Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Giải mã


Một tên tội phạm truy nã đã lẩn trốn xuống Vũng Tàu. Hôm nay, tôi phối hợp cùng với đội cảnh sát truy bắt tội phạm truy nã cùng nhau hợp tác để truy bắt hắn. Vốn tôi được mời đi lần này bởi vì tôi là người đã bắt hắn trong một vụ án mạng mà hắn gây ra tại thành phố Hồ Chí Minh.

Sau khi ra tù, hắn tiếp tục gây án và bốc hơi ngay tức khắc. Cảnh sát nhanh chóng khoanh vùng được nghi phạm và xác định thủ phạm là hắn, một con người từng có nhiều tiền án tiền sự về tội cướp của giết người. Am hiểu tường tận về con người và gia cảnh hắn, Tôi nhanh chóng tham gia chiến dịch truy bắt. Các trinh sát nhận được tin hắn ta đang lẩn trốn tại quê nhà nên nhanh chóng triển khai lực lượng vây bắt.

Phối hợp với công an thành phố Vũng Tàu. Các trinh xác đã xác định được vị trí của hắn. Hiện hắn đang lẩn trốn tại một nhà nghỉ trong thành phố.

Một lực lượng cảnh sát đẩy gậy leo tường lên tầng hai và một lực lượng ập vào phía cửa chính nhưng không ai ngờ rằng hắn đang có con tin.

Hắn đã gọi một ả đào trong đường dây gái gọi vào để thỏa mãn dục vọng. Thế nhưng khi cảnh sát ập vào cô ta lại là lá chắn cho hắn.

Sau một hồi thuyết phục không làm hắn lay động, một cảnh sát cơ động phía sau lưng hắn đã trèo lên bằng cách đẩy gậy đã phá cửa kính xông vào.

Quá bất ngờ vì có người phía sau, hắn không kịp trở tay. Tôi xông lên cầm lấy con dao rồi kéo con tin ra, các chiến sĩ đồng thời ập tới bắt lấy hắn. Và một chiếc bốn bánh đang chờ sẵn đưa hắn về trại giam ngay lập tức.

Sau khi xong việc, tôi không về cùng các đồng nghiệp mà đến thăm một nơi. Nơi vợ tôi đã từng sống và lớn lên. Một nhà thờ lớn kiêm luôn nhiệm vụ nuôi dạy các trẻ mồ côi nằm trong trung tâm thành phố Vũng Tàu. Nơi mà tôi chưa được một lần ghé thăm.

Lần tìm theo địa chỉ tôi đến trước một nhà thờ lớn được bao bọc xung quanh bởi những bức tường khá cao.

Ở đây như một trại trẻ mồ côi cỡ nhỏ có vốn đầu tư ở nước ngoài. Đa số trẻ em ở đây lớn lên đều buộc phải theo đạo. Vì vậy, nhìn bề ngoài có thể thấy đây như là một hành động từ thiện nhưng bên trong lại là một hành động lôi kéo người theo đạo của giáo hội tin lành. Đây là một giáo hội tin lành chứ không phải thiên chúa giáo.

Dựng xe trước cổng. Tôi tiến lại ngay trước cửa người bảo vệ rồi lấy gói Craven ra mời ông ta.

- Vâng cảm ơn.

Ông ta rút điếu thuốc. Tôi lấy bật lửa mồi thuốc cho ông ta xong sau đó mới tới lượt mình.

- Bác làm ở đây lâu chưa? –Tôi hỏi.

- Cũng đã được 10 năm rồi. –Ông ta phì phèo hơi thuốc.

Nếu chỉ mới 10 năm chắc ông ta sẽ không gặp được vợ tôi, vì cô đã rời khỏi đây khi đủ 18 tuổi rồi. Nhưng biết đâu được có thể vợ tôi thường xuyên về đây, tôi thử vận may.

- Bác có biết cô gái này không. –Vừa nói tôi vừa lấy tấm ảnh của vợ mình ra.

Sau một hồi ngắm nghía bức ảnh, ông nói. –Cô gái này mấy tháng trước có tới đây. Tôi rất nhớ vì lúc đó cô ấy rất vội vã còn làm rơi cả cái thẻ chứng minh thư. Tôi chờ cô ấy ra khỏi cổng rồi trả lại cô ấy còn hậu tạ tiền uống nước nữa nhưng tôi từ chối không nhận.

- Vậy ạ. –Tôi suy nghĩ. –Cô ấy rất vội vã sao ạ.

Ông lão không cần suy nghĩ trả lời rất nhanh. –Đúng vậy, cô ấy cứ ngó tới ngó lui như sợ người ta theo dõi rồi đi rất nhanh. Mà cậu hỏi có việc gì không?

Vốn thường phải nói dối để lừa mấy tên tội phạm vào bẫy, tôi trả lời ngay.

- Dạ, cô ấy vốn là bạn học của cháu nhưng mấy ngày gần đây mất tích không rõ lí do nên cháu tìm giúp thôi ạ.

Ông lão bão vệ đã già, ông rít điếu thuốc rồi nói. –Con bé mất tích khi nào?

- Dạ, ba tháng trước ạ.

- Vậy thì có thể tôi không giúp được gì rồi, vì cô ấy đến đây cũng phải 5 hay 6 tháng trước gì đó.

- Vâng cảm ơn bác ạ. –Tôi rít hơi thuốc rồi nói. –Bác có biết cô ấy đến đây làm gì không ạ?

Ông lão nhìn vào trong nhà thờ rồi trả lời. –Có thể đến để gặp các sơ, thường thì các đứa bé lớn lên ở đây sau khi trưởng thành đều quay lại thăm các sơ cả.

- Vậy các sơ ở đâu vậy bác?

Ông lão nhìn đồng hồ rồi chỉ tay vào sau nhà thờ. –Thường thì giờ này các sơ ở trong khu nhà quản lí phía sau nhà thờ đấy.

- Cảm ơn bác.

Biết ông không thể giúp gì hơn, tôi vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất rồi đi thẳng vào trong.

Đi ngang qua nhà thờ, tôi thấy nhiều đứa trẻ đang đứng bên trong chuẩn bị làm lễ gì đó dưới sự chỉ đạo của một vị sơ đứng tuổi.

Tôi đi thẳng ra sau. Một loạt phòng ngủ và nhà ăn, có lẽ nơi đây là nơi sinh hoạt của mấy đứa trẻ này.

Tôi tiến vào căn phòng đầu tiên mà tôi nghĩ là phòng quản lí. Bên trong, ba người phụ nữ lớn tuổi trong bộ quần áo của tu viện đang ngồi trước bàn làm việc. Tôi tiến lại người phụ nữ trung niên ngồi ở giữa.

- Chào sơ.

- Chào con, mời con ngồi. –Vừa nói bà vừa chỉ vào cái ghế đặt trước mặt.

Tôi ngồi xuống.

- Không biết con tìm ai?

- Con tìm người quản lí trẻ mồ côi ở đây thưa sơ? –Tôi tỏ vẻ điềm đạm.

- Là ta đây. –Bà nói và lấy tay chỉ vào ngực mình. –Con tìm ta có việc gì?

- Con tìm sơ vì một người. – Tôi lấy tấm ảnh vợ anh trong túi áo. –Thưa sơ, con muốn biết về người này ạ?

- Ta là người quản lí chính ở đây, nhưng nếu con muốn biết tường tận về cô gái này, ta có thể giúp con. –Cô gái này tên là gì?

- Mai Thi, thưa sơ. Cô ấy sinh năm 1986. Nguyễn Thị Mai Thi thưa sơ. –Tôi nói với vẻ hơi nóng vội.

- Con chờ ta một chút.

Bà quay về cái máy tính để trước mặt rồi tra cứu gì đó. Tôi thấy trong lòng nóng như lửa đốt khi phải chờ đợi. Với tôi, chờ đợi như vậy là quá đủ rồi. Đang mải suy ngẫm về cô, tiếng bà làm tôi giật mình.

- Tìm ra rồi, nếu con muốn biết về cô ấy thì đi theo ta.

Nói đoạn bà đứng dậy bước đi, tôi cũng bước theo sau. Đi qua mấy căn phòng ngủ tập thể nhỏ, tôi thấy nơi đây giống kí túc xá mà mình đã từng học tại học viện cảnh sát.

Qua gian nhà này, một gian nhà khá lớn hiện ra. Tôi nhận ra đây là các phòng học. Đi qua các phòng học, mỗi phòng là một sơ đang giảng dạy cho khoảng 20 đến 25 em học sinh.

Bổng sơ dừng lại và đứng trước một căn phòng nhỏ. Một người phụ nữ khác trong trang phục tu sĩ đang tiến về phía chúng tôi. Bà nhìn cũng hàng năm mươi tuổi, khuôn mặt già để lộ nhiều nếp nhăn.

- Chào sơ. –Người phụ nữ nói.

Sơ gật đầu rồi quay lại nói với tôi.

- Ở đây, mỗi sơ quản lí một vài đứa trẻ, vì vậy nếu con muốn biết rõ hơn thì hãy hỏi sơ Thủy đây. –Vừa nói bà vừa chỉ vào người phụ nữ. –Sơ là người quản lí của Mai Thi.

Nói đoạn bà quay sang sơ Thủy. – Cậu thanh niên này muốn hỏi về Mai Thi, sơ hãy tiếp chuyện cậu ấy nhé. –Nói rồi bà quay đi.

- Chào sơ. –Tôi nói.

- Chào con! Chúng ta ra ngoài đi.

Vừa nói tôi bước ra ngoài theo sau sơ và đi dạo trước sân lớp học. Trước khi đi sơ còn không quên dặn dò mấy đứa nhỏ phải giữ trật tự trong lớp.

- Không biết con tìm ta có chuyện gì? –Vừa sải bước trên sân sơ vừa nói.

- Con là chồng của Mai Thi, con muốn biết lâu nay cô ấy có hay về đây thăm sơ không ạ?

Dường như đã quá quen thuộc với vợ tôi, sơ nói không cần suy nghĩ.

- Thỉnh thoảng, một năm có khi hai ba lần, con bé có hiếu lắm.

- Vâng, vậy cô ấy có nói gì về con không ạ?

- Ta không thấy nó hay nhắc đến lắm, không biết dạo này con bé sao rồi?

- Cô ấy mất rồi ạ. –Tôi điềm nhiên trả lời.

- Tại sao vậy? –Bà ngạc nhiên hỏi.

- Cô ấy bị giết ạ và con đang đi tìm kẻ sát nhân ấy.

Sơ quay qua nhìn tôi.

- Vậy con tìm ta để…

- Con muốn biết một số thông tin thôi ạ, không phiền sơ chứ.

- A, không hề. –Hai người vẫn rải bước trên con đương bê tông.

- Trước đây, cô ấy có hay giao tiếp với ai không ạ, như người lạ chẳng hạn.

- Vì chuyện cũng cách đây mười mấy năm rồi nên sơ cũng không nhớ nữa nhưng mấy năm gần đây về thăm sơ nó chỉ về có một mình thôi.

- Vậy lần cuối cùng cô ấy về đây là khi nào ạ?

Sơ suy nghĩ đôi chút rồi nói. –Khoảng 5 hay 6 tháng gì đó rồi từ đó tới nay không thấy nữa.

- Vậy cô ấy có biểu hiện gì lạ trong lần gặp cuối cùng ấy không thưa sơ? –Tôi hỏi.

Rồi cả hai cùng ngồi xuống trước một ghế đá trước sân, bà nói.

- Lần đó trông Thi rất không bình thường, nó có vẻ như rất nôn vội và sợ hãi.

Tôi vẫn nhìn vào không gian, hình bóng vợ tôi như hiện lại. Nụ cười tươi của cô luôn hiện rõ trong tâm trí tôi.

- Vậy cô ấy về rồi đi ngay hay sao ạ?

- Nó chỉ đưa ta một thứ rồi đi ngay. Nó nói nếu chồng nó đến tìm nó thì hãy đưa lại cho cậu ta. Tuyệt đối không được giao cho ai khác nếu như nó không quay lại nữa.

- Con ư? –Tôi nói lớn vì hơi bất ngờ.

- Đúng vậy. Nhưng tôi làm sao xác nhận được cậu chính là chồng nó.

Tôi đứng dậy rút cái ví da ra lần tìm trong đó nhưng tôi chợt nhớ ra là mình đã để tấm giấy chứng nhận đăng kí kết hôn ở nhà.

- Con để giấy chứng nhận đăng kí kết hôn ở nhà rồi thưa sơ. –Ngập ngừng thấy sơ không tin mình, tôi nói tiếp. –Nhưng con có cái này.

Tôi rút tấm thẻ nghành màu đỏ ra đưa cho bà coi. Suy nghĩ trong chốc lát, bà đứng dậy. –Đi theo ta, ta tin con.

Tôi đứng dậy rồi rải bước theo bà vào một căn phòng nhỏ cạnh khu sinh hoạt, dường như dãy này là chổ ở của các sơ. Vì phép lịch sự tôi đứng chờ ở cửa trong phút chốc. Bà ra và đưa cho tôi một cái bì thư. –Nó đây.

- Vâng, cảm ơn sơ.

Tôi nói rồi xin phép ra về.

***

Ngồi trong phòng khách, Phát đang vắt óc suy nghĩ về đoạn mật mã. Trên bàn, trên sàn nhà hàng loạt giấy tờ được bày ra trông rất bừa bộn. Nhìn anh giống như một nhà bác học đầu tóc rối xù đang cố tìm ra những phát minh mới cho xã hội loại người. Phát nghiêng mình xuống cái ghế sô pha và đưa tờ giấy lên cao. Anh nhìn vào những ô chữ đã được mã hóa nhiều lần, thế nhưng con số mà anh mong muốn hoặc những con số quen thuộc vẫn chưa hiện ra.

Chợt nhận ra điều gì đó. Anh bật dậy tìm cây bút chì đang để trên bàn. Rồi nhẩm nhẩm tính toán gì đó anh ghi lại trong tờ giấy rồi bật máy tính vào trang google dịch. Để chế độ phát hiện ngôn ngữ, anh tìm chữ “Mani”. Rồi anh chạy lại bàn tiếp tục ghi chép. Anh lôi hết đống giấy tờ lại cái máy tính rồi tiếp tục công việc.

Sau mấy tiếng mệt mỏi, anh nhấc điện thoại lên gọi cho Sơn.

- A lô, Sơn nghe đây. –Giọng nói bình thản phát ra từ đầu dây bên kia.

Phát nằm dài ra chiếc ghế trưởng kỉ trong phòng khách. – Tôi đã giải ra đoạn mật mã rồi.

- Thật sao, là gì vậy?

- Anh đang ở đâu? –Phát nói.

- Ở nhà, mật mã là gì? –Sơn nói.

- Anh ở đó tôi sẽ xuống ngay. Nhớ đừng báo cho ai.

Nói đoạn Phát tắt máy rồi bước về phòng lấy cái áo khoác. Khoác vội cái áo, Phát chạy như bay ra ga ra rồi ngồi lên chiếc roll-royce. Anh rút điện thoại ra rồi gọi cho một người khác nữa.

***

Cùng lúc đó.

Kì đang ngồi một mình trong quán “Opportunità”, hôm nay nó định rủ Liêm đến đây cùng với nó nhưng anh nói là có việc bận phải đi Vũng Tàu, thế là giờ này nó phải ngồi một mình với cái máy tính và đống giấy vụn đang vươn vãi đầy bàn. Li cà phê thứ hai mà nó gọi cũng đã cạn đi hơn một nữa.

Đống giấy trên bàn còn ghi lại các dòng chữ.

1010.5.99A.XXX.99.77A

3.A.99A.X.X.1010.A

66A.A.77.9

4.9.JJ.(…)

Rồi những biến tướng của nó. Cả quyển vở đều ngoằn ngèo các kí tự mà nó giải được.

Đang suy nghĩ bỗng điện thoại của nó vang lên. Màn hình hiện lên dòng chữ “chín cò”.

“Chín cò” vốn là một thằng bạn của nó hồi trước hay lôi kéo nó vào mấy trò cờ bạc và thuốc lắc. Thấy số thằng này nó bấm ngay nút tắt.

Đang tập trung giải mã bổng điện thoại lại reo vang. Nhìn màn hình điện thoại nó thấy vẫn hiện lên chữ “chín cò”.

Tức tối, nó chụp ngay cái điện thoại định chửi thằng bạn nhưng thằng bạn nó còn nhanh nhạy hơn cả nó.

Bạn nó cướp lời. –Mười ba lá(1) ăn tiền không mày?

- Mười ba lá cái con khỉ, tao đang bận.

Chưa kịp để cho bạn nó nói thêm câu nữa, nó nói ngay. –Im mồm và đừng gọi cho tao.

Rồi tắt máy.

Kì tập trung vào mấy tờ giấy trước mặt rồi tiếp tục ghi chép, bổng nó suy nghĩ đến những con bài, đến những gì mà thằng bạn nó mới nói. -13 lá ư. –Nó thầm nghĩ.

Một loạt những suy nghĩ thoáng qua trong đầu KÌ. Sự tương quan giữa bộ bài và bảng chữ cái anphabet đầy đủ. 13 quân bài và 26 chữ cái.

Nó bắt đầu đếm A, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, J, Q, K.

Đủ 13 quân bài và chia thành 4 nước cơ, rô, tép, bích.

Bảng chữ cái A, B, C, D, E, F, G, H, I, J, K, L, M, N, O, P, Q, R, S, T, U, V, W, X, Y, Z.

Đủ 26 chữ cái.

- Đúng là rất có liên quan.

Nói đoạn nó bắt đầu ghi chép lại ra giấy rồi lại nhẩm nhẩm cái gì đó. Nó ghi ra giấy

TES. .RO

CA. . . TA

MANI

DIV….

Kì nhập vào cái máy tính xách tay trên bàn những dòng chữ đó, rồi nó lẩm nhẩm. – Không phải tiếng anh.

Nó bắt đầu suy nghĩ tiếp. Gần tới kết quả cuối cùng rồi mà lại gặp phải thêm chướng ngại vật.

- Ri ta cho em thêm li cà phê nữa.

Nó nói vọng tới đầu kia. Cô gái có mái tóc bạch kim quay lại nhìn nó rồi nói. –Có ngay.

Cô lẩm bẩm bằng giọng trọ trẹ. – Ba li rồi đấy, không biết có sao không?

Đang mải suy nghĩ về các kí tự thì Ri-ta bưng li cà phê lên.

- Nhóc làm gì uống nhiều vậy?

Em đang đau đầu đây. –Nó trả lời.

- Đôi tay.

- Chị nói gì thế?

Kì ngước mặt lên thấy Rita đang nhìn vào tờ giấy của nó. Cô nói tiếp. –Mani là đôi tay.

Kì mỉm cười, nó vội kéo Rita ngồi xuống xuống cái ghế và tiếp tục những mảnh ghép còn thiếu.

***

Tôi phóng đi như bay trên quốc lộ, tôi không còn biết cảm giác gió tạt vào mặt là gì nữa. Từng luồng gió như muốn bốc tan từng lớp da mặt tôi.

Cuối cùng anh cũng về tới Sài Thành. Chiếc xe vẫn bon bon chạy với tốc độ rất nhanh lạng lách đánh võng trên nhiều cung đường bất kể dòng người tấp nập.

Tôi bắt đầu nhớ lại từng lời lẽ trong bức thư. Những thông điệp cuối cùng mà vợ tôi cố gắng gửi đến cho tôi trong sợ hãi.

“Gửi anh, chồng của em.

Anh à, em biết khi anh đang đọc bức thư này thì em đã không còn trên cõi đời này nữa. Anh đã tìm đến tận nơi đây thì em nghĩ chắc anh cũng biết tất cả rồi.

Không biết em có cần giải thích với anh gì nữa không nhưng em thật sự là một thành viên của hội Tứ Hải với vai trò là một tình báo.

Mọi thông tin liên quan đều do em và một người bạn nữa cung cấp cho hội. Chúng em là một cặp hoạt động cùng nhau với vai trò như nhau.

Người đứng trên dẫn dắt chúng em vào hội được chúng em gọi là “cha”.

Vì anh, em đã bỏ hết tất cả, sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình để rút khỏi hội. Một hành động thật xứng đáng với tình yêu của chúng mình phải không anh.

Và chính hành động ấy đã biến em thành con mồi bị truy sát bởi một gã thợ săn có tên “Sứ giả của tội ác”. Trong những ngày ấy em biết rằng mình sắp phải xa anh, sắp phải đi về nơi mà đáng lẽ ra em phải ở đó. Nơi dành cho em đó phải là địa ngục. Với một đứa tham gia vào một tổ chức buôn ma túy với quy mô lớn như em đáng lẽ ra phải ở đó lâu rồi.

Nhưng trước khi chết em còn để lại một thứ nữa, thứ tố cáo tội ác cho những kẻ đã giết em.

Có lẽ anh sẽ thầm hỏi rằng tại sao em lại không trao thứ đó cho người nuôi dạy em mà lại là bức thư này. Đơn giản vì như vậy sẽ đưa sơ vào vòng nguy hiểm.

Thứ mà anh đang tìm kiếm không đâu xa mà ở chính trong ngôi nhà của chúng ta.

Dưới cái tủ đựng đồ trang điểm của em trong phòng ngủ, thứ mà anh không bao giờ đụng đến có một viên gạch men có thể nhấc lên được và bên dưới hoàn toàn trống rống. Nó được thiết kế riêng để có thể nhét vừa tập tài liệu đó. Tập tài liệu tố cáo mọi hoạt động làm ăn phi pháp, các giấy tờ và một số chứng cứ đủ để đưa bọn chúng ra vành móng ngựa. Đồng thời còn một thứ quan trọng nữa đó chính là tập hồ sơ ghi rõ tên bốn vị thiên vương của tổ chức. Bốn ông trùm hàng đầu của hội.

Mong rằng những thứ em để lại sẽ giúp ích cho anh.

Xin lỗi vì đã giấu anh nhiều chuyện như vậy.

Thương anh.”

Đứng trong thang máy của chung cư. Cảm giác thang máy đang chậm chạp nhấc lên từng bước một làm tôi muốn đập tan nó rồi ra đi thang bộ. Thế nhưng lúc này đây tôi cần phải bình tĩnh. Bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Tầng 13 hiện ra. Tôi chạy thật nhanh về phía nhà mình rồi mở cửa. Tôi chạy thẳng vào phòng ngủ, tiến về phía cái tủ đựng đồ nữ trang của vợ, nơi mà tôi chẳng bao giờ đụng đến cả còn chẳng buồn dẹp đi khi vợ tôi mất vì tôi không muốn nghĩ rằng cô đã chết.

Kéo mạnh cái tủ nhỏ ra, tôi thả nó nằm ngổn ngang dưới đất. Tôi lấy tay gõ nhẹ vào một viên gạch dưới đất.

Không có gì.

Tôi gõ vào viên gạch tiếp theo, tiếng “cộp cộp” vang lên. Âm thanh của nó khác hẳn với mấy viên gạch còn lại. Nhìn bề ngoài tôi không hề biết rằng nó là nắp đậy của một cái hầm nhỏ. Nó được ngụy trang khá hoàn hảo.

Không biết làm cách nào để mở nó. Tôi chạy nhay xuống bếp lục lọi trong đống vật dụng gia đình rồi lấy ra một cái búa. Tôi chạy vào lại phòng ngủ rồi dừng trước viên gạch. Tôi đập nhẹ nhưng viên gạch không vỡ. Tôi cố lấy hết sức đập mạnh xuống viên gạch vỡ ra làm nhiều mảnh.

Tôi lấy tay phủi nhẹ mấy mảnh vụn của viên gạch men ra rồi lấy lên một tập giấy. Bên ngoài tập giấy có kí hiệu của hội Tứ Hải. Tôi giở ra từng trang một, sau đó lật nhanh đến các trang tiếp theo. Khuôn mặt từng người một hiện ra.

Tôi rút cái điện thoại ra gọi ngay cho Uyên.

Trong giây lát đầu giây bên kia trả lời.

- Tôi nghe đây.

Vừa nói tôi vừa tiến ra phòng khách. –Cô chuẩn bị tập hợp toàn đội đi, chúng ta có manh mối mới.

- Manh mối gì?

- Tôi đã có được những bằng chứng buộc tội hội Tứ Hải và nhân thân của 4 tên đứng đầu.

- Anh không đùa đấy chứ? –Tiếng Uyên đùa cợt qua điện thoại.

- Cô có nhớ tập tài liệu mà tên sát thủ đang tìm không? –Vừa nói tôi vừa ngồi xuống cái ghế sa lon rồi lật ra tiếp. –Vợ tôi cất nó dưới nền nhà và tôi mới tìm ra. Tôi nhớ là cô nói chiều nay Tony Trần về nước phải không?

- Đúng vậy.

- Ông ta là một trong tứ đại thiên vương, ba người tiếp theo là Phạm Khải, Trần Thành và Dương Thành Văn.

- Dương Thành Văn có lẽ là chú của Sơn nhưng Trần Thành, ông ta đang ở đâu? Uyên hỏi.

- Cô cứ bắt hai người còn lại, tên Trần Thành còn một tập tài liệu khác nữa, tôi đã từng nghe qua tên này, có lẽ Sơn biết được hắn ta ở đâu.

- Được rồi. Tôi sẽ thông báo cho sân bay…

Có tiếng bíp bíp vang lên trong điện thoại, tôi thấy một cuộc gọi chờ đang hiện lên. Tôi nghe máy.

- A lô em đây.

- Có chuyện gì không? –Tôi nôn nóng.

- Mật mã đã được giải ra, anh thưởng gì cho em đây.

- Sẽ có thưởng sau, em nói đi, anh không có nhiều thời gian. –Tôi nói.

- Được rồi. –Thằng nhóc có vẻ thất vọng vì không như ý mình muốn. –Mật mã này được mã hóa theo các quân bài tây về sự tương quan…

- Kết quả, anh cần kết quả. –Vừa nói tôi vừa ra khỏi phòng rồi tiến về phía thang máy.

- Hôm nay anh bận vậy. Mắt phải là KHO BÁU, THÁC NƯỚC. Mắt Trái là ĐÔI TAY còn một từ nữa em và Rita đã cố tìm những không được.

- Được rồi, cám ơn. –Tôi tắt máy rồi bấm nút gọi ngay cho Sơn.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không…”

Tôi tắt máy. Bắt đầu nghĩ ngay đến từ thác nước.

Tôi bấm nút gọi cho Phát.

Một hồi, hai hồi, ba hồi. Không ai bắt máy cả.

- Chết tiệt. –Tôi nói lớn rồi mở cửa thang máy.

Chạy thật nhanh ra ngoài.

(1) Bài tiến lên
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Thiên thần hay ác quỷ


Chiếc Roll Royce cổ thắng gấp trước cổng nhà, Phát bước xuống rồi nhanh chóng vào nhà. Sơn và An đang ngồi chờ trong phòng khách, thấy Phát bước vào Sơn nói ngay.

- Thế nào rồi?

Phát ngồi xuống ghế và nói. –Đã tìm ra.

Anh lấy ra một tập giấy và bắt đầu nói, anh dường như không thể để phí một giây nào nữa.

- Đầu tiên là đoạn mật mã ban đầu. Vừa nói anh vừa chỉ vào mẩu giấy dưới bàn. Sơn ngồi cùng chiều liếc nhìn nó, An tiến ra sau ghế để xem cho kĩ hơn.

“Mắt phải

1010.5.99A.XXX.99.77A

3.A.99A.X.X.1010.A

Mắt trái

66A.A.77.9

4.9.JJ.(…)”

Phát nói tiếp. –Nếu chúng ta mã hóa các quân bài này thành những kí tự số thì nó sẽ như thế này.

- Mã hóa như thế nào? –Sơn hỏi.

- Kí tự A sẽ thay bằng 1, kí tự J sẽ thay bằng 11, tương tự Q sẽ là 12 và K là 13. Giống như cách tính điểm trong bài Phỏm. –Phát giải thích. –Ta sẽ được như thế này.

Vừa nó Phát vừa chỉ vào mảnh giấy trên bàn.

“Mắt phải

1010.5.991.XXX.99.771

3.1.991.X.X.1010.1

Mắt trái

661.1.77.9

4.9.1111.(…)”

Dưới sự chăm chú theo dõi của An và Sơn, Phát nói tiếp.

- Nếu ta cộng các số trong dấu chấm lại. Chú ý là vẫn giữ nguyên mười và mười một, không được tách thành một không hay một một thì ta sẽ được là.

“Mắt phải

20.5.19.XXX.18.15

3.1.19.X.X.20.1

Mắt trái

13.1.14.9

4.9.22(…)”

- Đó chính là sự tương quan giữa các quân bài tây và bảng chữ cái.

- Quân bài và chữ cái ư? Sơn hỏi.

- Đúng vậy. -Phát trả lời. –Quân bài có 52 quân chia cho 4 nước thành 13 quân khác nhau còn chữ cái có 26 chữ. Nếu ta thay A bằng 1 và J bằng 11 vào và cộng lại ta sẽ được như vậy.

- Thế thì sự tương quan như thế nào? –An hỏi.

- Đây. –Vừa nói Phát vừa lật qua trang tiếp theo. –Từ những số này ta sẽ đánh dấu bằng số thứ tự của chúng trong bảng chữ cái anphabet đầy đủ, ví dụ như 1 bằng A, 2 bằng B, 3 bằng C, 4 bằng…Vâng vâng

Ta sẽ được.

“Mắt phải

TES(.)RO

CAS(.)(.)TA

Mắt trái

MANI

DIV(…)”

Phát nói tiếp. –Vì có một vài kí tự trống nên ta sẽ kí hiệu chúng là kí tự này. – Vừa nói Phát vừa chỉ tay vào kí tựu (.) trên trang giấy rồi nói tiếp.

-Vì kí tự Mani được đầy đủ nên ta bắt đầu suy ra từ nó. Theo tôi nó có nghĩa là đôi tay.

- Này, không phải chứ? –Sơn cắt ngang lời anh.

Phát nhìn Sơn lắc đầu. – Ý tôi không phải là tiếng Anh mà là tiếng Ý.

- Tiếng Ý? –Cả Sơn và An đồng thanh.

- Đúng vậy. Và sau khi tham khảo một số tài liệu và từ điển thì tôi có thể khẳng định được ở mắt phải những số bị mất ở hàng đầu tiên là 77A theo thứ tự là 15 và có nghĩa là O, nên hàng thứ nhất sẽ là TESORO có nghĩa là kho báu.

- Kho báu ư? –An tròn mắt nhìn Sơn.

- Tiếp tục đi, Sơn nói.

- Được rồi, và từ thiếu ở hàng thứ hai sẽ là 3.A có nghĩa là 3.1 và tương ứng theo thứ tự trong bảng chữ cái là C.A.

- Vậy nó là CASCATA. –An nói.

Phát tiếp lời. –Đúng vậy, đó là thác nước. Còn ở hàng cuối cùng bị mất bên mắt trái tôi không thể tìm ra được.

- Đó chính là DIVINE có nghĩa là thần thánh. –Sơn nói.

- Sao anh lai biết được?

Sơn mỉm cười nói. –Mắt trái là MANI DIVINE có nghĩa là “Đôi tay thần thánh”(1). Đó là nghệ danh của ông sơ nhà tôi.

- Vậy mắt trái chính là chữ kí của ông ấy? –Phát nói.

Sơn gật đầu đồng ý rồi nói. –Vì vậy tôi tin chắc rằng anh đã đúng.

An suy nghĩ trong giây lát rồi lên tiếng. –Nhưng mà hình như tiếng Ý có dấu nhấn mà, như là dấu sắc hay dấu huyền của chúng ta gì đó, em đã từng thấy một lần từ một người bạn trong trường đại học.

- Có thể ở đây ông em bỏ qua những dấu đó. –Phát giải thích. –Vì đơn giản đó chỉ là những kí tự để đánh dấu cách phát âm và đặt trọng âm, không ảnh hưởng đến nghĩa của từ.

- Nhưng tại sao không phải là tiếng anh, nó có phải hợp lí hơn không. Vì bảng chữ cái tiếng anh đầy đủ 26 chữ cái còn bảng chữ cái tiếng Ý đầy đủ đâu có đủ nhiêu ấy.

- Biết là thế, nhưng lúc này tiếng Anh chưa phổ biến và hơn nữa ông anh rất yêu nghệ thuật Ý và thần tượng Da Vinci nên tiếng Ý có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

An tiến về phía ghế ngồi rồi nói. –Phải chăng mắt phải có ý là kho báu trong thác nước?

- Có lẽ là vậy. –Sơn đáp.

Phát ngả người ra sau nói. –Vậy thác nước ấy ở đâu?

- Trong cấm địa. –Sơn đáp. –Và giờ chúng ta sẽ vào đó ngay. Anh chờ ở đây tôi phải về phòng thay đồ và lấy một vài thứ.

- Được rồi. –Phát đồng ý.

An cũng nhanh nhảu đứng lên. –Chờ em với.

Đang đứng lên thì Sơn quay lại phía An.

- Em phải ở nhà.

- Không, em phải đi. –An cãi lại. –Em đã vào đó một lần rồi.

- Không là không.

- Em sẽ gọi điện mách bố. –Vừa nói cô vừa đứng dậy đi về phía cái điện thoại cố định treo trên tường.

Sơn chạy theo kéo cô lại rồi suy nghĩ trong phút chốc. –Thôi được.

***

Sau khi băng qua đám cỏ đồng, Sơn quay lại nhìn về phía sau, anh thấy một vệt cỏ dài bị ngã rạp xuống tạo ra một lối mòn tạm thời. Sơn biết rằng nếu mấy ngày nữa mà không có ai qua đây thì nó sẽ mọc kín lại như chưa bao giờ có ai bước qua vậy. Tiến lên con đồi, lần này cả ba đi rất nhanh vì đây không phải là lần đầu tiên nữa. Những dãi băng đỏ quấn trên mấy cành cây hôm trước vẫn còn đó nhưng màu đã nhạt dần. Chúng giúp anh định hướng dễ hơn. Sơn bước lên trước rồi quay lại kéo An và Phát lên sau. Cứ thế cả ba leo lên hết ngọn đồi. Lên tới thác nước. Sơn nhảy lên tảng đá trước đó nhìn xuống cấm địa. Một mũi tên dài chạy thẳng hướng vào nơi anh đang đứng chỉ thẳng vào ngọn thác.

- Phải chăng đây là ý đồ của ông sơ nhà anh và ông quản gia lúc đó?

Sơn quay lại, anh thấy Phát đã leo lên hòn đá và hất cầm về phía cánh đồng. Phát nói.

- Cánh đồng được tạo thành hình mũi tên chỉ thẳng lên đây, theo tôi thì ông ấy đã có sẵn một kế hoạch. Tạo ra một cái chết cho riêng mình, để lại một lời nguyền để ai không dám vào đây nữa và tạo ra một kho báu cho con cháu mình, những người tài giỏi có đủ khả năng để tìm ra nó qua việc đi tìm lời giải ẩn chức trong tác phẩm mà chính ông tạo ra - nàng Mona Lisa. Tất nhiên là có sự giúp đỡ của bác quản gia. Sau khi ông chết, bác quản gia sẽ là người sắp xếp mọi việc.

Sơn nhìn Phát mỉm cười nham hiểm. – Anh nghĩ vậy sao?

- Tất nhiên rồi. Đó chính là thông điệp cuối cùng cụ nhà anh muốn gửi cho anh đấy. Không biết người tài giỏi tìm ra nó sẽ xử lí số tài sản kếch xù ấy như thế nào đây.

- Mọi việc vẫn chưa xong đâu. –Sơn từ từ quay lại. –Không biết thác nước như thế này thì kho báu được giấu thế nào đây.

Phát quay lại nhìn ngọn thác. Nó cao sừng sững với từng hàng nước mạnh mẽ đổ thẳng xuống phía dưới rồi men theo con suối chạy thẳng ra cái vực phía sau.

- Anh ơi, nước mát quá. –An vừa nói vừa đưa tay rửa mặt rồi cô lấy tay tạt nước lên người Phát.

- Thôi nào An. –Sơn cáu gắt.

An im lặng nhìn lên ngọn thác. –Chúng ta sẽ lên đó bằng cách nào đây.

Cả ba nhìn ra xung quanh. Một vách đá dựng đứng cao vun vút như một pháo đài kiên cố.

- Không biết ông tôi lên đó bằng cách nào? –Sơn thắc mắc.

- Anh có nghĩ là chú anh biết kho báu này không? –Phát hỏi.

Sơn im lặng không đáp.

- Tôi nghĩ là ông ấy biết rất rõ. Không phải tự nhiên chú anh được lại sở hữu căn phòng có bức tranh ấy. Phải chăng chính ông đã giải ra nó trước chúng ta.

- Không thể nào.

- Có thể lắm chứ.

- Nhưng sao ông ấy lại không ở đây để bảo vệ nó. –Sơn nói.

- Ông ấy vẫn hay về đây đấy chứ, vào mùa hè phải không.

Sơn ngạc nhiên nhìn Phát, anh định hỏi câu gì đó nhưng Phát đã nói trước. –Không có gì phải ngạc nhiên đâu chính An đã nói cho tôi tất cả. Từ lời nguyền cho đến chú anh.

Sơn mỉm cười tiến lên phía trước. –Vậy anh giải thích vì sao ông ấy lại chỉ về đây vào màu hè đi.

- Chờ tôi chút đã.

Nói đoạn Phát nhảy xuống dòng suối rồi tiến về phía con thác. –Vì là mùa hè nên nước chỉ tới đầu gối. Phát tiến lại gần ngọn thác rồi leo lên mấy hòn đá nước đang chảy xuống dữ dội. Sơn chăm chú nhìn theo Phát.

Phát nhảy khỏi hòn đá vào phía trong dòng nước rồi biến mất.

- A, hay quá. –An hét lớn.

- Này, nó là gì thế? –Sơn nói nhỏ rồi lội xuống nước.

Anh tiến lại gần hòn đá để nhìn rõ hơn vào dòng nước đang đổ xuống ầm ầm.

- Vào đây đi. –Tiếng Phát gọi vọng ra.

Lúc này An cũng đứng sau lưng anh. –Anh vào trước nhé.

Nói đoạn Sơn nhảy vào trong. Bên trong là một hang động được ngụy trang phía sau dòng chảy của con thác. Sơn quay lại kéo An vào rồi tiến vào sâu hơn. Phát đang đứng chờ phía trước.

- Đó chính là lí do chú anh chỉ cần bảo vệ nó vào mùa hè. Vì về mùa đông nước lên rất cao, do đó nếu có ai vào cấm địa này cũng không thể phát hiện ra cái hang động ẩn sau cái dòng nước đang ầm ầm đổ xuống này. Nhưng vào mùa hè, lượng nước giảm đi rất nhiều nên có thể dễ dàng thấy hang động bên trong này qua làn nước mong manh của thác nước đang đổ xuống nếu ta đứng gần.

- Sao anh lại phát hiện ra điều này?

Vừa nói cả ba vừa tiến vào trong. –Suy luận thôi.

Đi được một đoạn cả ba bị chặn lại bởi một vách đá. Sơn ngước nhìn lên trên cao. Bên trên hoàn toàn trống không giống như một giếng trời trong hang động vậy.

- Chúng ta làm cách nào lên đó đây? –An hỏi.

Cả ba cùng nhìn lên giếng trời phía trên, nó cao cũng tương đương ngọn thác. –Tôi chịu. –Sơn nói.

Phát suy nghĩ đôi chút rồi đưa ra ý kiến. –Hay là có hệ thống gì quanh đây chăng, mọi người tìm thử xem.

Cả ba mò mẫm xung quanh xem thử có hệ thống gì không. Những hòn đá nhỏ nhô ra hay những tảng đá khác màu cả ba đều thử nhưng vô dụng.

An đứng dậy mệt mỏi. Cô dựa lưng vào tường bổng một cái gì chuyển động sau lưng cô rồi An ngã mạnh vào trong.

Cả Phát và Sơn chạy lại nhìn vào. An đang bệt dưới đất trong một căn phòng. Cánh cửa được làm bằng đá, khi An dựa vào cánh cửa nó bị ngã vào bên trong.

Phát đưa tay kéo An dậy rồi phủi đất cho cô. Sơn tiến vào sâu căn phòng.

Sơn ngước nhìn lên trên, có một khe hở nhỏ rọi ánh nắng xuống bên dưới địa đạo này.

Giữa căn phòng bao quanh toàn đá này là một cái cột nhô cao lên khoảng một mét. Sơn nhìn quanh, cả bốn bên đều dựng các bức tranh được vẽ trên vải trắng. Theo thời gian mảnh vải cũng đã đổi sang một màu vàng úa, màu sắc của chúng cũng nhạt dần. Sơn nhìn trên bức tranh trước mặt là hình của một quý ông và một quý bà trong một bộ đồ tây sang trọng. Anh chạy một vòng tròn khắp các bức tranh tiếp theo. Vẫn là hai người đó và có tấm còn có cả hai người thanh niên trẻ tuổi. Anh nhận thấy rằng họ có những nét gì đó quen thuộc.

- Có tám tấm tất cả. –Phát nói.

Những nét quen thuộc này làm cho Sơn liên tưởng tới gia đình anh. – Đây phải chăng là…

Phát quay về phía Sơn. – Có thể đó chính là gia đình của ông nhà anh lúc đó.

- Nhưng sao chúng lại được đặt ở đây. Sao không phải là nhà tôi.

- Có thể đây chính là phần thưởng quý giá nhất cho con cháu của ông. Các bức tranh về gia đình ông. Rất tiếc là hai người con không thể tìm ra được bí mật này.

- Nhưng tại sao lại để trước một thác nước như thế này, với điều kiện ẩm ướt như thế này rất dễ ảnh hưởng đến bức tranh. –Nhã nói.

- Không, bên ngoài có một giếng trời. –Phát nói. –Nếu chúng ta đóng cánh cửa này lại thì hơi ẩm hầu như không được đưa vào căn phòng này mà tất cả đều bay lên cái giếng trời ngoài kia. Cái tôi thắc mắc là làm sao có thể đem mấy bức tranh này vào đây mà không bị ướt.

- Bây giờ mới chỉ là đầu mùa hè, tôi nghĩ rằng sau khoảng 1 tháng nữa nước ở cái thác này sẽ cạn sạch và nơi đây sẽ bị lộ ra ngoài. Vì vậy chú tôi phải về đây vào mùa hè để bảo vệ nó không bị ai phát hiện.

Phát gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Anh nhìn quanh rồi tiến tới gần cây cột xây trên bực cao ở giữa. Bước lên từng bậc thang, Phát tiến gần về phía cây cột. Nhìn vào nó anh thấy có rất nhiều gương và kính trong đó. Sơn cũng tiến lại vào cây cột đó. – Đây có thể là một quang hệ.

- Phải, Một quang hệ phức tạp được lắp đặt bằng rất nhiều thấu kính, gương và lăng kính. Anh có đèn pin không? –Phát hỏi.

Sơn lục mặt trong túi áo khoác rồi lấy ra một cây đèn pin nhỏ nhưng công suất rất lớn.

Phát cầm lấy cây đèn pin bật lên rồi đặt nó vào trong quang hệ. Chiếu từ trên xuống.

- Quao, đẹp quá. –An thét lên trầm trồ bên dưới.

Sơn vội chạy xuống phía dưới. Từ quang hệ, một luồng sáng rọi ra cả tám bức tranh và chúng sáng bừng lên trong bóng tối.

Sơn chạy khắp nơi rồi chiêm ngưỡng các bức tranh về gia đình hai cụ sơ và hai ông cố nhà anh. Phải nói rằng ông ấy đúng là một họa sĩ thiên tài. Dưới ánh sáng các bức tranh hiện lên rõ mồn một.

Phát bước xuống khỏi cái bực cao rồi chiêm ngưỡng các bức tranh. –Ông ấy quả là thiên tài. –Anh nói. –Tôi nghĩ nó sẽ còn đẹp hơn nữa dưới ánh sáng mặt trời.

Phát nhìn lên cái lổ nhỏ bên trên rồi nói tiếp. –Giữa trưa, mặt trời sẽ chiếu thẳng vào đây, qua lổ nhỏ trên trần rồi chiếu thẳng vào cái cột này. Ánh sáng mặt trời là ánh sáng trắng có công suất lớn hơn cái đèn pin này nhiều, tôi nghĩ nó sẽ lung linh hơn nhiều đấy.

- Tôi nghĩ ông ấy không phải để lại đây duy nhất món quà này đâu.

Vừa nó Sơn vừa tiến lại mấy thùng hàng phía sâu trong hốc đá. Anh xé toạt cái thùng ra. Bên trong là một thứ bột màu trắng đã được đóng gói.

- Cái gì vậy. –An hỏi.

Phát cũng tiến về phía mấy thùng hàng rồi mở tiếp mấy thùng tiếp theo. Bên trong một thứ bột màu trắng bị xé rách chảy ra.

- Ma túy. –Sơn nói.

Phát gật đầu. –Số lượng này có thể mua được không biết bao nhiêu căn biệt thự ở Sài Thành đây.

Phát rút cái điện thoại ra rồi nói. –Để tôi gọi người đến đem đi.

Cùng lúc đó, Sơn lui lại về phía An rồi rút con dao trong túi ra chĩa về phía Phát. Anh nói.

- Bỏ điện thoại xuống.

- Anh nói gì vậy, tôi sẽ báo công an. –Phát giải thích.

- Bỏ xuống. –Sơn hét lớn.

- Được rồi. –Vừa nói Phát vừa nhét cái điện thoại vào trong túi.

Lăm lăm con dao trên tay, Sơn đẩy An lui về phía sau.

- Anh đang làm gì vậy. –An hỏi.

- Chính hắn đã giết chú chúng ta.

Phát tiến lại gần Sơn hơn. –Không phải như vậy.

- Lui ra. –Sơn hét lớn.

Phát từ từ lui lại. Anh nói. –Không phải vậy. Tôi muốn giải thích.

- Để rồi mày giết tao như giết tên điên à.

- Sao anh lại nghĩ vậy. –Phát đứng yên trước mấy thùng hàng dường như anh không dám tiến lên nữa.

Con dao trong tay Sơn vẫn lăm lăm về phía Phát.

- Mày biết không, từ khi mày lấy bức tranh đi thì tao đã biết mày chính là kẻ đã gây ra biết bao tội ác cho gia đình tao rồi nhưng mà tao muốn mày phải giúp tao tìm ra nơi này rồi tao mới giết mày thôi.

- Ý anh là… –Phát ngập ngừng.

- Hôm tối ông Bình bị giết tao đã xém tung phải mày ở cái cua vào con đường đất đỏ. Có phải không? –Sơn nói.

- Anh nhầm rồi. Nhưng…

Sơn cắt lời. –Tối hôm đó trời mưa rất to, nhưng sáng hôm sau trời lại nắng rất gắt. Hôm đó mày lên lấy bức tranh tao đã để ý chiếc xe mày dính rất nhiều bùn đất nên chỉ có thể là mày đã lên vào tối hôm trước và chính mày đã xém tung phải tao sau khi giết xong ông ấy thôi. Và chỉ có mày mời biết được cuộc hẹn tối đó của tao.

- Không, tối đó ở chổ tôi cũng mưa…

- Không. –Sơn cắt lời Phát. –Bùn đất dính ở trên xe là loại đất đỏ, loại đất đặc trưng của làng này. Mày đã quá nôn nóng muốn lấy bức tranh nên đã phạm sai lầm. Mày nói dối đủ rồi đấy.

Phát ngửa đầu nhìn lên trời rồi bậm môi lại. Biết không thể chối cãi. Anh nói. –Đúng vậy, nhưng khi tôi lên đến nơi hắn đã chết rồi.

- Không, những lời nói dối như vậy là quá đủ rồi. –Sơn đẩy An lui về phía sau rồi lăm lăm con dao về phía Phát. –Hôm đó sau khi giết hắn mày đã xé mấy tờ giấy trong cuốn sổ, nhưng mà đã không biết rằng tao có thể khôi phục được trang cuối cùng, mày có biết là gì không. Đó là tên mày cùng với biểu tượng của Hội Tứ Hải, rắng nó nói rằng mày là một thành viên của hội tứ hải và có xuất hiện trong đêm chú tao bị giết.

- Không, anh hiểu nhầm rồi. –Vừa nói Phát vừa tiến lên phía trước.

- Lui lại. –Sơn hét lớn. –Tao đã theo dõi mày mấy ngày gần đây, hôm trước tao thấy mày đã viếng mộ của một người tên Mai Thi, qua điều tra tao biết được đấy là vợ Liêm.

Sơn im lặng nhìn Phát rồi nói tiếp. –Mày là người của hội Tứ Hải, mày đã giết chú tao, rồi giết tiếp ông Bình để bịt miệng. Mày không thể chối cãi được.

- Anh hiểu lầm rồi. –Phát lui lại bực tức vì bất lực, Sơn không tin anh.

- Giờ mày định gọi người xuống đây để lấy lại mấy lô hàng này à. Tao biết nó là của chú tao, dù chú là người như thế nào đi nữa thì tao vẫn thương chú ấy. Tao nhín nhịn chịu đựng bấy lâu vì tao biết chắc rằng mày sẽ giải được mật mã, mày sẽ tìm ra nơi này bởi vì mày còn mong muốn tìm ra nó hơn tao. Hôm nay tao sẽ cho mày xuống gặp chú tao.

- Anh định làm gì?

- Cởi áo ra. –Sơn hét lớn.

- Cái gì? –Phát hỏi.

- Tao muốn xem ngực mày. Nhanh lên.

Phát từ từ mở nút áo rồi phanh bộ ngực của mình ra. Trên bộ ngực rắn chắc ấy một hình xăm đặc trưng của Hội Tứ Hải hiện ra.

An há hốc mồm kinh ngạc lui lại. –Anh là… –Cô ấp úng nói không nên lời.

- Thật ra tên điên đã phát hiện ra điều này nên hắn mới ghi lại trên cuốn sổ đó, nhưng… –Phát chưa kịp nói thì một tràng cười vang lên phía sau.Cả ba quay lại thì thấy một khẩu súng đang chỉa thẳng vào ba người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Tận cùng là cái chết


Dừng xe trước cấm địa nhà Sơn, Liêm bước ra khỏi xe rồi nhìn về hướng ấy. Đưa tay sờ ra sau lưng, chắc chắn rằng khẩu súng ngắn vẫn còn nằm chặt bên trong cái lưng quần. Liêm tiếp tục bước đi. Khẩu súng lẽ ra Liêm đã giao nộp lại cho sếp sau chuyến đi bắt tên tội phạm truy nã ở Vũng Tàu nhưng vì anh chưa về lại cơ quan nên chưa bàn giao được cho sếp Anh. Liêm tiến vào cánh đồng cỏ.Một hàng dài ngã rạp sang hai bên tạo thành một lối đi ở giữa. Liêm ngồi xuống nhìn ngọn cỏ. Nó vẫn còn dấu rất tươi như thể vừa bị ai đó dẫm đạp lên. Biết chắc có người vừa mới vào đây, Liêm băng qua cánh đồng theo con đường ấy. Tới bìa rừng, chưa biết nên đi tiếp con đường nào vì đây là lần đầu tiên anh vào cấm địa thì Liêm chợt thấy mấy mảnh vải đỏ được cột chặt vào mấy ngọn cây.

Liêm nhận ra rằng ai đó đã cột mấy mảnh vải này ở đây để làm dấu trên đường đi, có lẽ là để không bị lạc khi ra khỏi đây.

Liêm men theo các mảnh vải đỏ, anh băng qua các rừng cây nhằm về phía thác nước tiến tới.

Trong đầu anh đang nhớ về hình ảnh của ngày hôm ấy.

Vừa mới bước ra khỏi cửa hàng hoa Phi Ưng, Liêm gạc chân chóng định bước đi, Liêm nhìn qua căn nhà sát bên là một công ty nhỏ. Quá giờ hành chính mọi người đã đóng cửa ra về chỉ còn mấy tay bảo vệ đứng gác. Như nhận ra điều gì đó Liêm lui xe xuống lòng đường và chạy về hướng ấy.

- Chào anh. –Liêm nói và bước xuống xe, anh đưa cái thẻ màu đỏ ra. –Tôi là cảnh sát hình sự.

Người bào vệ trẻ có vẻ hơi e dè. Anh ta ấp úng. –Không biết…Anh. Hôm nay đến đây có chuyện gì không ạ.

Vừa nói Liêm vừa chỉ vào cái camara, ống kính đang hướng về phía trước cổng công ti và chỉa sang cả trước vỉa hè của cửa hàng hoa bên cạnh. Liêm hi vọng sẽ tìm được gì từ nó.

- Không biết nó hoạt động như thế nào.

Người bảo vệ nhìn theo tay Liêm, thấy cái camara cậu ta nói. –Dạ, nó là camara an ninh ạ. Hoạt động suốt ngày đêm để đảm bảo thôi ạ.

- Phòng quan sát ở đâu. Tôi muốn xem băng của ngày hôm nay.

- Ngay đây ạ. –Người bảo vệ chỉ tới cái phòng sát bên cạnh. –Ở ngay đây luôn ạ.

Nói rồi cậu ta dẫn Liêm vào cái phòng trước cổng và để lại anh trong đó với một người khác đang trực bên trong còn mình thì bỏ ra ngoài để tiếp tục công việc.

Xem lại khoảng thời gian trước 5 giờ sáng. Từ màn hình Liêm thấy được một khoảng không bên trước cổng công ti và một phần vỉa hè trước cửa hàng Phi Ưng được điện bên trong hắt ra sáng chói. Bắt đầu từ 3 giờ, quán hoa bắt đầu tấp nập đông người ra vào. Anh kiên nhẫn ngồi để ý từng người khách ra vào. Kiên nhẫn chờ đợi hơn cả tiếng đồng hồ. Liêm chợt đứng dậy nhìn vào màn hình cho rõ hơn. Trước vỉa hè, chiếc Roll royce cổ chạy lên, một người đàn ông bước ra và nhanh chóng đi vào trong quán. Liêm tua lại đoạn đó và phóng to người đàn ông lên, anh nhận ra không ai khác mà chính là một người anh rất quen thuộc.

Cả chiếc xe anh đã từng thấy khi ông Văn chết. Đó là xe của Phát và người mua hoa không ai khác chính là chủ nhân của nó.

***

Bên trong căn phòng đá ẩn sau thác nước hai bóng người bước vào. Tên Đăng trên tay lăm le khẩu súng quay họng súng về phía ba người. Bên cạnh là tên sát thủ mặt thẹo với mái tóc dài che gần hết khuôn mặt đang trợn mắt về phía họ.

Sơn quay lại tay vẫn lăm lăm con dao, anh đẩy An ra sau lưng vì anh nhận thấy nguy hiểm không còn đến từ phía Phát nữa mà là ở những kẻ đang đứng trước mặt mình.

Tên Đăng cười một tràng lớn rồi nói. –Hóa ra lô hàng ở đây. Tao đã tìm kiếm nó khắp nơi, thật cảm ơn các người.

Rồi hắn ta quay mũi súng về phía Phát. –Ta biết ngay người chính là tên phản bội mà.

Phát nhếch mép. Sơn quay lại nhìn Phát rồi nói. –Tay trong. –Sơn ngạc nhiên. –Vậy anh không phải kẻ giết chú tôi sao.

- Tôi rất muốn giải thích cho anh về điều này.

Sơn quay lại nhìn về phía Đăng. –Phải chăng ông đã…

Ông ta cắt lời Sơn ngay. –Tất nhiên kế hoạch là do ta đưa ra nhưng người ra tay giết chú người và cả tên điên nữa là người này. –Vừa nói hắn vừa chỉ qua tên sát thủ mặt thẹo. –Đây chính là ‘sứ giả của tội ác’ do một tay ta đào tạo nên đấy.

Tên sát thủ nhìn về phía Sơn. –Ta hận không tận tay giết chết chú người để hắn làm bị thương con Lô Ki yêu dấu của ta.

- Chính mày giết chú tao. – Sơn nói và cầm con dao chỉ thẳng về phía hắn.

- Đúng vậy. –Hắn chỉ về phía Phát rồi cười lớn. –Nhìn các người nói chuyện ta thấy thật nực cười.

- Thật ra tôi không giết chú cậu, tôi xem ông như cha của mình. –Phát nói. –Chính ông đã dẫn dắt tôi và Mai Thi vào hội và nâng đỡ tôi như một người con. Tôi và Thi đều gọi ông là cha.Và tôi biết được Thi đã bị giết vì muốn phản bội tổ chức và cha cũng đang có ý định ra khỏi tổ chức, từ giã sự nghiệp giang hồ. Hơn thế nữa ông ấy còn muốn đốt hết số hàng này. Đó là con đường chết, trừ khi tổ chức bị tiêu diệt hoàn toàn nếu không những kẻ phản bội sẽ phải chết. Chính vào cái hôm ông bị giết tôi đã đến và khuyên ông nên làm theo kế hoạch của tôi để tránh bị tổ chức thanh trừng nhưng ông ấy không nghe. Có lẽ tên điên đã ở đâu đó và thấy được cuộc gặp gỡ này nên mới biết tôi là người của tổ chức.

- Không chỉ có mình tên điên thấy người và ông ta gặp mặt đâu. Còn ta nữa đấy. –Tên sát thủ nói. –Sau khi người đi chính ta đã cho con Lô Ki giết ông ta đấy. Ta còn bị tên điên phát hiện nên ta đã đuổi theo hắn nhưng hắn đã biến mất. Vậy là đêm hôm sau, đang ở trong nhà của của mình thì ta phát hiện hắn đi vào căn nhà cũ của hắn, ta ra tay đã giết chết hắn và lái xe vào thành phố.

Liêm chỉ về phía tên Đăng. –Phải chăng ông đã quấn những mảnh vải đỏ trên con đường lên đây để lần sau không đi nhầm đường.

- Sao người biết kẻ đó là ta.

- Hôm trước tôi đã vào cấm địa, tôi đã thấy ai đó đã quấn nó lên. Lúc định ra về ta tôi thấy ông đang bị mấy con chó hoang trong này rượt đuổi và ông còn giết một con trong số chúng.

Ha ha ha. Tên Đăng cười lớn. –Đúng thế đấy. Hôm nay là ngày chết của các người rồi, cho các người biết cũng chả sao. Cả chuyện con chó săn da bì trong truyền thuyết cũng là do ta nhào nặn nên đấy.

Tôi muốn biết. –Sao các người không giết tôi như Mai Thi khi biết tôi phản bội.

- Như vậy thì ai tìm lô hàng này cho tao. –Tên Đăng nói, súng chỉ về phía Phát. –Để mày sống chính là quyết định đúng đắn của tao.

Ha ha ha. Hắn cười một tràng cười man rợ rồi nhìn về phía tên sát thủ. Như hiểu ý chủ nhân, tên sát thủ rút cái dao bấm trong người ra và tiến về phía lô hàng. Hắn rạch một đường dài trên thùng hàng rồi lấy ra một bịch màu trắng. Hắn lấy dao rạch cái bịch ra rồi quệt một ít đưa lên miệng thử. Hắn cảm nhận trong giây lát rồi nhìn về phía tên Đăng gật đầu.

- Tốt lắm.

Tên Đăng nói. –Giờ đã đến lúc tiễn các hiệp sĩ lên đường.

Hắn chĩa mũi súng về phía Phát đang đứng cạnh thùng hàng. –Người trước nhé.

Hắn chạm tay vào cò rồi bóp nhẹ. Chưa chờ đến lúc chín mùi. Sơn lao lại cầm tay hắn rồi đẩy lên trời. Ba tiếng súng vang lên. Ba viên đạn bay ra cắm phập vào thùng hàng gần cạnh Phát.

Sơn đè hắn xuống đất rồi hai người tranh giành khẩu súng.

Phát lao đến tên sát thủ đấm mạnh vào mặt hắn. Quá bất ngờ con dao trên tay hắn rơi xuống. Phát tiến tới đẩy hắn vào thùng hàng rồi đấm tới tấp. Như choàng tỉnh, tên sát thủ đẩy mạnh Phát ra rồi quật anh lại vào trong thùng hàng. Hắn đạp vào ngực anh. Phát ôm ngực ngồi xuống. Trong tầm chân của mình, tên sát thủ vung chân đá mạnh vào đầu Phát. Phát ngã sang một bên sau cú đạp mạnh ấy. Quai hàm anh như muốn trẹo ra. Hắn tiếp tục đè lên người Phát. Giơ tay định giáng thêm cú nữa thì nghe “xoẹt” một cái. Phát đã chụp được con dao hắn làm rời xuống đất và chém ngang về bắp tay hắn. Dính phải lưỡi dao bén của chính mình, máu chảy ra đầy áo, tên sát thủ vội đứng lên thủ thế thì bị một đạp nữa của Phát làm cho té ngã.

Phát đứng dậy trèo lên người hắn, giơ tay định đâm hắn một cú chí mạng thì anh nghe ‘Đoàng” một phát.

Anh nhìn lên, Sơn đã không giành nổi khẩu súng trong tay tên Đăng. Hắn hất anh nằm qua một bên. Tay anh ôm cái bụng đầy bê bết máu. Kim An đã chạy về phía anh.

Cô hét lên đau đớn. –Anh ơi.

Tên Đăng đứng Phắt dậy mắt nhìn về phía Phát và chĩa khẩu súng về phía An. –Mày muốn mày chết hay nó chết.

Phát từ từ thả con dao trong tay ra và đứng lên, tên sát thủ cũng đứng dậy rồi lui về phía tên Đăng.

Hắn cười lớn rồi nói. –Một tên, giờ đến ai nữa nhỉ. Nó nhé.

Hắn chĩa khẩu súng vào đầu An rồi bóp nhẹ còi súng. –Không. –Phát kêu lên.

“Đoàng” Loạt súng thứ ba vang lên. Trên đầu tên Đăng hiện ra một cái lổ sâu hóm. Máu bắt đầu chảy xuống.

Tên sát thủ vội nhặt lấy con dao của Sơn và kề vào cổ An kéo cô đứng lên. Liêm từ từ tiến vào phía trong nòng súng hướng về tên sát thủ. Khói còn bay ra từ nòng súng sau khi viên đạn cắm vào đầu tên Đăng vừa mới phát ra. Liêm liếc nhìn qua tên Đăng. Hắn không ai khác chính là Trần Thành. Tuy vẻ ngoài có thay đổi nhưng cái đầu hói và cặp lông mày xếch lên không lẫn vào đâu được. Trong tập tài liệu mà vợ anh để lại hồ sơ của Trần Thành còn kèm theo hồ sơ cả Trần Khoa Đăng nữa, nên Liêm quyết định tìm lên đây để hỏi Sơn về địa chỉ của tên Đăng- người mà Sơn đã nhắc đến trước đây.

Sau khi men theo mấy mảnh vải đỏ tới thác nước anh không biết phải bắt đầu từ đâu. Chính hai loạt súng lúc nãy đã giúp anh tìm ra nơi đây.

Giờ đây, Liêm càng đi vào sâu hơn, trên tay lăm le khẩu súng còn tên sát thủ lại đi ra. Hắn hét lớn. –Tránh đường cho tao.

Phát cũng đứng ngay sau lưng Liêm. Liêm liếc nhìn qua phía Sơn. Sơn nhăn nhó trên vũng máu nhưng còn nói được. – Vết thương ở bụng…không…sao cả. Cứu…em gái…tôi. –Sơn nói lắp bắp.

- Đầu hàng đi. –Khẩu súng cứ nhắm thẳng về phía tên sát thủ sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào.

Tên sát thủ ngày càng lui lại. Liêm và Phát cứ thế tiến lên. Để mặc cho Sơn nằm đó. Tính mạng của An lúc này dường như rất quan trọng. Cứ thế tên sát thủ lần lần đưa An ra khỏi thác nước. Liêm thì luôn hướng mũi súng về phía hắn sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào. Phát thì liên tục đánh đòn tâm lí tên điên. Anh sợ hắn sẽ cướp mất người anh yêu thương nhất. –Hãy hạ súng xuống, pháp luật sẽ khoan hồng cho anh.

- Đừng giết thêm người vô tội nào nữa.

- Hãy bỏ súng xuống, chúng tôi sẽ cho anh con đường sống.

- Như thế đã quá đủ rồi.

- Liêm sẽ sẵn sàng bắn nếu anh làm bậy đấy.

Hết thuyết phục đến đe dọa. Phát sẵn sàng nói mọi thứ để cứu sống được cô.

Cứ thế tên sát thủ cứ đi lùi từng bước. Hắn không đi xuống núi vì địa hình bên dưới dễ dàng làm hắn té ngã. Hắn đi dọc theo con đường đã tiến ra xa thác nước hơn. Băng qua cả khu rừng, và rồi cuối cùng một vực thẳm hiện ra sau lưng hắn. Vực thắm ở phía sau nhà Sơn và sườn núi này cũng là nơi mà dòng nước chảy đổ xuống. Hắn quay đầu nhìn lại ra sau, một lớp sương mù bao phủ, đến đáy vực còn không thấy nữa là.

Rùng mình. Hắn nhích lên lại phía trước.

- Anh cùng đường rồi, bỏ dao xuống đi.

Phát và Liêm tỏa ra hai bên.

- Bỏ dao xuống đi, đừng làm bậy. –Pháp luật luôn khoan hồng cho anh.

Con dao càng siết chặt vào cổ An hơn. Hai người có thể nhận thấy từng dòng máu đang chảy ra dưới cổ An. An chẳng biết làm gì hơn ngoài bật khóc.

- Đừng làm bậy. –Phát nói. –Xin mày đấy.

Ha ha ha. Hắn cười lớn. –Biết cảm giác mất đi người mình thương yêu nhất là thế nào chưa.

- Tao chỉ có ngài ấy là người thân, thế mà mày nỡ cướp đi ngài ấy của tao. Người mà tao thương yêu nhất.

Vết sẹo trên mặt đỏ ửng lên. Qua gương mặt đằng đằng sát khí, Liêm có thể hiều hắn sắp làm gì.

Liêm ném cây súng xuống đất rồi nhảy về phía hắn. Hai tay anh nắm tay cầm dao của tên sát thủ kéo ra. Cổ An bị rạch một đường dài hơn. Nhưng chưa phải lúc kết thúc. Tay trái của hắn vòng qua cổ An rồi kéo cô mạnh ra sau. Cả ba cùng lao xuống vực thẳm.

Phát chạy tới hét to. Nhìn xuống anh thấy tên sát thủ đang lao nhanh xuống vực dưới tác dụng của trọng lực. Liêm và An đang nắm lấy một bụi cỏ trên mép vực. Nhưng thần may mắn đã không mỉm cười với họ. Dười sức nặng của hai người, ngọn cỏ bức gốc đứt ra ngay lập tức. Phát nhào hai tay chụp lấy tay hai người.

Mọi sự nguy hiểm lúc này không còn quan trọng đối với Liêm nữa. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Liêm ngước đầu lên nhìn Phát. – Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô ấy. Và tôi cũng vậy phải không?

- Tôi phải đưa anh lên. –Phát nói như không muốn để Liêm phải thất vọng về câu trả lời của mình.

- Anh sẽ không kéo được cả hai cùng lúc đâu. Đừng bao giờ để tay người mình yêu tuột khỏi tay mình. Hãy nắm chặt nó khi còn có thể.

Liêm nói rồi buông tay mình ra. Dưới tác dụng của trọng lực anh lao xuống nhanh chóng. Phát đưa tay chụp lấy tay An rồi kéo lên.

Trong không gian vô vọng. Phát còn nghe được giọng Liêm vọng lên từ vực thẳm. –Phương Uyên quả là một cảnh sát xuất sắc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Câu chuyện thác Reichenbach


Phát cõng Sơn chạy thật nhanh ra chiếc Posche cổ của mình rồi tiến về bệnh viện. Ca phẫu thuật may mắn thành công và Sơn thoát chết.



Quả thật dưới cái vực sâu thẳm ấy không có gì khác ngoài nước. Nó là thượng nguồn của một nhánh sông nhỏ trong hệ thống sông Đồng Nai. Mấy ngày sau đó, người ta vớt được một xác người trên hệ thống sông đó. Dù còn đang nằm trong bệnh viện tỉnh Lâm Đồng nhưng Sơn một mực đến xem xác chết cho bằng được.

Sơn không biết đây là tin vui hay tin buồn nhưng xác chết ấy là của tên sát thủ chứ không phải của bạn anh. Sơn vui vì vẫn còn một cơ hội để bạn anh còn sống. Anh buồn vì nếu bạn anh đã chết thì có thể xác bạn anh đang lạnh lẽo nằm dưới dòng nước đang chảy siết kia. Bụng anh bị thương khá nặng, dù đã qua cơn nguy hiểm nhưng cũng phải cần nghỉ ngời dài ngày. Mọi người đã quyết định tổ chức tang lễ cho Liêm mà không có thi thể của anh vì ở một độ cao như vậy chắc chắn anh không thể nào sống xót được.

***

Về phía hội Tứ Hải, tất cả đã bị bắt gọn trong vòng một tuần lễ. Phạm Khải bị Uyên bắt ngay trong ngày hôm đó. Còn Tony Trần rất khôn ngoan. Hắn đặt hai vé máy bay, một ở Hà Nội, một ở thành phố Hồ Chí Minh. Trong khi các chiến sĩ phục kích tại sân bay Tân Sơn Nhất thì hắn lại dùng một Visa giả và đi về sân bay Hà Nội.

Nhưng đã được báo động từ Khải, hắn nhanh chóng đổi hướng đi sang Lào và lẩn trốn cùng đồng bọn trong một thị trấn nhỏ ở đó. Một đội trinh sát được cử qua phối hợp cùng với cảnh sát Lào đã nhanh chóng tìm ra hang ổ và đưa tay hắn vào còng. Các bằng chứng về hoạt động phi pháp của hội Tam Hoàng đều do Mai Thi thu thập lại được từ ông Văn và Liêm đã kịp để nó lại trong cốp của chiếc Sirius trước khi kịp đi vào thác nước.

Đúng như Liêm dự đoán thì mọi chuyện hoàn toàn nằm trong sự sắp xếp của Uyên cả. Phát gặp gỡ và giúp đỡ Sơn, hay những tài liệu mà Liêm cung cấp, hay việc hai người Liêm và Uyên hợp tác với nhau là một phần trong kế hoạch mà cô đặt ra. Với cô bí mật là nguyên tắc làm nên sự thành công, cho nên ngay cả đồng đội của mình, người hợp tác với mình là Liêm cô cũng giấu đi bí mật ấy.

Thế nhưng cuộc gặp gỡ giữa Phát và An hoàn toàn là do tình cờ. Đó là tình yêu thật sự chứ không phải một kế hoạch của ai cả. Không phải của ông Văn cũng không phải của Uyên. Họ đến với nhau bằng tình yêu chân thành và đó cũng là việc cuối cùng mà Liêm giúp họ khi anh chấp nhận buông tay Phát ở vực sâu.

***

Sơn đang ngồi trên cái xích đu trước nhà Liêm. Anh đang đung đưa trên cái xích đu và nhớ về quá khứ. Tại nơi này, Liêm và anh đã từng trao tay cho nhau hai món quà quý giá nhất. Sơn thì trao cho Liêm sợ dây chuyền bạc quý giá nhất của mình còn Liêm trao cho Sơn cái đồng hồ của mẹ anh tặng anh mà anh từng rất yêu quý. Nhớ lại từng kỉ niệm ngày ấy anh không sao kiềm được nước mắt. Chính Liêm là người bạn thân nhất của anh đã chấp nhận buông tay để cứu em gái anh. Có thể chính lời nói của Sơn lúc đó, chính lời khẩn cầu tha thiết cứu em gái của anh đã buộc Liêm chấp nhận hi sinh hay là vì không muốn Phát mất đi người mình yêu giống như mình nên anh đã buông tay?

Còn một lí do nữa đó là Liêm không muốn Sơn mất thêm một người thân nào nữa như từng mất Hồng Vân chăng?

Sơn cũng không biết được điều đó.

Sơn nhớ lại ngày trước, anh và Liêm trao nhau từng cuốn truyện Sherlock HOLMES đọc qua ngày. Hai người đã phải đạp xe xuống tận huyện để mua cho bằng được mấy cuốn tiểu thuyết rồi lại đạp về đây. Có khi mấy chục cây số. Có khi lúc trời mưa, hai thằng phải ghé vào mấy quán tạp hóa ven đường để xin cái bao ni lông đựng mấy cuốn truyện cho khỏi ướt.

Cứ thế, hai đứa thân nhau theo thời gian.

Rồi hai thằng cùng lớn lên, một đứa theo nghiệp cảnh sát đứa còn lại vì theo nghiệp bố nên phải học bác sĩ. Nhưng ước mơ trở thành một cảnh sát không bao giờ hết, thế là nó học tiếp thành bác sĩ pháp y.

Về nước, mọi chuyện bổng đổ ập tới cùng một lúc. Một đứa thì vợ chết, một thằng thì chú mất. Hai thằng bạn thân đau đớn đi tìm tên thủ ác. Nào ngờ đâu, kẻ mà hai đứa đang đi tìm là một.

Thế nhưng nhiều lúc, hai đứa đã nghi ngờ lẫn nhau. Không tin tưởng nhau. Sơn cảm thấy hối hận vì đã giấu Liêm chuyện cuốn sổ. Anh ân hận vì đã không tiết lộ cho Liêm bí mật ấy. Cũng vì Sơn ích kỉ. Anh muốn giải quyết chuyện này một mình nên mọi việc mới như vậy. Nếu anh đưa ra cuốn sổ sớm hơn chắc có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

Đang mài ngẩn ngơ suy nghĩ về Liêm thì có tiếng lá khô sột soạt. Tiếng lá khô mà anh từng nghe thấy khi bị tên điên theo dõi. Nghĩ ngay đến An, anh nói lớn. –Vào đây đi.

Không có tiếng trả lời. – Định trêu anh ư. –Sơn thầm nghĩ.

Anh đoán chắc rằng đấy là An, cô em gái cáu kỉnh của anh. Mặc kệ An đứng ngoài, anh vẫn tiếp tục đẩy cái xích đu chạy qua chạy lại. Một khoảng im lặng kéo dài, rồi một giọng nói vang lên làm Sơn giật thốt người.

- Không thèm đón tôi ư?

Giọng nói ấy đối với Sơn vô cùng quen thuộc, anh không thể tin vào tai mình nữa. Đó chính là giọng của Liêm.

Sơn bật ra khỏi cái xích đu thật nhanh rồi chạy ra cửa. Bước chân ra ngoài, Sơn thấy Liêm đang đứng dựa người vào tường, tay kẹp chặt điếu thuốc đỏ ửng lên trong đêm tối. Trong bộ đồ bình dân giản dị, miệng anh phì phèo hơi thuốc lá. Cái mùi thuốc là quen thuộc mà Sơn hay hít phải. Mùi Craven thì phải. Chưa bao giờ Sơn thấy mùi thuốc lá lại thơm như lúc này. Sơn lắc mạnh cái đầu cho thật tỉnh táo.

Liêm vẫn đứng đó không hề biến mất.

- Là thật ư? –Liêm thầm nghĩ.

Anh tiến về phía Liêm một cách chậm rãi. Từng khoảnh khắc chạy ngược về phía sau. Sơn đưa tay chạm vào mặt Liêm. Một con người hoàn toàn bằng xương bằng thịt. Chỉ có điều râu hơi nhiều hơn trước, nó làm cho tay Sơn cộm lên rất khó chịu.

- Này, tôi không mơ đấy chứ. –Sơn nói.

Sơn đứng như bất động.

-Cậu, cậu còn sống sao? –Sơn nói với vẻ mặt hoảng hốt xen chút vui mừng.

- Đúng vậy. Tôi đang đứng trước mặt mày đây. –Liêm nói, từng làn thuốc hòa vào không khí.

- Nhưng mà, sa…sao…sao cậu sống được với độ cao ấy.

Liêm thản nhiên nói. –Đúng vậy, với độ cao ấy tất nhiên sẽ lấy mạng bất cứ ai. Nhưng thật may mắn cho tôi là dưới đó có nước, mực nước rất sâu. Mà đối với tôi thì dưới nước tôi lại càng khó chết hơn trên bờ. –Liêm cười huề. –Nước là sở trường của tôi mà. Mặc dù tôi đã chuối người xuống để giảm diện tích tiếp xúc với nước nhưng cú va đập khá mạnh làm tôi như muốn ngất đi. Toàn thân đau nhói, thế nhưng trong cái lúc cận kề sự sống và cái chết ấy hình ảnh Mai Thi lại hiện lên buộc tôi phải sống. Tôi choàng tỉnh rồi cố hết sức để bơi đi, tôi chả biết mình bơi đi đâu nhưng cứ bơi mãi. Chỉ có nổi trên mặt nước tao mới tự cứu được chính mình. Hết sức tôi ngã người ra để nổi trên mặt nước. Sau một hồi thấm mệt tôi bắt đầu lả đi. Trong mơ màng tôi thấy mình được nằm trên một cái thuyền nhỏ của một người ngư dân đồng bào đang thả lưới trên sông. Rồi người ấy cứu tôi đưa về nhà. Một vùng hẻo lánh nằm tít trong núi khó có thể liên lạc với bên ngoài. Một vùng mà đến điện họ cũng chả biết là gì. Sau đó họ đã đưa tôi lên bờ. Tôi đã đi bộ mấy chục cây số để được về đây, để được gặp lại cậu đấy.

Sơn bước lại gần hơn. –Rất vui vì được gặp lại.

- Xin lỗi.

- Tại sao? –Sơn thắc mắc.

Liêm ném cái tàng thuốc xuống dưới đất rồi nói tiếp. –Đã có lúc tôi từng nghi ngờ cậu, xin lỗi.

Rồi Sơn lao tới ôm lấy Liêm, anh ghì chặt Liêm hơn bao giờ hết. Chặt đến nỗi Liêm sợ rằng mình không thể đi khỏi đây được nữa.

Anh thì thầm vào tai Liêm.

- Cậu còn nhớ câu chuyện thác Reichenbach không?

Sơn vẫn ghì chặt lấy Liêm, anh thì thầm.

- Nơi Sherlock HOLMES đã từng giả chết để giết Moriaty.

Liêm trả lời. –Đúng vậy.

Sơn nói.

- Đừng nói với tôi mày cố tình giả chết để giống ngài ấy nhé?

- Không, không. Ngài ấy giả chết còn tôi chỉ may mắn thôi. Vì tôi đâu biết trước rằng ở dưới ấy như thế nào, có nước hay không, hay là nước nhiều hay ít để mà nhảy xuống.

Rồi anh siết chạy Sơn hơn. –Tôi làm sao dám đem mình ra để so sánh với ngài ấy chứ.

-Á đau.

Liêm riết chặt hơn làm vết thương ở bụng Sơn nhói đau. Cả hai thả nhau ra.

Sơn hỏi. –Tôi có một thắc mắc nữa.

Rồi cả hai quay bước về phía cái xích đu. Liêm nói. –Cậu muốn hỏi cái gì?

Vừa đong đưa Sơn vừa nói.

- Tại sao cậu lại quyết định buông tay ra, có phải vì lúc đó tôi đã bảo cậu cứu lấy An không?

Liêm mỉm cười lắc đầu. Sơn tiếp lời.

- Vậy thì vì cậu không muốn Phát phải mất An như cậu đã mất Mai Thi.

Rồi cả hai ngồi lên cái xích đu. Liêm vừa đẩy cho nó chạy đi vừa lắc đầu.

Sơn suy ngẫm hồi lâu rồi nói. –Hay là vì Hồng Vân?

Trong tiếng đưa đi vun vút của cái xích đu, Liêm trả lời.

“Vì tôi là một chiến sĩ cảnh sát nhân dân, nhiệm vụ của tôi là phục vụ nhân dân, tôi không thể để bất kì ai phải chết. Đó là nhiệm vụ và nghĩa vụ của những người cảnh sát như tôi”

HẾT
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom