ không rời xa cha mẹ và em."

"Thừa Hoan." Tân Gia Lượng thu liễm nụ cười, "Em biết rõ gia đình của anh sẽ rời đi mà."

"Đó là chuyện của cha mẹ anh."

"Thừa Hoan, cha mẹ nhất định sẽ muốn anh đi theo họ."

Thừa Hoan không vui: "Đúng, vậy đến lúc đó hãy thông báo cho em biết một tiếng."

"Thừa Hoan, em nói gì vậy.

Thừa Hoan bất đắc dĩ, buộc phải ngả bài, "Xin hỏi mọi người định rời đến đâu định cư?"

"Đương nhiên là Vancouver"

"Gia Lượng, hai ta đều biết, nơi đó là thiên đường dành cho phú ông, phủ bà về hưu hưởng thụ cuộc sống, là địa ngục đối với người qua làm công, đôi ta đến đó, sợ rằng chỉ có thể làm công việc bán quần áo ở trong trung tâm thương mại."

"Đừng quá bi quan.

"Ở nước Mỹ, kiến trúc sư thất nghiệp đầy đường, những người môi giới nhà đất còn kiếm được nhiều tiền hơn."

Tân Gia Lượng ngẩn người tại chỗ, một lát sau mới nói: "Anh đã được biết trước rằng vợ chồng với nhau sớm muộn sẽ xúc phạm nhau, không nghĩ là nhanh như vậy.

Thừa Hoan giật mình che miệng lại, sợ đến mồ hôi lạnh đầy lưng, xấu hổ vô cùng, cô sao lại giống như di truyền từ mẹ cô, Lưu Ngọc Uyển, bắt đầu cãi vã với hôn phu!

Đặc biệt không thể tha thứ là cô cũng không phải chịu đựng cực khổ nhiều như mẹ của mình, nhưng trong lòng lại mang oán hận, sự thô lỗ của cô với Tân Gia Lượng hoàn toàn là làm càn.

Lời đã nói ra khó thể thu lại, Thừa Hoan hối hận, khuôn mặt đỏ bừng.

Tân Gia Lượng thở dài, "Anh cũng có sai, anh không nên buộc em phải lập tức rời bỏ gia đình"

Thừa Hoan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện này để sau hẵng nhắc lại."

"Không được, tốt nhất nên nói rõ ràng trước khi kết hôn, mất lòng trước được lòng sau."

Tân Gia Lượng suy nghĩ một chút thở dài, "Được, vậy anh lưu lại cùng với em.

Thừa Hoan vui mừng quá đỗi, "Không biết bố mẹ anh sẽ nghĩ như thế nào?"

Gia Lượng bất đắc dĩ, "Dù sao anh cũng không thể bỏ em mà đi."

Thừa Hoan cảm động, "Gia Lượng, anh sẽ không phải hối hận đâu."

"Ừ, đành xem tình hình sau này thế nào, đi một bước tính một bước, cuộc đời cũng như một canh bạc."

Cũng có phần đúng, chọn lựa công việc cũng là một canh bạc, dùng thời gian và sức lực để đánh cược vào một tương lai tốt đẹp hơn. 

Thừa Hoan buồn bã.

Cô ghét nhất là phải đưa ra chọn lựa, may mắn là cũng chỉ có mình Tân Gia Lượng vừa ra trường, bằng không càng thêm đau đầu.

Tân Gia Lượng lúc này nói: "Trong lòng còn điều gì băn khoăn, thừa dịp này hãy nói cho rõ ràng.

Thừa Hoan cũng không phải đèn cạn dầu, cô cười nói: "Anh thì sao, anh có tâm sự gì, hãy thổ lộ đi."

Về đến nhà, vào phòng vệ sinh soi gương, Thừa Hoan mới phát giác hai lỗ tai đốt của mình đã đỏ bừng.

Cô hất nước lạnh lên khuôn mặt.

Mạch thái thái ở hành lang nói chuyện phiếm với hàng xóm, Thừa Hoan có thể nghe được mọi người đang bàn luận về cô.

"... Tôi cũng lo lắng cho hôn sự của con gái, phụ nữ mà điều quan trọng nhất là phải được gả cho người chồng tốt, mọi người nói xem có đúng hay không?"

"Năng lực của bản thân cũng rất quan trọng, nếu không... Nào có đàn ông tốt theo đuổi."

"Chúc mừng Mạch thái thái, từ nay về sau đã có thể yên tâm hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom