Cập nhật mới

Dịch Thiên Đạo Phi Tiên

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,735
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 182: Cửu U Ma Kinh


Nghe đến đây, Trần Vũ đưa ngón tay gõ lên đầu gối, với tình trạng hiện giờ, đích xác không làm được chuyện gì.

Trước mắt, thương thế của Địa Ma nhẹ hơn hắn một chút, một khi đã thức tỉnh là có thể tu luyện trở lại.

Chỉ cần Địa Ma khôi phục, vậy an toàn của hắn càng thêm đảm bảo, càng thuận tiện hơn trong quá trình dưỡng thương.

Với lại hắn cũng không sợ Địa Ma đâm sau lưng mình, vì chỉ cần một ý niệm, Địa Ma sẽ tiêu tán ngay.

Bất quá hắn không phải người ngu ngốc, làm gì cũng phải suy tính trước sau rồi quyết định.

Vì vậy, sau khi tính toán vài lần, thấy việc để Địa Ma khôi phục tu vi không có gây trở ngại cho mình, hắn mới lên tiếng:

"Hiện tại ngươi cần ta giúp chuyện gì, nếu làm được, ta sẽ giúp ngươi một tay."

"Chủ nhân, hiện giờ ta cần ma khí để tu luyện, có như vậy mới không làm thần hồn bị tổn hại, mới mau chóng khôi phục lại pháp lực, mong chủ nhân giúp đỡ."

Địa Ma thấp giọng nói, thái độ thành khẩn mười phần, hiển nhiên biết thân phận của mình là gì.

Thân là hạ nhân, Địa Ma không dám đề nghị quá mức, vì tính cách của Trần Vũ không dễ đối phó.

Huống hồ, Trần Vũ vốn cẩn thận, nếu bất cẩn một chút sẽ thần hồn câu diệt ngay.

Đây không phải cái Địa Ma muốn, cái hắn muốn chính là chân chính mạnh lên, sau đó nắm giữ ma tộc trong tay.

Mà khi nghe Địa Ma nói như vậy, Trần Vũ như nhớ tới chuyện gì đó, nghi hoặc hỏi:

"Địa Ma, ta nhớ không lầm thì khi gặp ngươi tại Động Thiên Bí Cảnh, ngươi hấp thu ma khí lẫn âm sát chi khí để tu luyện có đúng không?"

"Chủ nhân, đích xác là có chuyện như vậy." Địa Ma thành thật trả lời, nhưng cũng hiểu dụng ý bên trong, thở dài nói:

"Chủ nhân có điều không biết, tâm pháp chủ tu của ta là Cửu U Ma Kinh, cần nhất chính là ma khí để tu luyện."

Nói đến đây, Địa Ma khẽ ngừng một lúc, cố gắng sắp xếp lại ngôn từ, sau đó mới thở dài:



"Về phần, vì sao trước kia ta phải hấp thu ma khí lẫn âm sát chi khí để tu luyện, đó là vì hai loại chi khí này đã bị trộn lẫn vào nhau, không muốn hấp thu cũng không được."

Vừa nghe tới đây, Trần Vũ lập tức minh bạch, bất quá vẫn còn một chuyện khiến hắn cảm thấy tò mò, hứng thú hỏi:

"Địa Ma, trước kia ngươi dùng pháp quyết gì để hấp thu linh lực của ta vậy?"

"Cái này thật không dám giấu, trước kia thuộc hạ dùng Phệ Linh Đại Pháp để hấp thu linh lực của chủ nhân. Tuy nhiên pháp quyết này có điểm yếu trí mạng, đó là khi thi triển, tu vi sẽ rơi xuống một đại cảnh giới, thật lâu sau mới có thể đem toàn bộ linh lực hấp thu được chuyển thành pháp lực của bản thân."

Địa Ma thành khẩn trả lời, mười phần thành thật, làm Trần Vũ rất hài lòng, xem ra ký khế ước với tên ma đầu này không sai.

Thầm suy nghĩ một lúc, Trần Vũ bắt đầu câu thông với Hắc Tháp: "Tiểu Tháp, ma khí trong tháp còn nhiều không?"

"Chủ nhân, ma khí trong tháp còn rất nhiều, chí ít cũng để tên tiểu oa nhi đó đột phá đến Kết Tinh Kỳ, cho nên người không cần lo lắng."

Tiểu Tháp nghe hỏi liền minh bạch dụng ý của hắn, liền nhìn sơ qua tầng một, sau đó trả lời.

Trần Vũ nghe xong thầm thở ra một hơi, thận trọng hỏi: "Tiểu Tháp, ngươi có thể đem một ít ma khí phóng thích ra bên ngoài hay không?"

"Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần chủ nhân muốn, ta sẽ điều động ma khí đã hấp thu được phóng thích ra ngoài." Tiểu Tháp đáp trả, lời nói mang theo mười phần tự tin.

Trần Vũ khẽ gật đầu, xem như mọi chuyện đã ổn thỏa, nhưng như nghĩ đến chuyện gì đó, hắn trịnh trọng nói:

"Tiểu Tháp, ngươi làm cho cẩn thận, đừng để lộ quá nhiều sơ hở, như vậy sẽ bị người khác nắm bắt cái đuôi."

"Chủ nhân yên tâm, ta biết phải làm thế nào, nếu như không được, chúng ta chỉ cần tiêu diệt tên oắt con kia là xong." Tiểu Tháp đột nhiên thay đổi ngữ khí, làm Trần Vũ ngẩn người trong giây lát.

Tính ra khí linh của Hắc Tháp cũng hung mãnh quá đi chứ?!

Với tính cách này, sợ là rất khó để ăn thiệt thòi từ người khác.

Có điều, nhớ đến dụng ý "không được liền đem đối phương tiêu diệt", Trần Vũ càng nghe càng thấy quen quen, tựa như rất giống mình thì phải?



"Chủ nhân đoán không sai, chủ nhân ra sao thì tính cách của ta cũng như vậy, đây chính là công năng tự học của Hắc Tháp." Tiểu Tháp cười hì hì, mười phần nhân tính làm hắn nhất thời im lặng.

Cuối cùng Trần Vũ đành thở ra một hơi, nhưng nghĩ đến Tiểu Tháp có ý thức và suy nghĩ như con người, hắn cảm thấy vui mừng không thôi.

Xem ra, khi gặp phải vấn đề nan giải trong tương lai, chỉ cần đem ra thương lượng với Tiểu Tháp là được.

Nghĩ thông suốt như vậy, Trần Vũ nhẹ gật đầu, nhìn Địa Ma, mỉm cười nói:

"Vấn đề về ma khí thì không cần lo lắng, trước mắt ngươi cứ ngồi gần ta là được, ta sẽ thả ra một ít ma khí, ngươi cứ từ từ mà tu luyện."

Lời nói vừa dứt, Trần Vũ lập tức nhắm mắt, đồng thời câu thông với Tiểu Tháp.

Nhận được mệnh lệnh của hắn, hai đầu hắc long bên ngoài phiên đại môn đột nhiên mở miệng, từ đó phóng ra vô số ma khí.

Ngay sau đó, ma khí theo kinh mạch chạy thẳng đến khu vực đan điền, hồi lâu mới bắt đầu lan tỏa ra ngoài, tuy nhiên chúng chỉ dừng lại ở bán kính ba thước.

Một màn này để Địa Ma vạn vạn không nghĩ tới, chủ nhân cư nhiên phóng thích ra ma khí?

Chẳng phải chủ nhân bị trọng thương, không thể tu luyện hay sao?

Vậy sao bây giờ lại có thể thả ra ma khí?

Trần Vũ không nhìn nhưng thừa sức đoán được nghi hoặc trong lòng Địa Ma.

Một người bị trọng thương, không thể tu luyện nhưng lại phát ra ma khí nồng nặc, đây chắc chắn có vấn đề.

Có điều, vấn đề này hắn đã sớm nghĩ tới, cũng đã có kế sách ứng phó, cho nên mỉm cười nói:

"Ta đang thi triển bí thuật, trước mắt sẽ đem một phần pháp lực chuyển hóa thành ma khí, ngươi cứ từ từ mà tu luyện."

Lời nói vừa dứt, ma khí xung quanh bỗng nhiên nồng đậm hơn gấp đôi, làm Địa Ma không khỏi kinh hỷ.



Thổn thức qua đi, Địa Ma biết trên người chủ nhân nhất định có bí mật to lớn, nhưng hắn không dám hỏi đến chuyện này.

Đôi khi biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt, có khi còn chết nhanh hơn mình tưởng tượng.

Trần Vũ thấy Địa Ma không hỏi gì thì nhẹ gật đầu, xem ra có thể giữ tên ma đầu này lại.

Tiếp đó Địa Ma mắt đầu vận chuyển Cửu U Ma Kinh, tiến nhập vào quá trình tu luyện.

Từng luồn ma khí màu đen xung quanh Trần Vũ cứ thế bị Địa Ma hút vào trong cơ thể, theo đó không ngừng nâng cao thực lực.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đến sáng hôm sau, Địa Ma rốt cuộc khôi phục được một chút tu vi.

Hiện tại Địa Ma đã đạt đến nửa bước ngưng khí tầng một, tin rằng không lâu sau đó sẽ trở thành cường giả chân chính.

Lúc này Trần Vũ đưa mắt nhìn qua, tuy không cách nào thi triển Thiên Nhãn Thuật, nhưng dựa theo khí tức cũng đoán được phần nào.

"Nửa bước ngưng khí tầng một, tốc độ tu luyện của ngươi cũng không tệ."

Trần Vũ vạn phần cảm khái, không nghĩ Cửu U Ma Kinh lại trâu bò đến thế.

Nhưng nghĩ đến Hỗn Độn Thiên Kinh của mình, Trần Vũ lại lắc đầu, không cho rằng tâm pháp của Địa Ma cao hơn của mình.

"Chủ nhân quá khen, Cửu U Ma Kinh đích xác là một môn tâm pháp vô cùng lợi hại. Có điều tâm pháp này không phải bản đầy đủ, hiện tại chỉ có thể tu luyện đến Cự Linh Kỳ mà thôi!"

Địa Ma nhẹ lắc đầu, trong lòng muôn phần thất vọng, nếu không năm xưa hắn đâu thảm như thế.


Thời đại tu tiên sụp đổ, mạt pháp thế giới xảy ra, Tu Tiên Giả trốn khỏi thế giới này hoặc chết.
Ngàn năm sau, thời đại Ma Pháp xuất hiện, thay thế thời đại cũ. Nhưng mấy trăm năm sau đó, linh khí khôi phục, Tu Tiên Giả xuất hiện trở lại. Liệu hai bên có xảy ra va chạm?
Một gã thô lỗ bất đắc dĩ xuyên không đến thế giới loạn lạc. Không ma lực, không ma pháp, không linh lực, hắn chỉ có thể luyện thể để đánh nhau với thế giới đầy phép
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,735
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183: Vũ Vân Y Quán


Nghĩ đến đây, Địa Ma không khỏi thở dài, nếu năm xưa vận may của hắn tốt một chút, nói không chừng còn tìm được phần sau của Cửu U Ma Kinh.

Có điều Táng Tiên Chi Địa không phải địa phương đơn giản, nói không chừng còn góp cái mạng nhỏ vào trong đó cũng không chừng.

Bất quá, Địa Ma không có đem chuyện này nói cho chủ nhân của mình.

Mà cho dù có biết, Trần Vũ cũng không quá để ý đến chuyện này, vì với thực lực hiện tại, vào đó chỉ có đường chết.

Huống chi hắn đã có Hắc Tháp trong tay, tâm pháp tu luyện đã được trải đường từ trước, chỉ là có mạng tu luyện đến đó hay không mà thôi.

Một chủ một tớ nói chuyện với nhau được một lúc thì dừng lại, sau đó hắn để Địa Ma ẩn thân vào cái bóng của mình.

Trải qua một đêm này, Trần Vũ đã suy nghĩ rất nhiều, qua đó cũng xác định được việc cần làm trong tương lai.

Vì tránh cho người khác nghi ngờ, Trần Vũ quyết định mở y quán để tiếp xúc với mọi người.

Hắn tính toán sẽ để Địa Ma tu luyện vào ban đêm, còn ban ngày thì mở cửa cứu người, như vậy mới không bị ai nhìn ra cái gì.

Huống hồ địa phương nơi đây cũng không tệ, hắn không muốn lại chui vào nơi thâm sơn cùng cốc để sinh sống.

Suy nghĩ xong xuôi, Trần Vũ ngồi xuống xe lăn, sau đó lấy trong tháp ra một ít bạc trắng.

Số bạc này hắn mang theo lúc còn ở thế tục, chỉ là khi tiến vào tu tiên giới thì không có chỗ dùng.

Giờ thì tốt rồi, có số bạc này hắn sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở đây, bắt đầu con đường nhập thế của mình.

Với lại, hắn đã sớm tính tới chuyện sẽ có người nghi ngờ về số bạc này lấy từ đâu ra.

Nhưng ngươi nghi ngờ thì làm gì được chứ?

Một khi đã rời khỏi Liễu gia, cũng không ai rảnh đến mức đi nhìn hắn chằm chằm như thế.

Cho nên ngụy tạo số bạc này có người tặng cũng không phải vấn đề gì lớn lao.

Trần Vũ rời khỏi con hẻm, tiến ra đường lớn, bắt đầu đi dạo xung quanh để có thêm hiểu biết về thế giới võ giả nơi đây.

Nhìn dòng người tấp nập trước mặt, Trần Vũ như nhớ lại cảnh tượng mình còn ở thế tục.


Hắn khẽ mỉm cười, sau đó điều khiển xe lăn theo dòng người đi về phía trước.

Trần Vũ mất bảy ngày mới đi hết các nơi trong Thanh Diễm Thành, cũng giúp hắn nhận thức được khá nhiều chuyện.

Xem ra người dân nơi đây hết sức thân thiện, hơn nữa còn rất nhiệt tình, ít khi thấy chuyện ức hiếp người khác.

Trần Vũ đi một lúc thì đến Mộc Xuân Đường, đây là nơi chuyên cung cấp các loại thảo dược cho mọi người.

Thấy một thiếu niên tàn phế ngồi xe lăn tiến vào, những người trong cửa tiệm cũng không có chút khinh thường nào.

Dù sao đều là người làm ăn, ai lại xem mặt mà bắt hình dong?

Chỉ cần có tiền là được, bọn họ sẽ hầu hạ như thượng đế.

Huống hồ, nhìn y phục của thiếu niên này xem?

Tuy y phục bình thường, nhưng lại rất sạch sẽ, chứng tỏ không phải ăn mày ngoài đường.

Chỉ cần người có tầm mắt một chút liền biết khách hàng này chắc chắn có tiền.

Chỉ cần bấy nhiêu đã đủ để bọn họ tiếp đãi người này rồi, cần gì suy nghĩ chi cho phiền não.

Lúc này, gã nhân viên thấy hắn tiến vào thì nhanh chân bước đến giúp hắn đẩy xe, một bên không ngừng hỏi thăm:

"Công tử, ngươi muốn mua thảo dược gì, Mộc Xuân Đường của chúng ta có rất nhiều thảo dược trân quý, không biết ngươi cần loại nào?"

Trần Vũ đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, thấy nơi đây có nhiều khách nhân ra vào liên tục thì biết nơi đây làm ăn khá lớn.

Trước mắt, hắn không muốn đắc tội với người khác, tuy rằng Địa Ma đã thức tỉnh nhưng vẫn chưa đủ để tránh phiền toái.

Thấy thiếu niên trước mặt đang đánh giá cửa tiệm của mình, gã nhân viên cũng không tỏ thái độ gì, ngược lại nụ cười càng lúc càng tươi.

Sau một phen đánh giá cửa tiệm, Trần Vũ lấy trong ống tay áo ra một tờ giấy, đưa cho gã nhân viên rồi nói:

"Thảo dược trân quý thì không cần, nhưng ta cần những loại thảo dược này, ngươi nhìn xem có đủ không?"


Gã nhân viên cung kính nhận lấy tờ giấy trên tay hắn, nhanh nhạy đảo mắt nhìn qua một lượt, liền gật đầu nói:

"Công tử, hai trăm loại thảo dược này, Mộc Xuân Đường ta đều có đủ cả. Có điều không biết công tử muốn mua số lượng bao nhiêu?"

Nghe gã nhân viên nói, Trần Vũ không lấy làm lạ, vì hai trăm loại thảo dược mà hắn mua rất thông dụng.

Cho dù một tiệm nhỏ cũng có hơn phân nửa trong danh sách, có điều sợ rằng không đầy đủ mà thôi.

Nhưng giờ thì may rồi, nơi đây có đủ hết các loại thảo dược, vậy hắn chỉ cần mua một lần là xong.

"Không nhiều, mỗi thứ lấy cho ta một cân là được, đóng gói hết lại rồi đem đến nhà giúp ta."

Trần Vũ bình thản đáp, lời nói mang theo chút hòa nhã làm gã nhân viên càng có thêm thiện cảm.

"Ha ha, công tử yên tâm, tiểu nhân sẽ đem về giúp công tử, để tiểu nhân đi kết toán cho công tử trước."

Gã nhân viên lập tức mỉm cười, sau đó nhanh chân đi kết toán dụng phí cho hắn.

Không đến một nén hương, gã nhân viên đã mang đến một tờ giấy đưa cho hắn:

"Công tử, để người chờ lâu rồi! Hết thẩy của công tử là 395 lượng, nhưng chúng ta chỉ lấy 390 lượng, xem như quà ra mắt làm quen."

Trần Vũ nhẹ gật đầu, đem bạc trắng trong túi đưa cho gã sai vặt kiểm tra, vừa vặn đúng với số bạc cần trả.

Thật ra số bạc mang theo lúc còn ở thế tục vốn không nhiều, vừa vặn 40 lượng bạc.

Về phần số bạc còn lại không phải hắn giở trò, mà là lấy từ Hắc Tháp, vì trước khi tới đây hắn đã hỏi qua Tiểu Tháp.

Lại nói, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.

Vì không gian bên trong Hắc Tháp đã hình thành một thế giới riêng biệt, cho nên tìm được mỏ vàng mỏ bạc không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Có điều, các loại mỏ linh thạch và những thứ người tu tiên cần dùng thì không nhiều lắm.

Dù sao điểm khởi nguyên của Hắc Tháp vốn chỉ có thổ địa và các loại khoáng sản phàm tục.

Về linh khí dùng để tu luyện thì chẳng có mấy, mà phải hấp thu từ thế giới bên ngoài, nên tài nguyên tu luyện cho người tu tiên không quá phong phú.



Chính vì lẽ đó, khi bước vào Hắc Tháp lần trước, hắn đã nhận ra khuyết điểm này.

Vì vậy hắn đã ra lệnh cho Tiểu Tháp luôn luôn hấp thu các loại tài nguyên khi có thể.

Mà Hắc Tháp lại là tồn tại độc lập với chủ thể, cho nên không cần hắn điều động cái gì cũng có thể tự vận hành.

Vì vậy, mấy tháng gần đây mới sản sinh ra mỏ khoáng linh thạch, bằng không chỉ là vọng tưởng mà thôi.

Cùng thời điểm đó, khi nhận túi bạc từ tay hắn, gã nhân viên không chút chần chừ mà kiểm tra.

Sau khi kiểm tra không có xê xích điểm nào, gã nhân viên lập tức cười tươi, nói:

"Công tử, số bạc đã giao không có vấn đề! Để tiểu nhân giúp ngài mang số dược liệu này về nhà!"

Trần Vũ gật đầu, đi trước dẫn đường, gã nhân viên thì kéo theo chiếc xe đầy thảo dược phía sau.

Hai người vừa đi vừa nói đến một ít sự tình của võ giả những tháng gần đây, để Trần Vũ nhận thức thêm không ít thứ.

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người rất nhanh đã đến căn nhà nhỏ của hắn.

Nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, gã nhân viên có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không có mở miệng hỏi cái gì.

Mà bản thân Trần Vũ lại không tiện đi lại, nên hắn nhờ gã nhân viên mang thảo dược vào trong giúp mình.


Pháo nổ rền vang bóng chiều tà
Tinh kỳ rợp bóng chiến trường xa
Máu đỏ chiến bào đền nợ nước
Mực đen sử sách định sơn hà.
Đại Việt hùng cường tranh thiên hạ
Diên Ninh thịnh thế dựng phồn hoa
Thân trai nguyện lòng thề vệ quốc
Hồn ta sống mãi khúc quân ca.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,735
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183: Vũ Vân Y Quán


Nghĩ đến đây, Địa Ma không khỏi thở dài, nếu năm xưa vận may của hắn tốt một chút, nói không chừng còn tìm được phần sau của Cửu U Ma Kinh.

Có điều Táng Tiên Chi Địa không phải địa phương đơn giản, nói không chừng còn góp cái mạng nhỏ vào trong đó cũng không chừng.

Bất quá, Địa Ma không có đem chuyện này nói cho chủ nhân của mình.

Mà cho dù có biết, Trần Vũ cũng không quá để ý đến chuyện này, vì với thực lực hiện tại, vào đó chỉ có đường chết.

Huống chi hắn đã có Hắc Tháp trong tay, tâm pháp tu luyện đã được trải đường từ trước, chỉ là có mạng tu luyện đến đó hay không mà thôi.

Một chủ một tớ nói chuyện với nhau được một lúc thì dừng lại, sau đó hắn để Địa Ma ẩn thân vào cái bóng của mình.

Trải qua một đêm này, Trần Vũ đã suy nghĩ rất nhiều, qua đó cũng xác định được việc cần làm trong tương lai.

Vì tránh cho người khác nghi ngờ, Trần Vũ quyết định mở y quán để tiếp xúc với mọi người.

Hắn tính toán sẽ để Địa Ma tu luyện vào ban đêm, còn ban ngày thì mở cửa cứu người, như vậy mới không bị ai nhìn ra cái gì.

Huống hồ địa phương nơi đây cũng không tệ, hắn không muốn lại chui vào nơi thâm sơn cùng cốc để sinh sống.

Suy nghĩ xong xuôi, Trần Vũ ngồi xuống xe lăn, sau đó lấy trong tháp ra một ít bạc trắng.

Số bạc này hắn mang theo lúc còn ở thế tục, chỉ là khi tiến vào tu tiên giới thì không có chỗ dùng.

Giờ thì tốt rồi, có số bạc này hắn sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở đây, bắt đầu con đường nhập thế của mình.

Với lại, hắn đã sớm tính tới chuyện sẽ có người nghi ngờ về số bạc này lấy từ đâu ra.

Nhưng ngươi nghi ngờ thì làm gì được chứ?

Một khi đã rời khỏi Liễu gia, cũng không ai rảnh đến mức đi nhìn hắn chằm chằm như thế.

Cho nên ngụy tạo số bạc này có người tặng cũng không phải vấn đề gì lớn lao.

Trần Vũ rời khỏi con hẻm, tiến ra đường lớn, bắt đầu đi dạo xung quanh để có thêm hiểu biết về thế giới võ giả nơi đây.

Nhìn dòng người tấp nập trước mặt, Trần Vũ như nhớ lại cảnh tượng mình còn ở thế tục.


Hắn khẽ mỉm cười, sau đó điều khiển xe lăn theo dòng người đi về phía trước.

Trần Vũ mất bảy ngày mới đi hết các nơi trong Thanh Diễm Thành, cũng giúp hắn nhận thức được khá nhiều chuyện.

Xem ra người dân nơi đây hết sức thân thiện, hơn nữa còn rất nhiệt tình, ít khi thấy chuyện ức hiếp người khác.

Trần Vũ đi một lúc thì đến Mộc Xuân Đường, đây là nơi chuyên cung cấp các loại thảo dược cho mọi người.

Thấy một thiếu niên tàn phế ngồi xe lăn tiến vào, những người trong cửa tiệm cũng không có chút khinh thường nào.

Dù sao đều là người làm ăn, ai lại xem mặt mà bắt hình dong?

Chỉ cần có tiền là được, bọn họ sẽ hầu hạ như thượng đế.

Huống hồ, nhìn y phục của thiếu niên này xem?

Tuy y phục bình thường, nhưng lại rất sạch sẽ, chứng tỏ không phải ăn mày ngoài đường.

Chỉ cần người có tầm mắt một chút liền biết khách hàng này chắc chắn có tiền.

Chỉ cần bấy nhiêu đã đủ để bọn họ tiếp đãi người này rồi, cần gì suy nghĩ chi cho phiền não.

Lúc này, gã nhân viên thấy hắn tiến vào thì nhanh chân bước đến giúp hắn đẩy xe, một bên không ngừng hỏi thăm:

"Công tử, ngươi muốn mua thảo dược gì, Mộc Xuân Đường của chúng ta có rất nhiều thảo dược trân quý, không biết ngươi cần loại nào?"

Trần Vũ đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, thấy nơi đây có nhiều khách nhân ra vào liên tục thì biết nơi đây làm ăn khá lớn.

Trước mắt, hắn không muốn đắc tội với người khác, tuy rằng Địa Ma đã thức tỉnh nhưng vẫn chưa đủ để tránh phiền toái.

Thấy thiếu niên trước mặt đang đánh giá cửa tiệm của mình, gã nhân viên cũng không tỏ thái độ gì, ngược lại nụ cười càng lúc càng tươi.

Sau một phen đánh giá cửa tiệm, Trần Vũ lấy trong ống tay áo ra một tờ giấy, đưa cho gã nhân viên rồi nói:

"Thảo dược trân quý thì không cần, nhưng ta cần những loại thảo dược này, ngươi nhìn xem có đủ không?"


Gã nhân viên cung kính nhận lấy tờ giấy trên tay hắn, nhanh nhạy đảo mắt nhìn qua một lượt, liền gật đầu nói:

"Công tử, hai trăm loại thảo dược này, Mộc Xuân Đường ta đều có đủ cả. Có điều không biết công tử muốn mua số lượng bao nhiêu?"

Nghe gã nhân viên nói, Trần Vũ không lấy làm lạ, vì hai trăm loại thảo dược mà hắn mua rất thông dụng.

Cho dù một tiệm nhỏ cũng có hơn phân nửa trong danh sách, có điều sợ rằng không đầy đủ mà thôi.

Nhưng giờ thì may rồi, nơi đây có đủ hết các loại thảo dược, vậy hắn chỉ cần mua một lần là xong.

"Không nhiều, mỗi thứ lấy cho ta một cân là được, đóng gói hết lại rồi đem đến nhà giúp ta."

Trần Vũ bình thản đáp, lời nói mang theo chút hòa nhã làm gã nhân viên càng có thêm thiện cảm.

"Ha ha, công tử yên tâm, tiểu nhân sẽ đem về giúp công tử, để tiểu nhân đi kết toán cho công tử trước."

Gã nhân viên lập tức mỉm cười, sau đó nhanh chân đi kết toán dụng phí cho hắn.

Không đến một nén hương, gã nhân viên đã mang đến một tờ giấy đưa cho hắn:

"Công tử, để người chờ lâu rồi! Hết thẩy của công tử là 395 lượng, nhưng chúng ta chỉ lấy 390 lượng, xem như quà ra mắt làm quen."

Trần Vũ nhẹ gật đầu, đem bạc trắng trong túi đưa cho gã sai vặt kiểm tra, vừa vặn đúng với số bạc cần trả.

Thật ra số bạc mang theo lúc còn ở thế tục vốn không nhiều, vừa vặn 40 lượng bạc.

Về phần số bạc còn lại không phải hắn giở trò, mà là lấy từ Hắc Tháp, vì trước khi tới đây hắn đã hỏi qua Tiểu Tháp.

Lại nói, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.

Vì không gian bên trong Hắc Tháp đã hình thành một thế giới riêng biệt, cho nên tìm được mỏ vàng mỏ bạc không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Có điều, các loại mỏ linh thạch và những thứ người tu tiên cần dùng thì không nhiều lắm.

Dù sao điểm khởi nguyên của Hắc Tháp vốn chỉ có thổ địa và các loại khoáng sản phàm tục.

Về linh khí dùng để tu luyện thì chẳng có mấy, mà phải hấp thu từ thế giới bên ngoài, nên tài nguyên tu luyện cho người tu tiên không quá phong phú.



Chính vì lẽ đó, khi bước vào Hắc Tháp lần trước, hắn đã nhận ra khuyết điểm này.

Vì vậy hắn đã ra lệnh cho Tiểu Tháp luôn luôn hấp thu các loại tài nguyên khi có thể.

Mà Hắc Tháp lại là tồn tại độc lập với chủ thể, cho nên không cần hắn điều động cái gì cũng có thể tự vận hành.

Vì vậy, mấy tháng gần đây mới sản sinh ra mỏ khoáng linh thạch, bằng không chỉ là vọng tưởng mà thôi.

Cùng thời điểm đó, khi nhận túi bạc từ tay hắn, gã nhân viên không chút chần chừ mà kiểm tra.

Sau khi kiểm tra không có xê xích điểm nào, gã nhân viên lập tức cười tươi, nói:

"Công tử, số bạc đã giao không có vấn đề! Để tiểu nhân giúp ngài mang số dược liệu này về nhà!"

Trần Vũ gật đầu, đi trước dẫn đường, gã nhân viên thì kéo theo chiếc xe đầy thảo dược phía sau.

Hai người vừa đi vừa nói đến một ít sự tình của võ giả những tháng gần đây, để Trần Vũ nhận thức thêm không ít thứ.

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người rất nhanh đã đến căn nhà nhỏ của hắn.

Nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, gã nhân viên có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không có mở miệng hỏi cái gì.

Mà bản thân Trần Vũ lại không tiện đi lại, nên hắn nhờ gã nhân viên mang thảo dược vào trong giúp mình.


Pháo nổ rền vang bóng chiều tà
Tinh kỳ rợp bóng chiến trường xa
Máu đỏ chiến bào đền nợ nước
Mực đen sử sách định sơn hà.
Đại Việt hùng cường tranh thiên hạ
Diên Ninh thịnh thế dựng phồn hoa
Thân trai nguyện lòng thề vệ quốc
Hồn ta sống mãi khúc quân ca.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,735
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 184: Vị Khách Đầu Tiên


Tuy mang tiếng là nhờ vã, nhưng Trần Vũ vẫn đưa cho gã nhân viên mười lượng bạc, làm đối phương không khỏi vui mừng.

Đợi gã nhân viên rời khỏi, Trần Vũ đem tấm biển mua được từ mấy ngày trước ra viết lên đó bốn chữ "Vũ Vân Y Quán".

Nếu giờ khắc này để Tử Vân nhìn thấy, nàng sẽ lập tức nhận ra cái tên này là ghép từ tên của hai người mà ra.

Bất quá, cho dù có biết, Tử Vân cũng không trách hắn cái gì, vì điều này không ảnh hưởng đến ai hết.

Nghĩ đến cảnh tượng Tử Vân nhìn thấy tấm biển này, Trần Vũ không biết nàng sẽ có biểu hiện như thế nào?

Cũng có thể là che miệng rồi trợn mắt, hoặc nhìn hắn một cách bình thản.

Nhưng phán đoán chỉ là phán đoán, có thể nàng chỉ nhìn hắn mỉm cười một cái rồi thôi.

Dù sao Tử Vân cũng không phải tiểu cô nương gì nữa, tuổi tác của nàng đã thừa sức làm lão tổ tông của hắn.

Nên mấy chuyện thất thố, hoặc che miệng ngạc nhiên sẽ không xảy ra như hắn tưởng tượng.

Trầm tư trong chốc lát, Trần Vũ đưa tay nhặt tấm bảng còn lại, viết lên dòng chữ "chữa bệnh cứu người, trả tiền tùy tâm, không gượng không ép, tùy người hữu duyên".

Viết xong, Trần Vũ đem tên y quán treo lên giữa nhà, còn tấm bảng khẩu hiệu kia thì để góc trái chỗ ra vào.

Làm xong đâu đấy, Trần Vũ vào nhà lấy sạp thuốc mua được ra sử dụng.

Hắn đem số thảo dược để vào sạp phơi khô, tránh cho độ ẩm của không khí gây hỏng hóc.

Trong lúc rảnh rỗi, Trần Vũ nằm dài trên ghế thưởng thức linh trà, thỉnh thoảng lại xem xét đôi chân của mình.

Tuy nói đôi chân đã bị phế, nhưng không phải là không có cách chữa trị.

Số linh dược dùng để chữa trị cho đôi chân có rất nhiều trong tháp, nên hắn không cần lo lắng.

Cái hắn cần nhất hiện giờ chính là thời gian, chỉ cần cho hắn hai ba năm dưỡng thương, đoán chừng tất cả thương thế sẽ khỏi hẳn.

Một khi đã nghĩ thoáng mọi chuyện, Trần Vũ cũng không gấp gáp mà chữa trị cho đôi chân của mình.


Thế là mỗi buổi sáng, trong lúc ngắm bình minh, thi thoảng Trần Vũ lại châm cứu cho bản thân.

Bất quá, châm cứu chỉ là một phần của liệu pháp khôi phục lại đôi chân mà thôi!

Ngoài việc châm cứu, hằng ngày hắn còn phục dụng một ít đan dược dưỡng thương.

Cho nên, theo thời gian trôi qua, cảm giác đau đớn trên người đã không còn tra tấn như đòi mạng.

Mỗi khi có thời gian rảnh, Trần Vũ lại đem số thảo dược chế tác thành đan dược, tuy nhiên không có dùng qua lò luyện đan.

Đan dược hắn chế tác chỉ là phàm phẩm, cơ hồ chỉ đem mấy loại thảo dược phối hợp với nhau theo tỷ lệ nhất định, rồi vo tròn đem phơi nắng là được.

Có điều, Trần Vũ cũng không làm quá nhiều, hắn chỉ làm mỗi loại sáu bảy khỏa đan dược là nghỉ.

Dù sao y quán vừa mở cách đây không lâu, số người biết đến rất ít, căn bản không cần chuẩn bị quá nhiều.

Mà kể từ lúc treo biển, đặt bảng khẩu hiệu, số người biết đến hắn đã tăng lên chút ít.

Đa phần những người biết đến đều là hàng xóm trong con hẻm, có điều như vậy cũng đã làm hắn hài lòng.

Trần Vũ không trong mong quá nhiều vào vấn đề này, có khách hay không không quan trọng, đó chỉ là vỏ bọc của hắn mà thôi.

Thời gian dần trôi, cho đến ngày thứ hai, y quán rốt cuộc chào đón vị khách đầu tiên.

Người này là một trung niên võ giả, trong lúc đi vào sơn mạch, vô tình bị Tử Sắc Ngô Công đánh lén.

Mặc dù đã kịp thời phục dụng đan dược giải độc, nhưng độc tố vẫn tích tụ trong người.

Chính vì độc tố quá mạnh, thân thể vô cùng mệt mỏi, huyền khí không cách nào ngưng tụ.

Người trung niên này đã đi qua những y quán nổi tiếng trong thành, nhưng không cách nào chữa dứt điểm trong thời gian ngắn.

Trong lúc thất vọng, người trung niên vô tình nhìn thấy tấm biển khẩu hiệu để bên cạnh căn nhà.


Thế là mang theo chờ mong, người này muốn vào trong thử vận may một chút xem sao.

Dù sao chữa bệnh tại chỗ này cũng không tốn tiền, vì tất cả đều tùy duyên mà!

Cho nên cho cũng được, mà không cho cũng chẳng sao, nên người này không chút đắn đo mà bước vào.

Vừa bước vào, người trung niên lập tức nhìn thấy một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi trên chiếc xe lăn.

Người trung niên hơi ngẩn người, vì đối phương còn trẻ hơn so với dự tính.

Thông thường những người làm nghề Y đều có tuổi tác từ hai mươi trở lên, nhưng người trước mặt lại quá trẻ.

Bất quá đó chỉ là hơi ngạc nhiên mà thôi, người trung niên rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt vốn có.

Trần Vũ thấy đối phương bước vào thì nhẹ gật đầu một cái, mỉm cười hỏi:

"Tại hạ họ Quy, là chủ của y quán này! Không biết các hạ đến đây là có chuyện gì?"

Mặc dù đã đoán được bảy tám phần mười, nhưng Trần Vũ vẫn mở miệng hỏi thăm.

Dù sao số người tò mò mà đến cũng không ít, tới nay đã có ba bốn người, cho nên hỏi trước cho chắc.

"Nguyên lai là Quy Y Sư, tại hạ Lâm Thiên, trong lúc đi ngang, tình cờ thấy nơi này có để bảng chữa bệnh, trả tiền tùy tâm nên muốn thử một chút."

Lâm Thiên không muốn vòng vo làm mất thời gian, trực tiếp nói ra mục đích của mình.

Với lại Lâm Thiên cũng muốn xem thiếu niên trẻ tuổi trước mặt sẽ chữa bệnh như thế nào.

Tuy nói là bệnh, nhưng thực chất là trúng độc, nếu tay nghề thấp sẽ không làm gì được chất độc này.

Dù sao huyền khí cũng không thể đẩy hết chất độc ra ngoài, nên việc chữa trị vô cùng khó khăn.

Nghe đối phương nói như vậy, thần sắc Trần Vũ vẫn như cũ, không có chút gì là vui mừng.

Đối với hắn, có người đến chữa bệnh hay không đều như nhau hết, căn bản chỉ tốn chút thời gian mà thôi.



Tuy rằng như vậy, Trần Vũ vẫn mời đối phương ngồi xuống, thuận miệng nói:

"Nhìn dáng vẻ của các hạ, phải chăng là muốn đến đây để chữa trị chất độc trong người?"

Lời nói vừa ra, Lâm Thiên lập tức kinh hỷ, không nghĩ đối phương chỉ cần nhìn sơ qua đã nhìn ra bệnh tình của mình.

Điều này chứng tỏ y thuật của thiếu niên trẻ tuổi này không hề thấp kém, so với những y quán khác có thể nói là cao hơn một bậc.

"Quy Y Sư tuệ nhãn như đuốc, ta đúng là trúng độc, hơn nữa còn do Tử Sắc Ngô Công gây ra!"

Lâm Thiên nói đến đây thì khẽ thở dài, thần sắc trở nên khổ sở mười phần, thành thật nói:

"Thật không dám giấu gì, ta đã đến một số y quán có tiếng trong thành. Có điều, bọn họ đều nói cần ít nhất một năm mới có thể chữa khỏi. Nhưng ta lại không có nhiều thời gian để chờ như thế, vì trong nhà vẫn còn mẹ già con thơ đang chờ ta đi kiếm linh dược để nuôi sống gia đình. Cầu xin Quy Y Sư hãy chữa trị giúp ta, hoàn thành tất sẽ có hậu tạ."

"Hậu tạ thì không cần! Trước tiên để ta bắt mạch cho ngươi cái đã!"

Trần Vũ nhẹ lắc đầu, ra hiệu cho Lâm Thiên đặt tay lên bàn để hắn bắt mạch.

Thời gian ước chừng một chung trà sau, Trần Vũ mới mở mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ phức tạp.

Quả nhiên chất độc tích tụ trong người trung niên này đã rất sâu, thông thường cần ít nhất một năm mới có thể đẩy hết chất độc ra ngoài.

Nhưng người này gặp hắn xem như vận may chiếu trúng, mộ tổ bốc khói xanh.

Năm xưa từng theo Bạch Lão học y thuật, sư phụ đã truyền thụ cho hắn vô số cách bài trừ chất độc trong cơ thể.

Hơn nữa, thời gian bài trừ chất độc cũng rất ngắn, căn bản không cần đến một tháng là có thể khu trừ sạch sẽ.

Đối với chất độc của Tử Sắc Ngô Công, Trần Vũ có mười phần tự tin vào y thuật của mình.


Từ kẻ mang căn bệnh quái ác, cho đến cầu thủ huyền thoại thế giới, tất cả nhờ có hệ thống Cristiano Ronalo. Kẻ sở hữu nghị lực bất tận, chưa bao giờ đầu hàng, Phạm Thành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,735
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 184: Vị Khách Đầu Tiên


Tuy mang tiếng là nhờ vã, nhưng Trần Vũ vẫn đưa cho gã nhân viên mười lượng bạc, làm đối phương không khỏi vui mừng.

Đợi gã nhân viên rời khỏi, Trần Vũ đem tấm biển mua được từ mấy ngày trước ra viết lên đó bốn chữ "Vũ Vân Y Quán".

Nếu giờ khắc này để Tử Vân nhìn thấy, nàng sẽ lập tức nhận ra cái tên này là ghép từ tên của hai người mà ra.

Bất quá, cho dù có biết, Tử Vân cũng không trách hắn cái gì, vì điều này không ảnh hưởng đến ai hết.

Nghĩ đến cảnh tượng Tử Vân nhìn thấy tấm biển này, Trần Vũ không biết nàng sẽ có biểu hiện như thế nào?

Cũng có thể là che miệng rồi trợn mắt, hoặc nhìn hắn một cách bình thản.

Nhưng phán đoán chỉ là phán đoán, có thể nàng chỉ nhìn hắn mỉm cười một cái rồi thôi.

Dù sao Tử Vân cũng không phải tiểu cô nương gì nữa, tuổi tác của nàng đã thừa sức làm lão tổ tông của hắn.

Nên mấy chuyện thất thố, hoặc che miệng ngạc nhiên sẽ không xảy ra như hắn tưởng tượng.

Trầm tư trong chốc lát, Trần Vũ đưa tay nhặt tấm bảng còn lại, viết lên dòng chữ "chữa bệnh cứu người, trả tiền tùy tâm, không gượng không ép, tùy người hữu duyên".

Viết xong, Trần Vũ đem tên y quán treo lên giữa nhà, còn tấm bảng khẩu hiệu kia thì để góc trái chỗ ra vào.

Làm xong đâu đấy, Trần Vũ vào nhà lấy sạp thuốc mua được ra sử dụng.

Hắn đem số thảo dược để vào sạp phơi khô, tránh cho độ ẩm của không khí gây hỏng hóc.

Trong lúc rảnh rỗi, Trần Vũ nằm dài trên ghế thưởng thức linh trà, thỉnh thoảng lại xem xét đôi chân của mình.

Tuy nói đôi chân đã bị phế, nhưng không phải là không có cách chữa trị.

Số linh dược dùng để chữa trị cho đôi chân có rất nhiều trong tháp, nên hắn không cần lo lắng.

Cái hắn cần nhất hiện giờ chính là thời gian, chỉ cần cho hắn hai ba năm dưỡng thương, đoán chừng tất cả thương thế sẽ khỏi hẳn.

Một khi đã nghĩ thoáng mọi chuyện, Trần Vũ cũng không gấp gáp mà chữa trị cho đôi chân của mình.


Thế là mỗi buổi sáng, trong lúc ngắm bình minh, thi thoảng Trần Vũ lại châm cứu cho bản thân.

Bất quá, châm cứu chỉ là một phần của liệu pháp khôi phục lại đôi chân mà thôi!

Ngoài việc châm cứu, hằng ngày hắn còn phục dụng một ít đan dược dưỡng thương.

Cho nên, theo thời gian trôi qua, cảm giác đau đớn trên người đã không còn tra tấn như đòi mạng.

Mỗi khi có thời gian rảnh, Trần Vũ lại đem số thảo dược chế tác thành đan dược, tuy nhiên không có dùng qua lò luyện đan.

Đan dược hắn chế tác chỉ là phàm phẩm, cơ hồ chỉ đem mấy loại thảo dược phối hợp với nhau theo tỷ lệ nhất định, rồi vo tròn đem phơi nắng là được.

Có điều, Trần Vũ cũng không làm quá nhiều, hắn chỉ làm mỗi loại sáu bảy khỏa đan dược là nghỉ.

Dù sao y quán vừa mở cách đây không lâu, số người biết đến rất ít, căn bản không cần chuẩn bị quá nhiều.

Mà kể từ lúc treo biển, đặt bảng khẩu hiệu, số người biết đến hắn đã tăng lên chút ít.

Đa phần những người biết đến đều là hàng xóm trong con hẻm, có điều như vậy cũng đã làm hắn hài lòng.

Trần Vũ không trong mong quá nhiều vào vấn đề này, có khách hay không không quan trọng, đó chỉ là vỏ bọc của hắn mà thôi.

Thời gian dần trôi, cho đến ngày thứ hai, y quán rốt cuộc chào đón vị khách đầu tiên.

Người này là một trung niên võ giả, trong lúc đi vào sơn mạch, vô tình bị Tử Sắc Ngô Công đánh lén.

Mặc dù đã kịp thời phục dụng đan dược giải độc, nhưng độc tố vẫn tích tụ trong người.

Chính vì độc tố quá mạnh, thân thể vô cùng mệt mỏi, huyền khí không cách nào ngưng tụ.

Người trung niên này đã đi qua những y quán nổi tiếng trong thành, nhưng không cách nào chữa dứt điểm trong thời gian ngắn.

Trong lúc thất vọng, người trung niên vô tình nhìn thấy tấm biển khẩu hiệu để bên cạnh căn nhà.


Thế là mang theo chờ mong, người này muốn vào trong thử vận may một chút xem sao.

Dù sao chữa bệnh tại chỗ này cũng không tốn tiền, vì tất cả đều tùy duyên mà!

Cho nên cho cũng được, mà không cho cũng chẳng sao, nên người này không chút đắn đo mà bước vào.

Vừa bước vào, người trung niên lập tức nhìn thấy một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi trên chiếc xe lăn.

Người trung niên hơi ngẩn người, vì đối phương còn trẻ hơn so với dự tính.

Thông thường những người làm nghề Y đều có tuổi tác từ hai mươi trở lên, nhưng người trước mặt lại quá trẻ.

Bất quá đó chỉ là hơi ngạc nhiên mà thôi, người trung niên rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt vốn có.

Trần Vũ thấy đối phương bước vào thì nhẹ gật đầu một cái, mỉm cười hỏi:

"Tại hạ họ Quy, là chủ của y quán này! Không biết các hạ đến đây là có chuyện gì?"

Mặc dù đã đoán được bảy tám phần mười, nhưng Trần Vũ vẫn mở miệng hỏi thăm.

Dù sao số người tò mò mà đến cũng không ít, tới nay đã có ba bốn người, cho nên hỏi trước cho chắc.

"Nguyên lai là Quy Y Sư, tại hạ Lâm Thiên, trong lúc đi ngang, tình cờ thấy nơi này có để bảng chữa bệnh, trả tiền tùy tâm nên muốn thử một chút."

Lâm Thiên không muốn vòng vo làm mất thời gian, trực tiếp nói ra mục đích của mình.

Với lại Lâm Thiên cũng muốn xem thiếu niên trẻ tuổi trước mặt sẽ chữa bệnh như thế nào.

Tuy nói là bệnh, nhưng thực chất là trúng độc, nếu tay nghề thấp sẽ không làm gì được chất độc này.

Dù sao huyền khí cũng không thể đẩy hết chất độc ra ngoài, nên việc chữa trị vô cùng khó khăn.

Nghe đối phương nói như vậy, thần sắc Trần Vũ vẫn như cũ, không có chút gì là vui mừng.

Đối với hắn, có người đến chữa bệnh hay không đều như nhau hết, căn bản chỉ tốn chút thời gian mà thôi.



Tuy rằng như vậy, Trần Vũ vẫn mời đối phương ngồi xuống, thuận miệng nói:

"Nhìn dáng vẻ của các hạ, phải chăng là muốn đến đây để chữa trị chất độc trong người?"

Lời nói vừa ra, Lâm Thiên lập tức kinh hỷ, không nghĩ đối phương chỉ cần nhìn sơ qua đã nhìn ra bệnh tình của mình.

Điều này chứng tỏ y thuật của thiếu niên trẻ tuổi này không hề thấp kém, so với những y quán khác có thể nói là cao hơn một bậc.

"Quy Y Sư tuệ nhãn như đuốc, ta đúng là trúng độc, hơn nữa còn do Tử Sắc Ngô Công gây ra!"

Lâm Thiên nói đến đây thì khẽ thở dài, thần sắc trở nên khổ sở mười phần, thành thật nói:

"Thật không dám giấu gì, ta đã đến một số y quán có tiếng trong thành. Có điều, bọn họ đều nói cần ít nhất một năm mới có thể chữa khỏi. Nhưng ta lại không có nhiều thời gian để chờ như thế, vì trong nhà vẫn còn mẹ già con thơ đang chờ ta đi kiếm linh dược để nuôi sống gia đình. Cầu xin Quy Y Sư hãy chữa trị giúp ta, hoàn thành tất sẽ có hậu tạ."

"Hậu tạ thì không cần! Trước tiên để ta bắt mạch cho ngươi cái đã!"

Trần Vũ nhẹ lắc đầu, ra hiệu cho Lâm Thiên đặt tay lên bàn để hắn bắt mạch.

Thời gian ước chừng một chung trà sau, Trần Vũ mới mở mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ phức tạp.

Quả nhiên chất độc tích tụ trong người trung niên này đã rất sâu, thông thường cần ít nhất một năm mới có thể đẩy hết chất độc ra ngoài.

Nhưng người này gặp hắn xem như vận may chiếu trúng, mộ tổ bốc khói xanh.

Năm xưa từng theo Bạch Lão học y thuật, sư phụ đã truyền thụ cho hắn vô số cách bài trừ chất độc trong cơ thể.

Hơn nữa, thời gian bài trừ chất độc cũng rất ngắn, căn bản không cần đến một tháng là có thể khu trừ sạch sẽ.

Đối với chất độc của Tử Sắc Ngô Công, Trần Vũ có mười phần tự tin vào y thuật của mình.


Từ kẻ mang căn bệnh quái ác, cho đến cầu thủ huyền thoại thế giới, tất cả nhờ có hệ thống Cristiano Ronalo. Kẻ sở hữu nghị lực bất tận, chưa bao giờ đầu hàng, Phạm Thành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,735
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185: Danh Tiếng Truyền Xa


Thấy thần sắc của Trần Vũ tự tin như vậy, Lâm Thiên đột nhiên lộp bộp trong lòng, thấp giọng hỏi:

"Quy Y Sư! Chẳng lẽ chất độc trong người ta thật sự có cách chữa trị trong thời gian ngắn?"

"Đúng vậy, không cần quá nhiều thời gian, nửa tháng là đủ để khu trừ chất độc trong người rồi!"

Trần Vũ gật đầu, chậm rãi giải thích, làm đối phương nhịn không được mà mỉm cười đầy mặt.

Tiếp đó, Trần Vũ tìm một chỗ cho Lâm Thiên nằm xuống, sau đó bắt đầu thi triển thuật châm cứu.

Thời gian ước chừng một khắc sau, Trần Vũ lại dùng kim châm đâm vào đầu ngón tay Lâm Thiên, từ đó chảy ra một dòng máu đen.

Nhìn thấy tràn cảnh này, cộng thêm cảm giác thoải mái đến từ cơ thể, Lâm Thiên càng khẳng định về độ cao minh của Trần Vũ.

Bất quá Trần Vũ không có biến hóa gì, đối với hắn, chữa được cho Lâm Thiên chỉ là thuận tay mà thôi.

Huống hồ kịch độc cũng không có ăn sâu vào xương cốt, nên không cần quá nhiều thời gian để chữa trị.

Sau khi châm cứu, Trần Vũ tiến đến sạp thuốc, thuận tay bốc cho hắn bảy thang thuốc.

Bảy thang thuốc này không có gì đặc biệt, chỉ là có trộn thêm một ít thảo dược trung tính dùng để giải độc mà thôi.

Tin rằng không lâu sau đó, Lâm Thiên sẽ có thể tu luyện như bình thường, không còn bị kịch độc hành hạ nữa.

Nhận được thang thuốc từ tay hắn, Lâm Thiên liên tục ôm quyền cảm tạ, đồng thời đặt lên bàn một lượng bạc.

Trần Vũ chỉ nhẹ gật đầu một cái, sau đó nằm xuống ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lâm Thiên cũng không làm phiền hắn, sau khi nhận được thuốc liền rời khỏi.

Có điều, trước khi rời khỏi, Lâm Thiên quay đầu nhìn lại tấm biển sau lưng mình, thầm ghi nhớ nơi này.

Sau lần đó, danh tiếng của Trần Vũ bắt đầu truyền xa, dần dần có nhiều người biết tới y thuật cao minh của hắn.

Thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng, chớp mắt cái đã qua nửa tháng.


Trong nửa tháng này, đã có không ít người vì danh tiếng của hắn mà đến.

Nhưng phần lớn trong đó đều là những người nghèo khó, căn bản không có tiền để chi trả.

Bất quá, hắn không quan tâm đến chuyện này, dù sao ngân lượng đối với hắn cũng không có tác dụng gì.

Vì vậy, chỉ cần có người đến khám bệnh, lập tức được hắn chữa trị vô cùng ổn thỏa.

Hơn nữa, cho tới giờ, Trần Vũ chưa từng thu lấy của người khác một xu nào.

Dần già, danh tiếng về y thuật cao siêu của hắn đã được một bộ phận người biết tới.

Với tài nghệ hốt thuốc chữa bệnh của mình, Trần Vũ dần dần có chỗ đứng trong giới y sư.

Chuyện này rất nhanh đã rơi vào tai Trần Y Sư, người nọ cũng mang theo tò mò mà tìm đến.

Trần Vũ không có ý định giấu diếm chuyện này, liền dùng bảy phần thật, ba phần giả để nói sơ qua về y thuật của mình.

Khi nghe xong về lai lịch, cũng như vị trí của hắn trong tông môn, Trần Y Sư nhất thời nói không nên lời.

Thông qua trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau, Trần Y Sư phát hiện y thuật của vị công tử này không hề thua kém chính mình.

Thậm chí có thể nói y thuật của vị công tử này cao minh hơn lão một bậc, làm lão nhất thời chấn kinh.

Trần Y Sư không nghĩ người xuất sơn sớm như Trần Vũ lại có tài nghệ cao siêu như vậy.

Ở cùng độ tuổi đó, Trần Y Sư nhớ mình vẫn còn theo sư phụ học y thuật.

Khi đó lão chỉ là một y đồng nhỏ bé, nào có tài đức như vị công tử này?

Nói như vậy, lão cũng hiểu tại sao Trần Vũ lại đến từ ẩn thế tông môn.

Khẽ thở dài cảm khái, Trần Y Sư đưa tay vuốt lấy chòm râu, mỉm cười nói:


"Quy công tử học rộng tài cao, so với người thiển cận như lão phu, ta tự nhận mình không bằng người! Sau này mong công tử chỉ điểm nhiều hơn, cho dù bắt ta bái sư, ta cũng nguyện ý!"

"Trần Lão quá lời rồi!" Trần Vũ lắc đầu, không chút ngạo mạn, khiêm tốn trả lời: "Ta chỉ am hiểu một chút về y thuật mà thôi! So với Trần Lão còn thua kém rất xa!"

Thấy thái độ không tự cao tự đại của hắn, Trần Y Sư không khỏi than thở.

Nếu năm xưa lão được phân nửa như vị công tử này, nói không chừng y thuật còn tiến xa một bước.

Bất quá trên đời này không có thuốc hối hận, chuyện gì qua thì cho qua, quá khứ chỉ là cái để mọi người nhìn nhận lại chính mình mà thôi!

Huống hồ, tuổi tác của lão cũng đã cao, muốn sống thọ hơn chỉ có cách đột phá đến cảnh giới tiếp theo.

Có điều, đó là chuyện rất khó, vì đến độ tuổi này, lão đã không còn quá nhiều hi vọng.

Nhưng như nghĩ đến chuyện gì đó, Trần Y Sư đột nhiên hào hứng, mỉm cười nói:

"Quy công tử, ngươi có muốn làm khách khanh của Liễu gia không? Với y thuật của ngươi, Liễu gia chắc chắn sẽ thu nhận, về sau cũng không cần lo cái ăn cái mặc."

"Làm khách khanh? Không lo cái ăn cái mặc?"

Trần Vũ nghe Trần Y Sư nói như vậy thì khẽ lắc đầu, thái độ bình thản, nói:

"Đa tạ Trần Lão đã cân nhắc, nhưng ta là người thích tự do tự tại, không muốn bị ràng buộc bởi người khác, nên chuyện này không cần nhắc lại nữa."

Nói đến đây, Trần Vũ đưa tay rót cho Trần Y Sư một tách trà, rồi chậm rãi nói tiếp:

"Về chuyện kia, Liễu gia có ơn với ta, ta sẽ không quên chuyện này. Sau này có việc khó khăn cứ việc đến tìm ta, nếu trong khả năng, ta sẽ giúp mọi người một chút."

Trần Y Sư nghe hắn nói đến đây thì không miễn cưỡng nữa, nếu người ta đã không thích làm khách khanh thì có ép cũng vô dụng mà thôi.

Thế là hai người lại nói đến một số sự tình gần đây của đám võ giả, làm Trần Vũ mở mang thêm không ít kiến thức.

Nghe nói gần đây, ma đạo đã bắt đầu rục rịch, trong thời gian ngắn sẽ khiến khắp nơi lâm vào nguy cơ.

Có điều ở trong thành vẫn an toàn hơn bên ngoài rất nhiều, dù sao trong đây cũng có quan phủ quản lý.



Nếu đám ma đạo dám tiến vào, bọn hắn dám giết, tuyệt nhiên sẽ không chút nương tay.

Trần Vũ nghe sắp tới sẽ có biến động thì không khỏi thở dài, cũng không muốn dính dáng gì tới chuyện này.

Hai người nói chuyện đến lúc mặt trời xuống núi, lúc này Trần Y Sư mới miễn cưỡng đứng dậy chào từ biệt.

Nếu không phải trời tối nhanh quá, lão đã ngồi ở đây thêm một hai canh giờ nữa.

Đối với lão, được nói chuyện với vị Quy công tử này vô cùng thú vị, thậm chí làm người ta vô cùng thích thú.

Không lâu sau đó, tin tức Liễu Huyên Huyên đột phá thành công rốt cuộc cũng truyền đến tai hắn.

Trần Vũ nghe xong cũng không có biểu hiện khác thường, đối với hắn, nữ tử kia chỉ là người có ơn cần trả mà thôi.

Dù sao, kể từ lúc gặp Tử Vân, lòng hắn đã hướng về nàng, nên không có hứng thú gì với những nữ tử khác.

Dẫu sao, so về dung mạo, Liễu Huyên Huyên cũng kém rất xa, so về thân phận thì càng cách biệt nhau rất nhiều.

Huống hồ, hai người đã quen biết lâu như vậy, hắn cũng có nhận thức nhất định về Tử Vân.

Đây có lẽ là nữ tử mà hắn yêu thích nhất, đồng thời cũng là người duy nhất mà hắn còn lưu luyến ngoài Bạch Lão.

Thời điểm rời khỏi mật thất, Liễu Huyên Huyên lập tức đi tìm Trần Vũ.

Có điều, khi cô nàng đi tìm hắn thì được Tiểu Nhã cho hay, nói rằng hắn đã rời khỏi gần nửa tháng rồi!

Nghe nói hắn đã rời khỏi Liễu gia, Liễu Huyên Huyên vô cùng ngạc nhiên.

Đang yên đang lành, tại sao lại Quy công tử lại rời khỏi Liễu gia?


Mạt thế còn chưa hàng lâm, thế nhưng "Mạt Thế Cầu Sinh Hệ Thống" lại trước giờ kích hoạt, Thú Vương còn là một chỉ tiểu nãi miêu, Lĩnh Chủ cấp Bạo Quân Zombie còn đang đi học, Nvc dựa vào xoát tích phân hệ thống, trước giờ bố cục tương lai, mời đọc
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,735
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185: Danh Tiếng Truyền Xa


Thấy thần sắc của Trần Vũ tự tin như vậy, Lâm Thiên đột nhiên lộp bộp trong lòng, thấp giọng hỏi:

"Quy Y Sư! Chẳng lẽ chất độc trong người ta thật sự có cách chữa trị trong thời gian ngắn?"

"Đúng vậy, không cần quá nhiều thời gian, nửa tháng là đủ để khu trừ chất độc trong người rồi!"

Trần Vũ gật đầu, chậm rãi giải thích, làm đối phương nhịn không được mà mỉm cười đầy mặt.

Tiếp đó, Trần Vũ tìm một chỗ cho Lâm Thiên nằm xuống, sau đó bắt đầu thi triển thuật châm cứu.

Thời gian ước chừng một khắc sau, Trần Vũ lại dùng kim châm đâm vào đầu ngón tay Lâm Thiên, từ đó chảy ra một dòng máu đen.

Nhìn thấy tràn cảnh này, cộng thêm cảm giác thoải mái đến từ cơ thể, Lâm Thiên càng khẳng định về độ cao minh của Trần Vũ.

Bất quá Trần Vũ không có biến hóa gì, đối với hắn, chữa được cho Lâm Thiên chỉ là thuận tay mà thôi.

Huống hồ kịch độc cũng không có ăn sâu vào xương cốt, nên không cần quá nhiều thời gian để chữa trị.

Sau khi châm cứu, Trần Vũ tiến đến sạp thuốc, thuận tay bốc cho hắn bảy thang thuốc.

Bảy thang thuốc này không có gì đặc biệt, chỉ là có trộn thêm một ít thảo dược trung tính dùng để giải độc mà thôi.

Tin rằng không lâu sau đó, Lâm Thiên sẽ có thể tu luyện như bình thường, không còn bị kịch độc hành hạ nữa.

Nhận được thang thuốc từ tay hắn, Lâm Thiên liên tục ôm quyền cảm tạ, đồng thời đặt lên bàn một lượng bạc.

Trần Vũ chỉ nhẹ gật đầu một cái, sau đó nằm xuống ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lâm Thiên cũng không làm phiền hắn, sau khi nhận được thuốc liền rời khỏi.

Có điều, trước khi rời khỏi, Lâm Thiên quay đầu nhìn lại tấm biển sau lưng mình, thầm ghi nhớ nơi này.

Sau lần đó, danh tiếng của Trần Vũ bắt đầu truyền xa, dần dần có nhiều người biết tới y thuật cao minh của hắn.

Thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng, chớp mắt cái đã qua nửa tháng.


Trong nửa tháng này, đã có không ít người vì danh tiếng của hắn mà đến.

Nhưng phần lớn trong đó đều là những người nghèo khó, căn bản không có tiền để chi trả.

Bất quá, hắn không quan tâm đến chuyện này, dù sao ngân lượng đối với hắn cũng không có tác dụng gì.

Vì vậy, chỉ cần có người đến khám bệnh, lập tức được hắn chữa trị vô cùng ổn thỏa.

Hơn nữa, cho tới giờ, Trần Vũ chưa từng thu lấy của người khác một xu nào.

Dần già, danh tiếng về y thuật cao siêu của hắn đã được một bộ phận người biết tới.

Với tài nghệ hốt thuốc chữa bệnh của mình, Trần Vũ dần dần có chỗ đứng trong giới y sư.

Chuyện này rất nhanh đã rơi vào tai Trần Y Sư, người nọ cũng mang theo tò mò mà tìm đến.

Trần Vũ không có ý định giấu diếm chuyện này, liền dùng bảy phần thật, ba phần giả để nói sơ qua về y thuật của mình.

Khi nghe xong về lai lịch, cũng như vị trí của hắn trong tông môn, Trần Y Sư nhất thời nói không nên lời.

Thông qua trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau, Trần Y Sư phát hiện y thuật của vị công tử này không hề thua kém chính mình.

Thậm chí có thể nói y thuật của vị công tử này cao minh hơn lão một bậc, làm lão nhất thời chấn kinh.

Trần Y Sư không nghĩ người xuất sơn sớm như Trần Vũ lại có tài nghệ cao siêu như vậy.

Ở cùng độ tuổi đó, Trần Y Sư nhớ mình vẫn còn theo sư phụ học y thuật.

Khi đó lão chỉ là một y đồng nhỏ bé, nào có tài đức như vị công tử này?

Nói như vậy, lão cũng hiểu tại sao Trần Vũ lại đến từ ẩn thế tông môn.

Khẽ thở dài cảm khái, Trần Y Sư đưa tay vuốt lấy chòm râu, mỉm cười nói:


"Quy công tử học rộng tài cao, so với người thiển cận như lão phu, ta tự nhận mình không bằng người! Sau này mong công tử chỉ điểm nhiều hơn, cho dù bắt ta bái sư, ta cũng nguyện ý!"

"Trần Lão quá lời rồi!" Trần Vũ lắc đầu, không chút ngạo mạn, khiêm tốn trả lời: "Ta chỉ am hiểu một chút về y thuật mà thôi! So với Trần Lão còn thua kém rất xa!"

Thấy thái độ không tự cao tự đại của hắn, Trần Y Sư không khỏi than thở.

Nếu năm xưa lão được phân nửa như vị công tử này, nói không chừng y thuật còn tiến xa một bước.

Bất quá trên đời này không có thuốc hối hận, chuyện gì qua thì cho qua, quá khứ chỉ là cái để mọi người nhìn nhận lại chính mình mà thôi!

Huống hồ, tuổi tác của lão cũng đã cao, muốn sống thọ hơn chỉ có cách đột phá đến cảnh giới tiếp theo.

Có điều, đó là chuyện rất khó, vì đến độ tuổi này, lão đã không còn quá nhiều hi vọng.

Nhưng như nghĩ đến chuyện gì đó, Trần Y Sư đột nhiên hào hứng, mỉm cười nói:

"Quy công tử, ngươi có muốn làm khách khanh của Liễu gia không? Với y thuật của ngươi, Liễu gia chắc chắn sẽ thu nhận, về sau cũng không cần lo cái ăn cái mặc."

"Làm khách khanh? Không lo cái ăn cái mặc?"

Trần Vũ nghe Trần Y Sư nói như vậy thì khẽ lắc đầu, thái độ bình thản, nói:

"Đa tạ Trần Lão đã cân nhắc, nhưng ta là người thích tự do tự tại, không muốn bị ràng buộc bởi người khác, nên chuyện này không cần nhắc lại nữa."

Nói đến đây, Trần Vũ đưa tay rót cho Trần Y Sư một tách trà, rồi chậm rãi nói tiếp:

"Về chuyện kia, Liễu gia có ơn với ta, ta sẽ không quên chuyện này. Sau này có việc khó khăn cứ việc đến tìm ta, nếu trong khả năng, ta sẽ giúp mọi người một chút."

Trần Y Sư nghe hắn nói đến đây thì không miễn cưỡng nữa, nếu người ta đã không thích làm khách khanh thì có ép cũng vô dụng mà thôi.

Thế là hai người lại nói đến một số sự tình gần đây của đám võ giả, làm Trần Vũ mở mang thêm không ít kiến thức.

Nghe nói gần đây, ma đạo đã bắt đầu rục rịch, trong thời gian ngắn sẽ khiến khắp nơi lâm vào nguy cơ.

Có điều ở trong thành vẫn an toàn hơn bên ngoài rất nhiều, dù sao trong đây cũng có quan phủ quản lý.



Nếu đám ma đạo dám tiến vào, bọn hắn dám giết, tuyệt nhiên sẽ không chút nương tay.

Trần Vũ nghe sắp tới sẽ có biến động thì không khỏi thở dài, cũng không muốn dính dáng gì tới chuyện này.

Hai người nói chuyện đến lúc mặt trời xuống núi, lúc này Trần Y Sư mới miễn cưỡng đứng dậy chào từ biệt.

Nếu không phải trời tối nhanh quá, lão đã ngồi ở đây thêm một hai canh giờ nữa.

Đối với lão, được nói chuyện với vị Quy công tử này vô cùng thú vị, thậm chí làm người ta vô cùng thích thú.

Không lâu sau đó, tin tức Liễu Huyên Huyên đột phá thành công rốt cuộc cũng truyền đến tai hắn.

Trần Vũ nghe xong cũng không có biểu hiện khác thường, đối với hắn, nữ tử kia chỉ là người có ơn cần trả mà thôi.

Dù sao, kể từ lúc gặp Tử Vân, lòng hắn đã hướng về nàng, nên không có hứng thú gì với những nữ tử khác.

Dẫu sao, so về dung mạo, Liễu Huyên Huyên cũng kém rất xa, so về thân phận thì càng cách biệt nhau rất nhiều.

Huống hồ, hai người đã quen biết lâu như vậy, hắn cũng có nhận thức nhất định về Tử Vân.

Đây có lẽ là nữ tử mà hắn yêu thích nhất, đồng thời cũng là người duy nhất mà hắn còn lưu luyến ngoài Bạch Lão.

Thời điểm rời khỏi mật thất, Liễu Huyên Huyên lập tức đi tìm Trần Vũ.

Có điều, khi cô nàng đi tìm hắn thì được Tiểu Nhã cho hay, nói rằng hắn đã rời khỏi gần nửa tháng rồi!

Nghe nói hắn đã rời khỏi Liễu gia, Liễu Huyên Huyên vô cùng ngạc nhiên.

Đang yên đang lành, tại sao lại Quy công tử lại rời khỏi Liễu gia?


Mạt thế còn chưa hàng lâm, thế nhưng "Mạt Thế Cầu Sinh Hệ Thống" lại trước giờ kích hoạt, Thú Vương còn là một chỉ tiểu nãi miêu, Lĩnh Chủ cấp Bạo Quân Zombie còn đang đi học, Nvc dựa vào xoát tích phân hệ thống, trước giờ bố cục tương lai, mời đọc
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,735
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185: Danh Tiếng Truyền Xa


Thấy thần sắc của Trần Vũ tự tin như vậy, Lâm Thiên đột nhiên lộp bộp trong lòng, thấp giọng hỏi:

"Quy Y Sư! Chẳng lẽ chất độc trong người ta thật sự có cách chữa trị trong thời gian ngắn?"

"Đúng vậy, không cần quá nhiều thời gian, nửa tháng là đủ để khu trừ chất độc trong người rồi!"

Trần Vũ gật đầu, chậm rãi giải thích, làm đối phương nhịn không được mà mỉm cười đầy mặt.

Tiếp đó, Trần Vũ tìm một chỗ cho Lâm Thiên nằm xuống, sau đó bắt đầu thi triển thuật châm cứu.

Thời gian ước chừng một khắc sau, Trần Vũ lại dùng kim châm đâm vào đầu ngón tay Lâm Thiên, từ đó chảy ra một dòng máu đen.

Nhìn thấy tràn cảnh này, cộng thêm cảm giác thoải mái đến từ cơ thể, Lâm Thiên càng khẳng định về độ cao minh của Trần Vũ.

Bất quá Trần Vũ không có biến hóa gì, đối với hắn, chữa được cho Lâm Thiên chỉ là thuận tay mà thôi.

Huống hồ kịch độc cũng không có ăn sâu vào xương cốt, nên không cần quá nhiều thời gian để chữa trị.

Sau khi châm cứu, Trần Vũ tiến đến sạp thuốc, thuận tay bốc cho hắn bảy thang thuốc.

Bảy thang thuốc này không có gì đặc biệt, chỉ là có trộn thêm một ít thảo dược trung tính dùng để giải độc mà thôi.

Tin rằng không lâu sau đó, Lâm Thiên sẽ có thể tu luyện như bình thường, không còn bị kịch độc hành hạ nữa.

Nhận được thang thuốc từ tay hắn, Lâm Thiên liên tục ôm quyền cảm tạ, đồng thời đặt lên bàn một lượng bạc.

Trần Vũ chỉ nhẹ gật đầu một cái, sau đó nằm xuống ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lâm Thiên cũng không làm phiền hắn, sau khi nhận được thuốc liền rời khỏi.

Có điều, trước khi rời khỏi, Lâm Thiên quay đầu nhìn lại tấm biển sau lưng mình, thầm ghi nhớ nơi này.

Sau lần đó, danh tiếng của Trần Vũ bắt đầu truyền xa, dần dần có nhiều người biết tới y thuật cao minh của hắn.

Thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng, chớp mắt cái đã qua nửa tháng.


Trong nửa tháng này, đã có không ít người vì danh tiếng của hắn mà đến.

Nhưng phần lớn trong đó đều là những người nghèo khó, căn bản không có tiền để chi trả.

Bất quá, hắn không quan tâm đến chuyện này, dù sao ngân lượng đối với hắn cũng không có tác dụng gì.

Vì vậy, chỉ cần có người đến khám bệnh, lập tức được hắn chữa trị vô cùng ổn thỏa.

Hơn nữa, cho tới giờ, Trần Vũ chưa từng thu lấy của người khác một xu nào.

Dần già, danh tiếng về y thuật cao siêu của hắn đã được một bộ phận người biết tới.

Với tài nghệ hốt thuốc chữa bệnh của mình, Trần Vũ dần dần có chỗ đứng trong giới y sư.

Chuyện này rất nhanh đã rơi vào tai Trần Y Sư, người nọ cũng mang theo tò mò mà tìm đến.

Trần Vũ không có ý định giấu diếm chuyện này, liền dùng bảy phần thật, ba phần giả để nói sơ qua về y thuật của mình.

Khi nghe xong về lai lịch, cũng như vị trí của hắn trong tông môn, Trần Y Sư nhất thời nói không nên lời.

Thông qua trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau, Trần Y Sư phát hiện y thuật của vị công tử này không hề thua kém chính mình.

Thậm chí có thể nói y thuật của vị công tử này cao minh hơn lão một bậc, làm lão nhất thời chấn kinh.

Trần Y Sư không nghĩ người xuất sơn sớm như Trần Vũ lại có tài nghệ cao siêu như vậy.

Ở cùng độ tuổi đó, Trần Y Sư nhớ mình vẫn còn theo sư phụ học y thuật.

Khi đó lão chỉ là một y đồng nhỏ bé, nào có tài đức như vị công tử này?

Nói như vậy, lão cũng hiểu tại sao Trần Vũ lại đến từ ẩn thế tông môn.

Khẽ thở dài cảm khái, Trần Y Sư đưa tay vuốt lấy chòm râu, mỉm cười nói:


"Quy công tử học rộng tài cao, so với người thiển cận như lão phu, ta tự nhận mình không bằng người! Sau này mong công tử chỉ điểm nhiều hơn, cho dù bắt ta bái sư, ta cũng nguyện ý!"

"Trần Lão quá lời rồi!" Trần Vũ lắc đầu, không chút ngạo mạn, khiêm tốn trả lời: "Ta chỉ am hiểu một chút về y thuật mà thôi! So với Trần Lão còn thua kém rất xa!"

Thấy thái độ không tự cao tự đại của hắn, Trần Y Sư không khỏi than thở.

Nếu năm xưa lão được phân nửa như vị công tử này, nói không chừng y thuật còn tiến xa một bước.

Bất quá trên đời này không có thuốc hối hận, chuyện gì qua thì cho qua, quá khứ chỉ là cái để mọi người nhìn nhận lại chính mình mà thôi!

Huống hồ, tuổi tác của lão cũng đã cao, muốn sống thọ hơn chỉ có cách đột phá đến cảnh giới tiếp theo.

Có điều, đó là chuyện rất khó, vì đến độ tuổi này, lão đã không còn quá nhiều hi vọng.

Nhưng như nghĩ đến chuyện gì đó, Trần Y Sư đột nhiên hào hứng, mỉm cười nói:

"Quy công tử, ngươi có muốn làm khách khanh của Liễu gia không? Với y thuật của ngươi, Liễu gia chắc chắn sẽ thu nhận, về sau cũng không cần lo cái ăn cái mặc."

"Làm khách khanh? Không lo cái ăn cái mặc?"

Trần Vũ nghe Trần Y Sư nói như vậy thì khẽ lắc đầu, thái độ bình thản, nói:

"Đa tạ Trần Lão đã cân nhắc, nhưng ta là người thích tự do tự tại, không muốn bị ràng buộc bởi người khác, nên chuyện này không cần nhắc lại nữa."

Nói đến đây, Trần Vũ đưa tay rót cho Trần Y Sư một tách trà, rồi chậm rãi nói tiếp:

"Về chuyện kia, Liễu gia có ơn với ta, ta sẽ không quên chuyện này. Sau này có việc khó khăn cứ việc đến tìm ta, nếu trong khả năng, ta sẽ giúp mọi người một chút."

Trần Y Sư nghe hắn nói đến đây thì không miễn cưỡng nữa, nếu người ta đã không thích làm khách khanh thì có ép cũng vô dụng mà thôi.

Thế là hai người lại nói đến một số sự tình gần đây của đám võ giả, làm Trần Vũ mở mang thêm không ít kiến thức.

Nghe nói gần đây, ma đạo đã bắt đầu rục rịch, trong thời gian ngắn sẽ khiến khắp nơi lâm vào nguy cơ.

Có điều ở trong thành vẫn an toàn hơn bên ngoài rất nhiều, dù sao trong đây cũng có quan phủ quản lý.



Nếu đám ma đạo dám tiến vào, bọn hắn dám giết, tuyệt nhiên sẽ không chút nương tay.

Trần Vũ nghe sắp tới sẽ có biến động thì không khỏi thở dài, cũng không muốn dính dáng gì tới chuyện này.

Hai người nói chuyện đến lúc mặt trời xuống núi, lúc này Trần Y Sư mới miễn cưỡng đứng dậy chào từ biệt.

Nếu không phải trời tối nhanh quá, lão đã ngồi ở đây thêm một hai canh giờ nữa.

Đối với lão, được nói chuyện với vị Quy công tử này vô cùng thú vị, thậm chí làm người ta vô cùng thích thú.

Không lâu sau đó, tin tức Liễu Huyên Huyên đột phá thành công rốt cuộc cũng truyền đến tai hắn.

Trần Vũ nghe xong cũng không có biểu hiện khác thường, đối với hắn, nữ tử kia chỉ là người có ơn cần trả mà thôi.

Dù sao, kể từ lúc gặp Tử Vân, lòng hắn đã hướng về nàng, nên không có hứng thú gì với những nữ tử khác.

Dẫu sao, so về dung mạo, Liễu Huyên Huyên cũng kém rất xa, so về thân phận thì càng cách biệt nhau rất nhiều.

Huống hồ, hai người đã quen biết lâu như vậy, hắn cũng có nhận thức nhất định về Tử Vân.

Đây có lẽ là nữ tử mà hắn yêu thích nhất, đồng thời cũng là người duy nhất mà hắn còn lưu luyến ngoài Bạch Lão.

Thời điểm rời khỏi mật thất, Liễu Huyên Huyên lập tức đi tìm Trần Vũ.

Có điều, khi cô nàng đi tìm hắn thì được Tiểu Nhã cho hay, nói rằng hắn đã rời khỏi gần nửa tháng rồi!

Nghe nói hắn đã rời khỏi Liễu gia, Liễu Huyên Huyên vô cùng ngạc nhiên.

Đang yên đang lành, tại sao lại Quy công tử lại rời khỏi Liễu gia?


Mạt thế còn chưa hàng lâm, thế nhưng "Mạt Thế Cầu Sinh Hệ Thống" lại trước giờ kích hoạt, Thú Vương còn là một chỉ tiểu nãi miêu, Lĩnh Chủ cấp Bạo Quân Zombie còn đang đi học, Nvc dựa vào xoát tích phân hệ thống, trước giờ bố cục tương lai, mời đọc
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom